Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 430



Biết Tô Mạt đến Đường Thị, Đinh Chí Thành lập tức xin nghỉ, tối hôm đó lập tức trở về nhà.

Đinh Chí Thành rất ủng hộ chuyện Lục Tiểu Lan muốn mở tiệm quần áo. Trương Chấn không chỉ một lần nói với anh ấy tình hình sau này sẽ có thay đổi lớn, bảo anh ấy tranh thủ làm thêm nghề phụ, kiếm thêm thu nhập phòng thân nhân lúc bây giờ người tỉnh ngộ còn ít, chính sách chưa quá nghiêm ngặt.

Lúc thời cơ đến, đi trước người khác một bước, lợi thế chiếm được sẽ không chỉ là ba phần.

Ban đầu Đinh Chí Thành định đợi sau khi tốt nghiệp mới làm thêm nghề phụ, bây giờ Lục Tiểu Lan đã nói trước, anh ấy đương nhiên không có lý do gì không phối hợp.

Lần trước về nhà, anh ấy đã đi xem qua vài tiệm, chỉ là bản thân chưa từng kinh doanh, nhất thời không thể nào quyết định, vừa hay Tô Mạt đến, anh ấy vội vàng về nhà nhờ cô xem giúp.

Ngày hôm sau, Tô Mạt đi chọn tiệm cùng Đinh Chí Thành và Lý Nguyệt Nga.

Tô Mạt hỏi han về thói quen sinh hoạt của người dân Đường Thị rồi chọn một tiệm dựa theo kinh nghiệm trước đây của mình.

Mặc dù không phải là con phố đông đúc nhất, nhưng khu vực này có vài công xưởng lớn nổi tiếng, lại có cả bệnh viện và trường học, có thể coi là khu vực tập trung nhiều người có thu nhập cao.

Quần áo của họ bán ra thuộc phân khúc tầm trung và cao cấp, người dân bình thường không có nhu cầu đó, cũng không nỡ mua. Khách hàng mục tiêu của họ là những người có công việc và thích ăn diện.

Ngay trong ngày hôm đó, Đinh Chí Thành đã thuê tiệm, tiền thuê là 30 tệ một tháng.

Những tiệm ở Đường Thị đều được xây dựng lại sau trận động đất, đều thuộc tài sản công, không được phép mua bán. Trước đây những tiệm này cũng chỉ cho thuê công, sau khi cải cách mở cửa mới dành ra một phần để cho tư nhân thuê.

Sau khi thuê được tiệm, Tô Mạt đưa ra một số gợi ý về việc trang trí. Bản thân Đinh Chí Thành học thiết kế kiến trúc, những điều này đối với anh ấy mà nói là chuyên môn, lập tức nắm bắt được ý chính.

Sau khi trở về, Tô Mạt lại nói với ba người một số kỹ năng bán hàng. Ngoài bán quần áo, tiệm còn bán thêm những thứ như giày dép, mũ nón, khăn quàng cổ và một số mặt hàng không có ở Đường Thị mà nhập từ nơi khác về.

Đến lúc bán hàng, Tô Mạt sẽ gửi hàng hóa bán kèm theo quần áo bằng đường sắt.

Vợ chồng Đinh Chí Thành và Lục Tiểu Lan vô cùng cảm kích Tô Mạt, nếu không có cô giúp đỡ, việc mở tiệm của họ sẽ không dễ dàng như vậy, chỉ riêng khâu nhập hàng đã đủ làm khó họ rồi.

Lục Tiểu Lan đối tốt với nhà cô, Tô Mạt cũng rất sẵn lòng giúp đỡ họ. Chỉ dựa vào đồng lương, cuộc sống của họ cũng không đến nỗi nào, nhưng muốn sung túc thì không thể nào. Nếu còn muốn tích lũy thêm tài sản thì càng khó hơn.

Nhân lúc kinh doanh nhỏ lẻ còn kiếm được tiền, hãy để họ dựa vào thời cơ này kiếm một khoản, sau này mua thêm vài căn bất động sản, tuy không thể giàu có, nhưng cũng có thể an nhàn sống qua ngày.

Xong xuôi mọi việc, ngày hôm sau Tô Mạt đáp máy bay về Quảng Châu. Cô cũng không xin nghỉ phép nhiều ngày, việc trong nhà và ở đơn vị đều rất nhiều.

Lúc Tô Mạt ở Đường Thị, Quảng Đông công bố hai tin tức quan trọng.

Thứ nhất là “Ủy viên Cách mạng” của toàn tỉnh Quảng Đông chính thức bị bãi bỏ, đổi tên thành “Chính phủ Nhân dân”, sáp nhập với Tỉnh ủy, Thành ủy, Huyện ủy cũ, công tác bổ nhiệm cán bộ cũng có sự điều chỉnh lớn, bổ nhiệm lại một loạt cán bộ lãnh đạo có tầm nhìn, có dũng khí.

Trong danh sách mới công bố, Diệp Văn Tân và Canh Trường Thanh lần lượt giữ chức vụ đứng đầu và thứ hai.

Sau khi được điều động từ Bắc Kinh đến, Diệp Văn Tân và Canh Trường Thanh liên tục đi thị sát ở ba đặc khu kinh tế, tìm hiểu tình hình thực tế, nghiên cứu, thảo luận kế hoạch phát triển kinh tế cùng với lãnh đạo địa phương.

Bây giờ mọi việc đã có kế hoạch bước đầu, mấy ngày trước hai người mới trở về Quảng Châu.

Thứ hai là Quảng Đông thành lập Văn phòng Giao dịch Bất động sản, cho phép mua bán nhà ở tư nhân và bảo vệ quyền lợi giao dịch bất động sản tư nhân.

Hai quyết sách này của Quảng Đông vừa được công bố đã gây ra không ít tranh cãi trong xã hội. Những người bảo thủ cho rằng đây là đang phủ nhận thành quả cách mạng trước đây, khôi phục chủ nghĩa tư bản.

Tuy có không ít ý kiến phản đối, nhưng nhà nước muốn cải cách mở cửa thì chắc chắn phải có những thử nghiệm mới, may mắn là lãnh đạo bên trên đã trao đủ quyền tự chủ, nên những ý kiến phản đối này không gây ra sóng gió gì.

Sau khi nhậm chức, Canh Trường Thanh đã tìm một thời gian rảnh rỗi để cả gia đình tụ họp ăn uống tại căn nhà lớn ở cửa Tây của Tô Đình Đức, đồng thời thảo luận về những kế hoạch phát triển sắp tới.

Hiện tại, những người có liên quan đến nhà họ Tô, từ chính trị đến quân đội, phần lớn đều giữ chức vụ cao, chắc chắn có không ít người đang theo dõi nhà họ Tô.

Họ phải biết điều hơn, một số việc có nguy cơ cao, không thích hợp để họ tự mình ra mặt, phải bắt đầu bồi dưỡng một số nhà quản lý chuyên nghiệp đáng tin cậy, để họ tiếp quản.

Hai tin tức này của Quảng Đông chưa lắng xuống được bao lâu thì đã bị một từ khóa hot khác là “vạn nguyên hộ” lấn át.

“Vạn nguyên hộ”, đúng như tên gọi, là hộ gia đình có thu nhập hoặc tích lũy đạt mười ngàn tệ. Đối với nhiều người dân lúc bấy giờ thì đó là khối tài sản khổng lồ không dám mơ ước.

Cải cách mở cửa đã được một năm, không ít truyền thông bắt đầu khai thác thông tin về những người làm giàu trước. Sau khi tìm hiểu, quả thật có không ít, hơn nữa phần lớn đều là những người kinh doanh cá nhân, một số khác là nhận thầu trồng trọt hoặc chăn nuôi.

Sau khi bài báo được phát ra thì ngay lập tức đã gây ra cuộc thảo luận sôi nổi trên cả nước, người thì ngưỡng mộ, người thì học theo, đương nhiên cũng kéo theo một làn sóng “ghen ăn tức ở”.

Dưới ảnh hưởng lâu dài của tư tưởng “càng nghèo càng cách mạng” và chủ nghĩa bình quân tuyệt đối, một số người không thể nhìn thấy người khác giàu có.

Nghèo thì cũng chẳng sao, dù sao ai cũng như vậy, càng nghèo càng vinh quang. Nhưng người khác giàu có, còn mình vẫn nghèo như vậy thì không thể chấp nhận được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-430.html.]

Lãnh đạo đã nói rồi, người giàu rồi phải giúp đỡ người khác cùng giàu, anh giàu rồi thì phải dẫn dắt tôi.

Những người đầu tiên được báo chí đưa tin là “vạn nguyên hộ”, đã có một số người bị làm phiền bởi nhiều hình thức xin ăn, lợi dụng đến mức không thể chịu đựng nổi. Cuối cùng họ đã quyết định từ bỏ công việc kinh doanh trước đây và không còn dám tích cực làm giàu nữa.

Cuối tháng một, ba cửa hàng thời trang ở Thượng Hải cũng đã được sửa sang xong, chuẩn bị khai trương.

Vợ chồng Tô Đình Khiêm đã trở về Thượng Hải trước vài ngày để huấn luyện nhân viên bán hàng, từ các lễ nghi đến kỹ năng bán hàng, cần phải làm cho khách hàng sau khi vào cửa hàng, có thể có trải nghiệm mua sắm tốt nhất.

Mặt tiền của cửa hàng thời trang rất lớn, mỗi gian đều rộng khoảng một trăm mét vuông, trang trí vô cùng xa hoa, mặt tiền hướng ra đường phố được làm hoàn toàn bằng kính, còn phân loại chia ra rất nhiều khu triển lãm cá nhân, cũng có rất nhiều phòng thử đồ.

Mặc dù Thượng Hải được coi là kinh đô thời trang của cả nước, nhưng cửa hàng trang trí như vậy cũng hiếm có ở Thượng Hải. Lúc nó vẫn đang thi công, mọi người đã thấy hứng thú.

Ngày khai trương vào chủ nhật, đa số mọi người đều được nghỉ.

Băng rôn khai trương cũng đã được treo lên trước hai ngày, ngày khai trương sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm toàn bộ cửa hàng. Mặc dù đây là cách thức cổ điển của đời sau, nhưng trong thời kỳ giá cả hàng hoá thống nhất trên cả nước, nó vẫn rất thu hút.

Hơn nữa xuyên qua kính thuỷ tinh, các kiểu trang phục mới nhất được trưng bày đã sớm thu hút những người phụ nữ thích chưng diện.

Ngày khai trương, sáng sớm đã có rất nhiều khách hàng đứng trước cửa, sợ mình đến chậm, các kiểu dáng yêu thích sẽ bị người khác mua hết.

Sau khi khách hàng vào cửa hàng, phát hiện nhân viên nào cũng tươi cười, thái độ phục vụ tốt, miệng lại ngọt, thậm chí còn có phòng để thử đồ, không sợ sẽ mua phải size không vừa người.

Mỗi khách hàng bước vào cửa hàng cũng không phải hài lòng hoàn toàn, nhiều người vốn chỉ định mua một món, sau khi vào thử và được nhân viên bán hàng khen ngợi vài câu, hầu hết đều mua hai ba món.

Một truyền mười, mười truyền trăm, cửa hàng thời trang đông khách suốt một tuần, lượng khách mới giảm xuống.

Dù sao quần áo cũng thời thượng, cửa hàng cũng có đầy đủ từ giày, khăn quàng cổ, bao tay, ngoài cửa hàng bách hoá thì đây là cửa hàng duy nhất có.

Vợ chồng Tô Đình Khiêm và Hoắc Khánh Quân, mỗi người ở lại một nơi, giúp để nhân tiện chỉ bảo nhân viên bán hàng. Mặc dù những người được tuyển đều là người thông minh, nhưng dù sao cũng chưa kinh doanh, cần phải hướng dẫn mới có thể làm tốt được.

Chớp mắt đã đến tháng hai, sắp đến Tết, năm ngoái mấy cửa hàng thực phẩm đều không tồi, lợi nhuận khá quả quan.

Hôm nay là ngày 1 tháng 2, Tô Đình Khiêm đóng cửa sớm tất cả các cửa hàng, đặt một phòng riêng lớn ở khách sạn quốc doanh, bày mấy bàn mời nhân viên.

Những nhân viên cũ làm đủ một năm, mỗi người được thưởng hai tháng tiền lương, chưa làm đủ một năm được thưởng một tháng tiền lương, nhân viên mới ở cửa hàng thời trang được lì xì hai mươi tệ.

Ngoài ra còn có không ít ngân phiếu định mức, mỗi người còn được thêm một cái chậu sứ, một phích nước nóng, hai khăn mặt, hai miếng xà phòng, hai cân lạp xưởng.

Tô Cảnh gửi rất nhiều tiền, đổi ra một đống kiều hối, bên trong còn kèm ngân phiếu định mức đủ để phát phúc lợi một năm cho công nhân.

Tất cả những thứ này đều đã được mua trước, được bày trên một chiếc bàn đặt trước cửa phòng bao. Nhà họ Tô có nhiều cửa hàng và xưởng ở thành phố Hải, tổng cộng có khoảng ba mươi nhân viên, nhìn đống đồ này cũng khá chất lượng.

Sau khi các nhân viên đến, trong khi chờ đợi đồ ăn, Tô Đình Khiêm nói sẽ phát thưởng cuối năm và phúc lợi cho bọn họ.

Một xấp nhân dân tệ đặt trên bàn, nhân viên tiến lên ký tên nhận thượng, cảnh tượng đó rất chấn động.

Vốn được ăn tiệc, các nhân viên đã rất vui mừng, không ngờ lại còn có bất ngờ lớn hơn đang chờ, bọn họ vô cùng vui vẻ.

Đây chính là phúc lợi mà công nhân nhà xưởng không có!

Sau này ai nói bọn họ làm việc cho tư bản, bị bóc lột, bọn họ sẽ phản bác lại.

Tư bản nào sẽ thưởng cuối năm hai tháng tiền lương cho nhân viên? Phúc lợi của nhà xưởng bọn họ như vậy, sao không thấy thưởng hai tháng tiền lương cho họ?

Nhân cơ hội này, Tô Đình Khiêm lại tuyên bố hai tin tức quan trọng.

Một là bắt đầu từ năm nay, mỗi nhân viên làm đủ một năm, năm tiếp theo sẽ có thể được tăng mười phần trăm lương.

Hai là nhân viên làm đủ năm năm, có thể xin ký túc xá nhân viên.

Nhân viên không biết biểu đạt thế nào, bọn họ kích động nước mắt lưng tròng.

Công việc này rất tốt, còn có cơ hội phát triển.

Chỉ cần bọn họ làm việc chăm chỉ, hàng năm đều có thể tăng lương.

Công nhân nhà xưởng nào được tăng lương hàng năm? Chỉ có bọn họ!

Ở nhà xưởng muốn tăng lên một bậc, sợ là phải mất rất nhiều năm.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 431



Hơn nữa chỉ cần làm năm năm, là có thể xin phòng ở, vấn đề bọn họ lo lắng nhất cũng được giải quyết. Ở nhà xưởng, đừng nói là năm năm, dù làm mười năm cũng không chắc được chia phòng ở.

Bọn họ đúng là may mắn mới tìm được công việc tốt như vậy, gặp được ông chủ tốt như vậy.

Sao bọn họ có thể không làm việc chăm chỉ để báo đáp được?

Nhà họ Tô tuyển nhân viên đa số là thanh niên trí thức, sau khi trở về thành phố, vì không có công việc, địa vị ở nhà cũng thấp. Cho dù sau này có làm việc cho nhà họ Tô, nhưng bởi vì không phải công ăn việc làm ổn định như những người làm ở nhà xưởng, vậy nên vẫn bị một số họ hàng khinh thường.

Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng có thể đứng thẳng lưng trước mặt những người kia.

Phúc lợi công việc của bọn họ không hề thua kém, tiền lương còn cao hơn những người kia, hàng năm còn được tăng lương cố định, vấn đề phòng ở lo lắng nhất cũng được giải quyết dễ dàng, bọn họ bỏ qua đám người kia mấy con phố.

Nhóm công nhân hãnh diện, sau khi về nhà đều khoe khoang.

Con trai anh cả của Trịnh Linh là Trịnh Kiến Dân cũng xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, sau khi trở về thành phố vẫn không tìm được việc làm. Sau đó cửa hàng nhà họ Tô tuyển nhân viên, Hoắc Khánh Quân hỏi ý kiến Tô Đình Khiêm, rồi tuyển người vào làm.

Sau khi Trịnh Kiến Minh về nhà nói chuyện, anh cả chị dâu cả của Trịnh Linh mua vài thứ, dẫn theo Trịnh Kiến Dân đến nhà cảm ơn, cảm ơn Hoắc Khánh Quân đã giới thiệu một công việc tốt như vậy.

Tối đó Hoắc Khánh Quân không ở nhà, Trịnh Linh và vợ anh ấy Mai Tú Thanh tiếp đón người.

Hôm đó Hoắc Khánh Thành đi làm ngày, buổi tối ở, nghe Trịnh Kiến Dân khoe xong, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Đám người đi rồi, anh ấy lén hỏi Trịnh Linh: "Mẹ, công việc bên chỗ chú Tô thật sự tốt như vậy sao?"

Trịnh Linh cười: "Đương nhiên, không phải anh họ con đã nói rồi sao? Nếu không tốt, sao thằng bé có thể nói tốt như vậy được?"

"Anh họ Kiến Dân được thưởng cuối năm hai tháng tiền lương, vậy chẳng phải anh con còn được nhiều hơn sao?"

"Anh con không lấy tiền thưởng cuối năm, anh con lấy tiền hoa hồng." Trịnh Linh nói.

"Cái gì? Vậy được bao nhiêu?" Hoắc Khánh Thành hỏi.

Trịnh Linh do dự, nhưng vẫn chìa ba ngón tay, nói: "Từng này." Con trai út cũng không phải người ngoài, không cần thiết phải giấu diếm.

"Ba trăm?"

"Không phải, là ba nghìn!"

Hôm qua liên quan, Hoắc Khánh Quân uống không ít rượu, còn được chia tiền hoa hồng, vui vẻ trở về được tiền hoa hồng cho Mai Tú Thanh, bảo cô ấy cất trước mặt Trịnh Linh.

"Nhiều vậy sao?" Hoắc Khánh Thành hít sâu, đây chính là tiền lương năm năm của anh ấy.

Hoắc Khánh Thành tiếp quản công việc của Hoắc Khánh Quân, mỗi tháng được 42 tệ, làm hai năm cũng chưa được tăng thêm một tệ nào.

"Chú Tô coi trọng anh trai con, vậy nên trả nhiều. Việc này không được nói cho người ngoài, để tránh người ta ghen ghét." Trịnh Linh dặn dò.

"Con biết." Hoắc Khánh Thành đồng ý, sau đó buồn bực trở về.

Hoắc Khánh Thành nằm trên giường, anh ấy càng nghĩ càng thấy hỗn loạn.

Đúng là có cái gì tốt anh trai anh ấy đều chiếm lấy.

Lúc trước rõ ràng nói chờ anh ấy tốt nghiệp, công việc của mẹ sẽ cho anh ấy. Nhưng trước khi Hoắc Khánh Thành tốt nghiệp, anh cả mất việc, công việc của mẹ lại trở thành công việc của anh trai, hại anh ấy ở nông thôn làm việc nhà nông mấy năm, suýt nữa thì mệt chết.

Rõ ràng lúc chú Tô tìm người, Hoắc Khánh Thành mới trở về từ nông thôn, theo lý thường, anh ấy nên là người đến làm cho chú Tô mới đúng.

Nhưng anh trai lại lập tức chuyển công việc ở xưởng thực phẩm cho anh ấy, còn anh trai thì cướp lấy công việc kia.

Nếu không, hôm nay người nhận 3000 tệ tiền hoa hồng chính là anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-431.html.]

Khi nhân viên Thượng Hải ăn tất niên, nhân viên ở Quảng Châu cũng như vậy.

Bên Quảng Châu có tất cả khoảng hơn một trăm nhân viên, ăn liên hoan cùng nhau thì sẽ rất đông, vậy nên đã chia ra.

Địa điểm liên hoan là một nhà hàng tư nhân.

Hôm nay đến lượt công nhân xưởng thực phẩm, Vương Thúy Mai cơm nước xong, ngâm nga trở về nhà. Sau khi về đến nhà, phát hiện Trịnh Quốc Thịnh ở nhà, bà ta vui mừng kể lại chuyện tối nay với ông ta.

"... Mỗi năm được tăng mười phần trăm lương, tiền lương hiện tại là 55 tệ, năm sau có thể tăng lên 60.5 tệ, hơn nữa mỗi năm còn được thưởng hai tháng tiền lương, bảy tám năm sau, tiền lương của tôi có thể vượt qua ông."

"Làm năm năm còn có thể xin ký túc xá, nếu đến lúc đó bọn trr kết hôn, không có trở ở, tôi sẽ xin cho bọn nhỏ ở..."

Vương Thúy Mai hào hứng nói, không hề phát hiện vẻ mặt Trịnh Quốc Thịnh càng ngày càng đen.

Trịnh Quốc Thịnh vốn đã không vui vì khoảng thời gian trước có không ít người được thăng chức, nhất là Lục Trường Chinh cũng đã lên đến chức phó quân, ông ta vẫn còn ở vị trí cũ.

Mười năm nay ông ta không hề di chuyển!

Ông ta tự nhận là năng lực không thua kém Lục Trường Chinh nhiều, thậm chí anh còn từng là cấp dưới của ông ta. Xuất thân của hai người cũng gần giống nhau, đều là con nhà không, trong nhà không có sự trợ giúp.

Điểm khác nhau duy nhất là Lục Trường Chinh cưới được một người vợ tốt, có thể giúp đỡ anh, mà ông ta thì lại cưới người chỉ biết cản trở ông ta.

Bây giờ người phụ nữ nông thôn không biết đọc chữ, vậy mà còn lớn miệng nói vài năm nữa có thể vượt qua ông ta, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Ông ta là một quân nhân, một người phụ nữ nông thôn có thể so được sao?

Bà ta đây là đang châm biếm ông ta, cho rằng vài năm nữa ông ta cũng không được thăng chức?

Trịnh Quốc Thịnh cmr thấy uy nghiêm và tôn nghiêm của mình bị khiêu khích.

Vì thế ông ta vỗ mạnh xuống bàn, quát to: "Câm miệng!"

Vương Thúy Mai hoảng sợ, bà ta mắng lại: "Ông uống nhầm thuốc sao? Ở bên ngoài bị chọc tức cái gì, về nhà lại trút giận với tôi."

"Bà cứ qua lại với đám tư bản đó đi, sớm muộn gì bà cũng bị thiệt."

"Nói tư bản cái gì thế? Bây giờ đã cải cách mở cửa, ông vẫn giữ tư tưởng lạc hậu đó? Người ta đây là giải quyết vấn đề việc làm cho đất nước, tích cực tham gia phát triển kinh tế đất nước, hiểu không?" Vương Thúy Mai phản bác.

"Sao lại không phải là tư bản? Thuê nhiều người như vậy chính là bóc lột. Người ta dụ dỗ bằng chút lợi ích, bà đã hận không thể bán mạng cho nhà người ta. Đúng là tư tưởng giác ngộ thấp!"

"Người ta cho bà cái gì, thì cũng muốn lấy thứ gì đó từ bà, chỉ có bà ngu xuẩn mới vui vẻ như vậy, còn vội vàng chạy đến cho người ta bóc lột."

"Kiếm được mấy đồng tiền dơ bẩn là giỏi lắm sao? Nếu ai cũng vội vàng đi kiếm tiền, ai sẽ bảo vệ đất nước? Nếu không có quân nhân chúng tôi, mấy bà kiếm được nhiều tiền thì cũng bị người ta cướp mất."

Vương Thúy Mai trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau mới nói: "Ông đây là điên rồi? Bảo vệ đất nước vốn là trách nhiệm của quân nhân các công, công nhân muốn kiếm tiền, muốn phát triển kinh tế có gì sao? Nhiệm vụ của mỗi người là khác nhau."

"Lãnh đạo cũng đã nói nông dân trồng trọt, công nhân sản xuất, mặc dù nhiệm vụ khác nhau, nhưng đều là xây dựng phát triển đất nước. Sao từ miệng ông lại thành sai trái như vậy?"

"Nếu không có công nhân ở hậu phương sản xuất, quần áo, giày dép của các ông mặc, s.ú.n.g ống đạn dược các ông dùng lấy ở đâu ra? Rơi từ trên trời xuống sao?"

Trịnh Quốc Thịnh nghẹn họng, ông ta cũng biết mình bực bội nói hồ đồ, nhưng lại tức giận vì Vương Thúy Mai phản bác lại mình.

Dường như từ khi bà ta đi làm ở chỗ Tô Mạt, không còn chịu khống chế nữa, mỗi lần ông ta nói gì, bà ta đều phản bác lại.

Trịnh Quốc Thịnh vô cùng tức giận, ông ta cầm túi tài liệu rời đi.

Con gái thứ hai lo lắng đi từ trong phòng ra, nói với Vương Thúy Mai: "Mẹ lại cãi nhau với cha sao?"

"Không cãi nhau, chỉ nói vài câu thôi. Hai đứa đừng nghĩ nhiều, hãy chăm chỉ học tập, tranh thủ thi đỗ cấp ba."
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 432



Con gái thứ hai của Vương Thúy Mai đã học năm cuối cấp ha, mấy tháng nữa sẽ thi cấp ba. Con cả sau khi tốt nghiệp cấp hai thì đi lính, Vương Thúy Mai rất hy vọng con gái hai có thể đi học cấp ba, thậm chí là học đại học.

Trịnh Quốc Thịnh trở về ký túc xá trực ban, sau khi ông ta nằm xuống, càng nghĩ càng giận, ông ta ngồi dậy, cầm giấy bút, chuẩn bị viết một bức thư tố cáo.

Suy cho cùng đất nước là họ xã, không phải họ tư, ông ta nên báo cáo những mầm mống không tốt này với lãnh đạo, để bóp c.h.ế.t nó ngay từ trong nôi.

Về phần Vương Thúy Mai, bà ta không nghe ông ta, vậy ông ta sẽ gọi cha mẹ ông ta đến, để bọn họ dạy dỗ bà ta.

Nếu bà ta dám làm trái lời, vậy là bà ta bất hiếu!

Ngày hôm sau, cha mẹ Trịnh Quốc Thịnh nhận được điện thoại của con trai, nói muốn đón bọn đến Quảng Châu hưởng phúc, hai người rất vui vẻ.

Hai người họ muốn đi từ mấy năm trước, nhưng con trai không cho, bây giờ vất vả lắm ông ta mới mở lời, hai người nên đi nhanh chóng.

Vì thế ngày hôm sau hai ông bà thu dọn đồ đạc, dẫn theo con trai út để dẫn đường, xin giấy giới thiệu của đại đội, sau đó khăn gói đi đến phương Nam.

*

Vài ngày sau, cha mẹ Trịnh đến Quảng Châu.

Vương Thúy Mai đi làm về, nhìn thấy cha mẹ chồng và em chồng đột nhiên xuất hiện, bà ta vô cùng hoảng hốt.

"Cha mẹ, chú út, sao mọi người lại đến đây?"

Lão Trịnh và chú út Trịnh không nói chuyện, bà Trịnh thì sa sầm mặt mày: "Sao hả? Không muốn cha mẹ đến đây? Vẫn là con trai mẹ hiểu chuyện, biết đón mọi người đến đây hưởng phúc."

"Ôi chao, sao có thể, con chỉ ngạc nhiên mà thôi. Quốc Thịnh không nói chuyện này với con, nếu không con sẽ xin nghỉ ra nhà ga đón mọi người." Vương Thúy Mai cười giả lả, trong lòng thì vô cùng tức giận.

Lão già Trịnh Quốc Thịnh này, chuyện lớn như vậy mà không nói với bà ta một tiếng. Bà ta không chuẩn bị gì, đến lúc đó hai người này không vừa ý, không biết sẽ xử lý bà ta thế nào.

Bà Trịnh hừ lạnh: "Quốc Thịnh bận rộn, có thể là quên nói. Hơn nữa con cũng không biết lái xe, không cần phải đi đón."

Con trai bà ta làm chủ cái nhà này, cần gì phải nói với người phụ nữ là bà ta?

Buổi chiều, Trịnh Quốc Thịnh phái xe đi đón bọn họ, khiến bà Trịnh nở mày nở mặt. Có ô tô đến đón, cán bộ ở công xã bọn họ cũng không có đãi ngộ này, chỉ có trên thị trấn mới có.

"Mau đi nấu cơm đi, cha mẹ đói bụng rồi." Bà Trịnh sai bảo.

"Mẹ nghe Quốc Thịnh nói con làm thêm. Từ bây giờ hãy nói với người quản lý, buổi chiều trở về sớm nấu cơm. Công việc vặt đó của con cũng không kiếm được mấy đồng, hầu hạ cha mẹ chồng và chồng mới là việc quan trọng."

Cha mẹ Trịnh có tiền chu cấp của Trịnh Quốc Thịnh, vài năm nay sống rất sung sướng, ở quê, hai người không làm gì. Hàng ngày chỉ nằm ở nhà, hoặc đi ra ngoài tám chuyện với mấy người nhàn rỗi, ngày mùa cũng không nấu cơm giúp con cái.

Có đôi khi con dâu nấu cơm muộn, còn bị hai ông bà già này mắng mỏ.

Mấy cô con dâu đều thầm mắng hai người này, cha mẹ chồng phong kiến ác độc, chỉ biết bóc lột con dâu.

Con gái hai của Vương Thúy Mai, Trịnh Minh Hà không nghe nổi nữa, cô ấy cãi lại: "Bà nội, công việc của mẹ con là công việc nghiêm túc, không phải việc vặt, một tháng kiếm được sáu mươi tệ, không phải chỉ mấy tệ."

Bà Trịnh nghe xong thì chấn động, bà ta còn tưởng rằng Vương Thúy Mai kiếm được mười tệ, không ngờ lại kiếm được sáu mươi tệ.

Không ngờ làm việc vặt ở thành phố lớn lại kiếm được nhiều như vậy, công nhân ở thị trấn của bọn họ, một tháng cũng chỉ mới kiếm được ba bốn mươi tệ.

Trong đầu bà ta đang len lói suy nghĩ.

Bà ta sinh bốn đứa con trai, ngoài trừ Trịnh Quốc Thịnh, ba người còn lại đều trồng trọt ở nông thôn. Sau đó ba đứa con ở nông thôn kia lại sinh thêm mấy cháu trai, bây giờ đã có hai đứa tốt nghiệp cấp hai, không học tiếp cấp ba, gia nhập hàng ngũ trồng trọt.

Nếu việc vặt kiếm được nhiều tiền như vậy, không bằng gọi ba đứa con trai và hai cháu trai lên đây làm việc kiếm tiền.

Tiền lương cao như vậy, làm việc ở đây vài làm, có bản lĩnh thì ở lại, không thì trong tay đã có tiền, trở về nông thôn sống cũng dư giả.

Nghĩ vậy, bà Trịnh trọng nam khinh nữ hiếm khi thấy có vẻ mặt tốt với Trịnh Minh Hà: "Minh Hà, cháu nói với bà nội, sao công việc kia của mẹ cháu lại tốt như vậy..."

Trịnh Minh Hà muốn mẹ mình nở mày nở mặt, cô ấy kể lại với bà Trịnh, ông Trịnh và chú út Trịnh ở bên cạnh vểnh tai nghe.

Nhân lúc bọn họ nói chuyện, Vương Thúy Mai vội vàng đi nấu cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-432.html.]

May mà lúc Vương Thúy Mai trở về, có gặp người bán thịt heo, bà ta mua hai cân thịt, nếu không tối nay không có gì ăn.

Trịnh Minh Hà đã nấu cơm, cô ấy cũng đã rửa rau, Vương Thúy Mai cắt thịt xào với rau, còn lại thì nấu thịt kho tàu, lại chiên thêm mấy quả trứng gà.

Tối nay tạm thời ăn như vậy, ngày mai bà ta sẽ đi mua thức ăn ngon hơn.

Lúc này Vương Thúy Mai vẫn chưa biết cha mẹ chồng dự định ở lại đây lâu dài, bà ta thấy bọn họ còn dẫn theo em chồng, nghĩ rằng bọn họ đến đây chơi một thời gian, sẽ trở về trước cày bừa vụ xuân.

Hiếm lắm hai ông bà già mới đến một chuyện, trong khoảng thời gian này bà ta phải chiêu đãi tốt bọn họ, để tránh trở về nói bà ta bất hiếu.

Vương Thúy Mai vừa nấu cơm xong, Trịnh Quốc Thịnh khoan thai trở về.

Cha mẹ đến đây, hôm nay ông ta vốn định trở về sớm, nhưng ông ta lại không muốn khiến cha mẹ cảm thấy công việc của mình nhàn rỗi, hơn nữa cũng muốn ra oai với Vương Thúy Mai, vậy nên cố ý về vào giờ này.

Bà Trịnh thấy con trai cả có tiền đồ nhất trở về, vội đứng dậy đón, ông Trịnh vừa rồi hờ hững với Vương Thúy Mai cũng dời tầm mắt khỏi TV, đứng dậy cười tủm tỉm nói: "Quốc Thịnh về rồi sao? Có đói bụng không? Vợ con đã đi nấu cơm, chắc cũng nấu xong rồi."

Trịnh Quốc Thịnh ra vẻ lãnh đạo gặp gỡ dân chúng, nắm tay cha mẹ ông ta: "Cha mẹ, em út, mọi người đi đường vất vả, hôm nay công việc của con bận rộn, không đón mọi người được, con có lỗi quá."

"Mọi người đi đường thuận lợi đúng không?"

"Thuận lợi thuận lợi, nhờ phúc của con, cuối cùng mẹ cũng đã được ra khỏi cổng. Đây là lần đầu tiên mẹ được ngồi xe lửa, xe lửa..."

"Được rồi, Quốc Thịnh vừa trở về, bà lải nhải cái gì, để thằng bé ăn cơm trước." Ông Trịnh cắt ngang.

Bà Trịnh lập tức dừng lại, cười: "Đúng đúng, ăn cơm trước."

Đúng lúc này, Vương Thúy Mai đi ra nói đã nấu cơm xong, cả nhà vào ăn cơm.

Sau khi ba cha con nhà họ Trịnh ngồi vào bàn, nhìn thấy bát thịt kho tàu kia thì mắt tỏa sáng, vội vàng gắp vào miệng. Chỉ chốc lát sau, bát thịt kho tàu đã hết hơn một nửa.

Con trai Vương Thúy Mai, Trịnh Hồng Phi thấy vậy, khiếp sợ, miệng không thể khép lại được.

Mặc dù hàng tháng cha mẹ Trịnh đều được Trịnh Quốc Thịnh gửi về hai mươi tệ, nhưng mua thịt cần phiếu, bọn họ không có nhiều phiếu như vậy, đi chợ đen mua thì đắt, mười ngày nửa tháng mới được ăn một lần.

Sau khi cải cách mở cửa thì tốt hơn, mọi người ở đại đội cũng được nuôi gia cầm, hai ông bà thường mua gà về làm một bữa.

Thế nhưng mấy ngày nay ngồi xe lửa không được ăn, hai người lại là người ham ăn, vậy nên nhìn thấy thịt thì mắt tỏa sáng.

Trịnh Quốc Thịnh lấy rượu trong phòng ra, nhìn thấy bát thịt kho tàu chỉ còn lại một nửa, khóe miệng run rẩy.

Ông ta cảm thấy mất mặt vì tính cách này của người nhà, nhưng ông ta lại không nói gì với cha mẹ, chỉ trút giận lên Vương Thúy Mai vừa bưng cơm ra.

"Biết cha mẹ đến đây, sao không mua nhiều đồ ăn hơn, chút đồ ăn này thì đủ cho ai ăn."

Vương Thúy Mai cũng mặc kệ ông ta: "Tôi đâu biết cha mẹ tới, ông cũng không nói với tôi. Nếu không phải hôm nay tôi gặp người bán thịt trên đường, thì tối nay cũng không có thịt mà ăn."

Trịnh Quốc Thịnh thấy Vương Thúy Mai không cho mình mặt mũi như vậy, ông ta hổn hển: "Trước đó không biết, trở về biết rồi, sao không chạy đi mua."

"Tôi còn phải vội vàng nấu cơm, đâu có thời gian. Ông biết cha mẹ đến đây, sao không tiện thể mua đồ về."

Ông Trịnh thấy Vương Thúy Mai cãi lại con trai mình như vậy, ông ta trách mắng: "Vợ thằng cả, con nói chuyện với chồng mình vậy sao?"

Dám nói chuyện với chồng bằng giọng điệu đó, đúng là lật trời rồi.

Vương Thúy Mai bĩu môi không nói nữa.

Mấy năm nay xem như bà ta đã nhìn thấu đàn ông nhà họ Trịnh, không có ai tốt, đều là một đám tốt với người ngoài, còn lại thì chỉ biết trút giận lên vợ con.

May mà cha chồng bà ta đã thay đổi, khi bà ta mới gả đến, còn nghe nói lúc trẻ ông ta còn đánh vợ, sau này Trịnh Quốc Thịnh có tiền đồ mới tiết chế lại.

Trịnh Quốc Thịnh thấy thịt sắp hết, không có thịt cũng không thể uống rượu, chỉ đành phải moi tiền, bảo Trịnh Minh Hà và Trịnh Hồng Phi ra ngoài xem có còn bán thịt nướng không.

Gần viện gia chúc, có một nhà bán đồ nướng.

Bình thường Trịnh Quốc Thịnh khinh thường đến những quán ăn này, ông ta kiên quyết chống lại việc đầu cơ tích trữ trá hình này.

Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, giờ này cũng chỉ có cửa hàng tư nhân mở cửa, các quán ăn quốc doanh đã đóng cửa từ lâu, căn tin cũng vậy.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 433



Hai chị em Trịnh Minh Hà đạp xe đạp ra ngoài, may mà cửa hàng thịt quay còn lại nửa con vịt quay và một vài miếng thịt heo, Trịnh Minh Hà mua hết.

Trên đường trở về, Trịnh Hồng Phi buồn bực hỏi Trịnh Minh Hà: “Chị ơi, vì sao ông bà nội của chúng ta không giống như của Lạc Lạc?”

Trịnh Hồng Phi luôn hâm mộ An An Lạc Lạc có ông ngoại bà ngoại, mỗi lần tới thăm đều sẽ mua đồ ăn, mua quần áo mới cho bọn họ.

Cho nên, cặp vợ chồng ông Trịnh tới thì Trịnh Hồng Phi rất cao hứng. Cậu bé đã âm thầm tính toán, chờ ông bà mua cho đồ cho cậu ấy, cậu bé sẽ khoe với Lạc Lạc.

Nhưng bây giờ, sự mong chờ này gần như sắp tan vỡ.

Trịnh Hồng Phi đã mười một tuổi, đọc lớp năm, tháng chín năm nay cậu bé phải lên cấp hai, điều cơ bản nên biết thì cậu bé cũng biết.

Sau buổi chiều chơi chung với nhau, cậu bé phát hiện ông bà nội nhà mình không thể so sánh với ông bà nhà Lạc Lạc.

Chưa nói tới chuyện bọn họ tới đây mà không mang kẹo cho cậu bé. Không nhiệt tình nói chuyện với cậu bé, lại còn vênh mặt sai khiến chị cậu bé.

Vừa rồi khi ăn cơm, trong mắt bọn họ chỉ có thịt, không quan tâm người khác cũng muốn ăn mà không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng, không có lễ phép chút nào, có hơi... Giống quỷ c.h.ế.t đói... Trong câu chuyện xưa...

“Giống như chưa từng ăn thịt trong mấy trăm năm qua.” Trịnh Hồng Phi lại bổ sung một câu.

“Có thể bọn họ sống khổ cực ở nông thôn nên không có thịt ăn.” Trịnh Minh Hà đáp, cô ấy không thể nói xấu ông bà nội trước mặt em trai.

“Nhưng chẳng phải mỗi tháng mẹ đều gửi cho bọn họ 20 tệ sao? Sao lại không có thịt ăn được?” Trịnh Hồng Phi còn biết trước đó mẹ cậu bé còn thường xuyên nói ông bà nội lừa tiền bọn họ.

“Chuyện này... Có thể ông bà nội sống khá tiết kiệm.” Bản thân Trịnh Minh Hà cũng không tin câu nói này.

Ông nội của cô ấy nhìn không gầy chút nào, không giống như không có đồ ăn. Ông bà nội của bạn cô ấy tới từ nông thôn mà ai cũng gầy khọm, hơn nữa còn bị đen da.

Mặc dù màu da của ông bà nội cô ấy không thể nói là trắng, nhưng vừa nhìn đã thấy không giống người thường xuyên làm việc.

Bọn họ hiếm khi về quê thăm người thân, nhiều năm như vậy mà bọn họ về có hai lần.

Đối với thân thích ở quê, có thể Trịnh Hồng Binh là con cả sẽ thân quenhơn, Trịnh Minh Hà chỉ tới trình độ nhận biết họ hàng, Trịnh Hồng Phi thuộc về trình độ không có ấn tượng. Lần trước khi về quê thì cậu bé còn rất nhỏ, hoàn toàn không kí ức.

Hai chị em không nói chuyện nữa, im lặng về nhà.

Chờ khi thịt được mua về, ba cha con Trịnh Quốc Thịnh mới uống rượu. Lúc này, chén thịt kho tàu đã trống rỗng, trứng ốp la cũng chỉ còn lại vài miếng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Trịnh Minh Hà và Vương Thúy Mai, một người rửa chén, một người đi phơi quần áo trong sân. Cả nhà Trịnh Quốc Thịnh đều là người lớn, bọn họ ngồi trong phòng nói chuyện trời đất.

Bà Trịnh nhân cơ hội hỏi Trịnh Quốc Thịnh: “Mẹ nghe Minh Hà nói, công việc của vợ con được sắp xếp bởi người nhà nhà bên cạnh. Quốc Thịnh, ngày mai con đi nói chuyện với chồng cô ta để các em và các cháu c*̃ng được sắp xếp làm việc.”

Trong mắt bà Trịnh, người nhà nhà bên cạnh nguyện ý sắp xếp công việc cho Vương Thúy Mai, nhất định là vì nể mặt con trai bà ta.

Trịnh Quốc Thịnh sững sờ, ông ta gọi cha mẹ tới, vốn vì muốn mượn sức của bọn họ, để Vương Thúy Mai nghỉ việc. Tại sao bây giờ bọn họ lại có suy nghĩ muốn ông ta sắp xếp công việc ở đó?

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy. Con dâu ở nhà bên cạnh là con cháu của nhà tư sản, hiện tại cả nhà lại bắt đầu làm nhà tư sản, chúng ta cần phải hạn chế dính dáng với bọn họ. Khi Thúy Mai làm phụ bếp ở nơi đó thì con thấp tha thấp thỏm, sợ ngày nào đó sẽ bị liên lụy.”

“Tiền kiếm không nhiều mà lại chịu nhiều nguy hiểm, con luôn bảo cô ấy nghỉ việc mà cô ấy không chịu. Con còn muốn mọi người giúp con khuyên cô ấy, để cô ấy nghỉ việc.”

Mặc dù sau khi Vương Thúy Mai có việc làm thì tài chính trong nhà dư dả không ít, nhưng tiền lương của ông ta cũng nuôi nổi cả nhà, so với việc thoát khỏi sự khống chế thì ông ta tình nguyện để Vương Thúy Mai không làm việc.

“Ôi chao, vì sao lại phải từ bỏ công việc nhiều tiền như vậy?” Bà Trịnh không hiểu.

“Không phải người ta nói nhà nước cải cách mở cửa, cho phép tư nhân làm ăn sao?” Ông Trịnh c*̃ng hỏi.

“Nói thì hay lắm, lỡ như có một ngày không cải cách nữa thì sao.” Trịnh Quốc Thịnh nói.

“Vậy bây giờ nhà nước đang cho phép đúng không?” Ông Trịnh truy hỏi.

Trịnh Quốc Thịnh khó khăn gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-433.html.]

“Vậy chẳng phải xong rồi sao.” Bà Trịnh vội vàng nói: “Khi nhà nước cho làm thì chúng ta làm, không cho làm thì chúng ta về quê.”

“Một tháng kiếm được 60 tệ đó Quốc Thịnh. Các em trai con làm nông ở quê một năm còn chưa chắc được 60 tệ.”

“Mẹ, mẹ thì hiểu cái gì. Làm việc cho tư bản thì sẽ có lúc chúng ta bị xử lý.”

Bà Trịnh nghe xong thì có hơi gấp gáp, ý của Quốc Thịnh là không định mở miệng giúp các em trai của ông ta. Bà Trịnh là người tham tiền, thấy tiền lương sáu mươi tệ thì muốn có việc làm này, sao có thể nhường cho người khác được.

“Có bị xử lý hay không thì cũng không đến phiên chúng ta, chúng ta không phải là tư bản, tổ tiên chúng ta đều là nông dân nghèo. Chúng ta là người lao động, người bị bóc lột.”

“Đến lúc đó bọn họ không cho làm thì mẹ sẽ là người đầu tiên nhảy ra báo cáo công khai xử lý tội bọn họ, nói bọn họ bóc lột chúng ta, như vậy há chẳng phải đã được lợi sao.” Lúc ấy sẽ giống như đánh bài, đánh càng mạnh thì thắng càng nhiều.

Trịnh Quốc Thịnh nghẹn lời trong chốc lát, ông ta bị xấu hổ bởi cách nói vô sỉ của mẹ ông ta.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không đồng ý.” Trịnh Quốc Thịnh bác bỏ: “Một mình Thúy Mai đã ảnh hưởng tới công việc của con, đến lúc đó nếu các em trai của con đều làm việc đó, nói không chừng con sẽ bị giáng chức.”

Đừng có mơ tới việc muốn ông ta cúi đầu trước mặt Lục Trường Chinh.

Bà Trịnh còn muốn nói thêm, ông Trịnh thấy con trai cả tức giận, vội vàng lên tiếng cản bà ta lại: “Câm miệng! Bà chỉ là một bà già ở nông thôn thì biết cái gì, nghe lời con trai đi.”

Bà Trịnh thấy chồng mình nói vậy thì ngậm miệng.

Ban đêm khi đi ngủ, bà Trịnh càng nghĩ càng thấy tiếc, nói với ông Trịnh: “Cha nó, vì sao vừa nãy ông không cho tôi nói tiếp.”

“Nhà vợ nhà bên cạnh là tư bản thì có gì mà sợ, tôi chỉ làm việc giúp tư bản, có cái gì mà sợ?”

Số tiền lương lại nhiều như vậy, bà Trịnh rất khó chịu.

Hiện tại bọn họ sống nhờ tiền nhà con cả gửi, nếu như mấy đứa con trai của bà ta ở quê c*̃ng kiếm được tiền, một nhà gửi 10 tệ mỗi tháng, cặp vợ chồng già bọn họ sẽ được 50 tệ mỗi tháng, những tháng ngày đó sẽ rất tốt đẹp.

“Rõ ràng thằng cả không muốn, nếu tiếp tục nói thì sẽ khiến nó tức giận rồi đuổi chúng ta về.” Ông Trịnh trừng bà ta.

Nhà ở thành phố lớn rất sạch sẽ, còn có TV để xem, ông ta không muốn về quê nữa.

“Chẳng qua thằng cả sợ bị ảnh hưởng không tốt, tôi chỉ cần nói rõ với nó là được”

“Bà thì hiểu cái gì? Từ nhỏ thằng cả đã rất sĩ diện, chắc hẳn sẽ không hạ cái tôi xuống được. Người ta sắp xếp công việc cho vợ mình còn chưa tính, còn phải sắp xếp công việc cho anh em của mình, cái này cần trả rất nhiều ân huệ.”

“Thằng cả không tiện ra mặt trong việc này, chờ đến mai tôi sẽ hỏi tình hình nhà bên cạnh, chờ cơ hội rồi bản thân chúng ta tự đi xin.”

Ông Trịnh cũng luyến tiếc số tiền đó, những năm ở nông thôn ông ta đã quen được người ta nịnh nọt, những người khác đều phải để ý mặt mũi của ông ta, ông ta tự cho rằng mình hơn người, nghĩ rằng mình là bề trên, khi ông ta nói chuyện thì người khác sẽ cho ông ta chút thể diện.

Ngày thứ hai, sau khi đi làm Trịnh Quốc Thịnh và Vương Thúy Mai, ông Trịnh gọi cho Trịnh Minh Hà, hỏi cô ấy tình hình nhà Tô Mạt.

Buổi sáng hôm nay, ba cha con Lục Trường Chinh đang đánh quyền trong sân, ông Trịnh nghe thấy thì chào hỏi bọn họ. Ông ta thấy Lục Trường Chinh còn trẻ như vậy thì nhận định anh là cấp dưới của con trai ông ta, trong lòng càng chắc chắn hơn.

Sau khi ông ta nghe Trịnh Minh Hà nói thì cực kỳ khiếp sợ: “Cháu nói cái gì? Người trẻ tuổi đó có chức cao hơn cha cháu?”

Trịnh Minh Hà gật đầu: “Đúng vậy, mấy năm trước chú ấy đã có cấp bậc cao hơn cha cháu.”

Có đôi khi Tô Mạt sẽ đi lãnh lương với Vương Thúy Mai, cho nên Vương Thúy Mai biết rõ cấp bậc của Lục Trường Chinh, Trịnh Minh Hà được kể cũng nhớ kỹ.

“Cao hơn nhiều không? Cậu ta có cấp gì? Phó sư đoàn trưởng?”

Đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, ông ta nghĩ rằng con trai ông ta đã rất ưu tú, khi còn trẻ đã làm đoàn trưởng.

“Hai năm trước cháu nghe mẹ cháu kể, hình như chú ấy thăng cấp làm sư đoàn trưởng.”

Ông Trịnh hít một hơi thật sâu.

Trịnh Hồng Phi ở bên cạnh yên lặng bổ đao: “Chú ấy không còn là sư đoàn trưởng nữa, chú ấy đã thăng cấp rồi, cháu nghe Lạc Lạc nói, sang năm bọn họ sẽ chuyển đến căn nhà có hai tầng ở phía sau.”

Trịnh lão Hán mất bình tĩnh, nếu anh là người lãnh đạo, con trai ông ta muốn đi đàm phán thì phải chú ý hơn.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 434



Ông Trịnh ở nhà vài ngày nghĩ cách mở lời, nhưng ông ta vẫn không tìm được cơ hội, bởi vì sau buổi sáng hôm đó gặp ba cha con đang đánh quyền thì ông ta không thấy bọn họ nữa.

Ông ta hỏi Trịnh Minh Hà, mới biết bình thường khi con của nhà bên cạnh không đi học thì đều ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới về viện gia chúc.

Ba cha con ông Trịnh sốt ruột, bọn họ thấy sắp hết Tết, nếu gia đình Lục Trường Chinh không quay về thì phải kéo tới năm sau. Ông ta nghe cháu trai nói dường như nhà bên cạnh phải về quê ăn Tết.

Chờ Trịnh Quốc Thịnh trở về, ông Trịnh nói với ông ta chuyện này. Trịnh Quốc Thịnh cực kỳ tức giận, không nghĩ qua vài ngày mà bọn họ không chỉ không suy nghĩ nữa mà còn suy nghĩ nhiều hơn, ngay cả cha ông ta cũng bắt đầu lo lắng.

Bỗng nhiên Trịnh Quốc Thịnh hối hận khi gọi cha mẹ lên đây, ông ta đã tự đập đá vào chân của mình.

Trịnh Quốc Thịnh lại dùng lý trí để thuyết phục bọn họ, nhưng trong mắt hai người già tham tiền thì cái gì cũng vô dụng. Dù sao nếu ba đứa con trai khác có việc làm, mỗi tháng bọn họ có thể có thêm 30 tệ, đối bọn họ mà nói thì đây chính là một khoảng tiền lớn.

Hai cha con nói chuyện rồi bắt đầu tranh cãi.

Trịnh Quốc Thịnh nói trong mắt ông Trịnh chỉ có tiền, muốn hủy hoại tiền đồ của ông ta.

Ông Trịnh mắng Trịnh Quốc Thịnh vì tư lợi, trong mắt chỉ có bản thân mà không muốn giúp anh em của mình.

Trong phút chốc lại rùm beng.

Khi nhà họ Trịnh cãi nhau, bốn người nhà Lục Trường Chinh đã ngồi trên máy bay bay tới Bắc Kinh.

Vì thích ứng yêu cầu lấy việc xây dựng kinh tế làm trung tâm, lãnh đạo đã chỉ ra ngành hàng không dân dụng cũng phải đi con đường xí nghiệp hóa, bắt đầu từ tháng một, ngành hàng không ban đầu thuộc sự quản lý của quân đội đã cải cách theo hướng xí nghiệp hóa.

Ban đầu tiếp viên hàng không mặc quân trang, bây giờ bọn họ đã được thay đồng phục mới, cách phục vụ c*̃ng cao lên một bậc, bọn họ học tập công ty hàng không nước ngoài, bắt đầu cung cấp đồ uống và bánh ngọt.

Gia đình bốn người bọn họ đi hết hai ngày, rốt cục ngay ngày giao thừa thì mới về tới thôn Lục Gia.

Ngay cả Lục Phương Cần đang đi lính, dưới sự gợi ý của Lục Trường Chinh thì cũng xin nghỉ để về thăm người thân.

Xem như đã đủ thành viên trong gia đình!

Lục Thanh An thấy con cháu về đông đủ thì cười đến mức không ngậm miệng được.

Nhìn ra toàn bộ công xã, Lục Thanh An được xem như là người đầu tiên có con cháu đều có tiền đồ.

Vợ chồng thằng cả đều có việc làm, là gia đình có vợ chồng làm công nhân viên chức ở nông thôn, như vậy đã rất giỏi. Cháu gái đầu tham gia quân ngũ, cháu gái nhì học giỏi, có khả năng lớn để có thể thi đậu đại học, mặc dù thành tích của cháu trai không có tốt bằng nhưng c*̃ng trung thực nghe lời, không có tính cách của những tên du côn.

Mặc dù nhà thằng hai kém hơn một chút, nhưng thằng hai làm người lãnh đạo ở trong xưởng, hai đứa cháu trai cũng rất giỏi. Nhất là đứa cháu trai đầu Quốc Đống có thành tích tốt, hơn nữa trên người cậu bé sức mạnh của thằng ba trước đây, chắc hẳn sau này sẽ không kém.

Nhà thằng ba thì càng không cần nói, hai vợ chồng thằng ba là niềm kiêu ngạo của nhà ông Lục, hai đứa cháu vàng cháu bạc cũng thế, tuổi còn nhỏ mà nhảy lớp thì không nói, nghe nói khi bọn nhỏ lên lớp năm, người đứng đầu của các môn học đều do hai chị em đảm nhiệm, cộng thêm cha mẹ đỡ đầu như thế thì không cần phải nói về tiền đồ của bọn nhỏ.

Con gái cũng có kết cục tốt, hai vợ chồng đều là sinh viên, sau này sẽ có tiền đồ rất tốt. Bây giờ có thêm cháu ngoại, chuyện làm ông ấy lo lắng nhất đã biến mất.

Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, Lục Thanh An ông ấy xem như đã được toàn vẹn.

Trước đó mẹ ông ấy còn lo lắng, nhà ông Lục là độc đinh, sẽ bị người ta bắt nạt.

Mẹ ơi! Bây giờ con có con cháu đầy đàn, mỗi người đều có tiền đồ riêng, cpm sẽ không bị người ta bắt nạt, mẹ hãy yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-434.html.]

Lục Thanh An được con trai con rể vây quanh uống rượu, ông ấy đang uống rượu thì rưng rưng nước mắt.

Lý Nguyệt Nga ở bên cạnh thấy vậy, biết rằng Lục Thanh An đang nhớ mẹ. Trong lòng bà ấy cũng buồn bã, một người mẹ chồng tốt như vậy lại mất sớm. Nếu bà còn sống, nhìn thấy cảnh tượng con cháu đầy đàn như hôm nay, chắc hẳn bà sẽ rất vui vẻ.

Nhà họ Lục có một năm mới sôi động, cơm nước xong xuôi, Lục Thanh An lấy ra một giỏ pháo hoa mà ông ấy đã dùng số tiền lớn để mua, đưa cho các cháu đi b.ắ.n pháo hoa.

Mặc dù pháo hoa ở niên đại này không rực rỡ như đời sau, nhưng đối với mọi người mà nói, đây cũng là cảnh tượng độc nhất.

Rất nhiều người đi ra từ trong nhà, đứng trong sân nhà mình ngắm pháo hoa.

Ngày xưa, có thể ăn no là chuyện mà ngày Tết mới có; sau này, ăn Tết không chỉ có thể được ăn no mà còn có thể đủ tiền trả thịt; bây giờ, ăn Tết không còn chỉ vì ăn uống mà vì đoàn tụ và ăn mừng.

Giống như pháo hoa, sau này nơi nào có tiền nhàn rỗi sẽ đốt món đồ chơi này. Bây giờ, thời đại thật sự đã thay đổi, cuộc sống càng ngày càng tốt lên.

Đốt pháo hoa xong, thế hệ trẻ nói lời chúc năm mới xong, cùng nhau ngồi vây quanh khắp phòng khách, đón giao thừa với ông bà.

Qua mười hai giờ, bốn người nhà Tô Mạt đứng dậy về nhà mình để nghỉ ngơi.

Vừa đi được một đoạn thì bọn họ nghe thấy có tiếng bước chân của người sau lưng đuổi theo, quay lại nhìn thì thấy Lục Phượng Cần.

Lục Phượng Cần chạy nhanh nên đỏ mặt, cô bé chạy đến trước mặt lạy Tô Mạt và Lục Trường Chinh một cái: “Chú ba, thím ba, cháu xin lỗi! Còn nữa, cháu cảm ơn hai người.”

Ban đầu khi Lục Phượng Cần bị điều đến đơn vị bí mật thì oán trách bọn họ.

Lúc ấy, cô bé một lòng nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp ở thành phố lớn, kết quả bị điều đến trong hang núi to hơn thôn Lục Gia, còn không thể liên lạc với bên ngoài, đồ ăn vặt cũng phải bị bên ngoài đưa vào theo định kỳ.

Có vài lần cô bé gặp bão tuyết lấp núi, không thể bổ sung vật tư, đồ còn dư lại đều phải ưu tiên cung cấp cho các nhà khoa học, những người lính hậu cần như các cô bé một ngày chỉ có thể ăn một bữa, bảo đảm không c.h.ế.t đói là được.

Bọn họ chịu khổ không ít, nhưng lại thu hoạch đồ vật đáng gờm. Cô bé nghe thấy chiến tích của các bậc đàn anh, Lục Phượng Cần mới biết thì ra đời người ngoại trừ ăn ngon mặc đẹp, còn chạy theo cuộc đời tốt đẹp hơn.

Những bậc đàn anh này, rất nhiều người có xuất thân từ gia đình danh giá, nửa đời trước có cơm ngon áo đẹp, thế nhưng vì quốc gia, bọn họ tình nguyện vùi ở hang động vùng núi hẻo lánh cách biệt với thế gian này, dâng hiến mọi thứ của bản thân. Vì quốc gia có thể có đủ sức mạnh, nhân dân có thể đứng thẳng mà sống, bọn họ rời bỏ gia đình vì mọi người.

So với bọn họ, cô bé chằng là gì.

Trước kia cô bé cho rằng chú ba chẳng muốn quan tâm cô bé nên mới đẩy cô bé vào trong núi to, chờ đến khi hiểu mọi thứ, cô bé mới biết chú ba nhọc lòng vì mình. Cô bé cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ trước đây của mình.

“Cháu biết sai và có thể thay đổi là tốt.” Lục Trường Chinh nói.

“Cháu nhất định sẽ cố gắng.” Lục Phượng Cần nghiêm túc nói.

“Được rồi, trời lạnh, cháu về đi.” Lục Trường Chinh phất tay bảo Lục Phượng Cần quay về.

Lúc trước Lục Trường Chinh nhét Lục Phượng Cần vào nơi đó, ngoại trừ mài dũa tính cách của cô bé thì cũng chừa đường cho cô bé.

Mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với Lục Phượng Cần, nhưng vài lần về nhà thăm người thân, anh thấy đứa bé này đều rất chịu khó yên phận, c*̃ng rất bảo vệ em trai em gái, bản chất cô bé không xấu, chỉ là trên con đường trưởng thành, bị truyền bá suy nghĩ không tốt.

Anh ném cô bé vào đó, chỉ cần bản chất cô bé không xấu, qua vài năm mưa dầm thấm đất thì có thể quay lại chính đạo.

Mặc dù đơn vị bí mật gian khổ, nhưng các bậc đàn anh trong này đều có địa vị xã hội rất cao, nếu cô bé may mắn lọt vào mắt xanh của các bậc đàn anh, đó là chuyện cả một đời được lợi.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 435



Ngày kế, Lục Trường Chinh đến quân đội mượn xe tải chở cả nhà lên thành phố.

Sau vài năm, cả nhà họ Lục lại đi du lịch.

Nhóm ba người già Lục Bá Minh cùng với Lục Tiểu Lan mang theo trẻ con ngồi ở đầu xe, những người khác thì dọn băng ghế nhỏ ra, ngồi ở trong xe.

Thời tiết khá đẹp, không có tuyết rơi. Trời mùa đông, dọc đường gió vẫn thổi rất mạnh. Tuy rằng ngồi ở trong xe nhưng mọi người ăn mặc dày lại có đội mũ, hơn nữa vì muốn lên thành phố đi chơi nên trong lòng háo hức, một chút cũng không thấy được lạnh.

Cả gia đình anh cả, anh hai đều thò cả người ra ngoài xe quan sát phong cảnh dọc đường, mẹ con Tô Mạt thì lại ngồi ở trong thùng xe tránh gió.

Tuy rằng bọn họ có dị năng, không sợ lạnh như người thường nhưng gió rét ở phương bắc này vẫn giống như d.a.o nhọn cắt da thịt làm người đau. Hơn nữa mỗi lần bọn họ trở về đều đi trên con đường này, phong cảnh nơi này đã nhìn thấy hết từ lâu.

Đợi đến thành phố Song Sơn, tốc độ xe dần chậm lại, lúc này ba mẹ con mới thò đầu ra ngoài quan sát.

Mỗi lần bọn họ trở về hầu như đều xuất phát từ ga xe lửa mà đi, rất ít đến thành phố.

Tuy rằng cải cách mở cửa đã hơn một năm, nhưng làn gió cải cách vẫn chưa thổi tới một thành phố nhỏ tại phương bắc như thành phố Song Sơn, cũng không có nhiều thay đổi so với trước kia.

Cả nhà đi đến cửa hàng bách hoá trước, mấy đứa nhỏ trong nhà nhìn thấy hàng hóa muôn màu muôn vẻ kia, nhìn thấy đường dây vận chuyển trên không dùng trong việc mua hàng, cảm giác vô cùng mới lạ.

Ngay cả Lục Phượng Cần tham gia quân đội hai năm cũng cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy. Cô bé vừa tham gia quân ngũ đã bị đưa về vùng núi hẻo lánh, cửa hàng bách hóa lớn như vậy, đúng là cô bé mới được gặp lần đầu tiên.

Chỉ là cửa hàng bách hoá ở thành phố Song Sơn thôi mà cô bé đã cảm thấy qua cao cấp, nếu là trung tâm thương mại ở các thành phố lớn như Quảng Châu hay Thượng Hải thì cô bé không dám tưởng tượng sẽ cao cấp đến mức nào.

Trước kia khi chưa nhập ngũ, nếu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lục Phượng Cần có lẽ sẽ làm ầm ĩ đòi đi Quảng Châu. Nhưng hiện tại, sau khi xem xong, tuy vẫn cảm thấy rất tốt nhưng cô bé cũng không có cố chấp luôn muốn đi như ngày xưa.

Lục Phượng Cần tham gia quan ngũ hơn hai năm, ở trong núi cũng không có cách nào gửi tiền về nhà, tiền trợ cấp ở đơn vị bí mật cao hơn so với đơn vị bình thường, bởi vậy Lục Phượng Cần cũng tích góp được hơn hai trăm đồng tiền.

Sau khi trở về, giao cho trong nhà hai trăm đồng tiền, trên người còn dư vài chục. Cô bé trở về vội vàng, cũng không có thời gian đi mua cái gì cho em trai em gái, sau khi vào cửa hàng bách hóa, cô bé cho em trai em gái mỗi người một đồng tiền, bảo bọn họ đi mua đồ vật mình thích.

Sau đó, lại mua cho ba người già mỗi người một cái mũ. Cô cháu cố và cháu gái có hiếu, ba người già cũng vui vẻ cười ha ha nhận lấy.

Nhìn thấy Lục Phượng Cần như vậy, cuối cùng Lục Hành Quân cũng yên lòng.

Việc dạy người này, chỉ có lão Tam!

Lục Hành Quân vốn muốn tìm Lục Trường Chinh trò chuyện để nói một lời cảm ơn. Kết quả phát hiện anh lúc nào cũng ở bên cạnh em dâu ba, nửa bước cũng không rời, hai đứa nhỏ cũng không biết chạy đi đâu nhưng cũng không thấy anh lo lắng.

Lục Hành Quân cảm thấy đau mắt, dứt khoát không tìm Lục Trường Chinh nữa, đi nơi khác tìm hai đứa nhỏ. Cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ xinh xắn như vậy, miễn cho gặp được kẻ bắt cóc bắt đi.

Đi dạo nửa buổi sáng, đến giờ cơm, mọi người bắt đầu tập hợp đi ăn cơm. Trên tay Lưu Ngọc Chi và Lục Quế Hoa cầm đầy túi nhỏ túi lớn, có thể thấy được mua không ít đồ vật, chỉ riêng Lý Nguyệt Nga thôi trên tay cũng đã cầm khá nhiều.

Giữa trưa, mọi người đến quán cơm quốc doanh dùng cơm, sau khi ăn xong lại đến nơi khác đi dạo một lát. Đến giữa buổi chiều, đoàn người đi đến rạp chiếu phim, vừa có một bộ phim điện ảnh mới ra mắt, mọi người bèn đi mua vé vào xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-435.html.]

Phim điện ảnh này có chủ đề về tình yêu, có thể nói là khơi dòng khai sáng cho điện ảnh trong nước. Bộ phim nhựa này không chỉ lột tả phong cảnh địa phương hoàn mỹ, còn xuất hiện cảnh hôn hiếm hoi, hơn nữa, diễn viên nữ lại thay đổi đến tận bốn mươi ba bộ trang phục.

Bộ điện ảnh này, không chỉ làm đồng chí nam nhìn lom lom mà còn gợi lên lòng yêu cái đẹp của đồng chí nữ. Diễn viên nữ cũng vì vậy mà nổi tiếng, trở thành "người tình trong mộng" của khán giả ở những năm tám mươi.

Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Tô Mạt nhắc nhở hai vợ chồng Lục Tiểu Lan, bảo bọn họ năm sau trở về thì nhanh chóng khai trương cửa hàng quần áo.

Sau khi bộ điện ảnh này nổi tiếng, trang phục trong phim nhất định sẽ rất dễ bán, chờ ăn tết xong trở lại Quảng Châu, cô sẽ sắp xếp cho phòng làm việc mô phỏng theo kiểu dáng trong phim, thừa dịp phim đang nổi tiếng bán một đợt.

Xem điện ảnh xong, thời gian cũng không sớm, cả nhà dẹp đường hồi phủ.

Trở lại đại đội thôn Lục Gia, Tô Mạt gọi điện thoại cho Tô Dịch Viễn trước tiên, bảo anh ta đi xem bộ điện ảnh này một chút, chú ý quần áo của diễn viên nữ, liên hệ với xưởng dệt mà bọn họ hợp tác để nói về vải dệt mà bọ họ muốn dùng, xem xem ở trong nước có loại này thích hợp hay không.

Nếu không có thì phải thông qua con đường đặc thù, ra nước ngoài mua. Dựa theo độ nổi tiếng thì tốc độ phải mau, đến lúc đó chờ xưởng dệt trong nước phản ứng lại, bọn họ cũng sẽ sản xuất ra rất nhiều, lợi nhuận sẽ không còn cao như vậy.

Về nhà cơm nước qua loa xong, Tô Mạt cầm giấy bút lên ngay, dựa vào trí nhớ vẽ các bộ quần áo trong phim điện ảnh ra. Chờ đến khi quay về Quảng Châu, đi xem thêm một lần rồi sửa chữa.

Ngày kế, mùng hai, là ngày về nhà mẹ đẻ, cả nhà anh cả, anh hai đều đi thăm họ hàng, cả nhà Tô Mạt và Lục Tiểu Lan cùng nhau dùng cơm ở nhà tổ bên kia.

Vào giữa trưa, Lục Quế Hoa dẫn theo chị tư của cô ta là Lục Mai Hoa đến đây. Mấy năm nay, Lục Phúc Bảo kiềm giữ Triệu Cửu Hương, anh chị em lại chậm rãi tới lui trở lại.

Lục Mai Hoa nói chuyện với ba vị ở thế hệ trước một hồi lâu, lúc này mới đi cùng Lục Quế Hoa tìm Tô Mạt xin ý kiến.

Lục Mai Hoa cũng coi như có ý tưởng, một năm này cô ta nghe loa phát thanh nói về cải cách mở cửa, làm cô ta nghe đến ngứa ngáy trong lòng, hiện tại có khả năng tự làm hộ kinh doanh, cô ta bèn nghĩ xem có thể làm thêm việc gì kiếm tiền hay không.

Cô ta nghe Lục Quế Hoa nói nhà của Tô Mạt vài năm trước đã bắt đầu buôn bán, nên muốn đến hỏi ý kiến của Tô Mạt một câu.

Ý tưởng ban đầu của Lục Mai Hoa là muốn mở một tiệm ăn nhỏ ở huyện. Tay nghề nấu cơm của cô ta còn tạm được, đến lúc đó bán sủi cảo bánh bao bánh có nhân này nọ.

Ngày hôm qua lúc Tô Mạt đi dạo ở thành phố Song Sơn, không hề phát hiện có hộ cá thể nào mở tiệm, thành phố đều như thế, huyện Thanh Khê thì đừng nói thêm nữa.

Việc mở tiệm hiện tại đối với thành phố nhỏ cấp N mà nói thì thời gian còn quá sớm, thêm một hai năm nữa quan niệm của mọi người đều thay đổi, mở mới càng thêm thích hợp, việc buôn bán mới tốt.

Nhưng việc bán thức ăn thì Tô Mạt lại cảm thấy rất có khả năng. Dân dĩ thực vi thiên, cho dù là địa phương nhỏ nhưng chỉ cần tay nghề tốt thì sẽ có người bằng lòng trả tiền mua món ngon.

Nhưng cần phải đổi sang cách khác, trước hết không cần thuê cửa hàng mặt tiền mà học theo bán hàng rong ở thành phố lớn. Làm thức ăn xong xuôi ở nhà, sau đó dùng xe đạp chở hàng, mỗi ngày đi đến nơi có nhiều người rao hàng.

Như vậy tuy rằng vất vả một tí, nhưng khẳng định kiếm nhiều hơn so với việc đi thuê cửa hàng.

Chờ thêm một hai năm, tích lũy tên tuổi, sau đó mở tiệm lại càng thích hợp.

Tô Mạt nói về cái nhìn của mình với các cô, Lục Mai Hoa cũng thấy có lý vô cùng. Rao hàng trên đường tuy rằng vất vả một chút, nhưng chi phí thấp, cho dù không bán được cũng chỉ lỗ một chút đồ này nọ mà thôi.

Chị em Lục Mai Hoa nói cảm ơn với Tô Mạt rồi trở về thương lượng, quyết định dựa theo Tô Mạt nói mà làm, thừa dịp hiện tại nghỉ đông, năm sau sẽ bắt đầu.

Lục Quế Hoa cũng chuẩn bị làm một trận với chị tư của cô ta, mọi người đều có công việc, chỉ riêng cô ta không kiếm được tiền, trong lòng cô ta cũng không chịu nổi. Nếu việc buôn bán này có thể thành công, cô ta có thể kiếm tiền, cũng ít lo lắng hơn một chút.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 436



Gần tối, một nhà ba người Đào Bồi Thắng và Mã Tiểu Quyên đến nhà họ Lục chúc tết.

Họ ăn tối ở nhà họ Lục.

Ăn xong, đàn ông ngồi ở phòng khách nói chuyện, Tô Mạt để Lạc Lạc dẫn con trai của Mã Tiểu Quyên đi chơi còn cô đi cùng Mã Tiểu Quyên về nhà mình để bàn chuyện mở cửa hàng quần áo.

Trước đó, Tô Mạt đã viết thư nói với Mã Tiểu Quyên về việc này, Mã Tiểu Quyên cũng thấy có hứng thú, bây giờ lại nghe Tô Mạt nói chi tiết, rồi lại xem các mẫu quần áo và bản thiết kế mà Tô Mạt mang về thì cô ta đồng ý ngay.

Cáp Nhĩ Tân là thành phố lớn, có nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, mặc dù không nhiều người làm hộ kinh doanh như ở Quảng Châu, nhưng cũng không phải là không có. Chính phủ cũng có các chính sách hỗ trợ liên quan đến lĩnh vực này.

Tuy nhiên, Cáp Nhĩ Tân không phải là đặc khu kinh tế, và Mã Tiểu Quyên là sinh viên nên không thể xin giấy phép hộ kinh doanh. Tuy nhiên, nhà họ Đào có chút quan hệ, đến lúc đó có thể nhờ ra mặt là được.

Sau Tết, cô sẽ lập tức trở về Cáp Nhĩ Tân để tìm người làm việc này, sau đó nhanh chóng thuê cửa hàng.

Ở thời đại này, năng lực kinh tế của Cáp Nhĩ Tân đứng thứ mười toàn quốc, nên khả năng tiêu dùng của người dân khá tốt. Vì vậy, Tô Mạt mới dám kéo Mã Tiểu Quyên mở cửa hàng quần áo. Với kiểu dáng trang phục của nhà cô, mở cửa hàng ở Cáp Nhĩ Tân chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận.

Huyện Thanh Khê thì không được. Dù kiểu dáng trang phục có đẹp đến đâu, khả năng tiêu dùng của người dân cũng không đáp ứng được, ước chừng một tháng cũng không bán được một hoặc hai bộ.

Vì vậy, khi hai chị em Lục Quế Hoa đến hỏi, Tô Mạt đã không rủ họ cùng mở cửa hàng quần áo.

Tô Mạt bận rộn với công việc, cũng không ở nhà được mấy ngày, khoảng mùng năm sẽ đi. Lúc đó, Lục Trường Chinh và Tô Mạt sẽ đi trước, hai đứa trẻ ở lại đây đến trước khi khai giảng mới về.

Ngày mùng ba, Lục Trường Chinh đưa hai đứa trẻ đến đơn vị. Tô Mạt vốn định đến Lý Gia Ao thăm cô bé Thảo, nhưng khi nghe tin Tô Mạt về, cô bé đã tự đến thăm.

Nhìn thấy cô bé Thảo, Tô Mạt suýt không nhận ra. Hai năm không gặp, cô bé này thay đổi quá nhiều.

Đầu tiên, là cao lớn hơn. Lần gặp hai năm trước, cô bé còn gầy gò, bé nhỏ, ước chừng chỉ cao hơn một mét. Bây giờ, cô bé đã cao lớn hẳn, cao hơn một mét sáu.

Thứ hai, là trưởng thành hơn, không còn đen nhẻm, khô khan như trước. Người trở nên tròn trịa hơn, da cũng trắng sáng hơn nhiều, ngũ quan cũng xinh đẹp, rạng rỡ, đặc biệt là đôi mắt, rất có hồn. Cái chính là khí chất của cả người, nhìn tự tin hơn nhiều so với trước đây.

Nhìn thấy cô bé như vậy, Tô Mạt có cảm giác như “con gái mình đã trưởng thành”, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, dù sao đây cũng là cô bé mà cô đã chăm sóc từ nhỏ.

Lý Xuân Thảo thay đổi nhiều như vậy, ngoài việc đến tuổi trưởng thành còn vì sau khi lên cấp hai, cô bé đã có thể ăn no.

Trước đây khi học tiểu học, ngày nào cô bé cũng phải đi bộ từ sớm đến trường và về muộn, một lượt đi về mất khoảng ba tiếng, tiêu hao rất nhiều sức lực. Năng lượng từ thức ăn nạp vào cơ thể chủ yếu được dùng cho việc học tập và đi bộ.

Hơn nữa, là một đứa trẻ mồ côi, sau khi tan học về nhà, cô bé chỉ vội vã nấu cơm để ăn lót dạ, không có gì ngon, chủ yếu là cháo vụn ngô. Mặc dù có Tô Mạt và thầy Cố giúp đỡ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, cuộc sống của cô bé chỉ khá hơn khi họ gửi đồ về.

Sau khi lên cấp hai, trường học miễn phí tiền nội trú cho cô bé, cô bé không cần phải đi đi về về hàng ngày với quãng đường xa như vậy, tiết kiệm được nhiều sức lực.

Vì cô bé học hành chăm chỉ, thành tích tốt, các thầy cô cũng biết cô bé là trẻ mồ côi nên một số thầy cô ở trường khi thấy cô bé ăn ít sẽ thường chia sẻ một ít thức ăn của mình cho cô bé.

Nhờ tình thương của thầy cô, chuyện ăn uống của Lý Xuân Thảo đã tốt hơn trước rất nhiều.

Cơ thể của cô bé cũng giống như tính cách của cô bé, nắm lấy cơ hội này mà phát triển tốt, đột ngột cao lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-436.html.]

Hai người trò chuyện rất lâu, ngoài việc quan tâm đến cuộc sống và học tập của Lý Xuân Thảo, Tô Mạt còn hỏi cô bé nhiều chuyện về trường học.

Trước đây, Tô Mạt đã lấy được kho báu mà La Viễn chôn giấu. Cô không có ý định tham lam mấy thứ này, mà chỉ chờ đợi có cơ hội để dùng số tiền đó cho huyện Thanh Khê.

Những đứa trẻ này không chỉ là tương lai của huyện Thanh Khê mà còn là tương lai của đất nước. Tô Mạt dự định sẽ dùng số tiền này để đầu tư cho sự nghiệp giáo dục của huyện Thanh Khê.

Cô sẽ tặng sách cho các trường tiểu học và trung học ở huyện Thanh Khê, xây dựng thư viện, thành lập quỹ học bổng để giúp đỡ những học sinh không có tiền đi học hoàn thành việc học.

Nhà nước bắt đầu phát triển kinh tế, tri thức ngày càng trở nên quan trọng. Hai mươi năm tới là thời kỳ vàng son của “tri thức thay đổi vận mệnh”. Đối với những đứa trẻ ở nông thôn, nếu muốn trở nên xuất sắc, con đường duy nhất của hầu hết mọi người là học tập.

Tô Mạt đã tiết lộ một chút về ý tưởng của mình cho cô bé Thảo, bảo cô bé chỉ cần tập trung học tập, sau khi lên cấp ba có thể xin học bổng.

Lý Xuân Thảo hầu như luôn đứng đầu lớp trong mỗi kỳ thi, việc thi đỗ cấp ba là điều hoàn toàn không có vấn đề gì.

Sau khi giữ cô bé Thảo ở lại ăn tối, Tô Mạt đạp xe đưa cô bé về nhà và dặn dò cô bé cố gắng ở lại trường, nếu về nhà thì buổi tối nhất định phải đóng kỹ cửa sổ và cửa ra vào.

Nhà của cô bé Thảo nằm ở cuối thôn, chỉ có một mình cô bé ở đó. Bây giờ cô bé đã trưởng thành, có thể coi là một mỹ nhân nhỏ. Ở đâu cũng có một vài tên háo sắc và lười biếng.

Đứa trẻ này số khổ, tương lai tươi sáng, không thể để những kẻ này hủy hoại.

Ban đầu Tô Mạt có ý định cho cô bé Thảo đến ở nhà mình, nhưng vừa đề cập đã bị cô bé từ chối. Cô bé Thảo nói đó là nhà của mình, cô bé muốn ở lại và sẽ chú ý.

Sau khi rời khỏi nhà cô bé Thảo, Tô Mạt đến nhà đội trưởng Lý, tặng ông ta một hộp t.h.u.ố.c lá ngon và nhờ ông ta trông nom giúp đỡ Lý Xuân Thảo.

Đồng thời, Tô Mạt cũng bóng gió nhắc đến những lo lắng của mình và nhấn mạnh về tội lưu manh, rằng một khi bị bắt sẽ bị xử bắn, để đội trưởng Lý nhắc nhở những người có nguy cơ.

Mặc dù hiện tại tội lưu manh chưa được xử lý nghiêm, nhưng hai năm nữa khi có chiến dịch trấn áp, mọi chuyện sẽ khác. Dù tổ tiên có giỏi đến đâu, phạm tội cũng sẽ bị xử bắn.

Đã gặp gỡ những người cần gặp, đã làm những việc cần làm. Mùng bốn, hai vợ chồng ở nhà trò chuyện cùng ba người già.

Hai vợ chồng cũng mời ba người già, khi nào rảnh rỗi, hãy đến Quảng Châu chơi một thời gian hoặc ở hẳn cũng được.

Hiện nay, đường bay đã được nới lỏng, vé cũng dễ mua, đường bay cũng ngày càng nhiều, không cần lo đi tàu hỏa mấy ngày mệt mỏi cho người già.

Quảng Đông là nơi tiên phong trong công cuộc đổi mới mở cửa, hàng hóa không giống như những nơi khác phải cung cấp theo tem phiếu nghiêm ngặt, ở đâu cũng có thể mua được đồ, không cần lo người đi theo quân đội không có lương thực.

Ba người già không từ chối nhưng cũng không đồng ý, chỉ nói đợi đến khi Lục Thanh An không còn làm bí thư nữa thì khi nào rảnh sẽ qua.

Mùng năm, hai vợ chồng Tô Mạt Lục Trường Chinh đã lên đường trước.

Hai người may mắn, nhờ quan hệ mà được đi chuyến bay nội bộ từ Cáp Nhĩ Tân bay thẳng đến Quảng Châu, không cần phải nối chuyến ở Bắc Kinh.

Ngồi trên máy bay, Tô Mạt nhìn từ cửa sổ ra những đám mây vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Mặt trời mọc ở phía đông, Trung Quốc - con rồng phương Đông này sẽ sớm cất cánh bay cao bay xa...

[HOÀN]
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 437: Ngoại Truyện



Tô Trọng Thanh về nước 1

Trong năm 83, Tô Mạt từ chức ở phòng chiêu thương, cũng không thể nói là từ chức, lúc đó còn chưa có khái niệm từ chối, hẳn phải gọi là dừng lương giữ chức.

Mấy năm trước, tiến trình cải cách mở cửa không được coi là thuận lợi, có quá nhiều trở ngại, nhưng qua mấy năm rèn luyện chịu bao đau đớn cũng đã bắt đầu vào nề nếp.

Cũng từ năm ấy, bắt đầu có nhiều người dừng lương giữ chức để ra khơi gây dựng sự nghiệp, Tô Mạt cũng nhân làn gió đó mà nghỉ việc ở phòng chiêu thương.

Mấy năm nay, Tô Mạt thông qua những mối quan hệ đã tích lũy từ lúc trước kéo không ít nguồn đầu tư, ngành công nghiệp may mặc ở Quảng Châu nhờ sự cố gắng của tất cả mọi người trong phòng chiêu thương mà đã vượt tiến trình mấy năm.

Phố Cao Đệ hiện tại qua mấy năm phát triển đã có tầm cỡ nhất định, trở thành khu chợ có số hộ cá thể kinh doanh quần áo đầu tiên trên thị trường, chủ yếu kinh doanh vải vóc, quần áo, giày, cùng với một số sản phẩm nhỏ như trang sức, hấp dẫn khách du lịch và thương lái khắp cả nước đến mua.

Một năm này, những câu như “Đông Tây Nam Bắc Trung, phát tài ở Quảng Đông” cũng dần được lưu hành, dưới con mắt của những người ở những chỗ khác trong Quảng Đông, đây chính là một nơi đất vàng, càng ngày càng nhiều người tới Quảng Đông.

Mấy năm nay, việc làm ăn của nhà họ Tô lại lên thêm mấy nấc thang nữa.

Phòng làm việc may mặc vào cuối năm 81 đã thăng cấp thành xưởng may mặc, đến giữa năm 83 đã có hơn sáu trăm nhân viên, cũng đã đăng ký hai loại nhãn hiệu quần áo của riêng mình, có cửa hàng kinh doanh trực tiếp ở các thành phố lớn cũng như gia nhập liên kết với các cửa hàng quốc dân và các cửa hàng đại lý phân phối trực tiếp.

Ngoài ra, trong lúc quốc gia vẫn còn đang tiến hành cải cách kết hợp kinh doanh công và tư với một vài công xưởng, họ đã đầu tư vào ba xưởng dệt cùng với hai nhà máy đóng giày.

Nhà máy thực phẩm bị ảnh hưởng bởi chuỗi cung ứng nên phát triển không nhanh như vậy, nhưng cũng có hơn hai trăm nhân viên, cửa hàng thực phẩm các nơi cộng lại cũng có hơn sáu mươi cửa hàng.

Phát triển nhanh nhất vẫn là công ty phục vụ tư vấn, theo cải cách mở cửa, các nơi ở Quảng Đông bắt đầu xây nhà xây khu công nghiệp, nghề kiến trúc bắt đầu phát triển vượt bậc.

Đội vận chuyển đã tăng lên gần trăm chiếc xe, tách ra khỏi công ty ban đầu, thành lập công ty vận chuyển chuyên nghiệp.

Ngành kiến trúc cũng tách ra thành lập công ty xây dựng chuyên nghiệp, trước mắt, nhân viên công ty đã hơn ba trăm người.

Trong hoàn cảnh còn chưa quá tươi sáng, việc làm ăn của nhà họ Tô có thể phát triển như vậy trừ nhân lực, có lãnh đạo ủng hộ ra thì cũng vì nhà họ Tô cho đi đủ.

Trong nạn lũ lụt đặc biệt nghiêm trọng năm 81, nhà họ Tô lấy lợi nhuận hai năm trước ra đổi lấy nhiều vật liệu hiến cho khu bị thiên tai, được lãnh đạo khen “xí nghiệp có lòng yêu nước”, chính quyền Quảng Đông cũng tặng khen thưởng xí nghiệp yêu nước cho Tô Đình Khiêm.

Trừ những cái này ra thì từ năm tám mươi, hàng năm nhà họ Tô cũng lấy ra một số tiền để tài trợ sự nghiệp giáo dục ở những vùng nghèo khó, quyên tặng thư viện, thành lập quỹ khuyến học, dựng trường lớp.

Mấy năm nay, quốc gia vẫn luôn phổ cập giáo dục đại chúng, lý luận “nghèo gì cũng không thể nghèo giáo dục” đã đi sâu vào trong lòng rất nhiều cán bộ.

Hành động này của nhà họ Tô là muốn thân cận với lãnh đạo, không còn nghi ngờ gì nữa.

Cho nên dù thời mới cải cách đã nổi lên tranh cãi đủ kiểu nhưng cũng nhờ những hành động từ thiện này mà nhà họ Tô không bị nhắm vào. Nhà họ Tô liền nhân cơ hội này lặng lẽ phát triển.

Chờ người có lòng kịp phản ứng, các ngành nghề làm ăn của nhà họ Tô đã phát triển có quy mô rồi. Nhưng lúc này chủ trương cải cách mở cửa đã triển khai mấy năm rồi, sẽ không vì một vài người nói gì hay làm gì mà thay đổi.

Tô Trọng Thanh về nước 2

Cũng chính trong bầu không khí như vậy, Tô Trọng Thanh nói mình phải về nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-437.html.]

Tô Trọng Thanh đã lớn tuổi, hai năm nay cơ thể kém đi. Nước Mỹ có môi trường chữa bệnh tốt, theo lý nếu dựa trên tình hình cơ thể của ông cụ thì nên ở lại nước Mỹ, nhưng thế hệ trước luôn có suy nghĩ lá rụng về cội, trước kia không có cách trở về, bây giờ có thể trở về đương nhiên muốn về ngắm nhìn chút.

Tô Cảnh quay lại đút lót trước, dưới sự giúp đỡ của Tô Đình Khiêm mua lại căn nhà cũ của bọn họ ở Quảng Châu rồi tìm người sửa sang lại lần nữa.

Tháng 1 năm 1981, nước Mỹ đã mở đường bay thẳng đến Trung Quốc nhưng chỉ có tới Bắc Kinh.

Cả nhà Tô Trọng Thanh bay đến thành phố Bắc Kinh trước rồi lại chuyển máy bay bay đến Thượng Hải.

Để bày tỏ sự tôn trọng với trưởng bối, hai anh em Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm cố ý bay tới Bắc Kinh, cùng Tô Cảnh đón máy bay.

Lần này quay về ngoại trừ Tô Trọng Thanh còn có ba con trai của ông cụ, Tô Đình Bang, Tô Đình Nghị, Tô Đình Lễ cùng với một quản gia và một bác sĩ chăm sóc ông cụ.

Về phần người vợ Triệu Thiều Nghi của ông ấy thì đã lớn tuổi, không muốn chịu khó nhọc nên chưa trở về. Mấy con dâu cũng ở lại Mỹ để chăm sóc bà cụ. Chuyện không mang theo gia quyến và con cháu trở lại, thực ra là cũng có chút lo lắng, sợ đến lúc có chuyện gì ngoài ý muốn thì cả nhà đều bị bắt lại.

Cho dù Tô Cảnh cũng đã nói vài lần, tình hình trong nước đã khá hơn nhiều rồi nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không trở lại, bởi bọn họ vẫn có chút bận tâm.

Xuống khỏi máy bay, Tô Trọng Thanh nhìn sân bay mới tinh không thua gì nước ngoài thì nháy mắt hoảng hốt, cũng chịu sự đả kích không hề nhỏ.

Xem ra quốc gia đã thực sự đang phát triển, đang cải cách rồi.

Từ sau khi khai triển cải cách mở cửa, các sân bay ở thủ đô đã bắt đầu được xây dựng thêm, năm 80 xây xong nhà ga T1, tháng 1 năm 82, cửa tự động, đường tự động dành cho người đi bộ, cầu thang tự động cùng với hệ thống hành lý, bảng biểu thị lộ trình bay, ti vi truyền hình cáp ở cảng sân bay mới được đưa vào sử dụng, các loại công trình bắt đầu kết nối với quốc tế.

Dù sao sân bay cũng là cánh cửa đầu tiên để ngoại thương bước vào nước ta, đương nhiên phải coi trọng.

Lúc sắp ra cửa, Tô Trạng Thanh không khỏi có chút lo lắng căng thẳng, có xúc động khi được về quê hương, cũng có sự kích động khi sắp được gặp người thân đã mấy chục năm không gặp.

Chờ thấy hai người trung niên bên cạnh Tô Cảnh, lúc ấy Tô Trọng Thanh đã nhòe cả mắt. Lúc ông cụ rời đi, hai đứa này vẫn là hai chàng trai trẻ tuổi, và hôm nay cũng đã làm ông nội người khác.

“Bác cả!”

“(Anh) Đình Bang, (anh) Đình Nghị, (anh) Đình Lễ.”

Thấy đoàn người đi ra, Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm vội vàng nghênh đón.

“Bác cả, bác gầy đi rồi.” Tô Đình Đức có chút nghẹn ngào.

Trong trí nhớ của ông ấy, Tô Trọng Thanh vẫn luôn là người có phong độ hiên ngang, thật sự là khác một trời một vực với ông lão đang ngồi trên xe lăn này.

“Già rồi nên gầy. Hai anh em các cháu, tốt, rất tốt!” Tô Trọng Thanh nắm c.h.ặ.t t.a.y hai anh em, ông cụ cũng rơi lệ: “Lúc còn sống bác cả vẫn có thể gặp lại hai cháu, đáng giá!”

Xa cách lâu ngày gặp lại, mọi người cũng hết sức kích động, cũng không khỏi nghẹn ngào rưng rưng, bác một câu cháu một câu, cứ thế trò chuyện một lúc lâu.

Cảnh tượng như vậy đã không còn hiếm lạ với nhân viên làm việc trong sân bay. Bắt đầu từ năm ngoái, hoa kiều về nước thăm người thân ngày càng nhiều, gần như ngày nào cũng có tiết mục ôm nhau khóc lóc trong sân bay.

Chờ mọi người ổn định lại tâm trạng, bấy giờ đoàn người mới tới quán rượu.

Mười mấy tiếng bay cũng đã khiến Tô Trọng Thanh mệt mỏi, ông ấy tới khách sạn ăn đơn giản rồi sẽ do quản gia và bác sĩ chăm sóc, quay lại phòng nghỉ ngơi, để cho mấy anh em bọn họ trò chuyện.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 438



Tô Trọng Thanh về nước 3

Hôm sau trời vừa sáng, một đoàn người ngồi máy bay về Thượng Hải.

Hiếm khi Tô Trọng Thanh quay về, cả nhà Tô Mạt đều đến Thượng Hải gặp người lớn. Dù gì ông cụ cũng lớn tuổi rồi, lần này về nước không biết còn có lần sau không, rất có thể đây là lần cuối được nhìn thấy ông cụ.

Ngay cả Tô Dịch Sâm và Lục Trường Chinh cũng nghỉ hai ngày phép để tới đón ông cụ.

Sắp tới giờ, ba người Tô Dịch Sâm, Tô Dịch Viễn, Lục Trường Chinh, đều lái xe ra sân bay đón người.

Xe là do nhà họ Tô mua để làm ăn ở Thượng Hải, hai chiếc xe Jeep hiệu BJ, một chiếc là mẫu mới nhất của năm nay xe Santana.

Trước đây không tiện qua phô trương, nhà họ Tô mua xe chủ yếu đều là xe thường dùng, cơ bản chỉ là loại xe Jeep quốc dân. Tình hình năm nay bắt đầu khá hơn, nên mới mua loại xe tốt hơn.

Loại xe Santana sau này thì cũng chẳng là gì, nhưng ở thời điểm này, thì chỉ có người có địa vị xã hội cực cao mới lái được con xe Santana, giống như lái chiếc xe Rolls-Royce vậy.

Santana là chiếc ô tô liên doanh đầu tiên được sản xuất theo công nghệ trong nước, ban đầu được sử dụng làm phương tiện đi lại chính thức cho các cơ quan chính phủ cấp cao và chỉ dành cho cán bộ cấp bộ trưởng trở lên.

Người bình thường không có quan hệ không có địa vị, có tiền cũng mua không được. Có thể lái con xe này, đều là những người có tiền có quyền, có địa vị xã hội.

Cho nên, dù chiếc xe Santana có giá bán lên đến hai trăm ngàn, một mức giá trên trời, thì cũng không ít người sau khi cải cách kiếm được hũ vàng vẫn sẽ chạy theo xu hướng, nhờ quan hệ để mua cho được con xe này.

Nhà họ Tô cũng tìm người, mới mua được hai chiếc, Quảng Châu một chiếc, Thượng Hải một chiếc.

Người nhờ quần áo, phật nhờ mạ vàng, xã giao xã hội, có những thứ là không thể tránh được.

Sau khi đón được người, cả đám người khách sáu chào hỏi nhau, xong lái con xe sang về căn nhà kiểu Tây.

Cả nhà bác cả về nước, là cháu chắc, đương nhiên phải tiếp đoán tự tế.

Tuy nói ở nước ngoài cũng có đồ ăn bản địa, nhưng mà sao bằng được món ăn chính tông ở trong nước, Tô Đình Khiêm mời hai sư phụ sở trường nấu ăn, đến căn phòng phía tây nấu cơm, cơm trưa thì ăn ở nhà, ăn xong thì cũng tiện cho bọn họ nghỉ ngơi.

Căn phòng trước đây Tô Trọng Thanh ở cùng một còn đường với căn phòng kiểu tây của nhà họ Tô. Chỉ là sau khi Tô Trọng Thanh ra nước ngoài, căn nhà đã bị nhà nước tịch thu. Quãng thời gian trước do muốn giúp Tô Cảnh mua lại căn nhà hướng tây đó, bọn họ đã bỏ ra không ít tiền và sức lực.

Đến nhà, đương nhiên lại giới thiệu một lượt, cả nhà cùng nhau chào hỏi làm quen lẫn nhau.

Nhìn thấy con cháu đầy đàn, Tô Trọng Thanh vô cùng vui, đặc biệt là nhìn thấy mấy đứa cháu cố, trong lòng vui như nở hoa.

Mấy đứa cháu cố của ông cụ, đến giờ cũng chỉ có con trai lớn của Tô Đình Bang là Tô Hú đã kết hôn, nhưng cũng chưa sinh con. Lớn tuổi rồi, sớm đã muốn nhìn thấy đời sau.

Nhìn mấy đứa trẻ gọi ông là ông cố (bên ngoại), Tô Trọng Thanh gọi quản gia, mang những món quà gặp mặt mà ông cụ chuẩn bị phát cho tất cả các cháu cố.

Nữ thì mỗi người một bộ trang sức hàng hiệu, nam thì mỗi người một chiếc đồng hồ, bốn em bé, thì mỗi bé một tấm thẻ tiết kiệm một trăm ngàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-438.html.]

Tô Mạt nhìn tắm thẻ còn là của ngân hàng Thượng Hải, dự là do Tô Cảnh chuẩn bị từ trước.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cả nhà Tô Trọng Thanh về căn nhà hướng tây của bọn họ nghỉ ngơi, ở trong nhà Tô Cảnh đã chuẩn bị đầy đủ nhu yếu phẩm thường ngày.

Trong mấy ngày Tô Trọng Thanh chưa quen múi giờ, hai anh em ngoài việc đưa bọn họ đi chơi quanh Thượng Hải còn sắp xếp mấy buổi tụ họp, mời không ít bạn cũ của Tô Trọng Thanh và một vài người có m.á.u mặt trong giới thương mại tham gia.

Tuổi già như ngọn đèn trước gió vẫn có thể gặp được bạn cũ đã mấy chục năm không gặp, Tô Trọng Thanh hết sức vui vẻ, tinh thần cũng ngày một tốt hơn. Vì quen được không ít người làm ăn mà ông cụ hiểu sâu hơn về hoàn cảnh đầu tư trong nước ở thời điểm trước mắt.

Tô Trọng Thanh về nước 4

Dạo quanh Thượng Hải cũng hòm hòm, người nên gặp cũng đã gặp, đại gia đình chuẩn bị tới Tô Châu cạnh đó để tảo mộ.

Tổ tiên nhà họ Tô là người Tô Châu, mộ tổ tiên vẫn ở thành phố Tô Châu. Chẳng qua là trước đó tình hình đặc thù, không thể mê tín phong kiến, lại vì chuyện đặc biệt mà nhà họ Tô cũng không dám qua đó tế bái.

Tô Mạt cũng mới biết khi nghe Tô Đình Khiêm nói muốn sửa mộ phần tổ tiên vào hai năm trước.

Mộ của Tô Trọng Lê trước đó là ở Thượng Hải, hai năm trước sau khi tu sửa xong mộ tổ tiên mới dời qua theo, đoàn tụ với cha mẹ.

Mục đích chính của Tô Trọng Thanh khi về nước là muốn tế bái cha mẹ và tổ tiên.

Những năm qua ở Mỹ ông ấy cũng có những thành tựu nhất định, hoa kiều trở về nước tế tổ đương nhiên không thể im hơi lặng tiếng. Hai người Tô Dịch Viễn và Tô Cảnh đã qua đó sắp xếp trước khi bọn họ tới một ngày.

Những nhà giàu có ngày xưa đều để dòng thứ ở lại quê để trông nom. Nhà họ Tô được coi là đại tộc ở Giang Nam đương nhiên cũng không có ngoại lệ.

Nhà họ Tô đa số là thương nhân, sau khi dựng nước không được làm ăn nên rất nhiều người trở về quê, tụ tập cùng dòng thứ lúc trước, phát triển mấy thập niên hình thành lên thôn Tô Gia.

Tiến trình cải cách bên duyên hải tương đối nhanh, Tô Châu năm 83 đã phân ruộng cho từng nhà, hủy bỏ công xã hóa, đại đội cũng không tồn tại, đại đội trưởng cũng thành trưởng thôn.

Tô Dịch Viễn và Tô Cảnh tới thôn Tô Gia, tìm được trưởng thôn và cán bộ thôn, nói qua về chuyện Tô Trọng Thanh muốn về giỗ tổ, cho không ít tiền để trong thôn tổ chức.

Làn gió cải cách mở cửa đã lan được mấy năm, tư tưởng của dân chúng cũng có chút thay đổi, không kêu la nhà tư bản là thứ không tốt nữa.

Khu vực Giang Chiết lại cực kỳ nhiều hoa kiều. Bắt đầu từ năm ngoái có hoa kiểu lục tục về nước đều mang nhiều quà. Sau “vạn nguyên hộ”, thôn nào có hoa kiều sẽ trở thành nơi được dân chúng tự hào nhất.

Thôn nào có hoa kiều về sẽ thành đề tài trà dư tửu hậu của dân chúng mười dặm xung quanh, chuyện nói ra cũng là chuyện vô cùng có thể diện.

Hai năm trước khi Tô Đình Khiêm bỏ tiền tu sửa mộ phần tổ tiên, thôn Tô gia đã vinh quang một lần. Hai năm nay, vinh quang này bị mấy thôn xung quanh có hoa kiều về nước đè xuống một chút.

Hôm nay nghe nói thôn bọn họ cũng có hoa kiều muốn về giỗ tổ, cán bộ thôn ai cũng kích động, vỗ n.g.ự.c đảm bảo nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Tô Trọng Thanh cũng biết cách làm người, sau khi hỏi Tô Đình Khiêm xem đa số hoa kiều về nước làm gì lại hỏi tình hình bên kia rồi để Tô Đình Khiêm hỗ trợ đi mua rất nhiều quà, bảo Tô Đình Nghị tới ngân hàng chi một số tiền lớn.

Lúc lên đường tới Tô Châu, trừ mấy chiếc xe nhỏ bọn họ ngồi, đằng sau còn có hai xe hàng chở quà đi theo.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 439



Tô Trọng Thanh về nước 5

Đoạn đường từ Thượng Hải tới thôn Tô Gia cũng không coi là quá xa, lái xe hơn ba tiếng là tới.

Tô Mạt và Trác Tuệ Cầm đều biết lái xe vì vậy hai người lái một chiếc Jeep chở theo bốn đứa trẻ.

Trác Tuệ Cầm có chút căng thẳng, mặc dù những chuyện nên chú ý Phó Mạn Hoa đã nói qua với cô ấy, nhưng trên đường cô ấy vẫn hỏi Tô Mạt, muốn xác nhận thêm một lần nữa.

Nhà Trác Tuệ Cầm chỉ là gia đình dân chúng bình thường, hình thức viếng mộ tổ trong nhà chỉ có nhổ cỏ, đốt giấy tiền các thứ, hoạt động giỗ tổ có quy mô lớn như vậy thì đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy tham gia. Cô ấy sợ sẽ xảy ra điều gì sai sót trước mặt nhiều người, khiến Tô Dịch Thâm mất mặt.

Chủ yếu là sau mấy ngày tiếp xúc, cô ấy phát hiện nhà ông bác cả hết sức coi trọng chuyện quy củ, dường như còn có chút tư tưởng huyết thống. Hai người chú họ còn đỡ, nhưng ông bác cả thì lại cho cô ấy cảm giác tài trí hơn người, hình như rất xem thường cô ấy, thế nên cô ấy cũng không muốn phạm lỗi để bọn họ coi thường hơn.

Không sai, cô ấy đúng là người có xuất thân nghèo khổ nhưng cô ấy là người ăn ngay nói thẳng, cũng đã lập được không ít công lao trong đội, với đất nước hay xã hội đều là người có công, cô ấy cũng không nghĩ mình kém hơn bọn họ.

Trác Tuệ Cầm hỏi, Tô Mạt nói lại chương trình khi đi tảo mộ hai năm trước một cách tỉ mỉ cho cô ấy nghe.

Sau khi mộ tổ tiên được tu sửa, đợt tảo mộ hai năm nay Tô Mạt đều tham dự, Trác Tuệ Cầm vì bận công việc nên không tới, lần này là lần đầu tiên tham gia.

“Chương trình cơ bản là như vậy, nhưng lần này có nhà ông bác cả quay lại, em không biết liệu có thêm gì khác hay không. Chị dâu cả không cần căng thẳng, tới lúc đó chúng ta đi theo các trưởng bối khác là được.”

“Chị thấy nhà bác cả coi trọng quy củ, sợ đến lúc đó có gì sai sót xảy ra khiến Dịch Thâm mất mặt.” Trác Tuệ Cầm nói.

“Gì mà có quy củ hay không, tất cả đều là do người quyết định, họ là họ, nhà chúng ta không chú trọng những thứ này.” Tô Mạt nói.

Nếu không phải giữ vững những đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, đó là phải lễ phép với trưởng bối từ xa tới thì cô đã sớm muốn cãi lại Tô Đình Bang. Cũng chỉ có chút tiền thôi mà ra vẻ cao cao tại thượng, ghét này ghét kia, cho là tất cả mọi người đều phải nâng cái chân thối của ông ta.

Ông ta thực sự cho rằng những người đó đối xử khách khí với ông ta là vì ông ta là hoa kiều về nước? Cũng chỉ là đang nể mặt cha cô và bác cả mà thôi.

Nói trắng ra là hai năm này hoa kiều về nước cũng không ít, không có đóng góp cho nước cho dân thì trong những người có chút địa vị kia ai sẽ quan tâm đến ông ta?

Nguyên nhân chủ yếu trăm họ nhân dân ở tầng dưới cùng hoan nghênh bọn họ cũng chỉ là bọn họ trở lại thì có thể mang tới một ít lợi cho nhân dân mà thôi. Nếu một cọng lông cũng không nỡ bứt ra mà còn làm ra vẻ cao cao tại thượng, vậy ông tự xem thử có ai để ý tới ông không.

Giống như những minh tinh ở đời sau bỏ tiền thuê người tới tạo khí thế cho mình, thực ra thì về mặt bản chất cũng không khác nhiều lắm.

Nghĩ tới đây, Tô Mạt lại nói với Trác Tuệ Cầm: “Chị dâu cả, chị đừng để ý tới cái nhìn của bọn họ, người chị gả là anh cả, người thân bên chồng là bác cả, bác gái cả, anh cả cảm thấy chị tốt là được, cái nhìn của những người khác chị không cần để ý đến.”

“Bọn họ nhiều lắm là quay lại làm khách mấy ngày mà thôi. Ở được thì em khách khí dùng lễ để đối đãi, nếu cứ lải nhải, cùng lắm là sau này không qua lại nữa là được, cũng không nhất định phải giao hảo với mấy thân thích này.”

Câu nói này của Tô Mạt đã chọc cười Trác Tuệ Cầm, cảm giác bức bối trong lòng cũng được giải tỏa không ít.

Cô ấy rất vui vì bản thân được gả vào gia đình như vậy, chồng yêu thương, cha mẹ chồng sáng suốt, ngay cả từng một nhà chú em chồng cũng hết sức tôn trọng cô ấy.

Lúc trước bị quan niệm ảnh hưởng, căn chính miêu hồng, càng nghèo càng vinh quang, cô cho rằng chênh lệch giữa mình với Tô Dịch Thâm chỉ có chuyện anh là con em cán bộ cao cấp. Song, mấy năm nay tiếp nhận tư tưởng trái ngược, kiến thức của cô ấy càng được tăng lên, cô ấy cũng biết chênh lệch giữa mình và chồng chắc chắn không chỉ có như vậy. Tuy vậy, nhưng thái độ của cha mẹ chồng và cả nhà chú đối với cô ấy từ đầu tới cuối đều như một không hề thay đổi, cô ấy vừa biết ơn lại vừa vui mừng vì có thể gả vào một gia đình tốt thế này.

Tô Trọng Thanh về nước 6

Hai người thay phiên lái, nhanh chóng đi theo mọi người tới thôn Tô Gia.

Không thể không nói những cán bộ thôn kia cũng biết cách tạo không khí, từ xa xa đã thấy biểu ngữ “Hoan nghênh hoa kiều ngài Tô Trọng Thanh về nước tế tổ”, thậm chí còn sắp xếp đội danh dự, bọn họ vừa xuống xe đã bắt đầu khua chiêng gõ trống.

Khi tiếng kèn sona vang lên, Tô Mạt suýt chút nữa là lảo đảo. Không hiểu sao lại nhớ tới câu “kèn sona vừa vang lên, không phải thăng thiên thì là bái đường”, đừng thổi ông bác cả của cô đi luôn đấy.

Trưởng thôn dẫn theo mấy người già tới nghênh đón nhóm người Tô Trọng Thanh và Tô Đình Khiêm, đoàn người hàn huyên một hồi. Tiếp đó đội danh dự mở đường, đoàn người hợp lại với người bộ đội trong thôn dập dìu đi về phía mộ tổ.

Mộ tổ ở thế dựa núi nhìn sông, Tô Mạt không hiểu phong thủy lắm nhưng chỗ được nhà họ Tô chọn làm đất mộ tổ thì chắc chắn là phong thủy bảo địa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-439.html.]

Trên sườn núi có mấy chục phần mộ lớn nhỏ nằm lại, đó đều là thế hệ tổ tiên của nhà họ Tô.

Tô Trọng Thanh thấy mộ tổ được tu sửa tốt như thế thì trong lòng hết sức cảm động, đây chính là điểm tốt khi trong nước còn người chí thân.

Ông ấy có một người bạn cũng ở Mỹ, mấy tháng trước người đó về nước thăm người nhân, muốn đi tế bái cha mẹ tổ tiên một phen, cuối cùng thiếu chút nữa không tìm được cả mộ phần. Nào có tốt như ông ta, cái gì cũng được người khác sắp xếp thỏa đáng.

Người mang đồ cúng đã đi trước bọn họ mấy bước, lúc này họ đã bày ba vật tế là bò, dê, lợn cùng với những thứ tế phẩm khác trước mộ tổ tiên nhà họ Tô. Những bậc bề trên khác đã có người đốt hương từ trước. Dùng một nén hương dắt tới mộ lão tổ, cùng nhận sự tế bái của con cháu.

Một đám người ùn ùn đi sang, cả nhà Tô Trọng Thanh cũng được coi là nhân vật chính trong đợt giỗ tổ lần này, nên cả nhà Tô Trọng Thanh đứng hàng đầu, cả nhà Tô Mạt, cán bộ thôn cùng một vài ông lão có thể diện đứng hàng thứ hai, những người khác đứng tự do.

Đầu tiên có người hát truy điệu trước, sau đó đội danh dự lại cổ vũ một hồi. Khi đã đến lúc, mọi người cầm hương lạy ba lạy, chờ nhang đèn cháy được kha khá thì đốt sang tiền vàng, cuối cùng là dây pháo.

Tô Cảnh cho dư tiền nên đủ mua rất nhiều dây pháo, đốt gần mười phút mới xong.

Lạy tổ tiên xong, đoàn người nhà họ Tô bắt đầu tế bái tổ tiên nhà mình.

Đã mấy chục năm chưa tới trước mộ cha mẹ tế bái, Tô Trọng Thanh bước đến trước mộ, đẩy quản gia đang đỡ ra, quỳ xuống đất dập đầu ba cái thật mạnh.

“Cha, mẹ, con Trọng Thanh bất hiếu cuối cùng cũng quay về rồi!”

Nói xong nước mắt tràn ra, nức nở không nói lên lời, thấy thế, người đi bên cạnh đều đỏ mắt.

Chờ đến lúc khuyên được ông ấy đứng dậy, người tới giúp đỡ lập tức phụ họ bày đồ cúng, dựa theo chương trình vừa rồi lại tế bái một lần nữa.

Tế bái cha mẹ xong, Tô Trọng Thanh lại tới trước mộ vợ chồng Tô Trọng Lê, ông ấy không để cho người khác ở bên cạnh, mà là ngồi một mình hồi lâu. Tô Mạt nhìn từ đằng xa, phát hiện bóng lưng vốn đã cô đơn của ông bác cả hình như đã còng xuống rất nhiều.

Bởi vì trước kia cô đã từng nghe Tô Cảnh nhắc qua, lại thêm tiếp xúc của những ngày vừa qua nên hình tượng của Tô Trọng Thanh trong lòng Tô Mạt luôn là trưởng bối uy nghiêm. Bản thân ông ấy vốn đã có khí thế, thế nên rất dễ khiến người khác coi nhẹ sự thật là ông ấy đã già yếu rồi.

Giờ phút này cô mới thực sự ý thức được ông bác cả đã là một ông lão gần đất xa trời.

Chờ đến khi trong thôn phái người tới gọi bọn họ đi ăn cơm trưa, đoàn người mới rời khỏi phần mộ tổ tiên.

Cơm trưa là người cả thôn ăn chung, bày năm, sáu mươi bàn, bầu không khí rất náo nhiệt. Các món ăn dùng để chiêu đãi vô cùng phong phú, bàn nào cũng có rượu và thuốc lá.

Tiền làm tiệc đương nhiên là do Tô Trọng Thanh gánh vác, lúc Tô Cảnh tới đã cho cán bộ thôn mười ngàn đồng bày tiệc, để bọn họ tổ chức vẻ vang nhất có thể.

Thừa dịp ăn cơm đủ người, Tô Trọng Thanh gọi trưởng thôn tới, bảo ông ấy mang quà cho dân trong thôn, mỗi hộ một chiếc quạt máy và một bộ chăn lông.

Quạt máy vào năm 83 là một món hàng khan hiếm, một cái phải hơn trăm đồng tiền. Chăn lông cũng là chăn lông Raschel đang lưu hành nhất ở thời điểm hiện tại, giá cả cũng xấp xỉ một trăm đồng một bộ.

Ngoài ra còn chuẩn bị bao tiền lì xì cho người già và trẻ em. Người già sáu mươi tuổi trở lên mỗi người năm mươi đồng. Trẻ con từ mười tám trở xuống mỗi đứa hai mươi đồng. Ông ấy bảo thôn trưởng giúp thống kê, chờ cơm nước xong sẽ để mọi người qua nhận.

Lại còn nói bỏ vốn xây dựng một trung tâm văn hóa trong thôn, cung cấp cho người dân trong thôn một nơi để tổ chức hoạt động khi trà dư tửu hậu, trong thôn có chuyện đại sự gì cũng có thể cử hành ở chỗ đó.

Đồng thời còn ám chỉ khi thời cơ chín muồi sẽ đầu tư làm nhà máy ở thôn này.

Trưởng thôn nghe xong thì cười toe toét miệng.

Lúc Tô Đình Khiêm tới tu sửa mộ tổ tiên còn xây trường học trong thôn, thiết lập quỹ khuyến học và học bổng, bọn nhỏ không cần lo chuyện không có điều kiện đi học nữa, nhiệt huyết học tập cũng dâng cao chưa từng có.

Năm nay, thôn bọn họ có ba mươi mấy đứa trẻ thi đỗ trường cấp hai, thi đậu đại học cũng có năm người. Cả vùng này chỉ trẻ em thôn họ là học giỏi nhất.

Hôm nay ngài Tô Trọng Thanh muốn tới chỗ này của bọn họ đầu tư làm nhà máy, đến lúc đó kinh tế trong thôn có thể khởi sắc rồi.

Trưởng thôn vui vẻ không thôi, vội vàng lấy loa. Thông báo nhiều đợt với người dân, nói không ngừng nghỉ như thể lời hay ý đẹp không mất tiền mua nên.

Người dân trong thôn được trưởng thôn cổ vũ, vội vàng mời rượu bọn họ. Nhất thời hai bàn của bọn họ có rất nhiều người bao vây, trong ba tầng ngoài ba lớp.
 
Back
Top