Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 240: Chương 240



Do từ hôm giờ đã tham gia mấy vòng khảo hạch liên tiếp, nên lần này, họ có năm canh giờ để nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại.

Phượng Khê không đả tọa tu luyện nữa, mà bắt đầu bày quán bán hàng.

“Lại xem đi, lại xem đi, cháo hải sản từ biển Vô Cực đây. Cháo vừa mềm vừa thơm vừa ngon đây. Ăn một miếng khiến lòng vui sướng, ăn hai miếng mặt mày hồng hào, ăn một bát sẽ trợ giúp tu luyện, làm ít công to.”

“Thịt yêu thú hệ băng từ vùng Cực Băng đây, chiên, xào, nấu, hấp đều thơm ngon cả. Trẻ con ăn cơ thể phát triển, người già ăn vui vẻ phát điên.”

“Đan dược của Nhân tộc đây, chỉ bán với giá hai nghìn Yểm thạch, chỉ bán với giá hai nghìn Yểm thạch! Hai nghìn Yểm thạch, mua không thiệt, hai nghìn Yểm thạch, không mua là tiếc! Người đi ngang qua đừng bỏ lỡ nhé!”

“...”

Hiện tại học sinh của thư viện Thiên Khư vừa mệt vừa đói, nào chịu nổi những lời chào hàng đầy hấp dẫn của Phượng Khê.

Hơn nữa mọi người đều có lòng ham của lạ, luôn cảm thấy tò mò với những gì bản thân chưa được nếm thử.

Chủ yếu giá cả cũng không đắt, mua chút cũng chẳng sao.

Vì thế, không ít người đều tới mua.

Mấy người Giang Tịch cũng không tu luyện nữa, đều chạy tới giúp đỡ Phượng Khê.

Nhất là Quân Văn và Hình Vu, người này còn hét to hơn người kia.

Mấy người Độc Cô viện trưởng đang theo dõi bên ngoài đá truyền ảnh: “…”

Dù họ đã chứng kiến nhiều hành động khác người của Phượng Khê, nhưng lần nào họ cũng kinh ngạc không thôi.

Sao nàng lại cứ luôn có mấy ý tưởng khác người thế nhỉ?

Đến tham gia khảo hạch còn tranh thủ thời gian buôn bán được!

Nàng nghèo phát điên rồi đúng không?

Phượng Khê không biết mình có nghèo phát điên không, nàng chỉ biết nàng kiếm bộn rồi.

Học sinh của thư viện Thiên Khư giàu thật!

Còn ngu xuẩn không biết mặc cả nữa chứ!

Nàng ra giá bao nhiêu, họ trả bấy nhiêu.

Phượng Khê vui c.h.ế.t đi được!

Yểm tộc quả là mảnh đất tốt lành.

Từ khi đến Yểm tộc, kho vàng nhỏ của nàng dần nhiều lên.

Đoán chừng chỉ cần ở thêm mấy ngày nữa, Huyền Thiên Tông của họ sẽ có thể thoát khỏi tầng lớp nghèo khó, leo lên tầng lớp khá giả thôi.

Để kiếm thêm bạc, Phượng Khê còn áp dụng vài chính sách đẩy mạnh tiêu thụ.

Cái gì mà “đại hạ giá”, “giảm siêu khủng”, nhóm học sinh Yểm tộc nghe mà kinh ngạc và hoảng hốt không thôi.

Xem ra cuộc sống của Nhân tộc thật sự rất khó khăn.

Nếu không đệ tử Nhân tộc đã chẳng ra sức hú hét to đến vậy.

Khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, Phượng Khê đã bán hết một lu sành đan dược và vài bao tải bùa chú.

Giá cả cao gấp ba lần giá của ở Nhân tộc.

Không phải nàng làm gian thương đâu nhé, bởi chẳng ai mạo hiểm đến Yểm tộc để bán mấy thứ này cả. Nàng chỉ kiếm phí vận chuyển và phí nhân công thôi.

Nàng kiếm được hơn một nghìn vạn Yểm thạch, quy đổi thành linh thạch thì tương đương hơn ba nghìn vạn.

Tuy Yểm thạch không thể trực tiếp lưu thông ở Nhân tộc, nhưng cũng có cửa hàng chuyên thu mua, căn bản không cần nghĩ cách đổi sang hiện vật.

Sau khi dọn quán, Phượng Khê nói với mấy người Giang Tịch rằng: “Bận rộn nửa ngày trời mà chỉ kiếm được có vài đồng bạc. Đúng là muội chẳng có chút thiên phú kinh doanh nào cả.”

Mấy người Giang Tịch: “…”

Nàng không có thiên phú kinh doanh á?

Vậy họ là gì?

Đồ ngu ư?

Lúc này, đạo sư phụ trách khảo hạch tuyên bố nội dung khảo hạch của giai đoạn thứ tư.

“Lập tức tới hẻm núi Đan Nhai để thu thập Ly Hỏa Dạ Quang Sa. Thứ tự xếp hạng sẽ được căn cứ vào trọng lượng mà các ngươi kiếm được, thời gian khảo hạch là ba ngày.”

Phượng Khê nhỏ giọng hỏi Tần Mộc: “Ly Hỏa Dạ Quang Sa là gì thế?”

“Phân của Dơi Ly Hỏa.”

Phượng Khê: “…”

Yểm tộc gớm thật đấy.

Nhưng đúng là trong trung dược có một loại dược liệu tương tự thật, phân dơi còn được gọi là Dạ Minh Sa, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc.

Phượng Khê cảm nhiệm vụ khảo hạch lần này dễ như ăn sáng, chỉ cần nàng ném một đống thuốc nhiều con nhiều cháu ra, đảm bảo đám Dơi Ly Hỏa kia sẽ không có tâm sức đâu mà quan tâm đến chuyện hay người khác.

Chỉ là, khi nàng vẫn đang chìm trong cơn đắc ý, chợt nghe đạo sư phụ trách khảo hạch nói: “Để đảm bảo sự công bằng, giai đoạn khảo hạch lần này nghiêm cấm sử dụng các vật phẩm bên ngoài như đan dược, bùa chú, trận pháp,… Nếu có người vi phạm, trực tiếp bị loại.”

Phượng Khê: “…”

Quy định này rõ ràng đang nhằm vào nàng!

Thế mà trước khi tiến vào, Khương đạo sư còn nói các cuộc khảo hạch của thư viện Thiên Khư đều không có quy tắc, quy định. Bây giờ thì sao?

Phượng Khê chẳng hề biết rằng, nếu không bận tâm đến thể diện và danh dự của bản thân và thư viện Thiên Khư, Độc Cô viện trưởng thậm chí đã hủy ngang cuộc khảo hạch rồi ấy chứ!

Bị các đệ tử Nhân tộc vả mặt hết giai đoạn này đến giai đoạn khác thì cũng thôi đi, đằng này còn bị Phượng Khê hốt bao nhiêu là chỗ tốt!

Nhưng sau khi thêm quy định giữa chừng, Độc Cô Viện trưởng lại thấy tự tin hơn nhiều: chắc chắn vòng này sẽ gỡ gạc được.

Dù Phượng Khê lắm chiêu nhiều trò đến đâu thì nữa, thì tu vi của nàng cũng chỉ mới đạt tới tầng một của kỳ Luyện khí.

Trong số các đệ tử Nhân tộc còn lại cũng chỉ có bốn Trúc Cơ trung kỳ, còn lại đều là Luyện Khí kỳ, chỉ cần học sinh của thư viện phát huy bình thường, thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 241: Chương 241



Sau khi tuyên bố quy tắc xong, học sinh của bốn lớp lập tức đứng dậy.

Lần này không quy định tuyến đường, các thí sinh có thể tự mình chọn.

Trên đường tới hẻm núi Đan Nhai không có bất cứ nguy hiểm nào, nên học sinh lớp Thiên nhanh chóng dẫn đầu đoàn người.

Và hiển nhiên, học sinh lớp Hoàng rớt xuống vị trí cuối cùng.

Gương mặt Tần Mộc tràn ngập vẻ u sầu.

Vòng này cấm sử dụng vật phẩm bên ngoài, Phượng Khê sẽ không thể dẫn họ nằm thắng nữa.

Nếu chỉ dựa vào thực lực của họ, chắc chắn sẽ xếp bét…

Lúc này, Phượng Khê nói: “Tần Mộc, ngươi giới thiệu cho ta về Dơi Ly Hỏa đi.”

Tần Mộc lấy lại tinh thần, đáp: “Dơi Ly Hỏa ngày ngủ, đêm kiếm mồi, sống quần cư trong hang động. Chúng chẳng những có răng nọc, mà còn có thể phun lửa, ngọn lửa này được gọi là Ly Hỏa.”

“Tuy Ly Hỏa không bằng Địa Hỏa, nhưng cũng lợi hại hơn lửa bình thường nhiều, chẳng những làm bỏng da thịt, mà còn có thể làm bỏng thần thức. Cũng vì vậy mà dù giá trị của Ly Hỏa Dạ Quang Sa cực kỳ xa xỉ, nhưng rất hiếm người mạo hiểm tới thu thập.”

“Chẳng qua, đàn dơi có to có bé, chúng ta cố gắng tìm vài đàn dơi bé bé chút, biết đâu lại thu thập được Ly Hỏa Dạ Quang Sa của chúng.”

Phượng Khê gật đầu: “Ừm, đợi đến lúc đó xem tình huống rồi quyết định sau.”

Sở Liên Tu - lớp trưởng lớp Huyền liên tục nhìn về phía sau, khi mãi mà chẳng thấy bóng dáng lớp Hoàng đâu, hắn ta mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy hiện tại lớp hắn ta chỉ còn mười lăm người, nhưng người nào cũng là tinh anh. Hắn ta nhất định phải nghĩ cách giành được thứ hạng tốt ở giai đoạn khảo hạch này.

Khi nhóm Phượng Khê tới hẻm núi Đan Nhau, ba lớp khác đã có mặt từ lâu.

Họ đã xác định được hang của Dơi Ly Hỏa, nhưng vẫn chưa có ai ra tay.

Bởi bây giờ đang là ban ngày, mọi người định chờ tới ban đêm, khi Dơi Ly Hỏa ra ngoài kiếm ăn rồi ra tay cũng không muộn.

Thấy những hang động bên ngoài đều đã bị người của ba lớp kia vây kín, đoàn người Phượng Khê chỉ đành tiếp tục đi sâu vào trong.

Tần Mộc thở dài: “Càng đi sâu vào trong, số lượng Dơi trong một tổ sẽ càng nhiều. Vòng này chúng ta xếp bét chắc rồi!”

Phượng Khê lập tức xụ mặt, răn: “Xếp bét hay xếp nhất thì phải thử mới biết được. Ngươi chưa thử, sao đã biết sẽ không thành công? Nhiệm vụ vừa được công bố ngươi đã than ngắn thở dài, cả người ủ rũ, dù không bị Dơi Ly Hỏa thiêu c.h.ế.t, cũng bị chính bản thân dọa c.h.ế.t khiếp rồi.”

“Nếu là khi hai quân giao chiến, hành vi của ngươi có thể coi là d.a.o động lòng quân, phải c.h.é.m đầu.”

“Còn các ngươi nữa, phấn chấn tinh thần cho ta! Oan gia đối mặt, kẻ liều ăn nhiều. Chúng ta là những người từng tròng vòng sắt vào cổ Thiên Lôi, còn sợ mấy con chuột có cánh này chắc?”

Bị nàng dạy dỗ một tràng dài, Tần Mộc và các học sinh lớp Hoàng đều tỏ vẻ hổ thẹn, chẳng qua trạng thái tinh thần của họ đã tốt hơn trước nhiều.

Bên ngoài đá truyền ảnh, lại có đạo sư bắt đầu múa bút thành văn chép “văn mẫu”.

Tuy nha đầu Phượng Khê có hơi thất đức thật, nhưng những lời nói mang tính động viên, khích lệ của nàng rất có giá trị tham khảo.

Nửa canh giờ sau, đoàn người Phượng Khê phát hiện ra một hang Dơi Ly Hỏa.

Nàng híp mắt quán sát một lát, rồi nói: “Các ngươi lùi ra sau hết đi, lùi xa chút, để ta nói chuyện với chúng.”

Tần Mộc: “…”

Lại muốn nói chuyện ư?

Tuy cuộc trò chuyện của nàng với cây Lôi Kích trước đó rất thuận lợi, nhưng linh trí của Dơi Ly Hỏa cao hơn cây Lôi Kích nhiều, sợ rằng nàng khó mà “tẩy não” được chúng.

Chẳng qua, hắn ta và những người khác vẫn ngoan ngoãn lùi về phía sau, hơn nữa còn lùi rất xa.

Giang Tịch không yên tâm cho lắm, muốn khuyên nàng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt những lời định nói vào bụng.

Thôi vậy, dù xảy ra chuyện, tiểu sư muội cũng có thể thoát thân, bởi nàng chạy nhanh hơn bất cứ ai khác.

Chờ các thành viên trong nhóm lùi ra xa, Phượng Khê mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc thau đồng, rồi gõ thật mạnh vào đáy thau.

“Bên trong có ai còn sống không? Cử đại diện ra đây! Nếu không ta sẽ thả khói độc vào trong.”

Một lát sau, mấy chục con Dơi Ly Hỏa bay ra, răng nanh lóe lên ánh sáng xanh.

Nhìn thấy Phượng Khê, chúng định xông tới tấn công nàng.

Phượng Khê lập tức lấy ra mấy bao tải bùa chú: “Đứng yên! Nếu dám tới gần, ta sẽ nổ c.h.ế.t các ngươi!”

Mấy chục con Dơi Ly Hỏa kia lập tức đứng lại, không dám động đậy.

Chúng không hề biết rằng Phượng Khê bị cấm sử dụng bùa chú, giờ đây chỉ đang mạnh miệng, nên chúng sợ nàng lắm.

Đó chính là cả bao bùa chú đấy!

Đủ để nổ tung hang ổ của chúng!

Thấy chúng đứng yên, Phượng Khê mới cười tủm tỉm nói: “Các ngươi đừng căng thẳng như thế. Lần này ta tới chỉ muốn lấy chút Ly Hỏa Dạ Quang Sa, vừa hay giúp các ngươi giữ gìn vệ sinh môi trường sống. Yên tâm đi, ta không đòi phí dọn dẹp của các ngươi đâu, miễn phí đấy!”

Đám Dơi Ly Hỏa: “…”

Ý nàng là, bọn nó còn phải cảm ơn nàng chắc?

Sao nàng lại mặt dày thế nhỉ?

Thế là, chúng đồng loạt phát ra âm thanh phẫn nộ.

Âm thanh của chúng cũng là một thủ đoạn tấn công, chuyên tấn công vào thần thức của con người.

Tiếc là, lại chẳng có tác dụng gì với Phượng Khê cả.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 242: Chương 242



Phượng Khê rút một xấp bùa chú ra khỏi bao tải: “Ta hỏi các ngươi một câu cuối cùng, có cho không? Không cho ta sẽ nổ c.h.ế.t các ngươi, để các ngươi chôn cùng đống Ly Hỏa Dạ Quang Sa đó!”

Đám Dơi Ly Hỏa: “…”

Thật ra chúng cũng muốn xông lên cứng đối cứng lắm, nhưng chúng sợ bao tải bùa chú của Phượng Khê. Vả lại chúng cũng không quen đánh đ.ấ.m vào ban ngày, thế nên chỉ đành nhường đường cho đoàn người Phượng Khê tiến vào hang ổ của mình.

Phượng Khê không muốn… nhặt phân, nên sắp xếp cho đám người Tần Mộc vào nhặt.

Đến lúc đó, số Ly Hỏa Dạ Quang Sa thu thập được sẽ chia đều cho tất cả mọi người.

Mấy người Tần Mộc nơm nớp lo sợ tiến vào hang dơi, dùng xẻng đào một lúc lâu.

Họ không dám đào hết, chỉ đào chừng hai phần ba, rồi vội vàng chạy ra, sợ bầy dơi thay đổi ý định.

Phượng Khê thỏa mãn dẫn theo đoàn người tiếp tục tìm kiếm hang dơi tiếp theo.

Đám người Tần Mộc ngơ ngác đi theo bước chân của nàng, đầu óc họ có hơi choáng váng.

Lại thêm một lần thành công mà chẳng tốn một binh một tốt nào ư?

Phượng Khê lợi hại thật đó!

Bên ngoài đá truyền ảnh, đầu óc Độc Cô viện trưởng ong ong.

Hóa ra mạnh miệng cũng có thể thành công ư?

Nên khen kỹ thuật diễn của nha đầu này tốt, hay nên chê đám Dơi Hỏa Ly kia quá nhát gan đây?

Lúc này, đạo sư phụ trách khảo hạch truyền tin cho các thí sinh: “Không được lấy đan dược và bùa chú ra dọa dẫm, nếu không cũng coi là vi phạm quy định.”

Bốn người Hải trưởng lão trực tiếp cười lạnh thành tiếng.

Đúng là sống lâu rồi thì cái gì cũng gặp.

Không ngờ có thể vô liêm sỉ đến mức này.

Độc Cô viện trưởng khẽ ho khan: “Nhóm đạo sư cũng chỉ muốn được chứng kiến năng lực thật sự của các đệ tử Nhân tộc mà thôi, nên mới thêm vào một quy tắc như vậy. Vả lại, đúng là nha đầu Phượng Khê kia thật sự rất thông minh, nhưng đầu cơ trục lợi là không tốt, bọn ta cũng chỉ xuất phát từ ý tốt mà thôi.”

Hải trưởng lão tức đến bật cười.

Chỉ hận không thể nhổ toẹt một ngụm nước bọt vào mặt Độc Cô viện trưởng.

Hừ! Đồ già không biết xấu hổ!

Viện cớ đi viện cớ lại, chẳng phải là sợ bị đệ tử Nhân tộc vả mặt đấy ư?

Nên mới tăng thêm quy tắc hết lần này đến lần khác.

Ông ấy cười lạnh: “Vậy đúng là phải cảm ơn lòng tốt của ngươi rồi. Chẳng qua, nha đầu Tiểu Khê không phải đầu cơ trực lợi, mà là ứng biến linh hoạt. Các ngươi thích thêm quy tắc thì cứ thêm thôi, dù sao đây cũng là cuộc khảo hạch do các ngươi tổ chức kia mà, các ngươi nắm quyền quyết định tuyệt đối.”

Gương mặt già của Độc Cô viện trưởng nóng ran, nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng không tiện sửa lại nữa, chỉ đành tự an ủi bản thân rằng làm vậy là vì tốt cho Phượng Khê.

Bởi đối với tu sĩ, thực lực vẫn quan trọng nhất, bất kể là đầu cơ trục lợi hay ứng biến linh hoạt đều không thể đi lâu dài được.

Chỉ cần nghĩ vậy, ông ta sẽ không cảm thấy lương tâm hổ thẹn.

Phượng Khê cũng không ngờ thư viện Thiên Khư lại vô liêm sỉ đến mức này.

Nàng cong môi, được thôi! Nàng vốn có hơi ngại khi vơ vét nhiều đồ của người ta, nhưng nếu họ đã không biết xấu hổ đến thế, thì nàng cũng không cần khách sáo nữa.

Sau khi nghe tin, đám người Tần Mộc cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Tuy quy tắc này nhằm vào Phượng Khê, nhưng cũng đồng nghĩa với việc nhằm vào họ kia mà.

Hóa ra học sinh lớp Hoàng của họ chỉ xứng xếp bét thôi ư?

Trong lúc nhất thời, quan hệ giữa họ và Phượng Khê lại thân thiết hơn nhiều, dẫu sao cũng cùng chung cảnh ngộ.

Nếu biết sẽ xảy ra sự thay đổi như vậy, đoán chừng Độc Cô viện trưởng sẽ bóp c.h.ế.t đạo sư phụ trách khảo hạch mất thôi.

Tần Mộc hỏi Phượng Khê: “Đội trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tạm thời Phượng Khê cũng chẳng nghĩ ra cách gì cả, bởi hiện tại không thể dùng đan dược, độc dược và bùa chú để dọa dẫm nữa, nàng đã không còn lợi thế gì để bàn điều kiện với đám Dơi Ly Hỏa kia.

Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta cứ tìm hang ổ của Dơi Ly Hỏa trước, rồi tính sau.”

Hơn nửa canh giờ sau, họ tìm được một hang dơi khác.

Rõ ràng hang này to hơn hang trước rất nhiều.

Trái tim đám người Tần Mộc lạnh hơn phân nửa.

Quả nhiên, càng đi vào trong, hang càng lớn. Với thực lực của họ, căn bản không thể thu phục được.

Phượng Khê cũng buồn bực không thôi, thực lực của lớp Hoàng quá yếu, nếu tấn công, chắc chắn không có phần thắng.

Không lấy được Ly Hỏa Dạ Quang Sa thì cũng đành thôi, chỉ sợ sẽ tạo thành thương vong lớn.

Phải làm thế nào mới tốt đây?

Vẻ mặt đám người Giang Tịch cũng cực kỳ ủ dột, nếu không bị áp chế tu vi, họ đã chẳng để đám Dơi Ly Hỏa kia vào mắt.

Nhưng bây giờ đúng là hơi khó thật.

Nhất là Dơi Ly Hỏa có rất nhiều thủ đoạn tấn công, số lượng cũng đông, nếu cứng đối cứng thì họ không có ưu thế.

Hiếm khi Quân Văn và Hình Vu có cùng chung nhận thức, hai người bắt đầu truyền tin cho nhau để… cùng mắng thư viện Thiên Khư.

Thư viện chó má gì không biết!

Rặt một lũ ngụy quân tử!

Sửa quy tắc trước khi bắt đầu khảo hạch thì thôi đi, đằng này còn đang khảo hạch rồi mà còn sửa!

Đúng là vô liêm sỉ!

Chẳng qua bây giờ không tiện xé rách mặt với Yểm tộc, nếu không họ đã mắng như tát nước vào mặt đám người kia rồi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 243: Chương 243



Hai người mắng chừng nửa canh giờ, mãi đến khi trong lòng thoải mái hơn nhiều họ mới dừng lại, sau đó liếc mắt lườm nhau.

Hừ!

Thứ gì không biết!

Hai người gần như đồng thời đi tới bên cạnh Phượng Khê.

Hình Vu an ủi: “Tiểu sư muội, muội đừng sốt ruột, cứ chậm rãi nghĩ, kiểu gì cũng sẽ có cách thôi. Nếu thật sự không được chúng ta cứ thử một lần xem sao, thăm dò được tình hình rồi tính tiếp.”

Quân Văn lại rầu rĩ nói: “Tiểu sư muội, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao đám Dơi Ly Hỏa kia lại luyến tiếc Ly Hỏa Dạ Quang Sa đến thế? Chẳng lẽ có sở gì thì đặc biệt?”

Tần Mộc vội giải thích: “Các ngươi không biết đấy thôi. Dơi Ly Hỏa rất thích một loài cỏ tranh. Loại này mọc ngầm dưới lòng đất, Dơi Ly Hỏa không thể tự hái được, nên đã hợp tác với đám Bọ Hung Tay Vàng, điều kiện là chúng cung cấp Ly Hỏa Dạ Quang Sa cho đám Bọ Hung Tay Vàng, đám Bọ Hung Tay Vàng sẽ giúp chúng đào cỏ tranh.”

Nghe xong, đầu tiên Quân Văn sửng sốt, sau đó cười rộ lên: “Bọ Hung Tay Vàng? Không phải vẫn là bọ hung đấy ư? Sinh vật ở Yểm tộc các ngươi thú vị thật đấy, hết cây thích sét đánh, lại đến tổ tiên thích trừng phạt con cháu đời sau, bây giờ lại xuất hiện một con bọ hung! Không được rồi, ta cười bể bụng mất thôi.”

Sắc mặt đám người Tần Mộc thoáng trở nên khó coi.

Thấy vậy, Giang Tịch quát: “Lão Ngũ, đệ có biết nói chuyện không thế? Mau câm miệng cho ta!”

Quân Văn như bị ai đó siết chặt cổ họng, tiếng cười đột nhiên im bặt, không dám hí hí nữa.

Hình Vu vốn cũng định châm chọc vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ như bị Tiêu Bách Đạo nhập của Giang Tịch, gã cũng không dám hé răng.

So ra thì đại sư huynh nhà gã vẫn tốt chán.

Tuy có hơi ngốc, nhưng không nghiêm khắc như Giang Tịch.

Phượng Khê lại tỏ vẻ suy tư.

“Tân Mộc, ngươi nói Dơi Ly Hỏa và Bọ Hung Tay Vàng hợp tác đúng không?”

Tần Mộc gật đầu: “Đúng vậy!”

Phượng Khê hỏi ngay: “Thế tu vi của Bọ Hung Tay Vàng thế nào?”

“Tu vi của Bọ Hung Tay Vàng kém xa Dơi Ly Hỏa, phần lớn chỉ sở hữu tu vi Luyện Khí, chỉ có số ít có thể đạt tới tu vi Trúc Cơ. Chẳng qua, bình thường chúng đều sinh hoạt dưới lòng đất, không có nhiều thiên địch, nên mới có thể sinh sôi nảy nở.”

Tần Mộc vừa dứt lời, Phượng Khê đã đứng lên ngay.

“Đi thôi! Chúng ta đi tìm Bọ Hung Tay Vàng. Chắc chắn trong hang động của chúng có cất không ít Ly Hỏa Dạ Quang Sa, hơn nữa còn là hàng gia công rồi, tốt hơn hàng chúng ta tự đào nhiều.”

Tần Mộc: “…?”

Những người khác: “…?”

Đầu óc của nàng phát triển kiểu gì vậy?

Sao mạch não lại kỳ lạ thế?

Đối phó với Bọ Hung Tay Vàng dễ hơn đối phó với Dơi Ly Hỏa nhiều.

Dù chúng sinh sống dưới mặt đất, nhưng đối với họ, đây chẳng phải chuyện quá khó khăn.

Họ biết đào hố kia mà!

Thế nên, cả đám phấn chấn đi tìm hang động của Bọ Hung Tay Vàng.

Dù sao cũng là học sinh của thư viện Thiên Khư, chút chuyện nhỏ này chẳng hề làm khó được họ.

Chẳng mấy chốc, họ đã tìm được một hang.

Căn cứ theo phép tắc “tiên lễ hậu binh”, đầu tiên Phượng Khê xổ một tràng những lời chào hỏi mang tính thân thiện, nhưng thấy chúng không có phản ứng, nàng lập tức bảo người đào.

Xem như bầy bọ hung này xui tận mạng!

Bị bứng cả ổ!

Thấy trong hang động chẳng có mấy Ly Hỏa Dạ Quang Sa, Phượng Khê lập tức thay đổi kế hoạch.

Nàng dùng trứng non để uy h.i.ế.p đám bọ hung kia đến hang Dơi Ly Hỏa, tha phân về cho mình.

Bọ Hung Tay Vàng không dám phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn đi tha phân.

Trước kia chúng tha phân về là vì yêu thích, nên lần nào cũng rất vui vẻ.

Nhưng bây giờ việc tha phân biến thành nhiệm vụ, mỗi bước đi chúng đều cảm thấy dày vò.

Phượng Khê cảm thấy tốc độ của một tổ bọ hung quá chậm, nên nàng để lại vài người canh giữ, rồi dẫn những người khác đi tìm tổ bọ hung thứ hai, thứ ba…

Khi đàn Bọ Hung Tay Vàng quay lại, Ly Hỏa Dạ Quang Sa không ngừng chảy vào nhẫn trữ vật của đám người Tần Mộc.

Phượng Khê cười tủm tỉm hỏi Tần Mộc: “Thế nào? Đội quân bọ hung của ta không tệ đúng không?”

Tần Mộc: “…”

Hiện tại đã chẳng còn từ ngữ nào đủ để diễn tả tâm trạng của hắn ta nữa.

Thậm chí trong khoảnh khắc nào đó, hắn ta còn cảm thấy khủng hoảng không thôi.

Bây giờ họ đã quen ỷ lại vào đội trưởng là Phượng Khê, nhưng nàng là Nhân tộc kia mà!

Chẳng bao lâu sau nàng sẽ rời đi.

Đến lúc đó, họ phải làm sao bây giờ?

Giờ phút này, hắn ta cực kỳ hi vọng Phượng Khê là người Yểm tộc, là đồng học thật sự của hắn ta.

Bên ngoài đá truyền ảnh, ánh mắt Độc Cô viện trưởng thoáng đờ đẫn.

Ông ta bảo nàng đi thu thập Ly Hỏa Dạ Quang Sa, kết quả nàng lại đi đào hang Bọ Hung Tay Vàng.

Không, nói đúng hơn, là nàng đi tập hợp đội quân bọ hung!

Nàng! Nàng giỏi lắm!

Bốn người Hải trưởng lão cũng ngơ ngác không kém.

Khi họ cho rằng họ đã đủ hiểu Phượng Khê, thì nàng lại lần nữa đổi mới nhận thức của họ.

Chẳng qua, nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Độc Cô viện trưởng, trong lòng bốn người họ cực kỳ sảng khoái.

Ông ta tưởng thay đổi quy tắc giữa chừng thì sẽ gỡ gạc được ư? Vô dụng thôi!

Trừ khi ông ta đánh ngất Phượng Khê, nếu không nàng luôn có thể lách luật, à không, ứng biến linh hoạt mới đúng chứ.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 244: Chương 244



Sợ lão già vô liêm sỉ Độc Cô viện trưởng lại sửa quy tắc, Hải trưởng lão cười lạnh nói: “Độc Cô viện trưởng, đừng bảo các ngươi lại định thêm quy tắc cấm đào hang ổ của Bọ Hung Tay Vàng đấy nhé? Thay vì làm thế, chi bằng ngươi dứt khoát bịt kín miệng Phượng Khê cho rồi.”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Hải trưởng lão biết cách châm chọc thật đấy.

Ông ta lẳng lặng nhét một quả linh quả vào tay Hải trưởng lão.

Mau ăn rồi câm miệng đi thôi!

Ông ta không muốn nghe Hải trưởng lão nói chuyện nữa!

Hải trưởng lão cũng không nói gì, bởi đang ở trên địa bàn của người ta, nói sao cũng phải nể mặt, không tiện chèn ép quá mức.

Rạng sáng hôm sau, Phượng Khê bảo Tần Mộc kiểm kê số lượng Ly Hỏa Dạ Quang Sa.

Tần Mộc hưng phấn nói: “Đội trưởng, dù hiện tại chúng ta dừng lại không thu thập nữa, thì chắc chắn vẫn có thể giành hạng nhất.”

Phượng Khê gật đầu: “Nếu thế thì chúng ta đi tìm Sở Liên Tu của lớp Huyền thôi.”

Vẻ mặt Tần Mộc hiện rõ vẻ hoang mang: “Tìm hắn ta làm gì?”

Chẳng lẽ Phượng Khê muốn khoe khoang trước mặt Sở Tu Liên?

Chuyện này không thích hợp lắm đâu!

Tuy hắn ta cũng muốn làm thế lắm, nhưng không cần thiết.

Phượng Khê cười tủm tỉm đáp: “Đến nơi ngươi sẽ biết.”

Phượng Khê dẫn người của lớp Hoàng tìm được Sở Tu Liên.

Đám người Sở Tu Liên tốn cả đêm mới đánh tan được bầy dơi, thu thập được năm cân Ly Hỏa Dạ Quang Sa.

Thấy đoàn người Phượng Khê tìm tới, hắn ta còn tưởng lớp Hoàng đã biết khó mà lui, muốn bỏ cuộc.

Hắn ta lập tức tìm lại được cảm giác ưu việt đã mất từ lâu.

“Phượng Khê, ta nói rồi, chỉ có thể may mắn nhất thời, chứ không thể may mắn cả đời, vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Các ngươi định bỏ cuộc đấy à?”

Phượng Khê cười nói: “Tần Mộc, nào, trưng bày cho hắn ta chiêm ngưỡng.”

Tần Mộc lập tức lôi vài bao tải ra khỏi nhẫn trữ vật, ném lên mặt đất, trong bao đựng đầy Ly Hỏa Dạ Quang Sa.

Tròng mắt của Sở Liên Tu và học sinh lớp Huyền suýt thì lồi ra ngoài.

Sợ bị họ cướp, Tần Mộc vội vàng cất bao vào lại nhẫn trữ vật.

Phượng Khê hếch cằm: “Sở Liên Tu, chúng ta hợp tác đi!”

Vẻ mặt Sở Liên Tu ngơ ngác: “Hợp tác thế nào?”

“Ta giúp lớp Huyền các ngươi giành được hạng hai, các ngươi tranh thủ thời gian còn lại hái thảo dược và săn Yểm thú cho ta. Thế nào? Hợp tác không?”

Sở Liên Tu chỉ thoáng do dự rồi đồng ý ngay.

Nếu chỉ dựa vào bản lĩnh của lớp Huyền thì còn lâu mới giành được hạng nhất, chi bằng hợp tác với Phượng Khê thì hơn.

Hắn ta không hề nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của Phượng Khê, bởi hắn ta đã tận mắt nhìn thấy mấy bao tải Ly Hỏa Dạ Quang Sa kia.

Vì thế, Phượng Khê dẫn dắt các học sinh lớp Huyền và lớp Hoàng tiếp tục “chăn dắt” Bọ Hung Tay Vàng…

Độc Cô viện trưởng muốn nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nhưng do bất cẩn nên đã bóp nát chén trà.

Có lẽ người khác cho rằng Phượng Khê giúp lớp Huyền là vì muốn có người giúp nàng hái thảo dược và săn Yểm thú để bán lấy tiền, nhưng ông ta thừa biết, đó không phải mục đích thật sự của nàng.

Căn cứ theo quy tắc, chỉ khi có một lớp bị loại tất cả các thành viên, thì mới có thể tiến vào vòng khảo hạch cuối cùng.

Ba giai đoạn khảo hạch trước đó, lớp Huyền vẫn luôn xếp bét, nếu lần này vẫn tiếp tục xếp bét, thì họ sẽ nhanh chóng bị loại hết.

Nhưng bây giờ Phượng Khê đã chen chân giúp đỡ lớp Huyền, đoán chừng giai đoạn tiếp theo nàng cũng sẽ tiếp tục giúp đỡ, vậy thì vòng khảo hạch này sẽ kéo dài thêm vài giai đoạn nữa.

Kéo càng dài, nàng càng có thể… vơ vét nhiều đồ hơn.

Nàng, sao nàng lại, lại chó đến thế nhỉ?

Phượng Khê chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của Độc Cô viện trưởng, hiện tại tâm trạng nàng thỏa mãn không thôi.

Nàng vốn cảm thấy ngại vì vơ vét quá nhiều, nhưng Yểm tộc vô liêm sỉ trước, vậy nàng cũng không ngại làm chó chung với họ.

Từ giai đoạn này, nàng sẽ tay nắm tay với lớp Huyền.

Mọi người đều là đồng học, không nên bên trọng bên khinh, đúng không?

Tốt nhất hãy khảo hạch thêm mười tám giai đoạn nữa, có thế nàng mới kiếm đầy bồn đầy bát được.

Lúc này, lớp trưởng Sở Liên Tu của lớp Huyền ngơ ngác không thôi.

Bởi hắn ta nhìn thấy đàn Bọ Hung Tay Vàng cần mẫn tha phân, từng đàn từng đàn nối đuôi nhau, tha hết vòng này đến vòng khác.

Còn hắn ta chỉ cần ngồi chờ thu thập là được.

Ly Hỏa Dạ Quang Sa của lớp Hoàng được thu thập như thế này ư?

Không ngờ còn có thể làm thế này!

Dù hắn ta có vắt óc nghĩ cả trăm năm, cũng không thể nghĩ ra cách này.

Chỉ trong một đêm, lớp Huyền đã tìm đủ số Ly Hỏa Dạ Quang Sa. Dù lớp Thiên và lớp Địa có mệt sống mệt c.h.ế.t cũng khó mà tìm được nhiều như vậy.

Đám học sinh vui vẻ không thôi, nhưng những con Bọ Hung Tay Vàng kia lại mệt đến độ hộc m.á.u.

Tổng lượng phân chúng ta hai hôm nay còn nhiều hơn cả năm cộng lại.

Sở Liên Tu nói lời giữ lời, lập tức dẫn theo các học sinh lớp Huyền hái thảo dược và săn Yểm thú giúp Phượng Khê.

Ai nấy đều cực kỳ nhiệt tình.

Đương nhiên học sinh lớp Hoàng cũng sôi nổi góp công.

Đội trưởng đã giúp họ giành hạng nhất, họ cũng nên giúp đội trưởng làm chút chuyện gì đó.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 245: Chương 245



Bên này họ bận rộn một cách vui vẻ, thì ở bên kia, lớp Thiên và lớp Địa vẫn đang đánh đánh g.i.ế.t g.i.ế.t bầy Dơi.

Tam hoàng tử dốc toàn bộ sức lực muốn rửa mối nhục xưa, nên dù hiện tại là ban ngày, hắn ta vẫn kiên trì muốn tấn công hang ổ của Dơi Ly Hỏa.

Những người khác không dám trái ý hắn ta, chỉ đành căng da đầu chống đỡ.

Dù Dơi Ly Hỏa không am hiểu việc chiến đấu ban ngày, nhưng chúng vẫn khiến khá nhiều học sinh lớp Thiên bị thương, thậm chí còn có người bị thương nặng.

Tam hoàng tử không để ý đến những người bị thương, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng thu thập Ly Hỏa Dạ Quang Sa.

Nhưng vừa bước chân vào hang, hắn ta đã trợn tròn mắt.

Bởi trong hang rỗng tuếch, cực kỳ sạch sẽ, như thể được người ta quét dọn vậy.

Học sinh lớp Thiên cũng ngơ ngác không thôi.

Chẳng lẽ ba lớp khác đã nhanh chân tới dọn trước rồi ư?

Không thể nào?

Nếu hang ổ này từng bị tấn công, thì trên người Dơi Ly Hỏa phải có vết thương mới đúng. Hơn nữa bất kể là trong hay ngoài hang đều không có dấu vết đánh nhau.

Họ chỉ đành ôm lòng nghi hoặc, tiếp tục tìm kiếm hang dơi tiếp theo.

Kết quả vẫn như cũ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Quỷ dị c.h.ế.t đi được!

Chẳng lẽ Tam hoàng tử thật sự đã gây ra chuyện khiến trời đất phẫn nộ, nên giờ đây mới… gặp báo ứng ư?

Chẳng qua, họ vẫn khá tự tin.

Bởi trước đó họ đã thu thập được hơn hai mươi cân Ly Hỏa Dạ Quang Sa rồi, đủ để đè đầu cưỡi cổ ba lớp kia.

Kết quả, khi hết thời gian khảo hạch, họ ngơ ngác nhìn lớp Hoàng và lớp Huyền lôi ra vài bao tải đựng Ly Hỏa Dạ Quang Sa.

Ơ, hả?

Sao hai lớp đó làm được?

Có người thật sự tò mò, bèn hỏi thẳng lớp trưởng Sở Tu Liên của lớp Huyền.

Vẻ mặt Sở Tu Liên cực kỳ phức tạp: “Nói ra có lẽ ngươi không tin, nhưng số Ly Hỏa Dạ Quang Sa này là do Bọ Hung Tay Vàng thu thập giúp bọn ta đấy…”

Học sinh lớp Thiên: “…”

Chẳng lẽ cấu tạo đầu óc của Nhân tộc khác họ?

Nếu không sao đệ tử Nhân tộc lại có thể ứng biến linh hoạt đến vậy?

Đúng lúc này, đạo sư phụ trách khảo hạch nói: “Do xảy ra một vài tình huống đột xuất, chúng ta cần phải điều chỉnh chút quy tắc khảo hạch. Chúng ta sẽ không tiến hành khảo hạch đào thải nữa, mà tiến thẳng vào vòng khảo hạch cuối cùng luôn.”

Đám học sinh kinh ngạc không thôi, tình huống đột xuất? Xảy ra tình huống đột xuất gì?

Trong lòng Phượng Khê thầm mắng: ta đây, ta chính là tình huống đột xuất kia đây!

Ta tự nhận mặt mình đủ dày, chẳng ngờ mặt của thư viện Thiên Khư cũng dày không kém.

Thậm chí còn chẳng thèm che giấu nữa chứ!

Vì chút tiền mà sẵn sàng từ bỏ cả thể diện ư?

Độc Cô viện trưởng cũng bị ép đến bất đắc dĩ, bởi ông ta đã nhìn thấu mục đích thật sự của Phượng Khê, nếu không kịp thời ngăn cản, ông ta dám chắc Phượng Khê có thể kéo dài thêm mười tám giai đoạn nữa.

Chuyện bị nàng vơ vét không quan trọng, quan trọng là không nhất thiết phải bố trí nhiều giai đoạn khảo hạch tới vậy. Hơn nữa họ cũng không có thời gian để chơi với nàng.

Vẫn nên vào thẳng vòng khảo hạch cuối cùng thì hơn.

Ít nhất còn gỡ gạc được chút thể diện, bởi trong vòng khảo hạch cuối cùng này, Phượng Khê sẽ không thể sử dụng những thủ đoạn nhỏ kia nữa.

Đạo sư phụ trách khảo hạch nói tiếp: “Mục tiêu của vòng khảo hạch cuối cùng này là đốt cháy ngọn đuốc trong tháp Thiên Khư. Lớp đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ sẽ giành được vòng nguyệt quế của đợt khảo hạch lần này.”

“Bốn lớp sẽ tiến vào rừng đá Thiên Khư theo tuyến đường được định sẵn, mỗi lớp sẽ bị sáu đạo sư có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ phụ trách trách cản đường.”

“Ngoài ra, các ngươi phải tự suy đoán cách đốt đuốc, phía thư viện sẽ không cung cấp bất cứ gợi ý nào.”

“Bây giờ ta sẽ công bố tuyến đường tới rừng đá Thiên Khư của mỗi lớp. Lớp Thiên đi tuyến đường phía Đông, lớp Địa đi tuyến đường phía Nam, lớp Huyền đi tuyến đường phía Tây, lớp Hoàng đi tuyến đường phía Bắc. Các ngươi có một canh giờ để nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ xuất phát.”

Dứt lời, ông ta bổ sung thêm: “Vòng khảo hạch này vẫn cấm sử dụng những vật phẩm bên ngoài như bùa chú, đan dược, trận pháp, thú khế ước,… dù lấy ra để dọa dẫm cũng không được!”

Nghe hết quy tắc, sắc mặt của người lớp Hoàng có chút tái xanh.

Chẳng qua trước đó đã bị Phượng Khê răn dạy, nên lần này chẳng ai nói mấy lời ủ rũ nữa.

Chỉ là trong lòng họ đều đinh ninh rằng họ sẽ thất bại.

Lớp Hoàng chẳng có chút lợi thế nào trong vòng cuối cùng này cả.

Bốn tuyến đường tới rừng đá Thiên Khư có dễ có khó, tuyến đường phía Đông là đất bằng, rất dễ đi lại.

Tuy con đường phía Nam và phía Tây có hơi gập ghềnh, nhưng chỉ cần tốn chút sức lực thì vẫn có thể tiến vào.

Nhưng tuyến đường phía Bắc lại tràn đầy vách đá sâu hun hút, hơn nữa nơi đó còn cấm bay, chỉ có thể leo trèo từng chút một.

Vừa tốn sức, vừa có nguy hiểm.

Lỡ có đạo sư mai phục trên vách núi, thì đảo bảo ra tay lần nào trúng lần nấy.

Còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.

Thế thì thi thố cái rắm gì nữa.

Quy tắc này rõ ràng đang nhắm thẳng vào lớp Hoàng của họ.

Thật sự quá bất công!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 246: Chương 246



Sở Liên Tu tặng cho Tần Mộc một ánh mắt đồng tình, rồi dẫn theo người của lớp Huyền rời đi.

Trong mắt hắn ta, lớp Hoàng đã bị loại khỏi cuộc đua giành quán quân.

Phượng Khê cũng vừa biết được tình hình của tuyến đường phía Bắc qua miệng Tần Mộc, trong lòng nàng lại thầm mắng thư viện Thiên Khư vô liêm sỉ thêm lần nữa.

Để chèn ép nàng mà không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn gì.

Bốn người Hải trưởng lão cũng nghĩ vậy, nếu không phải đây là địa bàn của thư viện Thiên Khư, họ đã sớm mắng thẳng mặt Độc Cô viện trưởng rồi.

Thân là một viện trưởng mà lại chẳng biết xấu hổ chút nào.

Hải trưởng lão cười lạnh: “Các ngươi đúng là dụng tâm lương khổ! Ta có một câu hỏi, trong quá trình khảo hạch, các ngươi sẽ không mật báo cho các đạo sư phụ trách chắn đường đấy chứ?”

“Đương nhiên là không.”

Tuy Độc Cô viện trưởng tự biết bản thân đuối lý, nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, ông ta vẫn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.

Tuy ông ta thường xuyên thay đổi quy tắc giữa chừng, nhưng ông ta vẫn có giới hạn.

Lúc này Hải trưởng lão mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Với tuyến đường này, các đạo sư phụ trách chắn đường vốn đã có ưu thế hơn, nếu thư viện Thiên Khư còn mật báo cho họ, thì mấy người Phượng Khê sẽ chẳng có một chút phần thắng nào.

Sau khi hết thời gian nghỉ ngơi, đoàn người Phượng Khê đứng dậy, di chuyển tới rừng đá Thiên Khư.

Hai canh giờ sau, họ đã tới gần rừng đá.

Nhìn vách đá sâu hun hút, mây mù vờn quanh trước mặt, Hình Vu trực tiếp châm chọc thành tiếng: “Không biết xấu hổ!”

Các học sinh lớp Hoàng cũng nhỏ giọng thì thầm: “Đúng là không biết xấu hổ.”

Ai nấy đều mặt ủ mày chau.

Chắc chắn các đạo sư đã mai phục trên vách núi, hễ họ đi lên là sẽ bị tóm ngay.

Phải làm thế nào mới tốt đây?

Phượng Khê thì tiến gần tới vách đá, ngửa đầu nhìn lên.

Tần Mộc nghi hoặc hỏi: “Đội trưởng, phía trên bị mây mù che phủ, chẳng nhìn thấy gì đâu. Ngươi đang nhìn gì thế?”

Phượng Khê không trả lời mà hỏi lại: “Vì sao trên vách đá lại có nhiều lỗ nhỏ thế?”

“Không chỉ trên vách đá này có đâu, mà trong rừng đá cũng có. Những lỗ nhỏ đó là do bị chất lỏng của trùng Xích Phách tiết ra ăn mòn mà thành. Những viên đá lớn nhỏ nằm san sát nhau trong rừng đá đều được hình thành từ sự ăn mòn qua bao năm tháng.”

“Trùng Xích Phách chẳng những có thể tiết ra chất lỏng có đặc tính ăn mòn rất mạnh, mà còn có thể tấn công thần thức. Chẳng qua linh trí của loại trùng này không cao, hơn nữa không quá ham chiến, sẽ không chủ động tấn công người khác.”

“Nhưng lòng trả thù của chúng rất mạnh, phải nói là không c.h.ế.t không thôi luôn đó. Thế nên tốt nhất đừng trêu chọc chúng làm gì.”

Hai mắt Phượng Khê lập tức sáng rực lên: “Trong số các ngươi có ai biết may quần áo không?”

Tần Mộc ngơ ngác, may quần áo á?

Để làm gì?

Nhưng hắn ta vẫn trả lời: “Có vài người biết, hơn nữa tay nghề cũng không tệ.”

Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Vậy nhanh gom hết số vải mọi người có, may mấy bộ quần áo đạo sư. Sau đó chúng ta sẽ mặc quần áo đạo sư tới trêu chọc những con trùng Xích Phách kia, trêu xong là chạy ngay.”

“Chúng nó không bắt được chúng ta, đảm bảo sẽ tức hộc m.á.u, đi gây sự với những đạo sư trên vách núi. Thế thì các đạo sư kia sẽ không thể ôm cây đợi thỏ được nữa.”

Dù sao quy tắc chỉ cấm dùng đan dược, bùa chú, trận pháp và thú khế ước, chứ đâu cấm mượn sức Yểm trùng, Yểm thú hoang.

Chỉ cần không ký khế ước với chúng, thì sẽ không coi là vi phạm quy định.

Há há, nàng yêu cái năng lực lách luật của bản thân quá đi mất thôi.

Tần Mộc: “…”

Vì sao nàng luôn có thể nghĩ ra những biện pháp thất đức như thế nhỉ?

Nếu hắn ta có đầu óc như nàng, thì đã sớm tiến vào lớp Thiên rồi.

Mọi người bắt đầu gom vải, chỉ cần có màu giống là được, khác chất liệu cũng không sao.

Sau khi gom đủ vải dệt, các học sinh biết may quần áo bắt đầu bận rộn với công việc.

Tần Mộc không hề nói điêu, tay nghề của mấy người này thực sự không tệ.

Chỉ tốn nửa canh giờ đã may xong sáu bộ quần áo đạo sư.

Phượng Khê bảo mọi người lùi ra xa một chút, sau đó chọn sáu học sinh có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đi trêu chọc trùng Xích Phách, trêu càng b**n th** càng tốt.

Nếu không tại vóc người nàng nhỏ nhắn, thì nàng đã đích thân ra trận rồi.

Bởi hấp dẫn thù hận là sở trưởng của nàng mà.

Chẳng qua sau khi được nàng “truyền dạy” kỹ năng kéo thù hận, sáu học sinh kia cũng có thể bắt chước được bảy, tám phần rồi.

Họ bôi lên người đủ loại mùi hương, rồi chạy tới trước mặt trùng Xích Phách để biểu diễn.

Mùi hương không phải đan dược, nên không được coi là trái với quy định.

Chỉ chốc lát sau, sáu người hoảng hốt chạy về, đoán chừng phải chạy hơn mười dặm mới cắt đuôi được đám trùng Xích Phách đó.

Nhiêu đó cũng đủ thấy đám trùng kia thù dai đến mức nào rồi.

Phượng Khê bảo họ thay quần áo, dùng thuật thanh khiết để rửa sạch mùi hương trên người, rồi mới dẫn mọi người quay lại chân vách đá.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 247: Chương 247



Lúc này, trên vách đá, hai đạo sư đang nhỏ giọng thì thầm: “Trong vòng trước, nha đầu Phượng Khê kia đã chiếm hết nổi bật, trong vòng này, ta sẽ khiến nó phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Đứa nào leo lên, chúng ta đánh ngất đứa đó, đảm bảo không đứa nào chạy thoát.”

“Thật ra dù chúng ta không mai phục ở đây ôm cây đợi thỏ, thì sớm muộn gì chúng cũng bị loại hết thôi. Tuy nha đầu Phượng Khê lắm mưu nhiều kế, nhưng đâu có năng lực thật sự. Về phần các học sinh lớp Hoàng thì lại không cần nói nhiều, tu vi đều nát như nhau.”

“Ừm, đoán chừng chúng đã tới chân vách rồi đó, chỉ lát nữa sẽ bò lên tới đây thôi, nhiều nhất một canh giờ nữa là chúng ta có thể kết thúc công việc rồi.”

“...”

Trong lúc hai người đang trò chuyện hăng say, một đạo sư tinh mắt nhìn thấy mấy con trùng Xích Phách đang bò về phía họ.

Nhưng ông ta không để trong lòng.

Ở rừng đá Thiên Khư, trùng Xích Phách không phải loại trùng hiếm gặp.

Hơn nữa loại trùng này không ham chiến, sẽ không vô duyên vô cớ tấn công người khác.

Một lát sau, lại có rất nhiều trùng Xích Phách kéo tới.

Tuy trong lòng ông ta có hơi hoài nghi, nhưng vẫn không quá để bụng, đoán rằng có lẽ đàn trùng đang chuyển nhà.

Nhưng, khi số lượng trùng Xích Phách ngày một nhiều lên, bất kể là ông tay hay vị đạo sư còn lại đều cảm thấy có dự cảm xấu.

Đúng lúc này, đám trùng kia bắt đầu tấn công.

Dù linh trí của chúng không cao, nhưng vẫn đủ để nhận ra hai kẻ này là đồng lõa của kẻ thù.

Bởi quần áo của họ giống nhau như đúc!

Vả lại, nếu không phải đồng lõa, vì sao họ cứ ngồi xổm mãi ở đây mà không rời đi?

Xông lên! Cắn c.h.ế.t họ!

Hai đạo sư kia ngơ ngác không thôi.

Họ đã làm gì đâu!

Vì sao trùng Xích Phách lại điên cuồng tấn công họ thế này?

Tuy tu vi của đám trùng này không cao, nhưng số lượng chúng cực đông!

Hiện tại họ chẳng có tâm trạng đâu mà quan tâm đến đoàn người Phượng Khê nữa, để tự bảo vệ bản thân, họ chỉ đành chạy thật nhanh vào trong rừng đá, cả người chật vật không thôi.

Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng lại bóp vỡ một chén trà.

Hải trưởng lão chậm rãi nói: “Độc Cô viện trưởng, chất lượng chén trà ở thư viện của các ngươi chẳng ra gì. Hay là ta bán cho ngươi một cái nhé?”

Độc Cô viện trưởng: “…?”

Bán cho ta một cái ư?

Tông môn các ngươi nghèo phát điên rồi đúng không, sao đi đâu cũng muốn bày quán bán hàng thế?

Hiện tại tâm trạng của ông ta cực kỳ tồi tệ.

Kế hoạch tốt đẹp mà ông ta bố trí đã bị Phượng Khê phá tan, hoàn toàn thất bại.

Nha đầu Phượng Khê đâu chỉ là chó, phải là chó nhất bầy chó mới đúng.

Độc Cô viện trưởng không nhịn được mà thầm mắng hai đạo sư kia không biết cố gắng.

Thấy trùng Xích Phách kéo về thì nên cảnh giác, chuẩn bị ứng chiến rồi, đằng này còn ngu ngốc ngồi nhìn nữa chứ.

Xem ra, các đạo sư sống trong sự an nhàn lâu quá, mất hết lòng cảnh giác luôn rồi.

Chờ khảo hạch kết thúc, ông ta sẽ ném tất cả bọn họ tới rừng Ngạc Yểm rèn luyện.

Không thể không nói, khả năng điều chỉnh tâm lý của Độc Cô viện trưởng rất mạnh, ông ta chỉ ảo não một lát đã bắt đầu tự an ủi bản thân.

Tuy thoạt trông hai đạo sư kia có hơi chật vật, nhưng trùng Xích Phách khó mà gây được tổn thương thực chất cho họ.

Vả lại, còn bốn đạo sư nữa kia mà.

Dù đoàn người Phượng Khê thành công tiến vào rừng đá Thiên Khư, thì cũng sẽ bị diệt sạch cả đội ngũ thôi.

Bên này, Phượng Khê dán chặt tai vào vách đá để lắng nghe động tĩnh, sau khi nghe thấy phía trên không còn tiếng động nữa, nàng mới tổ chức cho các đồng học leo lên.

Chẳng bao lâu sau, tất cả các học sinh lớp Hoàng đã leo l*n đ*nh vách.

Nhìn thấy những dấu vết chiến đấu còn sót lại trên mặt đất, đám học sinh không nhịn được mà cảm thấy đồng tình với hai đạo sư ngồi mai phục ở đây.

Chẳng qua, sự đồng tình đó cùng lắm chỉ duy trì được vài giây rồi bị thay thế bởi cảm giác hả giận.

Ai bảo các người bất công!

Ai bảo các người nhằm vào bọn ta.

Đáng đời!

Phượng Khê thì đang tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Cảnh quan của nơi này giống hệt rừng đá ở đời sau, từng viên đá san sát, cao thấp so le không đều. Trên những viên đá kia còn có những lỗ thủng với kích thước và tạo hình khác nhau.

Những địa phương thế này rất thích hợp cho việc mai phục, nhất là tu vi của các đạo sư cao hơn học sinh nhiều, chỉ cần giấu kỹ hơi thở thì rất khó bị phát hiện.

Giang Tịch nói: “Tiểu sư muội, để phòng ngừa bị các đạo sư tập kích, ta đề nghị phái vài người leo lên chỗ cao canh gác. Làm vậy chẳng những có thể nhanh chóng phát hiện mai phục, mà còn có thể kịp thời báo động khi gặp tình huống đột xuất.”

Phượng Khê cảm thấy cách này không tệ, ở khu vực quanh đây thì leo lên chỗ cao canh gác, nếu ở khu vực xa hơn thì phải bố trí xây dựng đài quan sát.

Sau khi bàn bạc xong, mọi người chọn ra vài người leo lên vách cao.

Những người khác thì đi về phía tháp Thiên Khư.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 248: Chương 248



Trong rừng đá có khá nhiều loài Yểm thú có một không hai, chẳng hạn như Thằn lằn khát m.á.u, Chuột răng cưa,… Cứ thi thoảng chúng lại lao ra tấn công đột xuất.

Tuy tu vi của chúng không cao, nhưng đối phó với chúng vẫn mất khá nhiều thời gian.

Phượng Khê khẽ cau mày, tốc độ của họ vốn đã chậm hơn ba lớp còn lại, nhất là lớp Thiên.

Nếu cứ tí lại phải dừng lại để đối phó với đám Yểm thú này, thì tốc độ sẽ càng chậm hơn, nàng nhất định phải nghĩ cách mới được.

Thế là, Phượng Khê bảo mấy người Tần Mộc bôi Ly Hỏa Dạ Quang Sa vừa thu thập được ở vòng trước lên người, lợi dụng mùi Dơi Ly Hỏa dọa sợ đám Yểm thú kia, để chúng không dám tới gần.

Tuy đám Tần Mộc có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời làm theo.

Chậc, Ly Hỏa Dạ Quang Sa cũng là một loại dược liệu kia mà, chế thành đan dược họ còn nuốt cái ực, giờ bôi lên người tí thì có làm sao.

Quân Văn suýt thì bật khóc thành tiếng.

Hắn thà đi liều mạng với đạo sư còn hơn là bôi thứ này lên người.

Chẳng qua hắn không dám cãi lời tiểu sư muội.

Nhưng khi hắn vất vả lắm mới hạ quyết tâm, định nhắm mắt bôi bừa, thì lại nghe Phượng Khê nói: “Ngũ sư huynh, hai ta chen vào giữa đoàn người là được, không cần bôi đâu.”

Quân Văn: “…?”

Quả nhiên, hắn là người mà tiểu sư muội yêu nhất.

Hình Vu ghen tị phát điên lên được.

Chẳng qua ngẫm lại thì chưa chắc tiểu sư muội đã thiên vị Quân Văn. Chắc chắn là vì nàng lo một mình nàng không bôi thì không được thích hợp cho lắm, nên mới kéo Quân Văn “xuống nước” cùng.

Đúng, chắc chắn là vậy!

Gã mới là miếng thịt đầu tim của tiểu sư muội!

Không phải khen chứ, mùi hương của Dơi Ly Hỏa thật sự có hiệu quả. Quãng đường tiếp theo họ gần như không bị Yểm thú đánh lén nữa.

Đám người đang quan sát qua đá truyền ảnh: “…”

Phượng Khê đúng là không từ thủ đoạn nào!

Người bình thường chẳng ai nghĩ ra được cách… ừm, đặc biệt như thế cả!

Chẳng qua, nhờ cách đó của Phượng Khê, nên khoảng cách giữa họ và ba lớp kia đang dần được thu hẹp.

Đoán chừng chỉ tốn chút thời gian nữa là có thể đuổi kịp, thậm chí vượt lên trước.

Chỉ là, tiến thêm một đoạn nữa thôi là họ sẽ chạm mặt các đạo sư phụ trách chặn đường, việc có thể đi tiếp hay không cũng khó nói lắm.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã nhận được lời báo động của nhóm học sinh canh gác.

Thật ra cũng không cần báo động làm gì, bởi sáu đạo sư kia chẳng hề có ý định ẩn nấp.

Hừ!

Sáu người họ hợp tác, đối phó với đám gà yếu này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Tuy ba lớp kia cũng bị sắp xếp sáu đạo sư phụ trách chắn đường, nhưng người ta tách nhau ra, một nhóm nhiều nhất cũng chỉ có hai đạo sư.

Tuy đám học sinh có hơi gắng sức, nhưng vẫn có phần thắng không nhỏ.

Ấy thế mà giờ đây lớp Hoàng lại bị cả sáu đạo sư hợp tác cản trở, đây đúng là không chừa chút đường sống nào mà.

Thư viện Thiên Khư dứt khoát đổi tên thành thư viện Không Biết Xấu Hổ cho rồi!

Trong lòng đám học sinh lớp Hoàng tuyệt vọng không thôi.

Toang thật rồi!

Buổi khảo hạch của họ phải dừng ở đây thôi.

Tất cả những cố gắng trước đó đều đổ sông đổ bể.

Trái ngược với tâm trạng ủ dột của họ, Phượng Khê cực kỳ vui vẻ.

Tập hợp lại cũng tốt, chỉ cần đánh một lần, tiết kiệm được cả đống thời gian.

Lúc này, sáu đạo sư kia đang đánh giá Phượng Khê.

Thoạt trông tiểu nha đầu này có vẻ ngoan ngoãn, ngây thơ, ai mà ngờ được nàng lại đầy một bụng ý xấu.

Chẳng qua, đứng trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế chẳng có tác dụng gì cả.

Phượng Khê bật cười thành tiếng: “Ối, sao trên mặt hai vị đạo sư này nổi nhiều mụn đỏ thế? Đừng bảo là bị dính nọc độc của trùng Xích Phách đấy nhé? Ôi chao, việc này phải trách ta, nếu không phải ta giả dạng thành các ngươi đi trêu chọc trùng Xích Phách, thì các ngươi đã không bị chúng tấn công rồi. Xin lỗi nhé!”

Hai đạo sư kia vốn tưởng rằng bản thân xui xẻo, bây giờ nghe Phượng Khê tiết lộ nguyên nhân thật sự, họ suýt thì tức c.h.ế.t.

Hóa ra là do nha đầu này giở trò.

Họ tức tới độ nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể tát Phượng Khê một cái c.h.ế.t tươi.

Phượng Khê nhe hàm răng trắng tinh ra: “Có phải các ngươi hận ta lắm không? Hay là thế này nhé, chúng ta đừng đánh hội đồng làm gì, phiền lắm. Chi bằng cá cược đi! Một mình ta đấu với hai người các ngươi, nếu ta thua, tập thể lớp Hoàng bọn ta chủ động nhận thua, chủ động rút lui khỏi vòng khảo hạch cuối cùng.”

“Còn nếu ta thắng, mong sáu vị hãy nhường đường, để bọn ta đi qua. Các vị nghĩ sao?”

Nghe hết lời Phượng Khê nói, đầu tiên hai vị đạo sư bị trùng Xích Phách tấn công kia khẽ sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng.

Nha đầu Phượng Khê này đúng là không biết trời cao đất dày.

Một mình nàng đòi khiêu chiến với hai người họ á?

Tu vi của nàng mới chỉ đạt tới tầng một của kỳ Luyện Khí, chứ không phải tầng một của kỳ Hóa Thần đâu.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 249: Chương 249



Trong hai đạo sư kia có một người họ Lưu, ông ta nói: “Không cần đấu với hai người. Chỉ cần ngươi thắng được ta, bọn ta sẽ nhường đường ngay.”

Phượng Khê chậc thành tiếng: “Chỉ một mình ngươi thôi à? Ngươi yếu thế, chắc chắn không đánh lại ta đâu? Ngươi có chắc muốn một đấu một với ta không? Nếu ta thắng ngươi, liệu các ngươi có nuốt lời không?”

Lưu đạo sư suýt thì tức nổ mũi.

“Đương nhiên sẽ không nuốt lời! Đừng lắm lời nữa, ra tay đi!”

Bên ngoài đá truyền ảnh, trong lòng Độc Cô viện trưởng lập tức dấy lên một dự cảm xấu.

Tuy ông ta cảm thấy dự cảm đó khó có thể xảy ra, bởi tu vi của Phượng Khê đã bị hạ xuống tầng một của kỳ Luyện Khí. Nhưng trái tim ông ta đột nhiên trở nên bất an một cách khó hiểu, cứ có cảm giác như Lưu đạo sư sắp gặp xui xẻo.

Lưu đạo sư có xui xẻo hay không không quan trọng, quan trọng là lỡ Lưu đạo sư thua, năm vị đạo sư còn lại cũng chỉ có thể nhường đường.

Trong rừng đá Thiên Khư, Phượng Khê khẽ khởi động tay chân, tự luyện một bộ kiếm pháp để làm nóng người.

Vừa luyện, vừa không quên khen bản thân: “Nhìn xem bộ kiếm pháp này lợi hại biết bao!”

“Ta đúng là kỳ tài kiếm thuật giỏi nhất của Nhân tộc!”

“Đừng nói một Nguyên Anh sơ kỳ như ngươi, dù là Hóa Thần sơ kỳ tới, cũng sẽ bị ta đ.â.m thành cái sàng thôi.”

“...”

Môi Lưu đạo sư bĩu thật dài.

Rõ ràng nha đầu Phượng Khê này đang mạnh miệng để tự tiếp thêm can đảm cho bản thân đây mà.

Ông ta nói với năm đạo sư khác: “Các ngươi đứng đó chờ một lát đi, cùng lắm ba chiêu, ta sẽ tóm được nha đầu ngông cuồng này!”

Năm vị đạo sư còn lại cũng cực kỳ tin tưởng Lưu đạo sư.

Đường đường là Nguyên Anh sơ kỳ, nếu ngay cả một kẻ tầng một Luyện khí mà cũng không tóm được, thì dứt khoát từ chức đạo sư, rời khỏi thư viện Thiên Khư cho rồi.

Lúc này, Phượng Khê vừa thở hổn hển vừa nói: “Ba chiêu? Nếu trong vòng ba chiêu mà ngươi vẫn chưa bắt được ta, có phải ngươi sẽ chủ động nhận thua không?”

Lưu đạo sư: “…”

Ông ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, ai ngờ lại bị Phượng Khê túm chặt không tha.

Thấy nàng chỉ mới luyện một bộ kiếm pháp đã mệt thành chó, Lưu đạo sư càng tự tin hơn, cảm thấy bản thân chắc chắn có thể tóm được nàng trong vòng ba chiều, bèn gật đầu: “Ba chiêu thì ba chiêu!”

Phượng Khê nở nụ cười cực kỳ xán lạn: “Lưu đạo sư, ngươi quả là người tốt!”

Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng suýt thì tức nổ phổi.

Tự cao tự đại!

Ngu xuẩn!

Ngươi nhìn lại xem, nha đầu kia có giống kẻ Luyện khí tầm thường không?

Nàng là kẻ Luyện khí với một bụng ý xấu đó!

Đoán chừng nàng đã nghĩ ra được cách để ứng phó với ba chiêu kia rồi!

Sở dĩ Lưu đạo sư đưa ra quyết định vừa rồi, một phần là do khinh địch, phần khác là do bị Phượng Khê chọc giận.

Nhớ lại cảnh bản thân bị đám trùng Xích Phách đuổi đến độ như chó nhà có tang, mặt còn bị cắn sưng vù, ông ta chỉ hận không thể tát c.h.ế.t Phượng Khê.

Đương nhiên, ông ta không thể tung sát chiêu, bởi Phượng Khê là sứ giả của Nhân tộc.

Nhưng chắc chắn phải dạy cho nàng một bài học.

Phượng Khê nhìn năm đạo sư khác, hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì không? Nếu có thì nói nhanh lên, nếu không đợi lát nữa Lưu đạo sư không bắt được ta trong vòng ba chiêu, các ngươi lại lật lọng.”

Đồng đạo sư cất tiếng: “Lão lưu, dù sao bây giờ cũng đang khảo hạch, ba chiêu có hơi mạo hiểm đó. Mười chiêu đi!”

Tuy trong lòng Lưu đạo sư không vui, nhưng cũng chỉ đành đồng ý.

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Mười chiêu thì mười chiêu. Các ngươi đều đồng ý với vụ các cược này đúng không?”

Năm vị đạo sư đồng loạt gật đầu.

Đúng là ba chiêu có hơi mạo hiểm thất, mười chiêu thì đảm bảo hơn chút.

Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít ra vẫn còn Đồng đạo sư khá đáng tin.

Phượng Khê xác nhận thêm lần nữa, thậm chí còn lấy đá lưu ảnh ra ghi lại.

Sáu đạo sư: “…”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Phượng Khê hành lễ với Lưu đạo sư: “Lưu đạo sư, mong được chỉ giáo!”

Lưu đạo sư thầm nói: lúc này ngươi lễ phép quá nhỉ, sao lúc trước bẫy ta ngươi không nghĩ tới lễ phép đi?

Ông ta khẽ hếch cằm: “Ngươi ta chiêu trước đi!”

Phượng Khê cũng không khách sáo, thanh kiếm gỗ của nàng bay ra, đ.â.m thẳng về phía tim Lưu đạo sư.

Chẳng qua, tốc độ của kiếm gỗ chậm như rùa bò vậy.

Nửa đường nó thậm chí còn tạm dừng một lát.

Lưu đạo sư cảm thấy không cần đến mười chiêu, thậm chí ba chiêu cũng là nhiều rồi. Với năng lực tép riu của nàng, chỉ cần một chiêu đã đủ rồi!

Cách tấn công của Yểm tộc khá giống Ma tộc, cũng là Mộng khí thành mãnh thú hoặc binh khí để tiến hành tấn công.

Chẳng qua, tu sĩ đạt tới kỳ Nguyên Anh còn có thể dệt ảo cảnh, lợi dụng lúc thần thức của kẻ địch hoảng hốt rồi tấn công bất ngờ.

Lưu đạo sư cảm thấy đối phó với một con gà bệnh như Phượng Khê thì không cần dệt ảo cảnh làm gì cho tốn công, thế nên ông ta chỉ hóa Mộng khí thành một chiếc rìu, bổ về thanh kiếm gỗ.
 
Back
Top Bottom