Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 205



Sau khi Tô Dịch Viễn trở về, Lý Nguyệt Nga đã xin nghỉ với đại đội, chuẩn bị phục vụ Tô Mạt ở cữ hết tháng.

"Mẹ ơi, thật sự không cần đâu mà, cơ thể con đã gần như khôi phục hoàn toàn rồi, An An và Lạc Lạc c*̃ng rất ngoan, ban ngày con có thể tự trông bọn nhỏ." Tô Mạt nói.

Trước đó Tô Dịch Viễn nhìn chằm chằm, ngày nào cô cũng phải nằm trên giường, cái gì cũng không cho động, cô thấy người mình như sắp phế đi.

Mà nhiều ngày như vậy không được tắm rửa gội đầu, cô có cảm giác người mình cũng sắp thiu mất rồi, thừa dịp ban ngày không ai ở nhà, cô định tắm một cái. Giờ đang tháng bảy, cho dù mỗi ngày cô có ở trong phòng không nhúc nhích thì cũng đổ mồ hôi.

Bây giờ mà Lý Nguyệt Nga lại tới nhìn chằm chằm thì đừng nghĩ đến chuyện tắm táp gì nữa.

Lý Nguyệt Nga xua tay, cười nói: "Không sao, bên ngoài trời rất nóng, mẹ làm lụng cả đời rồi, giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi một chút."

Tô Mạt cũng thở dài, cô đoán Lý Nguyệt Nga đã cố ý xin phép nghỉ để tới canh chừng cô. Bởi vì lúc mới bắt đầu ở cữ, đã có hai lần cô muốn tắm, đúng lúc bị Lý Nguyệt Nga bắt gặp, sau khi được bà ấy căn dặn, Tô Dịch Viễn và Lục Trường Chinh c*̃ng không cho cô tắm.

Mẹ chồng có ý tốt nên cô không tiện tranh cãi gây tổn thương lòng người, vì vậy cô phải tự mình chịu đựng.

Ban đầu cô định đợi đến buổi tối mọi người rời đi hết rồi tắm, kết quả Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn sửng sốt không đồng ý, nói đúng thân thể không tốt, để cô ra xong trong tháng lại tẩy.

"Tiểu Mạt, có phải con lại định tắm rửa không đấy?" Lý Nguyệt Nga cười hỏi.

Tô Mạt xấu hổ cười: "Không mà, con không muốn tắm."

"Nghe lời mẹ đi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, con cố nhịn thêm, đừng để sau này mắc bệnh hậu sản, lúc còn trẻ thì chưa rõ đâu, nhưng đến lúc lớn tuổi rồi sẽ phải chịu khổ."

"Thím Xuân Phượng của con cũng tắm rửa lúc ở cữ đấy, bây giờ lớn tuổi, trời vừa trở lạnh, mới chớm gió đã đau đầu không chịu được phải quấn khăn trùm đầu với đội mũ."

"Mẹ biết bây giờ thời tiết nóng, con khó chịu, thôi thì lau người kỹ hơn là được."

"Vâng, con biết rồi mẹ." Tô Mạt trả lời.

Thôi, cứ nằm và quên chuyện đó đi, bẩn thì bẩn vậy, c*̃ng không còn mấy ngày nữa.

Vào ngày hai đứa bé đầy tháng, cuối cùng Tô Mạt cũng hết thời gian ở cữ.

Sáng sớm, Tô Mạt đã đun hai nồi nước lớn để tắm rửa sạch sẽ một phen.

Sau khi tắm xong, cô có cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.

Buổi sáng Lý Nguyệt Nga luộc một nồi trứng gà đỏ, tính mang qua cho Tô Mạt một ít.

Khi sang đây nhìn thấy vẻ mặt sảng khoái của Tô Mạt, cũng âm thầm cười trộm: "Trông con kìa, tắm rửa rồi phải không?"

Tô Mạt cười khúc khích vài tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Lý Nguyệt Nga nhìn Tô Mạt như vậy, cũng cảm thán tuổi trẻ đúng là tốt.

Lúc này mới được một tháng mà hoàn toàn không thể nhìn ra Tiểu Mạt đã sinh con, trông cô không khác gì một cô gái mới lớn cả.

"Mẹ luộc một nồi trứng gà đỏ, buổi trưa con đi cùng mẹ đến mấy nhà thân thiết tặng đồ." Ở chỗ bọn họ, khi đứa bé đầy tháng thì phải tặng trứng gà đỏ.

"Vâng." Tô Mạt gật đầu: "Có cần ôm bọn nhỏ đi cùng không mẹ?"

Theo lý mà nói, đứa bé còn quá nhỏ, tốt nhất là không nên cho ra ngoài, nhưng An An và Lạc Lạc thoạt nhìn có vẻ rất bạo dạn, c*̃ng rất khỏe mạnh nên cô không ngại cho bọn nhỏ đi cùng.

"Đi, cho bọn nhỏ đi cùng chứ, vừa vặn cho mọi người nhìn một chút." Những người đó đã muốn tới thăm từ lâu, nhưng bà ấy nói Tô Mạt đang ở cữ nên không tiện nên từ chối không cho họ đến.

Gần trưa, với sự giúp đỡ của Lý Nguyệt Nga, Tô Mạt lại tắm cho hai đứa bé.

Lý Nguyệt Nga sợ bọn nhỏ cảm lạnh nên hàng ngày thường tắm cho chúng vào buổi trưa, khi nhiệt độ cao nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-205.html.]

Đây là lần đầu tiên Tô Mạt tắm cho trẻ con, cô nghĩ con trai sẽ mạnh mẽ hơn nên định thử nghiệm với nhóc em trai trước một chút.

Lúc này, bồn tắm cho trẻ em không có bệ tắm hay những thứ tương tự mà chỉ là một chiếc chậu phải cầm bằng tay.

Tô Mạt nghe theo sự chỉ dẫn của Lý Nguyệt Nga, cô dùng nước sạch gội đầu cho Lạc Lạc trước, sau đó c** q**n áo và tắm rửa cơ thể cho con.

Cả hai đứa bé đều được nuôi vô cùng tốt. Khi mới sinh ra, chúng chỉ nặng hơn bốn kg, sau khi nuôi một tháng cũng phải chừng bảy tám cân rồi, bé nào cũng mũm mĩm, tay chân đầy ngấn là ngấn.

Vì vậy, khi tắm rửa cơ thể, ngoài bề mặt, cô còn phải chú ý đến những đường ngấn thịt của hai bé con.

Lạc Lạc có vẻ rất thích nước, trong lúc tắm, nhóc khoa tay múa chân rất vui vẻ.

Sau khi tắm rửa xong, lau khô người, thoa phấn rôm và mặc bộ quần áo mới do Phó Mạn Hoa mua ở cửa hàng Hữu Nghị, hai đứa bé còn xinh đẹp hơn cả những con búp bê trong tranh Tết.

Lúc tắm rửa cho An An thì không được suôn sẻ cho lắm, cô nhóc này cứ nhích tới nhích lui, không quá phối hợp.

Lý Nguyệt Nga cười nói: "Có lẽ nhóc An An này sợ nước, mỗi lần tắm đều có biểu cảm kỳ lạ."

Tô Mạt vừa nhìn, suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Đây không phải là biểu cảm kỳ lạ mà là vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Vì từng đọc rất nhiều tiểu thuyết nên độ chấp nhận của Tô Mạt rất cao, cô đoán An An mang theo ký ức đầu thai hoặc là thai xuyên.

Theo kinh nghiệm mang thai thì có vẻ lai lịch của đứa nhỏ này không nhỏ đâu.

Đợi đến khi con gái có thể nói chuyện, nhất định cô sẽ hỏi xem cô bé là thần thánh đến từ phương nào.

Sau khi tắm rửa cho hai đứa bé, Tô Mạt đặt bọn trẻ lên chiếc xe đẩy do Lục Trường Chinh làm ở xưởng của công xã, rồi cùng Lý Nguyệt Nga đẩy chúng ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ đi ra ngoài, Lạc Lạc rất hưng phấn, cứ ê a mãi không ngừng, còn An An thì bình tĩnh hơn nhiều, thỉnh thoảng cô bé sẽ quan sát bên ngoài một chút.

Mỗi lần đến nhà nào hai đứa nhỏ cũng được ngắm nhìn và khen ngợi một hồi.

Lạc Lạc tương đối phối hợp, thỉnh thoảng tỏ vẻ dễ thương, An An thì lại mất kiên nhẫn.

Nhưng với một cục tròn trắng nhỏ đáng yêu, biểu cảm thiếu kiên nhẫn này là một kiểu đáng yêu khác trong mắt người lớn, thế cô bé lại bị trêu đùa một phen.

An An nhìn đám người đang làm mặt xấu trước mặt mình, lòng cô bé như tê dại, nhắm mắt nằm ngửa, mặc kệ em trai ngốc của mình kinh doanh đi.

Lý Nguyệt Nga đi phát một rổ trứng gà đỏ, cũng khoe bọn nhỏ một vòng nên tâm trạng vô cùng tốt. Khi đi làm buổi chiều, tốc độ làm việc cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Chạng vạng tối, Lục Trường Chinh mua không ít thịt trở về. Ở nhà họ Lục, cả nhà cùng nhau dùng bữa, Lục Tiểu Lan và Dương Cảnh Minh cũng quay về.

Mặc dù không thể bày tiệc đầy tháng, nhưng người một nhà cùng ăn một bữa vẫn phải có.

Lục Tiểu Lan vô cùng thích đôi long phượng thai cháu trai cháu gái này, cô ấy ôm bọn nhỏ không muốn buông tay.

Sau bữa tối, Lục Trường Chinh lại nói về vấn đề chăm sóc con cái.

Tô Mạt chỉ được nghỉ thai sản 40 ngày, một tuần nữa cô phải đi làm, chắc chắn không thể đưa con đi làm cùng nên phải có người trông con.

Ở đại đội thôn Lục Gia, trẻ con được sinh vào ngày mùa thì hết ở cữ sẽ được người lớn địu trên lưng mang ra đồng làm việc. Đến lúc biết đi biết chạy thì để đứa lớn trông đứa nhỏ.

Cũng giống như Lục Phượng Cần, bình thường đều do Lục Tiểu Lan trông coi.

Có rất ít gia đình để một người ở nhà chăm sóc con cái, trừ khi người già sức khỏe kém, không có khả năng đi làm thì mới có thể chuyên môn ở nhà trông trẻ.

Ý tưởng của Lục Trường Chinh và Tô Mạt là để Lý Nguyệt Nga chăm bọn nhỏ thay vì đi làm, hàng tháng, hai vợ chồng bọn họ sẽ đưa tiền cho bà ấy.

Hôm nay anh nói ra trước mặt mọi người vì sợ không nói rõ ràng thì hai nhà khác sẽ có khúc mắc trong lòng.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 206



"Vài ngày nữa là Mạt Mạt phải đi làm rồi, con muốn nhờ mẹ chăm con giúp bọn con một thời gian, mỗi tháng bọn con sẽ đưa cho mẹ mười tệ." Lục Trường Chinh nói.

Lý Nguyệt Nga lập tức xua tay: "Chăm con giúp bọn con thì không thành vấn đề, đưa tiền cái gì chứ, làm gì có bà nội nào mà không chăm cháu đâu."

Trước đó thằng ba đã nói trước với bà ấy là nhờ chăm con giúp rồi, tất nhiên là chuyện này không có vấn đề gì cả, nhưng không ngờ bọn họ lại muốn đưa tiền cho bà ấy.

"Mẹ cũng từng chăm con cho anh cả và anh hai của con rồi, không lý nào đến lượt con thì phải đưa tiền."

"Mẹ, lần này thì khác, con muốn mẹ nghỉ việc, chuyên tâm chăm con giúp bọn con." Lục Trường Chinh nói: "Bọn con có hai đứa đấy, không phải một đâu, mẹ không được lén đi làm đâu đấy."

Anh cũng không nỡ để một đứa bé yếu ớt đi theo người lớn phơi gió phơi nắng ở bên ở ngoài.

"Chăm trẻ con không ảnh hưởng đến việc đi làm, mẹ không nhận việc đồng ruộng, mẹ chỉ cắt cỏ heo thôi. Chẳng phải còn có ông nội con ở đây hay sao, còn biết bao nhiêu cháu trai cháu gái nữa, mẹ đợi đến khi đứa bé ngủ rồi mới đi cắt cỏ heo, để bọn họ trông giúp."

"Đúng đấy, bằng không thì còn có cha nữa mà." Lục Thanh An cũng lên tiếng. Làm gì có chuyện chăm cháu trai cháu gái mà lấy tiền cơ chứ, nói ra sẽ bị người ta chê cười mất.

"Bọn con đã ra ở riêng rồi..."

Lục Trường Chinh còn chưa nói xong thì bị Lục Bá Minh ngắt lời: "Ra ở riêng nhưng vẫn là con cháu của ông bà. Trường Chinh, nếu cháu cảm thấy việc trông trẻ ảnh hưởng đến mẹ cháu giành điểm công tác thì cuối năm mua nhiều lương thực hơn là được rồi." Đưa tiền thì khách sáo quá.

Lục Bá Minh cũng lên tiếng rồi nên Lục Trường Chinh không nói tiếp nữa. Không nhận tiền thì anh bù đắp vào chỗ khác vậy.

Sau đó anh lại từ từ thuyết phục mẹ mình đừng đi làm, dành hết thời gian ở nhà giúp đỡ chăm trẻ.

Thế là chuyện chăm con đã được quyết định.

Sau khi ăn xong đi về, Lục Trường Chinh mau chóng tắm rửa rồi vào phòng chơi với con.

Lúc ăn cơm thì hai đứa nhỏ này đã ngủ một giấc rồi nên bây giờ đang tràn đầy năng lượng.

Lạc Lạc vô cùng hợp tác, bị chọc cười khanh khách, An An thì ở bên cạnh im lặng nhìn.

Người ở vùng đất Tuyệt Linh này đều trông có vẻ không thông minh lắm nhỉ!

"Vợ ơi, sao anh cảm thấy con gái mình trông lạnh lùng vậy?" Lục Trường Chinh bất đắc dĩ nói, phải dùng từ của tương lai mới có thể hình dung chuẩn xác được.

Chẳng phải con gái đều là áo bông nhỏ sao? Tại sao con gái nhà anh lại không thèm đếm xỉa đến anh vậy?

"Con bé là chị gái nên tất nhiên là chín chắn hơn rồi." Tô Mạt nói, cơ thể trẻ con nhưng linh hồn người lớn, lạnh lùng là đúng rồi.

Cô ở cữ không có việc gì làm nên thường xuyên lén lút quan sát hai đứa nhỏ này.

Hẳn là Lạc Lạc được sinh ra như bình thường, chỉ thông minh hơn trẻ con đồng trang lứa một chút, còn An An thì có lẽ vẫn còn ký ức của kiếp trước.

Bởi vì đã từng bị hút cạn dị năng nên Tô Mạt không khỏi lo lắng rằng An An có phải là người xấu hay không.

Thế nhưng theo như cô quan sát thì có vẻ con người của An An không xấu, chỉ là hơi khó tính, tính cảnh giác cao, trông như rất lạnh lùng, thỉnh thoảng lại mất kiên nhẫn nhưng thực ra con bé rất kiên nhẫn với Lạc Lạc.

Có vài lần Tô Dịch Viễn đi vắng, Lạc Lạc thức dậy khóc lóc, Tô Mạt muốn quan sát phản ứng của An An nên giả vờ ngủ.

Lúc đầu thì An An còn kêu lên, cố gắng thu hút mọi người, nhưng thấy không có ai để ý, con bé bèn bi bô và vẫy đôi tay nhỏ bé dỗ dành em trai. Sau đó, chỉ cần em trai khóc thì An An sẽ đi dỗ em trai.

Cho nên trong mắt Lý Nguyệt Nga và những người khác, hai đứa nhỏ này rất dễ chăm, không thích quấy khóc.

Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi Khương Nguyệt và Mã Tiểu Quyên tan ca liền mang theo đồ đạc đến thăm Tô Mạt.

Thực ra họ đã muốn đến đây từ lâu rồi nhưng lúc ấy Tô Mạt đang ở cữ, anh họ của cô cũng ở đây nên họ không đến.

Sáng hôm nay lúc đi làm, họ nghe người ta bảo là thai long phụng thì biết Tô Mạt đã ra ở cữ rồi nên vội vàng đến đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-206.html.]

Hai người họ chơi đùa với hai đứa nhỏ, bé Lạc Lạc đáng yêu rất nể mặt mà cười khanh khách, còn cô bé An An lạnh lùng thì vẫn hờ hững lạnh nhạt.

"Tô Mạt, con gái của cậu có cá tính thật đấy." Mã Tiểu Quyên bế An An lên và cười nói.

Hơ! Cô bé càng phớt lờ cô ta thì cô ta càng muốn trêu chọc cô bé.

Cuối cùng An An cảm thấy phiền nên tè ra quần, suýt nữa Mã Tiểu Quyên đã nhảy dựng lên, vội vàng đưa đứa bé cho Tô Mạt.

Đương nhiên Tô Mạt cũng không bỏ qua nét gian xảo trong đôi mắt của An An, cô mỉm cười lau m.ô.n.g cho con bé, thay tã rồi nựng mũi của con bé và nói: "Lần sau không được trêu chọc người khác nữa."

Cô đặt đứa bé lên giường rồi ba người ngồi bên cạnh giường trò chuyện.

Khương Nguyệt lấy hai đôi giày đầu hổ từ trong túi vải ra: "Chị Tô Mạt, đôi giày đầu hổ này là chị gái em may, bảo em tặng cho chị. Chị ấy nghe nói chị sinh thai long phụng thì cực kỳ vui mừng."

Tô Mạt cảm ơn cô ta rồi vui vẻ nhận lấy. Tay nghề của Khương Lan rất tốt, đôi giày đầu hổ mà cô ta may vô cùng tinh xảo.

Sau đó Khương Nguyệt lại lấy trong túi vải ra hai bộ quần áo nhỏ màu trắng được làm từ vải bông: "Chị Tô Mạt, đây là đồ mà em may cho hai đứa nhỏ, mong chị không chê."

Tô Mạt mở ra xem, hai bộ quần áo nhỏ này được may rất khéo léo, ở góc áo còn có chữ "chị gái" và "em trai" may bằng sợi chỉ có màu khác nhau.

"Tay nghề tốt thật đấy, bộ quần áo này rất đẹp, chắc chắn bọn nhỏ rất thích cho xem, cảm ơn em nhé, Khương Nguyệt." Tô Mạt nói: "Trước đây em từng học may quần áo à?"

Khương Nguyệt ngượng ngùng cười: "Mẹ em dạy đấy, em và chị em đều học cả."

Bà ngoại của cô ta là thợ may có tiếng, trước đây bà ấy toàn may quần áo cho những nhà có tiền, mẹ cô ta đã bảo rằng không được để mất tay nghề này.

Tô Mạt nhìn bộ quần áo và đôi giày, có vẻ như người mẹ này là một thợ may giỏi giang. Cô phải nhớ lấy nhân tài này, qua vài năm nữa sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.

Mã Tiểu Quyên cũng lấy đồ mà mình đã mang theo đưa cho Tô Mạt: "Tô Mạt, cậu biết tớ không có tài cán gì mà nhỉ, nên tớ mua hai cân đường đỏ để cậu bồi bổ sức khỏe."

"Tớ đang định đi mua đường đỏ thì cậu đã mang đến đây rồi, chúng ta đúng là tâm linh tương thông." Tô Mạt cười nói.

"Thật sao? Cậu dùng được là được rồi." Mã Tiểu Quyên thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn sợ món quà của mình đơn giản quá.

"Đồ tốt như đường đỏ sao lại không dùng cho được chứ."

Tô Mạt cất gọn quà cáp vào rồi ba người lại trò chuyện một lúc, cuối cùng Tô Mạt khuyên nhủ: "Tớ nghe chồng tớ bảo học kỳ sau trường tiểu học của đại đội và công xã sẽ tuyển giáo viên, các cậu mau chóng chuẩn bị đi, có lẽ vài ngày nữa tin tức này sẽ được công bố."

Tin tức này là do Lục Trường Chinh đã nói với cô vào mấy ngày trước, hiện giờ bên khu mỏ quặng đã ổn định rồi, người thân của các cán bộ và kỹ sư sẽ lần lượt đến đây, trẻ con cũng sẽ nhiều hơn nên chắc chắn phải mở thêm một lớp.

Hai người họ nghe thấy thế đôi mắt liền sáng lên.

Nếu họ có thể thi đỗ giáo viên thì sau này không cần phải ra đồng làm việc nữa, có thể hưởng thụ điểm công đồng đều trong đại đội, mỗi tháng còn được trợ cấp vài tệ.

"Được, bọn tớ về chuẩn bị đây." Bây giờ họ đã có phòng riêng rồi, có làm gì ở trong đó cũng không sợ người ta biết.

Hai người họ chào tạm biệt Tô Mạt rồi vội vàng đi về.

Hai ngày nữa trôi qua.

Canh Trường Thanh bận rộn hơn một tháng trời cuối cùng cũng nhín được chút thời gian đến thăm hỏi.

Canh Trường Thanh ngồi xe ô tô của huyện đến, chốc nữa anh ta còn phải đi. Xa chạy đến bộ đại đội, đúng lúc Tô Mạt và Lý Nguyệt Nga đang đẩy bọn nhóc đi tản bộ.

Nhìn thấy Canh Trường Thanh, Lý Nguyệt Nga cười nói với bọn nhóc: "An An Lạc Lạc, ông chú của các cháu đến thăm các cháu kìa."

Khóe môi Canh Trường Thanh co giật, cố gắng kìm nén mới không bị suy sụp.

Người phụ nữ đi theo Canh Trường Thanh bước xuống xe không nhịn được mà cười phụt ra tiếng.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 207



"Bí thư Canh, vai vế của anh cũng lớn thật nhỉ, lên đến ông chú luôn rồi." Người phụ nữ vừa cười nói vừa đi đến đây.

Đây là lần đầu tiên Tô Mạt thấy Canh Trường Thanh đi cùng một người phụ nữ nên không khỏi tò mò.

Nhớ đến lần trước bác cả nhờ cô giới thiệu người yêu cho chú Canh, Tô Mạt suy đoán lẽ nào đây là người yêu của chú Canh sao?

Canh Trường Thanh nhìn thấy ánh mắt của Tô Mạt thì bất đắc dĩ giới thiệu: "Đây là nhà báo Khưu của Nhật báo XX, cô ấy bảo là muốn viết một bài tin tức về chú nên mới đi theo chú."

Lúc ấy anh ta tưởng rằng chỉ phỏng vấn trong phòng làm việc thôi nên mới đồng ý với lãnh đạo, nếu biết trước cô ta sẽ đi theo tìm hiểu cuộc sống thường ngày của mình như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý.

Thế nhưng bây giờ anh ta đã nhận lời rồi, người ta cũng vì lý do công việc nên anh chỉ đành hợp tác.

Hơn nữa bây giờ anh ta đã nhận ra rồi, đoán chừng là thấy anh ta từ chối những cô gái đã được giới thiệu nên tìm một con đường khác, một cách khác để đến đây.

Canh Trường Thanh chỉ cảm thấy đau đầu.

Khưu Hiểu Du nhìn thấy hai đứa nhóc thì hô lên đầy kinh ngạc, cô ta cầm chiếc máy ảnh treo trước n.g.ự.c lên nói với Tô Mạt: "Hai đứa bé đáng yêu quá, tôi có thể chụp một tấm không?"

Tô Mạt nhìn sang Canh Trường Thanh, thấy anh ta khẽ lắc đầu thì nói: "Thật ngại quá, bọn trẻ vẫn còn nhỏ, chưa từng nhìn thấy máy ảnh, tôi sợ sẽ dọa bọn chúng, mong cô thông cảm cho."

Bây giờ đang là thời điểm then chốt quyết định cha mẹ có về thành phố được hay không, vì vậy có một số việc cần phải chú ý cẩn thận.

Khưu Hiểu Du hơi tiếc nuối nhưng cũng không nói gì, thay vào đó cô ta chụp ảnh phong cảnh của bộ đại đội.

Cô ta chụp xong thấy nhóm người Canh Trường Thanh đẩy bọn nhóc rời đi thì vội vàng đuổi theo, nhưng lại bị thư ký của Canh Trường Thanh ngăn lại.

"Nhà báo Khưu, bí thư Canh đến đây để thăm hỏi cháu gái, đây là việc riêng, cô đừng đi theo nữa." Thư ký đã cảm thấy khó chịu với nhà báo không biết điểm dừng này rồi.

Phỏng vấn thì phỏng vấn đi, nhưng ngoại trừ lúc ngủ ra thì cô ta bám theo suốt cả ngày trời. Đây nào có phải là phỏng vấn, giống như đi giám sát hơn ấy.

"Muốn viết một bài tin tức hay về một người thì phải tìm hiểu cả công lẫn tư mới được." Khưu Hiểu Du nói rồi đẩy thư ký ra, lại muốn đuổi theo anh ta.

Cô ta đã đi theo Canh Trường Thanh hai ngày rồi, anh ta vẫn luôn giải quyết công việc, hiếm khi anh ta đi xử lý việc cá nhân, cô ta không thể không đi theo tìm hiểu được.

Thư ký vội vàng tiến đến ngăn cản và nghiêm túc nói: "Bí thư Canh đã bảo rằng không muốn người nhà bị quấy rầy."

Khưu Hiểu Du chép miệng, không đuổi theo nữa.

Cô ta cũng nghe người nhà nói về Canh Trường Thanh, cảm thấy người đàn ông này có vẻ khá ổn nên mới lấy lý do phỏng vấn mà đến đây xem thử.

Qua hai ngày tiếp xúc, cô ta cảm thấy người đàn ông này quả thực là không tệ, mặc dù tuổi tác anh ta hơi lớn nhưng bản thân cô ta cũng đã hai mươi tư rồi nên cũng không chênh lệch quá nhiều, có thể tìm hiểu thử xem sao.

Tiếc là cái người này không hề hiểu ý, lần nào cũng làm ra vẻ công tư phân minh, cũng không biết là anh ta hiền lành hay là không vừa ý với cô.

Gia đình của Khưu Hiểu Du có điều kiện không tệ, năng lực và ngoại hình của cô ta cũng đều xuất sắc, tính cách hơi kiêu kỳ và khá kén chọn, nếu không thì cũng sẽ không đến nỗi hai mươi tư rồi mà còn chưa có người yêu.

Bây giờ cô ta cũng hơi mâu thuẫn.

Một mặt, tính kiêu kỳ của cô ta không cho phép cô ta chủ động quá mức, trước đây toàn là đàn ông tâng bốc và nịnh nọt cô ta thôi.

Mặt khác cô ta lại hiếu thắng, cho rằng nếu mình tóm được người đàn ông này thì chắc chắn đây sẽ là một chuyện rất đáng tự hào.

Sau khi về đến nhà, Canh Trường Thanh đặt sữa bột, sữa đặc và đường đỏ mà mình mang theo xuống.

Ở thời đại này, các loại vật tư chưa được phong phú, đồ dinh dưỡng cũng chỉ có vài loại như thế này thôi. Đây đã là những món khá xa xỉ rồi.

Sau đó Canh Trường Thanh ngắm nhìn bọn nhóc, nhưng không bế lên khen tới khen lui giống như những người khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-207.html.]

Anh ta khá sợ cái thứ mong manh yếu ớt này nên không động chạm lung tung.

Tuy nhiên hai đứa nhóc này trông ngoan hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, không hề nhút nhát chút nào cả, ánh mắt cũng rất có hồn.

"Tiểu Mạt, một lát nữa chú còn có việc bận nên không ở lại lâu được."

"Chú đến đây chủ yếu là vì hai việc, một là đến thăm cháu và bọn trẻ, hai là chuyện kia sắp xong rồi, cháu bảo anh Khiêm và ông Trương viết thư rồi đợi thông báo của bên chú bất cứ lúc nào."

Họ nhắm vào sự chênh lệch về thời gian, nhân lúc người kia bị điều động đến Bắc Kinh và Thượng Hải hỗn loạn vì phải sắp xếp lại từ đầu, cho nên nhất định phải hành động nhanh chóng. Nếu đợi đến khi người kia rảnh tay thì sẽ không còn dễ dàng như thế nữa đâu.

"Vâng." Tô Mạt nghiêm túc gật đầu.

Sau khi dặn dò xong thì Canh Trường Thanh vội vàng rời đi, dạo gần đây anh ta vô cùng bận rộn.

Ngày hôm sau, Tô Mạt giao bọn nhóc cho Lý Nguyệt Nga rồi đi làm sớm.

Hai đứa nhỏ không uống sữa mẹ nên cô cũng không cần phải cho bú, chỉ cần mua đủ sữa bột là được.

Trước tiên Tô Mạt phát cho các đồng nghiệp mỗi người hai quả trứng gà đỏ, sinh con xong thì ít nhiều gì cũng phải biếu ít lễ lộc. Sau đó cô đến gặp chủ nhiệm Lý để báo cáo chi phí sinh nở.

Tiếp đó cô tìm hai trợ lý nông nghiệp để bàn giao công việc, lúc cô nghỉ thai sản, hai trợ lý nông nghiệp đã tiếp nhận hai mảnh đất thí nghiệm của cô, giúp cô nhổ cỏ tưới rau và ghi chép số liệu ở các hạng mục.

Xử lý xong những chuyện này thì đã đến giữa trưa, buổi chiều Tô Mạt chạy xe đạp đi xem đất thí nghiệm của mình.

Cô đi xem mảnh ruộng ở đại đội thôn Lục Gia trước, phần lớn mảnh ruộng này được cô gieo trồng không lâu trước khi sinh con, bây giờ đang là mùa thu hoạch, đậu đũa, cà tím và cà chua vân vân được cô gây trồng bằng kỹ thuật ươm giống đời sau đã cho ra sản lượng cao hơn khoảng ba phần so với gieo hạt trực tiếp.

Tô Mạt chụp từng cái một để so sánh, đồng thời hái những quả chín định để ngày mai mang đến công xã xem lãnh đạo muốn chia cho đồng nghiệp hay là đưa cho nhà ăn.

Tô Mạt hái xong vừa định rời đi thì thấy Lục Bá Minh xách một túi đồ đi vào trong chuồng bò, chẳng bao lâu sau lại đi ra ngoài.

Tô Mạt nhất thời không biết nên đi ra ngoài hay là nấp ở trong vườn đậu đũa, đợi Lục Bá Minh rời đi rồi mới đi ra.

Thế nhưng trước khi cô kịp quyết định thì Lục Bá Minh đã phát hiện ra cô.

"Tiểu Mạt, chẳng phải cháu đã đi làm rồi sao?" Lục Bá Minh cũng không ngờ Tô Mạt lại ở đây, có lẽ vừa nãy cô đã bị chắn lại nên ông không phát hiện ra.

"Đúng vậy ạ, trong phòng làm việc không có gì làm nên cháu đến đây xem đất thí nghiệm ấy mà." Tô Mạt nói.

Lục Bá Minh lại bước vào đất thí nghiệm xem rồi nói với Tô Mạt: "Phương pháp gây trồng của cháu rất tốt, cháu dành chút thời gian chỉ dạy cho nhóm rau củ đi, năm sau bọn ông cũng ươm giống trước rồi mới trồng."

"Vâng ạ, không thành vấn đề." Tô Mạt gật đầu.

"Bên chuồng bò đang thiếu lương thực nên ông biếu cho một ít, họ đều là những người từng cống hiến cho tổ quốc." Lục Bá Minh nói thẳng ra, không hề có ý muốn giấu diếm, ông đoán chừng vừa nãy Tô Mạt cũng đã nhìn thấy rồi.

Công việc bên chuồng bò khá nhiều nhưng điểm công tác lại ít, cuối năm ngoái lại có thêm hai người nên bây giờ chỉ mới tháng tám mà đã không đủ lương thực rồi.

Lúc Lục Bá Minh đi chăn lừa đã nhìn thấy họ ăn cháo rau dại, hỏi ra mới biết họ không còn nhiều lương thực nữa nên thỉnh thoảng ông cụ mang một ít lương thực sang giúp đỡ, cũng không dám mang gì tốt mà chỉ là bột ngô và vụn ngô.

Tô Mạt gật đầu: "Ông ơi, nếu ông lấy lương thực trong nhà thì lâu ngày cha mẹ sẽ phát hiện ra thôi, sau này ông cứ sang bên cháu mà lấy đi. Năm ngoái đội của cháu đã chia lương thực, bây giờ cháu đi làm tháng nào cũng có lương thực cả nên trong nhà có đầy đủ lương thực."

Theo như Tô Mạt quan sát thì cha chồng của cô khá coi trọng quy tắc, nếu ông ấy biết được cha mình giúp đỡ người trong chuồng bò thì e là sẽ nơm nớp lo sợ.

"Được." Lục Bá Minh gật đầu: "Nếu được thì đến lúc ấy cháu giúp ông mua ít lương thực nhé."

Tô Mạt gật đầu, đến lúc đó cô đến quầy lương thực đổi lương thực tinh thành lương thực phụ là được rồi.

Mỗi tháng cô có hai mươi bảy cân lương thực tinh, nếu đổi sang lương thực phụ thì một cân lương thực tinh có thể đổi được ba cân lương thực phụ.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 208



Tô Mạt về nhà trước, cô đặt số rau vừa hái xuống, đổi sang một cái sọt tre khác rồi lái xe tới Lý Gia Ao.

Trên đường đi, cô vô tình gặp Lý Nguyệt Nga đang đẩy hai đứa nhỏ ra ngoài tản bộ, Lạc Lạc vừa thấy Tô Mạt đã chóp chép miệng.

Mặc dù chúng không uống sữa mẹ, nhưng dù gì mẹ vẫn là mẹ, chỉ cần không gặp một ngày là thấy nhớ.

Tô Mạt cố tình chọc An An, hỏi: “An An có nhớ mẹ hay không hả?”

Đôi mắt nhỏ của An An ngó qua đảo lại, nhưng cô bé lại không nhìn Tô Mạt. Cái điệu bộ trông không được tự nhiên của cô bé khiến Tô Mạt bật cười.

Mà Lạc Lạc thấy mẹ chỉ tập trung vào chị gái mà không thèm để ý tới mình, bèn quơ quơ cái tay nhỏ rồi ê ê a a, mãi đến khi Tô Mạt chịu hôn tay mình, cậu bé mới thôi.

“Hai đứa nhỏ này thông minh thật sự đấy, mới tí tuổi thế này đã biết tranh sủng rồi.” Lý Nguyệt Nga cười nói.

Con nhà người ta hơn một tháng tuổi chỉ biết ngủ, đâu có giống hai bảo bối đáng yêu nhà cô, linh hoạt kháu khỉnh, đứa trẻ mấy tháng chắc cũng chưa thông minh bằng hai đứa này.

Tô Mạt trêu đùa hai đứa nhỏ một lát, sau đó cô định rời đi: “Mẹ, con đi xử lý công việc trước, con sẽ tranh thủ về sớm.”

Lý Nguyệt Nga xua tay: “Con đi đi.”

Đầu tiên Tô Mạt tới địa điểm thí nghiệm Lý Gia Ao để kiểm tra tình hình thu hoạch rau dưa, chụp ảnh so sánh. Sau đó cô đi tìm đội trưởng Lý, hỏi hiện giờ nhóm người Tô Đình Khiêm đang ở đâu rồi đi tìm người.

Trước khi nghỉ thai sản Tô Mạt đã dặn dò người trong chuồng bò vỗ béo định kỳ giúp cô, đội trưởng Lý cũng biết nên cô quay lại tìm người để thăm dò tình hình sau quá trình nghỉ thai sản cũng là điều hết sức bình thường.

Bấy giờ mấy người Tô Đình Khiêm vẫn đang bắt côn trùng trên ruộng lúa, nhìn thấy Tô Mạt, họ mừng ra mặt.

Đầu tiên, Tô Mạt quang minh chính đại tìm hiểu tình hình từ bọn họ, sau đó cô nói có một số vấn đề cần Tô Đình Khiêm quay về nói rõ với cô, để cô xem đã sai ở bước nào.

Vì thế Tô Đình Khiêm đã đi theo Tô Mạt.

Đợi khi Tô Mạt rời đi rồi mới có người thì thầm khe khẽ.

“Cũng may là có người của chuồng bò ở đây, nếu không chẳng phải mấy việc này sẽ đổ hết lên đầu chúng ta sao? Đã không được tính công điểm thì chớ, còn bị trì hoãn việc khác nữa.”

“Đừng nói như vậy, tôi thấy rau trồng trên đất của nghiên cứu viên Tô kia rất tươi tốt, nghe nói họ đang nghiên cứu giống mới đấy. Nếu nghiên cứu thành công, chẳng phải chúng ta sẽ được hưởng ít lợi à?”

“Nghiên cứu trồng rau thì có ích lợi gì? Vừa vào đông cái đã không còn gì, không lấp đầy bụng được, muốn nghiên cứu thì nghiên cứu lương thực đi.”

“Anh không hiểu đâu, nghiên cứu lương thực đã được nhiều viện nghiên cứu của quốc gia thực hiện rồi, chẳng phải vẫn chỉ thế thôi đó sao? Nghiên cứu viên Tô rất thông minh, người nghiên cứu về rau củ rất ít, một khi chúng ta nghiên cứu ra cách phát triển tăng năng suất cao, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu lớn.”



Tô Mạt đứng trong vườn Lý Gia Ao, phương pháp thí nghiệm chính là phương pháp bón phân. Mỗi cây trồng được so sánh theo hai nhóm, một nhóm được bón phân phổ thông, nhóm còn lại Tô Mạt sử dụng phương pháp mới là phân bón hữu cơ.

Đầu tiên, Tô Mạt và Tô Đình Khiêm tới địa điểm thí nghiệm trước, sau đó lại tới chuồng bò xem phân bón hữu cơ.

Sau khi về đến chuồng bò, Tô Mạt vội chuyển lời Canh Trường Thanh cho Tô Đình Khiêm rồi lấy tờ giấy viết thư từ sọt tre ra đưa cho ông. Tô Mạt dặn Tô Đình Khiêm hãy tranh thủ thời gian tối nay để viết những tin tức vào tờ giấy, ngày mai cô sẽ quay lại lấy.

Tô Đình Khiêm gật đầu, ông cất đồ. Khi rời đi, Tô Đình Khiêm không kìm được lòng, ông hỏi: “Tiểu Mạt, con học được phương pháp bón phân này ở đâu vậy?”

Trong khoảng thời gian nghỉ sinh sản, Tô Mạt luôn nhờ ông đi bón phân giúp, sự tương phản giữa hai nhóm rất rõ ràng.

Rau trồng được bón phân mới của Tô Mạt phát triển tốt hơn nhiều, hơn nữa ông còn nhổ lên so sánh và nhận thấy phần rễ cây phát triển hơn, mà cảm giác sâu bệnh cũng ít hơn chút.

“Trước đó nhà bác cả có gửi một ít tranh ảnh về đúng không ạ? Con nhìn thấy trên đó.” Tô Mạt trả lời.

Đây là phương pháp bón phân phổ biến nhất ở tương lai để ra rễ và phòng bệnh cho cây, dùng men + đường đỏ.

Ước chừng khoảng một cân đường đỏ, năm mươi gram men, mười kg nước trong, trộn đều và đặt ở nơi có nhiệt độ khoảng từ 20 đến 30℃ rồi để lên men trong ba đến năm ngày. Dịch khuẩn lên men có thể được pha loãng hai trăm lần và tưới trực tiếp lên rễ cây, nó không chỉ giúp thúc đẩy sự sinh trưởng của hệ thống rễ cây mà còn làm giảm hiệu quả sự phát sinh của các bệnh lây truyền qua đất.

Cũng có thể pha loãng nó mười lần và sử dụng để lên men phân bón hữu cơ. Theo tiêu chuẩn, trộn một kg dịch khuẩn lên men và hai trăm kg phân bón hữu cơ, sau mười lăm ngày, phân bón hữu cơ có thể phân huỷ hoàn toàn, tạo thành phân bón hữu cơ có tác dụng gần tương đương với phân bón.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-208.html.]

Tô Đình Khiêm gật đầu, khi Tô Mạt còn ở độ tuổi thiếu niên, đúng là Tô Trọng Thanh đã gửi rất nhiều tranh ảnh cũng như sách phù hợp cho thanh thiếu niên đọc về. Mà số sách đó là dành cho bọn nhỏ nên ông cũng không đọc, không ngờ bên trong lại cất chứa nhiều kiến thức như vậy.

Nền giáo dục dành cho thanh thiếu niên ở nước ngoài bỏ xa trình độ trong nước phải vài con phố.

Có đôi khi, Tô Đình Khiêm suy nghĩ, nếu lúc trước gia đình bọn họ cũng ra nước ngoài cùng với nhà bác cả thì cuộc sống bây giờ sẽ ra sao?

Chắc có lẽ cha ông vẫn còn sống nhỉ?

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu ra nước ngoài, ông sẽ không gặp được Ngọc Dung và cũng không có Mạt Mạt.

Ngày hôm sau…

Tô Mạt tới công xã vào buổi sáng, tới buổi chiều mới đến chỗ thí nghiệm. Cô cố ý tới muốn, đợi nhóm Tô Đình Khiêm tan làm về lấy thư rồi mới quay lại.

Lúc Tô Mạt về đến nhà, trời đã tối đen. Lý Nguyệt Nga ở nhà chờ đến nỗi nóng ruột nóng gan, mãi đến khi thấy Tô Mạt về mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu mà con vẫn không về, mẹ còn định bảo anh cả con ra ngoài tìm.”

“Xin lỗi mẹ, con bận quá nên quên để ý thời gian, lần sau con sẽ chú ý.” Tô Mạt vội xin lỗi.

Lý Nguyệt Nga xua tay: “Không phải mẹ trách cứ gì con đâu, mẹ chỉ sợ con đi trên đường lại gặp chuyện gì thôi.” Bây giờ trên đường có nhiều xe cộ qua lại, hai tháng trước đã có người bị xe đụng trúng.

Tô Mạt đã về nhà, Lý Nguyệt Nga vội vàng về nhà mình nấu cơm.

Cuối tuần Lục Trường Chinh cũng rất bận, anh đã dặn trước rằng mấy ngày sắp tới sẽ không về nhà vào buổi tối. Tô Mạt giải quyết ổn thoả mọi chuyện một mình, lấy trái cây từ không gian làm bữa tối.

Tiết trời nắng nóng, cô có ăn cũng không vào được bao nhiêu. Tô Mạt cầm quả dưa hấu cắt làm hai nửa, sau đó dùng thìa múc ăn.

An An trợn tròn mắt khi thấy Tô Mạt lấy một món đồ từ trong không khí ra.

Cô bé biết người mẹ rẻ tiền này của mình có mộc linh căn, nhưng không ngờ cô lại có cả dụng cụ dự trữ đồ.

Nhưng nếu không có linh khí thì cô sử dụng thế nào được?

Mỗi lần cô bé ngủ say trong bụng, dường như thỉnh thoảng cô bé có thể cảm nhận được những d.a.o động năng lượng khác với linh lực của mình. Có vẻ người mẹ rẻ tiền này đã tu luyện công pháp gì đó.

Nhưng ở đây không có một chút linh khí nào cả, vậy cô tu luyện kiểu gì?

Chẳng lẽ là tu luyện tà đạo?

Ồ ha ha~

Vậy thì khá hoàn mỹ!

Ai cũng nói cô bé là ác ma, bây giờ cô bé đã có một người mẹ tu luyện tà đạo!

Tô Mạt thấy An An nhìn chăm chú về hướng mình, để tránh cô bé nhìn nhiều rồi bị chứng mắt lé, cô đã đi đến bên cạnh An An.

“Con muốn ăn à?” Tô Mạt hỏi.

“Cái này là dưa hấu, khá lạnh, con không ăn được, nếu không sẽ bị tiêu chảy mất. Bây giờ con chỉ được uống sữa mẹ thôi.”

An An không trả lời, cô bé vờ như không hiểu.

“Đừng giả bộ nữa, mẹ biết con có ký ức của kiếp trước.” Tô Mạt chơi trò lật bài ngửa: “Mẹ không quan tâm trước đây con là ai, nhưng nếu con đã ở trong bụng mẹ rồi thì chính là con của mẹ, và mẹ là mẹ của con. Con ngoan, phải nghe lời mẹ.”

An An trợn trắng mắt.

“Sau này lúc ở bên ngoài con nhớ cẩn thận, đừng để người khác nhận ra sự dị thường của con. Không phải ai cũng có tư tưởng tiến bộ và cởi mở như mẹ con ta, đừng để đến lúc đó họ coi con là quái vật, vậy sẽ rất phiền phức.”

“Mẹ biết các con giống mẹ, có dị năng. Bây giờ các con chưa thể nói chuyện, mẹ cũng không biết các con sở hữu loại dị năng gì. Mẹ sợ trong lúc vô tình các con sẽ vận hành nó rồi doạ người khác sợ. Vậy nên An An à, con nhớ để mắt tới em trai, nếu thấy thằng bé có gì dị thường thì hãy ngăn cản nó lại.” Lạc Lạc rất nghe lời An An.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 209



Vào giữa tháng tám, trường tiểu học đại đội thôn Lục Gia và tiểu học công xã đã phát thông báo muốn tuyển thêm một giáo viên tiểu học.

Trường tiểu học đại đội đưa ra đãi ngộ là hưởng công điểm trung bình hàng năm của đại đội, cộng thêm năm tệ tiền trợ cấp mỗi tháng. Trong khi đãi ngộ mà trường tiểu học ở công xã đưa ra lại tốt hơn chút, mỗi tháng được nhận mười lăm tệ tiền lương nhưng không có công điểm, nguồn cung cấp lương thực vẫn là ở đại đội.

Tin tức vừa nổ ra, tất cả nhóm thanh niên trí thức ở công xã xoa tay hầm hè, thi nhau đi đăng ký.

Kỳ thi được chia làm ba vòng, thi sơ khảo, thi vòng hai và giảng thử. Thời gian thi của hai trường khác nhau nên Mã Tiểu Quyên và Khương Nguyệt đăng ký tham gia cả hai.

May là đại đội thôn Lục Gia chỉ giới hạn người trong đại đội mới được đăng ký, còn trường tiểu học công xã thì có rất nhiều người. Lúc diễn ra vào thi sơ khảo, có hơn năm sáu trăm người tham gia.

Sau cuộc cạnh tranh sứt đầu mẻ trán, Mã Tiểu Quyên giành được suất vào trường tiểu học đại đội thôn Lục Gia, còn suất vào trường tiểu học công xã là người khác giành được.

Thật ra thành tích bài thi viết của Khương Nguyệt khá tốt, nhưng vì hơi căng thẳng nên cô ta làm không tốt trong phần thi giảng thử, đành để vụt mất cơ hội tốt.

Thời gian cứ trôi qua…

Cuộc sống của Tô Mạt trong tháng tám trôi qua bình dị như thường, thời gian trôi thật nhanh, vừa chớp mắt một cái đã tới tháng chín.

Hôm nay, sau khi Tô Mạt mua phiếu cơm, cô đến quầy lương thực để lấy số lương thực còn sót lại.

Còn thừa mười bảy cân lương thực tinh, Tô Mạt lấy bảy cân gạo, mười cân lương thực tinh còn lại cô đổi sang thành ba mươi cân hạt ngô.

Gạo có giá là một hào bốn một cân, mà hạt ngô là năm xu một cân, tổng cộng khoảng hai tệ bốn hào tám.

Tô Mạt đứng ở cửa sổ thanh toán, sau khi trả tiền và ghi phiếu, cô tới cửa sổ nhà kho, đưa tờ giấy bạch và bao đựng lương thực vào nhờ nhân viên bên trong cân lương thực vừa đủ.

Đúng lúc này, cha chồng của Lục Tiểu Lan là Dương Hựu Bình tới, thấy Tô Mạt đang chờ cân lương thực, ông ta chào hỏi vài câu rồi vào nhà kho.

“Em gái, em quen chủ nhiệm quầy lương thực à?” Một chị gái đang đợi cân lương thực bên cạnh nhỏ giọng hỏi sau khi thấy Dương Hựu Bình đi vào nhà kho.

Tô Mạt gật đầu.

“Tốt quá, vậy thì chắc chắn em sẽ mua được lương thực tốt.” Chị gái kia nói với vẻ hâm mộ.

Tô Mạt thấy hơi khó hiểu, đây không phải lần đầu tiên cô tới đây mua lương thực, trước đó cô cũng tới mua mấy lần rồi, dường như lương thực không có vấn đề gì hết.

Một lúc sau, chị gái cân xong lương thực.

Chị gái kia mở ra, cầm lên xem thử rồi thấp giọng lẩm bẩm: “Lại bỏ thêm đồ vào.”

Tô Mạt ngó đầu vào nhìn thử, chị gái kia mua một ít gạo, bột mì trắng và hạt ngô.

Mà bột mì trắng thì có rất nhiều chỗ màu vàng, có lẽ được trộn lẫn với rất nhiều bột ngô, gạo và hạt ngô cũng bị bỏ chung với hạt cát. Mặc dù nói mấy thứ này ít nhiều gì cũng sẽ dính vài hạt cát, nhưng rõ ràng chúng đã vượt quá giới hạn, có lẽ là người ta cố tình đổ thêm vào.

“Chị gái, nhiều hạt cát vậy sao chị không phản ánh?”

Chị gái nọ cười khổ: “Chị nào dám chứ. Chị đã phản ánh một lần rồi, sau vài tháng chị quay lại mua lương thực, hạt cát còn tăng nhiều hơn trước gấp mấy lần. Như bây giờ cũng tốt lắm rồi, tạm chấp nhận đi.”

Tô Mạt cau mày, vậy tức là chị gái này bị người ta cố tình nhắm vào sao? Hay là thực sự thì ai cũng như vậy?

“Trước đây em cũng tới nơi này mua lương thực mấy lần rồi nhưng không thấy có vấn đề gì.”

“Em gái à, em quen biết chủ nhiệm quầy lương thực nên tất nhiên họ sẽ không dám cân lương thực đểu cho em.”

“Trước đó họ không biết là em quen chủ nhiệm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-209.html.]

“Em gái, em là cán bộ công xã đúng không?” Thời buổi này, người dân thường gọi nhân viên chính phủ là cán bộ.

Tô Mạt gật đầu.

“Đó chính là lý do đấy, bọn họ sẽ nhìn người để đưa đồ ăn, chắc chắn họ sẽ không dám cân lương thực đểu cho cán bộ đâu. Không tin em cứ thử đi ngó đồ của những người khác mà xem.

Một lát sau, lại có hai người được cân lương thực, Tô Mạt tiến lên xem thử, quả nhiên là không khác với chị gái kia mấy.

Chỉ một lúc sau, Tô Mạt cũng cầm lương thực ra.

Tô Mạt cầm lấy, cảm giác túi gạo kia rất nặng, chắc chắn không chỉ có bảy cân, cô hỏi: “Đồng chí, có phải đồng chí cân sai rồi không?”

Người nọ cười tủm tỉm rồi xua tay: “Không sai không sai, tôi nhìn kỹ lắm.”

Chị gái kia vẫn chưa đi mà đứng đợi xem lương thực của Tô Mạt, khi nhìn thấy lương thực của cô không bị lẫn hạt cát nào, chị gái nói: “Em gái, em quen biết chủ nhiệm Dương, em có thể phản ánh lại với ông ta rằng hãy để ý đến chuyện này chút được không? Nếu không chắc dân sống cũng không nổi nữa mất. Mua mười cân lương thực, lúc tốt thì chỉ lẫn nửa cân hạt cát, còn lúc nào xấu thì khéo cũng phải đến một hai cân.”

Tô Mạt hơi ngượng ngùng: “Cái này, em với ông ấy cũng không phải chỗ thân quen đâu. Em sẽ phản ánh lại với ông ấy, nhưng có hiệu quả hay không thì em cũng không biết.”

Tô Mạt nghi ngờ việc này cũng có liên quan tới Dương Hựu Bình, ông ta là chủ nhiệm của quầy lương thực, không thể có chuyện ông ta không biết tình trạng này.

“Được, cảm ơn em gái.” Dứt lời, chị gái nở nụ cười châm chọc rồi rời đi.

Tô Mạt cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chỉ vì là người quen họ hàng của thứ quan tham này, mặc dù rõ ràng cô cũng chẳng nhận được lợi lộc gì từ ông ta nhưng bởi cái danh người quen nên cũng nhận lại ánh mắt khinh bỉ và coi thường từ người khác.

À, cũng không thể nói là không được lợi lộc gì. Mẹ nó chứ, số gạo vừa rồi chắc chắn không chỉ dừng lại ở con số bảy cân, nhưng bây giờ cô lại không có cân.

Đợi sau khi về tới đại đội, Tô Mạt lập tức mượn cân của bộ đại đội cân thử. Mua bảy cân gạo nhưng lại được đong hơn chín cân, ba mươi cân bắp nhưng phải cỡ ba mươi ba cân.

Lục Thanh An thấy nét mặt Tô Mạt không được tốt lắm, ông ấy hỏi: “Sao thế? Họ cân thiếu cho con à?”

Tô Mạt lắc đầu, thấp giọng đáp: “Dạ không, cân thừa.”

Lục Thanh An kinh ngạc, có chuyện tốt như vậy sao?

Sau đó, Lục Thanh An nghĩ tới gì đó, khẽ hỏi: “Cha chồng Tiểu Lan cố tình cân thừa cho con sao?”

Tô Mạt gật đầu: “Cha, tối nay ăn cơm xong, con có chuyện muốn nói với mọi người.”

Dương Hựu Bình như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, Lục Tiểu Lan cần buông bỏ cuộc hôn nhân này ngay mới được. Trước kia cô vốn tưởng nhà bọn họ chỉ hơi mưu mô, nhưng không ngờ lại tham lam đến mức thế này.

Vừa hay, chiều tối hôm đó Lục Trường Chinh cũng về nhà, cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng đẩy con tới nhà họ Lục.

Đợi Tô Mạt kể lại chuyện buổi chiều, ba khuôn mặt già đều tỏ ra rất không vui. Đặc biệt là Lục Bá Minh, đời này ông cụ ghét nhất là thứ quan tham ô lại, không thể tin được mình lại kết thông gia với loại người như thế.

“Ngày mai gọi Tiểu Lan về đây, hỏi xem con bé có biết việc này không?” Sắc mặt Lục Bá Minh xanh mét.

Đại đội của bọn họ có chia lương thực, họ chưa từng tới quầy lương thực của công xã mua đồ nên hoàn toàn không biết có chuyện như vậy. Nếu biết, dù Tiểu Lan có cương quyết kết hôn thế nào ông cụ cũng không đồng ý.

Lý Nguyệt Nga thấy sắc mặt Lục Bá Minh trở nên khó coi thì bắt đầu lo sợ: “Khoảng thời gian trước con bé Tiểu Lan có nói chuyện này với con rồi, nó muốn ly hôn. Con đang nghĩ liệu có phải vì nó phát hiện ra việc này không?”

“Được, bảo con bé ly hôn đi, nhà chúng ta không thể kết thân với loại người như thế được.” Lục Bá Minh nói.

Cũng may là cháu gái ông cũ vẫn biết phân rõ đúng sai, chứ không ông cụ lại đau đầu rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back