Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 230: Chương 230



Đúng lúc này, mọi người nghe Phượng Khê nói tiếp: “Tần Mộc, trong một đội không thể nói hai lời, chúng ta phải thống nhất hành động, nên trong hai chúng ta, phải có một người đứng ra làm đội trưởng. Ta thấy ta thích hợp hơn, ngươi thấy sao?”

Tần Mộc: “…”

“Tần Mộc, ngươi đừng hiểu lầm. Sở dĩ ta nói vậy, không phải muốn thể hiện ta mạnh hơn ngươi, mà chỉ muốn ôm trách nhiệm vào người mình. Ngươi là người thông minh, ta tin ngươi có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta.”

Tần Mộc giật mình.

Tuy Phượng Khê vừa rót cho họ một bát “súp gà cho tâm hồn”, nhưng nếu có thể không đắc tội người khác, thì vẫn đừng đắc tội thì hơn.

Nếu để Phượng Khê đảm nhiệm vai trò đội trưởng, vậy lửa giận của ba lớp kia sẽ tập trung hết lên người nàng.

Hơn nữa, Tần Mộc đã nhìn ra, tuy tu vi của Phượng Khê chẳng ra gì, nhưng lại có cả bụng ý đồ xấu, để nàng làm đội trưởng cũng không tệ.

Vì thế hắn ta chỉ thoáng do dự, rồi đồng ý ngay.

Phượng Khê hỏi các học sinh còn lại của lớp Hoàng: “Các ngươi có ý kiến gì không?”

Không ai hé răng.

Nếu không nhờ Phượng Khê, sợ rằng rất nhiều người trong số họ đã bị loại rồi.

Vì thế, để nàng làm đội trưởng chẳng có gì không tốt cả.

Phượng Khê gật đầu: “Nếu không ai có ý kiến gì, vậy từ giờ trở đi, ta chính là đội trưởng của lớp Hoàng. Về sau đừng gọi tên ta, cứ gọi đội trưởng là được!”

“Để tiện quản lý, ta sẽ chia các ngươi thành năm tổ, các ngươi tự đề cử tổ trưởng đi!”

Mọi người rất nghe lời, bắt đầu chia tổ.

Tần Mộc - người vừa bị loại khỏi vị trí người dẫn đầu - đã vinh quang trở thành tổ trưởng của tổ hai.

Mọi người đang theo dõi qua đá truyền ảnh: “…”

Phượng Khê vốn nên bị đánh hội đồng, nay lại lắc mình trở thành đội trưởng của lớp Hoàng?

Vô lý quá thể!

Tâm trạng của Độc Cô viện trưởng cực kỳ phức tạp. Ông ta cảm thấy, nếu để Phượng Khê ở lại thư viện Thiên Khư thêm một, hai năm nữa, sợ rằng cái chức Viện trưởng của ông ta sẽ phải nhường cho nàng mất thôi.

Sao Nhân tộc lại xuất hiện một yêu nghiệt thế này?

May mà tu vi của nàng thấp, đoán chừng những giai đoạn khảo hạch tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.

Lúc này, thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, nhiệm vụ của giai đoạn hai được công bố.

“Các thí sinh có năm canh giờ để hái quả Niết Bàn. Thư viện sẽ căn cứ vào tổng số quả hái được để xếp hạng thành tích.”

Phượng Khê nhìn Tần Mộc: “Tần tổ trưởng, ngươi hãy giới thiệu sơ qua về cây Lôi Kích cho ta nghe đi!”

Trong lúc nhất thời, Tần Mộc chưa kịp phản ứng lại, hắn ta sửng sốt một lát rồi mới nhận ra, hiện tại mình đã không còn là lớp trưởng nữa, mà là… tổ trưởng.

Hắn ta vội đáp: “Cách đây ba trăm dặm có một nơi đặc biệt được mọi người gọi là Vùng đất bị nguyền rủa. Nghe nói nơi này không được Thiên Đạo chúc phúc. Cứ cách vài năm, nơi này sẽ bị sét đánh một lần, nên nơi này rất hiếm có Yểm thú.”

“Nhưng nơi này có một loại Yểm thực đặc biệt, đó là cây Lôi Kích. Sau khi bị sét đánh trúng, cây Lôi Kích chẳng những không c.h.ế.t, mà còn ra hoa kết quả. Quả được kết ra chính là quả Niết Bàn.”

“Nửa năm trước, Vùng đất bị nguyền rủa vừa mới bị sét đánh, nên tất cả cây Lôi Kích đều đã nở hoa, bây giờ đúng độ quả Niết Bàn chín.”

Phượng Khê gật đầu: “Thú vị đấy! Không ngờ trên đời này lại có thứ thích bị sét đánh. Vậy hái quả Niết Bàn có nguy hiểm gì không?”

Tần Mộc đáp: “Sở dĩ cây Lôi Kích có thể chịu được sét là do bản thân nó có thuộc tính Lôi hiếm gặp. Chúng có thể hấp thụ sức mạnh của sét, rồi chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân. Hễ cảm nhận được nguy hiểm, là chúng sẽ phóng sét tấn công kẻ địch, thường xuyên có người bị chúng đánh c.h.ế.t. Nếu muốn hái đủ số lượng quả Niết Bàn, thì e rằng chúng ta sẽ phải trả giá lớn đó.”

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Hóa ra là vậy. Cái đó, ta hỏi thêm câu nữa, quả Niết Bàn hái được có phải cũng chỉ cần nộp một nửa thôi không?”

Tần Mộc sửng sốt: “Đúng vậy.”

“Vậy ta đổi cách hỏi khác. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, nếu chúng ta hái được những loại thảo dược hoặc quả dại khác, thì có cần nộp một nửa không?”

Tần Mộc lắc đầu: “Không cần đâu. Chỉ cần nộp một nửa vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu thôi, những vật phẩm khác đều thuộc quyền sở hữu của cá nhân.”

Phượng Khê gật đầu: “Thế thì ta yên tâm rồi. Đi thôi, bây giờ chúng ta xuất phát tới Vùng đất bị nguyền rủa nào! Đội trưởng ta đây sẽ dẫn các ngươi đi hái quả Niết Bàn.”

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Phượng Khê hiện rõ trên đá truyền ảnh, trong lòng Độc Cô viện trưởng mơ hồ có một loại dự cảm xấu, nhưng chỉ chốc lát sau, ông ta lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều.

Chỉ đi hái mấy quả Niết Bàn mà thôi, nàng còn có thể bày trò gì?

Đường đi của bốn lớp đã được định sẵn, họ phải đi đúng tuyến đường đã được phân, nếu không sẽ bị tính vi phạm quy định.

Phượng Khê bĩu môi, thế mà lúc trước nói là không có quy tắc, đây không phải quy tắc thì là gì?

Nàng vốn định mặt dày theo đuôi ba lớp khác, phòng trên đường có nguy hiểm thì còn ba lớp kia làm đá kê chân cho họ.

Giờ thì hay rồi, chỉ có thể dựa vào bản thân.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 231: Chương 231



Tuy đối với các tu sĩ, ba trăm dặm chẳng đáng là bao, nhưng càng tới gần Vùng đất bị nguyền rủa, khí hậu càng khắc nghiệt.

Một khắc trước mặt trời vẫn treo cao, thế mà giờ đây đã lạnh tới độ run cầm cập.

Thi thoảng còn có gió thổi vù vù, khiến mọi người không mở nổi mắt.

Không chỉ vậy, trên đường họ còn bị đủ loại Yểm trùng tấn công.

Cũng may họ đã vượt qua một qua một cách thuận lợi.

Trải qua vài trận chiến, nhóm Phượng Khê và học sinh lớp Hoàng ngày càng ăn ý hơn.

Đương nhiên, thân là người chỉ huy, Phượng Khê chỉ cần cầm kiếm gỗ đứng một góc khua tay múa chân là được, căn bản không cần ra tay.

Cuối cùng cũng đến Vùng đất bị nguyền rủa.

Diện tích của nơi này cực kỳ rộng lớn, đến độ dù người của bốn lớp đều đã tới, nhưng lại không nhìn thấy nhau.

Do cứ cách vài năm lại bị sét đánh một lần, nên thực vật nơi đây khá thấp bé, cây Lôi Kích rất dễ thấy.

Lá cây đỏ sẫm và quả Niết Bàn vàng rực đã tăng thêm chút sức sống cho nơi này.

Ừm, đó là suy nghĩ riêng của Phượng Khê.

Chứ người khác chẳng cảm nhận được chút sức sống nào, chỉ cảm thấy yêu dị mà thôi.

Bởi khi lay động, lá cây Lôi Kích sẽ phát ra tiếng roẹt roẹt, rõ ràng có chứa sức mạnh lôi điện.

Nếu bị sức mạnh đó bổ vào người, kiểu gì cũng cháy đen thành than cho xem.

Hơn nữa, cây Lôi Kích có lãnh thổ riêng, khu vực họ đang đứng chỉ thấy có mỗi một cây Lôi Kích.

Tần Mộc nói nhỏ với Phượng Khê: “Đội trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Phượng Khê không đáp mà hỏi lại: “Ngươi cảm thấy nên làm gì bây giờ?”

Tần Mộc đáp ngay: “Ta cảm thấy tốt nhất chúng ta nên chia thành hai đội, một đội hấp dẫn sự chú ý của cây Lôi Kích, đội còn lại nhân cơ hội hái quả Niết Bàn. Tuy rất có thể sẽ xảy ra một vài thương vong, nhưng đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi.”

Phượng Khê lắc đầu: “Chúng ta là một tập thể, tính mạng của mỗi đồng học đều vô cùng quý giá. Dù có phải từ bỏ nhiệm vụ, cũng không được để con người trở thành vật hi sinh. Nhớ cho kỹ, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất.”

Tần Mộc sửng sốt.

Từ trước đến nay, họ vẫn luôn được dạy rằng cá lớn nuốt cá bé.

Nếu ngươi bị thương hoặc mất mạng, thì đó là do ngươi không có năng lực, không thể trách người khác!

Nhưng Phượng Khê lại nói mạng sống là quan trọng nhất, không được để các đồng học trở thành vật hi sinh.

Các học sinh của lớp Hoàng cũng ngẩn người.

Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng lạnh lùng nói: “Phượng Khê này biết mê hoặc lòng người thật đấy. Cái gì mà không để con người trở thành vật hi sinh, chuyện ngay cả Nhân tộc các ngươi cũng không làm được, còn không biết xấu hổ lấy ra dạy đời người khác!”

Hải trưởng lão liếc ông ta: “Ngươi đâu phải Nhân tộc, sao ngươi biết bọn ta không làm được?”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Tuy ông ta không phải Nhân tộc, nhưng ông ta có mắt, có tai mà!

Ai chẳng biết Nhân tộc thích nội chiến!

Không nói đâu xa, chỉ riêng bốn tông lớn đã đấu như gà chọi rồi.

Nhưng hiện tại điều ông ta quan tâm hơn là Phượng Khê sẽ dùng cách gì để hái quả Niết Bàn.

Nói thì hay lắm, nhưng nếu thực lực không theo kịp, thì sẽ thành chê cười.

Tần Mộc vừa phục hồi lại tinh thần cũng đang hỏi Phượng Khê: “Đội trưởng, vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ?”

Phượng Khê cong môi cười.

Không biết vì sao, Tần Mộc cảm thấy nụ cười của nàng có hơi… âm hiểm.

Phượng Khê rút ra khỏi nhẫn trữ vật mấy bó sợi sắt thật to, bảo mấy người Giang Tịch bện thành mấy sợi dây sắt dài. Một đầu của sợi dây uốn thành vòng tròn, đầu còn lại cắm xuống đất.

“Nào! Chúng ta đồng tâm hiệp lực tròng những vòng tròn này vào cây Lôi Kích!”

Vẻ mặt đám người Tần Mộc hiện rõ vẻ hoang mang, làm vậy để làm gì?

Nhưng thấy mấy người Nhân tộc đã bắt đầu thực hiện, họ chỉ đành tiến lên giúp đỡ.

Phượng Khê híp mắt nhắm thật chuẩn, sau đó chỉ huy mọi người ném vòng, ném xong là chạy ngay.

Không thể không nói, trình độ ném vòng của mọi người không tệ. Trừ một chiếc vòng ném trượt, tất cả những chiếc còn lại đều trúng.

Thấy bản thân bị tròng mấy chiếc vòng, cây Lôi Kích tức giận không thôi.

Nó liều mạng rung cành lá để thoát khỏi vòng tròn.

Sức mạnh tia sét tạo thành những tia lửa nhỏ.

Kết quả, tất cả sức mạnh tia sét đều bị vòng tròn sắt hấp thụ, rồi dẫn xuống lòng đất.

Cây Lôi Kích ngơ ngác!

Chuyện gì thế này?

Linh trí của nó có hạn, nên chỉ có thể liều mạng rung cành.

Và kết quả của hành động này là, nó đã hao hết sức mạnh của sét.

Khi cành lá chạm vào nhau, đã không có tia lửa điện nữa.

Phượng Khê khẽ búng tay!

“Đi hái quả nào!”

Đám người Tần Mộc vẫn chưa hết hoang mang.

Làm thế cũng được ư?

Nhưng họ vẫn đi theo Phượng Khê tới gần cây Lôi Kích, bắt đầu hái quả Niết Bàn.

Cũng chẳng khác khi hái những loại quả bình thường là bao.

Phượng Khê còn nhân cơ hội nếm thử hai quả.

Mấy người Giang Tịch lại ngại không dám ăn.

Bởi tổng cộng cũng chẳng có nhiều.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 232: Chương 232



Sau khi hái xong, Phượng Khê nói với Quân Văn: “ Ngũ sư huynh, tạo hình của cây Lôi Kích chẳng đẹp gì cả, huynh tỉa tót cho nó chút đi.”

Quân Văn lập tức hiểu ra.

Tiểu sư muội muốn chặt cành chứ gì.

Thế là, hắn hăng hái đi “tỉa” cành lá cho cây.

Cuối cùng, cây Lôi Kích chỉ còn lại một thân cây trơ trọi, trông chẳng khác gì cái cọc gỗ.

Phượng Khê nói với mấy người Tần Mộc: “Rễ nó vẫn nguyên vẹn, chẳng mấy chốc sẽ mọc lại cành lá thôi, chắc chắn sẽ đẹp hơn trước kia nhiều.”

Lòng nàng vô cùng thỏa mãn.

Nàng muốn chặt thêm vài cây Lôi Kích nữa.

Bởi nàng muốn dùng gỗ Lôi Kích để xây nhà.

Để mỗi khi Thiên Lôi đánh nàng, nàng sẽ trốn biệt trong phòng không ra ngoài.

Cảm tạ Yểm Hoàng, cảm tạ Độc Cô viện trưởng, cảm tạ cây Lôi Kích!

Đã cho nàng một chỗ chắn gió che mưa.

Để nàng tạm biệt nỗi khổ bị sét đánh.

Nàng sẽ yêu họ nhiều nhiều!

Độc Cô viện trưởng choáng váng không thôi.

Nàng đã lấy một nửa số quả Niết Bàn rồi mà vẫn chưa biết đủ, đằng này còn đòi lấy cả gỗ cây Lôi Kích!

Nàng có thể giữ chút liêm sỉ không hả?

Nếu có thể quay ngược thời gian về thời khắc lòng dấy lên dự cảm không tốt kia, ông ta nhất định sẽ thêm một quy tắc: cấm chặt cây!

Đừng nói ông ta, ngay cả bốn người Hải trưởng lão cũng không ngờ rằng Phượng Khê sẽ làm ra chuyện như vậy.

Quá tàn nhẫn!

Người ta chỉ vơ vét chút váng dầu rồi, nàng thì hay rồi, đến cả cặn cũng không chừa.

Hải trưởng lão khẽ hắng giọng: “Cái đó, nha đầu Tiểu Khê này vẫn biết chừng biết mực, mới chỉ chặt cành mà không đào đứt rễ, chẳng bao lâu sau, cành lá sẽ mọc lại, thân cây kia sẽ trở thành cây đại thụ che trời thôi.”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Ý ngươi là, ta còn phải cảm ơn nàng đã nể tình mà nương tay ư?

Đừng tưởng ông ta không biết nguyên nhân nàng không đào cả rễ. Bởi cây Lôi Kích chỉ có thể tồn tại ở Vùng đất bị nguyền rủa, dù nàng đào về cũng không sống được.

Nếu có thể sống, nàng đã đào từ lâu rồi!

Lúc này, Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông cười nói: “Độc Cô viện trưởng, tuy nha đầu Tiểu Khê có hơi nghịch ngợm, nhưng con bé cũng đã cung cấp cho các ngươi một cách hái quả Niết Bàn cực kỳ hiệu quả đấy thôi. Về sau, các ngươi không cần mạo hiểm bị sét đánh nữa. Cứ coi như gỗ cây Lôi Kích là thù lao mà các ngươi trả cho con bé đi!”

Hồng trưởng lão của Ngự Thú Môn cũng gật đầu: “Đúng đó, đây là cách hay có tiền cũng không mua được, bởi mạng người là vô giá kia mà! Độc Cô viện trưởng, ta nói không xuôi tai cho lắm, nhưng trong chuyện này các ngươi chiếm hời lớn rồi còn gì!”

Kim trưởng lão của Vạn Kiếm Tông lập tức hùa theo: “Đừng nói Tiểu Khê chỉ chặt cành của một cây Lôi Kích, dù con bé chặt một trăm tám mươi cây, thì các ngươi cũng không thiệt. Độc Cô viện trưởng, đừng bảo ngươi định thêm quy tắc giữa chừng đấy chứ? Thay đổi xoành xoạch không phải một thói quen tốt đâu.”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Trước kia ông ta cũng từng giao tiếp với Nhân tộc, nhưng lúc đó ai nấy đều đường hoàng, chính trực, sao bây giờ lại trở nên vô liêm sỉ đến mức này?

Chẳng lẽ Nhân tộc đã gặp phải chuyện kỳ lạ gì đó?

Ông ta vốn định thêm một quy tắc, đó là cấm chặt cây.

Nhưng bị mấy người Hải trưởng lão rào trước đón sau, ông ta cũng không có mặt mũi thêm nữa.

Chỉ có thể cố kiềm chế sự đau lòng, nhìn Phượng Khê tiếp tục gây chuyện.

Lúc này, đám người Phượng Khê đã tìm thấy cây Lôi Kích thứ hai.

Trước lạ sau quen, lần này không cần Phượng Khê chỉ huy nữa, mọi người đều biết phải làm gì.

Khoảng cách giữa hai cây Lôi Kích rất xa, nên cây Lôi Kích số hai không biết cây Lôi Kích số một đã phải chịu đựng những gì.

Khi thấy mấy người Phượng Khê lấy ra dây sắt đen dài, nó còn cảm thấy họ rất nực cười.

Nhưng, chẳng bao lâu sau, nó cười không nổi nữa.

Hóa ra, người nực cười lại là chính nó.

Quân Văn nhận được ánh mắt của Phượng Khê, đang định tiến lên chặt cành, thì lại bị Hình Vu giành trước.

“Tiểu sư muội, để ta. Ta rất giỏi tỉa tót cây cối!”

Quân Văn trợn trắng mắt, thầm nghĩ: ngươi xum xoe cũng chỉ tổ uổng công thôi.

Chỉ cần có sư huynh ruột là ta ở đây, đời này ngươi cũng chỉ có thể làm một sư huynh ghẻ.

Tần Mộc và học sinh lớp Hoàng đã c.h.ế.t lặng.

Phượng Khê tới đây đâu phải để tham gia khảo hạch.

Nàng tới nhập hàng đấy chứ!

Đầu tiên là một viên đá Mộng Li to đùng, bây giờ là hai cây Lôi Kích, sao họ cứ cảm thấy, thư viện Thiên Khư của họ giống hệt một kẻ… coi tiền như rác thế nhỉ?

Nhưng chuyện này không quan trọng.

Quan trọng là họ đã hái được khá nhiều quả Niết Bàn.

Cứ tiếp tục cái đà này, họ sẽ lại giành hạng nhất của giai đoạn này cho xem!

Nghĩ đến đây, có vài người tiến lên chủ động giúp Hình Vu chặt cây.

Mọi người đều là đồng học mà, giúp đỡ nhau cũng là lẽ đương nhiên thôi!

Độc Cô viện trưởng và các đạo sư suýt thì tức nổ mũi.

Rốt cuộc các ngươi là người phe nào? Sao lại ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thế kia?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 233: Chương 233



Phượng Khê không biết xây một gian phòng cần bao nhiêu gỗ, nên nàng không hề dừng lại, mà tiếp tục đi “đánh chiếm” cây Lôi Kích số ba…

Độc Cô viện trưởng cảm thấy trái tim đau đớn không thôi.

May mà thời gian khảo hạch chỉ có năm canh giờ, chứ nếu không hạn chế về mặt thời gian, sợ rằng Phượng Khê sẽ chặt hết tất cả cây Lôi Kích ở Vùng đất bị nguyền rủa mất thôi.

Chỉ còn nửa canh giờ nữa là hết thời gian khảo hạch, Phượng khê đã chặt được tám cây Lôi Kích.

Khi nàng đang chuẩn bị bảo Quân Văn chặt cây số chín, thì ánh trăng giữa trời đột nhiên bị mây đen che khuất.

Những người khác không quá để bụng, bởi đây không phải chuyện hiếm gặp.

Nhưng da đầu Phượng Khê lại tê dại từng cơn.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, hỏi Tần Mộc: “Này, cách bao lâu thì Vùng đất bị nguyền rủa sẽ bị sét đánh một lần thế? Từng có tiền lệ cách nửa năm bị đánh một lần chưa?”

Tần Mộc đáp: “Thường sẽ cách từ ba đến năm năm. Thi thoảng sẽ cách tận bảy, tám năm. Nhưng ngắn nhất cũng phải cách ba năm.”

Phượng Khê thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm xúc bất an trong lòng nàng vẫn chẳng hề dịu đi, thế là nàng nói với Quân Văn: “Huynh đừng chặt vội, để muội tâm sự với nó đã.”

Quân Văn: “…”

Những người khác: “…”

Nàng muốn tâm sự với cây Lôi Kích á?

Tâm sự chuyện gì?

Chẳng lẽ tâm sự chuyện nàng đã chặt tám đồng loại của nó?

Hay là báo trước cho nó rằng nàng sắp tạo cho nó một hình tượng mới?

Phượng Khê tới gần cây Lôi Kích, cười tủm tỉm nói: “Ban nãy ta chỉ đùa ngươi chút thôi. Với một người lương thiện như ta, hái quả của ngươi đã là quá đáng lắm rồi, sao có thể chặt cành của ngươi nữa?”

Mọi người lẳng lặng ngửa đầu nhìn trời.

Khi nói những lời này, lương tâm của nàng không đau ư?

Phượng Khê nói tiếp: “Ta nghe nói, ngươi rất thích bị sét đánh. Để bồi thường cho ngươi, chi bằng ta giúp ngươi triệu hoán một tia sét tới đây nhé?”

Cây Lôi Kích: “…” Nàng đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?

Chỉ bằng nàng mà cũng đòi triệu hoán thiên lôi á?

Nàng tưởng bản thân là Thiên Đạo chắc?

Đúng lúc này, một tia sét xẹt qua giữa không trung, rồi bổ thẳng về phía Phượng Khê.

Đương nhiên, trong mắt những người khác, là sét đánh về phía cây Lôi Kích. Bởi hiện tại Phượng Khê đang đứng dưới tán cây Lôi Kích.

Cả cây Lôi Kích và mọi người đều sững người.

Phượng Khê thế mà thật sự triệu hoán được một tia sét!

Nàng còn là người không?

Bây giờ Phượng Khê không có thời gian để tự hỏi xem bản thân có còn là người không. Nàng hoảng hốt nhận ra rằng tia sét lần này thô to hơn tia sét lần trước nhiều.

Nàng vừa né sét, vừa hét lên với cây Lôi Kích: “Ngươi còn chờ gì nữa? Mau chủ động hứng sét đi! Cơ hội ngàn năm có một đó, nếu bỏ lỡ, ngươi sẽ hối hận cả đời cho xem!”

Cây Lôi Kích thoáng ngơ ngác. Trước kia nó vẫn luôn bị động chịu sét, giờ nha đầu Nhân loại kia lại bảo nó có thể chủ động hứng chịu!

Chủ động thế nào?

Khi nó chưa biết bản thân nên làm gì, Phượng Khê đã ném một sợi dây sắt lên thân cây của nó.

Cây Lôi Kích đã dồn gần như toàn bộ linh trí của bản thân vào thời khắc này.

Nó rung cành thật mạnh, khiến sợi sắt chạm vào tia sét.

Đoàng!

Sức mạnh của sét lập tức truyền tới người nó.

Chính là loại cảm giác này!

Quá sảng khoái!

Sảng khoái hơn việc bị động chịu sét nhiều!

Hóa ra, đây mới là cách tu luyện chính xác!

Nếm được vị ngọt, cây Lôi Kích càng rung cành mạnh hơn, để sợi sắt đuổi theo tia sét.

Phượng Khê vừa chạy vừa ném sợi sắt lên thân cây, sợi sắt càng nhiều, cơ hội cây Lôi Kích đuổi kịp tia sét càng lớn.

Thiên Lôi sắp tức c.h.ế.t rồi.

Vất vả lắm nó mới tìm được cơ hội đánh nha đầu thối này, kết quả lại bị cây Lôi Kích ngăn cản.

Thích bị sét đánh đúng không?

Vậy nó sẽ đánh cây Lôi Kích thành than trước, rồi đánh Phượng Khê sau!

Thế là, thiên lôi chủ động bổ thẳng xuống cây Lôi Kích.

Cây Lôi Kích không chịu nổi.

Lá cây cuộn tròn lại.

Phượng Khê hét về phía mấy người Giang Tịch đang ngẩn người ở phía xa: “Tròng vòng tròn sắt vào người nó! Nhanh!”

Lúc này mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng ném vòng tròn sắt lên cây Lôi Kích.

Ném xong, cây Lôi Kích đã trở thành… trạm trung chuyển.

Toàn bộ sức mạnh của sét mà thiên lôi giáng xuống người cây Lôi Kích đều bị dẫn vào lòng đất.

Thiên Lôi tức điên lên.

Nó chỉ đành bỏ qua cây Lôi Kích, quay sang đánh Phượng Khê.

Phượng Khê khẽ đảo mắt, bảo mấy người Quân Văn đừng tròng vòng tròn sắt lên cây Lôi Kích nữa, mà tròng lên tia sét.

Không có “kẻ trung gian” hưởng “chênh lệch giá”, tốc độ truyền xuống đất lại càng nhanh hơn.

Thiên Lôi tức run người.

Nó là thiên lôi, không phải lừa.

Thế mà họ lại tròng “dây sắt” vào cổ nó.

Phượng Khê, ngươi thật sự quá thất đức!

Nếu các tu sĩ đều học theo, sau này khi độ kiếp, ai nấy cũng tròng dây sắt vào cổ nó, thì nó còn mặt mũi đâu nữa!

Nàng chờ đó cho nó!

Sớm muộn gì nó cũng nghĩ ra cách giải quyết vòng sắt rách của nàng.

Đến lúc đó, nó sẽ khiến nàng trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 234: Chương 234



Thấy không có khả năng thắng, Thiên Lôi run rẩy bay đi.

Đợi nó đi, Phượng Khê mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng khẽ phủi bụi đất trên người, rồi cười tủm tỉm nói với mọi người: “Thấy chưa? Thiên Lôi chẳng hề đáng sợ, nó cũng giống như lừa thôi, mọi người chỉ cần siết chặt dây cương, là nó sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời.”

“Thiên Lôi còn thế, huống hồ là những thứ khác? Vì thế, các ngươi không cần tự coi nhẹ mình, tiềm lực của con người là vô tận, chỉ cần các ngươi chịu cố gắng, thì chắc chắn sẽ được báo đáp…”

Mọi người vốn đang ngơ ngác lập tức nhiệt huyết sôi trào.

Đúng vậy!

Họ chính là người đã tròng dây sắt vào cổ Thiên Lôi đó!

Về sau sẽ chẳng có chuyện gì làm khó được họ cả.

Lớp Thiên ư?

Hừ!

Chẳng là cái thá gì cả!

Thấy khích lệ nhiêu đó cũng đủ rồi, Phượng Khê nói tiếp: “Được rồi, sắp hết giờ rồi, chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ, chờ khảo hạch kết thúc thôi.”

Dứt lời, nàng đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất, lấy ra một quả Niết Bàn cắn răng rắc.

Loại quả này vừa giòn vừa ngọt, còn có tác dụng giải khát.

Lúc này, ở nơi cách họ chừng trăm dặm, lớp Thiên đang hái quả Niết Bàn.

Đối với họ, cây Lôi Kích không quá đáng sợ, bởi họ đông người và phần lớn họ đều sở hữu tu vi Kim Đan.

Thậm chí Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải còn chẳng thèm ra tay, chỉ cao ngạo đứng một bên quan sát.

Nói cũng trùng hợp, Thiên Lôi vừa hay bay ngang qua chỗ họ.

Nó càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng. Nếu không làm chút gì đó, nó sẽ phát điên lên mất.

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi của Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải, nó lập tức cảm thấy hắn ta đang châm chọc nó.

Thế là, nó dồn tất cả sức mạnh còn lại, bổ thẳng vào người hắn ta.

Tam Hoàng tử coi như xui xẻo tột cùng.

Hắn ta bị sét đánh đến ngất xỉu.

Người của lớp Thiên đều bị dọa đến choáng váng.

Đang yên đang lành, sao Tam hoàng tử lại bị sét đánh?

Đừng bảo đã làm chuyện gì trái ý Thiên Đạo đấy nhé?

May mà sức mạnh còn lại cũng không nhiều, nên sau khi được cấp cứu, Tam hoàng tử đã tỉnh lại.

Hắn ta nghĩ mãi mà chẳng rõ vì sao bản thân lại bị sét đánh. Thấy ánh mắt những người xung quanh nhìn mình có điều khác thường, hắn ta vừa thẹn vừa tức.

Dưới cơn lửa giận công tâm, hắn ta hộc ra một ngụm m.á.u, rồi lại hôn mê bất tỉnh.

Những người đang quan sát bên ngoài đá truyền ảnh: “…”

“...?”

Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Họ biết nói gì bây giờ?

Nên khen hành động của Phượng Khê quá kinh người, hay chê Tam hoàng tử quá xui xẻo?

Còn nữa, rốt cuộc tia Thiên Lôi kia đến đánh cây Lôi Kích hay đến đánh Phượng Khê?

Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy thiên lôi đến đánh cây Lôi Kích.

Bởi đâu có lý do gì mà đánh Phượng Khê.

Sở dĩ nó nửa đường chuyển hướng sang đánh Phượng Khê, chẳng qua là giận chó đánh mèo thôi, giống như với Tam hoàng tử vậy đó.

Lúc này, thời gian khảo hạch đã hết.

Lớp Hoàng lại lần nữa giành được hạng nhất với lợi thế áp đảo.

Sắc mặt của Sở Liên Tu - lớp trưởng lớp Huyền lập tức tái xanh!

Trước kia có lớp Hoàng lót đáy, lớp Huyền của hắn ta vẫn có thể tiến vào giai đoạn khảo hạch cuối cùng.

Nhưng bây giờ lớp Hoàng đã vọt lên giành hạng đầu, lớp hắn ta đã xếp bét hai lần. Cứ cái đà này, lớp hắn ta chắc chắn sẽ bị loại.

Đoán chừng là do đám đệ tử Nhân tộc giở trò.

Vận may của họ tốt thật đấy!

Nhưng quá tam ba bận, giai đoạn khảo hạch thứ ba này, chắc chắn lớp hắn ta sẽ đạp lớp Hoàng dưới chân.

Không ngờ rằng, hiện tại học sinh lớp Hoàng đã không để lớp hắn ta vào mắt nữa rồi!

Đối thủ của họ là lớp Thiên cơ!

Bởi học sinh của lớp Hoàng đều là những người đã đối đầu với Thiên Lôi kia mà!

Trước kia lớp Huyền lạnh nhạt, khinh bỉ họ, giờ đây họ đã leo tới một tầm cao mới là lớp Huyền không thể với tới.

---

Sau khi giai đoạn khảo hạch thứ hai kết thúc, các thí sinh vẫn có một canh giờ để nghỉ ngơi.

Phượng Khê lấy lều trại nhỏ của mình ra, ngáp dài nói: “Ta ngủ một lát, tổ một phụ trách canh gác nhé.”

Dứt lời, nàng chui vào lều trại nhỏ, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.

Nhưng mặt đất chợt rung nhẹ…

Tuy chỉ là độ rung rất nhỏ, nhưng Phượng Khê vẫn bừng tỉnh.

Nàng tưởng Thiên Lôi đã chui xuống đất để trả thù nàng, nên sợ tới mức nhảy vọt từ trong lều ra ngoài.

Dọa cho mấy người Giang Tịch sợ hãi không thôi.

Tiểu sư muội bị… mộng du ư?

Phượng Khê không để ý tới họ, mà cẩn thận dịch lều ra để kiểm tra.

Và rồi nàng phát hiện trên mặt đất có một khe nứt.

Nàng không nhịn được mà cười lạnh: hừ, định ngấm ngầm dở trò với nàng á? Nàng sẽ chơi c.h.ế.t nó!

Nhưng khi nàng lấy gậy chống sét ra, thì chợt nhìn thấy một cây nấm nhỏ màu vàng trồi lên khỏi khe nứt.

Ngay sau đó, những nơi khác cũng lục tục có nấm nhỏ trồi lên.

Phượng Khê: “…”

Tần Mộc kinh ngạc thốt lên: “Là nấm Huyễn Kim! Trời ạ, thế mà lại là nấm Huyễn Kim trong truyền thuyết. Nhanh, nấm này chỉ mọc trong nửa canh giờ là sẽ hóa thành bột mịn ngay, chúng ta tranh thủ hái mau đi!”

Điều Phượng Khê quan tâm là: “Nấm này có ngon không? Có đáng tiền không?”

Tần Mộc: “… Ngon! Rất đáng tiền!”

Hắn ta vừa dứt lời, Phượng Khê đã hái được vài cây.

Tần Mộc: “…”

Xem ra cuộc sống ở Nhân tộc quá nghèo khổ.

Nếu không vì sao Phượng Khê lại cố chấp với đồ ăn và tiền như thế cơ chứ?

Chậc, đáng thương quá đi!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 235: Chương 235



Phượng Khê không biết bản thân đã khơi gợi lòng thương hại của Tần Mộc, bây giờ con hàng này chỉ hận bản thân không thể mọc ra tám cái tay, để hái được thật nhiều, thật nhiều nấm Huyễn Kim.

Nàng hái! Nàng hái! Nàng hái hái hái!

Hái về nấu canh cho sư phụ uống!

Hái về đổi linh thạch cho sư phụ!

Nàng suy đoán, có thể do nàng dẫn một lượng lớn sức mạnh của sét vào đất, nên mới thôi thúc đám nấm Huyễn Kim này mọc lên.

Không ngờ đồ chó Thiên Lôi kia còn có tác dụng này.

Những người đang quan sát qua đá truyền ảnh lại lần nữa chìm vào bầu không khí im lặng đầy quỷ dị.

Nấm Huyễn Kim một năm chẳng mọc được mấy cây, ấy thế mà giờ đây lại mọc cả mảng lớn!

Vận may của Phượng Khê tốt quá rồi đấy!

Quan trọng là, thứ này không phải vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu, ai hái được thì thuộc về người nấy.

Nàng lại kiếm bộn rồi!

Hải trưởng lão nói: “Không thể không nói, nha đầu Phượng Khê quả là điềm lành, những ai đi theo nàng đều được thơm lây. Không nói đâu xa, đám học sinh lớp Hoàng kia đúng thật là nằm thắng.”

“Thành tích không quan trọng, quan trọng là chúng đã tìm lại được sự kiên định và quyết tâm tu luyện, thứ này sẽ theo chúng cả đời. Độc Cô viện trưởng, ngươi có nên khen thưởng cho Tiểu Khê chút gì đó không?”

Độc Cô viện trưởng: “…”

Hay ông ta đưa cả thư viện Thiên Khư cho nàng luôn nhé?

Đồ già mà không biết xấu hổ!

Đúng là được hời mà còn khoe mẽ!

Phượng Khê đã kiếm đầy bồn đầy bát rồi, thế mà ngươi còn giúp nàng đòi khen thưởng. Ngươi không sợ nha đầu đó no c.h.ế.t à?

Ông ta nghiến răng, rồi gằn từng chữ: “Đợi cuộc khảo hạch kết thúc, ta nhất định sẽ khen thưởng cho nha đầu đó!

Tâm trạng của Hải trưởng lão vui vẻ không thôi.

Hóa ra chỉ cần mặt dày một chút, là cuộc sống sẽ tốt đẹp đến mức này!

Nếu sớm nhận ra điều này, ông ấy đã chẳng lãng phí thời gian ở Tàng Thư Các suốt bao nhiêu năm.

Mấy người Phượng Khê tốn chừng nửa canh giờ để hái sạch nấm Huyễn Kim.

Nàng vẫn chưa đã thèm, cất giọng tiếc nuối: “Nếu xuất hiện thêm một tia sét thì tốt rồi.”

Mọi người: “…”

Nàng đúng là điển hình cho câu nói cần tiền không cần mạng.

Mọi người cười nói trong chốc lát, thì nhiệm vụ của giai đoạn khảo hạch thứ ba được công bố.

Đó là tới tế đàn của Yểm tộc để tế bái tổ tiên.

Phượng Khê tò mò hỏi: “Nhiệm vụ này khó lắm à?”

Tần Mộc liếc nàng, đáp: “Không khó, nhưng có nguy hiểm đến tính mạng.”

Hai mắt Phượng Khê lập tức sáng rực lên: “Nguy hiểm thế nào?”

Tần Mộc: “…”

Sao hắn ta cứ cảm thấy nàng vừa hưng phấn vừa mong chờ thế nhỉ?

Không ngờ Phượng Khê đúng là rất hưng phấn và mong chờ thật. Bởi nàng đã phát hiện ra rằng, nhiệm vụ khảo hạch càng khó, thì nàng càng kiếm bộn.

Nói không chừng lần này sẽ kiếm được một khoản lớn ấy chứ.

Tần Mộc giải thích: “Tế bái tổ tiên gồm hai bước, bước đầu tiên là viết văn tế, không cần lo về nội dung, đã có bài tế mẫu, chỉ cần chép lại là được. Nhưng giấy và bút để sao chép được chế tạo đặc biệt, trong quá trình sao chép sẽ tốn một lượng thần thức cực lớn, chỉ cần bất cẩn xíu thôi là sẽ tổn thương thần thức, thậm chí biến thành người ngu dại.”

“Bước thứ hai là dâng văn tế qua đầu rồi tiến hành quỳ lạy. Trong quá trình này, ý thức còn sót lại của tổ tiên sẽ tấn công người quỳ lạy. Không thể tránh né, chỉ có thể chịu đựng. Nhẹ thì bị thương ngoài da, còn nặng thì sẽ bị thương nặng, thậm chí mất mạng.”

Nghe xong, Phượng Khê buột miệng hỏi: “Các ngươi cung phụng tổ tiên hay kẻ thù thế?”

Làm gì có tổ tiên nào tra tấn đời sau của mình như thế?

Tần Mộc vội nói: “Không thể nói vậy được. Tổ tiên làm vậy cũng chỉ muốn tôi luyện thần thức và ý chí của bọn ta, bọn ta nên cảm ơn mới đúng.”

Phượng Khê: “… Được thôi, dù sao cũng là tổ tiên của Yểm tộc các ngươi, các ngươi sẵn lòng thì cứ làm. Đệ tử Nhân tộc bọn ta không tham gia đâu, chỉ đứng ngoài hóng chuyện thôi.”

Tần Mộc cũng nghĩ vậy.

Thần thức của Nhân tộc vốn yếu ớt, căn bản không thể viết văn tế.

Vả lại, người ta đã giúp họ giành hạng nhất hai lần rồi, lần này họ nên tự thân vận động thì hơn.

Thế là, hắn ta nói: “Được! Tế đàn cách nơi này tận vài trăm dặm, chúng ta vẫn nên xuất phát nhanh thì hơn.”

Vì thế, mọi người vội bay về phía tế đàn.

Không bao lâu sau khi họ rời đi, Vùng đất bị nguyền rủa thoáng rung nhẹ, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Đoàn người Phượng Khê vội chạy thẳng tới tế đàn mà chẳng nghỉ ngơi lấy một giây phút nào.

Ba lớp khác đã tới.

Dù không muốn nhưng họ vẫn phải thừa nhận, thực lực của lớp Hoàng là yếu nhất, ngay cả tốc độ cũng chậm hơn người ta nhiều.

Thấy học sinh của lớp Huyền đã bắt đầu chép văn tế, Phượng Khê tò mò nghiêng đầu qua xem.

Lớp trưởng Sở Liên Tu của lớp Huyền đang chăm chú viết văn tế, vừa khẽ ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt nhỏ của Phượng Khê, hắn ta sợ tới độ tay run lên, tờ văn tế lập tức biến thành tro bụi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 236: Chương 236



Hắn ta suýt thì tức c.h.ế.t!

“Ngươi có ý đồ quấy rối đúng không?”

Gương mặt Phượng Khê hiện rõ vẻ vô tội: “Ta chỉ tò mò ngó một cái thôi, chẳng lẽ xem một cái cũng trái với quy tắc à? Lúc trước các ngươi cũng vây xem bọn ta đào đá Mộng Li đấy thôi, ta có nói gì đâu. Vả lại, vừa có người đứng cạnh đã không thể tập trung viết văn tế, vậy chứng tỏ ngươi cũng chẳng thành kính với liệt tổ liệt tông lắm đâu. Nếu là ta á, đừng bảo chỉ có một người đứng cạnh, dù có hàng trăm người vây xem, ta vẫn sẽ ngồi yên bất động.”

“Tiếc là đây không phải tổ tiên của Nhân tộc bọn ta, nên ta chỉ có thể xem ngươi viết. Đừng ngẩn người nữa, viết nhanh lên!”

Sở Liên Tu: “…”

Hắn ta chưa từng gặp người vô liêm sỉ thế này bao giờ!

Sắc mặt hắn ta tái đi vì tức.

Hắn ta chỉ nói một câu tám chữ, nàng lại đốp lại bằng một tràng dài.

Hắn ta chỉ hận không thể tát c.h.ế.t Phượng Khê, nhưng cuộc khảo hạch quan trọng hơn, nên chỉ có thể hung hăng lườm nàng, rồi tiếp tục viết văn tế.

Phượng Khê không quấy rối, yên tĩnh đứng cạnh quan sát.

Nàng phát hiện văn tế sử dụng chữ viết hiện hành, chứ không phải chữ thượng cổ.

Làm vậy cũng dễ hiểu thôi, bởi chữ thượng cổ đã thất truyền rồi kia mà.

Phượng Khê rất đồng tình với tổ tiên của Yểm tộc, vì để hưởng thụ sự hiếu kính của đời sau mà phải học chữ thêm lần nữa.

Khó trách họ lại dùng thần thức tấn công con cháu.

Đám con cháu bất hiếu này đúng là thiếu đòn!

Mới viết được năm dòng, trán của Sở Liên Tu đã ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng thần thức của hắn ta đã tới giới hạn chịu đựng.

Hắn ta chỉ đành tạm ngừng bút, nghỉ ngơi một lát.

Thấy Phượng Khê bĩu môi, tưởng Phượng Khê đang cười nhạo mình, hắn ta hừ lạnh: “Ngươi tưởng viết văn tế dễ dàng lắm chắc? Đây là bút phệ hồn, giấy hoàng tuyền, với tu vi của ngươi, cùng lắm chỉ viết được một dòng.”

Phượng Khê cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Ngươi coi trọng ta quá rồi đấy. Ta cùng lắm chỉ viết được hai chữ thôi.”

Sở Liên Tu: “…”

Nàng nói vậy khiến hắn ta không biết đáp lại thế nào.

Hắn ta vốn đã chuẩn bị một tràng dài lời nói, nhưng bây giờ đều không sử dụng được.

Cuối cùng, chỉ đành gằn từng chữ qua kẽ răng: “Ngươi biết thì tốt!”

Sở Liên Tu nghỉ ngơi một lát, rồi mới viết tiếp.

Khi hắn ta nghỉ ngơi thêm lần nữa thì phát hiện Phượng Khê đã biến mất.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn quang, phát hiện nàng đang ngó nghiêng ở khu vực tế đàn.

Sở Liên Tu: “…”

Một Nhân tộc như nàng còn quen thuộc với tế đàn hơn một Yểm tộc như hắn ta, thế cũng được ư?

Lúc này, một học sinh lớp Địa đang tế bái.

Hắn ta cung kính quỳ gối dưới dàn tế, hai tay nâng cao văn tế, chờ đợi sự tôi rèn của tổ tiên.

Đột nhiên, hai luồng Mộng khí hóa thành hai chiếc đinh, xuyên qua không gian, đ.â.m thẳng vào hai bên xương bả vai của học sinh nọ.

Học sinh nọ hét thảm thiết, đôi tay run rẩy, văn tế rơi xuống mặt đất.

Ngay sau đó, một luồng sát khí ập tới, học sinh nọ bị đánh bay ra ngoài, té ngã trên đất, phun ra một ngụm m.á.u.

Phượng Khê hít một hơi khí lạnh, tàn nhẫn thật!

So ra thì tổ sư gia của Huyền Thiên Tông nhà nàng vẫn tốt chán, cũng chỉ bắt nàng quỳ tới quỳ lui mà thôi.

Lúc này, một học sinh lớp Thiên tiến lên tế bái.

Vừa quỳ xuống, một luồng Mộng khí đã hóa thành thanh kiếm dài, đ.â.m về phía hắn ta.

Học sinh nọ vô thức ngửa người ra sau để né tránh.

Tránh được kiếm, nhưng hắn ta cũng bị sát khí đánh bay.

Phượng Khê thầm nghĩ: đây đâu phải tế bái, đây là tìm đánh thì có!

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi, lại có một học sinh lớp Thiên khác lên tế bái. Luồng Mộng khí hóa thành roi dài, đầu roi xé toạc không gian, đánh ba cái lên người hắn ta.

Tuy vết thương đau đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng hắn ta vẫn cung kính quỳ lạy.

Chỉ chốc lát sau, văn tế bay về phía tế đàn, hóa thành một ngọn lửa sắc lam, rồi biến mất chẳng thấy đâu nữa.

Cùng lúc đó, trước bồ đoàn xuất hiện một chiếc hộp ngọc.

Gương mặt của tên học sinh nọ lộ rõ vẻ vui sướng, hắn ta vội dập đầu khấu tạ tổ tiên, rồi cầm hộp ngọc lảo đảo rời khỏi dàn tế.

Phượng Khê: “…?”

Tế đàn còn phát phần thưởng à?

Tần Mộc vẫn chưa nói cho nàng biết chuyện này.

Nàng quan sát thêm một lát, phát hiện những đệ tử có thể chịu đựng tấn công, đều sẽ nhận được phần thưởng.

Từ biểu cảm mừng như điên của họ có thể đoán được rằng: phần thưởng cực kỳ quý giá.

Nàng lập tức hí hửng tới tìm Tần Mộc.

Tần Mộc đã làm hỏng hai tờ giấy viết, sốt ruột đến độ vầng trán ướt đẫm mồ hôi.

Thấy Phượng Khê tới, hắn ta cố gượng tinh thần, hỏi: “Đội trưởng, nếu ngươi không tế bái, chi bằng nhân dịp này nghỉ ngơi một lát đi, gom đủ sức để ứng phó với vòng khảo hạch tiếp theo.”

Phượng Khê cười tủm tỉm, nói: “Ta vừa nghĩ lại rồi, tuy ta là Nhân tộc, nhưng tổ tiên Yểm tộc cũng là tiền bối của ta, ta tế bái một lát cũng là chuyện nên làm. Thế, giấy và bút mực lấy ở đâu vậy?”

Tần Mộc: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 237: Chương 237



Ban đầu hắn ta còn tưởng Phượng Khê nói đùa, nhưng sau khi xác nhận đi xác nhận lại, hắn ta mới biết rằng nàng thật sự muốn tế bái.

Nàng điên rồi ư?

Họ là học sinh của thư viện Thiên Khư, không tế bái không được, còn nàng vì sao lại tự tìm đánh?

Đừng bảo là vì… phần thưởng đấy nhé?

Hắn ta do dự một lát, rồi vẫn nói: “Đội trưởng, tuy người tế bái thành công sẽ nhận được phần thưởng, nhưng phần thưởng không giống nhau, chưa chắc đã là thứ đáng giá. Từng có người chỉ nhận được một lọ đan dược cấp thấp thôi, chi bằng ngươi ngẫm lại xem?”

Phượng Khê xua tay: “Ngươi coi là thành loại người gì thế? Ta chỉ muốn bày tỏ chút lòng thành kính của ta thôi, căn bản không để ý đến chuyện có nhận được phần thưởng không. Vả lại, nếu ta tế bái thành công, vậy chẳng phải thành tích của đội ta sẽ càng tốt hơn chút ư?”

Tần Mộc suy nghĩ một lát, cảm thấy lời nàng nói cũng có lý. Từ trước tới nay, lớp Hoàng của họ chưa có ai tế bái thành công, nếu Phượng Khê đã muốn thử thì cứ mặc nàng vậy.

Tần Mộc lập tức chỉ cho nàng địa điểm nhận giấy và bút mực, sau đó tiếp tục viết văn tế.

Người phát giấy và bút mực suýt thì cho rằng bản thân nghe nhầm.

Nhân tộc như nàng lại đòi tế bái tổ tiên Yểm tộc họ á?

Nàng quả là… bác ái!

Nhưng người nọ vẫn đưa giấy và bút mực cho Phượng Khê.

Nàng tìm một bàn trống, bắt đầu viết văn tế.

Lớp trưởng Sở Liên Tu của lớp Huyền vừa viết xong, thấy Phượng Khê muốn viết, hắn ta cũng không vội tiến lên tế bái, mà đứng cạnh quan sát nàng.

Hừ!

Chính miệng nàng nói không sợ có người đứng xem kia mà!

Hắn ta sẽ mở to mắt lên xem nàng viết được mấy chữ!

Nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười lạnh của hắn ta đã cứng đờ.

Bởi Phượng Khê viết một mạch, chẳng hề nghỉ ngơi, cái bút cứ xoèn xoẹt, xoèn xoẹt không ngừng.

Sở Liên Tu không nhịn được mà thốt lên: “Ngươi… Thần thức của ngươi không cảm thấy đau đớn ư?”

Phượng Khê vừa viết vừa đáp: “Có chứ! Nhưng ta chịu được! Lòng sùng bái và sự tôn kính của ta dành cho tổ tiên của Yểm tộc đủ để chịu đựng sự đau đớn từ thần thức.”

Sở Liên Tu: “…”

Ý của ngươi là bọn ta không thành tâm bằng ngươi chứ gì?

Có phải ngươi quên chuyện ngươi là Nhân tộc rồi không?

Đừng nói Sở Liên Tu, ngay cả những người đang quan sát qua đá truyền ảnh cũng trợn mắt, há hốc mồm vì kinh ngạc.

Tổng số lần trợn mắt há hốc mồm nửa đời trước của họ cũng không nhiều bằng hai ngày nay cộng lại.

Nếu việc Phượng Khê tìm được đá Mộng Li có thể giải thích rằng nàng may mắn, thì đến tận bây giờ mọi người mới hiểu được rằng: thần thức của Phượng Khê cực kỳ mạnh mẽ.

Cái cớ thành tâm chỉ là nàng bịa ra mà thôi.

Dù thành tâm thế nào đi nữa cũng không đạt được tới trình độ của nàng.

Đương nhiên, một vài người ngồi đây thì có thể, bởi tu vi của họ vẫn còn sờ sờ ra đó.

Vẻ mặt bốn người Hải trưởng lão cũng cực kỳ ngơ ngác.

Trừ kinh ngạc vì thần thức mạnh mẽ của Phượng Khê, họ còn cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Phượng Khê lại tế bái tổ tiên của Yểm tộc?

Chẳng lẽ thật sự vì phần thưởng?

Vì tiền, nha đầu này đúng là có thể bất chấp mọi giá.

Trước không bàn tới chuyện quỳ lạy trước tổ tiên của Yểm tộc mất mặt biết bao, chủ yếu là lỡ đâu tổ tiên Yểm tộc cố ý nhằm vào nàng, trực tiếp chơi c.h.ế.t nàng thì sao?

Đến lúc đó nàng biết đi đâu mà khóc?

Vả lại, giá trị của phần thưởng phụ thuộc vào người ta, biết đâu người ta tùy tiện ném chút đồ không đáng tiền để đuổi nàng đi thì sao?

Nha đầu này, khôn ba năm dại một giờ rồi!

Khi mọi người vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc, Phượng Khê đã viết xong văn tế.

Nhưng nàng không đi tới tế đàn để tế bài, mà cầm thêm một tờ giấy nữa, tiếp tục viết.

Mọi người: “…”

Hành động quỷ quái gì thế này?

Chẳng lẽ nàng cảm thấy một tờ văn tế chưa đủ thành tâm, nên định viết hai tờ?

Sau đó, mọi người trơ mắt nhìn Phượng Khê viết hơn mười tờ văn tế.

Lúc này, nàng mới lấy linh quả ra gặm răng rắc…

Phượng Khê thầm nghĩ: tiếc là thời gian có hạn, nếu không nàng đã bảo Tứ sư huynh khắc cho một con dấu, chỉ cần đóng bộp, bộp, bộp là được.

Người khác hiến tế một tờ, nàng sẽ hiến tế cả bao tải!

Đảm bảo tổ tiên Yểm tộc sẽ thích nàng nhất cho xem!

Ăn hết linh quả, Phượng Khê mới hí hửng chạy tới tế đàn.

Trùng hợp là Tam hoàng tử đang tế bái.

Tuy trước đó bị sét đánh, nhưng thân là hoàng tử, hắn ta có khá nhiều bảo vật, tuy không thể giúp hắn ta khôi phục hoàn toàn, nhưng vẫn có thể khôi phục bảy, tám phần.

Tam Hoàng t* c*ng kính quỳ lạy, dâng văn tế cao quá đầu.

Một luồng Mộng khí hóa thành đinh dài, đ.â.m vào vai phải của hắn ta.

Tam hoàng tử cố nén cơn đau, không nhúc nhích.

Tờ văn tế của hắn ta bay về phía tế đàn, hóa thành ngọn lửa sắc xanh.

Ngay sau đó, trước bồ đoàn xuất hiện một chiếc hộp ngọc tinh xảo.

Gương mặt của Tam hoàng tử lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, sau khi dập đầu, hắn ta rời khỏi tế đàn.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 238: Chương 238



Phượng Khê không nhịn được mà bĩu môi, xem ra tổ tiên của Yểm tộc cũng nhìn người mà bắt nạt.

Rõ ràng người ta đã rất nương tay với hoàng tử, hoàng tôn của mình.

Nhìn thấy Phượng Khê, Tam hoàng tử cất giọng lạnh lùng: “Ngươi cũng muốn tế bái tổ tiên Yểm tộc bọn ta? Ngươi không sợ bị tổ tiên bọn ta đánh c.h.ế.t ư?”

Phượng Khê nhìn hắn ta rồi đáp: “Trong lòng ta, tổ tiên Yểm tôc là người có lòng dạ rộng lượng. Ta tới tế bái ngài ấy, ngài ấy hoan nghênh còn không kịp, sao có thể đánh c.h.ế.t ta? Thân là hoàng tử, ngươi nói những lời này ở trước tế đàn có thích hợp không? Chẳng phải đang hắt nước bẩn cho tổ tiên nhà mình đấy ư?”

“Nếu ta mà là tổ tiên Yểm tộc á, nhìn thấy loại con cháu bất hiếu như ngươi, đừng nói khen thưởng, ta sẽ thẳng tay cho ngươi một cái tát, để ngươi tỉnh ra, tránh sau này lại khiến tổ tiên mất mặt xấu hổ!”

Tam hoàng tử đang định bùng nổ, thì một luồng sát khí ập tới, đánh bay hắn ta ra mấy chục trượng.

Hắn ta ngã rất mạnh, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mọi người lập tức bàn tán xôn xao!

Tam hoàng tử hết bị sét đánh, lại bị tổ tiên đá bay, không biết hắn ta đã làm bao nhiêu chuyện thất đức nữa!

Phượng Khê thầm nghĩ: xem ra tổ tiên Yểm tộc rất trọng thanh danh.

Tốt quá rồi!

Nàng thích nhất là kiểu người sĩ diện thế này!

Nàng sửa sang lại đầu tóc, quần áo, nâng cao văn tế, còn chưa bước lên tế đàn đã cất giọng thanh thúy: “Đệ tử là Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - sứ giả của sứ đoàn Nhân tộc - tới tế bái tổ tiên Yểm tộc!”

“Cái vái đầu tiên, xin cho phép đệ tử được bày tỏ lòng sùng bái với tổ tiên Yểm tộc anh minh thần võ vì những thành tựu to lớn mà ngài gầy dựng.”

“Cái vái thứ hai, xin cho phép đệ tử được bày tỏ lòng biết ơn tổ tiên Yểm tộc vì đã xây dựng vùng lãnh thổ Yểm tộc này, bảo hộ muôn vàn sinh linh!”

“Cái vái thứ ba, xin cho phép đệ tử được bày tỏ sự tôn kính với ba vị tổ tiên của Nhân tộc, Yểm tộc và Ma tộc vì đã ký kết hiệp ước hữu nghị, bảo đảm sự an bình của khu vực Bắc Vực mấy vạn năm qua!”

“Đệ tử bất tài, nhưng sẵn lòng thay mặt Nhân tộc hiến tế mười tờ văn tế để bày tỏ lòng thành.”

Dứt lời, Phượng Khê lại bắt đầu đọc văn tế, giọng đọc cực kỳ truyền cảm, khi đọc đến đoạn cảm động, nàng thậm chí còn chảy cả nước mắt.

Đọc văn tế xong, Phượng Khê mới bước lên tế đàn. Nàng không quỳ xuống, mà chỉ cúi người, cung kính vái ba cái, rồi nâng cao văn tế qua đầu.

Một lát sau, mười tờ văn tế bay về phía tế đàn, hóa thành ngọn lửa sắc xanh.

Ngay sau đó, trước bồ đoàn xuất hiện mười hộp ngọc.

Phượng Khê cười tới độ hai mắt cong tớn.

Tổ tiên Yểm tộc quả là người tốt.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại hối hận không thôi.

Rõ ràng tổ tiên Yểm tộc cấp phần thưởng dựa vào số tờ văn tế, nếu sớm biết thế, nàng đã biết ba chục, năm chục tờ rồi.

Không biết tế bái lại lần nữa có được không nhỉ?

Phượng Khê cất đồ vào nhẫn trữ vật, cung kính cúi người vái một cái, rồi mới rời khỏi tế đàn.

Tam Hoàng tử vừa tỉnh lại, thấy cảnh tượng này, hắn ta lại tức giận hôn mê thêm lần nữa.

Bên ngoài đá truyền ảnh, đám người Độc Cô viện trưởng cạn lời không thôi.

Không biết nên nói gì cho phải.

Vốn chỉ là một đề bài khảo hạch, nay lại bị Phượng Khê biến thành… sự kiện ngoại giao.

Thân phận của nàng từ học sinh tham gia khảo hạch, biến thành sứ giả của sứ đoàn Nhân tộc.

Tổ tiên Yểm tộc có thể làm gì bây giờ?

Hai nước chiến tranh còn không c.h.é.m sứ giả kia mà!

Vì thể diện của Yểm tộc, chỉ có thể nghiến răng tặng quà cho nàng.

Hơn nữa, giá trị của quà tặng còn không thể quá thấp.

Ấy mà, Phượng Khê giỏi ăn nói thật đấy!

Nàng nâng tổ tiên Yểm tộc lên cao như vậy, tổ tiên Yểm tộc cũng ngại, không tiện ra tay với nàng.

Độc Cô viện trưởng thở dài.

Nếu ông ta mà là tổ tiên của Yểm tộc, ông ta cũng thích có con cháu như Phượng Khê.

Không nói cái khác, chỉ riêng giọng đọc văn tế kia đã truyền cảm biết bao, nghe thuận tai, nhìn thuận mắt hơn đám cọc gỗ chỉ biết quỳ c.h.ế.t ở kia nhiều.

Lúc này, một đệ tử lớp Thiên bắt chước hành động của Phượng Khê, cũng đọc văn tế bằng giọng điệu tha thiết, tràn đầy tình cảm.

Kết quả, lại bị một luồng sát khí đánh bay.

Độc Cô viện trưởng cũng thấy cay mắt không thôi.

Thầm nghĩ: tên ngu xuẩn nhà ngươi!

Tổ tiên nhà mình vừa phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đang tức không có chỗ trút, ngươi còn tới trình diễn lại một lần, chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t đấy ư?

Do có bài học này, nên những người khác không dám bắt chước Phượng Khê nữa, vẫn dùng cách tế bái như cũ.

Phượng Khê thì hứng hửng chạy ra một góc, vui vẻ mở quà.

Xuất phát từ lòng tò mò, rất nhiều người chạy tới hóng hớt.

Mỗi lần mở ra một hộp ngọc lại là một lần mọi người kinh hô.

Bởi giá trị của món đồ bên trong hộp ngọc cực kỳ xa xỉ.

Trong lòng mọi người ghen tị không thôi.

Rõ ràng họ mới là con cháu của tổ tiên, kết quả đồ tốt đều bị Nhân tộc là Phượng Khê lấy mất.

Đúng là tức nổ phổi mà.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 239: Chương 239



Phượng Khê khẽ đảo mắt, nói với Bùi Chu: “Nhị sư huynh, huynh là thiên tài vẽ bùa, thần thức mạnh hơn người bình thường. Huynh cũng đi viết tế văn thử xem sao!”

Bùi Chu không muốn tế bái cho lắm, bởi ấn tượng của huynh ấy về Yểm tộc chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Nhưng Phượng Khê đã mở lời, huynh ấy không nỡ từ chối.

Tiểu sư muội khen huynh ấy là thiên tài vẽ bùa, đừng nói tế bái tổ tiên Yểm tộc, dù có bắt huynh ấy tế bái một con heo, huynh ấy cũng làm ngay.

Bùi Chu lập tức nhận giấy và bút mực, bắt đầu viết tế văn.

Tuy không nhẹ nhàng bằng Phượng Khê, nhưng tốc độ cũng nhanh hơn học sinh lớp Thiên nhiều.

Thấy vậy, tâm trạng của học sinh Yểm tộc thoáng phức tạp.

Phượng Khê b**n th** thì cũng thôi đi, sao ngay cả Bùi Chu cũng b**n th** thế?

Bùi Chu cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác được người khác ngước nhìn này. Từ khi gặp tiểu sư muội đến giờ huynh ấy mới được trải nghiệm lại.

Bùi Chu cầm văn tế tới trước dàn tế.

“Đệ tử thân truyền Bùi Chu của Huyền Thiên Tông - sứ giả trong sứ đoàn Nhân tộc xin tế bái tổ tiên Yểm tộc.”

Huynh ấy cũng không quỳ xuống, mà chỉ vái ba cái.

Nhưng mãi một lúc lâu sau, mà vẫn chẳng có phản ứng gì.

Ngay khi Bùi Chu định xoay người rời đi, tờ văn tế trong tay huynh ấy chợt bay về phía tế đàn, biến thành ngọn lửa sắc xanh.

Ngay sau đó, trước bồ đoàn xuất hiện một chiếc hộp ngọc cực kỳ tinh xảo.

Sau khi nhặt lên, Bùi Chu lại vái thêm một cái, rồi mới rời khỏi tế đàn.

Bùi Chu ôm lòng chờ mong mở hộp ngọc ra, nhưng phát hiện bên trong chỉ có một tấm ngọc bài ảm đạm chẳng chút ánh sáng, lòng huynh ấy có hơi nhụt chí.

Thấy vậy, đám học sinh vây xem lập tức giải tán. Rõ ràng tổ tiên chỉ nhìn mỗi Phượng Khê với con mắt khác, còn với Bùi Chu, chỉ tùy tiện cho chút đồ rồi đuổi đi.

Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Nhị sư huynh, đây tốt xấu gì cũng là tấm lòng của tổ tiên Yểm tộc, huynh cất cho kỹ, biết đâu sau này lại cần dùng đến.”

Bùi Chu cảm thấy Phượng Khê nói những lời này chỉ để an ủi mình, nhưng huynh ấy vẫn gật đầu nghe theo.

Bất kể thế nào, lần này huynh ấy cũng coi như đã lấy lại được vinh quang.

Chẳng qua nghĩ đến chuyện bản thân vẫn chưa học được tuyệt kỹ đóng dấu của tiểu sư muội, tâm trạng của huynh ấy lại lập tức trùng xuống.

Rõ ràng tiểu sư muội đã nói hết quy trình và những điều cần lưu ý cho huynh ấy, mà sao huynh ấy học mãi không được?

Chắc chắn là do khả năng khống chế linh lực của huynh ấy không chuẩn bằng tiểu sư muội, nên mới thất bại.

Nghĩ đến đây, huynh ấy dứt khoát khoanh chân đả tọa, bắt đầu tu luyện.

Quân Văn vốn đang hóng hớt, thấy vậy cũng lập tức ngồi xuống tu luyện theo.

Tu vi của hắn vốn thấp, nếu không tranh thủ cố gắng thì sẽ toang thật đấy.

Gương mặt Cảnh Viêm cũng hiện rõ sự ảo não, đáng lý ra huynh ấy nên tranh thủ thời gian của giai đoạn khảo hạch này để tu luyện mới phải, ai ngờ lại mải hóng chuyện mà quên mất.

Gần đây huynh ấy lơ là quá rồi.

Phải chấn chỉnh ngay thôi.

Vì thế, Cảnh Viêm cũng gia nhập đội ngũ tu luyện.

Giang Tịch cũng lẳng lặng khoanh chân đả tọa theo.

Thân là đại sư huynh, huynh ấy không thể thua các sư đệ, sư muội được!

Thấy người của Huyền Thiên Tông chăm chỉ như thế, đám người Hình Vu lập tức cảm thấy sốt ruột, cũng nhao nhao đả tọa tu luyện.

Phượng Khê chớp chớp mắt, cũng lặng lẽ ngồi xuống.

Chứng kiến cảnh tượng này, Độc Cô viện trưởng ghen tị không thôi!

Ông ta vốn tưởng nhóm đệ tử thân truyền của Nhân tộc được bảo bọc quá kỹ, đã mất đi ý chí cầu tiến, bây giờ mới nhận ra ông ta sai thật rồi.

Người ta không những không lười biếng, trái lại còn chăm chỉ khiến người ta giận sôi.

Vẻ mặt bốn người Hải trưởng lão thì mừng rơn.

Nhất là Cổ trưởng lão.

Lúc trước ông ta còn lo Mục Tử Hoài và Mạc Tu Viễn không thể dung nhập đội ngũ, bây giờ xem ra ông ta đã lo thừa rồi.

Về sau nhất định phải để mấy đứa tiếp xúc với Phượng Khê nhiều chút.

Nha đầu Phượng Khê này, tiền đồ vô lượng, đi theo nàng tuyệt đối không thiệt.

Ba canh giờ sau, giai đoạn khảo hạch thứ ba kết thúc.

Tuy lớp Hoàng không có mấy người tế bái thành công, nhưng có mười một tờ văn tế của Phượng Khê và Bùi Chu, họ vẫn giành được hạng nhất như cũ.

Học sinh lớp Hoàng cảm thấy như nằm mơ vậy.

Từ khi Phượng Khê làm đội trưởng, họ bèn trải qua những ngày nằm thắng!

Họ thì vui vẻ không thôi, còn học sinh ba lớp kia thì tức c.h.ế.t tới nơi.

Nhất là lớp Huyền - hạng nhất từ dưới lên.

Lần này Sở Tu Liên không tới buông lời hung ác nữa, bởi hắn ta cảm thấy dù có đến cũng sẽ bị Phượng Khê đốp chát lại thôi, tội gì phải rước bực vào người.

Thậm chí trong khoảnh khắc nào đó, hắn ta còn nghĩ, nếu lớp Huyền của hắn ta lập đội với nhóm đệ tử Nhân tộc thì tốt rồi!
 
Back
Top Bottom