Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 110



“Cha, rốt cuộc là ai?” Tuyệt đối đừng là đáp án xấu nhất.

Tô Đình Khiêm cười khổ: “Là nhóm người đã hại ông nội Trương của con bị thuyên chuyển.”

Nếu không phải bọn họ, nhà họ Tô cũng không đến nông nỗi này. Đối phương có quyền cao chức trọng, họ không thể chống lại, chỉ có thể trốn tránh. Ông vốn cho rằng trốn đi thì sẽ ổn, nhưng lại đánh giá thấp sự cố chấp với những thứ này của đối phương.

Của đi thay người? Tuyệt đối không thể. E rằng ngay khi giao tài sản cũng là lúc bọn họ mất mạng.

Tô Mạt nhắm mắt thở dài, đúng là không thể trêu vào.

Mấy người đó làm nhiều việc ác, sau khi kết thúc phong trào, đến lúc thanh toán, tuy có hai người bị kết án tử hình, nhưng có ai thi hành đâu? Ngoại trừ một người tự sát, ba người còn lại đều sống đến cuối đời!

Thật đáng buồn!

Chẳng trách trong sách, Tô Đình Đức cố gắng đến khi kết thúc phong trào, nhưng cả nhà vẫn bị diệt vong.

Tô Mạt cảm thấy đầu sắp hói luôn rồi.

Bị những kẻ ác như vậy nhắm đến, nhà họ Tô phải làm sao để thoát thân?

Cô vừa mới nghĩ có thể nằm ngửa làm một nhà giàu mới nổi, giờ xem ra lại không được rồi.

Cô vẫn phải cố gắng, nhưng mục tiêu không phải là “tiền” nữa, mà là “quyền”! Mà quyền lực lại là thứ khó có được nhất.

Chỉ dựa vào bản thân, e rằng không dễ dàng, cũng không đủ nhanh, cô phải nghĩ cách đưa người đáng tin cậy lên cao, sau đó cô lại ngồi hóng gió đông.

“Cha, cha hiểu rõ chú Canh không?” Tô Mạt hỏi.

Thời gian trước cô suốt ngày đi dạo trên núi, cũng không phải không có phát hiện gì, chỉ là trước đây thấy không cần dùng đến, nên không xác nhận.

“Cũng coi như hiểu rõ, sao vậy?” Tô Đình Khiêm hơi tò mò.

“Vậy chú ấy có đáng tin không? Dù sao cũng đã ba bốn năm không gặp rồi.”

Tô Đình Khiêm hơi giật mình.

“Mạt Mạt, chú Canh của con đã đến nhà mình từ năm bốn tuổi rồi, do ông nội con một tay dạy dỗ. Cha nhìn chú ấy lớn lên, tuy rằng không hiểu biết nhiều về tính tình chú ấy, nhưng có thể gọi là tạm đủ hiểu. Chú ấy là người rất trọng ân tình, cha không biết chú ấy đối với người khác thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không có ý xấu với nhà mình đâu.”

“Cả nhà mình có thể đến đây, chú ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, cũng mạo hiểm rất lớn. Nếu không có lẽ chúng ta phải đến phương Nam nhà bác cả của con.”

Tuy nơi đây lạnh giá nhưng chỉ canh tác một vụ mỗi năm nên có thời gian nghỉ ngơi trong mùa đông. Hơn nữa đây là vựa lúa nổi tiếng phía Bắc, đất đai màu mỡ, sản lượng lương thực cao, dưới sự lãnh đạo của Canh Trường Thanh, công xã Hồng Kỳ cơ bản không bị đói.

Nếu đến phương Nam, một năm trồng hai vụ, chưa nói cường độ lao động tăng gấp đôi, đất đai bên đó còn cằn cỗi, sản lượng lương thực thấp, ăn không no là chuyện thường.

Hơn nữa Tô Đình Đức là bộ đội, không quản lý được địa phương, bọn họ qua đó, cuộc sống chắc chắn không bằng ở đây.

Quan trọng nhất là Tô Đình Đức bên đó cũng bị người ta theo dõi, nếu bọn họ mà qua đó nữa thì e rằng sẽ đúng ý đối phương.

“Mạt Mạt, con đang nghi ngờ chú Canh của con sao? Tại sao?”

“Cũng không phải nghi ngờ, chủ yếu là mới phát hiện người không bao lâu, chú Canh đã nhận được tin tức, hơi nhanh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-110.html.]

Tô Đình Khiêm thở phào nhẹ nhõm: “Mạt Mạt, chú Canh của con làm việc nhiều năm như vậy, chắc chắn tích lũy được không ít quan hệ, cấp trên còn có một vị lãnh đạo cũ rất coi trọng chú ấy, sẽ có người nể mặt chú ấy cũng không chừng. Hơn nữa mấy người đó gây sóng gió, những người không ưa họ cũng không ít.”

Tô Mạt gật đầu rồi lại hỏi: “Cha, vậy cha thấy chú Dương có đáng tin không?” Tình hình nghiêm trọng, có vài chuyện vẫn nên nói rõ với ông sớm.

“Sao vậy?” Tô Đình Khiêm cảm thấy con gái mình tối nay hơi kỳ lạ.

“Con thấy chú Dương có vấn đề.” Tô Mạt nói thẳng.

“Vừa mới quyết định địa điểm hai người bị thuyên chuyển, Dương Tố Vân đã biết, còn viết thư nói cho con. Hôm đó tinh thần con hoảng hốt, bước hụt chân rơi xuống sông, nếu không được chồng cứu, bây giờ chắc đã mất mạng rồi.”

“Mấy hôm trước chú Dương còn gửi cho con 100 tệ, ngày hôm sau con lại nhận được gói hàng dì Chu gửi đến, nói sau này coi con như con gái, có gì cần cứ viết thư nói với dì. Cha, cha hiểu họ hơn con, vợ chồng họ không phải là người rộng rãi.”

“Nếu nói hoạn nạn mới thấy chân tình, gửi hai ba chục tệ đã là tình nghĩa lớn lắm rồi. Gửi nhiều như vậy, con cảm thấy giống như làm chuyện có lỗi, dùng tiền để mua sự yên tâm.”

Nghe con gái nói một tràng, Tô Đình Khiêm sững sờ.

Trước đây ông không hề nghi ngờ, bây giờ nghĩ kỹ lại, giữa trời lạnh giá, mồ hôi lạnh kia cứ thế chảy xuống.

Mọi chuyện đều có thể giải thích được, ông thật sự không ngờ người bạn nhiều năm của mình lại biến thành rắn độc ăn thịt người.

Người thiếu niên từng vì cứu ông mà gãy tay, rốt cuộc bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Tô Đình Khiêm đau đớn nhắm mắt lại: “Con nghi ngờ chú ấy tố cáo cha?”

Tô Mạt gật đầu, không phải nghi ngờ, mà là sự thật. Dù ông ta luôn nhấn mạnh ông ta không có ý xấu.

“Chú ấy là tay sai của những người đó sao?”

Tô Đình Khiêm suy nghĩ một chút, không chắc chắn lắm nói: “Chắc không phải đâu.” Vòng tròn quan hệ của Dương Sĩ Ân vẫn khá đơn giản.

“Vậy những thứ con nói được cất giấu trong ba căn biệt thự đó sao?” Tô Mạt rất nghi ngờ sau này Dương Tố Vân đã hợp tác với những người đó.

Vì trong sách vốn không nhắc đến chuyện đồ cổ vàng bạc, lúc Dương Tố Vân khởi nghiệp, ngoài tiền trong sổ tiết kiệm thì còn bán đi hai căn biệt thự.

Ban đầu Tô Mạt còn tưởng Dương Tố Vân khởi nghiệp thuận lợi như vậy là do tài chính hùng hậu, lại đúng thời điểm thuận lợi. Nhưng thực tế vào những năm tám mươi, làm việc gì cũng cần giấy phép, Dương Tố Vân có thể thuận lợi như vậy thì chứng tỏ quan hệ phía sau rất mạnh.

“Có, cũng không có. Tuy rằng hai căn biệt thự kia không ở cùng một con phố, nhưng thực ra chúng nằm lưng tựa, cách nhau không xa. Đồ vật được giấu trong mật thất dưới lòng đất ở khoảng trống giữa hai căn biệt thự.” Câu trả lời của Tô Đình Khiêm trực tiếp xác nhận suy đoán của Tô Mạt.

Tô Mạt tê liệt, cũng không biết bây giờ những người đó đã bắt tay với Dương Tố Vân chưa.

Phải nói chuyện với bác cả, để ông ấy nhanh chóng xử lý nhà họ Dương.

Những việc khác cũng phải sắp xếp, nghiên cứu thêm lịch sử xem có thể giúp bác cả trong sự nghiệp không, để ông ấy thăng tiến hơn nữa.

Bác cả ổn định, nhà họ cũng an toàn hơn.

“Đúng rồi mẹ, dì Trịnh Linh cũng gửi đồ cho con.” Tô Mạt nói với Mạc Ngọc Dung chuyện Trịnh Linh gửi đồ.

Mạc Ngọc Dung vừa nãy vẫn luôn lắng nghe, bây giờ thấy con gái nói với mình, bà suy nghĩ một lúc rồi mới thận trọng nói: “Dì Trịnh Linh của con chắc là đáng tin, lúc cha mẹ bị giam ở hội ủy viên cách mạng, là con trai lớn của dì Trịnh chăm sóc chúng ta nên cha mẹ con mới không chịu khổ gì.”

Thật ra lúc đó cũng là do những người đó đánh giá thấp thực lực của nhà họ Tô, tưởng rằng con cháu nhà tư bản vào hội ủy viên cách mạng chắc chắn sẽ bị mọi người đánh đập, nào ngờ Tô Trọng Lê ban ơn rộng rãi, bên dưới không ít người bằng mặt không bằng lòng, lúc này mới để vợ chồng họ rời khỏi Thượng Hải.

Nếu ngay từ đầu họ phái tay sai ra tay, vợ chồng hai người e rằng không c.h.ế.t cũng phải lột da.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 111



Tô Mạt gật đầu, ngỏ ý đã hiểu.

Trước đây Tô Mạt còn nghĩ đến việc nhờ Trịnh Linh mua giúp mình vài món đồ, bây giờ biết kẻ địch mạnh như vậy, mà bà ấy lại là người thật lòng thật dạ, tốt nhất cô nên bớt liên hệ với bà ấy để tránh làm liên lụy tới nhà bọn họ.

Dù gì thì nhà họ Dương tự nhảy ra ngoài, không lợi dụng thì cũng vô ích.

Tô Mạt giúp hai người dọn đồ đạc giấu cẩn thận, Mạc Ngọc Dung xách một túi lưới lê, bọc chúng bằng quần áo rồi cất những quả lê quý giá xuống một cái lỗ dưới đất.

Số táo mà Mạt Mạt mang đến lần trước rất ngon, quả lê này nhìn cũng không tồi, cất kỹ, để đến khi vào đông, thỉnh thoảng lôi ra ăn cũng tốt.

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Mạt lại lấy sâm núi hoang dã được bọc cẩn thận trong khăn giấy ra khỏi túi áo bông rồi giao cho Tô Đình Khiêm: “Cha à, đây là sâm núi hoang dã trăm năm tuổi, cha nhớ cất cẩn thận. Con thấy ông nội Trương gầy lắm rồi, cha hãy âm thầm đưa cho ông cụ một miếng, để ông cụ bồi bổ sức khỏe.”

Tô Đình Khiêm kinh ngạc: “Con lấy từ đâu ra vậy?”

Đây là thứ cứu mạng người rất đỉnh, nhà bọn họ cũng từng mua một cây sâm từ rất lâu trước đây, nhưng sau này Tô Trọng Lê đổ bệnh nên đã dùng hết rồi.

“Con đào được trên núi.” Tô Mạt nói: “Nếu cha mẹ cần dùng thì cứ dùng, ở chỗ con vần còn, lần sau con sẽ cầm đến cho cha mẹ.”

Sau khoảng thời gian được truyền dị năng vào, hai cây sâm bốn lá đã phát triển thành cây sâm năm lá từ lâu. Tô Mạt cũng không có ý định bán hai cây sâm này mà để lại cho người trong gia đình cùng dùng.

“Còn nữa, con có cho râu nhân sâm vào canh xương hầm rong biển trong niêu đất này, hai người nhớ uống nhiều chút.”

Cái gì cần hiểu Tô Mạt đã nói cho bọn họ hiểu, cũng dặn dò rất cẩn thận, vậy nên cô cũng định rời đi.

Tô Mạt vừa ra đến ngưỡng cửa, Tô Đình Khiêm không nhịn được, đành lên tiếng: “Mạt Mạt này, đại đội vừa mới phát lương thực, cha mẹ vẫn còn đủ đồ ăn. Lần này con lại cầm rõ nhiều tới đây, số này có thể đủ ăn trong vòng nửa năm, vậy nên thời gian tới con đừng đến đây nữa.”

“Dạ.” Tô Mạt gật đầu, cô biết mình không cần thiết phải cố chấp mãi vấn đề nàt với cha, tới hay không cô tự giữ trong lòng là được.

“Cha mẹ cũng phải cẩn thận, những người đó có mang theo s.ú.n.g nên hãy cố gắng đừng lên núi, mà dù có lên núi cũng đừng đi quá xa những người khác.”

Tô Đình Khiêm xua tay: “Cha biết mà, con mau về đi, trời càng ngày càng lạnh rồi, e là sắp có tuyết rơi đấy.”

Tô Mạt gật đầu, cô bước nhanh lên núi. Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng con gái đâu nữa, Tô Đình Khiêm mới đóng cửa quay về phòng.

Khi lên tới núi, Tô Mạt cởi áo bông, đổi sang áo lông, sau đó đội tóc giả để ngụy trang.

Chiếc áo lông khá dài, lại có màu đen nên càng thích hợp để đi vào buổi tối hơn là áo bông màu lục quân đội.

Khi đi được nửa đoạn đường, Tô Mạt nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ từ đằng xa truyền đến, cô vội tìm một cái hố đất nhỏ rồi nằm bò xuống trốn.

Ở phía xa, Tô Mạt nhìn thấy một bóng người mặc áo Mino* đội mũ đang tiến sâu vào núi với tốc độ cực nhanh.

*Mino: loại áo mưa truyền thống của Nhật Bản được làm từ rơm.

Tô Mạt không ngờ vào những ngày lạnh giá thế này vẫn có người đi đêm, dù gì thì bây giờ cũng hơn nửa đêm rồi, lên núi sẽ không an toàn lắm.

Nhìn áo Mino và đôi giày trên người đối phương, chúng đều là kiểu dáng thường được người dân bản xứ sử dụng, có lẽ người nọ thuộc đội sản xuất quanh khu này.

Đối phương lên núi giữa lúc đêm khuya thanh vắng, chắc chắn là có chuyện gì đó. Nhưng Tô Mạt không còn đủ sức lực để đi tìm hiểu những chuyện này, sau khi đám người đi xa, cô đứng dậy chạy về nhà. Khi đã chắc chắn là không có ai phát hiện, cô mới quay về phòng, bỏ thêm ít củi vào giường đất, đốt cho ấm rồi ngủ thiếp đi.

Trong khi Tô Mạt đang tận hưởng giấc ngủ ấm áp thoải mái thì trên ngọn núi kia, những người thuộc lực lượng vũ trang đang mai phục gần hang động lại sắp c.h.ế.t cóng tới nơi.

“Sếp, chừng nào quân đội mà sếp nói cử người tới.” Một thanh niên gần như sắp c.h.ế.t cóng đến nơi không nhịn được bèn lén hỏi thăm thượng quan bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-111.html.]

“Sắp rồi, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi. Đừng nói chuyện nữa, cố chịu đựng chút đi.” Thượng quan kia là một người đàn ông trung niên, ông ta cũng lạnh, nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn được.

Chàng trai kia vốn định xin đốt lửa để sưởi ấm, nhưng khi thấy nét mặt lạnh tanh của thượng quan, anh ta không dám nói gì nữa, một lúc sau phải mượn cớ đi vệ sinh để bỏ trốn.

Chàng thanh niên kia tìm một góc nhóm lửa sưởi ấm tay chân, đến khi thấy bản thân ổn hơn chút mới tắt lửa. Thời điểm chàng trai chuẩn bị quay lại, anh ta ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người mặc áo Mino.

Bóng người kia chỉ dừng lại một chút khi nhìn thấy anh ta, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.

Chàng thanh niên sợ tới nỗi người chảy đầy mồ hôi lạnh, hé miệng định hô to, nhưng dường như âm thanh anh ta phát ra chẳng khác gì tiếng muỗi kêu. Đợi đến khi anh ta phát âm bình thường trở lại thì đã không thấy tăm hơi người nọ đâu nữa rồi.

Bấy giờ chàng thanh niên kia cũng không dám hô to nữa, nếu để sếp biết anh ta làm sai, không chỉ để tên đặc vụ chạy mà còn để lộ việc quân đoàn phục kích ở đây với tên đặc vụ thì e là anh ta sẽ không thể tiếp tục công việc này được nữa.

Nếu đã không thể nói ra thì cứ giả bộ như không biết gì.

Sau khi bình tĩnh lại, chàng thanh niên điều chỉnh cảm xúc rồi quay về.

“Sao đi lâu thế?” Thượng quan hỏi.

“Táo bón ạ.” Chàng trai trả lời.

Từ lúc đó trở đi, chàng thanh niên thông minh hơn hẳn, mãi đến tận lúc rạng sáng anh ta cũng không dám mở miệng than lạnh thêm lần nào nữa. Người của bộ đội vũ trang phục kích suốt một ngày vẫn không thu hoạch được gì, thất vọng là điều khó tránh khỏi.

“Sếp, sếp có nghĩ là bị lộ thông tin không?” Một người hỏi.

“Tôi cũng không rõ lắm. Cũng có thể đối phương không biết đội tuần tra núi đã bị đình chỉ, hoặc là do đối phương cẩn thận, muốn chờ thêm mấy ngày nữa mới tới. Chúng ta cứ tiếp tục mai phục đi, đợi người của quân đội tới rồi nói tiếp.”

Sau đó mấy người họ lại uống ngụm nước lạnh, ăn mấy cái bánh bao đã nguội rồi tiếp tục trở lại với công việc.

Tô Mạt ngủ một giấc đến tám, chín giờ sáng mới rời khỏi giường. Quả nhiên, bông tuyết lại rơi lác đác, nhiều hơn hôm trước một ít.

Vào ngày mùa đông, mọi người không có việc gì làm. Rửa mặt xong, Tô Mạt ăn bánh canh rồi mới quay lại ngồi trên giường đất, viết một lá thư gửi Trịnh Linh.

Tô Mạt cũng không nói gì nhiều, chỉ trình bày đại khái là mình sống khá tốt, cô đã gả vào một gia đình không tồi ở nông thôn, bảo Trịnh Linh không cần lo lắng. Cô cũng nói là mình có đủ đồ ăn, kêu sau này Trịnh Linh không cần gửi đồ tới làm gì nữa, cũng nhắc khéo Trịnh Linh là phải chú ý an toàn.

Tiếp theo, Tô Mạt tìm những tấm vé đến thành phố Hải sắp hết hạn trong năm nay, nhét vào phong thư, dán cẩn thận rồi đính tem lên, đợi khi người đưa thư tới giao báo cô sẽ gửi luôn thể.

Mà lúc này, nhóm người Lục Trường Chinh cũng đã về tới huyện Thanh Khê. Họ dừng chân tại bộ đội vũ trang, sau khi gặp gỡ các nhân viên liên quan, nhóm người bắt đầu thực hiện theo đúng kế hoạch.

Tới buổi chiều, dưới sự dẫn dắt của xã trưởng Lý Hồng Quân và cán bộ cấp huyện, vài phóng viên của một số tòa soạn báo tới đại đội thôn Lục Gia.

Đại đội thôn Lục Gia đã thay đổi rất nhiều trong mấy năm nay, mùa màng năm nay rất tốt, được coi là hình mẫu điển hình, huyện cố ý mời tòa soạn báo tới phỏng vấn đưa tin.

Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc hơi khẩn trương, vội vàng sắp xếp người ra nghênh đón tiếp đãi.

Đây là lần đầu tiên được lên báo của đại đội bọn họ, vậy nên phải sắp xếp tiếp đón thật ổn thoả chu đáo, để các phóng viên viết tốt về họ.

“Mọi người không cần căng thẳng, cứ nói đúng sự thật là được rồi. Đợi lát nữa sắp xếp người dẫn phóng viên đi dạo quanh đại đội, để bọn họ chụp ảnh, phỏng vấn, thu thập một số tài liệu sống.” Lý Hồng Quân dặn dò hai người.

Vừa nói dứt lời, Lý Hồng Quân quay đầu đã thấy có người dắt một con dê tới, giống như chuẩn bị làm thịt, ông ta vội chạy tới ngăn cản.

“Đừng có g.i.ế.c dê, chỉ cần g.i.ế.c một con gà rồi xào thêm mấy quả trứng là được. Đừng làm quá phô trương rồi lại lãng phí tiền của, bây giờ các phóng viên cầm bút rất lợi hại, đừng biến chuyện tốt thành chuyện xấu.”

“Dạ dạ dạ.” Lục Bảo Quốc gật đầu, sau đó sai người dắt dê về.

Ở nhà ông ấy vẫn còn ít lạp xưởng, đợi lát nữa bảo người tới đó lấy rồi dán cho bữa tối là được.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 112



Vì để trở thành hình mẫu lý tưởng, có thể nói ban tuyên truyền của chính phủ huyện đã làm tất cả những gì có thể.

Ngay cả phóng viên trạm công tác tỉnh Hắc Giang gồm hai tòa soạn báo một tạp chí cũng được mời, cộng thêm một số tờ báo tạp chí phương Bắc. Tổng có tới bảy tám nhà, gồm mười mấy người. Họ mượn xe tải lớn của bộ đội vũ trang mới có thể đưa được hết các phóng viên tới đây trong một chuyến.

Hai người Lục Thanh An quyết định dẫn mọi người đi tham quan công việc bên lề của đại đội trước. Dọc đường đi, các phóng viên liên tục đặt câu hỏi, mà mỗi lần trả lời là hai người họ luôn suy nghĩ cẩn thận kỹ càng trước, sợ nếu trả lời không hay sẽ bôi đen đại đội.

Mới đi được một đoạn đường ngắn nhưng hai người đã mồ hôi đầm đìa, cảm giác còn mệt mỏi hơn một ngày vật lộn với công việc nhà nông.

Họ tới trại nuôi heo trước, các phóng viên thấy có sáu con heo trong chuồng, mà con nào cũng béo ễnh ra nên hỏi sao lại còn thừa nhiều heo như vậy.

Lục Thanh An vội lao ra nói đây là heo được dành riêng cho đại đội ăn tết.

“Các đội sản xuất khác chỉ còn thừa một đến hai con heo ăn tết, sao đại đội các ông giữ lại nhiều heo vậy? Trong thành đang thiếu rất nhiều thịt kìa.” Có một phóng viên nữ cau mày hỏi.

Lục Thanh An liếc nhìn phóng viên nữ kia, cô ta có dáng người bụ bẫm, vừa nhìn đã biết là chẳng phải dạng ít ăn hay gì.

Nhưng Lục Thanh An vẫn cười đáp: “Đội sản xuất khác ít người, đại đội chúng tôi nhiều người, có gần một nghìn hai trăm miệng ăn. Nhìn thì thấy sáu con heo nhiều vậy thôi, nhưng thật ra g.i.ế.c thịt cùng lắm cũng chỉ được tới sáu trăm cân, chia ra mỗi người chỉ được tầm nửa cân.”

“Mỗi người nửa cân cũng đâu có ít, ở trong thành phố, có rất nhiều gia đình đông người cũng chỉ có một đến hai cân thịt ăn tết.”

“Người nông thôn quanh năm suốt tháng ăn rau đậu, cũng chỉ được ăn ít thịt vào khoảng thời gian đặc biệt này thôi.” Lục Thanh An cũng không cười, e là phóng viên nữ này tới đây để bới lông tìm vết.

Phóng viên nữ của chu môi, không nói thêm gì nữa. Một phóng viên khác thấy heo được nuôi tốt nên hỏi về phương pháp nuôi.

Về câu hỏi này thì Lục Thanh An lại trả lời rất vui vẻ, đây là phương pháp hay mà ông ấy phải mất mấy năm cân đo đong đếm mới nghiệm ra được. Nếu có thể tuyên truyền phương pháp này ra ngoài, để các đại đội khác được lợi cũng không tồi.

“Trong việc nuôi heo phải chú ý đến vấn đề vệ sinh trước tiên, cần giữ chuồng heo sạch sẽ ngăn nắp, như vậy heo mới không bị đổ bệnh. Thứ hai là để ý tới thức ăn của heo, tôi đã cân nhắc vấn đề này mấy năm và tìm hiểu ra một phương pháp. Đó là trộn lẫn cỏ heo với cọng rau già, sau đó đổ thêm ít cám gạo và cám lúa mì, nếu có bã đậu thì lại càng tốt. Heo rất thích ăn như vậy, tốc độ phát triển của chúng cũng sẽ nhanh hơn…”

Phóng viên nữ kia nghe nói cho heo ăn rau thì lại chêm mồm vào: “Các đồng chí công nhân trong thành kiếm được bữa ăn đủ đầy cũng khó, vậy mà đại đội các ông lại lấy rau dưa ra để cho heo ăn. Đây có khác nào tác phong kiểu tư bản chủ nghĩa không?”

Bầu không khí im lặng bao trùm, Tô Mạt tới đây cũng được một lúc rồi, cô thật sự không nghe thêm nổi nữa. Vừa nhìn đã biết phóng viên nữ này được ai đó cử tới đây để bới móc gây chuyện.

“Vị đồng chí phóng viên này, cô định trở thành phần tử phản cách mạng, khơi mào mâu thuẫn giữa giai cấp công nhân và giai cấp nông dân hay sao?” Giọng Tô Mạt không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả những người có mặt nghe rõ.

Sắc mặt phóng viên nữ kia lập tức thay đổi, cô ta lạnh giọng trách mắng: “Cô là ai? Sao cô dám buộc tội oan cho người khác hả? Hay cô là phần tử đặc vụ của địch?”

“Tôi là Tô Mạt – một thanh niên trí thức xuống nông thôn, nếu để nói về vấn đề buộc tội oan thì cô đây mới là người hiểu rõ nhất chứ? Lúc thì mở miệng nói mang tác phong tư bản chủ nghĩa, lúc lại đề cập đến phần tử đặc vụ của địch.”

Phóng viên nữ kia đen mặt.

Tô Mạt cởi sọt rồi đặt xuống đất, cũng may lúc tới đây cô có gánh ít cọng rau già theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-112.html.]

“Tôi đến để giao cọng rau già, các anh chị phóng viên khác hãy tới đây xem thử đi. Đây là những thứ tôi vặt lúc muối dưa chua ngày hôm qua, rau già không thích hợp để làm thức ăn cho người nên đưa heo ăn. Giao một sọt cọng rau già này, đại đội sẽ cộng cho tôi một công điểm. Nhìn cọng rau già này đi, nếu không đưa heo ăn thì cũng bỏ thối trên nền đất thôi. Một việc làm hữu ích như thế, biến rác thải thành vật có ích mà vào miệng vị phóng viên nữ này lại thành tác phong kiểu tư bản chủ nghĩa?”

Các phóng viên còn lại tới quan sát, đúng là không phải loại lá cải tươi ngon gì mà trông già cỗi, hơn nữa cọng rau còn hơi ngả vàng. Thứ này ném đi cũng chẳng sao, nhưng nếu thật sự muốn ăn thì không hẳn là không thể.

“Công việc chính của người nông dân ở nông thôn là trồng trọt, rau do đích thân mình trồng nên hái ăn sẽ tiện hơn người dân trong thành phố chút. Lúc đủ đồ ăn, không ăn mấy cọng rau già này cũng là chuyện hết sức bình thường. Đồng chí công nhân sống trong thành phố, đôi khi khó tránh được những tình huống như thiếu rau ăn. Nhưng quốc gia đang cố gắng điều phối, bảo đảm nguồn cung ứng rồi. Cô không thể vì các đồng chí nông dân có nhiều hơn vài cọng rau xanh mà gán cho người ta cái tội tác phong tư bản chủ nghĩa. Chẳng lẽ trong mắt cô, người nông dân chúng tôi phải ăn cỏ ăn trấu, ăn không đủ no mặc không đủ ấm mới là bình thường hả? Hay cô nghĩ giai cấp công nhân luôn vượt trội hơn giai cấp nông dân?” Bới móc à, ai mà chẳng có.

“Chủ tịch vĩ đại đã từng nói các giai cấp đều bình đẳng. Nhưng qua cách ăn nói của cô, có vẻ trong lòng cô đang nghĩ hai giai cấp này không bình đẳng. Hoặc là cô muốn gây rối, châm ngòi cho hai giai cấp đối đầu nhau, phá hoại tình đoàn kết giữa hai giai cấp. Tôi thực sự nghi ngờ cô là một phần tử phản cách mạng. Xin hỏi có ai biết vị phóng viên nữ này tên là gì, đến từ tòa soạn báo nào hay không? Tôi cảm thấy tư tưởng cô rất có vấn đề, tôi cho rằng người như cô sẽ ít khi nào viết được một bản báo cáo công bằng chính đáng, tôi muốn viết thư khiếu nại gửi lên đơn vị cô.”

Tất nhiên là phóng viên nữ kia không trả lời câu hỏi này, nhưng Đào Bồi Thắng – người đang cầm cameras nấp bên cạnh – đã đổi giọng, nói tên họ của phóng viên nữ kia và tòa soạn báo cô ta đang làm việc.

Đào Bồi Thắng vốn đã thấy cô ta ngứa mắt rồi, suốt đoạn đường cứ lải nhải như thể cô ta rất có năng lực. Mà cô vợ nhỏ của lão Lục đúng là lợi hại thật, nói mấy câu đã khiến đối phương á khẩu không đáp lại được.

Phóng viên nữ kia thấy có người tiết lộ tên họ của mình thì mặt biến sắc từ màu đen qua hồng, cuối cùng chuyển thành màu đỏ tía.

“Tôi… Tôi chỉ thuận miệng thôi mà, có cần phải làm quá lên như thế không?”

Khó khăn lắm cô ta mới có được công việc này, nếu Tô Mạt thật sự viết đơn khiếu nại gửi lên toà soạn, e là cô ta sẽ mất việc mất.

Tô Mạt cười chế giễu: “Vậy hy vọng lúc viết bản thảo cô sẽ không viết một cách tuỳ tiện. Nếu không thể viết chính xác, chân thật, khách quan và toàn diện thì tôi đề nghị cô nên đổi sang nghề khác. Nếu không, cái thói viết bừa không suy nghĩ đó của cô sẽ làm hại khiến rất nhiều người cửa nát nhà tan đấy.”

Phóng viên nữ kia thưa dạ cả nửa ngày, không dám thốt lên dù chỉ một câu. Sợ Tô Mạt viết đơn khiếu nại mình nên cô ta không dám hó hé lên tiếng gì nữa.

Lục Bảo Quốc lén giơ ngón tay cái lên với Lục Thanh An, đúng là ông già này thông minh thật, biết gọi con dâu tới đây xử lý thế này.

Mấy kẻ dựa cán bút ăn cơm người thế này cần phải người có cây bút cứng cáp hơn ứng phó, chỉ nói vài câu đã khiến đối phương không ho he được gì nữa.

Lục Thanh An sai người gọi Tô Mạt tới đây cũng là vì nghĩ cô có thể giao tiếp với những phóng viên này tốt hơn, vậy nên ông ấy gọi cô tới hỗ trợ. Không ngờ cô thật sự đã cứu họ một bàn thua trông thấy.

Nếu thật sự bị gán cái mác tác phong tư bản chủ nghĩa, e là danh tiếng của đại đội sản xuất tiên tiến sẽ bị huỷ hoại mất.

Tới lúc này rồi, Tô Mạt cũng không tiện ở lại lâu hơn nữa, vậy nên cô đưa cọng rau già cho người cho heo ăn, sau đó rời đi.

Xem xong mấy công việc bên lề của đại đội, hai người lại dẫn các phóng viên đi tham quan quanh nơi này một vòng. Họ tập trung giới thiệu cho đám phóng viên nghe về mấy kênh nước mới đào năm nay và nguyên nhân tăng gia sản xuất lương thực.

Sau sự việc vừa rồi, các phóng viên trở nên thông minh hơn rất nhiều trong các cuộc tham quan tiếp theo, họ không đặt ra những câu hỏi sắc bén nữa.

Tham quan xong, một bộ phận phóng viên ở lại phỏng vấn cán bộ đại đội, một bộ phận đi dạo trong thông, tìm hiểu tình hình nhóm xã viên.

Họ không thể cứ coi cán bộ đại đội nói cái gì là sẽ mặc định đúng như thế được, họ cần tìm xã viên để phỏng vấn vài câu mới có thể hiểu hết tình hình thực sự. Không thể để những báo cáo sai lệch về mười nghìn cân sản lượng mẫu tiếp diễn nữa.

Đào Bồi Thắng cũng cầm camera trà trộn vào đám phóng viên, vừa quay vừa âm thầm điều tra xem có dấu vết gì khả nghi hay không.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 113



Ở một nơi khác, Lục Trường Chinh dẫn vài người đi theo một con đường nhỏ vào núi.

Đầu tiên họ gặp người của bộ đội vũ trang, sau khi hiểu rõ tình hình, mấy người họ tản ra để kiểm tra các khu vực xung quanh, xem có để dấu vết nào còn sót lại hay không.

Thấy người của quân đội tới và muốn điều tra lại lần nữa, chàng thanh niên kia bắt đầu căng thẳng.

Chỉ chốc lát sau, tiếng chim hót từ hướng mà chàng thanh niên ngồi sưởi ấm hôm qua truyền đến, những người khác lập tức chạy tới xem.

Lát sau, Lục Trường Chinh quay lại, anh hỏi đội trưởng bộ đội vũ trang: “Ngày hôm qua có ai đi về hướng đó không?”

Đội trưởng chỉ về phía thanh niên: “Hôm qua cậu ta tới đó đi vệ sinh nặng.”

Bấy giờ chàng thanh niên kia đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Tôi… Tôi đi… Tôi lạnh quá nên đốt một đốm lửa nhỏ sưởi ấm.”

Người đội trưởng suýt bị anh ta chọc tức chết: “Không phải tôi đã bảo cậu là đừng đốt lửa rồi à?”

“Còn gì nữa?” Lục Trường Chinh nói với đôi mắt sắc lẹm: “Tranh thủ bây giờ vẫn còn cơ hội, tốt nhất cậu hãy nói thật đi.”

Chàng thanh niên kia cúi đầu, không dám đối diện Lục Trường Chinh: “Không, không còn gì nữa.”

“Ở một nơi cách chỗ cậu đốt lửa không xa, chúng tôi phát hiện có dấu chân chạy trốn. Dấu vết vẫn còn rất mới, chắc chưa vượt quá một ngày, tôi còn phát hiện có sợi rơm của áo Mino trên ngọn cây.” Cũng may tuyết chưa rơi dày, tuyết không lớn, nếu không e là dấu vết kia đã bị xoá đi mất rồi.

Người đội trưởng nhìn chàng thanh niên kia rồi tỏ vẻ không thể tin nổi. Khi đã hiểu ra vấn đề, đôi mắt người đội trưởng ánh lên tia sáng lạnh như băng. Cái thằng nhóc này, ông ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t thằng nhóc này ngay.

Dưới ánh nhìn sắc bén của hai đôi mắt, chàng thanh niên kia gục xuống, khóc nấc lên: “Tôi cũng không muốn, tôi không muốn tại tôi quá sợ hãi. Tôi muốn kêu lên nhưng miệng không thể phát ra âm thanh gì cả.”

Đội trưởng nổi giận, giơ chân đá bay chàng thanh niên kia, há miệng mắng xối xả: “Cái thứ bụi đời này, ham sống sợ c.h.ế.t thì vào bộ đội vũ trang làm cái chó gì?”

Chàng thanh niên này vào đây không qua huấn luyện giải ngũ mà được nhét vào thông qua mối quan hệ. Những người chưa trải qua đợt huấn luyện của quân đội đúng là chả làm ăn được gì.

Một cơ hội lớn để lập công, cuối cùng lại bị anh ta để tuột mất. Bây giờ chưa nói đến công, đám người bọn họ ăn đói mặc rách cả ngày trời, nói không chừng đến cuối cùng lại cùng chịu phạt cũng nên.

“Nói đi, chuyện ngày hôm qua là thế nào? Kể rõ ràng tỉ mỉ một lần cho tôi.” Lục Trường Chinh nói với chàng thanh niên vẫn đang quỳ rạp trên đất khóc lóc bằng giọng điệu lạnh tanh, nếu đây là người của mình, anh đã tiêu diệt ngay tại chỗ rồi.

“Đứng lên, khóc cái rắm, thành thật khai báo rõ ràng cho ông ngay.” Người đội trưởng gầm lên.

Những người khác nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy lại, đợi đến khi chàng thanh niên kể lại từ đầu đến cuối với bộ mặt nước mắt nước mũi lem nhem, ai cũng tức đến nỗi khoé mắt muốn nứt toạc ra.

Thể diện của bộ đội vũ trang bọn họ đã bị thứ hèn nhát mất nết này bôi nhọ rồi, để đặc vụ chạy mất, tội này lớn đến mức nào chứ?

Lục Trường Chinh tiếp tục hỏi thêm mấy câu, thấy không moi được tin tức hữu ích gì từ miệng kẻ hèn nhát này nên bảo những người còn lại dọn dẹp chút.

Anh để hai người áp giải tên hèn nhát kia về bộ đội vũ trang chờ xử lý, sau đó dẫn những người có kinh nghiệm đi về hướng đặc vụ chạy trốn để tìm kiếm dấu vết mới.

Nhưng chỉ có đoạn đầu tiên là dấu vết nhiều và rõ ràng, có lẽ do lúc đặc vụ hoảng loạn chạy trốn để lại. Còn sau đó thấy không có người đuổi theo nên tên đặc vũ bình tĩnh hơn, thế nên dấu vết trở nên mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-113.html.]

Nhóm người chia nhau ra tìm kiếm khắp nơi. Lục Trường Chinh rà soát thế nào lại lần ra vị trí Lý Gia Ao. Lý Gia Ao vốn ở trên núi, chuồng bò nằm giữa sờn núi nên sẽ dễ dàng phát hiện nếu có tình huống gì xảy ra. Vậy nên Lục Trường Chinh định đi thăm dò, xem bọn họ có phát hiện điều gì không.

Thời điểm Lục Trường Chinh tới gần, Tô Đình Khiêm đang ôm một bó rơm lúa mì, chuẩn bị cho bò ăn.

Thấy có người xa lạ đi vào, mà người nọ lại có đôi mắt sắc bén, khí chất mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Tô Đình Khiêm lập tính ném đống rơm lúa mì sang một bên, cầm gậy gỗ tiến lên trước, làm động tác phòng vệ, quát to: “Cậu là ai? Tới đây làm gì?”

Lục Trường Chinh thấy Tô Đình Khiêm như vậy, anh cũng đáp lại bằng ánh mắt sắc lẹm.

Người này hành động như vậy chắc chắn là biết điều gì đó rồi, nói không chừng còn gặp được tên đặc vụ rồi bị anh ta uy h.i.ế.p nên mới trở nên cảnh giác thế này.

Những người khác nghe thấy tiếng gầm của Tô Đình Khiêm cũng vội chạy ra.

Lục Trường Chinh thấy có nhiều người nhìn mình như vậy, nào là ánh mắt hoảng sợ, tàn nhẫn, thù địch… Nói chung có đủ cả, anh vội đổi thái độ, cười nói: “Mọi người đừng sợ, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình thôi.”

Thú thật, vì chuyện cải tạo mà tóc Tô Đình Khiêm đã bạc đi nhiều, lại còn ở chuồng bò suốt một tháng nên trông ông cũng tiều tuỵ bao nhiêu, không còn dáng vẻ của một ông chú trung niên phong độ anh tuấn khi trước nữa, giống ông già năm, sáu mươi tuổi hơn.

Trương Chấn bình tĩnh, tiếp lời anh: “Chàng trai, tôi thấy cậu không giống người Lý Gia Ao, cậu tới nơi này làm gì?”

Lục Trường Chinh nhìn thái độ Trương Chấn, thầm nghĩ khéo là cựu lãnh đạo ở đâu đó bị đày đi cải tạo, bèn nói: “Ông cụ, tôi là người của đại đội thôn Lục Gia gần đây, tôi phụng mệnh tới để điều tra vài chuyện. Tôi tới đây để hỏi vài vị một số tình huống.”

Vừa nghe nhắc tới đại đội thôn Lục Gia, tim mấy người họ đập nhanh mấy nhịp. Mặc dù hai vợ chồng Tô Đình Khiêm đã cố gắng che giấu nhưng vẫn bị Lục Trường Chinh nhìn thấu sự hoảng loạn thoáng vụt qua trong mắt họ.

Đại đội bọn họ có vấn đề gì mà lại khiến đôi vợ chồng này sợ hãi tới vậy? Chẳng lẽ đặc vụ của địch đang ở trong đại đội bọn họ?

“Được rồi, cậu hỏi đi. Hỏi xong thì mau rời khỏi đây, nên ít tới chuồng bò thôi, dù gì nó cũng không tốt cho cậu.” Trương Chấn lên tiếng, ông cụ đi đến bên cạnh Tô Đình Khiêm, chắn trước mặt ông.

“Tôi muốn hỏi các vị tầm khoảng mười hai giờ đêm qua đến ba, bốn giờ sáng, các vị có phát hiện chuyện gì không bình thường không? Hoặc là nghe thấy tiếng động không bình thường?” Lục Trường Chinh hỏi, nhưng mắt thì vẫn liếc nhìn hai vợ chồng Tô Đình Khiêm.

Khi Mạc Ngọc Dung nghe Lục Trường Chinh nói thời gian cụ thể, cơ thể bà suýt mềm nhũn, chẳng lẽ Mạt Mạt tới đưa đồ đã bị bắt rồi?

Những người khác ít nhiều cũng có suy đoán tương tự, vậy nên họ đều trả lời rằng mình ngủ say nên không biết.

“Chú này, còn chú thì sao? Chú có phát hiện ra điều gì không bình thường không?” Lục Trường Chinh hỏi Tô Đình Khiêm.

Tô Đình Khiêm lắc đầu: “Không phát hiện ra gì hết, tôi ngủ đến tận lúc bình minh.”

Lục Trường Chinh cười, mang một phong thái lưu manh không thể tả: “Chú à, nếu vậy thì tại sao chú lại căng thẳng khi nhìn thấy tôi? Còn cả thím bên cạnh nữa, nếu không phải đang tựa vào cánh cửa thì chắc thím đã ngã xuống rồi.”

Xem ra nếu không đe doạ họ sẽ không nói thật.

Những người bị điều tới nơi này sống cũng chẳng dễ dàng gì, anh không muốn làm gì bọn họ, nhưng nếu họ đã không chịu phối hợp, anh buộc phải dùng đến những thủ đoạn đặc biệt.

“Chú thím, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình thôi. Nếu hai người chịu nói thật, tôi hỏi xong sẽ đi ngay, còn nếu cứ cứng đầu không chịu nói, vậy tôi chỉ còn cách đưa hai người đi thẩm vấn.” Lục Trường Chinh cười nói, đồng thời liếc nhìn Mạc Ngọc Dung mấy lần.

Thím này trông có vẻ quen quen, anh luôn có cảm giác gặp người này ở đâu rồi vậy.

Nghe Lục Trường Chinh nói như vậy, nét mặt Trương Chấn cũng lạnh đi mấy phần, ông cụ đi tới đỡ Mạc Ngọc Dung, nói: “Cơ thể bà ấy không được khoẻ, mỗi ngày chúng tôi chỉ được ăn một bữa cơm thôi, bà ấy đói đến mức đầu óc choáng váng, đứng không vững. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được những chuyện mà chúng tôi từng trải qua, có người lạ tới, chúng tôi căng thẳng là lẽ thường tình.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 114



Lục Trường Chinh buông tay, giống như không định nói thêm gì nữa, nhưng anh vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Chú, nếu có người uy h.i.ế.p chú thì cũng đừng sợ. Chỉ cần chú chịu nói thật, trước khi điều tra ra ngọn ngành mọi chuyện, tôi sẽ cử người bảo vệ chú.”

Tô Đình Khiêm kiên quyết lắc đầu: “Tôi không biết thật, ban ngày chúng tôi làm việc vất vả nên tối ngủ rất say.”

Lục Trường Chinh thở dài, anh hết cách rồi.

“Các vị không ngại nếu tôi vào tham quan chứ?” Lục Trường Chinh nhếch miệng cười, động tác tuỳ ý, trông hệt như dáng vẻ của một kẻ lưu manh.

Mặc dù trông ngoại hình đúng kiểu mặt chó thân người, nhưng trong mắt mấy người bọn họ, anh chẳng khác gì ác ma hung tợn.

Trương Chấn lạnh lùng: “Mặc dù chúng tôi được đưa đến đây để cải tạo lao động, nhưng nếu cậu muốn lục soát chỗ ở của chúng tôi cũng phải mời lãnh đạo công xã tới mới được.”

Lục Trường Chinh nhún vai: “Tôi không lục soát chỗ ở của các vị, tôi đi xem bò.” Dứt lời, anh cười rồi rời đi.

Đầu tiên cứ đi dạo một vòng trước để gây áp lực tâm lý với mấy người này, sau đó hỏi dò, nếu họ vẫn không chịu phối hợp thì chỉ đành mời người về bộ đội vũ trang để hỏi chuyện.

Thời điểm đi ngang qua phòng bếp, Lục Trường Chinh liếc nhìn quanh hòng thăm dò. Phòng bếp rất nhỏ, chỉ cần nhìn cái là biết có cái gì ngay.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên Lục Trường Chinh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái niêu đất đặt cạnh bếp. Mặc dù nói niêu đất nào cũng giống nhau, nhưng cái nắp bên cạnh niêu có một lỗ nhỏ ở mép và đáy, rất giống với chiếc anh vô tình đụng trong nhà mình.

Lục Trường Chinh đi tới cầm cái niêu đất lên nhìn, đúng là niêu nhà anh.

Tại sao niêu đất nhà anh lại ở đây? Sau đó anh quay đầu nhìn Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung đang nhìn chằm chằm về phía mình, sự giác ngộ của Lục Trường Chinh không khác gì tia sét đánh thẳng đầu anh!

Thảo nào anh thấy thím kia trông quen mắt, hoá ra chú với thím này là cha mẹ vợ của anh!

Xong đời rồi!

Khi mấy người họ thấy Lục Trường Chinh cầm niêu đất lên xem xét, tim họ như nhảy lên tới cổ họng.

Đó chính là đồ mà Tô Mạt đưa tới, xem ra Tô Mạt xảy ra chuyện thật rồi.

E là Tô Mạt bên đó không chịu thừa nhận nên người đàn ông này tới đây tìm chứng cứ, bọn họ đành phải cắn c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận, không thể hại con được.

Đằng nào cũng đã tới nước này rồi, Mạc Ngọc Dung không sợ nữa, bà phải bảo vệ bé con của bà. Dù có thế nào chăng nữa, dù bị tra tấn kinh khủng đến đâu, bà cũng không hé răng nói nửa lời.

Mạc Ngọc Dung đi tới, vươn tay: “Đồng chí này, chúng ta chỉ có hai cái niêu đất này để nấu ăn, cậu cẩn thận chút đi, đừng làm vỡ của chúng tôi.”

Lục Trường Chinh cười gượng, đúng là phòng bếp nhỏ bằng cỏ tranh này không có cái nồi nào để nấu, chỉ có hai cái niêu đất miễn cưỡng dùng để nấu vài món cho có lệ.

Thấy Mạc Ngọc Dung thò tay qua, Lục Trường Chinh trả niêu đất lại cho bà.

Mạc Ngọc Dung vờ như không cầm cẩn thận khiến niêu đất rơi xuống đất, va vào góc bếp và vỡ nát.

“Ai u, sao lại thế này chứ, sao lại vỡ rồi?” Mạc Ngọc Dung kêu lên.

Lục Trường Chinh: …

Mẹ vợ của con ơi, mẹ có thể diễn sao cho giả hơn nữa được không?

Những người khác cũng không ngờ Mạc Ngọc Dung lại to gan lớn mật như vậy, dám làm rơi vỡ niêu đất. Sợ Lục Trường Chinh làm khó dễ, Tô Đình Khiêm vội chạy tới kéo Mạc Ngọc Dung ra phía sau.

Nhưng Lục Trường Chinh lại không gây khó dễ như dự đoán của mọi người, ngược lại anh chỉ cười, xua tay nói: “Ngại quá, thím à, tại tôi trượt tay, tôi sẽ bù cho mọi người cái mới.”

Đứng trước chuyện Lục Trường Chinh bất ngờ thay đổi thái độ, mấy người không hiểu chuyện gì xảy ra, tưởng anh lại đang có ý đồ gì khác nên càng nâng cao cảnh giác hơn.

Lục Trường Chinh vừa suy nghĩ vừa bước ra khỏi phòng bếp, anh đi dạo quanh chuồng bò một lượt.

Đầu óc anh chỉ quẩn quanh vấn đề nên thừa nhận thân phận với cha mẹ vợ thế nào, để họ tin tưởng và nói hết sự thật với anh.

Phải kính trọng cha mẹ vợ, nhưng công việc thì vẫn cần hoàn thành.

“Chú, thím, cháu có thể nói chuyện riêng với hai người được không?” Lục Trường Chinh nở nụ cười thân thiện, thái độ tốt hơn hẳn, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.

Tô Đình Khiêm không biết Lục Trường Chinh đang muốn làm cái quỷ gì, ông lưỡng lự, lén liếc nhìn Trương Chấn một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-114.html.]

Tô Đình Khiêm sinh ra trong một gia đình giàu có, có cha và anh trai che chắn bảo vệ, nửa đầu cuộc đời của ông luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải nhiều. Bỗng một ngày bị buộc tội oan rồi đày đi cải tạo, đây có lẽ là trắc trở lớn nhất trong kiếp này của ông.

Trương Chấn khẽ gật đầu, nói: “Vậy mọi người tới phòng bếp nói chuyện đi.” Dứt lời, ông cụ và những người khác rời đi, về phòng ngủ.

Mặc dù cách hành xử của người này có hơi ngông, nhưng ánh mắt trong sạch liêm chính, chắc chắn không phải loại người gian ác gì.

Ba người vào phòng bếp, Lục Trường Chinh đứng yên, sau đó cúi người hành lễ chào hai người họ.

“Cha mẹ, con là Lục Trường Chinh, Tô Mạt là vợ con. Vừa nãy con không nhận ra hai người nên có hành động không đúng đắn, thật ngại quá.” Lục Trường Chinh hạ giọng.

Tô Đình Khiêm: …

Chẳng trách, ông cứ thắc mắc mãi tại sao tự dưng người đàn ông này lại có thái độ tốt như vậy, hoá ra là muốn giả mạo đứa con rể rẻ tiền của ông để chuộc lợi. Đứa con rể rẻ tiền của ông vẫn đang trong quân đội, tối qua lúc đến đây Mạt Mạt cũng không nói là anh đã về.

Trước khi giả mạo cũng không thèm đi hỏi thăm rõ ràng.

Hừ!

“Đừng có đi nhận cha mẹ loạn lên như thế, tôi không có đứa con trai lớn như cậu. Tô Mạt là ai? Tôi không quen biết.” Định lợi dụng mối quan hệ để moi móc thông tin từ bọn họ sao, không thể.

“Không phải, cha mẹ, Tô Mạt là vợ con thật, con là Lục Trường Chinh.” Lục Trường Chinh vò đầu, không ổn rồi, cha mẹ vợ không chịu nhận, e là họ đã coi anh là kẻ xấu thật rồi. Nhưng anh lại không cầm giấy tờ tùy thân theo bên mình.

“Hai người tin con đi, con đang nói thật.”

“Được, chúng tôi tin cậu, Tô Mạt là vợ cậu, nhưng chúng tôi thật sự không quen biết Tô Mạt.”

Lục Trường Chinh: …

Hai vợ chồng nhất quyết không chịu tin lời Lục Trường Chinh nói, không phải nhà bọn họ không có quân nhân mà không biết. Nhìn Lục Trường Chinh chẳng giống quan quân chút nào cả, ngược lại còn có phong thái của kẻ lưu manh.

Bây giờ bọn họ còn nghi ngờ anh là nanh vuốt bên thành phố Hải phái tới. Ban đầu đe doạ, sau đó lại lôi kéo làm quen nhằm lấy lòng tin của bọn họ, sau đó moi móc thông tin từ miệng bọn họ.

Tóm lại, họ không quan tâm anh đến từ đâu, họ tuyệt đối không thể thừa nhận quan hệ với Mạt Mạt được.

Lục Trường Chinh đau đầu: “Thế này đi, con sẽ quay về bảo Mạt Mạt viết thư chứng minh cho hai người thấy.”

Trái tim hai người họ nhói lên, xem ra Mạt Mạt đã bị bọn họ khống chế rồi, có thể ép cô viết thư được. Sự lo lắng và nỗi căm hận trong mắt hai người như sắp lộ rõ ra ngoài.

Lục Trường Chinh bối rối, nhưng anh biết lúc này mình không thể tiếp tục ở lại đây nữa, bởi anh không những không lấy được thông tin gì mà còn khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

“Cha mẹ, vậy con đi trước, hai người yên tâm, con sẽ cử người âm thầm bảo vệ hai người.” Lục Trường Chinh nói, anh sợ buổi tối đặc vụ sẽ lại tới làm hại bọn họ, anh vội quay về cử người tới theo dõi.

Đôi vợ chồng cứng họng, đây có phải là đang giám sát họ một cách trắng trợn táo bạo không?

Ban đầu họ còn nghĩ nhờ người báo với Canh Trường Thanh, để anh ta đi xem tình hình Tô Mạt.

Đợi sau khi Lục Trường Chinh rời đi, hai vợ chồng vội vàng kéo Trương Chấn vào phòng và kể cho ông cụ nghe chuyện vừa xảy ra.

“Chú Trương, chú bảo bọn cháu phải làm gì bây giờ?”

Mạc Ngọc Dung khóc thầm, bây giờ Mạt Mạt thế nào còn chưa biết, tất cả là tại bọn họ đã làm liên lụy tới cô.

“Khoan đã, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Trương Chấn nói: “Nếu người đó thật sự là chồng Mạt Mạt thì với tính cách của con bé, nó sẽ tới thẳng đây.”

Mặc dù người đàn ông vừa nãy hành động hơi l* m*ng, nhìn cũng có vẻ lưu manh nhưng đúng là anh không làm gì bọn họ, cùng lắm chỉ hỏi thăm tình hình rồi đe doạ hai câu.

So với những kẻ nhìn bọn họ như người mang bệnh dịch, lúc nào cũng tỏ ra khinh bỉ, động một cái là đánh chửi người thì người đàn ông vừa nãy thật sự tôn trọng họ từ tận xương tuỷ, không phải loại người ỷ mạnh h.i.ế.p yếu.

Rất có thể người đó thật sự là chồng Tiểu Mạt.

Sau khi Lục Trường Chinh rời đi, anh nhanh chóng tập hợp đồng đội rồi cử hai người ngồi canh gần chuồng bò Lý Gia Ao. Dặn bọn họ canh chừng chuồng bò thật kỹ, nếu thấy có người tới đó định hành hung người thì lập tức khống chế ngay.

Còn mình thì quay về nhà.

Bây giờ chuyện đặc vụ đã nổ ra, không cần thiết phải tiến hành điều tra trong bí mật nữa. Cứ làm theo hai bước, bên ngoài thì cứ lùng bắt mạnh mẽ, đồng thời tiếp tục điều tra trong âm thầm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back