Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 290



Lúc này, Phượng Khê nói: “Phụ hoàng, điện Ma Thần đã xuất hiện, có phải cũng nên ký hiệp ước hữu nghị vạn năm rồi không?”

Yểm hoàng gật đầu: “Ta sẽ sai người bắt đầu chuẩn bị chuyện này.”

Hiện tại lòng Yểm tộc đã hoàn toàn nghiêng về phía Nhân tộc.

Chỉ riêng chuyện điện Ma Thần thôi đã góp vô số điểm cho Nhân tộc rồi.

Dù Ma tộc có cưỡi ngựa đuổi, cũng còn lâu mới kịp!

Hơn nữa những năm qua, ông ta đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt trước Ma Tộc bao lần, đã sớm chịu đựng đủ rồi.

Nay nhờ phúc của khuê nữ, về sau ông ta sẽ không bao giờ phải chịu đựng nữa!

Phượng Khê nói: “Phụ hoàng, ban nãy khi ở điện Ma Thần, có rất nhiều người dò hỏi đầu đuôi sự việc, nhưng con không hé răng nửa lời. Bởi chuyện này liên quan đến cơ mật của hoàng gia chúng ta, bên con nghĩ cần bạc bạc cho kỹ rồi mới thông báo ra ngoài.”

Yểm hoàng hài lòng gật đầu: “Con nghĩ chu đáo lắm, vậy con cảm thấy nên nói thế nào mới thích hợp?”

Phượng Khê suy tư một lát, rồi mới nói: “Hay là nói, chuyện điện Ma Thần biến mất là thử thách mà Ma Thần dành cho chúng ta! Nếu gán cho Ma Thần, vậy mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý, chẳng ai dám nghi ngờ ngài ấy cả.”

Hai mắt Yểm hoàng sáng lên.

Cách này hay!

Khuê nữ nói đúng, không ai dám nghi ngờ Ma Thần cả.

Dù chuyện đó không hợp thói thường, thì mọi người cũng sẽ tự động bổ não tìm lý do thôi!

Phượng Khê lại nói tiếp: “Phụ hoàng yên tâm, con kín mồm kín miệng lắm, con sẽ giữ kín chân tướng mọi chuyện, dù là với nhị sư huynh, con cũng không tiết lộ nửa chữ!”

Yểm hoàng lại càng hài lòng hơn.

Bây giờ ông ta có một tâm nguyện.

Chỉ mong Phượng Khê thật sự là khuê nữ ruột của ông ta!

Tiếc là, chính bản thân ông ta cũng biết, xác suất của chuyện này gần như bằng không.

Thôi vậy!

Cha con đã nhận nhau rồi, dù không phải ruột thịt, thì chung đụng lâu ngày cũng sẽ thành ruột thịt thôi!

Vì thế, lúc rời khỏi Hoàng cung, Phượng Khê không hề đi tay không, mà ôm theo phần thưởng và một nghìn vạn Yểm thạch mà Yểm hoàng ban cho.

Không hổ là Yểm hoàng, vừa ra tay đã hơn hẳn người thường.

Địa vị của ông ta trong lòng Phượng Khê cũng dần tăng cao chút.

Trên đường về, Phượng Khê còn chạm mặt thú Huyết Đồng.

Thấy Phượng Khê đi một mình, không có Độc Cô viện trưởng ở cạnh, tinh thần của thú Huyết Đồng lâp tức hăng hái hẳn lên.

Nha đầu thối này trêu đùa nó hết lần này đến lần khác, bây giờ nó nhất định phải dạy cho nó một bài học.

Thậm chí nó còn tưởng tượng ra dáng vẻ chật vật của Phượng Khê rồi cơ.

Nhưng dù chật vật đến đâu, thì cũng đáng đời nàng!

Nó vồ thật nhanh về phía nàng, nhưng khi khoảng cách giữa nó và nàng còn chừng một trượng, nó nghe nàng thở dài: “Nói có lẽ ngươi không tin chứ, ta đã gặp cha ngươi trong điện Ma Thần đó.”

Thú Huyết Đồng: “…”

Đầu tiên nó thoáng sửng sốt, theo sau đó là cơn giận không thể kiềm chế.

Chắc chắn nha đầu thối lại đang trêu chọc nó, đúng là tìm đường c.h.ế.t mà!

Phượng Khê nhún vai: “Ngươi biết Hách Liên Tùng Hoành không? Thú Huyết Đồng mà ta nói là thú cưỡi của người đó! Trừ vóc dáng to hơn ngươi ra, thì ngoại hình của con thú kia giống ngươi như đúc!”

Thú Huyết Đồng ngẩn người.

Thú cưỡi của Hách Liên Tùng Hoành ư?

Vậy đúng là cha nó thật rồi!

Chẳng lẽ cha nó còn sống ư?

Tuy nó không biết nói, nhưng Phượng Khê cũng đoán được suy nghĩ của nó, bèn đáp: “Tiếc là, ta chỉ nhìn thấy tàn hồn thôi. Nó đã tuẫn táng, c.h.ế.t hẳn theo chủ nhân rồi.”

Nghe vậy, thú Huyết Đồng phủ phục trên mặt đất mà khóc.

Phượng Khê lại gần, nhảy lên vỗ vỗ vai nó!

Không còn cách nào khác, người ta quá cao, còn nàng quá lùn. Dù người ta đã nằm bẹp trên đất, thì vẫn to cao hơn nàng.

“Được rồi, đừng khóc nữa, dù ngươi có khóc mù mắt thì cha ngươi cũng đâu thể sống lại. Cha ngươi có vài lời nhờ ta chuyển cho ngươi, ngươi nghe cho kỹ này!”

Thú Huyết Đồng ngừng khóc, nhìn về phía Phượng Khê.

Phượng Khê chắp tay sau lưng: “Cha ngươi nói: nhi tử ngoan của cha, về sau con nhất định phải trung thành với Yểm hoàng, đừng bôi nhọ tên tuổi của thú Huyết Đồng chúng ta. Ngoài ra, nha đầu Phượng Khê là người không tệ, đã giúp ta một ơn lớn, con nhớ thay ta trả ơn cho nàng!”

Nghe xong, thú Huyết Đồng cảm thấy câu sau chắc chắn là giả!

Chắc chắn là Phượng Khê tự bịa thêm vào!

Nên nó tự động lược bỏ.

Nó khẽ gầm hai tiếng với Phượng Khê, rồi khóc lóc chạy đi.

Bây giờ nó không có tâm trạng gây sự với nàng.

Phượng Khê thầm bĩu môi, vừa ngâm nga điệu hát dân gian vừa bước ra khỏi hoàng cung.

Vừa ra đến cửa cung, đã nhìn thấy đám người Hải trưởng lão.

Quân Văn và Hình vu gần như đồng thời vọt về phía nàng.

“Tiểu sư muội, muội không sao chứ?”

“Tiểu sư muội, muội không sao chứ?”

Phượng Khê: “…”

Hai người các huynh đã thống nhất lời thoại rồi đúng không?

Quân Văn hung hăng trợn mắt lườm Hình Vu một cái.

Một sư huynh ngoài giá thú như gã vờ vịt cái gì?

Chẳng qua, hiện tại hắn không có tâm trạng tính sổ với Hình Vu, mà ân cần hỏi han Phượng Khê.

Đám người Hải trưởng lão cũng nhao nhao xúm lại.

Phượng Khê cười nói vài câu xoa dịu tâm trạng của mọi người, rồi cùng mọi người quay về dịch quán.

Nàng nói lời giữ lời, không hề kể cho mọi người tình hình thực tế, mà bịa ra một cái cớ.

Dù sao cũng không có người thứ hai ở đây, nàng nói cái gì thì là cái đó.

Con người nàng ấy mà, rất có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé!

Bây giờ nàng là hoàng nữ Yểm tộc, nên tất nhiên cũng phải bảo vê lợi ích của Nhân tộc.

Tương tự, khi quay về Nhân tộc, đổi sang vai trò tấm gương mẫu mực của Nhân tộc, nàng cũng sẽ đặt lợi ích của Nhân tộc lên hàng đầu.

Còn về thân phận gian tế của Ma tộc á, ừm, phải xem của cải của họ có phong phú không đã.

Đương nhiên, nếu liên quan đến chuyện của Tiêu Bách Đạo và mấy người Quân Văn, thì ba tộc đều phải đứng sang một bên.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 291



Lúc này, Phượng Khê nói: “Phụ hoàng, điện Ma Thần đã xuất hiện, có phải cũng nên ký hiệp ước hữu nghị vạn năm rồi không?”

Yểm hoàng gật đầu: “Ta sẽ sai người bắt đầu chuẩn bị chuyện này.”

Hiện tại lòng Yểm tộc đã hoàn toàn nghiêng về phía Nhân tộc.

Chỉ riêng chuyện điện Ma Thần thôi đã góp vô số điểm cho Nhân tộc rồi.

Dù Ma tộc có cưỡi ngựa đuổi, cũng còn lâu mới kịp!

Hơn nữa những năm qua, ông ta đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt trước Ma Tộc bao lần, đã sớm chịu đựng đủ rồi.

Nay nhờ phúc của khuê nữ, về sau ông ta sẽ không bao giờ phải chịu đựng nữa!

Phượng Khê nói: “Phụ hoàng, ban nãy khi ở điện Ma Thần, có rất nhiều người dò hỏi đầu đuôi sự việc, nhưng con không hé răng nửa lời. Bởi chuyện này liên quan đến cơ mật của hoàng gia chúng ta, bên con nghĩ cần bạc bạc cho kỹ rồi mới thông báo ra ngoài.”

Yểm hoàng hài lòng gật đầu: “Con nghĩ chu đáo lắm, vậy con cảm thấy nên nói thế nào mới thích hợp?”

Phượng Khê suy tư một lát, rồi mới nói: “Hay là nói, chuyện điện Ma Thần biến mất là thử thách mà Ma Thần dành cho chúng ta! Nếu gán cho Ma Thần, vậy mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý, chẳng ai dám nghi ngờ ngài ấy cả.”

Hai mắt Yểm hoàng sáng lên.

Cách này hay!

Khuê nữ nói đúng, không ai dám nghi ngờ Ma Thần cả.

Dù chuyện đó không hợp thói thường, thì mọi người cũng sẽ tự động bổ não tìm lý do thôi!

Phượng Khê lại nói tiếp: “Phụ hoàng yên tâm, con kín mồm kín miệng lắm, con sẽ giữ kín chân tướng mọi chuyện, dù là với nhị sư huynh, con cũng không tiết lộ nửa chữ!”

Yểm hoàng lại càng hài lòng hơn.

Bây giờ ông ta có một tâm nguyện.

Chỉ mong Phượng Khê thật sự là khuê nữ ruột của ông ta!

Tiếc là, chính bản thân ông ta cũng biết, xác suất của chuyện này gần như bằng không.

Thôi vậy!

Cha con đã nhận nhau rồi, dù không phải ruột thịt, thì chung đụng lâu ngày cũng sẽ thành ruột thịt thôi!

Vì thế, lúc rời khỏi Hoàng cung, Phượng Khê không hề đi tay không, mà ôm theo phần thưởng và một nghìn vạn Yểm thạch mà Yểm hoàng ban cho.

Không hổ là Yểm hoàng, vừa ra tay đã hơn hẳn người thường.

Địa vị của ông ta trong lòng Phượng Khê cũng dần tăng cao chút.

Trên đường về, Phượng Khê còn chạm mặt thú Huyết Đồng.

Thấy Phượng Khê đi một mình, không có Độc Cô viện trưởng ở cạnh, tinh thần của thú Huyết Đồng lâp tức hăng hái hẳn lên.

Nha đầu thối này trêu đùa nó hết lần này đến lần khác, bây giờ nó nhất định phải dạy cho nó một bài học.

Thậm chí nó còn tưởng tượng ra dáng vẻ chật vật của Phượng Khê rồi cơ.

Nhưng dù chật vật đến đâu, thì cũng đáng đời nàng!

Nó vồ thật nhanh về phía nàng, nhưng khi khoảng cách giữa nó và nàng còn chừng một trượng, nó nghe nàng thở dài: “Nói có lẽ ngươi không tin chứ, ta đã gặp cha ngươi trong điện Ma Thần đó.”

Thú Huyết Đồng: “…”

Đầu tiên nó thoáng sửng sốt, theo sau đó là cơn giận không thể kiềm chế.

Chắc chắn nha đầu thối lại đang trêu chọc nó, đúng là tìm đường c.h.ế.t mà!

Phượng Khê nhún vai: “Ngươi biết Hách Liên Tùng Hoành không? Thú Huyết Đồng mà ta nói là thú cưỡi của người đó! Trừ vóc dáng to hơn ngươi ra, thì ngoại hình của con thú kia giống ngươi như đúc!”

Thú Huyết Đồng ngẩn người.

Thú cưỡi của Hách Liên Tùng Hoành ư?

Vậy đúng là cha nó thật rồi!

Chẳng lẽ cha nó còn sống ư?

Tuy nó không biết nói, nhưng Phượng Khê cũng đoán được suy nghĩ của nó, bèn đáp: “Tiếc là, ta chỉ nhìn thấy tàn hồn thôi. Nó đã tuẫn táng, c.h.ế.t hẳn theo chủ nhân rồi.”

Nghe vậy, thú Huyết Đồng phủ phục trên mặt đất mà khóc.

Phượng Khê lại gần, nhảy lên vỗ vỗ vai nó!

Không còn cách nào khác, người ta quá cao, còn nàng quá lùn. Dù người ta đã nằm bẹp trên đất, thì vẫn to cao hơn nàng.

“Được rồi, đừng khóc nữa, dù ngươi có khóc mù mắt thì cha ngươi cũng đâu thể sống lại. Cha ngươi có vài lời nhờ ta chuyển cho ngươi, ngươi nghe cho kỹ này!”

Thú Huyết Đồng ngừng khóc, nhìn về phía Phượng Khê.

Phượng Khê chắp tay sau lưng: “Cha ngươi nói: nhi tử ngoan của cha, về sau con nhất định phải trung thành với Yểm hoàng, đừng bôi nhọ tên tuổi của thú Huyết Đồng chúng ta. Ngoài ra, nha đầu Phượng Khê là người không tệ, đã giúp ta một ơn lớn, con nhớ thay ta trả ơn cho nàng!”

Nghe xong, thú Huyết Đồng cảm thấy câu sau chắc chắn là giả!

Chắc chắn là Phượng Khê tự bịa thêm vào!

Nên nó tự động lược bỏ.

Nó khẽ gầm hai tiếng với Phượng Khê, rồi khóc lóc chạy đi.

Bây giờ nó không có tâm trạng gây sự với nàng.

Phượng Khê thầm bĩu môi, vừa ngâm nga điệu hát dân gian vừa bước ra khỏi hoàng cung.

Vừa ra đến cửa cung, đã nhìn thấy đám người Hải trưởng lão.

Quân Văn và Hình vu gần như đồng thời vọt về phía nàng.

“Tiểu sư muội, muội không sao chứ?”

“Tiểu sư muội, muội không sao chứ?”

Phượng Khê: “…”

Hai người các huynh đã thống nhất lời thoại rồi đúng không?

Quân Văn hung hăng trợn mắt lườm Hình Vu một cái.

Một sư huynh ngoài giá thú như gã vờ vịt cái gì?

Chẳng qua, hiện tại hắn không có tâm trạng tính sổ với Hình Vu, mà ân cần hỏi han Phượng Khê.

Đám người Hải trưởng lão cũng nhao nhao xúm lại.

Phượng Khê cười nói vài câu xoa dịu tâm trạng của mọi người, rồi cùng mọi người quay về dịch quán.

Nàng nói lời giữ lời, không hề kể cho mọi người tình hình thực tế, mà bịa ra một cái cớ.

Dù sao cũng không có người thứ hai ở đây, nàng nói cái gì thì là cái đó.

Con người nàng ấy mà, rất có đạo đức nghề nghiệp đấy nhé!

Bây giờ nàng là hoàng nữ Yểm tộc, nên tất nhiên cũng phải bảo vê lợi ích của Nhân tộc.

Tương tự, khi quay về Nhân tộc, đổi sang vai trò tấm gương mẫu mực của Nhân tộc, nàng cũng sẽ đặt lợi ích của Nhân tộc lên hàng đầu.

Còn về thân phận gian tế của Ma tộc á, ừm, phải xem của cải của họ có phong phú không đã.

Đương nhiên, nếu liên quan đến chuyện của Tiêu Bách Đạo và mấy người Quân Văn, thì ba tộc đều phải đứng sang một bên.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 292



Nói đi cũng phải nói lại, nếu không ngờ con mắt tinh tường, nhận rõ anh tài và tấm lòng nghĩa hiệp gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ của ông, thì Huyền Thiên Tông họ nào có ngày lành hôm nay?

Nhân tộc nào may mắn được như bây giờ?

Ông quả là Bá Nhạc mà!

Tưởng tượng đến vẻ mặt ghen tị và hâm mộ của ba chưởng môn kia, ông không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Dù họ có hâm mộ thế nào cũng vô dụng, Tiểu Khê chỉ nhận mỗi ông làm sư phụ thôi.

---

Tiêu Bách Đạo có nằm mơ cũng không ngờ rằng, lúc này tiểu đồ đệ bảo bối của mình đang lén lút gửi tin cho Huyết Thiên Tuyệt.

“Đại nhân, ta có một tin tức siêu lớn muốn báo cho ngài.”

Huyết Thiên Tuyệt trả lời rất nhanh, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Ngươi nhúng tay vào nhiều chuyện của Yểm tộc như vậy, sao không kịp thời báo cáo cho ta? Tốt nhất tin ngươi sắp nói là tin lớn, nếu không ta không tha cho ngươi đâu.”

“Đại nhân, những chuyện trước đó đều là chuyện vặt vãnh, nhưng chuyện lần này là chuyện lớn. Nhân tộc và Yểm tộc sắp ký hiệp ước hữu nghị vạn năm rồi.”

Trong Huyết Ma Lệnh lập tức vang lên giọng rít gào của Huyết Thiên Tuyệt: “Gì cơ? Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!”

Phượng Khê lặp lại một lần.

Giọng nói của Huyết Thiên Tuyệt kinh ngạc tột cùng: “Các ngươi thuyết phục Yểm hoàng kiểu gì vậy? Ai là kẻ đầu têu?”

Phượng Khê cười đáp: “Là ta!”

Huyết Thiên Tuyệt: “…”

“Sao hả, cánh cứng rồi, không muốn làm việc cho ta nữa đúng không?”

Phượng Khê không trả lời.

Tâm trạng của Huyết Thiên Tuyệt lập tức trở nên điên cuồng, liên tục gửi cho Phượng Khê mười tám tin nhắn.

Phượng Khê thầm điều khiển thần thức xóa hết những tin nhắn đó.

Không cần nghe cũng biết Huyết Thiên Tuyệt gửi mười tám tin nhắn kia là để mắng nàng, nàng đâu dại mà nghe cho bẩn tai.

Khoảng hai canh giờ sau, Phượng Khê mới chậm rãi nhắn lại: “Đại nhân, ngài còn đó không?”

Huyết Thiên Tuyệt: “…”

Cái gì mà ông ta còn đó không?

Không còn thì đi đâu?

Nghe cứ như đang trù ẻo ông ta c.h.ế.t ấy!

Nhưng do bị Phượng Khê bơ suốt hai canh giờ, lửa giận trong lòng đã trút ra gần hết, cộng thêm việc sốt ruột muốn xác định xem rốt cuộc Phượng Khê có ý đồ gì, nên ông ta cố kiềm chế cơn tức, nhắn lại: “Ta đây, giải thích xem vì sao lại làm vậy?”

“Đại nhân, ta làm vậy tất nhiên là vì ngài rồi! Tuy ngài đã quay về Ma tộc, nhưng nay đâu bằng xưa, thế lực của ngài đã bị người ta chia năm sẻ bảy rồi đúng không? Chắc chắn ngài cần có thời gian để giành lại thế lực, khôi phục như xưa.”

“Nếu ta không khuyến khích Yểm tộc và Nhân tộc ký hiệp ước hữu nghị, thì rất có thể Ma tộc sẽ nhanh chóng khởi quân tấn công Nhân tộc, khi đó ngài làm gì còn cơ hội mở rộng thế lực nữa? Nhưng giờ thì khác, Yểm tộc và Nhân tộc kết minh, trong khoảng thời gian ngắn Ma tộc sẽ không dám tấn công Nhân tộc, ngài sẽ có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, tìm cơ hội.”

“Hiện tại ta báo tin tức quan trọng này cho ngài, là vì muốn ngài hãy lợi dụng chuyện này, để tăng cảm giác tồn tại trước mặt Ma hoàng. Một khi được Ma hoàng ưu ái, ngài làm gì cũng sẽ thuận lợi hơn, đúng không?”

“Ta nói ngài nghe, ta chỉ nguyện trung thành với mình ngài, chứ không phải với Ma tộc.”

“Chúng ta phải nhìn xa trông rộng ra, tương lai đừng nói Ma tộc, mà toàn bộ đại lục Bắc Vực đều sẽ thuộc về hai ta. Ngài không có con cháu, ta cũng không có cha mẹ, hai chúng ta là chỗ dựa duy nhất của nhau. Ấy vậy mà ngài còn nghi ngờ ta, ta đau lòng lắm.”

“Tất nhiên, ngài cũng có thể tiếp tục nghi ngờ ta, nhưng ta nghĩ mối quan hệ hợp tác của chúng ta nên kết thúc. Ngài hãy tìm một gián điệp phù hợp khác, ta sẽ không ngăn cản đâu. Nếu có trách, thì chỉ trách chúng ta không có duyên hợp tác bá chiếm khu vực Bắc Vực thôi.”

Nghe hết tin nhắn của Phượng Khê, toàn thân Huyết Thiên Tuyệt như bị điểm huyệt, đứng ngẩn người tại chỗ một hồi lâu.

Dù có nằm mơ, ông ta cũng không ngờ dã tâm của Phượng Khê lại lớn tới vậy.

Dù có nằm mơ, ông ta cũng chỉ dám tưởng tượng cảnh bản thân giải quyết Ma hoàng, rồi đăng cơ.

Trọng điểm là nằm mơ nhé!

Bởi trong hiện thực căn bản không thể thực hiện được.

Ấy thế mà tiểu nha đầu kia còn muốn bá chiếm toàn bộ khu vực Bắc Vực!

Nàng còn ít tuổi, mà lại có dã tâm lớn tới vậy!

Nàng nói mà không sợ nói trước bước không qua ư?

Đúng là nghé con không biết sợ!

Nhưng, khốn nạn một chỗ là ông ta động lòng rồi!

Trái tim già cỗi vốn c.h.ế.t lặng ngàn năm qua, giờ đây chậm rãi nhảy nhót.

Xưng bá Bắc Vực?

Nếu chuyện đó thành sự thật, thì dù chỉ được ngồi trên vị trí chủ thượng một ngày, cũng đủ để ông ta cười ngoác mang tai rồi.

Hay là cứ thử đánh cược một phen nhỉ?

Dù rằng trong lòng ông ta cảm thấy ý tưởng này quá mộng mơ.

Ngay cả Ma hoàng - người luôn miệng nói muốn đánh chiếm địa bàn Nhân tộc, nhưng cũng chỉ dám mạnh miệng, thi thoảng gây sự khiêu khích, chứ chẳng dám thật sự làm gì Nhân tộc.

Nhưng, sao sau khi nghe tiểu nha đầu kia tẩy não một hồi, ông ta lại cảm thấy… thật sự có thể thành công.

Toang rồi!

Điên hết rồi!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 293



Ôm tâm trạng phức tạp, ông ta trả lời Phượng Khê: “Tiến hành theo kế hoạch.”

Phượng Khê lập tức nở nụ cười, gửi một tràng dài những lời tâng bốc ông ta, sau đó cất kỹ tấm Huyết Ma lệnh.

Nguyên nhân nàng tiết lộ chuyện này cho Huyết Thiên Tuyệt rất đơn giản: Yểm tộc đã bị Ma tộc gài cắm cả đống người.

Dù nàng không báo, thì tin tức cũng sẽ nhanh chóng được truyền về Ma tộc thôi.

Hơn nữa bốn chưởng môn lớn đang đồng thời chạy về vùng giáp ranh giữa Yểm tộc và Nhân tộc, dù là kẻ ngốc cũng biết sắp có chuyện lớn xảy ra.

Chưa kể, trong Nhân tộc cũng có gian tế của Ma tộc.

Thế nên nàng suy đi tính lại, cuối cùng quyết định bán cho Huyết Thiên Tuyệt một ân tình, để cứu vãn mối quan hệ hợp tác tràn ngập nguy cơ.

Ôi, việc trở thành bậc thầy trong việc cân bằng mọi thứ khó quá đi mất thôi.

Còn một nguyên nhân quan trọng nữa khiến Phượng Khê quyết định tiết lộ tin tức cho Huyết Thiên Tuyệt.

Đó là nàng không tin tưởng Yểm hoàng.

Đừng thấy ông ta đồng ý ký kết hiệp ước mà an tâm, nói không chừng sau khi ngủ một giấc, ông ta lại thay đổi ý định ấy chứ.

Dù không đến mức trở mặt thất hứa, nhưng rất có thể ông ta sẽ kéo dài thời gian.

Thế nên, nàng phải kéo Ma tộc vào cuộc, còn nàng sẽ đứng cạnh thêm dầu vào lửa, có thế, việc ký hiệp ước mới có thể diễn ra một cách thuận lợi.

Vả lại, nàng còn phải lợi dụng chuyện này để dẫm Đại hoàng tử một cái.

Có vậy mới giúp Nhị hoàng tử giành được sự coi trọng của Yểm hoàng.

Thế nên mới nói, lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt kia vẫn hữu ích lắm.

Chưa đến lúc bất đắc dĩ, nàng vẫn sẽ tiếp tục lá mặt lá trái với ông ta.

Bởi tham vọng là điểm yếu lớn nhất của ông ta.

Ngoài ra, nàng còn phải thăm dò xem đám Ma tộc kia muốn tìm thứ gì ở Huyền Thiên Tông?

Trực giác của nàng mách bảo rằng thứ này cực kỳ, cực kỳ quan trọng.

Ngay đêm đó, Yểm hoàng đã nhận được cảnh cáo của Ma hoàng, rằng: đừng chơi với lửa, kẻo có ngày c.h.ế.t cháy.

Yểm hoàng tức điên lên.

Một mặt là vì thái độ vênh váo của Ma hoàng, mặt khác là vì có người tiết lộ tin tức.

Là ai?

Ban đầu ông ta nghi ngờ phía Nhân tộc để lộ tiếng gió, nhưng Phượng Khê nói, trừ nàng ra, thì chỉ có bốn chưởng môn biết chuyện.

Họ có thể cấu kết với Ma tộc ư?

Không đời nào!

Phượng Khê do dự một lát, rồi nói: “Phụ hoàng, người đừng cảm thấy con ăn nói chói tai, nhưng con cảm thấy vấn đề nằm ở phía Yểm tộc chúng ta. Tuy mỗi lần bàn bạc chỉ có người, Độc Cô viện trưởng và con tham gia, nhưng người có động cơ thầm kín luôn có thể thông qua một vài dấu vết để lại, suy đoán ra toàn bộ tình huống, rồi báo lại cho phía Ma tộc.”

“Đây cũng không phải chuyện xấu, chúng ta có thể nhân cơ hội này, xử lý sạch sẽ gian tế mà Ma tộc cài vào. Nếu chỉ bán tin tức thì cũng thôi, con sợ là họ có ý đồ ám sát. Tuy người có tu vi cao, nhưng lỡ bị ai đó lợi dụng sơ hở, thì xong đời.”

Câu nói cuối cùng của Phượng Khê chọc tới chỗ lo của Yểm hoàng. Khuê nữ nói đúng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, không thể lấy tính mạng ra đùa được.

Thế là, ông ta lệnh cho Độc Cô viện trưởng điều tra chuyện này.

Bất kể là ai, dù là hoàng tử hay Hoàng hậu, thì cũng phải tóm gọn.

Tuy Yểm hoàng có tận bốn vị Hộ pháp, nhưng Độc Cô viện trưởng lại là là người duy nhất mà ông ta có thể tin tưởng.

Độc Cô viện trưởng cũng không từ chối, vì Yểm hoàng, vì Yểm tộc, dù phải làm kẻ ác cũng chẳng sao.

Về kết quả của cuộc điều tra, Phượng Khê không quan tâm.

Bây giờ phải xem thủ đoạn của chính Nhị hoàng tử.

Nàng đã vạch hướng cho y rồi, có thể làm được hay không, thì phải xem năng lực của chính y.

Nếu ngay cả bước đầu tiên mà cũng không bước ra được, thì những bước sau đó, lại càng khó đi hơn.

Phượng Khê quay về dịch quán, quyết định mấy ngày này sẽ không ra ngoài, nàng phải tu luyện.

Gần đây nàng không có thời gian tu luyện, nhất định phải nhân mấy ngày này để tu luyện bù.

Đám người Quân Văn đang tu luyện trong phòng, chợt phát hiện linh khí trở nên nồng đậm hơn nhiều.

Mọi người lập tức trở nên hăng hái hơn.

Nếu trước đó họ chỉ suy đoán việc linh khí dồi dào có liên quan đến Phượng Khê, giờ họ đã dám khẳng định.

Nhưng tạm thời họ không quan tâm tiểu sư muội làm thế nào để thanh lọc linh khí, mà đều tập trung vào việc tu luyện.

Tuy được tiểu sư muội dẫn dắt, chỉ cần nằm thắng sảng khoái thật đó, nhưng họ đều là con cưng của trời, đều có tôn nghiêm và kiêu ngạo của riêng mình.

Thế nên, lần này ai nấy đều hăng hái tu luyện, chỉ hận thời gian một ngày không đủ dùng.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 294



Khi Phượng Khê đang tu luyện, lôi kiếp chui qua khe cửa vào phòng.

Kích thước hiện tại của nó chỉ to cỡ chiếc đũa, màu sắc cũng nhạt nhòa hơn nhiều.

Về chiếc áo choàng màu đỏ, thì đã bị nó cất vào không gian tự thân rồi. Nó có ngu đâu, mặc chiếc áo kia đi lại khắp nơi, chẳng khác gì biến thành bia sống cho người ta nhắm.

Nó sẽ để dành tới lần sau đi đánh nha đầu chó rồi mặc.

Mặc áo choàng nàng tặng tới đánh nàng.

Đó mới là cách báo thù tốt nhất.

Lần này nó tới đây là để vạch rõ giới hạn với Phượng Khê.

Đã thoát khỏi điện Ma Thần, mối quan hệ hợp tác tạm thời giữa nó và nàng cũng nên kết thúc. Từ nay về sau, nó thề không đội trời chung với nàng.

Nhìn thấy Phượng Khê đang ngồi tĩnh tọa, nó lập tức giương nanh múa vuốt xông tới.

Dù với lượng sức mạnh lôi điện ít ỏi còn lại, nó không thể lấy mạng nàng, nhưng chí ít cũng có thể dọa dẫm nàng cho hả giận.

Chẳng qua vừa lao đến trước mặt Phượng Khê, lôi kiếp đã thấy thất khiếu của nàng đổ m.á.u, cả người hôn mê bất tỉnh.

Lôi kiếp: “…”

Bây giờ nàng không đấu trí đấu dũng nữa, mà quay sang giở trò ăn vạ đúng không?

Hừ! Định lừa nó chắc?

Nhưng sao trông giống thật thế nhỉ?

Lôi kiếp quan sát thêm một lát nữa, thì phát hiện Phượng Khê không hề giả vờ, mà thật sự hôn mê.

Nếu nó nhân lúc này mà đánh nàng, thì lượng sức mạnh lôi điện ít ỏi kia đã đủ để chơi c.h.ế.t nàng rồi.

Nhưng, nó do dự.

Có nên đánh không đây?

Cuối cùng, nó vẫn không đánh.

Nếu cứ để nàng c.h.ế.t một cách mơ mơ hồ hồ như vậy, thì hời cho nàng quá rồi!

Nó phải đánh lúc nha đầu chó đang tỉnh táo, để nàng cảm nhận được cơn đau đớn, để nàng cảm nhận được sự c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn, có thế nó mới hả giận!

Lôi kiếp bay quanh Phượng Khê hai vòng.

Nha đầu chó nhiều m.á.u thật đấy!

Thảm quá đi mất thôi!

Đừng bảo nàng sẽ c.h.ế.t thật đấy nhé?

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, lôi kiếp lén lút trốn trên xà nhà.

“Tiểu sư muội? Tiểu sư muội!”

Giang Tịch gọi vài tiếng mà không thấy Phượng Khê đáp lại, huynh ấy trực tiếp đẩy cửa ra.

Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phượng Khê nằm thẳng cẳng trên đất.

Bất kể ai nhìn thấy hình tượng thảm hại lúc này của Phượng Khê thì cũng phải giật mình thôi.

May mà Giang Tịch đã nhìn thấy nhiều lần, nên c.h.ế.t lặng luôn rồi.

Huynh ấy thuần thục bắt đầu một loạt hành động.

Đầu tiên, đút cho nàng uống một viên thuốc chữa trị thần thức, rồi lau sạch m.á.u trên mặt nàng, cuối cùng ôm nàng lên giường, đắp kín chăn.

Tiếp theo, cứ chờ nàng tự tỉnh dậy là được.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Phượng Khê đã tỉnh, còn vươn vai duỗi lưng một cái.

Nhìn thấy dáng vẻ không tim không phổi của nàng, Giang Tịch cất giọng khuyên nhủ: “Tiểu sư muội, muội tu luyện đừng liều mạng như thế, cứ thất khiếu đổ m.á.u mãi vậy sẽ không tốt cho cơ thể đâu.”

Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng.

Nhưng Giang Tịch thừa biết, nàng chỉ đáp qua loa cho có lệ, chứ vốn không để bụng.

Muốn trách thì phải trách người làm đại sư huynh là huynh ấy quá vô dụng.

Nếu huynh ấy sớm đột phá Nguyên Anh, thì tiểu sư muội đã không cần liều mạng như thế.

Vì vậy, Giang Tịch dặn dò thêm vài câu nữa, rồi quay về phòng tu luyện.

Đợi huynh ấy rời đi, Phượng Khê nhìn lên xà nhà, ngoắc ngoắc ngón tay: “Xuống đây.”

Lôi kiếp vội vàng bay xuống.

Sau đó, nó sửng sốt.

Tại sao nó phải nghe lời nàng?

Chắc chắn là di chứng từ lần ở điện Ma Thần đó.

Lôi kiếp ảo não không thôi, nên cũng lười nghe Phượng Khê lải nhải nhiều, mà bổ bừa hai tia sét, rồi luống cuống bay đi.

Càng nghĩ nó lại càng tức giận.

Khi đi ngang qua phủ Đại hoàng tử, nó thấy có rất nhiều người đứng trong sân.

Ban đầu vốn không quan tâm, nhưng nghe Đại hoàng tử nhắc đến Phượng Khê, nó bèn trốn vào tán cây nghe trộm.

“Độc Cô viện trưởng, ta là Đại hoàng tử của Yểm tộc, ta chẳng có lý do gì để báo tin cho Ma tộc cả. Chắc chắn là Phượng Khê hoặc đệ đệ tốt này của ta đã nói bóng nói gió gì trước mặt ngài đúng không? Hôm nay trừ khi ta c.h.ế.t, nếu không các ngươi đừng hòng lục soát phủ đệ của ta…”

Lôi kiếp giật mình.

Nha đầu thối kia bảo nó nợ nàng một ân tình.

Vậy bây giờ nó sẽ trả cho nàng.

Thế là, khi Đại hoàng tử đang cất giọng hùng hồn, lôi kiếp đột nhiên xuất hiện, dồn tất cả sức mạnh còn sót lại, bổ một cú lên người hắn ta.

Dù lượng sức mạnh còn lại không nhiều, nhưng do bị tấn công bất ngờ, nên Đại hoàng tử trực tiếp ngất đi.

Lúc này lôi kiếp mới hài lòng kết thúc công việc, chậm rãi bay về nhà.

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người sững sờ không thôi.

Đại hoàng tử bị sét đánh ư?

Lúc trước Tam hoàng tử cũng bị sét đánh, đừng bảo hai huynh đệ này đã gây ra chuyện gì chọc giận Thiên Đạo rồi đấy nhé?

Nhị hoàng tử mau chóng phản ứng lại, y tiến lên tháo nhẫn trữ vật của Đại hoàng tử ra, đưa cho Độc Cô viện trưởng.

Độc Cô viện trưởng thoáng do dự, nhưng vẫn điều khiển thần thức mở nhẫn trữ vật ra.

Trong nhẫn không hề có Yểm thạch hay bảo vật, đoán chừng hai thứ này đều được cất ở kho riêng rồi.

Trái lại, trong nhẫn lại có một tấm ngọc bài truyền âm của Ma tộc.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 295



Sắc mặt của Độc Cô viện trưởng lập tức thay đổi.

Ông ta lệnh cho Nhị hoàng tử canh chừng chặt chẽ Đại hàng tử, còn mình thì vội vã tới gặp Yểm hoàng.

Nhị hoàng tử hoang mang.

Những mánh khóe y thiết kế còn chưa cần dùng đến, mà Đại hoàng tử đã tự để lộ sơ hở rồi?

Tất cả là nhờ tia lôi kiếp kia.

Chẳng lẽ đây chính là ác giả ác báo?

Đúng là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt mà!

---

Khi nhìn thấy ngọc bài truyền âm, Yểm hoàng suýt thì tức c.h.ế.t.

Đừng thấy ông ta cấm túc Đại hoàng tử mà tưởng rằng ông ta đã từ bỏ đứa nhi tử này. Thật ra trong lòng ông ta, vị trí của Đại hoàng tử quan trọng hơn Nhị hoàng tử rất nhiều.

Kết quả, đứa nhi tử yêu dấu của ông ta lại cấu kết với Ma tộc!

Đúng là súc sinh!

Lúc này, Yểm hoàng hạ lệnh áp giải Đại hoàng tử tới trước mặt mình.

Sau khi đưa người tới, Nhị hoàng tử vốn xin được lui xuống, nhưng Yểm hoàng lại giữ y lại dự thính.

Trong lòng Nhị hoàng tử hiểu rõ, chỉ cần chứng thực tội danh của Đại hoàng tử, vậy y chỉ còn cách vị trí Thái tử một bước nhỏ nữa thôi.

Sau khi được giải trừ cấm chế, Đại hoàng tử la hét kêu oan: “Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Dù ngu dốt đến đâu, nhi thần cũng tuyệt đối không làm ra chuyện phản bội ngài và Yểm tộc…”

Yểm hoàng ném chén trà vào người hắn ta: “Oan ư? Vậy vì sao ngươi lại có ngọc bài truyền âm của Ma tộc?”

Đại hoàng tử lập tức giải thích: “Phụ hoàng, tấm ngọc bài kia là con nhặt được trong một lần ra ngoài rèn luyện, chỉ vì tò mò nên mới giữ lại. Con thề chưa từng sử dụng, dù chỉ một lần!”

Yểm hoàng cười lạnh: “Ngươi tưởng ta là nít ranh ba tuổi chắc? Tấm ngọc bài này được điêu khắc từ ngọc Ma Tử, chỉ có Hoàng tộc của Ma tộc mới có tư cách sử dụng loại ngọc này. Sao đồ của Hoàng tộc Ma tộc lại bị rơi trên địa bàn Yểm tộc cho được?”

“Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi vẫn tiếp tục giấu diếm, thì đừng trách ta không nể tình phụ tử.”

Thấy Yểm hoàng nổi sát tâm, Đại hoàng tử mới vội vàng thú nhận.

Ba năm trước, khi sứ đoàn Ma tộc ghé thăm, Lệ Nam Thực - người dẫn đoàn lúc bấy giờ nói Ngũ hoàng tử của Ma tộc muốn chia sẻ với Đại hoàng tử một số tâm đắc trong việc tu luyện, nên bèn trao cho Đại hoàng tử tấm ngọc bài này.

Đại hoàng tử do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Dù Yểm hoàng coi trọng hắn ta, nhưng Yểm hậu lại cực kỳ cưng chiều Tam hoàng tử.

Bây giờ hắn ta tạo dựng mối quan hệ với Ngũ hoàng tử của Ma tộc, biết đâu tương lai lại hữu dụng.

Dù hai bên từng trao đổi vài lần, nhưng thực sự chỉ trao đổi một vài chuyện liên quan đến tu luyện.

Chỉ có vậy thôi.

Hắn ta thật sự chưa từng làm ra chuyện có lỗi với Yểm tộc.

Nhưng Yểm hoàng trời sinh có tính đa nghi.

Sao có thể tin tưởng hắn ta cho được?

Ông ta sai người tới lục soát phủ Đại hoàng tử, từ trong ra ngoài, đào sâu tận ba thước đất.

Dù không tiếp tục phát hiện những vật có liên quan đến Ma tộc, nhưng lại phát hiện ra trong kho riêng của Đại hoàng tử có rất nhiều Yểm thạch và bảo vật.

Rõ ràng điều này không bình thường.

Cuối cùng, phát hiện ra một cuốn sổ ghi chép.

Hóa ra Đại hoàng tử phụ trách khai thác vài mỏ Yểm thạch, hắn ta tự ý giữ lại một nửa những gì khai thác được, nửa còn lại thì giao cho Yểm hoàng.

Trong chuyện này còn có sự tiếp tay của Thu Hộ pháp và Đông Hộ pháp.

Yểm hoàng giận đến run người, ông ta tiếp tục phái người lục soát phủ đệ của Thu Hộ pháp và Đông hộ pháp.

Cuối cùng lục soát ra chứng cứ họ cấu kết với Ma tộc.

Yểm hoàng trực tiếp hộc m.á.u.

Mãi một lúc lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Nhi tử ngoan của ông ta, thần tử tốt của ông ta, tất cả đều là gián điệp của Ma tộc!

Khó trách Phượng Khê lại nói Yểm tộc bị Ma tộc xâm nhập, biến thành cái sàng rồi. Đây đâu chỉ là cái sàng, đây là tấm lưới rách mới đúng.

Nếu trước kia ông ta còn phân vân về việc ký hiệp ước hữu nghị với Nhân tộc, thì nay ông ta chẳng còn chút do dự, chần chừ gì nữa, thậm chí còn có chút sốt ruột.

Thế nên, ông ta nhanh chóng quyết định thời gian ký kết hiệp ước, đồng thời đích thân truyền tin báo cho bốn vị chưởng môn.

Sau khi nghe tin ngày ký hiệp ước đã được định, Phượng Khê thoáng cảm thấy lưu luyến.

Yểm tộc là vùng đất lành!

Nếu không phải bên Nhân tộc còn có sư phụ, nàng đã ở lại đây không về rồi.

Mấy người Quân Văn cũng không nỡ.

Linh khí nơi đây nồng đậm biết bao!

Một ngày tu luyện ở đây bằng tận mười ngày tu luyện ở Nhân tộc.

Nếu có thể, họ rất muốn ở lại.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 296



Trước khi đoàn người chuẩn bị xuất phát, Phượng Khê viện cớ đưa Bùi Chu vào hoàng cung.

Sau cú sốc vừa rồi, Yểm hoàng gầy hơn trước nhiều.

Dù Bùi Chu không tình nguyện cho lắm, nhưng vì ca ca của mình, huynh ấy vẫn cố nhập vai diễn.

Vừa gặp mặt Yểm hoàng, huynh ấy đã quỳ xuống dập đầu: “Phụ hoàng, hài nhi bất hiếu, không thể ở bên chăm sóc người. Nhưng nếu người gọi con, dù cách xa vạn dặm, con cũng sẽ quay về với người.”

Hiện tại Yểm hoàng đã hoàn toàn thất vọng về Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, bắt đầu yêu thương đứa nhi tử lưu lạc bên ngoài này nhiều hơn.

Nên thoạt trông hai người cũng ra dáng phụ từ con hiếu lắm.

Trước khi Bùi Chu và Phượng Khê xuất cung, ông ta còn cho Bùi Chu năm trăm vạn Yểm thạch và một vài món vật tư tu luyện.

Ngoài ra, ông ta còn tặng huynh ấy một tấm ngọc bài, trong đó chứa một sợi thần niệm của ông ta, đủ để chắn một kích của tu sĩ Hóa Thần.

So với Yểm thạch hay vật tư tu luyện, thì rõ ràng tấm ngọc bài kia quý trọng hơn nhiều.

Trong lòng Phượng Khê ghen tị không thôi, xem ra giữa con ruột và con nuôi vẫn có sự khác biệt.

Yểm hoàng có thể cho nàng rất nhiều tiền, nhưng bảo bối giữ mạng, ông ta vẫn giữ lại cho nhi tử ruột.

Vừa ra khỏi hoàng cung, Bùi Chu đã đưa tấm ngọc bài kia cho Phượng Khê.

Phượng Khê ngơ ngác!

“Nhị sư huynh, huynh muốn tặng ngọc bài cho muội ư?”

Bùi Chu gật đầu.

“Ta không cần đến cái này. Trái lại là muội đó, bây giờ muội đang rất nổi tiếng, dễ rước họa sát thân, có tấm ngọc bài này, muội sẽ an toàn hơn chút.”

Phượng Khê cực kỳ cảm động, nhưng nàng không nhận: “Nhị sư huynh, huynh cần tấm ngọc bài này hơn muội nhiều. Bởi huynh yếu hơn muội mà!”

“Bây giờ huynh có thể chống đỡ được mười sáu chữ “quỳ” của muội không? Có thể chống đỡ được từng xấp từng xấp bùa chú của muội không? Có thể chống đỡ được từng chậu từng chậu thuốc độc của muội không? Có thể chống đỡ được một bụng ý xấu của muội không?”

Bùi Chu: “…”

Cuối cùng, Phượng Khê vẫn không nhận.

Nàng tham tiền thật đấy, nhưng nàng có giới hạn.

Đợi đến khi nàng đột phá lên Hóa Thần, nàng có thể làm ra cả đống ngọc bài kiểu này.

Cần gì tấm ngọc bài rách của Yểm hoàng cơ chứ!

Nhưng mà, đột nhiên nàng rất nhớ sư phụ.

Lúc này, sư phụ của nàng đang khoe khoang với ba người Bách Lý Mộ Trần: “Tiểu Khê nha ta ấy mà, cái gì cũng tốt, nhưng khổ nỗi lại chẳng chịu nghe lời ta gì cả. Bây giờ Huyền Thiên Tông của bọn ta không nghèo khó như trước nữa, nhưng nha đầu này vẫn bôn ba khắp nơi kiếm tiền và đủ loại bảo vật cho ta, ta không nhận thì con bé lại giận. Nhà kho vốn trống không của ta, giờ cũng chẳng còn chỗ để nữa rồi…”

Lòng ba người Bách Lý Mộ Trần chua như cắn phải chanh.

Chỉ hận không thể giơ chân đá Tiêu Bách Đạo xuống khỏi phi thuyền.

Nếu lúc trước đầu óc họ tỉnh táo hơn, thì đã chẳng đến lượt ông nhận Phượng Khê làm đồ đệ.

Thế nhưng, bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì đâu?

Hôm nay, bốn người đến vùng giáp ranh giữa Yểm tộc và Nhân tộc.

Sau đó vẫn phải họ tiếp tục tiến vào lãnh thổ Yểm tộc.

Bởi địa điểm ký hiệp ước cách Nhân tộc độ mười dặm.

Nguyên nhân của việc này là do Yểm hoàng đa nghi.

Ông ta sợ Nhân tộc mai phục, nên kéo người vào địa bàn mình cho dễ bề kiểm soát.

Bốn người Tiêu Bách Đạo lại không quá để bụng chuyện này, tuy tu vi của họ bị hạ một bậc, nhưng nơi này cách Nhân tộc rất gần, dù Yểm hoàng lật lọng, họ vẫn thừa sức thoát thân.

Khi tới địa điểm ký kết, bốn người ngạc nhiên không thôi.

Bởi nơi đây được trang trí vô cùng rực rỡ.

Thảm đỏ trải dài, cờ bay phấp phới.

Biểu ngữ bày tỏ sự hữu hảo giữa Nhân tộc và Yểm tộc được treo khắp nơi:

Nhân - Yểm một nhà!

Láng giềng hòa thuận, đồng tâm hiệp lực!



Trong lúc nhất thời, bốn người Tiêu Bách Đạo có hơi hoảng hốt.

Dù nằm mơ họ cũng không ngờ tới có ngày sẽ kết minh với Yểm tộc.

Họ đều cảm thấy có hơi không chân thật.

Mãi đến khi nhìn thấy Yểm hoàng cười tươi như hoa, họ mới yên tâm hơn đôi chút.

Yểm hoàng rất nhiệt tình.

Người không biết còn tưởng ông ta và bốn người Tiêu Bách Đạo là bạn cũ nhiều năm không gặp ấy chứ.

Bốn người Tiêu Bách Đạo cũng nhiệt tình chẳng kém.

Đời người là một vở kịch! Toàn bộ đều nhờ kỹ thuật diễn!

Sau khi chào hỏi khách sáo, thì bắt đầu tiến vào chủ đề chính.

Hai bên đồng thời ký tên, đóng dấu lên hiệp ước hữu nghị.

Hiệp ước chính thức có hiệu lực.

Yểm hoàng đã sớm chuẩn bị tiệc rượu, mọi người ăn uống linh đình, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.

Trong bữa tiệc không tránh khỏi việc nhắc tới Ma tộc, Yểm hoàng cười lạnh: “Mấy hôm nay, Ma hoàng đã gửi cho ta tận ba tin nhắn, lời lẽ tin sau còn khó nghe hơn tin trước.”

“Những năm gần đây, Ma tộc càng ngày càng tự cao, Ta không tìm cơ hội cho họ xem chút sắc mặt, thì họ lại tưởng ta dễ bắt nạt.”

Hồ Vạn Khuê đáp lời ngay: “Ta cũng nghĩ như ngươi vậy! Ma tộc cứ gây hấn hết lần này đến lần khác, chúng ta nhất định phải đáp lại một đòn nhớ đời.”

Hai bên nhanh chóng đạt được nhận thức chung, sau đó bắt đầu bàn bạc chi tiết.

Phượng Khê không tham gia vào cuộc bàn bạc.

Bởi nàng cảm thấy tài năng của mình không nên dùng vào mấy việc cỏn con này.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 297



Nàng vừa gặm đùi gà vừa ngẩn người, như thể đang suy tư điều gì đó.

Quân Văn tiến lại gần hỏi: “Tiểu sư muội, muội nghĩ gì vậy?”

“Huynh nói xem, vì sao sau khi tiến vào lãnh thổ Yểm tộc, tu vi của Nhân tộc chúng ta lại bị hạ một bậc? Chẳng lẽ là do Mộng khí?”

Quân Văn gãi đầu: “Tiểu sư muội, ta không thích hợp với những chuyện cần động não thế này, muội tự nghĩ đi thôi.”

Phượng Khê vốn cũng không trông cậy vào hắn, chẳng qua hắn hỏi, nên nàng thuận miệng trả lời thôi.

Quân Văn xoay người định rời đi, thì nghe thấy Phượng Khê lẩm bẩm: “Nếu một chân mình dẫm lên lãnh thổ Nhân tộc, chân còn lại dẫm lên lãnh thổ Yểm tộc, không biết tu vi mình còn bị áp chế không nhỉ? Vậy nếu đầu mình ở Nhân tộc, thân người ở lãnh thổ Yểm tộc thì sao?”

Quân Văn: “… Tiểu sư muội, ngồi đây thắc mắc cũng không có câu trả lời đâu, ra kia thử một lát là biết đáp án ngay ấy mà.”

Phượng Khê cảm thấy lời hắn khá có lý, bèn quyết định đi làm thực nghiệm.

Dù sao khoảng cách từ đây tới vùng giáp ranh cũng chỉ độ mười dặm, tốn chút thời gian là đến nơi rồi.

Thế là, Phượng Khê viện cớ đi dạo, rồi chuẩn bị xuất phát.

Tiêu Bách Đạo đang bận nghiên cứu cách đối phó với Ma tộc, nên không quá để bụng mà phất tay đồng ý ngay.

Phượng Khê nháy mắt với Quân Văn, hắn lập tức hiểu ý, lén lẻn ra ngoài với nàng.

Dù Ngũ sư huynh của nàng không quá thông minh, tu vi bình thường, EQ bình thường, nhưng hắn rất kín miệng.

Năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, trong bốn sư huynh, Phượng Khê thân với hắn nhất.

Trừ nguyên nhân hai người quen biết sớm nhất ra, thì còn vì… ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Vả lại, tiếp xúc với kiểu người vô tư như Quân Văn rất nhẹ nhàng.

Phượng Khê có cả bụng ý xấu rồi, nên nàng thích giao lưu với người thiếu thông minh một chút.

Quân - thiếu thông minh - Văn không hề biết suy nghĩ trong lòng tiểu sư muội nhà mình, lúc này đây, hắn đang thầm đắc ý không thôi.

Quả nhiên hắn mới là người được tiểu sư muội cưng chiều nhất.

Trong lòng tiểu sư muội, nếu sư phụ đứng thứ nhất, thì Ngũ sư huynh hắn phải đứng thứ hai.

Hai người vừa đi được một đoạn, thì đã bị một đám người đuổi theo.

Hình Vu vừa thở hổn hển vừa nói: “Tiểu sư muội, muội đi đâu thế? Đưa bọn ta đi cùng với.”

Quân Văn lườm từng người một.

Một lũ bám đuôi.

Dù Phượng Khê cảm thấy dẫn theo nhiều người có hơi phiền phức, nhưng mọi người cũng đến cả rồi, nàng đâu thể đuổi họ về, chỉ đành nhượng bộ.

Ôi!

Con người ấy mà, không ưu tú thì vô tư vô lự, ưu tú vừa vừa thì nhẹ gánh, mà quá ưu tú thì phải nặng gánh thế đấy, biết trách ai được.

Chẳng bao lâu sau, họ đã đến vùng giáp ranh giữa Nhân tộc và Yểm tộc.

Hai bên lãnh thổ đều cử người đứng gác.

Nhưng thân phận của đám người Phượng Khê khá đặc biệt, nên chẳng ai tiến lên ngăn cản.

Lúc này, Phượng Khê đang tách rộng hai chân, một chân đặt trên lãnh thổ Nhân tộc, chân còn lại dẫm lên lãnh thổ Yểm tộc. Nàng phát hiện, tu vi vẫn đang bị áp chế.

Sau đó, nàng khẽ nghiêng người, để đầu dịch về bên lãnh thổ Nhân tộc.

Chuyện thần kỳ đã xảy ra!

Tu vi của nàng khôi phục rồi.

Không những khôi phục, mà còn tăng lên ba tầng.

Trước khi đi sứ, tu vi của nàng mới chỉ đạt tới tầng một của kỳ Trúc Cơ, nhưng hiện tại đã đạt tới tầng bốn của kỳ Trúc Cơ rồi.

Con hàng này vui vẻ không thôi!

Yểm tộc quả là vùng đất lành!

Những người khác cũng nhanh chóng phát ra những âm thanh kinh ngạc, vui vẻ, bởi tu vi của mọi người đều tăng lên.

Những người tu vi yếu như Quân Văn và Hình Vu, cũng tăng ít nhất hai tầng.

Hình Vu khẽ lắc lư cái đầu, nói với Tần Thời Phong: “Đại sư huynh thấy đệ nói đúng chưa? Đệ đã bảo đi theo tiểu sư muội, kiểu gì cũng có chuyện tốt rồi mà. Đợi chuyến đi sứ kết thúc, đệ sẽ không về Ngự Thú Môn đâu, đệ định ghé Huyền Thiên Tông ở một thời gian dài.”

Tần Thời Phong: “…”

Trong lúc đám người cười nói vui vẻ, quả cần đen chậm rãi hấp thụ Mộng khí.

Dù gần đây nó đã hấp thụ khá nhiều, nhưng sắp phải rời khỏi Yểm tộc rồi, nó phải tích trữ cho đủ.

Sau khi phát hiện ra, Phượng Khê cũng không ngăn cản. Bởi từ khi đoàn người của nàng tới đây, lính gác hai bên đều đã chủ động rút ra xa.

Nên nàng không sợ bị họ phát hiện ra điều bất thường.

Nàng vẫn đang mải suy nghĩ chuyện lãnh thổ Yểm tộc, xem ra bộ phận chính bị áp chế tu vi là đầu, nói đúng hơn là thần thức…

Đúng lúc này, Phượng Khê phát hiện tóc của mình dựng thẳng lên!

Không chỉ nàng, mà đám người Quân Văn cũng bị thế.

Cả đám còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị một lực hút cực lớn, hút vào trong khe hở giữa không trung.

Sau đó khe hở khép kín, nhưng thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cảnh tượng này khiến lính gác hai bên sững người.

Đến khi hồi hồn, họ vội vàng báo cáo với cấp trên.

Mấy người Yểm hoàng nhanh chóng nhận được tin tức, sốt sắng chạy tới.

Sợ phía Nhân tộc hiểu lầm, ông ta liên tục giải thích: “Chuyện này không có bất cứ quan hệ gì với Yểm tộc bọn ta cả, chỉ là sự cố bất ngờ thôi. Quan trọng là ta không có động cơ làm vậy, hiểu không? Trong mấy đứa đó, còn có cả Bùi Chu - nhi tử ruột của ta nữa kìa!”

Mọi người: “…”

Yểm hoàng: “…” Ý c.h.ế.t, lỡ lời rồi!

Chẳng qua hiệp ước hữu nghị đã được ký kết xong xuôi, ông ta cóc sợ nữa.

Ông ta chỉ cảm thấy may mắn vì không lỡ lời khai luôn chuyện khuê nữ thôi!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 298



Hiện tại mọi người chẳng có tâm trạng đâu mà để ý đến chuyện con rơi con vãi của Yểm hoàng, họ chỉ muốn biết rốt cuộc đám người Phượng Khê đã đi đâu?

Cổ trưởng lão nói: “Lực không gian ở nơi tiếp giáp giữa hai tộc luôn không ổn định, đoán chừng trong lúc vô ý, chúng đã bị cuốn vào khe hở không gian rồi. Tuy có nguy hiểm, nhưng mọi người cũng không cần lo lắng quá đâu.”

“Nếu bị truyền tống đến nơi khác, với sự thông minh của nha đầu Phượng Khê, chắc chắn cả đoàn sẽ bình an vô sự. Còn nếu bị nhốt trong khe hở không gian, chỉ cần chúng khiến linh lực d.a.o động đến một lượng nhất định, là có thể ra ngoài. Những kiến thức cơ bản này, Mục Tử Hoài và Mạc Tu Viễn đều nắm rõ cả, nên không sao đâu.”

Nghe ông ta nói vậy, mọi người mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Yểm hoàng vốn tưởng Nhân tộc sẽ sốt sắng rối loạn, ai ngờ trừ lúc đầu có hơi lo lắng ra, thì hiện tại mọi người đều cực kỳ bình tĩnh.

Không phải nói Nhân tộc bảo vệ đám đệ tử thân truyền như gà mẹ bảo vệ gà con, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan à?

Sao hiện thực chẳng giống lời đồn xíu nào thế?

Ông ta do dự một lát, cuối cùng không nhịn được, bèn hỏi ra miệng.

Chưởng môn Hồ Vạn Khuê của Ngự Thú Môn chậm rãi đáp: “Có nha đầu Phượng Khê ở đó, dù chúng có bị tuyền tống tới Ma giới, thì cũng có thể bình an quay về.”

Tuy lời này có hơi phóng đại, nhưng cũng đại diện cho tiếng lòng của mọi người.

Yểm hoàng khẽ xoa xoa chóp mũi, hình như khuê nữ của ông ta khá nổi tiếng.

Lễ gặp mặt một nghìn vạn có hơi ít thì phải!

Lúc này, Hồ Vạn Khuê khẽ dán lại gần, tò mò hỏi: “Ngươi nói Bùi Chu là nhi tử ruột của ngươi? Sao nhi tử của ngươi lại chạy tới Nhân tộc bọn ta?”

Yểm hoàng căn bản không muốn nói chuyện này, thứ nhất đó là chuyện riêng của ông ta, thứ hai cách hành xử của ông ta trong chuyện này khá hèn nhát.

Cũng may Độc Cô viện trưởng nhanh chóng tiến lên giải vây, kể sơ qua mọi chuyện.

Tất nhiên là trong quá trình kể lại, ông ta phải chau chuốt từ ngữ, cố gắng tẩy trắng cho Yểm hoàng nhà mình rồi.

Khổ nỗi trong số những người có mặt ở đó, chẳng ai là kẻ ngốc cả, họ đều suy đoán được đầu đuôi sự việc.

Nhưng bây giờ vừa ký hiệp ước xong, mọi người cũng phải nể mặt nhau, nên chẳng ai nói mát Yểm hoàng câu nào.

Trái lại, họ sôi nổi khen Bùi Chu.

Trong lòng Tiêu Bách Đạo thoáng rùng mình sợ hãi.

Nếu không nhờ hiệp ước đã được ký kết xong xuôi, thì một khi thân phận của Nhị đồ đệ bị bại lộ, Nhị đồ đệ sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!

Phải cảm ơn Tiểu Khê!

May mà có Tiểu Khê!

Thật may khi có Tiểu Khê!

Lúc này, Phượng Khê đang mắt to trừng mắt nhỏ với lôi kiếp.

Bây giờ lôi kiếp thảm thôi rồi!

Kích thước chỉ to cỡ kim thêu, hơn nữa màu sắc cũng biến thành màu trắng.

Khi ấy, sau khi đánh Đại hoàng tử, nó đắc ý bay về.

Nhưng bay được nửa đường, nó lại đột nhiên bị cuốn vào khe hở không gian.

Rồi bị nhốt từ đó đến bây giờ.

Tuy nó có thể dùng cách tự sát để thoát khỏi đây, nhưng nó không dám ra tay.

Nó chỉ đành chờ bản thân chậm rãi tan biến.

Chỉ là, nó nằm mơ cũng không ngờ được rằng bản thân sẽ gặp Phượng Khê ở trong này.

Đúng là nghiệt duyên!

Nhìn thấy nó, Phượng Khê lập tức vặn nó thành bánh quai chèo: “Nói, có phải do ngươi giở trò không?”

Lôi - bánh quai chèo - kiếp: “…”

Nếu nó có năng lực đó, nó tội gì phải đứng đây chịu sự bắt nạt của nàng?

Phượng Khê cũng biết chuyện này không có quan hệ gì với nó, nàng chỉ trêu nó mà thôi.

Đầu sỏ gây tội chắc chắn là quả cầu đen.

Chắc chắn do con hàng kia hấp thụ quá nhiều Mộng Khí, khiến linh lực bị d.a.o động.

Quả cầu đen tự biết bản thân đuối lý, nên yên tĩnh như gà, sợ Phượng Khê tính sổ với mình.

Cũng may Phượng Khê không trách nó, trái lại còn an ủi nó vài câu.

Quả cầu đen cảm động đến độ biến thành quả cầu hồng.

Chủ nhân đối xử với nó tốt quá đi mất thôi!

Vì chủ nhân, nó nguyện làm mọi thứ.

Dù bắt nó đi hòa thân cũng được.

Đúng lúc này, không gian đột nhiên méo mó.

Cảm giác choáng váng dữ dội đột nhiên ập tới, trừ Phượng Khê ra thì những người còn lại đều ngất xỉu.

Phượng Khê dứt khoát vờ ngất theo, trước khi “ngất”, còn không quên nhét lôi kiếp vào tay áo.

Lôi kiếp cũng không phản kháng.

k*ch th*ch!

k*ch th*ch quá đi!

Không ngờ lại gặp chuyện k*ch th*ch bậc này!

Chỉ nháy mắt sau đó, đám người Phượng Khê biến thành trạng thái trong suốt.

Giống như cái lần Phượng Khê bị nhiễm khí c.h.ế.t chóc ở hang sâu vậy.

Phượng Khê không phản kháng.

Hiện tại vẫn chưa nắm rõ tình hình, tốt hơn hết là không nên hành động thiếu suy nghĩ.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 299



Độ non nửa canh giờ sau, Phượng Khê cảm nhận được bản thân đã nhập vào một con rối vô cùng chân thật, giống hệt con người.

Những người khác cũng vậy.

Bùi Chu là người đầu tiên tỉnh lại, huynh ấy vừa hoang mang vừa ngơ ngác.

Nhưng khi nhìn thấy một trong những con rối còn lại chớp mắt với mình, huynh ấy lập tức bình tĩnh trở lại.

Tuy diện mạo của Phượng Khê đã thay đổi, nhưng Bùi Chu vẫn đinh ninh rằng đó là tiểu sư muội của mình.

Những người khác cũng lục tục tỉnh lại, vẻ mặt ai nấy đều đần thối ra.

Chuyện gì thế này?

Đang yên đang lành, sao họ lại biến thành con rối?

Phượng Khê mau chóng phát hiện ra rằng quần áo trên người con rối được viết hai chữ “Bắc Vực”.

Bắc Vực?

Quan sát hoàn cảnh bốn phía, xung quanh toàn là bụi cây, đoán chừng họ đang mai phục ở đây.

Trong lòng Phượng Khê có một suy đoán lớn mật.

Rất có thể, nơi này là Nam Vực.

Tông môn hoặc thư viện nào đó đang tiến hành rèn luyện, những con rối hình người này là đạo cụ khảo hạch, có tác dụng tương tự như đám thú trận pháp.

Sau đó, trời xui đất khiến thế nào, những con rối kia lại hút thần hồn của họ vào.

Chẳng lẽ người Nam Vực đang coi người Bắc Vực họ thành kẻ địch giả tưởng?

Không!

Không phải coi là kẻ địch giả tưởng, người Nam Vực chỉ đơn thuần muốn xỉ nhục người Bắc Vực mà thôi!

Linh khí ở Nam Vực nồng đậm hơn Bắc Vực nhiều, hơn nữa, tông môn siêu cấp của họ vẫn đang tồn tại sừng sững, nên thực lực tổng thể mạnh hơn Bắc Vực rất nhiều lần.

Vì thế, Nam Vực vẫn luôn coi thường Bắc Vực.

Coi thường thì cũng thôi đi, đằng này còn dùng cách này để xỉ nhục Bắc Vực, đúng là thiếu đòn!

Trong lúc Phượng Khê đang mải suy nghĩ, ở phía xa chợt truyền tới một loạt tiếng bước chân.

Phượng Khê lập tức ra hiệu cho mọi người, ý bảo mọi người trốn cho kỹ.

Chủ nhân của loạt tiếng bước chân kia là đoàn thiếu nam, thiếu nữ trẻ tuổi, họ đều mặc đồng phục, trên cổ áo có thêu hình vầng trăng khuyết cực kỳ nổi bật.

Vầng trăng khuyết?

Thư viện Minh Nguyệt của Nam Vực lấy hình vầng trăng khuyết làm biểu tượng.

Trong nội dung cốt truyện nguyên tác, lợi ích mà Thẩm Chỉ Lan nhận được sau khi bán đứng Cảnh Viêm là tư cách tiến vào thư viện Minh Nguyệt.

Nhờ đó, nàng ta dần dung nhập vào giới tu chân của Nam Vực…

“Cuộc khảo hạch lần này khá thú vị đấy chứ. Khi g.i.ế.t những con rối hình người kia, ta cứ có cảm giác như bản thân đang g.i.ế.t đám phế vật Bắc Vực vậy. Quá sảng khoái!”

“Ta lại chẳng thấy thú vị gì cả. Đám phế vật Bắc Vực không xứng để ta ra tay. Ta nghe nói, tu vi của chưởng môn bốn tông môn lớn cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Hóa Thần, đúng là vô dụng hết sức! Theo ta thì nên mau chóng thâu tóm Bắc Vực, để người Bắc Vực làm tôi, tớ cho chúng ta.”

“Ta cũng nghĩ vậy! Tuy tài nguyên của Bắc Vực kém hơn Nam Vực của chúng ta, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, không lấy thì uổng.”

“...”

Đám người Phượng Khê nghe rõ từng câu từng lời.

Đã là người, thì ai cũng có ý thức giữ gìn tự tôn, danh dự của tập thể.

Dù trong nhà có đánh nhau đến vỡ đầu chảy m.á.u, thì khi ra ngoài, chẳng ai chịu được việc người ngoài đ.â.m chọc người nhà mình.

Càng đừng nói đến việc, người ta trực tiếp chửi bốn vị chưởng môn là đồ vô dụng!

Phượng Khê liếc mắt ra hiệu cho những người khác, họ lập tức hiểu ý.

Sau đó, nàng nhảy ra khỏi lùm cây.

Nhìn thấy nàng, vẻ mặt đám học sinh kia hiện rõ sự khinh thường.

“Sao tu vi của con rối này yếu thế? Mới tầng bốn của cảnh giới Trúc Cơ thôi à? Có phải trận pháp con rối bị lỗi rồi không?”

Phượng Khê giật mình, xem ra, tu vi của con rối phản ánh tu vi thực tế của đám học sinh kia.

Vậy tức là, nơi đây vẫn cho phép sử dụng tu vi.

Vậy chẳng phải là, nàng cũng có thể bộc lộ tu vi thật của mình đấy ư?

Tốt!

Tốt quá rồi!

Xem thường người Bắc Vực đúng không?

Mắng sư phụ nàng đúng không?

Nàng sẽ cho họ trải nghiệm cái gọi là vả mặt.

Vả đến khi nào sưng tấy mới thôi!

Trước n.g.ự.c đám học sinh đều đeo bảng tên, cả đám này đều là học sinh của lớp Hỏa - Bính.

Phượng Khê suy đoán, có lẽ Hỏa đại diện cho khối, còn Bính là tên lớp.

Trong đám kia có một học sinh tên là Ngụy Tuấn Hoa, hắn ta hiên ngang bước tới trước mặt Phượng Khê.

Rồi quay đầu hỏi đồng học: “Các ngươi đoán xem, để đánh bại con rối phế vật này, ta cần dùng mấy chiêu?”

Mọi người nhao nhao đáp: “Một con rối tầng bốn Trúc Cơ thôi mà, nhiều lắm là mười chiêu. Nếu nhiều hơn mười chiêu, thì ngươi cũng quá phế vật rồi.”

“Đúng đó! Loại con rối vô dụng này chỉ để trưng bày thôi, tung bừa vài chiêu là có thể đánh sấp mặt.”

“Đừng lề mề nữa, nhanh ra tay đi, đằng trước còn cả đống nhiệm vụ đang chờ kìa.”

“...”

Khi Ngụy Tuấn Hoa định bĩu môi khoác lác vài câu, thì Phượng Khê bất chợt tung đòn tấn công.

Nàng đá vào chân Ngụy Tuấn Hoa, khi hắn ta ngã khuỵu xuống, thì nhào lên siết chặt cổ hắn ta.

Chơi xấu chơi đẹp gì không quan trọng, có tác dụng là được.

Ngụy Tuấn Hoa căn bản không kịp phản ứng lại, nếu không nhờ đồng học tiến lên giải cứu, thì đoán chừng hắn ta đã bị Phượng Khê siết c.h.ế.t rồi.

Phượng Khê vừa tránh né đòn tấn công của đám học sinh, vừa lùi dần về phía lùm cây.

Trong mắt đám học sinh, những con rối này chỉ có linh trí cấp thấp, họ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, con rối lại biết mai phục.

Vì thế, họ chẳng chút đề phòng, cứ thế tiến thẳng vào vòng mai phục.
 
Back
Top Bottom