Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 480


Lâm Thính nheo mắt: “...Ta trở nên lợi hại như vậy từ khi nào, có thể một chưởng hạ gục một người sao? Lẽ nào người này muốn ăn vạ?”

Nàng nhìn người dưới đất, lại thấy không giống lắm. Hắn ta mặc một bộ áo xanh bình thường, nhưng ngọc bội đeo bên hông lại vô cùng đắt giá. Rõ ràng là một công tử có thân phận, không cần thiết phải giở trò ăn vạ.

Một người đàn ông mặc áo tím vội chạy đến đỡ Tạ Thanh Hạc dậy: “Tạ Ngũ, ngươi có sao không?”

Tạ Thanh Hạc đáp: “Ta không sao.”

“Ngươi đâu có biết võ, thân thể từ trước đến nay lại yếu, làm sao mà không sao được!” Người đàn ông áo tím giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Thính, lớn tiếng quở trách: “Ngươi dám làm hắn bị thương? Hắn là con trai của Tạ tướng quân, Tạ gia Ngũ công tử đấy!”

Thì ra không phải nàng trở nên lợi hại, mà là đối phương quá yếu. Lâm Thính thầm nghĩ.

Khoan đã… Tạ Ngũ công tử? Có phải là Tạ Ngũ công tử mà nàng đang nghĩ đến không? Mi mắt Lâm Thính giật mạnh hơn.

Tạ Thanh Hạc vội vàng ngăn người đàn ông áo tím: “Là lỗi của ta. Ta đột ngột đi đến khiến Lâm thất cô nương hoảng sợ, nàng mới hành động như thế. Lỗi ở ta, không phải ở Lâm thất cô nương.”

Người áo tím kinh ngạc: “Nàng chính là Lâm thất cô nương mà ngươi muốn xem mắt ư?” Lại còn biết võ công sao?

Lâm Thính không ngạc nhiên khi Tạ Thanh Hạc nhận ra mình. Mẫu thân nàng đưa họa của hắn cho nàng, dĩ nhiên mẫu thân hắn cũng sẽ đưa họa của nàng cho hắn. Nàng không xem, không có nghĩa là hắn không xem.

“Tạ Ngũ công tử.” Lâm Thính cất tiếng chào một cách lễ độ nhưng xa cách.

Tạ Thanh Hạc nhìn sang Đoạn Linh đang đứng phía sau Lâm Thính. Ánh mắt hắn dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, sự vui vẻ trong mắt vụt tắt, thay vào đó là nét buồn bã.

Người áo tím cũng thấy cảnh tượng đó. Hắn là họ hàng xa của Tạ gia, vừa đến kinh thành nên không quen biết Đoạn Linh. Hắn trách móc: “Lâm thất cô nương, chẳng phải ngươi đã đồng ý xem mắt với Tạ Ngũ rồi sao? Sao lại còn dây dưa không rõ với người đàn ông khác? Giữa chốn đông người mà lại lôi kéo nhau, ra thể thống gì!”

Đoạn Linh đứng đó, thái độ hờ hững.

Tạ Thanh Hạc giấu đi nỗi thất vọng, nhíu mày nói: “Không được vô lễ với Lâm thất cô nương.”

Lâm Thính lướt qua họ: “Tạ Ngũ công tử, chúng ta có việc, xin đi trước.” Chuyện xem mắt là do hai bà mẹ định ra, nàng đơn phương hủy bỏ cũng không có tác dụng, phải đợi Lý phu nhân ra mặt.

Hắn nghiêng người nhường đường: “Lâm thất cô nương đi thong thả.”

Lâm Thính không quay đầu lại, thành công lách vào đám đông để xem màn tạp kỹ hoa mắt. Đến giữa chừng, giọng Đoạn Linh chợt vang lên bên tai nàng, trầm thấp và đầy ám ảnh: “Ta muốn cùng ngươi đính ước.”

Nàng kinh ngạc thốt lên: “Ngươi điên rồi!”

Đoạn Linh mắt nhìn thẳng, nhưng khóe mắt vẫn lướt qua vẻ mặt phong phú của Lâm Thính: “Theo như kế hoạch của ngươi, chúng ta chỉ có thể trì hoãn được mấy năm, sau này vẫn phải nghĩ cách khác để từ chối việc xem mắt. Nếu chúng ta kết hôn, thì có thể giải quyết dứt điểm mọi chuyện.”

Lâm Thính chìm vào suy tư. Hắn nói không phải không có lý. Vài năm nữa, khi họ lớn tuổi hơn, Lý phu nhân chắc chắn sẽ càng sốt ruột về hôn sự của nàng, không loại trừ khả năng sẽ xảy ra cảnh “lấy cái chết ra để ép con gái kết hôn” như trong các câu chuyện.

Việc bị hối thúc kết hôn đã phổ biến trong xã hội hiện đại, huống chi là thời cổ đại. Lâm Thính tuy không tán thành, nhưng lại có thể hiểu vì sao tình huống này lại xảy ra, bởi mỗi thời đại, mỗi người đều có những quan niệm khác nhau.

Nếu Lý phu nhân không phải một người mẹ tốt, Lâm Thính có thể dứt áo ra đi. Nhưng Lý phu nhân, trừ tư tưởng bảo thủ ra, thì lại là một người mẹ thực sự yêu thương con cái. Lâm Thính không thể dứt bỏ bà, cũng không thể thuyết phục được bà. Nàng đành phải đối mặt với áp lực hối hôn ngày qua ngày.

Lâm Thính trước đây cũng từng nghĩ đến chiêu “tìm người giả vờ kết hôn”. Chỉ là chiêu này quá nguy hiểm. Nếu tìm phải một người ngoài mặt trông có vẻ dễ khống chế, nhưng thực chất lại có ý đồ xấu, hắn ta sẽ không tuân theo thỏa thuận, lợi dụng danh nghĩa vợ chồng để làm tổn hại đến nàng hoặc âm thầm chuyển đi tài sản của nàng.

Tình huống thứ nhất thì khó xảy ra, vì Lâm Thính có thể đánh hắn ta sống không bằng chết. Còn tình huống thứ hai, khó mà phòng bị. Sau khi kết hôn, mọi khoản tiền nàng kiếm được theo pháp luật đều là “tài sản chung của vợ chồng”.

Vì thế, nàng không còn nghĩ đến chuyện giả vờ kết hôn nữa.

Nhưng nếu đối tượng giả vờ kết hôn đổi thành Đoạn Linh, mọi vấn đề mà Lâm Thính lo lắng đều có thể giải quyết dễ dàng.

Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, không ai thích ai, không hề có vướng mắc tình cảm, và ban đầu đều không có ý định kết hôn.

Đoạn Linh trong mắt chỉ có công việc, nàng trong mắt chỉ có việc kiếm tiền. Cả hai không làm phiền lẫn nhau. Cuộc hôn nhân giả của họ không vì tiền bạc, không vì tình cảm, mà chỉ có chung một mục đích: trốn tránh sự thúc ép hôn sự từ cha mẹ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 481


Quan trọng nhất là Đoạn Linh giàu hơn nàng, hắn tuyệt đối sẽ không tham lam tài sản của nàng.

Như vậy xem ra, việc giả kết hôn với Đoạn Linh là một lựa chọn không tồi, cũng là một cách giải quyết triệt để. Lâm Thính muốn xác nhận lại một lần: “Ý ngươi là chúng ta sẽ giả vờ kết hôn?”

Đoạn Linh không trả lời thẳng vào câu hỏi, chỉ nói: “Chuyện kết hôn của chúng ta không phải việc nhỏ, ta biết ngươi cần chút thời gian để suy nghĩ cho kỹ.”

Lâm Thính trầm ngâm một lát, ánh mắt bất giác đảo đi nơi khác: “Đúng là cần chút thời gian suy nghĩ.” Nàng chỉ lên kế hoạch giả vờ thích nhau để tạm lánh việc xem mắt, chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giả vờ kết hôn để vĩnh viễn tránh nó. Đầu óc nàng có chút rối bời.

“Ngươi muốn suy nghĩ mấy ngày?”

Nàng giơ một bàn tay: “Ba ngày. Ngươi cho ta ba ngày để suy nghĩ.”

Đoạn Linh đồng ý: “Được.”

Lâm Thính không nói gì nữa, tiếp tục xem màn tạp kỹ. Cứ thế nhìn, tâm tư không biết đã bay đi đâu. Đến khi màn biểu diễn kết thúc, nàng vẫn đứng đó, bất động, hồn vía lạc đâu mất.

Hắn thu hết phản ứng của nàng vào trong mắt. Chờ một lúc, thấy nàng vẫn bất động, vẻ mặt như người mất hồn, hắn mới ôn tồn nhắc nhở: “Kết thúc rồi, ngươi có muốn đến chỗ khác xem không?”

Nàng bừng tỉnh, nhận ra những người xung quanh đã tản đi, chỉ còn lại hai người họ. “Đằng trước hình như có màn nuốt kiếm, chúng ta đi xem đi.”

Dứt lời, Lâm Thính bước lên một bước. Đoạn Linh từ phía sau nắm lấy cổ tay nàng. Hơi ấm từ bàn tay hắn truyền đến, Lâm Thính quay đầu lại. Hắn không những không buông tay, mà còn nắm chặt hơn, ý bảo nàng nhìn về phía trước: “Phía trước rất đông người, chúng ta dễ bị lạc nhau.”

Nàng không hất tay hắn ra, tiếp tục bước đi.

Cách đó không xa, người đàn ông áo tím không nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy họ vẫn lôi lôi kéo kéo. Hắn ta bất bình quay sang Tạ Thanh Hạc: “Ngươi hôm nay về phải nói với thím hủy bỏ cuộc xem mắt của ngươi với Lâm thất cô nương đi. Một người phụ nữ đứng núi này trông núi nọ như vậy không xứng bước chân vào Tạ gia!”

Tạ Thanh Hạc thu hồi tầm mắt: “Chúng ta chưa đính hôn, chỉ là hẹn xem mắt mà thôi. Lâm thất cô nương muốn đi cùng ai, ta không có quyền can thiệp. Nàng đâu có đứng núi này trông núi nọ.”

Người áo tím đỡ trán: “Tạ Ngũ ơi là Tạ Ngũ, ta thấy ngươi bị mỡ heo che mắt rồi.”

“Ta nói thật đấy.” Tạ Thanh Hạc nghiêm túc nói: “Hơn nữa, trên đời này không có gì là xứng hay không xứng, chỉ có thích hay không thích mà thôi.”

Người áo tím trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy Tạ Thanh Hạc có lẽ đã bị bệnh nặng ở mắt. “Nàng ta có liên quan gì đến ‘thục nữ’ đâu? Ta vừa tận mắt thấy nàng một chưởng đánh ngươi ngã, đây còn gọi là thục nữ sao? Nàng ta thô bỉ như vậy, không phải lương duyên.”

Tạ Thanh Hạc: “...”

Hắn đỏ mặt tía tai: “Làm gì có chuyện ta bị nàng đánh ngã, ngươi đừng nói bậy.”

Người áo tím thấy Tạ Thanh Hạc da mặt mỏng, bèn sửa lại lời: “Được rồi, không phải bị đánh ngã, là bị đánh ngã xuống đất.”

Tạ Thanh Hạc không nói thêm gì.

Thấy vậy, người áo tím tận tình khuyên nhủ: “Đừng có dại dột nữa. Ta thấy Lâm thất cô nương không hợp với ngươi, ngươi nên tìm người khác đi.”

Tạ Thanh Hạc vẫn cứng đầu: “Ngươi không cần khuyên ta nữa. Vài ngày nữa, ta vẫn sẽ đến Nam Sơn Các để xem mắt với Lâm thất cô nương.”

Người áo tím đau đầu: “Ngươi có biết người bên cạnh nàng là ai không, ngươi có chắc chắn thắng được hắn không?” Mặc dù hắn không quen biết người đàn ông đó, nhưng cũng nhận ra được thân phận của đối phương không hề thấp, khí chất là thứ không thể giả mạo được.

Tạ Thanh Hạc trả lời: “Hắn là nhị công tử Đoạn gia, cũng là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ.”

Người áo tím vừa nghe là Đoạn gia nhị công tử, lại càng muốn khuyên Tạ Thanh Hạc từ bỏ. Ai mà chẳng biết Cẩm Y Vệ tâm nhãn nhiều hơn cái sàng, dù Tạ gia hiện giờ địa vị trong triều rất cao, cũng không thể phòng được Cẩm Y Vệ chơi ám chiêu.

Hắn ta nói với vẻ giận dữ: “Nàng ta đã có người thương rồi, ngươi còn muốn xem mắt với nàng ấy sao?”

Tạ Thanh Hạc lắc đầu: “Họ không phải là mối quan hệ mà ngươi nghĩ. Chỉ là bằng hữu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thân thiết một chút thôi.”

Người áo tím bị sự ngây thơ của hắn làm cho bật cười: “Đây gọi là thân thiết một chút ư? Tạ Ngũ, ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa. Ta thấy họ căn bản không giống bằng hữu. Sau này nếu ngươi có ở bên Lâm thất cô nương, coi chừng nàng ta lén lút tư tình với người đàn ông khác!”

Cùng lúc đó, Lâm Thính đang xem biểu diễn nuốt kiếm bỗng hắt hơi liên tiếp hai cái.

Ai đang nói xấu nàng thế?

Lâm Thính xoa xoa mũi, chiếc túi thơm trong tay áo không ngừng tỏa ra hương trầm, xua đi cảm giác khó chịu do hắt hơi gây ra.

Nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn chủ nhân của chiếc túi thơm. Nàng phát hiện Đoạn Linh đang đeo một chiếc túi thơm mới bên hông, màu sắc và kiểu dáng giống hệt chiếc trong tay áo nàng.

Vì cùng mang một loại túi thơm, họ toát ra một mùi hương rất giống nhau. Người khác ngửi thấy sẽ nghĩ rằng mối quan hệ của họ rất thân thiết. Đây vốn là một phần trong kế hoạch của Lâm Thính.

Nhưng không hiểu vì sao, lúc này khi ngửi thấy mùi trầm hương, nàng lại có một cảm giác khó tả.

Lẽ nào là do nụ hôn kia? Khoan đã, sao nàng lại nghĩ đến cái nụ hôn "đạo cụ" ấy nữa rồi? Lâm Thính bỗng nhiên lắc đầu mạnh.

Đoạn Linh nhận thấy ánh mắt của nàng, cười hỏi: “Ngươi còn muốn chiếc túi thơm này sao?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 482


Lâm Thính đưa mắt trở lại sân khấu biểu diễn: "Không phải, ta lấy một cái để diễn trò là đủ rồi. Chỉ là ... ngươi có bao nhiêu chiếc túi thơm giống hệt nhau như vậy." Trầm hương trân quý là thế, đến chỗ hắn lại nhiều như muốn bao nhiêu cũng có.

Nghe xong câu hỏi của nàng, Đoạn Linh buông tay đang định tháo túi thơm ra, thản nhiên đáp: "Trong phòng của ta có sẵn hơn trăm chiếc túi thơm."

Nàng cuối cùng đã hiểu vì sao từ nhỏ đến lớn Đoạn Linh luôn mang theo mùi hương dễ chịu như vậy, hóa ra là vì được trầm hương hun đúc mà lớn lên: "Hơn trăm chiếc túi thơm? Ta và Lệnh Uẩn cộng lại cũng không có được nhiều như thế."

Đoạn Linh nhìn sườn mặt nàng, ánh mắt dịu đi: "Sau này nếu ngươi cần, cứ đến tìm ta."

Mắt Lâm Thính sáng rực: "Đây là ngươi nói đấy nhé, một lời đã định, không thể nuốt lời đâu." Tưởng tượng đến việc sau này có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua hương liệu, lại còn được dùng trầm hương quý giá, nàng liền ném cái cảm giác khó tả ban nãy ra sau đầu.

Hắn khẽ nhướn mắt: "Có chuyện gì ta đã hứa với ngươi mà chưa làm được chưa?"

Nàng cười khúc khích: "Được rồi, ta biết ngươi luôn làm được. Để tỏ lòng cảm ơn, hôm nào ta sẽ mua hai vò Thu Lộ Bạch, đưa đến phủ ngươi. Thế nào, ta cũng đủ nghĩa khí chứ?"

Đoạn Linh khẽ rũ mi. Thu Lộ Bạch là loại rượu tương đối quý ở kinh thành, nàng lại nỡ mua hai vò để tặng hắn... Nhưng Lâm Thính luôn đối xử với hai huynh muội hắn rất công bằng, trừ quà sinh nhật ra thì những món khác đều mua hai phần. Có lẽ Đoạn Hinh Ninh cũng sẽ có một phần.

Nghĩ đến đây, niềm vui trong lòng hắn nhạt đi chút ít, hắn buông lời tưởng chừng nhẹ bẫng: "Hai vò rượu này là mua riêng cho ta, hay Lệnh Uẩn cũng có?"

Lâm Thính tháng này tiêu tiền quá tay, cần phải cân đối lại thu chi, để tháng sau rồi mua cho Đoạn Hinh Ninh: "Hai vò này chỉ mua cho ngươi thôi."

Đoạn Linh nhìn thẳng vào mắt nàng, lòng đầy mong đợi: "Thật ?"

"Ta lừa ngươi làm gì." Lâm Thính thấy màn nuốt kiếm đã kết thúc, liền kéo tay hắn rời đi.

***

Khi hoàng hôn buông xuống, Đoạn Linh đưa Lâm Thính về Lâm phủ. Vừa đến cổng lớn, Lý thị đã từ trong phủ bước ra. Không biết là trùng hợp hay bà đã sai người canh chừng động tĩnh bên ngoài.

Lâm Thính vội bước tới trước mặt Lý thị: "Đã muộn rồi, nương muốn ra ngoài sao?"

Lý thị nhàn nhạt đáp: "Ta không định ra ngoài, chỉ là vừa đi ngang qua đại môn, thấy xe ngựa Đoạn gia dừng trước cửa, đoán là hai con đã về. Hôm nay đi chơi có vui không?"

"Chúng con đi chơi rất vui." Lâm Thính và Đoạn Linh liếc nhìn nhau.

Lý thị nhìn Đoạn Linh, ánh mắt lướt qua chiếc khăn thêu màu hồng nhạt đang ẩn hiện bên hông hắn. Chiếc khăn xấu xí thế này, chắc chắn là do Lâm Thính thêu. Đoạn Linh lại có thể mang theo nó bên mình, chứng tỏ hắn rất thích Lâm Thính, không hề giống những công tử ăn chơi trác táng khác ở kinh thành, chỉ coi đây là một cuộc vui. Một nụ cười nở rộ trên môi Lý thị: "Tử Vũ, hôm nay vất vả cho con đưa đón Nhạc Duẫn. Có muốn vào trong uống một chén trà rồi hẵng về không?"

Ở nơi Lý thị không thấy, Lâm Thính vẫy tay rồi chỉ tay về phía xe ngựa nhà Đoạn.

"Con vẫn còn việc cần giải quyết, xin phép không vào. Ngày khác con sẽ đến bái phỏng sau." Đoạn Linh không nán lại lâu, hướng Lý thị vấn an rồi xoay người rời đi.

Lâm Thính không lập tức quay vào phủ. Đợi xe ngựa đi khuất, Lý thị mới lên tiếng: "Con không cần đi xem mắt với ngũ công tử Tạ gia nữa. Ngày mai nương sẽ sai người đến Tạ gia nói rõ."

Nàng giả vờ không hiểu: "Vì sao ạ?"

Lý thị véo nhẹ tai Lâm Thính, kéo nàng vào phủ. Bà dùng giọng chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Con và Tử Vũ đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Thính "diễn xuất" nhập vai: "Nương nói gì vậy, sao con nghe không hiểu gì hết vậy?"

"Vẫn còn không chịu thành thật khai báo?"

Nàng tiếp tục giả ngốc: "Khai báo cái gì ạ? Con thật sự không hiểu nương nói gì."

Lý thị kéo nàng vào trong viện rồi đóng sập cửa lại: "Sáng nay nương đã theo sau các con đến Liền Tâm hồ, thấy hết cả rồi. Con còn muốn giấu nương sao?"

Lâm Thính vờ kinh ngạc, sau đó nín thở đến mặt đỏ bừng: "Nương... nương thấy hết rồi ạ?" Có những người không tin những gì người khác nói, nhưng lại tin tưởng tuyệt đối vào những gì mình tận mắt chứng kiến. Mẫu thân Lý thị của nàng chính là kiểu người như vậy.

"Trước đây nương từng hỏi con có ý trung nhân chưa, vì sao khi đó con không nói?"

Nàng nói dối trôi chảy: "Con chỉ là cảm thấy hơi .... Dù sao thì con và Đoạn Linh lớn lên cùng nhau, đột nhiên từ bạn bè lại thành..." Lâm Thính cố ý bỏ lửng câu nói.

"Con bé ngốc." Lý thị chọc vào trán nàng, "Thích thì thích, nghĩ nhiều làm gì. Nương cũng sẽ không phản đối."

Lâm Thính cố kìm nén khóe môi đang muốn nhếch lên: "Dạ, con biết rồi ạ."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 483


Đêm tối, mây đen che kín bầu trời, ánh sáng mờ mịt. Lâm Thính tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ. Nàng ngủ đến nửa đêm bừng tỉnh. Không biết có phải vì nụ hôn đầu vô duyên hay không, nàng đã mơ thấy một giấc mộng xuân đầu tiên trong đời. Trong mơ, một người mà nàng không nhìn rõ mặt, đầu tiên là hôn nàng, sau đó ...

Thật ra Lâm Thính cảm thấy mơ thấy mộng xuân là chuyện hết sức bình thường, nhưng nhịp tim nàng vẫn đập nhanh hơn hẳn, thân thể cũng trở nên nóng rực.

Lâm Thính khẽ lau mồ hôi trên trán, xoay người xuống giường. Nàng không gọi bất kỳ ai vào, tự mình thắp một ngọn nến, sau đó đi đến tủ quần áo, thay bộ áo lót, yếm và q**n l*t đã bị mồ hôi thấm ướt. Thay đồ xong, nàng không trở lại giường mà đẩy cửa sổ ra, hóng gió đêm để bình ổn lại tâm trạng.

Gió đêm hiu hiu, khi phả vào mặt, lòng Lâm Thính dần trở lại yên tĩnh. Nàng không nghĩ đến chuyện mộng xuân nữa, mà suy nghĩ về lời đề nghị giả kết hôn của Đoạn Linh. Nói thật, nàng có chút xiêu lòng. Đã có một biện pháp giải quyết mọi rắc rối một cách triệt để, cớ gì lại phải vắt óc suy nghĩ những cách khác, hơn nữa cho dù có nghĩ nát óc cũng chưa chắc đã tìm ra được một phương pháp nào hay hơn. Hà cớ phải tự mình chuốc lấy đau khổ.

"Hay là cứ làm theo lời Đoạn Linh nói, chúng ta giả thành phu thê trước mặt mọi người. Còn sau lưng, vẫn là bạn bè?"

Nghe có vẻ là một kế hoạch hoàn hảo.

Lâm Thính lấy tay gõ gõ vào chậu hoa đặt trước cửa sổ. Nàng vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Nàng cúi đầu đếm từng chiếc lá trên chậu hoa, phó thác quyền quyết định cho "ý trời".

"Nếu đếm ra số lẻ thì cứ làm theo kế hoạch ban đầu, chỉ giả vờ thích đối phương, che giấu cho nhau vài năm, rồi tính tiếp."

"Nếu đếm ra số chẵn thì sẽ giả kết hôn, che giấu cho nhau cả đời, không cần lo lắng làm sao ứng phó với mẹ trong tương lai nữa."

Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...

Mười sáu chiếc lá.

Số chẵn.

Lâm Thính rụt tay lại: "Đợi đã, phải suy nghĩ thêm. Ý trời đôi khi cũng không đáng tin cậy cho lắm."

Nàng đi đến bàn học, cầm một cuốn sách cổ khó hiểu để đọc, muốn tìm lại cơn buồn ngủ đã bị giấc mộng xuân xua đi, sau đó thiếp đi cho đến hừng đông.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đó là giọng nói của Đào Chu: "Thất cô nương, ngài đi tiểu đêm à? Có cần nô tỳ vào hầu hạ không?"

Nửa đêm, sân viện u ám. Mặc dù Lâm Thính chỉ thắp một ngọn nến, nhưng ánh sáng vẫn rõ ràng, chỉ cần đi ngang qua bên ngoài là có thể nhìn thấy. Đào Chu đêm nay trực gác, túc ở gian ngoài, càng dễ dàng trông thấy.

Lâm Thính ra mở cửa: "Không phải đi tiểu đêm, là ta không ngủ được, dậy đọc sách một chút."

"Ngài đã thay quần áo sao?"

Đêm nay Đào Chu đã hầu hạ Lâm Thính tắm rửa, quần áo cũng là nàng chuẩn bị. Nàng nhớ Lâm Thính mặc chiếc áo lót màu trắng có hoa văn trước khi ngủ, còn chiếc nàng đang mặc không có hoa văn nào cả.

Lâm Thính nói nửa thật nửa giả: "Đêm nay nóng quá, ta ra mồ hôi nên thay đồ."

Đào Chu lộ vẻ mờ mịt: "Đêm nay nóng sao?" Mùa hè thì nóng là đúng, nhưng đêm nay lại là một trong những đêm mát mẻ nhất gần đây. Mấy đêm trước thất cô nương không kêu nóng, sao đêm nay lại nóng?

"Ta cảm thấy nóng."

Nàng không hỏi thêm: "Vậy nô tỳ sẽ quạt cho ngài nhé?" Vừa nói, Đào Chu vừa định đi lấy quạt.

"Ta giờ không nóng nữa, không cần quạt đâu." Lâm Thính ngăn nàng lại, "Đào Chu, ngươi ngồi xuống đi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

Đào Chu nhìn cuốn sách cổ trên tay Lâm Thính, cho rằng nàng nửa đêm dậy đọc sách nên đầu óc còn chưa tỉnh táo, muốn hỏi mình về vấn đề học hành: "Nô tỳ có đọc sách đâu, chỉ biết vài chữ, không hiểu mấy thứ này." Nàng lại ngập ngừng nói: "Hay là ngài chờ hừng đông rồi đến Đoạn phủ hỏi nhị công tử?"

Lâm Thính biết nàng hiểu lầm, ném cuốn sách xuống: "Ta không hỏi chuyện sách vở, ta muốn hỏi ngươi chuyện hôn sự."

Đào Chu không hiểu nổi: "Nô tỳ biết ngài không muốn đi xem mắt hay kết hôn, gần đây vì chuyện này mà phiền lòng. Nhưng phu nhân đã nói ngài không cần đi gặp ngũ công tử Tạ gia nữa rồi mà? Chẳng lẽ ngài lo phu nhân sẽ lại tìm nam tử khác cho ngài đi xem mắt?"

Lâm Thính hắng giọng hỏi: "Ngươi thấy ta và Đoạn Linh kết hôn thì sao?"

"Ngài đừng đùa nô tỳ."

Hai người là thanh mai trúc mã, quan hệ thân thiết, nhưng chỉ là bạn bè. Đào Chu không tin Lâm Thính sẽ kết hôn với bạn của mình. Từ trước đến nay nàng luôn phân định rạch ròi mọi mối quan hệ, là bạn bè thì sẽ mãi là bạn bè, sẽ không có tình cảm nào khác xen vào.

Lâm Thính trèo lại lên giường nằm, không định nói thêm với Đào Chu. Đôi khi Đào Chu lại nhát gan hơn cả Đoạn Hinh Ninh, không thể giấu được chuyện gì. "Thôi được rồi, ngươi ra ngoài đi, để ta một mình yên tĩnh."

Đào Chu rời phòng, đóng cửa lại.

Cửa sổ không khóa, Lâm Thính nằm nghiêng mặt hướng ra ngoài là có thể nhìn thấy màn đêm, bóng tối bao trùm sân viện, bốn phía tĩnh lặng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 484


Giờ này khắc này, Đoạn phủ cũng bị bóng tối bao phủ. Đoạn Linh ngã trên sàn nhà thư phòng, quần áo xộc xệch, đai lưng lỏng lẻo, thấp thoáng lộ ra vùng eo trắng nõn ửng đỏ, những thớ cơ mỏng khẽ nhúc nhích theo hơi thở. Trên mặt hắn phủ một chiếc khăn màu hồng nhạt, nơi thêu chữ "Nhạc" vừa vặn rơi xuống khóe môi. Dưới chiếc khăn, hắn khẽ nhắm mắt.

Vừa nãy, Đoạn Linh đang vẽ tranh, dục nghiện bỗng nhiên ập đến, khiến hắn không thể ngồi yên, cũng không thể đứng thẳng, cuối cùng phải ngã vật ra sàn thư phòng. Bệnh trạng của hắn mỗi năm một nghiêm trọng hơn, tần suất xuất hiện cũng ngày càng cao. Suốt một năm qua, Đoạn Linh đều phải tự mình giải quyết, nếu không nó sẽ không biến mất, mà còn gây ra những cơn đau bất thường.

Gió từ cửa sổ lùa vào, thổi bay những trang giấy trên bàn, làm chúng rơi lả tả xuống đất. Hơn mười tờ giấy vẽ đều là đôi mắt. Khi rơi xuống, những đôi mắt trên giấy dường như đang dõi theo Đoạn Linh cũng đang nằm trên sàn. Hắn nghe thấy tiếng gió lật giấy, khẽ nghiêng đầu.

Chiếc khăn phủ trên mặt Đoạn Linh trượt xuống, để lộ đôi mắt hắn, đối diện với những đôi mắt trên giấy. Trong một khoảnh khắc hoảng hốt, Đoạn Linh cảm thấy Lâm Thính đang ở ngay đây, đang nhìn hắn. Hắn gần như bật dậy ngay lập tức, nhìn xuống đôi tay đang đỏ ửng. Những thứ dơ bẩn theo kẽ tay nhỏ xuống, từ từ làm bẩn quần áo và tấm thảm dưới người hắn.

Mùi trầm hương dễ chịu trong thư phòng có khoảnh khắc không thể át nổi mùi hoa thạch nam nồng đậm đột nhiên xuất hiện. Hắn ngồi đờ ra một lúc lâu mới đứng dậy dọn dẹp.

Một vài tờ giấy vẽ rơi gần người hắn cũng dính chút vết bẩn. Đoạn Linh lấy chiếc khăn của chính mình, tỉ mỉ lau sạch những vết bẩn, sau đó ngắm nhìn đôi mắt trên giấy một lúc, rồi đặt chúng trở lại bàn học, dùng vật nặng đè lên.

Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, hắn không về phòng, mà nằm trên chiếc sập La Hán phía sau giá sách. Thư phòng của hắn có rất nhiều sách hiếm, thậm chí chưa được bán ra ngoài. Lâm Thính thường xuyên đến đây đọc sách, xem mệt thì sẽ nằm nghỉ trên chiếc sập này. Đoạn Linh đắp chiếc chăn mỏng mà hắn từng đắp cho Lâm Thính, gối đầu lên chiếc gối mà nàng từng gối, thò tay xuống dưới gối lấy ra một sợi dây buộc tóc mà lần trước nàng nằm nghỉ đã để quên, rồi dựa vào mùi hương quen thuộc của nàng để đi vào giấc ngủ.

***

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, chuyện Lâm Thính và Đoạn Linh nảy sinh tình cảm đã được Lý thị lan truyền khắp nơi. Người quen nhìn thấy họ đều chúc mừng, cứ như thể họ sắp thành hôn đến nơi rồi.

Kế hoạch diễn ra vô cùng suôn sẻ. Mọi thứ đều như Lâm Thính mong muốn. Lý thị không còn chuẩn bị xem mắt cho nàng nữa, các bà mối trong kinh thành cũng không còn đến cửa giới thiệu con cháu thế gia nữa, bởi các nàng đâu có gan đi giật người của Đoạn gia.

Lâm Thính cuối cùng cũng có ba ngày được yên tĩnh bên tai. Phải biết, lần trước Lý thị ngày nào cũng đến sân nàng, lải nhải chuyện hôn sự chưa có tin tức, rồi ép nàng đi xem mắt. Giờ thì không cần nữa rồi.

"Sảng khoái quá đi!"

Lâm Thính vui vẻ nằm dài trên chiếc ghế bập bênh trong sân, lười biếng ăn quả mận.

Đào Chu đến giờ vẫn không tin, nàng nghi ngờ Lý thị muốn Đoạn Linh làm con rể, lấy việc hủy bỏ các cuộc xem mắt làm điều kiện, muốn ép Lâm Thính và hắn ở bên nhau, cho nên lần trước Lâm Thính mới hỏi nàng câu hỏi đó. Mặc dù Đào Chu cũng hy vọng Lâm Thính có thể nhanh chóng định đoạt hôn sự, tìm được một nơi nương tựa tốt, nhưng nàng không muốn Lâm Thính ở bên một người mà nàng không thích.

Đào Chu lấy hết dũng khí hỏi: "Thất cô nương, ngài thật lòng thích nhị công tử Đoạn Linh sao?"

Lâm Thính lơ đễnh đáp: "Ừ." Giả vờ đấy.

"Không phải phu nhân ép ngài đấy chứ?" Đào Chu vừa hỏi vừa dùng quạt phe phẩy cho nàng.

Lâm Thính bị chọc cười: "Đào Chu, cái đầu nhỏ của ngươi cứ thích nghĩ linh tinh gì vậy. Mẹ ta làm gì có khả năng ép ta phải 'thích' Đoạn Linh."

Đào Chu bán tín bán nghi.

Các nàng vừa nhắc đến Lý thị, bà đã từ ngoài sân đi vào, giật lấy quả mận trên tay Lâm Thính: "Còn ăn nữa? Đến giờ ra ngoài rồi. Nhớ mang theo lễ vật sinh nhật mà con muốn tặng Tử Vũ."

Hôm nay là sinh nhật Đoạn Linh, cũng là ngày thứ ba Lâm Thính suy nghĩ về việc giả kết hôn với hắn. Nàng hôm qua mới phát hiện ra ngày mình nói sẽ cho hắn câu trả lời lại trùng với sinh nhật của hắn.

Mấy ngày trước, khi Đoạn Linh hỏi nàng muốn suy nghĩ mấy ngày, Lâm Thính không nghĩ nhiều, nàng thích con số ba nên tiện miệng nói ba ngày. Ai ngờ lại trùng hợp như vậy.

Lâm Thính gọi Đào Chu vào phòng lấy lễ vật. Nửa tháng trước, nàng đã tiêu tiền mua một khối ngọc liệu, vẽ một bản thiết kế, sau đó tiêu tiền thuê người làm một cây trâm ngọc. Đối phương hôm qua mới hoàn thành và mang đến.

Một canh giờ sau, Lâm Thính đi cùng Lý thị đến Đoạn phủ. Đoạn Linh đích thân ra cửa đón các nàng vào, những vị khách khác đều lặng lẽ quan sát.

Vào phủ không lâu, Lâm Thính nhân lúc Lý thị đi tìm Phùng phu nhân nói chuyện phiếm, nhanh chóng bỏ rơi Đào Chu, kéo Đoạn Linh đến một góc vắng người.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 485


Lâm Thính lấy ra hộp gấm, đôi tay dâng lên: “Sinh nhật vui vẻ. Đây là quà sinh nhật ta tặng ngươi.”

Đoạn Linh mỉm cười nhận lấy hộp gấm, ánh mắt thâm sâu: “Tặng quà sinh nhật, cần gì phải lén lút như vậy? Giờ đây khắp kinh thành ai cũng biết quan hệ của hai ta.”

Lâm Thính cứng họng, trong lòng thầm mắng, người ngoài có biết đâu mà phán bừa.

Tặng quà thì không cần lén lút, nhưng nàng có chuyện khác cần bàn, sợ tai vách mạch rừng: “Ta từng nói sẽ suy xét trong ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, ngươi quên rồi ư?”

Đoạn Linh nhẹ nhàng tháo chiếc nơ gấm, mở nắp hộp. Hắn đưa tay lấy chiếc trâm ngọc bạch vũ lục lạc ra, nâng niu trên đầu ngón tay. "Ta đương nhiên không quên, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên rồi chứ. Vậy ngươi đã suy xét thế nào? Đồng ý cùng ta thành hôn, hay là không?"

Lâm Thính còn chút do dự, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt hắn.

Hắn dùng đầu ngón tay khẽ v**t v* chiếc lục lạc nhỏ trên trâm, tiếng “linh linh” trong trẻo vang lên, tựa như đang đếm ngược sự kiên nhẫn của hắn. "Ngươi vẫn chưa nghĩ kỹ ư?"

Nàng không để ý lắm đến hành động của Đoạn Linh, chỉ tập trung vào vấn đề của mình: “Ngươi sau này sẽ không vì giữ thể diện cho Đoạn gia mà can thiệp vào việc làm ăn của ta chứ? Ngươi cũng biết, ta thích tự mình kiếm tiền.”

Người ngoài không biết họ chỉ là giả kết hôn, nên mọi hành động của nàng sau này đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Đoạn gia, kể cả việc kinh doanh. Mặc dù Đại Yến không cấm thân quyến quan lại buôn bán, nhưng nhiều vị quan vì giữ gìn thanh danh vẫn không muốn dính dáng đến chuyện này.

“Sẽ không.”

Đoạn Linh đáp lại rất nhanh, không chút do dự.

Lâm Thính chần chừ thêm vài giây. Sau đó nàng tưởng tượng đến cảnh vài năm nữa vẫn phải ứng phó với mẫu thân Lý thị, cơn đau đầu lập tức ập đến. Cuối cùng nàng quyết định: “Được rồi, ta đồng ý với ngươi, chúng ta sẽ giả kết hôn.”

"Tốt, chúng ta sẽ thành hôn." Ánh mắt Đoạn Linh ánh lên ý cười, hắn tháo chiếc ngọc quan đang cài trên búi tóc, cúi người, đặt chiếc trâm ngọc vào tay nàng. "Ngươi cài nó lên giúp ta, ta muốn thử xem."

Lâm Thính không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay cắm chiếc trâm ngọc bạch vũ lục lạc vào mái tóc hắn.

"Vừa vặn." Lâm Thính buông tay.

Đoạn Linh đứng thẳng dậy, cúi mắt nhìn Lâm Thính chỉ cao tới vai hắn, dịu dàng nói: "Chiếc trâm ngọc này chế tác thật tinh xảo, ta rất thích."

Hắn vừa dứt lời, một hạ nhân liền tới tìm, nói yến tiệc sắp bắt đầu.

Lâm Thính vốn muốn hỏi Đoạn Linh khi nào sẽ công bố chuyện "kết hôn", nhưng thấy hạ nhân đến tìm, nàng đành hoãn lại.

Trong yến tiệc, khách khứa tấp nập. Không ít người đến đây là vì muốn lấy lòng Đoạn gia. Đoạn Linh vừa xuất hiện, bọn họ liền nhao nhao vây quanh.

Lâm Thính biết điều mà định đi tìm đồ ăn, nhưng Đoạn Linh đã lướt qua đám đông, trở lại bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, kéo đến đài cao giữa đình viện. Lâm Thính ngơ ngác: “Ngươi muốn làm gì?”

Đoạn Linh nắm chặt tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Hắn ung dung nhìn xuống đám khách khứa, dõng dạc nói: "Ta muốn cùng thất cô nương Lâm Thính của Lâm gia định ra hôn ước, chọn ngày thành hôn."

Lời này vừa thốt ra, những tiếng chúc mừng không ngừng vang lên. Khách khứa vốn đã nghe phong thanh về mối quan hệ của họ, nên không lấy làm kinh ngạc.

Lâm Thính thì kinh ngạc thật sự, Đoạn Linh vậy mà lại tuyên bố chuyện thành hôn ngay trong ngày sinh nhật của hắn? Bọn họ vừa mới quyết định giả kết hôn xong, có cần phải vội vàng công bố như thế không? Cứ như thể hắn sợ nàng sẽ đổi ý.

Thôi thì, công bố lúc nào cũng không có gì khác biệt. Nàng nở nụ cười, nhập vai ngay lập tức.

Lâm Thính vừa xuống đài cao, Đoạn Hinh Ninh đã vội vàng chạy tới, lắp bắp hỏi: "Nhạc Duẫn, ngươi... ngươi và nhị ca ta... hai người muốn thành hôn thật sao?"

"Là giả kết hôn, không phải thật đâu. Hôm nào ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi." Nàng sợ người khác nghe thấy, nói với tốc độ cực nhanh.

***

Giờ Tuất, yến tiệc kết thúc. Lâm Thính nghe nói Đoạn Linh uống nhiều quá, đang ở trong chính đường tỉnh rượu, nàng liền đến xem, tiện thể hỏi luôn kế hoạch sắp tới. Trước đây bọn họ chưa có kế hoạch giả kết hôn, nàng lo rằng sau này hành sự sẽ bị lộ, bị người khác phát hiện ra đây chỉ là một màn kịch.

Chính đường không có hạ nhân, chỉ có Đoạn Linh đang nằm trên chiếc sập mỹ nhân. Lâm Thính đi tới, khẽ đẩy hắn: “Đoạn Linh?”

Hắn chậm rãi mở mắt, một tay đè lên gáy nàng, kéo xuống. Lâm Thính bất ngờ, cả người lảo đảo ngã vào lòng hắn.

Nàng vừa mở miệng: “Ngươi...”

Đoạn Linh đã hôn nàng. Môi nàng tê dại, nàng vội vàng đẩy hắn ra: “Ngươi say rồi.”

“Ta không say.”

Hắn lại hôn nàng, nụ hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 486


Hạ nhân có lẽ muốn tiện cho Đoạn Linh nghỉ ngơi, nên không thắp nến trong chính đường. Căn phòng tối tăm, mờ mờ có thể thấy hai bóng người giao nhau. Cửa sổ cũng không mở, không khí thoang thoảng mùi rượu.

Lâm Thính đêm nay cũng uống chút rượu, nhưng vẫn còn tỉnh táo.

Đoạn Linh bị khách khứa chuốc không ít rượu, trên người hắn nồng nặc mùi rượu. Mùi rượu và mùi trầm hương quyện vào nhau, từ đôi môi đang khao khát của hắn truyền sang nàng, khiến đầu óc nàng choáng váng. Không biết có phải là ảo giác không, Lâm Thính cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang tăng lên, cảm giác trên môi nàng càng lúc càng không thể phớt lờ, vừa nóng rực vừa ướt át. Hắn dịu dàng l**m lên môi nàng, rồi lại dùng chiếc lưỡi lạnh lẽo, trơn trượt như một con rắn mà quấn lấy đầu lưỡi nàng không buông.

Mặc dù lúc đầu Đoạn Linh có chút lạ lẫm, nhưng hắn nhanh chóng trở nên thuần thục, lực đạo dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự xâm lược. Kỳ lạ là Lâm Thính không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là có chút khó thở.

Đoạn Linh thoáng rời môi. Nàng vội vàng hít một hơi không khí trong lành, định nói gì đó. Ai ngờ nàng còn chưa kịp thốt ra một chữ, Đoạn Linh đã lại chặn miệng nàng. Lưỡi hắn linh hoạt hơn, hôn sâu hơn lúc nãy.

Cảm giác này giống như nàng đang bơi trong nước, bị đám tảo phía dưới quấn chặt lấy chân, không thể bơi lên bờ. Càng chìm sâu xuống đáy nước, nàng càng thấy một sự kh*** c*m ngạt thở kỳ lạ, đến lúc chết cũng không thể thoát khỏi đám tảo.

Lâm Thính dần thoát khỏi nụ hôn, nàng muốn dùng võ công để trấn áp Đoạn Linh, làm hắn tỉnh táo hơn. Người say đều thích nói mình không say, nàng không tin lời hắn.

Hắn chắc chắn say rồi. Không say sao có thể hôn nàng như thế, xung quanh lại không có ai, không cần phải diễn kịch. Chắc chắn không phải là hắn thích nàng đâu. Khả năng lớn hơn là hắn say, không biết mình đang làm gì.

Nghĩ là làm, Lâm Thính một tay tháo dải lụa trên tóc, một tay siết chặt cổ tay Đoạn Linh, muốn trói hắn lại. Nào ngờ nàng lại bị hắn nắm chặt cổ tay.

Đoạn Linh dùng lòng bàn tay khẽ v**t v* làn da nơi cổ tay nàng, ngẩng đầu cắn nhẹ vào má nàng. Không đau, chỉ ngứa, khiến cả vùng da đó nổi lên tê dại.

Lâm Thính thất thần trong chốc lát, người say Đoạn Linh sao lại giống như một con diễm quỷ mê hoặc lòng người thế này.

Đoạn Linh thấy Lâm Thính không tỏ vẻ chán ghét, hắn hôn lên vành tai nàng, bờ môi mỏng khẽ nhếch, răng cắn vào làn da bên tai, nhẹ nhàng m*t lấy. Lâm Thính như bị một dòng điện chạy qua người.

Ở hiện đại, nàng đọc tiểu thuyết ngôn tình, ở cổ đại, nàng vẫn "tính xấu không đổi" mà đọc những thoại bản phóng túng, nhưng đó chỉ dừng lại ở mức "xem", nàng chưa từng cùng ai làm chuyện thân mật như thế này.

Sự k*ch th*ch này quá lớn, k*ch th*ch đến mức Lâm Thính không thể kiềm chế, nàng giơ tay tát Đoạn Linh một cái. Một vết đỏ hằn lên trên gương mặt trắng nõn của hắn.

Nào ngờ, hắn lại l**m lấy ngón tay nàng.

Đoạn Linh vừa b*nh h**n l**m ngón tay Lâm Thính, vừa ngước mắt nhìn nàng. Đuôi mắt hắn ửng đỏ, giống như có móc câu, cuốn lấy ánh mắt nàng.

Giờ phút này, không chỉ khóe môi Lâm Thính tê dại, mà cả người nàng cũng tê dại. Quen biết Đoạn Linh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn lộ ra bộ dạng này. Nàng không kiềm lòng được mà nhìn hắn, thầm nghĩ, sau này tuyệt đối không được để hắn uống say nữa.

Đúng lúc này, Đoạn Linh nuốt một ngón tay của nàng vào trong miệng. Lâm Thính tâm thần bất ổn, thầm mắng vài câu, vội vàng rút ngón tay đang đỏ ửng của mình ra.

Nhìn Đoạn Linh, bờ môi hắn mang một màu sắc quyến rũ.

Lâm Thính cảm thấy đứng bên cạnh sập mỹ nhân không tiện ra tay trấn áp Đoạn Linh, dứt khoát trèo hẳn lên sập. Nàng dùng chân chặn chân hắn, chiếc váy đỏ rực vì vậy mà phủ lên vạt áo hắn.

Nhưng Lâm Thính rõ ràng đã đánh giá quá cao chính mình. Trước mặt người khác, nàng có thể được coi là võ công cao cường, nhưng trước mặt Đoạn Linh thì chưa là gì.

Rốt cuộc nàng vẫn chưa "tốt nghiệp" a !

Lâm Thính tức đến xù lông.

Nàng không tin mình học võ nhiều năm như vậy mà lại không đánh thắng được một người say rượu. Lâm Thính dồn sức đá thật mạnh vào chân Đoạn Linh.

Hắn có vẻ bị đau, khẽ rên vài tiếng.

Lâm Thính nhân cơ hội trói hai tay hắn lại: “Đợi ngươi tỉnh rượu, ngươi sẽ biết mình sai như thế nào.”

Đoạn Linh động đậy, ngồi dậy định giãy giụa, Lâm Thính lập tức d*ng ch*n ngồi lên người hắn, dùng thân thể mình đè hắn xuống, khó khăn lắm mới rút được một tay ra, đẩy hắn nằm trở lại. Nàng sắp trói xong rồi, không thể thất bại vào phút cuối.

Thật ra Lâm Thính chủ yếu là sợ hắn sẽ lại hôn nàng, nhưng lại không thể gọi người vào giúp.

Đoạn Linh lúc này lại không giãy giụa nữa. Hắn nằm dưới thân nàng, mắt không chớp mà nhìn nàng. Mái tóc dài búi lên của nàng có vài sợi rũ xuống, vạt áo khẽ lỏng, xương quai xanh ẩn hiện, làn da ửng hồng. Cử chỉ của nàng càng giống người say rượu hơn.

Lâm Thính nhìn hắn một cái, cảm giác như đôi mắt bị bỏng vì sự mãnh liệt, không dám nhìn thêm nữa.

Nàng cúi người, dùng bốn dải lụa buộc chặt tay Đoạn Linh vào ván gỗ phía trước sập, lại trói hai chân hắn vào ván gỗ phía cuối. Chân hắn quá dài, sau khi bị trói chỉ có thể co gối lại.

Trói người cũng không dễ dàng, Lâm Thính mồ hôi nhễ nhại, bị Đoạn Linh hành hạ đến kiệt sức. Cũng may dải lụa buộc tóc của nàng có mười sợi, lấy bốn sợi để trói Đoạn Linh, búi tóc vẫn không bị bung, nếu không thì nàng đã phải ra cửa với mái tóc rối bời.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 487


Lâm Thính tùy tiện dùng tay lau mồ hôi, đi đến bàn trà cách đó không xa rót hai chén nước. Nàng uống một chén, mang một chén trở lại sập mỹ nhân đưa cho Đoạn Linh: “Há miệng ra, uống nước đi, tỉnh rượu.”

Hắn khẽ lặp lại: “Ta không say.”

Nàng sờ đôi môi đang sưng đỏ của mình, không thèm khách khí với hắn, nàng véo lấy cằm hắn, đổ nước trực tiếp vào miệng: “Ta biết tửu lượng của ngươi tốt, nhưng cũng không thể ỷ vào đó mà uống nhiều như vậy. Ngươi thật sự coi mình là thần tiên, không biết say à?”

Đoạn Linh vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Lâm Thính cố quên đi mọi chuyện vừa xảy ra, giả vờ thản nhiên nói: "Cũng may ta là người rộng lượng, lười chấp nhặt với ngươi. Chứ nếu là người khác, Đoạn Tử Vũ, ngươi chết chắc rồi."

Nàng không giỏi đút người khác uống nước, động tác có thể nói là thô bạo. Hơn nửa chén nước đổ lên người hắn, chỉ còn lại non nửa vào miệng.

Trong chớp mắt, nước làm ướt quần áo Đoạn Linh, vải dính chặt vào người, phác họa lên đường nét cơ thể. Hơn nữa, những dải lụa Lâm Thính dùng để trói hắn đều là màu đỏ, khiến cảnh tượng này càng thêm mờ ám.

Lâm Thính nhìn đến mũi nóng bừng, vội vàng quay mặt đi: “Ta không cố ý đâu.” Nàng rút khăn ra lau cho hắn.

Lau được nửa chừng, Lâm Thính bỗng nghe thấy tiếng dải lụa bị tách ra. Nàng ngẩn người ngẩng đầu nhìn Đoạn Linh. Hai tay và hai chân hắn đã thoát khỏi dải lụa.

"Vẫn còn chưa xong à?"

Nàng lập tức vứt khăn, đè hắn lại. Không được, Lâm Thính không nhịn được nữa. Nàng quyết định nhân lúc Đoạn Linh còn chưa tỉnh táo hẳn, đánh hắn một trận cho bõ tức. Ai bảo hắn đêm nay hành hạ nàng như vậy.

Đúng lúc Lâm Thính vung nắm đấm lên, Đoạn Linh lại một lần nữa hôn nàng.

Lâm Thính: “......”

Lại hôn nữa sao?

Có phải Đoạn Linh bị tật xấu là say thì thích hôn người không? Nàng hồi tưởng lại quá khứ, nhận ra trước đây mình chưa từng thấy hắn say bao giờ.

Sau đó, Đoạn Linh giơ tay ôm lấy mặt nàng, nhắm mắt hôn. Yết hầu hắn từ từ lên xuống. Đôi bàn tay bị dải lụa làm hằn đỏ lúc này đập vào mắt nàng. Ánh mắt Lâm Thính khẽ dừng lại, động tác chậm hẳn, không hiểu sao nàng không thể đánh hắn nổi nữa.

Có tiếng gõ cửa.

“Lâm thất cô nương, phu nhân mời ngài qua đó.” Chính đường tuy không có hạ nhân, nhưng ngoài cửa thì có. Bọn họ thấy Lâm Thính đi vào, giờ biết Phùng phu nhân muốn gặp nàng nên tới tìm.

Lâm Thính không thể phát ra tiếng để trả lời.

Hạ nhân hiếu kỳ nhìn chính đường vẫn tối om, gõ cửa thêm lần nữa, không dám tự tiện mở cửa: “Lâm thất cô nương, ngài còn ở trong đó không?”

Lâm Thính phải mất chín trâu hai hổ mới đẩy được Đoạn Linh ra, nhảy xuống sập mỹ nhân chạy ra ngoài. “Ta biết rồi, ta ra ngay đây.”

Nàng nhanh chóng mở cửa, rồi nhanh chóng đóng cửa. Hạ nhân đứng ngoài cửa chỉ thấy một luồng gió lướt qua, không nhìn rõ được cảnh trong phòng.

Hạ nhân thấy Lâm Thính chạy vội như bị ma đuổi, hai mặt nhìn nhau. Một bà tử lớn tuổi hơn hỏi: "Lâm thất cô nương, ngài có sao không?"

Lâm Thính vờ như mũi bị ngứa, dùng tay xoa, tiện thể che đi đôi môi đã sưng đỏ: “Không sao cả.” Nàng giật mình vì hành động của mình, quên mất rằng hạ nhân thường không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân hay khách.

Bà tử lại hỏi: "Nhị công tử thế nào rồi ạ? Có cần nô tỳ đi chuẩn bị canh giải rượu không?"

Lâm Thính quay đầu lại, nhìn cánh cửa đã đóng kín, nghĩ đến bộ dạng quần áo xộc xệch của Đoạn Linh mà nuốt nước bọt: "Không cần đâu, các ngươi cũng không cần vào quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Hắn... hắn ngủ một giấc là khỏe thôi."

“Vâng.” Các hạ nhân đã coi Lâm Thính là chủ nhân, nghe vậy liền tản ra làm việc, chỉ còn một bà tử dẫn nàng đi gặp Phùng phu nhân.

Lâm Thính thở phào nhẹ nhõm.

Không lâu sau, nàng gặp Phùng phu nhân và Lý thị. Hai bà đang ngồi ở sân trước Đoạn phủ, không biết đang nói chuyện gì, nói rất vui vẻ, mặt mày rạng rỡ, còn Đoạn Hinh Ninh thì đứng sau lưng họ.

Lại gần, Lâm Thính loáng thoáng nghe được câu "hôn sự của bọn nhỏ", không cần đoán cũng biết họ đang nói về nàng và Đoạn Linh.

Đoạn Hinh Ninh là người đầu tiên phát hiện ra Lâm Thính: "Nhạc Duẫn, ngươi đi đâu vậy?"

Lâm Thính đứng ở một góc hơi tối trong tiền viện, trước tiên chào Phùng phu nhân, sau đó mới trả lời: "Ta nghe nói nhị ca ngươi say rượu, nên vào xem sao." Nàng lược bỏ những chuyện sau đó.

Phùng phu nhân vẫy tay về phía Lâm Thính, hiền hòa nói: "Nhạc Duẫn, lại đây với ta."

Nàng đi tới: "Phùng phu nhân."

Phùng phu nhân thân mật nắm lấy tay Lâm Thính, gọi bà tử mang vòng ngọc ra: "Chiếc vòng ngọc này là cho phu nhân tương lai của Tử Vũ. Con đã định ra hôn ước với Tử Vũ, nó chính là của con."

Lâm Thính nhận ra chiếc vòng ngọc này là vật quý hiếm, có tiền cũng không mua được. Vốn định từ chối, nhưng lại sợ các bà sẽ sinh nghi, đành để Phùng phu nhân đeo vòng ngọc vào tay mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 488


“Đa tạ Phùng phu nhân.”

Phùng phu nhân dịu dàng vén lọn tóc mai lòa xòa trên gương mặt Lâm Thính, cài vào sau vành tai nàng. Bà mỉm cười ấm áp: “Là ta nên cảm ơn con mới phải.”

Lâm Thính ngạc nhiên, trong lòng không khỏi khó hiểu: “Cảm tạ con?”

“Cảm ơn ngươi đã yêu thích Tử Vũ, đã lựa chọn Tử Vũ,” Phùng phu nhân phát ra từ nội tâm nói, ánh mắt lấp lánh sự chân thành.

Mặc dù Đoạn Linh không thân cận với bà, cũng chưa bao giờ nói lời thật lòng với bà, nhưng một người mẹ thì mãi mãi là một người mẹ. Phùng phu nhân có thể nhìn ra tâm tư của con trai mình, hắn thực sự rất thích Lâm Thính. Bà không xem trọng môn đăng hộ đối, chỉ mong con trai chịu mở lòng, có thể thành hôn với một người nào đó để không phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Hơn nữa, bà cũng là người đã nhìn Lâm Thính lớn lên, vô cùng yêu quý cô bé thông minh lanh lợi này.

Lâm Thính trầm mặc một lát, khẽ nói: “Người nói quá lời, chúng con vốn dĩ là lưỡng tình tương duyệt.”

Lý Kinh Thu lập tức phụ họa: “Đúng vậy, bọn nhỏ vốn dĩ là tâm đầu ý hợp, là do chúng nó tự chọn nhau mà thôi. Phùng phu nhân quả là quá lời rồi.”

Phùng phu nhân chỉ cười cười, không nói thêm về chuyện này nữa. Bà ngó ra cửa sổ, thấy trời đã sẩm tối, bèn hỏi: “Đã khuya rồi, chẳng bằng các ngươi cứ ở lại đây, ngày mai rồi hãy về?”

Lâm Thính là bằng hữu thân thiết với Đoạn Hinh Ninh, trước đây nàng thường xuyên ngủ lại, hai người ngủ chung một phòng. Còn về phần Lý Kinh Thu, bà có thể ở sương phòng. Đoạn phủ có rất nhiều phòng dành để tiếp đãi khách.

Đoạn Hinh Ninh vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thính, ý muốn nàng đồng ý ở lại qua đêm. Nàng ta đã đợi cả ngày, không thể chờ thêm để nghe Lâm Thính giải thích lý do tại sao không làm theo kế hoạch ban đầu, lại đột nhiên muốn cùng Đoạn Linh giả vờ thành hôn.

Lâm Thính hiểu ý bằng hữu, quay đầu lại đáp với Phùng phu nhân: “Vâng, vậy xin phép quấy rầy.”

Nếu ở lại đây, các nàng có thể trò chuyện đến khuya mà không phải lo lắng về đường về đêm tối nguy hiểm. Phùng phu nhân kéo Lý Kinh Thu đi trò chuyện về chuyện hôn sự của các con, còn Lâm Thính thì tìm cớ để cùng Đoạn Hinh Ninh quay về phòng.

Trở lại phòng, Lâm Thính không đợi Đoạn Hinh Ninh mở lời hỏi, đã chủ động đem đầu đuôi câu chuyện kể hết cho bằng hữu nghe.

Đoạn Hinh Ninh kinh ngạc tròn mắt: “Ngươi nói, chuyện giả vờ thành hôn là do nhị ca ta đề ra?”

Lâm Thính đã nói một tràng dài, miệng khô khốc, nàng rót nước ra uống: “Đúng vậy, là do nhị ca của ngươi đề ra. Có vấn đề gì sao?”

Đoạn Hinh Ninh cắn cắn môi, thành thật trả lời: “Có chút bất ngờ, ta cảm thấy nhị ca không giống người sẽ làm chuyện như vậy. Ban đầu ta còn nghĩ lại là ngươi nghĩ ra.”

Lâm Thính nhún vai: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong. Hắn cũng không muốn sau này bị Phùng phu nhân ép đi xem mặt đâu.” Nói xong, Lâm Thính buông chén trà.

Đoạn Hinh Ninh lúng túng: “Thật ư?”

“Nếu không thì sao?”

Dứt lời, Lâm Thính gọi nha hoàn lấy chiếc giường xếp của nàng ra. Nàng ngủ thường hay múa chân múa tay, để tránh đánh trúng Đoạn Hinh Ninh, mỗi lần ngủ lại ở Đoạn phủ, các nàng đều ngủ chung phòng nhưng khác giường.

Sáng hôm sau, Lâm Thính hiếm khi thức dậy sớm hơn Đoạn Hinh Ninh. Nàng không đánh thức bằng hữu, nhẹ nhàng rửa mặt, rời khỏi phòng, chuẩn bị chạy vài vòng quanh sân để rèn luyện thân thể. Người luyện võ phải thường xuyên tập luyện, nếu thể lực không theo kịp, võ công sẽ không tiến bộ được.

Sáng sớm không khí còn se lạnh, lại thêm nàng chỉ chạy chậm nên không hề đổ mồ hôi. Các nha hoàn sợ gây ảnh hưởng đến nàng nên đều tản ra đi nơi khác làm việc.

Chạy đến phía sau vườn, Lâm Thính có cảm giác như có người đang dõi theo mình. Nàng không khỏi dừng lại, đảo mắt khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cổng viện. Đoạn Linh đứng ở đó, dáng người cao gầy, khó có thể bỏ qua.

Nàng chạy chậm rãi lại gần, dừng hẳn trước mặt Đoạn Linh: “Ngươi đến từ bao giờ?”

“Vừa mới đến.”

“Đoạn Tử Vũ, ngươi có biết tối qua khi say đã làm gì không?” Lâm Thính vén tay áo lên, vẻ mặt như muốn tính sổ.

Đoạn Linh nhìn gương mặt nàng vì chạy mà phiếm hồng, trong lòng xao động: “Ta tối qua cũng đâu có say.”

Lâm Thính chép miệng một cái.

“Ngươi còn chối nữa. Tối qua ngươi…”

Đoạn Linh cong lưng, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi nàng. “Tối qua ta đã hôn nàng.”

Lâm Thính sững sờ, ngây ra như phỗng.

Đoạn Linh tỉnh táo? Tối qua hắn tỉnh táo mà hôn nàng mấy lần?

Lâm Thính nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Nàng thậm chí muốn hỏi Đoạn Linh rằng Đại Yến có phải có ngày cá tháng tư mà nàng không biết hay không, tại sao hắn lại hành động như thế.

Nàng nhìn gương mặt gần ngay trước mắt của hắn, cố gắng tỏ vẻ trấn định: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng lấy ta ra đùa giỡn. Ta tức giận hậu quả rất nghiêm trọng. Dù có đánh không lại ngươi, ta cũng sẽ không để ngươi được dễ chịu đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 489


Đoạn Linh lại một lần nữa cúi xuống hôn lên môi nàng: “Ta không đùa giỡn.”

Quá đỗi quỷ dị. Lâm Thính nhất thời không thể tiếp nhận chuyện này. Bọn họ là bằng hữu thân thiết từ nhỏ, chỉ giả vờ thành hôn để lừa dối cha mẹ hai bên. Chuyện này đã bắt đầu sai ở chỗ nào, tại sao lại đi chệch khỏi quỹ đạo đã định ban đầu?

Lâm Thính theo bản năng lùi lại một bước.

Đoạn Linh tiến lên một bước.

Nàng lùi, hắn tiến, khoảng cách giữa hai người không hề thay đổi, vẫn gần như trước.

Lâm Thính vừa rồi chạy chậm nhiều vòng mà không ra mồ hôi, hiện tại đứng yên không nhúc nhích lại đổ mồ hôi: “Ngươi... thích ta?”

Đoạn Linh lấy ra một chiếc khăn tay đã được ướp hương từ trong ống tay áo, cẩn thận lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, không hề để lại dấu vết. Hắn lưu lại mùi trầm hương thoang thoảng của mình trên gương mặt nàng. “Ừm, ta thích nàng.”

Hắn ngừng lại một chút, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Nhạc Duẫn, ta thích nàng, muốn nàng mãi mãi ở bên cạnh ta, muốn cùng nàng thành hôn.”

Lâm Thính vẫn không tin.

Nàng nắm lấy cổ áo Đoạn Linh, kéo hắn cúi xuống thấp hơn, đưa mặt đến gần để ngửi thử: “Sáng sớm ra, ngươi lại uống rượu?”

Ngụ ý: Ngươi say.

Nhưng mà không đúng a !

Không hề ngửi thấy mùi rượu.

Tim Lâm Thính đập thình thịch một tiếng, không nói gì thêm, đưa tay lên sờ trán hắn: “Hay là ngươi bị bệnh, nói những lời hồ đồ?”

Nhiệt độ cơ thể hắn vẫn bình thường.

Hắn không hề say, cũng không hề bị bệnh. Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt nàng trở nên vô cùng kỳ quái.

Đoạn Linh nắm lấy bàn tay còn chưa kịp buông xuống của Lâm Thính, nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng: “Sao nào, nàng có bằng lòng tin tưởng ta không?”

“Nhạc Duẫn, nhị ca?” Đoạn Hinh Ninh từ trong phòng đi ra sân. Nàng ta liếc mắt đã thấy hai người đang đứng ở cổng viện. Nhưng vì góc độ, nàng không nhìn thấy Đoạn Linh đang nắm tay Lâm Thính.

Lâm Thính vừa nghe thấy giọng Đoạn Hinh Ninh gọi, lập tức rụt tay mình về.

Lòng bàn tay Đoạn Linh trở nên trống rỗng.

Đoạn Hinh Ninh thắc mắc: “Nhị ca, sao huynh lại đến đây?” Đoạn Linh rất ít khi đến sân của nàng ta, trong khi nàng ta và Lâm Thính lại thường xuyên đến sân của hắn.

Hắn nhìn Lâm Thính: “Ta đến tìm nàng.”

“Tìm Nhạc Duẫn ư?” Đoạn Hinh Ninh bước về phía hai người, rồi ngó quanh sân xem có ai không, chắc chắn không có người mới hỏi, “Nhị ca tìm Nhạc Duẫn là muốn thương lượng về chuyện giả vờ thành hôn sao?”

Đoạn Linh định nói gì đó: “Ta…”

Lâm Thính sợ hắn sẽ nói ra những lời kỳ quặc, liền cười gượng ngắt lời: “Đúng vậy, hắn đến tìm ta là muốn bàn bạc chuyện giả vờ thành hôn, sợ chúng ta sau này sẽ bị bại lộ.”

Đoạn Hinh Ninh tâm tư đơn thuần, liền tin ngay.

Lên kế hoạch cẩn thận cho bước tiếp theo là rất quan trọng, một khi để các bậc trưởng bối phát hiện ra, hậu quả sẽ khôn lường. Mặc dù Đoạn Hinh Ninh không trực tiếp tham gia vào kế hoạch này, nhưng với tư cách là người được giúp đỡ, cũng coi như là “đồng lõa,” cũng không thể thoát thân. “Hay là chúng ta vừa ăn điểm tâm vừa bàn bạc?”

Lâm Thính cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, không dám nhìn Đoạn Linh bên cạnh: “Được.”

Đoạn Hinh Ninh gọi nha hoàn mang điểm tâm ra.

Cứ như vậy, ba người ngồi trong sân ăn điểm tâm. Lâm Thính ngồi ở vị trí cách xa Đoạn Linh nhất. Lúc này đầu óc nàng đang hỗn loạn vô cùng, nếu ngồi gần hắn thêm nữa, đầu óc nàng sẽ càng thêm rối bời.

Đoạn Linh bất động thanh sắc liếc nhìn Lâm Thính ngồi đối diện, từ từ cụp mắt xuống.

Đoạn Hinh Ninh chỉ chuyên tâm vào chuyện giả vờ thành hôn, không phát hiện ra sự khác thường của hai người: “Nhạc Duẫn, ta không có ý phản đối ngươi và nhị ca ta giả vờ thành hôn, nhưng ngươi có từng nghĩ đến, nếu sau này ngươi gặp được ý trung nhân thật lòng, muốn cùng người đó thành thân thì sao? Đến lúc đó, ngươi và nhị ca ta hòa ly, rồi lại thành hôn với người đó ư?”

Trước đây, Đoạn Hinh Ninh từng nghe Lâm Thính nói rằng nàng chỉ muốn kiếm tiền, cả đời này sẽ không thành hôn. Nhưng lòng người khó đoán, mọi việc đều không có gì là tuyệt đối. Hiện tại, hôn ước của hai người mới chỉ công bố với bên ngoài, vẫn còn đường cứu vãn.

Đoạn Hinh Ninh mới biết chuyện giả vờ thành hôn từ hôm qua, còn chưa sắp xếp rõ ràng mọi chuyện. Hôm nay miễn cưỡng thông suốt, không khỏi khuyên Lâm Thính nên suy nghĩ thật kỹ.

Lâm Thính biết Đoạn Hinh Ninh đang lo lắng điều gì. Xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ, việc hòa ly đối với nam tử thì không ảnh hưởng nhiều, nhưng đối với nữ tử lại là một chuyện lớn. Nàng có thể sẽ phải đối mặt với không ít lời đàm tiếu.

Nhưng Lâm Thính không quan tâm.

Nàng đã dám ra mặt buôn bán, còn bận tâm gì đến lời người ngoài nói. Thanh danh xấu hơn một chút thì có sao? Điều nàng bận tâm chính là những lời Đoạn Linh nói vừa nãy, hắn nói thích nàng.

Đoạn Linh thích nàng từ lúc nào?

Bọn họ là bằng hữu, tại sao hắn lại đột nhiên thích nàng. Nếu không thành, có khi bọn họ ngay cả bằng hữu cũng không làm được, hắn có biết không?
 
Back
Top Bottom