Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 250: Chương 250



Kiếm gỗ bị đánh bay, suýt thì đập lên mặt Phượng Khê.

Gương mặt nhỏ nhắn của Phượng Khê lập tức tái đi.

“Ngươi, không ngờ tu vi của ngươi lại kh*ng b* tới vậy!”

Lưu đạo sư càng đắc ý hơn, bây giờ mới biết sợ à? Muộn rồi!

Ông ta điều khiển chiếc rìu bổ về phía Phượng Khê.

Để tránh gây ra án mạng, ông ta chỉ dùng một phần công lực.

Nhưng dù thế, Phượng Khê vẫn né tránh rất khó khăn, phải vừa lăn vừa bò mới né được.

Cả người chật vật không thôi.

Tần Mộc không đành lòng nhìn tiếp.

Chỉ là hắn ta kinh ngạc nhận ra, đám đệ tử Nhân tộc đều xem đến hăng say, thậm chí Quân Văn và Hình Vu còn cười hí hí.

Tần Mộc lập tức cảm thấy căm phẫn.

Uổng công ngày thường đội trưởng đối xử tốt với họ, bây giờ nàng gặp họa, họ lại khoanh tay đứng cười.

Tuy Lưu đạo sư thoáng kinh ngạc vì Phượng Khê né được chiêu thứ hai của mình, nhưng ông ta cũng không quá để bụng, chỉ là may mắn mà thôi.

Cú bổ thứ ba của ông ta lại tới.

Phượng Khê sợ hãi hét to, vội vàng trốn ra sau cột, vất vả lắm mới né tránh được.

Trong lòng Lưu đạo sư thầm cảm thấy may mắn, may mà đã tăng lên mười chiêu, nếu không ông ta thật sự phải mất mặt.

Tu vi của Phượng Khê này chẳng ra gì, nhưng thân pháp cũng khá linh hoạt đó chứ.

Nghĩ đến đây, ông ta tăng công lực lên năm phần.

Chẳng qua đánh tiếp ba chiêu, vẫn bị Phượng Khê tránh thoát.

Trong lòng Lưu đạo sư có hơi sốt ruột.

Đã sáu chiêu rồi, chỉ còn bốn chiêu nữa.

Lần này ông ta tăng công lực lên tám phần.

Kết quả, Phượng Khê vẫn chật vật né được chiêu thứ bảy.

Lưu đạo sư đen mặt.

Ông ta trực tiếp dồn toàn bộ công lực, thậm chí còn bắt đầu dệt ảo cảnh.

Đừng nói một kẻ tầng một Luyện khí như Phượng Khê, dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng sẽ có lúc thần thức giật mình, hoảng hốt mà thôi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong lúc ông ta dệt, Phượng Khê vung kiếm gỗ lên, một chữ “quỳ” thật to giáng từ trên trời xuống, nện thẳng vào Lưu đạo sự.

Lưu đạo sư choáng váng.

Thứ quỷ quái gì thế này?

Ông ta vô thức điều khiển rìu lớn lên đỡ, kết quả lại khiến chữ “quỳ” chia thành mười ba nét, tất cả đồng loạt vọt thẳng về phía ông ta.

Tốt xấu gì Lưu đạo sư cũng sở hữu tu vi Nguyên Anh, tuy có hơi trở tay không kịp, nhưng vẫn có thể né tránh một cách nhẹ nhàng.

Ông ta thầm nghĩ: đây có lẽ là tuyệt chiêu của Phượng Khê.

Đúng là có vài phần uy lực đó, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nàng đã tung tuyệt chiêu rồi, đảm bảo lát nữa sẽ không chống đỡ được hai chiêu dốc toàn lực của ông ta.

Vừa nghĩ vậy, một chữ “quỳ” nữa lại từ trên trời giáng xuống, hóa thành mười ba nét tấn công Lưu đạo sư.

Lần này Lưu đạo sư không dùng rìu đỡ nữa, bởi ông ta chỉ còn lại hai chiêu, phải giữ lại để lát nữa tấn công.

Thế nên, ông ta dựa vào thân pháp để né tránh.

Ngay khi ông ta cảm thấy khó hiểu rằng vì sao Phượng Khê lại có thể sử dụng hai tuyệt chiêu liên tiếp, thì một chữ “quỳ” nữa lại giáng xuống.

Chữ “quỳ” này vừa hiện ra, chữ “quỳ” khác đã xuất hiện…

Chỉ trong chớp mắt, Phượng Khê đã tung ra mười sáu chữ “quỳ”.

Mỗi chữ lại hóa thành mười ba nét, các nét bút nhiều đến độ che trời lấp đất.

Lưu đạo sư không nhịn được mà vung rìu lên đỡ, đừng nói mười chiêu, ông ta đã dùng tới hai mươi chiêu luôn rồi ấy chứ.

Phượng Khê nhảy về phía sau, rời khỏi cuộc đấu rồi cười tủm tỉm nói: “Lưu đạo sư, ngươi thua rồi!”

Gương mặt Lưu đạo sư như tắc kè hoa, không ngừng thay đổi, hai hàm răng nghiến chặt đến độ phát ra những tiếng kèn kẹt.

Ông ta cảm thấy bản thân quá dại!

Nếu đánh thật, dù Phượng Khê liên tục tung tuyệt chiêu, ông ta vẫn nắm chắc phần thắng.

Nhưng do ông ta khinh địch, mạnh miệng nói sẽ tóm được nàng trong vòng mười chiêu, nên bây giờ chỉ đành nhận thua.

Chẳng qua, ngẫm lại thì Phượng Khê chỉ là tầng một Luyện Khí thôi mà!

Thua cũng thua rồi, còn ở đây tự viện cớ cho bản thân.

Thế là, ông ta đỏ mặt nói: “Ta nhận thua!”

Tuy năm đạo sư còn lại có hơi không cam lòng, nhưng cũng coi như giữ chữ tín, tránh sang một bên nhường đường cho họ.

Không giữ chữ tín cũng đâu có được, Phượng Khê đã dùng đá lưu ảnh ghi lại hét rồi.

Nếu lan truyền ra ngoài, về sau họ còn đâu mặt mũi mà gặp người nữa?

Phượng Khê lập tức dẫn các học sinh lớp Hoàng nghênh ngang đi qua.

Đám người Tần Mộc cảm thấy như đang mơ vậy.

Không ngờ đội trưởng lại thắng!

Vì sao nàng có thể liên tục tung tuyệt chiêu?

Họ vốn tưởng nàng là người có thực lực yếu nhất trong số các đệ tử Nhân tộc, bây giờ xem ra không phải như thế.

Khó trách mấy người Quân Văn lại có thể ung dung cười hí hí, hóa ra không phải đang cười Phượng Khê, mà là cười Lưu đạo sư.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 251: Chương 251



Bên ngoài đá truyền ảnh, bầu không khí lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Tuy bốn người Hải trưởng lão từng nghe mấy người Hình Vu kể lại rằng Phượng Khê có thể liên tục tung tuyệt chiêu mà không có giới hạn, nhưng nghe là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Sao nha đầu này làm được?

Linh lực dự trữ của nàng dồi dào đến vậy ư?

Gương mặt Độc Cô viện trưởng chẳng có chút biểu cảm nào.

Ông ta đã c.h.ế.t lặng rồi!

Không sao cả.

Dù vượt qua được các đạo sư thì nàng cũng sẽ không thắp được ngọn đuốc ở Tháp Thiên Khư đâu.

Vả lại, tiến độ của lớp Thiên cũng sêm sêm lớp Hoàng, chắc hẳn hai bên sẽ đồng thời tiến vào tháp Thiên Khư, đến lúc đó khó tránh khỏi phải đấu đá một trận.

Tuy Phượng Khê có chút bản lĩnh, nhưng thực lực của lớp Hoàng quá kém, không thể đấu lại lớp Thiên.

Rất có thể lớp Hoàng sẽ bị chặn lại ngoài tháp.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng chén trà trên tay Độc Cô viện trưởng vẫn nát bét.

Ông ta trực tiếp truyền tin ra lệnh cho sáu người Lưu đạo sư tới rừng Ngạc Yểm rèn luyện nửa năm.

Cả đám mất mặt!

Đúng như dự đoán của Độc Cô viện trưởng, lớp Thiên và lớp Hoàng gần như tới chân tháp Thiên Khư cùng một lúc.

Học sinh của lớp Thiên cực kỳ kinh ngạc, sao tộc độ của lớp Hoàng nhanh thế?

Tuyến đường phía Bắc toàn là vách đá sâu hun hút, hơn nữa tu vi của họ thấp tẹt, sao vượt qua được?

Bây giờ Tam hoàng tử chỉ hận không thể g.i.ế.t c.h.ế.t Phượng Khê, nếu không phải toàn bộ quá trình khảo hạch bị đá truyền ảnh ghi lại, thì hắn ta đã sớm ra tay rồi.

Chẳng qua, hiện tại việc khảo hạch quan trọng hơn.

Hắn ta xụ mặt nói với người lớp Thiên: “Các ngươi ở lại giữ chân họ, dạy cho họ một bài học. Ta vào trong trước.”

Dứt lời, hắn ta tiến thẳng vào tháp Thiên Khư.

Những người còn lại của lớp Thiên dàn hàng đứng chắn ngang cửa tháp.

Mấy người Tần Mộc đồng loạt nhìn về phía Phượng Khê.

Tuy biết đánh không lại, nhưng chỉ cần Phượng Khê ra lệnh một tiếng, họ nhất định sẽ dốc toàn lực.

Phượng Khê bật cười, nói với người của lớp Thiên: “Các ngươi nghe lời quá nhỉ? Nhưng các ngươi cũng chẳng nghĩ mà xem, với mức độ xui xẻo của Tam hoàng tử, hắn ta có thể thắp sáng đuốc ư, hay lại tự biến bản thân thành đuốc?”

“Vả lại, cùng là học sinh lớp Thiên, hắn ta dựa vào đâu mà hô to gọi nhỏ với các ngươi? Nếu tu vi hắn cao hơn các ngươi thì cũng thôi đi, đằng này tu vi cũng chỉ ở mức trung bình. Về phần đức hạnh á, mọi người đều nhìn rõ như ban ngày rồi, vừa ác vừa ngu như bò.”

Mọi người: “…”

Giang Tịch khẽ ho khan: “Tiểu sư muội, muội là nữ tử, nói chuyện tao nhã chút đi!”

Phượng Khê là đứa bé ngoan biết nghe lời: “Đại sư huynh, muội biết sai rồi. Vậy để muội đổi cách nói khác, Tam hoàng tử bị gió lùa qua hộp sọ.”

Mọi người: “…”

“Các ngươi có biết vì sao hắn ta đòi vào trước không? Đơn giản thôi, vì trong tháp Thiên Khư có phần thưởng cực kỳ phong khú. Hắn ta vào trước là có thể độc chiếm rồi.”

“Ngoài ra, người của lớp Địa và lớp Huyền cũng sắp tới đây rồi, nếu chúng ta lao vào đánh nhau, chẳng phải sẽ khiến họ ngư ông đắc lợi ư? Ta thấy, chi bằng chúng ta tay nắm tay tiến vào, còn việc thắp đuốc và giành bảo vật thì dựa vào bản lĩnh.”

“Các ngươi không cần sợ Tam hoàng tử, dù hắn ta tức tối thế nào đi nữa, cũng chẳng thể làm gì các ngươi đâu. Bởi pháp luật đâu trách số đông!”

“Mà nói đi nói lại, ta cũng chẳng hiểu các ngươi sợ cái gì ở hắn ta? Hắn ta đúng là Tam hoàng tử thật đó, nhưng ta nghe nói Đại hoàng tử mới là người được Yểm Hoàng coi trọng nhất, với cái đầu óc ngu ngốc của Tam hoàng tử, tương lai sớm muộn gì cũng sẽ bị đại ca mình loại khỏi cuộc đời thôi. Các ngươi sợ một cái xác sống làm gì?”

Học sinh lớp Thiên: “…”

Học sinh lớp Hoàng: “…”

Nhóm quần chúng hóng chuyện bên ngoài đá truyền ảnh: “…”

Sao cái gì nàng cũng dám nói thế hả?

Nàng sợ không những lời này sẽ truyền đến tai Yểm Hoàng ư?

Phượng Khê thật sự không sợ.

Bây giờ đến cả tổ tiên của Yểm tộc cũng biết nàng là sứ giả của Nhân tộc, còn tặng nàng nhiều quà như vậy, nếu Yểm Hoàng động tay động chân với nàng thì chẳng khác gì cãi lời, vả mặt tổ tiên.

Huống hồ nàng không nhục mạ Yểm Hoàng, cũng chẳng làm gì Tam hoàng tử, cùng lắm thì coi như trẻ nhỏ lỡ lời, xin lỗi vài câu là xong.

Lòng của học sinh lớp Thiên cực kỳ rối bời, nửa kích động, nửa không dám. Trong lúc nhất thời, mọi người rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này, Phượng Khê nghênh ngang tiến tới: “Nếu các ngươi vẫn chưa cân nhắc xong, vậy nhường đường trước đi, để bọn ta vào trước.”

Có người nói: “Dựa vào đâu lại để các ngươi vào trước? Muốn vào thì cũng là bọn ta vào trước.”

Dứt lời, người nọ xoay người tiến vào tháp Thiên Khư.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng đi theo.

Họ vốn đã cảm thấy Tam hoàng tử phiền c.h.ế.t đi được, chẳng qua giận mà không dám nói gì thôi.

Phượng Khê nói đúng, Đại hoàng tử mới là người được Yểm Hoàng coi trọng, họ đâu cần kiêng dè Tam hoàng tử đến vậy.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 252: Chương 252



Phượng Khê phất tay, đám người Giang Tịch lập tức nối đuôi tiến vào tháp.

Phượng Khê còn “thì thầm” với Quân Văn: “Muội thích những người nghe lọt lời khuyên. Về điểm này, người của Yểm tộc tốt hơn người của Nhân tộc ta nhiều.”

Đám người Độc Cô viện trưởng đang quan sát bên ngoài đá truyền ảnh: “…”

Phượng Khê, ngươi thất đức vừa thôi.

Bọn ta biết thừa ngươi cố ý nói câu đó cho bọn ta nghe.

Độc Cô viện trưởng lại bóp nát một chén trà nữa.

Ông ta vốn tưởng học sinh lớp Thiên sẽ chặn học sinh lớp Hoàng ở ngoài tháp, kết quả Phượng Khê mới chỉ nói vài câu, hai lớp đã nối đuôi nhau tiến vào.

Đúng là tức nổ phổi mà.

Cái miệng của Phượng Khê có thể sánh ngang thiên quân vạn mã!

Vừa tiến vào, người lớp Thiên đã nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Tam hoàng tử.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn ta không tìm thấy cầu thang đi lên tầng hai.

Nhìn từ bên ngoài thì rõ ràng tháp Thiên Khư có chín tầng kia mà, sao lại không có cầu thang?

Thấy mọi người tiến vào, nhất là khi nhìn thấy đám người Phượng Khê cũng tiến vào, hắn ta lập tức nổi trận lôi đình: “Không phải ta sai các ngươi cản họ ở ngoài ư? Sao lại thả họ vào đây?”

Học sinh của lớp Thiên im lặng không đáp.

Phượng Khê cười nói: “Đơn giản thôi, vì ngươi ngu chứ sao! Không nói đâu xa, ngươi đã vào đây được nửa ngày đến nơi rồi, thế mà vẫn dậm chân tại chỗ. Trông chờ ngươi thắp đuốc, sợ rằng phải chờ đến kiếp sau mất thôi.”

Tam hoàng tử giận tới độ co giật: “Phượng Khê, ngươi khiêu khích ta hết lần này đến lần khác, đúng là tìm đường c.h.ế.t!”

Phượng Khê cười: “Ngươi nói lời này mà không thấy ngượng miệng ư? Ngươi ngẫm kỹ lại xem, có lần nào mà không phải ngươi khiêu khích trước? Vả lại, ngươi đừng lấy thân phận Tam hoàng tử ra dọa ra, ta còn là tấm gương của Nhân tộc đây này! Là tấm gương duy nhất của Nhân tộc! Ngươi còn lâu mới bằng ta!”

“Được rồi, ta lười nói mấy lời thừa thãi với ngươi. Nếu ngươi thức thời thì câm miệng lại đi, biết đâu lại có thể nhờ ơn ta mà được l*n đ*nh tháp, tận mắt chứng kiến cảnh thắp đuốc! Nếu ngươi còn lải nhải, ta sẽ tẩn cho ngươi một trận, để ngươi không chỗ khóc.”

Tam hoàng tử đâu thể chịu được sự khiêu khích trắng trợn như thế. Hắn ta lập tức xông lên ra tay với Phượng Khê.

Cuối cùng đám người Tần Mộc cũng hiểu được cảm xúc của đoàn người Quân Văn.

Cảm xúc vui sướng khi người gặp họa.

Tam hoàng tử sắp xui xẻo rồi!

Phượng Khê không muốn lãng phí thời gian trên người Tam hoàng tử, nên vừa ra tay đã tung tuyệt chiêu.

Đôi mắt Tam hoàng tử trợn đến độ suýt thì lồi ra.

Nhưng dù sao hắn ta cũng sở hữu tu vi Kim Đan sơ kỳ, nên vẫn né được.

Khi hắn ta cho rằng Phượng Khê đã không còn con át chủ bài nào nữa, thì Phượng Khê liên tục tung ra sáu chữ “quỳ”.

Tam hoàng tử cũng rất vô dụng, mới đến chữ “quỳ” thứ năm đã ngã khuỵu xuống.

Thế nên chữ “quỳ” thứ sáu gần như thừa thãi, chẳng qua vì không muốn lãng phí, nên Phượng Khê dứt khoát dùng nó để đập Tam hoàng tử hôn mê.

Phượng Khê lấy dây thừng trói chặt hắn ta, ném vào một góc của tháp Thiên Khư.

Học sinh lớp Thiên chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng ai nấy đều vờ như không thấy gì cả.

Tam Hoàng tử muốn đấu tay đôi với Phượng Khê, họ nhúng tay vào thì không được thích hợp cho lắm.

Về phần Tam hoàng tử bị ném vào góc á, hắn ta đánh nhau mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi nhiều chút.

Phượng Khê vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Trong số chúng ta, chưa có ai từng tiến vào tháp Thiên Khư, nên cũng không biết trong này có mai phục thế nào. Nên ý của ta là, chúng ta tạm thời hợp tác, mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau. Đợi đến khi lên tới đỉnh tháp, chúng ta lại tranh cao thấp cũng không muộn. Dù sao thì thực lực của lớp Thiên các ngươi vẫn mạnh hơn bọn ta kia mà, các ngươi không cần lo bọn ta chơi sỏ, lật lọng đâu.”

Học sinh lớp Thiên lẳng lặng nhìn Tam hoàng tử đang hôn mê bất tỉnh trong góc.

Đúng là người của lớp Hoàng yếu thật, nhưng bây giờ có thêm ngươi thì khác.

Ngươi có tu vi thấp nhất thế mà đã b**n th** như thế, sợ rằng những đệ tử Nhân tộc còn lại kia còn lợi hại hơn ngươi bất bội ấy chứ.

Đến lúc đó, hươu c.h.ế.t về tay ai cũng khó nói lắm.

Chẳng qua, tạm thời hợp tác cũng không tệ, bởi nha đầu Phượng Khê kia lắm mưu nhiều kế, có thể khiến quá trình leo tháp dễ dàng hơn.

Vì thế, lớp Thiên và lớp Hoàng bắt tay hợp tác.

Dưới sự dẫn dắt của Phượng Khê, hai lớp vừa nói vừa cười, thân như người một nhà.

Đám người quan sát qua đá truyền ảnh: “…”

Rốt cuộc là học sinh Yểm tộc quá dễ lừa, hay trình độ “đào lửa” của Phượng Khê quá cao?

Hải trưởng lão vuốt râu nói: “Từ nhỏ nha đầu Tiểu Khê này đã có nhân duyên tốt rồi. Bởi tấm lòng con bé trong sáng như gương, không hề giả tạo.”

Mọi người: “…”

Ngươi nói lời này mà không thấy ngượng miệng ư?

Nàng không giả tạo á? Nàng sắp thành thánh diễn đến nơi rồi!

Mọi người cũng thừa hiểu rằng, không phải Phượng Khê có nhân duyên tốt, mà nàng nắm được tâm lý của học sinh lớp Thiên.

Không thể không thừa nhận, Phượng Khê rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác.

Thoạt nghe nàng chỉ thuận miệng nói, nhưng mỗi câu nói đều đánh thẳng vào lòng của những học sinh kia.

Đương nhiên, Tam hoàng tử thường hay ương ngạnh, đã sớm là mặt người dạ chó rồi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 253: Chương 253



Phượng Khê nói: “Chắc chắn trong tầng thứ nhất có trận pháp, chỉ khi phá trận mới tìm được cầu thang lên tầng thứ hai. Ta không am hiểu lĩnh vực trận pháp này lắm, ai tinh thông thì nghiên cứu đi nhé, ta nghỉ ngơi một lát đã.”

Bên phía Nhân tộc, Liễu Thiếu Bạch và Mạc Tu Viễn đều nghiên cứu về trận pháp, chẳng qua họ chưa từng tiếp xúc với trận pháp của Yểm tộc, nên bèn thảo luận với các học sinh Yểm tộc.

Phượng Khê vừa gặm linh quả, vừa trò chuyện với các học sinh xung quanh: “Cảnh tượng này hài hòa biết bao! Nhân tộc bọn ta có ấn tượng cực kỳ tốt với Yểm tộc các ngươi, chẳng hạn như Nhị sư huynh của ta thường xuyên khen người Yểm tộc không những thông minh mà còn thanh tú, có phải không Nhị sư huynh?”

Bùi Chu: “… Đúng vậy, tuy trước đó ta chưa từng tiếp xúc với người Yểm tộc, nhưng cũng được nghe kể khá nhiều, nên có ấn tượng rất tốt về Yểm tộc. Không phải nói quá đâu, nhưng có đôi khi, ta cảm thấy rất tiếc khi bản thân không phải người Yểm tộc.”

Phượng Khê: “…”

Chúc mừng huynh, ước mơ của huynh đã trở thành sự thật rồi!

Phượng Khê tiếp tục lải nhải: “Qua mấy ngày tiếp xúc, ta phát hiện các ngươi cũng chẳng có thành kiến gì với Nhân tộc bọn ta cả, theo lý thì hai tộc ta nên chung sống hòa thuận mới phải. Không nói cái khác, các ngươi cũng thấy rồi đấy, tổ tiên của Yểm tộc đối xử với ta quá tốt, tặng cho ta rất nhiều bảo bối.”

“Muốn trách thì phải trách đám Ma tộc kia, chúng ở giữa chọc ngoáy khiến hai tộc ta tranh đấu, còn chúng ngồi đó làm ngư ông đắc lợi. Đúng là vô liêm sỉ. Đây cũng là nguyên nhân Bắc Vực chúng ta mãi không đuổi kịp Nam Vực, dành toàn bộ thời gian và sức lực cho việc ngươi giành ta đoạt rồi, làm gì còn thời gian mà tu luyện nữa.”

“Chờ cuộc khảo hạch lần này kết thúc, ta nhất định phải góp ý với Yểm hoàng bệ hạ, tránh cho hai tộc ta đánh nhau túi bụi, Ma tộc ở trong tối lén vui vẻ!”

“Đúng rồi, các ngươi vẫn chưa biết đâu nhỉ? Khoảng thời gian trước, Ma tộc chạy tới Nhân tộc bọn ta, tặng cho bọn ta cơ man là bảo vật, trong ý ngoài lời đều muốn kết minh với Nhân tộc để đối phó Yểm tộc các ngươi.”

“Hừ! Bọn ta còn lâu mới tin mấy lời giả dối của chúng, với cái đức tính lật lọng đấy, ai dám kết minh với chúng cơ chứ! Chưa biết chừng giây trước còn tay bắt mặt mừng, giây sau đã bị bán rồi…”

Bên ngoài đá truyền ảnh, vẻ mặt Độc Cô viện trưởng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ma tộc muốn kết minh với Nhân tộc các ngươi ư?”

Bốn người Hải trưởng lão: “…”

Ngay cả trong mơ họ cũng không dám mơ tới chuyện vô lý bậc này!

Lo chuyện này trở nên ầm ĩ, Hải trưởng lão liên tục lắc đầu: “Không, không. Ngươi đừng nghe Phượng Khê nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.”

Ba người Cố trưởng lão cũng vội giải thích rằng không có chuyện đó.

Kết quả, họ càng giải thích, Độc Cô viện trưởng càng tin rằng lời Phượng Khê là sự thật.

Khó trách Ma tộc lại vô duyên vô cớ chạy tới Nhân tộc, nghe nói còn tặng cờ Càn Khôn gì đó cho Nhân tộc. Các cụ đã dạy rồi, không có lợi thì không dậy sớm, chắc chắn Ma tộc có mưu đồ gì đó!

Chẳng lẽ thật sự muốn kết minh với Nhân tộc?

Không phải chứ, trước nay Ma tộc và Nhân tộc vẫn luôn như nước với lửa, sao có thể kết minh được?

Nhưng, nếu Ma tộc nhòm ngó địa bàn của Yểm tộc thì sao?

Không được, phải mau chóng báo cáo chuyện này cho bệ hạ thôi, tránh cho sập bẫy của Ma tộc.

Thấy dáng vẻ bồn chồn không yên của Độc Cô viện trưởng, tâm trạng bốn người Hải trưởng lão cực kỳ phức tạp.

Họ nói thật mà ông ta không tin.

Phượng Khê nói huyên tha huyên thuyên, ông ta lại tin chẳng chút nghi ngờ!

Chỉ có thể nói, giữa ba tộc vẫn luôn nghi ngờ lẫn nhau, chẳng ai tin ai, nên mới bị Phượng Khê lợi dụng sơ hở.

Khi Phượng Khê đang lải nhải, Huyết Ma Lệnh trong nhẫn trữ vật đột nhiên rung lên.

Phượng Khê: “…”

Suýt thì quên!

Nàng còn kiêm chức gian tế của Ma tộc nữa mà!

Ôi!

Nàng khổ quá đi mất thôi, mới tí tuổi đầu đã phải gánh vác trọng trách phát triển ba tộc.

Con người ấy mà, không nên quá ưu tú.

Nếu không sẽ mệt lắm!

Tuy rất muốn biết Huyết Thiên Tuyệt tìm mình để làm gì, nhưng bây giờ Phượng Khê không thể lấy Huyết Ma Lệnh ra được, nên chỉ đành vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục huyên thuyên với đám học sinh Yểm tộc:

“Tiếc là ta chỉ là một đệ tử thân truyền, không có quyền định đoạt, nếu không ta nhất định sẽ khuyến khích Nhân tộc và Yểm tộc ký kết hiệp ước hữu nghị vạn năm, cùng nhau cô lập Ma tộc!”

“Nhưng không sao, đó là việc của các “lãnh đạo cấp cao”, không mấy ảnh hưởng đến quan hệ cá nhân của bọn mình. Chờ cuộc khảo hạch kết thúc, ta sẽ đến phủ các ngươi chơi, cũng hoan nghênh các ngươi tới Nhân tộc chơi với ta! Các ngươi yên tâm, dù các ngươi đến vào thời điểm nào đi nữa, dẫu tới ngay lúc hai tộc đang giao chiến, ta cũng có thể đảo bảo các ngươi bình an vô sự.”

“Đúng rồi, ta kể các ngươi nghe vài câu chuyện thú vị ở Ma tộc, ta cũng chỉ được nghe tù bình Ma tộc kể lại thôi, chứ không biết thật giả thế nào. Các ngươi biết không, phu nhân của tộc trưởng tộc Ảnh Ma chính là mối tình đầu của Huyết Thiên Tuyệt - trưởng lão tộc Huyết Ma. Nghe nói trước kia hai người họ là thanh mai trúc mã…”

Đừng nói đám học sinh Yểm tộc, ngay cả mấy người Độc Cô viện trưởng cũng dựng tai lên mà chăm chú lắng nghe.

Còn có chuyện này ư?

Ma tộc biết cách chơi thật đấy!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 254: Chương 254



Phượng Khê kể một đống chuyện của Ma tộc, cứ một thật một giả, những chuyện giả do nàng bịa ra đều có liên quan đến Yểm tộc.

Thế nên chờ nàng kể xong, đám học sinh Yểm tộc đều đang chửi Ma tộc là đồ khốn nạn!

Độc Cô viện trưởng khẽ cau mày: có khi nào Phượng Khê đang cố ý châm ngòi quan hệ giữa Ma tộc và Yểm tộc không nhỉ?

Nhưng ngẫm lại thì, một tiểu nha đầu như nàng làm gì có cái gan đó.

Chẳng qua để chắc chắn, ông ta vẫn phái người đi kiểm chứng những lời nàng nói, đồng thời đề cao thêm sự cảnh giác với Ma tộc.

Phượng Khê vốn không trông chờ vào việc chỉ nói vài câu đã có thể chia rẽ Ma tộc và Yểm tộc, nàng chỉ gieo hạt giống nghi ngờ vào lòng họ mà thôi.

Con người ấy mà, luôn thích bổ não.

Chỉ cần họ có suy nghĩ chủ quan rằng Ma tộc không có ý tốt, thì bất kể Ma tộc làm gì, họ đều có thể lý giải ra hàm nghĩa khác.

Lúc này, đám học sinh nghiên cứu trận pháp đã tìm được cách giải trận, cầu thang lên tầng hai xuất hiện trước mắt mọi người.

Nếu tầng một đã có trận pháp, chắc chắn tầng hai cũng có cơ quan.

Cho nên, trong lúc nhất thời, không ai dám dẫn đầu bước lên.

Phượng Khê nhìn Mục Tử Hoài: “Mục sư huynh, huynh đi trước đi!”

Mục Tử Hoài: “…”

Hắn ta nghiến chặt răng: “Được!”

Không còn cách nào khác, ai bảo trước kia hắn ta và Phượng Khê có hiềm khích cơ chứ!

Muốn xí xóa hiềm khích, thì phải thể hiện tốt chút.

Thấy Mục Tử Hoài đồng ý một cách dứt khoát, Phượng Khê cười tủm tỉm nhét vào tay hắn ta một đống bùa chú.

“Mục sư huynh, nếu thật sự có nguy hiểm, cũng đừng quan tâm đến mấy cái quy tắc c.h.ế.t tiệt kia, giữ mạng quan trọng hơn.”

Trong lòng Mục Tử Hoài ấm áp không thôi.

Trước kia hắn ta cũng từng xông xáo dẫn đầu, giúp Thẩm Chỉ Lan biết bao lần, nhưng nàng ta chỉ biết nói vài câu lời hay, chứ chưa từng có hành động thực chất gì.

Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân khiến đám người Hình Vu thích Phượng Khê hơn Thẩm Chỉ Lan nhỉ.

Chẳng ai là kẻ ngốc cả.

Chỉ có thể lừa dối nhất thời, chứ không thể lừa cả đời.

Mục Tử Hoài dẫn đầu bước lên cầu thang, đám người Phượng Khê bám sát theo sau.

Học sinh lớp Thiên đưa mắt nhìn nhau, ấn tượng với Nhân tộc lại tốt hơn một chút.

Có can đảm, có trách nhiệm!

Ai chẳng muốn kết minh với những người như vậy cơ chứ!

Lại nhìn Tam hoàng tử đang hôn mê trong góc. Hừ! Thứ gì không biết!

Mục Tử Hoài vốn tưởng bản thân sẽ gặp mai phục, kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn ta thành công lên thẳng tầng hai một cách thuận lợi.

Chẳng qua cách bố trí của tầng hai có hơi kỳ lạ.

Đầu thì dày, đầu thì mỏng, trông giống hệt chiếc… quan tài vậy.

Đám người Tần Mộc cảm thấy đen đủi không thôi.

Phượng Khê lại cười nói: “Tốt quá, thăng quan phát tài! Dấu hiệu tốt đấy!”

Mọi người: “…” Nàng biết cách ăn nói thật!

Trong lúc mọi người đang nói nói cười cười, biến cố đột nhiên xảy ra.

Trần nhà xụp xuống, nền nhà nhô lên, rõ ràng muốn ép mọi người thành bánh nhân thịt.

Mà lúc này, cầu thang xuống tầng một đã biến mất không thấy đâu nữa.

Khi mọi người đang định dùng Yểm lực và linh lực chống đỡ, thì Phượng Khê lấy ra một đoạn gỗ cây Lôi Kích.

Ối, vừa khít luôn này.

Cũng không biết do cây Lôi Kích có thuộc tính khắc chế trận pháp hay thế nào, mà trần nhà và nền nhà không có động tĩnh gì nữa.

Nhưng mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm xong, vô số Yểm hổ đột nhiên xuất hiện, vồ thẳng về phía họ.

Đương nhiên, những con Yểm hổ kia không phải Yểm thú thực sự, mà là thú trận pháp.

Mọi người và Yểm hổ hỗn chiến!

Phượng Khê trèo lên cột gỗ Lôi Kích, cầm kiếm gỗ chỉ huy mọi người chiến đấu.

Ban đầu học sinh của lớp Thiên không hơi không quen, nhưng tình hình hiện tại không cho phép họ nghĩ nhiều, nên chỉ đành làm theo.

Phượng Khê nói: “Đừng g.i.ế.t hết, để lại con sống, ta muốn tâm sự với nó!”

Mọi người khó hiểu không thôi, nhưng vẫn để lại một con Yểm hổ sống.

Kết quả, con Yểm hổ kia tự dùng móng vuốt c.ứa c.ổ mình, t.ự s.át.

Phượng Khê: “…”

Nàng chỉ muốn tâm sự với nó thôi mà!

Có cần làm đến mức đó không?

Sau khi con Yểm hổ kia tự sát, tầng hai khôi phục dáng vẻ vốn có, hơn nữa còn xuất hiện cầu thang đi lên tầng ba.

Phượng Khê cất gỗ Lôi Kích đi, nói với học sinh lớp Thiên: “Lần này các ngươi dẫn trước đi.”

Đây là một yêu cầu hợp lý.

Người lớp Thiên không tiện từ chối, bèn dẫn đầu bước lên cầu thang.

Phượng Khê và học sinh lớp Hoàng bám sát theo sau.

Lên đến tầng ba, gương mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ khiếp sợ.

Bởi nơi này thế mà lại là một cánh đồng hoang vu bất tận.

Rõ ràng đang ở trong tháp, sao lại có cánh đồng hoang vu?

Chẳng lẽ đây là Tu Di giới?

Vốn tưởng sẽ có thú trận pháp xuất hiện, nhưng kết quả lại chẳng có gì cả.

Đám học sinh tinh thông trận pháp nghiên cứu mất nửa ngày, mà vẫn chẳng tìm thấy dấu vết của trận pháp.

Thậm chí có người suy đoán, có khi nào họ đã bị truyền tống tới cánh đồng hoang vu nào đó rồi không?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 255: Chương 255



Đúng lúc này, Bùi Chu nói: “Có lẽ chúng ta đã rơi vào ảo cảnh do tháp Thiên Khư tạo ra.”

Có người hỏi: “Vì sao ngươi lại nói thế?”

Bùi Chu lấy quạt ra, khẽ phe phẩy: “Trực giác.”

Khi đang phẩy đến hăng say, ánh mắt huynh ấy chợt liếc thấy Phượng Khê, bàn tay lập tức cứng đờ, vội vàng cất quạt đi.

Một phế vật luyện tập trong thời gian dài như rồi mà vẫn chưa biết cách đóng dấu như huynh ấy, lấy đâu ra tư cách ở đây nhàn nhã phẩy quạt?

Thật ra không cần Bùi Chu nói, Phượng Khê cũng đã nhận ra nơi này là ảo cảnh.

Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên phá giải bằng cách nào.

Theo lý thì chỉ cần người rơi vào ảo cảnh nhận ra đó là ảo cảnh, thì nó sẽ tự động bị phá giải.

Nhưng rõ ràng ảo cảnh này rất đặc biệt, dù Phượng Khê và Bùi Chu đều ý thức được nó là ảo cảnh, thì ảo cảnh vẫn chẳng có biến hóa gì.

Lúc này, bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng khẽ cau mày.

Ông ta đã leo tháp Thiên Khư mấy lần rồi, cũng trải qua rất nhiều thử thách, nhưng chưa từng gặp thử thách này.

Đây là Tu Di giới của tháp.

Chỉ sợ đám học sinh kia khó mà phá giải được ảo cảnh này.

Nếu không được, ông ta sẽ phải đích thân tới tháp Thiên Khư cứu họ ra.

Sao đang yên đang lành, tháp Thiên Khư lại đưa ra thử thách khó thế này nhỉ?

Lúc ông ta đang suy nghĩ, thì thấy Phượng Khê cười tủm tỉm mời đám học sinh ăn thịt nướng.

“Dù sao cũng không thể tìm thấy đường ra trong một chốc một lát, chúng ta cứ ăn uống, tâm sự trước đã.”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Nàng vô tư thật đó!

Đã là lúc nào rồi, mà nàng còn có tâm trạng ăn ăn uống uống?

Đám học sinh cũng cảm thấy Phượng Khê quá vô tư, nhưng họ cũng chẳng nghĩ ra cách ra ngoài, nên chỉ đành ăn cùng nàng.

Không thể không nói, vị thịt nướng thật sự rất ngon.

Rắc thêm chút tiêu, cay thơm nức mũi.

Ăn kèm với bánh tráng, quả là không có gì để chê.

Ăn lửng dạ, Phượng Khê nói: “Có lẽ nơi này là ảo cảnh do tháp Thiên Khư dệt ra, nhưng ta không am hiểu về công pháp của Yểm tộc các ngươi, nên các ngươi có thể giảng giải cho ta về nguyên lý dệt ảo cảnh không? Yêm tâm, ta không học lỏm đâu, ta chỉ muốn tìm một vài sơ hở của ải này thôi.”

Tần Mộc bật cười: “Đội trưởng, dù bọn ta nói hết pháp quyết cho ngươi, ngươi cũng không học được, bởi ngươi là Nhân tộc mà.”

Những người khác cũng cười nói: “Đúng đó, chỉ Yểm tộc bọn ta mới có thể tu luyện công pháp này thôi, không sợ ngươi học lỏm.”

Sau đó, họ mồm năm miệng mười giảng giải cho Phượng Khê về cách dệt ảo cảnh.

Thật ra đây cũng chẳng phải bí mật gì, tùy tiện tìm một người Yểm tộc hỏi là biết ngay.

Nhưng không phải tất cả người Yểm tộc đều có thể tu luyện loại công pháp này, nó phụ thuộc ngộ tính và tư chất, hơn nữa chỉ những người sở hữu tu vi Nguyên Anh trở lên mới có thể tu luyện.

Nghe xong, Phượng Khê chìm vào suy tư.

Trên thực tế, cái gọi là dệt ảo cảnh là kéo đối phương vào trong phạm vi thần thức của bản thân, nói cách khác, hiện tại tất cả mọi người đều bị thần thức của tháp Thiên Khư bao trùm.

Muốn phá ảo cảnh thì phải xé thần thức của nó, mở ra một cánh cửa mới được!

Nhưng xé thế nào đây?

Có lẽ phải dùng thần thức để tấn công nhỉ?

Nhưng nàng không biết dùng thần thức tấn công.

Vì thế, nàng hỏi đám người Tần Mộc: “Trong số các ngươi, ai biết tấn công bằng thần thức?”

Họ đều lắc đầu.

Chỉ những người sở hữu tu vi từ Nguyên Anh trở lên mới có thể tấn công bằng thần thức, bây giờ họ không làm được.

Phượng Khê cau mày.

Thế thì khó rồi đây!

Quả cầu đen hiến kế: “Chủ nhân, tấn công bằng thần thức đơn giản chỉ là hóa thần thức thành binh khí thôi. Ngươi giỏi như vậy, không gì không làm được, chắc chắn chút chuyện nhỏ này cũng không làm khó được ngươi, hay ngươi thử xem?”

Phượng Khê cảm thấy lời nó nói có lý, dù sao bây giờ cũng chẳng có cách nào khả thi cả, chi bằng thử xem sao.

Nàng không nói với bất cứ ai, lặng lẽ cải tiến phương pháp dệt ảo cảnh mà Tần Mộc giảng giải, rồi bắt đầu hóa thần thức thành binh khí.

Nói thì dễ nhưng làm rất khó, muốn biến thần thức hư vô mờ mịt thành binh khí mà một chuyện cực kỳ khó khăn.

Không thành công, trái lại còn khiến thức hải rung lắc dữ dội.

Chim béo chỉ hận không thể mổ c.h.ế.t quả cầu đen.

Đồ ngu này!

Chỉ toàn xúi bậy mẫu thân!

Quả cầu đen cũng hơi hối hận.

Nhưng lời đã nói ra thì không thể thu hồi.

Nên nó chỉ đành liều mạng bù đắp: “Chủ nhân ơi, ngươi bình tĩnh đi, mọi chuyện đâu thể thành công ngay lần đầu, chuyện này không sốt ruột được đâu. Hay là ta nghĩ cách khác nhé?”

“Chủ nhân, tuy nói thành công là do người không do trời, nhưng nếu không dùng đúng cách, thì cũng chỉ tổ uổng công thôi!”

“Chủ nhân, phía trên còn vài tầng nữa, nhiệm vụ quan trọng là thắp đuốc, ngươi nên giữ sức.”

“...”

Phượng Khê căn bản không quan tâm đến nó, mà tiếp tục thử.

Thức hải của nàng đã được các quyển trục thượng cổ tôi luyện, chút rung lắc và đau đớn kia có đáng gì dâu.

Sở dĩ nàng cố chấp như vậy, không phải hoàn toàn là vì phá trận, mà vì cảm thấy đây là cơ hội hiếm có.

Nếu nàng có thể học cách tấn công bằng thần thức, vậy tương lai khi hành tẩu giang hồ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Không nói đâu xa, chỉ riêng đám trùng Xích Phách kia thôi, tuy vi vi không cao nhưng vẫn có thể hành hạ hai tên đạo sư đến độ thảm hại, nguyên nhân rất lớn là vì chúng biết tấn công bằng thần thức.

Nếu nàng vừa tung tuyệt chiêu chữ “quỳ” vừa tấn công bằng thần thức, biết đâu lại có thể khiến đối phương dập đầu với nàng thì sao.

Quả cầu đen: “…”

Chắc chắn chủ nhân vô lương tâm đã bị tổ sư gia của nàng dạy hư rồi.

Hở tí là thích bắt người ta quỳ xuống cũng thôi đi, giờ còn bắt người ta quỳ xuống dập đầu với mình.

Nàng có biết bản thân đã trở thành dáng vẻ của người nàng ghét nhất rồi không?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 256



Lại một canh giờ nữa trôi đi, người của lớp Huyền và lớp Địa cũng lục tục tiến vào.

Nhìn thấy người của lớp Hoàng, họ sửng sốt không thôi.

Bởi họ cho rằng, học sinh lớp Hoàng đã sớm bị các đạo sư phụ trách chắn đường loại bỏ.

Không ngờ người ta đã vào tháp từ bao giờ.

Điều khiến họ kinh ngạc hơn nữa là, học sinh lớp Thiên lại trò chuyện một cách vui vẻ với học sinh lớp Hoàng và nhóm đệ tử Nhân tộc.

Rốt cuộc trong lúc họ không có mặt đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trước đó lớp Huyền từng hợp tác với lớp Hoàng, hai bên khá quen thuộc, nên chỉ chốc lát sau, học sinh lớp Huyền đã thành công gia nhập cuộc trò chuyện.

Để lại lớp Địa lẻ loi một mình: “…”

Cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ.

Thấy Phượng Khê ngồi ngơ ngác ở đằng kia như thể đang suy tư chuyện gì đó, Hình Vu và Quân Văn dứt khoát “kế thừa sự nghiệp” của nàng, đi tới trò chuyện với lớp Địa.

Chẳng bao lâu sau, mọi người đã biến thành một gia đình vui vẻ, hòa thuận.

Hình Vu còn hỏi lớp trưởng Yến Minh của lớp Địa: “Lúc các ngươi tiến vào có nhìn thấy Tam hoàng tử trong góc không? Hắn ta tỉnh chưa hay vẫn hôn mê?”

Yến Minh: “…”

Ngươi hỏi thẳng như thế, ta biết nên trả lời thế nào bây giờ?

Yến Minh chỉ đành đáp một cách qua quýt: “Ta mải tìm cầu thang lên tầng hai, nên không quá chú ý.”

Hình Vu: Hiểu rồi!

Xem ra Tam hoàng tử ngu ngốc kia vẫn đang ngất xỉu.

Yến Minh sợ Hình Vu tiếp tục hỏi về chuyện Tam hoàng tử, bèn chuyển đề tài: “Các ngươi tiến vào lâu chưa? Có phải vẫn chưa tìm được cách phá giải không?”

Vẻ mặt Hình Vu cực kỳ thản nhiên: “Đừng lo, chỉ cần có tiểu sư muội ta ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết. Ngươi cứ chờ xem, tiểu sư muội sẽ mau chóng nghĩ ra cách thôi. Ở trong lòng ta, chẳng có chuyện gì mà tiểu sư muội không làm được cả. Ta dạy ngươi một câu pháp quyết, đợi đến khi gặp nguy hiểm, ngươi niệm một lát là thấy tác dụng ngay.”

Vẻ mặt Yến Minh tràn ngập sự mong đợi và tò mò: “Pháp quyết gì?”

“Tin Phượng Khê, sẽ được trường thọ!”

Yến Minh: “…”

Mọi người theo dõi qua đá truyền ảnh: “…”

Hồng trưởng lão của Ngự Thú Môn khẽ ho khan: “Tiểu tử Hình Vu này thích nói linh tinh, chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, đã khiến mọi người chê cười rồi.”

“Nhưng quan hệ giữa nó và Phượng Khê đúng là khá thân thiết. Không chỉ nó, ngay cả chưởng môn của bọn ta cũng rất thích nha đầu Phượng Khê, lúc chuẩn bị đồ cho các đệ tử thân truyền cũng không quên chuẩn bị cho nàng một phần, tuy không phải đồ đệ ruột mà còn thân hơn cả đồ đệ ruột ấy chứ!”

Hải trưởng lão: “…”

Sao người của Ngự Thú Môn các ngươi ai cũng mặt dày thế!

Chạy đến cả Yểm tộc để đồn bậy!

Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông và Kim trưởng lão của Vạn Kiếm Tông như có điều suy tư.

Khó trách quan hệ giữa Phượng Khê và các đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn lại thân thiết đến vậy, hóa ra là vì nguyên nhân này.

Hừ!

Ngự Thú Môn có thể cho, họ cũng có thể.

Chờ đó mà xem.

Lòng Độc Cô viện trưởng trầm xuống.

Rõ ràng tin tức họ nhận được rằng bốn tông môn lớn của Nhân tộc bằng mặt không bằng lòng, thường xuyên lục đục, đấu đá nhau kia mà.

Nhưng bây giờ xem ra làm gì có chuyện đó.

Không nói đâu xa, những đệ tử thân truyền kia hễ mở miệng ngậm miệng là lại gọi một tiếng tiểu sư muội ngọt xớt, sự thân thiết trong đó không giấu nổi.

Và cả sự bảo bọc, che chở Phượng Khê của bốn trưởng lão này nữa, căn bản không hề có chuyện chia bè chia phái.

Xem ra những tin tức trước đó đều là giả.

Là Nhân tộc cố ý tung ra để lừa Yểm tộc và Ma tộc!

Nếu không nhờ chuyến đi sứ lần này, Yểm tộc họ vẫn bị Nhân tộc lừa mà chẳng hay biết gì.

Nhân tộc thật sự quá gian xảo!

Còn cả Ma tộc nữa, ngoài mặt là tới để kết minh với họ, khuyến khích họ cùng hợp tác đối phó Nhân tộc, kết quả sau lưng lại lén lút tìm Nhân tộc để kết minh.

Hóa ra trong ba tộc, chỉ có Yểm tộc của họ là kẻ ngốc thôi ư?

Càng nghĩ, Độc Cô viện trưởng càng tức giận, trong lúc vô thức, ông ta lại bóp vỡ thêm một chén trà.

Hải trưởng lão thật sự không nhìn nổi nữa.

Chén trà vô tội biết bao.

Ông ấy dứt khoát nhét một miếng điểm tâm vào tay ông ta, dù có bị bóp nát thì vẫn ăn được, tránh lãng phí.

Độc Cô viện trưởng: “…”

Chẳng qua, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tới tháp Thiên Khê.

Chỉ sợ đám học sinh sẽ không nghĩ ra cách phá giải Tu Di giới của tháp. Thế nên, ông ta phải đich thân đi một chuyến thôi.

Lúc này, Phượng Khê vẫn đang thử hóa thần thức thành binh khí.

Tiếc là vẫn chẳng có kết quả.

Còn khiến thức hải trở nên hỗn loạn, những cuốn ngọc giản kia đổ trái ngã phải.

Phượng Khê giật mình nhớ ra một chuyện.

Lúc trước những cuốn ngọc giản kia mạnh mẽ nhét cả đống tri thức vào thức hải của nàng, khiến thức hải chấn động đến độ thất khiếu đổ m.á.u, suýt nữa toi luôn cái mạng nhỏ.

Hay là nàng cũng bắt chước thử xem?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 257



Nghĩ đến đây, nàng tạm thời từ bỏ suy nghĩ hóa thần thức thành binh khí, nói với mọi người: “Mọi người yên lặng một chút, ta có một ý tưởng, có lẽ sẽ phá vỡ được ảo cảnh trước mặt.”

Tất cả mọi người yên tĩnh lại, nhìn về phía Phượng Khê.

“Rất có thể hiện tại chúng ta đang bị thần thức của tháp Thiên Khư bao phủ, nếu có thể rót vào một lượng tin tức thật lớn trong khoảng thời gian ngắn, thần thức của nó sẽ không chịu nổi, ảo cảnh sẽ tự động sụp đổ.”

“Vì thế, chúng ta phải đồng thời giải phóng thần thức, truyền tải tin tức, khiến thần thức nó căng phồng, cuối cùng nổ tung. Mọi người thấy sao?”

Nếu Phượng Khê nói những lời này trước khi cuộc khảo hạch diễn ra, thì sẽ chẳng ai để ý tới nàng cả.

Nhưng bây giờ khác rồi.

Phượng Khê đã thể hiện thực lực của bản thân, tất nhiên cũng đã tạo được uy tín và quyền lên tiếng.

Vả lại hiện tại mọi người không còn cách nào khác, chi bằng thử một lần xem sao.

Vì thế, cả đám sôi nổi gật đầu.

Phượng Khê nói: “Nếu mọi người không có ý kiến, vậy sau khi ta đếm tới ba, chúng ta bèn đồng thời hành động nhé. Về phần truyền tải tin tức gì thì tùy mọi người. Nếu thật sự không biết truyền tin gì, thì truyền nội dung pháp quyết hoặc thư tịch là được.”

“Nào, một, hai, ba!”

Chữ “ba” vừa dứt, tất cả mọi người đồng thời giải phóng thần thức, bắt đầu thầm mặc niệm trong lòng.

Bên phía các học sinh Yểm tộc, có người niệm pháp quyết, có người đọc sách, có người mắng đối thủ một mất một còn. Bên phía đệ tử Nhân tộc, trừ Phượng Khê, những người còn lại đều niệm cùng một câu: “Tin Phượng Khê, sẽ được trường thọ!”

Phượng Khê thì thầm đếm: một vạn Yểm thạch, hai vạn Yểm thạch, ba vạn Yểm thạch…

Gần như chỉ trong nháy mắt, mọi người đã cảm nhận được sự d.a.o động của linh lực.

Quả nhiên cách này có hiệu quả.

Vì thế mọi người càng hăng hái hơn.

Đoàng!

Mặt đất rung mạnh, cảnh tượng trước mặt mọi người đã xảy ra sự thay đổi.

Cánh đồng hoang vu đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, thay vào đó là một gian đại điện trống trải, giữa đại điện có một chiếc giá cắm nến cực kỳ tinh xảo, trên đó cắm một ngọn nến màu đỏ.

Ngọn nến cao chừng một thước, phần tâm nến có màu đen, rõ ràng trước kia từng bị được thắp lên.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ họ đã leo thẳng từ tầng ba lên tầng chín?

Còn mấy tầng ở giữa đều bị hủy bỏ?

Vì sao?

Tầm mắt mọi người đồng thời dừng trên cây nến màu đỏ kia, rõ ràng chỉ cần bậc lửa thắp nến là có thể giành được hạng nhất trong cuộc khảo hạch lần này, nhưng chẳng ai nhúc nhích cả.

Một phần là vì họ chưa nắm rõ rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào, nên không dám tùy ý ra tay.

Phần khác, tốt xấu gì cũng nhờ cách Phượng Khê nghĩ ra được, nên họ mới thoát khỏi tầng ba. Giờ vừa thoát ra đã trở mặt thì không được tốt cho lắm.

Bên ngoài đá truyền ảnh, vẻ mặt Độc Cô viện trưởng tràn ngập sự hâm mộ: “Nhân tộc các ngươi có phúc khí thật đó, nha đầu Phượng Khê này tiền đồ vô lượng.”

Còn nhỏ tuổi đã nghĩ ra cách phá giải thông minh nhường đó, ngộ tính thật sự quá cao!

Dù Phượng Khê chọc ông ta tức điên, nhưng từ đáy lòng ông ta không thể không thừa nhận rằng bản thân vẫn rất thích Phượng Khê.

Bởi thân là viện trưởng, ông ta rất yêu quý nhân tài.

Tiếc là!

Nhân tài ưu tú như vậy thuộc về Nhân tộc, chứ không phải Yểm tộc của họ!

Đúng là tiếc mà!

Hải trưởng lão tỏ vẻ khiêm tốn: “Độc Cô viện trưởng, ngươi đừng nói vậy, nha đầu Phượng Khê này cũng chỉ thông minh chút, ngộ tính cao chút, nhân phẩm tốt chút, ý chí kiên định chút, chăm chỉ tu luyện chút mà thôi, chứ cũng chẳng có ưu điểm nào khác.”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Là do ngươi ép ta đấy nhé!

Thế là, Độc Cô viện trưởng xỏ xiên ngay: “Đúng vậy, nha đầu Phượng Khê này chỗ nào cũng tốt, chỉ sợ rằng bận rộn hồi lâu lại may áo cưới cho người khác, cuối cùng hạng nhất lại thuộc về lớp khác mà thôi.”

Hải trưởng lão cười đầy tự tin: “Chưa chắc đâu, chuyện gì nha đầu kia cũng có thể làm được!”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Nghe lời này chẳng giống như đang khen nàng gì cả!

Trong tháp Thiên Khư, Phượng Khê nói với mọi người: “Trong số chúng ta, ai cũng muốn là người đầu tiên đi thắp đuốc, ta cũng không ngoại lệ. Nhưng vị trí đầu tiên chỉ có một thôi, chúng ta so văn hay so võ đây?”

Có người khó hiểu hỏi: “So văn thế nào? So võ thế nào?”

“So võ là mọi người hỗn chiến, dựa vào bản lĩnh để giành vị trí đầu tiên.”

“Còn so văn thì, chúng ta… rút thăm!”

Mọi người: “…”

Cái này mà gọi là so văn à?

Cái này gọi là so may mắn!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 258



Phượng Khê cười nói: “Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cách này của ta chẳng ra gì, nhưng nếu thật sự hỗn chiến, chẳng ai dám chắc bản thân sẽ giành được vị trí thứ nhất cả. Sở Liên Tu, lớp Huyền các ngươi có tự tin không?”

Sở Liên Tu yên lặng lắc đầu.

Hiện tại trong bốn lớp, lớp Huyền có nhân số ít nhất, thực lực yếu nhất.

“Yến Minh, lớp Địa các ngươi có tự tin sẽ giành được vị trí người đầu tiên thắp nến không?”

Yến Minh chậm rãi lắc đầu.

Có chướng ngại vật là lớp Thiên, họ căn bản đánh không lại.

Phượng Khê nhìn về phía lớp Thiên: “Đúng là thực lực của lớp Thiên các ngươi không yếu, nhưng nếu thật sự đánh nhau, ngươi có tin ta có thẻ hợp tác với hai lớp còn lại, loại trừ các ngươi trước không?”

Học sinh lớp Thiên: “…”

Sao nàng có thể công khai âm mưu quỷ kế của bản thân bằng giọng đúng điệu lý hợp tình như thế cơ chứ?

Quan trọng là, dù nàng không dùng mưu thì họ đã cảm thấy sợ hãi rồi.

Bởi Tam hoàng tử vẫn đang nằm thẳng cẳng trong góc tầng một kia kìa.

Với những tuyệt chiêu liên hoàn đầy thất đức đó của nàng, ai mà không sợ cơ chứ?

Thắng thua tạm không bàn tới, quan trọng là nếu bị đánh quỳ xuống, thì sau này họ làm gì còn mặt mũi gặp ai nữa.

Thấy người lớp Thiên không nói lời nào, Phượng Khê nói: “Nào, bây giờ giơ tay biểu quyết, I đồng ý rút thăm thì giơ tay!”

Lớp Địa, lớp Huyền và lớp Hoàng đồng thời giơ tay.

Học sinh lớp Thiên đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng yên lặng giơ tay.

Phượng Khê vỗ tay một cái: “Tốt rồi, nếu mọi người đã thống nhất ý kiến, vậy bây giờ bắt đầu rút thăm.”

Phượng Khê lập tức chuẩn bị bốn mẩu giấy, ném vào trong bình trước mặt.

“Để tránh hiềm nghi, ba lớp các ngươi bốc trước đi, cái cuối cùng thuộc về bọn ta.”

Kết quả là lớp Thiên thứ hai, lớp Huyền thứ ba, lớp Địa thứ tư.

Phượng Khê bật cười thành tiếng: “Ôi chao, ấy thế mà lại để vị trí đầu tiên cho bọn ta. Xem ra vận may của lớp Hoàng chúng ta không tệ!”

“Vậy lớp Hoàng bọn ta thử trước nhé, nếu bọn ta không thành công, các ngươi sẽ tiến thành thử theo thứ tự vừa rồi.”

Bên ngoài đá truyền ảnh, trong lòng Độc Cô viện trưởng thầm mắng đám học sinh quá ngây thơ.

Chắc chắn Phượng Khê đã giở trò.

Hoặc là nàng căn bản không ném tờ giấy ghi số một vào bình, hoặc là nàng động tay động chân lên giấy, khiến tờ giấy ghi số một bị dính vào đáy bình, khiến ba lớp kia không rút ra được.

Chẳng qua, Phượng Khê à Phượng Khê, dù ngươi giở bao nhiêu trò đi nữa thì cũng chỉ tổ phí công thôi.

Trừ khi khí linh trong tháp Thiên Khư bị điên mới có thể tán thành một Nhân tộc là ngươi!

Lúc này, Phượng Khê hỏi Tần Mộc: “Tần Mộc, ngươi nói xem, trong hai ta ai nên tới thử?”

Tần Mộc: “…”

Ngươi chỉ hỏi cho có lệ thôi đúng không?

Vì thế, hắn ta rất thức thời mà đáp: “Đội trưởng, ngươi thử đi.”

Phượng Khê cười tủm tỉm gật đầu, nàng bước tới trước giá cắm nến.

Nàng không lập tức châm lửa thắp đuốc, mà khẽ lẩm bẩm: “Nến ơi nến à, trước khi châm lửa, đôi ta tâm sự chút nhé. Nếu ngươi nể mặt ta, vậy mọi chuyện tốt đẹp, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt. Nhưng nếu ngươi không nể mặt ta, vậy ta… cũng chẳng thể làm gì ngươi.”

Mọi người: Lời uy h.i.ế.p của ngươi chẳng có chút sức mạnh nào cả.

Sau đó, họ lại nghe Phượng Khê nói tiếp: “Sở dĩ ngươi trực tiếp kéo bọn ta từ tầng ba lên tới tầng chín, là vì khi bọn ta phá giải ảo cảnh đã khiến ngươi bị thương chứ gì? Ngươi yếu thật đấy!”

“Tự xưng là ngọn đuốc của cả tháp mà chỉ cao hơn một thước, ngươi lấy đâu ra mặt mũi thế hả? Về sau đừng gọi là tháp Thiên Khư gì nữa, đổi tên thành tháp Nến Lùn cho rồi!”

Toàn bộ giá cắm nến run rẩy kịch liệt, rõ ràng đã bị Phượng Khê chọc cho tức điên.

“Ồ? Tức giận rồi hả? Những lời ta nói đều là thật, ngươi tức cái gì? Ta đoán nhé, chắc chắn ngươi đã bị thương từ lâu rồi, nếu không sao việc thắp đuốc còn cần đến người khác, ngươi có thể tự châm lửa cơ mà?”

“Ngươi chỉ được cái mạnh miệng thôi, chứ thực lực thì yếu như gà. Đúng là đồ tiểu, à không, lão phế vật!”

“Tự nhận là đuốc, là linh hồn của cả tháp, mà bản thân lại không thể tự châm lửa, không phải lão phế vật thì là gì…”

Trong lúc Phượng Khê vẫn lải nhải không ngừng, ngọn nến tự mình cháy rực, ngọn lửa cao chừng ba thước.

Phượng Khê vỗ tay: “Mọi người thấy rồi đúng không? Ta chỉ nói vài câu đã thắp được nó rồi đấy? Lần này lớp Hoàng bọn ta vẫn giành được hạng nhất.”

Mọi người: “…”

Người bên ngoài đá truyền ảnh: “…”

Độc Cô viện trưởng nghiến răng, siết miếng điểm tâm trong tay thành bột mịn!

Phượng Khê, ngươi, ngươi thật sự quá chó!

Ngọn nến là bị ngươi chọc tức!

Ngọn nến rung mạnh, rõ là bị tức điên lên!

Đám người Giang Tịch ngọn nến sẽ trả thù Phượng Khê, ai nấy đều đề cao cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 259



Phượng Khê lại chẳng chút sợ sệt, nàng nói tiếp: “Ta nên gọi ngươi là tháp đuốc hay gọi là tháp linh đây? Thôi bỏ đi, ta vẫn nên gọi ngươi là nến lùn thì hơn! Ta nói này nến lùn ơi, ngươi đã nghe câu c.h.ế.t vì sĩ diện chưa?”

“Chắc chắn bây giờ ngươi đang gặp trục trặc đâu đó, nhưng ngươi lại không có mặt mũi nói ra, nên chỉ có thể tắt lửa để tiết kiệm tu vi. Ta đoán, khi dệt ảo cảnh để vây bọn ta vào trong, chắc chắn ngươi có mưu đồ gì đó. Tiếc là trộm gà không được còn mất nắm gạo, khiến tình trạng của ngươi trở nên tồi tệ hơn.”

“Tội gì phải vậy, có khó khăn gì thì cứ nói ra đi. Ngươi đừng xấu hổ, ngươi là bảo bối của Yểm tộc, là biểu tượng của Yểm tộc, theo lý thì Yểm tộc nên chăm sóc, nuôi dưỡng ngươi. Nếu Yểm tộc không muốn, thì Nhân tộc bọn ta rất sẵn lòng giúp đỡ ngươi vô điều kiện!”

“Hay là ngươi ký khế ước với ta đi, ta đưa ngươi tới Nhân tộc giải khuây, chờ ngươi dạo đủ rồi, ta lại đưa ngươi về…”

Độc Cô viện trưởng suýt thì tức nổ mũi.

Dám dụ dỗ bảo vật trấn tộc của họ ngay trước mặt họ!

Nhưng, tháp Thiên Khư thật sự xảy ra vấn đề ư?

Nói vậy thì đúng là có một vài manh mối.

Trước kia tháp đuốc vẫn tự đốt hết năm này qua năm khác, nhưng vài năm gần đây cứ bắt họ phải chạy tới châm lửa rất nhiều lần.

Còn thử thách ở tầng ba nữa, cũng hơi kỳ lạ…

Ngọn nến yên tĩnh lại, không còn rung lắc dữ dội nữa, rõ ràng nó đang chìm vào suy tư.

Phượng Khê vẫn nói tiếp: “May mà ngươi gặp được ta đó, nếu không ai mà có lòng tốt nói với ngươi mấy lời này? Nói thật, ta đồng tình với ngươi lắm. Bởi chỉ có người ưu tú như ta, mới cảm nhận được sự thê lương và lạnh lẽo khi ngồi ở vị trí cao của ngươi. Vì thể diện, vì vinh quanh của Yểm tộc, dù không chịu đựng nổi nữa cũng vẫn gắng gượng. Mỗi sáp nến rơi xuống đều là huyết lệ của ngươi! Ngươi thật sự không dễ dàng…”

Ngọn nến bắt đầu run rẩy, ngay cả giá nến cũng run theo, thậm chí mọi người còn mơ hồ nghe thấy tiếng hu hu hu.

Mọi người: “…”

Đừng nói tháp Thiên Khư… khóc vì những lời Phượng Khê nói đấy nhé?

Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng không nói rõ cảm giác trong lòng.

Một mặt tự trách bản thân sơ suất, không phát hiện ra sự bất thường của tháp Thiên Khư.

Mặt khác là kiêng dè.

Phượng Khê còn nhỏ như vậy đã có bản lĩnh mê hoặc lòng người, nếu trưởng thành thì còn đến mức nào nữa?

Nàng không cần dựa vào tu vi, chỉ cần dựa vào cái miệng là có thể làm tan rã lòng quân địch.

Một lát sau, cảm nhận được sự run rẩy của tháp Thiên Khê yếu dần, Phượng Khê mới nói tiếp: “Nến lùn à, người xưa dạy rồi: cây không có vỏ ắt sẽ c.h.ế.t, người không có mặt (ý chỉ không biết xấu hổ) ắt vô địch thiên hạ. Thể diện có lợi ích gì đâu? Trừ để ràng buộc bản thân ra, thì chẳng có tác dụng gì sất!”

“ Ngươi nên học tập ta nhiều hơn! Chỉ cần khiến da mặt dày lên, thì trên đời này chẳng có vấn đề gì mà không giải quyết được cả.”

“Rốt cuộc ngươi gặp phải vấn đề gì, cứ thẳng thắn nói ra xem nào. Ta vẫn nói câu cũ, nếu Yểm tộc không giải quyết được, Nhân tộc bọn ta sẽ giúp ngươi vô điều kiện.”

“Nói đi, nếu không nói được thì viết ra!”

Tất cả mọi người chăm chú dõi theo ngọn nến.

Một lát sau, phía trên ngọn nến xuất hiện một quầng sáng, trên đó có vài dòng chữ:

[Từ sau khi Điện Ma thần sụp đổ, sức mạnh tín ngưỡng của Yểm tộc yếu đi nhiều. Việc tu hành của ta cần dựa vào sức mạnh tín ngưỡng, nên giờ ta đã là nỏ mạnh hết đà rồi!]

Phượng Khê đọc mà chẳng hiểu gì.

Điện Ma thần?

Đây không phải Yểm tộc ư?

Đúng rồi, nghe đồn Yểm tộc và Ma tộc vốn là một, nên tín ngưỡng của họ là Ma thần cũng là chuyện bình thường thôi.

Nhưng đang êm đẹp, sao Điện Ma thần lại sụp?

Sụp thì sửa thôi!

Nghe thấy câu hỏi của cô, Tần Mộc hạ giọng nói: “Không phải chưa từng sửa, nhưng không sửa được. Mỗi lần sửa, điện Ma thần lại gặp lôi kiếp. Sau khi thử vài lần mà không có kết quả, mọi người chỉ đành từ bỏ.”

Nói đến đây, Tần Mộc thoáng ấp úng, cuối cùng vẫn dùng giọng điệu cực nhỏ nói: “Nghe nói đây là sự trừng phạt của Ma thần dành cho bọn ta. Bởi bọn ta đã tách khỏi Ma tộc, nên ngài ấy không phù hộ cho bọn ta nữa.”

Phượng Khê bật cười thành tiếng, cất to giọng nói: “Cây lớn chia cành, người lớn chia nhà, đó là đạo lý ngàn đời nay. Yểm tộc tách ra khỏi Ma tộc thì sao? Ta thấy không phải Ma thần không phù hộ Yểm tộc, mà đang thử thách các ngươi!”

“Muốn ra riêng thì phải có thực lực, nên ngài ấy mới giáng lôi kiếp vào lúc các ngươi xây dựng Điện Ma thần để thử thách các ngươi thôi. Nhưng kết quả thì sao, các ngươi chỉ thử vài lần đã từ bỏ, nếu ta mà là Ma thần, ta cũng lười để ý đến các ngươi.”

“Gặp thất bại không được nản, càng thất bại lại càng phải hăng hái mới đúng chứ.”
 
Back
Top Bottom