Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 110



“Cha, rốt cuộc là ai?” Tuyệt đối đừng là đáp án xấu nhất.

Tô Đình Khiêm cười khổ: “Là nhóm người đã hại ông nội Trương của con bị thuyên chuyển.”

Nếu không phải bọn họ, nhà họ Tô cũng không đến nông nỗi này. Đối phương có quyền cao chức trọng, họ không thể chống lại, chỉ có thể trốn tránh. Ông vốn cho rằng trốn đi thì sẽ ổn, nhưng lại đánh giá thấp sự cố chấp với những thứ này của đối phương.

Của đi thay người? Tuyệt đối không thể. E rằng ngay khi giao tài sản cũng là lúc bọn họ mất mạng.

Tô Mạt nhắm mắt thở dài, đúng là không thể trêu vào.

Mấy người đó làm nhiều việc ác, sau khi kết thúc phong trào, đến lúc thanh toán, tuy có hai người bị kết án tử hình, nhưng có ai thi hành đâu? Ngoại trừ một người tự sát, ba người còn lại đều sống đến cuối đời!

Thật đáng buồn!

Chẳng trách trong sách, Tô Đình Đức cố gắng đến khi kết thúc phong trào, nhưng cả nhà vẫn bị diệt vong.

Tô Mạt cảm thấy đầu sắp hói luôn rồi.

Bị những kẻ ác như vậy nhắm đến, nhà họ Tô phải làm sao để thoát thân?

Cô vừa mới nghĩ có thể nằm ngửa làm một nhà giàu mới nổi, giờ xem ra lại không được rồi.

Cô vẫn phải cố gắng, nhưng mục tiêu không phải là “tiền” nữa, mà là “quyền”! Mà quyền lực lại là thứ khó có được nhất.

Chỉ dựa vào bản thân, e rằng không dễ dàng, cũng không đủ nhanh, cô phải nghĩ cách đưa người đáng tin cậy lên cao, sau đó cô lại ngồi hóng gió đông.

“Cha, cha hiểu rõ chú Canh không?” Tô Mạt hỏi.

Thời gian trước cô suốt ngày đi dạo trên núi, cũng không phải không có phát hiện gì, chỉ là trước đây thấy không cần dùng đến, nên không xác nhận.

“Cũng coi như hiểu rõ, sao vậy?” Tô Đình Khiêm hơi tò mò.

“Vậy chú ấy có đáng tin không? Dù sao cũng đã ba bốn năm không gặp rồi.”

Tô Đình Khiêm hơi giật mình.

“Mạt Mạt, chú Canh của con đã đến nhà mình từ năm bốn tuổi rồi, do ông nội con một tay dạy dỗ. Cha nhìn chú ấy lớn lên, tuy rằng không hiểu biết nhiều về tính tình chú ấy, nhưng có thể gọi là tạm đủ hiểu. Chú ấy là người rất trọng ân tình, cha không biết chú ấy đối với người khác thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không có ý xấu với nhà mình đâu.”

“Cả nhà mình có thể đến đây, chú ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, cũng mạo hiểm rất lớn. Nếu không có lẽ chúng ta phải đến phương Nam nhà bác cả của con.”

Tuy nơi đây lạnh giá nhưng chỉ canh tác một vụ mỗi năm nên có thời gian nghỉ ngơi trong mùa đông. Hơn nữa đây là vựa lúa nổi tiếng phía Bắc, đất đai màu mỡ, sản lượng lương thực cao, dưới sự lãnh đạo của Canh Trường Thanh, công xã Hồng Kỳ cơ bản không bị đói.

Nếu đến phương Nam, một năm trồng hai vụ, chưa nói cường độ lao động tăng gấp đôi, đất đai bên đó còn cằn cỗi, sản lượng lương thực thấp, ăn không no là chuyện thường.

Hơn nữa Tô Đình Đức là bộ đội, không quản lý được địa phương, bọn họ qua đó, cuộc sống chắc chắn không bằng ở đây.

Quan trọng nhất là Tô Đình Đức bên đó cũng bị người ta theo dõi, nếu bọn họ mà qua đó nữa thì e rằng sẽ đúng ý đối phương.

“Mạt Mạt, con đang nghi ngờ chú Canh của con sao? Tại sao?”

“Cũng không phải nghi ngờ, chủ yếu là mới phát hiện người không bao lâu, chú Canh đã nhận được tin tức, hơi nhanh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-110.html.]

Tô Đình Khiêm thở phào nhẹ nhõm: “Mạt Mạt, chú Canh của con làm việc nhiều năm như vậy, chắc chắn tích lũy được không ít quan hệ, cấp trên còn có một vị lãnh đạo cũ rất coi trọng chú ấy, sẽ có người nể mặt chú ấy cũng không chừng. Hơn nữa mấy người đó gây sóng gió, những người không ưa họ cũng không ít.”

Tô Mạt gật đầu rồi lại hỏi: “Cha, vậy cha thấy chú Dương có đáng tin không?” Tình hình nghiêm trọng, có vài chuyện vẫn nên nói rõ với ông sớm.

“Sao vậy?” Tô Đình Khiêm cảm thấy con gái mình tối nay hơi kỳ lạ.

“Con thấy chú Dương có vấn đề.” Tô Mạt nói thẳng.

“Vừa mới quyết định địa điểm hai người bị thuyên chuyển, Dương Tố Vân đã biết, còn viết thư nói cho con. Hôm đó tinh thần con hoảng hốt, bước hụt chân rơi xuống sông, nếu không được chồng cứu, bây giờ chắc đã mất mạng rồi.”

“Mấy hôm trước chú Dương còn gửi cho con 100 tệ, ngày hôm sau con lại nhận được gói hàng dì Chu gửi đến, nói sau này coi con như con gái, có gì cần cứ viết thư nói với dì. Cha, cha hiểu họ hơn con, vợ chồng họ không phải là người rộng rãi.”

“Nếu nói hoạn nạn mới thấy chân tình, gửi hai ba chục tệ đã là tình nghĩa lớn lắm rồi. Gửi nhiều như vậy, con cảm thấy giống như làm chuyện có lỗi, dùng tiền để mua sự yên tâm.”

Nghe con gái nói một tràng, Tô Đình Khiêm sững sờ.

Trước đây ông không hề nghi ngờ, bây giờ nghĩ kỹ lại, giữa trời lạnh giá, mồ hôi lạnh kia cứ thế chảy xuống.

Mọi chuyện đều có thể giải thích được, ông thật sự không ngờ người bạn nhiều năm của mình lại biến thành rắn độc ăn thịt người.

Người thiếu niên từng vì cứu ông mà gãy tay, rốt cuộc bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Tô Đình Khiêm đau đớn nhắm mắt lại: “Con nghi ngờ chú ấy tố cáo cha?”

Tô Mạt gật đầu, không phải nghi ngờ, mà là sự thật. Dù ông ta luôn nhấn mạnh ông ta không có ý xấu.

“Chú ấy là tay sai của những người đó sao?”

Tô Đình Khiêm suy nghĩ một chút, không chắc chắn lắm nói: “Chắc không phải đâu.” Vòng tròn quan hệ của Dương Sĩ Ân vẫn khá đơn giản.

“Vậy những thứ con nói được cất giấu trong ba căn biệt thự đó sao?” Tô Mạt rất nghi ngờ sau này Dương Tố Vân đã hợp tác với những người đó.

Vì trong sách vốn không nhắc đến chuyện đồ cổ vàng bạc, lúc Dương Tố Vân khởi nghiệp, ngoài tiền trong sổ tiết kiệm thì còn bán đi hai căn biệt thự.

Ban đầu Tô Mạt còn tưởng Dương Tố Vân khởi nghiệp thuận lợi như vậy là do tài chính hùng hậu, lại đúng thời điểm thuận lợi. Nhưng thực tế vào những năm tám mươi, làm việc gì cũng cần giấy phép, Dương Tố Vân có thể thuận lợi như vậy thì chứng tỏ quan hệ phía sau rất mạnh.

“Có, cũng không có. Tuy rằng hai căn biệt thự kia không ở cùng một con phố, nhưng thực ra chúng nằm lưng tựa, cách nhau không xa. Đồ vật được giấu trong mật thất dưới lòng đất ở khoảng trống giữa hai căn biệt thự.” Câu trả lời của Tô Đình Khiêm trực tiếp xác nhận suy đoán của Tô Mạt.

Tô Mạt tê liệt, cũng không biết bây giờ những người đó đã bắt tay với Dương Tố Vân chưa.

Phải nói chuyện với bác cả, để ông ấy nhanh chóng xử lý nhà họ Dương.

Những việc khác cũng phải sắp xếp, nghiên cứu thêm lịch sử xem có thể giúp bác cả trong sự nghiệp không, để ông ấy thăng tiến hơn nữa.

Bác cả ổn định, nhà họ cũng an toàn hơn.

“Đúng rồi mẹ, dì Trịnh Linh cũng gửi đồ cho con.” Tô Mạt nói với Mạc Ngọc Dung chuyện Trịnh Linh gửi đồ.

Mạc Ngọc Dung vừa nãy vẫn luôn lắng nghe, bây giờ thấy con gái nói với mình, bà suy nghĩ một lúc rồi mới thận trọng nói: “Dì Trịnh Linh của con chắc là đáng tin, lúc cha mẹ bị giam ở hội ủy viên cách mạng, là con trai lớn của dì Trịnh chăm sóc chúng ta nên cha mẹ con mới không chịu khổ gì.”

Thật ra lúc đó cũng là do những người đó đánh giá thấp thực lực của nhà họ Tô, tưởng rằng con cháu nhà tư bản vào hội ủy viên cách mạng chắc chắn sẽ bị mọi người đánh đập, nào ngờ Tô Trọng Lê ban ơn rộng rãi, bên dưới không ít người bằng mặt không bằng lòng, lúc này mới để vợ chồng họ rời khỏi Thượng Hải.

Nếu ngay từ đầu họ phái tay sai ra tay, vợ chồng hai người e rằng không c.h.ế.t cũng phải lột da.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 111



Tô Mạt gật đầu, ngỏ ý đã hiểu.

Trước đây Tô Mạt còn nghĩ đến việc nhờ Trịnh Linh mua giúp mình vài món đồ, bây giờ biết kẻ địch mạnh như vậy, mà bà ấy lại là người thật lòng thật dạ, tốt nhất cô nên bớt liên hệ với bà ấy để tránh làm liên lụy tới nhà bọn họ.

Dù gì thì nhà họ Dương tự nhảy ra ngoài, không lợi dụng thì cũng vô ích.

Tô Mạt giúp hai người dọn đồ đạc giấu cẩn thận, Mạc Ngọc Dung xách một túi lưới lê, bọc chúng bằng quần áo rồi cất những quả lê quý giá xuống một cái lỗ dưới đất.

Số táo mà Mạt Mạt mang đến lần trước rất ngon, quả lê này nhìn cũng không tồi, cất kỹ, để đến khi vào đông, thỉnh thoảng lôi ra ăn cũng tốt.

Chuẩn bị xong xuôi, Tô Mạt lại lấy sâm núi hoang dã được bọc cẩn thận trong khăn giấy ra khỏi túi áo bông rồi giao cho Tô Đình Khiêm: “Cha à, đây là sâm núi hoang dã trăm năm tuổi, cha nhớ cất cẩn thận. Con thấy ông nội Trương gầy lắm rồi, cha hãy âm thầm đưa cho ông cụ một miếng, để ông cụ bồi bổ sức khỏe.”

Tô Đình Khiêm kinh ngạc: “Con lấy từ đâu ra vậy?”

Đây là thứ cứu mạng người rất đỉnh, nhà bọn họ cũng từng mua một cây sâm từ rất lâu trước đây, nhưng sau này Tô Trọng Lê đổ bệnh nên đã dùng hết rồi.

“Con đào được trên núi.” Tô Mạt nói: “Nếu cha mẹ cần dùng thì cứ dùng, ở chỗ con vần còn, lần sau con sẽ cầm đến cho cha mẹ.”

Sau khoảng thời gian được truyền dị năng vào, hai cây sâm bốn lá đã phát triển thành cây sâm năm lá từ lâu. Tô Mạt cũng không có ý định bán hai cây sâm này mà để lại cho người trong gia đình cùng dùng.

“Còn nữa, con có cho râu nhân sâm vào canh xương hầm rong biển trong niêu đất này, hai người nhớ uống nhiều chút.”

Cái gì cần hiểu Tô Mạt đã nói cho bọn họ hiểu, cũng dặn dò rất cẩn thận, vậy nên cô cũng định rời đi.

Tô Mạt vừa ra đến ngưỡng cửa, Tô Đình Khiêm không nhịn được, đành lên tiếng: “Mạt Mạt này, đại đội vừa mới phát lương thực, cha mẹ vẫn còn đủ đồ ăn. Lần này con lại cầm rõ nhiều tới đây, số này có thể đủ ăn trong vòng nửa năm, vậy nên thời gian tới con đừng đến đây nữa.”

“Dạ.” Tô Mạt gật đầu, cô biết mình không cần thiết phải cố chấp mãi vấn đề nàt với cha, tới hay không cô tự giữ trong lòng là được.

“Cha mẹ cũng phải cẩn thận, những người đó có mang theo s.ú.n.g nên hãy cố gắng đừng lên núi, mà dù có lên núi cũng đừng đi quá xa những người khác.”

Tô Đình Khiêm xua tay: “Cha biết mà, con mau về đi, trời càng ngày càng lạnh rồi, e là sắp có tuyết rơi đấy.”

Tô Mạt gật đầu, cô bước nhanh lên núi. Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng con gái đâu nữa, Tô Đình Khiêm mới đóng cửa quay về phòng.

Khi lên tới núi, Tô Mạt cởi áo bông, đổi sang áo lông, sau đó đội tóc giả để ngụy trang.

Chiếc áo lông khá dài, lại có màu đen nên càng thích hợp để đi vào buổi tối hơn là áo bông màu lục quân đội.

Khi đi được nửa đoạn đường, Tô Mạt nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ từ đằng xa truyền đến, cô vội tìm một cái hố đất nhỏ rồi nằm bò xuống trốn.

Ở phía xa, Tô Mạt nhìn thấy một bóng người mặc áo Mino* đội mũ đang tiến sâu vào núi với tốc độ cực nhanh.

*Mino: loại áo mưa truyền thống của Nhật Bản được làm từ rơm.

Tô Mạt không ngờ vào những ngày lạnh giá thế này vẫn có người đi đêm, dù gì thì bây giờ cũng hơn nửa đêm rồi, lên núi sẽ không an toàn lắm.

Nhìn áo Mino và đôi giày trên người đối phương, chúng đều là kiểu dáng thường được người dân bản xứ sử dụng, có lẽ người nọ thuộc đội sản xuất quanh khu này.

Đối phương lên núi giữa lúc đêm khuya thanh vắng, chắc chắn là có chuyện gì đó. Nhưng Tô Mạt không còn đủ sức lực để đi tìm hiểu những chuyện này, sau khi đám người đi xa, cô đứng dậy chạy về nhà. Khi đã chắc chắn là không có ai phát hiện, cô mới quay về phòng, bỏ thêm ít củi vào giường đất, đốt cho ấm rồi ngủ thiếp đi.

Trong khi Tô Mạt đang tận hưởng giấc ngủ ấm áp thoải mái thì trên ngọn núi kia, những người thuộc lực lượng vũ trang đang mai phục gần hang động lại sắp c.h.ế.t cóng tới nơi.

“Sếp, chừng nào quân đội mà sếp nói cử người tới.” Một thanh niên gần như sắp c.h.ế.t cóng đến nơi không nhịn được bèn lén hỏi thăm thượng quan bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-111.html.]

“Sắp rồi, chắc chỉ mấy ngày nữa thôi. Đừng nói chuyện nữa, cố chịu đựng chút đi.” Thượng quan kia là một người đàn ông trung niên, ông ta cũng lạnh, nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn được.

Chàng trai kia vốn định xin đốt lửa để sưởi ấm, nhưng khi thấy nét mặt lạnh tanh của thượng quan, anh ta không dám nói gì nữa, một lúc sau phải mượn cớ đi vệ sinh để bỏ trốn.

Chàng thanh niên kia tìm một góc nhóm lửa sưởi ấm tay chân, đến khi thấy bản thân ổn hơn chút mới tắt lửa. Thời điểm chàng trai chuẩn bị quay lại, anh ta ngẩng đầu lên thì thấy một bóng người mặc áo Mino.

Bóng người kia chỉ dừng lại một chút khi nhìn thấy anh ta, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy.

Chàng thanh niên sợ tới nỗi người chảy đầy mồ hôi lạnh, hé miệng định hô to, nhưng dường như âm thanh anh ta phát ra chẳng khác gì tiếng muỗi kêu. Đợi đến khi anh ta phát âm bình thường trở lại thì đã không thấy tăm hơi người nọ đâu nữa rồi.

Bấy giờ chàng thanh niên kia cũng không dám hô to nữa, nếu để sếp biết anh ta làm sai, không chỉ để tên đặc vụ chạy mà còn để lộ việc quân đoàn phục kích ở đây với tên đặc vụ thì e là anh ta sẽ không thể tiếp tục công việc này được nữa.

Nếu đã không thể nói ra thì cứ giả bộ như không biết gì.

Sau khi bình tĩnh lại, chàng thanh niên điều chỉnh cảm xúc rồi quay về.

“Sao đi lâu thế?” Thượng quan hỏi.

“Táo bón ạ.” Chàng trai trả lời.

Từ lúc đó trở đi, chàng thanh niên thông minh hơn hẳn, mãi đến tận lúc rạng sáng anh ta cũng không dám mở miệng than lạnh thêm lần nào nữa. Người của bộ đội vũ trang phục kích suốt một ngày vẫn không thu hoạch được gì, thất vọng là điều khó tránh khỏi.

“Sếp, sếp có nghĩ là bị lộ thông tin không?” Một người hỏi.

“Tôi cũng không rõ lắm. Cũng có thể đối phương không biết đội tuần tra núi đã bị đình chỉ, hoặc là do đối phương cẩn thận, muốn chờ thêm mấy ngày nữa mới tới. Chúng ta cứ tiếp tục mai phục đi, đợi người của quân đội tới rồi nói tiếp.”

Sau đó mấy người họ lại uống ngụm nước lạnh, ăn mấy cái bánh bao đã nguội rồi tiếp tục trở lại với công việc.

Tô Mạt ngủ một giấc đến tám, chín giờ sáng mới rời khỏi giường. Quả nhiên, bông tuyết lại rơi lác đác, nhiều hơn hôm trước một ít.

Vào ngày mùa đông, mọi người không có việc gì làm. Rửa mặt xong, Tô Mạt ăn bánh canh rồi mới quay lại ngồi trên giường đất, viết một lá thư gửi Trịnh Linh.

Tô Mạt cũng không nói gì nhiều, chỉ trình bày đại khái là mình sống khá tốt, cô đã gả vào một gia đình không tồi ở nông thôn, bảo Trịnh Linh không cần lo lắng. Cô cũng nói là mình có đủ đồ ăn, kêu sau này Trịnh Linh không cần gửi đồ tới làm gì nữa, cũng nhắc khéo Trịnh Linh là phải chú ý an toàn.

Tiếp theo, Tô Mạt tìm những tấm vé đến thành phố Hải sắp hết hạn trong năm nay, nhét vào phong thư, dán cẩn thận rồi đính tem lên, đợi khi người đưa thư tới giao báo cô sẽ gửi luôn thể.

Mà lúc này, nhóm người Lục Trường Chinh cũng đã về tới huyện Thanh Khê. Họ dừng chân tại bộ đội vũ trang, sau khi gặp gỡ các nhân viên liên quan, nhóm người bắt đầu thực hiện theo đúng kế hoạch.

Tới buổi chiều, dưới sự dẫn dắt của xã trưởng Lý Hồng Quân và cán bộ cấp huyện, vài phóng viên của một số tòa soạn báo tới đại đội thôn Lục Gia.

Đại đội thôn Lục Gia đã thay đổi rất nhiều trong mấy năm nay, mùa màng năm nay rất tốt, được coi là hình mẫu điển hình, huyện cố ý mời tòa soạn báo tới phỏng vấn đưa tin.

Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc hơi khẩn trương, vội vàng sắp xếp người ra nghênh đón tiếp đãi.

Đây là lần đầu tiên được lên báo của đại đội bọn họ, vậy nên phải sắp xếp tiếp đón thật ổn thoả chu đáo, để các phóng viên viết tốt về họ.

“Mọi người không cần căng thẳng, cứ nói đúng sự thật là được rồi. Đợi lát nữa sắp xếp người dẫn phóng viên đi dạo quanh đại đội, để bọn họ chụp ảnh, phỏng vấn, thu thập một số tài liệu sống.” Lý Hồng Quân dặn dò hai người.

Vừa nói dứt lời, Lý Hồng Quân quay đầu đã thấy có người dắt một con dê tới, giống như chuẩn bị làm thịt, ông ta vội chạy tới ngăn cản.

“Đừng có g.i.ế.c dê, chỉ cần g.i.ế.c một con gà rồi xào thêm mấy quả trứng là được. Đừng làm quá phô trương rồi lại lãng phí tiền của, bây giờ các phóng viên cầm bút rất lợi hại, đừng biến chuyện tốt thành chuyện xấu.”

“Dạ dạ dạ.” Lục Bảo Quốc gật đầu, sau đó sai người dắt dê về.

Ở nhà ông ấy vẫn còn ít lạp xưởng, đợi lát nữa bảo người tới đó lấy rồi dán cho bữa tối là được.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 112



Vì để trở thành hình mẫu lý tưởng, có thể nói ban tuyên truyền của chính phủ huyện đã làm tất cả những gì có thể.

Ngay cả phóng viên trạm công tác tỉnh Hắc Giang gồm hai tòa soạn báo một tạp chí cũng được mời, cộng thêm một số tờ báo tạp chí phương Bắc. Tổng có tới bảy tám nhà, gồm mười mấy người. Họ mượn xe tải lớn của bộ đội vũ trang mới có thể đưa được hết các phóng viên tới đây trong một chuyến.

Hai người Lục Thanh An quyết định dẫn mọi người đi tham quan công việc bên lề của đại đội trước. Dọc đường đi, các phóng viên liên tục đặt câu hỏi, mà mỗi lần trả lời là hai người họ luôn suy nghĩ cẩn thận kỹ càng trước, sợ nếu trả lời không hay sẽ bôi đen đại đội.

Mới đi được một đoạn đường ngắn nhưng hai người đã mồ hôi đầm đìa, cảm giác còn mệt mỏi hơn một ngày vật lộn với công việc nhà nông.

Họ tới trại nuôi heo trước, các phóng viên thấy có sáu con heo trong chuồng, mà con nào cũng béo ễnh ra nên hỏi sao lại còn thừa nhiều heo như vậy.

Lục Thanh An vội lao ra nói đây là heo được dành riêng cho đại đội ăn tết.

“Các đội sản xuất khác chỉ còn thừa một đến hai con heo ăn tết, sao đại đội các ông giữ lại nhiều heo vậy? Trong thành đang thiếu rất nhiều thịt kìa.” Có một phóng viên nữ cau mày hỏi.

Lục Thanh An liếc nhìn phóng viên nữ kia, cô ta có dáng người bụ bẫm, vừa nhìn đã biết là chẳng phải dạng ít ăn hay gì.

Nhưng Lục Thanh An vẫn cười đáp: “Đội sản xuất khác ít người, đại đội chúng tôi nhiều người, có gần một nghìn hai trăm miệng ăn. Nhìn thì thấy sáu con heo nhiều vậy thôi, nhưng thật ra g.i.ế.c thịt cùng lắm cũng chỉ được tới sáu trăm cân, chia ra mỗi người chỉ được tầm nửa cân.”

“Mỗi người nửa cân cũng đâu có ít, ở trong thành phố, có rất nhiều gia đình đông người cũng chỉ có một đến hai cân thịt ăn tết.”

“Người nông thôn quanh năm suốt tháng ăn rau đậu, cũng chỉ được ăn ít thịt vào khoảng thời gian đặc biệt này thôi.” Lục Thanh An cũng không cười, e là phóng viên nữ này tới đây để bới lông tìm vết.

Phóng viên nữ của chu môi, không nói thêm gì nữa. Một phóng viên khác thấy heo được nuôi tốt nên hỏi về phương pháp nuôi.

Về câu hỏi này thì Lục Thanh An lại trả lời rất vui vẻ, đây là phương pháp hay mà ông ấy phải mất mấy năm cân đo đong đếm mới nghiệm ra được. Nếu có thể tuyên truyền phương pháp này ra ngoài, để các đại đội khác được lợi cũng không tồi.

“Trong việc nuôi heo phải chú ý đến vấn đề vệ sinh trước tiên, cần giữ chuồng heo sạch sẽ ngăn nắp, như vậy heo mới không bị đổ bệnh. Thứ hai là để ý tới thức ăn của heo, tôi đã cân nhắc vấn đề này mấy năm và tìm hiểu ra một phương pháp. Đó là trộn lẫn cỏ heo với cọng rau già, sau đó đổ thêm ít cám gạo và cám lúa mì, nếu có bã đậu thì lại càng tốt. Heo rất thích ăn như vậy, tốc độ phát triển của chúng cũng sẽ nhanh hơn…”

Phóng viên nữ kia nghe nói cho heo ăn rau thì lại chêm mồm vào: “Các đồng chí công nhân trong thành kiếm được bữa ăn đủ đầy cũng khó, vậy mà đại đội các ông lại lấy rau dưa ra để cho heo ăn. Đây có khác nào tác phong kiểu tư bản chủ nghĩa không?”

Bầu không khí im lặng bao trùm, Tô Mạt tới đây cũng được một lúc rồi, cô thật sự không nghe thêm nổi nữa. Vừa nhìn đã biết phóng viên nữ này được ai đó cử tới đây để bới móc gây chuyện.

“Vị đồng chí phóng viên này, cô định trở thành phần tử phản cách mạng, khơi mào mâu thuẫn giữa giai cấp công nhân và giai cấp nông dân hay sao?” Giọng Tô Mạt không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả những người có mặt nghe rõ.

Sắc mặt phóng viên nữ kia lập tức thay đổi, cô ta lạnh giọng trách mắng: “Cô là ai? Sao cô dám buộc tội oan cho người khác hả? Hay cô là phần tử đặc vụ của địch?”

“Tôi là Tô Mạt – một thanh niên trí thức xuống nông thôn, nếu để nói về vấn đề buộc tội oan thì cô đây mới là người hiểu rõ nhất chứ? Lúc thì mở miệng nói mang tác phong tư bản chủ nghĩa, lúc lại đề cập đến phần tử đặc vụ của địch.”

Phóng viên nữ kia đen mặt.

Tô Mạt cởi sọt rồi đặt xuống đất, cũng may lúc tới đây cô có gánh ít cọng rau già theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-112.html.]

“Tôi đến để giao cọng rau già, các anh chị phóng viên khác hãy tới đây xem thử đi. Đây là những thứ tôi vặt lúc muối dưa chua ngày hôm qua, rau già không thích hợp để làm thức ăn cho người nên đưa heo ăn. Giao một sọt cọng rau già này, đại đội sẽ cộng cho tôi một công điểm. Nhìn cọng rau già này đi, nếu không đưa heo ăn thì cũng bỏ thối trên nền đất thôi. Một việc làm hữu ích như thế, biến rác thải thành vật có ích mà vào miệng vị phóng viên nữ này lại thành tác phong kiểu tư bản chủ nghĩa?”

Các phóng viên còn lại tới quan sát, đúng là không phải loại lá cải tươi ngon gì mà trông già cỗi, hơn nữa cọng rau còn hơi ngả vàng. Thứ này ném đi cũng chẳng sao, nhưng nếu thật sự muốn ăn thì không hẳn là không thể.

“Công việc chính của người nông dân ở nông thôn là trồng trọt, rau do đích thân mình trồng nên hái ăn sẽ tiện hơn người dân trong thành phố chút. Lúc đủ đồ ăn, không ăn mấy cọng rau già này cũng là chuyện hết sức bình thường. Đồng chí công nhân sống trong thành phố, đôi khi khó tránh được những tình huống như thiếu rau ăn. Nhưng quốc gia đang cố gắng điều phối, bảo đảm nguồn cung ứng rồi. Cô không thể vì các đồng chí nông dân có nhiều hơn vài cọng rau xanh mà gán cho người ta cái tội tác phong tư bản chủ nghĩa. Chẳng lẽ trong mắt cô, người nông dân chúng tôi phải ăn cỏ ăn trấu, ăn không đủ no mặc không đủ ấm mới là bình thường hả? Hay cô nghĩ giai cấp công nhân luôn vượt trội hơn giai cấp nông dân?” Bới móc à, ai mà chẳng có.

“Chủ tịch vĩ đại đã từng nói các giai cấp đều bình đẳng. Nhưng qua cách ăn nói của cô, có vẻ trong lòng cô đang nghĩ hai giai cấp này không bình đẳng. Hoặc là cô muốn gây rối, châm ngòi cho hai giai cấp đối đầu nhau, phá hoại tình đoàn kết giữa hai giai cấp. Tôi thực sự nghi ngờ cô là một phần tử phản cách mạng. Xin hỏi có ai biết vị phóng viên nữ này tên là gì, đến từ tòa soạn báo nào hay không? Tôi cảm thấy tư tưởng cô rất có vấn đề, tôi cho rằng người như cô sẽ ít khi nào viết được một bản báo cáo công bằng chính đáng, tôi muốn viết thư khiếu nại gửi lên đơn vị cô.”

Tất nhiên là phóng viên nữ kia không trả lời câu hỏi này, nhưng Đào Bồi Thắng – người đang cầm cameras nấp bên cạnh – đã đổi giọng, nói tên họ của phóng viên nữ kia và tòa soạn báo cô ta đang làm việc.

Đào Bồi Thắng vốn đã thấy cô ta ngứa mắt rồi, suốt đoạn đường cứ lải nhải như thể cô ta rất có năng lực. Mà cô vợ nhỏ của lão Lục đúng là lợi hại thật, nói mấy câu đã khiến đối phương á khẩu không đáp lại được.

Phóng viên nữ kia thấy có người tiết lộ tên họ của mình thì mặt biến sắc từ màu đen qua hồng, cuối cùng chuyển thành màu đỏ tía.

“Tôi… Tôi chỉ thuận miệng thôi mà, có cần phải làm quá lên như thế không?”

Khó khăn lắm cô ta mới có được công việc này, nếu Tô Mạt thật sự viết đơn khiếu nại gửi lên toà soạn, e là cô ta sẽ mất việc mất.

Tô Mạt cười chế giễu: “Vậy hy vọng lúc viết bản thảo cô sẽ không viết một cách tuỳ tiện. Nếu không thể viết chính xác, chân thật, khách quan và toàn diện thì tôi đề nghị cô nên đổi sang nghề khác. Nếu không, cái thói viết bừa không suy nghĩ đó của cô sẽ làm hại khiến rất nhiều người cửa nát nhà tan đấy.”

Phóng viên nữ kia thưa dạ cả nửa ngày, không dám thốt lên dù chỉ một câu. Sợ Tô Mạt viết đơn khiếu nại mình nên cô ta không dám hó hé lên tiếng gì nữa.

Lục Bảo Quốc lén giơ ngón tay cái lên với Lục Thanh An, đúng là ông già này thông minh thật, biết gọi con dâu tới đây xử lý thế này.

Mấy kẻ dựa cán bút ăn cơm người thế này cần phải người có cây bút cứng cáp hơn ứng phó, chỉ nói vài câu đã khiến đối phương không ho he được gì nữa.

Lục Thanh An sai người gọi Tô Mạt tới đây cũng là vì nghĩ cô có thể giao tiếp với những phóng viên này tốt hơn, vậy nên ông ấy gọi cô tới hỗ trợ. Không ngờ cô thật sự đã cứu họ một bàn thua trông thấy.

Nếu thật sự bị gán cái mác tác phong tư bản chủ nghĩa, e là danh tiếng của đại đội sản xuất tiên tiến sẽ bị huỷ hoại mất.

Tới lúc này rồi, Tô Mạt cũng không tiện ở lại lâu hơn nữa, vậy nên cô đưa cọng rau già cho người cho heo ăn, sau đó rời đi.

Xem xong mấy công việc bên lề của đại đội, hai người lại dẫn các phóng viên đi tham quan quanh nơi này một vòng. Họ tập trung giới thiệu cho đám phóng viên nghe về mấy kênh nước mới đào năm nay và nguyên nhân tăng gia sản xuất lương thực.

Sau sự việc vừa rồi, các phóng viên trở nên thông minh hơn rất nhiều trong các cuộc tham quan tiếp theo, họ không đặt ra những câu hỏi sắc bén nữa.

Tham quan xong, một bộ phận phóng viên ở lại phỏng vấn cán bộ đại đội, một bộ phận đi dạo trong thông, tìm hiểu tình hình nhóm xã viên.

Họ không thể cứ coi cán bộ đại đội nói cái gì là sẽ mặc định đúng như thế được, họ cần tìm xã viên để phỏng vấn vài câu mới có thể hiểu hết tình hình thực sự. Không thể để những báo cáo sai lệch về mười nghìn cân sản lượng mẫu tiếp diễn nữa.

Đào Bồi Thắng cũng cầm camera trà trộn vào đám phóng viên, vừa quay vừa âm thầm điều tra xem có dấu vết gì khả nghi hay không.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 113



Ở một nơi khác, Lục Trường Chinh dẫn vài người đi theo một con đường nhỏ vào núi.

Đầu tiên họ gặp người của bộ đội vũ trang, sau khi hiểu rõ tình hình, mấy người họ tản ra để kiểm tra các khu vực xung quanh, xem có để dấu vết nào còn sót lại hay không.

Thấy người của quân đội tới và muốn điều tra lại lần nữa, chàng thanh niên kia bắt đầu căng thẳng.

Chỉ chốc lát sau, tiếng chim hót từ hướng mà chàng thanh niên ngồi sưởi ấm hôm qua truyền đến, những người khác lập tức chạy tới xem.

Lát sau, Lục Trường Chinh quay lại, anh hỏi đội trưởng bộ đội vũ trang: “Ngày hôm qua có ai đi về hướng đó không?”

Đội trưởng chỉ về phía thanh niên: “Hôm qua cậu ta tới đó đi vệ sinh nặng.”

Bấy giờ chàng thanh niên kia đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Tôi… Tôi đi… Tôi lạnh quá nên đốt một đốm lửa nhỏ sưởi ấm.”

Người đội trưởng suýt bị anh ta chọc tức chết: “Không phải tôi đã bảo cậu là đừng đốt lửa rồi à?”

“Còn gì nữa?” Lục Trường Chinh nói với đôi mắt sắc lẹm: “Tranh thủ bây giờ vẫn còn cơ hội, tốt nhất cậu hãy nói thật đi.”

Chàng thanh niên kia cúi đầu, không dám đối diện Lục Trường Chinh: “Không, không còn gì nữa.”

“Ở một nơi cách chỗ cậu đốt lửa không xa, chúng tôi phát hiện có dấu chân chạy trốn. Dấu vết vẫn còn rất mới, chắc chưa vượt quá một ngày, tôi còn phát hiện có sợi rơm của áo Mino trên ngọn cây.” Cũng may tuyết chưa rơi dày, tuyết không lớn, nếu không e là dấu vết kia đã bị xoá đi mất rồi.

Người đội trưởng nhìn chàng thanh niên kia rồi tỏ vẻ không thể tin nổi. Khi đã hiểu ra vấn đề, đôi mắt người đội trưởng ánh lên tia sáng lạnh như băng. Cái thằng nhóc này, ông ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t thằng nhóc này ngay.

Dưới ánh nhìn sắc bén của hai đôi mắt, chàng thanh niên kia gục xuống, khóc nấc lên: “Tôi cũng không muốn, tôi không muốn tại tôi quá sợ hãi. Tôi muốn kêu lên nhưng miệng không thể phát ra âm thanh gì cả.”

Đội trưởng nổi giận, giơ chân đá bay chàng thanh niên kia, há miệng mắng xối xả: “Cái thứ bụi đời này, ham sống sợ c.h.ế.t thì vào bộ đội vũ trang làm cái chó gì?”

Chàng thanh niên này vào đây không qua huấn luyện giải ngũ mà được nhét vào thông qua mối quan hệ. Những người chưa trải qua đợt huấn luyện của quân đội đúng là chả làm ăn được gì.

Một cơ hội lớn để lập công, cuối cùng lại bị anh ta để tuột mất. Bây giờ chưa nói đến công, đám người bọn họ ăn đói mặc rách cả ngày trời, nói không chừng đến cuối cùng lại cùng chịu phạt cũng nên.

“Nói đi, chuyện ngày hôm qua là thế nào? Kể rõ ràng tỉ mỉ một lần cho tôi.” Lục Trường Chinh nói với chàng thanh niên vẫn đang quỳ rạp trên đất khóc lóc bằng giọng điệu lạnh tanh, nếu đây là người của mình, anh đã tiêu diệt ngay tại chỗ rồi.

“Đứng lên, khóc cái rắm, thành thật khai báo rõ ràng cho ông ngay.” Người đội trưởng gầm lên.

Những người khác nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng chạy lại, đợi đến khi chàng thanh niên kể lại từ đầu đến cuối với bộ mặt nước mắt nước mũi lem nhem, ai cũng tức đến nỗi khoé mắt muốn nứt toạc ra.

Thể diện của bộ đội vũ trang bọn họ đã bị thứ hèn nhát mất nết này bôi nhọ rồi, để đặc vụ chạy mất, tội này lớn đến mức nào chứ?

Lục Trường Chinh tiếp tục hỏi thêm mấy câu, thấy không moi được tin tức hữu ích gì từ miệng kẻ hèn nhát này nên bảo những người còn lại dọn dẹp chút.

Anh để hai người áp giải tên hèn nhát kia về bộ đội vũ trang chờ xử lý, sau đó dẫn những người có kinh nghiệm đi về hướng đặc vụ chạy trốn để tìm kiếm dấu vết mới.

Nhưng chỉ có đoạn đầu tiên là dấu vết nhiều và rõ ràng, có lẽ do lúc đặc vụ hoảng loạn chạy trốn để lại. Còn sau đó thấy không có người đuổi theo nên tên đặc vũ bình tĩnh hơn, thế nên dấu vết trở nên mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-113.html.]

Nhóm người chia nhau ra tìm kiếm khắp nơi. Lục Trường Chinh rà soát thế nào lại lần ra vị trí Lý Gia Ao. Lý Gia Ao vốn ở trên núi, chuồng bò nằm giữa sờn núi nên sẽ dễ dàng phát hiện nếu có tình huống gì xảy ra. Vậy nên Lục Trường Chinh định đi thăm dò, xem bọn họ có phát hiện điều gì không.

Thời điểm Lục Trường Chinh tới gần, Tô Đình Khiêm đang ôm một bó rơm lúa mì, chuẩn bị cho bò ăn.

Thấy có người xa lạ đi vào, mà người nọ lại có đôi mắt sắc bén, khí chất mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Tô Đình Khiêm lập tính ném đống rơm lúa mì sang một bên, cầm gậy gỗ tiến lên trước, làm động tác phòng vệ, quát to: “Cậu là ai? Tới đây làm gì?”

Lục Trường Chinh thấy Tô Đình Khiêm như vậy, anh cũng đáp lại bằng ánh mắt sắc lẹm.

Người này hành động như vậy chắc chắn là biết điều gì đó rồi, nói không chừng còn gặp được tên đặc vụ rồi bị anh ta uy h.i.ế.p nên mới trở nên cảnh giác thế này.

Những người khác nghe thấy tiếng gầm của Tô Đình Khiêm cũng vội chạy ra.

Lục Trường Chinh thấy có nhiều người nhìn mình như vậy, nào là ánh mắt hoảng sợ, tàn nhẫn, thù địch… Nói chung có đủ cả, anh vội đổi thái độ, cười nói: “Mọi người đừng sợ, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình thôi.”

Thú thật, vì chuyện cải tạo mà tóc Tô Đình Khiêm đã bạc đi nhiều, lại còn ở chuồng bò suốt một tháng nên trông ông cũng tiều tuỵ bao nhiêu, không còn dáng vẻ của một ông chú trung niên phong độ anh tuấn khi trước nữa, giống ông già năm, sáu mươi tuổi hơn.

Trương Chấn bình tĩnh, tiếp lời anh: “Chàng trai, tôi thấy cậu không giống người Lý Gia Ao, cậu tới nơi này làm gì?”

Lục Trường Chinh nhìn thái độ Trương Chấn, thầm nghĩ khéo là cựu lãnh đạo ở đâu đó bị đày đi cải tạo, bèn nói: “Ông cụ, tôi là người của đại đội thôn Lục Gia gần đây, tôi phụng mệnh tới để điều tra vài chuyện. Tôi tới đây để hỏi vài vị một số tình huống.”

Vừa nghe nhắc tới đại đội thôn Lục Gia, tim mấy người họ đập nhanh mấy nhịp. Mặc dù hai vợ chồng Tô Đình Khiêm đã cố gắng che giấu nhưng vẫn bị Lục Trường Chinh nhìn thấu sự hoảng loạn thoáng vụt qua trong mắt họ.

Đại đội bọn họ có vấn đề gì mà lại khiến đôi vợ chồng này sợ hãi tới vậy? Chẳng lẽ đặc vụ của địch đang ở trong đại đội bọn họ?

“Được rồi, cậu hỏi đi. Hỏi xong thì mau rời khỏi đây, nên ít tới chuồng bò thôi, dù gì nó cũng không tốt cho cậu.” Trương Chấn lên tiếng, ông cụ đi đến bên cạnh Tô Đình Khiêm, chắn trước mặt ông.

“Tôi muốn hỏi các vị tầm khoảng mười hai giờ đêm qua đến ba, bốn giờ sáng, các vị có phát hiện chuyện gì không bình thường không? Hoặc là nghe thấy tiếng động không bình thường?” Lục Trường Chinh hỏi, nhưng mắt thì vẫn liếc nhìn hai vợ chồng Tô Đình Khiêm.

Khi Mạc Ngọc Dung nghe Lục Trường Chinh nói thời gian cụ thể, cơ thể bà suýt mềm nhũn, chẳng lẽ Mạt Mạt tới đưa đồ đã bị bắt rồi?

Những người khác ít nhiều cũng có suy đoán tương tự, vậy nên họ đều trả lời rằng mình ngủ say nên không biết.

“Chú này, còn chú thì sao? Chú có phát hiện ra điều gì không bình thường không?” Lục Trường Chinh hỏi Tô Đình Khiêm.

Tô Đình Khiêm lắc đầu: “Không phát hiện ra gì hết, tôi ngủ đến tận lúc bình minh.”

Lục Trường Chinh cười, mang một phong thái lưu manh không thể tả: “Chú à, nếu vậy thì tại sao chú lại căng thẳng khi nhìn thấy tôi? Còn cả thím bên cạnh nữa, nếu không phải đang tựa vào cánh cửa thì chắc thím đã ngã xuống rồi.”

Xem ra nếu không đe doạ họ sẽ không nói thật.

Những người bị điều tới nơi này sống cũng chẳng dễ dàng gì, anh không muốn làm gì bọn họ, nhưng nếu họ đã không chịu phối hợp, anh buộc phải dùng đến những thủ đoạn đặc biệt.

“Chú thím, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình thôi. Nếu hai người chịu nói thật, tôi hỏi xong sẽ đi ngay, còn nếu cứ cứng đầu không chịu nói, vậy tôi chỉ còn cách đưa hai người đi thẩm vấn.” Lục Trường Chinh cười nói, đồng thời liếc nhìn Mạc Ngọc Dung mấy lần.

Thím này trông có vẻ quen quen, anh luôn có cảm giác gặp người này ở đâu rồi vậy.

Nghe Lục Trường Chinh nói như vậy, nét mặt Trương Chấn cũng lạnh đi mấy phần, ông cụ đi tới đỡ Mạc Ngọc Dung, nói: “Cơ thể bà ấy không được khoẻ, mỗi ngày chúng tôi chỉ được ăn một bữa cơm thôi, bà ấy đói đến mức đầu óc choáng váng, đứng không vững. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được những chuyện mà chúng tôi từng trải qua, có người lạ tới, chúng tôi căng thẳng là lẽ thường tình.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 114



Lục Trường Chinh buông tay, giống như không định nói thêm gì nữa, nhưng anh vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Chú, nếu có người uy h.i.ế.p chú thì cũng đừng sợ. Chỉ cần chú chịu nói thật, trước khi điều tra ra ngọn ngành mọi chuyện, tôi sẽ cử người bảo vệ chú.”

Tô Đình Khiêm kiên quyết lắc đầu: “Tôi không biết thật, ban ngày chúng tôi làm việc vất vả nên tối ngủ rất say.”

Lục Trường Chinh thở dài, anh hết cách rồi.

“Các vị không ngại nếu tôi vào tham quan chứ?” Lục Trường Chinh nhếch miệng cười, động tác tuỳ ý, trông hệt như dáng vẻ của một kẻ lưu manh.

Mặc dù trông ngoại hình đúng kiểu mặt chó thân người, nhưng trong mắt mấy người bọn họ, anh chẳng khác gì ác ma hung tợn.

Trương Chấn lạnh lùng: “Mặc dù chúng tôi được đưa đến đây để cải tạo lao động, nhưng nếu cậu muốn lục soát chỗ ở của chúng tôi cũng phải mời lãnh đạo công xã tới mới được.”

Lục Trường Chinh nhún vai: “Tôi không lục soát chỗ ở của các vị, tôi đi xem bò.” Dứt lời, anh cười rồi rời đi.

Đầu tiên cứ đi dạo một vòng trước để gây áp lực tâm lý với mấy người này, sau đó hỏi dò, nếu họ vẫn không chịu phối hợp thì chỉ đành mời người về bộ đội vũ trang để hỏi chuyện.

Thời điểm đi ngang qua phòng bếp, Lục Trường Chinh liếc nhìn quanh hòng thăm dò. Phòng bếp rất nhỏ, chỉ cần nhìn cái là biết có cái gì ngay.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên Lục Trường Chinh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái niêu đất đặt cạnh bếp. Mặc dù nói niêu đất nào cũng giống nhau, nhưng cái nắp bên cạnh niêu có một lỗ nhỏ ở mép và đáy, rất giống với chiếc anh vô tình đụng trong nhà mình.

Lục Trường Chinh đi tới cầm cái niêu đất lên nhìn, đúng là niêu nhà anh.

Tại sao niêu đất nhà anh lại ở đây? Sau đó anh quay đầu nhìn Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung đang nhìn chằm chằm về phía mình, sự giác ngộ của Lục Trường Chinh không khác gì tia sét đánh thẳng đầu anh!

Thảo nào anh thấy thím kia trông quen mắt, hoá ra chú với thím này là cha mẹ vợ của anh!

Xong đời rồi!

Khi mấy người họ thấy Lục Trường Chinh cầm niêu đất lên xem xét, tim họ như nhảy lên tới cổ họng.

Đó chính là đồ mà Tô Mạt đưa tới, xem ra Tô Mạt xảy ra chuyện thật rồi.

E là Tô Mạt bên đó không chịu thừa nhận nên người đàn ông này tới đây tìm chứng cứ, bọn họ đành phải cắn c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận, không thể hại con được.

Đằng nào cũng đã tới nước này rồi, Mạc Ngọc Dung không sợ nữa, bà phải bảo vệ bé con của bà. Dù có thế nào chăng nữa, dù bị tra tấn kinh khủng đến đâu, bà cũng không hé răng nói nửa lời.

Mạc Ngọc Dung đi tới, vươn tay: “Đồng chí này, chúng ta chỉ có hai cái niêu đất này để nấu ăn, cậu cẩn thận chút đi, đừng làm vỡ của chúng tôi.”

Lục Trường Chinh cười gượng, đúng là phòng bếp nhỏ bằng cỏ tranh này không có cái nồi nào để nấu, chỉ có hai cái niêu đất miễn cưỡng dùng để nấu vài món cho có lệ.

Thấy Mạc Ngọc Dung thò tay qua, Lục Trường Chinh trả niêu đất lại cho bà.

Mạc Ngọc Dung vờ như không cầm cẩn thận khiến niêu đất rơi xuống đất, va vào góc bếp và vỡ nát.

“Ai u, sao lại thế này chứ, sao lại vỡ rồi?” Mạc Ngọc Dung kêu lên.

Lục Trường Chinh: …

Mẹ vợ của con ơi, mẹ có thể diễn sao cho giả hơn nữa được không?

Những người khác cũng không ngờ Mạc Ngọc Dung lại to gan lớn mật như vậy, dám làm rơi vỡ niêu đất. Sợ Lục Trường Chinh làm khó dễ, Tô Đình Khiêm vội chạy tới kéo Mạc Ngọc Dung ra phía sau.

Nhưng Lục Trường Chinh lại không gây khó dễ như dự đoán của mọi người, ngược lại anh chỉ cười, xua tay nói: “Ngại quá, thím à, tại tôi trượt tay, tôi sẽ bù cho mọi người cái mới.”

Đứng trước chuyện Lục Trường Chinh bất ngờ thay đổi thái độ, mấy người không hiểu chuyện gì xảy ra, tưởng anh lại đang có ý đồ gì khác nên càng nâng cao cảnh giác hơn.

Lục Trường Chinh vừa suy nghĩ vừa bước ra khỏi phòng bếp, anh đi dạo quanh chuồng bò một lượt.

Đầu óc anh chỉ quẩn quanh vấn đề nên thừa nhận thân phận với cha mẹ vợ thế nào, để họ tin tưởng và nói hết sự thật với anh.

Phải kính trọng cha mẹ vợ, nhưng công việc thì vẫn cần hoàn thành.

“Chú, thím, cháu có thể nói chuyện riêng với hai người được không?” Lục Trường Chinh nở nụ cười thân thiện, thái độ tốt hơn hẳn, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.

Tô Đình Khiêm không biết Lục Trường Chinh đang muốn làm cái quỷ gì, ông lưỡng lự, lén liếc nhìn Trương Chấn một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-114.html.]

Tô Đình Khiêm sinh ra trong một gia đình giàu có, có cha và anh trai che chắn bảo vệ, nửa đầu cuộc đời của ông luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải nhiều. Bỗng một ngày bị buộc tội oan rồi đày đi cải tạo, đây có lẽ là trắc trở lớn nhất trong kiếp này của ông.

Trương Chấn khẽ gật đầu, nói: “Vậy mọi người tới phòng bếp nói chuyện đi.” Dứt lời, ông cụ và những người khác rời đi, về phòng ngủ.

Mặc dù cách hành xử của người này có hơi ngông, nhưng ánh mắt trong sạch liêm chính, chắc chắn không phải loại người gian ác gì.

Ba người vào phòng bếp, Lục Trường Chinh đứng yên, sau đó cúi người hành lễ chào hai người họ.

“Cha mẹ, con là Lục Trường Chinh, Tô Mạt là vợ con. Vừa nãy con không nhận ra hai người nên có hành động không đúng đắn, thật ngại quá.” Lục Trường Chinh hạ giọng.

Tô Đình Khiêm: …

Chẳng trách, ông cứ thắc mắc mãi tại sao tự dưng người đàn ông này lại có thái độ tốt như vậy, hoá ra là muốn giả mạo đứa con rể rẻ tiền của ông để chuộc lợi. Đứa con rể rẻ tiền của ông vẫn đang trong quân đội, tối qua lúc đến đây Mạt Mạt cũng không nói là anh đã về.

Trước khi giả mạo cũng không thèm đi hỏi thăm rõ ràng.

Hừ!

“Đừng có đi nhận cha mẹ loạn lên như thế, tôi không có đứa con trai lớn như cậu. Tô Mạt là ai? Tôi không quen biết.” Định lợi dụng mối quan hệ để moi móc thông tin từ bọn họ sao, không thể.

“Không phải, cha mẹ, Tô Mạt là vợ con thật, con là Lục Trường Chinh.” Lục Trường Chinh vò đầu, không ổn rồi, cha mẹ vợ không chịu nhận, e là họ đã coi anh là kẻ xấu thật rồi. Nhưng anh lại không cầm giấy tờ tùy thân theo bên mình.

“Hai người tin con đi, con đang nói thật.”

“Được, chúng tôi tin cậu, Tô Mạt là vợ cậu, nhưng chúng tôi thật sự không quen biết Tô Mạt.”

Lục Trường Chinh: …

Hai vợ chồng nhất quyết không chịu tin lời Lục Trường Chinh nói, không phải nhà bọn họ không có quân nhân mà không biết. Nhìn Lục Trường Chinh chẳng giống quan quân chút nào cả, ngược lại còn có phong thái của kẻ lưu manh.

Bây giờ bọn họ còn nghi ngờ anh là nanh vuốt bên thành phố Hải phái tới. Ban đầu đe doạ, sau đó lại lôi kéo làm quen nhằm lấy lòng tin của bọn họ, sau đó moi móc thông tin từ miệng bọn họ.

Tóm lại, họ không quan tâm anh đến từ đâu, họ tuyệt đối không thể thừa nhận quan hệ với Mạt Mạt được.

Lục Trường Chinh đau đầu: “Thế này đi, con sẽ quay về bảo Mạt Mạt viết thư chứng minh cho hai người thấy.”

Trái tim hai người họ nhói lên, xem ra Mạt Mạt đã bị bọn họ khống chế rồi, có thể ép cô viết thư được. Sự lo lắng và nỗi căm hận trong mắt hai người như sắp lộ rõ ra ngoài.

Lục Trường Chinh bối rối, nhưng anh biết lúc này mình không thể tiếp tục ở lại đây nữa, bởi anh không những không lấy được thông tin gì mà còn khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

“Cha mẹ, vậy con đi trước, hai người yên tâm, con sẽ cử người âm thầm bảo vệ hai người.” Lục Trường Chinh nói, anh sợ buổi tối đặc vụ sẽ lại tới làm hại bọn họ, anh vội quay về cử người tới theo dõi.

Đôi vợ chồng cứng họng, đây có phải là đang giám sát họ một cách trắng trợn táo bạo không?

Ban đầu họ còn nghĩ nhờ người báo với Canh Trường Thanh, để anh ta đi xem tình hình Tô Mạt.

Đợi sau khi Lục Trường Chinh rời đi, hai vợ chồng vội vàng kéo Trương Chấn vào phòng và kể cho ông cụ nghe chuyện vừa xảy ra.

“Chú Trương, chú bảo bọn cháu phải làm gì bây giờ?”

Mạc Ngọc Dung khóc thầm, bây giờ Mạt Mạt thế nào còn chưa biết, tất cả là tại bọn họ đã làm liên lụy tới cô.

“Khoan đã, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Trương Chấn nói: “Nếu người đó thật sự là chồng Mạt Mạt thì với tính cách của con bé, nó sẽ tới thẳng đây.”

Mặc dù người đàn ông vừa nãy hành động hơi l* m*ng, nhìn cũng có vẻ lưu manh nhưng đúng là anh không làm gì bọn họ, cùng lắm chỉ hỏi thăm tình hình rồi đe doạ hai câu.

So với những kẻ nhìn bọn họ như người mang bệnh dịch, lúc nào cũng tỏ ra khinh bỉ, động một cái là đánh chửi người thì người đàn ông vừa nãy thật sự tôn trọng họ từ tận xương tuỷ, không phải loại người ỷ mạnh h.i.ế.p yếu.

Rất có thể người đó thật sự là chồng Tiểu Mạt.

Sau khi Lục Trường Chinh rời đi, anh nhanh chóng tập hợp đồng đội rồi cử hai người ngồi canh gần chuồng bò Lý Gia Ao. Dặn bọn họ canh chừng chuồng bò thật kỹ, nếu thấy có người tới đó định hành hung người thì lập tức khống chế ngay.

Còn mình thì quay về nhà.

Bây giờ chuyện đặc vụ đã nổ ra, không cần thiết phải tiến hành điều tra trong bí mật nữa. Cứ làm theo hai bước, bên ngoài thì cứ lùng bắt mạnh mẽ, đồng thời tiếp tục điều tra trong âm thầm.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 115



Lúc Lục Trường Chinh về đến nhà, Tô Mạt đang ở trong nhà trồng rau. Nghe Lục Trường Chinh gọi cô còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác ngay giữa ban ngày.

Chờ Lục Trường Chinh kêu tiếng thứ hai, Tô Mạt chắc chắn không phải bản thân mình bị ảo thanh, cô nhanh chóng đi ra ngoài. Thấy Lục Trường Chinh đang đứng ở ngoài cửa viện thì rất ngạc nhiên.

Tô Mạt vừa mở cửa vừa hỏi: “Sao anh lại quay trở lại?”

Lục trường chinh thấy thần sắc của vợ dường như không vui mừng lắm, anh có chút mất mác nho nhỏ, “Ở đây có nhiệm vụ nên anh về.”

Khi vào phòng, Lục Trường Chinh thấy trong phòng đang bày bốn cái khung gõ lùn rất to, trong còn chứa đầy đất thì sợ hết hồn. Những dụng cụ khác trong nhà đều bị vợ anh dời vào trong góc.

“Vợ, em đang muốn làm cái gì đây?” Khóe miệng Lục Trường Chinh hơi co rút lại.

“Trồng rau cải đó, bên ngoài tuyết rơi không trồng được nên trồng một ít trong phòng, nếu không mùa đông lại không có rau cải ăn.”

“Vợ anh đúng là thông minh, phương pháp hay như vậy mà cũng nghĩ ra được. Đến lúc đó những người khác đều ăn cải thảo hầm khoai tây, chúng ta có thể ăn rau cải xanh, bọn họ hâm mộ c.h.ế.t mất.” Lục Trường Chinh vội vàng tâng bốc.

Tô Mạt cười, không thể không thừa nhận người này thực sự rất biết cung cấp giá trị tinh thần tích cực cho người khác.

“Anh ăn cơm chưa?” Tô Mạt cười hỏi.

“Chưa ăn, bận rộn cả một ngày nên gặm hai cái màn thầu cứng.” Lục Trường Chinh tỏ vẻ đáng thương với vợ.

“Em vừa mới hấp bánh bao, anh ngồi đi, em lấy cho anh mấy cái để lấp bụng.” Buổi chiều Tô Mạt vừa mới gói bánh bao, lúc rảnh rỗi cô đã làm được hai lồng hấp, trong nồi còn có ba lồng hấp đã được hấp xong.

Cũng gói ba loại nhân, nhân mỡ heo và bạch cải băm vụn cùng với đậu hũ, nhân trứng gà miến rau hẹ, nhân hành tây thịt chân giò xông khói. Đậu hũ vẫn là phần Lưu Ngọc Chi đưa cho cô hôm trước, thịt xông khói là do cô làm vào thời gian rảnh, cô cắt khoảng một đến hai cân thành miếng mỏng sau đó thái nhỏ trộn cùng hành tây đã băm để gói.

Lục Trường Chinh vội vàng ngồi yên vị ở góc bàn ăn, Tô Mạt cầm một cái bát, nhặt bốn đến năm cái bánh bao từ trong lồng hấp đưa qua. Lúc Lục Trường Chinh ăn, cô còn tới phòng phía tây mở túi sữa bột mà anh gửi về ra pha cho anh một ly.

Lục Trường Chinh ăn bánh bao thơm ngon, gần như chỉ mấy miếng là hết một cái. Tay nghề của vợ anh thực sự không có gì phải bàn cãi, mùi vị bánh bao này thật sự rất tuyệt.

Thấy Tô Mạt còn pha cho mình một ly sữa bột, Lục Trường Chinh cảm thấy vô cùng thoải mái, vợ anh thực sự rất thương anh, ngay cả sữa bột cũng pha cho anh uống.

Sau khi ba cái bánh bao trôi xuống bụng, Lục Trường Chinh cũng không ăn vội như vậy nữa, anh uống sữa ấm nóng, nói với Tô Mạt: “Vợ ơi, anh đã gặp cha mẹ rồi.”

“À.” Tô Mạt nhất thời không phản ứng lại kịp: “Có gặp ông nội không?” Cơ thể Lục Bá Minh hiện giờ đã tốt hơn nhiều.

Lục Trường Chinh có chút sửng sốt, không phải vợ đã nói ông nội cô qua đời rồi sao? Chẳng lẽ ông cụ vừa rồi chính là ông nội cô? Cũng có thể lắm, anh thấy cha vợ luôn luôn hỏi ý kiến ông cụ kia.

“Vợ, ông nội còn khỏe mạnh không?” Lục Trường Chinh chần chừ hỏi lại.

Tô Mạt ngạc nhiên nhìn Lục Trương Chinh, thời gian trước không phải người này còn viết thư cảm ơn cô sao, sao bây giờ còn nói như mê sảng thế này.

Bấy giờ Lục Trường Chinh mới nhận ra Tô Mạt đã hiểu lầm.

“Vợ ơi, không phải anh nói bên nhà anh, anh nói bên nhà em cơ, anh đã đi hố chuồng bò của nhà họ Lý.”

Tô Mạt lúc này thực sự kinh hãi, cô đứng bật dậy: “Anh đi hố chuồng bò ư?”

Lục Trường Chinh gật đầu: “Phát hiện có hang ổ đặc vụ ở trong núi nên anh phụng mệnh trở lại lùng bắt.” Sắp bắt đầu lùng bắt toàn diện rồi nên không có gì mà không thể nói.

“Đặc vụ kia trốn ở hố chuồng bò nhà họ Lý?”

“Không phải. Nhưng cha chúng ta hẳn là đã bắt gặp đặc vụ kia, có thể còn bị uy h**p, trước mắt cha không tin tưởng anh lắm, hỏi tình hình cha cũng không nói, vậy nên anh mới vội vàng trở lại, em viết một lá thư, anh cầm đi cho cha vợ.”

“Em yên tâm, anh đã phái người bảo vệ chỗ chuồng bò, sẽ không để cha vợ gặp nguy hiểm đâu.” Lục Trương Chinh vội vàng bổ sung.

Tim Tô Mạt thắt lại, nhưng cô suy nghĩ rồi lại phát hiện ra hình như có gì đó không đúng: “Sao anh biết cha đã gặp phải đặc vụ? Là do có dấu vết chứng minh đặc vụ tới chuồng bò nhà họ Lý ha?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-115.html.]

Lục Trường Chinh kể lại Tô Đình Khiêm gặp phải anh thì phản ứng rất căng thẳng, và khoảng thời gian gặp phải đặc vụ đang trốn chạy trên núi cho đến những phản ứng bất thường khác của hai người họ.

Tô Mạt: …

Nếu cô đoán không sai thì hai bên hẳn đã hiểu lầm nhau, Tô Đình Khiêm không gặp đặc vụ, người gặp đặc vụ thực sự là cô.

Tô Đình Khiêm hẳn đã nhầm Lục Trường Chinh là nanh vuốt do bên Thượng Hải phái tới,

Tô Mạt liếc nhìn Lục Trường Chinh, hôm nay anh không mặc quân trang, biểu cảm cười đùa cợt nhả, thực sự không giống dáng vẻ của quân nhân.

“Có phải anh đã làm gì khiến cho cha mẹ coi anh là người xấu không?”

Lục Trường Chinh ho khan, anh hơi chột dạ: “Chỉ hỏi tình hình thôi, cha mẹ không phối hợp anh cũng chỉ hù dọa vài câu, chỉ hù xíu thôi.” Lục Trường Chinh làm động tác tay chỉ một xíu.

“Lúc đó anh không nhận ra cha mẹ mình, nếu nhận ra thì cho anh mượn mười lá gan anh cũng không dám.” Lục Trường Chinh ra vẻ đáng thương nhìn Tô Mạt.

Tô Mạt: …

“Vậy sau đó anh lại nhận ra?”

Nói thật là tướng mạo của nguyên chủ cũng không giống vợ chồng Tô Đình Khiêm lắm, chỉ có đường nét tương đồng với Mạc Ngọc Dung. Nghe nói nguyên chủ có khuôn mặt giống với bà nội đã qua đời của mình.

“Anh nhìn thấy niêu đất của chúng ta rồi.”

“Gì cơ?”

“Vợ ơi cái niêu đất em từng cầm qua ấy, lúc đó anh vô tình làm mẻ hai miếng nhỏ, bấy giờ anh nhìn qua cái là nhận ra. Hơn nữa dáng dấp của em tương tự với mẹ nên anh mới đoán được.”

Tô Mạt chống eo, anh cũng lợi hại lắm, từ một cái niêu đất cũng có thể nhận ra người nhà. Hai miếng mẻ nhỏ kia cô cũng đã thấy, không tính là lớn, người bình thường rất dễ bỏ qua, cô còn tưởng lúc mua đã có.

“Vợ ơi em mau viết một lá thư, anh cầm đi cho cha vợ, chuyện này không thể chậm trễ được.” Bắt đặc vụ sớm một ngày thì cũng được yên lành sớm hơn một ngày.

“Chỉ sợ em viết thư cha cũng không tin anh, cha sẽ cho là em bị anh không chế hoặc thư là do các anh ngụy tạo.” Tô Mạt nói.

Mặc dù cô có thể bắt chước nét chữ của nguyên chủ nhưng ít nhiều vẫn có chút khác biệt, làm cha mẹ nhất định có thể nhận ra.

Tô Mạt tính toán lại cuối cùng vẫn quyết định kể chuyện trong nhà cho Lục Trường Chinh biết, cô muốn lợi dụng quyền lực để bảo vệ nhà họ Tô thì Lục Trường Chinh cũng là lựa chọn tốt.

Dù sao dựa vào thân phận của cô nếu muốn lăn lộn làm quan nhỏ thì cố gắng chắc cũng tạm được, nhưng nếu muốn leo đến vị trí cao để có thể dựa vào đó chống lại đối phương vậy khả năng là rất khó, có thể không qua được thẩm tra chính trị.

Lục Trường Chinh đang muốn mở miệng lại bị Tô Mạt cắt ngang, lời cô nói ra vô cùng dọa người: “Hơn nữa, cha em không gặp đặc vụ, người gặp đặc vụ là em.”

Lục Trường Chinh vừa mới uống một hớp sữa bò, thiếu chút nữa là phun ra ngoài: “Em nói gì?”

“Tối hôm qua lúc mười hai giờ em tới hố chuồng bó đưa đồ một chuyến, lúc quay lại từ xa nhìn thấy một người mặc áo tơi lên núi, chắc là đặc vụ mà các anh muốn tìm.”

Lục Trường Chinh nhất thời không tìm được từ ngữ, điều này thực sự quá mức kinh hãi.

Thực sự không nhận ra lá gan của vợ anh lại không nhỏ như thế, nửa đêm canh ba dám một mình đi đường núi. Nhưng ngay lập tức anh lại cảm thấy lo lắng đau lòng, quá nửa đêm rất nguy hiểm, nếu gặp phải người xấu thì phải làm sao. Hơn nữa hiện tại lạnh như vậy, rất khổ cực.

Nhưng anh lại không thể nói ra câu không cho cô đến đó, dù sao cũng là cha mẹ, hơn nữa chỗ đó thực sự chật vật, ngay cả chảo cũng không có.

“Vợ, lần sau đừng có đi nửa đêm, nguy hiểm lắm.” Hồi lâu sau Lục Trường Chinh mới thốt ra câu này.

“Được.” Về chuyện này, Tô Mạt không tranh cãi với anh.

“Người nọ có vóc người không cao, không cao hơn em bao nhiêu, nếu không là đàn bà thì là một người đàn ông gầy nhỏ.” Tô Mạt chủ động cung cấp thông tin.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 116



Thấy Tô Mạt nhắc tới đặc vụ, biểu cảm trên mặt Lục Trường Chinh cũng nghiêm túc, anh lại hỏi Tô Mạt vài vấn đề, cô cũng cố gắng nhớ lại rồi kể lại.

Nói xong chuyện đặc vụ, Tô Mạt chuyển đề tài: “Trường Chinh, em muốn nói một vài chuyện trong nhà em cho anh nghe.”

Lục Trường Chinh lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Cuối cùng vợ cũng bằng lòng nói với anh, thế này coi như anh đã vượt qua sự khảo nghiệm của vợ rồi đúng không?

“Nhà em xuất thân tư bản, ông nội em bắt đầu tài trợ cho Đảng ta từ thời kỳ chiến tranh, được coi là nhà tư bản cách mạng rất nổi tiếng ở Thượng Hải…” Tô Mạt khái quát chuyện trong nhà kể cho Lục Trường Chinh nghe một lần.

Nhưng phương diện tiền tài chỉ tính sổ tiết kiệm chứ những đồ chôn dưới mật thất còn chưa tính. Dù sao tiền là thứ có thể quang minh chính đại rút ra chứ đồ mật thất hiện tại không dám tiếp xúc dù chỉ là vài giây.

“Không biết mấy người kia nhận được tin tức từ đâu, họ cho là nhà họ Tô còn giấu nhiều tài sản nên nổi lòng tham, bấy giờ mới lập kế hãm hại cha em, bắt bọn họ vào hội ủy viên cách mạng, muốn dùng nghiêm hình tra khảo ra tung tích những món đồ đó.”

“May là trước đó ông nội em làm rất nhiều việc thiện, có người nhớ ân khi trước nên âm thầm trợ giúp cha mẹ em tới nơi này an toàn.”

“Nhưng dù đã tới nơi này rồi, những người đó vẫn còn chưa bỏ qua.”

“Hẳn là anh biết khoảng thời gian trước có hai đặc vụ tới trong núi bị heo rừng g.i.ế.c c.h.ế.t đúng không? Thực ra hai người kia không phải đặc vụ mà là nanh vuốt của những người đó, họ tới đây là muốn bắt cha mẹ em để tra hỏi tung tích những thứ đồ kia.”

Nghe đến đoạn này, trong con ngươi của Lục Trường Chinh toát ra ánh sáng rét lạnh, những người đó cũng đã tìm tới nơi này rồi, vậy vợ anh cũng không an toàn. Một khi không hỏi được gì từ cha mẹ vợ thì bước kế tiếp chắc chắn sẽ tới tìm vợ anh.

“Cho nên khi thấy anh, cha em mới căng thẳng như vậy. Cha đoán anh là nanh vuốt mà bên Thượng Hải phái tới.

Nghe vợ nói như vậy, Lục Trường Chinh cũng biết nguyên nhân tại sao cha mẹ vợ lại bất thường như vậy.

“Vợ, những người khác ở hố chuồng bò có thể tin được không?”

“Người ở đó lâu năm nhất tên là Trương Chấn, là thị trưởng trước kia của Thượng Hải, bạn tốt của ông nội em. Ông ấy là người có thể tin tưởng tuyệt đối, chàng trai trẻ tuổi kia là thư kí của ông Trương cố ý đi cùng để chăm sóc ông ấy, ông Trương rất tín nhiệm anh ta. Ngoài ra còn có một đôi vợ chồng là giáo sư đại học thành phố Kinh, chắc có thể tin.”

“Em đi mấy lần, đến tận bây giờ vẫn chưa xảy ra vấn đề gì.”

Lục Trường chinh: …

Lá gan của vợ quá to, giờ mới được bao lâu mà đã đi mấy lần.

“Vợ, như vậy đi, em vẫn viết thư cho anh, nói rõ ràng nguyên do mọi chuyện, anh cầm đi cho cha xem. Sau đó vờ như manh mối về đặc vụ là do bọn họ cung cấp, chờ sau khi bắt đặc vụ, anh sẽ nghĩ cách khen thưởng cho bọn họ, dù chỉ đưa chảo cho bọn họ cũng được, anh thấy họ nấu cơm toàn dùng niêu đất.”

Tô Mạt hết sức kinh ngạc: “Bọn họ không có nồi à?” Lần nào cô đi cũng đến phòng cha mẹ, thực sự không đi qua chỗ bếp lò.

Lục Trường Chinh lắc đầu: “Vợ, em hãy yên tâm, anh sẽ nghĩ cách cho họ, khoảng thời gian này em cũng đừng đi nữa.” Cũng đừng để lính của anh bắt được vợ anh.

Phạm nhân cũng còn một cơ hội lập công chuộc tội, người ở hố chuồng bò cung cấp đầu mối, giúp bắt được đặc vụ, khen thưởng cũng là điều có thể.

Tô Mạt gật đầu, ngày hôm qua cô đã mang nhiều đồ qua rồi nên cũng định để cách một thời gian nữa.

Cô về phòng lấy giấy bút, Tô Mạt cầm bút bắt đầu sột soạt viết thư, cố gắng bắt chước chữ viết của nguyên chủ.

Lục Trường Chinh ăn xong lại nhìn hai cái phòng vài giây thì phát hiện, có vợ quả nhiên nhà nhìn giống nhà hơn.

Phòng phía tây thêm một giá lớn, bên trên đổ đầy lương thực. Phòng ngủ của bọn họ cũng được dọn dẹp kĩ càng, vợ anh còn rất tình cảm trồng thêm vài chậu hoa.

Chỉ có điều nhìn chậu hoa kia anh luôn cảm thấy rất quen mắt, anh không nhịn được lại nhìn thêm vào lần, cuối cùng cũng phát hiện điều không bình thường.

“Vợ ơi đây không phải là nhân sâm núi tự nhiên đó chứ?”

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn qua: “Đúng vậy.” Giọng nói bình tĩnh như thể đó chỉ là một cây cải thảo vậy.

Lục Trường Chinh hơi ngẩn ra, bây giờ nhân sâm núi nhiều đến mức có thể đào về nhà trồng rồi sao? Mấu chốt là còn trồng trong chậu sành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-116.html.]

“Trồng như vậy cũng sống được hả?”

“Cũng tạm, chỉ không đạt đến độ dài tốt nhất.” Gặp mấy chuyện như này ấy mà, biểu hiện của bản thân càng tự nhiên thì người khác càng khó nhìn ra sơ hở.

“Ha! Đúng là…” Lục Trường Chinh đi quanh cái chậu sành vài vòng, không ngờ cây sâm phát triển khá tốt, vào đông cũng chẳng rụng lá.

Lẽ nào sâm núi rất hợp trồng trong chậu sành?

Chẳng trách lúc thư nhà gửi đến, mẹ anh cứ luôn miệng khen Mạt Mạt là ngôi sao may mắn, xem ra quả nhiên là vậy thật.

Người khác muốn tìm được một cây sâm núi đã khó, vợ anh thì hay rồi, tận bốn cây.

“Vợ ơi, đừng để người khác thấy được đống sâm này của em nhé.” Trong thôn có không ít “yêu tinh ghen ghét”, bị cử báo phải nộp đồ vật lên đã đành, còn chịu phê bình.

“Anh yên tâm, em không cho người ngoài vào phòng đâu.”

Cô đặt ở vị trí đó, dù có đứng sau cửa sổ liếc vào trong cũng không thấy được, huống hồ đang mùa đông nên cửa phòng luôn đóng chặt.

Sau khi Tô Mạt viết thư xong, cô gập lại, rồi đưa cho Lục Trương Chinh.

Lục Trường Chinh nhận lấy, chuẩn bị đi, ngang qua bếp lò thì dừng lại: “Vợ ơi, anh có thể lấy mấy cái bánh bao không? Mấy thằng ranh con ở trên núi vẫn chưa ăn gì cả.”

Tất nhiên Tô Mạt không từ chối, cô lấy một túi vải sạch sẽ, sau khi hỏi rõ sỉ số thì lấy cho mỗi người hai cái.

Lục Trường Chinh vui vẻ cầm túi vải đi mất. Đám ranh con kia có lộc ăn rồi, được nếm thử tay nghề của vợ anh.

Hơn mười giờ tối, Tô Mạt đã chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên đại đội bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Cô vội vàng mặc quần áo xuống giường đất, đi ra sân nghe ngóng thử đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lý Nguyệt Nga vội vàng đi tới.

“Tiểu Mạt, mau về phòng, công an và bộ đội vũ trang tới bắt đặc vụ.”

Tô Mạt hoảng hốt: “Đặc vụ lẩn trốn trong đại đội chúng ta á?”

“Mẹ không rõ, dù sao có rất nhiều người tới, cha con đã bị gọi đi rồi. Con đừng sợ, mẹ qua ở với con. Chúng ta về phòng đã, khoan hãy ngủ vội, hẳn lát nữa sẽ có người tới kiểm tra đấy.”

Hai mẹ con vào phòng leo lên giường đất, Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt vô cùng bình tĩnh, giống như đã biết chuyện nên tò mò hỏi: “Con biết sẽ có người tới bắt đặc vụ trước rồi à?”

Tô Mạt gật đầu: “Dạ, buổi chiều Trường Chinh có quay về.”

"Cái gì? Nó về rồi?" Lý Nguyệt Nga rất ngạc nhiên. Cái thằng này, về chỉ lo đi thăm vợ, không thấy đi thăm cha mẹ được lúc nào.

Tô Mạt sờ mũi, nói đỡ cho Lục Trường Chinh: “Anh ấy đói bụng nên về lấy đồ ăn, lấy xong là đi lên núi ngay.”

"Buổi trưa con có gói mấy lồng bánh bao, nghĩ bụng tối mang qua cho cha mẹ một ít nhưng đều bị anh ấy cầm đi hết rồi.”

Lý Nguyệt Nga đau lòng xua tay: “Cha mẹ không sao, ăn lúc nào chả được. Bọn họ thì khốn khó, phải sống trên núi giữa trời đông giá rét, còn không có cái ăn.”

“Hôm nay mẹ cũng làm khá nhiều bánh bao, mai mẹ mang sang cho con, nếu nó lại trở về thì con cứ hấp cho nó mang đi nhé.”

“Dạ.” Tô Mạt không từ chối, chủ yếu là cô đã dùng hết bột ngô rồi, nếu chỉ làm bằng bột mì không thôi thì xa xỉ quá.

“Tiểu Mạt, thằng ba có nói lý do bên trên tới bắt đặc vụ hay không?” Lý Nguyệt Nga hạ giọng hỏi.

“Nghe nói trên núi phát hiện hang ổ của đặc vụ, bộ đội vũ trang mai phục tối hôm qua phát hiện ra nhưng không bắt được hết, một tên chạy thoát nên giờ mới đến từng đại đội lục soát.”

“Chao ôi, chuyện gì đây trời, thời gian này vừa mới tốt lên chút thì lại xuất hiện thêm vụ nữa." Lý Nguyệt Nga vỗ đùi: “Con nói, sao lợn rừng không ủi c.h.ế.t hết đặc vụ đi, chừa lại một tên làm gì cơ chứ.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 117



Các xã viên trong đại đội của thôn Lục Gia hôm nay đã phải chứng kiến hai sự kiện cùng một lúc.

Ban ngày họ rất phấn khởi, khi cánh nhà báo tới phỏng vấn còn chụp không ít ảnh, khả năng lớn số ảnh đó đều được đăng trên báo chí. Mọi người rất phấn khích, bởi vì được đăng ảnh lên báo chính là chuyện làm vinh dự cả dòng họ.

Tới buổi tối, các xã viên hưng phấn cả ngày mới chớm ngủ một lát thì đột nhiên có một đám người tới, nói là muốn bắt đặc vụ.

Khiến mọi người rất sợ hãi.

Đã nhiều năm sống chung với cả đại đội, ai cũng biết gốc gác của ai, tự dưng có người báo rằng có lẽ bên trong đại đội có một đặc vụ đang ẩn náu.

Chuyện này rất đáng sợ!

Tổ tiên nhà mình là người thành thật tám đời bần nông, không biết sao lại bị bôi đen vì ở chung một đại đội với đặc vụ.

Vài người nhát gan nhìn ai cũng thấy giống đặc vụ.

Không cần ai nhắc nhở bọn họ cũng vắt óc suy nghĩ những chuyện bất thường trong thôn xảy ra dạo gần đây, khi nhân viên điều tra tới chưa kịp hỏi gì đã nói hết những gì mình nghĩ.

Tin tức hữu dụng không có mấy, nhưng lại nói ra không ít chuyện không sạch sẽ trong thôn, khiến cán bộ đại đội đi cùng nhân viên điều tra rất tức giận.

Một đám ngốc nghếch, may mà cánh nhà báo đã đi rồi. Nếu cánh nhà báo vẫn ở đây, nghe thấy chuyện họ kể rồi thì chắc cái đại đội tiên tiến này đã nổi tiếng khắp toàn quốc rồi.

Ngay cả chuyện Tô Mạt trồng rau nhanh lớn cũng có người báo lên trên.

Một lát sau đã có người tới chỗ Tô Mạt.

Người dẫn đường là đội trưởng đội sản xuất, đi theo sau lưng là ba người trên huyện.

Thấy Lý Nguyệt Nga cũng ở đây, đội trưởng đội sản xuất khách sáo chào hỏi, sau đó bọn họ đi vào nhà kiểm tra xem có giấu người nào không.

Đương nhiên họ sẽ không lật tung hết đồ lên như trong mấy bộ phim cũ, mà chỉ đi kiểm tra các góc kín trong nhà hoặc mấy cái tủ lớn, ngay cả mấy cái chậu gỗ phẳng Tô Mạt dùng để trồng rau trong nhà cũng bị bọn họ lật xem.

Cũng may sau khi Lục Trường Chinh đi, để bảo đảm an toàn, Tô Mạt đã cất hết mấy chậu nhân sâm núi hoang dã vào không gian.

Ngoài kiểm tra bên trong nhà, mấy người đó còn kiểm tra các góc phía sau nhà, những nơi có thể giấu người như phòng chứa củi, nhà xí các thứ, mấy nơi mà chủ nhà không hề biết.

Kiểm tra xong cũng không phát hiện có gì bất thường, một người đàn ông tầm trung niên chải tóc ngược bước tới, không hề khách sáo hỏi: "Cô là Tô Mạt sao?"

"Đúng vậy." Tô Mạt gật đầu.

"Nghe nói các loại rau cô trồng lớn rất nhanh, có phải cô đã dùng tới loại phân bón nước ngoài nào không?"

Tô Mạt bực mình, rất nhiều người thích quy tội cho người khác, hôm nay thì có những hai người.

"Đồng chí, tôi trồng rau tưới bằng nước lã, thỉnh thoảng mới dùng tới phân bón hữu cơ chứ không dùng loại phân bón nào khác. Còn tại sao rau tôi trồng lại lớn nhanh như thế thì tôi đoán, khả năng đất ở đây chưa từng trồng trọt nên mới không được phì nhiêu."

"Còn có nguyên nhân nào khác nữa không thì tôi không biết."

"Đất ở ngay cổng sân, đồng chí không tin có thể đào chút mẫu đất mang tới viện nghiên cứu để kiểm tra. Nếu đồng chí tìm ra được nguyên nhân giúp lương thực lớn nhanh thì tôi nghĩ tất cả đồng chí nông dân sẽ biết ơn ông lắm."

Mặc dù Tô Mạt có đủ tự tin đối phó được chuyện này, song chuyện lần này đã cảnh tỉnh cô, sau này cô làm gì cũng phải cẩn thận hơn bình thường.

Tóc vuốt ngược nhìn Tô Mạt, nói: "Mồm miệng rất lanh lẹ. Đêm qua khoảng hai ba giờ cô đang làm gì?"

"Làm gì được chứ? Tôi đang ngủ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-117.html.]

"Ai có thể chứng minh được?"

"Không ai chứng minh được cả, lúc đó chỉ có một mình tôi."

"Chồng cô đâu? Cậu ta yên tâm để một cô vợ nhỏ xinh như hoa ở một mình hay sao?" Giọng điệu nghe hơi đáng ghét.

Tư chất cán bộ có người tốt có người kém. Có cán bộ tốt vì công vì dân thì cũng phải có cán bộ thích phô trương thanh thế, ra vẻ ta đây trước mặt mọi người.

Lý Nguyệt Nga nín nhịn mãi không được, bà ấy nói: "Đồng chí, con trai tôi quay lại quân đội nên không thể ở cùng con dâu tôi cả ngày được. Chúng tôi là người thôn quê thật thà chất phác, tính cách của con dâu cũng tốt nên chúng tôi mới yên tâm để con bé ở một mình."

"Cũng như bây giờ, vừa nghe hôm nay có người tới tôi đã vội chạy tới đây rồi." Khi nói ra lời này, chẳng khác nào bà ấy đang chỉ thẳng mặt mắng tóc vuốt ngược là người xấu cả.

Tóc vuốt ngược vừa định nổi giận thì người đứng phía sau ông ta đã kéo lại, thì thầm nói nhỏ: "Đây là mẹ và vợ của phó đoàn Lục."

Khuôn mặt tóc vuốt ngược nghẹn đỏ bừng, cơn tức dồn nén trong lồng n.g.ự.c không thể phát ra ngoài, cũng không nuốt trôi được.

Ông ta hừ lạnh, sau đó xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi sân, tóc vuốt ngược đá người vừa nhắc ông ta một cái: "Đồ ngu, sao không nói sớm." Hại ông ta ra oai nhầm chỗ.

Ông ta thấy gia cảnh nhà nọ không tệ nên định xem có vơ vét được tý béo bở nào không. Giờ không vơ vét được gì, ngược lại còn có khả năng bị cấp trên ghi nhớ gây khó dễ.

Đội trưởng đội sản xuất dẫn họ tới đứng phía sau im như chim cút, thở mạnh cũng không dám, sợ bị người ta giận cá c.h.é.m thớt.

Sao ông ta lại xui xẻo như thế chứ, phải dẫn mấy người của Hội ủy viên cách mạng tới đây.

Hình ảnh mấy người này áp giải người tới chuồng bò mấy năm trước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt ông ta.

Chờ đám người kia rời đi, Lý Nguyệt Nga đóng cổng sân viện lại rồi mới bắt đầu mắng chửi: "Phì! Loại người gì thế. Đúng là cái thời đầu trâu mặt ngựa cũng được làm cán bộ."

"Cái tên tóc vuốt ngược kia không phải người tốt. Tiểu Mạt, sau này nếu con lên huyện mà gặp ông ta thì nhớ tránh xa một chút." Lý Nguyệt Nga dặn dò, sau đó lẩm bẩm trong miệng: "Bắt đặc vụ là chuyện của công an, sao ngay cả người của hội ủy viên cách mạng cũng tới làm gì."

"Bắt được đặc vụ sẽ lập công, có lẽ ông ta cũng muốn lập công." Tô Mạt giải thích với Lý Nguyệt Nga.

Do muốn mưu cầu "quyền" nên tối nay Tô Mạt đã đọc sách lịch sử, bổ sung kiến thức về cơ cấu lịch sử trong giai đoạn này.

Từ năm 1967, sự kiện Một tháng bạo phong ở Thượng Hải bắt đầu, những cuộc cướp quyền lặp đi lặp lại, trải dài tới 20 tháng, các nơi lần lượt thành lập các hội ủy viên cách mạng để thay thế ủy ban các huyện, thành phố. Đứng ra nắm giữ chức vị lãnh đạo Đảng, chính trị, tiền bạc, quyền hành, thực thi tại địa phương.

Ban đầu hội ủy viên cách mạng huyện áp dụng cơ chế ba kết hợp, nghĩa là ba mối liên kết đại diện cho cán bộ cách mạng, đại diện cho quân đội, đại diện cho quần chúng nhân dân.

Dần dần, hội ủy viên cách mạng bị đại diện của các phái phản chiếu chiếm giữ, có rất nhiều tỉnh cấp một có tỷ lệ phái phản chiến cao trên cả mức 50%, công tác trong đó vô cùng hỗn loạn.

Vừa vậy bắt đầu từ năm 1970, các nơi lại bắt đầu thành lập ủy ban huyện, thành phố mới. Nhưng vẫn còn nhiều địa phương thuộc loại một tổ chức có hai tên, quyền lực vẫn nằm trong tay của hội ủy viên cách mạng. Thực chất bí thư và chủ nhiệm hội ủy ban của các huyện, thành phố đều là một người.

Từ năm 1970 tới năm 1973, là thời điểm giằng co giữa ủy ban các huyện, thành mới và hội ủy viên cách mạng.

Vào thời kỳ này, công tác tại các bộ ngành trong chính phủ chưa được phân công rõ ràng, những việc tạo ra thành tích đều bị các bộ ngành khác tranh cướp. Còn mấy việc không tạo ra thành tích thì sẽ không có ai muốn đụng vào.

Giống như bắt đặc vụ có thể lập công vậy, tất nhiên hội ủy viên cách mạng sẽ không bỏ qua.

Đương nhiên, hội ủy viên cách mạng không chỉ có mỗi người xấu.

Hội ủy viên cách mạng thiết lập ba ban một phòng, bao gồm ban chính trị, ban chỉ huy sản xuất, ban bảo vệ và phòng làm việc.

Thời kỳ trước, ban chính trị và ban chỉ huy sản xuất thường chịu trách nhiệm tổ chức công tác sản xuất và quản lý đời sống xã hội.

Còn hội ủy viên cách mạng người ta hay gọi của sau này chỉ tăng thêm một ban bảo vệ và phòng làm việc. Những việc như tịch biên tài sản, công khai tố cáo hầu hết đều do người của hai ban ngành xử lý.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 118



Sau khi biết được tình hình cơ cấu quyền lực của thời đại này xong, Tô Mạt càng thêm kiên định với suy nghĩ muốn có quyền lực.

Về bản chất cô là một người bình thường, nhưng cô đọc được nhiều sách, hiểu một chút về lịch sử nên cũng được coi như chiếm chút tiên cơ so với mọi người.

Thay vì sử dụng sức của mình, chẳng bằng lợi dụng những điều biết trước và kiến thức của tương lai, góp một chút công sức cho phái ủng hộ. Chờ tới khi phái ủng hộ thuận lợi đi lên, cô sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại, lúc đó chỉ cần đi khinh thường mấy tên ngu ngốc hèn nhát là được rồi.

Trong các phái ủng hộ, trừ ba người được chọn sẵn ra thì tốt nhất nên chọn thêm vài đại lão có phẩm chất nổi trội và đã có cống hiến phi thường để hợp tác.

Riêng chuyện này phải lựa chọn thật kỹ càng. Tô Mạt cảm thấy cô nên bắt tay từ mặt nông nghiệp.

Do thức tỉnh dị năng trồng trọt hệ Mộc, hồi đi sưu tầm sách ở thời tận thế, Tô Mạt đã cất rất nhiều sách vở chuyên ngành nông nghiệp.

Tuy rằng cuốn tiểu thuyết này sát với lịch sử, nhưng vẫn có vài chỗ khác biệt. Có lẽ là một thế giới song song.

Tô Mạt vẫn nhớ, trong sách có đề cập tới vài đại lão giúp tổ quốc cải thiện vấn đề lương thực. Nhưng hình như mấy đại lão này không phải người mà cô biết trong thế giới của cô.

Về phần đó là ai thì bây giờ Tô Mạt tạm không nhớ ra.

Nhưng cô có thể tới bưu điện đặt trước [Báo cáo khoa học], nhằm tìm hiểu thêm về trình độ nghiên cứu nông nghiệp của thời kỳ này.

Tới lúc đó sẽ viết thư thăm dò, hỏi thăm ý kiến của các đại lão từ những người bên cạnh, rồi lại chọn ra một hoặc hai người có tiềm lực để hợp tác.

Dù sao mấy cái cô học được đều lấy từ trong sách vở chuyên ngành, tuy nhiên đa phần những nghiên cứu luận chứng đều được vô số nhân viên nghiên cứu sau này chắt lọc lược bỏ, vượt xa trình độ nghiên cứu bây giờ.

Có thể giúp tổ quốc thoát khỏi cục diện thiếu lương thực sớm một ngày sẽ ít đi một ngày những người dân bị đói.

Chuyện này có lợi cho cả đất nước, dân chúng, cô và những người khác.

Chỉ cần người này có nhân phẩm tốt thì công lao của cô sẽ không bị xóa bỏ. Tới lúc được, đại lão được lợi to thì cô cũng phải được chút lợi nhỏ.

Quan trọng là người ta phải có nhiều mối quan hệ, khi cô có việc cần giúp đỡ người ta sẽ không khoanh tay bỏ mặc.

Đương nhiên không cần nhờ tới sự giúp đỡ của người khác thì càng tốt.

...

Cả đại đội ầm ĩ suốt đêm, Lý Nguyệt Nga cũng không về nhà mình nữa. Hai mẹ con nằm trên giường lò nhà Tô Mạt mơ màng ngủ.

Nhưng hai người ngủ không ngon giấc, có chút tiếng động thôi cũng đã tỉnh dậy.

Trời vừa tờ mờ sáng, Lý Nguyệt Nga đã thức dậy trở về.

Trong nhà còn một cụ già và trẻ con, bà ấy, Lục Thanh An và thằng cả đều ra ngoài cả, tuy rằng đã bảo thằng hai tới trông nom nhưng vẫn không yên tâm lắm.

Sau khi Lý Nguyệt Nga rời đi, Tô Mạt cũng thức dậy luôn.

Tô Mạt lấy một cuốn sách chuyên ngành trong không gian ra, sau đó nghiêm túc nghiên cứu tài liệu.

Khoảng hơn hai tiếng sau, Lý Nguyệt Nga lại sang đây, sắc mặt bà ấy không được tốt lắm.

"Tiểu Mạt, hôm nay con ở nhà đừng ra ngoài. Nghe nói đêm qua có rất nhiều người bị kéo tới đại đội hỏi chuyện."

Trái tim trong lồng n.g.ự.c Lý Nguyệt Nga đập rộn ràng, không ít người bà ấy quen đều bị kéo tới đó. Đột nhiên Lý Nguyệt Nga cảm thấy vui mừng vì có một thằng con ngoan, một người bạn đời tốt. Không thì bà ấy cũng bị kéo tới đại đội rồi.

Tô Mạt gật đầu: "Mẹ yên tâm, con sẽ chờ ở nhà."

Lý Nguyệt Nga ngồi dựa vào giường lò thở dài: "Hồi nãy mẹ nghe cha con nói là, con bé Tiểu Lan mới về lúc sáng cũng bị kéo tới đại đội hỏi chuyện rồi."

"Con nói xem, con bé Tiểu Lan này đầu óc có vấn đề gì à? Bình thường không thấy về, bây giờ người ta đang bắt đặc vụ thì về làm gì?"

Thực ra Lục Tiểu Lan cũng oan uổng lắm, hôm qua cô ấy nghe nói có tòa báo tới đại đội phỏng vấn, vừa hay cô ấy lâu rồi chưa về nhà nên mới xin chủ nhiệm cho nghỉ một hôm.

Lúc sáng sớm còn tới hợp tác xã mua bán cắt hai cân thịt ba chỉ loại ngon, mua thêm đường và quẩy ngào đường định mang về nhà mẹ để thăm ông nội và cha mẹ, nhân tiện hóng hớt chút chuyện.

Ai ngờ vừa tới gần đại đội đã thấy có người đợi sẵn bên ngoài, dọa cô ấy sợ muốn chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-118.html.]

Mặc dù chồng cô ấy là cán sự công xã, nhưng từ hôm qua đã không thấy về nhà, cô ấy lại không biết đại đội đang bắt đặc vụ nên vừa về đã rơi vào tầm ngắm rồi.

Cũng may cha và anh cô ấy có chút địa vị, chỉ bị hỏi vài câu là được cho về nhà.

Lục Tiểu Lan về nhà họ Lục với vẻ mặt xanh xao, gọi mẹ nhưng không thấy trả lời. Lục Bá Minh trong nhà nghe thấy tiếng động nên đã ra ngoài đón cô ấy.

Thấy vẻ mặt Lục Bá Minh đã tốt hơn trước rất nhiều, Lục Tiểu Lan vui lắm. Tuy rằng cô ấy đã nghe Lý Nguyệt Nga nói từ trước, nhưng giờ đã tận mắt nhìn thấy ông cụ lại là chuyện khác.

"Ông nội, sức khỏe ông đã tốt lên chưa ạ? Ôi chao, khỏe như này là quá tốt rồi." Lục Tiểu Lan đi vòng quanh người Lục Bá Minh.

Lục Bá Minh nhìn cháu gái đi lòng vòng xung quanh hoa cả mắt, giữ cô ấy lại rồi nói: "Con bé này, đi lòng vòng làm ông hoa mắt quá."

Lục Tiểu Lan phì cười, nhấc thịt ba chỉ lên: "Ông nội, cháu cắt một miếng thịt ba chỉ loại ngon mang về, trưa nay sẽ làm thịt kho cho ông ăn."

"Được." Lục Bá Minh rất yêu thương cô cháu gái duy nhất trong nhà.

Bọn trẻ con đang chơi trên giường lò, vừa nghe thấy giọng Lục Tiểu Lan đã mặc áo bông chạy ra ngoài.

"Cô ơi!"

"Cô ơi!"

Lục Tiểu Lan làm ở hợp tác xã mua bán, trước khi lấy chồng, cứ dăm ba ngày lại cho mấy đứa trẻ con một ít quà ăn vặt. Sau khi lấy chồng xong, chưa lần nào về mà đi tay không. Vì thế bọn trẻ con lại càng thích cô ấy hơn.

Trẻ con ấy mà, rất thích ăn ngon, ai cho bọn nó ăn ngon bọn nó sẽ đối xử tốt với người đó.

"Cô ơi, sao lâu rồi không thấy cô về." Lục Phượng Cần nhào sang ôm Lục Tiểu Lan.

Tuổi tác của cô ấy và Lục Tiểu Lan không chênh nhau quá nhiều, khi nhỏ Lục Tiểu Lan hay dẫn cô bé đi chơi nên quan hệ của hai người rất tốt.

Lục Tiểu Lan sờ đầu cô bé, mỉm cười nói: "Dạo này cô bận việc nên không được nghỉ làm. Chờ hết bận rồi cô sẽ hay tới như cũ."

Vừa nói xong đã nhấc túi giấy dầu trong tay lên: "Nào xếp hàng đi, cô cho các cháu ăn một bữa ngon."

Bọn trẻ con cười vui vẻ xếp thành hàng, Lục Tiểu Lan chia cho mỗi đứa hai viên kẹo, một bốc quẩy ngào đường.

"Còn thừa lại để ở chỗ bà nội, sau này bà nội sẽ chia cho mấy đứa ăn thêm. Còn bây giờ thì mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm." Lục Tiểu Lan gói kín đống bánh còn thừa.

Bọn trẻ con nói cảm ơn, vui vẻ cầm theo đồ ăn về phòng.

Lục Tiểu Lan vội chạy tới đỡ Lục Bá Minh vào nhà: "Ông nội, mẹ cháu đâu rồi?"

"Chắc đang ở chỗ Tiểu Mạt, bây giờ trong thôn đang loạn cào cào mà chị dâu ba của cháu lại ở một mình, mẹ cháu không yên tâm." Lục Bá Minh nói.

"Dạ, vậy chị dâu cả với chị dâu hai đâu rồi ạ?"

"Ra ngoài cả rồi, chắc cũng bị gọi đi hỏi chuyện." Hai cô cháu dâu này rất cẩu thả, để mấy đứa con ở nhà một mình.

"Ông nội, vậy ông vào phòng ngồi đi để cháu đi tìm mẹ."

"Ừ đi đi." Lục Bá Minh vung tay nói.

Lục Tiểu Lan vào phòng bếp cất đồ, nghĩ ngợi một lát lại bỏ quẩy ngào đường vào một cái bát, bưng tới nhà Tô Mạt.

Lúc đi qua nhà anh cả anh hai, bọn trẻ con đang nằm nhoài trước cửa sổ gọi cô ấy.

"Cô ơi, cô đi đâu thế?"

"Tới nhà thím ba của các cháu."

Hai mắt Lục Quốc Đống sáng ngời: "Cô ơi, cháu đi cùng được không?"

"Được chứ, đi thôi."

Lục Quốc Đống vội nhảy xuống khỏi giường lò, đi giày xong chạy ra ngoài. Lục Quốc Lương thấy anh trai đi thì cũng đi theo.

Mấy đứa trẻ nhà anh cả thấy mấy đứa trẻ nhà anh hai đã đi, vội chạy theo sau. Thế là một mình Lục Tiểu Lan dẫn năm đứa bé, nhao nhao chạy tới nhà Tô Mạt.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 119



Lúc này Lý Nguyệt Nga đang rang hạt dẻ cùng Tô Mạt trong nhà, bỏ chút dầu, cho thêm ít đường là cả nhà tràn ngập mùi hương ngọt ngào của hạt dẻ.

Lục Tiểu Lan vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm, cô ấy la lớn: "Mẹ, chị dâu ba, hai người đang nấu món gì ngon thế? Thơm quá."

Đám trẻ con nhao nhao chạy vào, vừa chạy vừa la hét: "Ba nội, thím ba, bọn cháu tới rồi."

Lý Nguyệt Nga thấy cả đám người đi vào thì hơi cau mày, nói: "Đang rang hạt dẻ."

Lý Tiểu Lan vừa bước vào nhà đã cảm thấy ấm áp, nói: "Đúng là chỉ có tường ấm là thoải mái nhất, trong phòng thật ấm áp." Lúc xây nhà, chính cô ấy là người đề nghị xây thêm tường ấm.

Đưa cái bát cho Tô Mạt, Lục Tiểu Lan mỉm cười nói: "Chị dâu ba, em không mua được gì nên mang cho chị một ít quẩy ngào đường."

Tô Mạt mỉm cười nhận, nói: "Chị đâu phải trẻ con đâu, tới mà cũng phải mang đồ ăn cơ à. Trông quẩy ngào đường này ngon quá, vừa hay chị chưa được ăn bao giờ."

Tô Mạt nhặt một miếng lên ăn thử, khá ngon, nhai giòn xốp. Sau này có nhiều loại đồ ăn vặt nên cô chưa từng ăn thử loại này bao giờ.

Thấy Tô Mạt không chê, Lục Tiểu Lan rất vui. Cô ấy vừa định tìm chỗ ngồi thì sợ hết hồn, cả phòng chất đầy đất như này là để làm gì?

"Chị dâu ba, chị định làm gì thế?"

"Dùng để trồng rau, chờ tới mùa đông đõ phải ăn toàn củ cải trắng." Tô Mạt nói.

"Sao có thể được?" Tô Tiểu Lan kinh ngạc.

"Sao lại không chứ? Căn phòng này rất ấm áp, không lọt gió cũng không có tuyết, có đất thì tất nhiên cây sẽ lớn." Lý Nguyệt Nga đáp: "Chị dâu ba của con rất thông minh."

"Dạ dạ dạ, con ngốc quá, đương nhiên cây sẽ lớn rồi." Lục Tiểu Lan cười xòa, nhưng trong lòng vẫn giật mình không thôi.

Chị dâu ba thật lợi hại, không những khiến anh ba nhà cô ấy c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt mà ngay cả mẹ cũng thu phục được.

Lý Nguyệt Nga cảm thấy mồm miệng con gái mình không được kín nên cũng không nói chuyện nhân sâm núi hoang dã cho cô ấy biết, vì vậy Lục Tiểu Lan không hay biết gì cả.

Vào lúc này mấy đứa trẻ con đang đứng thành vòng tròn quanh bếp lò, nuốt nước bọt ừng ực. Năm nay bọn nó không nhặt được bao nhiêu hạt dẻ cả, người lớn đã cất hết để nấu ăn, đương nhiên sẽ không rang lên cho ăn.

Giờ ngửi mùi thơm, thèm không chịu được.

Tô Mạt thấy buồn cười, cô cầm một cái chậu lớn rồi xúc đầy cả một chậu hạt dẻ rang, đặt lên giường lò ở phòng phía tây cho bọn trẻ ăn.

Sau khi biến phòng khách thành nơi trồng rau, Tô Mạt đã trải chiếu lên giường lò ở phòng phía tây, lúc có nhiều người sẽ dùng giường lò ở phòng phía tây để tiếp khách. Tới lúc đó chỉ cần nhóm lửa làm ấm giường lò thì sẽ không còn thấy lạnh nữa.

Tô Mạt bưng đồ ăn vào, sau đó vội vàng đi nhóm bếp trong giường lò lên.

Tô Nguyệt Nga rang xong số hạt dẻ còn lại cũng xúc đầy một chậu lớn, ba người lớn bọn họ mang theo một cái bàn nhỏ khác, cùng ngồi trên giường lò ở phòng phía tây tám chuyện.

"Mẹ, chuyện là thế nào? Sao hôm qua vừa có tòa báo tới phỏng vấn mà hôm nay đã có người tới bắt đặc vụ rồi? Liệu danh hiệu đại đội sản xuất tiên tiến có bị tước bỏ không?" Lục Tiểu Lan hạ nhỏ giọng hỏi.

"Phi phi phi! Phủi phui cái miệng của con." Tô Nguyên Nga tức giận vỗ Lục Tiểu Lan một cái thật mạnh.

Nếu cái danh hiệu này bị tước bỏ thì chồng bà ấy sẽ tức điên lên mất. Cố gắng bao nhiêu năm mới đạt được danh hiệu này, nếu không còn nữa chắc hẳn xót xa lắm.

Lục Tiểu Lan cũng tự tát miệng vài cái: "Phủi phui cái miệng, lại nói sai rồi." Sau đó cô ấy nhìn về phía Lý Nguyệt Nga, chờ bà ấy giải thích.

"Nghe nói phát huyện hang ổ của bọn đặc vụ ở trong núi, bộ đội vũ trang mai phục phát hiện ra đặc vụ nhưng không tóm được, để xổng mất nên bây giờ mới tới đại đội chúng ta lục tìm."

"Trốn trong đại đội của chúng ta sao? Hay là người của đại đội?"

"Cái đó sao mẹ biết được, lục soát cả mấy đại đội khác nữa, ai biết người đó ở đâu chứ." Lý Nguyệt Nga xua tay nói.

"Mẹ giỏi quá, mấy đại đội bị lục soát cùng lúc mà mẹ cũng nghe ngóng được, kỹ năng hỏi thăm tin tức đúng là đỉnh." Lục Tiểu Lan giơ ngón tay cái lên, bởi vì ngay cả cha cô ấy cũng không biết rõ tình hình được như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-119.html.]

Lý Nguyệt Nga ngượng ngùng: "Là chị dâu ba của con nói."

"Là anh ba em nói cho chị biết." Tô Mạt vội bổ sung.

"Hả? Sao anh ba lại biết?"

"Anh ấy đã về, bộ đội phái anh ấy dẫn đội tới đây xử lý chuyện này."

Lục Tiểu Lan cười trộm, người đã kết hôn và chưa kết hôn khác nhau thật. Lúc làm nhiệm vụ cũng cố tình chọn một nơi gần nhà để dễ bề quay về.

"Chị dâu ba, vậy anh ba có tiết lộ thêm chuyện gì nữa không?" Lục Tiểu Lan hỏi.

Tô Mạt vừa định nói chuyện thì đã có tiếng gọi đầy lo lắng vang lên bên ngoài sân: "Em dâu ba, em dâu ba, mẹ có ở nhà em không?"

Lý Nguyệt Nga thò đầu ra xem thử, thấy là Lục Quế Hoa thì nói: "Mẹ ở đây, vợ thằng hai, có chuyện gì thế."

Lục Quế Hoa nghe thấy giọng của Lý Nguyệt Nga thì đi vào bên trong, vừa vào đã nghe thấy phòng phía tây có tiếng động, cô ta vội bước tới phía đó.

Khi nhìn thấy Lý Nguyệt Nga, nước mắt của Lục Quế Hoa đã rơi lã chã.

"Mẹ, mẹ mau đi tìm cha đi, mau cứu mẹ con đi mẹ, mẹ con vừa bị người ta dẫn đi rồi."

Lý Nguyệt Nga không để tâm lắm: "Người bị dẫn tới đại đội hỏi nhiều lắm, có làm gì đâu mà sợ, hỏi xong sẽ được về thôi."

"Không phải, mẹ con bị dẫn đi từ sáng sớm mà bây giờ vẫn chưa thấy về. Hồi nãy em trai con quay về nói là, mẹ con đã bị kéo lên xe mang đi rồi." Lục Quế Hoa nức nở: "Mẹ mau đi tìm cha đi mẹ, cứu mẹ con với, mẹ con không thể là đặc vụ được."

Lý Nguyệt Nga giật mình làm rơi hạt dẻ trong tay, nói: "Con nói gì? Triệu Cửu Hương bị người tới lục soát dẫn đi khỏi đại đội rồi?"

Lục Quế Hoa khóc lóc gật đầu: "Mẹ ơi, xin mẹ mau đi tìm cha đi, cứu mẹ con với."

Vừa nói hai đầu gối đã hơi khuỵu xuống, định quỳ xin. Nhưng lại bị Lục Tiểu Lan nhanh tay nhanh mắt kéo lên.

Lý Nguyệt Nga vội bước xuống giường lò, tức giận nói.

"Tạm thời con đừng khóc lóc nữa, để mẹ đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."

"Nhưng mẹ phải nói trước, nếu mẹ con phạm tội thì Thần Tiên trên trời cũng không thể cứu được. Cha con chỉ là bí thư đại đội mà thôi, có bao nhiêu bản lĩnh được chứ."

Mong rằng thực sự không phải ả đàn bà Triệu Cửu Hương kia, không thì lớn chuyện rồi.

Không những mất danh hiệu đại đội tiên tiến, mà chỉ sợ công việc của thằng hai cũng mất luôn. Tương lai của hai đứa cháu trai có lẽ cũng bị ảnh hưởng.

Đặc vụ sẽ bị xử bắn, mà con cháu đời sau của đặc vụ thì lấy đâu ra chỗ tốt chữ?

Năm đứa nhỏ bị dáng vẻ của mấy người lớn dọa sợ.

Lý Nguyệt Nga thấy vậy vội nói với Tô Mạt: "Tiểu Mạt, mấy đứa nhỏ mẹ gửi ở chỗ con, con chăm sóc bọn nó giúp mẹ một lát. Để mẹ qua bên kia xem thế nào."

Nói xong bà ấy vội vàng đi cùng Lục Quế Hoa, Lục Tiểu Lan sợ mẹ mình luống cuống nên cũng đuổi theo phía sau.

Chờ bọn họ rời đi, Lục Quốc Đống thấp thỏm hỏi: "Thím ba, bà ngoại cháu là đặc vụ ạ?"

Tô Mạt sờ đầu cậu bé, nói: "Thím ba không biết."

Cô chưa gặp Triệu Cửu Hương bao giờ nên không biết được, vả lại hôm đó cô mới chỉ nhìn thấy bóng lưng của bà ta mà thôi.

"Vậy sau này cháu còn đi học được nữa không?"

"Được chứ, Quốc Đống à, cháu yên tâm. Dù bà ngoại cháu có xảy ra chuyện thật thì cháu vẫn con của cha cháu."

Chờ tới khi cậu bé lớn lên, hoàn cảnh đã thoáng hơn rồi thì cũng không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng.
 
Back
Top