Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 70: Chương 70



Thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn ta, Phượng Khê cười rộ lên: “Ta đùa ngươi thôi! Ta chỉ muốn hỏi xem ngươi có gặp Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông không ấy mà.”

Phượng Khê cảm thấy trước sau khi Thẩm Chỉ Lan cũng “vô tình” gặp mặt Giang Tịch đang bị thương, thay vì tìm Giang Tịch kiểu mò kim đáy bể, chi bằng tìm Thẩm Chỉ Lan trước. Cứ đi theo nàng ta, kiểu gì cũng tìm được Giang Tịch.

Lần này thì ông trời cũng đứng về phía Phượng Khê, bởi Điền Thanh vừa chạm mặt Thẩm Chỉ Lan vào hai canh giờ trước. Nàng ta đã hội họp với nhóm đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông.

Lúc ấy Điền Thanh còn thầm cảm thán: địa điểm tiến vào bí cảnh đều là ngẫu nhiên, không ngờ bốn người của Hỗn Nguyên Tông lại có thể tập hợp nhanh tới vậy, may mắn tới độ khiến người ta ghen tị!

Sau khi hỏi rõ địa điểm, Phượng Khê nói: “Điền đạo hữu, bọn ta tặng ngươi t.hi t.hể của ba con ch.ó sọc đen này.”

Điền Thanh ngại không dám nhận hết, hắn ta phải chối đây đẩy một lúc lâu, Phượng Khê mới chịu mang theo hai con, hắn ta chỉ nhận một con.

Trải qua chuyện này, Điền Thanh càng cảm thấy Phượng Khê là người có nhân phẩm cao quý, xứng đáng nhận được danh hiệu tấm gương mẫu mực của Nhân tộc.

Sau khi hai bên tách ra, Phượng Khê bèn dẫn Quân Văn đi tìm Thẩm Chỉ Lan.

Lúc này Quân Văn không thể nhịn được nữa: “Tiểu sư muội, chúng ta tìm Thẩm Chỉ Lan làm gì?”

“Nàng ta cực kỳ may mắn, được Thiên Đạo ưu ái, chúng ta theo sau nhặt của hời.”

Quân Văn: “…” Thế lúc trước, ai là người luôn miệng chửi nàng ta là sao chổi thế không biết?

Hắn hỏi tiếp: “Sao muội khách sáo với tên tán tu kia thế?”

Phượng Khê bày ra vẻ mặt cao thâm: “Huynh đoán thử xem!”

Quân Văn: “…”

Đương nhiên Phượng Khê làm gì cũng có mục đích cả. Tuy thoạt trông đám tán tu có vẻ chia đàn xẻ nghé, thực lực yếu ớt, chẳng có tác dụng gì.

Nhưng nếu tập hợp họ lại, chắc chắn sẽ tạo nên một thế lực cực kỳ mạnh mẽ.

Đúng là giới tu chân trọng kẻ mạnh, nhưng có đôi, kẻ mạnh vẫn bị các thế lực kiểm soát.

Thế nên nếu muốn hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của mình, thì bắt buộc phải có nhiều mối quan hệ.

Nàng sẽ không bao giờ đặt hết trứng vào một chiếc rổ.

Lá mặt lá trái với Huyết Thiên Tuyệt, thiết lập quan hệ với Hồ thành chủ của thành An Định, hay đối xử khách sáo với tán tu Điền Thanh, đều là cái lưới mà nàng giăng ra…

---

Khi Phượng Khê và Quân Văn tới địa điểm Điền Thanh chỉ, không gian đã trống không, chẳng có lấy một bóng người. Chuyện này cũng bình thường thôi, dẫu sao cũng hơn hai canh giờ trôi qua rồi mà.

Trong khi Phượng Khê đang suy đoán xem đám người Thẩm Chỉ Lan sẽ đi về hướng nào, thì ở nơi xa, ánh lửa bốc lên tận trời.

Đôi mắt Phượng Khê sáng lên: “Ngũ sư huynh, chắc chắn đám Thẩm Chỉ Lan chạy về phía đó.”

Vì trong cốt truyện nguyên tác, trong chuyến tới bí cảnh Quy Bối Sơn lần này, Thẩm Chỉ Lan chẳng những “cứu” được Giang Tịch, mà còn thành công ký khế ước với một con Phượng Hoàng nhỏ.

Khi hai huynh muội Phượng Khê tới nơi, ánh lửa vẫn đang cháy hừng hực, khiến toàn bộ không gian xung quanh cuộn trào sóng nhiệt.

Người chạy tới mỗi lúc một đông, dẫu sao ánh lửa cũng là mục tiêu cực kỳ bắt mắt.

Các đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng đã tề tựu đông đủ.

Về phần các tán tu thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Nhìn thấy Phượng Khê, Hình Vu làm mặt quỷ với nàng, nhưng không tiến lại gần.

Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại ai nấy đều muốn giành được con Phượng Hoàng nhỏ kia, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.

Quả cầu đen liên lạc với Phượng Khê bằng thần thức: “Ta nói ngươi nghe, con Phượng Hoàng kia yếu như gà, ngoài phun lửa ra thì chẳng biết làm gì khác. Hơn nữa muốn để nó đột phá, ngươi còn phải giúp nó tìm hỏa tủy, phiền phức lắm luôn ấy.”

Phượng Khê chậm rãi đáp lại: “Ngươi không cần lắm lời, ta thừa biết là ngươi không muốn ta nhận con linh sủng khác rồi. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không quậy, thì ngươi sẽ là linh sủng duy nhất của ta, ta sẽ dành mọi yêu thương, cưng chiều cho ngươi!”

Quả cầu đen bĩu môi đáp: “Hừ, ta không có ý đó, ai thèm sự yêu thương, cưng chiều của ngươi cơ chứ!”

Dứt lời, bản thể đang bám trên Huyết Ma Lệnh của nó chuyển thành màu hồng phấn.

Nguyên nhân á hả… bị lệnh bài nhuộm màu!

Chứ không phải vì nó thẹn thùng đâu.

Tuy lời nói của Phượng Khê sặc mùi lừa đảo, nhưng nàng thật sự không có hứng thú với Phượng Hoàng nhỏ, bởi đúng như lời quả cầu đen nói, nuôi Phượng Hoàng quá phiền phức.

Chẳng qua, nàng rất muốn chen chân, phá bĩnh việc ký kết khế ước giữa Thẩm Chỉ Lan và Phượng Hoàng.

Thời gian dần trôi, ngọn lửa yếu dần, ánh mắt mọi người lại càng lúc càng mãnh liệt.

Cuối cùng ngọn lửa cũng hoàn toàn tắt ngúm, để lộ một quả trứng Phượng Hoàng có hoa văn ngọn lửa.

Răng rắc, răng rắc, trứng Phượng Hoàng xuất hiện vết nứt.

Nhìn quả trứng Phượng Hoàng kia, Phượng Khê liên tưởng tới… đan điền của mình!

Tuy không giống nhau như đúc, nhưng cũng chẳng khác nhau là bao.

Từng giây từng phút như thể dài hơn, mọi người chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được một cái đầu chim ló ra khỏi vỏ, thăm dò thế giới bên ngoài.

Nó cảnh giác quan sát bốn phía, sau đó nhảy ra khỏi vỏ trứng.

Tuy mọi người đều đỏ mắt muốn có được Phượng Hoàng nhỏ, nhưng chẳng ai dám tiến lên, bởi quanh thân nó được bao bọc bởi một ngọn lửa vàng rực.

Dẫu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng chẳng thể chịu được sức nóng của ngọn lửa này.

Phượng Hoàng nhỏ ung dung ăn hết vỏ trứng, rồi mới tiếp tục đưa mắt ngó nghiêng xung quanh.

Hình Vu không nhịn được mà cất tiếng: “Phượng Hoàng nhỏ, ta là đệ tử của Ngự Thú Môn. Tông môn bọn ta có công pháp và đan dược dành riêng cho linh thú, ngươi đi theo ta nhé?”

Những người khác thấy vậy cũng sôi nổi tự đề cử bản thân.

Cuối cùng, hiện trường chỉ còn lại Quân Văn, Phượng Khê và Thẩm Chỉ Lan chưa cất tiếng.

Quân Văn không có hứng thú với con hàng này, hắn không muốn nuôi một con linh sủng còn “kiêu” hơn mình.

Phượng Khê thì híp mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Thấy hai người họ không nói lời nào, Thẩm Chỉ Lan khẽ cười, nói: “Phượng Hoàng nhỏ, ta sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, ngươi hãy ký khế ước với ta đi! Ta có năng lực giúp ngươi tìm kiếm hỏa tủy, để ngươi nhanh chóng đột phá!”

Rõ ràng Phượng Hoàng nhỏ đã động lòng, nó chậm rãi tiến về phía Thẩm Chỉ Lan.

Thấy vậy, Mục Tử Hoài nở một nụ cười đắc ý vì được chung niềm vinh dự, chỉ có Chỉ Lan sư muội mới xứng trở thành chủ nhân của Phượng Hoàng.

Lúc này Phượng Khê chợt cất tiếng gọi, nhưng Phượng Hoàng chẳng thèm để ý tới nàng.

Phế vật Luyện Khí kỳ không xứng trò chuyện cùng nó.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 71: Chương 71



Thấy Phượng Hoàng phớt lờ mình, đầu óc Phượng Khê chợt lóe lên, nàng rút một cọng lông chim Ưng Vàng Cánh Sắt ra khỏi nhẫn trữ vật.

Cọng lông chim vừa to, vừa lấp lánh ánh vàng, quả nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của Phượng Hoàng nhỏ.

“Phượng Hoàng nhỏ, ta không muốn ký kết khế ước với ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi vài lời khuyên thôi. Ngươi là linh thú hệ hỏa, sao có thể ký khế ước với người sở hữu Thủy Linh căn cho được? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói ‘nước - lửa bất dung’ ư?”

“Ta thấy ngươi nên chọn Hình Vu của Ngự Thú Môn thì hơn. Gã vừa sở hữu Hỏa Linh căn, vừa thích giao tiếp với linh thú, ngươi ký khế ước với gã là thích hợp nhất.”

Hình Vu vội gật đầu: “Đúng đó, đúng đó! Hai ta đúng là tuyệt phối, ngươi hãy ký khế ước với ta đi!”

Thẩm Chỉ Lan tức tới nghiến răng: “Phượng Hoàng nhỏ, ngươi đừng nghe Phượng Khê nói linh tinh. Thủy Linh căn cực phẩm của ta chẳng hề xung đột với hệ hỏa của ngươi. Nếu ngươi ký khế ước với ta, ta sẽ lập tức cho ngươi ăn một quả hỏa tủy trăm tuổi.”

Hai mắt Phượng Hoàng nhỏ sáng rực lên: “Ăn!”

Nghe tiếng Phượng Hoàng, mọi người không khỏi kinh ngạc, thầm cảm thán: không hổ là thần thú, vừa nở đã có thể nói tiếng người.

Thẩm Chỉ Lan thoáng do dự, nàng ta vốn định chờ ký khế ước với Phượng Hoàng nhỏ rồi mới đút hỏa tủy cho nó ăn.

Nhưng bị Phượng Khê chen ngang, Phượng Hoàng nhỏ đã thoáng do dự. Chi bằng đút hỏa tủy cho nó ăn trước, chờ nó nếm được ngon ngọt rồi, sẽ chủ động đòi ký khế ước với nàng ta thôi.

Thế là, nàng ta mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc hộp ngọc đặc chế. Bên trong hộp ngọc cất một quả hỏa tủy trăm tuổi.

Thẩm Chỉ Lan sợ bị lửa Phượng Hoàng đốt cháy, nên đặt chiếc hộp ngọc xuống mặt đất, rồi lùi về phía sau vài bước.

Phượng Hoàng nhỏ sốt ruột tiến lên nuốt chửng quả hỏa tủy trăm tuổi.

Sau đó, mọi người phát hiện, kích thước của nó to hơn trước một chút.

Xem ra, chuyện Phượng Hoàng đột phá nhờ hỏa tủy là sự thật.

Thẩm Chỉ Lan cười hỏi: “Phượng Hoàng nhỏ, hiện tại ngươi đã chịu ký khế ước với ta chưa?”

Phượng Hoàng nhỏ khẽ liếc nàng ta một cái, rồi lộc cộc chạy tới trước mặt Phượng Khê: “Nương ơi!”

Tiếng “nương ơi” yếu ớt kia chẳng nào tiếng sấm rền, khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường sững sờ.

Phượng Khê đứng đực ra, toàn thân như c.h.ế.t trân tại chỗ.

Trời ạ!

Nàng thuộc họ nhà chim đấy à?

Đầu tiên vờ làm chim non của Ưng Vàng Cánh Sắt, giờ lại trở thành mẹ của Phượng Hoàng nhỏ?

Nàng và Phượng Hoàng nhỏ trợn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Thậm chí nàng còn thấy được sự ngưỡng mộ và khát khao tình mẹ trong mắt Phượng Hoàng nhỏ.

Phượng Khê: “…”

Con m.ẹ n.ó, hơi quá rồi đấy!

Trong cốt truyện nguyên tác, con hàng này là linh sủng của Thẩm Chỉ Lan kia mà?

Nàng chỉ muốn chen chân phá bĩnh chuyện ký khế ước giữa Thẩm Chỉ Lan với nó, chứ không muốn nhận nó làm con.

Phượng Khê chẳng hề biết rằng, hầu hết các con vật thuộc loài chim sẽ coi sinh vật sống đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ.

Tình huống của Phượng Hoàng nhỏ khá đặc biệt, ban nãy khi vừa chui ra khỏi vỏ, nó đã quét mắt nhìn tất cả mọi người, nên mới không có chuyện nhận mẹ.

Nhưng Phượng Khê lại lấy ra lông chim Ưng Vàng Cánh Sắt, cộng thêm việc nghe thấy tên Phượng Khê từ miệng Thẩm Chỉ Lan, Phượng Hoàng nhỏ bắt đầu suy diễn!

Nàng không những mang họ Phượng, mà còn có lông chim màu vàng, nàng chắc chắn là mẫu thân của nó!

Về chuyện vì sao Phượng Khê lại mang hình người á? Vì tu vi của nàng quá cao, đã hóa hình chứ sao!

Thẩm Chỉ Lan cố kiềm chế cơn giận, nói: “Phượng Hoàng nhỏ, ngươi cũng biết trên đời này chỉ có duy nhất một con Phượng Hoàng, sau khi niết bàn sẽ tái sinh kia mà. Sao Phượng Khê có thể là nương của ngươi được?”

Phượng Hoàng nhỏ lập tức chìm trong cơn hoang mang. Đúng vậy, trong truyền thừa của nó cũng nói vậy, nó là Phượng Hoàng có một không hai trên đời.

Thế nên, sao nó lại có nương cho được?

Nhưng nó cảm thấy Phượng Khê rất thân thiết, nó cảm thấy nàng chính là nương nó.

Không biết có phải do vừa nở, thần thức chưa ổn định hay không, mà quanh thân Phượng Hoàng nhỏ lại bốc lên một ngọn lửa, sau đó nó biến lại về hình dáng quả trứng. Rồi sau đó, nó biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Mọi người: “…”

Chẳng ai ngờ tới kết cục này.

Thấy Phượng Hoàng nhỏ biến mất, quả cầu đen khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dọa c.h.ế.t nó rồi!

Tuy nha đầu thối chẳng ra gì, nhưng nó không muốn chia sẻ nàng với linh sủng khác.

Thẩm Chỉ Lan tức tới đỏ mắt!

“Phượng Khê, có phải ngươi cố ý không?”

Phượng Khê gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, ta cố ý đấy thì sao! Ngươi hại ta bị rạn đan điền, còn đổi trắng thay đen, hại ta bị biếm thành tạp dịch, chưa kể còn ba lần bốn lượt ngầm ám chỉ, khuyến khích Lộ Tu Hàm g.i.ế.t ta!”

“Ta nhằm vào ngươi đấy, ngươi làm gì được ta nào?”

Thẩm Chỉ Lan nghiến răng: “Ngươi, ngươi đặt điều vu khống ta!”

Phượng Khê cười lạnh: “Ta dám lấy tâm ma ra thề, ngươi dám không? Nếu ngươi dám, dẫu có phải chui vào lòng đất, ta cũng sẽ tìm bằng được Phượng Hoàng về cho ngươi!”

Thẩm Chỉ Lan bị nghẹn họng: “Phượng Khê, ta không tranh cãi với ngươi. Thù hôm nay ta nhớ kỹ rồi, ngươi chờ đó cho ta!”

Dứt lời, nàng ta giận đùng đùng rời đi.

Mục Tử Hoài liếc Phượng Khê bằng ánh mắt sắc lạnh, rồi dẫn theo Mạc Tu Viễn và Vạn Kỳ Chí đuổi theo Thẩm Chỉ Lan.

Phượng Khê thừa biết rằng, nếu không phải người của hai tông môn khác vẫn đang có mặt ở hiện trường, chắc chắn Thẩm Chỉ Lan sẽ khuyến khích Mục Tử Hoài ra tay g.i.ế.t nàng.

Vì thế, nàng không thể chậm trễ một giây phút nào. Từ nay về sau, nàng nhất định phải tranh thủ tu luyện, chỉ khi nắm đ.ấ.m mạnh, nàng mới có thể bảo vệ mình.

Người của Hỗn Nguyên Tông vừa rời đi, người của hai tông môn khác cũng lần lượt rời đi.

Phượng Khê cười hỏi Hình Vu: “Sau khi tiến vào bí cảnh, huynh đã có thu hoạch gì chưa?”

Hình Vu bĩu môi: “Ta chỉ tìm được vài cọng thảo dược cấp Huyền, chẳng đáng mấy đồng.”

Phượng Khê thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói: “Muội nghe nói đám người Thẩm Chỉ Lan tìm được rất nhiều thảo dược có giá trị cao. Huynh nói xem, có khi nào họ có món pháp khí đặc biệt không? Hay là chúng ta bám theo sau họ đi, biết đâu lại gặp được cơ duyên lớn thì sao.”

Trong lúc Hình Vu còn đang do dự, đại sư huynh Tần Thời Phong của gã đã nói: “Lời Phượng Khê có lý đó, chúng ta bám theo xem sao.”

Trong lòng Phượng Khê thầm đắc ý, lời nàng nói vốn có rất nhiều lỗ hổng, nhưng ai bảo có kẻ ngốc sẵn lòng cắn câu cơ chứ!

Tần Thời Phong có hảo cảm với Thẩm Chỉ Lan, chỉ ước có cớ để tiếp cận nàng ta!

Vừa hay, nàng dâng cớ tới tận miệng hắn ta!

Cứ đà này, nàng có thể coi Ngự Thú Môn làm bùa hộ mệnh, đi theo Thẩm Chỉ Lan tìm đại sư huynh Giang Tịch.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, quả trứng Phượng Hoàng lén lút ló đầu ra, sau đó lại nhanh chóng trốn xuống mặt đất.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 72: Chương 72



Người của Hỗn Nguyên Tông nhanh chóng phát hiện ra chuyện người của Ngự Thú Môn và Huyền Thiên Tông bám theo.

Thẩm Chỉ Lan tức điên lên!

Nàng ta cảm thấy Phượng Khê tới để trêu ngươi nàng ta!

Nhưng có người của Ngự Thú Môn ở đây, nàng ta không thể khuyến khích Mục Tử Hoài g.i.ế.t Phượng Khê.

Ánh mắt nàng ta khẽ lóe lên, rồi quyết định đổi hướng, không đi theo hướng ban đầu nữa.

Hai canh giờ sau, đoàn người đi tới một hang động.

Hang động này rất kỳ lạ, vách động thủng lỗ chỗ, thông với bên ngoài.

Thậm chí còn ngửi được mùi thảo dược thoang thoảng đâu đây.

Thẩm Chỉ Lan chọn một lỗ thủng rồi chui vào, người của Hỗn Nguyên Tông bám sát theo sau.

Phượng Khê vốn định bám theo, chẳng ngờ Mục Tử Hoài lại canh giữ ngay cửa lỗ với vẻ mặt lạnh lùng.

Thế là, đám người Phượng Khê chỉ đành chọn một lỗ thủng khác.

Phượng Khê đoán đây là hang động của Sên Đá Một Sừng, còn về chuyện vì sao Thẩm Chỉ Lan tới đây, tạm thời nàng vẫn chưa đoán ra.

Có thể là vì tìm bảo vật, cũng có thể là vì muốn lợi dụng Sên Đá Một Sừng g.i.ế.t nàng.

Nhưng Phượng Khê chẳng hề sợ hãi, trái lại còn cực kỳ phấn khích. Bởi nàng có dự cảm, nàng sắp tìm được đại sư huynh Giang Tịch rồi.

Nàng và đám Tần Thời Phong đi dọc theo lỗ thủng, càng đi, ánh sáng càng tối, họ chỉ đành lấy linh khí ra chiếu sáng.

Chừng một khắc sau, họ đi tới một căn phòng đá rộng rãi, thoáng mát.

Chỉ là, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mọi người đều sởn gai ốc.

Trên mặt đất có rất nhiều t.h.i t.h.ể yêu thú t.h.ố.i r.ữ.a, góc đằng kia còn có đống xương thú chất cao như núi.

Điều khiến mọi người kinh ngạc là, trong sơn động chẳng có chút mùi lạ nào, trái lại còn thoang thoảng hương thơm.

Phượng Khê biết nguyên nhân.

Sên Đá Một Sừng là yêu thú cộng sinh của Xích Hà Hương, mà Xích Hà Hương có thể biến mùi t.h.ố.i r.ữ.a thành mùi thuốc.

Trong khi Phượng Khê đang tìm Xích Hà Hương, Thẩm Chỉ Lan đột nhiên chạy xồng xộc tiến vào.

Theo sau nàng ta là đám yêu trùng toàn thân mọc đầy gai nhọn, đúng là Sên Đá Một Sừng.

Thẩm Chỉ Lan chạy về phía mấy người Phượng Khê.

Trong lòng nàng ta thầm cười lạnh, chỉ mỗi nàng ta biết đặc điểm độc tính của Sên Đá Một Sừng, chờ tất cả họ trúng độc, nàng ta sẽ nói chỉ mỗi m.á.u của người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm mới có thể giải độc.

Tới khi đó, chắc chắn đám Tần Thời Phong sẽ một lòng một dạ với nàng ta.

Và rồi, nàng ta sẽ tìm cơ hội trừ khử con tiện nhân Phượng Khê này!

Nhìn thấy Sên Đá Một Sừng, sắc mặt đám Tần Thời Phong tái đi. Tuy họ không biết loại yêu trùng này, nhưng họ có thể nhìn ra, tu vi của loại yêu trùng này tương đương với tu vi của tu sĩ kỳ Kim Đan.

Dẫu tu vi của Tần Thời Phong đã đạt tới kỳ Kim Đan, nhưng cũng khó mà ngăn cản được nhiều yêu trùng như thế!

Phượng Khê nhanh chóng phân tích: nếu Thẩm Chỉ Lan đã dám dẫn Sên Đá Một Sừng tới đây, vậy chứng tỏ nàng ta không hề sợ hãi, chắc chắn nàng ta có cách đối phó với Sên Đá Một Sừng.

Vì thế, nàng đưa mắt ra hiệu cho Quân Văn và Hình Vu.

Không thể không nói, tuy đầu óc hai người này không được thông minh cho lắm, nhưng xét riêng về chuyện thấu hiểu ý đồ của Phượng Khê, không ai có thể vượt qua hai người họ.

Hai người gần như đồng thời ra tay ngăn cản Thẩm Chỉ Lan.

Phượng Khê hóa linh lực thành dây đằng, trói chặt hai chân nàng ta.

Chỉ ngắn ngủi vài giây như vậy, đám Sên Đá Một Sừng kia đã bò tới gần Thẩm Chỉ Lan.

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi lấy quả trứng tiên thú chưa nở ra, đám yêu trùng lập tức run bần bật, hoảng sợ bò qua các lỗ thủng để chạy trốn.

Phượng Khê khẽ chậc thành tiếng: “Ồ, nếu đã có cách giải quyết gọn nhẹ như thế, vì sao ngươi còn dẫn đám yêu trùng kia tới đây? Chẳng lẽ ngươi muốn lợi dụng yêu trùng, để g.i.ế.t hết bọn ta?”

“Hai ta có thù oán, ngươi muốn g.i.ế.t ta cũng dễ hiểu thôi, nhưng người của Ngự Thú Môn đâu có thù oán gì với ngươi, thế mà ngươi lại muốn g.i.ế.t luôn cả họ. Ngươi đúng là đồ độc ác!”

Hình Vu vốn là người có tính tình nóng nảy, gã xông lên muốn liều mạng với Thẩm Chỉ Lan.

Nhóm đệ tử thân truyền khác của Ngự Thú Môn cũng tức giận trợn mắt lườm nàng ta.

Chỉ mỗi Tần Thời Phong vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

Thẩm Chỉ Lan nhìn hắn ta bằng đôi mắt ngập nước: “Tần sư huynh, ban nãy ta sợ quá nên chẳng nghĩ được gì, mãi tới khi rơi vào thời khắc sống còn, ta mới nhớ ra quả trứng tiên thú. Chứ ta không hề muốn g.i.ế.t mọi người như lời Phượng Khê nói, huynh tin ta được không?”

Nhìn dáng vẻ nhu nhược, đáng thương của nàng ta, Tần Thời Phong tin!

Phượng Khê: “…”

Quả nhiên, c.hó l.iếm đều mất não!

Đúng lúc này, có một người loạng choạng chạy ra khỏi một lỗ thủng. Sắc mặt người nọ xanh đen, vừa nhìn đã biết là trúng độc.

Quân Văn kinh ngạc gọi: “Đại sư huynh?”

Nhìn thấy Quân Văn, Giang Tịch thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Ta trúng độc, là độc của một loại yêu trùng dài chừng một trượng, mắt kép, trên người mọc đầy gai nhọn…”

Nói tới đây, vẻ mặt huynh ấy càng đau đớn hơn, khóe miệng ứa ra m.á.u đen.

Ánh mắt Thẩm Chỉ Lan khẽ lóe lên, nàng ta ra vẻ bất chấp mọi thứ, nói: “Chắc chắn huynh bị Sên Đá Một Sừng cắn rồi. Độc của nó cực kỳ mạnh, chỉ có m.á.u của người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm mới có thể hóa giải.”

“Giang Tịch sư huynh, huynh uống m.á.u của ta đi!”

Dứt lời, nàng ta rút chủy thủ ra, chuẩn bị cứa đầu ngón tay.

Trong số những người ở đâu, không ai biết đặc điểm độc tính của Sên Đá Một Sừng. Mà trước khi tới đây, nàng ta đã uống thuốc giải độc rồi, chỉ cần Giang Tịch uống m.á.u của nàng ta, thuốc giải sẽ chậm rãi phát huy.

Tới lúc đó, đảm bảo huynh ấy sẽ một lòng một dạ với nàng ta…

Vốn nàng ta định dùng chiêu này với đám Tần Thời Phong, chẳng ngờ lại bị tiện nhân Phượng Khê ngáng chân.

Nhưng cũng chẳng sao, nàng ta sẽ thu phục Giang Tịch, rồi mượn tay huynh ấy trừ khử Phượng Khê!

Trong lúc đắc ý dào dạt, nàng ta nghe một tiếng ầm vang!

Phượng Khê đặt một chậu m.á.u xuống trước mặt Giang Tịch!

“Đại sư huynh, uống m.á.u của muội nè! Muội nhiều m.á.u, bao huynh uống no luôn!”

Giang Tịch: “…”

Tuy khoảng thời gian này huynh ấy mất liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng nhìn bộ trang phục đệ tử thân truyền trên người Phượng Khê, huynh ấy lập tức nhận ra đây là tiểu sư muội của mình.

Huynh ấy kinh ngạc hỏi: “Tiểu sư muội, muội cũng sở hữu đơn linh căn cực phẩm ư?”

Phượng Khê không biết xấu hổ, gật đầu cái rụp: “Vâng, muội sở hữu Hỏa Linh căn cực phẩm, chậu m.á.u này muội vừa trích ra đấy, vẫn còn nóng hổi đây này, huynh mau uống đi, đảm bảo có hiệu quả.”

Nhìn chậu m.á.u to đùng trước mặt, lại nhìn cơ thể nhỏ nhắn của Phượng Khê, Giang Tịch tỏ vẻ: “…”

Huynh ấy bị trúng độc, chứ huynh ấy không ngốc!

Thẩm Chỉ Lan lạnh lùng nói: “Phượng Khê, ta biết ngươi có địch ý với ta, nhưng hiện tại mạng người quan trọng, ta hi vọng ngươi đừng ích kỷ như thế.”

Tần Thời Phong gật đầu hùa theo: “Đúng đó, Phượng Khê, bây giờ không phải lúc để ngươi quậy, mau tránh ra, để Chỉ Lan sư muội giải độc cho Giang Tịch.”

Mấy người Hình Vu cũng nhìn Phượng Khê với ánh mắt không đồng tình, dẫu nàng và Thẩm Chỉ Lan có thù oán, thì cũng không nên lấy tính mạng của Giang Tịch ra đùa cợt chứ!

Chỉ có Quân Văn khẽ đưa mắt nhìn Phượng Khê, sau đó bưng chậu m.á.u to đùng lên, nói với Giang Tịch: “Đại sư huynh, mau uống đi! Để nguội thì hiệu quả sẽ không tốt đâu.”

Giang Tịch: “…”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 73: Chương 73



Trong khoảng thời gian huynh ấy không ở tông môn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trước kia Ngũ sư đệ chỉ cà lơ phất phơ, không chịu làm việc đàng hoàng thôi, nhưng hiện tại, dường như Ngũ sư đệ đã biến thành kẻ ngốc rồi!

Phượng Khê lấy một viên thuốc giải độc ra, bảo Quân Văn đút cho Giang Tịch.

Giang Tịch cười khổ: “Ban nãy huynh đã uống một viên rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.”

Quân Văn vờ không nghe thấy, bóp miệng huynh ấy, rồi mạnh mẽ nhét thẳng viên thuốc vào tận sâu trong… cổ họng.

Suýt nữa khiến Giang Tịch nôn ra.

Giang Tịch: “…”

Lúc này, Phượng Khê mới chậm rãi giải thích: “Đại sư huynh, lúc trước đúng là muội không biết loại độc trùng này, nhưng ban nãy Thẩm Chỉ Lan có nhắc tới Sên Đá Một Sừng, muội bèn nhớ ra.”

“Muội từng đọc trong một cuốn điển tịch, rằng độc tính của Sên Đá Một Sừng khá đặc biệt, khiến hiệu quả của thuốc giải độc chậm lại, chừng hai canh giờ sau mới có thể hoàn toàn giải độc.”

“Vì thế, chuyện chỉ có m.á.u của người sở hữu đơn linh căn cực phẩm mới có thể giải độc, đều do Thẩm Chỉ Lan bịa ra cả. Nàng ta làm vậy là muốn huynh lấy thân báo đáp nàng ta đó.”

Thẩm Chỉ Lan cười lạnh: “Phượng Khê, ngươi muốn nói gì thì nói, ta lười cãi cọ với ngươi.”

“Giang Tịch sư huynh, nếu tiếp tục trì hoàn, thì m.á.u của ta cũng chẳng cách nào loại bỏ hoàn toàn độc tố trong cơ thể huynh. Tới lúc đó, tu vi của huynh có thể sẽ bị đình trệ, thậm chí thụt lùi, không thể đột phá nữa.”

“Có uống m.á.u của ta không, huynh tự quyết định đi.”

Phượng Khê thật sự rất bội phục Thẩm Chỉ Lan, bởi nàng ta có thể nói trúng điểm yếu trong lòng người khác.

Đối với một tu sĩ, đôi khi cái c.h.ế.t cũng không đáng sợ bằng việc không thể đột phá tu vi.

Ánh mắt Giang Tịch không ngừng thay đổi: rốt cuộc huynh ấy nên tin tiểu sư muội, hay nên tin Thẩm Chỉ Lan đây?

Sợ huynh ấy làm chuyện ngu ngốc, Quân Văn nói: “Đại sư huynh, lời tiểu sư muội nói chắc chắn không sai đâu, huynh nghe muội ấy đi!”

“Chúng ta là sư huynh muội cùng một tông môn, bọn đệ sao có thể hại huynh được? Cứ cho là đệ có ý đồ, muốn trừ khử huynh để giành vị trí đại đệ tử thân truyền đi, nhưng phía sau còn ba sư huynh nữa kia mà. Người ta thường leo từ thấp lên cao, chứ nào có ai phá từ cao xuống thấp, dẫu đệ có trừ khử, cũng phải trừ khử tứ sư huynh trước chứ!”

Giang Tịch: “…”

Cuối cùng, huynh ấy nói với Thẩm Chỉ Lan: “Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta tin lời tiểu sư muội. Dẫu có phải bỏ mạng lại đây, ta cũng chấp nhận.”

Huynh ấy không tin Phượng Khê, cũng không tin Quân Văn, nhưng huynh ấy tin Tiêu Bách Đạo.

Đồ đệ mà sư phụ nhận có lẽ không phải thiên tài, nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề về nhân phẩm, sẽ không lấy tính mạng của “người vô tội” là huynh ấy ra đùa cợt.

Hơn nữa, huynh ấy cảm nhận được, tuy độc tố vẫn chưa có xu thế giảm bớt, nhưng ít ra cũng không tăng thêm nữa.

Điều này chứng tỏ, có lẽ lời Phượng Khê nói là đúng.

Thẩm Chỉ Lan nghe vậy thì tức điên lên!

Nhưng ngoài mặt, nàng ta vẫn lạnh giọng nói: “Nếu đã vậy, ta cũng chẳng còn lời nào để nói nữa, hi vọng lời Phượng Khê là thật. Dẫu sao số lượng điển tịch trên đời nhiều vô kể, nội dung ghi chép khác nhau cũng là điều dễ hiểu thôi.”

Con người Phượng Khê chưa bao giờ để bản thân chịu tủi thân để thành toàn cho người khác, thế là nàng bắt đầu phá đám Thẩm Chỉ Lan.

“Thẩm Chỉ Lan, ngươi nói vậy là để chừa đường lui cho mình chứ gì? Nếu lát nữa đại sư huynh của ta bình an vô sự, ngươi sẽ nói: có lẽ nội dung ngươi đọc được là sai, ngươi sẽ phủi sạch quan hệ chứ gì?”

“Mọi người đều có não, ngươi tưởng màn diễn của mình qua mắt được mọi người chắc?”

“Chắc chắn ngươi biết chỉ cần một viên thuốc giải độc bình thường là có thể giải được độc tính của Sên Đá Một Sừng, nhưng vì sao ngươi cứ khăng khăng rằng chỉ có m.á.u của ngươi mới có thể giải độc? Rất đơn giản! Ngươi muốn đại sư huynh của ta nợ nhân tình của ngươi, ngươi muốn huynh ấy lấy thân báo đáp!”

“Ta thậm chí còn nghi ngờ rằng, sở dĩ ban nãy ngươi dẫn đám Sên Đá Một Sừng kia tới đây, là vì muốn các sư huynh của Ngự Thú Môn cũng bị trúng độc, sau đó, ngươi lại tiếp tục dùng cái cớ mình bịa ra để thu mua lòng người.”

“Chỉ khi uống m.á.u của ngươi mới có thể sống sót, họ đâu thể không một lòng một dạ với ngươi, đúng không? Chiêu này của ngươi quả là cao tay! Phượng Khê ta hổ thẹn không bằng!”

Hình Vu là người đầu tiên bùng nổ, gã tung một chưởng về phía Thẩm Chỉ Lan: “Ta biết ngươi không phải thứ tốt lành gì mà!”

“Còn muốn để lão tử uống m.á.u của ngươi á? Hừ! Dẫu lão tử có uống nước đái ngựa, cũng tuyệt đối không uống m.á.u của ngươi! Ta sợ bẩn!”

Tần Thời Phong đứng ra, cản chưởng thay Thẩm Chỉ Lan: “Hình Vu, mọi chuyện vẫn chưa rõ thực hư, đệ đừng hành động theo cảm tính.”

Hình Vu suýt thì tức c.h.ế.t!

Nhìn Giang Tịch của Huyền Thiên Tông người ta đi, dẫu ở thời điểm sống còn, người ta vẫn lựa chọn tin tưởng Phượng Khê. Nhìn lại con lừa ngu ngốc của Ngự Thú Môn gã, gã không khỏi hộc m.á.u!

Nếu hắn ta không phải là sư huynh của gã, gã thậm chí còn muốn bóp c.h.ế.t hắn ta luôn ấy chứ!

Thẩm Chỉ Lan nhìn Tần Thời Phong bằng ánh mắt cảm kích: “Tần sư huynh, cảm ơn huynh đã tin tưởng muội. Muội không muốn giải thích quá nhiều, thanh giả tự thanh, muội chưa từng có ý đồ hãm hại các huynh.”

Nàng ta giải thích một cách miễn cưỡng như thế, mà Tần Thời Phong vẫn răm rắp tin theo.

Bởi hắn ta cảm thấy, Thẩm Chỉ Lan là người sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, là đồ đệ mà Bách Lý Mộ Trần của Hỗn Nguyên Tông yêu thương nhất, đâu cần bày trò thu mua lòng người làm gì.

Chắc chắn là Phượng Khê nghĩ nhiều rồi!

Thẩm Chỉ Lan khẽ mỉm cười nói với Tần Thời Phong: “Tần sư huynh, muội muốn hội họp với các sư huynh của muội, chờ rời khỏi bí cảnh, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Trái tim Tần Thời Phong đập lỡ một nhịp, giọng nói của hắn ta thoáng run rẩy: “Được.”

Trong lòng Thẩm Chỉ Lan thầm đắc ý, nàng ta chỉ cần tốn thêm chút thời gian nữa, đảm bảm Tần Thời Phong sẽ một lòng một dạ với nàng ta.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 74: Chương 74



Nàng ta vừa định quay gót rời đi, Phượng Khê đã cất giọng lạnh lùng: “Ngũ sư huynh, Hình Vu sư huynh, cản nàng ta lại.”

Quân Văn và Hình Vu cực kỳ nghe lời, lập tức xông lên chắn đường Thẩm Chỉ Lan.

Thẩm Chỉ Lan cau mày: “Phượng Khê, ngươi làm vậy là có ý gì?”

Phượng Khê cười lạnh hỏi: “Có ý gì ư? Hiện tại đám Mục Tử Hoài đang tìm linh thực cộng sinh của Sên Đá Một Sừng đúng không?”

“Một khi họ tìm được, đảm bảo Sên Đá Một Sừng sẽ điên lên, không có lá bùa hộ mệnh là ngươi, bọn ta ra ngoài kiểu gì?”

“Ngươi muốn hội họp với đám Mục Tử Hoài cũng được thôi, đưa bọn ta ra ngoài trước, rồi ngươi lại tiến vào.”

Vẻ mặt Thẩm Chỉ Lan hiện rõ sự hoảng loạn, sau đó là thẹn quá hóa giận: “Phượng Khê, đó đều là những suy đoán ác ý của ngươi, lấy bụng ta so bụng người, khinh người quá đáng.”

Chát! Chát!

Phượng Khê xông lên cho nàng ta hai cái tát!

Sau đó, nàng trốn ra sau lưng Quân Văn, thò đầu nhỏ ra nói: “Đây mới là khinh người quá đáng nè!”

Do động tác của nàng quá nhanh, hơn nữa Thẩm Chỉ Lan không hề đề phòng, nên hai cái tát này cực kỳ mạnh bạo!

Gương mặt Thẩm Chỉ Lan lập tức sưng lên.

Thẩm Chỉ Lan tức hộc m.á.u: “Phượng Khê, ta muốn g.i.ế.t ngươi!”

Phượng Khê cười để lộ hàm răng trắng tinh: “Nếu ngươi không câm miệng lại, có tin ta rạch mặt ngươi không?”

Thẩm Chỉ Lan không dám nói tiếp nữa.

Bởi trong số những người ở đây, chỉ có mỗi Tần Thời Phong nói đỡ cho nàng ta.

Nhưng dẫu sao hắn ta cũng là người của Ngự Thú Môn, vào thời khắc quan trọng, chưa chắc hắn ta đã đứng về phía nàng ta.

Nàng ta xụ mặt, dẫn đám người Phượng Khê rời khỏi sơn động.

Vừa đặt chân ra ngoài, họ đã thấy nhóm Mục Tử Hoài hoảng hốt chạy ra, phía sau truyền đến một loạt tiếng sột soạt.

Sắc mặt Phượng Khê khẽ thay đổi, chắc chắn là đám Sên Đá Một Sừng đuổi theo.

Nàng bảo Quân Văn cõng Giang Tịch, hai người lập tức nhấc chân chạy biến.

Mấy người Hình Vu cũng ý thức được nguy hiểm đang tới gần, cũng nhấc chân chạy theo.

Trong khoảnh khắc đó, lòng Tần Thời Phong thoáng d.a.o động, chẳng lẽ những lời Phượng Khê nói là thật?

Không!

Chỉ Lan sư muội không phải người như vậy!

Họ chạy chưa được bao xa, thì đám Sên Đá Một Sừng đã đuổi tới nơi.

Tuy là yêu trùng, nhưng tốc độ của chúng cực nhanh.

Phượng Khê cảm thấy, dù hiện tại Thẩm Chỉ Lan lấy trứng tiên thú ra, thì sợ rằng cũng chẳng có tác dụng gì. Bởi sau khi phát hiện linh thực mà bản thân bảo hộ bị trộm, đám Sên Đá Một Sừng kia đã trở nên điên cuồng rồi.

Quân Văn cõng Giang Tịch, tất nhiên tốc độ chạy chậm hơn những người khác. Phượng Khê chờ hắn, nên chẳng mấy chốc, ba người đã bị đội ngũ bỏ lại phía sau.

Giang Tịch nói với Quân Văn: “Ngũ sư đệ, thả ta xuống, đệ và tiểu sư muội mau chạy đi!”

Quân Văn nghiến răng nghiến lợi mắng: “Huynh bớt nói nhảm đi!”

Phượng Khê cảm thấy cứ tiếp tục thế này không phải cách, nàng nói với quả cầu đen: “Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ. Cầu cầu, đến lúc ngươi phát huy tác dụng của mình rồi đấy. Ngươi mau dẫn dắt bọn chúng rời đi!”

Quả cầu đen: “…”

Nghe thử xem những lời ngươi nói có còn là tiếng người không?

Đương nhiên Phượng Khê sẽ không để quả cầu đen chiến đấu một mình, nàng chỉ đang trêu nó mà thôi.

Nàng nói với Quân Văn: “Ngũ sư huynh, muội dụ chúng rời đi, huynh và đại sư huynh tới chỗ khi trước chúng ta gặp Điền Thanh chờ muội.”

Sở dĩ nàng chọn nơi đó, là vì nó khá dễ tìm, hơn nữa cũng cách nơi này khá gần.

Nàng vốn tưởng Quân Văn sẽ kiên quyết từ chối, rồi bảo nàng cõng Giang Tịch, giao nhiệm vụ dẫn dụ Sên Đá Một Sừng cho hắn.

Chẳng ngờ, hắn lại đồng ý một cách dứt khoát: “Được!”

Sau đó, hắn lập tức nhấc chân chạy!

Phượng Khê: “…”

Ngũ sư huynh thậm chí còn chẳng thèm giả vờ lấy một chút!

Phượng Khê chẳng hề biết rằng, hiện tại Quân Văn đã tin tưởng nàng một cách mù quáng, cảm thấy tiểu sư muội nhà mình là người toàn năng, không gì không làm được. Nếu nàng đã dám một mình ở lại, vậy chắc chắn nàng có cách rút lui an toàn.

Thay vì dong dài lãng phí thời gian, thà chạy nhanh còn hơn.

Phượng Khê hét về phía đám Sên Đá Một Sừng: “Thứ các ngươi muốn đang ở trong tay ta. Mau tới đuổi ta đi nè!”

Lúc này đám Sên Đá Một Sừng đang tức điên, chúng lập tức nhào về phía Phượng Khê.

Sau đó, Phượng Khê dẫn chúng nó, bắt đầu cuộc hành trình chạy Marathon đường dài.

Công pháp tu luyện của nàng khá đặc biệt, có thể lấy linh lực từ thế giới bên ngoài mọi lúc mọi nơi, thế nên linh lực của nàng là vô tận.

Về phần thể lực á, nàng có một chậu Bổ Thể đan đây!

Bổ Thể đan mà nàng luyện chế có hiệu quả cực cao!

Chỉ cần uống một viên, đảm bảo đầu không đau, chân không mềm, có thể chạy một mạch hai mươi dặm!

Ban đầu đám Sên Đá Một Sừng kia còn gào rú điên cuồng, sau đó đều ngậm chặt miệng.

Sắp không bò nổi nữa rồi, gào rú cái rắm gì!

Đột nhiên Phượng Khê dừng lại.

Bởi, nàng vô thức nhớ ra một chuyện.

Đám Sên Đá Một Sừng này công kích là nhờ vào những chiếc gai độc kia.

Nhưng nàng… bách độc bất xâm!

Chỉ cần bảo vệ những bộ phận quan trọng, là nàng có thể thỏa sức chơi đùa kia mà!

Sau khi ý thức được chuyện này, Phượng Khê dừng lại không chạy nữa.

Đám Sên Đá Một Sừng kia cũng dừng lại.

Trời đất chứng giám, lượng vận động trong một ngày hôm nay bằng lượng vận động nửa đời trước của chúng nó cộng lại.

Nhân tộc này khỏe thế không biết!

Theo sau đó là lửa giận ngút trời!

Một con Sên Đá Một Sừng lao về phía Phượng Khê, gai độc trên người nó tỏa ra ánh sáng xanh huyền bí.

Nó thầm nghĩ, chỉ cần g.i.ế.t được tên Nhân tộc này, nó sẽ không chờ thịt nàng t.h.ố.i r.ữ.a nữa, mà lập tức nuốt sống luôn!

Bởi nàng quá đáng hận!

Chẳng những trộm Xích Hà Hương của chúng, mà còn khiến chúng mệt c.h.ế.t!

Nhưng nó không ngờ rằng, Phượng Khê chẳng những chạy nhanh, mà còn sở hữu thân pháp cực kỳ linh hoạt. Nó đuổi đánh một lúc lâu mà chẳng thể chạm tới góc áo của Phượng Khê, trái lại tự đưa bản thân vào ngõ cụt.

Quả là nhục nhã vô cùng!

Phượng Khê cũng không ngờ, đám con hàng kia lại ngu như vậy!

Cũng đúng thôi, đám Sên Đá Một Sừng này ỷ vào gai độc trên người, đoán chừng ngày thường khi đi săn thú cũng chẳng cần dùng tới đầu óc, nên dần dà, đầu óc cũng không được linh hoạt nữa.

Lúc này, tất cả những con Sên Đá Một Sừng còn lại đều nhào tới.

Dẫu thân pháp của Phượng Khê có linh hoạt tới đâu, thì nàng cũng không thể thoát khỏi nhiều Sên Đá Một Sừng tới vậy.

Thế là, nàng bị đ.â.m rất nhiều nhát.

Nhưng, nàng vẫn nhảy nhót tung tăng như cũ.

Thậm chí còn hoạt bát hơn khi chưa bị đ.â.m ấy chứ!

Thấy vậy, đám Sên Đá Một Sừng hoang mang không thôi.

What the f*ck? Sao tên Nhân tộc này không sợ gai độc của chúng?

Chúng vốn đã rất mệt mỏi rồi, hiện tại gai độc cũng mất đi tác dụng, thế nên, cũng bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.

Phượng Khê nào nỡ để chúng chạy, nàng hết dùng hỏa quyết lại dùng quyết trói, thậm chí còn dùng cả bột ớt, cuối cùng g.i.ế.t c.h.ế.t được hai con.

Chủ yếu do cơ thể của Sên Đá Một Sừng quá mạnh mẽ, Phượng Khê chỉ có thể công kích vào những điểm yếu trên cơ thể chúng, điều này đã hạn chế sự phát huy của nàng.

Phượng Khê hét về phía đám Sên Đá Một Sừng đang chạy trối c.h.ế.t: “Xích Hà Hương không phải do ta trộm đâu, chính đám người mặc trang phục màu tím kia đã làm đấy! Nếu các ngươi muốn giành lại đồ của mình, thì tới tìm họ mà báo thù đi!”

Nàng không muốn gánh tội thay đám Thẩm Chỉ Lan.

Hơn nữa, biết đâu đám Sên Đá Một Sừng này thật sự tới tìm người của Hỗn Nguyên Tông thì sao?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 75: Chương 75



Chờ bóng dáng đám Sên Đá Một Sừng khuất khỏi tầm mắt, Phượng Khê mới mệt mỏi nằm liệt xuống đất.

Tuy nàng đã uống Bổ Thể đan, nhưng sau khi quậy một trận như vậy, nàng vẫn mệt tới độ thở không ra hơi.

Phượng Khê cảm thấy may mắn vì đám Sên Đá Một Sừng kia chỉ có duy nhất một chiêu tấn công. Nếu đổi lại là những yêu thú Kim Đan kỳ khác, chỉ cần một con đã đủ tiễn nàng khỏi trái đất rồi.

Thế nên nàng rút ra được một kết luận: nhiều kỹ năng không thiệt thân!

Sau khi quay về, nàng nhất định phải học thêm vài thứ hay ho mới được.

Phượng Khê không dám kéo dài thời gian, bởi ở một mình trong bí cảnh quá nguy hiểm!

Nàng cất t.h.i t.h.ể của hai con Sên Đá Một Sừng đi, rồi chạy nhanh tới nơi đã hẹn với Quân Văn.

Còn chưa tới nơi, nàng đã chạm mặt Quân Văn và Giang Tịch đang chạy về phía này.

Sắc mặt Giang Tịch vẫn hơi tái nhợt, tuy độc tố vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, nhưng cũng đã khôi phục một phần thể lực và linh lực.

Huynh ấy không yên lòng về Phượng Khê, nên khăng khăng đòi tới tìm nàng. Quân Văn cũng chỉ đành đi theo huynh ấy.

Thật ra trong lòng Quân Văn cũng lo cho Phượng Khê lắm chứ. Thậm chí hắn cũng đã nghĩ tới chuyện, nếu tiểu sư muội thật sự mất mạng, hắn sẽ tìm cơ hội g.i.ế.t Thẩm Chỉ Lan rồi tự sát theo.

Đương nhiên, hắn vẫn hi vọng tiểu sư muội vẫn còn sống hơn.

Dẫu thiếu tay thiếu chân, thậm chí bị hủy dung đều được.

Chỉ cần giữ được mạng là được!

Nếu Phượng Khê biết được suy nghĩ trong lòng hắn, nàng nhất định sẽ “cảm ơn” hắn đàng hoàng.

Nhìn thấy Phượng Khê tung tăng nhảy nhót, cuối cùng Quân Văn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim đang lơ lửng của Giang Tịch cũng quay về chốn cũ.

Con hàng Phượng Khê rất giỏi giả ngầu. Vừa nhìn thấy bóng họ, nàng đã lập tức lấy t.h.i t.h.ể của hai con Sên Đá Một Sừng ra, mỗi tay túm một t.h.i t.h.ể.

Và rồi, nàng bước về phía họ với khí thế ngút trời.

Giang Tịch: “…?”

Quân Văn: “…?”

Bước tới trước mặt họ, Phượng Khê ném t.h.i t.h.ể của hai con Sên Đá Một Sừng xuống đất, hỏi: “Đại sư huynh, Ngũ sư huynh, hai huynh có đói không? Muội mang đồ ăn tới cho hai huynh đây, chiên, xào, hấp, luộc đều được.”

Giang Tịch: “…”

Quân Văn: “…”

Tính cách của Giang Tịch vốn rất ổn trọng, luôn bình tĩnh, thong dong, nhưng lúc này đây, huynh ấy chẳng thể bình tĩnh, thong dong nổi nữa.

“Tiểu sư muội, chuyện, chuyện gì thế này?”

Phượng Khê chậm rãi đáp: “Không có gì, muội chỉ dẫn chúng chạy vài vòng thôi mà. Dám chắc rằng ngày thường đám Sên Đá Một Sừng này không chịu vận động, nên mới chạy có xíu mà đã mệt lả, c.h.ế.t mất hai con, muội mang về cho hai huynh đấy.”

“Thật ra chỉ cần muội muốn thì những con còn lại đừng hòng sống sót. Nhưng ai bảo con người muội giàu đức hiếu sinh cơ chứ, nên muội tha cho chúng một mạng, không đuổi tận g.i.ế.t tuyệt.”

Giang Tịch và Quân Văn cảm thấy nàng đang nói huyên thuyên.

Sau đó, hai người kiểm tra t.h.i t.h.ể của Sên Đá Một Sừng, phát hiện các vết thương trí mạng đều ở mắt và khớp xương thứ ba trên bụng, phần lớn đều do hỏa quyết đốt chầm chậm mà thành.

Điều này chứng tỏ, hai con này thật sự bị Phượng Khê “chơi” c.h.ế.t.

Quả là… khó tin!

Quân Văn nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, bởi hắn và Phượng Khê đã cùng lăn lộn một thời gian rồi, hắn biết rõ, nàng có vài thủ đoạn độc đáo.

Nhưng Giang Tịch thì khác, giờ đây huynh ấy đang phải chịu một cú sốc lớn.

Ban nãy huynh ấy phát hiện, tuy tu vi Quân Văn vẫn chưa đột phá, nhưng đã mạnh hơn trước kia nhiều.

Không bàn tới những tiêu chí khác, chỉ riêng tốc độ chạy trốn đã nhanh hơn.

Mà tiểu sư muội lại càng khó lường hơn.

Tuy tu vi của tiểu sư muội chỉ mới đạt tới kỳ Luyện Khí, hơn nữa đan điền vẫn đang bị thương, nhưng nàng không những có thể rút lui an toàn trước sự tấn công của một bầy Sên Đá Một Sừng, mà còn g.i.ế.t c.h.ế.t hai con.

Điều này khiến một tu sĩ Kim Đan trung kỳ như huynh ấy chẳng khác gì kẻ phế vật!

Thấy sắc mặt huynh ấy vẫn còn nhợt nhạt, Phượng Khê bèn tìm một nơi tránh gió, bảo huynh ấy đả tọa điều hòa hơi thở.

Ngoài ra, nàng còn đưa cho huynh ấy một chậu đan dược, để huynh ấy bổ sung thể lực và linh lực.

Nàng cũng không định chơi trội thế đâu, nhưng nàng không có bình sứ nhỏ, chỉ đành lấy vật có sẵn trong phòng bếp lớn.

Đưa xong, nàng còn nói: “Đại sư huynh, huynh đừng chê ít nhé. Chờ về tông môn, muội sẽ đưa huynh thêm một chậu nữa.”

Vẻ mặt Giang Tịch tràn ngập sự hoang mang và khiếp sợ!

Ơ kìa?

Không phải Huyền Thiên Tông chúng ta có tiếng là tông môn nghèo rách mồng tơi ư?

Một quả Tích Cốc đan cũng hận không thể bổ thành tám, thế mà giờ đây lại có nhiều đan dược tới độ phải dùng chậu đựng ư?

Huynh ấy chỉ mới rời tông môn, ra ngoài rèn luyện nửa năm thôi mà?

Chứ đâu phải mấy ngàn năm đâu?

Nhìn vẻ mặt ngây ngô chưa trải sự đời của huynh ấy, Quân Văn thầm bĩu môi.

Nếu huynh ấy biết đống đan dược này đều do tiểu sư muội luyến chế, hơn nữa nàng còn có thể luyện chế ra đan dược cực phẩm, chắc huynh ấy sẽ bị dọa c.h.ế.t mất thôi.

Giang Tịch bắt đầu đả tọa điều hòa hơi thở, Phượng Khê và Quân Văn thay phiên bảo hộ huynh ấy.

Lúc này, ở nơi cách họ vài dặm đường, thấy bầy Sên Đá Một Sừng không đuổi theo nữa, nhóm Thẩm Chỉ Lan thở hổn hển dừng lại.

Thẩm Chỉ Lan thầm nghĩ: có tên Giang Tịch kéo chân sau ở đó, đoán chừng mấy người Phượng Khê đã bị Sên Đá Một Sừng ăn sạch rồi.

Thế cũng tốt, tránh cho nàng ta phải tốn công trừ khử.

Nàng ta hỏi Mục Tử Hoài: “Đại sư huynh, huynh đã lấy được Xích Hà Hương chưa?”

Mục Tử Hoài cười đáp: “Ừm, lấy được rồi, có tổng cộng sáu bông. Loại linh thực này khá hiếm, đoán chừng chúng ta có thể bán được giá tốt.”

“Sư muội, lần này muội có công lớn, nên chia cho muội ba bông, ba bông còn lại bọn ta sẽ chia đều.”

Dứt lời, hắn ta lấy Xích Hà Hương ra.

Thẩm Chỉ Lan cười nói: “Đại sư huynh, huynh quá khách sáo rồi, không cần chia riêng cho muội đâu, chúng ta cùng chia đều đi.”

Nghe nàng ta nói vậy, bất kể là Mục Tử Hoài hay những người khác, đều cực kỳ vui mừng.

Tam sư huynh Mạc Tu Viễn luôn miệng khen Thẩm Chỉ Lan tốt số, được trời cao ưu ái, mọi người đi theo nàng cũng được thơm lây.

Những người khác đều cất tiếng hùa theo.

Đúng lúc này, phía sau truyền tới một loạt tiếng sột soạt, bầy Sên Đá Một Sừng nhanh chóng bao vây họ.

Nói cũng trùng hợp, trong lúc dẫn đám Sên Đá Một Sừng kia chạy Marathon, Phượng Khê đã vô tình dẫn chúng chạy tới khu vực phụ cận mấy người Thẩm Chỉ Lan.

Phượng Khê thật sự không cố ý, bởi nàng cũng chỉ chạy bừa, chứ không nhận rõ phương hướng.

Đám Sên Đá Một Sừng kia vốn định quay về hang động, nhưng khi đi qua đây, chúng ngửi thấy mùi của Xích Hà Hương, nên mới lần theo mùi hương mà tìm tới.

Cộng thêm thấy trang phục của mấy người Thẩm Chỉ Lan đúng là màu tím như lời Phượng Khê nói, chúng lập tức trở nên điên cuồng.

Dẫu Thẩm Chỉ Lan lấy trứng tiên thú ra, chúng cũng không chịu rút lui.

Lần này, người của Hỗn Nguyên Tông xui tận mạng.

Trừ Thẩm Chỉ Lan không bị thương, những người khác đều te tua.

Cuối cùng không còn cách nào khác, Mục Tử Hoài chỉ đành trả lại sáu bông Xích Hà Hương cho bầy Sên Đá Một Sừng, mới có thể thuận lợi thoát thân.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 76: Chương 76



Mấy người Mạc Tu Viễn vừa chạy vừa cảm thấy mặt đau.

Trong khoảnh khắc đó, họ thậm chí còn cảm thấy có lẽ lời Phượng Khê nói là đúng, hễ tới gần Thẩm Chỉ Lan là họ sẽ gặp xui xẻo.

Không phải đã có sẵn ví dụ đây ư?

Họ bận rộn nửa ngày, không được cái gì cũng đành thôi, đằng này còn thương tích đầy mình.

Nếu sớm biết vậy, họ thà đi hái những loại linh thực bình thường khác còn hơn, đâu có dại gì mà đi trêu chọc Sên Đá Một Sừng?

Thấy vẻ mặt họ, Thẩm Chỉ Lan cũng đoán được đôi phần suy nghĩ trong lòng họ, thế nên nàng ta cực kỳ tức giận.

Phượng Khê, đều tại Phượng Khê cả!

Nếu không tại nàng, nàng ta đã sớm ký khế ước với Phượng Hoàng nhỏ, đã sớm thuận lợi hái được Xích Hà Hương, nói không chừng có thể khiến mấy người Giang Tịch và Tần Thời Phong mang ơn đội nghĩa nàng ta ấy chứ.

Phượng Khê, sớm muộn gì, nàng ta cũng sẽ g.i.ế.t nàng!

---

Lúc này, ở nơi Phượng Hoàng niết bàn xuất hiện một con chim béo toàn thân xám xịt.

Nó lấm lét quan sát khắp nơi, sau khi xác định xung quanh không có người, nó mới vẫy đôi cánh nhỏ bé bay về phía trước.

Nó đã suy nghĩ cẩn thận rồi!

Phượng Khê chắc chắn không phải mẫu thân ruột của nó!

Mà là… dưỡng mẫu!

Điều này chẳng hề xung đột với những gì nó được truyền thừa.

Thế nên, bây giờ nó muốn đi tìm nương.

Để tránh nữ nhân sở hữu Thủy Linh căn kia tìm nó đòi hỏa tủy, nó đã thay đổi màu lông của bản thân.

Nó quả là đứa bé lanh lợi mà!

Chim béo bay mãi, bay mãi, nhưng nó không tìm được Phượng Khê mà lại chạm mặt Thẩm Chỉ Lan.

Đôi mắt to cỡ hạt đậu xanh của nó trợn tròn lên, thầm nghĩ: đây rốt cuộc là sự sắp đặt của vận mệnh hay nghiệt duyên từ kiếp trước thế không biết!

Nhưng dẫu thế nào đi nữa, nó cũng nhất quyết không chọn nàng ta!

Nó cứng đầu như thế đấy, thì sao nào?

Nhìn thấy con chim béo, Thẩm Chỉ Lan chẳng thèm để nó vào mắt, nàng ta cho rằng nó chỉ là một con quạ cấp thấp biết phun lửa.

Phế vật giống hệt Phượng Khê vật.

Chim béo trợn mắt tới tận khi đám người Thẩm Chỉ Lan đi xa, nó mới chịu thu mắt lại, tiếp tục rảo bước trên con đường tìm nương.

Bên kia, chờ hơi thở của Giang Tịch ổn định, Phượng Khê hỏi: “Đại sư huynh, huynh làm thế nào mà vào được bí cảnh này?”

Giang Tịch đáp: “Hai tháng trước, ta tới hoang mang đá để bắt chuột đá. Loài yêu thú này khi còn sống bán được giá cao hơn, nên ta không g.i.ế.t c.h.ế.t chúng, mà chỉ đánh thuốc mê rồi nhốt vào lồng sắt thôi.”

“Bắt được kha khá, ta bèn chuẩn bị quay về tông môn.”

“Chẳng ngờ lại đi nhầm vào một trận pháp lớn. Ta không quá am hiểu trận pháp, nên thử mấy lần rồi mà vẫn chẳng thể phá nổi. Sau đó, ta chợt nghĩ ra một ý tưởng, thả đám chuột đá kia ra, chẳng ngờ chúng thật sự đào được một hang động thông ra ngoài.”

“Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng ta cũng thành công thoát khỏi trận pháp. Nhưng ta chưa kịp vui mừng thì đã bị truyền tống tới đây, bị một con Sên Đá Một Sừng tấn công.”

Nói tới đây, Giang Tịch thở dài: “Tiếc là đám chuột đá kia đã trốn sạch, khiến ta tổn thất ít nhất mười vạn linh thạch. Ta vốn định kiếm một khoản để san sẻ gánh nặng với sư phụ, kết quả lại quay về tay không.”

Phượng Khê mỉm cười nói: “Đại sư huynh, mười vạn linh thạch cỏn con có đáng gì đâu. Chỉ cần huynh bình an quay về là tốt rồi.”

Giang Tịch: “…?”

Mười vạn linh thạch cỏn con ư?

Xem ra, tiểu sư muội mà sư muội mới nhận chẳng biết gì về sự khó khăn ở đời cả.

Nhưng ít nhất nàng cũng biết quan tâm huynh ấy, thế cũng đủ rồi.

Phượng Khê thông minh như thế, vừa nhìn vẻ mặt của huynh ấy là nàng biết ngay huynh ấy nghĩ gì. Vì thế, nàng liếc mắt ra hiệu cho Quân Văn.

Quân Văn lập tức hiểu ý.

Bảo hắn thổi phồng tiểu sư muội chứ gì, việc này hắn thành thạo lắm rồi.

“Đại sư huynh, huynh vừa quay về, chắc hẳn vẫn chưa biết những chiến tích vĩ đại của tiểu sư muội nhà ta đâu…”

Phượng Khê cực kỳ hài lòng.

Nàng nghe những lời tâng bốc của Ngũ sư huynh mà phổng mũi không thôi.

Ngũ sư huynh quả là sư huynh tốt của nàng!

Nhưng chỉ chốc lát sau, tâm trí của nàng không đặt trên chuyện này nữa, mà chuyển sang cân nhắc một chuyện khác.

Hoang mạc đá cách Quy Bối Sơn tận vạn dặm, sao Giang Tịch lại bị truyền tống về đây?

Vả lại, trận truyền tống ở đáy hồ là sao?

Nàng vô thức cảm thấy, bí cảnh Quy Bối Sơn này có một sự kỳ quái khó diễn tả thành lời.

Nhưng trong cốt truyện nguyên tác, Thẩm Chỉ Lan cũng đâu gặp nguy hiểm gì, nàng ta vẫn ra ngoài bình an đấy thôi.

Hay là nàng nghĩ nhiều nhỉ?

Bên này, nàng mải suy nghĩ, bên kia, Quân Văn đã khen nàng tới sùi bọt mép.

Vừa thổi phồng Phượng Khê, hắn vừa không quên rát vàng lên mặt mình.

Giang Tịch nghe mà mắt chữ o, mồm chữ a vì kinh ngạc.

Tiểu sư muội quả là kỳ tài ngút trời.

Còn về ngũ sư đệ, coi như là quà tặng kèm đi.

Đúng lúc này, Hình Vu chạy tới, vừa chạy vừa la hét với giọng điệu vui mừng: “Phượng Khê, các ngươi không sao thì tốt rồi! Ta lo c.h.ế.t đi được. Ta vốn định quay về cứu các ngươi, nhưng đại sư huynh của ta…”

“Khụ khụ!” Tần Thời Phong khẽ ho khan hai tiếng, Hình Vu vội vàng nuốt nửa câu sau xuống bụng.

Lời gã nói là thật, sau khi chạy được một đoạn, phát hiện mấy người Phượng Khê không theo kịp, gã vốn muốn quay về giúp đỡ.

Nhưng lại bị Tần Thời Phong ngăn cản.

“Đã là lúc nào rồi, có thể bảo vệ cho sư huynh đệ đồng môn là tốt lắm rồi, đệ còn muốn đi cứu người ngoài ư? Đệ lo cho thân mình trước đi!”

“Hơn nữa, Phượng Khê kia lắm mưu chiêu nhiều kế, còn cần đệ tới cứu chắc? Đệ quay lại chỉ tổ kéo chân sau thôi.”

Không thể không nói, chỉ cần không có mặt Thẩm Chỉ Lan, chỉ số thông minh của Tần Thời Phong vẫn online.

Nghe Tần Thời Phong nói vậy, Hình Vu mới chịu chạy tiếp.

Nhưng, sau khi chạy thêm một đoạn nữa, gã vẫn cảm thấy trong lòng không dễ chịu, nên nằng nặc đòi quay lại.

Thấy Sên Đá Một Sừng không đuổi theo nữa, Tần Thời Phong miễn cưỡng đồng ý.

Kết quả, sau khi quay lại đường cũ, họ không tìm được mấy người Phượng Khê, chẳng ngờ lại chạm mặt ở nơi này.

Hình Vu khá ngại ngùng, ánh mắt gã hơi né tránh.

Nhưng Phượng Khê lại không quá để bụng. Tuy quan hệ giữa nàng và Hình Vu không tệ, nhưng cũng không tốt đến mức khiến người ta không màng nguy hiểm tính mạng mà cứu giúp.

Nên nàng cười đáp: “Chỉ là vài con côn trùng thôi mà, tất nhiên không thể làm gì bọn muội rồi. Các huynh tới đúng lúc lắm, Ngự Thú Môn các huynh có mua côn trùng không? Nhìn xem hai con này giá bao nhiêu?”

Dứt lời, nàng ném t.h.i t.h.ể của hai con Sên Đá Một Sừng xuống trước mặt họ.

Đám người Hình Vu trợn mắt tới độ suýt thì lồi ra.

Đừng nói Giang Tịch đang trúng độc, dẫu huynh ấy không trúng độc, thì với thực lực của ba người của Huyền Thiên Tông, thì cũng khó mà làm được!

Sau khi họ kiểm tra các vết thương trí mạng, vẻ mặt của họ càng phức tạp hơn.

Trước khi c.h.ế.t, hai con Sên Đá Một Sừng này đã phải chịu rất nhiều đau khổ.

Ngay cả miệng vết thương cũng bị nướng chín!

Sau khi nghe Quân Văn báo tin hai con Sên Đá Một Sừng này do một mình Phượng Khê g.i.ế.t c.h.ế.t, biểu cảm của họ lại càng kinh hoàng hơn!

Phượng Khê, sao nàng làm được?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 77: Chương 77



Thấy biểu cảm của họ, Phượng Khê đắc ý giả ngầu: “Muội kể mọi người nghe, khi ấy muội và chúng đại chiến ba trăm hiệp, đánh tới khi trời đất u ám, cát đá bay tứ tung…”

Mấy người Hình Vu: “…”

Đột nhiên họ không muốn nghe nữa.

Phượng Khê khoác lác một thôi một hồi, rồi cười tủm tỉm hỏi: “Nói mỏi cả mồm, rốt cuộc các huynh có mua không?”

Tần Thời Phong suy nghĩ rồi đáp: “Mua thì chắc chắn là mua rồi. Nhưng về giá cả?”

Phượng Khê vươn một bàn tay ra, ý bảo năm vạn một con là được.

Tần Thời Phong cau mày: “Năm mươi vạn một con ư? Đắt quá? Nếu là năm mươi vạn hai con, ta còn có thể xin tông môn kết toán.”

Sên Đá Một Sừng là loài côn trùng kỳ lạ, chưa từng được ghi chép trong bất cứ cuốn điển tịch nào. Năm mươi vạn lượng hai con không phải quá đắt!

Phượng Khê: “…?”

Con trùng nát này đáng giá thế ư?

Nếu sớm biết thế, nàng đã chơi c.h.ế.t thêm vài con nữa!

Nhưng Phượng Khê chỉ bán cho Tần Thời Phong một con, con kia nàng giữ lại.

Chờ Ngự Thú Môn tung tin này ra ngoài, nàng sẽ tăng giá vô tội vạ, ai ra giá cao, nàng sẽ bán cho người đó.

Hiện tại trong tay Tần Thời Phong không có nhiều tiền như thế, nên hắn trả trước một vạn coi như tiền đặt cọc.

Giang Tịch: “…”

Đột nhiên không muốn nói chuyện nữa.

Hắn vất vả bắt chuột suốt hai tháng, kết quả ra về tay trắng.

Giờ đây tiểu sư muội chỉ tùy ý vung tay, đã kiếm được hai mươi lăm vạn!

Khó trách người ta chê mười vạn là cỏn con.

Người ta có tự tin này kia mà!

Kiếm được tiền, tâm trạng Phượng Khê cực tốt, nàng mời mọi người ăn cháo hải sản.

Trước khi rời khỏi biên cương, nàng đã nhờ người nấu rất nhiều cháo hải sản, rồi cất vào nhẫn trữ vật.

Lúc này đây sắc trời đã sẩm tối, mọi người cũng rất đói bụng.

Vừa húp một ngụm cháo, Giang Tịch đã hạnh phúc tới độ suýt thì bật khóc.

Hóa ra trên đời lại có loại cháo ngon tới mức này.

Thấy huynh ấy như vậy, Quân Văn bĩu môi, tỏ vẻ: nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của huynh ấy kìa!

Hắn đã ăn tới ngán rồi!

Về sau, hắn nhất định phải bám sát tiểu sư muội, một tấc cũng không rời.

Tiểu sư muội đi đâu hắn đi đó, hắn chính là cái bóng của tiểu sư muội.

Hắn hoàn toàn quên mất, ngày đầu tiên gặp mặt, hắn đã ghét bỏ Phượng Khê tới mức nào.

Ban đầu người của Ngự Thú Môn còn khá câu nệ, nói đúng hơn là còn khá chột dạ, bởi trước đó họ không quay lại giúp đỡ Phượng Khê.

Nhưng Phượng Khê biết điều tiết không khí, những lời nàng nói khiến lòng người thoải mái.

Vì thế, họ nhanh chóng thả lỏng, ấn tượng với Phượng Khê cũng dần tốt hơn.

Dù là Tần Thời Phong, từ tận đáy lòng cũng cảm thấy nhân phẩm của Phượng Khê không tệ.

Trò chuyện một lát, Hình Vu hỏi: “Sao người của Vạn Kiếm Tông vẫn luôn chẳng có động tĩnh gì thế nhỉ? Chẳng biết đã chạy đi đâu nữa.”

Quân Văn và Hình Vu vốn bất hòa, nghe thế thì lập tức bĩu môi đáp: “Bí cảnh rộng thế này, không chạm mặt nhau cũng là điều bình thường thôi mà. Nói không chừng người ta đang phát tài ấy chứ!”

Tuy biết Quân Văn nói không sai, nhưng Hình Vu vẫn bắt đầu phản bác lời hắn, hai người cãi qua cãi lại, cực kỳ ầm ĩ.

Giang Tịch và Tần Thời Phong đều nhìn thấy biểu cảm lo lắng và bất đắc dĩ của người cha già trên mặt đối phương.

Phượng Khê đang chống cằm hóng chuyện thì nghe thấy tiếng chim kêu: “Chít chít! Chít chít!”

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con chim béo lông xám đứng trên chạc cây cách đó không xa.

Quân Văn cũng nhìn thấy, hắn rầu rĩ hỏi: “Chim ngốc ở đâu tới thế?”

Chim ngốc ư?

Là đang chửi nó ý hả?

Phượng Hoàng nhỏ: “…”

Ngươi mới là chim ngốc!

Cả nhà ngươi đều là chim ngốc!

Chim béo vẫy cánh bay về phía trước, bay được một đoạn thì quay đầu nhìn Phượng Khê: “Chít chít! Chít chít!”

Trong thần thức của Phượng Khê vang lên giọng nói của quả cầu đen: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Chắc chắn không có ý tốt. Ngươi đừng đi theo nó!”

Phượng Khê vốn có hơi do dự, nay nghe quả cầu đen nói vậy, nàng lập tức quyết định đi theo.

Bởi, giọng điệu của quả cầu đen quá… chua!

Hơn nữa, Phượng Khê cảm thấy, tuy vẻ ngoài của chim béo khác Phượng Hoàng nhỏ một trời một vực, nhưng ánh mắt của chúng lại giống hệt nhau.

Giống thật, chứ không phải do nàng nghĩ nhiều đâu.

Phượng Khê đứng dậy nói với Giang Tịch: “Đại sư huynh, muội qua đó xem sao.”

Giang Tịch cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn nàng chú ý an toàn.

Trong lòng Quân Văn chua lòm, trước kia hễ có chuyện gì, tiểu sư muội đều nói với hắn. Giờ đây đại sư huynh quay về, hắn lại bị cho ra rìa.

Chẳng lẽ, gần đây hắn có điều gì khiến tiểu sư muội phật ý?

Trong lúc Quân Văn suy nghĩ miên man, Phượng Khê đã theo chim béo tiến vào rừng cây cách đó không xa.

Chim béo nhảy xuống đất, mềm giọng gọi: “Nương ơi!”

Trong đôi mắt to cỡ hạt đậu xanh tràn ngập sự ỷ lại và khát khao tình mẹ.

Phượng Khê: “…”

Nàng không nhịn được mà đỡ trán: “Ta không phải nương ngươi, ngươi tìm nhầm người rồi. À không, ngươi tìm nhầm chim rồi!”

Chim béo vẫn mềm giọng gọi: “Nương nuôi!”

Phượng Khê: “…”

Quả cầu đen nhảy ra chửi: “Nương nuôi! Nuôi để thịt à? Cút! Mau cút đi!”

Chim béo khẽ đảo đôi mắt đậu xanh, lườm quả cầu đen một cái, rồi dùng đôi cánh mập mạp ôm chặt cổ chân của Phượng Khê: “Nương ơi, đừng, đi!”

Trong lúc Phượng Khê còn đang do dự xem có nên nhận đứa con nuôi này không, chim béo đã ngoan ngoãn nói: “Nương, luyện đan, lửa!”

Phượng Khê thoáng suy tư, rồi lập tức hiểu được ý của chim béo: lửa của Phượng Hoàng có thể trợ giúp việc luyện đan của nàng.

Nếu vậy thì nhận cũng không thiệt.

Quả cầu đen sắp tức điên lên!

“Không phải ngươi nói sẽ dành mọi yêu thương, cưng chiều cho ta ư? Không phải ngươi nói, dẫu có ba ngàn dòng sông, ngươi cũng chỉ múc một gáo nước ư?”

“Đồ nữ nhân bạc tình bạc nghĩa! Đồ tra nữ! Ta muốn đoạn tình tuyệt nghĩa với ngươi!”

Phượng Khê chậm rãi dùng thần thức dỗ dành (lừa) nó: “Hiện tại ta chỉ có mỗi mình ngươi làm linh sủng, việc nặng nhọc, bẩn thỉu gì đều phải nhờ ngươi làm, nên ta mới nảy ra ý định giúp ngươi tìm một trợ thủ.”

“Hơn nữa, tốt xấu gì ngươi cũng là Hỗn Độn Chi Linh, ngay cả một trợ thủ để sai bảo cũng không có, thì có hơi thiệt thòi cho ngươi.”

“Nếu ngươi không cần thì thôi, vốn ta cũng không muốn nhận con chim béo này…”

Nàng còn chưa dứt lời, quả cầu đen đã lập tức cắt ngang: “Chủ nhân thông minh, lương thiện của ta ơi, ban nãy ta chỉ đùa với ngươi thôi! Tuy chim béo này hơi ngốc, nhưng tốt xấu gì cũng là Phượng Hoàng, ít nhiều cũng có thể giúp đỡ chủ nhân. Chủ nhân vẫn nên nhận nó thì hơn.”

Tốt quá rồi!

Chỉ cần nhận con chim ngốc này, sau này việc nặng việc bẩn đều giao cho chim ngốc.

Còn nó chỉ việc bày ra dáng vẻ ngầu lòi của lão đại.

Quá là mỹ mãn.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 78: Chương 78



Trong mắt Phượng Khê hiện rõ ý cười, nàng nói với chim béo: “Ta có thể nhận ngươi, nhưng về sau ngươi không được gọi ta là nương, mà phải gọi là chủ nhân. Hiểu không?”

Chim béo gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Chủ nhân!”

Thôi được, chỉ cần nương vui là được!

Gọi là gì không quan trọng!

Dẫu sao một ngày làm nương, cả đời làm nương!

Phượng Khê nào biết suy nghĩ trong đầu chim nhỏ, nàng bắt đầu ký khế ước với nó.

Cùng lúc này, một tia lôi kiếp giáng thẳng xuống bên ngoài Quy Bối Sơn.

Khiến mọi người đang đứng ngoài hóng hớt xôn xào.

“Chắc chắn Thẩm Chỉ Lan đã thành công ký khế ước với Phượng Hoàng rồi. Vận may nàng ta tốt thật!”

“Người ta sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm kia mà, tất nhiên Phượng Hoàng phải chọn nàng ta rồi.”

“Lúc trước ta cảm thấy vận may của Phượng Khê của Huyền Thiên Tông cũng không tệ, nay xem ra vẫn kém xa Thẩm Chỉ Lan. Phượng Khê thậm chí còn chẳng thể tiến vào bí cảnh, đừng nói tới chuyện ký khế ước với Phượng Hoàng.”

“Đúng đó. Không ngờ Huyền Thiên Tông chẳng có lấy một người đủ tiêu chí tiến vào bí cảnh.”

“...”

Sau khi ký khế ước, Phượng Khê và chim béo có thể trao đổi bằng thần thức.

Chim béo nói: “Chủ nhân, cuối cùng hai ta cũng có thể ở bên nhau. Ta thật sự rất vui! Không uổng công ta vượt vạn dặm xa xôi tới tìm người.”

Phượng Khê: “…”

Này này, bí cảnh này cùng lắm cũng chỉ rộng chừng trăm dặm thôi, vạn dặm của ngươi ở đâu ra thế?

Khi Phượng Khê đang định hỏi tới chuyện luyện đan, thì ở phía xa chợt vang lên tiếng hét thảm của Quân Văn.

Sắc mặt Phượng Khê tái đi, nàng vội vàng cầm thanh kiếm gỗ chạy về.

Nhưng, mọi người đều biến mất.

Chỉ còn lại mỗi đống lửa trại.

Cuối cùng chuyện nàng lo lắng vẫn xảy ra!

Quả nhiên bí cảnh này có vấn đề!

Nàng hít một hơi thật sâu, cố ép bản thân bình tĩnh lại.

Một lát sau, nàng hỏi chim béo: “Trong bí cảnh này có nơi nào đặc biệt không?”

Chuyện bất thường tất có điều mờ ám, có lẽ nàng sẽ tìm được điểm đột phá từ đây.

Chim béo dè dặt đáp: “Ta, ta mới nở mà, nên cũng, cũng không quá quen thuộc với nơi này.”

Chim béo rất sợ hãi, nó sợ Phượng Khê giận chó đánh mèo lên nó.

Dẫu sao thì chính nó đã dẫn Phượng Khê rời đi.

Nhìn thấu suy nghĩ của nó, Phượng Khê an ủi: “Yên tâm đi, ta không trách ngươi đâu. Chỉ có ngươi vô năng mới giận chó đánh mèo lên kẻ khác thôi. Vả lại, nếu ngươi không gọi ta đi, có lẽ ta cũng bị bắt rồi.”

Chim béo cảm động phát khóc.

Nương tốt quá đi mất thôi!

Quả nhiên, nó đã không chọn nhầm nương.

Nó không hề hối hận khi từ chối nữ tu cực phẩm kia để chọn nàng.

Nữ tu sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, gọi tắt là nữ tư cực phẩm, cũng không sai mà đúng không!

Quả cầu đen khẽ liếc chim béo một cái, nó vốn định nói mát vài câu, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống bụng.

Hiện tại tâm trạng của nha đầu thối không tốt, nó không nên chọc tổ ong vò vẽ thì hơn.

Phượng Khê quyết định đi tìm Sên Đá Một Sừng để hỏi thăm thông tin.

Bao đời chúng đều định cư ở đây, có lẽ sẽ biết được một vài manh mối.

Nàng cũng chẳng còn cách nào khác, trong bí cảnh này, nàng lạ nước lạ cái, chỉ có thể tìm trùng quen để nhờ vả.

Tìm được hang Sên Đá Một Sừng, nàng đứng ở cửa gọi với vào trong: “Còn sống không? Ra đây ta nhờ chút! Nếu không ta sẽ đốt khói hun c.h.ế.t các ngươi!”

Bầy Sên Đá Một Sừng ở trong hang động đang trồng lại Xích Hà Hương: “…”

Ối giời ạ!

Toang rồi!

Kẻ b**n th** khiến chúng phải chạy thục mạng đã đuổi tới rồi!

Phượng Khê tiếp tục nói: “Ra đây! Ta chỉ hỏi chút chuyện thôi, hỏi xong sẽ đi ngay!”

Bầy Sên Đá Một Sừng đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng vẫn bò ra ngoài.

Tuy chúng không sợ bị khói hun, nhưng chúng sợ nữ ma đầu còn có ý xấu khác, nên chỉ đành ra ngoài xem thế nào.

Phượng Khê hỏi thẳng vào vấn đề: “Ban nãy, đang yên đang lành, người của ta lại lập tức biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu. Các ngươi có biết là do kẻ nào, hoặc thứ nào làm không?”

Thấy đôi mắt kép của chúng tràn ngập vẻ ngơ ngác, Phượng Khê chỉ đành đổi cách hỏi: “Trong bí cảnh này có nơi nào đặc biệt không? Chẳng hạn như nơi có linh khí cực kỳ nồng đậm, hoặc cực kỳ loãng, hoặc có ma khí ấy?”

Bầy Sên Đá Một Sừng im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng có một con trong bầy hí lên hai tiếng.

Trong lòng Phượng Khê vui vẻ: “Đưa ta qua đó!”

Sên Đá Một Sừng: Dựa vào đâu ta phải đưa ngươi đi?

Phượng Khê thả chim béo ra: “Nào, có vẻ nó không muốn đưa ta đi lắm. Ngươi ra lấy lý phục “trùng”, để nó cam tâm tình nguyện dẫn đường cho ta đi!”

Chim béo há miệng, phun một mồi lửa về phía con Sên Đá Một Sừng kia.

Nó lập tức dùng sức chín trâu hai hổ, bò vụt ra ngoài, tốc độ nhanh như bay.

Tuy chim béo mới nở, vẫn chỉ là con non, nhưng chim trời sinh đã là thiên địch của côn trùng, đây là áp chế về huyết mạch.

Phượng Khê bám sát theo sau.

Chừng một canh giờ sau, Phượng Khê được Sên Đá Một Sừng dẫn tới một hơi cực kỳ hoang vắng.

Đổ nát thê lương, cỏ dại mọc um tùm.

Nổi bật nhất là cánh cổng đổ nát, trên cổng có ba chữ thượng cổ.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ không biết ý nghĩa của ba chữ kia. Nhưng nhờ ngọc giản trong thức hải, Phượng Khê đã học hết các chữ thượng cổ.

Ba chữ trên cổng là… Vân Tiêu Tông.

Phượng Khê sửng sốt.

Nàng biết Vân Tiêu Tông này.

Bởi lúc trên lớp, Đoan Mộc trưởng lão từng nhắc tới. Ông ấy nói, trước kia đại lục Bắc Vực có một tông môn cực kỳ lợi hại, chính là Vân Tiêu Tông.

So với Vân Tiêu Tông, bốn tông môn lớn chỉ được tạm coi là tiểu đệ.

Nhưng chỉ trong một đêm, toàn bộ Vân Tiêu Tông biến mất một cách lạ thường, chẳng để lại bất cứ dấu vết gì.

Không ngờ, hôm nay nàng lại nhìn thấy nó trong bí cảnh Quy Bối Sơn.

Nhân lúc Phượng Khê ngẩn người, con Sên Đá Một Sừng kia nhấc chân chạy biến, tốc độ chạy nhanh như thể đằng sau có quỷ đuổi theo vậy.

Phượng Khê không để ý tới nó, nàng cung kính vái lạy cánh cổng Vân Tiêu Tông, rồi mới tiến vào.

Vừa đi, nàng vừa quan sát. Từ đống đổ nát thê lương kia, có thể đoán ra trước kia Vân Tiêu Tông huy hoàng tới mức nào, tiếc là giờ đây sự huy hoàng đó đã đi vào dĩ vãng.

Vẫn câu nói đó: thời gian có thể tạo nên mọi thứ, cũng có thể hủy diệt mọi thứ.

Cảnh tượng trước mặt đã giúp nàng thấu hiểu sâu sắc câu nói này.

Sau đó, nàng… ngộ đạo.

Trong địa cung âm u, ẩm ướt, đám người Quân Văn đang bị nhốt trong lồng sắt thấy vậy thì tỏ vẻ: “…”

Trời ạ, cùng là đệ tử thân truyền, thế nhưng họ bị nhốt trong lồng sắt như chó.

Phượng Khê người ta chẳng những bình an vô sự, mà còn… ngộ đạo!

Sự chênh lệch này… quá lớn rồi!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 79: Chương 79



Trong mắt Thẩm Chỉ Lan tràn ngập sự ghen ghét, nàng ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao mọi chuyện lại trở thành thế này?

Nàng ta vốn có vận may ngút trời, nhưng gần đây lại liên tục gặp xui xẻo.

Hiện tại lại còn bị mấy lão quỷ quái kia bắt tới đây.

Phượng Khê!

Đều tại Phượng Khê cả!

g.i.ế.t nàng! Nhất định phải g.i.ế.t nàng!

Lúc này, trong lồng sắt, trừ Phượng Khê ra, thì tất cả những người tiến vào bí cảnh lần này đều bị nhốt ở đây.

Bên ngoài lồng sắt có hai mươi mấy người đang đứng. Thật ra nói là người cũng không đúng cho lắm, bởi đôi chân họ đang lơ lửng giữa không trung, thân thể họ thì nửa trong suốt.

Họ cũng đang quan sát Phượng Khê qua hàng loạt đá truyền ảnh.

Ông lão cầm đầu nói: “Tiểu nha đầu này rất lễ phép, biết vái lạy cổng Vân Tiêu Tông chúng ta. Khá thú vị đó! Tạm thời cứ để mặc con bé, chúng ta chơi với các “tiểu bằng hữu” trong này trước đi!”

Ông ta vừa dứt lời, hơn hai mươi “người” đã lập tức bay tới gần lồng sắt.

Ông lão nở nụ cười, gương mặt tràn ngập sự hiền từ: “Các tiểu bằng hữu của ta, chớ sợ nhé, chỉ cần chờ thêm một lát nữa là các ngươi sẽ được sống trên thế gian này với một hình thức khác, bất tử bất diệt.”

Hình Vu lập tức chửi ầm lên: “Ngậm cái miệng toàn rắm của ông lại! Đừng tưởng ta không biết ông định biến bọn ta thành quái vật giống các ông! Ông mơ đi! Tiểu gia ta thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục.”

Quân Văn nhìn gã bằng biểu cảm cạn lời: đồ ngốc này hết thuốc chữa rồi!

Dám mạnh miệng kháng cự vào lúc này, gã sợ bản thân c.h.ế.t không đủ nhanh chắc?

Đương nhiên, nếu là trước kia, chắc chắn hắn cũng làm như gã.

Nhưng hiện tại thì khác rồi, sau khi được tiếp nhận “tư tưởng tiểu sư muội”, hắn đã trở thành người thông minh rồi.

Quả nhiên, ông lão kia chỉ khẽ phất tay, Hình Vu đã lập tức la hét thảm thiết, toàn thân cuộn tròn trên mặt đất không ngừng run rẩy.

Tần Thời Phong và các đệ tử khác của Ngự Thú Môn thấy thế thì lo lắng không thôi, nhưng họ cũng chẳng có cách gì.

Linh cực của họ đã bị giam cầm, không thể sử dụng nhẫn trữ vật, cũng không thể lấy đan dược ra để giúp Hình Vu giảm bớt cơn đau.

Trên mặt ông lão kia vẫn treo ý cười, nhưng lần này là nụ cười cực kỳ tàn nhẫn.

“Ta thích tinh thần bồng bột, bất khuất không sợ c.h.ế.t của các ngươi, không giống chúng ta - những kẻ đã bị năm tháng mài mòn. Mỗi lần bọn ta chỉ có thể xử lý một người, các ngươi tự lựa chọn thứ tự của bản thân đi! Nếu các ngươi không chọn, ta sẽ chọn giúp đấy!”

Thấy ánh mắt ông lão nhìn mình như có như không, trong lòng Thẩm Chỉ Lan giật thót, nàng ta nói với Mục Tử Hoài: “Đại sư huynh, để các tán tu lên trước đi!”

Mục Tử Hoài thoáng ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu, tiện tay xách một tán tu đẩy về phía trước.

Tuy tu vi của mọi người đều bị giam cầm, nhưng hắn đã đạt tới kỳ Kim Đan, sức lực mạnh hơn tên tán tu kỳ Trúc Cơ kia nhiều.

Tên tán tu kia chẳng thể tránh thoát.

Ông lão cười khẽ, sai người xách tên tán tu ra ngoài.

Sau đó, mọi người bèn nghe thấy tiếng la hét thảm thiết, cực kỳ thê lương của người nọ.

“Người tiếp theo.”

Mục Tử Hoài lại đẩy một tên tán tu lên.

Điền Thanh co người, trốn vào một góc lồng sắt. Hắn ta biết chẳng mấy chốc nữa sẽ đến lượt hắn ta thôi.

Nhìn Phượng Khê trên đá truyền ảnh, trong lòng hắn ta ôm một tia hi vọng cuối cùng.

Nhưng, chỉ chốc lát hắn lại thay đổi suy nghĩ.

Thôi, vẫn mong Phượng Khê đừng vào đây, một mình nàng vốn không phải đối thủ của đám “quỷ” này, tốt nhất hãy chạy nhanh đi!

Giang Tịch cũng có suy nghĩ tương tự. Hiện tại huynh ấy chỉ mong tiểu sư muội nhanh chóng rời khỏi đây, bởi tiểu sư muội căn bản không có phần thắng, tội gì phải tới để dâng mạng?

Quân Văn lại hoàn toàn trái ngược, trong lòng hắn liên tục cầu thần bái phật, hi vọng tiểu sư muội mau mau tìm được nơi này.

Tin Phượng Khê sẽ được trường thọ!

Có lẽ nghe thấy tiếng lòng của hắn, quá trình ngộ đạo của Phượng Khê kết thúc!

Phượng Khê có hơi ảo não, nàng tới đây để cứu người kia mà, sao đang yên đang lành lại ngộ đạo thế nhỉ?

Ôi!

Có đôi khi, ngộ tính quá tốt cũng là một loại gánh nặng.

Phượng Khê khẽ cau mày, chắc chắn nơi này có trận pháp, nhưng nàng lại chẳng hiểu gì về trận pháp cả.

Muốn nhanh chóng tìm được đám Quân Văn, chỉ có một cách duy nhất thôi!

Thế là, con hàng Phượng Khê lập tức giơ tay, cất giọng trong veo hỏi: “Này! Có ai không, tới bắt ta đi nè! Ta đảm bảo sẽ không phản kháng đâu, ta muốn được c.h.ế.t chung với các sư huynh của mình.”

“Các người chẳng cẩn thận gì cả, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, các người chừa ta lại không sợ có ngày ta tìm tới trả thù ư? Để tránh rắc rối về sau, mau tới bắt ta luôn đi!”

Chim béo ngồi xổm trên vai nàng cũng yếu ớt vẫy cánh: “Chít chít, chít chít!”

Hiện tại Phượng Khê không có túi đựng linh thú, nên chim béo chỉ có thể ngồi xổm trên vai nàng.

Đám người trong địa lao: “…”

Ông lão khẽ cười khỉnh: “Bắt nó xuống đây luôn đi! Ta vốn định để nó sống lâu một chút, chẳng ngờ nó lại chủ động đòi c.h.ế.t như thế.”

Chỉ chốc lát sau, trước mặt Phượng Khê xuất hiện hai “người”.

Nàng mỉm cười hỏi: “Đến rồi à? A Phiêu đại nhân, ta chờ lâu lắm rồi đấy. Cần ta làm gì nào, có cần ta tự đánh ngất bản thân luôn không?”

Hai “người” nọ: “…”

Con mẹ nó chứ A Phiêu đại nhân!

Hơn nữa, ngươi phối hợp như thế khiến bọn ta có hơi hoảng hốt đấy!

Sau vài giây ngẩn người, hai A Phiêu đại nhân vội vàng giam cầm linh lực của Phượng Khê.

Về phần chim béo, họ chẳng làm gì nó cả, bởi nó quá yếu!

Yếu tới độ, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể g.i.ế.t c.h.ế.t.

Sau khi bị giam cầm linh lực, Phượng Khê bị hai A Phiêu đại nhân đưa đi, bóng dáng ba người biến mất tại chỗ.

Đoán chừng ban nãy mấy người Quân Văn cũng bị đưa đi như thế.

Ôi chao, ước gì nàng có thể học được bản lĩnh dịch chuyển tức thời này nhỉ, nó rất có lợi cho công cuộc giả ngầu của nàng.

Quả cầu đen: “…?”

Chuyện quan trọng nhất lúc này không phải là nghĩ cách để giữ được cái mạng nhỏ ư?

Sao vẫn có tâm trạng nghĩ mấy chuyện linh ta linh tinh thế?

Chẳng bao lâu sau, Phượng Khê đã bị đưa tới địa cung.

Ở nơi đây, Phượng Khê nhìn thấy đám người Quân Văn và một “bầy” A Phiêu đại nhân.

Ngoài ra, nàng còn nhìn thấy một tảng đá truyền ảnh.

Nàng thầm cảm thấy may mắn vì ban nãy đã không thả quả cầu đen ra, nếu không sợ rằng đã sớm bị phát hiện.

Cảm nhận được suy nghĩ của nàng, chi béo tỏ vẻ: hóa ra, tên phân lừa kia không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Hừ!

Về sau nó lại có thêm cách để chọc tức tên kia rồi!
 
Back
Top Bottom