Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 500


Nàng biết Đoạn Linh đã hiểu nhầm ý của "bằng hữu", liền giải thích: “Không phải. Nam nữ bằng hữu mà ta nói cùng bằng hữu bĩnh thường không giống nhau.”

Đoạn Linh im lặng giây lát, ánh mắt dò xét: “Nói như vậy, Lệnh Uẩn không phải nữ bằng hữu của ngươi?”

Lâm Thính bất ngờ bị câu hỏi đó làm cho sặc nước bọt, ho sù sụ: “Đương nhiên không phải, Lệnh Uẩn là bằng hữu thân thiết nhất của ta, nhưng không phải nữ bằng hữu.”

Hắn ngước lên nhìn nàng, khóe môi hiện rõ vết thương nhỏ mà nàng đã vô tình cắn phải. “Vậy… ta… là nam bằng hữu duy nhất của nàng?”

Mối quan hệ từ bạn bè bỗng chốc chuyển thành nam nữ bằng hữu khiến nàng thấy có chút gượng gạo.

“Có thể nói như vậy.”

Lâm Thính quay lưng lại, châm trà uống để che giấu sự bối rối. “Váy của ta bẩn rồi, ta muốn đi tắm, ngươi ... chàng tìm cho ta một bộ y phục khác.”

Cho dù không ướt, nàng cũng cần thay y phục. Nàng đã tìm Đoạn Linh ở Tam Phường phố lâu như vậy, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi do hơi nóng từ đám cháy. Cảm giác nhớp nháp thật khó chịu.

Chỉ một khắc sau, Đoạn Linh đã mang tới cho nàng một bộ váy mới màu lam thêu hoa tinh xảo, sau đó dẫn nàng tới phòng tắm của Bắc Trấn Phủ Ti.

Vốn dĩ Bắc Trấn Phủ Ti không có phòng tắm riêng, nhưng từ khi Đoạn Linh lên làm Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ, nơi này đã có thêm một gian phòng đặc biệt để hắn tắm sau khi thẩm vấn phạm nhân.

Lâm Thính bước vào phòng, hương trầm thoang thoảng từ mọi phía ùa đến, bao bọc lấy nàng như một tấm màn mỏng. Căn phòng này chỉ có Đoạn Linh từng dùng, nên mọi thứ đều vương vấn hơi thở và khí chất của hắn.

Nàng tắm rất nhanh, sau đó rời phòng tắm trở về chính sảnh. Phòng tắm nằm ngay cạnh, chỉ cách một lối rẽ nhỏ. Vừa vào cửa, Lâm Thính đặt bộ váy bẩn đã cuộn tròn trên một chiếc ghế đẩu, chiếc yếm và q**n l*t nằm ở trong cùng.

Nàng hỏi Đoạn Linh: “Vứt ở đâu?”

Hắn nhìn bộ y phục bẩn, không đáp lại mà hỏi ngược: “Nàng không cần bộ váy này nữa ư?”

“Không cần.” Khi Lâm Thính xông vào tìm Đoạn Linh, gấu váy có lẽ đã vướng phải một mảnh gỗ nhọn, rách vài lỗ nhỏ.

Hắn lại nhìn kỹ một lần nữa rồi nói: “Cứ để lại đây, ta sẽ xử lý giúp nàng.”

Nghe Đoạn Linh nói vậy, Lâm Thính không còn bận tâm đến bộ váy bẩn nữa. Nàng ngồi xuống một bên, ăn một quả nho, rồi lại ăn một miếng điểm tâm. Mỗi lần tới Bắc Trấn Phủ Ti, nàng đều được thưởng thức trái cây tươi và các món điểm tâm ngon lành.

Đoạn Linh cầm bộ y phục bẩn của nàng đi ra ngoài, một lát sau trở lại, trên tay đã không còn gì.

Hôm sau, cũng là ngày đầu tiên sau khi họ chính thức kết giao, Lâm Thính không đến Bắc Trấn Phủ Ti nữa. Nàng nghĩ, đã quyết định kết giao, không cần phải tiếp xúc quá nhiều để phán đoán xem có phải tình yêu nam nữ hay không.

Chỉ có lúc vừa mới xác định lại mối quan hệ, nàng cảm thấy hơi ngượng ngùng, còn sau đó thì mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi, cứ như thể mọi chuyện vẫn như lúc ban đầu. Có lẽ vì họ đã quá thân thuộc với nhau rồi.

Kỳ thật, Lâm Thính từng nghĩ rằng sau khi thay đổi quan hệ, mọi thứ sẽ khác đi, nhưng không ngờ lại chẳng có biến chuyển gì lớn. Nàng không biết liệu điều này có phải là chuyện bình thường hay không.

Lâm Thính dùng sức duỗi chân, chiếc đu quay dưới thân nàng đung đưa ngày càng cao, cây kim bộ diêu cài trên búi tóc lay động không ngừng, phát ra tiếng chuông leng keng vui tai.

Lý thị bước vào sân từ ngoài viện: “Hôm nay ngươi không tới Bắc Trấn Phủ Ti giúp Tử Vũ tra án nữa sao?” Bà tin lời Lâm Thính nói, cho rằng nàng vô tình tìm được manh mối vụ án nên mới ngày ngày tới Bắc Trấn Phủ Ti giúp Đoạn Linh phá án.

Lâm Thính mặt không đổi sắc nói dối: “Đã tra xong rồi ạ. Nương sao vậy, không muốn con ở nhà ư?”

“Nói bậy gì thế,” Lý thị kéo dây đu quay, cũng ngồi lên, “Sao mẹ lại không muốn con ở nhà chứ.” Bà chuyển chủ đề, “Gần đây con và Tử Vũ thế nào rồi?”

Con với hắn mới vừa tiến lên một giai đoạn mới. Lâm Thính thầm rủa trong bụng, nhưng miệng lại nói: “Vẫn vậy thôi ạ, mọi chuyện vẫn như trước đây.”

Lâm Thính lại nói: “Mẹ, trước khi thành thân với phụ thân, người đã từng thích ai chưa?” Lâm Thính biết rõ Lý thị và Lâm Tam gia đến với nhau không phải vì tình yêu, mà do cha mẹ sắp đặt, sống với nhau chỉ để duy trì gia tộc.

Lý thị theo bản năng nhìn quanh, xác định không có ai khác. Bà khẽ hắng giọng, vì đề tài này dễ gây thị phi: “Con hỏi chuyện này làm gì?”

Lâm Thính vòng tay ôm lấy eo mẹ, tựa đầu vào cánh tay bà: “Chỉ tò mò thôi ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 501


“Cái gì con cũng tò mò.” Lý thị véo má Lâm Thính, “Trước khi thành thân, ta chỉ đi khắp nơi buôn bán với ông ngoại con, trong lòng chỉ có mỗi chuyện làm ăn. Chưa từng thích ai, nhưng có nhận vài người em trai, sai họ giúp việc.”

Lâm Thính nghịch miếng ngọc bội bên hông Lý thị: “Bây giờ họ đang ở đâu?”

Lý thị đưa tay v**t v* cây kim bộ diêu của nàng: “Họ đều là khách qua đường thôi, ta cũng chẳng biết giờ họ ở đâu nữa, nhưng chắc hẳn họ cũng như ta, đã thành thân sinh con rồi.”

Bà có vẻ không để tâm lắm.

“Đúng rồi, hôm nay Tử Vũ sẽ cùng Lệnh Uẩn tới nhà chúng ta dùng bữa tối sau khi tan tầm.” Lý thị biết cây kim bộ diêu Lâm Thính đang đeo là của Đoạn Linh tặng, thấy nó bà lại nhớ đến hắn.

Lâm Thính lắc chiếc đu quay đang chậm lại: “Sao hôm qua hắn không nói với con?”

Lý thị buông tay: “Là ta hôm nay mớicho người đi mời, hôm qua Tử Vũ còn chưa biết, sao mà nói với con được.”

Nàng khó hiểu: “Sao nương lại đột nhiên muốn mời họ đến ăn cơm vậy?”

“Con còn dám nói, con thường xuyên sang Đoạn phủ ăn chực, thậm chí còn ngủ lại đó, mà lại ít khi mời Tử Vũ và Lệnh Uẩn sang nhà mình.” Lý thị không nói lời nào liền nắm tai nàng.

Lâm Thính che tai: “Đau!”

Nàng không đồng tình với lời mẹ nói: “Đâu phải không mời ạ, sinh nhật con không phải đã mời họ rồi sao?”

Lý thị buông nàng ra: “Một năm một lần, con thấy đủ sao? Trước đây thì không nói, giờ con và Tử Vũ có hôn ước, sau này sẽ thành phu thê, con phải cho hắn thấy con coi trọng hắn thế nào.”

Lâm Thính vẫn không chịu thua: “Đâu chỉ một năm một lần, ngoài sinh nhật, con cũng mời họ nhiều lần rồi mà.”

“Vậy còn con, hầu như cách một ngày lại sang Đoạn phủ, cả năm phải hơn trăm lần.”

Nàng cảm thấy người lớn lúc nào cũng hay suy nghĩ quá nhiều: “Bằng hữu thân thiết sẽ không so đo chuyện này đâu, nương đừng lo lắng cho mối quan hệ của chúng con.”

Lý thị lườm nàng.

Lâm Thính im lặng, thôi thì mời thì mời vậy, dù sao nàng cũng không quá để ý chuyện này.

Chiều tối, Đoạn Linh và Đoạn Hinh Ninh đến.

Sau bữa cơm, Lý thị bảo Lâm Thính đưa Đoạn Linh ra hậu hoa viên đi dạo, tiện thể tiêu cơm, còn Đoạn Hinh Ninh thì ở lại trò chuyện với bà.

Lâm Thính nào dám trái lời Lý thị, lập tức dẫn Đoạn Linh ra hậu hoa viên.

Vừa đến nơi, tay Đoạn Linh từ phía sau nàng luồn tới, những ngón tay thong thả mà vững vàng đan vào kẽ tay nàng, nắm chặt lấy, làn da kề sát. Rõ ràng, đây là lần đầu tiên họ bỏ đi mối quan hệ bạn bè, dùng một tư cách mới để nắm tay nhau.

Lâm Thính quay đầu lại nhìn hắn.

Đoạn Linh cũng cúi đầu nhìn nàng.

Nàng tinh nghịch cào cào vào lòng bàn tay hắn, Đoạn Linh lại dùng ngón tay siết chặt ngón tay nàng.

Cách đó không xa, Lý thị và Đoạn Hinh Ninh đứng sau một gốc cây cổ thụ, lén lút nhìn họ. Lý thị thấy hai người “tình cảm như lúc ban đầu”, mắt lộ vẻ hài lòng, mỉm cười nói: “Nhìn chúng nó kìa, còn nắm tay nhau nữa.”

Đoạn Hinh Ninh cười gượng. Khi biết Lý thị muốn lén theo dõi, tim nàng đã đập thình thịch, sợ họ sẽ bị lộ tẩy. Nàng định tìm cách tạo ra chút động tĩnh để nhắc nhở. Không ngờ hai người kia lại cẩn thận như vậy, dù không có ai ở gần vẫn diễn trọn vai “yêu đối phương”.

Đoạn Hinh Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thính quay lưng lại, không hề hay biết, tiếp tục kéo Đoạn Linh đi sâu vào trong vườn hoa.

Đoạn Linh thính giác nhạy bén, nghe thấy động tĩnh từ xa, nhưng hắn không quay đầu. Vì dù có ai ở gần, hắn cũng chẳng bị ảnh hưởng gì: “Nàng có muốn đi du thuyền trên hồ không?”

Nhắc đến chuyện ăn chơi, Lâm Thính lại hào hứng: “Có! Chờ khi nào chàng rảnh, chúng ta ba người cùng đi du thuyền, thả đèn hoa sen.”

“Chỉ hai chúng ta thôi.”

Trong đầu Lâm Thính hiện lên hai chữ “hẹn hò”: “Vậy… chỉ hai chúng ta đi.” Trước đây họ quả thật rất ít khi đi chơi riêng, huống hồ Đoạn Hinh Ninh và Hạ Tử Mặc hẹn hò cũng sẽ chẳng dắt theo họ.

Hai tháng sau.

Lâm Thính đang vùi mình trong chăn, mơ màng sắp ngủ, Đào Chu bỗng vén rèm bước vào, nhẹ nhàng lay tỉnh nàng: “Tiểu thư, Đoạn nhị công tử đến rồi.”

Lâm Thính không muốn cử động, thân hình mềm oặt nằm trên giường.

Chẳng mấy chốc, họ đã kết giao được hai tháng. Mối quan hệ của Lâm Thính và Đoạn Linh vẫn không có gì thay đổi, ngoại trừ việc khi gặp nhau sẽ nắm tay, hôn môi. Có vài lần, họ suýt chút nữa “lau súng cướp cò”, không biết có phải vì Đoạn Linh quá nhạy cảm hay không, hắn luôn dễ dàng có phản ứng. Mặc dù chỉ mới kết giao hai tháng, nhưng họ đã quen biết mười mấy năm, không thể xem là mới quen đã muốn làm chuyện đó.

Tuy nhiên, đến giờ họ vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, chỉ dừng lại ở giai đoạn điểm chạm.

Lâm Thính: “Hắn đến làm gì?”

Không phải hôm qua mới gặp nhau sao?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 502


Đào Chu lắc đầu: “Nô tỳ không biết, Đoạn nhị công tử không nói. Hắn đang đợi ở ngoài cửa, tiểu thư có muốn gặp không?”

“Gặp chứ.” Nàng xoay người xuống giường, mở tủ quần áo chọn váy, rồi ngồi vào trước gương, định trang điểm nhẹ. “Đào Chu, giúp ta vẽ lông mày.”

Đào Chu sâu sắc hoài nghi chủ nhân nhà mình trúng tà. Từ khi có hôn ước, nàng vẫn luôn tùy tiện khoác một chiếc áo ngoài là ra cửa gặp Đoạn Linh. Hôm nay lại phá lệ trang điểm.

Lâm Thính đợi mãi không thấy Đào Chu trả lời, quay đầu gọi: “Đào Chu?”

Lúc này Đào Chu mới sực tỉnh. “Vâng!” Nàng vội vàng đến gần, cầm cây bút vẽ lông mày trên bàn, thuần thục làm đẹp cho Lâm Thính. “Tiểu thư, đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy người coi trọng việc gặp Đoạn nhị công tử như vậy đấy. Hôm nay có ngày gì đặc biệt sao?”

Lâm Thính: “…” Sao lời kịch này nghe có vẻ quen tai nhỉ?

Mặc kệ. Nàng lấy kim bộ diêu trong hộp trang sức ra, cài lên búi tóc, sau đó đeo thêm đôi hoa tai tử ngọc: “Không có ngày gì đặc biệt cả, chỉ là đột nhiên muốn trang điểm thôi.”

Đào Chu không nói thêm nữa, lấy một hộp phấn son mới mua về, thoa một chút lên môi nàng: “Tiểu thư có cần nô tỳ đi cùng không?”

“Không cần.”

Trang điểm xong, Lâm Thính lập tức ra cửa.

Trước cổng Lâm phủ, Đoạn Linh đứng thẳng tắp, y phục màu đỏ bay phấp phới trong gió. Chiếc trâm ngọc và lục lạc cũng lay động, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Lâm Thính bước nhanh về phía hắn.

Đoạn Linh cũng bước lên bậc đá, tiến về phía nàng. Hắn không đợi nàng hỏi mục đích đến, đã chủ động nói: “Hôm nay chúng ta đi du thuyền trên hồ đi.”

***

Chiếc thuyền hoa khổng lồ từ từ tiến về giữa hồ, mặt nước lấp lánh, gợn sóng lăn tăn.

Lâm Thính đứng trên boong tàu, tận hưởng làn gió hồ dịu mát, tay cầm một đài sen mới hái, miệng nhét đầy hạt sen, má phồng lên.

Đoạn Linh đứng ngay cạnh nàng, tựa vào lan can nhìn ra xa, những ngón tay thon dài trắng nõn đang bóc vỏ hạt sen. Cứ mỗi khi hắn bóc xong một hạt, nàng lại cúi người sang cắn lấy, cho vào miệng mình.

Hôm nay không phải ngày lễ ngắm sen nên hồ sen rất vắng vẻ, chẳng có nhiều thuyền hoa hay thuyền nhỏ.

Lâm Thính nghiêng người, lưng quay ra hồ, mặt hướng về phía Đoạn Linh: “Ta nhớ hôm nay chàng phải đi làm mà, phải vài ngày nữa mới được nghỉ mới đúng?”

Ngụ ý: sao hôm nay lại có thời gian cùng ta du thuyền.

Đoạn Linh đáp: “Ta đã đổi ca với người khác rồi.”

Cũng đúng, hắn là Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ, muốn đổi ca dễ như trở bàn tay. Nàng gật gù, đưa đài sen còn nguyên chưa bóc cho hắn: “Chàng bóc thêm đi, ta ăn chưa đủ.”

Có lúc, Lâm Thính cảm thấy Cẩm Y Vệ thật đa tài. Cứ lấy Đoạn Linh ra mà nói, hắn học gì cũng nhanh, ngay cả bóc hạt sen cũng nhanh hơn nàng… Hắn sinh ra để làm việc. Vừa hay, nàng không muốn làm việc, trừ khi việc đó liên quan đến tiền bạc.

Trên lan can thuyền hoa treo rất nhiều đèn lồng nhỏ. Lâm Thính dùng ngón tay chọc chọc chúng, nghiêng đầu nhìn Đoạn Linh: “Trên thuyền có đèn hoa sen không?”

Nghe nói khi thuyền dừng giữa hồ, thả đèn hoa sen để cầu nguyện sẽ rất linh nghiệm. Nàng cũng muốn thử xem sao.

Lâm Thính ăn quá nhiều hạt sen, trên người thoảng hương sen tươi ngọt ngào. Đoạn Linh đứng gần, nghe rất rõ: “Có, ta đã dặn người mua. Đèn hoa sen để trong khoang thuyền, khi nào nàng muốn thả thì cứ vào lấy.”

Nàng lập tức đi vào khoang thuyền xem, rồi kinh ngạc thốt lên: “Chàng mua nhiều quá vậy, chỉ có hai chúng ta, làm sao thả hết được?”

Đoạn Linh cũng nhìn vào, bình tĩnh đáp: “Không sao, thả được bao nhiêu thì thả.”

Lâm Thính cầm một chiếc đèn hoa sen lên, ngắm nghía vài giây: “Chàng sẽ ước nguyện gì? Ta quen chàng lâu như vậy, chưa thấy chàng ước nguyện bao giờ.”

Lý thị và Phùng phu nhân thân thiết, mấy năm nay họ thường cùng nhau đến chùa miếu lễ Phật cầu phúc, cũng thường đưa theo con cái.

Lâm Thính chỉ cần theo họ đến chùa miếu là sẽ quỳ lạy ước “phát tài thật nhanh”. Còn Đoạn Linh thì khác, hắn không có chút kính sợ nào với thần Phật, quỳ lạy chỉ là để giữ “lễ nghi” mà thôi.

Đoạn Linh chỉnh lại cây kim bộ diêu hơi lệch trên búi tóc của nàng: “Ta vẫn chưa nghĩ ra.”

Lâm Thính bắt đầu cò cưa: “Nếu đến lúc thả đèn mà chàng vẫn chưa nghĩ ra, thì viết ‘Tín nam Đoạn Linh nguyện Lâm Thính, Lâm Nhạc Duẫn phát tài nhanh chóng’.”

Hắn khẽ mỉm cười.

Nàng đặt đèn hoa sen trở lại chỗ cũ: “Cười gì mà cười, chàng còn chưa trả lời ta.”

“Được, ta đồng ý với nàng.”

Nhưng đúng lúc này, trời bỗng tối sầm, cả hồ nước lập tức chìm vào bóng tối. Mưa bất ngờ đổ xuống, lộp bộp rơi trên chiếc thuyền hoa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 503


Tiếng mưa đổ ập xuống như trút nước, từng hạt lớn đập vào mạn thuyền rồi văng tung tóe. Lâm Thính vội vã chạy vào khoang thuyền để tránh cơn mưa bất ngờ, nhưng nàng chạy không nhanh bằng tốc độ của trời, mái tóc và lớp áo ngoài đã ướt đẫm.

Đoạn Linh theo sát phía sau nàng cũng chẳng khá hơn, nước mưa nhỏ giọt trên khuôn mặt tuấn tú, thấm ướt vạt áo màu xanh nhạt.

Người chèo thuyền thấy họ bị ướt, vội vàng dẫn cả hai vào một căn phòng ấm áp bên trong khoang, đồng thời gọi thuyền nương mang nước ấm và y phục mới đến. Chủ thuyền đã tính trước việc có khách muốn ngắm cảnh hồ mà không may bị ướt, hoặc cao hứng muốn xuống hồ bơi lội, nên trên thuyền luôn chuẩn bị sẵn vài bộ quần áo dự phòng.

Lâm Thính đi theo người chèo thuyền, nhận ra đối phương chỉ mở duy nhất một cánh cửa phòng. Nàng lúng túng sờ mũi, khẽ nói: "Chúng ta... không phải phu thê." Dù giữa họ đã có không ít hành động thân mật, nhưng nàng vẫn chưa từng nghĩ đến việc cùng nhau tắm gội thế này.

Đoạn Linh im lặng không nói gì.

Người chèo thuyền thấy cả hai cử chỉ thân mật, dung mạo lại vô cùng xứng đôi, ngỡ rằng họ là cặp vợ chồng mới cưới. Khi biết mình đã lầm, hắn vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi mở thêm cánh cửa phòng bên cạnh.

Lâm Thính lắc đầu, mỉm cười: "Không sao đâu." Nàng nhẹ nhàng bước vào căn phòng bên trái, nhường phòng bên phải cho Đoạn Linh.

Thuyền nương theo sau, đặt một bộ váy áo màu đỏ tươi lên giường, rồi mang nước ấm vào đổ đầy thau tắm sạch sẽ. Chờ nước gần đầy, thuyền nương lặng lẽ lui ra, đóng cửa phòng lại một cách kín đáo. Lâm Thính đi tới khóa cửa cài chốt, rồi cởi y phục ngâm mình trong làn nước ấm.

Tiết trời oi bức nên nước tắm không dễ nguội, nàng thư thái ngâm mình trong gần hai khắc mới bước ra mặc quần áo. Bên ngoài trời vẫn còn mưa lớn, không tiện ra boong thuyền ngắm cảnh hay thả đèn hoa sen. Nàng đảo mắt nhìn chiếc giường mềm mại, trải chăn đệm êm ái, bỗng nảy ra ý muốn chợp mắt một lát.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, cơn buồn ngủ lại chẳng thấy đâu, nàng trằn trọc mãi trên giường vẫn không ngủ được. Thời gian trôi đi thật chậm chạp, thấy chán nản, nàng bèn đứng dậy ra ngoài tìm người chèo thuyền mượn một bộ cờ vây, rồi đến gõ cửa phòng bên cạnh.

Nước tắm phải đun nóng, thuyền nương đã mang nước cho Lâm Thính từ trước, còn nước của Đoạn Linh vừa mới mang tới một khắc trước. Khi Lâm Thính tìm đến, chàng vừa tắm gội xong, vạt áo buông lỏng, mái tóc dài còn chưa kịp búi gọn, tùy ý xõa trên lưng.

Lâm Thính đã quá quen với vẻ ngoài này của chàng, không hề cảm thấy lạ lẫm, chỉ giơ bàn cờ trong tay lên, cười tươi nói: "Chơi cờ đi." Trận mưa này xem chừng còn kéo dài nửa canh giờ nữa, cả hai cần tìm việc gì đó để giết thời gian.

Đoạn Linh đặt khăn lau tóc xuống, nhận lấy bàn cờ nặng trĩu từ tay nàng, đi đến sập La Hán.

Lâm Thính bước vào phòng, thuận tay chốt cửa, cởi giày rồi leo lên sập La Hán, ngồi khoanh chân đối diện với chàng một cách tự nhiên. "Chàng có muốn đánh cược gì không?"

Ánh mắt chàng dừng lại một chút trên đôi chân nhỏ nhắn của nàng rồi mới ngước lên: "Nàng muốn cược gì?"

Lâm Thính trầm ngâm suy nghĩ: "Mỗi ván một lượng bạc đi." Nàng tự nhủ, tục ngữ có câu cao thủ ẩn mình trong dân gian, gần đây nàng thường ra ngoài xem các cụ già chơi cờ ở phố phường, kỳ nghệ đã tiến bộ không ít, rất có hy vọng kiếm được chút bạc từ Đoạn Linh.

Đoạn Linh cầm quân cờ trắng, gật đầu: "Được."

Ván đầu tiên, Lâm Thính thua, một lượng bạc mất. Ván thứ hai, nàng vẫn thua, lại một lượng nữa bay. Ván thứ ba, kết quả vẫn như cũ, nàng thua thêm một lượng. Tổng cộng nàng đã thua ba lượng bạc.

Lý trí bảo Lâm Thính nên dừng lại, kịp thời chặn lỗ, nhưng nàng lại nôn nóng muốn thắng lại ba lượng bạc đã mất, nào có thể dễ dàng buông tay? "Thêm ván nữa đi."

Chỉ sau một khắc, Lâm Thính đã muốn phát điên. Nàng không đưa tiền cho Đoạn Linh mà ngược lại, dùng chân đá nhẹ vào chàng một cái, trách móc: "Chàng để ta thắng một ván thì chết à?"

Đoạn Linh một tay nhanh chóng túm lấy chân nàng đang đá tới, tay kia lấy từ trong tay áo ra ba lượng bạc nàng vừa thua, đưa lại cho nàng.

"Trả lại cho nàng."

"Ngươi có ý gì? Trong mắt chàng, ta là loại người thua không nổi, muốn chơi xấu à?" Lâm Thính nói vậy nhưng tay vẫn nhanh chóng thu lại số bạc.

Đoạn Linh nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng điệu từ tốn: "Đương nhiên không phải. Số bạc này là ta muốn trả lại cho nàng, không phải nàng bảo ta trả. Nàng sao có thể là loại người thua không nổi, muốn chơi xấu được chứ?"

"Đó là chàng nói đấy nhé." Nàng cất kỹ số bạc, vẫy tay ra hiệu cho Đoạn Linh tới gần: "Chàng lại đây."

Đoạn Linh ghé sát lại.

Lâm Thính bất ngờ hôn lên môi hắn một cái, chớp nhoáng như chuồn chuồn lướt nước. Đoạn Linh vòng tay ôm lấy eo nàng, lập tức đáp lại nụ hôn. Tiếng môi lưỡi quyện chặt trong khoảnh khắc đã át cả tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Trong phòng, ánh nến lung linh mờ ảo, hai bóng người giao nhau in trên vách tường. Lâm Thính xoạc chân ngồi lên người Đoạn Linh, váy dài che khuất vạt áo của hắn. Đôi tay nàng vòng qua vai, vô thức luồn vào mái tóc dài của hắn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 504


Tư thế hôn này khiến eo của cả hai dán chặt vào nhau. Dù cách một lớp y phục, họ vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể đối phương.

Chẳng biết đã hôn nhau bao lâu, Lâm Thính ngẩng đầu, rời môi chàng để hít thở, lấy lại chút bình tĩnh.

Hắn cúi đầu, hôn dọc xuống gò má, rồi trượt xuống cổ nàng.

Đôi môi mềm mại, ấm áp khiến nàng khẽ rùng mình. Lâm Thính cảm thấy thoải mái, nhưng đồng thời cũng có cảm giác sắp mất kiểm soát, nàng siết chặt vòng tay và đôi chân đang quấn quanh eo hắn.

Đoạn Linh ngẩng lên, từ từ l**m m*t vành tai mẫn cảm của nàng, nhìn thấy nó dần chuyển sang sắc hồng.

Nàng không nhịn được giật nhẹ tóc hắn.

Hắn vẫn không dừng lại.

Lâm Thính bỗng cảm nhận được điều gì đó, nàng nhìn xuống, không nặng không nhẹ véo vào hông Đoạn Linh, rồi thì thầm bên tai hắn một câu, ngay sau đó cố ý cắn nhẹ vào yết hầu đang khẽ lên xuống của hắn.

Hơi thở của Đoạn Linh càng thêm dồn dập, chẳng biết là vì câu nói kia của nàng, hay vì nàng cắn vào yết hầu của hắn.

Lâm Thính định cởi bỏ dây lưng của Đoạn Linh.

Nàng là người xuyên không, có ký ức của hiện đại, làm mọi việc theo ý mình, không bị ràng buộc bởi lễ giáo phong kiến. Nếu nàng không thực sự yêu Đoạn Linh, dù có thành thân, nàng cũng sẽ tìm mọi cách tránh làm chuyện phòng the. Nhưng nếu nàng đã xác định được tình cảm của mình, Lâm Thính sẽ thuận theo cảm xúc bản năng mà gần gũi với hắn, dù họ chưa thành hôn.

Đoạn Linh kịp thời giữ lấy tay nàng, vùi đầu vào cổ nàng, khẽ th* d*c.

Hắn không muốn làm chuyện này trước khi thành hôn với nàng, vì sợ sẽ mất kiểm soát, để nàng biết hắn có một loại "bệnh" kỳ quái. Đoạn Linh có một nỗi lo thầm kín, chàng sợ Lâm Thính chưa đủ yêu mình, không chấp nhận được "căn bệnh" ấy, nên muốn chờ sau khi cưới mới thổ lộ.

"Chúng ta... vẫn chưa thành hôn."

Vừa dứt lời, "Cạch" một tiếng, Lâm Thính đã cởi được dây lưng của Đoạn Linh, tiện tay ném xuống đất. Rất nhanh sau đó, bộ y phục mới hắn vừa mặc cũng rơi theo.

Thấy vậy, Đoạn Linh bế bổng Lâm Thính, đặt nàng ngồi trên án kỷ của sập La Hán, rồi hôn xuống cổ nàng.

Trên án kỷ vẫn còn bàn cờ và quân cờ, chỉ cần Lâm Thính hơi cử động, các quân cờ đen trắng sẽ lăn xuống, rơi lấm tấm trên váy áo của nàng.

Bàn tay Đoạn Linh trượt vào bên trong chiếc váy đỏ.

Ngoài phòng, tiếng mưa càng ngày càng lớn. Lâm Thính chống hai tay lên án kỷ, lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa rơi. Một lát sau, nàng không nhịn được nhấc chân đá nhẹ vào vai chàng, không ngừng hít một hơi thật sâu.

Các quân cờ đen trắng đã rơi hết khỏi án kỷ, trên mặt bàn nhẵn bóng xuất hiện một vũng nước nhỏ. Dường như căn phòng bị dột mưa, nhưng lại chẳng phải.

Lâm Thính nghiêng đầu, lén nhìn ra ngoài cửa sổ đã đóng kín.

Dần dần, họ ngã xuống giường, Đoạn Linh cúi người hôn lên khắp cơ thể Lâm Thính, nhẹ nhàng l**m m*t.

Hắn tiến lại gần, động tác đầy dịu dàng. Khoảng cách giữa họ dần thu hẹp, cho đến khi không còn khoảng cách nào. Những nụ hôn của hắn vừa chậm rãi, vừa tỉ mỉ, như muốn hôn sạch những giọt mồ hôi trên khuôn mặt Lâm Thính, nuốt vào trong lòng.

Mũi nàng quẩn quanh mùi trầm hương nồng đậm, càng ngửi càng thấy mê say: "Đoạn Tử Vũ..."

Giọng Đoạn Linh khẽ biến, khàn khàn: "Ừ."

Lâm Thính nằm trên giường, búi tóc hơi cộm khiến nàng khó chịu, muốn tháo dải lụa ra, nhưng nàng đã không còn chút sức lực nào, đành nhờ hắn giúp đỡ: "Giúp ta tháo dải lụa trên tóc."

Những ngón tay hắn vô cùng linh hoạt, chỉ trong chốc lát đã tháo hết dải lụa trên tóc nàng. Tóc đen nhánh của nàng xõa dài, trải rộng trên tấm chăn đệm đỏ, có vài lọn rủ xuống che đi lồng ngực trắng ngần.

Đoạn Linh vén những lọn tóc ấy lên, v**t v* trái tim nàng, rồi chậm rãi cúi xuống hôn lên.

Trái tim nàng đập mạnh dưới môi hắn.

Lâm Thính khẽ giơ tay, các ngón tay luồn vào tóc Đoạn Linh. Bóng dáng hắn và nàng đan vào nhau, rồi lại tách ra, rồi lại trùng điệp.

Đoạn Linh vừa hôn lên trái tim nàng, vừa nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Mưa vẫn tí tách không ngừng, sau một khắc thì tạnh hẳn. Đoạn Linh và Lâm Thính nhìn nhau, nàng khẽ vỗ vào vai hắn, chủ động hôn hắn. Cả hai nằm im lặng trên giường một lúc lâu.

Đoạn Linh quay đầu nhìn nàng, cất tiếng: "Ta..."

Nàng dường như đoán được chàng định nói gì, khẽ ngắt lời: "Ngươi không cần nói, chuyện này rất đỗi bình thường."

Đoạn Linh: "..."

Lâm Thính trở mình: "Nóng quá."

Nghe nàng nói nóng, Đoạn Linh bế nàng đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra. Làn gió mát lành mang theo hơi ẩm của mưa thổi vào phòng, xua tan đi sự oi bức.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 505


Cửa sổ đối diện với hồ, xung quanh không có thuyền khác nên không sợ bị người ngoài nhìn thấy. Lâm Thính đứng trước cửa sổ, Đoạn Linh đứng phía sau.

Nàng ngắm nhìn làn mưa đã tạnh hẳn, không kìm được đưa tay ra ngoài cửa sổ, cảm nhận những giọt nước mưa còn đọng lại trên không trung.

Những hạt nước mưa "bạch bạch bạch" rơi vào lòng bàn tay Lâm Thính. Đoạn Linh ôm lấy nàng từ phía sau, nước mưa đọng lại trên tay nàng run rẩy rồi rơi xuống kẽ ngón tay.

Một canh giờ sau, trời tạnh mưa hẳn.

Họ đóng cửa sổ, trở lại giường. Lâm Thính vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Khoảnh khắc chìm vào vô thức, nàng thầm nghĩ trong đầu, tên khốn Đoạn Linh này quả nhiên không phải người.

Họ đến hồ vào buổi sáng, làm chuyện này từ giữa trưa, đến khi xong xuôi, Lâm Thính đã ngủ một giấc đến tận chiều. Nàng hoàn toàn không muốn tỉnh lại, quên bẵng việc thả đèn hoa sen ước nguyện.

Nếu không phải sợ tối về muộn, Lý thị sẽ hỏi han đủ điều, nàng chỉ e sẽ ngủ lại trên thuyền hoa đến sáng hôm sau.

Trước khi trời tối, Lâm Thính bừng tỉnh. Tấm chăn đệm màu đỏ trượt khỏi vai, nàng vẫn còn chưa mặc y phục.

Khi ngủ, họ hoàn toàn tr*n tr**.

Đoạn Linh lúc này đang ngồi ở mép giường mặc quần áo. Trên người hắn có không ít dấu đỏ do Lâm Thính để lại, lấm tấm khắp nơi.

Da chàng rất dễ lưu lại dấu vết. Mỗi khi bị k*ch th*ch, Lâm Thính lại vô thức véo mạnh vào người hắn. Vì véo vào eo tiện tay nhất, nên nơi đó là nơi có nhiều dấu đỏ nhất.

Trớ trêu thay, điểm mẫn cảm của Đoạn Linh lại ở phần eo, mỗi lần nàng véo, hắn đều run lên và khẽ th* d*c.

Lâm Thính nửa mở mắt, nhìn vào vòng eo của hắn.

Qua ngày hôm nay, những dấu đỏ ấy không có gì bất ngờ sẽ chuyển sang màu xanh tím, khiến hắn trông như vừa bị ai đó đánh đập, tra tấn.

Nàng tự hỏi, mình ra tay có hơi tàn nhẫn quá không?

Nhưng cũng không thể trách nàng được, ai bảo Đoạn Linh lúc thì bắt nàng nằm sấp trước cửa sổ, đến từ phía sau, lúc thì ôm nàng ngồi lên bệ cửa sổ, đối mặt, khiến nàng có cảm giác chỉ cần không ôm chặt hắn thì sẽ ngã ra ngoài hồ, vô cùng k*ch th*ch.

Lâm Thính vươn vai, tiếp tục đánh giá Đoạn Linh. Hắn đã mặc xong áo trong màu trắng, đang giơ tay thắt dây lưng, che đi những dấu đỏ trên người.

Ánh mắt nàng quá rõ ràng, không hề che giấu, Đoạn Linh nhận ra, ngước lên nhìn nàng.

Đoạn Linh tỏ vẻ khó hiểu: "Sao vậy?"

Vài tháng trước, hắn đã bắt đầu thoa cao xóa sẹo lên vết sẹo trên cổ tay. Cho đến hôm nay, vết sẹo xấu xí đó đã biến mất gần hết. Trước đó, dù họ có nhiều hành động thân mật, Đoạn Linh vẫn không để Lâm Thính nhìn thấy vết sẹo.

Lâm Thính nghiêng đầu, tầm mắt không rời khỏi chàng: "Thành thật khai báo, có phải chàng đã lén uống thuốc gì đó không?" Nghĩ đến việc họ đã làm vài lần, nàng lại thấy rùng mình.

Đoạn Linh khoác thêm áo ngoài, cúi người nhặt dây lưng dưới đất: "Không có."

Lâm Thính cẩn thận suy nghĩ, khả năng hắn uống thuốc xem ra không lớn. Dù sao trước đó hắn cũng không biết hôm nay họ sẽ ở trên thuyền hoa. Là nàng bắt đầu mọi chuyện, hôn hắn rồi thì thầm vào tai, vậy hắn làm sao có thể chuẩn bị sẵn thuốc từ trước được?

Có lẽ vì là lần đầu tiên làm chuyện này nên quá hưng phấn, tần suất nhiều hơn chăng?

Chắc là vậy.

Nếu không thì không có nguyên nhân nào khác để giải thích. May mà nàng là người tập võ, thể lực khỏe hơn người thường, mới có thể chịu đựng được tần suất này.

Lâm Thính không nghĩ nữa, lười biếng dang hai tay ra: "Giúp ta mặc quần áo."

Nàng ngủ một giấc mà vẫn thấy mệt, hai chân không muốn đứng dậy, hai tay cũng tê nhức, chỉ muốn nằm yên trên giường.

Đoạn Linh cầm lấy chiếc yếm đỏ rực của Lâm Thính, ngồi lại xuống giường, giúp nàng mặc vào. Trước đây, tuy không làm đến bước cuối cùng nhưng cũng không còn "nguyên vẹn", mỗi lần thân mật xong, hắn đều giúp nàng mặc quần áo, quen tay nên giờ đã thành thục.

Mặc xong y phục cho nàng, Đoạn Linh lại giúp nàng vấn tóc, cuối cùng còn giúp nàng xỏ giày.

Lâm Thính cúi đầu nhìn.

Trên hai chân nàng có mấy vết răng mờ nhạt, đó là do Đoạn Linh để lại. Sau khi làm xong, hắn lùi xuống chân nàng, hôn lên đó.

Lâm Thính đã quen, nàng đảo mắt sang hướng khác. Tầm mắt nàng vô tình rơi xuống phía trong cổ tay Đoạn Linh, nơi có một lỗ kim nho nhỏ. Nàng nắm tay hắn lên xem: "Đây là gì vậy?"

Đoạn Linh trả lời: "Chỉ cần trước khi phòng sự, ta dùng ngân châm châm vào huyệt vị này thì nàng sẽ không có thai. Sau này, ta đều sẽ làm như vậy."

Lâm Thính biết hắn luôn mang theo chút ám khí bên mình nên có ngân châm cũng chẳng có gì lạ. Nàng dùng ngón tay ấn nhẹ vào da thịt xung quanh lỗ kim: "Có đau không?"

"Sẽ không đau."

Nàng buông tay hắn ra: "Nhưng sao chàng lại biết phương pháp này?"

Đoạn Linh đáp: "Đọc sách."

Sau khi mặc y phục chỉnh tề, cả hai không ở lại thuyền hoa lâu nữa. Đoạn Linh cõng Lâm Thính, người vẫn còn lười đi, lên bờ, đi vào cỗ xe ngựa đã đỗ sẵn.

Vào giờ Dậu, Lâm Thính trở về Lâm phủ.

Lý Kinh Thu đang rảnh rỗi, nghe hạ nhân nói Lâm Thính đã về liền đến Thính Linh viện tìm nàng: "Đào Chu nói Tử Vũ hôm nay đã đến tìm con."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 506


Lâm Thính cố làm ra vẻ tự nhiên, ngồi xuống trước gương đồng. Nàng vừa gỡ những vật trang sức trên tóc xuống, vừa lặng lẽ liếc nhìn cổ mình, kiểm tra xem có dấu vết gì khả nghi không. Nàng sợ mẫu thân phát hiện ra chuyện động phòng trước hôn lễ, bởi người xưa rất coi trọng lễ giáo, lỡ có gì bất trắc, nương mà biết được chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Nàng khẽ lắc chiếc kim bộ diêu vừa tháo xuống, cười nói: “Hắn dẫn con đi du ngoạn trên hồ.”

Lý thị sáng nay không gặp nàng, cũng không rõ nàng đã mặc y phục nào khi ra ngoài, nên không hề nhận ra sự khác lạ trên bộ váy nàng đang mặc. Bà dịu dàng mỉm cười: “Tử Vũ thật có lòng.”

Lâm Thính cong môi, nụ cười đầy ẩn ý: “Cũng tạm được ạ.”

Lý thị nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ rộng mở. Dù mưa đã tạnh nhưng sân vườn vẫn còn ẩm ướt, lấm lem. “Tiếc là hôm nay trời đổ mưa to, hai đứa không thể vui chơi trọn vẹn.”

“Không sao đâu nương, bữa khác đi lại cũng được.”

Lâm Thính đặt chiếc kim bộ diêu vào hộp trang sức, khe khẽ rũ tay xuống xoa eo. Nàng thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng người say mê là Đoạn Linh, vậy mà người mệt mỏi lại là nàng.

Lý thị gỡ hết trâm cài trên tóc nàng, cầm lược gỗ đàn hương trên bàn chải cho nàng. Trong lúc chải tóc, bà đột nhiên nói: “Ngày cưới của hai con sắp đến rồi.”

“Phải, sắp rồi.”

Lâm Thính nhìn hình bóng mẫu thân phản chiếu trong gương đồng, cười hỏi: “Người luyến tiếc con sao?”

“Tất nhiên là luyến tiếc.” Lý thị nói, giọng đầy yêu thương.

Nàng trêu ghẹo: “Thế thì đơn giản thôi, con không gả cho Đoạn Linh là được.”

Lý thị nhéo nhẹ vào cánh tay nàng: “Nói bậy! Đây là chuyện hệ trọng, mong ước lớn nhất đời mẹ là được nhìn thấy con yên bề gia thất, sống hạnh phúc.”

Đúng lúc này, Đào Chu bưng một bát chè hạt sen bước vào phòng: “Tiểu thư, nô tỳ có dặn nhà bếp nấu chè hạt sen, người uống một bát cho thanh nhiệt ạ?”

Lý thị lập tức dừng câu chuyện.

Lâm Thính đón lấy bát chè, uống mấy ngụm.

Đào Chu nhìn chằm chằm chiếc váy đỏ nàng đang mặc. Nàng vừa hay tin Lâm Thính đã về nên vội vã đi lấy chè, giờ mới để ý thấy Lâm Thính đã thay y phục. “Thất cô nương, y phục của người…”

Lâm Thính đoán ra Đào Chu muốn hỏi gì, bình thản đáp: “Ta bị ướt mưa nên thay bộ khác thôi.” Nàng vốn dĩ đã bị ướt, nên việc thay y phục cũng không có gì đáng ngờ.

Nói rồi, nàng đưa thìa chè đến bên môi Lý thị: “Nương, người nếm thử chút đi.”

Lý thị gật đầu: “Ngon lắm.”

“Vậy người uống nhiều thêm chút nữa ạ.” Lâm Thính khéo léo chuyển chủ đề, không nhắc lại chuyện đi thuyền du ngoạn trên hồ.

Ngày đại hôn của Lâm Thính và Đoạn Linh, trời quang mây tạnh, nắng ấm chan hòa. Dân chúng đến xem hôn lễ và nhặt tiền hỷ cực kỳ đông, chen chúc chật kín cả con phố trước cửa Lâm phủ.

Nàng tung tiền hỷ mà tay mỏi nhừ.

Việc tung tiền hỷ mang ý nghĩa cát lành, càng tung nhiều tiền, càng nhiều người nhặt được thì càng nhận được nhiều lời chúc phúc. Bởi vậy, nàng không tiếc tay, cứ thế mà tung thật nhiều.

Nghi lễ thành hôn được chia làm hai phần chính. Phần đầu là rước dâu, đoàn rước kiệu hoa sẽ đi qua từng con phố lớn nhỏ của kinh thành, từ sáng cho đến tận hoàng hôn. Phần hai là bái đường, được tổ chức vào buổi tối, đúng với phong tục “sáng rước dâu, tối bái đường” của Đại Yến. Điều này có nghĩa là Lâm Thính phải ngồi trong kiệu hoa suốt một thời gian dài, đến nỗi nàng có cảm giác… mông nở hoa.

Nhưng chuyện mông nở hoa không phải là vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất là nhàm chán, kiệu hoa chỉ có một mình nàng, lại không được phép vén khăn voan lên.

Tuy nhiên, vừa ngồi vào kiệu hoa, Lâm Thính đã bất ngờ nhìn thấy một lớp đệm dày được đặt sẵn, bên cạnh là một đĩa điểm tâm và vài cuốn thoại bản mà nàng yêu thích. Có những thứ này, nàng nào còn thấy chán, thời gian trôi qua nhanh như một giấc mộng.

Hoàng hôn buông xuống, kiệu hoa cuối cùng cũng đến Đoạn phủ.

Lâm Thính gấp lại thoại bản, dùng khăn lụa lau đi vết điểm tâm dính ở khóe môi, sửa lại chiếc khăn voan có chút lệch. Sau đó, nàng đưa tay cho Đoạn Linh, để hắn dắt nàng ra khỏi kiệu hoa và tiến vào Đoạn phủ.

Giờ Tuất, họ bái đường ở đại sảnh. Giờ Hợi, Đoạn Linh trở về tân phòng, vén khăn voan của Lâm Thính lên.

Lâm Thính bị chiếc mũ phượng và khăn quàng vai nặng trịch đè nén cả ngày, vừa mệt vừa rã rời. Sau khi cùng Đoạn Linh dùng xong bữa tối, nàng liền ngả lưng xuống giường ngủ thiếp đi. Gần ngủ hẳn, nàng mới sực nhớ mình còn chưa tắm rửa, đành uể oải bò dậy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 507


Đoạn Linh nhận ra nàng đã quá mệt mỏi, nên đêm nay hắn không có ý định động phòng. Kể từ hôm đi thuyền du hồ, hai người họ đã thường xuyên thân mật, nên hắn cũng không quá nôn nóng.

Vậy là họ lần lượt tắm rửa, sau đó không làm gì cả mà thổi tắt nến, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Lâm Thính trở mình lăn vào lòng Đoạn Linh, gác chân lên eo hắn, đôi tay không an phận luồn vào trong áo lót, s* s**ng cơ bắp rắn chắc của hắn.

Đoạn Linh tỉnh giấc ngay khoảnh khắc nàng dựa sát vào. Dạo gần đây, hắn trở nên quá quen thuộc với thân thể nàng, chỉ cần nàng đến gần, hắn liền dễ dàng “phát bệnh”.

Lâm Thính v**t v* một hồi, cũng tỉnh ngủ. Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ của Đoạn Linh.

Hiển nhiên, Đoạn Linh đã bị nàng trêu chọc đến mức “phản ứng”. Vừa hay Lâm Thính cũng đã ngủ đủ giấc, nàng quyết định đêm nay sẽ “cùng hắn trải qua đêm tân hôn nồng cháy”.

Lâm Thính mân mê cơ bụng rắn chắc của hắn, trượt tay xuống đến thắt lưng, cảm nhận hơi ấm và sức mạnh nam tính toát ra từ hắn. Nàng cười khúc khích, ghé sát tai hắn thì thầm mấy lời từ thoại bản mà nàng đã học được.

Đoạn Linh lấy môi mình phong tỏa miệng nàng. Hắn không phải là không muốn nghe, chỉ là sợ không thể kiềm chế được. Trước khi thành hôn, Đoạn Linh đã cố gắng kiềm chế rất nhiều, nhưng sau khi thành hôn, mọi thứ dường như đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Lâm Thính dùng tay còn lại mân mê yết hầu của Đoạn Linh, không thành thật dùng đầu ngón tay chọc chọc.

Đoạn Linh lập tức th* d*c.

Nàng không thể không thừa nhận, nàng cố ý trêu chọc hắn. Nàng thích nghe tiếng th* d*c của hắn, rất hay, rất có cảm giác.

Nàng ngồi dậy, cúi người hôn Đoạn Linh. Mái tóc dài mềm mượt của nàng rũ xuống, lướt qua làn da hắn, để lại một hương thơm nhẹ nhàng, tạo ra một cảm giác nhột nhột, tê dại.

Đoạn Linh mạnh mẽ đè chặt vai nàng, không cho nàng có cơ hội gián đoạn nụ hôn này.

Lâm Thính cũng không muốn kết thúc nụ hôn. Nàng hé mở đôi môi, Đoạn Linh đã chủ động mở miệng, để nàng tiến vào. Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, mũi cọ vào nhau, da thịt chạm vào nhau. Đoạn Linh nuốt nước bọt, nắm lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau.

Hắn khẽ gọi tên nàng: “Nhạc Duẫn…”

Kết thúc nụ hôn, Đoạn Linh vùi đầu vào cổ nàng, còn Lâm Thính thì khẽ rùng mình.

Trong căn phòng tối mịt, rèm trướng buông xuống, không gió nhưng khẽ lay động. Nàng duỗi chân ra khỏi giường, nhưng lại bị Đoạn Linh tóm lấy mắt cá chân, kéo nàng trở lại.

Lâm Thính lại dùng tay nhéo Đoạn Linh. Trên người hắn vẫn còn những vết bầm do nàng để lại cách đây hai ngày, đêm nay lại có thêm những vết nhéo mới. Nhưng Đoạn Linh lại vô cùng thích, bởi tất cả đều là do nàng tạo ra.

Nàng gọi hắn: “Đoạn Tử Vũ.”

Đoạn Linh không đáp lời, môi lưỡi hắn đang bận rộn. Không biết đã qua bao lâu, Lâm Thính thấy khát.

“Ta khát.”

Đoạn Linh đứng dậy rót nước, sau đó trở lại giường, nâng eo nàng lên, giúp nàng ngồi vững.

Lâm Thính ngồi trên người Đoạn Linh, uống nước trà trong chén. Hắn nắm chặt eo nàng, yết hầu khẽ động, từng ngụm, từng ngụm nuốt nước bọt.

Khi Lâm Thính uống xong nước, Đoạn Linh cũng đã xong, chỉ còn một chút nước sót lại trong chén. Hắn ôm nàng, nghiêng người nằm xuống. Họ lại tiếp tục ân ái cho đến tận sáng sớm mới chìm vào giấc ngủ.

Nửa tháng sau hôn lễ, thói quen ngủ hay đánh người của Lâm Thính đã dần có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn. Một người đã mệt mỏi đến nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn cử động thì lấy đâu ra sức mà đánh người nữa. Nàng ngủ say như một con cá mặn, lười đến nỗi cả người cũng không muốn xoay.

Lâm Thính vạn lần không ngờ Đoạn Linh lại có “dục nghiện” từ khi hắn chỉ mới mười mấy tuổi. Nếu không phải hắn nói cho nàng biết, nàng có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Ngoài sự kinh ngạc, nàng không có cảm xúc nào khác. Hắn có nghiện cũng sẽ không tổn hại gì đến nàng. Hơn nữa, nàng vốn đã thích hắn.

Sống cùng người mình thích, nàng luôn muốn được thân cận, được chạm vào, được hôn hắn. Lâm Thính thường xuyên làm những điều đó với Đoạn Linh. Hắn có “dục nghiện”, rất dễ bị khơi gợi cảm giác, chỉ cần một cái chạm nhẹ, một nụ hôn, họ sẽ lại cùng nhau thân mật.

Khi làm chuyện đó, nàng thật sự rất sung sướng, có cảm giác bay bổng như tiên. Nhưng khi xong xuôi, nàng lại vô cùng mệt mỏi, mệt đến nỗi có cảm giác sắp thăng thiên.

Vậy nên, Lâm Thính rất khâm phục Đoạn Linh, mỗi ngày hắn đều có thể đúng giờ đến Bắc Trấn Phủ Tư nhậm chức.

Lâm Thính thì không được như vậy. Dạo gần đây nàng thường xuyên ngủ đến mặt trời lên cao, thường là quá giờ ngọ mới đến tiệm vải và thư phòng xem có việc gì cần nàng ra tay xử lý hay không. Nếu không có, nàng sẽ quay về phủ.

Tuy nhiên, ngày hôm qua họ không có thân mật, hôm nay nàng lại dậy sớm hơn bình thường.

Vừa ăn sáng xong, Lâm Thính nhận được một bức thư do Kim An Tại nhờ người mang đến. Thư viết rằng hôm nay hắn ra ngoài dắt chó đi dạo, không có thời gian phơi sách, bảo nàng đến thư phòng sớm một chút, đừng đợi đến chiều mới đi.

Bức thư này như một nhát búa, gõ tỉnh Lâm Thính. Sau khi thành hôn nàng thật sự đã lười biếng đi không ít, cứ như những hôn quân ham mê tửu sắc, bỏ bê “sự nghiệp” của mình. Không được, nàng phải trở lại quỹ đạo thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 508


Lâm Thính cất thư đi, tìm Đoạn Hinh Ninh, dặn nàng không cần mang theo nha hoàn, cùng nàng ra phủ đi đến thư phòng. Nàng nghĩ đã đến lúc phải nói cho Đoạn Hinh Ninh biết về sự tồn tại của thư phòng và Kim An Tại.

Đến thư phòng, Lâm Thính thấy đống sách cần phơi chất cao như núi, nàng lại muốn quay về phủ nằm. Nhiều sách như vậy, phải dọn đến bao giờ?

Thôi vậy, đành coi như rèn luyện thể lực. Lâm Thính vén tay áo lên, bắt đầu dọn sách ra sân sau.

Đoạn Hinh Ninh vẫn đang tiêu hóa thông tin, nàng sững sờ đứng tại chỗ nhìn Lâm Thính dọn sách: “Ngươi nói thư phòng này là do ngươi và một người bạn giang hồ mở sao?”

Lâm Thính đáp: “Không sai. Lát nữa hắn dắt chó về, ta sẽ giới thiệu hai người làm quen.”

Đoạn Hinh Ninh ngơ ngác gật đầu, sau đó cũng qua phụ giúp dọn sách. Nhưng sức lực của nàng yếu, ngày thường lại không quen làm việc nặng, mỗi lần chỉ dọn được vài cuốn, dọn một lát lại phải nghỉ.

“Nhạc Duẫn, xin lỗi, ta không giúp được ngươi nhiều.” Đoạn Hinh Ninh cảm thấy hơi nản lòng.

Lâm Thính chỉ vào đống sách nhỏ mà nàng đã dọn ra: “Tích tiểu thành đại, ngươi đã giúp ta dọn được rất nhiều rồi. Đừng xem thường sức lực của chính mình.”

Đoạn Hinh Ninh nghe vậy, sự nản lòng tan biến.

Dọn đến một lúc, đối tượng được phơi nắng bỗng dưng chuyển từ sách sang Lâm Thính và Đoạn Hinh Ninh. Lâm Thính kéo Đoạn Hinh Ninh nằm lên một tảng đá lớn trong sân, vui vẻ tắm nắng, thầm nghĩ thoải mái.

Kim An Tại trở lại thư phòng, thứ lọt vào mắt hắn đầu tiên là đống sách lộn xộn và hai người đang nằm lười biếng.

Hắn và con chó trong lòng ngực nhìn nhau.

Kim An Tại: “…”

Con chó: “…”

Hắn đặt con chó xuống, sải bước đến trước mặt Lâm Thính: “Lâm Nhạc Duẫn!”

Lâm Thính nghe thấy tiếng của Kim An Tại, chậm rãi đưa tay lên che nắng, rồi mới hé mắt ra. Nàng gọi tên con chó của hắn trước: “Kim Kim!”, sau đó mới chào hắn: “Ngươi về rồi.”

Ban đầu Kim An Tại không thể chấp nhận cái tên Lâm Thính đặt cho chó của mình. Sau đó nghe nàng gọi nhiều, hắn mặc kệ, lựa chọn làm lơ. “Ta không phải bảo ngươi phơi sách sao?”

Đoạn Hinh Ninh thấy vậy, vội vàng ngồi dậy, đôi mắt tò mò nhìn về phía Kim An Tại. Nàng cảm thấy người này thật hung dữ, dám gầm gừ với Nhạc Duẫn. Nàng lại thấy hắn thật thần bí, đeo mặt nạ, không lộ mặt.

Lâm Thính cười: “Chúng ta có phơi mà.”

Nàng ngồi dậy, ra hiệu cho Kim An Tại nhìn xuống đất: “Ngươi xem, đây đều là sách chúng ta phơi. Chẳng lẽ ngươi mù, không thấy sao?”

Kim An Tại liếc mắt nhìn đống sách chưa được mở ra: “Phơi như vậy có khác gì không phơi? Ngươi phải mở từng cuốn sách ra mà phơi.” Hắn không nên có chút hy vọng nào khi bảo nàng đến làm việc.

Lâm Thính nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Hắn nửa quỳ xuống, mở từng cuốn sách ra. “Thôi được rồi, ngươi cứ đi đi.”

Lâm Thính không đi. Nàng kéo Đoạn Hinh Ninh đến, giới thiệu họ làm quen: “Đây là Đoạn Hinh Ninh, tam cô nương của Đoạn gia, cũng là bằng hữu thân thiết của ta.”

Kim An Tại nghe vậy, nhìn Đoạn Hinh Ninh. Ánh mắt hắn không nóng không lạnh, nhưng thái độ vẫn chấp nhận được. “Tại hạ Kim An Tại.” Lâm Thính đã nói với hắn rằng sẽ giới thiệu họ làm quen, nên hắn cũng không kinh ngạc.

Đoạn Hinh Ninh đối mặt với người lạ, có chút rụt rè, giọng nói nhỏ dần: “Kim công tử.”

Lâm Thính hiểu Đoạn Hinh Ninh cần thời gian thích ứng, vì vậy nàng kéo Đoạn Hinh Ninh đi trêu chọc con chó. Lâm Thính nhận ra dạo gần đây con chó rất thân thiết với nàng, thường dùng đầu và chân cọ nàng, ngửi mùi hương trên người nàng, không còn xa lánh như trước nữa.

Kim An Tại sợ con chó ở gần Lâm Thính, tính cách sẽ trở nên giống nàng. “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ngươi tránh xa chó của ta một chút.”

Lâm Thính muốn đánh Kim An Tại.

Lời này là người nói ra sao? Dám nói nàng sẽ ảnh hưởng đến chó của hắn. Lâm Thính cười nhưng không cười: “Ta thực lòng thấy miệng ngươi là thứ dư thừa, chúng ta cắt nó đi được không?”

Kim An Tại mặt không biểu cảm, coi như không nghe thấy, quay sang nói với con chó: “Lại đây.”

Con chó không thèm để ý đến hắn.

Lâm Thính vỗ đùi, cười ha ha: “Đáng đời! Ngay cả chó của ngươi cũng không thèm để ý đến ngươi.” Nàng lén vuốt đầu con chó, bất kể nó có nghe hiểu hay không, nàng vẫn khen: “Kim Kim làm tốt lắm, đừng để ý đến hắn.”

Kim An Tại nói: “Ấu trĩ.”

“A, còn không biết xấu hổ mà nói ta.” Lâm Thính làm mặt quỷ, ra vẻ muốn đánh nhau. “Chính ngươi cũng ấu trĩ còn gì?”

Đoạn Hinh Ninh nghe họ nói chuyện, không nhịn được cười, nàng đi theo Lâm Thính v**t v* đầu con chó.

Kim An Tại lấy một cuốn sách ném vào Lâm Thính.

Đoạn Hinh Ninh lo lắng kêu lên: “Nhạc Duẫn!”

“Chậc chậc chậc, còn thẹn quá hóa giận.” Lâm Thính tránh rất nhanh, cuốn sách không trúng nàng, mà bay ra ngoài, làm bụi tung lên.

Đoạn Hinh Ninh đang lo lắng bỗng thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, một người vén tấm rèm cửa sau, bước ra từ thư phòng, cúi người nhặt cuốn sách lên, còn phủi phủi bụi bẩn trên đó.

Lâm Thính quay đầu lại, đôi mắt sáng lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Đoạn Linh, sao chàng lại đến đây?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 509


"Nhị ca." Đoạn Hinh Ninh cũng quay đầu lại.

Đoạn Linh bước đến bên Lâm Thính. "Ta về phủ không thấy nàng, sang tiệm vải tìm thì nàng cũng không có ở đó, nên ta đoán nàng ở thư phòng."

Lâm Thính nhận lấy cuốn sách trong tay hắn, ném lại cho Kim An Tại. "Ta đến thư phòng phơi sách, sáng nay đi vội quá nên quên dặn Đào Chu báo lại với chàng."

Kim An Tại cũng né tránh.

Con chó ngửi thấy một mùi đàn hương đậm hơn, quay đầu chạy về phía Đoạn Linh, dùng móng vuốt cào cào vạt áo hắn. Trong mắt Kim An Tại, nó thân cận với Lâm Thính, lại thân cận với Đoạn Linh, nhưng duy chỉ không chịu gần gũi với hắn.

Lâm Thính tiếp tục trêu chọc con chó.

Kim An Tại làm ngơ, quay lưng lại với họ, không nói tiếng nào mà tiếp tục phơi sách. Chỉ một lát sau, sân sau đã ngập tràn những cuốn sách được mở ra.

Nàng trêu chó đã đời: "Kim An Tại, thư phòng có gì ăn không? Ta đói."

Kim An Tại đang phơi sách thì khựng lại, vẻ mặt trầm tư: "Ta vừa gặp một bằng hữu rất thích nấu ăn, hắn có đóng gói một phần đồ ăn hắn nấu cho ta. Ngươi đói thì có thể ăn."

Lâm Thính lập tức chạy vào thư phòng mở hộp đồ ăn mà hắn mang về. Bên trong có ba món, hai món mặn một món chay, còn có vài đôi đũa tre chưa dùng.

Nàng gắp một miếng thịt viên nhìn rất ngon, sau đó... phun thẳng vào chậu rửa tay, vội vàng uống một ngụm trà để át đi cái vị kỳ lạ đó.

Trên đời này lại có món ăn tệ đến thế. Lâm Thính không cần đoán cũng biết thằng nhãi Kim An Tại này cố ý. Hắn chắc chắn biết bằng hữu mình nấu ăn dở tệ, nên mới rủ nàng đến ăn.

Nhưng so với việc trả thù Kim An Tại, Lâm Thính càng muốn biết ai đã làm ra mấy món ăn này, và nói với người đó rằng: "Trân trọng sinh mệnh, tránh xa phòng bếp."

"Sinh mệnh" ở đây là "sinh mệnh" người ăn.

Nàng không dám nhớ lại mùi vị của món thịt viên lúc nãy.

Đoạn Linh và Đoạn Hinh Ninh đến chậm hơn Lâm Thính vài bước, họ không thấy nàng nhổ đồ ăn ra chậu, chỉ thấy nàng ngẩn người nhìn đĩa thức ăn.

Đoạn Hinh Ninh tò mò tiến đến gần: "Mấy món ăn này nhìn có vẻ ngon đấy chứ."

"Không chỉ nhìn ngon, mà ăn cũng 'ngon' lắm đấy." Lâm Thính cười tủm tỉm gắp một miếng cho Đoạn Linh. Món ăn này quá khó nuốt, không thể chỉ mình nàng chịu khổ được.

Đoạn Linh mặt không đổi sắc ăn miếng thịt. Lâm Thính đưa mắt ra hiệu hỏi hắn: "Thế nào?"

Hắn bình tĩnh lại, khẽ mỉm cười: "Đúng như nàng nói, 'không tệ', không hề thua kém các món ở tửu lầu, một miếng thôi đã khiến người ta 'dư vị vô cùng'."

Đoạn Hinh Ninh cầm đôi đũa mới, gắp một món mà họ đã ăn. "Vậy ta cũng nếm thử."

Ngay sau đó, Đoạn Hinh Ninh trợn tròn mắt, quay lưng lại nhổ vào chậu rửa tay. Nàng ủy khuất nói: "Nhạc Duẫn, Nhị ca, hai người gạt ta, cái này mà 'không tệ' ư? Rõ ràng là rất khó ăn. Kim công tử có phải đã đắc tội với bằng hữu của hắn rồi không?"

Nàng thề, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng ăn món nào dở như vậy.

Ở Tạ phủ, Tạ Thanh Hạc đột nhiên hắt hơi mấy cái. Hắn không nghĩ nhiều, ngồi xuống án thư, mở một cuốn sách dạy nấu ăn. Ngày mai nên học làm món gì đây? Sườn xào chua ngọt chăng?

Trong thư phòng, Lâm Thính rót trà cho mỗi người một ly. "Nào, uống một chút trà đi."

Không biết từ khi nào, Kim An Tại đã bế con chó vào, đứng dựa vào tường nhìn họ, hỏi một câu thừa thãi: "Ngươi tại sao không ăn?"

Lâm Thính liếc hắn một cái: "Kim An Tại, ngươi sẽ gặp quả báo." Nàng nói câu này mà quên mất mình cũng vừa lừa hai người ăn món đồ ăn đó.

Buổi tối, Lâm Thính về phủ, ăn một bữa thật ngon, vỗ về cái dạ dày bị "ám hại" bởi món ăn khó nuốt.

Ăn xong, nàng chợt nhớ ra mình còn một cuốn thoại bản mới mua chưa xem, vội vàng đi tắm rửa, sau đó trở lại giường, ngồi đọc thoại bản.

Đang lúc Lâm Thính mải mê đọc, Đoạn Linh cũng tắm xong, bước về phía giường. Nàng nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu lên, chỉ xê dịch người vào trong để hắn có chỗ ngồi xuống.

Đoạn Linh ngồi bên cạnh nàng, chiếc áo lót màu đỏ mỏng manh của hắn lọt vào mắt nàng. Mùi đàn hương nhàn nhạt thoang thoảng bên mũi, như có thể mê hoặc lòng người.

Lâm Thính vẫn không ngẩng đầu lên. Cuốn thoại bản không dày, nàng lại đọc rất nhanh, chỉ một khắc nữa là sẽ đến hồi kết.

"Đây là cuốn thoại bản mới của nàng ư?" Đoạn Linh cúi người xuống, mái tóc dài buông lơi chạm vào tay nàng đang cầm sách, khẽ lướt qua những ngón tay.

Ánh mắt nàng lướt qua mái tóc dài của hắn, có một khoảnh khắc không thể tập trung đọc sách được nữa. "Ừm."

Hắn lại đến gần hơn, hơi thở phả vào mặt nàng: "Khi nào thì nàng đọc xong?"

Lâm Thính cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Đoạn Linh. Đêm nay hắn mặc chiếc áo lót mà nàng đã mua cho hắn, màu vải đỏ càng làm tôn lên làn da trắng mịn của hắn. Nàng không kìm được mà nuốt nước bọt. "Nhanh thôi, cho ta thêm một khắc nữa là xong."

Đoạn Linh lặng lẽ chờ nàng.

Nhưng Lâm Thính biết Đoạn Linh đang đợi, nàng không thể đọc thêm một chữ nào nữa. Nàng ném cuốn thoại bản xuống, thậm chí không thèm xem kết cục, ngẩng đầu hôn lấy hắn.

Cuối cùng, Lâm Thính và Đoạn Linh mặt đối mặt, những nụ hôn không ngừng. Nàng từ từ ngồi lên người hắn.
 
Back
Top Bottom