Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 60: Chương 60



Ngay khi nàng đang luyện tập hăng say, Huyết Ma Lệnh trong nhẫn trữ vật chợt rung động.

Phượng Khê phóng thần thức vào đó, giọng nói của Huyết Thiên Tuyệt lập tức vang lên: “Ta vừa nhận được tin, tộc Ảnh Ma đã phái người tiến vào biển Vô Cực, khoảng tối mai sẽ tới chỗ các ngươi.”

“Quân số chừng hai nghìn người, phần lớn binh lực sẽ vượt biên từ khu vực ngươi phụ trách phòng thủ.”

“Ngươi nghĩ cách tiêu diệt bọn họ cho ta!”

Phượng Khê lập tức nở nụ cười rực rỡ như hoa.

Nàng biết ngay lão ma đầu này sẽ làm theo kế hoạch của nàng mà.

Chậc chậc, không biết nàng với ông ta, ai mới là gián điệp của ai nữa.

Nàng cố điều chỉnh cảm xúc, sau đó đáp lại với giọng điệu thề sống thề c.h.ế.t: “Đại nhân, ngài yên tâm, dẫu phải liều cái mạng nhỏ này, ta cũng sẽ chơi c.h.ế.t họ. Ngài cứ an tâm chờ tin tốt của ta!”

Huyết Thiên Tuyệt cực kỳ hài lòng với sự phục tùng của Phượng Khê, khen ngợi nàng vài câu.

Phượng Khê cũng đáp lại bằng một tràng dài những lời nịnh nọt, rồi mới cất lệnh bài đi.

Nàng híp mắt suy tư, tuy nửa năm qua Ma tộc không ngừng khiêu khích, nhưng chưa từng phái đội quân lớn như lần này, nhiều lắm cũng chỉ phái vài trăm người mà thôi.

Bởi Ma tộc tạm thời không muốn công khai tuyên chiến với Nhân tộc, chúng chỉ làm chút trò vặt khiến Nhân tộc khó chịu mà thôi.

Nếu các “lãnh đạo cấp cao” của Nhân tộc chất vấn, các “lãnh đạo cấp cao” của Ma tộc sẽ lập tức phủi sạch quan hệ, thoái thác rằng mọi chuyện đều do cấp dưới tự quyết định, chúng chẳng biết gì cả.

Không ngờ lần này, chúng lại phái tận hai nghìn người ra mặt, có lẽ là định ra oai phủ đầu với bốn tông môn lớn.

Đội quân gồm hai nghìn người, đoán chừng ít nhất một nghìn năm trăm người sẽ vượt biên từ khu Đinh, mà nhân số của Huyền Thiên Tông chỉ có tám trăm người, rõ ràng không đủ.

Tuy có thể nhờ Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn chi viện, nhưng nếu Ma tộc cũng tấn công vào khu vực họ phòng thủ, thì họ còn phải lo thân họ, nào có thừa người để chi viện cho Huyền Thiên Tông.

Vì thế, nàng phải tới gặp Hồ sư thúc thân thiện, dễ mến của nàng rồi.

Thế là, hôm sau trời vừa sáng, nàng đã xuất phát vào thành.

Tới phủ thành chủ, nàng tâm sự “giao lưu tình cảm” với Hồ thành chủ một lúc lâu. Khi tình cảm đong đầy rồi, nàng mới nói: “Hồ sư thúc, ngài đã nghe kể về chuyện kỳ lạ vừa xảy ra sáng nay chưa?”

Hồ thành chủ nhướng mày hỏi lại: “Ngươi nói chuyện về con Voi Mắt Vàng kia á?”

Phượng Khê gật đầu: “Đúng vậy! Hồ sư thúc, ngài không cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc ư? Chuyện khác thường tất có điều mờ ám! Con Voi Mắt Vàng kia còn cố ý ló đầu khỏi mặt biển để quan sát, ta thấy nó giống như đang nghiên cứu địa hình vậy, có khi nào, nó sẽ nhân lúc đêm hôm khuya khoắt rồi làm gì đó không?”

“Nếu chỉ đơn thuần là hải thú tấn công thì không sao, ta sợ đằng sau chuyện này có bàn tay của Ma tộc, chúng ta không thể không cảnh giác.”

“Vì thế, lần này ta tới đây là để mượn quân của ngài. Ngài yên tâm, ta chỉ mượn ba ngày thôi. Nếu sau ba ngày mà vẫn không thấy xảy ra chuyện bất thường, ngài cứ việc rút quân về.”

Tuy Hồ thành chủ cảm thấy Phượng Khê chuyện bé xé ra to, nhưng gần đây Phượng Khê thường xuyên tặng hải sản cho phủ thành chủ, nên ông ta ngại mở miệng từ chối.

Thôi được rồi, phòng bệnh hơn chữa bệnh, phái quân qua đó cũng chẳng mất gì, cùng lắm thì ba ngày sau lại rút quân về.

Thế là, ông ta gật đầu đồng ý.

“Thế này nhé, ta sẽ điều động hai nghìn người chi viện cho các ngươi. Nhiêu đó đã đủ chưa?”

Phượng Khê cười hỏi lại: “Có thể thêm chút nữa không ạ?”

Hồ thành chủ: “… Vậy thì hai nghìn năm trăm người, không thể thêm nữa đâu.”

Phượng Khê lập tức bày tỏ lòng cảm kích sâu sắc. Trước khi rời đi, nàng nói: “Hồ sư thúc, để tránh rút dây động rừng, ngài nhớ dặn quân lính đợi đêm xuống rồi hẵng di chuyển nhé.”

Hồ thành chủ vốn cũng cần thời gian để triệu tập đội quân, vì thế gật đầu đồng ý.

Phượng Khê ngâm nga một khúc dân ca, vui vẻ quay về khu Đinh.

Hai nghìn năm binh lính, cộng thêm tám trăm đệ tử của Huyền Thiên Tông thì thừa sức diệt sạch đội quân hai nghìn người của Ma tộc rồi.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Ma tộc tự chui đầu vào rọ nữa thôi.

Phượng Khê hơi căng thẳng, tuy trước đó nàng đã tham gia thí luyện ở bí cảnh Thiên Ngân, nhưng lần đó chỉ là thí luyện, còn lần này là chiến trường thật sự, ngươi c.h.ế.t ta sống.

Nhưng nếu đã chọn con đường tu tiên, thì sớm muộn gì tay cũng phải nhiễm m.áu tươi, nàng đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này rồi.

Đương nhiên, nếu không phải nhiễm m.áu tươi thì càng tốt.

Lúc này, quả cầu đen nói với nàng: “Tuy trong biển Vô Cực cũng có ma khí, nhưng quá yếu, lượng ma khí ta hấp thụ mấy ngày qua còn chẳng đủ nhét kẽ răng nữa kìa. Tốt nhất hôm nay ngươi hãy tìm cơ hội để ta hấp thụ một chút ma khí do Ma tộc giải phóng ra, để ta nhanh chóng nâng cao tu vi.”

Phượng Khê khó hiểu hỏi: “Để ngươi hấp thụ ma khí do ma tộc giải phóng ra á? Hấp thụ kiểu gì?”

“Khi ma tộc thi triển pháp quyết, ma khí sẽ tràn ra, chỉ cần ma khí xuất hiện trong bán kính ba thước quanh ta, là ta có thể hấp thụ được.”

Phượng Khê: “… Ý của ngươi là, ta phải chống đỡ sự tấn công của Ma tộc, để ngươi hấp thụ ma khí á?”

“Tu vi của ta phèn tới mức nào, ngươi không biết chắc. Ta có thể đánh với mấy tên Ma tộc?”

Quả cầu đen thở dài: “Cũng đúng. Thôi, chúng ta đều phế vật như nhau, từ nay đừng ai chê ai nữa.”

Phượng Khê: “…”

Nàng nheo mắt suy tư, đánh trực diện thì không được, nhưng làm người thì phải biết linh hoạt.

Ví dụ như, khi người khác đánh nhau với Ma tộc, nàng chạy tới giúp đỡ chẳng hạn.

Thế chẳng phải là có thể hưởng ké ma khí rồi đấy ư?

Càng nghĩ, Phượng Khê càng cảm thấy cách của mình khả thi. Làm vậy chẳng những có thể hưởng ké ma khí, mà còn có thể thiết lập hình tượng chiến đấu quên mình, anh dũng g.i.ế.t địch, quả là một mũi tên trúng hai con nhạn!

Biết được biện pháp của nàng, quả cầu đen sững sờ.

“Chủ nhân, ngươi thật sự rất lợi hại, chỉ mỗi ngươi mới có thể nghĩ ra biện pháp vừa thất đức, vừa vẹn cả đôi đường thế này.”

Nghe thế, Phượng Khê cũng không biết quả cầu đen đang khen mình hay châm biếm mình nữa. Nhưng dù sao thì nàng cũng rất mong chờ vào cuộc chiến đấu đêm nay.

Kết quả, nàng chờ mãi, chờ qua cả giờ Tý, mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Ma tộc đâu.

Phượng Khê thầm nghĩ: đừng nói là lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt truyền tin giả đấy nhé?

Tới giờ Sửu, quả cầu đen đột nhiên nói: “Ban nãy ta mạo hiểm bơi về phía trước dò thám tin tức, phát hiện ở phía đông có rất nhiều hải thú cấp thấp đang đổ bộ về phía này. Ngươi nói xem, có khi nào Ma tộc sẽ tấn công các khu vực khác không?”

Phượng Khê cảm thấy suy đoán của quả cầu đen không phải không có lý.

Rất có thể tộc Ảnh Ma đã cố tình tung tin giả để đánh lừa Huyết Thiên Tuyệt.

Còn một khả năng khác, là trong Nhân tộc có gian tế của Ma tộc. Kẻ nọ phát hiện ra việc nhân số của khu Đinh tăng lên, nên mới tạm thời thay đổi kế hoạch.

Vậy thì tộc Ảnh Ma sẽ tấn công khu vực nào đây?

Nàng cảm thấy, khả năng lớn chúng sẽ chọn khu Giáp do Hỗn Nguyên Tông phụ trách phòng thủ.

Bởi khu Giáp cách khu Đinh xa nhất, hơn nữa sóng biển nơi đó cuồn cuộn, Ma tộc hiếm khi vượt biên từ khu đó, nên chắc chắn Hỗn Nguyên Tông sẽ lơ là phòng thủ.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 61: Chương 61



Khi Phượng Khê đang suy nghĩ, nàng nhận được tin tức từ Hình Vu: “Phượng Khê, Ma tộc đánh lén địa bàn của Hỗn Nguyên Tông rồi.”

“Lưu trưởng lão cầu cứu Phùng trưởng lão của bọn ta, hiện tại Phùng trưởng lão đang do dự, sợ Ma tộc chơi chiêu dương đông kích tây. Lỡ khi đang giúp Hỗn Nguyên Tông mà Ma tộc bất ngờ tấn công vào khu Bính, thì chẳng phải bọn ta sẽ thất thủ ư?”

“Phượng Khê, ngươi có cách gì không?”

Phượng Khê: “…”

Chuyện của Ngự Thú Môn các ngươi, sao lại hỏi ta?

Lúc này, Đoan Mộc trưởng lão bước tới với sắc mặt nghiêm trọng, ông ấy nói: “Tiểu Khê, khu Giáp bị đánh lén rồi, trò hãy bảo viện binh của phủ thành chủ qua đó giúp đỡ đi.”

Dẫu ngày thường Huyền Thiên Tông và Hỗn Nguyên Tông có bất hòa thế nào đi nữa, thì vào thời khắc dầu sôi lửa bỏng thế này, họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Đoan Mộc trưởng lão, chúng ta không thể phái toàn bộ viện binh qua đó được. Ít nhất cũng phải giữ lại một nghìn người, lỡ Ma tộc chơi chiêu dương đông kích tây, chúng ta cũng không quá bị động.”

“Hơn nữa, ngài không thể qua đó, ngài hãy ở lại trấn giữ khu Đinh đi, con và Ngũ sư huynh sẽ dẫn người qua.”

Đoan Mộc trưởng lão từ chối một cách quả quyết: “Quân Văn đi thì được, nhưng trò thì không. Chưởng môn đã dặn dò lão rằng không được để trò thoát khỏi tầm mắt lão.”

Phượng Khê đáp với giọng điệu thành khẩn: “Đoan Mộc trưởng lão, con tới đây không phải để chơi, con tới để rèn luyện kia mà. Hơn nữa, ít nhiều gì Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng sẽ cử người sang tiếp viện, về mặt nhân số, chắc chắn phe ta chiếm ưu thế. Chỉ cần con cẩn thận hơn, thì sẽ không sao đâu. Với lại, con còn mặc bảo giáp nữa, ngài cho phép con đi đi mà.”

Đoan Mộc trưởng lão vẫn không đồng ý. Phượng Khê bất chợt nói: “Trưởng lão, ngài xem, thứ đang trôi nổi trên mặt biển kia là gì thế ạ?”

Đoan Mộc trưởng lão vội nhìn qua, ông ấy mở to mắt quan sát một lúc lâu, thậm chí còn dùng thần thức kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng vẫn chẳng phát hiện ra manh mối gì.

Chờ tới khi ông ấy ý thức được bản thân bị lừa, thì đã chẳng thấy bóng dáng Phượng Khê đâu nữa.

Phượng Khê tích cực như vậy cũng là có nguyên nhân. Nguyên nhân chủ yếu là giúp quả cầu đen hấp thụ ma khí, nguyên nhân thứ yếu là xây dựng hình tượng của bản thân.

Nàng vừa chạy về khu Giáp, vừa trả lời Hình Vu: “Ta dẫn một nghìn năm trăm binh lính của phủ thành qua giúp, ngươi có đi hay không thì tùy.”

Hình Vu ngẩn ra, sao Phượng Khê lại có binh lính của phủ thành?

Có một nghìn năm trăm binh lính, Ngự Thú Môn họ chỉ cần phái một đội nhỏ người qua giúp là được.

Khi Phượng Khê đi ngang qua khu Bính, vừa hay chạm mặt Tần Thời Phong và Hình Vu đang chuẩn bị xuất phát, hai người họ dẫn người gia nhập đội quân của nàng.

Hình Vu khẽ hừ lạnh: “Lúc ấy Lưu trưởng lão còn mạnh miệng nói mạnh ai nấy lo, thế mà giờ đây lại cầu cứu khắp nơi. Quả là tự vả mặt mình!”

“Cũng may chúng ta lương thiện, nghĩa hiệp, nếu không ai thèm xen vào mớ rắc rối của ông ta?”

Phượng Khê có hơi không đồng tình với lời nói của hắn, nàng phản bác: “Hình Vu sư huynh, huynh nói thế là không được rồi. Bất kể thuộc tông môn nào đi nữa, thì chúng ta cũng đều là Nhân tộc. Bất kể chúng ta nội đấu ra sao, thì khi Ma tộc tấn công, chúng ta vẫn phải đoàn kết một lòng.”

“Lấy muội làm ví dụ nhé, dẫu giữa muội và Thẩm Chỉ Lan có mối thù không đội trời chung, nhưng hiện tại muội vẫn gác lại thù riêng, suy nghĩ vì lợi ích chung.”

Hình Vu bị nói tới đỏ mặt, gã lẩm bẩm: “Ta chỉ nói vậy thôi mà. Nếu thật sự muốn khoanh tay đứng nhìn, thì ta đã chẳng dẫn người đi theo ngươi.”

Tần Thời Phong lại nhìn Phượng Khê với ánh mắt kinh ngạc. Hắn ta không ngờ Phượng Khê lại rộng lượng, biết nhìn xa trông rộng tới vậy, hóa ra trước kia hắn ta đã nghĩ sai cho nàng.

Quân Văn lẳng lặng nhìn tiểu sư muội “diễn”, đúng là nàng biết suy nghĩ vì lợi ích chung, biết nhìn xa trông rộng thật; đúng là nàng dẫn quân cứu viện Hỗn Nguyên Tông thật, nhưng chắc chắn chuyện này chẳng hề đơn giản như thế.

Hắn có dự cảm, sau khi cứu viện thành công, tiểu sư muội sẽ tung chiêu lớn.

Khi đoàn người Phượng Khê chạy tới khu Giáp, phía Nhân tộc đã rơi vào thế yếu.

Đấy là trong trường hợp Vạn Kiếm Tông đã cử ba trăm người tới giúp đỡ rồi đấy, nếu không thì Hỗn Nguyên Tông đã sớm bại trận rồi.

Suy cho cùng cũng do Hỗn Nguyên Tông phòng thủ lơ là, nên khi bị Ma tộc tấn công bất ngờ mới trở tay không kịp.

Phượng Khê hét lên: “Các vị yên tâm đi! Phượng Khê đã dẫn quân tới chi viện cho mọi người rồi đây! G.i.ế.t!”

Phượng Khê hét vang khẩu hiệu, rồi quả quyết xông thẳng vào đám đông đang hỗn chiến.

Quân Văn sợ thót tim!

Nếu tiểu sư muội gặp bất trắc, hắn biết giải thích với sư phụ thế nào đây?

Thế là, hắn lập tức lao theo nàng. Nhưng tốc độ của Phượng Khê quá nhanh, thân thể nàng lại linh hoạt như cá trạch, khiến hắn không theo kịp.

Hắn nhìn thấy nàng vung thanh kiếm nát, đ.âm chỗ này, t.h.ọ.c chỗ kia, nhảy tưng tửng giữa chiến trường.

Thoạt trông nàng rất bận rộn, chiến đấu rất vất vả, nhưng thực tế thì, mũi kiếm của nàng còn chẳng tổn thương được tên Ma tộc nào.

Thẩm Chỉ Lan đang giao chiến với một tên Ma tộc, nhìn thấy Phượng Khê đang bận rộn ở nơi cách mình không xa, trong mắt nàng ta lóe lên một tia toan tính, cố ý dẫn dắt tên Ma tộc kia tới gần Phượng Khê.

Kết quả, chưa chờ nàng ta kịp tới gần, Phượng Khê đã xách thanh kiếm gỗ chạy tới nơi khác để “giúp đỡ”.

Thẩm Chỉ Lan tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng thể làm gì nàng.

Lòng “hào hiệp trượng nghĩa” của Phượng Khê đã thu hút sự chú ý của một tên Ma tộc tóc đỏ.

Chúng tới chuyến này cốt là nhắm vào đệ tử thân truyền, nếu có thể bắt sống một người về Ma tộc, thì coi như đã lập công lớn.

Hắn ta vốn định bắt Thẩm Chỉ Lan, nhưng pháp bảo trên người nàng ta nhiều như sung, hắn ta rình một lúc lâu mà vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.

Phượng Khê cũng là đệ tử thân truyền, hơn nữa tu vi của nàng mới đạt tới kỳ Luyện Khí, chẳng có chút bản lĩnh nào cả, chi bằng bắt nàng thì hơn.

Thế là, Tóc Đỏ lao tới cản đường Phượng Khê.

Phượng Khê: “Tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới nào rồi. Tu vi của ta mới đạt tới kỳ Luyện Khí thôi, nếu tu vi của ngươi cao hơn ta, thì tìm người khác mà so chiêu.”

Tóc Đỏ: “…”

Đây là chiến trường, chứ không phải sân thí luyện đâu.

Ngươi nói mấy lời đó với ta, có thích hợp không?

Trong lúc hắn ta ngẩn người vì kinh ngạc, tay trái giấu sau lưng của Phượng Khê đã bắt đầu kết ấn.

Một sợi dây đằng linh lực lập tức trói c.h.ặ.t c.h.â.n Tóc Đỏ, cùng lúc đó, thanh kiếm gỗ trong tay Phượng Khê đ.âm thẳng về phía cổ họng hắn ta.

Tóc Đỏ chẳng hề đề phòng, thế nên dù tốc độ của kiếm gỗ rất chậm chạp, hắn ta cũng chỉ kịp nghiêng đầu, mũi kiếm đ.âm trúng bả vai, nhưng vẫn may vì không nguy hiểm tới tính mạng.

Hắn còn chưa kịp thở phào thì hỏa quyết của Phượng Khê đã lập tức tấn công.

Không chỉ một ngọn, mà là mấy chục ngọn.

Dẫu có nằm mơ tóc đỏ cũng không ngờ rằng, Phượng Khê - người thoạt trông tu vi mới chỉ đạt tới kỳ Luyện Khí lại có thể trùng ấn. Quả là xui xẻo!

Tóc Đỏ bị đốt thành nến đỏ.

Tự thiêu đốt bản thân, để thắp sáng cho người khác.

Cuối cùng, hắn ta không thể chịu nổi nữa, vội vã nhảy thẳng xuống biển Vô Cực.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 62: Chương 62



Thấy bản thân chiến thắng một cách nhẹ nhàng như thế, lòng tự tin của Phượng Khê bùng nổ, càng đánh hăng say hơn.

Lúc này nàng mới thật sự nghiêm túc!

Nàng hết hóa linh lực thành dây đằng trói chân Ma tộc, lại châm lửa đốt tóc người ta, khiến đám Ma tộc tức đến nỗi bỏ lại đối thủ, tập trung đuổi g.i.ế.t nàng!

Quân Văn sốt vó tìm tiểu sư muội khắp nơi, chẳng ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy tiểu sư muội đáng yêu của hắn dẫn theo một đội quân Ma tộc chạy về phía hắn.

Quân Văn: “…”

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, Phượng Khê đã rẽ ngoặt, dẫn đội quân kia xông về phía Thẩm Chỉ Lan.

“Thẩm Chỉ Lan, tỷ muội tốt của ta ơi, ta tới giúp ngươi đây.”

Thẩm Chỉ Lan tức nổ mũi!

Giúp ta á?

Ngươi sợ ta c.h.ế.t không đủ nhanh thì có!

Phượng Khê chẳng thèm quan tâm nàng ta nghĩ gì, cứ thế chạy thẳng tới trước mặt nàng ta, rồi hét lên: “Tỷ muội tốt ơi, ta tới rồi đây! Tỷ muội đồng lòng, sức mạnh vô song, sóng vai chiến đấu, diệt sạch ấu trùng Ma tộc!”

Sau đó, nàng đánh hỏa quyết về phía tên Ma tộc chiến đấu với Thẩm Chỉ Lan, ngọn lửa yếu ớt như ngọn đèn dầu trong gió đông.

Thẩm Chỉ Lan tức điên lên!

Nhưng, những “cái đuôi” sau lưng Phượng Khê lại chẳng quan tâm nàng ta tức hay vui, chúng cảm thấy Thẩm Chỉ Lan và Phượng Khê là cùng một ruộc, hơn nữa nàng ta cũng đang mặc trang phục của đệ tử thân truyền, vì thế chúng đổ dồn tất cả các loại pháp quyết về phía nàng ta.

Thẩm Chỉ Lan: “…”

Ma tộc các ngươi không có não à?

Không nhìn ra Phượng Khê đang gắp lửa bỏ tay người đấy ư?

Sau khi thành công “gửi gắm” một đám Ma tộc cho Thẩm Chỉ Lan, Phượng Khê tiếp tục dẫn theo đám Ma tộc còn lại luyện tập chạy bền.

Mục tiêu lần này của nàng là Mục Tử Hoài - đại đệ tử của Hỗn Nguyên Tông. Vừa chạy, nàng vừa hét khàn giọng: “Mục sư huynh, mau lên! Chỉ Lan sư tỷ sắp ngỏm củ tỏi rồi, huynh mau tới cứu tỷ ta đi.”

Sau đó, nàng lại thành công “gửi gắm” thêm mấy Ma tộc nữa.

Thấy sau lưng mình chỉ còn lại ba tên Ma tộc, hơn nữa tu vi đều sàn sàn nhau, thế là nàng dừng chân không chạy nữa.

Nàng rút kiếm gỗ ra, chỉ thẳng mặt ba tên Ma tộc: “Sao hả? Tưởng ta chạy là vì sợ các ngươi chắc? Nhầm rồi! Ta chỉ muốn giúp các ngươi sống lâu thêm vài khắc mà thôi.”

“Nhưng nếu các ngươi đã chủ động tìm c.h.ế.t như thế, vậy ta cũng không khách sáo nữa. Để tiết kiệm thời gian, các ngươi đừng chơi trò một chọi một nữa. Nào, xông lên đây, chúng ta đánh hội đồng.”

Ba tên Ma tộc: “…” Con mẹ nó, ai thèm chơi một chọi một với ngươi!

Người tên Phượng Khê này cực kỳ thiếu đạo đức!

Tu vi không cao, nhưng chạy trốn lại nhanh hơn bất cứ ai, khiến bọn chúng đuổi tới độ mệt bở hơi tai.

Chúng thẹn quá hóa giận, đồng loạt tung pháp quyết Ma tộc về phía nàng.

Công pháp của Ma tộc khác công pháp của Nhân tộc, Ma tộc dùng pháp quyết để chuyển hóa ma khí thành hình dạng của binh khí hoặc mãnh thú để tấn công.

Ba tên Ma tộc trước mặt, một tên thì chuyển hóa ma khí thành rắn độc, một tên thì chuyển hóa ma khí thành kiếm, tên còn lại chuyển hóa ma khí thành sói.

Bàn tay Phượng Khê nhanh chóng kết ấn, vô số dây đằng linh lực “mọc” ra từ lòng bàn tay nàng, trói chặt rắn, kiếm và sói do ma khí biến thành.

Ba tên Ma tộc nhìn mà choáng váng.

Không ngờ nàng lại biết trùng ấn - chiêu thức mà chỉ tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể thi triển.

Sao có thể?

Phượng Khê chẳng cho chúng thời gian kinh ngạc, nàng nhanh chóng tung hỏa quyết.

Vô số ngọn lửa linh lực lao về phía chúng!

Chúng luống cuống né tránh ngọn lửa linh lực, trong đầu đồng thời nảy ra một nhận định: Phượng Khê ẩn giấu tu vi!

Nàng nhất định là tu sĩ kỳ Kim Đan!

Nhận định này vừa nảy ra, ba tên Ma tộc đã lập tức xoay người bỏ chạy!

Phượng Khê không tha cho chúng.

Nàng xách kiếm gỗ đuổi theo.

“Đứng lại, các ngươi đứng lại cho ta! Ta đâu có ăn thịt các ngươi, các ngươi chạy làm gì!”

Quân Văn vất vả lắm mới chen qua đám đông, chạy tới định cứu viện tiểu sư muội: “…”

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn bị Ma tộc cuốn lấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thấy hắn, ánh mắt Phượng Khê sáng lên: “Ngũ sư huynh, cản chúng lại. Chúng đều là chiến lợi phẩm của muội đó!”

Ba tên Ma tộc: “…”

Chiến lợi phẩm á?

Thôi xong, lần này chúng xui tận mạng rồi!

Nếu sớm biết thế này, chúng đã tập trung đối phó ả đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông kia.

Ít nhất nàng ta là người đứng đắn, không giấu kẻ vô liêm sỉ che giấu tu vi đang đuổi theo phía sau chúng kia.

Quân Văn vung kiếm về phía ba tên Ma tộc, Phượng Khê đuổi theo phía sau cũng gia nhập cuộc chiến.

Ba tên Ma tộc vốn không phải đối thủ của hai người họ, bị một kiếm của Quân Văn g.i.ế.t c.h.ế.t.

Phượng Khê ngẩn ra trong giây lát, sau đó tiếp tục nhiệt tình chạy tới “giúp đỡ” người khác.

Không thể thay đổi quy luật sinh tồn, thì chỉ có thể thay đổi bản thân thôi.

Thời gian dần trôi, Ma tộc dần rơi vào thế yếu.

Thấy Tần Thời Phong và Hình Vu của Ngự Thú Môn ở gần đó, Phượng Khê chạy qua nói: “Hai huynh dẫn người canh giữ bờ biển đi, tránh cho có kẻ nhân cơ hội nhảy xuống biển trốn thoát.”

Hình Vu lập tức đáp: “Được!”

Tần Thời Phong: “…”

Phải chăng gã đã quên gã là đệ tử của Ngự Thú Môn rồi?

Nếu không thì sao lại răm rắp nghe lời Phượng Khê thế!

Dù trong lòng thầm châm chọc tiểu sư đệ nhà mình, nhưng Tần Thời Phong không thể không thừa nhận Phượng Khê nói đúng. Hiện tại, Nhân tộc đang chiếm ưu thế, chẳng bao lâu sau Ma tộc sẽ chạy trối c.h.ế.t, nhất định phải chặn đứng đường lui của bọn chúng.

Vì thế, hai người dẫn theo một đội nhỏ canh giữ bờ biển, ôm cây đợi thỏ.

Đúng như dự đoán, đám Ma tộc chạy về phía bờ biển, bị bắt sống toàn bộ.

Nửa canh giờ sau, trận chiến hoàn toàn kết thúc, sau khi kiểm kê t.h.i t.h.ể và tù binh, mọi người phát hiện ra còn thiếu một tên Ma tộc!

Căn cứ vào lời khai của đám tù binh, kẻ trốn thoát tên Ứng Phi Long, là đệ tử quý tộc của tộc Ảnh Ma.

Chính là kẻ có mái tóc đỏ cực kỳ bắt mắt kia.

Phượng Khê: “…”

Là ngọn nến nàng vừa châm ý hả?

Đúng rồi, khi ấy để dập tắt lửa trên người, hắn ta đã nhảy xuống biển.

Không ngờ lại giúp hắn trốn thoát.

Quả là… con cưng của trời!

---

Kiểm kê nhân số xong, Phượng Khê cười tủm tỉm nói với Lưu trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông: “Ta nhớ hôm đó ngài nói, mạnh ai nấy lo, kết quả thì sao? Ta không nói mấy lời thừa thãi nữa, tránh làm tổn thương tới ngài. Nhưng chúng ta đã giúp đỡ, ngài có nên tỏ chút thành ý không?”

Sắc mặt Lưu trưởng lão hết đỏ rồi lại xanh, hết xanh rồi đến trắng, sắp thành cầu vòng tới nơi!

Ông ta thật sự không ngờ rằng Ma tộc sẽ tấn công khu Giáp, nên mới phòng thủ lơ là, vì thế mới bị đánh cho trở tay không kịp.

Ngày đó ông ta mạnh miệng bao nhiêu, thì hiện tại mặt đau bấy nhiêu.

Nhưng ông ta không ngờ, Phượng Khê lại mặt dày đòi lợi ích một cách thẳng thừng như thế.

Người bình thường có ai làm được chuyện này đâu!

Phượng Khê nói tiếp: “Lưu trưởng lão, ngài đừng hiểu lầm, bốn tông môn lớn đều là người đồng đạo, đoàn kết một lòng để chống lại kẻ thù cũng là lẽ hiển nhiên. Dẫu những chuyện ngài từng làm có hơi quá đáng, bọn ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đây là đạo nghĩa, cũng là trách nhiệm của chúng ta.”

“Nhưng một nghìn năm trăm binh lính phủ thành ta dẫn tới đây, người bị thương, người tàn tật, thậm chí còn có người bỏ mạng. Về tình về lý, Hỗn Nguyên Tông đều nên bồi thường cho họ chứ nhỉ?”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 63: Chương 63



Nghe thấy những lời này của Phượng Khê, nhóm binh lính phủ thành cảm động tới độ rưng rưng nước mắt.

Họ không thể so sánh với đệ tử của bốn tông môn lớn, nếu có con đường khác, thì chẳng ai nguyện ý tới biên giới kiếm ăn cả.

Trước kia, trừ hâm mộ và ghen tị Phượng Khê ra, họ còn hơi xem thường nàng.

Nhưng trong quá trình chiến đấu ban nãy, sự dũng mãnh của Phượng Khê đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ.

Ngay cả Lưu trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông còn không anh dũng bằng nàng.

Hiện tại, nàng lại tranh thủ đòi bồi thường cho họ, quả là người tốt hiếm có khó tìm!

Người tốt!

Tất cả đệ tử thân truyền của bốn tông môn lớn chẳng ai tốt bằng Phượng Khê!

Chỉ nàng mới xứng với tám chữ “hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân”.

Lưu trưởng lão bị Phượng Khê đẩy l*n đ*nh cao của đạo đức, đành bóp mũi lấy ra hai mươi vạn linh thạch để khao thưởng binh lính phủ thành.

Ông ta vốn chỉ định bỏ ra mười vạn thôi, nhưng Phượng Khê liên tục nhấn mạnh con số một nghìn năm trăm binh lính.

Nên ông ta mới cắn răng lấy ra thêm mười vạn nữa.

Phượng Khê cười tủm tỉm khen: “Lưu trưởng lão không hổ là trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông, quá hào phóng, rất có phong thái của tông môn.”

“Ngoài ra, ta nghĩ đám tù binh này nên giao cho Hồ thành chủ thẩm vấn, dẫu sau chúng ta vẫn phải đề phòng Ma tộc phản công, không có thời gian đâu mà làm chuyện này.”

Đối với ý kiến này, Lưu trưởng lão không hề phản đối.

Vì thế, Phượng Khê nhờ các binh lính phủ thành áp giải đám tù binh Ma tộc về khu Đinh, chờ tới hừng đông sẽ áp giải tới thành An Định.

Ngay cả t.h.i t.h.ể của đám Ma tộc cũng bị mang về khu Đinh.

Trên đường về, Hình Vu tò mò hỏi Phượng Khê: “Ta vẫn chưa kịp hỏi, sao ngươi lại có binh lính phủ thành?”

Phượng Khê đáp ngay: “Sáng hôm qua có mộ con Voi Mắt Vàng ló đầu ra khỏi mặt biển đấy thôi. Ta cảm thấy chuyện bất thường tất có điều mờ ám, bèn đi tìm Hồ thành chủ.”

“Không phải ta khen chứ, chẳng trách người ta có thể làm thành chủ. Người ta có tầm nhìn xa trông rộng, cảm thấy sắp xảy ra chuyện, nên phái binh lính phủ thành tới chi viện.”

Khi nói những lời này, nàng cố ý cất cao giọng, khiến những binh lính phủ thành nghe rõ ràng.

Thế là, sự sùng bái và kính trọng của họ dành cho thành chủ nhà mình đã đạt tới một độ cao trước nay chưa từng có!

Vài thân tín lập tức báo tin cho Hồ thành chủ, một là báo cáo tình hình bên này, hai là bày tỏ sự sùng bái.

Nhận được tin, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Hồ thành chủ cuối cùng cũng hạ xuống.

Ông ta không dám rời thành An Định tới chi viện, không phải ông ta tham sống sợ c.h.ế.t, mà sợ Ma tộc nhân dịp hỗn loạn lẻn vào thành quấy phá.

Hiện tại, độ hảo cảm của Hồ thành chủ đối với Phượng Khê trực tiếp tăng vọt!

Nếu không nhờ đề nghị của nàng, chắc chắn hôm nay đã xảy ra chuyện lớn!

Nhưng điều khiến ông ta bất ngờ hơn đó là: Phượng Khê đã đẩy toàn bộ công lao cho ông ta.

Đứa bé Phượng Khê này, thật sự quá tốt!

Khi Phượng Khê về tới khu Đinh, đứng từ xa nàng đã nhìn thấy Đoan Mộc trưởng lão đang ngó nghiêng xung quanh.

Tuy đã nhận được tin tức Nhân tộc toàn thắng, Phượng Khê vẫn bình an không xảy ra chuyện gì, nhưng chưa nhìn thấy nàng, ông ấy vẫn chưa yên tâm.

Giờ đây nhìn thấy Phương Khê và Quân Văn bình yên vô sự quay về, ông ấy mới hoàn toàn yên tâm.

Phượng Khê kể sơ qua những chuyện đã xảy ra cho Đoan Mộc trưởng lão nghe, sau đó dẫn người đi… lục lọi nhẫn trữ vật của tù binh và t.hi t.hể của Ma tộc.

Quân Văn: “…”

Hắn vốn tưởng sở dĩ Phượng Khê không đưa thẳng người về thành An Định, là vì suy xét tới vấn đề an toàn, chứ không ngờ rằng lại xuất phát từ “lòng tham”.

Đoan Mộc trưởng lão cũng cảm thấy làm vậy không được thích hợp cho lắm, nhưng Phượng Khê bật cười phản bác: “Đây là tù binh, chúng ta thu chiến lợi phẩm thì sao? Nếu Hỗn Nguyên Tông dám mặt dày tới đòi, con sẽ cho họ ngay.”

Đoan Mộc trưởng lão im lặng không hé răng.

Vì ông ấy cảm thấy, phàm là Lưu trưởng lão còn muốn giữ lại chút thể diện, thì sẽ không tìm tới.

Thu hết chiến lợi phẩm, Phượng Khê nói với Đoan Mộc trưởng lão: “Ngài nghỉ ngơi trước đi, con đi thẩm vấn tù binh.”

Đương nhiên Đoan Mộc trưởng lão sẽ không đồng ý, ông ấy cũng đi theo tới nơi gọi là “phòng thẩm vấn”.

Phượng Khê bảo người dẫn Thí Vô Ngân - thống lĩnh ma tộc tới trước.

Gặp hắn ta, Phượng Khê không nói gì mà chỉ khẽ cười hai tiếng, khiến Thí Ngô Ngân cảm thấy sởn gai ốc.

“Bị chúng ta bắt sống, chắc ngươi đang không cam lòng lắm nhỉ? Ta là người lương thiện, không muốn để người khác cảm thấy bất công. Đoan Mộc trưởng lão, phiền ngài giam lại một phần tu vi của hắn ta giúp con, con sẽ so chiêu với hắn ta.”

Tuy Đoan Mộc trưởng lão cảm thấy tiểu nha đầu đang náo loạn, nhưng biểu hiện hôm nay của Phượng Khê thật sự quá xuất sắc, vì thế ông ấy đành dung túng nàng.

Dẫu sao có ông ấy ngồi đây, Thí Vô Ngân cũng chẳng thể làm tổn thương Phượng Khê được.

Ông ấy giam bảy phần tu vi của Thí Vô Ngân, rồi cởi dây trói linh hồn trên người hắn ta.

Trong mắt Thí Vô Ngân lóe lên sự hung ác, dù lần này bỏ mạng tại đây, hắn ta cũng muốn kéo theo tiểu nha đầu thối kia làm đệm lưng.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, giải phóng ma khí ra, rồi chuyển hóa ma khí thành một con mãnh hổ.

Con hổ há to miệng gầm lên, rồi xông về phía Phượng Khê.

Phượng Khê nhẹ nhàng né tránh, chứ không hề đánh trả.

Sau đó… nàng liên tục né tránh.

Ban đầu Thí Vô Ngân còn hừng hực khí thế, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lại biến thành thở hổn hển, toàn thân mệt nhoài.

Trên người hắn ta đang bị thương, còn bị giam bảy phần tu vi, sao mà chịu được nàng lăn lộn như thế!

Phượng Khê tỏ vẻ không hài lòng: “Mới đánh một lát đã dừng lại là sao? Không đánh nổi nữa à?”

“Ta cảm thấy lạ thật đấy, sao Ma tộc lại chọn tên phế vật như ngươi dẫn đội nhỉ? Khó trách đội quân của Ma tộc lại bị diệt sạch. Người xưa dặn rồi, binh yếu gặp tướng tài thì mạnh, binh mạnh gặp tướng hèn thì thua, quả là không sai xíu nào.”

Thí Vô Ngân hộc ra một ngụm m.áu tươi.

Cuối cùng hắn ta cũng hiểu ý đồ của tiểu nha đầu thối này.

Nàng đang đùa giỡn hắn ta! Xỉ nhục hắn ta!

Sao nhân tộc lại xuất hiện một người vô liêm sỉ như nàng cơ chứ?

Không, nàng không phải người.

Phượng Khê nói với Đoan Mộc trưởng lão: “Ngài hãy mở cho hắn thêm một phần tu vi nữa đi.”

Đoan Mộc trưởng lão làm theo.

Ông ấy cảm thấy Phượng Khê quá nghịch ngợm, nhưng lại không thể trách, dẫu sao nàng vẫn còn nhỏ, ham chơi chút cũng là bình thường.

Sau khi được mở thêm một phần tu vi, thể lực của Thí Vô Ngân đã được khôi phục, hắn ta lại tiếp tục đánh nhau với Phượng Khê.

Tiếc là, hắn chẳng thể đụng tới một sợi tóc của nàng, bởi nàng chạy trốn nhanh hơn thỏ.

Thí Vô Ngân nghĩ mãi mà không hiểu, thoạt trông tu vi của tiểu nha đầu này mới đạt tới kỳ Luyện Khí, vì sao thể lực và linh lực của nàng lại dùng mãi không hết thế?

Đã chạy một lúc lâu như thế, mà nàng chẳng có chút dấu hiệu mệt mỏi nào.

Chẳng bao lâu sau, hắn ta lại mệt lả người, Phượng Khê lại bảo Đoan Mộc trưởng lão mở thêm cho hắn một phần tu vi…

Sau vài lần như vậy, Thí Vô Ngân nằm liệt trên đất.

“Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng làm nhục ta như thế nữa.”

Phượng Khê: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 64: Chương 64



Nàng chỉ muốn giúp quả cầu đen hấp thụ thêm nhiều ma khí, thuận tiện luyện tập thân pháp thôi mà, có làm nhục ai đâu?

Nhưng nếu hắn ta đã chủ động muốn khai, thì nàng sẽ không từ chối.

Vì thế, Phượng Khê hỏi: “Trước kia, mỗi lần quấy rối Nhân tộc, Ma tộc các ngươi chỉ phai chừng mấy trăm người. Vì sao lần này lại phái nhiều người tới vậy?”

Thí Vô Ngân yếu ớt đáp: “Nghe tin bốn tông môn lớn của Nhân tộc tới chi viện, chúng ta muốn ra oai phủ đầu với các ngươi, nếu có thể bắt sống một đệ tử thân truyền về thì càng tốt.”

Phượng Khê khẽ gật đầu: “Vậy vì sao các ngươi lại chọn tấn công khu Giáp, mà không tấn công khu Đinh?”

Thí Vô Ngân nghiến răng: “Bọn ta vốn định tấn công khu Đinh, nhưng nửa đường đi lại gặp một con Voi Mắt Vàng, nó như bị động kinh ấy, cứ liên tục công kích bọn ta. Chúng ta chỉ đành từ bỏ ý định tấn công khu Đinh mà chọn khu Giáp, cứ tưởng sẽ thắng vì tấn công bất ngờ, ai dè…”

Phượng Khê: “…”

Nàng đã suy đoán đủ loại nguyên nhân, chỉ không suy đoán tới nguyên nhân này.

Nàng hỏi tiếp: “Tiếp theo các ngươi còn kế hoạch đánh lén không?”

Thí Vô Ngân lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Phượng Khê cảm thấy một thủ lĩnh nhỏ như hắn ta không biết cũng là chuyện bình thường, thế là nàng đổi yêu cầu khác: “Ta rất thích hóng hớt, ngươi kể ta nghe vài chuyện thú vị ở Ma tộc của các ngươi đi! Nếu ngươi khiến ta thỏa mãn, ta sẽ cầu xin Hồ thành chủ giữ lại cái mạng nhỏ cho ngươi! “Giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt”; giữ được mạng, biết đâu ngày nào đó ngươi sẽ có cơ hội trốn về Ma tộc thì sao.”

Đoan Mộc trưởng lão: “…”

Ông ấy vốn định ngăn cảm nhưng nhìn thấy hai b.í.m tóc rối bù và gương mặt đầy m.á.u của Phượng Khê, lòng ông ấy mền nhũn, lập tức nuốt hết những lời phản đối xuống bụng.

Tuy Thí Vô Ngân cảm thấy Phượng Khê là đồ điên, nhưng hắn ta vẫn vắt nát óc chia sẻ vài chuyện thú vị mà mình biết cho Phượng Khê.

Phượng Khê chăm chú lắng nghe. Khi Thí Vô Ngân nói tới chuyện nàng cảm thấy hứng thú, nàng thậm chí còn thảo luận với hắn ta.

Cặp mắt của một người một ma tràn ngập ánh sáng hóng hớt.

Quân Văn: “…”

Đoan Mộc trưởng lão: “…”

Phượng Khê không những hóng hớt một cách hăng say, mà còn dùng đá ghi âm để ghi lại, để sau này chia sẻ cho mọi người cùng hóng.

Mãi tới khi Thí Vô Ngân chẳng còn gì để kể nữa, Phượng Khê mới sai người áp giải hắn rời đi.

Sau đó, nàng tiếp tục thẩm vấn những người khác.

Kịch bản vẫn lặp lại, đầu tiên nàng chơi trò ‘mèo vờn chuột’, để đối phương tiêu hao hết ma khí, sau đó bắt đối phương kể chuyện cho mình nghe.

Đoan Mộc trưởng lão chỉ nghe một lát đã cảm thấy không chịu nổi.

Nào là thiếu chủ của tộc Mãng Ma là kẻ mù đường, nào là phu nhân của gia chủ tộc Ảnh Ma từng là mối tình đầu của Huyết Thiên Tuyệt; vớ va vớ vẩn!

Ông ấy dứt khoát nhắm mắt đả tọa, tai không nghe, tâm không phiền.

Dẫu sao có Quân Văn ở đây, chắc chắn Phượng Khê sẽ không gặp nguy hiểm.

Khi Phượng Khê càng lúc càng “phiêu” trên con đường thần kinh, thì có người vào bẩm báo rằng Hồ thành chủ tới.

Đầu tiên Hồ thành chủ tới khu Giáp do Hỗn Nguyên Tông phụ trách phòng thủ, sau đó ghé qua khu Ất và khu Bính, cuối cùng mới tới khu Đinh.

Nhìn thấy Phượng Khê, thái độ của Hồ thành chủ còn thân thiết hơn nhìn thấy con gái ruột, mở miệng ngậm miệng là Tiểu Khê ơi, Tiểu Khê à, khiến Đoan Mộc trưởng lão nghe mà ghen tị không thôi.

Phượng Khê giao t.h.i t.h.ể và tù binh của Ma tộc cho Hồ thành chủ, còn cố ý nhắc nhở: “Hồ sư thúc, cháu thấy Thí Vô Ngân vẫn còn hữu dụng, thúc đừng vội g.i.ế.t nhé.”

Hồ thành chủ gật đầu đồng ý.

Tù binh sẽ được chia nhóm để xử lý.

Nhóm thứ nhất là những người có thân phận khá cao, Hồ thành chủ sẽ giữ mạng cho chúng, để sau này còn bàn điều kiện với Ma tộc.

Nhóm thứ hai là những người vẫn còn giá trị lợi dụng, người trong nhóm này sẽ bị sai đi làm một vài chuyện nặng mất sức, tuy vất vả nhưng chưa tới nỗi mất mạng.

Nhóm thứ ba là những người đã hết giá trị lợi dụng, người trong nhóm này sẽ bị sai đi làm một vài chuyện cực kỳ nguy hiểm hoặc cực kỳ tốn sức, hiếm ai có thể chịu đựng qua ba tháng.

Đáng lý ra Thí Vô Ngân sẽ bị xếp vào nhóm thứ ba, nhưng nhờ có Phượng Khê nói đỡ, hắn đã được “nâng lên” nhóm thứ hai.

Phượng Khê lại đưa hai mươi vạn mà Hỗn Nguyên Tông bồi thường cho Hồ thành chủ, để ông ta tự quyết định cách phân chia.

Cầm linh thạch trong tay, Hồ thành chủ càng cảm thán: Tuy còn nhỏ, nhưng tiểu cô nương này làm việc đâu ra đó.

Về chuyện những chiếc nhẫn trữ vật của đám Ma tộc không cánh mà bay, Hồ thành chủ lựa chọn phớt lờ.

Sau khi quay trở về thành An Định, ông ta vội vàng viết báo cáo.

“Tối hôm qua, Ma tộc đánh lén khu Giáp do Hỗn Nguyên Tông phòng thủ, tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Nhân tộc chúng ta lại lần nữa rơi vào thế bị động.”

“Vào thời khắc sống còn, Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - tông môn phụ trách phòng thủ khu Đinh đã dẫn binh lính phủ thành tới tiếp viện. Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng kịp thời chi viện.”

“Cuối cùng, Nhân tộc ta đại thắng, trừ một tên Ma tộc trốn thoát, tất cả đám Ma tộc còn lại đều bị bắt giữ hoặc tiêu diệt.”

“Trong trận chiến lần này, biểu hiện của Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - cực kỳ xuất sắc, thái độ chiến đấu cực kỳ anh dũng. Chỗ nào có Ma tộc, chỗ đó có bóng dáng con bé, dũng cảm xông pha, không hề sợ c.h.ế.t. Có thể nói là tấm gương của Nhân tộc!”

“Ngoài ra, biểu hiện của Quân Văn - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông; Lăng Thiên Đình, Liễu Thiếu Bạch - đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông; Tần Thời Phong, Hình Vu - đệ tử thân truyền của Ngự Thú Môn; vân vân… cũng cực kỳ ưu tú.”

“Có những đệ tử như vậy, quả là phúc của Nhân tộc ta…”

Phần cuối báo cáo, Hồ thành chủ giải thích sơ qua về lý do bản thân phái binh lính phủ thành tới giúp đỡ khu Đinh, khiêm tốn trần thuật dự đoán của bản thân.

Phần báo cáo này nhanh chóng được chuyển tới tay chưởng môn của bốn tông môn lớn.

Đọc hết báo cáo, phản ứng đầu tiên của Tiêu Bách Đạo không phải là vui vẻ, mà là đau lòng.

Chắc chắn là vì tăng thể diện cho Huyền Thiên Tông, cho người làm sư phụ là ông, nên tiểu nha đầu Tiểu Khê này mới liều mạng như vậy.

Đồ nhi đáng thương của ông!

Còn bé đã hiểu chuyện như thế, sao không khiến người ta đau lòng cho được!

Cảm xúc tiếp theo là tự hào! Tự hào khôn nguôi!

Không hổ là đồ đệ của Tiêu Bách Đạo ông, có dũng có mưu, có can đan, có chiến lược, nói là tấm gương của Nhân tộc cũng không phải nói quá.

Đọc chiến tích của Phượng Khê, tuy Chưởng môn Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn có hơi ghen tị với Tiêu Bách Đạo, nhưng nhìn thấy đồ đệ nhà mình cũng được nhắc tên, hai người cũng khá vui mừng.

Chỉ mỗi Bách Lý Mộ Trần đọc đi đọc lại, nhưng chỉ tìm thấy hai chữ “vân vân…”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Hóa ra, tên tuổi hai đồ đệ yêu dấu của ông ta lại không xứng được viết ra thế cơ à?

Nhưng ông ta không tiện nổi giận, bởi suy cho cùng, nhóm người Lưu trưởng lão cũng có lỗi, Hồ thành chủ không viết chuyện này vào báo cáo đã là rất nể mặt Hỗn Nguyên Tông rồi.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 65: Chương 65



Dựa theo lệ thường, sau khi bốn vị chưởng môn thống nhất ý kiến, phần báo cáo kia được công khai với toàn bộ Bắc Vực.

Khi báo cáo được dán khắp đường to ngõ nhỏ, tên tuổi của Phượng Khê vang vọng khắp Bắc Vực!

Có dũng có mưu, có tình có nghĩa.

Hình mẫu của đệ tử thân truyền, tấm gương của Nhân tộc!

Sau khi nhìn thấy báo cáo, Thẩm Chỉ Lan cắn đứt môi.

Chuyến đi tới biên giới lần này do nàng ta chủ động đề nghị, mục đích là muốn tìm cơ hội để thanh danh của mình lan xa.

Bất kể là tư chất thiên tài sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, hay biểu hiện anh dũng g.i.ế.t định, đều có thể giúp nàng ta nổi tiếp khắp Bắc Vực.

Kết quả, trong báo cáo không hề nhắc tới tên của nàng ta.

Hơn thế nữa, tiểu phế vật Phượng Khê kia còn được tâng bốc lên tận trời.

Dũng cảm xông pha, không hề sợ c.h.ế.t ư?

Đều là làm ra vẻ cả!

Nàng còn không biết xấu hổ chơi chiêu “gắp lửa bỏ tay người” kia mà!

Thế mà cũng xứng trở thành tấm gương của Nhân tộc á?

Sắc mặt của Thẩm Chỉ Lan dần trở nên dữ tợn, nhưng nhìn thấy Mục Tử Hoài ở phía xa đang tiến về phía mình, nàng ta lập tức bày ra vẻ tự trách.

“Đại sư huynh, có phải muội vô dụng lắm không?”

Mục Tử Hoài khẽ liếc tờ báo cáo trên tay nàng ta, rồi cười lạnh: “Lần này chẳng qua Phượng Khê dẫm trúng vận cứt chó mà thôi. Hồ thành chủ phái binh lính phủ thành chi viện khu Đinh, vừa hay lại để nàng ta được dịp thể hiện. Sư muội, muội đừng so sánh với nàng ta làm gì. Muội là thiên tài sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, số mệnh đã định rằng nàng ta chỉ có thể ngước nhìn muội.”

Thẩm Chỉ Lan lắc đầu: “Đại sư huynh, muội không so sánh với nàng ấy, muội chỉ cảm thấy bản thân còn có thể làm tốt hơn nữa. Huynh luyện kiếm cùng muội nhé, muội có vài chiêu vẫn chưa ngộ ra được, vừa hay có huynh ở đây, huynh giảng giải cho muội đi!”

“Được, chỉ cần là chuyện tiểu sư muội muốn làm, sư huynh đều đồng hành cùng muội.” Mục Tử Hoài cười nói, trong mắt tràn ngập tình ý.

Thẩm Chỉ Lan vờ không thấy, chỉ tập trung luyện kiếm.

Mấy ngày sau đó, sóng yên biển lặng, Ma tộc chẳng hề có động tĩnh, nhưng bên phía Nhân tộc cũng chẳng dám thả lỏng.

Phần lớn thời gian Phượng Khê đều tập trung luyện kiếm. Thấy nàng nỗ lực như vậy, Quân Văn cũng tự ép bản thân phải chăm chỉ hơn.

Đoan Mộc trưởng lão vui vẻ không thôi, thi thoảng còn rút ra chút thời gian để chỉ điểm họ đôi điều.

Hôm nay, khi đang luyện kiếm cùng Quân Văn, Phượng Khê đột nhiên thất khiếu đổ m.á.u, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Quân Văn suýt thì bị dọa c.h.ế.t!

Trời đất chứng giám, phi kiếm của hắn chưa hề đụng tới một sợi tóc của tiểu sư muội!

Thế này chẳng khác nào ăn vạ cả!

Cũng may chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã tỉnh.

Vẻ mặt nàng tràn ngập sự hưởng thụ: “Ngũ sư huynh, lâu lắm rồi muội không được cảm nhận lại loại cảm giác mê người thế này.”

Quân Văn: “…”

Khó trách đám Ma tộc đều mắng muội là đồ b**n th**.

Lần đầu tiên hắn nghe thấy có người dùng bốn chữ “cảm giác mê người” để miêu tả tình trạng thất khiếu đổ m.á.u.

Hắn chẳng hề biết rằng, “cảm giác mê người” mà Phượng Khê nói không phải thất khiếu đổ m.á.u, mà là trong thức hải của nàng có một miếng ngọc giản sáng lên!

Đọc nội dung trong ngọc giản, Phượng Khê vui mừng khôn xiết!

Nội dung của Ngọc giản ghi lại những chuyện có liên quan tới luyện đan.

Phần đầu tiên là giới thiệu tài liệu luyện đan, không chỉ có tài liệu của giới tu tiên Nhân tộc, mà còn có cả tài liệu của Ma tộc.

Thay vì nói là tài liệu luyện đan, chi bằng nói là bách khoa toàn thư thì hợp lý hơn.

Phần thứ hai là công thức luyện đan. Thế nhưng hiện tại Phượng Khê chỉ có thể đọc một phần nội dung, phần còn lại bị làm mờ, đoán chừng phải chờ tới khi thực lực của nàng tăng lên mới có thể đọc được.

Chính vì tiếp nhận một lượng tin tức quá lớn, thần thức của nàng không chịu nổi, nên mới thất khiếu đổ m.á.u, hôn mê bất tỉnh.

Phượng Khê không thể kể với Quân Văn về chuyện ngọc giản, chỉ đành liên tục nhấn mạnh rằng bản thân không sao, rồi bắt đầu “tiêu hóa” nội dung vừa tiếp nhận.

Tuy ngọc giản đã “mớm sẵn” nội dung vào thức hải của nàng, nhưng nàng cũng phải nghiền ngẫm một lúc lâu mới có thể lĩnh ngộ được.

Phượng Khê bắt đầu đọc từ phần tài liệu luyện đan. Càng đọc, nàng càng sững sờ.

“Sên đá một sừng là yêu thú cấp Địa, tu vi khi trưởng thành tương đương với tu vi Kim Đan kỳ của Nhân tộc, thích ăn đồ thối rữa. Sau khi bắt được con mồi, nó sẽ t.iêm chất độc vào cơ thể con mồi, đợi con mồi c.h.ế.t được vài ngày nó mới bắt đầu thưởng thức.”

“Độc của loài này khá đặc biệt, hiệu quả của thuốc giải khá chậm, thế nên có thể gây ra ảo giác rằng độc vẫn chưa được giải. Thật ra, chỉ cần uống thuốc giải, độc tố còn sót lại trong cơ thể sẽ từ từ được hóa giải, đợi chừng hai canh giờ là hoàn toàn khôi phục.”

“Toàn thân Sên Đá Một Sừng đều có thể làm thuốc, đặc biệt là sừng và tuyến độc…”

Trong cốt truyện nguyên tác, vị sư huynh Giang Tịch mà nàng chưa từng gặp mặt vô tình lạc vào bí cảnh Quy Bối Sơn, bị một loại trùng độc cực kỳ hiếm gặp tấn công.

Thẩm Chỉ Lan cũng tiến vào bí cảnh, vừa khéo chạm mặt Giang Tịch đang trúng độc. Nàng ta nói, chỉ có m.á.u của người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm mới có thể giải độc này, nên cắt đầu ngón tay lấy m.á.u giải độc cho Giang Tịch.

Giang Tịch cực kỳ cảm kích Thẩm Chỉ Lan. Sau này, sự cảm kích đó dần biến thành yêu thầm, cam tâm tình nguyện trở thành chó l.i.ế.m thâm tình.

Kết quả thì sao?

Để có được một cây thảo dược cấp Thiên, Thẩm Chỉ Lan hiến tế Giang Tịch cho Ma Tiêu của Ma Uyên Vạn Trượng.

Giang Tịch bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Mà con trùng độc hiếm gặp kia, chính là Sên Đá Một Sừng.

Phượng Khê cười mỉa, con mẹ nó chứ, cái gì mà chỉ có m.á.u của người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm mới có thể giải độc?

Sở dĩ Thẩm Chỉ Lan nói vậy, chẳng qua là muốn Giang Tịch mang ơn đội nghĩa nàng ta thôi.

Sau đó, cam tâm tình nguyện bị nàng ta lợi dụng.

Phượng Khê cũng không lạ gì khi Thẩm Chỉ Lan có thể làm ra chuyện này.

Thậm chí nàng còn nghi ngờ rằng việc Giang Tịch trúng độc là do Thẩm Chỉ Lan bày trò nữa kìa.

Nếu không trên đời này làm gì có lắm chuyện trùng hợp như thế. Bí cảnh rộng như vậy, mà nàng ta vẫn có thể “vừa khéo” chạm mặt Giang Tịch đang trúng độc?

Giờ nàng đã có cách giải độc, tới khi bí cảnh Quy Bối Sơn mở cửa, nàng sẽ phá bĩnh sự “vừa khéo” của nàng ta.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 66: Chương 66



Vài ngày sau, giới tu tiên Bắc Vực nhận được một tin tức: có người phát hiện một bí cảnh ở mạch Quy Bối Sơn của núi Hoàng Lĩnh.

Chỉ những người hữu duyên, có cốt linh phù hợp và tu vi dưới Nguyên Anh kỳ mới có thể tiến vào.

Vì phát hiện bí cảnh ở mạch Quy Bối Sơn, nên đặt tên là bí cảnh Quy Bối Sơn.

Chưởng môn của bốn tông môn lớn cảm thấy đây là một cơ hội tốt để rèn luyện, nên đã phái tám đệ tử thân truyền đang phòng thủ ở biên cương tới bí cảnh Quy Bối Sơn tham gia thí luyện.

Bù lại, mỗi tông môn sẽ cử thêm một trưởng lão tới trấn thủ biên cương.

Sau khi nhận được tin, Hình Vu lập tức tới tìm Phượng Khê.

“Phượng Khê, sáng mai chúng ta cùng xuất phát nhé? Tới lúc đó, ngươi và Quân Văn có thể ngồi ké phi thuyền của bọn ta, không cần ngự kiếm phi hành nữa.”

Sở dĩ chọn xuất phát vào sáng mai, một là vì cửa vào bí cảnh vẫn chưa mở ra, vẫn dư dả thời gian.

Hai là, dẫu sao nơi này cũng là biên giới, xuất phát ngay trong đêm không được an toàn cho lắm.

Hình Vu vừa dứt lời, Phượng Khê đã lập tức đáp lại bằng một nụ cười tươi rói: “Nếu huynh không tới tìm muội thì muội cũng đang định đi tìm huynh đây. Ngũ sư huynh của muội cảm thấy ngại khi làm phiền các huynh, nhưng muội lại cảm thấy giữa bằng hữu với nhau không cần khách sáo như vậy, có điều cần giúp đỡ thì phải nói ra để mọi người còn biết mà giúp chứ.”

Hình Vu gật đầu: “Đúng đó. Cái tên Quân Văn kia, đường đường là nam tử hán mà cứ ngại trước thẹn, thua cả nữ tử.”

Quân Văn: “…”

Hắn chưa nói được câu nào luôn ấy!

Nhưng một lần lạ hai lần quen, hắn gánh nhiều nồi như vậy rồi, thêm một cái nữa cũng chẳng hề hấn gì, nên cũng lười giải thích.

Sau khi Hình Vu rời đi, Phượng Khê bắt đầu thúc giục quả cầu đen “đánh cá”.

Nàng phải mang một phần về biếu Tiêu Bách Đạo và các trưởng lão trong tông, để họ được nếm thử đồ tươi mới, một phần thì làm quà tặng Ngự Thú Môn. Dẫu sao nàng cũng ngồi ké phi thuyền của người ta, không bày tỏ chút thành ý cũng không được.

Quan trọng hơn là, hải sản trong biển Vô Cực chứa linh khí dồi dào, mang về bán sẽ thu được một khoản lớn.

Quả cầu đen cảm thấy bản thân quá khổ!

Linh sủng nhà khác đều được chủ nhân cho ăn sung mặc sướng, còn nó thì phải đánh cá vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này đây.

Dưới sự tác động của quả cầu đen, các loại hải sản nối đuôi nhau nhảy lên bờ, trông cực kỳ hỗn loạn.

Phượng Khê khoanh tay: “Ngũ sư huynh, huynh có biết vì sao đám hải sản kia lại nhảy lên bờ không? Vì mỹ mạo của muội đó! Từ nay về sau, đại lục Bắc Vực sẽ có thêm một cụm từ miêu tả nhan sắc, đó là tôm bay cá chạy.”

Quân Văn: “…”

Muội vui là được!

Trong lúc Phượng Khê đang chìm đắm trong niềm vui bội thu, thì ở đằng xa đột nhiên vang lên một tiếng rống giận dữ.

Đầu hải thú to lớn nhô ra khỏi mặt biển đen tuyền, trong đôi mắt màu vàng tràn ngập sự tức giận. Đây chính là con Voi Mắt Vàng kia.

Quả cầu đen đang chăm chỉ “đánh cá”, thấy vậy thì sợ mất mật.

Vội vội vàng vàng chạy về bên cạnh Phượng Khê.

Do lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào con Voi Mắt Vàng, hơn nữa bản thể của quả cầu đen vốn là một làn sương, thế nên chẳng ai phát hiện ra nó cả.

Phượng Khê trò chuyện với nó bằng thần thức, nàng mắng: “Xem ngươi nhát c.h.ế.t chưa kìa? Thể diện của tấm gương của Nhân tộc là ta đây bị ngươi làm cho mất sạch rồi.”

Quả cầu đen không phục, nó cãi: “Đó là hải thú Nguyên Anh trung kỳ đấy. Ta sợ cũng là chuyện bình thường thôi mà! Chẳng lẽ ngươi không sợ chắc?”

Phượng Khê khẽ hừ lạnh, sau đó, nàng dùng linh lực khuếch trương âm thanh, hét về phía con Voi Mắt Vàng: “Đang lúc đêm hôm khuya khoắt, ngươi gào rống cái gì? Ngươi hãy tự nhìn nhận lại bản thân đi, một phế vật Nguyên Anh trung kỳ, không giấu mặt đi thì thôi, đằng này còn ló mặt ra ngoài la hét ầm ĩ. Nào, ngươi có giỏi thì mọc cánh bay lên bờ đi, hai ta đại chiến ba trăm hiệp!”

Voi Mắt Vàng: “…”

Nếu nó có thể mọc cánh, nó đã đổi tên thành Chim Mắt Vàng rồi!

Phượng Khê chửi tiếp: “Ta biết thừa là ngươi đang tự tìm cớ rằng bản thân không thể mọc cánh chứ gì! Hừ, phế vật thì nhận phế vật đi, còn viện cớ nọ cớ kia. Dù ngươi có mọc cánh thật, thì với trình độ tép riu của ngươi, ta cũng sẽ bẻ cánh xuống làm quạt!”

“Ngươi lườm cái gì mà lườm? Còn lườm nữa, ta sẽ moi đôi mắt cá c.h.ế.t của ngươi xuống làm bóng đá.”

Voi Mắt Vàng tức điên lên!

Nhưng nó không dám tới gần bờ, vì nó có thể cảm nhận được hơi thở của tu sĩ Hóa Thần.

Vì thế, nó chỉ đành bực bội quẫy đuôi, khiến sóng biển cuộn trào.

Phượng Khê bĩu môi: “Dẫu ngươi có quẫy tới khi trời hoang đất hoải, thì biển cũng chẳng thể biến thành đất liền đâu. Ngươi quẫy làm gì cho mất công.”

“Ta chỉ vớt chút hải sản thôi, sao ngươi keo kiệt thế? Ơ, hay là ngươi muốn tự hiến tế bản thân cho ta ăn? Chậc, nhưng ta không cần đâu, bởi ngươi xấu quá, ta không nuốt nổi.”

“...”

Phượng Khê mắng chửi suốt nửa canh giờ, Voi Mắt Vàng tức tới ngất đi, toàn thân trôi nổi trên mặt biển.

Mọi người: “…”

Chỉ dùng một cái miệng đã có thể khiến hải thú Nguyên Anh trung kỳ ngất đi.

Đây mà là miệng ư?

Sao nó còn lợi hại hơn phi kiếm thế kia!

Quả là g.i.ế.t người vô hình mà!

Thật ra phần lớn nguyên nhân là do Voi Mắt Vàng quá mệt, bởi nó vẫn luôn quẫy đuôi “nghịch nước”.

Hơn nữa, nó dùng quá nhiều sức, nên bất cẩn khiến vết thương vừa khép miệng ở đuôi vỡ ra, m.á.u chảy đầm đìa.

Cộng thêm tức giận, thế là nó ngất xỉu.

Lần này tỉnh lại, nó học khôn ra, chỉ gầm rú chứ không quẫy đuôi “nghịch nước” nữa.

Kết quả, lần này Phượng Khê chẳng nói gì, chỉ khoanh tay để mặc nó ở đằng kia tự gào tự nghe.

Voi Mắt Vàng cảm thấy bản thân chẳng khác gì… đồ ngốc.

Chờ tới khi nó ngừng la hét, Phượng Khê mới chậm rãi nói: “Được rồi, ngươi đừng giận nữa, đúng là ban nãy ta nói chuyện có hơi nặng lời.”

“Nhưng cũng do bị ngươi chọc tức đấy chứ!”

“Ngươi nói xem, chúng ta cũng được coi là hàng xóm của nhau đúng không? Mà đã là hàng xóm láng giềng, ta vớt chút cá nhỏ tôm nhỏ thì đâu có quá đáng. Thôi, bây giờ ta không vớt nữa, ngươi xem mà tặng là được!”

Voi Mắt Vàng: “…”

Sao nàng lại mặt dày vô liêm sỉ thế không biết?

Phượng Khê nói tiếp: “Được rồi, không nói mấy chuyện vặt vãnh này nữa! Nói chuyện quan trọng này!”

“Lần trước ngươi giúp bọn ta chuyển hướng tấn công của Ma tộc, ta đã chuẩn bị cho ngươi một món quà, vốn đang lo không biết nên làm thế nào để tìm ngươi, chẳng ngờ ngươi lại chủ động tìm tới.”

“Ta cũng chẳng có đồ tốt gì đâu, chỉ có chút thuốc cầm m.á.u và thuốc giải độc của cả Nhân tộc và Ma tộc. Ta không biết ngươi thích hợp với tộc nào, nên đều chuẩn bị cả cho ngươi đấy.”

Dứt lời, Phượng Khê mở nhẫn trữ vật, lấy ra một bình hồ lô to đùng, rồi ném xuống biển.

Voi Mắt Vàng sững sờ.

Thuốc cầm m.á.u và thuốc giải độc ư?

Nó có cần không?

Đương nhiên là cần rồi!

Tuy trong biển cũng có thảo dược, nhưng chủng loại không được phong phú như trên lục địa.

Hơn nữa, thảo dược nào có hiệu quả bằng thuốc!

Chẳng qua, nha đầu thối này tốt bụng thế cơ à?

Thuốc trong này, không phải… thuốc độc đấy chứ?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 67: Chương 67



Phượng Khê vờ như không đoán được sự nghi ngờ của nó, nàng nói tiếp: “Sáng mai ta phải đi rồi, hi vọng lần sau chúng ta còn có duyên gặp lại. Đúng rồi, nếu ngươi còn cần đan dược thì có thể bắt Ma tộc tới đổi, tu vi càng cao càng đổi được nhiều đan dược.”

“Mà không chỉ ngươi, bất cứ con hải thú nào cũng có thể dùng Ma tộc để đổi đan dược với bọn ta, sống c.h.ế.t đều được. Không chỉ thuốc cầm m.á.u và thuốc giải độc, các ngươi muốn các loại thuốc khác cũng được nốt.”

“Được rồi, ta nói lâu như thế cũng khản cả cổ rồi, ngươi lui xuống đi thôi.”

Voi Mắt Vàng: “…”

Đôi mắt to tròn của nó thoáng trầm tư trong giây lát, sau đó, nó sai một con hải thú cấp thấp ngoạm bình hồ lô tới cho nó, rồi chìm xuống đáy biển, biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Đoan Mộc trưởng lão há hốc mồm vì kinh ngạc.

Tam quan của ông ấy lại lần nữa được đổi mới: hóa ra người và hải thú cũng có thể trò chuyện, trao đổi.

Còn có thể… bàn điều kiện giao dịch nữa chứ!

Nhưng sự thật ở ngay trước mặt, nếu con Voi Mắt Vàng kia không động lòng, nó đã chẳng sai cấp dưới ngoạm bình hồ lô tới.

Nếu nó giao dịch với Phượng Khê, dùng Ma tộc để đổi đan dược, thì sự cân bằng giữa hải thú và Ma tộc sẽ bị phá vỡ.

Nhân tộc và vùng biên giới sẽ được an ổn trong một thời gian dài…

Nghĩ tới đây, cảm xúc khiếp sợ của Đoan Mộc trưởng lão dần biến thành mừng như điên.

“Tiểu Khê, nếu chuyện này thành công, lão nhất định sẽ xin tứ đại tông môn luận công ban thưởng cho trò.”

Phượng Khê cười đáp: “Đoan Mộc trưởng lão, con không quá quan tâm chuyện thưởng phạt, con chẳng qua chỉ muốn góp chút sức mọn cho Nhân tộc chúng ta mà thôi.”

Nghe vậy, ánh mắt Đoan Mộc trưởng lão nhìn càng trìu mến hơn, tiểu nha đầu Phượng Khê vừa thông minh, vừa lương thiện, thuần khiết.

Quả là một nhân tài hiếm có.

Khó trách trước kia chưởng môn vừa gặp đã nhất quyết đòi nhận nàng làm đệ tử thân truyền.

Phượng Khê trò chuyện với Đoan Mộc trưởng lão thêm một lát nữa, rồi tiếp tục sai quả cầu đen “đánh cá”.

Ban đầu quả cầu đen còn lo lắng, cảnh giác, sợ Voi Mắt Vàng tới tính sổ, nhưng đề phòng một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì, lúc này nó mới yên tâm.

Phượng Khê cất giọng đắc ý: “Sao hả? Phục rồi chứ? Biết thế nào là vừa có trí tuệ vừa có nhan sắc chưa? Nhưng cũng không trách được, ngươi chỉ là một làn sương, vốn không có đầu óc, thì tất nhiên cũng chẳng có cái gọi là trí tuệ rồi…”

Quả cầu đen cố gắng nhẫn nhịn, nhưng thật sự không nhịn nổi: “Ngươi đừng nghĩ mọi chuyện quá hoàn hảo. Ngươi có thể đưa ra điều kiện, Ma tộc người ta cũng có thể đưa ra điều kiện, tới lúc đó, đám hải thú kia bội ước với ngươi, hợp tác với Ma tộc tấn công chúng ta, ta xem ngươi làm thế nào!”

Phượng Khê cười càng đắc ý hơn: “Chuyện ngươi có thể nghĩ tới, ta đã suy xét xong từ đời tám hoánh nào rồi. Chờ ta mọc đủ năm loại linh căn, thực lực tăng vọt, ta sẽ tới biên giới thêm chuyến nữa.”

“Lần này ngươi hãy giúp ta ngụy trang thành Ma tộc, ta xuống biển Vô Cực quậy một trận, làm vài chuyện thiếu đạo đức, rồi vu oan cho Ma tộc. Đảm bảo đám Ma tộc kia có mọc thêm trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.”

Từ cái lần Quân Văn nói với nàng rằng hải thú thường mắt nhắm mắt mở, có hơi nhân nhượng Ma tộc, trong đầu nàng đã chợt lóe lên một ý tưởng. Chẳng qua khi ấy nàng vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, giờ đây nàng đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo rồi!

Đó là: ngụy trang thành Ma tộc, khơi gợi mâu thuẫn giữa hải thú và Ma tộc!

Đương nhiên, thực lực hiện tại của nàng không cho phép, phải chờ thêm một thời gian nữa.

Nghe hết kế hoạch của nàng, quả cầu đen chỉ muốn thốt lên hai chữ:

Thất đức!

Đây là ý tưởng mà người bình thường có thể nghĩ ra ư?

Giờ thì nó biết nguyên nhân đan điền của nàng bị rạn nứt rồi, bởi nàng quá thiếu đạo đức!

---

Mãi tới rạng sáng, Phượng Khê mới cho phép quả cầu đen dừng việc “đánh cá”.

Lúc này cũng tới thời gian đoàn đệ tử thân truyền khởi hành tới bí cảnh Quy Bối Sơn.

Tình cảm Đoan Mộc trưởng lão dành cho Phượng Khê vốn không quá sâu đậm, nhưng sau thời gian tiếp xúc, ông ấy đã coi Phượng Khê thành vãn bối trong nhà.

Thế nên, trước khi đoàn người xuất phát, ông ấy luôn miệng dặn dò nàng phải cẩn thận.

Lúc đi ngang qua thành An Định, Hồ thành chủ đã đứng ở cổng thành chờ tiễn.

Tuy thoạt trông ông ta đối xử bình đẳng với các đệ tử thân truyền, nhưng sự thật là ông ta ưu ái Phượng Khê hơn, dặn dò nàng đủ chuyện.

Sau khi tạm biệt Hồ thành chủ, đoàn người tiếp tục lên đường.

Ra khỏi phạm vi cấm phi hành, mọi người lên phi thuyền tiến thẳng về Quy Bối Sơn.

Đây là lần đầu tiên Phượng Khê ngồi phi thuyền, nhưng đối với người từng ngồi máy bay như nàng, thì phi thuyền không quá mới lạ.

Nó và máy bay chỉ khác nhau ở cách cung cấp năng lượng cho động cơ thôi.

Tuy ấn tượng của Tần Thời Phong về Phượng Khê đã được cải thiện, nhưng thái độ của hắn ta không được nhiệt tình cho lắm. Sau khi chào hỏi qua loa, hắn ta bèn đả tọa tu luyện.

Còn Quân Văn và Hình Vu, tuy có mâu thuẫn, nhưng có Phượng Khê ở giữa hòa giải, ít nhiều hai người cũng có thể trò chuyện đôi ba câu.

Đường đi cực kỳ thuận lợi, hôm nay đoàn người đã tới Quy Bối Sơn.

Lúc xuống phi thuyền, Phượng Khê cố ý chia một phần hải sản cho Hình Vu, dặn gã cất kỹ, đợi quay về tông môn thì thay nàng biếu Hồ chưởng môn.

Hình Vu sảng khoái nhận lấy.

----

Dưới chân Quy Bối Sơn tề tựu rất nhiều tu sĩ, có cả đệ tử của các tông môn lẫn tán tu.

Rất nhiều tán tu thành lập một đội ngũ tạm thời, để tránh bị g.i.ế.t để cướp đoạt bảo vật.

Phượng Khê và Quân Văn tìm được đội ngũ của Huyền Thiên Tông.

Quân Văn bắt đầu phàn nàn: “Tiểu sư muội, muội xem kìa, hầu hết đệ tử thân truyền của ba tông môn kia đều có mặt đầy đủ, còn Huyền Thiên Tông thì chỉ có hai chúng ta. Chẳng biết mấy người đại sư huynh đã chui vào cái lỗ chuột nào nữa!”

Phượng Khê khẽ đảo mắt nhìn qua, phát hiện đúng như lời Quân Văn nói. Trong số các đệ tử thân truyền của bốn tông môn lớn, chưa có ai đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, nên đều đủ điều kiện tiến vào bí cảnh.

Trừ Lộ Tu Hàm của Hỗn Nguyên Tông, tất cả đều có mặt.

Khi đọc truyện, Phượng Khê cũng chỉ đọc lướt, chỗ đọc chỗ bỏ, hơn nữa năm đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông đều là c.hó l.iếm, tác giả chỉ miêu tả qua loa.

Thế nên nàng chỉ biết đại sư huynh Giang Tịch sẽ vô tình lạc vào bí cảnh Quy Bối Sơn, chứ không biết rõ vị trí cụ thể của ba sư huynh khác.

Phượng Khê cười đáp: “Không phải chỉ người hữu duyên mới có thể tiến vào ư? Biết đâu tất cả họ đều vô duyên, chỉ hai ta hữu duyên thì sao?”

Đôi mắt Quân Văn lập tức sáng lên: “Đúng vậy, đúng vậy! Đâu phải cứ đông đủ là thắng đâu!”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 68: Chương 68



Đoàn người chờ mãi, cuối cùng cửa vào bí cảnh cũng mở ra!

Mọi người xếp hàng tiến vào bí cảnh. Thứ tự xếp hàng căn cứ vào thế lực của đội ngũ, chứ không phải ai tới trước xếp trước.

Bốn tông môn lớn xếp đầu tiên, sau đó là các tông môn vừa, rồi tới các tông môn nhỏ, cuối cùng mới tới tán tu.

Thứ tự xếp hàng của bốn tông môn lớn lại căn cứ vào thứ hạng của cuộc tỷ thí trước đó: Hỗn Nguyên Tông đứng đầu, Vạn Kiếm Tông đứng thứ hai, Ngự Thú Môn đứng thứ ba, còn Huyền Thiên Tông đứng thứ tư.

Thân là đại đệ tử của Hỗn Nguyên Tông, Mục Tử Hoài là người đầu tiên tiến vào.

Hắn ta hít một hơi thật sâu, nhấc chân bước qua cửa vào, bóng dáng hắn ta lập tức biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Người của Hỗn Nguyên Tông reo hò ầm ĩ.

Ngay sau đó, tam đệ tử Mạc Tu Viễn, tứ đệ tử Vạn Kỳ Chí, ngũ đệ tử Chu Dật Chu của Bách Lý Mộ Trần đều thuận lợi tiến vào.

Đến lượt Thẩm Chỉ Lan.

Giây phút khi nàng ta bước chân qua cửa, mọi người mơ hồ nghe thấy tiếng “leng keng”.

Hiện trường lập tức bùng nổ.

“Căn cứ theo nội dung được ghi chép trong điển tịch, tiếng “leng keng” kia là tiếng kêu của phượng hoàng. Trời ạ, đừng nói Thẩm Chỉ Lan là chủ của phượng hoàng đấy nhé? Chẳng lẽ trong lần thí luyện này, nàng ta sẽ ký khế ước với phượng hoàng?”

“Trong bí cảnh Thiên Ngân trước đó, nàng ta đã ký khế ước với một quả trứng tiên rồi. Nếu lần này lại ký khế ước với phượng hoàng, thì phải nói nàng ta quá may mắn rồi!”

“Ai bảo người ta sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm làm gì! Được Thiên Đạo ưu ái cũng là điều dễ hiểu thôi!”

“...”

Quân Văn nghe thế thì bĩu môi, nguýt dài một tiếng.

“Tiểu sư muội, muội đừng nghe họ nói linh tinh, dẫu trong bí cảnh thật sự có phượng hoàng, thì đó cũng là của muội. Nghe tên muội đã biết rồi, muội họ Phượng, phượng hoàng cũng họ Phượng, muội với nó mới là người một nhà.”

Phượng Khê: “…”

Hóa ra muội là một con chim à?

Sau khi Thẩm Chỉ Lan tiến vào, không ai trong số những đệ tử Hỗn Nguyên Tông còn lại thành công tiến vào nữa.

Tới lượt Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn, cũng chỉ đệ tử thân truyền mới có thể tiến vào.

Phượng Khê khẽ cau mày, chẳng hiểu sao nàng cứ cảm thấy nơi này có hơi kỳ quái.

Quân Văn lại không quá để tâm: “Đương nhiên bí cảnh phải chọn người có tư chất tốt rồi. Lỡ trong bí cảnh có truyền thừa, ai chịu truyền cho một tên phế vật cơ chứ?”

Hắn vừa nói, vừa nhấc chân bước qua cửa vào bí cảnh, chẳng ngờ lại bị đá ra ngoài.

Quân Văn: “…”

Phượng Khê cố nhịn cười bước qua, sau đó… nàng cũng bị đá ra ngoài.

Tổ đội phế vật đưa mắt nhìn nhau, cùng im miệng không nói gì.

Cuối cùng Huyền Thiên Tông không có lấy một mống thành công tiến vào.

Còn chẳng bằng nhóm tán tu, ít nhất nhóm tán tu cũng có vài người được vào trong.

Tất cả những người bị từ chối đều thở ngắn than dài, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Trong lòng Phượng Khê hơi sốt ruột, nàng không hề hứng thú với chuyện tìm kiếm bảo vật, nhưng nàng tới đây là để cứu Giang Tịch kia mà!

Tuy nàng cũng có thể chờ Giang Tịch ra ngoài, rồi giải thích rõ tình hình thực tế với hắn, nhưng nàng lo hắn sẽ nảy sinh ấn tượng tốt với Thẩm Chỉ Lan trước khi gặp nàng.

Chỉ cần Thẩm Chỉ Lan viện cớ rằng nàng ta bị nội dung được ghi lại trong điển tịch lừa, chắc chắn Giang Tịch sẽ tin tưởng ngay tắp lự.

Thế thì rắc rối to.

Nhưng, không vào được thì biết làm thế nào?

Chờ đã!

Trong cốt truyện nguyên tác có viết, đại sư huynh Giang Tịch vô tình đi lạc vào bí cảnh Quy Bối Sơn. Nói cách khác, ngoài cửa vào bí cảnh, chắc chắn vẫn còn lối vào khác.

Nàng lập tức nói với Quân Văn: “Ngũ sư huynh, huynh đi theo muội.”

Quân Văn không biết nàng định làm gì, nhưng vẫn theo nàng chạy khắp Quy Bối Sơn.

Chạy tới độ hết hơi!

“Tiểu, tiểu sư muội ơi! Huynh biết muội buồn vì… vì không thể tiến vào bí cảnh. Nhưng, nhưng muội cũng không nên lấy huynh ra để trút giận chứ!”

Phượng Khê trợn mắt lườm hắn: “Muội đang tìm lối vào bí cảnh.”

Quân Văn: “…” Tiểu sư muội lại bắt đầu lên cơn rồi!

Từ trước đến nay, bí cảnh vẫn luôn chỉ có một cửa ra vào, hắn chưa từng nghe nói một bí cảnh còn có thể có nhiều lối vào khác nhau.

Đúng lúc này, Phượng Khê đột nhiên dừng lại, không chạy nữa.

Bởi quả cầu đen phát hiện linh lực ở nơi này d.a.o động một cách bất thường.

Đây là một dòng suối nhỏ quanh co.

“Ngũ sư huynh, thượng nguồn của dòng suối nhỏ này ở đâu thế?”

Quân Văn vừa thở hổn hển vừa nói: “Thượng nguồn ở trên đỉnh Quy Bối Sơn. Nước này đều chảy từ trên đó xuống.”

Ánh mắt Phượng Khê sáng lên: “Đi thôi, chúng ta ngự kiếm l*n đ*nh núi!”

Dứt lời, nàng gọi thanh kiếm gỗ ra, ngự kiếm bay lên, còn không quên thắt “đai an toàn” cho bản thân.

Quân Văn: “…”

Hắn chỉ đành ngự kiếm đuổi theo.

Tuy thanh kiếm gỗ rách nát, nhưng tốc độ bay của nó rất nhanh.

Dẫu Quân Văn đã dốc toàn lực để đuổi theo, nhưng vẫn bị nó bỏ một đoạn xa.

Trên đỉnh núi có một hồ nước sâu, rõ ràng nước chảy xuống trong veo, nhưng nhìn toàn thể thì hồ nước đen tuyền không thấy đáy.

Không cần nghĩ cũng biết hồ nước này cực sâu!

Phượng Khê ném quả cầu đen vào hồ, để nó đi dò đường.

Quả cầu đen cảm thấy bản thân quá khổ, quá thê thảm.

Việc nặng, việc dơ bẩn, việc nguy hiểm gì cũng đến tay nó. Thế cũng đành thôi, đằng này làm xong rồi còn chẳng nghe được một câu lời hay.

Ngay khi nó đang than thân trách phận, thì trong thức hải của nó chợt vang lên giọng nói của Phượng Khê: “Tiểu Cầu Cầu à, ta chỉ có thể tin tưởng và trông cậy vào ngươi thôi. Hơn nữa ta cũng tin rằng, chỉ cần việc ngươi muốn làm, thì chẳng điều gì có thể làm khó được ngươi cả. Bởi ngươi là Hỗn Độn Chi Linh duy nhất trên đời kia mà…”

Quả cầu đen đắc ý không thôi, bản thể của nó vô thức phình to ra.

Ngay cả cặp sừng nhỏ cũng tỏa ra khí chất bá vương.

Cầu Cầu dũng cảm, không sợ khó khăn!

Xông lên!

Sau khi lặn xuống đáy hồ, quả cầu đen nhanh chóng phát hiện ra manh mối. Ấy thế mà nơi này lại có một trận truyền tống.

Nghe tin, Phượng Khê lập tức kéo Quân Văn nhảy hồ.

Đối với tu sĩ, chỉ cần có linh lực, thì lặn nước một lát sẽ chẳng hề hấn gì.

Nhất là với tu sĩ sở hữu Thủy Linh căn, họ có thể ở dưới nước nửa ngày, thậm chí lâu hơn.

Quân Văn kinh ngạc thốt lên: “Tiểu sư muội, ta thấy trận truyền tống này khá giống trận truyền tống trong mỏ quặng bỏ hoang ở tông môn ta.”

Nghe vậy, Phượng Khê chăm chú quan sát, thì thấy quả đúng như lời Quân Văn nói. Điều này chứng tỏ trận truyền tống này đã có từ lâu đời, đoán chừng phải trên một vạn năm ấy chứ.

Nàng lấy đá lưu ảnh ra, chụp lại hình ảnh của trận truyền tống. Sau đó, nàng tìm rãnh nhét linh thạch trên đĩa trận, cố kiềm chế sự đau lòng nhét hơn một nghìn viên linh thạch vào đó, trận truyền tống mở ra.

Quân Văn lập tức túm c.h.ặ.t t.a.y áo Phượng Khê, sợ hai người sẽ bị tách ra trong quá trình truyền tống.

Hắn cũng chẳng biết bản thân làm vậy là vì muốn bảo vệ Phượng Khê, hay sợ rời khỏi Phượng Khê, bản thân sẽ gặp nguy hiểm nữa.

Cuối cùng, ánh sáng trắng chói mắt biến mất, tầm nhìn được khôi phục.

Nhìn tình cảnh trước mặt, Quân Văn suýt thì ngất xỉu.

Đây là một tổ chim lớn, cực kỳ lớn được xây dựng trên vách đá treo leo.

Tổ chim lớn tới độ dẫu hắn và Phượng Khê đã nằm ở bên trong, thì vẫn còn một khoảng trống cực lớn.

Hắn vô thức muốn ngự kiếm bỏ trốn, kết quả, hắn gọi mãi mà phi kiếm vẫn chẳng chịu ló mặt ra.

Chỉ có một cách giải thích duy nhất cho trường hợp này: đó là nơi đây cấm tu sĩ ngự kiếm phi hành.

Khi hắn đang định hỏi Phượng Khê nên làm thế nào, ở nơi xa, có một con chim màu vàng đang lao vút về phía này. Cánh chim dài chừng ba trượng, to lớn che trời.

“Tiểu, tiểu sư muội, đó là Ưng Vàng Cánh Sắt, tu vi của nó tương đương với tu vi của tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Chúng ta c.h.ế.t chắc rồi!”

Phượng Khê híp mắt dặn: “Lát nữa nó tới gần, huynh hãy há to miệng, nói ‘A’! Hiểu không?”

Quân Văn: “...?”

Nhưng hắn chẳng có thời gian để tự hỏi, bởi con Ưng Vàng Cánh Sắt kia đã lao tới, trong miệng nó ngậm một con yêu thú có vẻ ngoài như con nai.

Phượng Khê há mồm kêu: “A…”

Quân Văn nhắm mắt, hét lên: “A…”

Ưng Vàng Cánh Sắt thoáng khựng lại như nghi hoặc điều gì đó, sau đó, nó dùng chiếc mỏ sắc nhọn xé thịt yêu thú, rồi chọn một miếng thịt non mềm mại, “mớm” vào miệng Phượng Khê.

Tiếp đó, nó ném một miếng thịt to vẫn còn lông vào mặt Quân Văn.

Quân Văn: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 69: Chương 69



Quân Văn tức điên lên!

Ở Nhân tộc, hắn bị đối xử bất công cũng đành thôi, thế nhưng hiện tại đến cả chim cũng kỳ thị hắn!

Chẳng lẽ tiếng “a” của tiểu sư muội êm tai hơn của hắn ư?

Ưng Vành Cánh Sắt đút cho Phượng Khê thêm mấy miếng thịt non nữa, thấy nàng không ăn, nó kiên nhẫn dùng mỏ chải tóc cho nàng.

Chải mãi tới khi tóc nàng suôn mượt, nó mới quay sang chải cho Quân Văn. Nhưng động tác chẳng hề nhẹ nhàng gì cho cam, khiến Quân Văn mất vài nhúm tóc.

Quân Văn đau tới độ nhe răng trợn mắt, nhưng không dám kêu thành tiếng.

Sau khi chăm sóc cho hai con “chim non”, Ưng Vành Cánh Sắt ăn hết phần thịt yêu thú còn dư lại, rồi che chở “chim non” dưới đôi cánh của mình, chìm vào giấc ngủ.

Quân Văn không dám động đậy, chỉ hi vọng Ưng Vành Cánh Sắt nhanh tỉnh ngủ rồi rời đi.

Chờ mãi cũng chờ được tới lúc Ưng Vàng Cánh Sắt tỉnh ngủ.

Nó kêu quang quác vài tiếng, Phượng Khê nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.

Quân Văn thấy vậy cũng ngơ ngác gật đầu theo.

Ưng Vàng Cánh Sắt lườm Quân Văn bằng ánh mắt ghét bỏ rồi bay đi.

Chờ bóng dáng của Ưng Vàng Cánh Sắt khuất dạng, Quân Văn mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng nó cũng chịu đi rồi, làm ta sợ c.h.ế.t đi được!”

“Tiểu sư muội, sao muội biết chỉ cần chúng ta há mồm nói “a”, nó sẽ coi chúng ta thành con của nó?”

Phượng Khê nói: “Không phải chim non nào cũng thế ư?”

Quân Văn: “… Quan trọng là hai chúng ta đâu có giống chim?”

“Ngũ sư huynh, huynh nhìn đi, trong khe hở của tổ chim có rất nhiều mảnh vỏ trứng, muội đoán chim non vừa nở không lâu. Nhưng vì nguyên nhân nào đó, đám chim non kia đã c.h.ế.t.”

“Có một vài loại yêu thú, sau khi con non của nó c.h.ế.t đi, nó sẽ chuyển tình thương của mẹ lên con non cũng những giống loài khác. Vì vậy muội mới nghĩ ra cách này.”

Thật ra, sở dĩ cách của Phượng Khê thành công, còn vì một nguyên nhân quan trọng, đó chính là quả cầu đen.

Nó là Hỗn Độn Chi Linh, tất nhiên sẽ khiến các sinh linh cảm thấy thân thiết.

Phượng Khê đã ký khế ước với nó, nên người hoặc yêu thú cũng sẽ sinh ra cảm giác thân thiết với nàng ở một mức độ nào đó.

Đây cũng chính là nguyên nhân Ưng Vành Cánh Sắt thích nàng hơn Quân Văn.

Nghe Phượng Khê giải thích xong, Quân Văn phục sát đất.

Nếu chỉ có mình hắn rơi vào tổ chim, đoán chừng hiện tại hắn đã yên vị trong bụng Ưng Vàng Cánh Sắt rồi.

“Tiểu sư muội, tiếp theo chúng ta nên làm gì? Đâu thể ở mãi trong này vờ làm chim non chứ?”

Tổ chim được dựng trên vách đá thẳng đứng, gần như vuông góc với mặt đất, nên cách bò xuống không được khả thi cho lắm.

Phượng Khê lấy ra khỏi nhẫn trữ vật một tấm vải dệt to, đây là đồ nàng “cướp” được từ chỗ Lộ Tu Hàm.

Nàng xử lý tấm vải dệt, biến nó thành một chiếc dù nhảy.

Sau đó, nàng sai quả cầu đen: “Ngươi biến thành sương mù cản chiếc dù này lại, cố gắng khiến nó rơi chậm một chút. Hiểu không?”

Quả cầu đen biết hiện tại không phải lúc để làm mình làm mẩy, nếu kéo dài thời gian, khi con Ưng Vàng Cánh Sắt kia quay về thì toang.

Thế là, nó sảng khoái đồng ý.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Phượng Khê và Quân Văn tóm chặt sợi dây thừng buộc dưới chiếc dù, rồi nhảy khỏi tổ chim.

Trước khi nhảy, Phượng Khê còn nhặt vài sợi lông Ưng Vàng Cánh Sắt, cất vào nhẫn trữ vật.

Quả cầu đen làm việc vẫn rất đáng tin, tuy tốc độ dù rơi có hơi nhanh, nhưng cuối cùng hai sư huynh muội vẫn tiếp đất an toàn.

Việc đầu tiên Phượng Khê và Quân Văn làm sau khi đứng vững là bắt quyết thanh tẩy.

Phượng Khê là để xóa sạch mùi của Ưng Vàng Cánh Sắt ám trên người, còn Quân Văn là vì bệnh sạch sẽ.

Sau khi chỉnh trang xong, Quân Văn hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, chúng ta đi hướng nào?”

Phượng Khê cũng không biết Giang Tịch đang ở đâu, nên tiện tay chỉ bừa một hướng: “Hướng này đi!”

Nàng vừa dứt lời, quả cầu đen lập tức nhảy ra ngoài.

Chỉ cần nhìn dáng nhảy tưng tưng của nó, là đủ biết nó đắc ý tới mức nào rồi.

Nó cảm thấy bản thân quá trâu bò!

Nha đầu thối kia vẫn luôn chê nó vô dụng, chắc hẳn bây giờ đã phục nó lắm rồi chứ gì!

Nếu không nhờ nó, sao nàng có thể tìm được trận truyền tống trong hồ nước?

Nếu không nhờ nó, sao nàng có thể tiếp đất an toàn?

Trên đời này nếu không có nó, trời đất đã sụp đổ rồi.

Nó mải chìm trong cơn đắc ý, tới độ Phượng Khê gọi nó vài lần, bảo nó chui vào Huyết Ma lệnh trốn tạm, mà nó vẫn chẳng nghe thấy.

Sau đó, thần thức nó đau thấu tim.

Phượng Khê cất giọng lạnh lẽo: “Cút về!”

Quả cầu đen lập tức ủ rũ quay về lệnh bài.

Quân Văn cảm thấy vẻ ủ rũ của quả cầu đen có hơi đáng thương, nhưng đồng tình thì đồng tình, chứ hắn biết thừa rằng không thể nuông chiều vẻ lên mặt của quả cầu đen.

May mà người ký khế ước với nó là tiểu sư muội, chứ nếu là người khác thì đã bị nó bắt nạt tới c.h.ế.t rồi.

Hai người đi chừng nửa canh giờ, thì nghe thấy tiếng kêu cứu từ xa truyền lại.

Trí nhớ của Phượng Khê rất tốt, nàng nhận ra người kêu cứu là một tán tu.

“Ngũ sư huynh, chúng ta mau qua đó xem sao.”

Quân Văn chẳng thèm hỏi nguyên do, mà đồng ý ngay tắp lự.

Đầu óc hắn không tốt, nhưng hắn biết nghe lời.

Tiểu sư muội sai gì hắn làm nấy, chắc chắn không sai vào đâu được.

Hai người tới gần thì thấy tán tu tên Điền Thanh đang bị ba con ch.ó sọc đen đánh hội đồng.

Quân Văn và Phượng Khê lập tức gia nhập cuộc chiến.

Một khắc sau, ba con ch.ó sọc đen đều c.h.ế.t hết.

Điền Thanh vừa uống thuốc cầm m.á.u, vừa cúi người cảm ơn hai huynh muội Phượng Khê.

Nói thật, từ trước tới nay hắn ta vẫn luôn cảm thấy đệ tử thân truyền của bốn tông môn lớn rất cao ngạo, thậm chí có hơi lạnh nhạt, vô tình.

Không ngờ rằng, hai đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông sẽ ra tay giúp đỡ hắn ta.

Phượng Khê mỉm cười nói: “Đạo hữu đừng khách sáo, người tu đạo trong đại lục Bắc Vực này đều là người một nhà cả mà. Ta thấy ngươi bị thương khá nặng, chi bằng ngồi xuống đả tọa điều tức đi, chúng ta hộ pháp cho ngươi.”

Điền Thanh cảm động tới độ vành mắt đỏ hoe.

Quân Văn ngửa đầu nhìn trời, kinh nghiệm mách bảo hắn, rằng chắc chắn tiểu sư muội có âm mưu.

Nửa canh giờ sau, hơi thở của Điền Thanh đã ổn định lại, hắn đứng dậy cúi người cảm ơn thêm lần nữa.

“Phượng tiên tử, Quân thiếu hiệp, ta đã khỏe hơn nhiều, không chậm trễ hai người làm chính sự nữa. Ơn này không lời nào có thể diễn tả hết được, tương lai Điền Thanh ta nhất định sẽ báo đáp hai người.”

Phượng Khê cười đáp: “Không cần chờ tới tương lai đâu, ngươi có thể báo đáp ngay bây giờ.”

Điền Thanh: “…”
 
Back
Top Bottom