Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 190: Chương 190



Lúc này, trong đan điền của Phượng Khê, Thổ Linh căn mọc thêm một đoạn dài, đã đuổi kịp tiến độ của bốn Linh căn còn lại.

Năm Linh căn tề tựu, tái tạo đan điền.

Đây là nguyên nhân Phượng Khê ngất xỉu.

Bốn Linh căn Kim, Mộc, Thủy, Hỏa chỉ hận không thể tẩn c.h.ế.t Thổ Linh căn. Sớm không mọc, muộn không mọc, cứ nhất quyết phải mọc đúng lúc này, chẳng phải tự tìm c.h.ế.t đấy ư?

Thổ Linh căn cũng bất đắc dĩ lắm chứ.

Đều tại ban nãy Phượng Khê ăn quá nhiều thảo dược, hại nó bị đốt cháy giai đoạn.

Cũng may chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã khôi phục ý thức, nàng lập tức đưa ra lựa chọn.

Trúc Cơ!

Nàng phải đột phá Trúc Cơ.

Nàng muốn lợi dụng uy lực của tia sét màu tím để đột phá Trúc Cơ.

Bởi trong ngọc giản có ghi lại rằng: đối với tu sĩ tái tạo đan điền, tốt nhất hãy đột phá Trúc Cơ ngay khi đan điền vừa khỏi hẳn. Đột phá vào lúc đó chẳng những có tỉ lệ thành công lớn hơn, mà còn có lợi cho việc tu luyện sau này.

Ngoài ra, khi đột phá Trúc Cơ cần có một lượng lớn linh lực. Có thể lấy nguồn linh lực đó từ Trúc Cơ đan, hoặc cũng có thể lấy từ một số món bảo vật.

Phượng Khê cảm thấy hai thứ đó đều không tốt bằng uy lực của tia sét màu tím.

Bởi uy lực của tia sét màu tím là luồng linh lực thuần khiết nhất, hơn nữa… còn không tốn tiền.

Nghĩ đến đây, Phượng Khê lập tức bò dậy khoanh chân ngồi đả tọa, bắt đầu vận pháp quyết theo nội dung ngọc giản ghi lại.

Phượng Khê điên cuồng hấp thụ linh khí xung quanh, chỉ chốc lát sau, xung quanh nàng đã hình thành một luồng lốc xoáy linh khí, tia sét màu tím đang quan sát Phượng Khê bị cuốn vào trong luồng lốc xoáy này.

Cảm nhận được uy lực của bản thân bị Phượng Khê hấp thụ từng chút một, cuối cùng tia sét màu tím cũng hiểu rõ ý đồ của nàng.

Nàng muốn lợi dụng lực lượng của nó để đột phá Trúc Cơ.

Khốn thật!

Nó đến để đánh nàng!

Nàng lại lợi dụng lực lượng của nó để đột phá Trúc Cơ.

Sao nàng có thể chó đến mức ấy hả?

Tia sét màu tím định chạy trốn, nhưng trốn mãi cũng không thoát.

Một phần là do bị luồng lốc xoáy cuốn chặt lấy, phần khác là do nó đến đánh Phượng Khê, nên bản năng khiến nó tới gần nàng.

Tia sét màu tím tức điên lên.

Hình chữ Z ban đầu dần vặn vẹo thành hình chữ S.

Đường đường là lôi kiếp, ấy thế mà giờ đây lại thành… đồ bổ cho người ta.

Đúng là vô cùng nhục nhã.

Về sau nó còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong giới lôi kiếp nữa cơ chứ?

Phượng Khê chẳng quan tâm nó có tức hay không, nàng tập trung toàn bộ tinh thần vào việc đột phá Trúc Cơ.

Trong đan điền vừa lành hẳn, cơn lốc do linh khí tạo thành không ngừng xoay tròn.

Theo từng vòng xoay, kinh mạch của Phượng Khê được cọ rửa sạch sẽ.

Dù kinh mạch của nàng đã mở rộng hơn trước kia, nhưng dưới sự cọ rửa của uy lực lôi kiếp, nàng vẫn cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Cũng may, khả năng chịu đau của nàng mạnh hơn người thường, nếu không chắc chắn đã đau đến ngất đi rồi.

Lúc này, ba người Giang Tịch đứng ở nơi xa đang trợn tròn mắt, há hốc miệng, trông giống hệt tượng gỗ.

Tiểu sư muội… đột phá Trúc Cơ ư?

Lợi dụng uy lực của lôi kiếp để đột phá Trúc Cơ á?

Đây là Trúc Cơ thiên phẩm trong truyền thuyết đúng không?

Trúc Cơ được chia thành các cấp: Trúc Cơ thông thường, Trúc Cơ địa phẩm và Trúc Cơ Thiên Phẩm.

Cách để đột phá Trúc Cơ thông thường là sử dụng Trúc Cơ đan.

Hầu hết các đệ tử thân truyền đều không lựa chọn cách này, bởi Trúc Cơ thông thường rất khó nâng cao tu vi, mức tu vi cao nhất là Nguyên Anh kỳ.

Phần lớn họ sẽ lựa chọn đột phá Trúc Cơ địa phẩm bằng cách tìm một nơi có linh khí nồng đậm và nuốt chửng một số món thiên tài địa bảo.

Dù trước đây Huyền Thiên Tông nghèo đến khố rách áo ôm, Tiêu Bách Đạo cũng cắn răng tìm mua rất nhiều thiên tài địa bảo cho các đồ đệ.

Ông cũng đã định sẽ dùng hết khả năng để tìm cho Phượng Khê một nơi có linh khí dồi dào, cũng đang gom góp dần thiên tài địa bảo cho nàng.

Ông vốn tưởng ít nhất cũng phải hai, ba năm nữa, thậm chí lâu hơn, Phượng Khê mới đột phá Trúc Cơ, bởi vết thương ở đan điền của nàng vẫn chưa lành hẳn kia mà.

Có nằm mơ ông cũng không ngờ rằng, Phượng Khê lại đột phá vào ngay lúc này.

Về phần Trúc Cơ thiên phẩm, chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết, bởi khi đột phá Trúc Cơ thiên phẩm cần sử dụng lực lượng của Thiên Đạo.

Điều này quá khó khăn!

Lực lượng của Thiên Đạo vốn khó tìm, việc tình cờ gặp phải đúng lúc chuẩn bị đột phá lại càng hiếm có hơn!

Còn về lôi kiếp á?

Đùa à, làm gì có người bình thường nào suy xét đến lôi kiếp?

Chẳng khác nào tự đi tìm c.h.ế.t cả!

Sau cơn kinh ngạc, ba người Giang Tịch thầm đổ mồ hôi thay Phượng Khê, lòng họ thầm cầu mong nàng có thể bình an đột phá Trúc Cơ.

Bên ngoài rừng Sương Mù, sắc mặt bốn người Tiêu Bách Đạo cực kỳ nghiêm trọng.

Đang yên đang lành, sao lại có lôi kiếp giáng xuống?

Chẳng lẽ trong rừng Sương Mù xảy ra biến cố gì?

Là dị bảo hiện thế, hay có yêu thú đột phá tu vi Hóa Thần?

Nhưng hình như vị trí lôi kiếp giáng xuống là khu vực bên trong mà.

Đừng bảo các đệ tử xảy ra chuyện rồi đấy nhé?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 191: Chương 191



Bốn chưởng môn không hẹn mà đồng thời sử dụng bùa truyền tin liên lạc với các đệ tử, nhưng có lẽ do lôi kiếp ảnh hưởng, họ không nhận được câu trả lời.

Tiêu Bách Đạo không yên lòng, ông đứng phắt dậy: “Ta phải đi xem!”

Ba người Bách Lý Mộ Trần cũng lo lắng cho đồ đệ của mình, vì thế cũng đứng dậy, cùng đi vào rừng Sương Mù.

Tu vi của họ đều đã đạt đến cảnh giới Hóa Thàn, tuy chưa đến mức có thể thông thiên độn địa, nhưng thân pháp nhanh hơn đám người Phượng Khê rất nhiều.

Chỉ tốn non nửa canh giờ, họ đã đến nơi xảy ra chuyện.

Sau đó, họ nhìn thấy cảnh tượng khiến họ trợn mắt, há hốc mồm.

Phượng Khê đang khoanh chân ngồi đả tọa, một luồng lốc xoáy linh khí xoay xung quanh nàng.

Ở chính giữa luồng lốc xoáy kia là một tia sét màu tím.

Do bị Phượng Khê hấp thụ phần lớn uy lực, nên thoạt trông tia sét có hơi gầy yếu, chỉ to chừng chiếc đũa.

“Nhìn thấy” bốn người Tiêu Bách Đạo tới, nó chỉ hận không thể tìm một khe hở mà chui vào.

Đã có tám người chứng kiến lịch sử đen tối của nó!

Thanh danh của đời nó đã hoàn toàn bị hủy hoại!

Đều do đồ chó Phượng Khê này!

Tội của nàng đáng c.h.ế.t vạn lần!

Sớm muộn gì nó cũng sẽ đánh nàng thành tro bụi, khiến nàng hồn phu phách tán, khiến nàng không có cơ hội đầu thai.

Mãi một lúc lâu sau, Hồ Vạn Khuê mới nói: “Đừng, đừng bảo nha đầu Phượng Khê lợi dụng uy lực của lôi kiếp để đột phá Trúc Cơ thiên phẩm đấy nhé?”

Vẻ mặt Lộ Chấn Khoan đờ đẫn: “Ừ, có lẽ vậy!”

Lòng Bách Lý Mộ Trần đang trào lên một cơn ghen tị.

Dám lợi dụng uy lực của lôi kiếp để đột phá Trúc Cơ, gan dạ quá thể!

Một khi thành công, tiền đồ của nha đầu Phượng Khê này sẽ không thể đo đếm được!

Thiên tài như thế vốn là đệ tử của Hỗn Nguyên Tông ông ta.

Đều tại tầm nhìn của ông ta hạn hẹp, chắp tay đưa Phượng Khê cho Tiêu Bách Đạo.

Trong lòng ông ta hối hận không thôi…

Lúc này, vẻ mặt Tiêu Bách Đạo lại tràn ngập sự lo lắng.

Đúng là Trúc Cơ thiên phẩm tốt thật đấy, nhưng độ nguy hiểm quá lớn, chỉ hơi bất cẩn xíu thôi là nguy hiểm đến tính mạng ngay.

Trong lòng ông, Trúc Cơ thiên phẩm gì đó không quan trọng, chỉ cần tiểu đồ đệ bình an khỏe mạnh là tốt lắm rồi.

Phượng Khê không biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài, nàng đang cọ rửa kinh mạch hết lần này đến lần khác, tốc độ xoay của cơn lốc xoáy trong đan điền cũng càng lúc càng nhanh.

Về phần năm Linh căn kia, lúc này đã biến thành… cánh quạt, đang điên cuồng xoay tròn.

Chỉ cần không c.h.ế.t, chúng sẽ liều mạng xoay.

Cuối cùng, linh khí hóa thành một giọt chất lỏng, nhỏ xuống đan diền.

Thành công đột phá Trúc Cơ.

Phượng Khê mở to mắt, vui mừng phát hiện ra ngũ quan của mình nhạy bén hơn trước kia nhiều.

Nhạy đến độ nàng có thể nhìn rõ hoa văn trên lá cây ở nơi xa.

Quả nhiên Trúc Cơ lợi hại hơn Luyện Khí!

Lúc này, Phượng Khê cũng phát hiện ra sự tồn tại của bốn người Tiêu Bách Đạo, bèn nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ ơi!”

Vành mắt Tiêu Bách Đạo thoáng đỏ hoe, tiểu đồ đệ bình an vô sự, tốt quá rồi!

Theo sau cảm giác an lòng, là cảm giác tự hào mãnh liệt.

Trúc Cơ thiên phẩm!

Trên toàn khu vực Bắc Vực này, chỉ mỗi tiểu đồ đệ bảo bối của ông là làm được!

Ông đã bảo mắt ông sáng như gương mà, lần đầu tiên gặp tiểu đồ đệ ở Hỗn Nguyên Tông, ông đã biết nàng là bảo bối, tương lai sẽ trở thành ánh sáng của Huyền Thiên Tông họ mà.

Đến trước mặt Tiêu Bách Đạo, Phượng Khê túm c.h.ặ.t t.a.y áo ông, nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ: “Sư phụ ơi, ngài có thấy con lợi hại không?”

Tiêu Bách Đạo cười xoa đầu nhỏ của nàng: “Lợi hại, lợi hại chứ! Không hổ là đồ đệ ngoan của vi sư.”

Ba người Hồ Vạn Khuê ghen tị c.h.ế.t đi được!

Chẳng qua, họ vẫn tiến lên chúc mừng, khen Phượng Khê thành một đóa hoa.

Ba người Giang Tịch cũng chạy tới, đầu tiên họ hành lễ vái chào bốn người Tiêu Bách Đạo.

Phượng Khê tranh thủ chút thời gian này thi triển quyết thanh tẩy cho mình. Tuy tia lôi kiếp kia không đánh trúng nàng, nhưng cũng khiến nàng mặt mày lem luốc.

Hơn nữa, khi đột phá Trúc Cơ đã tiết ra khá nhiều mồ hôi, đồng thời cũng bài xuất một chút tạp chất, khiến toàn thân cực kỳ chật vật.

Chờ nàng sửa sang gọn gàng, mọi người bèn ngẩn người.

Phượng Khê vốn rất xinh đẹp, giờ đây lại càng đẹp hơn.

Tóc đen như mực, làn da mịn màng như ngọc, đôi mắt to tròn linh động, giống hệt làn suối trong vắt, khiến người ta vô thức đắm chìm.

Quân Văn cảm thấy cụm từ “phá kén thành bướm” vẫn chưa đủ để miêu tả tiểu sư muội của lúc này, phải dùng từ “phượng hoàng niết bàn” thì đúng hơn.

Phượng Khê lấy ra một chiếc gương nhỏ, nhìn bản thân trong gương, nàng lập tức để lộ hai má lúm đồng tiền.

“Ngũ sư huynh, về sau muội vẫn nên bớt soi gương thì hơn.”

Quân Văn kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

“Muội sợ muội bị bản thân mê hoặc c.h.ế.t!”

Quân Văn: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 192: Chương 192



Trò chuyện cười đùa với mọi người thêm một lát, Phượng Khê mới nhớ ra tia sét màu tím. Hình như ban nãy nàng vẫn chưa hấp thụ hết uy lực của nó mà nhỉ, sao không thấy nó đâu nữa?

Nàng tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng phát hiện nó nằm thẳng đơ trong bụi cỏ.

Lúc này toàn thân nó mềm như bông, màu sắc cũng nhạt đến độ chẳng nhìn ra đó là màu tím nữa.

Nó “liếc” Phượng Khê: ngươi nhìn ta xem, còn ra hình lôi kiếp không?

Là nghiệt do ngươi tạo ra đấy!

Thù này mà không báo, ta thề không làm lôi kiếp nữa!

Phượng Khê cười để lộ cả hàm răng trắng tinh: “Cảm ơn ngươi đã giúp ta đột phá Trúc Cơ thiên phẩm, để báo đáp, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường vậy.”

Sau đó, Phượng Khê giơ tay tát một phát, khiến nó hoàn toàn tan biến.

Tia sét màu tím: Đồ chó! Ngươi chờ đó cho ta! Ta sẽ quay… quay lại…

Đoàn người trò chuyện thêm một lát, mấy người Tiêu Bách Đạo bèn rời khỏi khu vực bên trong.

Dù sao các đệ tử đang thí luyện, họ không tiện tham dự quá nhiều, nếu không thì không đạt được mục đích của thí luyện.

Phượng Khê cực kỳ hưng phấn, nàng sốt ruột muốn tìm yêu thú để thí nghiệm uy lực của tu vi Trúc Cơ kỳ.

Nhưng tìm hồi lâu, vẫn chẳng thấy con yêu thú nào.

Giang Tịch phân tích: “Tiểu sư muội, đoán chừng yêu thú đã bị lôi kiếp dọa sợ, nên tiến vào trạng thái ngủ đông rồi. Trời cũng sắp tối, chúng ta tìm chỗ nghỉ qua đêm trước đi.”

Giang Tịch tìm một nơi khá bằng phẳng, huynh ấy bảo ba người Phượng Khê nghỉ ngơi, còn huynh ấy thì gác đêm.

Ba người Phượng Khê cũng không tranh giành với huynh ấy, bởi họ còn phải ở trong rừng Sương Mù thêm vài hôm nữa kia mà, mọi người thay phiên nhau gác là được.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, đoàn người đã tiếp tục hành trình, nhưng vẫn không gặp bất cứ con yêu thú nào.

Phượng Khê đột nhiên đứng lại, chỉ vào gốc cây bên cạnh rồi nói: “Hôm qua muội đã gặp cái cây này rồi.”

Quân Văn thờ ơ đáp: “Tiểu sư muội, trong rừng Sương Mù này, cây nào mà chẳng giống cây nào, có khi nào muội nhận nhầm rồi không?”

Phượng Khê lắc đầu: “Muội không nhận nhầm đâu. Nếu không tin, huynh nhìn đám cỏ phía trước xem có phải có dấu vết bị dẫm lên không? Trong cỏ còn có quả hạch muội vứt nữa.”

Quân Văn ngồi xổm xuống quan sát, đúng là phát hiện một quả hạch.

Điều này khiến hắn trợn tròn mắt.

“Ối giời, tức là từ sáng đến giờ chúng ta vẫn đi vòng quanh? Chúng ta bị lạc đường rồi ư?”

“Nhưng chúng ta vẫn luôn căn cứ vào mặt trời để xác định phương hướng mà. Sao có thể lạc đường được cơ chứ?”

Sau một hồi im lặng, Giang Tịch nói: “Nơi này không thể có trận pháp được. Cách giải thích duy nhất là chúng ta đã bị dính sương mù, nên mới nảy sinh ảo giác, cảm thấy chúng ta luôn đi đúng hướng.”

Quân Văn vò đầu: “Nhưng đệ có thấy chút sương mù nào đâu?”

Phượng Khê cong môi: “Chúng ta bị nhốt bên trong, nên tất nhiên không thể nhìn thấy sương mù.”

Sương mù này thú vị phết, ấy thế mà có thể lẳng lặng không tiếng động bao phủ họ.

Nghĩ đến đây, nàng nói với quả cầu đen: “Người ta là sương mù, ngươi cũng là sương mù, ngươi có thấy hổ thẹn không hả?”

Quả cầu đen chớp mắt, đáp: “Không!”

Phượng Khê: “…”

Nhưng hiện tại nàng không có thời gian dạy dỗ quả cầu đen, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi đây.

Cùng lúc đó, đám người Tần Thời Phong cũng bị lạc vào giữa làn sương mù.

Mạnh Hoài Nam khá am hiểu trận pháp, nên đã bắt đầu tìm cách phá giải.

Tuy hiện tượng đi vòng vòng này do sương mù gây ra, nhưng nó cũng có những đặc tính tương tự như trận pháp, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể tìm ra sơ hở.

Tần Thời Phong lo lắng nói: “Trong đệ tử thân truyền của bốn tông môn lớn, Hỗn Nguyên Tông, Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn đều có trận pháp sư, nhưng cả bốn đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông đều là kiếm tu, sợ rằng khó mà thoát ra được.”

“Chờ chúng ta thoát ra, qua đó xem có thể giúp gì cho họ không.”

Hình Vu lười biếng đáp: “Dưới nền trời này, không có vấn đề gì mà tiểu sư muội không giải quyết được. Nhưng chúng ta tới xem cũng được, đến lúc đó có thể đồng hành với người của Huyền Thiên Tông. Chỉ khi đi theo bên cạnh tiểu sư muội, đệ mới yên tâm được.”

Ôi, nhớ tiểu sư muội quá đi mất thôi. Mới một gặp không gặp mà đã như cách ba thu rồi vậy.

Tần Thời Phong nghiêm mặt nói: “Đúng là tiểu sư muội Phượng Khê lợi hại thật, ta cũng rất khâm phục muội ấy. Nhưng, đệ không thể cứ mãi ỷ lại vào muội ấy như thế được, muội phải tự mình cố gắng. Nếu không, sớm muội gì cũng có một ngày đệ không đuổi kịp bước chân của muội ấy, bị muội ấy ném tít phía sau.”

Đầu tiên Hình Vu sửng sốt, sau đó giật mình bừng tỉnh.

Đúng vậy!

Tiểu sư muội b**n th** như vậy, đợi đến khi đan điền lành hẳn, tu vi chắc chắn sẽ nhanh chóng tăng vọt, bỏ xa gã. Đến lúc đó gã phải làm sao bây giờ?

Gã phải tu luyện!

Liều mạng tu luyện!

Chỉ cần không c.h.ế.t, gã nhất định sẽ dốc sức tu luyện.

“Đại sư huynh, mọi người nghĩ cách trước đi, đệ tu luyện đã.”

Dứt lời, gã khoanh chân ngồi đả tọa.

Tần Thời Phong: “…”

Hóa ra gã cũng có thể cần mẫn đến mức này!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 193: Chương 193



Bên phía Vạn Kiếm Tông, suy nghĩ của Lăng Thiên Đình cũng không khác Tần Thời Phong là bao. Hắn cũng định sau khi thoát khỏi sự bao vây của sương mù, sẽ đến giúp đỡ mấy người Phượng Khê.

Hỗn Nguyên Tông cũng đang nghĩ cách xua tan sương mù, nhưng điều kỳ lạ là, Lộ Tu Hàm chủ động đưa ra đề nghị đến giúp đỡ Huyền Thiên Tông.

Điều này khiến mấy người Mục Tử Hoài kinh ngạc không thôi.

Thật ra mấy người họ chẳng có chút địch ý gì với Phượng Khê cả, bởi Phượng Khê đã cứu họ biết bao lần.

Nhưng họ đều biết Lộ Tu Hàm hận c.h.ế.t Phượng Khê, ấy thế mà giờ đây lại chủ động muốn giúp đỡ ư?

Chẳng qua, đúng là họ cũng muốn trả nợ ân tình cho Phượng Khê, nên tất cả đều đồng ý.

Trong lòng Lộ Tu Hàm thầm cười lạnh, đám ngu xuẩn lòng dạ đàn bà này!

Tưởng hắn ta muốn đến giúp thật chắc?

Chờ gặp Phượng Khê, hắn ta sẽ tặng nàng một món quà lớn!

Lúc này, Phượng Khê - người tưởng như rất cần giúp đỡ trong miệng người khác - đang ném từng xấp từng xấp bùa nổ ra ngoài.

Chỉ cần lực nổ đủ lớn, sương mù sẽ bị xua tan thôi.

Một tên khỏe chấp mười tên khôn mà!

Dưới sức mạnh tuyệt đối, bất kể chiêu thức gì cũng đều là gió thoảng mây bay.

Đương nhiên, tiền đề để làm vậy là phạm vi sương mù bao phủ không lớn và phải có nhiều bùa chú để phung phí.

Ba người Giang Tịch đứng đực tại chỗ như cọc gỗ.

Hình như tiểu sư muội đã sáng tạo ra rất nhiều cách dùng bùa chú mới.

Nhưng có hơi… lãng phí.

Phượng Khê tỏ vẻ, mấy lá bùa thôi mà, có gì to tát đâu.

Mới ném một lát mà Phượng Khê đã mất kiên nhẫn, nàng bảo ba người Quân Văn luân phiên ném, còn mình thì ngồi xổm bên cạnh vừa ngâm nga hát vừa đóng bùa mới.

Chỉ chốc lát sau, lại có thêm nửa bao tải bùa.

Loại công tác khô khan này chẳng có xíu thú vị gì cả.

Ơ, chờ đã!

Bây giờ nàng là tu sĩ Trúc Cơ trâu bò rồi kia mà, nàng có thể thử đóng bùa chú cấp Địa.

Thế là, nàng lấy ra một khuôn bùa cấp Địa bắt đầu đóng, xác suất thành công chỉ cao hơn trước kia một chút xíu.

Xem ra vẫn không được, chỉ có thể chờ đến khi tu vi cao hơn rồi thử lại.

Nếu không in được, hay là vẽ vài tấm nhỉ? Biết đâu lại có thể dùng thì sao.

Vì thế, nàng lấy bàn nhỏ, ghế nhỏ ra khỏi nhẫn trữ vật, bắt đầu vẽ bùa chú cấp Địa.

Tay phải vẽ bùa, tay trái cầm một quả linh quả, cắn răng rắc, vừa ăn vừa vẽ.

Nhìn cảnh tượng này, đột nhiên Cảnh Viêm không muốn nỗ lực nữa.

Ngày nào cũng phải chứng kiến sự b**n th** của tiểu sư muội, dẫu có là Nỗ Vương (ý là vua nỗ lực ý) cũng phải băng hà thôi.

Chẳng qua, khi nhìn sang Giang Tịch, huynh ấy lại có động lực trở lại.

Nếu không vượt được tiểu sư muội, thì ít nhất cũng phải vượt qua đại sư huynh chứ!

Giang Tịch không hề biết suy nghĩ của tứ sư đệ nhà mình, chỉ đột nhiên cảm thấy lạnh gáy một cách khó hiểu.

Khi ba tông môn khác vẫn đang nghĩ cách phá trận, mấy người Phượng Khê đã rời khỏi khu vực bị sương mù bao phủ.

Quay đầu nhìn lại, họ có thể thấy rõ làn sương bao phủ khu vực kia bị xé ra một cái miệng thật to.

Giang Tịch lập tức truyền tin cho Tiêu Bách Đạo, nhưng lại phát hiện tin tức không thể truyền đi.

Lòng huynh ấy trầm xuống: “Căn cứ theo nội dung được ghi lại trong điển tịch, sau khi sương mù trong rừng Sương Mù tan hết, sẽ không còn sót lại chút sương mù nào nữa. Thế nên hình huống lần này có hơi bất thường. Chúng ta đừng tiến vào sâu trong nữa, phải tìm ba tông môn khác hội hợp, rồi cùng nhau ra ngoài.”

Ba người Phượng Khê cảm thấy lời Giang Tịch có lý, bèn gật đầu nghe theo.

Chẳng qua, họ gặp một vấn đề khó.

Có rất nhiều khu vực bị sương mù bao phủ, họ không thể phán đoán được rằng trong khu vực đó có người không, nếu có thì có phải người của ba tông môn còn lại không.

Phượng Khê thở dài: “Đáng lẽ ra lần trước muội nên mua một trăm vạn tờ giấy vẽ bùa. Có nhiều bùa như thế, muội sẽ có thể nổ từng khu vực, đỡ phải phán đoán đau đầu.”

Ba người Giang Tịch: “…”

Sao muội không dứt khoát mở luôn một cửa hàng bùa chú cho rồi?

Vừa sản xuất vừa bán luôn.

Phượng Khê nói đùa vài câu, rồi bắt đầu nghĩ cách.

Thật ra có thể để quả cầu đen thử hấp thụ sương mù, nhưng điều quan trọng là nàng không thể để lộ sự tồn tại của con hàng này.

Không phải nàng đề phòng Giang Tịch và Cảnh Viêm đâu, chủ yếu là nàng sợ người của ba tông môn khác thấy được.

Quả cầu đen quá đặc biệt, dễ dàng rước thêm rắc rối.

Quả cầu đen: “…”

Chắc nó phải cảm ơn thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng của nó thôi.

Nếu không đã phải làm… ống khói cho nàng rồi.

Đúng lúc này, ở nơi cách đó không xa truyền tới một loạt tiếng rống của yêu thú, chỉ chớp mắt đã thấy một bầy yêu thú vọt về phía này.

Bên trong phần lớn là yêu thú Trúc Cơ được dẫn đầu bởi mấy con yêu thú Kim Đan.

Lòng Giang Tịch trầm xuống.

Tuy trong tay Phượng Khê có rất nhiều bùa chú, nhưng yêu thú có linh trí cao hơn thế kiếm và sương mù nhiều, hiệu quả của bùa chú sẽ giảm mạnh.

Hơn nữa số lượng yêu thú quá đông!

Vẻ mặt Phượng Khê vẫn bình tĩnh như thường, nàng còn nhìn thấy con Báo Mắt Tím lẫn trong bầy yêu thú kia.

Báo Mắt Tím cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, đầu sắp chúi xuống đất đến nơi.

Nó cũng bất đắc dĩ lắm chứ.

Nó không muốn đến đâu.

Nhưng thân bất do kỷ.

Nó đã nghĩ kỹ rồi, lát nữa khi hai bên lao vào đánh nhau, nó sẽ lén lút trốn đi, không dính vào vũng nước đục này.

Không nói cái khác, ngay cả lôi kiếp cũng không thể đánh c.h.ế.t tiểu nha đầu kia, là đã đủ hiểu nàng đáng sợ đến mức nào rồi đấy.

Chỉ có kẻ ngốc mới đối đầu với nàng.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 194: Chương 194



Phượng Khê không để ý đến nó, mà khẽ nở một nụ cười bí hiểm, ý vị sâu xa, rồi lấy ra một chiếc hồ lô nhỏ, đổ ra một đống đan dược, ném về phía bầy yêu thú.

Trực giác của Báo Mắt Tím mách bảo có điều không ổn, nó lập tức nhấc chân chạy biến.

Chạy được một đoạn xa, nó nghe thấy phía sau truyền tới một loạt âm thanh không thể miêu tả.

Báo Mắt Tím: “…”

Đừng bảo nàng ném loại đan được mà nó nghĩ đấy nhé?

Quá b**n th**!

Không chỉ mỗi nó có suy nghĩ này, ba người Giang Tịch cũng nghĩ vậy.

Bầy yêu thú vốn định tìm họ gây sự, nay đều đã gánh vác sứ mệnh vĩ đại - kéo dài chủng tộc, căn bản không có thời gian rảnh mà để ý đến họ.

Nhân cơ hội này, họ vội vàng chuồn đi!

Sau khi chạy xa mấy chục dặm, Giang Tịch không thể nhịn được nữa: “Tiểu sư muội, vì, vì sao muội lại luyện chế loại đan dược này?”

Huynh ấy sợ Phượng Khê lầm đường lạc lối, tuy với tuổi tác hiện tại của nàng, lo lắng của huynh ấy có hơi dư thừa.

Phượng Khê đáp với giọng điệu cực kỳ tự nhiên: “Muội học ở Ngự Thú Môn đó. Ngày nào Luyện đan sư của họ cũng luyện chế loại đan dược này.”

Giang Tịch: “…”

Không ngờ Ngự Thú Môn lại… không đứng đắn đến mức này!

Nhưng cũng có thể hiểu được. Bởi họ nuôi dưỡng nhiều linh thú thế kia mà, đoán chừng làm vậy là vì muốn thúc đẩy sự sinh sản của linh thú thôi.

Chẳng qua… ngày nào cũng luyện á?

Nhu cầu lớn đến mức ấy cơ à?

Nói cũng trùng hợp, họ vừa hay chạm mặt đám người Tần Thời Phong vừa thoát khỏi sương mù.

Nhìn thấy Phượng Khê, Hình Vu lập tức nói: “Sao hả? Ta đã bảo mà, tiểu sư muội sẽ có cách thoát ra, căn bản không cần chúng ta tới cứu.”

Tần Thời Phong tiến lên chào hỏi mấy người Giang Tịch.

Chỉ là hắn ta nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt Giang Tịch nhìn mình có điều kỳ quái, một điều kỳ quái mà không thể diễn tả thành lời.

Hình Vu tò mò hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, mọi người phá trận sương mù bằng cách nào vậy?”

Phượng Khê cũng không giấu: “Dùng bùa nổ đó, tốn chừng mấy trăm tấm liền.”

Đám người Hình Vu: “…”

Bây giờ Huyền Thiên Tông đã giàu đến mức này rồi cơ à?

Hình Vu đột nhiên rống lên: “Ối, tiểu sư muội, muội đột phá Trúc Cơ rồi ư?”

Từ nãy giờ Phượng Khê chỉ chờ mỗi câu hỏi này thôi đấy.

Nàng chắp hai tay ra sau lưng, hếch cằm đáp: “Đúng vậy! Muội cũng chỉ vừa đột phá thôi. Mọi người có biết muội đột phá kiểu gì không? Muội dùng uy lực của Thiên Lôi đó. Sư phụ muội và mấy người Hồ sư thúc đều chứng kiến thời khắc quan trọng này. Họ còn nói, muội đột phá Trúc Cơ thiên phẩm, tiền đồ không thể đong đếm được.”

“Thật ra muội thấy cũng chẳng có gì ghê gớm cả, uy lực của lôi kiếp cũng chỉ đến thế mà thôi, chẳng qua muội cảm thấy nó không tốn tiền, nên mới dùng tạm. Tiếc là các huynh đều đã đột phá Trúc Cơ rồi, nếu không cũng có thể thử dùng lôi kiếp xem sao.”

Mấy người Hình Vu: “…”

Dù họ chưa đột phá Trúc Cơ, thì cũng không dám thử.

Họ sợ bị đánh thành tro.

Trong lúc nhất thời, hiện trường cực kỳ yên tĩnh.

Bởi chẳng ai biết nên nói cái gì.

Lúc này, vô thanh thắng hữu thanh.

Giang Tịch tiến tới vỗ vỗ bả vai của Tần Thời Phong, Quân Văn cũng hiếm khi giữ thái độ hòa nhã với Hình Vu, tiến lên vỗ vai gã.

Cảnh Viêm không quen đụng chạm với người khác, nên chỉ gật đầu với mấy người Mạnh Hoài Nam.

Không cần nói nhiều, mọi người… đều hiểu cả mà.

Đúng lúc này, một loạt tiếng rống giận của yêu thú truyền tới, hóa ra là mấy con yêu thú Kim Đan kia đuổi tới tận đây.

Tu vi của chúng cao, nên không bị trúng chiêu.

Nhưng tất cả đàn em của chúng, không một đứa nào may mắn thoát khỏi.

Chúng nghĩ mà sợ, nếu không nhờ có tu vi cao, kiềm chế được h*m m**n nuốt chửng những viên đan dược kia, thì lúc này chúng đã…

Nghĩ đến đây, chúng chỉ hận không thể xé Phượng Khê thành mảnh nhỏ.

Thấy chúng đuổi theo tới, Phượng Khê chẳng những không sợ hãi, trái lại còn cực kỳ kích động và hưng phấn.

“Đại sư huynh, Tần sư huynh, ba chúng ta có tu vi cao nhất, nên mỗi người phụ trách một con nhé. Số còn lại để cho mấy người Tứ sư huynh đánh hội đồng.”

Mấy người Tần Thời Phong: “…”

Ngươi mới Trúc Cơ thôi, chứ chưa phải Hóa Thần đâu.

Đừng phiêu quá như thế!

Nhưng họ còn chưa kịp nói gì, Phượng Khê đã cầm kiếm gỗ xông lên trước.

Đối đầu với nàng là một con Sư Tử Khát M.á.u có tu vi Kim Đan sơ kỳ.

Phượng Khê chỉ kiếm gỗ thẳng mặt nó: “Mèo nhỏ! Ngươi rất vinh hạnh vì được trở thành đối thủ đầu tiên sau khi ta đột phá Trúc Cơ. Đây là phúc phận mà tám đời nhà ngươi tu mãi mới có được.”

Sư Tử Khát M.á.u: “…”

Hóa ra nha đầu thối này không chỉ b**n th**, mà còn điên nặng nữa.

Nhưng cũng đúng thôi, người bình thường nào có ai làm ra được chuyện thất đức như nàng.

Móng trước khẽ cào đất, nó rống lên một tiếng, một loạt lưỡi đao gió lao vút về phía Phượng Khê.

Phượng Khê vung kiếm, vừa đánh nát đợt lưỡi đao này, thì đợt sau đã lập tức lao đến.

Phượng Khê vội vàng điều khiển kiếm gỗ bảo vệ mình…

Trong mắt Sư Tử Khát M.á.u tràn ngập sự khinh bỉ.

Nó còn tưởng nha đầu điên này có bản lĩnh lắm chứ. Ai dè, tuy nàng mạnh hơn người bình thường một chút, nhưng vẫn chẳng phải là đối thủ của nó.

Trong lòng một khắc, đảm bảo nàng sẽ thua!

Đến khi đó, nó sẽ không cắn c.h.ế.t nàng ngay, mà cắn xé m.á.u thịt của nàng từng miếng từng miếng một, chậm rãi tra tấn nàng.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 195: Chương 195



Phượng Khê cũng nhận ra, nếu đánh theo lệ thường thì nàng không thể thắng được, vì thế, nàng nở một nụ cười ma mị: “Mèo nhỏ, cho ngươi xem một thứ thú vị này.”

Dứt lời, nàng rót linh lực vào kiếm, một chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống.

Tiếc là Sư Tử Khát M.á.u không biết chữ, nên không thể cảm nhận được sự tinh diệu của tuyệt chiêu này.

Chẳng qua, điều đó không ảnh hưởng đến việc nó sửng sốt.

Chiêu thức quỷ quái gì thế này?

Ngay sau đó, mười ba nét của chữ “quỳ” tách nhau ra, phần lớn đánh thẳng về phía bốn chân nó.

Sư Tử Khát M.á.u vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, không phải tu sĩ đều thích tấn công điểm yếu của yêu thú, chẳng hạn như đôi mắt, yết hầu ư?

Sao tiểu nha đầu này lại ngu xuẩn đi tấn công bốn chân thế này?

À, nó biết rồi. Chắc chắn là do nàng tu luyện chưa đến nơi đến chốn, nên chưa thể kiểm soát chính xác vị trí muốn tấn công.

Đúng là phế vật.

Tuy không thường tiếp xúc với tu sĩ, nhưng Sư Tử Khát M.á.u cũng biết trong thời gian ngắn, mỗi tu sĩ chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu một lần, vì thế nó kết luận Phượng Khê đã chẳng còn chiêu nào khác nữa.

Thế là, nó há to miệng, bổ nhào về phía Phượng Khê.

Sau đó, nó kinh hoàng nhìn thấy lại có thêm một chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống.

Nó vội vàng né tránh. Vất vả lắm mới né được, lại có một chữ “quỳ” nữa xuất hiện…

Sau mười chữ “quỳ”, chân của Sư Tử Khát M.á.u bị đ.â.m thành cái sàng, bốn chân quỳ rạp trên mặt đất.

Hai mắt nó dại ra, thở hổn hển từng hơi.

Phượng Khê chọc chọc kiếm vào yết hầu nó: “Đọc theo ta nào. Q… uy… Quy... Quỳ! Quỳ xuống!”

Sư Tử Khát M.á.u: “Rống… rống… rống!”

Phượng Khê không hài lòng cho lắm, nhưng nàng cũng không tiện làm khó một con Sư Tử không biết nói tiếng người.

Thấy những người khác vẫn đang đánh hăng say, nàng bắt Sư Tử Khát M.á.u quỳ ở một bên chờ xử lý.

“Nếu ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ trói ngươi lại rồi đưa đến Ngự Thú Môn, mỗi ngày đều cho ngươi uống loại đan dược này.”

Sư Tử Khát M.á.u: “…”

Đúng là nó muốn chạy trốn thật, nhưng bốn chân đều bị nàng đánh gãy, trốn kiểu gì bây giờ? Chẳng lẽ lại lăn như quả bóng?

Sau khi uy h.i.ế.p Sư Tử Khát M.á.u xong, Phượng Khê hào hứng gia nhập cuộc chiến.

Một canh giờ sau, một bầy yêu thú Kim Đan quỳ rạp trước mặt mấy người Phượng Khê.

Phượng Khê chắp tay ra sau lưng, nói với con Sư Tử Khát M.á.u: “Ngươi dạy chúng đánh vần chữ ngươi vừa đọc đi!”

Sư Tử Khát M.á.u: “Rống… rống… rống!”

Mấy con yêu thú Kim Đan kia vốn không định khuất phục, nhưng sau khi thấy Phượng Khê lấy chiếc bình hồ lô nhỏ ra, chúng gân cổ “đánh vần”: “Rống… rống… rống!”

Chứng kiến cảnh tượng này, đám người Tần Thời Phong cảm thấy cạn lời không thôi.

Mãi một lúc lâu sau, Hình Vu mới nói với Tần Thời Phong: “Đại sư huynh, bây giờ đệ mới bắt đầu cố gắng, có phải đã quá muộn rồi không?”

Tần Thời Phong không đáp.

Thật ra hắn ta rất muốn nói: dù đệ có cố gắng từ lúc sinh ra thì cũng không đuổi kịp Phượng Khê đâu.

Bởi Phượng Khê nào phải người!

Ít nhất không phải người bình thường.

Làm gì có người bình thường nào nghĩ ra được mấy chiêu thất đức như thế?

Người khác ra tay là lấy mạng, nàng ra tay là dẫm đạp tôn nghiêm của người ta dưới lòng bàn chân.

Lúc trước khi nghe nói thành Thiên Thủy xuất hiện người tên là Nữu Hỗ Lộc Cầu thích tát thẳng mặt người khác, hắn ta còn cảm thấy tên Cầu kia có hơi quá đáng.

Nhưng bây giờ so sánh với Phượng Khê, hắn ta lại cảm thấy tên Cầu kia cực kỳ lễ phép.

Giang Tịch không hổ là người trẩm ổn nhất, huynh ấy nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, muội định xử lý mấy con yêu thú này thế nào?”

Phượng Khê chắp tay sau lưng, thờ ơ đáp: “G.i.ế.t!”

Bầy yêu thú Kim Đan: “…”

Nàng đã nhục nhã chúng đến mức này rồi mà vẫn chưa thấy đủ ư? Còn muốn lấy mạng của chúng nữa?

Nàng thật sự không coi chúng là người, không, là thú chứ!

Nếu vậy thì mọi người cùng cá c.h.ế.t lưới rách đi thôi!

Sau đó, chúng nghe Phượng Khê nói: “G.i.ế.t thì có hơi đáng tiếc, vẫn nên giữ lại thì hơn!”

Bầy yêu thú Kim Đan: Nàng có thể nói một lèo không, đừng ngắt nghỉ bừa bãi như thế!

Phượng Khê nói với chúng: “Hoặc là ký khế ước tạm thời với ta, hoặc là c.h.ế.t! Các ngươi tự chọn đi!”

Bầy yêu thú chẳng chút do dự mà lựa chọn ký khế ước với Phượng Khê.

Quỳ cũng quỳ rồi, làm gì còn tôn nghiêm nữa mà sợ mất!

Sau khi ký khế ước, Phượng Khê chẳng những cho chúng uống đan dược cầm m.á.u, mà còn cho chúng nếm thử hải sản của vùng biển Vô Cực.

Thân là yêu thú sống trên cạn, chúng không ngờ rằng đời này mình lại được nếm hương vị biển cả, chúng lập tức cảm thấy bị ký khế ước cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Tủi thân nhất thời nhưng hạnh phúc cả đời!

Đợi chúng ăn no nê, Phượng Khê cất chúng vào túi đựng linh thú.

Nàng và đám người Tần Thời Phong vừa trò chuyện được mấy câu, thì đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông và Hỗn Nguyên Tông đã tìm tới.

Lăng Thiên Đình kinh ngạc hỏi nàng: “Tiểu sư muội, muội đột phá Trúc Cơ rồi ư?”

Phượng Khê gật đầu đáp: “Vâng. Đằng nào cũng rảnh rỗi nên muội tranh thủ thời gian đột phá luôn!”

Lăng Thiên Đình: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 196: Chương 196



Lăng Thiên Đình còn định hỏi kỹ hơn, nhưng Lộ Tu Hàm đã đi tới: “Phượng Khê, chúc mừng ngươi thành công đột phá Trúc Cơ! Trước kia ta có lỗi với ngươi, trong nhẫn trữ vật này có mười vạn linh thạch, là tấm lòng của ta, mong ngươi nhận lấy.”

Dứt lời, Lộ Tu Hàm lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, rồi đưa cho Phượng Khê.

Hắn ta cảm thấy chắc chắn Phượng Khê sẽ nhận cho xem, bởi nàng là kẻ tham tiền.

Nhưng nàng lại không lấy.

“Ân oán giữa hai chúng ta không phải chuyện mười vạn linh thạch có thể giải quyết, ngươi đưa ta một trăm vạn thì ta còn suy xét.”

Lộ Tu Hàm: “…”

“Bây giờ trong tay ta chỉ có mười vạn thôi. Chín mươi vạn còn lại, chờ ta gom đủ rồi sẽ đưa ngươi sau.”

Phượng Khê gật đầu: “Vậy được, ngươi viết cho ta tờ giấy nợ đi!”

Lộ Tu Hàm: “…”

Hắn ta cố kiềm chế cơn tức, viết giấy nợ cho Phượng Khê.

Phượng Khê nhận giấy nợ, đọc kỹ một lượt từ đầu đến cuối, rồi nói với Mục Tử Hoài: “Mục sư huynh, nhờ huynh đứng ra làm chứng nhé.”

Mục Tử Hoài: “…”

Chuyện này đâu có liên quan đến hắn ta? Mắc mớ gì bắt hắn ta đứng ra làm chứng?

Nhưng ở trước mặt nhiều người thế này, hắn ta không tiện từ chối, bởi Lộ Tu Hàm là sư đệ của hắn ta kia mà. Thế nên hắn ta chỉ đành ký tên, ấn dấu vân tay.

Thấy Phượng Khê đã cất kỹ giấy nợ, Lộ Tu Hàm lại đưa nhẫn trữ vật cho nàng: “Ngươi cầm trước mười vạn này đi.”

Phượng Khê cười tủm tỉm nhận lấy, rồi đưa cho Mục Tử Hoài.

“Mục sư huynh, huynh là người làm chứng, huynh giúp muội kiểm kê đi.”

Mục Tử Hoài gật đầu: “Được.”

Sắc mặt Lộ Tu Hàm tái đi, vội giật lấy nhẫn trữ vật.

Hắn ta lạnh giọng nói: “Phượng Khê, ta đã hạ mình nhận lỗi với ngươi, nhưng ngươi lại cứ vẽ chuyện, ta thấy ngươi căn bản không có ý định hòa giải với ta. Nếu đã vậy, coi như ta chưa từng nói gì.”

Phượng Khê cong môi: “Là ta không có ý định hòa giải, hay là trong nhẫn trữ vật của ngươi có điều mờ ám?”

“Lộ Tu Hàm, ta thắc mắc lắm nhé, tốt xấu gì ngươi cũng là đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, sao ngươi chẳng có chút đầu óc gì thế? Cái bẫy rõ ràng như thế, ngươi tưởng ta sẽ nhảy vào ư? Hay là ngươi cảm thấy ta cũng ngu như ngươi?”

“Nếu không phải hiện tại mọi người cùng gặp nạn, không nên vì một cục cứt chuột là ngươi mà làm hỏng hòa khí của mọi người, thì ta đã làm thịt ngươi rồi!”

Sắc mặt Lộ Tu Hàm tái xanh: “Ngươi bôi nhọ! Ngươi vu khống ta!”

Phượng Khê cười lạnh: “Thế à? Vậy ngươi có dám để Mục sư huynh mở nhẫn trữ vật trước mặt mọi người không? Nếu huynh ấy bình yên vô sự, ta sẽ cúi đầu nhận lỗi với ngươi, thậm chí dập đầu lạy ngươi một cái cũng được.”

Mục Tử Hoài: “…”

Hai người xích mích thì kệ hai người, mắc mớ gì cứ kéo hắn ta vào thế?

Nói thật, hắn ta cũng cảm thấy suy đoán của Phượng Khê là đúng, bởi biển hiện của Lộ Tu Hàm đã chứng minh hết thảy.

Chột dạ, thẹn quá hóa giận, biểu hiện cực kỳ rõ ràng.

Sắc mặt Lộ Tu Hàm hết xanh lại trắng, cuối cùng hắn ta nghiến răng nói: “Ta lười cãi cọ vô nghĩa với ngươi, ngươi thích nói gì thì nói, ta không thẹn với lương tâm.”

Phượng Khê cười lạnh: “Lộ Tu Hàm, nếu ta đoán không sai, ý tưởng lần này lại do Thẩm Chỉ Lan bày cho ngươi đúng không? Đương nhiên, nàng ta sẽ không thẳng thừng bảo ngươi tới hại ta, mà nói xa nói gần để ám chỉ ngươi chứ gì!”

“Chậc chậc, ngươi cũng không nghĩ kỹ lại xem, nếu ta thật sự trúng chiêu, ngươi sẽ thoát khỏi hiềm khi chắc? Mọi người đều biết ngươi đưa đồ cho ta, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi chính là người bị nghi ngờ đầu tiên.”

“Đến lúc đó, mọi chuyện bại lộ, dù ngươi có khai Thẩm Chỉ Lan ra, thì nàng ta cũng sẽ nói là đưa cho ngươi để tự vệ, chứ đâu bảo ngươi hại người. Cuối cùng chỉ có ngươi cõng nồi thôi!”

“Ngươi có thể ngu đến mức này, cũng không dễ dàng gì.”

“Ngươi nhìn Mục sư huynh của ngươi mà xem, tuy huynh ấy cũng cảm thấy Thẩm Chỉ Lan không tệ, nhưng người ta sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc thế này. Còn Tần sư huynh của ta nữa, cùng lắm cũng chỉ mỏi mắt mong chờ Thẩm Chỉ Lan thôi, chứ tuyệt đối không làm đao cho người ta lợi dụng.”

“Chỉ có đồ ngu nhà ngươi, cam tâm tình nguyện làm quân cờ cho người ta, còn ngu hơn heo nữa!”

Mục Tử Hoài: “…”

Tần Thời Phong: “…”

Muội mắng Lộ Tu Hàm thì mắng, cớ gì phải liên lụy đến bọn ta?

Nhưng, việc này thật sự có liên quan đến Thẩm Chỉ Lan ư?

Nàng ta sẽ làm ra loại chuyện này ư?

Sắc mặt Lộ Tu Hàm tím tái vì tức.

Hắn ta gọi linh kiếm ra: “Phượng Khê, ngươi c.h.ế.t chắc rồi!”

Giang Tịch và Quân Văn định chạy tới ngăn cản, nhưng Phượng Khê giơ tay ra hiệu cho họ dừng lại: “Đây là chuyện giữa muội và hắn ta, các huynh đừng nhúng tay.”

Hai người Giang Tịch bèn đứng yên.

Dù sao thì người chịu thiệt chắc chắn không phải tiểu sư muội.

Lộ Tu Hàm đã thích tự tìm đường c.h.ế.t như vậy thì kệ hắn ta thôi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 197: Chương 197



Hai người Giang Tịch có thể mặc kệ Lộ Tu Hàm, nhưng Mục Tử Hoài thì không: “Nhị sư đệ, đệ đừng làm bậy. Có chuyện gì chờ chúng ta ra ngoài rồi nói sau.”

Lộ Tu Hàm đâu chịu nghe lời, hắn ta cười lạnh: “Sao hả? Bây giờ huynh cũng muốn nói đỡ cho tiện nhân Phượng Khê này ư? Nếu huynh vẫn còn là sư huynh của đệ, thì tránh ra!”

Phượng Khê chậm rãi lên tiếng: “Mục sư huynh, huynh đừng cản hắn ta, vừa hay ta đang ngứa tay, lấy hắn ta ra luyện tập chút vậy.”

“Nhưng mà ta ra tay không biết nặng nhẹ, nếu chơi c.h.ế.t hắn ta, hoặc khiến hắn ta tàn phế, huynh nhớ đừng trách ta nhé.”

Nhân lúc Mục Tử Hoài ngẩn người, Lộ Tu Hàm đẩy hắn ta ra, rồi bổ kiếm về phía Phượng Khê.

Phượng Khê cười lạnh, trực tiếp tung tuyệt chiêu.

Nàng làm gì có thời gian mà lãng phí với đồ ngốc này, đương nhiên là phải tốc chiến tốc thắng rồi.

Chữ “quỳ” từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng tách thành mười ba nét, đồng thời lao về phía Lộ Tu Hàm.

Lộ Tu Hàm nằm mơ cũng không ngờ rằng vừa bắt đầu Phượng Khê đã tung tuyệt chiêu, hơn nữa còn là một tuyệt chiêu kỳ quái thế này, nên trong lúc nhất thời có hơi luống cuống tay chân.

Chẳng qua, cuối cùng hắn ta vẫn né được.

Hắn ta nở một nụ cười dữ tợn: “Phượng Khê, ngươi đã dùng tuyệt chiêu rồi, ta sẽ mở to mắt ra xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa.”

Sau đó, hắn ta thấy Phượng Khê lại tung thêm một chữ “quỳ” nữa.

Lộ Tu Hàm: “…”

Sở dĩ tu vi hắn ta tăng tiến là nhờ có đan dược thúc đẩy, chứ không phải nhờ tu luyện, nên mới đến chữ “quỳ” thứ tư, hai đầu gối hắn ta đã bị nét chữ xuyên thủng, quỳ rạp trên mặt đất.

Phượng Khê thả mấy con yêu thú Kim Đan kia ra.

Nàng hếch cằm: “Các ngươi ăn hắn ta đi!”

Bầy yêu thú Kim Đan đưa mắt nhìn nhau, nàng có ý gì?

Bảo chúng ăn đồng đạo của nàng á?

Nàng điên rồi à?

Bởi không quá chắc chắn, nên chúng không dám nhúc nhích.

Lúc này, Phượng Khê nhìn về phía mấy người Mục Tử Hoài: “Tên xui xẻo Lộ Tu Hàm gặp phải bầy yêu thú Kim Đan, nên mới mất mạng. Các huynh cảm thấy có vấn đề gì không?”

Mấy người Mục Tử Hoài vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần từ một chuỗi tuyệt chiêu của Phượng Khê, thì đã bị hành động thả yêu thú Kim Đan của nàng dọa sợ.

Giờ nghe thấy lời nàng nói, vẻ mặt họ lại càng đờ dẫn, tràn ngập vẻ khó tin.

Nàng có ý gì?

Nàng muốn mượn danh nghĩa yêu thú để g.i.ế.t Lộ Tu Hàm ư?

Mục Tử Hoài cố bình tĩnh lại: “Phượng Khê, đúng là Lộ Tu Hàm có sai, nhưng dẫu sao đệ ấy cũng là đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông bọn ta. Về công hay về tư, ta đều không thể trơ mắt làm ngơ.”

“Thế này đi, ta cam đoan với ngươi, sau khi thoát khỏi rừng Sương Mù, ta sẽ báo cáo toàn bộ đầu đuôi của chuyện này cho sư phụ, để sư phụ lấy lại công bằng cho ngươi. Ngươi thấy có được không?”

Ba người Mạc Tu Viễn cũng góp lời cầu xin.

Dù bình thường quan hệ của họ và Lộ Tu Hàm không được hòa thuận cho lắm, nhưng họ không thể làm ra loại chuyện thấy c.h.ế.t không cứu này được.

Vẻ mặt Phượng Khê trầm xuống: “Ta có thể nể mặt các huynh, nhưng ta sợ hắn nửa đường quấy rối.”

“Thế này đi, mỗi người các huynh đ.â.m hắn một nhát kiếm, để hắn không còn sức gây chuyện nữa, thì ta sẽ tha cho hắn.”

Mục Tử Hoài cau mày: “Phượng Khê, ngươi đừng quá đáng.”

Phượng Khê cười đáp: “Nếu ngươi cảm thấy ta quá đáng, vậy để mấy con yêu thú kia nói lý với các ngươi nhé?”

Bầy yêu thú Kim Đan vừa nghe Phượng Khê nhắc đến mình, chúng lập tức rống giận: “Rống… rống… rống.”

Ngay cả chúng cũng bị nàng bắt nạt đến mức này, tên kia còn không biết điều cứ lải nhải mãi.

Mau quỳ xuống! Mau nhận sai đi!

Để chúng khỏi phải tốn công.

Vẻ mặt Mục Tử Hoài trầm xuống, sau khi suy xét kỹ càng, hắn ta chỉ đành gật đầu đồng ý.

Hắn ta đã nhìn ra, người của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông đều đứng về phía Huyền Thiên Tông.

Nếu hắn ta không đồng ý, người của Hỗn Nguyên Tông sẽ bị cô lập, rất có thể không thể thoát khỏi rừng Sương Mù.

Đến lúc đó, chẳng những Lộ Tu Hàm không sống được, mà mấy người hắn ta cũng mất mạng theo.

Còn nếu làm theo lời Phượng Khê nói, thì nhiều nhất cũng chỉ mỗi mình Lộ Tu Hàm chịu chút đau khổ thôi.

Vả lại, việc này quả thật do Lộ Tu Hàm tự tìm, có thế nào cũng là đáng đời!

Mục Tử Hoài nói với Lộ Tu Hàm: “Nhị sư đệ, tình thế bắt buộc, hi vọng đệ có thể hiểu. Xin lỗi!”

Dứt lời, hắn ta đ.â.m một nhát kiếm vào vai phải của Lộ Tu Hàm.

Ngày thường mấy người Mạc Tu Viễn nhìn Lộ Tu Hàm không vừa mắt, nên đ.â.m ác hơn Mục Tử Hoài nhiều.

Lộ Tu Hàm vừa đau vừa tức, hắn ta hộc ra một ngụm m.á.u, rồi ngất đi.

Phượng Khê bảo Mục Tử Hoài giam linh lực hắn ta lại, trói chặt rồi ném lên lưng con Sư Tử Khát M.á.u.

Sư Tử Khát M.á.u tỏ vẻ không vui, khi đi đường nó cố ý nhảy tưng tửng, khiến Lộ Tu Hoài hộc thêm mấy ngụm m.á.u nữa.

Đám người Mục Tử Hoài vờ như không thấy.

Bây giờ họ không quan tâm được nhiều như thế, có thể giữ lại mạng hắn ta đã là tốt lắm rồi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 198: Chương 198



Tâm trạng Lăng Thiên Đình có hơi phức tạp, tuy hắn ta vẫn luôn biết Phượng Khê rất ưu tú, nhưng đến tận bây giờ hắn ta mới nhận ra, bản thân vẫn quá xem nhẹ nàng.

Tạm không bàn đến một chuỗi tuyệt chiêu và bầy yêu thú Kim Đan, chỉ riêng khả năng tư duy chiến lược của nàng cũng đã đủ khiến người ta kinh ngạc rúng động tâm can.

Nàng bảo bốn người Mục Tử Hoài đ.â.m Lộ Tu Hàm, không chỉ đơn giản để đề phòng Lộ Tu Hàm quấy rối, mà là đang ươm mầm cho một kế hoạch.

Với tính cách của Lộ Tu Hàm, hắn ta sẽ không thấu hiểu sự khổ tâm của bốn người Mục Tử Hoài, chắc chắn hắn ta sẽ trả thù.

Mà bốn người Mục Tử Hoài cũng không phải người dễ chọc, chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu đánh.

Lúc này đây, không chỉ riêng Lộ Tu Hàm, mà chắc chắn bốn người Mục Tử Hoài cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ Thẩm Chỉ Lan, thậm chí còn có xu hướng giận chó đánh mèo.

Tương lai Hỗn Nguyên Tông sẽ náo nhiệt lắm cho xem!

Lăng Thiên Đình cảm thấy cực kỳ may mắn vì Vạn Kiếm Tông họ không trở mặt với Phượng Khê, trái lại quan hệ giữa hai bên còn khá hài hòa.

Chẳng mấy chốc đã trôi qua nửa ngày.

Mọi người hoảng hốt nhận ra, họ vẫn đi vòng quanh tại chỗ.

Lăng Thiên Đình cau mày nói: “Có lẽ chúng ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Có lẽ làn sương mù mà chúng ta vừa thoát ra kia chỉ là tầng đầu tiên mà thôi, rất có thể có một tầng sương mù lớn hơn nữa đang bao phủ tất thảy làn sương mù con, thậm chí đã bao phủ cả khu rừng.”

Nghe vậy, lòng mọi người dần nặng trĩu.

Nếu sương mù chỉ bao phủ một phạm vi nhỏ, họ còn có thể lợi dụng nguyên lý của trận pháp để phá giải, nhưng nếu sương mù đã bao phủ toàn bộ khu rừng, thì họ không thể phá nổi.

Lúc này, Lộ Tu Hàm tỉnh lại, hắn ta cười dữ tợn: “Không thoát ra được thì càng tốt! Chúng ta c.h.ế.t chung! Phượng Khê, ngươi cũng sẽ phải c.h.ế.t! Chỉ cần ngươi c.h.ế.t, Chỉ Lan sư muội sẽ không đau lòng, khổ sở nữa.”

Thấy gương mặt nhỏ của Phượng Khê xụ xuống, Mục Tử Hoài vội vàng tát cho Lộ Tu Hàm hôn mê.

Vẫn chưa yên tâm, hắn ta còn nhét thêm một viên thuốc ngủ vào miệng Lộ Tu Hàm.

Không biết vì sao, bây giờ hễ nghe thấy tên Thẩm Chỉ Lan là hắn ta lại cảm thấy bực bội.

Ba người Mạc Tu Viễn cũng vậy.

Trước khi sư phụ nhận Thẩm Chỉ Lan làm đồ đệ, họ oai phong cỡ nào.

Lần nào gặp họ, người của ba tông môn còn lại đều cực kỳ khách sáo.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, người ta tránh họ như tránh tà.

Có lẽ Phượng Khê nói đúng, Thẩm Chỉ Lan thật sự là sao chổi.

Dính đến ai thì người đó xui xẻo.

Không nói người khác, chỉ riêng Lộ Tu Hàm thôi, bây giờ thê thảm biết bao.

Nếu lúc trước sư phụ giữ Phượng Khê lại, thì giờ đây Phượng Khê đã là tiểu sư muội của họ.

Làm gì đến lượt Quân Văn đắc ý khoe khoang…

Chẳng qua, chuyện quan trọng bây giờ là làm thế nào để ra ngoài.

Họ không muốn bị nhốt đến c.h.ế.t ở đây đâu!

Mọi người bắt đầu bàn bạc đối sách, rõ ràng phương án chờ cứu viện không hề khả thi.

Tuy mấy người Bách Lý Mộ Trần đều là tu sĩ Hóa Thần, nhưng cũng không thể đi lại tự nhiên trong rừng Sương Mù, chứ càng đừng nói đến chuyện tìm thấy họ trong thời gian ngắn. Họ nhất định phải tự cứu mình thôi.

Nhưng tự cứu thế nào bây giờ?

Phá giải trận pháp ư? Đùa à? Rừng Sương Mù rộng như thế, phá thế nào bây giờ?

Còn cách ném bùa nổ để mở một lối đi như Phượng Khê từng dùng, thì dẫu có ném một nghìn vạn lá bùa cũng không đủ!

Phượng Khê thở dài: “Nếu bây giờ có thêm vài tia lôi kiếp thì tốt nhỉ, có thể trực tiếp bổ ra một lối đi. Sớm biết thế này, ta đã không đánh tan tia lôi kiếp kia, biết đâu có thể lợi dụng nó để dẫn dụ thêm vài lôi kiếp nữa tới.”

Mọi người: “…”

Thay vì bị lôi kiếp đánh c.h.ế.t, họ tình nguyện bị nhốt ở đây đến c.h.ế.t!

Một lát sau, Mục Tử Hoài vô thức nhận ra một vấn đề: “Phượng Khê, ngươi vừa nói ngươi đánh tan lôi kiếp á?”

Mấy người Lăng Thiên Đình cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Họ chỉ biết Phượng Khê đã đột phá Trúc Cơ, còn chưa kịp hỏi thăm kỹ càng thì Lộ Tu Hàm đã gây chuyện, nên căn bản không biết những “chiến tích vĩ đại” của nàng.

Phượng Khê gật đầu: “Ừm. Ta dùng uy lực của lôi kiếp để đột phá Trúc Cơ, sau đó thấy nó hết giá trị rồi, ta bèn đánh tan. Mà nó cũng phế vật cơ, ta chỉ mới tát một cái mà đã tan luôn.”

Mục Tử Hoài: “…”

Mấy người Lăng Thiên Đình: “…”

Khó trách Lộ Tu Hàm thua thảm như thế.

Phượng Khê người ta là Trúc Cơ thiên phẩm đó!

Lộ Tu Hàm lấy gì mà đòi so với người ta!

Chẳng qua, bây giờ mọi người quan tâm đến chuyện làm thế nào để thoát khỏi khu rừng này hơn.

Tuy hiện tại thoạt trông không có bất cứ nguy hiểm gì, nhưng ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu, vẫn nên nhanh chóng ra ngoài thì hơn.

Khổ nỗi mọi người vắt nát óc mà vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.

Đột nhiên, Phượng Khê rút ra một lá bùa, nhét vào tay Lộ Tu Hàm đang hôn mê.

Đây là bùa truyền tống ngàn dặm, trước kia nhờ có nó, nàng mới có thể rời khỏi bảo khố của Hỗn Nguyên Tông.

Sở dĩ Phượng Khê để Lộ Tu Hàm thử, là vì sợ lỡ xảy ra nguy hiểm, Lộ Tu Hàm có c.h.ế.t nàng cũng không tiếc.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 199: Chương 199



Sau khi nàng rót linh lực kích hoạt bùa truyền tống ngàn dặm, Lộ Tu Hàm lập tức biến mất tại chỗ.

Phượng Khê vui vẻ không thôi, xem ra bùa này cũng hữu dụng đấy chứ.

Nhưng sau đó, nụ cười của nàng cứng đờ trên mặt.

Bởi Lộ Tu Hàm ngã khỏi khe hở thời không, cắm mặt xuống đất.

Phượng Khê: “…”

Lần trước khi rời khỏi bảo khố của Hỗn Nguyên Tông, hình như nàng cũng ngã cắm mặt thế này nhỉ?

Chẳng lẽ, phương thức rơi xuống đất của loại bùa chú này là cắm mặt ư?

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là loại bùa này không có tác dụng, phải nghĩ cách khác mới được.

Mục Tử Hoài lẳng lặng xách Lộ Tu Hàm mặt mày đầy m.á.u lên, lại lần nữa đặt lên lưng Sư Tử Khát m.á.u mà không nói câu gì.

Ba người Mạc Tu Viễn cũng không hé răng.

Biết nói gì bây giờ?

Lộ Tu Hàm cũng chỉ còn mỗi xíu giá trị này thôi.

Tuy mấy người Hình Vu cũng rất tò mò bùa Phượng Khê dùng là bùa gì, nhưng thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng ủ rũ, họ không dám hỏi.

Một lát sau, Phượng Khê nói: “Chúng ta vẫn luôn đi vòng quanh tại chỗ, đó là vì chúng ta muốn đi ra ngoài. Nhưng nếu chúng ta đi hướng ngược lại thì sao?”

Giang Tịch kinh ngạc hỏi lại: “Hướng ngược lại? Ý muội là đi tới khu vực trung tâm ư?”

Phượng Khê gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng đây chỉ là suy đoán của muội, chưa chắc có thể thành công. Hay là chúng ta cứ thử xem?”

Mọi người: “…”

Dù có thể thành công, thì đây cũng không phải cách hay/

Khu vực trung tâm có rất nhiều yêu thú Nguyên Anh kỳ, họ tiến vào chẳng khác gì bánh bao thịt đánh có, có đi không có về.

Đoán được suy nghĩ của họ, Phượng Khê nói: “Chúng ta phải tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t. Sương mù bắt nguồn từ khu vực trung tâm, chắc chắn nơi đó sẽ có cách giải quyết.”

“Còn nữa, yêu thú Nguyên Anh cũng không đáng sợ như mọi người nghĩ đâu. Đến lúc đó, chúng ta lấy lý phục chân tình, chắc chắn chúng sẽ hiểu, thậm chí còn giúp đỡ chúng ta nữa ấy chứ.”

Mọi người: “…”

Nàng đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?

Nếu chỉ có một con yêu thú Nguyên Anh, có lẽ nàng còn có thể tẩy não nó.

Nhưng đó là một bầy yêu thú Nguyên Anh đấy.

Hơn nữa những con yêu thú đó còn không cùng một giống loài, nàng định thuyết phục chúng kiểu gì?

Nghe thấy đoạn đối thoại của mấy người Phượng Khê, bốn chân của Sư Tử Khát m.á.u mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.

Đám yêu thú Nguyên Anh ở khu vực trung tâm ấy mà, con này còn đáng sợ hơn con kia.

Ngày thường đám yêu thú ở khu vực bên trong thường phải hiến tế cho đám yêu thú Nguyên Anh kia vài con yêu thú cấp thấp, nên Sư Tử Khát m.á.u đã từng được cảm nhận uy áp của chúng, nói là sợ c.h.ế.t khiếp cũng không ngoa.

Vì thế, đừng nói là tiến vào khu vực trung tâm, mà ngay cả trong phạm vi mười dặm xung quanh khu vực trung tâm, nó cũng không dám bén bảng tới gần.

Nha đầu điên này thật sự chán sống rồi.

Nàng có c.h.ế.t hay sống thì kệ nàng, miễn đừng liên lụy đến chúng nó là được.

Trong lúc nhất thời, mọi người khó mà đưa ra lựa chọn.

Mãi đến khi họ phát hiện một việc.

Linh lực bên trong đan điền chậm rãi tiêu tán.

Nói cách khác, linh lực của họ đang dần bị ăn mòn.

Hóa ra, đây mới là bản chất của sương mù.

Nếu cứ kéo dài thế này, chắc chắn họ sẽ phải c.h.ế.t cho xem.

Vì thế mọi người hạ quyết tâm làm theo lời Phượng Khê, tiến vào khu vực trung tâm.

Bầy yêu thú Kim Đan đau khổ cầu xin Phượng Khê hãy giải trừ khế ước với chúng, bởi chúng vẫn chưa sống đủ.

Phượng Khê suy nghĩ một lát rồi nói: “Được thôi, chỉ cần các ngươi đưa bọn ta đến rìa khu vực trung tâm, ta sẽ thả các ngươi đi.”

Bầy yêu thú Kim Đan: “…”

Đến tận đó rồi, liệu chúng còn cơ hội rời đi không?

Phượng Khê bảo mọi người ngồi lên lưng yêu thú Kim Đan, làm vậy có thể tiết kiệm thể lực và linh lực.

Linh lực của mấy con yêu thú này chẳng có bất cứ biến hóa gì cả, có lẽ do chúng vẫn luôn sống trong sương mù, nên đã rèn được thể chất kháng sương mù.

Trong lòng bầy yêu thú không hẹn mà cùng nghĩ: tốt nhất không tìm thấy đường đến khu vực trung tâm, vậy thì chúng sẽ không phải chịu c.h.ế.t cùng họ nữa.

Kết quả hoàn toàn trái ngược với mong muốn của chúng, đoàn người đi chừng một ngày một đêm đã đến nơi tiếp giáp giữa khu vực bên trong và khu vực trung tâm.

Toàn bộ khu vực bên trong bị sương mù bao phủ, hoàn toàn cản trở tầm mắt của mọi người.

Phượng Khê thầm nghĩ: xem ra suy đoán của nàng là đúng. Mục đích của sương mù là giữ người lại, không cho ra ngoài, nếu đi vào sâu trong thì sẽ không bị ngăn cản nữa.

Linh lực trong đan điền vẫn chạm rãi tiêu tán, nhưng nàng chẳng hề lo lắng.

Bởi nàng có thể sử dụng linh lực ở thế giới bên ngoài bất cứ lúc nào, cùng đường bí lối lắm thì còn quả cầu đen cơ mà, nó phụ trách làm kho linh lực di động của nàng.

Lúc này bầy yêu thú Kim Đan đã quỳ rạp trên mặt đất, đừng nói đánh nhau, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.

Phượng Khê khinh khỉnh chê bai: “Nhìn chút tiền đồ của các ngươi kìa! Không phải tu vi chỉ kém mỗi một bậc lớn thôi ư, có cần sợ đến mức này không?”

Bầy yêu thú Kim Đan: “…”

Nàng nghe thử xem, lời nàng nói có còn là tiếng người không?

Cái gì mà chỉ kém một bậc lớn thôi?

Nàng có biết tu vi càng cao, sự chênh lệch giữa các bậc sẽ càng lớn không hả?

Giữa Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn và Nguyên Anh sơ kỳ đã chênh lệch như trời với đất rồi.

Mà đừng nói mấy chuyện linh tinh này nữa, mau giải trừ khế ước cho chúng đi!

“Đừng vội, đợi bọn ta đàm phán với đám yêu thú Nguyên Anh kia đã. Nếu đàm phán thất bại thì thả tự do cho các ngươi cũng không muộn.”

Bầy yêu thú Kim Đan: “…”
 
Back
Top Bottom