Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 270



Bây giờ xuất hiện một vấn đề: nếu không thể sử dụng quả cầu huyết mạch, vậy phải làm thế nào để kiểm chứng xem rốt cuộc Phượng Khê có phải huyết mạch của Yểm hoàng không đây?

Độc Cô viện trưởng và Yểm hoàng đưa mắt nhìn nhau.

Yểm hoàng hạ quyết tâm, tổ tiên và tháp linh đều đối đãi đặc biệt với Phượng Khê, Độc Cô viện trưởng cũng cực kỳ tán thưởng nàng, quan trọng là nàng có cách trùng tu điện Ma Thần, ông ta hi sinh chút danh dự thì cũng có sao đâu!

Thế là, ông ta nặn ra hai giọt nước mắt: “Tiểu Khê, tuy tạm thời không có cách kiểm chứng xem chúng ta có phải cha con thật không, nhưng dung mạo của con giống hệt dung mạo cố nhân của ta, rất có thể con chính là khuê nữ ruột của ta.”

“Nếu đã không có cách thì thôi khỏi kiểm chứng nữa. Từ giờ trở đi, con chính là khuê nữ của bổn hoàng.”

Phượng Khê: “…?”

Úi chao, không thèm kiểm chứng đã vội vàng nhận luôn?

Ông ta thiếu khuê nữ tới vậy cơ à?

Sau đó, gương mặt nàng lập tức hiện lên vẻ ngưỡng mộ, sùng bái: “Phụ hoàng? Con không phải đang mơ chứ? Con thật sự là khuê nữ của ngài ư? Khó trách ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, con đã cảm thấy ngài thân thiết, hóa ra đó là do cha con một lòng.”

Trong lúc nhất thời, cảnh cha con nhận nhau trở nên cực kỳ cảm động.

Độc Cô viện trưởng cũng rơi vài giọt nước mắt.

Trong lòng ông ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, bất kể Phượng Khê là hoàng nữ thật hay giả, thì ít nhất điện Ma Thần cũng có người tu sửa rồi.

Con người là loài sinh vật vô cùng kỳ lạ.

Trước đó, Yểm hoàng cảm thấy Phượng Khê chướng mắt bao nhiêu, thì bây giờ lại cảm thấy nàng thuận mắt bấy nhiêu. Ngay cả chuyện Phượng Khê đánh Tam hoàng tử, ông ta cũng cảm thấy đánh rất hay.

Không hổ là khuê nữ của ông ta, quá giỏi, quá xuất sắc!

Về phần có phải khuê nữ ruột hay không, không quan trọng.

Chẳng lẽ còn có người dám giành khuê nữ với ông ta ư?

Thậm chí đến cả chuyện Phượng Khê có phải người Yểm tộc hay không cũng không quan trọng nữa. Chỉ cần nàng nhận thân phận Hoàng nữ này, thì về sau nàng phải làm việc cho Yểm tộc.

Bởi nàng và Yểm tộc đã bị buộc chặt vào nhau.

Thế nên mới nói nha đầu này vẫn quá non!

Chỉ lo vinh hoa phú quý trước mặt, mà không nghĩ dài nghĩ rộng.

“Tiểu Khê à, theo lý thì ta nên chiêu cáo thiên hạ, công bố thân phận của con. Nhưng hiện tai vẫn chưa thể kiểm chứng chính xác, nên ta tạm thời nhận con làm nghĩa nữ, chẳng qua đãi ngộ của con giống hệt ba vị hoàng huynh, con thấy có được không?”

Thật ra thì là chưa thấy lợi ích, sao dám hạ vốn gốc?

Đợi điện Ma Thần được sửa xong rồi nói sau.

Phượng Khê nhìn Yểm hoàng bằng đôi mắt đẫm lệ, nàng nức nở nói: “Phụ hoàng, con không thèm để ý đến chuyện chiêu cáo thiên hạ gì đó, cũng không để ý đến phong hào, chỉ cần có thể gọi ngài một tiếng phụ hoàng là con đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”

Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của nàng, trong lòng Yểm hoàng thầm trách bản thân quá hẹp hòi.

Bắt nạt một tiểu nha đầu, đúng là mất mặt xấu hổ.

Phượng Khê lại nói tiếp: “Hơn nữa, việc này cũng không nên chiêu cáo thiên hạ làm gì. Bởi con còn phải về Nhân tộc, một khi thân phận Hoàng nữ bị bại lộ, sao con còn giành được lòng tin của Nhân tộc nữa?”

Yểm hoàng sửng sốt: “Con còn định về Nhân tộc á?”

Ông ta đã cho nàng đãi ngộ hoàng nữ, nàng nên vui vẻ ở lại Yểm tộc mới đúng, sao còn đòi về Nhân tộc?

Phượng Khê thở dài.

“Phụ hoàng, con cũng muốn ở lại làm tròn chữ hiếu với phụ hoàng lắm chứ, nhưng Yểm tộc chúng ta đang ở thế yếu, không thể đối đầu với Nhân tộc và Ma tộc. Tham vọng của Ma tộc càng lúc càng lớn, nếu con đoán không sai, lúc sứ đoàn Ma tộc tới chơi đã đưa ra một vài yêu cầu quá đáng đúng không?”

“Thế nên, lựa chọn tốt nhất bây giờ của chúng ta là kết minh với Nhân tộc, chỉ có như vậy mới có thể đối đầu với Ma tộc lòng muông dạ thú. Có hiệp ước hữu nghị với Nhân tộc, Ma tộc cũng không dám làm gì chúng ta nữa. Cho nên, con phải về Nhân tộc nằm vùng, hễ bên đó có gió thổi cỏ lay gì, con sẽ báo tin cho người ngay.”

“Đây cũng là ý của tổ tiên.”

Yểm hoàng sửng sốt: “Ý của tổ tiên?”

Phượng Khê gật đầu: “Vâng. Hôm đó trong lúc tế bái, tổ tiên đã ban thưởng cho con rất nhiều quà, tuy phần lớn con đều đã mở ra cho mọi người xem, nhưng thực ra con đã lén giấu đi một món. Mời người xem qua.”

Dứt lời, Phượng Khê đưa cho Yểm hoàng một cuốn da thú cũ nát.

Yểm hoàng nhìn một lúc lâu, rồi lẳng lặng đưa cho Độc Cô viện trưởng.

Độc Cô viện trưởng lại trợn tròn mắt nhìn một lúc lâu nữa, nhưng cũng chỉ nhận ra tám chữ trong đó.

Bởi nội dung trên cuốn da thú kia được viết bằng chữ thượng cổ.

Tám chữ kia là hai chữ “Yểm” và chữ “Người” lặp đi lặp lại.

Độc Cô viện trưởng nhìn về phía Phượng Khê: “Ngươi biết chữ trên đó à?”

Phượng Khê gật đầu: “Ta vốn không biết, nhưng từ sau khi tế bái tổ tiên, ta cứ như không thầy tự hiểu. Để ta đọc cho hai người nghe.”

Phượng Khê lập tức cất giọng đọc truyền cảm, ý đại khái là:

Trời ạ, ta đợi suốt bao năm qua, cuối cùng cũng đợi được một hậu bối có căn cốt tuyệt vời đến tế bái ta! Quả là trời phù hộ Yểm tộc!

(Đoạn này lược bớt vô số lời khen ngợi Phượng Khê.)

Giờ đây tình thế của Yểm tộc như chỉ mành treo chuông, ngươi nên gánh vác sứ mệnh thuộc về ngươi.

Tuy do đan điền được tái tạo lại, huyết mạch của ngươi có sự khác biệt lớn, nhưng nguồn gốc của ngươi là ở Yểm tộc, chuyện ngươi là huyết mạch của Yểm tộc vĩnh viễn không thay đổi.

Bây giờ sức mạnh tín ngưỡng thiếu hụt, việc cấp bách là trùng tu điện Ma Thần.

Ngoài ra, không thể tin tưởng Ma tộc, tốt nhất hãy kết minh với Nhân tộc, có thế Yểm tộc ta mới có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, tương lai chậm rãi mưu tính…
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 271



Hôm qua, sau khi về dịch quán, Phượng Khê không nghỉ ngơi mà lập tức làm giả cuốn da thú này.

Da thú là phần thưởng nàng giành được trong lần thí luyện cờ Càn Khôn, còn m.á.u để viết là m.á.u của Thôn Hỏa Hưu.

Dù bị rút m.á.u, con hàng kia vẫn ngủ say như c.h.ế.t.

Sở dĩ Phượng Khê làm giả cuốn da thu này, là vì… muốn cưỡng ép nhận cha.

Không ngờ Yểm hoàng còn rất biết điều.

Cha con họ đều hướng về nhau, quả là tâm linh tương thông mà.

Nghe nàng đọc, Yểm hoàng và Độc Cô viện trưởng sửng sốt không thôi.

Chẳng qua, họ vẫn có chút nghi ngờ.

Hai người lại nhận lấy cuốn da thú, kiểm tra hết lần này đến lần khác. Da thú rất cũ, m.á.u viết trên đó cũng thoang thoảng hơi thở hồng hoang.

Khó mà làm giả được.

Chẳng lẽ là sự thật?

Ánh mắt Độc Cô viện trưởng khẽ lóe lên, ông ta lấy giấy bút ra, viết mấy chữ thượng cổ rồi hỏi Phượng Khê: “Những chữ này có nghĩa gì?”

Phượng Khê đều đối đáp trôi chảy.

Lúc này Yểm hoàng đã tin tám phần, ông ta hỏi Phượng Khê: “Tổ tiên còn nói gì với con nữa?”

Phượng Khê thoáng do dự, rồi nói: “Tổ tiên còn nói Nhị sư huynh con là hoàng huynh, nên sau đó con mới bảo huynh ấy lên tế bái tổ tiên.”

Yểm hoàng ngẩn người.

Lại thêm một đứa nữa?

Ông ta phong lưu thật đấy, nhưng đâu có gieo giống khắp nơi đâu?

Chẳng qua, ông ta cẩn nhận nhớ lại diện mạo của Bùi Chu, đúng là có hơi giống bóng người mà ông ta mãi không thể quên kia.

Nhưng Nhị hoàng tử trong cung cũng giống người nọ lắm.

Hay khi trước đón nhầm người?

Tuy khi đó ông ta cũng kiểm chứng huyết mạch rồi, nhưng chuyện gì cũng có lỡ như mà.

Biết đâu là do Yểm hậu phái người động tay động chân thì sao.

Ông ta đã bảo mà, sao hoàng nhi của ông ta có thể là kẻ ngốc được cơ chứ?

Đúng, chắc chắn trước kia đã bế nhấm rồi.

Đúng là như vậy!

Nếu có thể kiểm chứng việc này, vậy tất cả những lời Phượng Khê nói đều là sự thật.

Bởi một tiểu nha đầu như nàng, không thể biết mấy chuyện năm đó được.

Yểm hoàng định sai người đi đón Bùi Chu ngay lập tức.

Phượng Khê lắc đầu cản lại: “Phụ hoàng, con biết ngài sốt ruột muốn nhận nhi tử, nhưng con cả gan nói một câu khó nghe: nếu ngài nhận lại nhị sư huynh của con, thì chỉ hại huynh ấy mà thôi.”

Yểm hoàng sửng sốt: “Con có ý gì?”

Phượng Khê cười khổ: “Phụ hoàng, con cả gan hỏi một câu, Nhị hoàng tử trong cung vừa sinh ra đã ngốc nghếch ư? Chỉ e không phải.”

“Mặt khác, vì sao thân mẫu của nhị sư huynh lại c.h.ế.t? Với sự cơ trí của ngài, chẳng lẽ lại không biết nguyên nhân, chẳng qua là vì không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối, cành mẹ đẻ cành con thôi.”

Sắc mặt Yểm hoàng đột nhiên trở nên khó coi, trong ánh mắt nhìn về phía Phượng Khê cũng không mấy thiện cảm.

Không ai thích bị người ta vạch trần vết sẹo cả.

Đương nhiên ông ta biết cái c.h.ế.t của người trong lòng không đơn giản, thậm chí cũng đoán được việc Nhị hoàng tử trở nên ngu dại là có người dở trò.

Nhưng ông ta chỉ có thể vờ như không biết.

Ngồi ở vị trí này của ông ta, có rất nhiều điều bất đắc dĩ.

Rất nhiều chuyện đều phải cân nhắc đến lợi ích.

Phượng Khê làm như không nhìn thấy cái mặt đen như đ.í.t nồi của ông ta, mà nói tiếp: “Cho nên, con không muốn nhị sư huynh dính vào vũng nước đục này, một mình con dính vào là đủ rồi. Huynh ấy cũng không có hứng thú với vị trí thái tử.”

“Chỉ cần hiệp ước hữu nghị giữa Nhân tộc và Yểm tộc được ký kết, dù có người vạch trần thân phận của huynh ấy, huynh ấy vẫn có thể sống những ngày tháng thoải mái ở Nhân tộc. Chắc hẳn ngài cũng mong huynh ấy vui vẻ, bình an nhỉ?”

Yểm hoàng thoáng kinh ngạc nhìn Phượng Khê.

Độc Cô viện trưởng cũng vậy.

Hai người đều là người thông minh, lúc này đồng thời nảy ra một suy đoán.

Tiểu nha đầu này đi một vòng lớn như vậy, đừng bảo chỉ vì muốn bảo vệ Bùi Chu đấy nhé?

Đây là tình cảm sư huynh muội cảm động đất trời gì thế này?

Vậy rốt cuộc, cuốn da thú của tổ tiên có phải là thật không?

Trong lúc nhất thời, hai người đều cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nha đầu Phượng Khê này thật sự quá khó chơi!

Độc Cô viện trưởng là người đầu tiên nghĩ thông suốt.

Quan tâm thật giả làm quái gì, chỉ cần có lợi cho Yểm tộc, thì nàng nói cái gì thì là cái đó.

Yểm hoàng cũng nhanh chóng nghĩ thông điều này.

“Được, vậy làm theo lời con nói đi. Nhưng tiền đề là, con phải trùng tu xong điện Ma thần trong thời gian ngắn, nếu không ta thấy huynh muội con ở lại Yểm tộc vẫn thích hợp hơn đấy.”

Phượng Khê gật đầu: “Vâng.”

Yểm hoàng hỏi tiếp: “Con định tu sửa điện Ma Thần kiểu gì?”

Phượng Khê cong môi cười: “Cách thì con không thiếu. Chẳng hạn có thể thử dùng gỗ Lôi Kích để xây dựng điện Ma Thần, bởi loại gỗ đó không sợ sét đánh. Ngoài ra còn có thể trồng vài trăm cây Lôi Kích ở trước, sau điện, con không tin lôi kiếp lại rảnh rỗi đến độ ngày nào cũng đến đánh điện Ma Thần.”

“Dù cách đó không được, vẫn có thể chuyển tượng Ma Thần vào tháp Thiên Khư để thờ cúng mà. Vừa hay để tháp linh có bạn chơi cùng, tránh cho nó cô đơn phát điên rồi.”

“Sau đó, chúng ta trang bị một sợi sắt dẫn sét mà con từng dùng đó, dẫn lôi kiếp vào lòng đất, đoán chừng còn có thể thúc mọc một đống Yểm nấm ấy chứ.”

“Nếu không được nữa, thì chúng ta bèn xây điện Ma thần ở nơi tiếp giáp giữa Nhân tộc và Yểm tộc. Nhân tộc đâu có đắc tội Ma Thần, Ma Thần làm gì có mặt mũi mà đánh xuống địa bàn Nhân tộc?”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 272



Hai mắt Yểm hoàng và Độc Cô viện trưởng lập tức sáng rực lên.

Ôi?

Hóa ra còn có thể làm vậy à?

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Yểm hoàng là: nếu đã có cách giải quyết, vậy có phải không cần tiếp tục dỗ dành Phượng Khê nữa không?

Đang nghĩ vậy, lại nghe Phượng Khê nói: “Đương nhiên, xét về mặt lý thuyết thì là như thế, còn có thành công hay không thì khi bắt tay vào thực hiện mới biết được, còn phải căn cứ vào tình huống để điều chỉnh linh hoạt nữa. Thế nên, người phụ trách phải có mặt ở công trình mọi lúc, hễ có lôi kiếp giáng xuống, cũng có thể kịp thời ứng phó.”

Ý định của Yểm hoàng lập tức bị bóp nghẹt.

Vẫn nên để khuê nữ phụ trách thì hơn.

Sau khi bàn bạc, ba người quyết định để Độc Cô viện trưởng gánh danh, còn công tác thực tế sẽ do Phượng Khê đảm nhiệm.

Ngày khánh thành điện Ma Thần, cũng là ngày Nhân tộc và Yểm tộc ký hiệp ước hữu nghị.

Bàn bạc xong, Phượng Khê nói: “Phụ hoàng, con muốn gặp Nhị sư huynh, để xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.”

Yểm hoàng đã hoàn toàn thất vọng về đứa con trai này, bây giờ lại có suy đoán đó không phải suy đoán của người trong lòng, nên lại càng không để tâm hơn.

Nên ông ta chẳng nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.

Phượng Khê không đi một mình, mà đi cùng Độc Cô viện trưởng.

Nàng rất am hiểu chiêu cáo mượn oai hùm.

Hai người tới cung điện của Nhị hoàng tử.

Các cung nhân đang ở trong phòng chọc ghẹo Nhị hoàng tử.

Thậm chí họ còn dùng đá lưu ảnh ghi lại, để lần sau khi Đại hoàng tử tới còn có cái mà nịnh nọt.

Nhìn dáng vẻ chật vật của Nhị hoàng tử, đám cung nhân cười rộ lên.

Hoàng tử thì sao nào?

Không phải còn chẳng bằng đám hạ nhân như họ ư?

Họ thông qua việc khinh nhục Nhị hoàng tử để cân bằng tâm lý, nên hành vi này càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhị hoàng tử cụp mắt xuống, che giấu sát ý nồng đậm bên trong.

Nhịn, nhất định phải nhịn.

Trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Đúng lúc này, Phượng Khê và Độc Cô viện trưởng tới.

Đám cung nhân chẳng hề lộ vẻ hoảng sợ, bởi kẻ ngốc không biết mách lẻo, về phần những vết bùn và vết thương trên người y, thì hoàn toàn có thể nói là do y tự tạo ra.

Phượng Khê khẽ liếc mắt đánh giá Nhị hoàng tử đang cười ngây ngô, rồi vẫy tay với một cung nhân: “Ngươi qua đây một lát.”

Cung nhân lập tức vui vẻ chạy tới, hắn ta cảm thấy có lẽ Phượng Khê đang muốn ban thưởng cho mình.

Kết quả, Phượng Khê lại vung chân đạp hắn ta một cú thật mạnh, khiến hắn ta bị gãy ba thẻ xương sườn.

Phượng Khê lại gọi đám cung nhân còn lại tới, đánh từng người một.

Thật ra họ muốn phản kháng lắm chứ, nhưng Độc Cô viện trưởng vẫn đang ngồi kia, cho dù cho họ một trăm cái gan, họ cũng không dám.

Đánh người xong, Phượng Khê nói với Nhị hoàng tử: “Thú vị không?”

Nhị hoàng tử thoáng sửng sốt, sau đó bắt đầu vỗ tay: “Thú vị! Thú vị lắm! Họ giống như kẻ ngốc vậy.”

Đám cung nhân: “…”

Phượng Khê mở nhẫn trữ vật, lấy ra một viên kẹo hình tròn cho Nhị hoàng tử: “Ăn đi, ngọt lắm đấy.”

Nhị hoàng tử vui vẻ bỏ vào miệng.

Phượng Khê nhìn đám cung nhân kia: “Biết vì sao ta đánh các ngươi không? Bởi ta thấy các ngươi chướng mắt vô cùng. Dựa vào đâu mà các ngươi ăn mặc sạch sẽ hơn Nhị hoàng tử? Dựa vào đâu mà các ngươi còn giống chủ tử hơn chủ tử chân chính là Nhị hoàng tử? Rặt một lũ lòng lang dạ sói. Nếu không phải hôm nay ta có tâm trạng tốt, thì ta đã vặn gãy cổ các ngươi rồi.”

“Nhị hoàng tử, đi nào, cùng ta xuất chung đi chơi nào!”

Sắc mặt của một cung nhân lập tức thay đổi: “Vị, vị tiểu thư này. Bệ hạ có lệnh, nghiêm cấm Nhị hoàng tử rời khỏi sân viện này, càng đừng nói đến việc xuất cung.”

Phượng Khê cười lạnh: “Bây giờ bệ hạ đã đổi ý rồi, ta muốn đưa Nhị hoàng tử đi đâu thì đi đó, không tin ngươi hỏi Độc Cô viện trưởng mà xem.”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Thấy Độc Cô viện trưởng không nói gì, đám cung nhân cho rằng ông ta ngầm thừa nhận, bèn không dám tiếp tục ngăn cản nữa.

Nhị hoàng tử tỏ vẻ phấn khích, luôn miệng ồn ào: “Tốt quá, có thể ra ngoài chơi rồi! Ta muốn mua nhiều, thật nhiều kẹo, còn muốn mua diều lớn nữa…”

Độc Cô viện trưởng không nhịn được mà khẽ thở dài.

Bất kể Nhị hoàng tử có phải huyết mạch của bệ hạ hay không, thì y cũng rất đáng thương.

Khi ra tới cửa cung, ba người lại chạm mặt thú Huyết Đồng.

Phượng Khê khẽ đảo mắt: “Ngươi lại đây, làm thú cưỡi cho Nhị hoàng tử.”

Thú Huyết Đồng: “…” Ngươi chó vừa thôi!

Phượng Khê nhìn Độc Cô viện trưởng: “Viện trưởng, thú Huyết Đồng lại không ngoan rồi.”

Độc Cô viện trưởng: “… Được rồi, đừng quậy nữa, mau xuất cung thôi.”

Phượng Khê nói với Nhị hoàng tử: “Tiểu ca ca, không sao đâu, ngoài cung có rất nhiều ngựa lớn có thể cưỡi, những con ngựa kia đẹp hơn, giỏi hơn thú Huyết Đồng vừa ngu vừa ngốc này nhiều.”

Thú Huyết Đồng thật sự tức điên rồi.

Nha đầu thối, tốt nhất nàng hãy luôn đi bên cạnh Độc Cô lão đầu, nếu không nó sẽ dẫm c.h.ế.t nàng!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 273



Ra khỏi cung, Độc Cô viện trưởng mới hỏi: “Đang yên đang lành, ngươi đưa Nhị hoàng tử ra ngoài làm gì? Nếu xảy ra bất trắc gì, biết ăn nói thế nào với bệ hạ đây?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Phượng Khê lập tức trở nên suy sụp.

Giọng nàng nhỏ hẳn đi: “Ta chỉ cảm thấy y giống hệt ta, đều là kẻ đáng thương bị phụ hoàng ruồng bỏ. Hai kẻ đồng bệnh tương liên thì phải sưởi ấm cho nhau chứ sao.”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Bây giờ ông ta đã không thể phân biệt được rằng Phượng Khê đang bộc lộ cảm xúc thật hay đang diễn nữa.

Thật thật giả giả, bảo giả thì nó là thật, mà bảo thật thì trông nó cứ giả giả sao ý.

Ông ta vốn định tương kế tựu kế lừa tiểu nha đầu làm lao động miễn phí, ngờ đâu lại bị nàng lừa đến xoay vòng, không phân rõ thật giả.

Giống kẻ lão già ngốc nghếch vậy!

Thôi bỏ đi, nàng thích làm gì thì mặc nàng vậy.

Tuy nha đầu này thích quậy phá, nhưng tâm địa lương thiện, chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho Nhị hoàng tử.

Thấy Độc Cô viện trưởng không nói gì nữa, Phượng Khê bèn dẫn Nhị hoàng tử đi dạo phố.

Thấy cái gì thì mua cái đó.

Người trả tiền, đương nhiên là… Độc Cô viện trưởng.

Độc Cô viện trưởng: “…”

Sao ông ta cứ có cảm giác bản thân giống lão hầu già thế nhỉ?

Nhưng nhìn nụ cười ngây ngô của Nhị hoàng tử, ông ta thầm nghĩ: thôi, coi như làm việc thiện vậy.

Sau khi mua cả đống đồ, Phượng Khê mới chịu quay về dịch quán.

Độc Cô viện trưởng vốn muốn bảo nàng đưa Nhị hoàng tử về hoàng cung, nhưng Nhị hoàng tử đột nhiên trở nên cứng đầu, nắm chặt ống tay áo Phượng Khê không buông.

Phượng Khê cũng nói sẽ dẫn y về dịch quán ở một đêm, sáng mai sẽ đưa về hoàng cung sau.

Độc Cô viện trưởng không lay chuyển được nàng, chỉ đành đồng ý.

Ông ta cũng đâu còn cách nào khác, giờ đây vị này không chỉ là hoàng nữ, mà còn là tổ tông nữa!

Chỉ cần có thể xây xong điện Ma Thần, nàng thích làm gì thì làm.

Độc Cô viện trưởng đưa Phượng Khê và Nhị hoàng tử tới tận cổng dịch quán, rồi mới rời đi.

Phượng Khê lập tức đưa Nhị hoàng tử tới Phi Vũ Hiên.

Quân Văn là người đầu tiên nhảy ra.

“Tiểu sư muội, muội về rồi à? Nếu muội còn không về, ta sẽ đến hoàng cung tìm muội đấy. Ơ? Y là ai thế? Sao trông dại dại thế nào ấy?”

Phượng Khê: “Đây là Nhị hoàng tử.”

Quân Văn: “Ồ, hóa ra là Nhị hoàng tử ngu ngốc kia.”

Phượng Khê cảm thấy Quân Văn chẳng có chút EQ nào cả.

Lúc này, những người khác cũng lục tục ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Nhị hoàng tử, không hiểu sao chóp mũi Bùi Chu đột nhiên chua xót, cổ họng như nghẹn lại, khó chịu không thôi.

Nhị hoàng tử cũng nhìn thấy Bùi Chu.

Trong ánh mắt đờ đẫn kia thoáng hiện tia kinh ngạc.

Người khác không phát hiện ra, nhưng Phượng Khê thì có.

Thật ra, trên đường đi Phượng Khê vẫn luôn quan sát y.

Lúc trước nàng cố ý đề nghị để y cưỡi thú Huyết Đồng, cốt là để thử phản ứng của y. Một kẻ ngốc nhìn thấy thú Huyết Đồng, chắc chắn sẽ lộ ra vẻ hoảng hốt, sợ sệt.

Nhưng y không có, chỉ đứng đó cười ngây ngô.

Hơn nữa, nụ cười của y như được lập trình sẵn.

Thậm chí đến việc lộ ra mấy cái răng cũng mười lần như một.

Lúc đi mua đồ, biểu hiện của y cũng lộ ra đôi chút dị thường.

Nên Phượng Khê dám chắc rằng: y đang giả vờ.

Có thể nhẫn nhục suốt nhiều năm, có thể lừa gạt nhiều người như vậy, chứng tỏ y là một người tài.

Về việc nàng có thể phát hiện sơ hở của y, một mặt là nàng có trực giác nhạy bén nhận ra đồng loại, mặt khác, có lẽ chính Nhị hoàng tử đã cố ý lộ ra.

Là một người thú vị.

Khá tốt!

Nàng không thể luôn ở lại Yểm tộc, Nhị sư huynh cũng không quan tâm đến vị trí Yểm hoàng.

Nhưng dù sao cũng phải có một “tay trong” chứ.

Phượng Khê cười giới thiệu mọi người làm quen, hơn nữa cũng rất nghiêm túc giới thiệu mọi người cho Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử ngây ngô cười, vừa vỗ tay vừa ch** n**c dãi.

Khi giới thiệu đến Bùi Chu, Nhị hoàng tử lấy một viên kẹo ra khỏi ống tay áo, đưa cho huynh ấy: “Cho này!”

Không hiểu sao Bùi Chu chợt cảm thấy mũi chua xót không thôi, nước mắt suýt thì rơi xuống.

Huynh ấy vươn tay nhận viên kẹo, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt, bèn mở nhẫn trữ vật, lấy một quả linh quả đưa cho Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử nhận lấy, cười ngây ngô rồi cắn ăn ngay.

Nước quả dính khắp mặt.

Thấy y ăn vui vẻ, khóe miệng Bùi Chu vô thức cong lên một độ cong.

Thấy cảnh tượng này, Phượng Khê như có điều suy tư.

Xem ra suy đoán trước đó của nàng đã sai rồi, không phải tráo con, mà là song sinh!

Chẳng qua dung mạo của Nhị sư huynh và Nhị hoàng tử không giống nhau, có thể là song sinh khác trứng.

Đương nhiên, cũng có thể là dung mạo của một trong hai người đã bị che giấu bởi cách đặc biệt nào đó.

Về phần vì sao lại có suy đoán đó, bởi phản ứng của Bùi Chu quá khác thường.

Bởi con người Bùi Chu thoạt trông rất tùy ý tiêu sái, nhưng trừ người huynh ấy thật sự để ý ra, thì huynh ấy rất bạc tình.

Vậy mà giờ đây huynh ấy lại đối xử khác biệt với Nhị hoàng tử ngu đần, trừ nguyên nhân quan hệ huyết thống giữa hai anh em sinh đôi ra, thì không có cách giải thích nào khác.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 274



Phượng Khê bảo Quân Văn và Hình Vu chơi với Nhị hoàng tử, rồi gọi Bùi Chu vào phòng nói chuyện riêng.

Bùi Chu có hơi thất thần.

“Nhị sư huynh, huynh nói thật với muội đi, có phải khi nhìn thấy Nhị hoàng tử, huynh sẽ có cảm giác cực kỳ thân thiết không?”

Bùi Chu im lặng một lát rồi trả lời: “Ta cảm thấy trong lòng bức bối lắm, chỉ muốn khóc thôi. Thật ra, từ sau khi tới Yểm tộc, ta đã cảm thấy trong người có điều không thích hợp rồi. Cũng không biết diễn tả thế nào, chỉ là trong lòng khó chịu lắm.”

Phượng Khê càng thêm chứng thực suy đoán của mình.

Loại khó chịu này, có lẽ chính là thần giao cách cảm giữa các cặp song sinh.

Thế tục đã có nhiều trường hợp tương tự rồi.

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe Bùi Chu nói: “Tiểu sư muội, muội nói xem, có phải do ta đóng dấu quá nhiều, nên dẫn tới tẩu hỏa nhập ma không?”

Phượng Khê: “…”

Nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Nhị sư huynh, chuyện muội sắp nói có lẽ sẽ khiến huynh rất khiếp sợ, nên huynh nhất định phải chuẩn bị tâm lý nhé.”

Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, trong lòng Bùi Chu thoáng lo sợ bất an, nhưng vẫn cố thản nhiên: “Tiểu sư muội, có chuyện gì muội cứ nói ra đi, khả năng chấp nhận của ta cao lắm đấy. Dù muội nói ta là người Yểm tộc, ta cũng chỉ mỉm cười, chứ không để trong lòng đâu.”

“Ừm, huynh đoán đúng rồi, huynh đúng là người Yểm tộc đó. Cười đi!”

Bùi Chu: “…”

Sao Bùi Chu còn cười được nữa!

Phản ứng đầu tiên của huynh ấy là Phượng Khê đang nói đùa.

Sao huynh ấy có thể làm người Yểm tộc được?

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phượng Khê, lại nhớ lại những cảm giác khác thường sau khi đặt chân lên lãnh thổ Yểm tộc, nhất là ban nãy nhìn thấy Nhị hoàng tử, lòng huynh ấy khẽ run lên, huynh ấy biết, những lời Phượng Khê nói là sự thật.

Vậy mà huynh ấy lại là Yểm tộc ư?

Vậy sau này, huynh ấy còn có thể quay về Nhân tộc không?

Nhân tộc căm hận Yểm tộc đến tận xương tủy, thậm chí còn hận hơn cả Ma tộc. Nếu huynh ấy quay về Nhân tộc, thì sẽ trở thành đối tượng mà ai ai cũng có thể g.i.ế.t c.h.ế.t.

Sư phụ, sư huynh và các sư đệ, sư muội của huynh ấy sẽ ra sao?

Không!

Huynh ấy không thể là Yểm tộc!

Dù đó là sự thật, thì huynh ấy cũng không chấp nhận.

Huynh ấy nhìn Phượng Khê bằng ánh mắt tha thiết: “Tiểu sư muội, muội nhất định có cách che giấu huyết mạch của ta đúng không?”

Phượng Khê bật cười: “Vì sao phải che giấu? Sở hữu huyết mạch hoàng tộc Yểm tộc đâu phải chuyện mất mặt, tội gì phải che che giấu giấu? Huynh không biết chứ, Ngũ sư huynh còn đang hận không thể thay huynh nhận cha kia kìa.”

Bùi Chu đang ôm cả bụng sầu muộn: “…”

“Tiểu sư muội, muội đừng đùa nữa. Ta hiểu rõ mối quan hệ đối lập giữa hai tộc, nếu để người khác biết ta là Yểm tộc, ta thế nào cũng được, chỉ sợ sẽ liên lụy đến sư phụ và các muội thôi.”

Nụ cười của Phượng Khê lại càng xán lạn hơn: “Đúng là hiện tại Nhân tộc và Yểm tộc đang ở hai phe đối lập, nhưng không bao lâu nữa, Nhân tộc và Yểm tộc sẽ tay bắt mặt mừng, thắm tình thân thiết. Bởi muội đã khuyến khích hai tộc ký kết hiệp ước hữu nghị, thời hạn là một vạn năm. Thân phận hoàng tộc Yểm tộc của huynh chẳng những không gây bất lợi cho huynh, trái lại còn mang đến rất nhiều lợi ích.”

“Thế nên Nhị sư huynh à, huynh không cần lo thân phận của bản thân sẽ bị bại lộ. Tiểu sư muội đáng yêu, thông minh, lương thiện, vô địch thiên hạ của huynh sẽ giúp huynh trải đường.”

Bùi Chu ngẩn người.

Yểm tộc và Nhân tộc sắp ký hiệp ước hữu nghị vạn năm ư?

Đây là chuyện mà huynh ấy không dám tưởng tượng.

Nói đúng hơn là, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng.

Yểm tộc luôn cấu kết với Ma tộc, sao có thể kết minh với Nhân tộc được cơ chứ?

So với khiếp sợ, huynh ấy lại cảm thấy cảm động nhiều hơn.

Tuy Phượng Khê nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu rất tinh nghịch, nhưng huynh ấy biết, chắc chắn nàng đã phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí đánh cược cả tính mạng của bản thân.

Có được một tiểu sư muội như nàng, huynh ấy may mắn biết bao.

“Tiểu sư muội, ta…”

“Nhị sư huynh, giữa chúng ta không cần nói mấy lời thừa thãi đó. Sau này huynh chỉ cần đóng thật nhiều bùa, kiếm thật nhiều tiền cho muội là được.”

Khóe mắt Bùi Chu đỏ hoe: “Được.”

Đừng nói bùa chú, dù tiểu sư muội muốn cái mạng này, huynh ấy cũng sẵn lòng dâng ngay.

Khi Bùi Chu đang cố ổn định cảm xúc trong lòng, Phượng Khê lại tiết lộ thêm một chuyện khiến huynh ấy vô cùng khiếp sợ.

“Nhị sư huynh, muội nghi ngờ huynh và Nhị hoàng tử là huynh đệ song sinh. Những khó chịu trước đó của huynh đều có liên quan tới y. Hơn nữa, y đang giả ngu giả đần đó. Về nguyên nhân thì cũng dễ đoán thôi, y là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Yểm hậu, lại chỉ có một thân một mình, muốn sống sót thì chỉ có thể giả ngu thôi.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 275



Phượng Khê bảo Quân Văn và Hình Vu chơi với Nhị hoàng tử, rồi gọi Bùi Chu vào phòng nói chuyện riêng.

Bùi Chu có hơi thất thần.

“Nhị sư huynh, huynh nói thật với muội đi, có phải khi nhìn thấy Nhị hoàng tử, huynh sẽ có cảm giác cực kỳ thân thiết không?”

Bùi Chu im lặng một lát rồi trả lời: “Ta cảm thấy trong lòng bức bối lắm, chỉ muốn khóc thôi. Thật ra, từ sau khi tới Yểm tộc, ta đã cảm thấy trong người có điều không thích hợp rồi. Cũng không biết diễn tả thế nào, chỉ là trong lòng khó chịu lắm.”

Phượng Khê càng thêm chứng thực suy đoán của mình.

Loại khó chịu này, có lẽ chính là thần giao cách cảm giữa các cặp song sinh.

Thế tục đã có nhiều trường hợp tương tự rồi.

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, chợt nghe Bùi Chu nói: “Tiểu sư muội, muội nói xem, có phải do ta đóng dấu quá nhiều, nên dẫn tới tẩu hỏa nhập ma không?”

Phượng Khê: “…”

Nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Nhị sư huynh, chuyện muội sắp nói có lẽ sẽ khiến huynh rất khiếp sợ, nên huynh nhất định phải chuẩn bị tâm lý nhé.”

Thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, trong lòng Bùi Chu thoáng lo sợ bất an, nhưng vẫn cố thản nhiên: “Tiểu sư muội, có chuyện gì muội cứ nói ra đi, khả năng chấp nhận của ta cao lắm đấy. Dù muội nói ta là người Yểm tộc, ta cũng chỉ mỉm cười, chứ không để trong lòng đâu.”

“Ừm, huynh đoán đúng rồi, huynh đúng là người Yểm tộc đó. Cười đi!”

Bùi Chu: “…”

Sao Bùi Chu còn cười được nữa!

Phản ứng đầu tiên của huynh ấy là Phượng Khê đang nói đùa.

Sao huynh ấy có thể làm người Yểm tộc được?

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phượng Khê, lại nhớ lại những cảm giác khác thường sau khi đặt chân lên lãnh thổ Yểm tộc, nhất là ban nãy nhìn thấy Nhị hoàng tử, lòng huynh ấy khẽ run lên, huynh ấy biết, những lời Phượng Khê nói là sự thật.

Vậy mà huynh ấy lại là Yểm tộc ư?

Vậy sau này, huynh ấy còn có thể quay về Nhân tộc không?

Nhân tộc căm hận Yểm tộc đến tận xương tủy, thậm chí còn hận hơn cả Ma tộc. Nếu huynh ấy quay về Nhân tộc, thì sẽ trở thành đối tượng mà ai ai cũng có thể g.i.ế.t c.h.ế.t.

Sư phụ, sư huynh và các sư đệ, sư muội của huynh ấy sẽ ra sao?

Không!

Huynh ấy không thể là Yểm tộc!

Dù đó là sự thật, thì huynh ấy cũng không chấp nhận.

Huynh ấy nhìn Phượng Khê bằng ánh mắt tha thiết: “Tiểu sư muội, muội nhất định có cách che giấu huyết mạch của ta đúng không?”

Phượng Khê bật cười: “Vì sao phải che giấu? Sở hữu huyết mạch hoàng tộc Yểm tộc đâu phải chuyện mất mặt, tội gì phải che che giấu giấu? Huynh không biết chứ, Ngũ sư huynh còn đang hận không thể thay huynh nhận cha kia kìa.”

Bùi Chu đang ôm cả bụng sầu muộn: “…”

“Tiểu sư muội, muội đừng đùa nữa. Ta hiểu rõ mối quan hệ đối lập giữa hai tộc, nếu để người khác biết ta là Yểm tộc, ta thế nào cũng được, chỉ sợ sẽ liên lụy đến sư phụ và các muội thôi.”

Nụ cười của Phượng Khê lại càng xán lạn hơn: “Đúng là hiện tại Nhân tộc và Yểm tộc đang ở hai phe đối lập, nhưng không bao lâu nữa, Nhân tộc và Yểm tộc sẽ tay bắt mặt mừng, thắm tình thân thiết. Bởi muội đã khuyến khích hai tộc ký kết hiệp ước hữu nghị, thời hạn là một vạn năm. Thân phận hoàng tộc Yểm tộc của huynh chẳng những không gây bất lợi cho huynh, trái lại còn mang đến rất nhiều lợi ích.”

“Thế nên Nhị sư huynh à, huynh không cần lo thân phận của bản thân sẽ bị bại lộ. Tiểu sư muội đáng yêu, thông minh, lương thiện, vô địch thiên hạ của huynh sẽ giúp huynh trải đường.”

Bùi Chu ngẩn người.

Yểm tộc và Nhân tộc sắp ký hiệp ước hữu nghị vạn năm ư?

Đây là chuyện mà huynh ấy không dám tưởng tượng.

Nói đúng hơn là, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng.

Yểm tộc luôn cấu kết với Ma tộc, sao có thể kết minh với Nhân tộc được cơ chứ?

So với khiếp sợ, huynh ấy lại cảm thấy cảm động nhiều hơn.

Tuy Phượng Khê nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu rất tinh nghịch, nhưng huynh ấy biết, chắc chắn nàng đã phải tốn rất nhiều công sức, thậm chí đánh cược cả tính mạng của bản thân.

Có được một tiểu sư muội như nàng, huynh ấy may mắn biết bao.

“Tiểu sư muội, ta…”

“Nhị sư huynh, giữa chúng ta không cần nói mấy lời thừa thãi đó. Sau này huynh chỉ cần đóng thật nhiều bùa, kiếm thật nhiều tiền cho muội là được.”

Khóe mắt Bùi Chu đỏ hoe: “Được.”

Đừng nói bùa chú, dù tiểu sư muội muốn cái mạng này, huynh ấy cũng sẵn lòng dâng ngay.

Khi Bùi Chu đang cố ổn định cảm xúc trong lòng, Phượng Khê lại tiết lộ thêm một chuyện khiến huynh ấy vô cùng khiếp sợ.

“Nhị sư huynh, muội nghi ngờ huynh và Nhị hoàng tử là huynh đệ song sinh. Những khó chịu trước đó của huynh đều có liên quan tới y. Hơn nữa, y đang giả ngu giả đần đó. Về nguyên nhân thì cũng dễ đoán thôi, y là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Yểm hậu, lại chỉ có một thân một mình, muốn sống sót thì chỉ có thể giả ngu thôi.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 276



Phượng Khê cười tủm tỉm, nói: “Nhị hoàng huynh, huynh khách sáo quá rồi. Huynh, muội và nhị sư huynh là huynh muội ruột, không cần cảm ơn tới cảm ơn lui.”

Nhị hoàng tử hoang mang.

Huynh muội ruột?

Chẳng lẽ trước kia nương y sinh ba?

Nhưng chỉ một giây sau, y đã cảm thấy suy nghĩ đó của bản thân cực kỳ vớ vẩn.

Cái khác không nói, chỉ riêng tuổi tác của Phượng Khê đã không khớp rồi.

Lúc này, Bùi Chu nghẹn ngào nói: “Tiểu sư muội vẫn luôn coi đệ là ca ca ruột, nàng chính là muội muội ruột của đệ, cũng là muội muội ruột của huynh.”

Phượng Khê lắc đầu: “Huynh muội ruột mà muội nói là huynh muội có cùng huyết thống kìa. Nói rõ hơn thì, chúng ta là huynh muội ruột cùng cha khác nương.”

Bùi Chu: “…”

Nhị hoàng tử: “…”

Lại là nợ phong lưu của phụ hoàng ư?

Khi họ vẫn còn ngơ ngác, Phượng Khê nói tiếp: “Muội cảm thấy Yểm hoàng bệ hạ là phụ hoàng của muội. Yểm hoàng bệ hạ cũng cảm thấy muội là khuê nữ của ngài ấy, nên hai cha con cứ thế vui vẻ nhận nhau. Quả là tình cha con cảm động đất trời.”

Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “…”

Cha con mà cũng có thể nhận nhau bằng “cảm giác” ư?

Nhị hoàng tử nhạy bén hơn Bùi Chu nhiều, y lập tức hỏi: “Muội đã hứa hẹn điều gì?”

Thoạt trông phụ hoàng của y có vẻ thâm tình, nhưng thực ra rất bạc tình bạc nghĩa, trong mắt ông ta chỉ có lợi ích mà thôi.

Chắc chắn Phượng Khê đã hứa hẹn điều gì đó, mới có thể khiến ông ta nhận nàng làm khuê nữ.

“Nhị hoàng huynh, muội biết ngay là không thể giấu huynh điều gì mà. Muội đã hứa sẽ giúp phụ hoàng trùng tu điện Ma Thần.”

Sắc mặt Nhị hoàng tử lập tức thay đổi.

Dù vẫn luôn bị nhốt trong sân viện của mình, nhưng y cũng biết việc trùng tu điện Ma Thần nguy hiểm đến mức nào.

Bởi trước kia Tả - Hữu hộ pháp đều bị lôi kiếp đánh chết!

Đương nhiên Bùi Chu biết Phượng Khê làm vậy là vì huynh ấy!

Huynh ấy bèn cười nói: “Tiểu sư muội, trước kia ta không muốn ở lại Yểm tộc, là vì ta không biết bản thân là người Yểm tộc. Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi. Ta là hoàng tử Yểm tộc, không ở lại đây thì đi đâu được? Quan trọng hơn là, ca ca của ta ở đây, nên ta sẽ không đi đâu hết.”

Phượng Khê lườm huynh ấy một cái: “Nhị sư huynh, xét về kỹ thuật diễn, thì huynh phải học hỏi Nhị hoàng huynh nhiều lắm. Lời nói dối của huynh vụng về đến mức còn chẳng lừa được trẻ con ba tuổi ấy chứ!”

“Được rồi, chỉ trùng tu một cái điện Ma Thần thôi mà, chuyện nhỏ! Nhìn hai người các huynh lo lắng chưa kìa, cứ như muội sắp ngỏm củ tỏi đến nơi rồi ấy.”

“Vả lại, về công về tư, thì chuyện trùng tu điện Ma Thần vẫn nên do muội phụ trách. Bởi phụ hoàng kính yêu của chúng ta đã hứa rằng, ngày khánh thành điện Ma Thần, cũng là ngày Nhân tộc và Yểm tộc ký kết hiệp ước hữu nghị vạn năm. Về công, ta là tấm gương sáng của Nhân tộc, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này. Về tư, tuy hai người đều là nhi tử ruột của phụ hoàng, nhưng không được phụ hoàng yêu thích như ta, nếu không làm ra chút thành tích, thì sao hai người có thể đứng vững gót chân? Mà điện Ma Thần, chính là cơ hội tốt nhất.”

“Đúng rồi, ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện, Nhị hoàng huynh, huynh giả ngốc nhiều năm như thế, có đã nghiện chưa?”

Nhị hoàng tử: “…”

Muội muội này đúng là thiếu đòn mà.

Phượng Khê cười tủm tỉm nói tiếp: “Muội chỉ điều tiết không khí thôi mà. Hai gương mặt giống như đúc, tràn ngập vẻ cảm động cứ nhìn chằm chằm muội như thế, muội không chịu nổi.”

Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “…”

Tiểu sư muội luôn có thể biến không khí cảm động thành dở khóc dở cười.

Phượng Khê nói tiếp: “Nhị hoàng huynh, sở dĩ huynh giả ngu nhiều năm như vậy, là vì kiêng dè thế lực sau lưng Yểm hậu đúng không? Bây giờ Đại hoàng tử đã được phụ hoàng coi trọng, nếu huynh không làm ra một chuyện khiến trời đất kinh ngạc, thì căn bản không thể cạnh tranh với họ.”

“Đợi điện Ma Thần xây xong, muội sẽ gán cho huynh cái danh được tổ tiên hoặc tháp linh chúc phúc, đảm bảo danh tiếng của huynh trong lòng dân sẽ tăng vọt…”

Trong lòng Nhị hoàng tử dâng lên một loại cảm xúc xa lạ.

Hóa ra, đây là cảm giác được người khác quan tâm và yêu thương.

Trong hoàng cung chẳng ai quan tâm y, ngay cả người trong bộ tộc của ông ngoại cũng chỉ coi y thành công cụ báo thù.

Những gì người nọ truyền dạy cho y toàn là thù hận và âm mưu quỷ kế.

Trẻ con lớn lên trong hoàn cảnh như vậy rất dễ trở nên cố chấp và điên cuồng, may mà y còn một người đệ đệ để nhớ mong, nên trong lòng vẫn luôn giữ được một điểm mềm mại.

Giờ đây, tiểu cô nương mới chỉ gặp mặt lần đầu này lại thật lòng thật dạ suy nghĩ, trải đường cho y, như thể một tia sáng chiếu rọi vào sinh mệnh u ám của y.

Trong lúc vô thức, nước mắt y rơi đầy mặt.

Hóa ra, khi được yêu thương, nước mắt khô cạn sẽ xuất hiện trở lại.

Y trịnh trọng hành lễ với Phượng Khê: “Phượng Khê, tình cảm và ơn tái tạo của muội dành cho ta, ta luôn khắc ghi trong lòng. Nếu tương lai có chuyện cần, dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ.”

Phượng Khê cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Không cần nhảy vào dầu sôi lửa bỏng gì đâu, cứ trực tiếp đưa tiền cho muội là được.”

Nhị hoàng tử: sao nàng cứ thích phá bĩnh bầu không khí thế nhỉ?

Nhưng nếu nàng thích tiền, vậy sau này y sẽ cho nàng tiền.

Có bao nhiêu, cho bấy nhiêu!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 277



Phượng Khê không hề biết rằng bản thân vừa vớ được một ngân hàng di động, nàng hỏi Nhị hoàng tử: “Đúng rồi, Nhị hoàng huynh, huynh đã nghĩ ra kế hoạch khôi phục bình thường chưa? Là đập đầu vào tường, m.ổ b.ụ.n.g hay nhảy sông tự sát thế?”

Nhị hoàng tử: Muội không thể nghĩ ra cách nào bình thường chút à?

Phượng Khê cười nói: “Nhị hoàng huynh, huynh đừng căng thẳng, muội đùa huynh chút thôi. Huynh không thể áp dụng những cách thô lỗ đó được, phải cho phụ hoàng chúng ta một cơ hội để thể hiện tình thương của cha chứ.”

Vẻ mặt Nhị hoàng tử ngơ ngác.

Có ý gì?

Phượng Khê lại chuyển chủ đề: “Nhị hoàng huynh, hiện tại Nhân tộc và Yểm tộc vẫn chưa ký hiệp ước hữu nghị, nên tạm thời không thể để thân phận của Nhị sư huynh bị bại lộ…”

Nhị hoàng tử là người thông minh, lập tức hiểu ngay ý định của Phượng Khê: “Muội lo lắng về dung mạo giống như đúc của bọn ta đúng không? Yên tâm đi, ban nãy ta tháo mặt nạ ra chỉ để kiểm chứng thân phận thôi, về sau ta vẫn sẽ luôn đeo tấm mặt nạ này, không tháo ra nữa đâu.”

Vì đệ đệ, y có thể đeo mặt nạ cả đời.

Phượng Khê bật cười thành tiếng: “Không cần tới mức đó. Đợi hiệp ước được ký kết, huynh cũng không cần kiêng dè nhiều thế nữa. Chẳng qua, nhị hoàng huynh à, chuyện đeo mặt nạ này, huynh phải tiết lộ cho phụ hoàng biết, để tránh ông ta nghi ngờ huynh không phải nhi tử ruột của ông ta.

Nhị hoàng tử: “…”

Phượng Khê nói tiếp: “Ngoài ra, nếu huynh không nói, nếu sau này ông ta phát hiện ra, ông ta sẽ cảm thấy huynh cố ý lừa gạt, coi ông ta như kẻ ngốc. Chuyện giả ngu đần cũng vậy. Huynh phải chủ động khai thật với ông ta! Kể lể hết những nổi khổ, những gian truân mà huynh phải chịu, kể huynh bị người trong bộ tộc tẩy não, tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên mới làm ra chuyện sai lầm dối trên gạt dưới đó.”

“Người đứng ở vị trí cao như phụ hoàng, đã chứng kiến quá nhiều hư tình giả ý, chỉ có tình cảm chân thật mới có thể đả động ông ta. Dù có chút vụng về, dù có chút buồn nôn, nhưng ông ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”

“Chỗ dựa lớn nhất ở Yểm tộc của huynh chính là phụ hoàng, huynh phải trở thành nhi tử được ông ta yêu thương nhất, coi trọng nhất.”

“Ông ta bị thế lực sau lưng Yểm tộc quản thúc lâu như vậy, biết rõ nữ tử mình yêu bị người ta hại c.h.ế.t, nhi tử mình thương bị người ta bắt nạt, nhưng ông ta lại chẳng dám hó hé gì, chắc chắn trong lòng ông ta đã chồng chất oán hận rồi. Với sự thông minh của huynh, chắc ta không cần nhiều lời nữa đâu nhỉ?”

Nhị hoàng tử lập tức hiểu ra.

Y chỉ cần âm thầm gợi nhắc, khiến Yểm hoàng nhớ những chuyện uất nghẹn kia, rồi sẽ có một ngày ông ta không thể chịu đựng được nữa, trút toàn bộ sự uất nghẹn ra ngoài. Khi đó, đám người Yểm hậu và Đại hoàng tử sẽ gặp xui xẻo.

Phượng Khê rất thưởng thức sự khôn khéo, cứng cỏi và ẩn nhẫn của Nhị hoàng tử.

“Nhị hoàng huynh, về chuyện huynh khôi phục bình thường, lát nữa sau khi hồi cung, huynh cứ nói với phụ hoàng thế này…”

Sau khi bàn bạc ổn thỏa, Phượng Khê nhìn về phía Bùi Chu đang đỏ hoe vành mắt.

“Nhị sư huynh, đến lúc thử thách kỹ thuật diễn của huynh rồi đó.”

Bùi Chu: “…”

Hiện tại tâm trạng huynh ấy đang rối bời, thế mà tiểu sư muội còn muốn thử thách kỹ thuật diễn của huynh ấy?

Lát sau, Bùi Chu hoảng hốt chạy ra khỏi phòng: “Không xong rồi, Nhị hoàng tử đột nhiên ngất xỉu!”

Đám người Giang Tịch lập tức tái mặt, vội vã chạy vào phòng.

Nhị hoàng tử hôn mê bất tỉnh đang nằm trên giường, Phượng Khê luống cuống đứng bên giường.

Giang Tịch vừa báo tin cho Hải trưởng lão, vừa an ủi nàng: “Tiểu sư muội, đừng sợ, sẽ không sao đâu.”

Bốn người Hải trưởng lão nhanh chóng có mặt.

Chỉ là, họ không thể điều tra ra nguyên nhân khiến Nhị hoàng tử ngất xỉu, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ buồn rầu.

Chỉ có hai kẻ thông minh là Quân Văn và Hình Vu khẽ đưa mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được cảm giác “mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh” trong mắt đối phương.

Chỉ mỗi họ hiểu tiểu sư muội!

Tiểu sư muội sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp này ư?

Không đời nào!

Chắc chắn là cái hố do nàng đào ra.

Chỉ có kể ngốc mới nhảy vào thôi!

Đám tai mặt bị gài vào dịch quán nhanh chóng báo tin Nhị hoàng tử ngất xỉu ở dịch quán cho chủ tử của mình.

Sau khi nghe tin, Yểm hoàng không quá để bụng, bởi sự áy náy mà ông ta dành cho Nhị hoàng tử đã bị mài mòn gần hết rồi.

Huống chi, hiện tại ông ta đang nghi ngờ Nhị hoàng tử không phải con ruột ông ta, nên càng không để bụng hơn.

Về phía Đại hoàng tử, sau khi nghe tin, hắn ta phấn khích không thôi.

Ngất thì tốt!

c.h.ế.t luôn thì càng tốt hơn!

Vừa có thể diệt trừ tên ngốc kia, vừa có thể gây khó dễ cho đám người Phượng Khê.

Tương lai khi Bùi Chu biết ca ca ruột của mình bị Phượng Khê hại c.h.ế.t, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ đặc sắc lắm cho xem!

Thế là, hắn ta vội vàng chạy tới dịch quán.

Kết quả, tới chậm một bước.

Bởi một khắc trước, Nhị hoàng tử đã tỉnh lại, tự hồi cung rồi.

Lúc này, Nhị hoàng tử đang quỳ gối trước mặt Yểm hoàng.

“Phụ hoàng, hài nhi bất hiếu. Để sống sót, hài nhi vẫn luôn giả ngu, cũng vẫn luôn che giấu diện mạo thật.”

Dứt lời, Nhị hoàng tử gỡ tấm mặt nạ trên mặt xuống.

Yểm hoàng kinh ngạc không thôi.

Không ngờ Uyển Uyển lại sinh cho ông ta một cặp song sinh!

Nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, ông ta lại thấy hoài nghi.

Thanh Yến luôn bị ông ta nhốt trong sân viện, lấy đâu ra mặt nạ?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 278



Lúc này, Nhị hoàng tử cất giọng nghẹn ngào: “Phụ hoàng, mấy năm trước, người trong bộ tộc của ngoại công lẻn vào cung. Người nọ nói, tộc dân đã bị Yểm hậu ra lệnh tàn sát, gần như chẳng còn ai sống sót. Con còn có một đệ đệ, may mà đệ đệ được ngoại công kịp thời đưa sang Nhân tộc, nên mới thoát nạn. Người nọ nói với con, nếu muốn bảo vệ đệ đệ thì phải đeo mặt nạ, nếu không Yểm hậu sẽ nhanh chóng tìm được đệ ấy, tính mạng của đệ ấy sẽ khó mà giữ được. Thế nên, con bèn làm theo.”

“Phụ hoàng, khi ấy con còn nhỏ, không hiểu chuyện, nên người nọ nói gì thì con tin nấy. Bây giờ ngẫm lại, con mới biết bản thân khi đó ngu ngốc đến mức nào. Chỗ dựa lớn nhất của con là người cơ mà! Khi đó lẽ ra con nên kể rõ đầu đuôi cho người, chứ không phải tự tiện quyết định.”

“Lần này con tới dịch quán, gặp được đệ đệ, gặp được Phượng Khê tiểu hoàng muội, con mới biết, con đã sai rồi. Con thẹn với ơn sinh dưỡng của người, thẹn với thân phận hoàng tử của con, con đã phạm tội không thể tha thứ…”

Nói tới đây, gương mặt Nhị hoàng tử đã ướt đẫm nước mắt, giọng nghẹn lại, không thể nói tiếp được nữa.

Tình cảm chân thành được bộc lộ chẳng chút che giấu.

Ôi, nước gừng cay mắt quá đi thôi!

Mới thoa một tí mà nước mắt đã tuôn như suối rồi.

Chiêu này của tiểu hoàng muội thật sự rất hữu dụng.

Yểm hoàng nhìn Nhị hoàng tử, dung mạo của y cực kỳ tuyệt sắc, chẳng qua do hàng năm bị che giấu dưới lớp mặt nạ, nên làn da xanh xao, tái nhợt.

Đương nhiên ông ta biết, nếu y không giả ngu, thì đã chẳng thể sống đến bây giờ

Ông ta cảm thấy bản thân quá vô dụng, quá hèn nhát.

Lại nghĩ đến bóng dáng thanh tú, dịu dàng kia, sự thù hận dành cho Yểm hậu vốn kiềm chế ở nơi sâu dưới đáy lòng, nay lại bùng lên dữ dội.

Theo đó, cảm xúc áy náy và tình thương của cha vốn bị mài mòn gần như hết sạch, nay lại trỗi dậy.

Ông ta đứng dậy đỡ Nhị hoàng tử lên: “Hoàng nhi, là phụ hoàng có lỗi với con. Từ nay về sau, sẽ không có kẻ nào dám hại con nữa.”

Nhị hoàng tử ôm chầm Yểm hoàng, khóc rống lên.

Trong tiếng khóc xen lẫn đủ loại cảm xúc: tuyệt vọng, đau khổ, vui sướng, hi vọng,…

Dù là người có ý chí sắt đá Yểm hoàng cũng không khỏi cảm thấy rung động.

Cảm giác được người ta tin tưởng, ỷ lại thế này, khiến ông ta lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là cha con đồng lòng.

Khóc một lúc lâu, Nhị hoàng tử mới bình tĩnh lại.

“Phụ hoàng, tiểu hoàng muội đã đưa ra ý tưởng: người văn võ song toàn, dưới sự trị vì của người, Yểm tộc đã không ngừng phát triển, nên sau nhiều lần người cầu nguyện, Thiên Đạo đã chúc phúc, khiến con khôi phục bình thường. Con không dám tự quyết định, nên tới xin ý kiến của người.”

Đầu tiên Yểm hoàng sửng sốt, sau đó lòng mừng như điên.

Tất nhiên ông ta biết Phượng Khê đang tâng bốc ông ta, nâng cao địa vị của ông ta trong lòng dân chúng, nhưng đây cũng là điều ông ta muốn.

Tiểu nha đầu này thật sự rất thông minh, lời ăn tiếng nói và hành động đều rất thỏa đáng.

Chỉ là nàng nói dối như thật, khiến người ta không biết đường nào mà lần.

Nói một cách khoa trương thì bây giờ ngay cả ông ta cũng không biết rốt cuộc Phượng Khê có phải huyết mạch của mình không.

Càng không biết, lá thư của tổ tiên Yểm tộc là thật hay giả.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, dù sao cứ có lợi với ông ta là được.

Ông ta vốn còn đang sầu lo rằng một khi điện Ma Thần được trùng tu thành công, Phượng Khê sẽ dẫn theo Bùi Chu quay về Nhân giới.

Tuy tiểu nha đầu nói rất dễ nghe, cái gì mà đi nằm vùng, dò thám tin tức. Nhưng lòng người cách nhau một cái bụng, ông ta lại chẳng có cách nắm thóp nàng, nên vẫn luôn cảm thấy bất an.

Bây giờ, ông ta không cần lo lắng nữa.

Rõ ràng tiểu nha đầu Phượng Khê kia rất quan tâm nhị nhi tử của ông ta, nếu không đã không nghĩ cách hợp thức hóa chuyện y khôi phục bình thường.

Huống chi, y và Bùi Chu là huynh đệ ruột, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, chắc chắn Phượng Khê sẽ không bỏ mặc y.

Cho nên, nhị nhi tử của ông ta chính là quân cờ quan trọng để khống chế Phượng Khê.

“Vậy cứ làm theo ý tưởng của con bé đi.”

Nhị hoàng tử gật đầu đáp vâng, sau đó lộ vẻ mặt khó xử.

Yểm hoàng nói ngay: “Con có chuyện gì thì cứ nói ra, giữa phụ tử chúng ta không cần đắn đo nhiều như thế.”

Lúc này Nhị hoàng tử mới nói: “Phụ hoàng, Phượng Khê nói với con rằng tạm thời không muốn tiết lộ thân phận của Bùi Chu, nên bảo con tiếp tục đeo mặt nạ. Con không dám tự tiện quyết định, nên đành nhờ phụ hoàng cho ý kiến.”

Yểm hoàng cực kỳ hài lòng.

Ông ta thích khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, bất kể là con người hay sự việc.

Nhất là hoàng tử.

Tuy nói sớm muộn gì cũng phải truyền ngôi hoàng đế cho nhi tử, nhưng nếu nhi tử dám bộc lộ dã tâm khi ông ta còn sống, thì chính là tự tìm đường c.h.ế.t.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 279



“Vậy đành để con chịu tủi thân thêm một thời gian nữa vậy. Đợi điện Ma Thần tu sửa xong, sẽ không cần kiêng dè nhiều như thế nữa.”

Nhị hoàng tử gật đầu đáp vâng, sau đó bày ra dáng vẻ bất chấp mọi thứ: “Phụ hoàng, tuy con biết tiểu hoàng muội đối xử với Bùi Chu không tệ, nhưng con bé lắm mưu nhiều kế quá, con cứ cảm thấy con bé đang giấu diếm một số chuyện gì đó, rất có thể không hề đồng lòng với phụ tử chúng ta.”

“Chuyện lớn như tu sửa điện Ma Thần, nếu không có người nhà ta nhìn chằm chằm, con sợ con bé sẽ động tay động chân. Thế nên, con muốn cùng con bé phụ trách việc tu sửa điện Ma Thần.”

Yểm hoàng kinh ngạc không thôi.

Bởi ông ta không ngờ được rằng, Nhị hoàng tử sẽ nói ra những lời này.

Không hổ là nhi tử ruột của ông ta!

Hơn nữa còn là nhi tử ruột được ông ta nuôi dưỡng bên người nữa chứ!

Không nói Phượng Khê, chỉ nói Bùi Chu thôi nhé, chắc chắn cũng đã biết thân phận của mình, nhưng lại chẳng đến bày tỏ lòng hiếu thuận với ông ta, dù chỉ là một cái dập đầu.

Tuy ông ta hơi động lòng, nhưng vẫn nói: “Hoàng nhi, phụ hoàng hiểu lòng hiếu thuận của con, nhưng chuyện trông coi điện Ma Thần nguy hiểm quá, vẫn nên giao cho những người khác thì hơn.”

Nhị hoàng tử lắc đầu: “Phụ hoàng, Phượng Khê tự nhận đã giúp con một ơn lớn, con phải mang ơn đội nghĩa con bé, nên sẽ không đề phòng con. Nếu đổi thành người khác, sợ rằng sẽ không dò ra được tin tức hữu dụng đâu. Nên, con chính là người thích hợp nhất.”

“Phụ hoàng, con biết người sợ con gặp nguy hiểm, nhưng có thể chia sẻ nỗi ưu sầu với người là vinh dự lớn nhất của con! Không chỉ con, con tin Đại hoàng huynh và Tam hoàng đệ cũng nghĩ vậy. Nếu người đề nghị họ phụ trách tu sửa điện Ma Thần, chắc chắn họ cũng sẽ vui vẻ đồng ý.”

Lòng Yểm hoàng cảm động không thôi, ông ta vỗ bả vai Nhị hoàng tử: “Tốt, tốt! Nếu con đã quyết, vậy cứ theo ý con đi.”

“Đúng rồi, sân viện con từng sống quá hẻo lánh, hôm nay con dãy dọn đến điện Vĩnh Ninh đi.”

Nhị hoàng tử ngẩn người.

Điện Vĩnh Ninh là cung điện gần điện Càn Thanh - nơi Yểm hoàng cư trú nhất. Trước kia khi Đại hoàng tử còn sống trong cung, năm lần bảy lượt cầu xin Yểm hoàng cho phép dọn đến điện Vĩnh Ninh, nhưng đều bị Yểm hoàng từ chối.

Không ngờ bây giờ ông ta lại ban cho y.

Tuy sớm muộn gì y cũng phải xuất cung xây phủ, nhưng ít ra, điều này chứng tỏ hiện tại Yểm hoàng rất hài lòng với y.

Tiểu hoàng muội quả là cao thủ khống chế lòng người.

Những gì nàng dạy y đều có hiệu quả tức thì.

Vừa nghĩ, y vừa bày ra biểu cảm kinh ngạc, vui sướng, rồi nước mắt tuôn như mưa.

“Phụ hoàng, nhi thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng mà người dành cho con…”

Do giọng nghẹn ngào, y chẳng thể nói thành câu.

Yểm hoàng lại vỗ vỗ bờ vai của y: “Được rồi, không cần nói gì cả, đó đều là những thứ con nên có. Con về thu xếp đi, ta sẽ phái người đưa cho con một vài tài nguyên tu luyện, con nhớ tu luyện chăm chỉ đấy nhé. Nếu có chuyện gì thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

Nhị hoàng tử kích động bày tỏ lòng quyết tâm, sau đó đeo mặt nạ lên, rồi xin phép cáo từ.

Vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng, y đã chạm mặt Đại hoàng tử.

Nhị hoàng tử hành lễ đúng quy củ: “Hoàng huynh, tiểu đệ bái kiến hoàng huynh!”

Đại hoàng tử sửng sốt.

Sau đó, hắn ta nhìn Nhị hoàng tử với ánh mắt khó tin: “Ngươi, ngươi hết ngu đần rồi?”

Nhị hoàng tử không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Sắc mặt Đại hoàng tử lập tức sa sầm xuống: “Nói vậy, trước kia ngươi giả vờ đúng không? Ngươi coi ta thành kẻ ngốc mà chơi đùa chứ gì?”

Nhị hoàng tử cười khổ: “Hoàng huynh, ta không hiểu huynh đang nói gì. Ta còn có việc, cáo từ.”

Đại hoàng tử vốn định ngăn cản, nhưng lại nhanh chóng từ bỏ ý định này.

Bởi hắn ta đã nghĩ ra cách trị Nhị hoàng tử rồi.

Tên ngốc này đâu chỉ lừa mỗi hắn ta, còn lừa cả phụ hoàng nữa.

Chỉ cần hắn ta châm ngòi vài câu trước mặt phụ hoàng, chắc chắn tên ngốc này sẽ hoàn toàn bị phụ hoàng ghét bỏ, dưới cơn giận giữ, biết đâu phụ hoàng lại hạ lệnh g.i.ế.t c.h.ế.t y thì sao?

Thế là, hắn ta lập tức cầu kiến Yểm hoàng.

Sau khi được cho phép, hắn ta vội vàng tiến vào Ngự Thư Phòng.

Vừa vào, hắn ta đã vui vẻ ra mặt, nói: “Phụ hoàng, con vừa gặp Nhị hoàng đệ, đệ ấy đã khôi phục bình thường, quả là đáng mừng.”

Yểm hoàng cười đáp: “Đúng là đáng mừng.”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Yểm hoàng, Đại hoàng tử càng kiên định với suy nghĩ diệt trừ Nhị hoàng tử.

“Đúng vậy. Phụ hoàng, Nhị hoàng đệ ngu đần suốt mấy năm nay, khiến người bận tâm không thôi. Bây giờ đệ ấy đã khôi phục bình thường, người cũng có thể yên tâm rồi.”

“Chỉ là, nhi thần có hơi khó hiểu. Dù chứng ngu đần của Nhị hoàng đệ được chữa tốt, vậy cũng nên giống một đứa trẻ con, bởi bao năm qua đệ ấy vẫn luôn mơ mơ màng màng kia mà. Nhưng sao bây giờ, đệ ấy lại giống hệt người trưởng thành bình thường thế? Chẳng lẽ trước kia đệ ấy vẫn luôn giả ngu? Vậy chẳng phải là lừa gạt phụ hoàng ư?”

“Lừa con cũng được thôi, đằng này còn lừa cả người, đệ ấy làm vậy là đang đề phòng người đó.”
 
Back
Top Bottom