Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 330: Chương 330



"Ôi trời, quá dữ luôn! Hoàn toàn không ngờ đến!"

"Nếu sau này Kỷ Hòa không làm minh tinh nữa, chắc chắn có thể trở thành nhà thiết kế thời trang!"

"Phải đó! Tôi còn nhớ trước đó cô ấy cũng giúp đội của Lương Điềm Điềm tạo hình! Ban đầu tôi chỉ thấy bộ trang phục đẹp, ai ngờ tất cả đều là do cô ấy làm… Giỏi đến mức khiến tôi khóc thét luôn!"

"Tôi thực sự không hiểu nổi! Rốt cuộc thượng đế đã đóng cánh cửa nào của Kỷ Hòa chưa vậy?! Sao lại có người vừa xinh đẹp vừa tài năng đến mức này?!"

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên, kéo dài không dứt.

Kỷ Hòa thực sự quá đẹp.

Đừng nói đến khán giả, ngay cả Hạ Phong và những thành viên trong đội cũng không thể rời mắt khỏi cô.

Hạ Phong đã từng chứng kiến những tác phẩm mà Kỷ Hòa tạo ra, từng bị tài năng của cô khiến cho bất ngờ. Nhưng anh không ngờ rằng, hiệu ứng của phần thân trên khi trình diễn lại còn ấn tượng hơn rất nhiều so với tưởng tượng ban đầu.

Người đẹp mà cậu chủ Hạ Phong từng gặp có thể không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm, nhưng Kỷ Hòa có một khí chất hoàn toàn khác biệt.

Cô không mang vẻ đẹp yếu đuối, mong manh thường thấy, mà là sự hòa quyện giữa nét quyến rũ và mạnh mẽ, vừa cởi mở, vừa tự tin, lại cuốn hút đến lạ kỳ.

Dương Vận đứng ở một bên, nhìn Hạ Phong chăm chú dõi theo Kỷ Hòa, trong lòng dâng lên sự ghen tị đến tột độ.

Từ khi tham gia "Rung Động Tuyệt Đối", danh tiếng của cô ta hoàn toàn sụp đổ.

Cô ta mất đi lượng lớn fan hâm mộ, hình ảnh trước công chúng cũng chẳng còn mấy thiện cảm.

Nhưng tại sao Kỷ Hòa lại có thể nổi bật hết lần này đến lần khác như vậy?

Rõ ràng trước đây, chẳng phải cô ta từng bị người người chán ghét hay sao?

Vậy mà bây giờ, lại như biến thành một con người hoàn toàn khác!

Sự ghen tức khiến lý trí của Dương Vận hoàn toàn bị che mờ.

Khi Kỷ Hòa bước đến gần, ánh mắt Dương Vận lóe lên một tia ác ý. Cô ta lặng lẽ duỗi chân ra—

"Roẹt!"

Chiếc váy dài kiêu sa của Kỷ Hòa bị giẫm mạnh, lập tức rách toạc một đường!

Dương Vận lập tức bày ra vẻ mặt áy náy, giọng nói cũng nhỏ nhẹ đầy vẻ vô tội:

"Ôi chết, tôi xin lỗi nhé. Tự dưng cô đi về phía tôi nên tôi không để ý..."

Câu nói đầy giả tạo này lập tức khiến bão bình luận dậy sóng.

"[Có ai thấy Dương Vận cố ý không vậy?]"

"[Thật sự á? Rõ ràng Kỷ Hòa đang biểu diễn, đi về hướng đó mà Dương Vận không tránh đường thì thôi, còn giẫm mạnh đến mức rách cả váy!]"

"[Không thể nào là cố ý được đâu. Sân khấu có hạn, chẳng may giẫm trúng thôi. Đừng có ghét chị gái nhà tôi quá rồi cái gì cũng quy chụp như thế.]"

"[Còn chối hả? Một cú giẫm vô tình mà lại làm rách được cả váy? Phải giẫm mạnh cỡ nào mới làm được vậy?]"

"[Thôi nào, có thể nào Dương Vận rời khỏi "Rung Động Tuyệt Đối" được không? Đi đâu cũng gây chuyện, chán ngán quá rồi.]"

Trong khi phần bình luận trên mạng đang rối loạn, thì trên sân khấu cũng trở nên hỗn loạn không kém.

Chiếc váy bị rách nát một mảng lớn, làm đôi chân của Kỷ Hòa lộ ra dưới ánh đèn.

Lương Nhất Hủ và Lương Điềm Điềm đứng ở phía xa, mặt mũi đầy lo lắng.

Hạ Phong nhíu mày, ánh mắt sắc bén trừng về phía Dương Vận, rồi quay sang hỏi Kỷ Hòa:

"Hay là chúng ta xuống sân khấu trước đi?"

Váy đã hỏng thế này, làm sao có thể tiếp tục được nữa?

Nhưng trái với dự đoán của mọi người, Kỷ Hòa chỉ bình tĩnh lắc đầu:

"Không cần."

Nực cười!

Dương Vận quá ngây thơ rồi.

Chỉ bằng chút trò mèo này mà cũng tưởng có thể cản trở cô sao?

Ngay trước ánh nhìn kinh ngạc của tất cả, Kỷ Hòa thản nhiên dùng một tay giữ chặt phần vải ở đùi, tay còn lại nắm lấy góc váy bị rách.

Sau đó, cô không hề do dự, kéo mạnh một cái—

"Xoẹt!"

Chiếc váy dài thướt tha phút chốc biến thành một chiếc váy ngắn đầy táo bạo!

Ánh đèn sân khấu rọi xuống đôi chân thon dài, trắng muốt và thẳng tắp của cô, khiến người ta không thể dời mắt.

Nhưng điểm thu hút nhất lại chính là hình xăm con rắn vàng quấn quanh bắp chân, từng đường nét tinh xảo và sống động như thể nó đang trườn bò trên làn da.

Sự quyến rũ vốn đã đầy mê hoặc của Kỷ Hòa, giờ đây lại càng tăng thêm vài phần bí ẩn và gợi cảm.

Khán giả bên dưới như bùng nổ—

"[Ôi trời ơi, chân của chị không phải là chân nữa! Đó là dòng nước xuân mềm mại bên bờ sông Seine!]"

"[Dài, trắng, thon, thẳng... Tôi muốn khóc mất thôi. Dáng người này là thế nào vậy? Hoàn hảo đến mức nào nữa đây?]"

"[Khoan đã... Thế mà cũng xoay chuyển được tình thế luôn á?]"

"[Đúng đó! Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ bối rối đến đờ người ra luôn! Vậy mà Kỷ Hòa lại có thể bình tĩnh xử lý ngay lập tức!]

"[Chưa kể hiệu ứng này còn quá tuyệt nữa! Nhìn như thể đây là một phần của thiết kế ban đầu vậy! Người không biết còn tưởng đây là phân đoạn đã lên kịch bản từ trước!]"

Sân khấu bùng nổ.

Bão bình luận bùng nổ.

Chỉ duy nhất một người không thể chấp nhận nổi cảnh tượng này—

Dương Vận choáng váng!

Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng, đến nước này rồi mà Kỷ Hòa vẫn có thể cứu vãn tình thế!

Cô ta đã cố tình giẫm hỏng váy của Kỷ Hòa, vốn định khiến cô ấy mất mặt ngay trên sân khấu.

Nhưng không ngờ, Kỷ Hòa lại nhân cơ hội đó, thẳng tay xé váy làm hai, biến tình huống bất ngờ thành điểm nhấn của màn trình diễn!

Chẳng phải như vậy là cô ta đã tự tay tạo cơ hội cho đối thủ hay sao?!

Dương Vận siết chặt tay, móng tay gần như bấm sâu vào lòng bàn tay.

Phổi của cô ta sắp nổ tung rồi!
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 331: Chương 331



Sau phần biểu diễn cá nhân, tất cả các đội bước vào màn trình diễn tập thể.

Bốn đội khách mời di chuyển theo những bước nhảy đã được ê-kíp chương trình biên đạo từ trước.

Trong lúc hai đội giao nhau, khi đi ngang qua Dương Vận, Kỷ Hòa bỗng khựng lại một chút.

Cô nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng.

"Mấy trò mèo của cô nên bớt lại đi. Vụng về quá đấy!"

Những người như Dương Vận—chuyên bày trò vặt vãnh không đúng chỗ—đáng lẽ Kỷ Hòa sẽ cho một bài học nhớ đời.

Nhưng khi nhìn sâu vào mắt Dương Vận, cô lại thấy một điều thú vị hơn—

Cô có thể nhìn thấy số mệnh của Dương Vận.

Ban đầu, cô ta vốn chỉ bị loại khỏi "Rung Động Tuyệt Đối".

Nhưng bây giờ…

Cái kết của cô ta lại còn thảm hại hơn rất nhiều.

Kỷ Hòa thoáng sững người.

Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, sao kết cục của Dương Vận lại tồi tệ đến mức này?

Chẳng lẽ cô ta còn dám làm chuyện gì quá đáng hơn nữa?

Nếu là người khác, có lẽ Kỷ Hòa sẽ cho họ một lời khuyên.

Nhưng nếu người tự đâm đầu vào chỗ chết là Dương Vận, thì Kỷ Hòa cảm thấy… không cần thiết.

Vậy nên, cô chẳng nói gì thêm.



Cuộc đối thoại giữa Kỷ Hòa và Dương Vận diễn ra ngay trước mặt Hạ Phong.

Anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Dương Vận cũng lạnh lùng không kém Kỷ Hòa.

Dương Vận cảm thấy chột dạ, bước chân lập tức rối loạn, vô tình giẫm mạnh lên chân Lâm Hiểu Thiên.

Chỉ một khoảnh khắc mất thăng bằng, cả đội họ lập tức trở thành điểm sáng—theo nghĩa tiêu cực.

Trong khi ba đội còn lại đều đang bước đi nhịp nhàng và đầy khí chất, thì đội của Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên lại loạn cả lên.

Bình luận dậy sóng ngay lập tức:

"Sao đội của Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên lại bước sai vậy?"

"Ôi, tôi thấy rồi! Là do Dương Vận giẫm trúng chân Lâm Hiểu Thiên!"

"Ơ… Lại là Dương Vận à? Tội nghiệp Lâm Hiểu Thiên, từ đầu chương trình đến giờ cứ bị cô ta kéo chân sau suốt."

"Nếu là tôi, chắc tôi phát điên với Dương Vận từ lâu rồi."

"Tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao Hạ Phong lại thích Dương Vận nhỉ? Hay là cậu chủ Hạ đã quen với những người bình thường rồi, nên muốn tìm ai đó 'bất thường' để thay đổi khẩu vị?"

Phiên bỏ phiếu cuối cùng diễn ra đầy gay cấn.

Mặc dù Kỷ Hòa không có kỹ năng catwalk chuyên nghiệp như Tần Trạm, nhưng phản ứng xuất sắc của cô trên sân khấu—đặc biệt là khoảnh khắc xé váy đầy táo bạo—đã khiến người xem kinh ngạc.

Nhờ vậy, số phiếu của đội cô bắt đầu tăng vọt.

Cho đến phút cuối cùng—

Đội của Kỷ Hòa và đội của Tần Trạm… bằng điểm nhau!

Cả hai đội đều giành được 27.696 phiếu, cùng đứng nhất!

Đứng thứ ba là đội song Lương, với 20.000 phiếu tròn trịa.

Và vị trí cuối cùng…

Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên.

Họ thậm chí còn không chạm nổi mốc 10.000 phiếu.

Lâm Hiểu Thiên nhìn kết quả, chỉ biết cười nhạt.

Cậu đã quá quen với việc đứng cuối rồi.

Chỉ cần còn chung đội với Dương Vận, thì đây là số phận không thể tránh khỏi.

Nhưng cậu cũng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với Dương Vận nữa.

Thế nên, không nói không rằng, cậu chen qua chỗ cô ta, thẳng thừng đi tìm Hạ Phong.

Cậu vỗ vai Hạ Phong, cười như không cười:

"Được đấy cậu chủ Hạ, gặp phải đối thủ mạnh như thầy Tần Trạm mà đội của các anh vẫn có thể ngang cơ được!"

Hạ Phong xòe tay, vẻ mặt vô tội:

"Đừng hỏi tôi. Tôi được gánh nguyên trận."

Cả mạng xã hội như vỡ òa trước kết quả hòa đầy bất ngờ này.

Nhưng trong khi ai nấy đều sững sờ, Kỷ Hòa vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

Thật ra mà nói, cô còn phải cảm ơn Dương Vận nữa là đằng khác.

Tần Trạm là một người mẫu chuyên nghiệp, được đào tạo bài bản từ phong thái, biểu cảm đến từng bước đi đều hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.

Đừng nói là người bình thường, ngay cả các minh tinh cũng khó mà so bì với anh ta.

Ngay từ đầu, Kỷ Hòa cũng không chắc rằng mình có thể đánh bại Tần Trạm.

Nhưng nhờ có Dương Vận, cục diện đã thay đổi.

Người xem không chỉ bị thu hút bởi nhan sắc của cô mà còn ấn tượng mạnh bởi khả năng phản ứng cực nhanh ngay trên sân khấu.

Và chính điều đó đã khiến kết quả bỏ phiếu nghiêng về cô, tạo nên một tỷ số hòa bất ngờ!

Bão bình luận lại nổ tung:

"[Tôi dám chắc Tần Trạm cũng không ngờ được kết quả này đâu!]"

"[Đúng vậy! Ai mà tưởng tượng nổi? Tần Trạm đáng lẽ phải giành chiến thắng tuyệt đối mới đúng chứ!]"

Nghiêm Tập, với bản tính hóng chuyện, lập tức chạy tới hỏi thẳng đương sự:

"Toàn cõi mạng đều đang xôn xao về kết quả này. Thầy Tần Trạm cảm thấy thế nào ạ?"

Tần Trạm thản nhiên đáp:

"Khả năng ứng phó với tình huống khẩn cấp cũng là một yếu tố quan trọng để trở thành một người mẫu xuất sắc. Tôi cho rằng cô Kỷ Hòa thực sự rất xuất sắc."

Lời nhận xét này vừa được thốt ra, ngay lập tức đã leo lên top hot search!

Nhưng giữa lúc mọi thứ đang thuận lợi, bỗng một tin tức khác xuất hiện, chen ngang giữa những lời khen ngợi:

"Kỷ Hòa kênh kiệu ở phim trường, thẳng tay tát Dương Vận một cái."

Một tin tức tiêu cực đầy bất ngờ!

Kỷ Hòa hoàn toàn không biết gì về hot search này.

Sau bữa tối, cô thoải mái nằm dài trên ghế sofa, vừa ăn dưa hấu vừa chờ đến giờ phát sóng trực tiếp.

Đệm ghế bên cạnh cô bỗng nhiên lún xuống, có người vừa ngồi xuống cạnh cô.

Quay đầu nhìn, thấy đó là Lương Nhất Hủ, Kỷ Hòa lập tức cảnh giác:

"Tôi không cần anh chuyển tiền đâu."

Lương Nhất Hủ nghẹn lời:

"..."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 332: Chương 332



Anh ta đỡ trán, giọng bất đắc dĩ:

"Đại sư Kỷ, tôi đâu có định chuyển tiền cho cô."

Kỷ Hòa lườm anh ta đầy nghi ngờ: "Thật không?"

"Thật! Tôi đến đây là vì chuyện khác."

Lương Nhất Hủ nghiêm túc hơn một chút, hạ giọng nói:

"Một người bạn của tôi gặp phải chuyện kỳ lạ. Tôi đã kể cho cậu ấy nghe về cô, nói rằng cô rất lợi hại, thế nên cậu ấy muốn nhờ cô xem thử giúp."

Kỷ Hòa liếc nhìn đồng hồ treo tường, còn khoảng một tiếng nữa mới đến giờ phát sóng trực tiếp.

Cô thản nhiên đáp: "Anh nói đi."

Lương Nhất Hủ do dự một chút, rồi hỏi:

"Đại sư Kỷ, cô biết La Dặc chứ?"

Kỷ Hòa gật đầu.

Tất nhiên là cô biết.

La Dặc là một minh tinh trẻ mới nổi gần đây, sở hữu vẻ ngoài điển trai, đáng yêu như cún con, khiến hàng nghìn cô gái đổ gục vì anh ta.

Lương Nhất Hủ chậm rãi nói tiếp:

"Cậu ấy là hậu bối của tôi, cũng là một người bạn khá thân. Nhưng cô có nhận ra không, dạo gần đây đã rất lâu rồi cậu ấy không xuất hiện trên màn ảnh?"

Thật ra, trước đây Kỷ Hòa không mấy để tâm đến tin tức trong giới giải trí, thế nên cô không hề biết về chuyện này.

Giờ nghe Lương Nhất Hủ nói, cô mới chú ý đến.

"Anh ta giải nghệ rồi à?"

Lương Nhất Hủ không trả lời ngay, thay vào đó anh ta lấy ra vài tấm ảnh từ trong túi áo, rồi đưa cho cô xem.

Trong ảnh là một ông cụ với mái tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nếp nhăn, dáng vẻ già nua rõ rệt.

Nhưng nếu nhìn kỹ, ngũ quan của ông ta lại có vài phần quen thuộc...

Rất giống La Dặc.

Kỷ Hòa cầm ảnh, nhìn chằm chằm một lúc, nhíu mày hỏi:

"Đây là ông nội của La Dặc?"

Lương Nhất Hủ hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu:

"Không. Đây chính là La Dặc."

Kỷ Hòa: "???"

Có vẻ áp lực trong giới giải trí ngày càng lớn thật.

Nhưng thôi, chỉ là nói đùa thôi.

Nghe Lương Nhất Hủ nói xong, Kỷ Hòa mới nghiêm túc xem xét bức ảnh anh ta đưa.

Lương Nhất Hủ chậm rãi kể: "Từ một tháng trước, La Dặc bắt đầu già đi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu ta từ một chàng trai trẻ trung, phong độ biến thành một ông già tám, chín chục tuổi. Tình trạng này khiến cậu ta không thể nào xuất hiện trước ống kính được nữa."

Anh ta dừng lại một chút, giọng điệu nghiêm trọng hơn: "Nhưng tốc độ lão hóa của người bình thường chắc chắn không thể nào nhanh đến vậy. Chỉ trong một tháng, cứ như cậu ta bị rút cạn sức sống vậy… Nên La Dặc muốn nhờ tôi hỏi cô xem, liệu có phải cậu ta bị vong theo không?"

Kỷ Hòa lắc đầu, nhẹ nhàng đặt bức ảnh trở lại bàn.

"Không phải vong, là cổ."

"Cổ?" Lương Nhất Hủ cau mày, rõ ràng từ này rất xa lạ với anh ta.

"Loại cổ này gọi là Thái Dương cổ, chia thành cổ đực và cổ cái. Cổ cái tồn tại trong cơ thể người hạ cổ, còn cổ đực lại nằm trong người La Dặc. Cổ đực sẽ hút sức sống từ La Dặc, rồi truyền sang cổ cái. Từ đó, sức sống ấy tiếp tục truyền sang cho người hạ cổ."

Cô ngừng một chút rồi tiếp tục: "Nói một cách đơn giản, loại cổ này lấy dương bổ âm. Người mang cổ đực sẽ ngày một già đi, trong khi người mang cổ cái sẽ ngày một trẻ trung, thậm chí có thể duy trì vẻ ngoài thanh xuân rất lâu."

Lương Nhất Hủ rùng mình: "Đáng sợ vậy sao?"

"Đúng. Nhưng cổ này muốn phát huy tác dụng thì phải thông qua đường ăn uống. La Dặc là minh tinh, chắc chắn cậu ta sẽ không tùy tiện dùng đồ của người lạ. Vậy nên, người hạ cổ rất có thể là người quen của cậu ta."

Lương Nhất Hủ thoáng trầm mặc. Một lúc sau, anh ta nhíu mày: "Nếu không thể tìm ra người hạ cổ thì sao?"

Kỷ Hòa cười nhạt: "Không cần tìm. Chỉ cần uống một ly rượu Hùng Hoàng, cổ trong cơ thể sẽ bị k*ch th*ch, hoảng loạn mà bò khắp nơi. Nếu cậu ta có thể chịu đựng đau đớn, dùng dao móc nó ra thì sẽ thoát khỏi tình trạng này."

Nghe vậy, Lương Nhất Hủ càng nhăn mặt: "Vậy còn người hạ cổ? Cứ để kẻ đó nhởn nhơ thế sao?"

"Không đâu." Kỷ Hòa lắc đầu. "Con cổ này đã khá già rồi, có thể thấy người hạ cổ đã sử dụng nó để hút sức sống của người khác suốt nhiều năm. Một khi cổ đực chết, cổ cái cũng chết theo. Không có nguồn năng lượng từ cổ cái, người hạ cổ sẽ nhanh chóng trở lại hình dạng vốn có."

Cô nói rất uyển chuyển.

Nhưng thực chất ý nghĩa đằng sau lại rất đơn giản: Kẻ đáng chết sẽ chết sớm thôi. Không cần lo lắng.

Lương Nhất Hủ chép miệng: "Vậy… chuyện này không cần đại sư Kỷ cô đích thân ra tay sao?"

Kỷ Hòa thản nhiên đáp: "Không cần. Tôi có đến cũng chỉ là đổi người cầm dao móc con cổ ra mà thôi. Chỉ cần La Dặc chịu đau được thì chẳng có gì đáng sợ cả."

"Được rồi."

Lương Nhất Hủ thở dài. Chỉ nghĩ đến cảnh phải tự tay móc một con cổ sống ra khỏi cơ thể thôi cũng đã thấy rợn người.

May mà ngày xưa anh ta chỉ gặp vong, chứ không phải thứ đáng sợ như Thái Dương cổ này.

Sau khi Lương Nhất Hủ truyền lại những lời của Kỷ Hòa cho La Dặc, không lâu sau, điện thoại của cô vang lên một tiếng "ting".

"Alipay đã nhận được 20.000 tệ."

Kỷ Hòa nhướng mày: "Không phải chỉ cần trả 2.000 tệ thôi sao?"

Lương Nhất Hủ nhún vai: "Tôi cũng nói với cậu ta rồi, nhưng La Dặc không chịu, cứ đòi chuyển 20.000 tệ. Tôi cũng chẳng cản nổi."

Kỷ Hòa: "…"

Quả nhiên, vật theo loài, người theo nhóm.

Người có thể làm bạn với ảnh đế Lương, ít nhất cũng phải thuộc dạng tầm cỡ nào đó.



Trò chuyện với Lương Nhất Hủ xong, Kỷ Hòa nhìn đồng hồ.

Sắp đến giờ livestream rồi.

Cô bước vào phòng, nhưng vừa mới mở màn hình lên đã thấy bão bình luận phủ kín khung chat.

[Chị ơi đừng buồn, chúng em mãi tin chị!]

[Huhu, chị ơi! Hot search đó chắc chắn là giả! Em cá trăm phần trăm là cái ả trà xanh bông sen trắng Dương Vận mua để bôi nhọ chị!]

[Đúng đó! Clip này là chuyện rất lâu về trước rồi, bây giờ tự dưng bị đào lại, rõ ràng có người cố ý kiếm chuyện!]

Kỷ Hòa: "?"

Cô hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Hot search gì cơ?"

Khung chat nổ tung, mọi người thi nhau giải thích.

Kỷ Hòa nhấn mở Weibo.

Trong top 5 hot search của giới giải trí, đã có đến ba mục liên quan đến cô.

Cô lướt xuống, tìm thấy chủ đề chính.

Bài đăng giật tít cực sốc:

"Sốc! Nữ minh tinh thay đổi hoàn toàn trong 'Rung Động Tuyệt Đối', ngoài đời lại là kẻ thích ra vẻ trịch thượng, ỷ thế h**p người?!"

Đi kèm là một đoạn clip.

Trong video, "Kỷ Hòa" đột nhiên giơ tay tát thẳng vào mặt Dương Vận, giọng điệu đầy khinh miệt:

"Chỉ dựa vào cô mà cũng xứng nói chuyện với tôi?"

Kỷ Hòa im lặng nhìn đoạn clip.

Cô không nhớ mình từng làm chuyện này.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 333: Chương 333



Ngay dưới đoạn clip, phần bình luận bùng nổ:

"? Tôi khóc rồi, có lẽ tôi đã nhìn nhầm hình tượng idol của mình. Trước đây xem 'Rung Động Tuyệt Đối', tôi còn rất thích Kỷ Hòa, không ngờ ngoài đời cô ấy lại là người như vậy."

"Bà phía trên nói chuyện kiểu gì thế? Yêu thích mà mong manh dễ vỡ vậy à? Tôi tin Kỷ Hòa! Chắc chắn đoạn clip này đã bị chỉnh sửa, có kẻ xấu cố tình cắt ghép để bôi nhọ chị nhà chúng tôi!"

"Fan Kỷ Hòa khỏi cần tẩy trắng, nhìn là biết clip này không phải ghép đâu!"

"Dù không phải cắt ghép thì cũng rõ ràng là quay lén. Ai mà biết được, có thể bị chỉnh sửa ác ý để cắt câu lấy nghĩa cũng nên."

"Cắt ghép ác ý? Nhưng để cắt ghép thì vẫn cần có tư liệu chứ? Chẳng lẽ cái bạt tai mà Kỷ Hòa tát Dương Vận trong clip cũng là giả sao?"

"Đúng vậy! Tôi còn nghe nói đoạn clip này được quay từ một năm trước… Lúc đó Kỷ Hòa vẫn còn là tiểu thư nhà họ Kỷ, tính tình ngang ngược, chẳng coi ai ra gì. Một người như thế làm ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ! Đừng vì bây giờ cô ta thể hiện tốt trong 'Rung Động Tuyệt Đối' mà quên mất bản chất thật của cô ta!"

"Ủa? Sao đột nhiên nhiều người nhảy vào bôi nhọ Kỷ Hòa vậy? Cho hỏi rốt cuộc chị Kỷ của tôi đụng chạm đến lợi ích của ai à?"

Cuộc tranh cãi giữa fan Kỷ Hòa và đám anti trở nên cực kỳ căng thẳng.

Khắp nơi gió tanh mưa máu, lời qua tiếng lại không ai chịu nhường ai.

Không những thế, một số người còn tràn thẳng vào phòng livestream của Kỷ Hòa.

Nhưng điều bất ngờ là…

Tại đây, fan Kỷ Hòa lại chiến đấu vô cùng mạnh mẽ!

Đám anti bị dội nước bọt tới mức chẳng dám hó hé thêm lời nào.

"Huhuhu chị ơi, đừng buồn nha! Dù có chuyện gì xảy ra, bọn em cũng luôn tin chị!"

"Đúng rồi! Kể cả cái đó là thật thì cũng chỉ là quá khứ thôi, bọn em yêu thích chị của hiện tại cơ!"

"Bà phía trên nói gì đấy? Chắc chắn đó là giả! Chị Kỷ của chúng ta không thể làm chuyện như vậy được!"

"Bởi vậy chị Kỷ ơi, rốt cuộc đoạn clip này có thật không?"

Kỷ Hòa nhìn thấy dòng bình luận này, khựng lại một chút rồi điềm nhiên nói:

"Là thật."

Bão bình luận: "?"

Không khí chết lặng trong giây lát.

Kỷ Hòa… cứ thế thừa nhận luôn sao?!

Cô có biết mình vừa nói gì không?!

Nếu cô không lên tiếng, fan của cô vẫn có thể tranh luận rằng clip này đã bị chỉnh sửa, cắt ghép có chủ đích.

Thế mà bây giờ, chính cô lại tự thừa nhận?

Cái này…

"Thấy chưa? Chính chủ đã xác nhận rồi! Fan Kỷ Hòa khỏi cần cố tẩy trắng nhé!"

"Bà chị này thành thật dữ! Hào phóng nhận luôn, tự nhiên tôi lại thấy có chút thích rồi đấy!"

Thật ra, Kỷ Hòa đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Đúng là chuyện trong clip đã xảy ra thật.

Còn vì sao lại như vậy thì cô không nhớ rõ.

Nhưng nếu sự thật đã diễn ra, vậy thì cứ thẳng thắn thừa nhận thôi.

Cô không thích nói dối.

Chỉ là, cô sẽ tìm thời gian để bói xem rốt cuộc chuyện này có ẩn tình gì không.

Nhưng nếu kết quả cho thấy nguyên chủ đúng là do tính tình nóng nảy mà ra tay thật…

Vậy thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Cô bình thản nói: "Chuyện này không quan trọng. Trước hết, chúng ta bói ba quẻ của hôm nay đã."

Bình luận lại bùng nổ:

"Buồn cười quá, xảy ra chuyện gì thì Kỷ Hòa cũng không quên bói quẻ."

"Tâm lý chị Kỷ vững thật đấy! Nếu tôi là cô ấy, giờ chắc tôi đã suy sụp lắm rồi. Nếu tôi có tâm trạng thế này, chắc kỳ thi cũng không lo phát huy thất thường nữa!"

"Cô bôi nhọ kệ cô, chị Kỷ của tôi vẫn tiếp tục bói quẻ như thường!"

Người nối mic đầu tiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Nhưng khi nhìn vào ấn đường của cô ấy, Kỷ Hòa thấy có luồng khí đen vẩn quanh – dấu hiệu của vận xui.

Cô hỏi: "Gần đây cô có phải liên tục gặp chuyện không thuận lợi không?"

Cô gái giật mình, gật đầu lia lịa:

"Đúng rồi! Ngày thường tôi cũng được tính là khá may mắn, vậy mà không hiểu sao dạo gần đây đen đủi liên tục!"

Cô gái tên là Lãnh Duyệt Nhiên, bắt đầu kể về những chuyện kỳ lạ mình gặp phải:

Hôm trước đi trên đường, một chậu hoa từ trên trời rơi xuống, suýt nữa đập trúng đầu cô.

Đi xử lý công việc, chỉ còn một lượt nữa đến cô thì nhân viên bất ngờ dựng bảng "ngừng làm việc".

Kể cả thi đại học, cô cũng chỉ thiếu đúng một điểm mà trượt môn một cách đáng tiếc.

Bình luận rôm rả:

"Haha, dù hơi thảm nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy buồn cười!"

"Bà phía trên cười cái gì vậy? Công đức mười năm của bà bay sạch rồi đấy!"

"Không sao, tôi cười trước, tối nay tôi sẽ gõ mõ điện tử chuộc lại công đức."

Lãnh Duyệt Nhiên thấy thế, tức tối hừ một tiếng.

"Mấy người đúng là không có lòng đồng cảm gì hết! Cười vui vẻ quá nhỉ!"

Nhưng rồi cô lại nghiêm túc nói:

"Nói trước nhé, chủ kênh, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, chắc chắn không làm gì sai cả. Vậy nên không thể có chuyện ma quỷ hay ai đó tìm tôi báo thù được. Tôi nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không hiểu tại sao dạo này mình lại xui xẻo như vậy. Chủ kênh có thể bói giúp tôi xem có manh mối gì không?"

Lãnh Duyệt Nhiên cẩn thận nhớ lại mọi chuyện gần đây.

Cuộc sống của cô hoàn toàn bình thường, không có gì bất thường cả.

Lẽ nào… thật sự chỉ là số mệnh của cô dạo này kém may mắn thôi sao?

Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào Lãnh Duyệt Nhiên, chậm rãi hỏi: "Có phải dạo gần đây cô đã đi xem một buổi concert không?"

Lãnh Duyệt Nhiên chớp mắt đầy kinh ngạc, rồi lập tức gật đầu: "Đúng!"

"Khu A, hàng năm, ghế số ba."

Lãnh Duyệt Nhiên sửng sốt, rồi phấn khích reo lên: "Đúng luôn! Trời ơi, chị bói chuẩn như thế sao? Thật sự lợi hại như lời đồn!"

Cô nàng hào hứng kể: "Thật ra, tôi cũng thấy mình may mắn lắm! Chỗ ngồi này là khu VIP đó! Ban đầu tôi đã đặt báo thức để giành vé, nhưng không biết sao báo thức lại không kêu. Khi tôi nhận ra thì đã trễ mất nửa tiếng. Theo lý mà nói, lúc đó vé chắc chắn đã hết sạch, thế nhưng tôi vẫn giành được một tấm! Đúng là vận may của tôi quá tốt mà!"

Bình luận bùng nổ:

"Má ơi, đỉnh vậy! Giành vé concert mà chậm một phút thôi là mất cơ hội rồi, đây còn trễ đến nửa tiếng mà vẫn có vé, quá khó tin!"

"Hơn nữa còn là khu A, chỗ tốt nhất luôn! Đây là số gì trời? Cô ấy là con cưng của vận mệnh à?"

"Cười xỉu! Phải chăng vì lúc trước cô ấy quá may mắn nên đã tiêu hết vận khí rồi không? Giờ mới đến thời kỳ xui xẻo?"

Thế nhưng, trong khi mọi người đang bàn tán, Kỷ Hòa chỉ bình thản nói: "Cô có từng nghĩ tại sao mình lại có thể giành được tấm vé đó không?"

Nụ cười trên môi Lãnh Duyệt Nhiên thoáng khựng lại. "Hả? Ý cô là sao? Chẳng lẽ còn có lý do nào khác à?"

"Có." Kỷ Hòa nhẹ giọng đáp. "Tấm vé đó được để lại cho cô."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 334: Chương 334



Bình luận tiếp tục bùng nổ:

"Hả? Ý gì đây? Đừng nói là có sao hạng A nào để ý chị gái này nên cố tình nhường vé cho chị ấy nha?"

"Ôi trời! Mùi drama nồng nặc! Chị ơi, chị xem concert của ai vậy? Đừng nói là idol nhà tôi nhé!"

"Mọi người đừng gọi chị gái nữa, gọi chị dâu đi là vừa! (Đầu chó)"

Kỷ Hòa liếc nhìn phần bình luận, im lặng vài giây rồi bất đắc dĩ lên tiếng: "Mọi người suy diễn nhiều quá rồi. Không phải nguyên nhân như các người nghĩ đâu."

Cô nhìn Lãnh Duyệt Nhiên, nói chậm rãi: "Lý do thật sự là vì bát tự của cô thuần âm."

Lãnh Duyệt Nhiên cau mày, vẫn chưa hiểu nổi. "Bát tự thuần âm thì sao? Chẳng lẽ vì thế mà tôi được chọn để mua vé?"

Kỷ Hòa gật đầu. "Người ca sĩ cô thích không tổ chức một buổi concert đơn giản. Từng chỗ ngồi trong buổi biểu diễn này đều được sắp xếp kỹ lưỡng. Khi khán giả mua vé, họ cần điền thông tin cá nhân. Dựa vào đó, những kẻ có ý đồ đã tính toán cung mệnh của từng người, chọn ra đối tượng phù hợp rồi bán vé cho họ. Khán giả cứ tưởng mình may mắn giành được vé, nhưng thực tế thì... chính họ mới là những người bị chọn."

Lãnh Duyệt Nhiên lạnh sống lưng. "Ý cô là… cả tôi và những khán giả khác đều bị sắp đặt?"

"Phải. Chỗ ngồi của cô là khu A, hàng năm, ghế số ba. Dựa vào vị trí này, tôi có thể suy đoán rằng không chỉ riêng cô, mà còn có đến chín mươi chín người khác cũng bị chọn. Tất cả đều có bát tự thuần âm hoặc thuần dương. Đây là những người được lựa chọn để tạo nên một pháp trận."

"Pháp trận?" Lãnh Duyệt Nhiên run giọng, răng khẽ va vào nhau. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

"Ừm. Đây là một pháp trận tà ác gọi là Hấp Vận trận. Nó được thiết lập để hút vận may từ những người có bát tự đặc biệt, rồi tích lũy lại để người khác sử dụng. Đây chính là lý do tại sao dạo gần đây cô liên tục gặp xui xẻo – vận may của cô đã bị cướp đi rồi."

Bình luận nhốn nháo:

"Đù má! Nghe mà nổi cả da gà!"

"Này không phải nội dung phim kinh dị à? Đi xem concert mà còn bị hút vận may? Quá đáng sợ!"

"Chị gái, tôi khuyên chị đổi idol đi!"

Lãnh Duyệt Nhiên siết chặt tay, vẫn chưa hết bàng hoàng. "Nhưng chuyện lớn như vậy, tại sao chẳng có ai phát hiện ra?"

"Vì họ không lấy quá nhiều vận khí từ mỗi người, chỉ rút một phần nhỏ thôi. Nhờ vậy mà không ai nhận ra mình đang bị tổn hại. Khi gặp chuyện xui xẻo, mọi người chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là số phận, mà không hề biết rằng... vận may cũng có thể bị người khác đánh cắp."

Lãnh Duyệt Nhiên lắc đầu, cố gắng phủ nhận: "Không... Tôi không tin anh ấy sẽ làm chuyện như vậy..."

"Cô là fan của anh ta, chắc cũng biết rõ sự nghiệp của anh ta từng dậm chân tại chỗ suốt nhiều năm. Nhưng nửa năm trước, anh ta bỗng nhiên nổi lên một cách thần kỳ. Trong giới giải trí có một câu nói: 'Nổi ít là do nâng đỡ, nổi nhiều là do số.' Anh ta không có số này, nên chỉ còn cách mượn vận may của người khác để đạt được. Cứ cách một khoảng thời gian, anh ta lại tổ chức concert, thực tế là để hấp thu vận may từ khán giả của mình."

Bình luận lập tức bùng nổ:

"Ai vậy? Chị nói mau đi! Tôi cần né ngay lập tức!"

"Đây chính là drama lớn của giới giải trí đó! Chị ơi, đừng che giấu nữa!"

Lãnh Duyệt Nhiên cắn môi, rõ ràng đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Kỷ Hòa nhẹ giọng nói: "Hiện tại chưa cần công khai tên anh ta, nếu không sẽ bứt dây động rừng. Cứ chờ đến buổi concert tiếp theo của anh ta đi... Lúc đó, tôi sẽ đích thân đến sửa pháp trận, trả lại toàn bộ vận may mà anh ta đã đánh cắp."

Lãnh Duyệt Nhiên khẽ thở dài: "Vậy sao... Nếu như thế, thì thật tốt quá."

Lúc này, chắc hẳn cô đang vô cùng khó xử.

Giận ư? Đương nhiên là giận. Thần tượng mà cô đã dốc lòng yêu thích bao năm, không ngờ lại là người như thế.

Không hỏi mà lấy, chẳng phải ăn cắp thì là gì...

Nhưng điều khiến cô buồn bực hơn cả là bản thân chỉ là một sinh viên nghèo, tiền bạc chẳng dư dả gì. Vì tấm vé concert đó, cô đã phải nhịn ăn, sống chật vật suốt nửa tháng trời chỉ để có thể được tận mắt nhìn thấy idol trên sân khấu. Cô cứ nghĩ rằng đó sẽ là một kỷ niệm đẹp đẽ, đáng nhớ suốt đời. Nào ngờ, kết quả lại trở thành một cơn ác mộng...

[Má ơi, rốt cuộc là minh tinh nào lại đạo đức suy đồi thế này? Xứng đáng làm thần tượng sao? Ai đoán thử xem hắn là ai nào?]

[Đoán không nổi luôn, chị gái giữ kín thông tin quá, mà trong giới này thì loại người như thế cũng đâu có hiếm. Nhưng mà trừ Kỷ Hòa ra thì còn ai nữa đây?]

[Ối dồi ôi, ghê tởm thật sự. Những kẻ này dựa vào tình yêu của fan để nổi tiếng, vậy mà lại phản bội lòng tin của họ? Loại này nên bị cấm hoạt động ngay lập tức!]

Kỷ Hòa không bày tỏ ý kiến, chỉ nhẹ nhàng nối mic với người tiếp theo.

Sau vài giây, màn hình hiện lên hình ảnh của hai chàng trai.

Một người tóc tai bù xù, dưới mắt thâm quầng, vừa nhìn đã biết là cú đêm chính hiệu. Người còn lại có vẻ tỉnh táo hơn, nhưng thần sắc cũng không quá tốt.

"Hai người cứ tự nhiên đi." Kỷ Hòa nói.

Người đầu tiên lên tiếng giới thiệu: "Chào chủ kênh! Tôi là Lý Hướng Quân, còn đây là bạn tôi, Tằng Thần. Chuyện là cậu ấy mất ngủ cả tháng nay rồi. Cứ nửa đêm là nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc đi tới đi lui trong phòng, có khi còn có người gọi tên cậu ấy nữa. Nên bọn tôi muốn nhờ cô xem thử rốt cuộc có chuyện gì..."

[Bạn anh gặp chuyện kỳ lạ mà sao anh kể tỉnh bơ thế?]

[Đúng đấy! Đây không phải là ví dụ điển hình của "thằng bạn tồi" hay sao? Hahaha.]

Lý Hướng Quân bật cười: "Tôi không phải bạn tồi nhé! Chỉ là tôi không tin chuyện ma quỷ thôi! Tôi nghĩ bạn tôi chỉ bị ác mộng, ngủ mơ rồi hoảng loạn, chứ làm gì có chuyện kỳ dị nào. Mà lạ thật đấy, tôi ngủ cùng phòng với cậu ta, sao tôi chẳng nghe thấy gì hết?"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 335: Chương 335



[Gì cơ? Hai anh ở chung phòng? Chậc chậc, hình như tôi phát hiện ra điều gì đó rồi...]

[Có khi nào quan hệ của hai người không chỉ dừng lại ở mức bạn bè không nhỉ?]

Lý Hướng Quân và Tằng Thần nhìn nhau, rồi đồng loạt ho sặc sụa.

"Bậy bạ! Sao tôi có thể thích một thằng con trai thối được chứ?" Lý Hướng Quân nhăn mặt.

Tằng Thần cũng vội vàng thanh minh: "Đừng hiểu lầm! Là do căn nhà này chỉ có một phòng ngủ, mà thuê căn lớn hơn thì bọn tôi không gánh nổi tiền nhà. Cả hai đều là sinh viên mới ra trường, đang cố gắng bám trụ ở thành phố S, kinh tế còn eo hẹp lắm."

[Hahaha, hóa ra không phải sức mạnh của tình yêu mà là sức mạnh của đồng tiền đã giữ hai anh lại bên nhau!]

[Đúng vậy! Mới ra trường nghèo lắm, tôi nhớ lương tháng đầu tiên của mình chỉ có hai nghìn rưỡi, đóng tiền thuê nhà xong chỉ còn đủ tiền ăn mì gói... Bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi mì gói thôi là tôi muốn nôn rồi.]

[Thời nay người trẻ khổ thật...]

Tằng Thần tiếp tục kể: "Lúc mới chuyển đến, mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng khoảng bốn, năm ngày sau, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Mỗi đêm, chỉ cần nhắm mắt là tôi lại nghe thấy tiếng giày cao gót lạch cạch trong phòng. Không chỉ vậy, còn có một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai tôi, hơi thở lạnh toát..."

Kỷ Hòa nghiêm túc hỏi: "Cô ta nói gì?"

Tằng Thần ngập ngừng, rồi giọng anh ta nhỏ dần: "...Cô ta gọi tôi là 'chồng'."

[...]

[Cười chết tôi mất, ban đầu cứ tưởng là truyện kinh dị, ai ngờ thành truyện hài vậy?]

[Được rồi, bạn anh nói vậy chứ tôi đây còn không tin nữa là. Không lẽ anh ế lâu quá rồi sinh ra ảo giác sao?]

Tằng Thần vội vàng phản bác: "Không thể nào! Chuyện này kéo dài cả tháng nay rồi, chẳng lẽ tôi bị ảo giác nguyên một tháng liền sao? Chắc chắn căn nhà này có vấn đề! Nhưng lạ ở chỗ, tại sao chỉ có tôi gặp chuyện này? Lý Hướng Quân ngủ ngay cạnh tôi, tại sao cậu ấy không nghe thấy gì hết?"

Nếu là người bình thường, gặp phải chuyện quái dị thế này chắc đã dọn đi từ lâu.

Nhưng Tằng Thần và Lý Hướng Quân đều là những người trẻ mới ra trường, kinh tế không dư dả. Căn nhà này là lựa chọn rẻ nhất mà họ tìm được, chỉ có tám trăm tệ một tháng.

Dù có hơi rùng rợn, nhưng để tiết kiệm tiền, họ vẫn cố chịu đựng.

Kỷ Hòa trầm ngâm. "Bói toán một lần hai nghìn tệ. Các cậu có muốn làm không?"

Giá này với họ mà nói đúng là đắt thật. Nhưng nếu có thể giải quyết dứt điểm vấn đề, thì xét về lâu dài, có lẽ vẫn đáng...

Kỷ Hòa im lặng một hồi, rồi chậm rãi hỏi:

"Có phải dạo gần đây anh nhận được một khoản tiền nào đó mà không rõ nguồn gốc không?"

Tằng Thần trố mắt: "Hả?"

Câu hỏi này... oan ức cho anh ta quá!

"Không hề có chuyện đó đâu! Chủ kênh, tôi là một công dân tốt, thu nhập duy nhất của tôi là chút tiền lương ít ỏi mà ông chủ bố thí hàng tháng. Tôi tuyệt đối không làm chuyện phạm pháp!"

Thấy Tằng Thần có vẻ kích động, Kỷ Hòa chỉ bình tĩnh giải thích:

"Tôi không nói đến tiền phạm pháp. Chỉ cần là số tiền anh nhận được mà không có lý do rõ ràng, bất kể ít hay nhiều, đều tính hết."

Tằng Thần lập tức mở ứng dụng chi tiêu trên điện thoại, chăm chú lướt xem:

"Chủ kênh, tháng trước tôi nhận lương xong là tiêu sạch rồi. Hoàn toàn không có khoản tiền nào tự dưng xuất hiện cả... Có khi nào cô bói sai không?"

Nhưng vừa dứt lời, anh ta bỗng khựng lại.

"À khoan... thật ra có một khoản."

Kỷ Hòa: "Là gì?"

"Chỉ là một đồng xu thôi. Tôi nhặt được nó trên đường, không nộp cho cảnh sát nên coi như có thêm một tệ."

Kỷ Hòa: "..."

"Không chỉ có vậy, còn khoản nào khác nữa không?"

Tằng Thần kiên quyết lắc đầu: "Hết rồi! Cô nhìn đây, trong lịch sử chi tiêu của tôi chỉ có nhiêu đây—"

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì Lý Hướng Quân bỗng vỗ vai anh ta một cái.

"Anh em, cậu còn nhớ lần trước cậu mời tôi đi ăn không? Hôm đó cậu nói bỗng dưng nhận được năm trăm tệ, thế là chúng ta kéo nhau ra nhà hàng, ăn uống phủ phê một trận."

Nghe vậy, Tằng Thần chợt vỗ trán. "Đúng nhỉ! Có chuyện này thật!"

Vì số tiền đó đến quá bất ngờ, lại bị tiêu sạch ngay trong ngày hôm đó nên anh ta hoàn toàn không ghi lại trong ứng dụng chi tiêu.

Kỷ Hòa gật đầu, hỏi tiếp: "Số tiền đó từ đâu ra?"

Lý Hướng Quân nhanh nhảu đáp thay: "À, tôi biết! Ông chủ của bạn tôi là một kẻ bủn xỉn, ngày nào cũng ép cậu ấy tăng ca nhưng chẳng bao giờ chịu trả tiền. Vậy mà lần đó không hiểu sao tự nhiên lại nổi lương tâm, phát hẳn năm trăm tệ. A Thần nhịn lâu quá nên quyết định ăn một bữa cho đã đời. Ngày hôm đó, hệ số Engel (*) của tụi tôi chắc chắn lên thẳng 100%!"

(*) Hệ số Engel: thể hiện mối quan hệ giữa thu nhập và chi tiêu cho nhu cầu tiêu dùng, đặc biệt là ăn uống.

Kỷ Hòa lại bình thản nói: "E là không phải đâu."

"?!"

Lý Hướng Quân ngớ người: "Nhưng chính A Thần đã nói vậy với tôi mà? Không lẽ còn giả sao? Đúng không bạn?"

Anh ta quay sang nhìn Tằng Thần, nhưng Tằng Thần chỉ cúi đầu, mím môi không nói.

Không khí bỗng trở nên kỳ lạ.

Mãi một lúc lâu sau, Tằng Thần mới cất giọng có chút áy náy:

"Xin lỗi, Hướng Quân. Tôi đã gạt cậu."

Lý Hướng Quân chớp mắt mấy cái. Phản ứng đầu tiên là tức giận.

"Má? Tên chủ tồi của cậu vẫn không chịu trả tiền tăng ca à? Đúng là đồ súc sinh!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 336: Chương 336



Phản ứng thứ hai, anh ta híp mắt lại nhìn bạn mình đầy nghi hoặc:

"Khoan đã... Nếu không phải tiền tăng ca, vậy năm trăm tệ đó cậu lấy đâu ra? Đừng nói với tôi là cậu đi móc túi người ta nhé!"

Nói xong, Lý Hướng Quân bắt đầu nhìn Tằng Thần từ đầu đến chân bằng ánh mắt đánh giá.

Tằng Thần: "..."

"Tôi giống loại người đó lắm hả?!"

Anh ta thở dài, rồi kể lại mọi chuyện.

Hôm đó là ngày thứ tư sau khi hai người dọn vào ở.

Trùng hợp là cuối tuần, Lý Hướng Quân ra ngoài đánh bài với bạn, để lại Tằng Thần một mình trong căn hộ.

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Tằng Thần quyết định tổng vệ sinh phòng ngủ một lượt.

Có một cái tủ quần áo cũ kỹ nằm trong góc phòng. Vì hai thằng đàn ông ở chung nên từ khi chuyển vào, họ chưa từng mở nó ra. Nhưng hôm đó đã dọn dẹp thì dĩ nhiên phải kiểm tra luôn.

Vừa mở tủ, Tằng Thần đã sững sờ.

Bên trong có một vật nhỏ vuông vức, được gấp bằng giấy đỏ.

Nhìn kỹ hơn, bên trong gói một xấp tiền—tổng cộng năm trăm tệ.

Phản ứng đầu tiên của Tằng Thần là mừng rỡ.

"Trời ạ, phát tài rồi!"

Anh ta đoán đây là tiền của người thuê trước bỏ quên. Nếu đã không có ai phát hiện thì rõ ràng, nó thuộc về mình rồi!

Giờ mà đem trả cho chủ nhà thì đúng là có lỗi với chính mình.

Thế là Tằng Thần âm thầm giữ số tiền đó lại, thậm chí còn không kể cho cả Lý Hướng Quân. Anh ta viện cớ đây là tiền tăng ca để hai người có thể thoải mái tận hưởng một bữa ăn xa xỉ.

Nói đến đây, Tằng Thần cúi đầu, trông có vẻ hơi chột dạ.

Anh ta vốn dĩ không muốn ai biết chuyện này.

Nhưng bây giờ thì hay rồi—tất cả mọi người đang xem livestream đều đã biết anh ta nhặt được tiền mà giấu làm của riêng!

Bão bình luận nổ ra ngay lập tức:

[Ơ kìa, vậy là đáng đời rồi còn gì! Tiền vốn không phải của anh ta, vậy mà lại tham lam giữ làm của riêng, gặp chuyện cũng là tự chuốc lấy thôi!]

[Ơ nhưng mà... tôi nói thật nhé, nếu tôi nhặt được năm trăm tệ trên đường, chắc cũng khó mà cưỡng lại lòng tham lắm. Tôi nghèo, tôi nói trước!]

[Công nhận, bình luận trên gắt quá! Nếu bà nhặt được năm trăm tệ, bà dám chắc mình không nổi chút lòng tham nào không?]

[Thật ra, chuyện này cũng là thường tình của con người thôi. Nói anh ta tư tưởng giác ngộ chưa cao thì đúng, nhưng bảo anh ta là người xấu thì hơi quá rồi.]

Tằng Thần nhìn màn hình, cười khổ.

Kỷ Hòa nghiêm túc nói: "Thật ra, tờ giấy đỏ kia không phải giấy đỏ bình thường đâu. Bên trên còn có chữ viết nữa."

Tằng Thần lập tức phản bác: "Không thể nào! Lúc nhìn thấy tờ giấy đỏ đó, tôi đã thấy kỳ lạ rồi! Ai lại dùng giấy đỏ để gói tiền chứ? Vì vậy tôi đã kiểm tra rất kỹ, nếu có chữ viết thì sao tôi lại không phát hiện ra được?"

Kỷ Hòa bình thản đáp: "Phải ngâm trong nước sạch thì những chữ đó mới hiện lên."

Nghe vậy, Tằng Thần hơi chột dạ, nhưng vẫn cố chấp hỏi: "Thế... trên đó viết gì?"

Kỷ Hòa nhìn thẳng vào anh ta, chậm rãi nói: "Đó là một tấm thiệp âm hôn. Anh lấy tấm thiệp này đồng nghĩa với việc anh đã đồng ý kết duyên âm với người ta."

Tằng Thần tròn mắt, toàn thân cứng đờ: "???"

Ngay cả việc trên giấy có chữ anh ta còn không biết, vậy mà bây giờ lại thành ra đã đồng ý kết duyên âm?

"Không thể nào! Ai đồng ý chứ? Tôi chỉ nhặt một tờ giấy thôi, sao lại thành ra đồng ý kết hôn?"

Kỷ Hòa thở dài: "Nhưng anh đã nhận của hồi môn của người ta rồi. Trên tấm thiệp đó có ghi rõ: nếu đã nhận của hồi môn thì coi như chấp thuận hôn sự."

Tằng Thần cứng họng, một lát sau mới cất giọng run rẩy: "... Của hồi môn gì chứ? Là năm trăm tệ kia sao?"

Kỷ Hòa lắc đầu: "Năm trăm tệ ít quá, chỉ đủ cho ăn xin thôi. Bây giờ ai kết hôn lại chỉ đưa có năm trăm tệ của hồi môn?"

Tằng Thần lắp bắp: "Vậy... vậy rốt cuộc là gì?"

Kỷ Hòa chậm rãi giải thích: "Quan trọng không phải số tiền nhiều hay ít, mà là ý nghĩa của nó. Anh đã nhận, tức là anh đã đồng ý."

Tằng Thần ôm đầu, mặt đầy vẻ tuyệt vọng: "Nhưng tôi đâu có biết chuyện này..."

Kỷ Hòa vẫn giữ giọng điệu bình thản nhưng vô cùng chắc chắn: "Vô ích thôi. Tấm thiệp đó có hiệu lực như một khế ước. Một khi anh đã nhận, tức là đã xác lập giao ước."

Anh ta ngừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: "Hơn nữa, đây là khế ước linh hồn. Kể cả anh có giận quá mà tự sát, sau khi đầu thai thành một con chó thì cũng vẫn sẽ bị cô ấy đeo bám."

Nghe vậy, Tằng Thần tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Cái này rõ ràng là vô đạo đức mà! Ai thấy tiền rơi trên đường lại không nhặt chứ?!"

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng hỏi: "Là ai? Rốt cuộc là ai để tờ giấy đỏ đó ở đây?!"

Kỷ Hòa thản nhiên trả lời: "Là chủ nhà của các anh để đó."

Tằng Thần chết sững: "Chủ nhà?!"

Kỷ Hòa gật đầu: "Nhưng xét theo logic thì ông ta không hề hại anh. Là tự anh nhặt tấm thiệp kia thôi."

Lý Hướng Quân đứng cạnh đột nhiên kéo nhẹ góc áo Tằng Thần, thấp giọng nói: "Chủ kênh nói vậy làm tôi nhớ ra một chuyện... Tôi từng nghe nói chủ nhà có một cô con gái, đang độ tuổi xuân thì nhưng đột ngột qua đời vì thức khuya làm việc. Hình như... hình như cô ấy chết ngay trong căn nhà này. Nếu không thì sao giá thuê nhà lại rẻ thế."

Tằng Thần tức đến nổ đom đóm mắt: "Cậu có biết chuyện này từ trước mà không nói cho tôi?!"

Lý Hướng Quân co rúm người lại, lí nhí đáp: "Này... này chẳng phải là vì sợ cậu hoảng sợ sao? Hơn nữa, dù có biết hay không thì chúng ta cũng vẫn phải thuê căn nhà này mà. Vậy chi bằng không nói để cậu khỏi bị áp lực tâm lý..."

Tằng Thần trợn mắt nhìn Lý Hướng Quân, hận không thể bóp cổ người anh em "tốt" của mình ngay lập tức.

Càng nghĩ càng thấy tức, Tằng Thần bật thốt lên: "Vậy là chủ nhà sợ con gái mình cô đơn dưới đó nên mới nghĩ ra cái trò quái gở này hả?!"

Kỷ Hòa thở dài: "Thật ra, không chỉ có tiền được gói trong giấy đỏ, mà còn có rất nhiều loại tiền 'tự nhiên xuất hiện' nhưng không thể tùy tiện lấy. Chẳng hạn như có những người già cố tình bỏ tiền trên đường để 'mua mạng' của người trẻ. Ai nhặt số tiền đó thì xem như đã đồng ý bán mạng."

Lý Hướng Quân giật mình: "Hả? Cái này quá xấu xa đi! Nhưng mà... có nhiều người đâu có biết họ đã vô tình rơi vào một giao dịch như vậy đâu?"

Kỷ Hòa nhún vai: "Vậy cũng chẳng làm gì được. Có rất nhiều người lợi dụng lòng tham của người khác để thực hiện những giao dịch vô đạo đức thế này."

Ngẫm lại, cách này đúng là cực kỳ khó đối phó. Về lý mà nói, họ không hề hại ai, vì tất cả đều do người ta tự nhặt tiền mà thôi.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 337: Chương 337



Tằng Thần tái mặt, giọng run run: "Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Tôi không muốn kết duyên âm đâu! Tôi còn chưa có bạn gái lần nào, cả tay con gái cũng chưa từng nắm, người duy nhất từng ngủ chung còn là đàn ông..."

Nói xong, anh ta quay sang liếc nhìn Lý Hướng Quân đầy ghét bỏ.

Lý Hướng Quân: "???"

Đến nước này rồi mà vẫn không quên sỉ vả anh ta sao?!

Kỷ Hòa thở dài: "Cách duy nhất bây giờ là lấy số tiền gấp đôi, bọc lại bằng tờ giấy đỏ kia, đặt lại chỗ cũ... Sau đó thành tâm đến cúng bái trước mộ cô ấy trong vòng một tháng, chân thành xin lỗi và cầu mong cô ấy buông tha."

“Hả? Tôi còn phải tự mình ra mộ cúng tế nữa à?” Tằng Thần co rúm người lại, ôm chặt lấy mình, giọng run run.

“Cô ta muốn kết âm hôn với tôi! Tôi trông đẹp trai như thế này, lỡ mà cô ta thích tôi, nhất quyết đòi cưới thì sao?”

Kỷ Hòa nhìn Tằng Thần, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô khẽ thở dài, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Anh soi gương đi.”

“...”

Bầu không khí yên lặng kéo dài vài giây.

[Ha ha ha, chị thật tàn nhẫn!]

[Cảm ơn, tôi đã cười đến đau bụng!]

[Vẻ mặt Tằng Thần chắc sắp nứt ra rồi!]

Nói đùa thì nói đùa, nhưng Kỷ Hòa vẫn nhẫn nại giải thích:

“Chuyện này không thể xảy ra đâu. Nếu thật sự muốn ép anh kết âm hôn, họ sẽ không dùng cách nhẹ nhàng như vậy.”

Cô liếc nhìn Tằng Thần, chậm rãi nói tiếp:

“Tham khảo vụ của Lương Nhất Hủ ấy. Nếu muốn ép người ta kết âm hôn, bọn họ sẽ trực tiếp trói người đi, bắt bái đường luôn.”

Tằng Thần rùng mình, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Chủ nhà hay con gái chủ nhà gì cũng chẳng lớn gan đến mức đó đâu.”

Nghe vậy, Tằng Thần mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cảm ơn rối rít rồi vội vàng thoát khỏi cuộc trò chuyện.

[Tằng Thần với Lý Hướng Quân đúng là xui tận mạng! Chỉ định tiết kiệm chút tiền thôi, ai ngờ bây giờ mất còn nhiều hơn!]

[Quả nhiên, những thứ quá rẻ quá tiện nghi thường đi kèm với rủi ro. Một căn nhà quá rẻ có khi vì trong đó từng có người chết đấy!]

[Thật ra, nếu Tằng Thần không tham lam như vậy, chắc chắn đã tránh được chuyện này.]

[Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phần lớn mọi người trong đời đều không cưỡng lại được lòng tham.]

[Được rồi, từ nay tôi cũng không dám nhặt tiền rơi ngoài đường nữa. Mạng tôi quan trọng hơn tiền nhiều lắm hu hu hu!]

Quẻ thứ ba.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ trung niên. Bà ấy dùng tạp dề lau tay, giọng nói mang theo âm hưởng địa phương.

“Cô gái trẻ, dạo gần đây ông nhà tôi gặp một chuyện kỳ lạ, muốn nhờ cô xem thử là có điềm gì không.”

Bà dừng một chút, rồi kể tiếp:

“Là thế này, chồng tôi rất thích câu cá. Ngày nào cũng đi khắp nơi với mấy ông bạn già, câu từ sáng tới tối. Tôi không thích ông ấy suốt ngày lêu lổng như vậy, nên thường xuyên mắng, còn cấm ông ấy đi câu. Ai ngờ, ông ấy ngoài mặt vâng dạ nhưng sau lưng vẫn lén lút đi câu cá như thường.”

Bà thở dài, chậm rãi kể tiếp:

“Ban ngày tôi quản chặt nên không đi được, thế là ông ấy chuyển sang câu đêm. Một mình xách thùng nước với cần câu, mò mẫm đi đến mấy chỗ hoang vắng. Nhưng lần này thì xảy ra chuyện...”

Đêm đó, ông Hồ lại len lén vác cần đi câu như thường lệ.

Những chỗ gần nhà không thể đến được, vì bà vợ ông quá quen thuộc đường đi nước bước. Chỉ cần phát hiện ông vắng nhà, bà sẽ ngay lập tức chạy ra mấy cái ao, cái hồ gần đây để tóm cổ ông về.

“Không được, phải đi xa hơn một chút, thế mới an toàn!”

Nghĩ vậy, ông Hồ cười đắc ý, cảm thấy mình đúng là quá thông minh.

Một cơn gió đêm thổi qua, khiến ông bất giác rùng mình. Da gà da vịt đồng loạt nổi lên.

“Lạ nhỉ? Sao lạnh thế này?”

Ông lẩm bẩm, xoa xoa cánh tay. Rõ ràng ông mặc áo khá dày mà.

Nhưng bây giờ mà quay về thì phí công quá. Mất bao nhiêu công sức chuồn ra ngoài, chưa câu được con cá nào mà về thì khác nào tự dâng đầu vào thớt cho bà vợ mắng!

Nghĩ thế, ông tiếp tục lầm lũi đi đến một cái hồ nước vắng vẻ, chọn một góc ngồi xuống.

Ban ngày trời nắng gắt, câu cá dễ bị cảm nắng, đen da, còn mệt. Buổi tối mát mẻ hơn nhiều.

Có điều, câu đêm thì ánh sáng kém, khó nhìn mặt nước. Mà đã câu đêm thì không được bật đèn, cá mà thấy sáng là chạy mất.

Ông Hồ rất rành quy tắc này.

Lúc nào cũng phải chờ đến khi cá mắc câu, giãy giụa đến kiệt sức rồi mới bật đèn lên soi.

Đó cũng là lý do mấy người câu đêm thường đi theo nhóm hai ba người. Nhưng xui cho ông Hồ, ông bạn đi cùng bữa nay bị vợ gọi về quét dọn nhà cửa, thế là chỉ còn mình ông bơ vơ bên bờ hồ.

Một mình, giữa màn đêm tĩnh mịch.

Gió lành lạnh, nước tối như mực.

Không biết tại sao, ông Hồ bỗng thấy sống lưng ớn lạnh.

“Đúng là... câu cá lâu quá nên tự dọa mình rồi!”

Ông lắc đầu, tự tát nhẹ vào má để giữ tỉnh táo.

Đêm nay, vận may của ông Hồ không tốt. Hai giờ liền, ông ngồi bên bờ hồ, cần câu nhấp nhô trên mặt nước, nhưng chiến lợi phẩm chỉ toàn là cá con bé xíu hoặc rác rưởi trôi nổi.

Ông Hồ bắt đầu sốt ruột.

Bình thường, ông đã phải lén lút đi câu để tránh bị vợ cằn nhằn, nay còn chẳng bắt được gì, về nhà thế nào cũng bị mắng cho một trận. Nghĩ vậy, ông cắn răng quyết định:

"Hôm nay không câu được con nào ra hồn, tôi nhất quyết không về!"

Thế là ông tiếp tục tiêu hao sức lực ở đây.

Đêm khuya tĩnh mịch, màn nước lặng yên như tờ, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Mi mắt ông Hồ bắt đầu trĩu xuống, cơn buồn ngủ kéo đến...

Bỗng dưng—

Cần câu trong tay khẽ rung lên.

Tiếp đó, đầu cần câu bỗng chìm xuống mạnh đến mức suýt kéo cả ông Hồ về phía trước!

"Có cá cắn câu rồi!"

Cảm nhận được sức nặng trên dây câu, mắt ông sáng rỡ. Với lực kéo như thế này, chắc chắn phải là một con cá cực lớn! Cơn buồn ngủ lập tức bay biến, ông nắm chặt cần, cơ bắp căng lên, dồn sức ghì lại.

Nhưng con cá này khỏe quá! Nó không hề giãy giụa một cách cuống cuồng như những con cá khác mà cứ thong thả kéo ông đi vòng vòng quanh bờ hồ, như thể cố tình dẫn dụ ông di chuyển.

Ông Hồ cắn răng kéo lại. Cứ thế giằng co hồi lâu, tay ông bắt đầu run lên vì mỏi. Lạ lùng thay, sức lực của con cá này dường như vô tận, chẳng hề có dấu hiệu đuối sức.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng lực kéo cũng yếu đi đôi chút. Ông Hồ nhân cơ hội, chộp lấy đèn pin, định bật sáng để soi xem rốt cuộc đã câu được thứ gì.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 338: Chương 338



Nhưng ông cũng biết rõ, chính khoảnh khắc này là nguy hiểm nhất. Những con cá lớn thường hoảng sợ khi gặp ánh sáng mạnh, có khi sẽ lao thẳng vào ông để giãy thoát.

Ông hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó.

Chụt!

Đèn pin bật sáng.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Sợi dây câu vốn căng cứng bỗng dưng mềm nhũn.

Bất ngờ không kịp phản ứng, ông Hồ mất thăng bằng, ngã ngồi phịch xuống đất.

Lưỡi câu rỗng tuếch.

Không có cá.

Ông Hồ ngẩn người. Cá chạy rồi sao?

Ông cau mày, đưa đèn pin lại gần để nhìn rõ hơn...

Trong ánh sáng vàng vọt, trên lưỡi câu lơ lửng một thứ gì đó...

Là tóc.

Một búi tóc dài, đen nhánh, dính nước, vẫn còn đang nhỏ giọt xuống đất.

Tay ông Hồ khẽ run lên.

Làm sao trong hồ nước này lại có một nắm tóc lớn như vậy?

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu: "Có lẽ ai đó tắm gội bên bờ hồ, tóc rụng xuống nước rồi vướng vào dây câu."

Ông gắng sức trấn an mình. Nhưng đúng lúc ấy—

Một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai.

Ông Hồ giật bắn mình.

Giọng nói của một người phụ nữ.

"...Tôi đau quá..."

Sống lưng ông lạnh toát.

Cả người đông cứng lại.

Giọng nói ấy yếu ớt, thê lương, vang vọng giữa đêm khuya. Ban đầu, nó dường như phát ra từ giữa hồ nước, nhưng chỉ chớp mắt đã áp sát bên tai ông.

"Đau... Tôi đau quá..."

Giọng nói xa xăm như thể vọng về từ một nơi rất xa, nhưng đồng thời cũng như ngay sát bên.

Ông Hồ không chịu nổi nữa.

"Aaaa!"

Ông hét to một tiếng, quăng cả cần câu, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà.

Vừa về đến nơi, ông Hồ lập tức phát sốt cao. Cả đêm ông mê sảng, lầm bầm nói mớ, miệng lặp đi lặp lại một câu:

"Nữ quỷ... nữ quỷ kia không tha cho tôi... Cô ta vẫn đang tìm tôi..."

Vợ ông sợ xanh mặt, nhưng suốt cả đêm canh bên giường cũng chẳng thấy gì khác thường.

Sáng hôm sau, bà vội vã tìm đến Kỷ Hòa, lo lắng hỏi:

"Cô gái, cô xem chồng tôi có phải trúng tà rồi không? Nửa đêm cứ nói nghe thấy giọng nữ quỷ, tôi canh bên cạnh mà chẳng nghe thấy gì cả!"

Kỷ Hòa điềm nhiên đáp:

"Ông ấy không bị trúng tà đâu. Chẳng qua là do quá hoảng sợ, tâm lý bị ám ảnh, thành ra sinh bệnh, lại thêm việc ác mộng quấy nhiễu, có khi không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật."

Người phụ nữ trung niên nhíu mày:

"Nhưng... giọng nói đó là sao? Không thể tự nhiên mà nghe thấy được..."

Kỷ Hòa thản nhiên trả lời:

"Không có gì to tát cả. Dưới đáy hồ có một người chết mà thôi."

Không khí trong phòng chợt đông cứng.

Bình luận bùng nổ.

[Cái gì mà ‘không có gì to tát’? Dưới hồ có người chết kìa!]

[Hết hồn! Đây là phim kinh dị hay gì?!]

Người phụ nữ trung niên cũng trợn tròn mắt:

"Cái này... cái này sao có thể không phải chuyện lớn? Ai chết ở đó? Tại sao lại có người chết dưới hồ?"

Kỷ Hòa bình thản kể:

"Cô gái đó trượt chân rơi xuống hồ nửa năm trước. Không ai phát hiện ra. Cô ấy chết đuối trong nước, thi thể bị rong rêu quấn quanh, không thể nổi lên. Cá và vi sinh vật ngày ngày g*m c*n, dần dần cơ thể cô ấy rã ra. Cô ấy rất đau đớn, nên vẫn không ngừng than đau."

Người phụ nữ trung niên sững sờ. Không biết nên nói gì.

“Tại sao lại muốn hại ông nhà tôi? Rõ ràng cô ấy chết đuối không phải do chúng tôi gây ra mà!”

Kỷ Hòa bình tĩnh đáp: “Tôi đã nói rồi, ông nhà bà không bị trúng tà. Nếu nữ quỷ kia thực sự muốn lấy mạng ông ấy, ông ấy có thể sống yên ổn đến bây giờ sao? Cô ấy chỉ muốn ông ấy chú ý đến mình, để ông ấy biết rằng dưới nước có thi thể. Cô ấy muốn được vớt lên, muốn có một chỗ chôn cất tử tế.”

Người phụ nữ ngẩn ra, không biết nên nói gì.

“Bà về nói lại với ông nhà mình. Khi biết được chân tướng, ông ấy sẽ không còn sợ hãi nữa, cũng không gặp ác mộng mỗi đêm.” Kỷ Hòa dừng một chút rồi nói tiếp, “Về phần thỉnh cầu của cô ấy, nếu có thể, ông bà hãy giúp một tay. Đây cũng là một việc thiện, sau này ắt sẽ được báo đáp.”

Buổi phát trực tiếp kết thúc, Kỷ Hòa cảm thấy hơi đói.

Cô mở ứng dụng đặt đồ ăn, gọi một bát bún ốc nóng hổi. Lần này cô còn xa xỉ hơn, đặt thêm cả một quả trứng rán và một quả trứng chần.

Thế giới này thực sự có nhiều điều tốt đẹp mà thế giới trước của cô không có, ví dụ như dịch vụ giao đồ ăn.

Cô không cần ra ngoài, chỉ việc đặt hàng, rồi một lát sau đã có đồ ăn mang đến tận cửa.

Nhìn thông báo "Đã giao hàng", Kỷ Hòa vui vẻ đi ra lấy bún ốc mà cô mong chờ bấy lâu.

Thế nhưng, vừa mở cửa, cô liền sững người.

Ngoài cửa không chỉ có túi đồ ăn, mà còn có một người đang đứng đó.

Tiểu Nguyên.

Cô trợ lý của Dương Vận.

Nhìn thấy Kỷ Hòa, Tiểu Nguyên hơi bối rối, cố tỏ vẻ như vô tình đi ngang qua.

Nhưng diễn xuất quá kém.

Đã trễ thế này, cô ấy còn quanh quẩn trước cửa phòng mình làm gì?

Tiểu Nguyên cũng không muốn làm vậy.

Nhưng Dương Vận đã ép cô ấy phải theo dõi Kỷ Hòa mọi lúc. Nếu phát hiện được bất cứ điều gì có thể bôi nhọ, phải lập tức chụp lại làm bằng chứng.

Cô ta còn dọa nạt rằng nếu không làm theo, lập tức sẽ sa thải cô ấy.

Tiểu Nguyên chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp chưa lâu, vất vả lắm mới xin được công việc trợ lý này.

Làm sao cô ấy dám cãi lời Dương Vận?

Nhưng trong thâm tâm, cô ấy cảm thấy Dương Vận thực sự quá đáng.

Kỷ Hòa chẳng làm gì cô ta, chỉ muốn hoàn thành công việc của mình. Vậy mà cô ta vẫn nhắm vào Kỷ Hòa khắp nơi, nhất quyết không chịu buông tha.

Tiểu Nguyên không thích chuyện này chút nào, nhưng lại không có dũng khí từ chối.

Thế nên, cô ấy chỉ có thể giả vờ đi tới đi lui trước cửa, qua loa đối phó.

Kỷ Hòa không phải người ngốc.

Thấy Tiểu Nguyên quanh quẩn mãi không đi, cô cũng đoán được phần nào lý do.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 339: Chương 339



Cô nhìn Tiểu Nguyên từ trên xuống dưới.

Gương mặt cô ấy vẫn còn nét non nớt.

Ánh mắt cũng không có ác ý.

“Đã gần mười một giờ rồi, sao cô không đi nghỉ?”

Tiểu Nguyên giật mình, vội vàng cười gượng: “Tôi đi ngay đây.”

Kỷ Hòa gật đầu, rồi bỗng nhiên dặn: “Mười một giờ tám phút, gọi điện về nhà đi.”

Tiểu Nguyên sững sờ.

“Hả?”

Cô ấy không hiểu, tại sao Kỷ Hòa lại nói như vậy?

Hơn nữa, thời gian còn chính xác đến từng phút như thế?

Tại sao lại phải gọi điện thoại về nhà vào đúng thời điểm đó?

Chẳng lẽ...

Kỷ Hòa đã phát hiện cô ấy đứng đây theo dõi, nên cố tình trêu đùa một chút?

Tiểu Nguyên không khỏi nghi ngờ.

Nhưng Kỷ Hòa không giải thích gì thêm.

Cô vòng qua Tiểu Nguyên, nhẹ nhàng bước ra ngoài, đi lấy bún ốc của mình.

Tiểu Nguyên đang nằm trên giường thì điện thoại bỗng rung lên.

Là tin nhắn của Dương Vận.

"Trễ thế này rồi, Kỷ Hòa còn đi ra ngoài làm gì? Hay là hẹn hò với anh chàng nào đó?"

Từ cửa sổ tầng trên, Dương Vận có thể nhìn thấy Kỷ Hòa rời khỏi khách sạn.

"Cô ta không còn là thiên kim nhà họ Kỷ nữa, vậy mà vẫn vênh váo như thế. Không chừng có ai đó chống lưng nên mới dám ngang ngược!"

Đọc tin nhắn, Tiểu Nguyên chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô tưởng ai cũng giống mình chắc?

Tuy Kỷ Hòa là minh tinh, nhưng đối xử với nhân viên rất hòa nhã, chẳng bao giờ tỏ ra kiêu căng. Nếu so sánh, ấn tượng của Tiểu Nguyên về Kỷ Hòa còn tốt hơn nhiều so với Dương Vận.

Chẳng qua vì miếng cơm manh áo, cô đành phải bám theo hầu hạ Dương Vận mà thôi.

Tiểu Nguyên nhắn lại: "Chị ấy chỉ ra ngoài lấy đồ ăn thôi."

Cô còn tiện thể dặn dò: "Chị ngủ sớm đi, đừng cứ nhìn chằm chằm ra cửa sổ làm gì."

Bên kia Dương Vận trầm mặc vài giây, sau đó gửi lại một chữ đầy ẩn ý: "...".

Hừ, lần này không bắt được nhược điểm, nhưng rồi cũng sẽ có ngày cô ta sơ suất thôi. Người thường xuyên lảng vảng trên đường, sớm muộn gì cũng có lần giẫm phải vũng nước bẩn.

"Được rồi, cô về đi. Ngày mai tiếp tục theo dõi."

Có được "chỉ thị" như vậy, Tiểu Nguyên cũng không cần phải lảng vảng gần phòng Kỷ Hòa nữa.

Cô trở về phòng mình, nằm lên giường, nhưng dù có trở mình thế nào cũng không ngủ được.

Haizz...

Dương Vận mà được một nửa tính cách của Kỷ Hòa thì chắc cũng chẳng ai phải chịu khổ như thế này.

Nghĩ đến đây, lời nói của Kỷ Hòa bỗng hiện lên trong đầu cô.

Thôi kệ.

Cũng lâu lắm rồi cô chưa gọi về nhà.

Cầm điện thoại lên, Tiểu Nguyên bấm số gọi về.

Mẹ cô bắt máy rất nhanh.

Hai mẹ con trò chuyện vài câu, sau đó Tiểu Nguyên hỏi: "Bố đâu rồi ạ?"

"Bố con ở trong phòng xem bóng đá. Con cũng biết tính ông ấy rồi đó, hễ xem là không thích bị quấy rầy, mẹ cũng lười tìm."

Tiểu Nguyên cười: "Mẹ gọi bố đi, con lâu rồi chưa nói chuyện với ông ấy."

Mẹ cô bất đắc dĩ: "Được rồi, con gọi về là tốt rồi. Chờ mẹ đi gọi bố con."

Nói xong, bà cầm điện thoại, đi đến cửa phòng.

"Ông nó, ông nó, con gái gọi này—"

Lời còn chưa dứt, chợt vang lên một tiếng thét kinh hoàng!

Tiểu Nguyên giật mình: "Mẹ! Sao thế?!"

"Bố con... bố con ngất rồi!"

Mẹ cô hoảng loạn.

Tiểu Nguyên lập tức trấn tĩnh: "Mẹ đừng lo! Con gọi cấp cứu ngay!"

Nói xong, cô vội bấm số gọi xe cứu thương.

Bố cô ngất xỉu?

Cô vô thức liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Kim đồng hồ dừng lại đúng 11 giờ 08 phút.

... Không sai một giây.

Lời Kỷ Hòa nói... hoàn toàn chính xác.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

La Dặc cầm điện thoại, trán rịn mồ hôi.

Là tin nhắn từ Lương Nhất Hủ:

— "Người hạ cổ là kẻ ở rất gần cậu."

Ngón tay anh ta siết chặt.

Kẻ đó... là người ngay bên cạnh mình sao?

Chuyện này còn đáng sợ hơn cả việc bị hạ cổ.

Rốt cuộc ai muốn hại anh ta?!

Trong lúc La Dặc còn đang suy nghĩ miên man, cửa phòng mở ra.

Là Trịnh Thiến.

Bạn gái của anh ta.

Dù không hoạt động trong giới giải trí, nhưng Trịnh Thiến có nhan sắc chẳng thua kém minh tinh nào.

Mỗi lần ra đường, cô ta đều được săn đón, thường xuyên có người đưa danh thiếp mời vào showbiz.

Nhưng không hiểu vì sao, cô ta chưa bao giờ có ý định gia nhập giới này.

Thấy vẻ mặt La Dặc u sầu, Trịnh Thiến ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta:

"Anh yêu, anh vẫn còn lo lắng về chuyện khuôn mặt sao?"

La Dặc thở dài, gật đầu:

"Đúng vậy."

Làm sao anh ta có thể không lo lắng được chứ?

Một ngôi sao như anh ta, chẳng phải nhờ vào gương mặt này để kiếm sống sao?

Thế mà bây giờ, khuôn mặt anh ta biến dạng đến mức không thể nhận ra, sự nghiệp cũng xem như hoàn toàn bị hủy hoại.

Trịnh Thiến siết chặt tay anh ta, giọng dịu dàng đầy an ủi:

"Anh đừng lo lắng, em sẽ không rời bỏ anh đâu."

La Dặc nhìn cô ta, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp:

"Anh không chỉ lo lắng vì chuyện đó... Anh thực sự muốn lấy lại gương mặt ban đầu của mình."

Ngừng một chút, anh ta thấp giọng nói tiếp:

"Anh nghe nói có một vị đại sư rất cao tay. Anh đã nhờ người tìm cô ấy để xem thử..."

Anh ta vốn chỉ muốn chia sẻ chuyện gần đây với bạn gái.

Nhưng không ngờ, Trịnh Thiến lại lập tức cắt ngang, truy hỏi:

"Kết quả thế nào?"

Cô ta chưa bao giờ tỏ ra nôn nóng như vậy, giọng điệu có chút gấp gáp.

La Dặc sững người. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác cảnh giác không tên.

Vị đại sư kia từng nói, người hạ cổ cho anh ta chính là kẻ thân cận bên cạnh.

Trước đây, anh ta chưa từng nghi ngờ Trịnh Thiến.

Nhưng bây giờ...

Anh ta không thể không suy nghĩ lại.

Dù đó có là bạn gái của mình đi chăng nữa, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Nghĩ vậy, anh ta quyết định giấu đi sự thật, đổi lời:

"Vị đại sư kia cũng không nhìn ra điều gì. Bà ấy bảo anh nên tìm một người cao tay hơn."

Trịnh Thiến dường như thở phào một hơi, khóe môi khẽ cong lên:

"Em đã nói rồi, đám đại sư đó toàn là kẻ lừa đảo."

La Dặc không nói gì nữa.

Trịnh Thiến tưởng rằng chủ đề này đã kết thúc.

Nhưng đúng lúc ấy, cô ta đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kì lạ.

Cô ta lập tức quay sang, trông thấy La Dặc đang cầm ly nước, từ tốn nhấp một ngụm.

Một dự cảm xấu ập đến.

Cô ta đè nén bất an, cố giữ giọng bình tĩnh:

"Anh đang uống gì vậy?"

La Dặc đặt ly nước xuống, ánh mắt dửng dưng:

"Rượu Hùng Hoàng."

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Trịnh Thiến trắng bệch:

"Sao anh lại uống thứ đó?"

La Dặc cười nhạt:

"Tự nhiên muốn uống. Không được sao?"

"Không được!"

Giọng Trịnh Thiến đột nhiên cao hơn, mang theo sự hoảng loạn rõ rệt.

Cô ta lập tức nhào tới, muốn giật lấy ly nước trong tay anh ta.

Trông cô ta có vẻ mảnh mai, nhưng sức lực lại mạnh đến đáng sợ.

Cốc nước bị hất đổ, rượu văng tung tóe.
 
Back
Top