Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 220: Chương 220



Nhìn quả cầu đen đang hút lấy hút để Mộng khí, Phượng Khê thầm nghĩ: chẳng lẽ con hàng này đã mở ra tính năng mới là… máy lọc không khí à?

Không những có thể hút khói đen, mà còn có thể hút Mộng khí, quả là món hàng thiết thực khi đi du lịch!

Nhưng sợ gây ra động tĩnh quá lớn sẽ rước thêm rắc rối, nàng bảo nó kiềm chế một chút. Bởi họ còn phải ở lại Yểm tộc một thời gian nữa mà.

Do nàng bảo quả cầu đen hút một lát rồi thôi, nên trừ Phi Vũ Hiên, những sân viện khác không cảm nhận được điều bất thường.

Sau khi dặn dò quả cầu đen, Phượng Khê bắt đầu tu luyện.

Linh khí nồng đậm thế này, nếu không tu luyện thì quả là phung phí của trời.

Sáng hôm sau, Xuân Hộ pháp tới đón sứ đoàn Nhân tộc tới yết kiến Yểm Hoàng.

Ông ta kinh ngạc khi nhận ra rằng, mười một đệ tử thân truyền của Nhân tộc, người này còn mặt mũi hồng hào, bừng bừng sức sống hơn người kia.

Lòng ông ta thầm giật thót, năng lực thích ứng của Nhân tộc đã mạnh đến mức đó rồi ư?

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của bốn người Hải trưởng lão, trong lòng ông ta lại khẽ thở phào, đoán chừng tu vi càng cao thì càng bị ảnh hưởng lớn.

Đoàn người rời khỏi quán trọ, sau khi rẽ trái rẽ phải thì đi tới cửa chính Hoàng cung.

Nhưng cửa chính đã bị một con Yểm thú cao chừng tòa núi nhỏ chặn kín, chỉ chừa lại một cánh cửa hông.

Vẻ ngoài của con Yểm thú kia cực kỳ hung ác, nhất là cặp mắt đỏ tươi như m.á.u, khiến người ta không rét mà run.

Hồng trưởng lão của Ngự Thú Môn là người có kiến thức sâu rộng, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây là thú Huyết Đồng, là một trong những loại thú hung tàn nhất trong Yểm thú, tu vi tương đương cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ của Nhân tộc.

Xuân Hộ pháp xụ mặt quát: “Huyết Đồng, ngươi làm gì thế? Còn không mau tránh đường!”

Thú Huyết Đồng mất kiên nhẫn gầm rú vài tiếng, rồi nhắm chặt mắt, rõ ràng không có ý tránh đường.

Vẻ mặt Xuân Hộ pháp lộ rõ sự bất đắc dĩ: “Huyết Đồng là thú cưỡi của Yểm hoàng, đã quen càn quấy, ngang ngược, có đôi khi còn cãi cả lệnh Yểm hoàng. Xin các vị hãy đứng đây đợi một lát, ta sẽ bẩm báo chuyện này với Yểm hoàng, để ngài ấy đích thân xử lý.”

Dứt lời, Xuân Hộ pháp vội vàng rời đi.

Những người ở đây đều là người thông minh, tất nhiên biết những lời Xuân Hộ pháp nói chỉ là cái cớ, mục đích chính là muốn ra oai phủ đầu với Nhân tộc.

Nếu ở bên ngoài, tất nhiên mấy người Hồng trưởng lão không sợ. Bởi họ đều là tu sĩ Hóa Thần, chỉ cần phóng chút uy áp thôi đã đủ khiến thú Huyết Đồng ngoan ngoãn tránh đường rồi.

Nhưng ở trong lãnh thổ Yểm tộc, tu vi của họ bị hạ xuống Nguyên Anh, uy áp họ phóng ra không đủ để dọa sợ thú Huyết Đồng.

Nếu trực tiếp ra tay, đấu với một con súc vật thì lại tự hạ thấp thân phận quá!

Chẳng qua bảo họ đi cửa hông á?

Thế lại càng làm mất mặt Nhân tộc hơn!

Trong lúc nhất thời, mọi người rơi vào hoàn cảnh khó xử.

Lúc này, Phượng Khê cười tủm tỉm cất tiếng: “Thú Huyết Đồng đúng không? Lần đầu gặp mặt, ta có một món quà muốn tặng ngươi! Đây là món ăn mà Nhân tộc bọn ta thích nhất, thơm ngon cực kỳ, đảm bảo ngươi cũng thích cho xem!”

Thú Huyết Đồng mở mắt ra, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.

Chẳng lẽ tiểu nha đầu Nhân tộc này định hối lộ nó?

Đúng là ngu xuẩn tột cùng!

Nó là thú cưỡi của Yểm Hoàng, luôn trung thành và tận tâm với ngài, sao có thể vì miếng ăn mà phản bội ngài được cơ chứ?

Vừa nghĩ vậy, nó đã thấy Phượng Khê ném một túi giấy tới trước mặt.

Thú Huyết Đồng cảm thấy cần phô bày cốt khí của bản thân, nên vung móng vuốt lên, định hất tung túi giấy.

Đoàng!

Bột ớt bên trong bay tán loạn.

Mấy người Phượng Khê đứng xuôi theo chiều gió thổi, còn thú Huyết Đồng lại đứng ngược gió.

Mà gió hôm nay còn rất lớn.

Thú Huyết Đông bị cay đến độ nước mắt nước mũi giàn giụa, đôi mắt vốn đỏ nay lại càng đỏ hơn.

Bây giờ nó chẳng còn tâm trạng đâu mà nghĩ đến nhiệm vụ được giao, chỉ muốn mau chóng lấy nước rửa mắt, thế là vội vội vàng vàng chạy về hoàng cung, trông giống hệt con rùa mất đầu.

Phượng Khê nhún vai: “Xem ra nó không quen với ẩm thực của Nhân tộc chúng ta cho lắm! Lần sau đành tặng nó chút hoa tiêu vậy!”

Mấy người Hải trưởng lão: “…”

Dù biện pháp của Phượng Khê có hơi thất đức, nhưng lại cực kỳ hiệu quả.

Không ngờ, Nhân tộc họ lại phải dựa vào bột ớt để giữ gìn mặt mũi.

Lúc này, Phượng Khê lại nói tiếp: “Xem ra Yểm tộc không quá chú trọng lễ nghi, mà chắc gì họ đã có lễ nghi để chú trọng. Nếu đã vậy, chúng ta tự làm thôi!”

“Ai sở hữu Linh căn hệ Thủy thì nhanh xả nước rửa sạch đường phố đi! Người sở hữu Linh căn hệ Mộc mau thúc nở vài loại hoa đẹp đẹp xíu! Còn ta sẽ kích hoạt hai tấm bùa nổ để tạo bầu không khí!”

Mấy người Mục Tử Hoài thật sự rất nghe lời, Phượng Khê vừa nói xong, họ đã răm rắp thực hiện.

Lúc này, Xuân Hộ pháp đang ngồi trong đình hóng gió, ung dung thưởng trà.

Trước tiên cứ mài mòn hết nhuệ khí của sứ đoàn Nhân tộc đã, sau đó ông ta sẽ ra mặt đuổi thú Huyết Đồng đi, đảm bảo dù sứ đoàn Nhân tộc có tức cũng không tiện nói gì.

Nhưng chưa ung dung đắc ý được bao lâu, ông ta đã thấy thú Huyết Đồng như nổi điên, nhảy tõm xuống hồ sen. Do tốc độ quá nhanh, đà lao quá mạnh nên thoạt trông như một ngọn nến đang cắm xuống bùn vậy.

Tiếp theo đó, ông ta nghe thấy phía cửa Hoàng cung truyền đến tiếng nổ đùng đoàng!

Ông ta lập tức tái mặt, đừng bảo Nhân tộc chó cùng rứt giậu dùng bùa chú tấn công thú Huyết Đồng, làm nó bị thương rồi đấy nhé?

Vội vội vàng vàng chạy tới cửa cung, ông ta nhìn thấy bốn người Hải trưởng lão khoan thai bước đi giữa tiếng nổ đùng đoàng.

Mặt đất đã được nước rửa sạch bụi bẩn, điều thái quá hơn là hai hàng hoa tươi rực rỡ được hóa từ linh lực.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 221: Chương 221



Trong lòng bốn người Hải trưởng lão cực kỳ đắc ý.

Tiểu nha đầu Phượng Khê không hổ là hình mẫu của Nhân tộc.

Không nói cái khác, chỉ riêng mặt lễ nghi tiếp đón này thôi đã chẳng thể bắt bẻ gì rồi.

Đời này họ chưa từng được ai tiếp đón long trọng thế này!

Vẻ mặt Xuân Hộ pháp cứng đờ, ông ta muốn làm khó Nhân tộc, kết quả lại khiến họ đảo khách thành chủ.

Nhưng đó chưa phải điều ông ta tức giận nhất…

Sau khi nhìn thấy ông ta, Phượng Khê cất giọng kinh ngạc: “Xuân Hộ pháp, sao ngài về nhanh thế? Xem ra Hoàng cung này cũng không rộng lắm nhỉ?”

“Thật ra không cần làm phiền Yểm hoàng bệ hạ đâu, bọn ta có thể tự giải quyết mà. Hơn nữa, tuy thú Huyết Đồng thoạt trông khá hung dữ, nhưng nó cũng thấu tình đạt lý lắm, biết đạo lý chó ngoan không cản đường, nên ngoan ngoãn né tránh.”

Sắc mặt Xuân Hộ pháp không ngừng thay đổi, hệt như tắc kè hoa, rõ ràng đã tức điên lên.

Nhưng lại không thể trở mặt.

Vì vậy, ông ta chỉ đành cười gượng: “Tiểu cô nương này nói chuyện dí dỏm quá. Yểm Hoàng đã chờ ở đại điện từ lâu, mời các vị nhanh theo ta vào trong.”

Phượng Khê biết điểm dừng, thấy vậy thì chỉ cười không nói gì nữa.

Sau khi tiến vào chính điện, Phượng Khê thấy một lão già ngồi trên bảo tọa, khí chất không giận tự uy, chắc hẳn chính là Yểm hoàng.

Hai bên đại điện có rất nhiều người đứng hầu, ánh mắt họ đồng thời dừng trên người sứ đoàn Nhân tộc.

Cũng có rất nhiều người đánh giá Phượng Khê, bởi trong sứ đoàn chỉ có mỗi nàng là nữ tử, hơn nữa còn là một tiểu nha đầu.

Nếu là người khác, có lẽ đã cảm thấy mất tự nhiên. Nhưng Phượng Khê lại cười tủm tỉm khẽ gật đầu chào hỏi những người nhìn mình, ai không biết còn tưởng nàng là khâm sai đại nhân đang thị sát dân tình ấy chứ.

Tuy quan hệ giữa hai tộc đang ở trạng thái nửa đối địch, nhưng lễ nghĩa nên có vẫn phải có.

Sau khi hành lễ với Yểm hoàng, mấy người Cổ trưởng lão mới bắt đầu giải thích mục đích của chuyến đi sứ này.

“Yểm hoàng bệ hạ, ta tới chuyến này, thứ nhất là muốn bày tỏ lập trường của bọn ta. Nhân tộc bọn ta luôn dĩ hòa vi quý, hi vọng hai tộc luôn giữ vững tình láng giềng hòa thuận.”

“Thứ hai là muốn để thanh niên của hai tộc giao lưu, so tài để học hỏi điểm mạnh, rút kinh nghiệm từ điểm yếu của nhau.”

Yểm Hoàng cười gật đầu: “Những lời ngươi nói đã chạm đến tâm khảm của bổn hoàng. Bổn hoàng cũng không muốn binh đao chiến loạn, rất sẵn lòng giao lưu hữu nghị với Nhân tộc và Ma tộc.”

Mấy người Cơ trưởng lão không ngốc, tất nhiên vừa nghe đã biết Yểm hoàng chỉ đang nói qua loa có lệ.

Yểm Hoàng nói tiếp: “Sớm nghe đồn nhân tài của Nhân tộc xuất hiện lớp lớp, giờ gặp mặt mới biết tin đồn quả không sai.”

“Vừa hay mấy ngày nay thư viện Thiên Khư đang tiến hành khảo hạch mỗi năm một lần, chi bằng để các đệ tử của Nhân tộc cũng tham gia, bốn vị trưởng lão cảm thấy có được không?”

Mấy người Cổ trưởng lão từng nghe nói về thư viện Thiên Khư, bên trong tụ tập toàn những tinh anh trẻ tuổi của Yểm tộc.

Tuổi tác của học sinh trong thư viện cũng xấp xỉ các đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền của Nhân tộc.

Bốn người cảm thấy như vậy cũng tốt, có thể nhân cơ hội này dò xét thực lực của thế hệ trẻ của Yểm tộc.

Vì thế, bèn gật đầu đồng ý.

Yểm Hoàng sai người bày tiệc rượu đón gió tẩy trần cho sứ đoàn Nhân tộc.

Phần lớn thực vật và Yểm thú trong lãnh thổ Yểm tộc đều ẩn chứa Mộng khí, chỉ có số ít ẩn chứa linh khí thuần khiết. Hôm nay, Yểm Hoàng đã dùng loại linh thực ẩn chứa linh khí thuần khiết kia để chiêu đãi họ.

Mấy người Cơ trưởng lão còn có điều kiêng dè, nên chỉ ăn tượng trưng.

Còn Phượng Khê thì không cần băn khoăn mấy chuyện này, nàng ăn uống cực kỳ vui vẻ.

Mấy người Quân Văn cũng vậy.

Không ăn thì uổng!

Sư phụ và tam sư huynh không tới được, mấy sư huynh muội phải ăn luôn phần của hai người đó mới được!

Thấy người của Huyền Thiên Tông như vậy, mấy người Tần Thời Phong cũng ném sự cảnh giác ra sau đầu, phồng má ăn lấy ăn để.

Bốn người Cơ trưởng lão: “…”

Mấy đứa làm vậy, Yểm tộc người ta sẽ nghĩ Nhân tộc chúng ta nghèo khó không đủ ăn đó!

Đúng là trong lòng Yểm hoàng nghĩ thế thật.

Xem ra, cuộc sống gần đây của Nhân tộc không được tốt cho lắm.

Nếu không sao đám đệ tử thân truyền lại đói đến mức đó?

Sau khi tàn tiệc, Xuân Hộ pháp dẫn đám người Phượng Khê đến thư viện Thiên Khư.

Kết quả lại bị người ta chặn ngoài cửa.

“Viện trưởng nói, dù có là sứ giả của Nhân tộc, thì cũng phải vượt qua bài khảo hạch nhập học của thư viện, thì mới có thể tiến vào.”

Vẻ mặt Xuân Hộ pháp lộ rõ sự khó xử: “Các vị, có lẽ mọi người không biết, Độc Cô viện trưởng lã nguyên lão của Yểm tộc bọn ta, ngay cả Yểm hoàng bệ hạ cũng phải tôn xưng ngài ấy một tiếng lão sư. Thế nên, tốt nhất các vị hãy tham gia bài khảo hạch nhập học đi! Ta tin với học thức của các vị, chắc chắn có thể vượt qua khảo hạch.”

Đương nhiên mấy người Cổ trưởng lão biết chuyện này là bên phía Yểm tộc cố ý làm khó, nhưng trước khi tới họ đã chuẩn bị tinh thần rồi, vừa hay nhân dịp này tôi luyện các đệ tử thân truyền.

Vì thế, họ gật đầu đồng ý.

“Bốn vị, chúng ta có thể theo dõi quá trình khảo hạch bằng đá truyền ảnh. Mời các vị theo ta đến nhã hiên, chúng ta vừa thưởng trà vừa xem.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 222: Chương 222



Sau khi Xuân Hộ pháp và bốn vị trưởng lão rời đi, mấy người Phượng Khê được dẫn vào khu vực khảo hạch.

Tịch đạo sự - người phụ trách khảo hạch lạnh lùng nói: “Bài khảo hạch nhập môn của thư viện Thiên Khư gồm hai phần. Phần thứ nhất là kiểm tra xem tâm trí có kiên định không, bắt đầu ngay bây giờ!”

Ông ta vừa dứt lời, Phượng Khê đã hét với mấy người Quân Văn rằng: “Muội! Các huynh nhớ nghĩ về muội đó!”

Bất kể là Tịch đạo sư hay mấy người Hải trưởng lão đều ngơ ngác: nghĩ về nàng?

Bài khảo hạch tâm trí có kiên định hay không, nghĩ về nàng để làm gì?

Chỉ chớp mắt sau, cảnh tượng trước mặt mọi người đồng loạt thay đổi.

Trước mặt Phượng Khê hiện ra một mỏ quặng linh thạch thượng phẩm và một chiếc cuốc đào quặng.

Trái tim của Hải trưởng lão chui tọt lên tận cổ họng, bởi người trong Huyền Thiên Tông ai ai cũng biết nha đầu Phượng Khê này rất… ham tiền!

Giờ có cả mỏ quặng thế này, chắc chắn nàng sẽ trầm mê trong đó cho xem!

Sau đó, ông ấy nghe thấy Phượng Khê nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đào quặng đâu phải việc dành cho con người! Vẫn nên để các sư huynh làm thì hơn!”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi.

Ảo cảnh lập tức tan biến.

Hải trưởng lão: “…”

Ông ấy tưởng tình cảm giữa sư huynh muội họ sâu sắc lắm chứ, nhưng bây giờ thoạt trông có vẻ không phải vậy…

Ông ấy lại nhìn ảo cảnh của những người khác, mỗi người có một ảo cảnh khác nhau.

Nhưng điều giống nhau là: miệng người nào người nấy đều thầm nhắc mãi: “Tiểu sư muội, tiểu sư muội, tiểu sư muội…”

Hải trưởng lão: “…?”

Những người khác: “…?”

Quân Văn là người đầu tiên phá giải ảo cảnh.

Đùa à, trên đời này làm gì có đáng sợ bằng tiểu sư muội đâu cơ chứ?

Ngay sau đó, Giang Tịch, Bùi Chu, Cảnh Viêm và Hình Vu đều phá được ảo cảnh.

Gương mặt của Hình Vu tái nhợt.

Đáng sợ quá!

Hễ nghĩ đến tiểu sư muội là gã lại nhớ lại những ngày tháng sống ở Huyền Thiên Tông.

Ngay cả nằm mơ cũng thấy bản thân quỳ xuống!

Tốc độ phá giải ảo cảnh của mấy người Tần Thời Phong chậm hơn nhiều, bởi họ chưa từng trực tiếp chịu sự hành hạ của Phượng Khê, họ chỉ cảm thấy nàng b**n th** mà thôi.

Nhưng dù thế, thì tốc độ phá giải ảo cảnh của họ cũng nhanh hơn kỷ lục của thư viện Thiên Khư tận một khắc!

Mấy người Phượng Khê còn nhanh hơn tận nửa canh giờ.

Sắc mặt Tịch đạo sư tái mét!

Vẻ mặt của Xuân Hộ pháp cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam.

Họ vốn định ra oai phủ đầu với đệ tử Nhân tộc, ai ngờ lại trao cho người ta cơ hội dẫm thể diện của họ dưới lòng bàn chân!

Xuân Hộ pháp không nhịn được mà cất tiếng hỏi: “Vì sao vừa nghĩ đến Phượng Khê là những đệ tử kia lập tức giải được ảo cảnh?”

Hải trưởng lão cười đáp: “Nha đầu Phượng Khê tâm địa thiện lương, ngày thường vẫn hay giúp đỡ, động viên các sư huynh, chính tình sư huynh muội đầy cảm động đó đã giúp đám nhãi ranh kia nhanh chóng phá được ảo cảnh.”

Ba người Cơ trưởng lão: “…”

Xem ra mười mấy năm trông coi Tàng thư các không uổng phí chút nào, xem ông ấy ăn nói hoa mỹ chưa kìa!

Gương mặt Xuân Hộ pháp cũng hiện rõ vẻ cạn lời, ông ta không biết nói gì, chỉ đành tiếp tục theo dõi đá truyền ảnh.

Tịch đạo sư lạnh mặt nói: “Phần thứ hai của bài khảo hạch nhập học là khảo hạch tư chất. Các ngươi có một canh giờ để hấp thụ linh khí, ai hấp thụ được càng nhiều, thì chứng tỏ có tư chất càng tốt.”

Ông ta vừa dứt lời, trước mặt mỗi đệ tử xuất hiện một quả cầu trong suốt, chỉ cần đặt tay lên quả cầu là có thể hấp thụ linh khí bên trong.

Khi một nửa quả cầu biến thành màu đen thì coi như vượt qua khảo hạch.

Bốn người Hải trưởng lão khẽ cau mày.

Linh khí trong quả cầu không phải linh khí thuần khiết, mà còn hòa lẫn với Mộng khí, dù chậm rãi hấp thụ cũng sẽ khiến cơ thể khó chịu, chứ đừng nói đến phải nhanh chóng hấp thụ.

Xuân Hộ pháp cũng cau mày.

Bởi theo kế hoạch, thì nội dung khảo hạch thứ hai không phải hấp thụ linh khí, thế nên khi nhìn thấy “đề bài”, ông ta mới không khỏi cảm thấy mất mặt.

Biết rõ cơ thể Nhân tộc bài xích Mộng khí, nhưng vẫn đưa ra đề bài thế này, chẳng khác nào công khai làm khó Nhân tộc.

Nhưng ông ta không tiện vạch trần Tịch đạo sư ngay lúc này, chỉ đành chờ buổi khảo hạch kết thúc sẽ viện một cái cớ cho phép đệ tử Nhân tộc nhập học.

Tịch đã sư vừa tuyên bố bắt đầu, quả cầu mà Phượng Khê chạm vào đột nhiên… nổ tung.

Phượng Khê giật thót.

“Chuyện này không liên quan tới ta đâu nhé, nó tự nổ đấy, ta không có tiền, không bồi thưởng nổi đâu.”

Tịch đạo sư: “…”

Nàng đúng là biết cách dán vàng lên mặt mình. Với tu vi tép riu của nàng mà đòi làm nổ quả cầu á?

Mơ tưởng!

Tịch đạo sư lập tức sai người chuẩn bị một quả cầu khác cho Phượng Khê.

Kết quả, Phượng Khê vừa đặt tay lên, quả cầu lại nổ tung.

Gương mặt nhỏ nhắn của Phượng Khê trắng bệch.

“Các người cố ý đưa đồ hỏng tới để ăn vạ ta đúng không?”

Tịch đạo sư chỉ đành sai người lấy quả cầu khác.

Kết quả chỉ trong một khắc, hai mươi tám quả cầu nổ tung.

Gương mặt Tịch đạo sư tái đi.

Quả cầu này được chế tạo từ nguyên liệu đặc biệt, thư viện Thiên Khư chỉ có năm mươi quả, bây giờ đã bị nổ hơn phân nửa.

Nếu Độc Cô viện trưởng biết, chắc chắn sẽ bóp c.h.ế.t ông ta cho xem!

Bởi nội dung khảo hạch của phần hai này, do ông ta tự ý sửa chữa.

Ông ta nghiến răng nói: “Không cần khảo hạch nữa, vòng này miễn, các ngươi có thể tiến vào thư viện rồi.”

Phượng Khê thầm nói: sao ngươi không nói sớm?

Hại quả cầu đen của nàng phải tốn cả đống Mộng khí.

Đúng vậy, khi Phượng Khê chạm tay vào quả cầu khảo hạch, quả cầu đen phải liều mạng truyền Mộng khí vào trong đó.

Cầu khảo hạch không chịu nổi nên mới nổ tung.

Quả cầu đen cảm thấy bản thân quá thảm.

Mộng khí mà nó vất vả lắm mới hấp thụ được, cứ thế mà tốn hơn phân nửa.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 223: Chương 223



Sau khi tiến vào thư viện Thiên Khư, đám người Quân Văn cảm thấy mọi thứ đều mới lạ.

Bởi họ đều là đệ tử của tông môn, nên chưa từng đến những nơi như thư viện.

Phượng Khê lại khá quen thuộc, bởi thư viện này cũng chẳng khác trường học ở hiện đại là bao.

Khương đạo sư phụ trách đưa họ tới địa điểm các học sinh đang tiến hành khảo hạch.

“Các vị, học sinh của thư viện Thiên Khư bọn ta đều đang tham gia khảo hạch ở bên trong. Không biết các vị muốn vào ngay, hay là nghỉ ngơi một lát rồi mới vào sau?”

Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn Phượng Khê.

Phượng Khê hỏi Khương đạo sư: “Quy tắc khảo hạch là gì?”

Khương đạo sư cười đáp: “Thư viện Thiên Khư không có quy tắc khảo hạch, chỉ nhìn kết quả. Nhiệm vụ khảo hạch cũng được tuyên bố ngẫu nhiên, nên sau khi tiến vào, các vị mới biết được nhiệm vụ cụ thể.”

Phượng Khê: “…?”

Không có quy tắc đúng không?

Nàng rất thích không có quy tắc, bởi nàng sẽ có thể tùy ý phát huy.

Nhìn đôi mắt sáng rực của Phượng Khê, không biết vì sao trong lòng Khương Đạo sư chợt dâng lên một dự cảm xấu.

Ông ta khẽ lắc đầu, có lẽ là ảo giác thôi.

Chắc chắn là ảo giác.

Tu vi của nhóm đệ tử Nhân tộc này đã bị hạ một bậc lớn, tiến vào địa điểm khảo hạch chẳng khác gì dê vào miệng cọp, chắc chắn sẽ bị học sinh của Yểm tộc treo lên đánh cho xem.

Ông ta lo cái gì không biết!

Lúc này, Phượng Khê nói: “Thời gian quý giá, chúng ta không nghỉ nữa, vào ngay đi thôi.”

Khương đạo sư lập tức mở cửa, để mấy người Phượng Khê lần lượt tiến vào.

Bốn người Hải trưởng lão lại được mời tới một gian phòng có thể theo dõi quá trình khảo hạch, viện trưởng và các đạo sư của thư viện Thiên Khư đều có mặt.

Tâm trạng của Độc Cô viện trưởng chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Nguyên nhân là vì đã bị nổ tận hai mươi tám quả cầu.

Ông ta mắng Tịch đạo sư như tát nước vào mặt, đồng thời trừ ba mươi năm lương bổng của Tịch đạo sư.

Nhưng khi thấy đám người Hải trưởng lão tiến vào, biểu hiện của ông ta cũng khá nhiệt tình.

Sau khi ngồi xuống, tầm mắt mọi người đồng thời dừng trên đá truyền ảnh.

Mấy người Phượng Khê đang bị một nhóm học sinh của thư viện Thiên Khư vây quanh.

Độc Cô viện trưởng “có ý tốt” giải thích: “Đây là học sinh lớp Hoàng, phần lớn sở hữu tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, số ít sở hữu tu vi Trúc Cơ trung kỳ, là lớp có thực lực kém nhất trong thư viện bọn ta. Nên dù nhân số của chúng đông hơn đệ tử Nhân tộc các ngươi, nhưng ta tin, chúng sẽ không thắng nổi đâu.”

Mấy người Hải trưởng lão thầm nghiến răng, tu vi của đệ tử Nhân tộc đã bị hạ một bậc lớn.

Tu vi hiện tại của bốn người Giang Tịch là Trúc Cơ trung kỳ, tu vi của đám người Quân Văn đều là Luyện khí kỳ, Phượng Khê càng đáng thương hơn, tu vi mới chỉ đạt tới tầng một của kỳ Luyện khí.

Dù đối phương không đánh hội đồng, chỉ đánh 1 - 1, thì phía Nhân tộc cũng không có phần thắng.

Phía Yểm tộc ra chiêu này quả là khốn nạn.

Đúng lúc này, họ thấy Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Độc Cô viện trưởng bảo bọn ta chọn một lớp để gia nhập, sau đó thi đấu với các lớp khác, lớp thắng sẽ nhận được phần thưởng cực kỳ phong phú.”

“Chúng là gặp mặt tức là có duyên, hay là chúng ta gia nhập lớp các ngươi nhé?”

Vẻ mặt của học sinh lớp Hoàng hiện rõ sự hoang mang: Không đánh nhau với lớp họ mà gia nhập lớp họ á?

Tân Mộc - lớp trưởng của lớp Hoàng hỏi với giọng điệu hoài nghi: “Ngươi nói thật ư?”

Phượng Khê thoáng cạn lời: “Ta nói nối chuyện này để làm gì? Độc Cô viện trưởng nói, chỉ khi thực lực hai bên ngang hàng mới có thể đạt được mục đích của so tài. Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy lấy nhiều thắng ít vinh quang lắm à? Nếu các ngươi không tin thì bọn ta gia nhập lớp khác là được.”

Tân Mộc và các bạn học bàn bạc, cuối cùng quyết định đồng ý cho nhóm Phượng Khê gia nhập.

Bởi thực lực của lớp họ là yếu nhất, nếu có đệ tử Nhân tộc gia nhập, biết đâu lại xử lý được lớp Huyền thì sao.

Vì thế, nhóm Phượng Khê thành công gia nhập lớp Hoàng.

Nàng còn tự vẽ cho mình và mấy người Quân Văn hình một ngọn lửa nhỏ đang rực cháy lên giữa ấn đường, rồi nói với giọng điệu đường hoàng không biết xấu hổ: “Từ giờ trở đi, chúng ta là người Yểm tộc! Chúng ta là đồng học! Là đồng đội kề vai chiến đấu! Vì vinh quang của lớp Hoàng, chúng ta phải dũng cảm xông pha, chiến đấu quên mình! Lên!”

Dứt lời, nàng dẫn đầu lao vút ra ngoài, tốc độ nhanh như một con nai con.

Đám người Độc Cô viện trưởng: “…”

Bốn người Hải trưởng lão: “…”

Họ đã quen cạn lời rồi.

Độc Cô viện trưởng cực kỳ hoang mang.

Nếu không phải ông ta là đương sự, ông ta cũng sẽ tin những lời Phượng Khê nói là thật.

Sao nàng lại có thể nói dối một cách tự nhiên thế cơ chứ?

Mắt không chớp, tim không đập, chẳng có chút chột dạ nào.

Điều khiến ông ta tức giận hơn là những học sinh lớp Hoàng kia, nàng nói gì, chúng tin cái đó, chẳng có một chút năng lực phán đoán nào cả.

Không cùng tộc ắt có lòng riêng, sao ông ta có thể đồng ý để chúng lập đội với Nhân tộc cho được?

Khó trách bị xếp vào lớp Hoàng, đúng là một lũ ngốc!

Bốn người Hải trưởng lão cũng hoang mang không kém ông ta là bao. Họ còn tưởng đám nhãi ranh phe mình sẽ bị đánh hội đồng, kết quả từ kẻ thù lại biến thành… đồng đội?

Chiến lược quỷ quái gì thế này?

Đánh không lại bèn gia nhập à?

Khi nhìn đến ngọn lửa đang cháy rực giữa ấn đường Phượng Khê, họ lại càng cạn lời hơn.

Cuối cùng Hải trưởng lão khẽ nói: “Kỹ thuật vẽ của nha đầu Tiểu Khê cũng không tệ nhỉ? Nhìn ngọn lửa đỏ rực kia mà xem, vẽ sinh động như thật vậy!”

Mọi người: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 224: Chương 224



Phượng Khê chạy nhảy một lát, rồi dừng lại hỏi Tân Mộc: “Ban nãy ta hưng phấn quá mà quên hỏi, nhiệm vụ của chúng ta là gì thế? Có phải đánh sấp mặt các lớp khác không? Yên tâm, đây là sở trường của ta, một mình ta có thể chấp tám tên!”

Tân Mộc: “…”

Nhân tộc ai cũng thích nói phét thế này à?

Một tiểu phế vật tầng một kỳ Luyện Khí như nàng, mà cũng đòi một chấp tám á?

Nếu không phải thấy trong nhóm của nàng có bốn Trúc Cơ trung kỳ, hắn ta đã chẳng đồng ý cho các nàng gia nhập.

Thế nên, nàng cùng lắm chỉ được coi là… hàng đính kèm mà thôi!

Tân Mộc kiềm chế sự khinh bỉ trong lòng, nói: “Không có nhiệm vụ chủ chốt, tùy vào mỗi giai đoạn khác nhau, thư viện sẽ tuyên bố các nhiệm vụ khác nhau. Thư viện sẽ căn cứ vào thành tích của mỗi giai đoạn để tiến hành xếp hạng.”

“Lớp đứng hạng nhất, tất cả các thành viên sẽ được thăng cấp vào giai đoạn tiếp theo. Lớp đứng hạng hai sẽ bị loại ba thành viên. Lớp đứng hạng ba bị loại năm thành viên. Còn lớp đứng hạng bốn sẽ bị loại tám thành viên.”

“Cứ thế cho tới khi có một lớp bị loại tất cả các thành viên, thư viện mới tuyên bố nhiệm vụ chủ chốt.”

Phượng Khê gật đầu, thầm nghĩ: ồ, Yểm tộc cũng biết chơi đấy chứ!

“Vậy thư viện có tổng cộng bốn lớp đúng không?”

Tân Mộc gật đầu: “Ừm, gồm bốn lớp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.”

Phượng Khê thầm nghĩ: không cần hỏi, nàng cũng biết lớp Hoàng là lớp phế vật nhất.

Tân Mộc nói tiếp: “Nhiệm vụ của giai đoạn này là khai thác đá Mộng Li.”

Thấy gương mặt mấy người Phượng Khê hiện rõ vẻ mê mang, Tân Mộc chỉ đành giải thích: “Đá Mộng Li có tác dụng giúp bọn ta hấp thụ Mộng khí. Những quả cầu dùng trong vòng khảo hạch nhập học đều được chế tạo từ những tảng đá Mộng Li siêu to khổng lồ. Nhưng thường thì đá Mộng Li có kích thước nhỏ lắm, chỉ to cỡ móng tay thôi.”

“Chúng ẩn mình trong đất, hòa lẫn với bùn, dùng mắt thường thì khó mà phân rõ, chỉ khi dùng thần thức cảm nhận mới tìm được chúng.”

Phượng Khê cảm thấy rất mới lạ, bèn nóng lòng muốn thử: “Vậy chúng ta bắt đầu luôn chưa?”

Tân Mộc lắc đầu: “Quặng đá Mộng Li cách nơi này chừng trăm dặm nữa. Giữa đường phải đi qua một rừng cây nhỏ, trong rừng cây có rất nhiều thú Chít Chít sở hữu tu vi Trúc Cơ kỳ. Nếu tùy ý xông vào, sợ rằng sẽ xảy ra thương vong, nên bọn ta đang nghiên cứu cách ứng phó.”

Phượng Khê sửng sốt: “Ý của ngươi là, trong lúc khảo hạch rất có thể sẽ c.h.ế.t người? Là c.h.ế.t thật đấy ư?”

Tân Mộc nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu: “Đúng vậy. Đây chẳng phải chuyện bình thường ư? nếu c.h.ế.t giả, thì làm gì có ai dốc toàn lực nữa?”

Phượng Khê im lặng.

Không chỉ mỗi nàng im lặng, mà bốn người Hải trưởng lão ở ngoài cũng im lặng.

Từ trước đến nay, các cuộc khảo hạch của Nhân tộc đều tuân theo nguyên tắc không lấy mạng người.

Xem ra, Nhân tộc vẫn quá bảo hộ các đệ tử rồi!

Dường như đoán được suy nghĩ của mấy người Hải trưởng lão, Độc Cô viện trưởng nói: “Thư viện Thiên Khư bọn ta bồi dưỡng các chiến sĩ thực thụ, chứ không phải mấy kẻ hèn nhát sợ trước sợ sau. Chỉ khi trải qua sinh tử, mới có thể khiến các đệ tử thực sự trưởng thành.”

“Cách đào tạo đệ tử của Nhân tộc các ngươi quá nhẹ nhàng. Ta không nói nhiều nữa, lát nữa các ngươi sẽ nhìn rõ sự chênh lệch của hai tộc thôi.”

Ông ta cảm thấy bản thân vừa gỡ gạc được một ván, nên tâm trạng rất tốt, sai người dâng linh trà và linh quả lên mời mấy người Hải trưởng lão.

Lúc này, trong địa điểm khảo hạch, Tân Mộc đang giới thiệu về thú Chít Chít.

Đúng như tên gọi, thú Chít Chít thường phát ra những tiếng chít chít.

Tuy hình thể của chúng không lớn, nhưng lại cực kỳ hung ác.

Chúng chẳng những có thể phun nọc độc, mà còn biết lợi dụng gai nhọn trên người để tấn công kẻ địch, chỉ cần bất cẩn chút thôi là sẽ bị đ.â.m thành cái sàng ngay.

Tân Mộc nói: “Tạm thời bọn ta vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay cả. Nếu thật sự không nghĩ ra thì chỉ có thể xông vào thôi, dù xảy ra thương vong thì cũng đành chịu. Bởi nếu kéo dài thời gian, rất có thể chúng ta sẽ trở thành lớp xếp bét trong giai đoạn khảo hạch đầu tiên này.”

Phượng Khê khẽ chớp mắt, hỏi: “Những con thú Chít Chít đó là thú Chít Chít thật à? Không phải thú trận pháp đâu đúng không?”

Tân Mộc thoáng cạn lời: “Đương nhiên là thú thật. Thời gian gấp gáp, chúng ta phải mau lên. Đúng rồi, tuy chúng ta hợp tác lập đội, nhưng các ngươi phải tự phụ trách an nguy của mình đấy nhé, bọn ta không có thời gian và sức lực để chăm sóc các ngươi đâu.”

Phượng Khê gật đầu: “Ừ, ai chơi theo ý người nấy.”

Tân Mộc: “…” Chơi ư?

Ôi, cái nàng đệ tử Nhân tộc này thật sự là gỗ mục không thể đẽo mà!

Nửa canh giờ sau, họ tới gần rừng cây nhỏ.

Khi Tần Mộc đang chuẩn bị mạnh mẽ xông vào, Phượng Khê chợt mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc bình hồ lô, đổ hết đan dược trong bình ra tay, rồi ném về phía rừng cây nhỏ.

Tân Mộc lại tiếp tục cạn lời: “Ngươi ném thuốc độc à? Ta nói với ngươi rồi mà, thú Chít Chít có thể phun nọc độc, thuốc độc không có tác dụng với chúng đâu! Huống hồ, thuốc độc của ngươi là dành cho Yêu thú, chưa chắc đã có tác dụng với Yểm thú… Ơ?”

Sở dĩ Tân Mộc phát ra tiếng “ơ” kinh ngạc đó, là vì hắn ta nghe thấy một vài âm thanh không thể miêu tả.

Ngay sau đó, là một chuỗi âm thanh không thể miêu tả.

Rừng cây nhỏ nhanh chóng bị san bằng.

Tân Mộc: “…”

Các đồng học lớp Hoàng: “…”

Đám người Độc Cô viện trưởng đang quan sát qua đá truyền ảnh: “…”

Bốn người Hải trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, sau đó lẳng lặng ngẩng đầu ngắm trần nhà.

Nhà cửa của Yểm tộc được thiết kế tinh xảo thật!

Những hoa văn kia đẹp biết bao!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 225: Chương 225



Phượng Khê cũng chỉ thử xem sao, bởi chính nàng cũng không biết thuốc nhiều con nhiều cháu này có tác dụng với Yểm thú không.

Bây giờ xem ra, bất kể là giống loài gì, thì việc kéo dài dòng giống vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu.

Nàng nói với Tần Mộc - người vẫn đang trưng ra vẻ mặt ngơ ngác: “Thú Chít Chít đang bận yêi đương, chúng ta mau đi thôi, đừng làm phiền chúng.”

Lúc này Tần Mộc mới hồi phục tinh thần: “Được, được!”

Tần Mộc vốn tưởng Phượng Khê sẽ để nhóm của hắn ta đi trước, bởi nếu vậy thì hễ gặp nguy hiểm thì nhóm của hắn ta sẽ đứng mũi chịu sào.

Nhưng nàng lại xông xáo dẫn đầu.

Chẳng qua, chỉ chốc lát sau, nàng đã Giang Tịch xách ra sau lưng huynh ấy.

Còn chưa kịp đứng vững, nàng đã lại bị Bùi Chu tóm cổ kéo ra sau lưng.

Cảnh Viêm cũng học theo hai sư huynh của mình…

Phượng Khê: “…”

Đến Yểm tộc nên các huynh định khởi nghĩa đấy phỏng?

Chẳng lẽ các huynh đều quên nỗi sợ khi bị tuyệt chiêu của muội hành hạ rồi ư?

May mà hai con hàng Quân Văn và Hình Vu vẫn giữ vững sự tin tưởng mù quáng với tiểu sư muội, nên ung dung bước theo sau Phượng Khê.

Thấy nhóm Phượng Khê sẵn lòng xông pha phía trước, ấn tượng của mấy người Tần Mộc với họ tốt hơn nhiều.

Bởi chẳng ai muốn bị người ta lợi dụng cả.

Mọi người cảnh giác cao độ, dè dặt đi qua rừng cây nhỏ.

Thật ra họ không cần lo lắng như vậy, bởi bây giờ bầy thú Chít Chít kia làm gì có tâm trạng mà để ý tới họ, chúng chỉ ước họ mau cút nhanh, tránh chậm trễ chuyện quan trọng của chúng ấy chứ.

Vì thế, mọi người chẳng tốn chút công sức nào đã nhẹ nhàng vượt qua rừng cây.

Tần Mộc cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Thế cũng được ư?

Có điều biện pháp này… thất đức quá!

Phải chăng đây chính là bí quyết giúp Nhân tộc luôn trường thịnh?

Các học sinh của lớp Hoàng cũng hốt hoảng không thôi, họ vốn tưởng sẽ phải trả giá lớn, thậm chí còn suy xét đến trường hợp mất mạng luôn rồi, ai ngờ lại có thể vượt qua một cách nhẹ nhàng như thế!

May mà lúc trước đồng ý lập đội với họ, nếu không biết đi đâu mà tìm chuyện tốt bậc này?

Nửa canh giờ sau, đoàn người đến quặng đá Mộng Li.

Đến nơi thì thấy có một số người đang khai thác.

Tần Mộc nhỏ giọng nói: “Là người lớp Thiên! Tu vi của họ đều đã đạt tới cảnh giới Kim Đan, đối phó với thú Chít Chít dễ như trở bàn tay, nên mới đến nhanh như vậy.”

Tần Mộc vừa dứt lời, có người của lớp Thiên đã vẫy tay với Tần Mộc.

Tần Mộc vội vàng chạy qua.

“Tần Mộc, sao các ngươi lại đi cùng Nhân tộc?”

Tần Mộc khiêm tốn đáp: “Tam điện hạ, viện trưởng bảo Nhân tộc chọn một trong bốn lớp để lập đội, họ gặp lớp ta trước, nên bèn lập đội với bọn ta luôn.”

Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải chẳng hề nghi ngờ tính chân thật của lời này.

Bởi người thường chẳng ai ngờ được Phượng Khê sẽ nghĩ ra chiêu thất đức đến vậy.

Còn một nguyên nhân quan trọng nữa, là hắn ta khinh địch.

Nhóm đệ tử Nhân tộc chỉ gồm mười một người, nếu họ tự lập đội riêng, chắc chắn sẽ bị thua thảm cho xem!

Vì giữ thể diện cho Nhân tộc, Độc Cô viện trưởng để họ lập đội với học sinh Yểm tộc cũng là chuyện dễ hiểu.

Hách Liên Dục Hải bĩu môi: “Quả là vật họp theo loài, phế vật chỉ có thể lập đội với phế vật thôi.”

Tuy trong lòng Tần Mộc cực kỳ khó chịu, nhưng hắn ta không dám hé răng đáp trả, chỉ có thể ủ rũ quay về.

Sợ bị người của lớp Thiên nhằm vào, nên hắn ta cố ý tránh khu vực mà người lớp Thiên đang khai thác, dẫn đám người Phượng Khê đến một khu vực xa hơn.

Do khoảng cách khá xa, Phượng Khê không nghe rõ đoạn đối thoại của Hách Liên Dục Hải và Tần Mộc, nhưng nàng cũng đoán được đại khái.

Nhưng hiện tại nàng đang rất hứng thú với đá Mộng Li, nên không… gây chuyện nữa.

Tần Mộc giảng giải sơ qua về những lưu ý khi khai thác đá, rồi nói: “Thần thức của Nhân tộc các ngươi yếu hơn Yểm tộc bọn ta, hơn nữa trong đá Mộng Li ẩn chứa Mộng khí, các ngươi rất khó cảm ứng được. Nên có thể đào được bao nhiêu thì đào bấy nhiêu, đừng quá áp lực.”

Lời hắn ta nói không sai, thần thức của Yểm tộc thật sự mạnh hơn Nhân tộc và Ma tộc.

Dặn dò xong, Tần Mộc bèn tranh thủ thời gian, tập trung cảm ứng đá Mộng Li.

Bên phía Nhân tộc, con hàng Hình Vu là người đầu tiên thử sức. Nhưng gã phóng thần thức tra xét một hồi lâu, mà vẫn chẳng tìm được viên đá Mộng Li nào, trái lại còn khiến thần thức đau như bị kim châm.

Gã vội lắc đầu: “Tiểu sư muội, chúng ta không làm được đâu, vẫn nên chờ họ xác định vị trí của đá Mộng Li, rồi chúng ta đào, góp chút sức mọn thôi.”

Phượng Khê xụ mặt nói: “Đây là cơ hội tốt để rèn luyện thần thức, mau tìm cho muội!”

Hình Vu rụt cổ lại, không dám hé răng từ chối.

Những người khác vốn cũng định đánh bài lùi, nhưng thấy Hình Vu bị mắng, họ chỉ đành căng da đầu cảm ứng đá Mộng Li.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 226: Chương 226



Bốn người Hải trưởng lão ở bên ngoài thấy vậy thì hài lòng gật đầu.

Tuy nha đầu Phượng Khê có hơi bướng bỉnh, nhưng đối với việc tu luyện, nàng lại có ngộ tính rất cao.

Nàng nói đúng, tuy việc dùng thần thức cảm ứng đá Mộng Li sẽ khiến thần thức khó chịu, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện thần thức.

Biết đâu sau chuyến này, thức hải của họ sẽ mạnh hơn thì sao.

Trong lòng Độc Cô viện trưởng ghen tị không thôi, ông ta vốn định ra oai phủ đầu Nhân tộc, bây giờ thì hay rồi, lại trở thành công cụ để người ta rèn luyện thần thức.

Lại nghĩ đến hai mươi tám quả cầu khảo hạch đã bị nổ tung, lòng ông ta lại càng bức bối hơn.

Ông ta đã khó chịu, thì người khác cũng đừng hòng được vui.

Thế là, ông ta cười nói với bốn người Hải trưởng lão: “Đúng là tiểu nha đầu Phượng Khê kia có hơi thông minh đấy. Nhưng thần thức của Nhân tộc các ngươi khá yếu, dù cố gắng, sợ rằng cũng chẳng tìm được mấy viên. May mà các ngươi lập đội với người lớp Hoàng, nếu không chắc chắn thành tích sẽ khó coi lắm.”

Hải trưởng lão liếc ông ta một cái: “Nếu không nhờ lập đội với Nhân tộc bọn ta, có lẽ bây giờ người của lớp Hoàng vẫn đang c.h.é.m g.i.ế.c thú Chít Chít đấy chứ!”

Độc Cô viện trưởng: “… Nào, ăn một miệng điểm tâm đi!”

Ăn rồi ngậm cái miệng rách của ngươi lại!

Đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở!

Phượng Khê không biết những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng đang tập trung tinh thần cảm ứng đá Mộng Li.

Thần thức của nàng chẳng hề cảm thấy khó chịu, trái lại cảm thấy rất hào hứng.

Đối với người tham tiền như nàng mà nói, trò chơi “đào vàng” kiểu này cực kỳ k*ch th*ch!

Chỉ chốc lát sau, nàng lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng: “Tần Mộc, đá Mộng Li đào được có cần nộp lên không? Hay có thể tự mình giữ lại?”

“Chỉ cần nộp một nửa thôi.”

Phượng Khê: “…?”

Nàng lại càng hào hứng hơn!

Tiếc là, không biết có phải do vận may bỏ nhà trốn đi không, mà nàng cảm ứng một hồi lâu mà vẫn chẳng tìm được một viên nào.

Bùi Chu đã tìm được hai viên, chất đá trong suốt và lấp lánh như thủy tinh.

Phượng Khê thầm nghĩ: xem ra dù bị phong ấn huyết mạch, thần thức của Bùi Chu vẫn mạnh mẽ hơn những người khác.

Nhưng cũng đúng thôi, nếu không nhờ thần thức mạnh mẽ, huynh ấy đã chẳng trở thành chế phù sư.

Những người khác cũng giống Phượng Khê, chẳng có chút thu hoạch nào.

Vẻ mặt ai nấy đều nhăn nhó, bởi cảm giác thần thức bị kim đ.â.m rất khó chịu/

Nhưng chẳng ai chịu từ bỏ.

Tiểu sư muội chịu được, họ cũng chịu được.

Chỉ cần không c.h.ế.t, họ sẽ cố mà chịu.

Lúc này, người lớp Địa và lớp Huyền cũng lục tục tới.

Khu vực của lớp Hoàng bị chiếm, chỉ còn lại một mảnh nhỏ.

Mấy người Tần Mộc giận mà không dám nói, bởi họ không đánh lại người ta.

Cũng may họ tới sớm, đã đào được một chút, cũng coi như chiếm chút ưu thế.

Phượng Khê không để ý tới mấy chuyện này, nàng vẫn tiếp tục cảm ứng đá Mộng Li.

Nàng cảm thấy có lẽ do bản thân cảm ứng chưa đủ sâu, tuy Tần Mộc nói đá Mộng Li chỉ nằm ở độ sâu chừng năm thước đến một trượng, nhưng biết đâu có viên trốn sâu hơn thì sao?

Thế là, nàng tăng phạm vi thần thức thăm dò lên tận một trượng rưỡi.

Vẫn không thu hoạch được gì.

Tiếp tục tăng tới hai trượng.

Vẫn không có thu hoạch. Nàng không từ bỏ, tiếp tục tăng tới hai trượng rưỡi…

Chỉ có thể nói kẻ vô tri không biết sợ, dù là học sinh của lớp Thiên cũng chỉ dám dò xét tối đa tám thước.

Bởi địa khí trong lãnh thổ Yểm tộc rất dễ tổn thương thần thức, dò xét quá sâu chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t.

Phượng Khê lại không biết chuyện này, tuy theo phạm vi dò xét càng sâu, thần thức của nàng càng khó chịu, nhưng cơn đau này cũng chỉ xấp xỉ cơn đau khi tu luyện, nên nàng chẳng thèm để bụng.

Vì thế, nàng tăng phạm vi dò xét lên tận ba trượng.

Ý, hai mắt nàng đột nhiên sáng lên!

Cuối cùng cũng tìm được!

Nhưng sao viên đá này to thế nhỉ?

Đừng bảo dò xét nhầm đấy nhé?

Có khi nào là viên đá rách không nhỉ?

Phượng Khê không dám chắc viên đá mình dò xét được là đá bình thường hay đá Mộng Li, bèn quyết định đào ra xem thử.

Vì thế, nàng nói với mấy người Quân Văn: “Tạm thời các huynh đừng dò nữa, qua đây đào giúp muội đi!”

Quân Văn tung tăng chạy tới: “Tiểu sư muội, không cần những người khác đâu, để ta làm cho! Đào ở đâu?”

Phượng Khê dùng que gỗ vẽ lên đất một hình vuông có cạnh to chừng một trượng.

“Đào theo cái khung này, đào sâu ba trượng.”

Quân Văn: “…”

Nàng muốn đào đá Mộng Li, hay muốn chôn sống ai?

Nhưng, hắn cũng không hỏi nhiều, mà lập tức đào ngay.

Dù tiểu sư muội muốn chôn sống hắn, hắn cũng sẽ chủ động nhảy xuống hố!

Hình Vu cũng hí hửng chạy tới giúp đỡ, thậm chí cũng chẳng hỏi nguyên do.

Tiểu sư muội làm việc còn cần lý do chắc?

Nàng sai gì thì làm nấy là được rồi!

Thật ra mấy người Giang Tịch rất muốn hỏi, nhưng họ đã cố nhịn lại.

So với việc cảm ứng đá Mộng Li khiến đầu họ đau như sắp nổ, thì việc đào hố nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thế là, nhóm đệ tử Nhân tộc hợp sức, cẩn thận đào một cái hố thật to.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 227: Chương 227



Vẻ mặt mấy người Tần Mộc đờ đẫn, đừng bảo là đệ tử Nhân tộc không cảm ứng được đá Mộng Li, nên định đào trực tiếp, đánh cược vận may đấy nhé?

Độc Cô viện trưởng cũng nghĩ vậy.

Ông ta bật cười thành tiếng.

“Đệ tử Nhân tộc các người thú vị phết nhỉ! Nhất là nha đầu Phượng Khê kia, rất biết cách bày trò.”

Bốn người Hải trưởng lão: “…”

Thôi kệ, ông ta thích nói gì thì nói.

Dù sao thần thức của Nhân tộc yếu hơn Yểm tộc là sự thật mà ai ai cũng biết!

Ban đầu Tần Mộc định không quan tâm, nhưng thấy nhóm Phượng Khê đã đào hơn một trượng mà vẫn chưa có ý định dừng lại, hắn ta không nhịn được mà cất lời khuyên:

“Đá Mộng Li thường nằm ở độ sâu năm thước đến tám thước dưới lòng đất, viên sâu nhất cũng không vượt qua một trượng đâu. Các ngươi đào nữa cũng chỉ tổ phí sức thôi.”

Phượng Khê cười tủm tỉm đáp: “Dù sao cũng rảnh mà, đào chơi chơi g.i.ế.c thời gian cũng được.”

Người của ba lớp khác cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, trên mặt tràn ngập vẻ châm chọc, chế giễu.

Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải càng chẳng kiêng nể gì, trực tiếp cười nhạo thành tiếng: “Quả nhiên Nhân tộc toàn một lũ ngu! Nếu không tại phụ hoàng cứ lo trước lo sau, thì Yểm tộc chúng ta đã sớm hợp tác với Ma tộc chiếm đoạt địa bàn của Nhân tộc rồi!”

Có vài người a dua nịnh hót, lập tức hùa theo: “Tam Hoàng tử nói không sai, Nhân tộc vừa hèn vừa phế. Chi bằng chúng ta tìm cơ hội dạy cho họ một bài học đi!”

Hách Liên Dục Hải cười lạnh: “Có rất nhiều cơ hội dạy dỗ họ, không cần gấp. Chuyện khảo hạch quan trọng hơn nhiều.”

---

Thời gian dần trôi, chỉ còn nửa canh giờ nữa là kết thúc thời gian khảo hạch của giai đoạn đầu tiên.

Trán Tần Mộc ướt đẫm mồ hôi.

Dù họ đến sớm hơn lớp Địa và lớp Huyền, nhưng đoán chừng lớp họ vẫn xếp bét thôi.

Tiếc là nhóm đệ tử Nhân tộc không biết cố gắng. Nếu họ đào được thêm mấy viên thì lớp Hoàng đã có thể leo lên vị trí thứ ba rồi.

Trong lòng hắn ta bắt đầu suy xét xem nên loại những ai…

Đúng lúc này, đội ngũ đào hố hét lớn vì kinh ngạc.

Tần Mộc thoáng mất kiên nhẫn, sao các đệ tử Nhân tộc cứ thích gào rống thế nhỉ?

Nhưng hắn ta vẫn qua xem thử.

Dẫu sao cũng nhờ Nhân tộc, lớp Hoàng mới có thể đi qua rừng cây nhỏ mà không xảy ra thương vong, hắn ta không tiện trơ mắt đứng nhìn.

Chẳng qua chờ tới gần, hắn ta lại phát ra tiếng… lừa hí.

“Hí hí hí hí hí!”

Hắn ta nhìn thấy gì?

Một viên đá Mộng Li to chừng một trượng.

Là thật ư?

Không phải hắn ta đang nằm mơ đấy chứ?

Độc Cô viện trưởng sắp dán sát mặt vào đá truyền ảnh đến nơi.

Đá Mộng Li to cỡ một trượng? Là sự thật ư?

Ối giời ơi, viên này có thể chế tạo bao nhiêu quả cầu khảo hạch đây?

Nhưng nghĩ đến viện, phải chia cho Phượng Khê một nửa viên đá lớn này, trái tim ông ta lại rỉ m.á.u.

Ông ta chỉ hận không thể quay ngược thời gian, để khâu kín miệng Tần Mộc!

Vì sao hắn ta lại nói cho nàng biết chuyện chỉ cần nộp một nửa đá Mộng Li cơ chứ?

Lúc này, bầu không khí ở địa điểm khảo hạch đã nổ tung.

Người của ba lớp khác cũng nhao nhao vây lại xem.

Tuy khảo hạch quan trọng, nhưng nếu không nhìn một cái, họ sẽ thấy tiếc nuối lắm.

Tam Hoàng tử Hách Liên Dục Hải cũng tới, trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ tham lam.

Hắn ta xụ mặt nói: “Viên đá Mộng Li này có thể tính vào thành tích của các ngươi, nhưng đây là đồ của Yểm tộc bọn ta, không thể cho các ngươi cầm đi được!”

Phượng Khê liếc hắn ta, chẳng chút sợ sệt đáp trả: “Theo quy định thì ta chỉ cần nộp cho thư viện Thiên Khư một nửa, nửa còn lại thuộc về sở hữu của ta. Ngươi dựa vào đâu mà không cho ta cầm đi?”

Hách Liên Dục Hải cười lạnh: “Dựa vào thân phận Tam hoàng tử Yểm tộc!”

Phượng Khê cười lạnh: “Tam hoàng tử cái rắm! Đây là thư viện Thiên Khư, chỉ có đạo sư và học sinh, không có hoàng tử và dân chúng! Ngươi muốn thể hiện uy phong của hoàng tử thì cút ra ngoài mà thể hiện! Hay là nói, người hoàng tộc căn bản không để Độc Cô viện trưởng của thư viện Thiên Khư vào mắt?”

“Cũng có thể là, trong mắt người hoàng tộc các ngươi, những nhân tài xuất thân bình dân này chỉ là nô lệ không có tôn nghiêm?”

“Ta vẫn luôn cho rằng, sở dĩ thư viện Thiên Khư có thể tồn tại biết bao đời, sừng sững không đổ là nhờ sự công bằng. Bất kể hoàng tử, hoàng tôn hay bá tánh bình dân, chỉ cần có thiên phú, chỉ cần cố gắng nỗ lực, thì đều có thể được đối xử công bằng. Bây giờ xem ra ta đã nghĩ sai rồi.”

“Thư viện Thiên Khư, chẳng qua chỉ là nơi để hoàng gia các ngươi hưởng thụ đặc quyền, thể hiện quyền uy mà thôi.”

Nghe Phượng Khê nói vậy, trên mặt rất nhiều học sinh xuất thân bình dân đều lộ rõ vẻ căm giận.

Ngay cả một số học sinh quý tộc cũng lộ vẻ bất mãn, bởi chẳng ai muốn phải ăn nói khép nép, hạ mình trước người khác cả.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 228: Chương 228



Sắc mặt Độc Cô viện trưởng tái đi!

Nếu để Phượng Khê nói tiếp, chắc chắn sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng!

Ôi trời ơi, người ta đến để khảo hạch, nàng thì hay rồi, tới để khuyến khích khởi nghĩa!

Trong lòng Độc Cô viện trưởng thầm mắng Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải ngu xuẩn!

Dám nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy trước mặt mọi người, chẳng trách sẽ bị Phượng Khê túm chặt không buông.

Nếu không nhanh chóng hòa giải, sợ rằng không cần Nhân tộc tấn công, Yểm tộc đã tự nội chiến trước rồi.

Miệng lưỡi của nha đầu Phượng Khê này sắc bén thật đấy!

Chỉ cần bất cẩn xíu thôi sẽ bị nàng hố c.h.ế.t!

Ông ta lập tức sai người truyền tin: “Đá Mộng Li mà Phượng Khê phát hiện, chỉ cần nộp một nửa cho thư viện, nửa còn lại thuộc về sở hữu của nàng, không cho phép bất cứ kẻ nào phản đối.”

Ngoài ra, ông ta còn sai người truyền tin riêng cho Hách Liên Dục Hải, cảnh cáo hắn ta không được gây sự, nếu không sẽ trực tiếp bị loại.

Hách Liên Dục Hải không dám không nghe, hắn ta liếc Phượng Khê một cái sắc lẹm rồi rời đi.

Hắn ta vừa đi, những đồng học tới hóng chuyện khác cũng vội vàng tản đi, bởi họ vẫn còn nhiệm vụ khảo hạch cần hoàn thành kia mà.

Phượng Khê bảo mấy người Hình Vu đào tiếp. Sau khi viên đá Mộng Li hoàn chỉnh được đào ra, nàng vừa lòng thỏa ý cất vào nhẫn trữ vật.

Tân Mộc thầm nghĩ: vận may của Nhân tộc tốt thật đó!

Chỉ đào bừa mà lại đào được một viên đá Mộng Li to cỡ này!

Nhưng nghĩ lại, có viên đá này, lớp Hoàng sẽ lội ngược dòng, lập tức leo lên hạng nhất, hắn ta lập tức vui vẻ ra mặt.

Thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết của hắn ta, Phượng Khê chợt nhận ra lời nói dối của mình xuất hiện một sơ hở.

Ban nãy nàng nói dối để lập đội, nhưng lát nữa công bố kết quả, chắc chắn thành tích của Nhân tộc sẽ được tính riêng, thế chẳng phải lời nói dối sẽ bị vạch trần ư?

Thế là, nàng vội vàng dùng thần thức tiếp tục dò xét.

Có lẽ vận may đã quay về, lần này nàng tìm được một viên đá Mộng Li to cỡ bàn tay.

Nàng không nhịn được mà nghĩ thầm: Tân Mộc nói đá Mộng Li rất khó tìm, còn nói nó chỉ to cỡ móng tay nữa chứ, có thấy nãy giờ nàng tìm được cả đống rồi không?

Nàng lập tức gọi Tần Mộc: “Quên nói với ngươi, tuy chúng ta lập đội, nhưng thành tích vẫn sẽ tính riêng.”

Gương mặt Tần Mộc lập tức tối sầm.

Thành tích tính riêng ư? Thế còn lập đội làm quái gì nữa?

Nói cách khác, viên đá Mộng Li to đùng kia không được tính vào thành tích của lớp Hoàng ư?

Vậy chẳng phải lớp Hoàng vẫn sẽ xếp bét à?

Phượng Khê nói tiếp: “Nhưng ngươi yên tâm, đã là đồng đội, ta không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu. Ban nãy ta đã dò được một viên đá Mộng Li to cỡ bàn tay, bây giờ các ngươi đào đi, thành tích tính cho các ngươi, nhưng đá Mộng Li phải thuộc quyền sở hữu của ta!”

“Ngươi có đồng ý không?”

Đương nhiên Tần Mộc sẽ không từ chối.

Nhưng hắn ta vẫn luôn cảm thấy việc Phượng Khê đào được viên đá Mộng Li to đùng kia chỉ là mèo mù vớ cá rán, nên lòng hắn ta cứ lo lắng không yên.

Sẽ đào được thật ư?

Nhưng hắn ta vẫn gọi vài đồng học tới đào.

Do thời gian không còn nhiều nữa, họ chỉ có thể cược một phen.

Không ngờ rằng, họ thật sự đào được!

Hắn ta vừa cất đá vào nhẫn trữ vật, giai đoạn khảo hạch đầu tiên đã kết thúc.

Nhưng bên phía thư viện mãi chẳng chịu công bố thành tích.

Bởi họ không biết nên nói thế nào.

Họ vốn tưởng rằng đệ tử Nhân tộc sẽ bị các học sinh Yểm tộc loại sớm thôi.

Chẳng ai ngờ rằng, đệ tử Nhân tộc lại giành được hạng nhất.

Kết quả này khiến họ cảm thấy mất mặt, xấu hổ không thôi.

Bốn lớp cả đống học sinh, ấy thế mà lại bị nhóm đệ tử Nhân tộc chỉ có mười một người đè đầu cưỡi cổ!

Hơn nữa, nếu coi nhóm đệ tử Nhân tộc thành một đội riêng, thì quy tắc đào thải trước đó cũng sẽ phải điều chỉnh, thật sự rất rắc rối.

Đúng lúc này, Độc Cô viện trưởng bèn chậm rãi cất tiếng: “Chính miệng Phượng Khê đã nói ta bảo nàng chọn một lớp để lập đội đúng không? Vậy ta sẽ biến “ước mơ” của nàng thành sự thật! Tính gộp thành tích của đệ tử Nhân tộc và lớp Hoàng với nhau đi!”

Bốn người Hải trưởng lão: “…”

Xét về phương diện vô liêm sỉ của Yểm tộc, Nhân tộc họ tự thẹn không sánh bằng!

Thế là, khi đạo sư khảo hạch cân đá Mộng Li, ông ta đã gộp chung đá của nhóm Phượng Khê và lớp Hoàng lại với nhau.

Tần Mộc nhìn Phượng Khê với ánh mắt khó hiểu: sao nàng bảo tính riêng?

Phượng Khê cũng không ngờ thư viện Thiên Khư lại vô liêm sỉ tới vậy.

Nhưng cũng được!

Ban đầu chuyện lập đội do nàng bịa ra, sợ bị lộ sơ hở nên nàng không tiện phát huy.

Giờ họ đã “hiện thực hóa” lời nói dối của nàng, vậy nàng sẽ không khách sáo nữa.

Nàng mỉm cười nói với Tân Mộc: “Có lẽ Độc Cô viện trưởng thấy chúng ta hợp tác ăn ý, nên mới thay đổi quy tắc một cách đột xuất như thế. Thế cũng tốt, chúng ta vốn là đồng đội, không cần phân biệt rạch ròi làm gì.”

Tân Mộc tin thật, cũng không truy hỏi thêm nữa.

Chủ yếu là hắn ta biết nếu đi theo Phượng Khê, lớp hắn ta sẽ được hưởng lợi. Còn mấy chuyện vụn vặt kia, để tâm nhiều chi cho nặng đầu.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 229: Chương 229



Chẳng mấy chốc thành tích đã được công bố.

Lớp Hoàng xếp hạng nhất, bỏ xa ba lớp còn lại.

Chưa bao giờ học sinh của lớp Hoàng cảm thấy hãnh diện như bây giờ.

Cuối cùng, họ cũng không còn là lớp đứng nhất từ dưới lên nữa.

Người nào người nấy ưỡn thẳng sống lưng, cười không khép nổi miệng.

Kết thúc giai đoạn khảo hạch đầu tiên, các thí sinh được nghỉ ngơi chừng một canh giờ, đám người Phượng Khê đồng loạt đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất.

Một lát sau, Sở Liên Tu - lớp trưởng của lớp Huyền tìm tới.

“Tần Mộc, ta khuyên ngươi đừng vui mừng quá sớm. Đây mới chỉ là nhiệm vụ của giai đoạn đầu tiên mà thôi, chỉ dựa vào may mắn thì không thể đi xa được!”

Tần Mộc đã quen nhẫn nhục, nên không có ý định tranh cãi với Sở Tu Liên.

Nhưng Phượng Khê thì khác, trước nay nàng chưa ngán ai bao giờ: “Đúng đó, bọn ta thắng nhờ may mắn đó thì sao?”

“Vả lại, sở dĩ bọn ta có thể đào được một viên đá Mộng Li to như vậy, ít nhiều cũng phải cảm ơn lớp Huyền các ngươi. Bởi chính các ngươi đã chen bọn ta tới khu vực đó mà.”

Sắc mặt Sở Tu Liên lập tức trở nên khó coi.

Theo lý thì lớp Huyền hắn ta tới cuối, chỉ được phép khai thác khu vực góc chật hẹp kia.

Nhưng học sinh lớp Huyền ỷ vào việc bản thân mạnh hơn học sinh lớp Hoàng, đã chen, đẩy lớp Hoàng vào góc.

Ai ngờ lại giúp người ta đào được một viên đá to.

Càng nghĩ càng tức giận.

Hắn ta nghiến răng nói: “Ta không thèm nhiều lời với các ngươi. Chúng ta cứ chờ xem!”

Phượng Khê bĩu môi: “Chờ thì chờ, bọn ta còn lâu mới sợ ngươi. Ngươi tưởng lớp Hoàng bọn ta dễ bắt nạt đấy à? Chẳng qua trước kia bọn ta giấu tài mà thôi, đợt thi này, bọn ta sẽ giành lại tất cả vinh quang!”

Sở Liên Tu tức đến độ không nói nên lời.

Thân là Nhân tộc, thế mà nàng mở mồm ngậm mồm đều là “lớp Hoàng bọn ta”, nàng có thể giữ liêm sỉ một chút không hả?

---

Sau khi hắn ta rời đi, vẻ mặt Tần Mộc hiện rõ sự lo lắng.

Đợi kết thúc khảo hạch, đệ tử Nhân tộc có thể vỗ m.ô.n.g chạy lấy người, nhưng lớp Hoàng vẫn phải tiếp tục ở lại thư viện.

Ban nãy đắc tội Tam Hoàng tử, giờ đây lại đắc tội lớp Huyền, liệu về sau lớp Hoàng hắn ta còn đường sống không?

Phượng Khê tinh ranh biết bao.

Chỉ thoáng đảo mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Tần Mộc.

Nàng khẽ cười nói: “Tần Mộc, có phải ngươi đang lo sau khi bọn ta rời đi, các ngươi sẽ bị họ cô lập, bắt nạt đúng không?”

Tần Mộc cười khổ, đáp: “Đúng là ta có lo lắng này!”

Phượng Khê chậm rãi nói: “Nhưng từ trước tới nay, các ngươi vẫn luôn bị họ cô lập, bắt nạt kia mà?”

Tần Mộc: “…”

Lời này đ.â.m thẳng vào tim!

Phượng Khê nói tiếp: “Sự nhẫn nhịn của các ngươi có đổi lại được sự đối xử tử tế không? Không! Chỉ đổi lại sự cô lập, bắt nạt trầm trọng hơn!”

“Đừng nói với ta mấy lời kiểu tư chất và tu vi của các ngươi không bằng người ta! Nếu các ngươi đã có thể thi đỗ thư viện Thiên Khư, chứng tỏ các ngươi đều là thiên tài ngàn dặm mới tìm được một. Chẳng qua giờ đây minh châu vẫn đang phủ bụi trần, chưa đến thời khắc sáng chói mà thôi.”

“Mà cứ coi như tư chất của các ngươi thật sự kém họ đi, thì sao nào? Cần cù bù thông minh kia mà! Chỉ cần các ngươi chăm chỉ, nỗ lực, thì sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp họ.”

“Hơn nữa, làm việc thì phải động não nhiều vào. Chẳng hạn lần khảo hạch này nhé, không phải khảo nghiệm năng lực cá nhân của các ngươi, mà là khảo nghiệm năng lực làm việc nhóm. Chỉ cần phối hợp thỏa đáng, chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại ba lớp còn lại. Chỉ cần chúng ta giành được hạng nhất, chắc chắn thư viện sẽ dành phần lớn tài nguyên tu luyện cho các ngươi, như vậy việc các ngươi vượt qua lớp Huyền chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi…”

Dưới sự khích lệ của Phượng Khê, mỗi học sinh trong lớp Hoàng đều nhiệt huyết sôi trào.

Đừng nói lớp Huyền, dù là lớp Thiên cũng chẳng có gì ghê gớm!

Lớp Hoàng họ đây mới là thiên hạ đệ nhất!

Đám người đang theo dõi qua đá truyền ảnh: “…”

Có vài vị đạo sư lén ghi lại lời khích lệ của Phượng Khê, tuy Phượng Khê có hơi thất đức, nhưng lời nói của nàng… vô tội kia mà!

Họ phải ghi lại để sau này làm văn mẫu động viên học sinh.

Ba người Cố trưởng lão lại nhìn Hải trưởng lão bằng ánh mắt hâm mộ.

Khó trách họ nghe đồn gần đây đệ tử Huyền Thiên Tông tu luyện bạt mạng, hóa ra là nhờ những lời khích lệ của Phượng Khê.

Sao tông môn họ lại không có một nhân tài như nàng nhỉ!

Hải trưởng lão chắp tay sau lưng, nói: “Nha đầu Tiểu Khê này thường xuyên đến Tàng Thư Các đọc sách, ngày thường ta cũng hay chỉ điểm con bé lắm, nhất là đạo lý đối nhân xử thế…”

Ba người Cố trưởng lão: “…”

Hừ, ngươi đúng là tự biết dát vàng lên mặt mình.

Ai chẳng biết ngươi là con lừa cứng đầu, lời nói như dao, khiến người ta tức c.h.ế.t!

Chỉ ngươi mà cũng đòi chỉ điểm Phượng Khê á?

Có khi Phượng Khê còn chỉ điểm ngược lại ngươi ấy chứ!
 
Back
Top Bottom