Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 320: Chương 320



Bên này, đạo diễn Nghiêm đã bắt tay vào nhiệm vụ đánh thức các khách mời nam một cách vô cùng tàn nhẫn.

Dĩ nhiên, với mấy tên đàn ông, anh chẳng có chút thương xót nào hết.

Nghiêm Tập hùng hổ đẩy cửa xông vào từng phòng, theo sau là đội quay phim.

"Dậy mau! Dậy ngay! Nhiệm vụ mới đã bắt đầu rồi!"

Giọng anh vang như chuông, khiến ai đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng.

Trong ba khách mời nam, Tần Trạm và Lương Nhất Hủ có tướng ngủ khá đàng hoàng.

Nhưng đáng cười nhất phải kể đến Lâm Hiểu Thiên.

Khi Nghiêm Tập và nhóm quay phim xông vào, cậu ta đang co một chân trên giường, chân còn lại vắt vẻo bên mép.

Hai tay dang rộng, cả người nằm ngửa như một con rùa bị lật bụng.

Bão bình luận lập tức bùng nổ.

"Cười xỉu! Không ngờ Lâm Hiểu Thiên lại có tư thế ngủ bá đạo thế này!"

"Anh ấy lúc nào cũng tỏ ra ngại ngùng trên sóng, ai ngờ ngoài đời lại nằm ngủ như con sao biển hahahaha!"

"Mấy người không hiểu rồi! Đây gọi là hiệu ứng tương phản! Tôi ôm chồng tôi chạy trước đây!"

"Huhuhu tiếc quá! Tôi cũng muốn thấy bộ dạng lúc ngủ của Kỷ Hòa! Muốn trải nghiệm góc nhìn bạn trai của chị ấy!"

"+1! Bình thường chị Kỷ lạnh lùng lắm, muốn xem thử lúc mới thức dậy trông sẽ thế nào!"

"Chị Kỷ nói: Xin lỗi em, chị dậy từ năm giờ sáng và chạy được ba vòng rồi."

Trong khi đó, Lương Nhất Hủ dù vừa thức dậy nhưng vẫn giữ nguyên vẻ ngoài chỉn chu.

"Không hổ danh ảnh đế! Đúng là người đẹp thì không cần trang điểm cũng chẳng khác gì lúc lên hình."

Ba khách mời nam bị lôi dậy ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa phòng khách, mặt mũi tràn đầy oán hận.

Bọn họ đồng loạt nhìn đạo diễn Nghiêm với ánh mắt lên án.

"Đạo diễn Nghiêm, anh không phải con người! Tại sao bắt chúng tôi dậy sớm như thế?"

Nhưng khi vừa thấy Kỷ Hòa đi vào, cả ba bỗng nhiên sững sờ.

Khoan đã…

"Không phải anh bảo khách mời nam phải đi đánh thức khách mời nữ sao?" Tần Trạm khó hiểu hỏi. "Vậy tại sao Kỷ Hòa lại dậy trước rồi?"

Nghiêm Tập khoanh tay, hất cằm đầy thâm thúy.

"Năm giờ sáng người ta đã dậy chạy bộ, cũng chẳng kêu ca gì."

Ý anh rất rõ ràng—

Còn mấy người thì sao?

Mới bảy giờ sáng đã kêu khổ, một đám ăn hại!

Ba khách mời nam: "..."

Bảy giờ sáng dậy đã là sớm lắm rồi còn gì?!

Thôi bỏ đi… Kỷ Hòa không phải người bình thường, so sánh làm gì cho mệt.

Sau đó, họ nhận nhiệm vụ đánh thức các khách mời nữ. Nhưng để tăng độ khó, tổ chương trình quy định họ không được tiết lộ đây là nhiệm vụ mà phải tự nghĩ cách đánh thức đối phương.

Màn đầu tiên thuộc về đội của Lương Nhất Hủ và Lương Điềm Điềm.

Lúc này, Lương Điềm Điềm đang ôm chặt một con gấu bông nhỏ, ngủ ngon lành trên gối.

Bình luận lại bùng nổ.

"Trời ơi, con gái dễ thương quáaaa!"

"Cười xỉu, chắc do chênh lệch tuổi tác quá lớn nên tôi cứ thấy họ giống cha với con gái vậy!"

"Này này, nói linh tinh gì đó? Ảnh đế Lương mới ba mươi tuổi thôi nha!"

"Đúng rồi! Lương Điềm Điềm năm nay 20, ảnh đế Lương 30, một người đàn ông trưởng thành điềm đạm bên cạnh một cô gái đáng yêu quyến rũ, không thấy rất hợp sao?"

Đạo diễn Nghiêm lướt nhìn loạt bình luận trên màn hình, vô thức vuốt cằm tỏ vẻ hài lòng.

Anh quay sang nhân viên, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.

"Được đấy, ý tưởng này không tệ chút nào."

"Xem thử có thể tận dụng nó để tăng độ nổi tiếng và đẩy rating chương trình lên không. Giới trẻ bây giờ thích ghép đôi lắm mà, phải không?"

Nhưng chưa kịp nói xong, màn ảnh bỗng chuyển đến gương mặt của Lương Điềm Điềm.

Cô ấy nằm cuộn tròn trong chăn, hàng mi dài khẽ rung, đôi môi mấp máy như đang lẩm bẩm điều gì đó.

Cùng lúc đó, Lương Nhất Hủ – người được phân công đánh thức cô – ngồi bên mép giường, mỉm cười dịu dàng.

"Cô bé ngốc này, ngủ mà còn nói mớ nữa à?"

Bão bình luận lập tức bùng nổ.

"Hahahaha! Để tôi xem nào, con gái đang mơ thấy gì đây?"

"Nhìn nụ cười của cô ấy kìa! Chẳng lẽ mơ thấy hẹn hò với chàng trai đẹp trai nào à? Hu hu hu, nếu con gái chạy theo đàn ông, mẹ sẽ đau lòng lắm đấy!"

"Đạo diễn Nghiêm ác thật sự, không biết có đào ra được chuyện gì không đây? Nhưng tôi cũng tò mò muốn biết lắm!"

Mọi người nín thở chờ đợi.

Giây tiếp theo—

Lương Điềm Điềm trở mình, rúc mặt vào con gấu bông nhỏ, giọng nói ngái ngủ vang lên khe khẽ:

"Chị Kỷ Hòa… ôm ôm nào…"

Cô ấy thốt ra xong, còn cười hề hề như một đứa trẻ.

Bầu không khí im bặt.

Lương Nhất Hủ: "???"

Đạo diễn Nghiêm: "???"

Bình luận: "???"

"Chết tiệt! Không ngờ 'người đàn ông lạ' mà Lương Điềm Điềm nhắc đến khi ngủ lại chính là Kỷ Hòa!"

"Cho hỏi ngu xíu, rốt cuộc Điềm Điềm thích Kỷ Hòa đến mức nào vậy trời?!"

"Tôi cũng đang tự hỏi! Trước đây cô ấy đâu thích giao tiếp khi tham gia show thực tế, sao giờ lại thành fangirl nhỏ của Kỷ Hòa thế này?!"

"Lầu trên, ai ghép đôi Lương Nhất Hủ với Lương Điềm Điềm vậy? Cặp đôi song Lương sao có thể so với cặp 'Hòa Điềm Điềm' được? Chị gái lạnh lùng cao quý x em gái đáng yêu trung thành, trời ơi, hoa bách hợp ở quê tôi đang nở rộ đây này!"

"+1"

"+"

Nhân viên tròn mắt nhìn đạo diễn Nghiêm, khó xử nói:

"Xem ra… cặp đôi mà anh định đẩy lại không hot bằng cặp này rồi."

Đạo diễn Nghiêm: "..."

Không ổn rồi, tim anh đau quá!

Chắc chắn Kỷ Hòa có thù oán với anh từ kiếp trước, nên kiếp này mới liên tục phá hỏng kế hoạch của anh như thế!
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 321: Chương 321



Lúc này, ở một phòng khác.

Tần Trạm là người vào gọi khách mời dậy, nhưng vừa vào cửa, cậu đã sững sờ.

Tào Khiết – khách mời nữ lớn tuổi nhất – đã tỉnh từ lâu.

Cô ta đang ngồi trước gương, chăm chú trang điểm.

Nghe tiếng động, Tào Khiết liếc nhìn qua gương, bình thản hỏi:

"Cậu tới đây làm gì?"

Tần Trạm ngáp dài, chậm rãi trả lời:

"Tôi đến gọi chị dậy."

Tào Khiết bật cười, lắc đầu.

"Thôi đi, nhìn bộ dạng ngái ngủ của cậu kìa! Đáng lẽ tôi mới là người gọi cậu dậy ấy!"

Tần Trạm thuật lại nhiệm vụ mà tổ tiết mục giao xuống.

Nghe xong, Tào Khiết nhướn mày, có chút ngạc nhiên.

"Đạo diễn Nghiêm chơi ác dữ vậy à?"

"Thời nay ai mà chẳng thức khuya? Giờ bắt họ dậy sớm chẳng khác nào tra tấn tinh thần. Tôi nghĩ mình là người thức dậy đầu tiên trong tám khách mời rồi đó."

Tần Trạm lắc đầu, nói một câu khiến Tào Khiết sửng sốt.

"Kỷ Hòa đã ở phòng khách từ năm giờ sáng."

Tào Khiết tròn mắt:

"Hả? Cô bé này dữ vậy?! Năm giờ mà đã thức rồi? Cô ấy giống cháu trai tôi ghê!"

Nhưng ngay sau đó, cô ta lại cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.

"Khoan… Bình thường thức khuya thì không nói làm gì, nhưng bây giờ đang tham gia show thực tế mà cô ấy vẫn dậy sớm như vậy? Kỷ Hòa không sợ mệt à?"

Bình luận nổ tung—

"Hahahaha! Tào Khiết hiểu lầm rồi! Cô ấy tưởng Kỷ Hòa thức cả đêm không ngủ luôn kìa!"

"Chắc cháu trai của Tào Khiết là kiểu năm giờ mới ngủ, còn Kỷ Hòa là năm giờ đã dậy đó chị ơi!"

"Hu hu, tôi cũng hai mươi tuổi nhưng sao tuổi hai mươi của tôi và Kỷ Hòa lại khác xa dữ vậy trời?"

"Nhanh nhanh! Bao giờ máy quay mới chuyển sang tổ của Kỷ Hòa và Hạ Phong đây? Tôi thực sự muốn xem chị Kỷ đánh thức cậu chủ nhà họ Hạ như thế nào, hahahaha!"

Dưới ánh mắt mong chờ của hàng ngàn khán giả, cuối cùng camera cũng lia đến nhóm của Kỷ Hòa.

Đây là tổ đội duy nhất mà khách mời nữ phải đi gọi khách mời nam dậy.

Phong cách có hơi kỳ quặc.

Kỷ Hòa đứng trước cửa phòng Hạ Phong, vươn tay gõ nhẹ.

Sau đó, cô đẩy cửa bước vào, giọng nói bình thản:

"Hạ Phong, dậy đi."

Hạ Phong nằm trên giường, mơ màng mở mắt.

Anh ta mò tay xuống dưới gối, lấy điện thoại ra xem giờ, rồi thẳng thừng lắc đầu:

"Không! Mới bảy giờ rưỡi, dậy làm gì? Chưa tới tám giờ tôi không rời giường đâu."

Là cậu chủ Phong mà, thức dậy vào giờ này đã là một sự nhượng bộ lớn.

Trước khi tham gia chương trình, anh ta toàn ngủ đến mười một giờ trưa, giờ bắt dậy sớm thế này đúng là một loại hành hạ.

Bình luận lập tức nổ tung.

"Hahaha, quá chân thật! Tôi là sinh viên đại học và tôi chứng thực đây là sự thật!"

"Kỷ Hòa chính là hình mẫu mà mẹ tôi muốn tôi trở thành, còn Hạ Phong là con người thật của tôi!"

Kỷ Hòa cũng đoán trước được phản ứng này của Hạ Phong.

Dù sao cũng là cậu chủ, chắc chắn không thể dễ dàng bị gọi dậy như những người khác.

Cô suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói:

"Hạ Phong, mau dậy đi, tôi làm bữa sáng cho anh rồi."

Hạ Phong vốn đang cuộn người trong chăn nghe vậy liền cười khẩy, mắt vẫn không thèm mở:

"Đừng có lừa tôi. Cô không biết nấu ăn mà."

"Lần trước vào bếp, cô còn cầm dao ngược. Bây giờ Lâm Hiểu Thiên không có ở đây, chắc ngay cả nồi cơm điện cô cũng chẳng biết bật đúng không?"

Kỷ Hòa: "..."

Cô không muốn thừa nhận, nhưng... đúng là như thế thật.

Nồi cơm điện – một phát minh kỳ diệu của thế giới này – hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của một bậc thầy huyền học như cô.

Dĩ nhiên, nếu học thì cô vẫn có thể dùng được.

Chỉ là... chưa quen lắm thôi.

Bão bình luận lại dậy sóng.

"Hahaha, Kỷ Hòa y như bà mẹ già đang khuyên bảo đứa con trai lười biếng thức dậy!"

"Trời ạ, một nhiệm vụ gọi rời giường mà hai người này không hề tạo ra chút cảm giác yêu đương nào luôn!"

"Nếu nói Hạ Phong không buồn ngủ, vậy sao anh ta không chịu dậy? Còn nếu nói anh ta đang buồn ngủ, vậy sao vẫn tỉnh táo cãi nhau với Kỷ Hòa thế này?"

"Kẻ cứng đầu như Hạ Phong, tôi rất muốn xem Kỷ Hòa sẽ làm thế nào đây!"

Kỷ Hòa khẽ nhếch môi cười.

Hạ Phong nghĩ cô không thể làm gì anh ta à?

Cô đi thẳng tới bên giường, cúi đầu ghé sát tai Hạ Phong thì thầm vài câu.

Chỉ trong nháy mắt, Hạ Phong bật dậy!

Bão bình luận lập tức bùng nổ.

"Chết tiệt! Chị Kỷ nói gì mà khiến cậu chủ Phong phản ứng mạnh dữ vậy?!"

"Lời nói có sức mạnh ghê gớm gì mà khiến người ta từ lười chảy thây thành bật dậy như lò xo vậy?!"

"Aaaaa, chị Kỷ, nói cho em biết với! Em cũng muốn học cách này để gọi người yêu dậy!"

"Kỷ Hòa xấu tính quá! Bí mật gì mà không thể nói cho chúng tôi biết?"

"Mặt Hạ Phong cứ như vừa nghe thấy chuyện kinh khủng nhất thế giới vậy!"

Kỷ Hòa không cần nhìn cũng biết bão bình luận đang sôi sục vì tò mò.

Cô chỉ mỉm cười, vẫy tay trước ống kính, giọng điệu đầy bí hiểm:

"Bí mật."

Sau đó, camera chuyển đến tổ của Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên.

Lâm Hiểu Thiên đứng trước cửa phòng Dương Vận, lịch sự gõ vài cái rồi đẩy cửa bước vào.

"Cô Dương, dậy thôi."

Dương Vận bị đánh thức, không giấu nổi vẻ khó chịu.

"Sao vậy? Có chuyện gì mà dậy sớm thế?"

Lâm Hiểu Thiên đứng bên giường, giọng điềm đạm:

"Tôi có chuyện cần nói với cô."

"Có chuyện gì? Cậu không thể đợi tôi dậy rồi nói à?" Dương Vận nhăn mặt. "Bực mình quá, tôi còn chưa tỉnh ngủ đâu."

Bình thường, trước ống kính, Dương Vận luôn cố giữ hình tượng cô gái hồn nhiên ngọt ngào, giọng nói mềm mại như đường mật.

Nhưng lúc này, tổ chương trình đã cố tình giấu camera sau cánh cửa để tránh làm các khách mời nữ phát hiện đây là nhiệm vụ.

Dương Vận không biết có camera đang quay, cứ ngỡ đây chỉ là một cuộc trò chuyện riêng tư.

Thế nên, cô ta vô thức sử dụng giọng nói thật của mình.

Bão bình luận nhất thời cứng đờ.

"Cái gì vậy? Giọng của Dương Vận sao lại thành ra thế này? Không phải lúc trước rất ngọt ngào sao?"

"Trời đất ơi... Giọng thật... Đây mới là giọng thật của cô ta?"

"Hoá ra nãy giờ là bóp giọng? Giờ không cần giả vờ nữa nên lộ ra giọng thật luôn?"

"Hahaha, vỡ mộng rồi! Hình tượng ‘cô gái ngọt ngào’ bể tan tành luôn!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 322: Chương 322



Nếu lúc này Dương Vận nhìn thấy bão bình luận, có lẽ cô ta sẽ cố gắng kiềm chế một chút.

Nhưng vấn đề là—

Cô ta không hề biết chương trình đang phát sóng trực tiếp!

Vậy nên thay vì cẩn thận, Dương Vận lại vô tư đẩy mọi chuyện đi theo hướng tệ hơn.

rong dàn khách mời của "Rung Động Tuyệt Đối", Dương Vận chỉ để tâm đến Lương Nhất Hủ, Tào Khiết và Hạ Phong.

Những người còn lại?

Quá trẻ.

Quá vô danh.

Hoặc quá bình thường.

Dương Vận tự cho mình là đàn chị trong nghề, nên không thèm để mắt đến những ai kém nổi tiếng hoặc gia cảnh không hiển hách.

Mà trong số đó, người cô ta chẳng thèm bận tâm nhất chính là Lâm Hiểu Thiên.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Hiểu Thiên vẫn kiên nhẫn gõ cửa phòng cô ta lần nữa.

Dương Vận bị đánh thức, bực bội đến phát điên.

Cô ta gắt lên:

"Đừng làm phiền tôi nữa! Phiền quá phiền! Cậu tránh xa tôi ra một chút được không?"

Không khí bỗng chốc đóng băng.

Bão bình luận bùng nổ.

"Ặc… Bình thường Dương Vận nói chuyện kiểu này à?"

"Giọng điệu này đúng là khó nghe thật sự. Có phải cô ta nghĩ mình là đàn chị nên không cần tôn trọng đàn em không? Tôi nghe nói chuyện phân biệt thế hệ trong showbiz nặng nề lắm, nhưng giờ mới được chứng kiến tận mắt."

"Haha, nên mới nói, chương trình của đạo diễn Nghiêm đúng là đáng xem nhất! Phát sóng trực tiếp không cắt ghép, lắm lúc còn bóc luôn bộ mặt thật của nghệ sĩ!"

Người qua đường còn có thể bình tĩnh, nhưng fan của Lâm Hiểu Thiên thì không.

"Dương Vận bị gì vậy? Sao dám nói chuyện kiểu đó với anh của tụi tôi?!"

"Trước đây cô ta kéo chân anh của chúng tôi bao nhiêu lần rồi mà còn không tự đếm à? Đúng là xui xẻo mới bị ghép cặp với loại người này!"

"Không phải bình thường Dương Vận thích giả vờ thanh thuần lắm sao? Fan của Dương Vận đâu, ra đây xem 'chị gái' của mấy người này!"

Nếu là bình thường, Lâm Hiểu Thiên đã quay lưng rời đi từ lâu.

Nhưng bây giờ cậu ấy còn nhiệm vụ phải hoàn thành.

Cậu ấy hít sâu, nén cơn giận xuống, sau đó tiến lại gần, nhẹ nhàng vỗ lên vai Dương Vận.

"Cô Dương, cô dậy nhanh đi. Tôi thực sự có chuyện quan trọng muốn nói với cô."

Dương Vận cựa quậy, giọng điệu cáu kỉnh hơn.

"Cậu có để cho tôi yên không hả? Chỉ là một show tạp kỹ vớ vẩn thôi mà, có chuyện gì mà gấp gáp đến mức phải nói ngay bây giờ?!"

Cô ta bực bội ngồi dậy, trừng mắt nhìn cậu ấy.

"Cậu có biết tại sao mình không nổi tiếng được không? Là vì cậu có EQ quá thấp đấy! Lúc nào cũng làm phiền người khác, thử suy nghĩ chút đi—"

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Dương Vận bỗng sững người.

Mắt cô ta mở to đầy hoảng hốt.

Không phải vì Lâm Hiểu Thiên nói gì.

Mà vì—

Máy quay.

Đang.

Quay.

Thẳng.

Vào.

Mặt.

Cô.

!!!

Dương Vận còn chưa kịp nghĩ lại xem mình vừa nói gì, đã theo phản xạ đưa tay che mặt.

Mặt mộc!

Lúc này cô ta vẫn còn đang để mặt mộc!

Trong suốt bao năm hoạt động trong giới giải trí, cô ta chưa bao giờ để ai nhìn thấy mặt thật của mình!

Ban đầu, cô ta nhận lời tham gia chương trình của đạo diễn Nghiêm chỉ vì muốn tăng độ nổi tiếng.

Không ngờ…

Cô ta lại tự tay bóc trần chính mình ngay trên sóng trực tiếp.

Tên đạo diễn Nghiêm c.h.ế.t tiệt này!

Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?!

Nhưng dù cô ta có cố che đi thế nào cũng đã quá muộn.

Những đôi tay nhanh nhẹn trên bão bình luận đã kịp chụp lại khoảnh khắc này.

"Má ơi, đây là Dương Vận á?? Trước và sau khi trang điểm là hai người khác nhau hoàn toàn!"

"Nhìn như người ngoài hành tinh vậy."

"Cái gì thế này?! Vết sẹo trên mí mắt cô ta lúc không trang điểm trông sâu ghê… Tôi còn thấy cả vết sẹo trên mũi nữa. Dương Vận lúc nào cũng nói mình đẹp tự nhiên, ai dè… Giờ thì lòi ra hết rồi nhé!"

Mọi người xôn xao bàn tán.

"Nếu không ai nói thì tôi cũng chẳng nhận ra đây là Dương Vận, cứ tưởng Lâm Hiểu Thiên vào nhầm phòng!"

Các fan của Dương Vận lặng thinh.

Họ muốn lên tiếng bênh vực thần tượng, ít nhất cũng phải tìm cách tẩy trắng:

"Có khác gì đâu?"

"Chỉ hơi nhợt nhạt một chút thôi mà."

Nhưng ngoại hình của Dương Vận lúc này… thực sự không thể khen nổi.

Cuối cùng, fan chỉ còn cách lấy đạo đức ra ép buộc người khác.

"Mọi người có thể nói một cô gái như vậy à?"

"Đúng rồi, chế nhạo vẻ ngoài của một cô gái như vậy đúng là quá đáng mà!"

Tuy nhiên, lời lẽ này chẳng lay chuyển được ai. Ngược lại, bọn họ còn bị chửi ngược.

"Thú vị thật đấy! Làm minh tinh chẳng phải dựa vào khuôn mặt để kiếm sống à? Không cho người ta nhận xét luôn?"

"Không chịu nổi thì đừng làm minh tinh nữa, ok? Nếu tôi kiếm được nhiều tiền như Dương Vận, chắc tôi cũng chẳng quan tâm người ta nói gì về mình đâu."

"Quá đáng á? Lúc Dương Vận chửi Lâm Hiểu Thiên thì chẳng ai thấy quá đáng nhỉ?"

"Đây gọi là tâm sinh tướng! Người xấu thì lòng dạ cũng xấu xa. Dương Vận nên rút khỏi giới giải trí sớm đi!"

"Hạ Phong, anh hồ đồ quá! Bạn gái cũ của anh ai nấy đều xinh đẹp, vậy mà anh lại thích Dương Vận sao?"

Dương Vận chết lặng.

Không ai ngờ mặt mộc của cô lại tệ đến mức này.

Lâm Hiểu Thiên ngây người tại chỗ, còn đạo diễn Nghiêm đứng một bên cũng bối rối, chẳng biết phải xử lý sao.

Bầu không khí trở nên lúng túng đến cực điểm. Cuối cùng, đạo diễn đành xấu hổ ra lệnh dừng ghi hình.

Một nhóm người nhanh chóng rời khỏi phòng.

Dương Vận vẫn ngồi trên giường, cả người cứng đờ.

Xong rồi… hết thật rồi!

Cô tham gia chương trình này vì hai mục đích. Một là nhân cơ hội tăng độ nổi tiếng. Hai là để níu kéo Hạ Phong.

Bây giờ thì sao?

Bị mắng thậm tệ, hình tượng sụp đổ, mọi công sức đều đổ sông đổ biển.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 323: Chương 323



Dù có bỏ bao nhiêu tiền thuê seeder thanh minh, cũng chẳng thể xóa được cảnh tượng vừa rồi khỏi ký ức của khán giả.

Họa vô đơn chí.

Người mà cô quan tâm nhất… Hạ Phong cũng…

"Dừng tại đây thôi. Cô biết rõ mà, quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác. Đừng để mọi chuyện đi quá xa."

Giọng nói của Hạ Phong lạnh như băng, không còn chút gì dịu dàng của ngày trước.

Tại sao anh đột nhiên xa cách cô như vậy?

Tại sao anh lại quan tâm đến Kỷ Hòa?

Kỷ Hòa vẫn luôn tỏ ra không hứng thú với Hạ Phong. Nhưng làm gì có chuyện đó!

Hạ Phong cao ráo, đẹp trai, giàu có, bao nhiêu cô gái theo đuổi.

Kỷ Hòa đã bị đuổi khỏi nhà họ Kỷ, hai bàn tay trắng. Nếu cô ta thông minh, chắc chắn sẽ tìm cách bám lấy Hạ Phong!

Kỷ Hòa tưởng giả vờ trong sạch là qua mắt được cô sao?

Chính cô ta, tất cả là do cô ta!

Từ lúc Kỷ Hòa xuất hiện trong chương trình này, chẳng có chuyện gì suôn sẻ với cô cả!

Dương Vận không tự vấn lại bản thân mà chỉ chất chứa thêm oán hận với Kỷ Hòa.



Tám giờ sáng.

Hạ Phong xuống lầu, sắc mặt khó chịu. Trong phòng khách, mọi người đã ngồi ngay ngắn, ăn mặc chỉnh tề.

Anh ta nhíu mày, cảm giác có gì đó sai sai.

Lúc này, anh mới quay sang nhìn Kỷ Hòa:

"Vừa rồi cô gọi tôi dậy… là vì nhiệm vụ à?"

Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà, bình thản đáp:

"Ừ."

"Vậy hóa ra… những gì cô nói với tôi lúc nãy cũng là giả?"

"Đương nhiên rồi." Cô nhướng mày, cười nhạt. "Chẳng qua là cách bắt chẹt anh thôi."

Hạ Phong trừng mắt, giơ tay chỉ vào cô, hàm răng nghiến chặt.

Cuối cùng, anh ta buông tay, hậm hực nói:

"Bỏ đi! Xem như cô giỏi!"

Lương Điềm Điềm tò mò không nhịn được, ghé lại gần rồi hỏi:
"Gì thế? Chị Kỷ Hòa nói gì mà gọi anh dậy được vậy?"

Nếu là người khác, có lẽ Kỷ Hòa sẽ không nói. Nhưng đây là Lương Điềm Điềm, cô bèn ngoắc tay gọi cô ấy lại gần.

"Lại đây."

Lương Điềm Điềm tò mò ghé sát vào. Kỷ Hòa hơi nghiêng người, hạ giọng nói bên tai cô ấy:
"Không có gì đâu, chị chỉ nói với Hạ Phong một câu..."

Cô hơi ngừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp:
"Nếu giờ anh không dậy thì tổ chương trình sẽ kêu Dương Vận đến gọi anh dậy."

Lương Điềm Điềm đơ ra trong một giây.

Rồi phản ứng đầu tiên: "???"

Phản ứng thứ hai: "Hahahahaha!"

Đáp án này… dù bất ngờ nhưng lại hợp lý đến không ngờ!

Hạ Phong thấy cô ấy cười sặc sụa thì mặt đen lại. Anh khoanh tay, gằn giọng:
"Lương Điềm Điềm, buồn cười lắm à?"

Lương Điềm Điềm cố nín cười, nghiêm túc nói:
"Nhưng nó đúng là có hiệu quả với anh đó, anh Hạ Phong!"

Nói chuyện một hồi, Hạ Phong bỗng nhận ra một điều kỳ lạ. Trong các tổ khác, khách mời nam đi gọi khách mời nữ dậy, vậy mà tổ của anh thì ngược lại!

Anh không nhịn được, quay sang nhìn Kỷ Hòa:
"Rốt cuộc là sao vậy?"

Kỷ Hòa bình tĩnh nhấp một ngụm nước, thản nhiên trả lời lần thứ ba:
"À, không có gì đâu, chỉ là tôi dậy sớm hơn tổ chương trình thôi."

Hạ Phong: "..."

Khán giả xem livestream cũng cười sảng:

"Ha ha ha, Hạ Phong: Tại sao trải nghiệm chơi game của tôi lúc nào cũng khác người vậy!!"
"Tôi thực sự sốt ruột muốn chết! Rốt cuộc Kỷ Hòa đã nói gì với Hạ Phong vậy? Sao chỉ nói cho Lương Điềm Điềm, có thể cho tụi tôi nghe ké được không?"
"Kỷ Hòa chỉ nói cho một mình Lương Điềm Điềm? Ái chà, tôi lại hít được đường rồi!"
"Tôi nói lại lần nữa, muốn không đu CP Kỷ Hòa x Lương Điềm Điềm cũng khó."

Mọi người ngồi trò chuyện trong phòng khách thêm một lúc. Đến khoảng nửa tiếng sau, Dương Vận mới lững thững đi xuống cầu thang.

Cô ta giờ đã hoàn toàn mắc hội chứng sợ camera.

Trước khi nói chuyện, cô ta phải quan sát thật kỹ xem xung quanh có máy quay nào chĩa vào mình không, xác nhận an toàn rồi mới dám mở miệng.

Hơn nữa, bây giờ cô ta cũng không dám mở bình luận xem nữa…

Chờ đến khi cả tám khách mời đã tụ tập đông đủ, đạo diễn Nghiêm mới vỗ tay, công bố nhiệm vụ thứ hai trong ngày:
"Nhiệm vụ tiếp theo là trình diễn thời trang theo chủ đề mười hai con giáp."

Ông dừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Mỗi nhóm sẽ chọn một trong mười hai con giáp làm chủ đề, sau đó thiết kế và trình diễn. Xếp hạng sẽ được xác định dựa trên lượt bình chọn trực tuyến."

"Không chỉ có khán giả mà mỗi nhóm khách mời cũng có một phiếu bầu. Một phiếu của khách mời sẽ tính bằng mười phiếu của khán giả."

"Thứ hạng trong buổi trình diễn này sẽ được quy đổi thành một số phiếu tương đương, góp vào tổng phiếu bầu cuối cùng cho khách mời."

Bình luận ngay lập tức bùng nổ:
"Ồ, cái này đáng xem nè!"
"Đã đến lúc kiểm tra khiếu thẩm mỹ và khả năng trình diễn của khách mời rồi!"
"Đạo diễn Nghiêm cứ chiều Tần Trạm đi! Đây chẳng phải sân nhà của anh ấy sao? Chơi cái này thì Tần Trạm không phải thắng chắc à?"
"Tôi nghi ngờ đạo diễn Nghiêm có quan hệ mờ ám với Tần Trạm! Ai mà đấu lại anh ấy chứ?"
"Tới đây, để tôi giới thiệu sơ qua về anh trai chúng tôi: Người mẫu Đông Á đầu tiên sải bước trên sàn catwalk ‘Purify The Sky’ tại New York; người mẫu châu Á duy nhất làm đại diện toàn cầu cho thương hiệu cao cấp Graceful; năm ngoái còn lọt top 10 trong 50 người mẫu hàng đầu thế giới."
"Đạo diễn Nghiêm chơi xấu quá, chọn chủ đề này là biết ai thắng rồi!"
"Tào Khiết cười méo cả miệng kìa."

Lương Điềm Điềm giơ tay hỏi:
"Vậy tụi tôi có thể tìm tài liệu để sáng tạo ở đâu?"

Họ đến tham gia chương trình chứ có mang theo lễ phục hay phụ kiện gì đâu!

Đạo diễn Nghiêm cười tủm tỉm, chậm rãi nói:
"Đừng vội, tôi còn chưa nói hết mà. Mọi người có thể mua bất kỳ vật liệu nào trong toàn bộ vịnh Phất Hoa để thiết kế trang phục. Nhưng..."

Ông kéo dài giọng, nhìn từng người một rồi chốt lại:
"Kinh phí của mỗi người chỉ có năm trăm tệ."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 324: Chương 324



Dưới áp lực ngân sách eo hẹp, các khách mời vẫn phải chấp nhận bốc thăm chủ đề.

Chẳng mấy chốc, kết quả đã có:

Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên: "Dê"

Tần Trạm và Tào Khiết: "Rồng"

Lương Điềm Điềm và Lương Nhất Hủ: "Thỏ"

Kỷ Hòa và Hạ Phong: "Rắn"

Lương Điềm Điềm cầm tấm thẻ có chữ "thỏ" mà vui vẻ vẫy vẫy, đôi mắt sáng lên đầy thích thú.

"Thỏ đáng yêu lắm! Tôi rất thích thỏ!"

Cô hào hứng nói tiếp: "Tình cờ ghê, mấy ngày trước tôi vừa chụp một bộ ảnh nghệ thuật theo chủ đề thỏ. Giờ có thể tham khảo một chút rồi! Thầy Lương, anh thấy mình may mắn không?"

Lương Nhất Hủ mặt tối sầm, đáp gọn lỏn: "Không."

Bình luận bùng nổ:

"Hahaha, nhìn ngoại hình của Lương Nhất Hủ mà đóng vai thỏ á? Nếu là Lâm Hiểu Thiên thì còn hợp lý!"

"Tôi có linh cảm đây sẽ là màn trình diễn bi hài nhất chương trình!"

Trái ngược với biểu cảm khổ sở của Lương Nhất Hủ, tổ của Tần Trạm lại khiến dân mạng đồng loạt trầm trồ.

"Tổ của Tần Trạm may quá trời! Chủ đề rồng đúng chuẩn phong cách của anh ấy luôn!"

"Đúng vậy! Gương mặt góc cạnh, khí chất lạnh lùng của Tần Trạm quá hợp với hình tượng rồng. Tôi còn lo anh ấy bốc trúng chủ đề dễ thương nữa chứ!"

"Chẳng lẽ tổ chương trình ưu ái thật à? Nếu tổ này không giành hạng nhất thì ai giành đây?"

Tuy nhiên, đội bị bàn tán nhiều không kém lại là Lâm Hiểu Thiên và Dương Vận.

"Lâm Hiểu Thiên dễ thương thật, phong cách cậu ấy cũng hợp với hình ảnh mềm mại của dê."

"Ừ, nhưng có Dương Vận thì... haiz..."

"Tôi vẫn sẽ tiếp tục spam Weibo chính thức của 'Rung Động Tuyệt Đối' mỗi ngày. Tại sao anh trai tôi lại phải chung tổ với cô ta chứ?"

Còn tổ của Kỷ Hòa và Hạ Phong, dân mạng lại ngán ngẩm:

"Đội này vẫn xui xẻo như cũ..."

"Nhìn Kỷ Hòa trong trẻo lạnh lùng thế kia, làm sao hóa thân thành rắn được?"

"Chủ đề 'rắn' phải thần bí, quyến rũ. Cô ấy đẹp nhưng phong cách không hợp lắm, hơi khó đấy."

"Đạo diễn Nghiêm có dàn xếp không đây? (Đùa thôi, đừng căng nha)"

"Nhưng không sao, có Hạ Phong ở đây! Anh ấy có đường nét sắc sảo, thêm chút makeup là ra dáng ngay!"

"Hạ Phong chắc lén đưa tiền cho tổ chương trình để được chú ý rồi chứ gì?"

Cuối cùng, thời gian làm nhiệm vụ bắt đầu.

Khách mời có bốn tiếng để sáng tạo trang phục, tạo hình và dàn dựng màn trình diễn cuối cùng. Mọi thứ phải tự thân vận động.

Khi cả nhóm đi dạo ở vịnh Phất Hoa, Hạ Phong chợt đề xuất:

"Chúng ta ghé tiệm của bác Lý thử xem?"

Kỷ Hòa nhướng mày: "Tới đó làm gì?"

"Trước đây cô từng mặc Hán phục rồi mà? Lúc đó khán giả thích lắm!" Hạ Phong gãi đầu.

Kỷ Hòa lắc đầu: "Nhưng chủ đề lần này là 'rắn'. Kiểu Hán phục ở đó không phù hợp đâu. Với lại..."

Cô ngừng lại một chút, rồi bình thản nói tiếp: "Tôi từng mặc rồi, nếu lặp lại sẽ nhàm chán, chẳng có gì mới mẻ cả."

Hạ Phong cau mày, thở dài một hơi: "Vậy giờ làm sao đây? Tổ chương trình chỉ cho có năm trăm tệ, dù muốn mua quần áo đẹp cũng không đủ tiền."

Anh ta lại nhìn sang Kỷ Hòa, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chưa kể đến đồ trang sức nữa. Nếu mua quần áo thì không thể mua được trang sức, mà nếu mua trang sức thì không thể mua quần áo."

Hai người đều hiểu rõ, đây chắc chắn là chiêu trò của đạo diễn Nghiêm nhằm tăng hiệu quả chương trình.

Kỷ Hòa nhún vai, thản nhiên đáp: "Vậy thì anh không cần phải mua quần áo may sẵn nữa."

Hạ Phong sững người, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc: "Ý cô là… cô sẽ tự may sao? Cô biết may quần áo à?!"

"Ừm."

Bình luận trên sóng livestream ngay lập tức bùng nổ:

[Trời ạ, Kỷ Hòa biết may quần áo thật sao?! Hòa Hòa, rốt cuộc cô còn có bao nhiêu tài năng mà trẫm chưa biết vậy?]

[Tự tay làm thì quá đỉnh! Như vậy bộ quần áo của họ sẽ là độc nhất vô nhị, không lo đụng hàng!]

[Nhưng mà... dù có mua được vải thì cũng đâu có thiết bị chuyên nghiệp? Thời gian lại có hạn nữa, liệu có kịp không? Đừng để đến lúc trình diễn mà chưa làm xong thì toi.]

Trái ngược với lo lắng của khán giả, tâm trạng Kỷ Hòa lại vô cùng thoải mái.

Ở kiếp trước, cô vốn quen tự may quần áo cho mình. Với tu vi sẵn có, cô cắt may nhanh hơn người thường, dùng dao kéo cũng thuần thục hơn nhiều. Dù không thể sánh với những thiết bị hiện đại, nhưng để ứng phó với một buổi trình diễn đơn giản thì vẫn dư sức.

Ngay sau đó, Kỷ Hòa kéo Hạ Phong đến cửa hàng vải, chọn một số loại vải đủ màu sắc. Tiếp theo, họ ghé qua cửa hàng trang sức để mua một ít phụ kiện. Cách này giúp họ tiết kiệm được khá nhiều tiền, thậm chí còn dư lại một chút.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Kỷ Hòa bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ người dân địa phương. Cô lần lượt gõ cửa từng nhà:

"Xin chào, nhà anh/chị có thước, giấy, bút và máy khâu không ạ?"

Trên đường đi, cô cũng tranh thủ quan sát và tìm hiểu những công cụ may mặc phổ biến trong thế giới hiện đại. Dù biết rằng điều kiện hiện tại không thể bằng, nhưng chỉ cần có những vật dụng cơ bản, cô vẫn có thể hoàn thành bộ trang phục đúng hạn.

Bất ngờ, trên đường đi, họ tình cờ gặp Lương Điềm Điềm và Lương Nhất Hủ. Hai người này dường như đang tranh cãi điều gì đó.

Lương Điềm Điềm mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, tay cầm một chiếc cài tóc tai thỏ mềm mại. Cô bĩu môi, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Lương Nhất Hủ:

"Tại sao anh không chịu giả làm thỏ chứ? Cái này dễ thương lắm! Anh thử mang một chút đi, chắc chắn sẽ thích!"

Lương Nhất Hủ đứng bên cạnh, gương mặt đầy bất đắc dĩ, giọng điệu cương quyết: "Tôi không cần, tôi không dễ thương!"

Lương Điềm Điềm không từ bỏ, cô kiễng chân cố gắng đội chiếc cài tai thỏ lên đầu anh. Nhưng chiều cao của Lương Nhất Hủ không cho phép điều đó xảy ra. Dù có rướn thế nào, cô cũng không thể với tới được.

Cuối cùng, vì quá tức giận, Lương Điềm Điềm chỉ có thể nhảy nhót tại chỗ, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 325: Chương 325



Bình luận lại bùng nổ:

[Tôi sắp cười chết mất! Chỉ cần tưởng tượng cảnh Lương Nhất Hủ đeo cài tóc tai thỏ thôi là đủ muốn lăn ra sàn rồi!]

[Lương Điềm Điềm thì hoàn hảo, còn Lương Nhất Hủ thì... hahahaha, hai người này đúng là một tổ hợp kỳ lạ!]

[Có ai thấy hai người này giống một cặp đôi không? Cảm giác như cô gái đang làm nũng với bạn trai vậy. Được rồi, tôi đu thuyền này một chút.]

[Khoan đã! Nhưng chẳng phải trong lòng Lương Điềm Điềm chỉ có Kỷ Hòa sao? Đến cả lúc ngủ còn gọi tên Kỷ Hòa mà!]

Giọng nói của hai người quá lớn, đến mức cả Kỷ Hòa và Hạ Phong cũng bị thu hút.

Lương Điềm Điềm vừa nhìn thấy Kỷ Hòa thì đôi mắt liền sáng rực lên. Cô bĩu môi, giọng điệu đầy ấm ức:

"Chị Kỷ Hòa! Thầy Lương không chịu đeo cài tóc hình tai thỏ với em..."

Dân mạng lập tức bùng nổ:

"Lương Điềm Điềm giống như một học sinh tiểu học đang đi méc cô giáo vậy hahahaha!"

"Chết tiệt, tình huống này đáng yêu quá trời!"

"Thật sự rất khó không đu CP Kỷ Hòa x Điềm Điềm! Chị gái mạnh mẽ x em gái dễ thương, đúng chuẩn cặp đôi thần tiên!"

Nhưng cũng có một số bình luận đầy hoài nghi:

"Lương Điềm Điềm méc với Kỷ Hòa thì được gì nhỉ?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ Lương Nhất Hủ không nghe lời Điềm Điềm nhưng lại nghe lời Kỷ Hòa à?"

"Ặc, mấy bạn không có tí đầu óc hài hước nào à? Chỉ là một trò đùa thôi mà!"

"Đúng rồi, mọi người chỉ đang đu CP vui vẻ thôi, đừng phá hoại bầu không khí chứ!"

Trong khi đó, Kỷ Hòa chỉ nhẹ nhàng đưa tay vỗ vai Lương Điềm Điềm, như một cách an ủi. Cô còn chưa kịp nói gì thì đã chứng kiến một cảnh tượng không ai ngờ tới.

Lương Nhất Hủ bỗng dưng thở dài, dường như đã chấp nhận số phận. Anh nhấc chiếc cài tóc hình tai thỏ màu hồng từ tay Lương Điềm Điềm, rồi lặng lẽ cài lên đầu mình.

Lương Điềm Điềm: "!"

Hạ Phong: "!"

Kỷ Hòa: "…"

Khoan đã, cô còn chưa lên tiếng kia mà? Cô cũng chẳng có ý định giúp Điềm Điềm ép buộc Lương Nhất Hủ.

Tại sao anh ta lại đột nhiên thỏa hiệp?

Chẳng lẽ ánh mắt của cô có sức mạnh ghê gớm đến thế sao?

Bình luận tiếp tục bùng nổ:

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Lương Nhất Hủ sao lại nghe lời Kỷ Hòa chứ???"

"Ảnh đế Lương, anh đâu rồi? Con người thà chết chứ không chịu thua khi nãy biến mất luôn rồi à?!"

"Kỷ Hòa còn chưa nói gì mà Lương Nhất Hủ đã ngoan ngoãn cúi đầu!"

"Tổ song Lương cố gắng chút được không?! Hai người thi nhau nghe theo Kỷ Hòa thế này, nếu có nhiệm vụ đối kháng thì làm sao đây?"

"Đạo diễn Nghiêm đừng bao giờ giao thử thách đối đầu cho hai người này nhé, họ sẽ đầu hàng ngay từ phút đầu tiên mất thôi!"

"Aaaaaaa, mau chụp màn hình lại đi! Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lương Nhất Hủ đáng yêu như vậy!"

Lâu nay, ai cũng quen với hình ảnh Lương Nhất Hủ lạnh lùng, cao ngạo trên màn ảnh.

Nhưng hiện tại…

Chiếc cài tóc tai thỏ màu hồng khiến khí chất của anh ấy thay đổi hoàn toàn! Nhìn anh bây giờ cứ như một nhân vật bước ra từ truyện cổ tích, trong trẻo đến mức khiến người ta không dám tin vào mắt mình.

Không ngoài dự đoán, ngay khoảnh khắc này, hai cụm từ "Lương Nhất Hủ tai thỏ" và "Ảnh đế đáng yêu" nhanh chóng leo lên hot search.

Fan hâm mộ của Lương Nhất Hủ như ong vỡ tổ, ùn ùn kéo vào xem.

"Trời đất ơi, giấc mơ của tôi đã thành hiện thực! Tôi thực sự được thấy diện mạo này của ảnh đế trong đời!"

"Lương Nhất Hủ, nếu anh bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái đi hahahahaha!"

"Tổ song Lương, hai người đang làm cái gì vậy?! Sau này có nhiệm vụ đối kháng thì sao đây, lại cúi đầu xin thua à?"

"Fan Lương Nhất Hủ xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến Kỷ Hòa, nhờ cô ấy mà chúng tôi mới được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này!"

"Cho hỏi ngu chút nha… tại sao Lương Nhất Hủ lại nghe lời Kỷ Hòa thế? Chẳng lẽ cô ấy từng cứu mạng anh ấy?"

Câu cuối cùng vốn dĩ chỉ là một trò đùa của dân mạng.

Nhưng thực tế…

Kỷ Hòa thực sự đã từng cứu mạng Lương Nhất Hủ!

Dĩ nhiên, không ai biết điều này cả.

Lúc này, Lương Điềm Điềm chợt chú ý đến thứ mà Kỷ Hòa đang cầm trên tay.

Cô tò mò ghé sát lại, nghĩ rằng đó là bộ quần áo mà nhóm của Kỷ Hòa đã chọn. Nhưng nhìn kỹ thì…

Khoan đã.

Đó không phải quần áo, mà chỉ là một xấp vải!!!

Lương Điềm Điềm tròn mắt hỏi: "Chị Kỷ Hòa, chị mua vải làm gì thế?"

Kỷ Hòa bình thản trả lời: "Tự may quần áo."

"..."

Tự. May. Quần. Áo.

Dân mạng: ???!!!

Lương Điềm Điềm trợn mắt kinh ngạc, gần như không tin vào tai mình.

"Chị Kỷ, chị..."

Trong suy nghĩ của cô, nếu một ngày nào đó Kỷ Hòa rời khỏi giới giải trí, không còn làm minh tinh nữa, thì cô vẫn hoàn toàn có thể tự nuôi sống bản thân bằng vô số kỹ năng khác.

Sao cái gì chị ấy cũng biết vậy chứ?!

Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói tiếp:

"Nhưng mà... em có một người bạn học ngành thiết kế thời trang. Cậu ấy bảo may quần áo khó lắm, không phải cứ biết một chút là làm được đâu. Chị Kỷ Hòa, chị đã suy nghĩ kỹ chưa? Em nghĩ tốt nhất vẫn nên mua một bộ sẵn thì sẽ an toàn hơn ạ."

Kỷ Hòa chớp mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh:

"Không sao đâu, em không cần lo."

Bình luận trên livestream lập tức sôi sục:

[Chị Kỷ đã làm thì chắc chắn là sản phẩm chất lượng cao rồi, không cần lo lắng gì hết!]

[Ban đầu tôi cũng không đặt kỳ vọng gì vào nhóm Kỷ Hòa đâu, nhưng đột nhiên lại cảm thấy rất đáng mong chờ…]

[Tôi đã sẵn sàng để xem kiệt tác của chị Kỷ đây!]
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 326: Chương 326



Lúc này, ánh mắt Kỷ Hòa lướt qua chiếc cài tóc màu hồng trên đầu Lương Điềm Điềm và ánh mắt miễn cưỡng của Lương Nhất Hủ. Cô khẽ nhướng mày:

"Hai người định sử dụng cái này để trình diễn à?"

Lương Điềm Điềm lập tức gật đầu, vẻ mặt tràn đầy tự tin:

"Đúng rồi ạ! Trước đây em từng chụp một bộ ảnh nghệ thuật theo chủ đề thỏ, phản hồi rất tốt. Thế nên lần này em muốn tiếp tục sử dụng ý tưởng đó."

Nói xong, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở trang cá nhân trên Weibo rồi đưa cho Kỷ Hòa xem.

Bộ ảnh nghệ thuật đó đúng là rất đáng yêu. Trong ảnh, Lương Điềm Điềm buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy phồng màu hồng phối cùng đôi tai thỏ bông lớn. Cô ấy còn đang thổi bong bóng, trông giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Bộ ảnh thu hút hơn một triệu lượt thích trên mạng xã hội.

Kỷ Hòa nhìn một lúc, sau đó nhẹ nhàng nhận xét:

"Phong cách này rất đẹp, nhưng cần phải có ánh sáng tốt. Nếu catwalk ngoài trời, có lẽ ánh sáng sẽ không đủ để tạo hiệu ứng như trong ảnh."

Lương Điềm Điềm chớp mắt ngạc nhiên.

Cô không hiểu lắm về vấn đề này. Nhưng nếu là Kỷ Hòa nói, vậy thì chắc chắn là đúng!

"Vậy... bây giờ em nên làm sao đây? Em thực sự không có ý tưởng nào khác cả."

Kỷ Hòa im lặng vài giây, sau đó cúi xuống, ghé sát tai Lương Điềm Điềm thì thầm điều gì đó.

Chỉ thấy sắc mặt Lương Điềm Điềm đột nhiên thay đổi. Ban đầu là sững sờ, sau đó là vui mừng khôn xiết.

"Ôi trời! Đúng rồi ha! Ý tưởng này hay quá! Với lại, thầy Lương cũng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa!"

Nhưng ngay sau đó, cô lại do dự, vẻ mặt lộ rõ sự băn khoăn:

"Nhưng mà... trước giờ em chưa từng thử phong cách này. Không biết nó có hợp với em không nữa?"

"Không sao cả." Kỷ Hòa đáp, ánh mắt điềm tĩnh: "Em chỉ cần nhớ kỹ một điều thôi."

Lương Điềm Điềm lập tức nghiêm túc gật đầu: "Điều gì ạ?"

"Đến lúc đó nhớ ngậm miệng lại."

Lương Điềm Điềm: "..."

Bình luận livestream lập tức bùng nổ:

[Hahahahaha! Chị Kỷ chơi xấu quá! Sao có thể nói chuyện hài hước như vậy mà mặt vẫn nghiêm túc thế chứ!]

[Kỷ Hòa không hề đùa đâu! Cô ấy đang nói rất nghiêm túc đấy!]

[Lương Điềm Điềm muốn khóc mất, hahahaha!]

[Vậy rốt cuộc Kỷ Hòa đã nói gì với Lương Điềm Điềm thế? Tò mò quá đi mất!]

[Lầu trên đừng vội! Đến lúc đó tự khắc sẽ biết thôi!]

[Không chịu nổi! Tôi sắp tò mò chết mất rồi! Tiết lộ trước đi mà!]

Cứ như vậy, mọi người bắt đầu tất bật chuẩn bị.

Bốn tiếng sau, buổi trình diễn ngoài trời cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Theo quy định, ban đầu mỗi tổ sẽ có thời gian trình diễn riêng, sau đó cả bốn đội sẽ cùng nhau xuất hiện để khán giả dễ dàng bình chọn.

Sự kiện này được phát sóng trực tiếp, kết quả bình chọn cũng sẽ được công bố ngay tại chỗ.

Thứ tự trình diễn được xác định bằng cách bốc thăm.

Sau khi mở lá thăm của mình, Lương Điềm Điềm lập tức kêu lên:

"Trời ơi! Chúng ta lại là tổ đầu tiên sao?!"

Cô cầm tờ giấy trong tay, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, thậm chí tay còn hơi run lên.

"Thầy Lương, tại sao lại là chúng ta chứ? Anh nói xem, nếu Tần Trạm lên đầu tiên thì em còn hiểu được. Dù sao bọn họ cũng là ‘đầu phượng’, còn chúng ta là cái gì? Chúng ta chẳng khác nào viên gạch bị ném ra đầu tiên à?!"

Lương Nhất Hủ nhìn cô một cái, nhẹ giọng an ủi:

"Đừng căng thẳng quá. Dù cô không tin vào chính mình thì ít nhất cũng nên tin vào Kỷ Hòa chứ. Tôi nghĩ ý tưởng mà cô ấy đưa ra rất hay. Không cần phải lo đâu."

Cũng phải!

Cô ấy có thể không tin bản thân, nhưng chẳng lẽ lại không tin Kỷ Hòa hay sao?

Chị Kỷ và cô ấy thân thiết như vậy, làm sao chị ấy lại lừa cô được chứ?!

Nghĩ vậy, Lương Điềm Điềm hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc lồng sắt được phủ vải đỏ.

Đây chính là "vũ khí bí mật" mà họ đã chọn sau khi nghe lời gợi ý của Kỷ Hòa.

Suốt quá trình chuẩn bị, chiếc lồng này luôn được che kín và giữ bí mật tuyệt đối, càng làm tăng thêm sự tò mò của mọi người.

Lâm Hiểu Thiên cũng từng chạy tới hỏi:

"Trong đó là gì vậy?"

Nhưng hiếm khi Lương Điềm Điềm lại giữ kín bí mật được như thế!

Giờ đây, khoảnh khắc vén màn sự thật cuối cùng cũng đến.



Thế nhưng, ngay khi Lương Điềm Điềm vừa mở cửa lồng sắt, thứ bên trong đột nhiên lao vụt ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt.

Lương Điềm Điềm: "..."

Lương Nhất Hủ: "..."

Lương Nhất Hủ quay sang, giọng bất lực:

"Lương Điềm Điềm, chúng ta vất vả lắm mới mua được thứ này, cô có thể khiến tôi bớt lo lắng hơn một chút không?"

Lương Điềm Điềm sắp khóc đến nơi:

"Hu hu hu, hình như nó đã chạy thẳng lên sân khấu rồi… Nhưng mà tôi đã thay đồ xong rồi, không thể chạy ra bắt nó nữa… Hay là cứ để khán giả chiêm ngưỡng tạo hình của chúng ta trước đi, vậy họ đỡ hồi hộp..."

Cuối cùng, vẫn là đạo diễn Nghiêm cam chịu, buông một câu:

"Được rồi, tôi đi bắt! Được chưa?!"

Ngoài sân khấu, trong phòng phát sóng trực tiếp.

Tất cả khán giả đều hồi hộp chờ đợi màn trình diễn.

Bỗng nhiên, một bóng trắng vụt ra!

Khi mọi người nhìn kỹ lại—

Là một con thỏ!

"?! Một con thỏ thật kìa!"

"Khoan, chẳng phải đội của Lương Điềm Điềm bốc thăm được con thỏ sao? Đây là đạo cụ của họ à?"

"Haha, thiếu nữ ngây thơ ôm một con thỏ ư? Nghĩ đi nghĩ lại thì khả năng này là cao nhất!"

"Hahahaha, buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu mà con thỏ đã lên sân khấu trước rồi!"

"Nhóm Lương Điềm Điềm chắc không thể tự chạy ra nhặt lại nó đâu, nếu không thì chẳng còn gì bất ngờ nữa."

Về chuyện này, đạo diễn Nghiêm có đôi lời muốn nói:

Đúng, mấy người nói rất đúng.

Vậy nên bây giờ, con thỏ bị khách mời thả chạy mất thì lại đến lượt một đạo diễn "xấu số" như tôi phải ra tay đây!
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 327: Chương 327



Cứ thế.

Trước con mắt của toàn bộ khán giả cả nước, đạo diễn Nghiêm bước lên sân khấu, hùng hổ đuổi theo một con thỏ bé xíu.

Nhưng khổ nỗi, con thỏ này chạy nhanh đến mức anh ấy phải lộn vòng vòng theo nó.

"Hahahahaha, tôi cười xỉu rồi!"

"Tôi tuyên bố đạo diễn Nghiêm chính là 'vua tấu hài' của chương trình này!"

"Đạo diễn Nghiêm: Nếu lát nữa hiệu quả màn trình diễn của hai người không tốt thì tôi sẽ uổng công bắt thỏ lắm đấy!"

Cuối cùng, sau một hồi thở hổn hển như trâu, đạo diễn Nghiêm cũng tóm được con thỏ cứng đầu.

Anh xách nó lên, lầm bầm vài câu, rồi lặng lẽ mang nó vào hậu trường.

Buổi trình diễn thời trang chính thức bắt đầu.



Khi tiếng nhạc du dương vang lên, người xuất hiện đầu tiên là Lương Nhất Hủ.

Anh ấy đội tóc giả, mái tóc dài được búi cao, cố định bằng một cây trâm bạc. Bộ Hán phục màu xanh đậm càng tôn lên dáng vẻ thanh thoát và nho nhã của anh.

Khoảnh khắc ấy, câu nói kinh điển liền xuất hiện trong bão bình luận:

"Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song."

Câu thơ này vốn để miêu tả một chàng trai tuấn tú, phong nhã.

Nhưng bầu không khí thanh tao này chẳng kéo dài được lâu…

Bởi ngay sau đó—

"Bình tĩnh! Sao Lương Nhất Hủ buộc hết tóc lên trông lại trẻ thế này?!"

Fan của Lương Nhất Hủ lập tức không nhịn được mà phản bác:

"Cười ẻ, để tôi nhắc lại lần nữa, anh nhà tôi mới 30 tuổi thôi!"

"Lương Nhất Hủ: Đêm nay cậu ngủ nhớ phải luân phiên mở mắt đấy nhé."

"Có ai thắc mắc không? Sao đội của họ lại chọn phong cách cổ trang nhỉ? Tôi cứ nghĩ sẽ là thời trang hiện đại giống như hình ảnh mà ekip của Lương Điềm Điềm từng đăng!"

"Đúng thế, tay Lương Nhất Hủ còn cầm cung tên kìa? Cung tên thì liên quan gì đến con thỏ nhỉ?"

"Hahahaha, Lương Nhất Hủ có bị lạc đề không vậy?"

Lương Nhất Hủ chậm rãi bước ra góc sân khấu, rồi quay người lại nhìn về phía sau.

Cùng lúc đó, trên sân khấu đột nhiên xuất hiện những làn sương mờ ảo.

Khói trắng nhẹ nhàng lan tỏa, từng tầng lớp bồng bềnh cuộn lên, khiến cả không gian như biến thành chốn tiên cảnh.

Và rồi, từ trong màn sương, một bóng dáng mảnh mai dần hiện ra.

Đó là một cô gái mặc áo dài trắng tinh, trên vai khoác một dải lụa xanh biển mềm mại. Mái tóc dài của cô được tết thành hai búi song hoàn kế, điểm xuyết bằng những cục bông trắng như tuyết.

Đặc biệt hơn, trong vòng tay cô đang ôm một con thỏ trắng nhỏ.

Cô bước đi bằng đôi chân trần giữa làn khói trắng, từng bước nhẹ tựa cánh hoa rơi, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ như tiên nữ giáng trần.

Khán giả lập tức xôn xao.

"Khoan đã... đây là Lương Điềm Điềm sao?! Tôi nhìn nhầm rồi à?! Phong cách này hoàn toàn khác hẳn so với trước đây của cô ấy!"

"Ôi trời ơi, bây giờ tôi mới hiểu! Con thỏ, sương khói, tơ lụa, kiểu tóc này... chẳng phải là hình ảnh Hằng Nga ôm thỏ ngọc trên cung Quảng Hàn sao?!"

"Đẹp quá! Đẹp đến mê hồn luôn!"

"Lương Điềm Điềm đóng vai Hằng Nga... Vậy thì Lương Nhất Hủ đóng vai Hậu Nghệ à? Hèn gì anh ấy lại cầm cung tên! Ôi, ý tưởng này quá xuất sắc!"

Trên sân khấu, Lương Điềm Điềm lặng lẽ tiến về phía Lương Nhất Hủ.

Giữa làn sương trắng, hai người chạm mắt nhau, ánh nhìn dịu dàng mà sâu thẳm, tựa như Hằng Nga trên cung Quảng Hàn đã nghe theo tiếng gọi tha thiết của người yêu, từ trời cao bước xuống nhân gian.

Cảnh tượng đẹp đến mức khiến khán giả không kìm được mà trầm trồ:

"Hu hu hu, lãng mạn quá! Đẹp quá trời ơi!"

"Ban đầu tôi cứ nghĩ Lương Điềm Điềm sẽ theo phong cách đáng yêu cơ! Ai mà ngờ được lại là hình tượng thanh tao, thoát tục thế này!"

"Đúng đó! Trước giờ tôi cứ nghĩ Lương Điềm Điềm chỉ hợp với phong cách ngọt ngào đáng yêu thôi, ai dè phong cách này cũng có thể 'cân' được! Đúng là một màn lột xác ngoạn mục!"

"Nghe nói tạo hình này là do Kỷ Hòa gợi ý đấy!"

"Kỷ Hòa đúng là có mắt nhìn người quá đỉnh! Nên mời chị ấy về làm stylist riêng luôn đi!"

"Không hổ danh chị Kỷ! Bây giờ tôi đã hiểu vì sao bộ đôi song Lương lại nghe lời chị ấy răm rắp rồi. Nghe chị Kỷ thì không bao giờ sai!"

"Tự dưng tôi bắt đầu mong chờ màn trình diễn của Kỷ Hòa ghê!"

Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên từ khán đài.

Lương Điềm Điềm vui sướng đến mức không giấu nổi nụ cười, liên tục cúi đầu cảm ơn:

"Cảm ơn mọi người! Cảm ơn vì đã thích màn trình diễn của chúng tôi!"

Giọng nói ngọt ngào cùng nụ cười tươi tắn, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn xuất hiện trên má, ngay lập tức xóa tan đi vẻ thanh cao, lạnh lùng mà cô vừa tạo dựng trên sân khấu.

Bình luận trên livestream nổ tung:

"Hahahaha, đây mới là Lương Điềm Điềm mà tôi biết nè! Cam đoan không phải hàng giả!"

"Vừa rồi tôi còn tưởng Lương Điềm Điềm bị nhập cơ! May quá, giờ xin xác nhận là người thật!"

Trong khi đó, Lương Nhất Hủ lặng lẽ đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc. Anh nghiêng đầu, hạ giọng nhắc nhở:

"Cô quên lời dặn của Kỷ Hòa rồi à? Cô ấy bảo cô khóa miệng lại."

Lương Điềm Điềm: "!"

Trời ạ!

Đúng rồi, chị Kỷ bảo cô giữ im lặng để giữ nguyên hình tượng! Vậy mà cô lại quên mất, vừa mở miệng một cái là phong cách thay đổi 180 độ ngay!

Cũng may, màn trình diễn của họ đã kết thúc trọn vẹn, đạt được hiệu ứng hoàn hảo 100%!

Lương Điềm Điềm cùng Lương Nhất Hủ lui về góc sân khấu, chờ các đội còn lại trình diễn.

Lúc này, cô vẫn không quên quay về phía cánh gà, lén lút nháy mắt với Kỷ Hòa, vẻ mặt đầy sự sùng bái.

Chị Kỷ, chị siêu ghê gớm luôn!

Ngay sau đó, đội thứ hai bước ra sân khấu.

Tần Trạm và Tào Khiết.

Tào Khiết mặc một chiếc sườn xám đỏ sậm, kết hợp với đôi giày cao gót đen.

Dù cô không còn trẻ nhưng vóc dáng vẫn được chăm sóc rất tốt, đường nét cơ thể gọn gàng không chút mỡ thừa.

Còn Tần Trạm thì mặc một bộ trang phục thời Đường màu đen, trên cổ áo thêu một con rồng uốn lượn bằng chỉ đỏ sậm.

Dưới ánh đèn, con rồng trông như đang chuyển động, tạo nên hiệu ứng sống động đến kinh ngạc.

Mà đặc biệt nhất chính là dáng người của Tần Trạm.

Vai rộng, eo thon, chân dài—một tỷ lệ hoàn mỹ đến mức khiến bất cứ ai đứng cạnh cũng bị lu mờ.

Khán giả gần như ngay lập tức bị hút hồn:

"Ôi trời ơi... dáng người này là thật sao?!"

"Không đùa đâu, mấy người khác đã rất đẹp rồi, nhưng Tần Trạm vừa xuất hiện là cả sân khấu như sáng bừng luôn!"

"Đúng vậy, người ta là người mẫu chuyên nghiệp mà! Bảo sao khí chất khác biệt hẳn!"

"Thông tin bên lề: Chân của Tần Trạm dài hơn một mét đấy! Đứng cạnh anh ấy, tôi có cảm giác mình còn chưa cao bằng chân ảnh nữa!"

"Hahaha, tội Tào Khiết quá! Đứng cạnh Tần Trạm là thấy ngay sự chênh lệch!"

"Nhìn mức chênh lệch chiều cao này kìa, đúng là đáng kinh ngạc!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 328: Chương 328



Dù sao thì ngân sách cũng chỉ có năm trăm tệ.

Thoạt nhìn, trang phục của Tào Khiết và Tần Trạm trông có vẻ xa hoa, nhưng thực chất lại không hề đắt đỏ.

Chủ yếu là nhờ dáng người và gương mặt xuất sắc của họ, khiến bộ quần áo trông sang trọng hơn hẳn.

Toàn bộ số tiền năm trăm tệ ấy phần lớn được dùng để thuê một họa sĩ nổi tiếng ở vịnh Phất Hoa. Người này đã vẽ một con rồng sống động như thật trên áo, từng đường nét uyển chuyển, mạnh mẽ. Từ xa nhìn lại, con rồng như đang bơi lội giữa tầng mây, trên cổ còn điểm xuyết vài hàng chữ viết bằng bút lông. Sự kết hợp giữa các yếu tố truyền thống Trung Hoa đã tạo nên một tổng thể đầy hào hùng và tráng lệ.

Không chỉ có tạo hình xuất sắc, khả năng biểu diễn của họ cũng vô cùng hoàn hảo.

Bão bình luận lập tức sôi động:

"Không hổ là Tần Trạm, khả năng biểu diễn của anh ấy đúng là đáng kinh ngạc!"

"Ý tưởng của bọn họ cũng quá hay đi! Đúng là những người mẫu kỳ cựu, mưa dầm thấm lâu, dù tự thiết kế vẫn chẳng thua kém gì stylist chuyên nghiệp."

"Chuẩn luôn! Tào Khiết đúng kiểu chị gái quyến rũ, còn Tần Trạm thì hệt như cậu em trai lạnh lùng, ngầu lòi như một con sói vậy, hahaha!"

"Mau bỏ phiếu đi nào! Tôi bầu cho Tần Trạm nha!"

"Quán quân xuất hiện rồi! Đội sau chắc không còn gì đáng xem nữa đâu, hahaha!"



Đội thứ ba lên sân khấu là Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên.

Ngay khi biết mình rút được lượt thứ ba, Dương Vận gần như muốn gục xuống.

Bởi vì bọn họ lại phải diễn ngay sau Tần Trạm.

Khoảng cách quá lớn khiến cho tác phẩm của họ trở nên nhạt nhòa hơn bao giờ hết.

May mà—

Khi thấy Lương Điềm Điềm lên sân khấu, Dương Vận bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Vì sao ư?

Bởi vì bộ trang phục của cô ấy không giống với bộ ảnh nghệ thuật mà cô từng đăng trên Weibo.

Ngay từ khi lên ý tưởng, Dương Vận đã lo lắng rằng nếu Lương Điềm Điềm sử dụng lại tạo hình ấy, bọn họ sẽ rất dễ bị so sánh.

Lúc thảo luận phong cách, Dương Vận mạnh dạn đề xuất:

"Chúng ta hoàn toàn có thể học hỏi phong cách của đội Lương Điềm Điềm, chỉ cần đổi tai thỏ thành tai và sừng dê là được."

Những chiếc tai dê mềm mại, cụp xuống sẽ mang lại cảm giác dễ thương, ngây thơ. Cô tin rằng hiệu ứng thị giác chắc chắn sẽ không kém là bao.

Nhưng Lâm Hiểu Thiên thì không nghĩ vậy. Cậu nhíu mày:

"Khán giả đâu có ngốc? Bộ ảnh nghệ thuật của đội Lương Điềm Điềm có lượt like cao như thế, chắc chắn ai cũng từng xem qua rồi. Chúng ta bắt chước họ thì làm sao tạo được bất ngờ?"

Dương Vận lập tức phản bác:

"Chính vì lượt like cao, điều đó chứng tỏ tác phẩm này đã được công nhận là đẹp. Thế thì chúng ta càng nên tham khảo! Trước đây đội mình toàn đứng chót bảng, lần này không thể thua nữa!"

Lâm Hiểu Thiên: "..."

Cô còn mặt dày nói thẳng ra như thế luôn hả?

Trước đây bị xếp chót là do ai chứ?!

Nhưng Dương Vận vẫn tiếp tục bảo vệ quan điểm của mình:

"Sáng tạo thì luôn có rủi ro thất bại. Mình lại không phải dân chuyên, cũng đừng quá tự tin vào bản thân. Thay vì mạo hiểm, thà rằng chọn phương án an toàn. Cứ học theo phong cách này đi."

Lâm Hiểu Thiên thật sự cảm thấy không ổn.

Cậu cau mày, định nói thêm gì đó.

Nhưng nghĩ lại, Dương Vận là khách mời, nếu cứ liên tục phản bác ý kiến của cô ấy thì có phần không hay.

Vì thế, cậu đành nhượng bộ.

Dù vậy, trong lòng Lâm Hiểu Thiên lại tràn đầy bất an.

Cậu có cảm giác rằng… nếu cứ chiều theo Dương Vận như thế này, thì bi kịch chỉ mới bắt đầu mà thôi.



Ban đầu, Dương Vận vẫn còn lo ngại Lương Điềm Điềm sẽ sử dụng tạo hình trong bộ ảnh nghệ thuật kia.

Nhưng kết quả là đội cô ấy lại đi theo một phong cách khác hoàn toàn.

Nhận ra điều đó, Dương Vận như trút được gánh nặng. Cô thậm chí còn cảm thấy đây chính là cơ hội mà ông trời dành cho mình!

Tiếng nhạc vang lên, Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên bước ra sân khấu.

Dương Vận nghe thấy những lời khen từ khán giả dưới sân khấu thì nở nụ cười đầy đắc ý. Cô quay sang nháy mắt với Lâm Hiểu Thiên, như muốn nói:

"Thấy chưa! Nghe theo tôi đâu có sai đâu?"

Lâm Hiểu Thiên nhìn phản ứng tích cực từ khán giả cũng nhẹ nhõm hẳn. Cuối cùng, lần này cậu không bị Dương Vận kéo chân nữa.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Chưa kịp tận hưởng cảm giác thành công, họ đã bị một luồng nghi ngờ dội thẳng vào giữa bão bình luận:

"[Có ai thấy tạo hình của đội Dương Vận giống hệt ảnh mà Lương Điềm Điềm từng đăng trên Weibo không?]"

"[Chuẩn luôn! Từ kiểu tóc, trang điểm đến trang phục đều hao hao. Lúc đầu tôi còn tưởng là Lương Điềm Điềm đấy! Nhưng vấn đề là Dương Vận không hợp phong cách đáng yêu này chút nào. Nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai.]"

Fans của Dương Vận lập tức ùa vào phản bác:

"[Cái gì mà giống hệt? Chẳng phải mấy kiểu trang điểm này na ná nhau hết hay sao?]"

"[Đừng có cố tình bới móc nhé! Fans của Lương Điềm Điềm đừng có ké fame giùm đi!]"

"[Nói giống thì đưa bằng chứng ra xem nào! Đừng có nói suông!]"

Không ngờ, ngay sau đó, có người thẳng tay đăng ảnh so sánh ngay trong phần bình luận.

Hình ảnh được đặt cạnh nhau rõ ràng đến mức không thể chối cãi.

Chiếc tai dê rủ xuống của Dương Vận trông chẳng khác nào cụm lông mềm xù của Lương Điềm Điềm.

Sừng dê cong cong cũng có đường nét y hệt đôi tai thỏ.

Thậm chí, thiết kế váy và tông trang điểm cũng cực kỳ tương đồng.

Nếu chỉ có một hai chi tiết giống nhau thì còn có thể coi là trùng hợp, nhưng ở đây, có quá nhiều điểm tương tự đến đáng ngờ.

Bình luận lập tức bùng nổ:

"[Nhìn kìa! Bao nhiêu chi tiết giống nhau thế này mà còn bảo không sao chép à?]"

"[Ôi trời ơi, giống đến mức này thì không còn là ‘tham khảo’ nữa đâu!]"

"[Nói thật, ngay từ lúc Dương Vận bước ra sân khấu, tôi đã thấy quen quen rồi, nhưng lúc đó tôi còn không dám chắc. Giờ thì đúng là không thể cãi được nữa!]"

"[Hóa ra màn trình diễn của Dương Vận lần này lại xuất sắc là nhờ ‘tham khảo’ từ người khác à?]"

Fans của Dương Vận ban đầu còn cố cãi, nhưng khi bằng chứng đã rõ ràng như vậy, họ không thể tiếp tục chối quanh.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 329: Chương 329



Thế là họ bắt đầu chuyển hướng tranh luận:

"[Thế thì sao? Đạo diễn Nghiêm đâu có nói là phần này phải tự sáng tạo hoàn toàn?]"

"[Đúng rồi đấy! Văn học cổ đại còn có điển cố, nghệ thuật thì lấy cảm hứng từ nhau là chuyện bình thường!]"

"[Đây không phải sao chép mà là tôn trọng và học hỏi từ cái đẹp thôi! Đám anti fan đừng có làm quá lên!]"

Những lời biện hộ đầy gượng gạo này chỉ càng khiến bão bình luận trở nên hỗn loạn hơn:

"[Fans của Dương Vận có thể đừng lố bịch như vậy không?]"

"[Cái gì mà điển cố với chả học hỏi? Sao chép trắng trợn mà cũng nói được?]"

"[Tôn trọng á? Lương Điềm Điềm chỉ cảm thấy đen đủi thôi!]"

"[Không sao, nếu đã thừa nhận là ‘tham khảo’ thì ai cũng biết bản gốc bao giờ cũng tốt hơn bản sao đúng không? Vậy thì phiếu bầu của tôi cho Lương Điềm Điềm hết nhé!]"

"[Đúng rồi! Nếu thấy tạo hình của Dương Vận đẹp thì hãy nhớ: Cái bạn thích chính là phiên bản đạo nhái đó! Hãy bầu cho bản gốc thay vì bản sao!]"

"[Chắc chắn Dương Vận cũng đồng ý thôi! Dù sao cô ta cũng đang ‘tôn trọng’ tiền bối mà, đúng không?]"

Trong khi trên sân khấu, Dương Vận vẫn đang tự tin biểu diễn, không hề hay biết rằng ngoài kia, sóng gió đã nổi lên cuồn cuộn.

Ở cánh gà, Hạ Phong nhìn màn hình điện thoại, chứng kiến những bình luận sôi sục thì bật cười thích thú.

Anh ta lắc đầu, nói với giọng điệu đầy châm biếm:

"Dính vào Dương Vận đúng là xui xẻo thật. Tội cho Lâm Hiểu Thiên."

Thực ra, nếu là người khác tham khảo ý tưởng của Lương Điềm Điềm, có lẽ mọi chuyện sẽ không bị đẩy lên ầm ĩ đến thế.

Nhưng Dương Vận lại là trường hợp đặc biệt. Cô ta đã gây quá nhiều ác cảm từ trước, nên khi có bất kỳ chuyện gì đáng nghi ngờ, dân mạng sẵn sàng “vùi dập” mà không cần suy nghĩ.

Hơn nữa, fans của Lâm Hiểu Thiên cũng đang phẫn nộ thay cho thần tượng của họ.

Kết quả, Dương Vận bị mắng đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi.

Đạo diễn Nghiêm đứng một bên, chắp tay sau lưng, nhàn nhã cất giọng:

"Cậu tưởng ai cũng may mắn như cậu à?"

Hạ Phong: "..."

Anh ta chỉ đang cảm thán rằng Lâm Hiểu Thiên thật sự xui xẻo một chút thôi mà. Sao tự dưng lại bị vạ lây thế này?

Nhưng nghĩ kỹ lại, vấn đề không phải ở anh ta quá kém mà là… Kỷ Hòa quá mạnh!



Đội cuối cùng lên sân khấu chính là Hạ Phong và Kỷ Hòa.

Lúc rút chủ đề, họ không gặp may mắn cho lắm. Nhưng khi bốc thăm thứ tự trình diễn, họ lại rút trúng vị trí chủ chốt nhất—đội diễn cuối cùng.

Thứ tự này có lợi nhưng cũng đi kèm rủi ro.

Ưu điểm là họ có thể để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho khán giả. Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng—nếu không làm tốt, họ sẽ bị so sánh trực tiếp với các đội diễn trước đó, mà nổi bật nhất chính là Tần Trạm và Tào Khiết.

Âm nhạc vừa vang lên, bão bình luận lập tức bùng nổ.

"Cái gì?! Họ chọn 'Than thở' kìa! Đây là bài hát tôi thích nhất đó!"

"Ôi trời, bây giờ tôi mới hiểu! Bài hát này quá hợp với chủ đề 'Rắn'!"

Nhưng ngay sau đó, một bất ngờ khác ập đến—giọng hát cất lên không phải là giọng ca sĩ gốc.

Mà là… giọng của Kỷ Hòa.

"Khoan đã? Đây là giọng của Kỷ Hòa sao?"

"Aaaaaa! Không ngờ cô ấy hát cuốn hút thế này! Bài này khó lắm mà, sao cô ấy có thể hát hay vậy chứ?!"

"Huhu vợ tôi giỏi quá, không ngờ còn có tài lẻ này!"

"Trong bốn đội khách mời, đây là đội duy nhất tự hát nhạc nền! Tôi cứ nghĩ Kỷ Hòa không biết hát, ai ngờ lại giỏi đến vậy!"

"Kỷ Hòa có chất giọng tốt như vậy, sao trước giờ chưa từng ra ca khúc nào nhỉ?! Không có cô ấy đúng là tổn thất lớn cho làng giải trí!"

Tấm màn từ từ mở ra.

Kỷ Hòa xuất hiện.

Bão bình luận ngay lập tức bùng nổ dữ dội hơn:

"!!!!"

"Trời ạ, đây là Kỷ Hòa á?!"

Cô mặc một chiếc yếm màu xanh lá cây phối cùng váy dài, vừa thanh thoát lại vừa quyến rũ.

Điểm nhấn đặc biệt nhất chính là chiếc vòng tay hình rắn màu vàng quấn quanh cổ tay cô.

Ngoài ra, trên thắt lưng cô còn đeo một chuỗi chuông vàng nhỏ, mỗi bước đi lại vang lên những âm thanh tinh tế, khiến vòng eo trắng trẻo lộ ra càng thêm cuốn hút.

Cô thong thả bước về phía khán giả, nhẹ nhàng uyển chuyển như một chú mèo Ba Tư lười biếng.

Đôi mắt cô được nhấn bằng đường eyeliner dài, kéo cong sắc sảo về phía đuôi mắt, tạo hiệu ứng mở rộng, khiến ánh nhìn thêm phần mê hoặc.

Cách trang điểm này khiến cả thần thái của cô hoàn toàn khác so với trước đây, như thể biến thành một người khác vậy.

Đôi mắt dài, quyến rũ, ánh nhìn sắc bén nhưng không hề phô trương, mang theo sức hấp dẫn khó cưỡng.

Nếu là người khác, một phong thái gợi cảm như vậy có thể sẽ hơi quá đà, tạo cảm giác cố ý phô trương.

Nhưng gương mặt của Kỷ Hòa vốn có nét lạnh lùng sẵn.

Ngay cả khi tô son màu đậm, khí chất của cô vẫn mang theo sự xa cách, vừa quyến rũ nhưng lại không hề có cảm giác lấy lòng người khác.

"Không thể tin được! Trước đây tôi cứ nghĩ Kỷ Hòa là kiểu trong trẻo, lạnh lùng cơ! Không ngờ phong cách này cô ấy cũng 'cân' đẹp luôn!"

"Đúng vậy! Chỉ hở một chút eo thôi mà tôi đã mlem mlem rồi…"

"Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần! Kỷ Hòa có cơ bụng! Kỷ Hòa có cơ bụng! Kỷ Hòa có cơ bụng!"

"Ánh mắt kiểu 'cô đây không để mấy người vào mắt' này ngầu quá! Chị ơi, chà đạp em đi!"

Khi Kỷ Hòa quay đầu, mọi người mới nhận ra trên cổ cô có những hoa văn vảy rắn sống động như thật.

"Khoan… Cái vảy này sao mà giống thật thế?!"

"Đây là make-up à?! Sao có thể làm được như vậy?"

"Tôi đã xem buổi phát sóng trực tiếp trước đó! Toàn bộ trang phục này đều do Kỷ Hòa tự làm! Cả phần trang điểm này cũng là cô ấy tự nghĩ ra luôn!"

"Cái gì?! Cô ấy tự may à?"

"Đúng vậy, tự cắt, tự may, tự thiết kế luôn! Vảy rắn này cô ấy dùng một miếng lưới đánh cá nhỏ, phủ phấn mắt lên để tạo hiệu ứng loang màu! Tôi còn nhớ lúc xem trực tiếp mà há hốc mồm vì bất ngờ đấy!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back