Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 280



Đại hoàng tử cảm thấy sau khi nghe những lời mình nói, Yểm hoàng nhất định sẽ rất tức giận.

Bởi với hiểu biết của hắn ta về Yểm hoàng, ông ta hận nhất là bị người ta lừa gạt.

Kết quả, Yểm hoàng chỉ thản nhiên nói: “Có lẽ cách khôi phục của nó khá đặc biệt, nên mới như vậy.”

Đại hoàng tử thoáng sốt ruột: “Cách đặc biệt? Đệ ấy có thể có cách đặc biệt gì được? Chỉ đến chỗ của Phượng Khê một chuyến đã khôi phục bình thường, trừ khả năng giả ngu ra, con không tìm được cách giải thích khác.”

“Chẳng lẽ lại do Thiên Đạo chúc phúc hoặc tổ tiên hiển linh chắc? Dù có, thì cũng là lời nói dối Phượng Khê dạy đệ ấy. Chỉ là giả thần giả quỷ, mê dân hoặc chúng mà thôi…”

Rầm!

Yểm hoàng vỗ bàn cái rầm!

“Câm miệng! Thân là huynh trưởng, thấy đệ đệ khỏi bệnh, ngươi không vui thay nó thì thôi, đằng này còn ở đây suy đoán ác ý, đúng là nực cười! Trong khoảng thời gian này, ngươi ở yên trong phủ mà suy ngẫm đi, đừng lượn lờ trước mặt ta, khiến ta chướng mắt nữa.”

Đại hoàng tử ngơ ngác!

Hắn ta nói gì sai ư?

Sao phụ hoàng lại tức giận như thế?

Chẳng lẽ tên ngốc kia vừa khôi phục bình thường đã cướp đi sự sủng ái của phụ hoàng?

Nếu sớm biết thế này, trước kia hắn ta nên nghĩ cách chơi c.h.ế.t y!

Cố kiềm chế sự ghen tị trong lòng, hắn ta giải thích: “Phụ hoàng, người hiểu lầm rồi. Nhị hoàng đệ có thể khôi phục bình thường, tất nhiên là con rất vui, nhưng con sợ có người có mưu đồ bất chính, nên…”

Yểm hoàng hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy chính ngươi mới là người có mưu đồ bất chính ấy! Ta cầu phúc cho Thanh Yến suốt ngày suốt đêm, khiến Thiên Đạo cảm động nên mới chúc phúc nó. Kết quả đến miệng ngươi lại thành giả thần giả quỷ, mê dân hoặc chúng. Ta thấy ngươi chẳng những bất mãn với Thanh Yến, mà còn bất mãn với cả ta nữa!”

Đại hoàng tử hoàn toàn ngơ ngác.

Nhưng hắn ta nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống nhận tội: “Phụ hoàng, con sai rồi! Lúc trước Phượng Khê và Tam hoàng đệ có xích mích, nhưng Nhị hoàng đệ lại vẫn qua lại với nàng ta, nên con có hơi nghi thần nghi quỷ!”

“Ngoài ra, con lo lắng Nhị hoàng đệ khôi phục bình thường sẽ cướp đi sự quan tâm và tình yêu của người, nên mới nhất thời hồ đồ, nói tầm bậy tầm bạ, xin người lượng thứ.”

Yểm hoàng vẫn khá thiên vị Đại hoàng tử, thấy hắn ta như thế, cơn giận trong lòng ông ta dịu đi nhiều, lại cảm thấy thái độ ban nãy của bản thân quá nghiêm khắc.

Khi ông ta đang định thu hồi hình phạt, thì bất chợt nhớ lại lời nói của Nhị hoàng tử, bèn nói: “Nếu ngươi đã biết sai, vậy hãy phụ tá Độc Cô viện trưởng trùng tu điện Ma Thần đi!”

Ban đầu, Đại hoàng tử tưởng Yểm hoàng nói đùa, nhưng thấy vẻ mặt ông ta nghiêm túc, hắn ta mới biết ông ta đang nói thật.

Sắc mặt hắn ta lập tức tái đi!

“Phụ hoàng, tuy nhi thần rất sẵn lòng phân ưu với người, nhưng tối qua trong lúc tu luyện, nhi thần bất cẩn bị thương, sợ rằng tạm thời không thể gánh vác trọng trách. Người yên tâm, chờ vết thương lành hẳn, nhi thần nhất định sẽ chủ động tới giúp đỡ Độc Cô viện trưởng.”

Yểm hoàng thừa biết là hắn ta đang viện cớ.

Lại nhớ đến hôm ở đại điện, hắn ta chủ động đòi nhận nhiệm vụ trùng tu điện Ma Thần, ông ta lập tức cảm thấy bản thân bị lừa gạt.

Cơn giận bùng lên dữ dội, không kiềm chế được!

“Cút! Ngươi cút cho ta! Không có lệnh của ta, không được rời khỏi phủ hoàng tử nửa bước.”

Đại hoàng tử khẽ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không bắt hắn ta đi trùng tu điện Ma Thần, bảo hắn ta làm gì cũng được.

Nhưng nghĩ đến việc Nhị hoàng tử đã khôi phục bình thường, trong lòng hắn ta lập tức dấy lên rất nhiều suy nghĩ độc ác.

Rời khỏi Ngự Thư Phòng, hắn ta bèn truyền tin cho Yểm hậu.

Hắn ta không thể ra tay, vậy đành giao cho mẫu hậu.

Dù bà ta g.i.ế.t c.h.ế.t kẻ ngốc kia, thì phụ hoàng cũng không thể làm gì bà ta.

Mấy năm nay, bà ta đã giải quyết hậu quả cho lão tam ngu xuẩn kia rất nhiều lần, bây giờ cũng nên làm chút chuyện cho hắn ta rồi.

Vừa nhận được tin của Đại hoàng tử, Yểm hậu đã nghe cung nhân báo lại rằng Nhị hoàng tử sắp dọn đến điện Vĩnh Ninh, bà ta tức điên lên.

Bà ta lập tức tới tìm Yểm hoàng.

Vừa gặp mặt đã khóc lóc, quậy ầm lên, trong giọng điệu thậm chí còn mang theo ý uy h**p.

Yểm hoàng vốn đã khó ở, giờ đây thù mới hận cũ đều gợi lên.

Ông ta tát Yểm hậu một cái thật mạnh, rồi hạ lệnh cấm túc ba tháng.

Lúc này, hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.

Dù Yểm hậu được thế lực lớn chống lưng, nhưng lúc đầu sóng ngọn gió thế này, chẳng ai dám mạo hiểm chọc giận Yểm hoàng.

Sau khi nghe tin, trong lòng Nhị hoàng tử chẳng hề cảm thấy hưng phấn.

Bởi y biết, Yểm hoàng làm vậy, một phần vì tức giận Yểm hậu và Đại hoàng tử, phần khác là vì làm cho y xem.

Để đứa nhi tử là y càng thêm một lòng một dạ cống hiến cho ông ta.

Yểm hoàng lập tức báo tin cho Độc Cô viện trưởng, kể sơ qua về chuyện của Nhị hoàng tử, rồi nhờ ông ta chăm sóc đôi chút.

Độc Cô viện trưởng biết cái gọi là “chăm sóc” này có hai nghĩa: một là nghĩa trên mặt chữ, thi thoảng giúp đỡ Nhị hoàng tử.

Một nghĩa khác là giám sát.

Yểm hoàng trời sinh đa nghi, bây giờ ông ta vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về Nhị hoàng tử.

Độc Cô viện trưởng chỉ thoáng nghĩ đã thấu ngay những quanh co lòng vòng trong chuyện này. Đúng là Nhị hoàng tử cứng cỏi và thông minh thật, nhưng chắc chắn trong chuyện này có sự giúp đỡ của Phượng Khê.

Nàng mới tí tuổi đầu, sao lại thông minh đến mức yêu nghiệt như thế chứ?

Về phần những lời Nhị hoàng tử nói có phải sự thật không, tạm thời ông ta không tiện phán đoán, chỉ có thể chậm rãi quan sát.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 281



Chẳng bao lâu sau, tin tức Nhị hoàng tử khôi phục nhờ Yểm hoàng ngày đêm cầu phúc đã lan khắp Yểm tộc.

Yểm hoàng còn sai người mang rất nhiều Yểm thạch và tài nguyên tu luyện phong phú tới cho Nhị hoàng tử, khiến y từ kẻ nghèo rớt mồng tơi, lập tức lắc mình biến thành triệu phú.

Nhị hoàng tử chỉ để lại một phần nhỏ để chi tiêu hằng ngày, phần lớn còn lại, y tặng hết cho Phượng Khê.

Phượng Khê không ngờ ngân hàng di động lại nhanh phát huy công dung đến thế, hình tượng của Nhị hoàng tử trong mắt nàng lập tức cao thêm hai trượng tám.

Nàng vui vẻ nhận lấy.

Bởi nàng biết, chỉ khi nàng nhận, Nhị hoàng tử mới có thể thản nhiên và tự tin hơn.

Cùng lúc đó, dự án trùng tu điện Ma thần cũng được bắt tay thực hiện.

Phượng Khê quyết định áp dụng phương án đầu tiên: dùng gỗ Lôi Kích để xây dựng điện Ma Thần.

Bước đầu tiên là đi đốn gỗ.

Cây Lôi Kích ở vùng đất bị nguyền rủa coi như xui xẻo tột cùng.

May mà Phượng Phê chỉ bảo cưa cành, còn để lại một đoạn thân cây và gốc rễ.

Do trước kia từng trùng tu điện Ma Thần hai lần rồi, nên đã có sẵn bản thiết kế.

Sau khi đốn được số lượng gỗ Lôi Kích nhất định, các thợ thủ công bắt đầu công tác xây dựng.

Trái tim mọi người đều nhấc lên tận cổ họng.

Ngay cả Độc Cô viện trưởng cũng không ngoại lệ.

Tuy Phượng Khê rất tự tin, nhưng mọi người vẫn cảm thấy không yên lòng.

Đúng là gỗ Lôi Kích có thể chống sét, nhưng cũng có giới hạn.

Vả lại, lỡ lôi kiếp không đánh vào gỗ Lôi Kích, mà đánh vào người thì sao?

Ông ta lo lắng đề phòng bao nhiêu, thì Phượng Khê lại hờ hững, thản nhiên bấy nhiêu.

Chỉ là thiên lôi thôi mà?

Có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ?

Hai hôm trước, nàng vừa chế tạo một pháp khí phòng Thiên Lôi, vừa hay nhân dịp này thử xem hiệu quả thế nào.

Trong lòng Nhị hoàng tử cũng bất an lắm.

Tuy Bùi Chu đã kể cho y nghe rất nhiều chiến tích vĩ đại của Phượng Khê, nhưng cũng chỉ được nghe kể, chứ đâu được tận mắt chứng kiến.

Những chuyện khác thì y không biết, nhưng chuyện Phượng Khê chơi lôi kiếp một vố, y cứ cảm thấy hão huyền kiểu gì ấy.

Trong lúc y đang nghĩ ngợi, bầu trời đột nhiên tối sầm xuống.

Y ngẩng đầu lên thì thấy một đám mây đen đang bay về phía này.

Lôi kiếp tới rồi!

Các thợ thủ công lập tức chạy tán loạn.

Tuy hoàng mệnh khó trái, nhưng mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn1

Vả lại, luật pháp không trách số đông, Hoàng thượng cũng đâu thể g.i.ế.t hết tất cả họ, đúng không?

Độc Cô viện trưởng, Phượng Khê và Nhị hoàng tử lại đứng yên không nhúc nhích.

Thật ra, mấy người Hải trưởng lão và Giang Tịch cũng muốn tới, nhưng bị Yểm hoàng từ chối.

Nguyên nhân thì rõ rành rành rồi.

Việc tu sửa điện Ma Thần đầy rẫy nguy hiểm, lỡ sứ đoàn Nhân tộc bị lôi kiếp diệt sạch, thì ông ta biết giải thích với Nhân tộc thế nào đây?

Mặt khác, điện Ma Thần quá quan trọng với người Yểm tộc, có một Phượng Khê chen chân vào đã bất đắc dĩ lắm rồi, ông ta không muốn có quá nhiều Nhân tộc tham dự vào.

Vì thế mấy người Hải trưởng lão chỉ đành từ bỏ.

Vẻ mặt Phượng Khê vẫn bình tĩnh như cũ.

“Viện trưởng, Nhị hoàng huynh, hai người cách xa ta ra, kẻo lát nữa m.á.u lại bị m.á.u b.ắ.n lên người. Yên tâm, m.á.u ta nói là m.á.u của lôi kiếp. Không biết m.á.u của thứ này có màu gì nhỉ, đừng bảo là màu đen đấy nhé?”

Độc Cô viện trưởng và Nhị hoàng tử đều có hơi cạn lời.

Đã là lúc nào rồi, mà nàng còn có tâm trạng nói đùa?

Nhị hoàng tử cũng nghĩ kỹ rồi, nếu Phượng Khê thật sự gặp nguy hiểm, dù phải liều mạng, cũng sẽ cứu nàng ra.

Bởi chỉ nàng mới có thể bảo vệ Bùi Chu.

Tuy Độc Cô viện trưởng không có cùng ý tưởng với Nhị hoàng tử, nhưng ông ta cũng không định trơ mắt đứng nhìn.

Bởi những chuyện Phượng Khê nói trước đó thật thật giả giả, ông ta không dám để nàng c.h.ế.t.

Đương nhiên, nếu thật sự quá nguy hiểm, vậy ông ta cũng không có cách nào.

Trong lúc vô thức, hai người đều cảm thấy sau khi lôi kiếp tới, sẽ chỉ đánh Phượng Khê.

Mà không đánh điện Ma Thần, càng không đánh hai người họ.

Đúng là cạn lời!

Chủ yếu do lời nói ban nãy của Phượng Khê đã dẫn dắt họ suy nghĩ lệch hướng, cộng thêm một loạt hành động của Phượng Khê ở vùng đất bị nguyền rủa, khiến họ vô thức cảm thấy Phượng Khê bị… lôi kiếp hận!

Cuối cùng, một tia lôi kiếp từ trên trời giáng xuống.

Không phải giáng về phía Phượng Khê, mà giáng về phía Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử ngơ ngác.

Sao lại đánh y?

Lúc này y mới vô thức nhớ ra: lôi kiếp này đâu phải chuyên đánh Phượng Khê, vì sao lại không thể đánh y?

Vả lại, y là người hoàng tộc duy nhất có mặt ở hiện trường, nếu muốn cản trở việc tu sửa điện Ma Thần, thì tất nhiên phải đánh y rồi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 282



Độc Cô viện trưởng phản ứng rất nhanh, ông ta hóa Mộng khí thành một lá chắn bảo hộ, bảo vệ Nhị hoàng tử.

Phượng Khê thì nhanh tay đan sợi sắt thành vòng dẫn sét.

Lần này lôi kiếp có kinh nghiệm rồi.

Nó linh hoạt né tránh vòng dẫn sét, tiếp tục đánh Nhị hoàng tử.

Sau khi lặp đi lặp lại vài lần như thế, Độc Cô viện trưởng không chịu nổi nữa.

Đúng là tu vi của ông ta cao thật, nhưng phải xem so với ai.

Tia lôi kiếp này mang theo sức mạnh thiên lôi, đâu phải thứ mà ông ta có thể chống lại.

Nhị hoàng tử cũng biết Độc Cô viện trưởng đã cố gắng hết sức, y cười khổ nói: “Ngài không cần cố nữa, thân là người hoàng tộc, có thể góp chút sức mọn vào công cuộc trùng tu điện Ma Thần, là vinh quang của ta! Sau khi ta c.h.ế.t, chỉ xin ngài nếu tình hình cho phép, hãy giúp ta che chở Bùi Chu.”

Độc Cô viện trưởng đang định nói gì đó, thì nghe Phượng Khê hét lên: “Tiểu Lôi Lôi, ngươi có giỏi thì đến đánh ta đây nè! Hừ! Ta biết rồi nhé, trước kia ngươi bị ta cho ăn thiệt nhiều lần, nên sợ ta rồi chứ gì.”

“Ngươi căn bản không dám đánh ta. Ngươi đúng là đồ vô dụng, đồ bất lực! Sự tồn tại của ngươ là sự xỉ nhục của giới lôi kiếp. Nếu ta là ngươi, ta đã tìm một cái mương thối, đ.â.m đầu tự sát rồi.”

Lôi kiếp là người nóng tính.

Còn là cực kỳ nóng tính.

Nó vốn định công tư phân minh, bởi nhiệm vụ lần này không phải đánh Phượng Khê.

Kết quả nha đầu thối kia lại chủ động khiêu khích, vậy thì không thể trách nó được.

Thế là, nó không đánh Nhị hoàng tử nữa, quay sang đánh Phượng Khê.

Phượng Khê chạy vòng quanh vòng dẫn sắt được cắm trên mặt đất, lôi kiếp đuổi sát theo sau.

Động tác của cả người lẫn sét đều cực kỳ linh hoạt.

Không thể không nói, chắc chắn mấy hôm nay lôi sét đã chăm chỉ khổ luyện, bởi nó nhanh nhẹn hơn lần trước nhiều lắm.

Trên đường chỉ bất cẩn đụng trúng vòng dẫn sét một lần.

Thấy Nhị hoàng tử và Độc Cô viện trưởng vẫn ngơ ngác đứng đực tại chỗ, Phượng Khê thầm nghĩ: hai con hàng này phản ứng chậm thế!

Nếu là đám người Quân Văn thì đã sớm chạy thật xa, tránh kéo chân sau của nàng rồi.

Nàng chỉ đành hét lên: “Hai người các ngươi mau tránh xa ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát huy của ta.”

Độc Cô viện trưởng thấy nàng tạm thời không gặp nguy hiểm, bèn xách Nhị hoàng tử lùi về phía sau một đoạn lớn.

Lôi kiếp không hề đuổi theo họ, vì nó muốn rửa mối nhục xưa.

Nó đã hạ quyết tâm rồi, nó sẽ chơi tới bến với Phượng Khê.

Dù nha đầu thối có chạy nhanh đến đâu, thì cũng sẽ có lúc linh lực và thể lực hao hết. Đến lúc đó, nó sẽ đơn phương hành hạ nàng.

Mưu kế của lôi kiếp thật sự có hiệu quả.

Theo thời gian dần trôi, tốc độ của Phượng Khê chậm lại rõ rệt, thậm chí còn bất cẩn chân nam đá chân chiêu, vấp ngã dập mặt.

Lôi kiếp gần như cười phá lên.

Chân của nàng là chân đi mượn đấy à?

Nếu không sao lại tự vấp ngã thế cơ chứ?

Đúng là báo ứng.

Xem nó có đánh c.h.ế.t nàng không!

Khi nó chỉ còn cách Phượng Khê độ ba thước, Phượng Khê bất chợt tung ra một chiếc lồng được chế tạo từ sắt đen.

Nhốt lôi kiếp vào trong.

Sau đó, trong lồng vang lên tiếng nổ tanh tách như tiếng bắp rang.

Mắt thấy cái lồng sắp bị phá, Phượng Khê lại tri kỷ chồng thêm một cái lồng khác bên ngoài.

Hết cái lồng này đến cái lồng khác.

Vừa chồng thêm, nàng còn vừa trêu ngươi: “Đồ đầu không có não như ngươi mà cũng đòi chơi mưu kế với ta á? Ta chơi c.h.ế.t ngươi!”

“Biết mình ngu ngốc thì ở yên trong nhà đi, đừng ra ngoài nữa, kẻo lại làm mất hết thể diện của giới lôi kiếp.”

“Lần này về nhà thì đừng trở ra nữa, ra cũng chỉ mất mặt xấu hổ thôi!”

“...”

Lôi kiếp thực sự tức điên rồi.

Lúc trước nàng nói m.á.u nó màu đen, nó thấy tim nàng mới đen ấy.

Đồ chó lòng dạ hiểm độc!

Rõ ràng sinh ra hình người, vì sao lại cứ muốn sống dạ chó?

Lôi kiếp quyết định giả c.h.ế.t.

Tiếng tanh tách trong lồng sắt càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng, không có tiếng động gì nữa.

Lôi kiếp thầm nghĩ: đợi khoảnh khắc nha đầu thối kia nhấc cái lồng ra, nó sẽ giáng cho nàng một đòn trí mạng, để nàng không có cơ hội đầu thai.

Quả nhiên, bước chân của Phượng Khê càng ngày càng gần.

Lôi kiếp vừa căng thẳng vừa hưng phấn.

Nàng tới rồi, nàng tới rồi, nàng mang theo nụ cười ngây ngô tới rồi.

Sau đó, nó nghe Phượng Khê nói: “Ta không ngờ luôn đấy, đường đường là lôi kiếp lại dùng cái chiêu hèn giả c.h.ế.t này, đúng là mất mặt. Ngươi có giỏi thì cứ ở đấy mà giả vờ mãi đi.”

“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa biết đâu nhỉ? Ta đã rải khá nhiều bào tử nấm xuống mặt đất xung quanh điện Ma Thần, chỉ đang chờ sức mạnh lôi điện của ngươi đến thúc mọc thôi đó.”

“Loại phế vật như ngươi cũng chỉ còn có chút tác dụng đó thôi. Nếu là người khác, e rằng chỉ hận không thể tránh xa ngươi ra ấy chứ, chỉ mỗi ta là không chê, tạo cơ hội cho tên phế vật là ngươi phát huy tác dụng.”

“...”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 283



Bị nàng mắng như thế, lôi kiếp nào còn nhịn được nữa, tiếng tanh tách lại vang lên không ngừng.

Sau đó… Phượng Khê lại chồng thêm một chiếc lồng.

Lôi kiếp vừa tức giận, vừa căm hận, vừa bất đắc dĩ. Nếu không mau chóng nghĩ cách, e rằng sức mạnh lôi điện mà nó mang theo sẽ bị lãng phí hết trong mấy cái lồng sắt này mất thôi.

Không hoàn thành nhiệm vụ, lại còn bị nha đầu thối sỉ nhục một trận, thể diện của nó còn đâu nữa?

Phải làm thế nào đây?

Lôi kiếp đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

Tuy lồng sắt không dễ xử lý, nhưng nó có thể ứng biến linh hoạt kia mà!

Đánh… mặt đất.

Chỉ cần mặt đất bị đánh thành cái hố, thì phía dưới lồng sắt sẽ xuất hiện khe hở, nó sẽ có thể ra ngoài.

Nó quả là thông minh tuyệt đỉnh!

Nha đầu chó Phượng Khê lòng dạ hiểm độc kia còn lâu mới chơi lại nó!

Vì thế, lôi kiếp không đánh lồng sắt nữa, mà đánh mặt đất.

Mặt đất dễ đánh hơn lồng sắt nhiều, chỉ chốc lát sau, nó đã bổ ra một cái hố nhỏ.

Khe hở giữa lồng sắt và mặt đất đã đủ để lôi kiếp chui ra ngoài.

Nó hưng phấn không thôi.

Run rẩy đi!

Nha đầu chó lòng dạ hiểm độc!

Nhưng lôi kiếp không ngờ rằng, Phượng Khê đã cầm vòng dẫn lôi chờ sẵn.

Chuẩn bị tròng vòng dẫn lôi vào cổ nó!

Đúng lúc này, một cảnh tượng khó tin đột nhiên xảy ra.

Bất kể là lôi kiếp hay Phượng Khê, bao gồm mấy chiếc lồng sắt kia đều bất chợt biến mất, chẳng thấy tăm hơi.

Biến mất một cách đột ngột.

Đột ngột đến độ Độc Cô viện trưởng và Nhị hoàng tử đứng ở nơi xa còn chưa kịp phản ứng lại.

Khi họ hồi phục tinh thần, thì đã chẳng thấy bóng dáng Phượng Khê đâu nữa.

Đầu óc Nhị hoàng tử ong ong, y biết rõ tầm quan trọng của Phượng Khê trong lòng Bùi Chu, một khi Phượng Khê xảy ra chuyện, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Đầu óc Độc Cô viện trưởng cũng ong ong.

Ông ta vốn hào hứng xem Phượng Khê trêu chọc lôi kiếp, ai ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố này?

Nếu Phượng Khê c.h.ế.t, thì chắc chắn sứ đoàn Nhân tộc sẽ không chịu để yên!

Hơn nữa, ai sẽ phụ trách trùng tu điện Ma Thần đây?

Chẳng qua, dù sao ông ta cũng là người từng trải, chẳng bao lâu sau đã bình tĩnh trở lại.

Một người sống sờ sờ như thế, không thể biến mất một cách vô duyên vô cớ được, chắc chắn lôi kiếp đã chạm phải trận pháp hay kết giới gì đó, nên mới đánh bậy đánh bạ mà kéo Phượng Khê biến mất theo.

Chỉ là, nàng bị truyền tống đến đâu rồi?

Lúc này, Phượng Khê đang lấm la lấm lét đánh giá xung quanh, còn lôi kiếp lại nấp sau lưng nàng, lén lút ló đầu thăm dò.

Do cùng trải qua sự cố ngoài ý muốn, nên hai con hàng này đã tạm thời kết thành đồng minh.

Chính là kiểu đồng minh mà chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là trở mặt được ngay ấy.

Phượng Khê vô cùng kinh ngạc.

Lôi kiếp cũng vô cùng kinh ngạc.

Bởi trước mặt họ là một tòa cung điện to lớn.

Ba chữ “Điện Ma Thần” trên tấm biển treo chính giữa cửa điện cực kỳ bắt mắt.

Không phải điện Ma Thần đã sụp đổ rồi ư? Sao ở đây lại có một tòa điện Ma Thần nữa?

Nghĩ đến việc mỗi lần Yểm tộc trùng tu điện Ma Thần đều bị Thiên Lôi đánh, chẳng lẽ là do chỉ có thể tồn tại một tòa điện Ma Thần, nên mới không cho họ xây lại?

Căn cứ theo nguyên tắc muốn biết thì phải hỏi, Phượng Khê hỏi lôi kiếp đang nấp sau lưng mình: “Lúc trước ngươi dùng mọi cách cản trở Yểm tộc trùng tu điện Ma Thần, có phải đã sớm biết nơi này có sẵn một tòa điện Ma Thần rồi không?”

Vẻ mặt lôi kiếp ngơ ngác.

Thôi được rồi, nó không có mặt.

Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Phượng Khê vẫn “nhìn” ra được, nói đúng hơn là cảm nhận được biểu cảm của nó.

Thấy cái dáng vẻ ngu ngốc đó, là thừa hiểu nó chẳng hề biết sự tồn tại của tòa điện này.

Phượng Khê quyết định vào trong xem thử.

Một mặt là vì tò mò, mặt khác, nàng phải nghĩ cách để ra ngoài chứ!

Không ngờ rằng, nàng vừa nhấc chân định tiến về phía trước, thì đã bị lôi kiếp giật nhẹ cánh tay.

Phượng Khê: “…”

Ngươi là lôi kiếp đó, có thể đừng hèn như thế được không?

Phượng Khê không thèm để ý đến nó, mà tiếp tục tiến về phía trước.

Lôi kiếp do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn đi theo. Lần này nó ghé vào vai Phượng Khê, cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ.

Phượng Khê cúi đầu liếc nó: “Ngươi nợ ta một nhân tình, về sau nhớ trả đấy.”

Lôi kiếp run rẩy “gật gật đầu”.

Cứ tạm nhận lời để thoát khỏi nơi này đã, còn việc có trả hay không thì tính sau.

Đến cửa điện Ma Thần, Phượng Khê cúi người thi lễ: “Phượng Khê đặc biệt tới thăm viếng Ma Thần đại nhân, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong ngài thứ lỗi!”

Chẳng ai giơ tay đánh mặt người cười cả!

Đừng nói chỉ cúi người thi lễ, dù bắt nàng quỳ gối gập đầu cũng được nữa kìa!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 284



Phượng Khê đợi một lúc lâu, thấy bên trong không có động tĩnh gì, nàng mới cẩn thận đẩy mở cánh cửa điện khép hờ.

Lôi kiếp đang “đậu” trên vai nàng run rẩy như những chiếc lá rơi trong gió.

Nhưng điều khiến Phượng Khê kinh ngạc là, trong đại điện rỗng tuếch, chẳng có gì cả.

Lôi kiếp lại càng run tợn hơn!

Phượng Khê có hơi cạn lời: “Hay là ngươi trực tiếp tiêu tán cho rồi, tội gì phải ở đây lo lắng hãi hùng?”

Lôi kiếp không để ý đến nàng.

Nha đầu chó lòng dạ hiểm độc như nàng thì biết cái gì.

Nó cứ thích loại cảm giác lo lắng hãi hùng này đấy!

Phượng Khê di chuyển quanh đại diện một vòng, đột nhiên phát hiện một cánh cửa nhỏ, nàng bèn đẩy ra.

Một luồng sát phong lập tức đánh thẳng về phía nàng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phượng Khê chẳng thèm nghĩ ngợi, đã dứt khoát ném lôi kiếp ra chắn luồng sát phong kia.

Lôi kiếp: “…”

Bị chửi chó nhiều rồi, nên nàng dứt khoát không làm người luôn đấy phỏng?

Cùng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Đó là ảo ảnh của một con Yểm thú.

Trông giống hệt thú Huyết Đồng của Yểm hoàng.

Nếu bắt buộc phải tìm ra điểm khác biệt, thì kích thước của thú ảo ảnh lớn hơn nhiều.

Chẳng qua, do bị lôi kiếp bổ trúng, đầu thú ảo ảnh bị vẹo một trăm tám mươi độ.

Lúc này lôi kiếp đang ngơ ngác lắm thay.

Được diễu võ dương oai trước mặt một con thú ảo ảnh, nó cảm thấy bản thân cực kỳ ngầu lòi!

Rõ ràng thú ảo ảnh không dám cứng đối cứng với lôi kiếp, nên vội vàng kẹp chặt đuôi chạy mất.

Trong lòng Phượng Khê nảy ra một ý tưởng.

Lôi kiếp quả là một tay đ.ấ.m lý tưởng.

Nếu có thể “bắt cóc” nó, để nó phục vụ cho riêng nàng, thì dưới gầm trời này, làm gì còn ai dám trêu chọc nàng nữa?

Chỉ là có hơi khó khăn.

Bởi lôi kiếp là công cụ để Thiên Đạo duy trì tôn nghiêm của bản thân, nếu bị nàng bắt cóc, chắc chắn Thiên Đạo sẽ không chịu để yên.

Nhưng nàng giỏi nhất là ứng biến linh hoạt kia mà. Nàng sẽ chế tạo một món linh khí, hoặc sáng tạo ra một loại bùa chú có thể chứa sức mạnh lôi điện. Sau đó chỉ cần lôi kiếp đánh nàng, là nàng có thể “chuyển hóa” sức mạnh lôi điện của nó thành của mình rồi. Hí hí hí!

Phượng Khê càng nghĩ càng thấy đẹp, trên mặt vô thức lộ ra nụ cười thật tươi.

Thế nhưng trong mắt lôi kiếp, nụ cười này lại vô cùng âm hiểm.

Chắc chắn nha đầu chó này lại nghĩ ra ý xấu cho xem!

Sớm muộn gì nó cũng phải đánh c.h.ế.t nàng!

Đúng lúc này, trong hư không chợt vang lên một giọng nói già nua: “Tiểu cô nương, sao một Nhân tộc như ngươi lại xuất hiện ở chỗ này của ta?”

Phượng Khê vội vàng hành lễ: “Tuy ta là Nhân tộc, nhưng ta cũng là nghĩa nữ của Yểm hoàng. Phụ hoàng lệnh cho ta phụ trách trùng tu điện Ma Thần, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại xông vào đây. Xin hỏi tiền bối cũng là người Yểm tộc ạ?”

Rõ ràng chủ nhân của giọng nói kia đã bị kinh ngạc trước lời nói của Phượng Khê.

Sao một Nhân tộc lại trở thành nghĩa nữ của Yểm hoàng?

Yểm hoàng còn ra lệnh cho nàng phụ trách trùng tu điện Ma Thần nữa chứ?

Ông ta bị điên rồi ư?

Mãi một lúc lâu sau, giọng nói kia mới lại vang lên: “Vậy chuyện lôi kiếp là sao? Vì sao hai người lại đi cùng nhau?”

Phượng Khê cười giải thích: “Chắc hẳn ngài không biết, mỗi lần trùng tu điện Ma Thần đều bị lôi kiếp cản trở, thậm chí còn khiến vài người mất mạng. Nhưng quan hệ giữa ta và lôi kiếp không tệ, phần lớn thời điểm nó đều răm rắp nghe lời ta. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Phụ hoàng giao cho ta phụ trách việc trùng tu điện Ma Thần.”

“Ban nãy khi lôi kiếp giúp ta thúc Yểm nấm mọc, có lẽ đã bất cẩn kích hoạt kết giới hoặc trận pháp nào đó, nên bọn ta mới bị kéo vào đây.”

Chủ nhân của giọng nói kia cảm thấy Phượng Khê đang khoác lác.

Nghe thử xem, lời nàng nói có phải tiếng người không?

Quan hệ giữa nàng và lôi kiếp không tệ á? Nàng tưởng mình là Thiên Đạo chắc?

Người ta đường đường là lôi kiếp, lại đi giúp nàng thúc Yểm nấm mọc ư?

Khoác lác cũng phải biết điểm dừng chứ!

Chỉ là, dù hơi vô lý, nhưng thoạt trông thì lôi kiếp cũng giống tùy tùng của nàng thật.

Cơ mà ông ta đã canh giữ ở đây suốt mấy vạn năm rồi, biết đâu bên ngoài đã xảy ra nhiều thay đổi long trời lở đất thì sao.

Nghĩ đến đây, ông ta nói: “Ngươi có tín vật để chứng minh bản thân là nghĩa nữ của Yểm hoàng không?”

Phượng Khê không có.

Nhưng nàng có bảo bối mà tổ tiên Yểm tộc tặng.

Thế là, nàng lấy ra cả đống hộp ngọc, xếp thành hàng, rồi mở ra.

“Tiền bối, phụ hoàng muốn ta tới Nhân tộc nằm vùng, nên không đưa tín vật. Nhưng ta có bảo bối mà tổ tiên ban cho, mời ngài xem qua.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 285



Chủ nhân của giọng nói kia lại lần nữa chìm vào im lặng.

Ông ta là Yểm tộc chính tông mà chẳng được tổ tiên ban cho lấy một món, ấy thế mà, một nghĩa nữ lại được ban cho nhiều tới vậy!

Tổ tiên bất công quá thể!

Chẳng qua cuối cùng ông ta cũng không nghi ngờ thân phận của Phượng Khê nữa.

Bởi nếu không phải là người Yểm tộc, thì sẽ không có cơ hội đi tế bái tổ tiên.

Chỉ là, thần thức của Nhân tộc yếu hơn Yểm tộc nhiều, sao nàng có thể viết xong văn tế nhỉ?

Ông ta bèn hỏi ra miệng.

Phượng Khê ngơ ngác đáp: “Văn tế khó viết lắm ư? Chỉ cần ôm lòng thành kính với tổ tiên là có thể viết xong mà! Lúc ấy, để bày tỏ sự sùng bái và tôn kính với tổ tiên, ta đã viết liền tù tì mười tờ! Nếu không phải thời gian không cho phép, ta còn có thể viết một trăm tám mươi tờ ấy chứ!”

Chủ nhân giọng nói kia: “…”

Sao nha đầu này cứ thích khoác lác thế nhỉ?

Sắp tự tâng bốc bản thân lên đến tận trời luôn rồi!

Trước mặt Phượng Khê đột nhiên xuất hiện giấy, bút và mực, rõ ràng chủ nhân giọng nói kia muốn nàng viết ngay tại hiện trường.

Phượng Khê mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chậu nước, sau khi cẩn thận rửa tay, nàng còn lẩm bẩm khấn một hồi lâu.

Nội dung đại khái là: tuy nơi này không phải tế đàn, nhưng lòng thành kính của nàng dành cho tổ tiên không phân biệt thời gian và địa điểm, nên hành vi của nàng cũng không được coi là mạo phạm.

Chủ nhân của giọng nói kia lại cảm thấy nàng đang kéo dài thời gian, khi ông ta chuẩn bị vạch trần nàng, thì nàng cầm bút lên.

Xoèn xoẹt một lát đã nhẹ nhàng viết xong một tờ.

Không cho chủ nhân của giọng nói kia có cơ hội kêu dừng, nàng viết liền tù tì mười tờ, lúc bấy giờ mới chưa đã thèm mà dừng lại, không viết nữa.

“Ngài xem ta viết có được không?”

“... Tạm được!”

Phượng Khê không tranh cãi với ông ta, mà cất kỹ mười tờ văn thế vào nhẫn trữ vật.

Đợi ra ngoài sẽ hiến tế cho tổ tiên, biết đâu lại “vét” được thêm chút của hời nữa.

Sau đó, giọng nói kia im lặng một lúc thật lâu.

Lôi kiếp thoáng mất kiên nhẫn.

Nó kiêng dè Ma Thần, nhưng không kiêng dè một tên A Phiêu.

Thế là, nó diễu võ dương oai, “đào hố” khắp nơi.

Đương nhiên, nó không dùng quá nhiều sức mạnh lôi điện, chỉ dùng chút chút mang tính tượng trưng thôi.

Phượng Khê dẫn đầu phá vỡ sự im lặng.

“Tiền bối, bên ngoài đã trùng tu điện Ma Thần mấy lần mà vẫn chưa thành công, chắc hẳn có liên quan đến tòa điện này đúng không?”

Chủ nhân giọng nói kia do dự giây lát: “Đúng vậy.”

“Vì sao?”

“Trước tiên ngươi đừng quan tâm nguyên nhân. Ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của Yểm tộc bọn ta?”

Vẻ mặt Phượng Khê vô cùng thành khẩn, nàng nói: “Bởi ta không muốn làm người Nhân tộc nữa. Nhân tộc bị quá nhiều khuôn phép, lễ giáo ràng buộc, vẫn là Yểm tộc tốt hơn, không câu nệ tiểu tiết, muốn làm thế nào thì làm thế đó! Mặt khác, sư huynh của ta là Hoàng tử Yểm tộc, về công hay về tư thì ta đều sẵn lòng gia nhập Yểm tộc.”

“Chỉ vì vậy thôi á?”

Phượng Khê khẽ chớp chớp mắt: “Còn chứ. Còn vì tổ tiên rất hào phóng với ta, vì phụ hoàng rất coi trọng ta, coi ta như nữ nhi ruột.”

“Nhị hoàng huynh cũng chăm sóc ta lắm, cứ thi thoảng lại cho ta tiền.”

“Quan trọng nhất là, chẳng ai dại mà từ bỏ vị trí hoàng nữ để đi làm một đệ tử thân truyền quèn cả!”

Chủ nhân của giọng nói kia của thấy nguyên nhân cuối cùng mới là nguyên nhân chủ yếu.

Đúng là thân phận hoàng nữ Yểm tộc tốt hơn thân phận đệ tử thân truyền của Nhân tộc nhiều!

Hơn nữa tổ tiên đã tán thành Phượng Khê, ông ta cảm thấy có thể yên tâm chia sẻ cho nàng một vài chuyện.

Còn một nguyên nhân quan trọng là ông ta không chống đỡ được bao lâu nữa.

Đám hậu bối kia kẻ này còn vô dụng hơn kẻ kia, rõ ràng điện Ma Thần ở ngay bên dưới lòng đất của tòa điện ban đầu, nhưng chẳng ai phát hiện ra cả.

Nếu không nhờ tiểu nha đầu này đánh bậy đánh bạ tìm được nơi này, thì sợ rằng ông ta đã tiêu tán trước kia đám hậu bối kia phát hiện ra rồi.

“Ngươi có biết vì sao lúc trước điện Ma Thần lại bị sụp không?”

Phượng Khê lắc đầu.

Nàng cảm thấy người này phiền c.h.ế.t đi được, muốn nói gì thì nói thẳng đi, cứ phải đưa ra câu hỏi trước là sao?

Nếu nàng biết thì còn cần hỏi ông ta chắc?

Chủ nhân của giọng nói kia tiếp tục cất tiếng: “Bởi tượng Ma Thần đột nhiên bị nứt vỡ thành vô số mảnh nhỏ, hơn nữa còn có m.á.u chảy ra, bất kể bọn ta dùng cách gì cũng không thể ghép lại được. Nếu dân chúng biết chuyện này, thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của hoàng tộc. Một khi lòng dân tan rã, Ma tộc và Nhân tộc sẽ lợi dụng cơ hội để xâm chiếm, ngày Yểm tộc diệt vong cũng không còn xa nữa.”

“Chính vì vậy, bọn ta quyết định giấu điện Ma Thần vào kết giới trong lòng đất, tạo hiện trường giả rằng điện Ma Thần bị sụp đổ trong đêm. Tuy cái cớ đó không quá hoàn hảo, nhưng khi ấy thời gian cấp bách, bọn ta cũng chỉ có thể làm vậy.”

Nghe xong, Phượng Khê hỏi với giọng điệu khó hiểu: “Nếu vậy thì chắc hẳn hoàng tộc phải biết chuyện này chứ? Nhưng vì sao phụ hoàng ta lại chẳng biết gì?”

Chủ nhân giọng nói kia đáp: “Đã là chuyện bí mật, thì càng ít người biết càng tốt, nên khi ấy bọn ta đã thỏa thuận rằng trừ Yểm hoàng tiền nhiệm, thì những người khác đều bị ta thi triển bí thuật, xóa đoạn ký ức này. Ta đoán có lẽ Yểm hoàng tiền nhiệm đột ngột qua đời, chưa kịp báo lại chuyện này cho con cháu.”

Phượng Khê: “…”

Đây là điển hình của việc tự mình hố mình trong truyền thuyết đúng không?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 286



Phượng Khê lại hỏi tiếp: “Vậy những mảnh vụn kia đâu? Ta muốn xem thử.”

Chủ nhân giọng nói kia thoáng do dự, sau đó nói: “Để thú Huyết Đồng đưa ngươi đi.”

Vừa dứt lời, ảo ảnh của thú Huyết Đồng chậm rãi bay tới.

Chỉ là, nó vẫn luôn kẹp chặt đuôi, có lẽ do sợ lôi kiếp sẽ đánh nó.

Khổ nỗi lôi kiếp cũng là tên thất đức, càng thấy thú Huyết Đồng sợ, lại càng cố ý trêu chọc.

Phượng Khê thật sự không nhịn được, trợn mắt lườm lôi kiếp một cái: “Đừng quậy nữa.”

Lôi kiếp muốn làm phản.

Bởi tượng Ma Thần đã vỡ thành mảnh vụn rồi, nó chẳng thèm sợ nữa.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ xảy ra biến cố gì thì sao, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng.

Thế là, nó bay về đậu lại trên vai Phượng Khê, không tiếp tục bắt nạt ảo ảnh của thú Huyết Đồng nữa.

Chứng kiến cảnh tượng này, chủ nhân của giọng nói kia lại coi trọng Phượng Khê thêm vài phần.

Ông ta vốn tưởng Phượng Khê chỉ khoác lác, nhưng bây giờ xem ra, nàng thật sự có thể thuần phục lôi kiếp, quả là kỳ tài!

Thú Huyết Đồng đưa Phượng Khê rẽ quanh co lòng vòng, khi đi tới trước cửa một căn nhà, nó mới dừng lại.

Chủ nhân giọng nói cất tiếng: “Phượng Khê, ta phải nhắc nhở ngươi rằng: dù tượng Ma Thần đã bị vỡ thành mảnh vụn, thì uy áp vẫn còn đó. Tu vi của ngươi quá thấp, rất có thể vừa tiến vào đã bị uy áp của Ma Thần nghiền thành tro bụi! Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Phượng Khê thầm mắng: sao không nói sớm?

Nàng đã đến tận đây rồi, ông ta mới nói chuyện này, nàng nghi ngờ ông ta cố ý chơi nàng!

Nhưng dẫu gì cũng tới rồi, làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, đâu thể bỏ dở giữa chừng.

Lôi kiếp lại thầm than nguy hiểm quá, nguy hiểm quá. May mà ban nãy nó không tùy tiện ra tay.

Phượng Khê lén hé cửa ra một khe nhỏ, rồi dán sát khe hở, định bụng quan sát bên trong.

Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy gì cả, thì đã bị một luồng uy áp đánh tới.

Tuy Phượng Khê cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của nàng.

Còn lôi kiếp lại vừa ra lăn vừa bò, chạy trốn ra xa.

Thấy ảo ảnh của thú Huyết Đồng đang nhìn mình, nó tức điên lên, lập tức đánh thú Huyết Đồng một cái.

Ảo ảnh của thú Huyết Đồng oan uổng c.h.ế.t đi được!

Nó chỉ vì tò mò nên mới lén nhìn một cái, ai ngờ lại bị lôi kiếp giận chó đánh mèo.

Đúng là đồ vô lý.

Phượng Khê không để ý tới lôi kiếp và ảo ảnh của thú Huyết Đồng, mà khẽ đẩy cửa ra rộng hơn.

Cảnh tượng bên trong cũng đập vào mắt nàng.

Trong phòng có rất nhiều mảnh vụn đang bay lơ lửng giữa không trung, xen lẫn giữa các mảnh vụn là vô số hạt châu màu đỏ, không biết đó có phải m.á.u trong lời lão già kia nói không.

Phượng Khê hỏi ông ta: “Tiền bối, mọi người đã thử những cách gì rồi?”

“Những cách có thể sử dụng, bọn ta đều thử cả: dùng tay ghép lại, dùng thần thức ghép lại, dùng Mộng khí ghép lại, nhưng đều chẳng có tác dụng gì cả. Thậm chí bọn ta còn thử hiến tế rồi, nhưng cũng thất bại.”

Phượng Khê gật đầu: “Tiền bối, trong khoảng thời gia ngắn, ta cũng không thể nghĩ ra cách nào. Ngươi cho ta chút thời gian suy nghĩ đi.”

“Được thôi!”

Chỉ cần có thể ghép lại tượng Ma Thần hoàn chỉnh, đừng nói chút thời gian, dù là mười năm, hai mươi năm, thậm chí một trăm năm cũng được nữa kìa!

Phượng Khê không dám tùy tiện tiến vào phòng, mà chậm rãi đóng cửa lại.

Thấy cánh cửa đóng chặt rồi, lôi kiếp mới dám lại gần Phượng Khê.

Nó cảm thấy đầu óc Phượng Khê không bình thường.

Một Nhân tộc như nàng nhúng tay vào chuyện của Yểm tộc làm gì không biết. Nó còn lâu mới tin mấy lời giả dối của nàng, chắc chắn nàng có mưu đồ gì đó.

Thay vì lãng phí thời gian nghĩ cách ghép lại tượng Ma Thần, thà rằng hỏi xem phải làm thế nào mới có thể rời khỏi đây thì hơn.

Đừng để đến lúc đó, lão già A Phiêu kia nảy ra ý xấu, nhốt họ ở nơi này để chôn cùng ông ta.

Vì thế, nó bay đến trước mặt Phượng Khê, khẽ lắc lắn uốn éo vài cái.

Nó cảm thấy chắc chắn Phượng Khê có thể hiểu được hàm ý nó muốn truyền đạt.

Kết quả, Phượng Khê lại hỏi: “Ngươi bị động kinh à?”

Lôi kiếp: “…”

Sao bảo kẻ thù là người hiểu mình nhất kia mà?

Thấy Phượng Khê phớt lờ mình, lôi kiếp bèn chạy đến chơi với ảo ảnh của thú Huyết Đồng.

Ảo ảnh của thú Huyết Đồng vừa tức vừa sợ, trong lòng thầm thăm hỏi tổ tông mười tám đời của lôi kiếp.

Tất nhiên Phượng Khê hiểu được ý của lôi kiếp, chỉ là nàng lười để ý nó mà thôi.

Nếu có thể nghĩ cách ghép hoàn chỉnh tượng Ma Thần, thì tòa điện Ma Thần này sẽ không cần “trốn” dưới lòng đất nữa, nàng cũng không phải mất công xây lại một tòa điện mới nữa.

Làm vậy có thể khiến Yểm hoàng mau chóng ký kết hiệp ước hữu nghị, tránh để lâu lại cành mẹ đẻ cành con.

Vả lại, rời tông môn nhiều ngày như thế rồi, cũng nên trở về xem sao.

Nàng có hơi nhớ sư phụ.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 287



Trừ những nguyên nhân ở trên ra, thì còn một nguyên nhân nữa, đó là nàng rất tò mò về Ma Thần.

Theo lý thì tu sĩ đều nên sùng tín Thiên Đạo mới đúng, nhưng riêng Ma tộc và Yểm tộc, sự sùng tín của họ dành cho Ma Thần còn vượt qua cả Thiên Đạo.

Nhưng những tư liệu về Ma Thần lại không có nhiều, nghe nói ngay cả tượng Ma Thần cũng đeo mặt nạ.

Chẳng qua, phải làm thế nào mới ghép lại được đây?

Dường như những cách có thể sử dụng đều đã được thử rồi.

Phượng Khê cảm thấy có lẽ vấn đề mấu chốt nằm ở những viên huyết châu kia.

Một pho tượng sao có thể rỉ m.á.u cho được?

Chuyện khác thường, tất có điều mờ ám.

Nếu thu hết những hạt huyết châu kia, rồi tiến hành ghép nối, biết đâu lại có thể thành công.

Sau khi nàng chia sẻ ý tưởng này với lão già kia, ông ta thở dài: “Bọn ta cũng nghĩ đến điều này rồi, chẳng qua, tuy bây giờ thoạt trông huyết châu và pho tượng tách biệt thế thôi, nhưng khi tiến hành ghép nối, huyết châu sẽ lập tức dung nhập vào các mảnh tượng, căn bản không thể tóm được chúng.”

Phượng Khê thầm nghĩ: đám huyết châu kia cũng ranh ma gớm nhỉ?

Nàng suy nghĩ một lát, rồi vẫy tay gọi lôi kiếp đang chơi vui vẻ tới gần.

Lôi kiếp không muốn qua đâu.

Làm thế trông nó giống như tùy tùng của nàng ấy.

Nhưng nghĩ đến những mảnh tượng nhỏ trong phòng, dù không cam tâm tình nguyện, nó vẫn phải bay tới cạnh nàng.

Phượng Khê nói: “Ta muốn ngươi làm mồi câu để bắt những hạt huyết châu kia. Ngươi chuẩn bị đi.”

Lôi kiếp: “…?”

Nàng có thể nhận thức đúng vị trí của mình không hả?

Họ chỉ tạm thời kết minh thôi đấy, nàng có tư cách gì mà chỉ huy nó?

Vả lại, nàng dựa vào đâu mà đưa ra kết luận rằng: những hạt huyết châu kia sẽ cảm thấy hứng thú với nó?

Quan trọng nhất là, chẳng lẽ nàng không biết nó sợ uy áp của tượng Ma Thần bên trong ư?

Nó nghi ngờ rằng nàng đang muốn nó đi tìm c.h.ế.t!

Hiếm khi Phượng Khê kiên nhẫn giải thích cho nó: “Ta suy đoán những hạt huyết châu kia là nguyên nhân khiến tượng Ma Thần nứt vụn, hơn nữa nó vẫn đang tiếp tục trấn áp mảnh vỡ của tượng Ma Thần, nói đúng hơn là, nó và các mảnh vỡ của tượng Ma Thần vẫn đang đấu sức với nhau.”

“Nếu lực lượng của huyết châu đủ mạnh, thì đoán chừng tượng Ma Thần đã sớm hóa thành bột mịn rồi. Cho nên, nó rất cần bổ sung năng lượng, nên sức mạnh lôi điện của ngươi sẽ có sức hấp dẫn rất lớn với nó.”

“Ta biết ngươi kiêng dè tượng Ma Thần bên trong, nhưng dù người hay lôi kiếp thì cũng phải học cách khắc phục nỗi sợ. Nhất là ngươi, ngươi là sứ giả của Thiên Đạo, là hóa thân của chính nghĩa, ngươi không nên sợ hãi bất cứ thứ gì mới phải. Ta tin ngươi nhất định sẽ làm được mà…”

Lôi kiếp cảm thấy nó đã không thể khống chế bản thân nữa.

Rõ ràng nó biết làm vậy chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t, nhưng nó vẫn vô thức đi theo Phượng Khê tới cửa của gian phòng kia.

Không được!

Chắc chắn nha đầu lòng dạ hiểm độc kia đang lừa dối nó!

Nó không thể để nàng đạt được mục đích!

Vẫn nên chạy nhanh thì hơn!

Nhưng ý định chỉ vừa manh nha, còn chưa kịp thực hiện, nó đã bị Phượng Khê xách lên, ném vào trong phòng.

Lôi kiếp thực sự tức điên lên.

Nha đầu chó lòng dạ hiểm độc, sau này nếu nó không đánh c.h.ế.t nàng, nó nhất định sẽ theo họ nàng.

Lôi kiếp vốn tưởng sau khi bị ném vào phòng, nó sẽ bị các mảnh vỡ của tượng Ma Thần tấn công, chẳng ngờ lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Lòng tự tin vốn lao dốc của lôi kiếp lập tức tràn đầy trở lại.

Nỗi oán hận của nó dành cho Phượng Khê cũng dịu đi hơn nửa.

Trong lúc mải nghĩ ngợi, nó phát hiện ra có mười mấy hạt huyết châu lén tới gần nó.

Không ngờ suy đoán của nha đầu chó lòng dạ hiểm độc lại đúng.

Mấy đứa này thật sự thèm khát sức mạnh lôi điện của nó.

Con mẹ nó chứ!

Nha đầu chó lòng dạ hiểm độc lợi dụng sức mạnh lôi điện của nó để đột phá Trúc Cơ, để trông nấm cũng đã đủ khiến nó mất mặt rồi.

Bây giờ mấy hạt huyết châu này cũng muốn lợi dụng nó, đúng là tự tìm đường c.h.ế.t mà!

Lôi kiếp cảm thấy nếu mình và Phượng Khê đã là đồng minh, thì nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Cho nên, khi khoảng cách giữa nó và mười mấy hạt huyết châu kia càng ngày càng gần, nó bèn dẫn dụ chúng bay về phía Phượng Khê.

Nó còn lâu mới lãng phí sức mạnh lôi điện để đánh huyết châu, vẫn nên để nha đầu thối kia tự giải quyết thì hơn.

Phượng Khê không quá bất ngờ với chuyện này, bởi nàng hiểu quá rõ đức hạnh của lôi kiếp rồi.

Nàng lập tức hóa linh lực thành những sợi dây đằng nhỏ, trói chặt những hạt huyết châu kia, rồi hóa linh lực thành lửa, tiến hành thiêu đốt chúng.

Kết quả, huyết châu không hề sợ lửa thiêu, hơn nữa còn tránh thoát dây đằng.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 288



Phượng Khê sốt ruột không thôi.

Nàng hét với lôi kiếp đang đứng ngoài hóng chuyện: “Nhanh, mau xử chúng. Đợi xong việc, ta sẽ tặng ngươi một món quà lớn.”

Lôi kiếp không muốn nghe lời nàng đâu.

Nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo sự điều khiển của nó.

Một tia sét bổ thẳng xuống một hạt huyết châu.

Huyết châu lập tức hóa thành bột mịn.

Phượng Khê mừng rơn: “Làm tốt lắm! Ta biết ngươi chắc chắn sẽ làm được mà, ngươi tuyệt vời quá đi mất thôi. Ngay từ ngày đầu tiên quen biết, ta đã biết ngươi lợi hại rồi! Nhưng ta không ngờ, ngươi còn lợi hại hơn những gì ta tưởng…”

Lôi kiếp bị khen đến độ lâng lâng, bèn mơ màng đánh thêm mười mấy hạt huyết châu nữa.

Sau đó, dưới sự dụ dỗ của Phượng Khê, nó lại bay vòng về, tiếp tục dẫn dụ huyết châu.

Rõ ràng linh trí của đám huyết châu này có hạn, tuy đã có vết xe đổ, nhưng chúng vẫn muốn cắn nuốt sức mạnh lôi điện, không ngừng tiến lại gần lôi kiếp.

Lôi kiếp đã tìm lại được cảm giác ưu việt về sự thông minh.

Đám huyết châu kia đều là đồ ngốc.

Thậm chí còn chẳng xứng xách giày cho nó!

Sau vài lần lặp đi lặp lại như thế, tất cả những hạt huyết châu trong phòng đều đã bị lôi kiếp đánh thành bột mịn.

Kích thước của lôi kiếp cũng thu nhỏ lại.

Chẳng qua, khi nhìn thấy ánh mắt khâm phục của Phượng Khê, nó lập tức cảm thấy chuyện thu nhỏ chẳng hề gì.

Ít nhất hình tượng của nó trong lòng nha đầu chó lòng dạ hiểm độc kia đã cao tới hai trượng tám rồi.

Nghĩ đến lời Phượng Khê hứa sẽ tặng cho mình một món quà lớn, trong lòng lôi kiếp thoáng mong chờ.

Tiền tài đều là vật ngoài thân, nó không quá để ý.

Nó chỉ muốn… gỡ gạc lại chút vốn.

Để cân bằng tâm lý mà thôi.

Phượng Khê cũng không nuốt lời, nàng mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc áo choàng đỏ chót: “Tặng cho ngươi này! Sau này khi đi đánh người, ngươi nhớ khoác chiếc áo này vào, cực kỳ khí phách luôn đấy!”

Lôi kiếp nửa tin nửa ngờ.

Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của Phượng Khê, không giống như đang nói dối.

Thế là, nó “nhận” lấy, rồi khoác ngay lên người.

Ôi chao, không phải nói quá chứ, trông cực kỳ có phong cách luôn!

Sau đó, nó chạy tới tìm ảo cảnh của thú Huyết Đồng để khoe khoang.

Những mảnh vỡ của tượng Ma Thần rơi lả tả đầy đất.

Không còn đối thủ ràng buộc, chúng cũng không cần tốn năng lượng để trôi nổi nữa.

Những mảnh vỡ kia chỉ to chừng móng tay, muốn ghép lại hoàn chỉnh thì thực sự rất khó khăn.

Thế nên, Phượng Khê không định làm công việc tốn sức này.

Nàng cúi người thật sâu, cung kính nói với các mảnh vỡ: “Vãn bối không dám mạo phạm thiên nhan, không biết ngài có thể tự ghép lại không?”

Các mảnh vỡ trên mặt đất chẳng có phản ứng gì.

Phượng Khê suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Có phải do ngài thiếu sức mạnh tín ngưỡng, nên tạm thời mới không thể ghép lại, đúng không?”

Các mảnh vỡ trên mặt đất khẽ rung động.

Phượng Khê cảm thấy chuyện này không quá khó.

Chỉ cần thuyết phục lão già kia mở một lỗ thủng trên kết giới, sức mạnh tín ngưỡng từ bên ngoài thừa đủ để các mảnh vỡ hấp thụ.

Vì thế, nàng tung tăng chạy ra ngoài, chia sẻ suy nghĩ của mình với lão già.

Lão già choáng váng không thôi.

Bởi hành động của Phượng Khê luôn vượt ngoài dự liệu của ông ta.

Chẳng qua, ông ta cũng thấy được hi vọng.

Một hi vọng cực lớn.

Thế nên, sau khi thoáng do dự, ông ta bèn đồng ý với đề nghị của Phượng Khê, mở một lỗ hổng trên kết giới.

Sức mạnh tín ngưỡng cuồn cuộn chảy vào các mảnh vỡ của tượng Ma Thần.

Các mảnh vỡ bắt đầu chậm rãi ghép lại với nhau…

Sau ba ngày ba đêm, cuối cùng tượng Ma Thần cũng được ghép hoàn chỉnh.

Lúc trước, khi còn là mảnh vỡ, trừ cảm nhận được một chút uy áp ra, thì Phượng Khê chẳng cảm nhận được chỗ nào đặc biệt cả.

Nhưng lúc này, khi đứng trước mặt tượng Ma Thần, đáy lòng nàng vô thức nảy sinh sự kính sợ.

Đó là một loại kính sợ không dám ngước nhìn.

Khi lòng Phượng Khê mải suy nghĩ miên man, phía sau nàng xuất hiện ảo ảnh một lão già.

Ông ta quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu nhận lỗi.

Đại khái là ông ta vô dụng, không bảo vệ được tượng Ma Thần, tội của ông ta đáng c.h.ế.t vạn lần.

Sau đó, Phượng Khê phát hiện bóng dáng lão già nhanh chóng trở nên ảm đạm.

Lòng nàng hoảng hốt không thôi, đừng bảo ông ta sắp tiêu tán đấy nhé?

Lão già cũng nhận ra điều này, ông ta nở một nụ cười thoải mái.

Trước kia tiêu tán, có thể nhìn thấy tượng Ma Thần được ghép lại hoàn chỉnh, ông ta đã mãn nguyện rồi.

Ông ta nói với Phượng Khê: “Phượng Khê, lần này ngươi lập công lớn, ta tặng nhẫn trữ vật của mình cho ngươi. Ta sẽ dùng chút tu vi còn lại, phá bỏ kết giới, để điện Ma Thần lại lần nữa xuất hiện dưới ánh mặt trời. Nếu Yểm hoàng đương nhiệm hỏi thân phận của ta, ngươi cứ nói ta tên là Hách Liên Túng Hoành.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 289



Ông ta vừa dứt lời, trước mặt Phượng Khê xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật.

Phượng Khê cũng không khách sáo, mà lập tức nhận lấy.

Ảo ảnh của thú Huyết Đồng ở đằng kia cũng không ngừng thay đổi, sau đó nó bổ nhào về phía lôi kiếp.

Dù sao nó cũng sắp tan biến rồi.

Nó cóc sợ nữa!

Nó phải tìm lại thể diện đã mất!

Lôi kiếp không ngờ rằng ảo ảnh của thú Huyết Đồng sẽ đột nhiên nổi điên, hơn nữa ban nãy nó đánh tốn khá nhiều tu vi để đánh nát huyết châu, nên không muốn cứng đối cứng với thú Huyết Đồng, nên bị thú Huyết Đồng đuổi chạy khắp sân viện.

Phượng Khê có hơi cạn lời.

Ai mà ngờ được lôi kiếp lại là một kẻ dở hơi thế này!

Lúc này, kết giới hoàn toàn bị phá bỏ.

Phượng Khê phát hiện cả tòa điện Ma Thần đều đang bay lên.

Lão già kia cũng chắp tay vái chào Phượng Khê, rồi chậm rãi tiêu tán.

Ảo ảnh của thú Huyết Đồng lườm lôi kiếp một cái sắc lẹm, rống giận vài tiếng, rồi giơ móng vuốt lên, tự đánh mình một cái, cũng chậm rãi tan biến.

Rõ ràng nó còn có thể tồn tại thêm một thời gian nữa, nhưng nó muốn tuẫn táng theo chủ.

Phượng Khê cảm thán không thôi: “Thú Huyết Đồng trung thành với chủ nhân thật đó. Về sau, lỡ ta gặp bất trắc gì, ngươi cũng có thể học nó, tuẫn táng theo ta.”

Lôi kiếp: “…”

Sao nàng mặt dày thế nhỉ?

Ngay khi nó đang định dùng hành động thực tế để bày tỏ sự bất mãn, thì Phượng Khê đã thành kính quỳ xuống trước tượng Ma Thần.

Điện Ma Thần sắp xuất hiện trở lại, đương nhiên nàng phải nhân dịp này để xây dựng hình tượng rồi.

Là lòng thành kính của nàng khiến Ma Thần cảm động, nên điện Ma Thần mới lộ ra dưới ánh mặt trời.

Đảm bảo sẽ thu được một rổ hảo cảm của người Yểm tộc cho xem!

Tuy lôi kiếp rất muốn gây sự với Phượng Khê, nhưng từ sau khi tượng Ma Thần được ghép lại hoàn chỉnh, nó không dám tiến vào phòng nữa.

Nên chỉ có mỗi Phượng Khê đang ở kia giả vờ giả vịt.

Nó không muốn để mọi người nhìn thấy mình, bèn lén lút trốn vào trong lùm cây.

Lúc này, Yểm hoàng đang đau hết cả đầu.

Từ khi Phượng Khê mất tích, ngày nào mấy người Hải trưởng lão cũng với gây áp lực cho ông ta.

Yểm hoàng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.

Ông ta cũng không muốn chuyện này xảy ra, bởi ông ta còn trông chờ Phượng Khê giúp trùng tu điện Ma Thần nữa kia mà.

Trong lúc ông ta sứt đầu mẻ trán, thì nhận được tin tức Độc Cô viện trưởng gửi tới.

“Bệ hạ, Phượng Khê đã về rồi. Con bé còn mang theo một tòa điện Ma Thần nữa! Có lẽ chính là tòa điện Ma Thần ban đầu kia.”

Yểm hoàng nghi ngờ bản thân bị ảo giác.

Tòa điện Ma Thần ban đầu ư?

Không phải đã bị sụp rồi à?

Tuy trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng ông ta vẫn cảm thấy mừng rơn.

Chỉ cần là điện Ma Thần là được!

Chuyện mà phụ hoàng ông ta không làm được, ông ta đã làm được rồi!

Phượng Khê quả là khuê nữ ngoan của ông ta!

Khó trách trước kia Hải trưởng lão luôn miệng nói nàng là điềm lành của Nhân tộc, bây giờ ngẫm lại thì thấy đúng thật!

Sau này dứt khoát ban cho nàng danh hiệu Cát Tường công chúa đi!

Yểm hoàng vừa nghĩ vậy, vừa chạy đến điện Ma Thần.

Do quá nôn nóng, ông ta thậm chí còn không dẫn theo hộ vệ.

Khoảnh khắc nhìn thấy điện Ma Thần, chóp mũi Yểm hoàng chua xót, nước mắt suýt thì rơi xuống.

Để trùng tu điện Ma Thần, không chỉ tốn rất nhiều sức người, sức của, mà còn khiến bao người thiệt mạng.

Bây giờ, cuối cùng cũng được hồi đáp rồi.

Chỉ cần điện Ma Thần còn tồn tại, Yểm tộc ông ta nhất định sẽ không ngừng phát triển.

Ông ta quỳ gối trước tượng Ma Thần, thành kính dập đầu bái lạy.

Lúc này, mọi người lục tục chạy tới.

Sau khi tế bái Ma Thần, họ đồng thời nhìn Phượng Khê với ánh mắt tò mò, muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

Phượng Khê chỉ cười nhạt, chứ không hé răng.

Khiến mọi người cảm thấy nàng cao thâm khó đoán.

Nhìn dáng vẻ vờ vờ vịt vịt của nàng, lôi kiếp đang trốn trong lùm cây cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Thế nên nó chuẩn bị tư thế, định giáng cho Phượng Khê một đòn tấn công bất ngờ.

Nhưng còn chưa kịp làm gì, ánh mắt Phượng Khê đã khẽ liếc về phía này một cái.

Lôi kiếp lập tức bất động.

Nha đầu thối đã phát hiện ra nó rồi!

Lôi kiếp không hề biết rằng, thật ra Phượng Khê chỉ trùng hợp nhìn qua bên này, chứ căn bản không hề phát hiện ra nó.

Yểm hoàng sốt ruột muốn biết đầu đuôi sự việc, nên trực tiếp đưa Phượng Khê và Độc Cô viện trưởng hồi cung.

Sau khi Phượng Khê rời đi, lôi kiếp mới dám bò ra khỏi lùm cây.

Sau đó, nó ngẩn người.

Vì sao nó phải lén la lén lút như thế nhỉ?

Lúc nãy là do sợ Ma Thần, sao bây giờ lại giống như nó sợ nha đầu thối Phượng Khê kia vậy?

Chắc chắn có khâu nào sai sót rồi!

Bên kia, trong Ngự Thư Phòng, Phượng Khê kể chi tiết những chuyện đã xảy ra, không hề giấu diếm nửa lởi.

Yểm hoàng và Độc Cô viện trưởng nghe mà choáng váng.

Hách Liên Tùng Hoành?

Đó là người đồng lứa với tằng tổ phụ (ông cố) của Yểm hoàng.

Mà đúng là tằng tổ phụ của Yểm hoàng bị đột tử thật, nên có rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp dặn dò người kế vị.

Trong lòng Độc Cô viện trưởng thầm cảm thán: nếu không nhờ Phượng Khê, rất có thể họ vĩnh viễn không biết được điện Ma Thần đang trốn dưới lòng đất, càng không biết chân tướng mọi chuyện.

Quyết định nhận đứa khuê nữ này của bệ hạ, cực kỳ chính xác.
 
Back
Top Bottom