Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 340


Quy thúc đã nhìn Tạ Thanh Hạc lớn lên, hiểu rõ tính cách do dự nhưng trọng tình trọng nghĩa của hắn hơn ai hết. Đó vừa là ưu điểm, cũng là khuyết điểm chí mạng: “Ta đã nói, không thể nào. Tiểu Ngũ, ngươi hãy lấy đại cục làm trọng.”

Hắn không đồng ý: “Quy thúc.”

“Được rồi.” Quy thúc không để hắn nói thêm nữa, “Chuyện này dừng ở đây. Ngươi đừng nói nữa. Trừ khi Kim công tử đồng ý cùng chúng ta làm phản, hoặc nói ra nơi cất giấu kim khố tiền triều, nếu không, Lâm thất cô nương không thể đi đâu cả.”

Tạ Thanh Hạc dần lộ vẻ thất vọng, hắn khó hiểu nói: “Quy thúc, tại sao bây giờ ngài lại trở nên như vậy? Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.”

Quy thúc không bỏ qua vẻ thất vọng trong mắt hắn, nói: “Người ta sẽ thay đổi. Ngươi cũng vậy thôi. Trước kia ngươi đâu có dám cãi lời ta, bây giờ vì chuyện tình cảm nam nữ mà ngay cả đại cục cũng không màng.”

“Ta không phải vì chuyện tình cảm nam nữ, ta chỉ là không muốn làm trái lương tâm.”

Quy thúc im lặng.

Tạ Thanh Hạc vẫn không từ bỏ việc thuyết phục ông: “Kim công tử mới là hoàng tử tiền triều. Chúng ta lấy danh nghĩa của hắn để lật đổ Đại Yến, ngôi vị hoàng đế cũng không đến lượt ta. Chẳng phải chúng ta không nên liên lụy Kim công tử, tự mình làm chuyện này sao…”

“Hắn không phải không muốn làm, chỉ muốn báo thù thôi sao? Sau khi việc thành, chúng ta sẽ giao Thái tử cho hắn, tùy ý hắn xử lý. Sau đó, hắn sẽ ban chiếu thoái vị, và ngươi sẽ danh chính ngôn thuận lên làm hoàng đế.”

Nghe đến đây, Tạ Thanh Hạc biết mình không thể thuyết phục được ông ta nữa, đành im lặng.

Quy thúc chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi, người đã đưa bản đồ bố phòng quân đội Đại Yến cho ngươi trước đây là ai? Đã điều tra ra chưa?” Con đường vận chuyển lương thảo là do Thế An hầu gia nói cho họ, nhưng bản đồ bố phòng quân đội Đại Yến thì không phải.

Tạ Thanh Hạc: “Vẫn chưa điều tra ra.”

“Nhưng hôm qua hắn gửi thư nói rằng đã đến An Thành, muốn gặp ta một lần.” Hắn cũng tò mò không biết đối phương là ai. Kẻ có thể lấy được bản đồ bố phòng của Đại Yến chắc chắn phải là một chức quan quan trọng trong triều.

Quy thúc trầm ngâm một lúc lâu, không yên tâm dặn dò: “Phải cẩn thận, coi chừng có bẫy.”

“Ta sẽ cẩn thận.”

Tạ Thanh Hạc chờ Quy thúc đi khuất, rồi quay lại lều tìm Lâm Thính: “Lâm thất cô nương.”

Lâm Thính lúc này đang ngồi trên giường, bện tóc để giết thời gian. Nghe tiếng hắn bước vào, nàng không ngẩng đầu, tiếp tục bện tóc: “Sao lại quay lại rồi? Chưa khuyên phục được vị tướng quân kia của ngươi à?”

Tạ Thanh Hạc hứa hẹn: “Ngày mai ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây an toàn.”

Lâm Thính thản nhiên buộc xong một bím tóc, quăng ra phía trước, rồi ngước mắt nhìn hắn: “Sau khi ta rời đi, Kim An Tại thì sao?”

Lúc trước giao Kim An Tại cho Tạ Thanh Hạc, một phần là vì nàng không thể chăm sóc hắn, một phần cũng vì nàng tin tưởng Tạ Thanh Hạc. Nhưng người tính không bằng trời tính, ai ngờ dưới trướng hắn lại có một tướng quân thích tự ý hành động.

Tạ Thanh Hạc thành thật nói: “Kim công tử bị trọng thương, đi lại nhiều sẽ càng thêm nặng. Tạ Thanh Hạc ta có thể thề với trời, sau khi vết thương của hắn lành, ta cũng sẽ để hắn rời đi bình an.”

Nàng gật đầu: “Tốt nhất ngươi nên giữ lời hứa. Đừng để chúng ta hối hận vì đã từng giúp ngươi.”

Trên mặt Tạ Thanh Hạc thoáng hiện vẻ mất mát.

“Ta sẽ không lừa gạt ngươi.”

Lâm Thính sờ tay xuống hông: “Tối qua, khi ngươi nhìn thấy ta, trên người ta có túi thơm không?” Nàng dường như đã thấy chiếc túi thơm rơi xuống đất trước khi bị đánh ngất, nhưng không chắc chắn lắm.

Tạ Thanh Hạc ngơ ngác: “Túi thơm gì cơ? Ta không thấy. Nó quan trọng với ngươi lắm sao? Ta sẽ đi hỏi Quy thúc xem ông ấy có thấy không.”

Nàng gọi hắn lại: “Không cần làm phiền. Chắc là nó đã rơi ở trong phủ rồi.”

***

Đoạn Linh trở về phủ đệ vào lúc rạng sáng, vừa vào cửa đã khựng lại. Sân vườn tĩnh lặng, không một tiếng động, như thể không có hơi người. Chiếc túi thơm nằm lặng lẽ trên nền đá xanh.

Hắn nhìn một lúc lâu rồi mới bước đến nhặt lên. Chiếc túi thơm tỏa ra mùi đàn hương, nhưng cũng vương lại cả hơi thở của người đeo. Hai thứ hòa quyện vào nhau.

Đoạn Linh cầm túi thơm bước vào phòng.

Căn phòng hỗn độn, nến đã tắt, bàn ghế đổ xiêu vẹo, chén trà, ấm trà vỡ tan trên đất.

Hai Cẩm Y Vệ đi theo Đoạn Linh cũng nhận ra điều bất thường, họ nhanh chóng đi tìm những người canh giữ trong phủ và gia nhân. Họ phát hiện những người này đều bị đánh ngất, trói vào cột trong phòng.

Hai Cẩm Y Vệ vội vàng cởi trói và đánh thức họ dậy, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Gia nhân nghe nói Lâm Thính đã mất tích thì sợ hãi quỳ xuống, giọng run rẩy: “Tối qua có một nhóm người mặc đồ đen, bịt mặt xông vào. Họ không nói hai lời đã đánh ngất nô tỳ.”

Ngụ ý : họ không biết chuyện Lâm Thính bị bắt đi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 341


Đoạn Linh buông tay đang siết chặt túi thơm ra, vuốt phẳng những nếp nhăn, rồi buộc nó vào eo mình: “Các ngươi có nghe thấy giọng nói của chúng không?”

Gia nhân run rẩy: “Không ạ.”

Hắn quay sang nhìn hai Cẩm Y Vệ canh giữ trong phủ, khom lưng lấy thanh Tú Xuân đao rơi bên cạnh họ, từ từ rút ra. Đầu ngón tay hắn lướt qua lưỡi đao sắc lạnh, v**t v* thân đao lạnh lẽo, vô tình, rồi mỉm cười: “Còn các ngươi?”

Hai Cẩm Y Vệ này từng trải hơn đám gia nhân nhiều, họ nhớ được không ít chi tiết, ví dụ như trên tay những người kia có vết chai sần của những người cầm binh khí lâu năm, và cả kiểu dáng con dao họ dùng tối qua.

Đoạn Linh nhìn lên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nụ cười ôn hòa lại ẩn chứa một chút sát ý: “Vẽ lại kiểu dao mà chúng đã dùng tối qua.”

Hai Cẩm Y Vệ lập tức lấy bút vẽ. Để đảm bảo độ chính xác, mỗi người vẽ một bức.

Hắn nhận lấy, nhìn kỹ: “Chúng đều dùng loại dao này sao?” Nhìn không giống dao quân đội, mà giống loại dao bình thường có thể mua ở ngoài chợ. Hắn nghĩ, chúng cố tình dùng dao khác để che giấu thân phận thật sự.

Họ vội đáp: “Vâng, mỗi người đều cầm một thanh như vậy.”

Đoạn Linh trả lại bức vẽ cho họ, từ từ nói: “Các ngươi đi điều tra các cửa hàng bán dao ở An Thành, xem có cửa hàng nào gần đây bán một lúc mười mấy thanh dao như vậy không.” Ở Đại Yến, mua dụng cụ sắc bén phải đăng ký vào danh sách.

Hai Cẩm Y Vệ vâng lệnh rồi đi.

Họ làm việc rất nhanh chóng, chưa đến nửa ngày đã điều tra xong các cửa hàng bán dao ở An Thành, mang về một danh sách không dày không mỏng, ghi lại tất cả những người đã mua loại dao đó.

Đoạn Linh đọc nhanh danh sách, không có ai mua một lúc mười mấy thanh dao.

Mặc dù có khả năng những kẻ mặc đồ đen đã chia nhau ra mua dao để tránh gây chú ý, nhưng cũng có thể mười mấy thanh dao đó đã được mang từ ngoài thành vào.

Ngoài thành…

Đoạn Linh nhớ đến Tạ Thanh Hạc – người nam giả nữ trang trong hoa lâu cách đây không lâu. Hắn gập danh sách lại, bảo Cẩm Y Vệ đi tìm những người có tên trong danh sách, thẩm vấn tất cả. Còn hắn thì đi tìm Hạ Tử Mặc.

Phủ đệ của họ ở phía Đông thành, còn Hạ Tử Mặc ở phía Tây. Đi xe ngựa mất nửa canh giờ, Đoạn Linh cưỡi ngựa, chỉ mất một khắc.

Sáng nay Hạ Tử Mặc vừa nhận được tin nhắn từ Tạ Thanh Hạc, mới biết chuyện Lâm Thính bị Quy thúc bắt đi. Hắn đang bực bội, thấy Đoạn Linh tìm đến cửa, phản ứng đầu tiên là trốn, nhưng rồi lại kiên nhẫn đứng yên: “Đoạn đại nhân, sao ngươi lại đến đây?”

Sao lại không có người gác cổng vào thông báo?

Hắn nghĩ lại, Đoạn Linh là ai chứ, chuyện không muốn bị người khác phát hiện dễ như trở bàn tay.

Đoạn Linh bước lên bậc thang, băng qua ngưỡng cửa, tiến vào phòng hắn. Bước chân rất nhẹ, không có tiếng động, giống như một bóng ma: “Nàng không thấy đâu.”

“Nàng? Ngươi nói ai?”

Hạ Tử Mặc biết rõ nhưng vẫn giả vờ hỏi.

Đoạn Linh đi đến trước mặt hắn: “Lâm Thính, Lâm Nhạc Duẫn. Nàng đã mất tích từ tối qua.”

“Lâm thất cô nương mất tích sao? Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao lại mất tích một cách vô duyên vô cớ như vậy?” Mặc dù Hạ Tử Mặc rất muốn mang Lâm Thính trở về, nhưng hắn không thể để Đoạn Linh phát hiện mình đã biết chuyện.

“Tối qua.” Đoạn Linh xoay cổ tay, rũ mắt xuống, lẩm bẩm: “Đúng vậy, vô duyên vô cớ, tại sao nàng lại mất tích?”

Hạ Tử Mặc nghe giọng điệu ôn hòa, mềm mỏng của hắn, tự dưng thấy rợn tóc gáy.

Đoạn Linh v**t v* chuôi Tú Xuân đao đeo bên hông, rồi v**t v* chiếc túi thơm đã có chút vấy bẩn, đột nhiên hỏi: “Hạ thế tử có biết nàng đang ở đâu không?”

Tim hắn đập như trống, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình thường: “Làm sao ta biết Lâm thất cô nương ở đâu được. Kể từ khi từ biệt ở hoa lâu, nàng không đến tìm ta nữa, ta cũng chưa gặp lại nàng.”

“Lời này là thật?”

“Ta lừa ngươi làm gì, đương nhiên là thật.” Hạ Tử Mặc toan bước ra ngoài, “Ta cũng sẽ phái người giúp ngươi tìm.” Hắn còn chưa kịp bước ra, một luồng sáng lạnh đã lướt qua mắt hắn. Một thanh Tú Xuân đao đã kề cổ hắn.

Lưỡi đao lạnh lẽo, nhiệt độ kinh người. Hạ Tử Mặc khựng lại, liếc nhìn hắn: “Đoạn đại nhân, ngươi có ý gì?”

Đoạn Linh hơi dùng sức, Tú Xuân đao cắt qua da Hạ Tử Mặc, để lại một vệt máu. Hắn mặt không đổi sắc nhìn: “Hạ thế tử nghĩ ta có ý gì?”

Hạ Tử Mặc có cảm giác mình đang bị thẩm vấn: “Ngươi nghi ngờ ta có liên quan đến chuyện Lâm thất cô nương mất tích?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 342


Đoạn Linh khẽ cười một tiếng, lại dùng thêm chút lực, lưỡi đao lún sâu hơn vào cổ Hạ Tử Mặc: “Vậy, Hạ thế tử có liên quan hay không?” Hắn tuy gọi là Hạ thế tử một cách tôn trọng, nhưng hành động của hắn lại không hề quan tâm đến thân phận của Hạ Tử Mặc.

Chưa nói đến việc Cẩm Y Vệ có quyền bắt giữ vương công quý tộc và chém trước tâu sau, cho dù không có, chỉ cần Đoạn Linh muốn, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để giết, giống như lúc trước đã giết Lương Vương.

Đoạn Linh liếc nhìn lưỡi đao.

Tí tách… máu dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống thảm. Hạ Tử Mặc cảm nhận được sát khí của hắn, cố chịu đau nói: “Lâm thất cô nương mất tích không liên quan gì đến ta.”

Đoạn Linh “ừm” một tiếng: “Vậy thì coi như Hạ thế tử không liên quan đến việc nàng mất tích. Nhưng ngươi có thật sự không biết nàng đang ở đâu không?”

Hạ Tử Mặc đang định trả lời, Đoạn Linh lại lên tiếng nhắc nhở, ra vẻ tử tế: “Hạ thế tử suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, nếu không ta sợ ta không kiềm chế được thanh đao trong tay, lỡ giết ngươi thì không hay.”

Hắn im bặt.

Ánh mắt Đoạn Linh không hề có ý cười, hắn dí thêm một con dao giống y hệt vào người hắn: “Hôm nay ta không có kiên nhẫn lắm, mong Hạ thế tử trả lời nhanh một chút.”

Hôm nay Hạ Tử Mặc phải chịu vết thương còn nhiều và nặng hơn cả những lần trước cộng lại: “Ngày mai ta sẽ đưa Lâm thất cô nương trở về.”

“Nàng đang ở chỗ Tạ Thanh Hạc?”

Hắn lập tức nói: “Quả nhiên ngươi đã biết ta và Tạ Ngũ có qua lại ngầm.”

Đoạn Linh thu lại nụ cười: “Ta không bận tâm ngươi và Tạ Thanh Hạc có qua lại ngầm hay không, hay các ngươi đang mưu đồ gì. Ngươi chỉ cần trả lời ta, nàng có phải đang ở chỗ Tạ Thanh Hạc không?”

Hạ Tử Mặc ngây người. Hắn suýt nữa đã quên, Đoạn Linh là Cẩm Y Vệ chỉ huy thiêm sự, đến An Thành để giám sát bọn họ, hắn ... sao có thể không biết.

Hắn cuối cùng cũng trả lời: “Đúng vậy.”

Đoạn Linh vẫn chưa thu lại Tú Xuân đao: “Vì sao Tạ Thanh Hạc lại bắt nàng đi?”

Hạ Tử Mặc không dám nói Kim An Tại là hoàng tử tiền triều: “Ta không biết. Nhưng Tạ Ngũ chắc chắn sẽ không làm hại Lâm thất cô nương.”

Vết máu trên Tú Xuân đao ngày càng nhiều: “Hay cho một câu Tạ Thanh Hạc sẽ không làm hại nàng. Hắn không làm hại nàng thì có thể bắt nàng đi rồi sao?”

“Ta không có ý đó.”

Hạ Tử Mặc rũ mắt nhìn những vết máu, cảm nhận nỗi đau ở cổ, thầm nghĩ mình thật xui xẻo. Chuyện này rõ ràng không phải hắn làm, nhưng người chịu lời đe dọa chết chóc lại là hắn.

Cái kẻ tự ý hành động, vượt mặt Tạ Thanh Hạc và hắn, đầu sỏ gây tội Quy thúc kia lại không sao.

Hắn thật muốn chửi thề.

Chuyện tốt không đến lượt hắn, chuyện xấu lại cứ đổ dồn lên người. Nghĩ đến đây, gương mặt Đoạn Hinh Ninh hiện lên trong đầu Hạ Tử Mặc. Lồng ngực hắn quặn đau. Vì chuyện phụ thân hắn mưu phản, hắn không dám đến cửa cầu hôn, và đã mất đi nàng.

Đoạn Linh cắt ngang dòng suy nghĩ buồn bã của hắn: “Tối nay ta phải gặp được Lâm Nhạc Duẫn. Nếu không, Hạ thế tử có lẽ sẽ phải chịu khổ một chút rồi.”

Hạ Tử Mặc: “…”

“Tối nay? Ngày mai không được sao? Ngươi yên tâm, Lâm thất cô nương chắc chắn bình an vô sự.”

Quy thúc hôm nay cả ngày sẽ ở trong quân doanh, ngày mai mới ra ngoài nửa canh giờ, đó là thời cơ tốt nhất để đưa Lâm Thính đi. Nếu đưa nàng đi sớm hơn, khó tránh khỏi bị Quy thúc phát hiện. Với tính cách quật cường của ông ta, chắc chắn sẽ không buông tay.

Đoạn Linh khẽ cong mắt, lặp lại một lần: “Tối nay ta phải gặp được Lâm Nhạc Duẫn.”

Hạ Tử Mặc muốn chết đến nơi: “Được rồi, ta sẽ viết thư cho Tạ Thanh Hạc, bảo hắn tối nay đưa Lâm thất cô nương trở về.”

Đoạn Linh lúc này mới thu Tú Xuân đao lại, vết máu còn vương lại trên đầu mũi đao. Hắn coi như không thấy, như thể quên mất chuyện suýt chút nữa đã giết Hạ Tử Mặc, còn rất lễ phép nói cảm ơn: “Làm phiền Hạ thế tử rồi.”

Hạ Tử Mặc sợ chậm trễ, không kịp băng bó vết thương ở cổ, vội viết thư rồi phái người đi đưa.

Trong lúc Hạ Tử Mặc viết thư, Đoạn Linh lau vết máu trên Tú Xuân đao, an tĩnh ngồi trong phòng uống trà. Hắn trông vẫn bình thường như mọi ngày, nhưng bàn tay cầm chén trà lại siết chặt, những ngón tay thon dài khẽ trắng bệch, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Hạ Tử Mặc không muốn kinh động phụ thân, không gọi người vào băng bó, hắn tự mình đối diện với gương, đau đến nhăn nhó: “Tối nay ta sẽ cùng ngươi ra khỏi thành để đón Lâm thất cô nương trở về.”

Một người là thế tử, một người là Cẩm Y Vệ, ra khỏi thành là chuyện có thể.

Đoạn Linh đặt chén trà xuống: “Được.”

Hạ Tử Mặc lơ đễnh liếc nhìn chén trà, ánh mắt đột nhiên khựng lại, nó đã nứt rồi.

Những vết rạn bò kín khắp thân chén.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 343


Buổi tối, mây đen giăng kín, trời cao không trăng không sao. Màn sương đêm bao phủ cả trong thành lẫn ngoài thành.

Lâm Thính sau khi gặp Kim An Tại xong, bước ra khỏi lều. Tạ Thanh Hạc, người vẫn luôn canh giữ bên ngoài, bước tới chỗ nàng. Trong tay hắn cầm bức thư vừa mới đọc xong, đột nhiên nói muốn đưa nàng rời đi ngay trong đêm nay.

Nàng không nhìn trộm bức thư của hắn, sợ đó là chuyện cơ mật. Nàng cũng không thể đi được: “Không phải đã nói ngày mai sao, sao lại thay đổi ý định?” Nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, rời đi sớm cũng tốt.

Tạ Thanh Hạc lưỡng lự, đưa bức thư cho nàng: “Ngươi đọc thư sẽ hiểu.”

Lâm Thính nhanh chóng đọc xong nội dung bức thư.

Đoạn Linh vậy mà lại biết chuyện Hạ Tử Mặc và Tạ Thanh Hạc có qua lại ngầm. Nhưng hiện tại đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là Tạ Thanh Hạc tính đưa nàng rời khỏi quân doanh trong đêm nay bằng cách nào.

Nàng có chút lo lắng.

Tạ Thanh Hạc suy nghĩ một chút: “Ta sẽ tìm người giữ chân Quy thúc, rồi đưa nàng rời khỏi quân doanh.”

Một khắc sau, người Tạ Thanh Hạc phái đi đã thành công giữ chân Quy thúc. Lâm Thính nhờ sự yểm hộ của hắn mà rời khỏi quân doanh. Có lẽ ông trời cũng phù hộ cho họ, quá trình rời đi diễn ra khá thuận lợi.

Tạ Thanh Hạc không dẫn theo thủ hạ, bởi vì hắn vẫn chưa có tâm phúc. Những người bảo vệ hắn đều do Quy thúc phái tới, một khi họ biết hắn muốn đưa Lâm Thính đi, Quy thúc cũng sẽ biết. Vì thế, hắn chỉ đi một mình để đưa nàng đi.

Hắn không đưa Lâm Thính đến tận cửa thành, chỉ đưa đến một nơi cách đó vài dặm.

Đoạn Linh và Hạ Tử Mặc đã đợi sẵn ở đó. Họ nắm dây cương hai con ngựa, đứng trên bãi cỏ trống trải.

Ánh mắt Tạ Thanh Hạc đầu tiên rơi xuống người Đoạn Linh. Gương mặt chàng tuấn tú, thân hình cao ráo đứng thẳng. Áo choàng màu đỏ của chàng khẽ bay trong gió đêm, tiếng lục lạc trên chiếc trâm ngọc trên tóc cũng lay động, nhưng tiếng kêu không quá lớn, chỉ khi đứng gần mới nghe thấy một chút.

Bên hông Đoạn Linh không chỉ đeo Tú Xuân đao, mà còn đeo hai chiếc túi thơm giống hệt nhau.

Thấy chiếc túi thơm, Tạ Thanh Hạc chợt nhớ đến chuyện Lâm Thính hỏi hắn ban ngày có thấy chiếc túi thơm nào không. Hắn khựng lại, không tiến lên nữa, chỉ liên tục nói lời xin lỗi với Lâm Thính: “Lâm thất cô nương, ta xin lỗi ngươi thay Quy thúc.”

Lâm Thính nghe Tạ Thanh Hạc nhắc đến người này, lại sờ sau gáy còn đau. Nếu muốn nàng tha thứ, thì phải để nàng đánh ngất hắn một lần mới được.

Vì thế, Lâm Thính không đáp lời.

Hạ Tử Mặc bị Đoạn Linh “hành hạ” nửa ngày, sống không bằng chết. Lúc này, hắn thấy Lâm Thính như thấy cứu tinh: “Lâm thất cô nương!”

Đoạn Linh nghiêng đầu nhìn hắn.

Hạ Tử Mặc lại lập tức ngậm miệng.

Hắn cuối cùng cũng tự thân trải nghiệm thế nào là tiếu lý tàng đao. Hôm nay hắn đã bị lưỡi dao ẩn trong nụ cười của Đoạn Linh cắt vào người vài lần.

Lâm Thính vẫn nhớ Hạ Tử Mặc đã làm tổn thương Đoạn Hinh Ninh, nên vẫn không có sắc mặt tốt với hắn. Nàng lướt qua hắn, đi đến bên cạnh Đoạn Linh. Nhưng nàng lại không biết nên nói gì. Trước đó nàng đã lừa Đoạn Linh rằng mình không có quan hệ gì với Tạ Thanh Hạc.

Làm thế nào để giải thích với Đoạn Linh đây?

Đầu Lâm Thính nhức như búa bổ. Tất cả là tại vị tướng quân kia, không biết xui xẻo thế nào lại nảy ra ý nghĩ bắt nàng đi. Thôi kệ, để xem Đoạn Linh sẽ hỏi như thế nào.

Giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh, nước lên thì nâng nền.

Nàng làm được !

Hạ Tử Mặc không làm phiền họ, dắt ngựa đi về phía Tạ Thanh Hạc, định đưa hắn về. Tạ Thanh Hạc không có thủ hạ, lại không biết võ công, một mình quay về quân doanh sẽ không an toàn.

“Đi thôi, ta đưa ngươi về.”

Tạ Thanh Hạc thu ánh mắt đang nhìn Lâm Thính và Đoạn Linh lại, nhìn cổ Hạ Tử Mặc đang băng bó kín mít: “Cổ ngươi làm sao vậy?”

“Đừng nhắc nữa.”

Cổ Hạ Tử Mặc đến giờ vẫn còn đau, dù đã bôi thuốc nhưng không thấy đỡ hơn.

Lâm Thính nhìn bóng họ rời đi, do dự một lát rồi kéo ống tay áo của Đoạn Linh: “Chúng ta cũng về thôi.”

Đoạn Linh gật đầu.

Ngay sau đó, hắn rút Tú Xuân đao từ bên hông, ném thẳng ra ngoài. Thanh đao xé gió, mang theo sát ý, đâm thẳng về phía Tạ Thanh Hạc vẫn chưa đi xa.

Tú Xuân đao xé gió, tạo ra tiếng động riêng của mình. Lưỡi đao cực kỳ sắc bén, phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm đen.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 344


Hành động của Đoạn Linh quá đột ngột, đến cả Lâm Thính đứng bên cạnh cũng không kịp phản ứng.

Xung quanh tĩnh mịch, chỉ có tiếng xoẹt khi Tú Xuân đao được ném ra. Hạ Tử Mặc và Tạ Thanh Hạc theo bản năng quay đầu lại nhìn. Trong nháy mắt, thanh đao đã đến rất gần Tạ Thanh Hạc, nhắm thẳng vào tim hắn. Chỉ cần bị đâm trúng, hắn khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng Tạ Thanh Hạc vốn là một thư sinh yếu đuối, dù thấy đao cũng không thể né kịp.

Hạ Tử Mặc thì có phản ứng, nhưng cũng chỉ kịp đẩy thanh Tú Xuân đao đi lệch hướng. Mũi đao vẫn găm sâu vào cơ thể Tạ Thanh Hạc. May mắn là nó trượt khỏi tim, găm vào cánh tay trái, không trúng chỗ hiểm.

Lực đánh của Tú Xuân đao rất mạnh, Tạ Thanh Hạc loạng choạng vài bước. Hạ Tử Mặc vội vàng đỡ lấy hắn.

Máu tươi từ vết thương Tạ Thanh Hạc tuôn ra, thấm ướt quần áo, một mảng đỏ đáng sợ. Hắn đau đến mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cố nén không kêu.

Khi Tạ gia bị tịch biên, Tạ Thanh Hạc đã từng chịu đủ các loại hình phạt trong lao ngục, sớm đã nếm trải đủ các nỗi đau. Vì thế, hắn vẫn có thể chịu đựng được.

Hạ Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Đoạn Linh cách đó không xa: “Đoạn đại nhân, ngươi…”

Chưa đợi hắn nói xong, Tạ Thanh Hạc nén đau rút Tú Xuân đao ra, mặc cho máu chảy ra nhiều hơn, rồi từng bước một đi về phía Đoạn Linh.

Hạ Tử Mặc nhớ rõ sự tàn nhẫn của Đoạn Linh, sợ hắn lại ra tay, hắn muốn ngăn Tạ Thanh Hạc lại: “Tạ Ngũ!”

Tạ Thanh Hạc gạt tay Hạ Tử Mặc ra, dâng hai tay lên trả đao: “Đoạn đại nhân, đao của ngươi.”

Hắn không trách Đoạn Linh đã nảy sinh sát ý với mình, cũng không có tư cách để trách. Sau khi bị thương, hắn lại thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút. Rốt cuộc, việc Lâm Thính bị Quy thúc bắt đến quân doanh, hắn cũng có lỗi – cái lỗi của kẻ bất lực.

Trong đêm tối, Tú Xuân đao còn vương lại những vệt máu lấm tấm, nhuộm đỏ những đường hoa văn được khắc trên đao.

Tâm trạng Lâm Thính thay đổi rất nhanh. Thấy Tạ Thanh Hạc không chết dưới đao của Đoạn Linh, cơ thể đang căng thẳng của nàng mới thả lỏng. Dù có một số chuyện là do Tạ Thanh Hạc gián tiếp gây ra, nhưng hắn cũng không đáng phải chết.

Quan trọng nhất là nếu Tạ Thanh Hạc chết ở đây, Kim An Tại ở trong quân doanh sẽ phải làm sao?

Việc Đoạn Linh ra tay với Tạ Thanh Hạc nằm ngoài dự đoán của Lâm Thính. Khi vừa gặp mặt, thần sắc hắn rõ ràng rất bình thản, không giống một người có ý định ra tay.

Nhưng nếu nghĩ kỹ, hành động của Đoạn Linh lại rất phù hợp với phong cách có thù tất báo của hắn.

Trong nguyên tác, hắn chính là một người như vậy.

Nói thật, nàng là người đọc nguyên tác, là người rõ ràng nhất bản chất thật của Đoạn Linh. Nhưng khi thấy hắn ra tay, nàng chỉ lo lắng Tạ Thanh Hạc sẽ chết, chứ không hề cảm thấy sợ hãi hay muốn rời xa hắn.

Nghĩ đến việc Đoạn Linh phải đi làm suốt cả đêm, sáng sớm về phủ phát hiện nàng mất tích, lại tìm kiếm suốt một ngày, Lâm Thính lại không kìm được mà nhìn về phía hắn.

Nàng đứng bên cạnh Đoạn Linh, chỉ có thể nhìn thấy đường nét rõ ràng trên gương mặt chàng.

Lâm Thính nhìn Đoạn Linh vài lần, rồi lại nhìn Tạ Thanh Hạc trước mặt. Nàng suy nghĩ một chút, rồi định tiến lên nhận lấy thanh Tú Xuân đao hắn đang dâng ra giữa không trung.

Đoạn Linh liếc qua nàng, lập tức nắm lấy tay nàng, tay kia nhận lấy Tú Xuân đao. Hắn không để nàng phải đối diện với Tạ Thanh Hạc, cũng không muốn nàng chạm vào máu của hắn. Hắn thản nhiên nói: “Xin lỗi, ta trượt tay.”

Nói là trượt tay, nhưng mọi người ở đây đều có thể nhận ra hắn thật sự muốn giết Tạ Thanh Hạc.

Tạ Thanh Hạc gian nan nâng cánh tay bị thương, dâng hai tay hành lễ với Lâm Thính và Đoạn Linh, rồi cũng nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Hắn đứng không xa Lâm Thính, nàng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng từ người hắn.

Tâm trạng Lâm Thính trở nên phức tạp.

Thân hình Tạ Thanh Hạc gầy gò, đứng trong gió, lung lay sắp đổ. Sau khi hành lễ xong, hắn cảm thấy choáng váng, ngã khuỵu về một bên. Lâm Thính theo bản năng đưa tay ra đỡ, không cần biết đó là ai. Nhưng Đoạn Linh đã ngăn nàng lại.

Tạ Thanh Hạc tự mình đứng vững.

Lâm Thính ra hiệu bằng mắt với Hạ Tử Mặc, ý muốn hắn nhanh chóng đưa Tạ Thanh Hạc đi.

Hạ Tử Mặc đứng cách đó vài bước, lập tức xông lên, vội vã kéo Tạ Thanh Hạc ném lên ngựa, rồi giật dây cương bỏ đi. Hắn sợ nếu chậm trễ một bước, Tạ Thanh Hạc sẽ mất mạng.

Đoạn Linh không ngăn cản, để họ rời đi. Hắn chậm rãi lau vết máu trên đao. Thanh Tú Xuân đao này trong một ngày đã nhuốm máu của hai người, một là Hạ Tử Mặc, một là Tạ Thanh Hạc.

Lát sau, Tú Xuân đao trở lại vỏ. Đoạn Linh quay sang nàng: “Ta đỡ nàng lên ngựa.”

Lâm Thính vốn định nói mình tự lên được, nhưng thấy bàn tay hắn đưa ra, nàng lại nuốt những lời đó vào bụng, để chàng đỡ lên ngựa.

Đoạn Linh dắt dây cương đi về phía cửa thành, mắt nhìn thẳng về phía trước: “Ta nhớ nàng từng nói nàng và Tạ Thanh Hạc không có giao tình gì.”

Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Nàng hắng giọng: “Xin lỗi, ta đã lừa chàng.”

Đoạn Linh cười nói: “Nàng không cần xin lỗi ta, nàng không sai. Là Tạ Thanh Hạc làm hại nàng, khiến nàng phải nói dối ta. Lỗi là ở hắn.”

“… Hả?” Nàng không thể theo kịp suy nghĩ của hắn.

Đoạn Linh kéo dây cương ngựa: “Nhưng ta không hiểu vì sao nàng lại tốt với hắn như vậy, chỉ vì các ngươi suýt chút nữa đã xem mắt nhau sao?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 345


Lâm Thính bối rối: “Ta tốt với hắn?”

Hắn khẽ cười, quay đầu lại nhìn nàng: “Nàng hết lần này đến lần khác giúp hắn che giấu thân phận, như vậy còn chưa gọi là tốt sao? Nếu đó không phải là tốt, vậy nàng nói cho ta biết, thế nào mới là tốt?”

Nghe chàng nói vậy, nàng thấy đúng là dễ gây hiểu lầm. Lâm Thính mím môi: “Lúc đầu ta giúp hắn che giấu thân phận là vì…” là vì Kim An Tại, người mang thân phận hoàng tử tiền triều.

Nàng dừng lại.

Dù Đoạn Linh không báo cho hoàng đế chuyện Hạ Tử Mặc và Tạ Thanh Hạc có qua lại ngầm, thể hiện rằng chàng không hoàn toàn trung thành với hoàng đế, nhưng nàng cũng không thể tùy tiện nói ra thân phận hoàng tử tiền triều của Kim An Tại khi chưa có sự đồng ý của hắn.

Đoạn Linh tuy quay đầu lại nhìn nàng, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, vẫn đi thẳng: “Sao không nói nữa? Vì sao?”

Lâm Thính rối rắm một lúc, bỏ qua thân phận của Kim An Tại: “Không phải vì chúng ta từng suýt xem mắt nhau, mà là vì Kim An Tại. Hắn có giao tình với Tạ Ngũ công tử, nên lúc trước ta mới để Tạ Ngũ công tử tạm ở thư phòng.”

Ánh mắt hắn không rời khỏi nàng: “Nói cách khác, nàng vì Kim công tử mới giúp Tạ Thanh Hạc?”

“Đúng vậy!”

Nói ra, Lâm Thính thấy thoải mái hẳn.

Trước đây giấu giếm Đoạn Linh nhiều chuyện như vậy, nàng thấy nghẹt thở, rất khó chịu. Giờ đây, nàng đã có thể thở phào.

Đoạn Linh từ từ nói: “Lúc đầu nàng giúp Tạ Thanh Hạc che giấu thân phận là vì Kim công tử. Vậy còn sau này thì sao? Lần ở hoa lâu, nàng giúp hắn che giấu thân phận, cũng là vì Kim công tử ư?”

Lâm Thính trầm mặc vài giây, rồi hất dải lụa đang bay trước mặt ra sau lưng: “Lần ở hoa lâu không phải vì Kim An Tại.”

“Là nàng tự nguyện giúp hắn?”

Ánh mắt nàng lướt qua chiếc trâm ngọc trên tóc Đoạn Linh. Tiếng lục lạc va vào chiếc lông vũ trắng chạm khắc trên trâm, phát ra âm thanh quyến rũ lòng người: “Khi kinh thành bùng phát dịch bệnh, hắn đã viết thư cho ta và Kim An Tại, muốn giúp chúng ta. Ta thấy hắn có tình nghĩa đó, nên ở hoa lâu lại giúp hắn một lần. Ta cũng chỉ coi như không thấy hắn mà thôi.”

Nụ cười Đoạn Linh nhạt đi một chút: “Thì ra là vậy. Nhưng các ngươi còn thư từ qua lại với nhau nữa sao?”

“Thật ra chỉ có một bức. Ta không biết Tạ Ngũ công tử muốn làm phản, và cũng chưa bao giờ tham gia vào chuyện đó.” Nửa câu sau, Lâm Thính nhấn mạnh rất rõ, như sợ hắn không nghe thấy.

Đoạn Linh quay đầu lại, không nhìn nàng nữa: “Tại sao Tạ Thanh Hạc lại bắt nàng đi? Ta hỏi Hạ thế tử, hắn nói không biết. Nàng có biết không?”

Nàng cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng.

“Chàng hiểu lầm rồi, không phải Tạ Thanh Hạc bắt ta đi, mà là một vị tướng quân dưới trướng hắn tự ý bắt ta đi.” Lâm Thính cân nhắc từng lời, “Kim An Tại có một thứ hắn muốn. Hắn muốn dùng ta để ép Kim An Tại nói ra.”

Đoạn Linh lại một lần nữa quay đầu nhìn nàng, cười như không cười: “Kim công tử cũng đến An Thành rồi sao?”

“Ừm.” Hắn rất giỏi nắm bắt trọng điểm, trọng điểm của riêng hắn. Lâm Thính thấp thỏm nghĩ, Đoạn Linh có nhắc đến chuyện Thái tử bị ám sát không? Trước đó hắn từng nghi ngờ là Kim An Tại làm, giờ biết Kim An Tại cũng đến An Thành, có lẽ sẽ càng nghi ngờ hơn.

Quan trọng là suy nghĩ của Đoạn Linh rất khó đoán, thường xuyên không theo lẽ thường ra bài, nên nàng chẳng thể đoán ra điều gì cả.

A ! Đau đầu !.

Nhưng Đoạn Linh không nhắc đến chuyện Thái tử bị ám sát. Không biết là đã quên, hay cố ý lờ đi. Hắn chỉ hỏi: “Rốt cuộc Kim công tử có thứ gì mà họ muốn có như vậy?”

Lâm Thính thầm nghĩ, thân phận hoàng tử tiền triều và kho báu có thể dùng để chiêu binh mãi mã.

“Ta không thể nói.”

Đoạn Linh cũng không truy vấn nữa, chuyển sang chuyện khác: “Tên tướng quân đã bắt nàng đi là ai?”

Lâm Thính v**t v* bờm ngựa: “Ta không biết tên ông ta, cũng chưa từng nhìn thấy mặt, nhưng nghe Tạ Ngũ công tử gọi ông ta là Quy thúc.” Nàng bị ông ta đánh ngất từ phía sau, không thấy mặt.

Quy thúc. Đoạn Linh nhớ người này là một tướng quân rất có thực lực trong Tạ gia quân.

Lâm Thính bện bờm ngựa thành bím: “Chàng phát hiện Hạ thế tử và Tạ Ngũ công tử qua lại từ khi nào?” Đoạn Linh đã hỏi nàng nhiều như vậy, nàng cũng muốn hỏi vài điều mình muốn biết.

Đoạn Linh: “Trước nàng.”

Nàng phát hiện ở hoa lâu, hắn nói trước nàng, vậy là đã phát hiện rất sớm rồi: “Vậy tại sao chàng không báo chuyện này cho bệ hạ?”

“Không muốn nói thì không nói.”

Lâm Thính buông bờm ngựa ra, đoán: “Có phải vì Lệnh Uẩn thích Hạ thế tử không?”

“Không phải.” Đoạn Linh không quá coi trọng tình thân, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy. Vì thế, việc Đoạn Hinh Ninh có thích Hạ Tử Mặc hay không, họ có đến được với nhau hay không, đều không liên quan đến hắn. Hắn không báo chuyện này cho Gia Đức Đế, chỉ đơn giản là không muốn thôi, không phải vì họ.

“Vậy chàng phát hiện bằng cách nào?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 346


Đoạn Linh khẽ cười: “Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Họ đã làm, thì dù có cẩn thận đến đâu, cũng sẽ để lại dấu vết.”

Lâm Thính cúi người về phía trước, bò lên lưng ngựa, nhìn Đoạn Linh đang đi bộ bên cạnh, dùng ngón tay chọc nhẹ vào vai hắn: “Chàng cũng lên ngựa đi, chúng ta cùng cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn là chàng dắt ngựa đi.”

Hơi ấm từ đầu ngón tay nàng dường như xuyên qua lớp áo khoác, chạm đến vai Đoạn Linh. Hắn khẽ chớp mắt.

Cuối cùng, Đoạn Linh cũng lên ngựa.

Yên ngựa không rộng, dù thế nào họ cũng sẽ chạm vào nhau. Nhưng Lâm Thính đương nhiên không bận tâm đến điều đó. Dù sao họ cũng đã thân mật với nhau rồi. Chỉ là, có thêm một người ngồi phía sau, nàng không thể ngồi lười biếng như trước, nếu không sẽ chiếm hết chỗ, khiến chàng ngồi không thoải mái. Vì thế, nàng ngồi thẳng lưng.

Ngồi thẳng lưng, vòng eo của Lâm Thính không tránh khỏi cọ vào người Đoạn Linh. Hơi thở của hắn từ từ phả vào gáy nàng. Dù hơi thở đó nghe có vẻ ôn hòa, nhưng sự hiện diện của hắn lại rất mạnh mẽ, rất có tính xâm lược.

Lâm Thính rũ mắt xuống, Đoạn Linh đưa hai tay lướt qua eo nàng, nắm chặt dây cương để điều khiển ngựa.

Xương tay hắn lộ rõ, mu bàn tay trắng bệch, thấp thoáng những mạch máu xanh. Làn da trông có vẻ rất mỏng, nhìn rất đẹp.

Lâm Thính nhìn một lát, lại bất giác nhớ đến chuyện đêm đó. Khoảnh khắc Đoạn Linh và nàng hòa làm một, hắn trở nên cực kỳ nhạy cảm. Hắn dùng đôi tay này nắm chặt eo nàng, rồi lại buông ra, nắm lấy chăn. Mười ngón tay hắn cũng giống như gương mặt hắn, ửng đỏ.

Thật khiến người ta không thể rời mắt.

Đêm đó có vài lần, nàng cảm giác Đoạn Linh muốn đưa eo về phía trước, nhưng hắn lại dừng lại giữa chừng. Hắn như có điều gì đó kiêng kỵ, khiến phần eo ra mồ hôi không ngừng run rẩy, mồ hôi chảy dọc xuống eo, làm ướt tấm chăn.

Nghĩ đến đây, Lâm Thính vô thức quay đầu lại nhìn Đoạn Linh. Vừa động đậy, mái tóc dài buông xõa bên hông nàng lại phất qua bàn tay đang nắm dây cương của hắn.

Đoạn Linh ngồi ngay sau lưng Lâm Thính, có thể thấy rõ từng cử chỉ của nàng. Hắn không nói gì, chờ nàng lên tiếng.

Lâm Thính lại không nói.

Nàng quay đầu trở lại, nhưng trước đó đã liếc trộm xuống eo hắn.

Hành động nhỏ của Lâm Thính không thoát khỏi mắt Đoạn Linh. Đợi nàng quay đầu lại, hắn cũng cúi xuống nhìn eo mình. Vòng eo được chiếc đai lưng thắt chặt, chiếc túi thơm khẽ đung đưa theo gió.

Tạ Thanh Hạc trở lại quân doanh, Quy thúc đã đứng chờ trước lều của hắn, tay cầm thanh đao nặng mấy chục cân để luyện võ. Dưới ánh sáng mờ ảo của màn đêm, hắn cố giấu cánh tay bị thương: “Quy thúc.”

“Đã đưa người đi rồi sao?” Quy thúc xoay tay, vung đao chém một nhát, chiếc cọc gỗ dùng để luyện quyền bên cạnh lập tức vỡ tan, đổ xuống đất. Một mảnh gỗ vụn bắn vào chân Tạ Thanh Hạc.

Hắn khom lưng nhặt mảnh gỗ vụn dưới đất: “Ngài biết ta muốn đưa Lâm thất cô nương đi sao?”

Quy thúc thu đao, ngửa cổ uống cạn một chén nước lớn rồi mới nói: “Ta đã nhìn ngươi lớn lên, sao có thể không biết ngươi nghĩ gì. Ta đã phát hiện ra ngay từ trước khi ngươi đưa nàng đi rồi.”

Tạ Thanh Hạc kinh ngạc: “Vậy tại sao ngài không ngăn cản ta?” Nếu không phải Quy thúc kiên quyết không cho hắn đưa Lâm Thính đi, hắn đã không phải hành động lén lút như vậy.

“Ngăn cản ngươi ư?”

Quy thúc lộ ra vẻ mặt buồn bã: “Ngươi đã sẵn lòng vì nàng mà lừa ta, nếu ta ngăn cản, e rằng ngươi sẽ hận ta, sau này sẽ ly tâm.”

Hốc mắt Tạ Thanh Hạc hơi đỏ: “Sẽ không, dù có hận ai, ta cũng không thể hận ngài. Chỉ là lần này ngài đã sai rồi, không nên đối xử với Lâm thất cô nương và Kim công tử như vậy.”

“Được rồi, chuyện này coi như là lỗi của Quy thúc. Lần này, ngươi vừa lòng rồi chứ?”

Tạ Thanh Hạc không ngờ Quy thúc lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, hắn ngây người, có chút hoài nghi mình đang mơ. Hắn bán tín bán nghi: “Vậy còn Kim công tử?”

Kim An Tại vẫn đang dưỡng thương trong quân doanh.

Quy thúc đoán được Tạ Thanh Hạc sẽ nhắc đến Kim An Tại, ông ta không chút do dự trả lời: “Chờ Kim công tử dưỡng thương xong, ta sẽ tự mình đưa hắn đi.”

Tạ Thanh Hạc vẫn muốn xác nhận thêm một lần nữa: “Chờ Kim công tử dưỡng thương xong, ngài thật sự sẽ đưa hắn đi? Không ép hắn làm phản, cũng không ép hắn nói ra nơi cất giấu kim khố?”

“Ta còn lừa ngươi sao?”

Tạ Thanh Hạc nghe vậy, nở một nụ cười nhạt từ tận đáy lòng: “Tốt quá rồi.” Hắn vừa mừng vì Quy thúc thật sự đã thay đổi ý định, lại vừa mừng vì Quy thúc trong lòng hắn ngày xưa đã trở lại.

Quy thúc không vui khi Tạ Thanh Hạc cứ nghi ngờ mình, ông ta ném thanh đao cho hắn: “Đỡ lấy.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 347


Nếu là trước đây, Tạ Thanh Hạc vẫn có thể miễn cưỡng đỡ được. Nhưng đêm nay cánh tay hắn đang bị thương, thanh đao này lại nặng mấy chục cân, hắn không thể đỡ vững, còn bị đao đánh ngã. Hắn đau đến nỗi không đứng dậy nổi, vết thương được Hạ Tử Mặc băng bó sơ qua lại chảy máu.

Quy thúc ngửi thấy mùi máu, sắc mặt biến đổi, cẩn thận đỡ Tạ Thanh Hạc dậy, xem xét vết thương đang thấm máu: “Ngươi bị thương sao? Ai làm ngươi bị thương, Lâm thất cô nương sao?”

Khi ném đao, ông ta đã dùng sống đao hướng về phía Tạ Thanh Hạc, không hề có ý làm hắn bị thương.

Tạ Thanh Hạc đẩy Quy thúc ra, tự mình dùng tay che vết thương: “Không phải Lâm thất cô nương, ngài đừng hỏi nữa. Đây là lỗi của ta, ta đáng phải chịu.”

Quy thúc nhíu chặt mày, đưa Tạ Thanh Hạc về lều, gọi người đến băng bó và thoa thuốc cho hắn.

Sau khoảng một canh giờ, Lâm Thính cũng trở về phủ đệ. Ngựa vừa dừng ở cổng lớn, một Cẩm Y Vệ đã từ trong đi ra, dắt ngựa đi.

Họ là thủ hạ của Đoạn Linh, không dám hỏi chuyện của chàng, cũng không biết chàng đã đi đâu để đưa Lâm Thính về. Nhưng thấy nàng bình an vô sự, họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Họ đã theo Đoạn Linh nhiều năm, từng thấy hắn thẩm vấn phạm nhân trong ngục. Đối với phạm nhân, nụ cười của hắn càng rạng rỡ, càng nguy hiểm, thậm chí có thể là hắn đang muốn giết ngươi.

Đoạn Linh giống như một loài hoa ăn thịt, càng xinh đẹp, càng mang sát khí.

Hôm nay cũng vậy, hắn khiến người ta rợn tóc gáy.

Hai Cẩm Y Vệ mắt không nhìn, mũi không ngửi, hành lễ xong rồi lặng lẽ dắt ngựa lui xuống.

Lâm Thính không nhận ra sự bất thường của họ, bước qua cổng lớn đi thẳng vào hậu viện. Từ tối qua đến giờ nàng chưa được tắm rửa, việc đầu tiên khi trở về là tắm. Nàng không quên hỏi Đoạn Linh xem Cẩm Y Vệ và gia nhân trong phủ có sao không.

Đoạn Linh đi phía sau Lâm Thính, nhìn bóng nàng đổ trên đất: “Họ không sao.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Lâm Thính về phòng, tắm rửa ba mươi phút. Khi bước ra, nàng thấy Đoạn Linh đang nói chuyện với Cẩm Y Vệ trong sân. Nàng nghĩ đến ngồi trên giường một lát, nào ngờ lại nằm hẳn ra rồi ngủ thiếp đi. Mỗi lần chờ Đoạn Linh, nàng đều ngủ, dường như nàng không hợp với việc chờ đợi.

Ngoài sân, Đoạn Linh đứng dưới gốc cây to, ánh sáng loang lổ, không nhìn rõ mặt. Hắn đang lắng nghe hai Cẩm Y Vệ bảo vệ Lâm Thính kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Đoạn Linh bẻ vài chiếc lá, ngắm nghía: “Hán Đốc đến tìm nàng, nói những gì?”

Hai Cẩm Y Vệ nhìn nhau, không biết phải thuật lại như thế nào, chủ yếu là lời nói của Đạp Tuyết Nê quá xấc xược, nào là khuyên Lâm Thính hòa ly với Đoạn Linh, nào là bảo nàng đi tìm người đàn ông khác.

Hắn nghiền nát lá cây, ném xuống: “Nói ! Một chữ cũng không được thiếu !"

Đại nhân đã mở lời, những người làm thuộc hạ như họ không dám không vâng lời, đành thuật lại từng câu từng chữ Đạp Tuyết Nê đã nói.

Nghe xong, Đoạn Linh bật cười, dẫm lên những chiếc lá cây dưới đất: “Hán Đốc bảo nàng hòa ly với ta sao?”

Họ im như ve sầu mùa đông.

Đoạn Linh rời khỏi gốc cây, đến bên chậu nước rửa tay, rồi lau khô bằng khăn: “Ngoài ra, còn chuyện gì xảy ra nữa không?”

Mấy ngày nay, hai Cẩm Y Vệ này với thân phận gia nhân của Lâm Thính, đã quen gọi nàng là “thất cô nương”, bây giờ cũng gọi như vậy: “Thất cô nương sau khi gặp Hán Đốc thì vào phủ ngay.”

“Trước khi nàng gặp Hán Đốc thì sao?”

Hai Cẩm Y Vệ cẩn thận hồi tưởng: “Sau khi thất cô nương và đại nhân chia tay ở quán rượu, nàng rất lo lắng cho sự an nguy của ngài, có hỏi chúng ta rằng ngài đi làm có nguy hiểm không.”

Khóe môi Đoạn Linh khẽ cong lên, chính hắn cũng không nhận ra: “Nàng… còn nói gì nữa, các ngươi cũng nói không được thiếu một chữ nào.”

Họ đã nhớ được lời Đạp Tuyết Nê nói, đương nhiên cũng nhớ được lời của Lâm Thính.

Nghe đến nửa chừng, khóe môi Đoạn Linh cứng lại, hắn ngẩng mắt lên, khẽ nói: “Khoan đã, nàng còn hỏi các ngươi về Hạ thế tử?”

Cẩm Y Vệ: “Cũng không phải thất cô nương hỏi chúng tôi về Hạ thế tử, là chúng tôi nhắc đến Hạ thế tử, nàng mới tiện miệng hỏi một câu thôi ạ.”

“Chỉ là tiện miệng hỏi một câu?”

Cẩm Y Vệ không hiểu vì sao hắn lại nhấn mạnh câu hỏi này, nhưng vẫn thành thật đáp: “Vâng, thất cô nương chỉ tiện miệng hỏi một câu.”

Đoạn Linh không hỏi nữa, bảo họ lui ra.

Hắn về phòng, vừa vào đã thấy Lâm Thính nằm trên giường với tư thế chữ Đại, tóc dài buông xõa, ống tay áo trượt đến khuỷu tay, quần váy trượt đến đầu gối, không còn chút hình tượng nào.

Đoạn Linh rón rén đi qua, kéo chăn đắp lên chân Lâm Thính, rồi nắm tay nàng cho vào trong chăn. Sau đó, hắn dùng nước Lâm Thính vừa tắm để tắm rửa. Tắm xong, hắn ngồi bên giường ngắm nàng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 348


Không lâu sau, Lâm Thính hất chăn ra, lại đưa tay ra ngoài giường.

Đoạn Linh nhìn chằm chằm Lâm Thính một lúc lâu, rồi đột nhiên cúi người cắn lấy ngón tay nàng. Hắn giống như một con yêu quỷ thực người diễm lệ, muốn cắn nát, nuốt trọn cả da lẫn xương, nhưng cuối cùng lại giống như mấy lần trước, chỉ l**m nhẹ.

Lâm Thính tỉnh lại. Đoạn Linh ngẩng đầu, hôn lên môi nàng: “Đêm nay ta muốn cùng nàng hành phòng.”

“A?”

Lâm Thính ngây ngốc hôn đáp lại.

Đoạn Linh cọ tay, lướt qua váy nàng, nhẹ nhàng đưa nửa ngón tay vào trong.

Đoạn Linh quanh năm dùng Tú Xuân đao, ngón tay có một lớp chai mỏng. Khi chạm vào, cảm giác tê dại thoải mái cứ dâng lên. Lâm Thính không tự chủ được mà tận hưởng sự đụng chạm đó.

Trước đây Lâm Thính từng cẩn thận quan sát tay Đoạn Linh, cũng từng nắm lấy tay hắn, không chỉ một lần mười ngón tay đan xen. Vì thế nàng rất rõ hình dáng, xúc cảm và nhiệt độ ngón tay hắn. Nhưng hôm nay, nàng càng cảm nhận rõ hơn. Hắn ôn nhu chạm vào nàng, vết chai mỏng trên lòng bàn tay từ từ v**t v* làn da nàng.

Hắn giống như mắc chứng thèm da thịt, bàn tay không rời khỏi nàng, cứ phải chạm vào mọi lúc mọi nơi.

Khi Đoạn Linh chạm vào Lâm Thính, hắn vẫn hôn nàng. Hắn ngậm lấy môi răng nàng, nụ hôn nặng hơn ngày thường một chút, mang theo sự xâm chiếm b*nh h**n khó nhận ra. Nhưng bàn tay hắn lại rất nhẹ, nhợt nhạt ấn lên làn da mềm mại nhất của Lâm Thính, như đang mát xa, khiến nàng thả lỏng.

Nhưng Lâm Thính lại không thể thả lỏng. Nhiệt độ tay Đoạn Linh quá cao, nơi nào đi qua cũng như có một tầng lửa, các giác quan của nàng cứ đi theo bàn tay hắn.

Gương mặt Lâm Thính cũng nóng bừng, như thể đang cảm nhận được Đoạn Linh vỗ về mặt mình vậy.

Nhưng trên thực tế thì không phải.

Lâm Thính vẫn thuận theo lòng mình, hôn lên khóe môi Đoạn Linh, nắm lấy bàn tay kia của chàng đang chống ở một bên, lòng bàn tay áp sát vào những vết sẹo trên cổ tay hắn. Tay nàng đẹp, còn vết sẹo của hắn thì gớm ghiếc.

Đoạn Linh vì thế mà hôn sâu hơn, người ra mồ hôi, ngón tay trắng bệch dính nước.

Lâm Thính rất thích cảm giác hôn Đoạn Linh. Nàng đáp lại nụ hôn của chàng, môi lưỡi giao hòa, mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.

“Lâm Nhạc Duẫn.” Hắn gọi tên nàng.

Lâm Thính hơi giật mình. Đây hình như là lần đầu tiên Đoạn Linh gọi tên tự của nàng. “Ân?”

Đoạn Linh nói chuyện, nhưng vẫn m*t hôn mặt nàng. Ngón tay dài của hắn khẽ run rẩy: “Nàng bây giờ có yêu thích ai khác không?”

Hơi thở Lâm Thính rối loạn: “Không có. Chàng không phải vẫn còn nghĩ ta thích Kim An Tại chứ?”

Lúc trước hỏi nàng sau này có thể thích người khác không, bây giờ lại hỏi nàng có đang thích ai khác không. Chẳng lẽ trong mắt Đoạn Linh, nàng đã có dấu hiệu “ngoại tình” sau khi thành hôn sao?

“Không phải Kim công tử.”

Không phải Kim An Tại? Bên cạnh nàng còn có người đàn ông nào nữa? Chắc chắn không phải Hạ Tử Mặc. Lâm Thính loại bỏ ngay tên này, cho rằng Đoạn Linh hỏi như vậy vì một chuyện khác. Nàng nghiêm túc trả lời: “Ta không yêu thích ai khác.”

“Nàng theo ta đến An Thành, thật sự là vì lo lắng cho ta sao?” Đoạn Linh đã hỏi câu này ở kinh thành, giờ lại hỏi một lần nữa.

Lâm Thính không muốn lừa hắn nữa.

“Nói thật, ta sở dĩ đi theo chàng đến An Thành là vì chính bản thân ta.”

“Vì chính bản thân nàng?”

Lâm Thính: “Không sai, là vì chính bản thân ta.” Nàng không thể tiết lộ về hệ thống hay nhiệm vụ, nên chỉ có thể nói đến đây.

Đoạn Linh dùng ngón tay nhẹ nhàng n*n b*p vùng mềm mại, rũ mắt nhìn nàng: “Không phải vì người khác sao?”

Lâm Thính dùng đầu chọc nhẹ vào Đoạn Linh, ngước mặt lên để điều chỉnh hơi thở: “Đương nhiên là không.” An toàn của bản thân là quan trọng nhất, làm sao có thể vì người khác mà mạo hiểm? Huống hồ, nàng có thể vì ai mà đến An Thành?

Vừa dứt lời, nụ hôn của Đoạn Linh vốn đang dừng trên má Lâm Thính lại quay về môi nàng.

Hắn tiếp tục cuốn lấy nàng.

Trong lúc họ hôn môi, Lâm Thính nhận ra vật cưng được bao bọc bên dưới lớp vỏ ngoài xinh đẹp của Đoạn Linh bắt đầu cựa quậy, nó len lỏi qua tay nàng, đưa đầu vào trong làn nước mềm mại. Làn nước không nhấn chìm được nó, nó cũng không cam chịu mà cứ va chạm khắp nơi, mạnh nhẹ bất định, hoàn toàn tuân theo bản năng.

Lâm Thính không khỏi nhìn nó.

Nàng thấy phần lớn cơ thể nó đã chìm trong nước, chỉ còn một chút lộ ra ngoài. Hai chiếc túi nhỏ ở hai bên tuy không chìm hẳn nhưng cũng đã bị nước tràn ra làm ướt.

Hai chiếc túi nhỏ run rẩy, nước lại tràn ra.

Chẳng hiểu vì sao, đêm nay nó khác hẳn đêm nọ, không còn ngoan ngoãn mà trở nên mạnh mẽ như một con rắn đang tấn công. Dù trông có vẻ mềm mại, nhưng hành động lại không hề thua kém các loài động vật khác, lực tấn công rất mạnh và chuẩn xác.

Nó liên tục khuấy động làn nước, để lại hình dáng của mình hết lần này đến lần khác.

Lâm Thính cảm thấy nó có chút ngang ngược, nàng đưa tay xuống định lôi nó ra, nhưng bàn tay nàng vừa trượt đi, nó đã chui sâu vào trong, thẳng đến nơi sâu nhất.

Nàng không kìm được mà rên một tiếng, như muốn ngăn cản nó, nhưng thanh âm phát ra lại không hề có vẻ tức giận.

Cuối cùng, Lâm Thính không thể ngăn được, hoặc có lẽ là không muốn ngăn nữa. Nàng chỉ có thể mặc nó vùng vẫy trong nước. Nhưng nó cứ làm nước bắn tung tóe, rất dữ dội, làm ướt những thứ xung quanh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 349


Trưa hôm sau, Lâm Thính bị tiếng gõ cửa đánh thức. Người gõ cửa là Cẩm Y Vệ, họ có việc gấp muốn tìm Đoạn Linh: “Đại nhân, người ngài phái đi Tô Châu đã trở về.”

Nghe thấy hai chữ “Tô Châu”, Đoạn Linh rời khỏi giường, bảo Cẩm Y Vệ sang sân bên cạnh chờ.

Bị đánh thức, Lâm Thính không còn buồn ngủ, nàng mở mắt, ngồi dậy nhìn Đoạn Linh. Một bên chàng bình tĩnh mặc quần áo vấn tóc, một bên ngước mắt nhìn nàng: “Nàng không ngủ thêm một lát nữa sao?”

Nàng lười biếng vươn vai, dựa vào tường gần giường: “Giờ nào rồi?”

Đoạn Linh nhìn đồng hồ nước trong nhà, rồi lại nhìn Lâm Thính. Hắn đưa tay buộc lại đai lưng, rồi treo túi thơm lên: “Vừa qua giờ trưa.”

Vừa qua giờ trưa sao? Nàng lại ngủ muộn như vậy? Lâm Thính bò ra khỏi giường: “Đã là buổi trưa, ngủ nữa chắc đến tối mất thôi.”

“Vậy nàng rửa mặt trước đi, ta ra ngoài gặp họ.” Đoạn Linh mở cửa, bước ra ngoài.

Một lát sau, Lâm Thính cũng đã sửa soạn xong, nàng mở cửa định gọi gia nhân chuẩn bị cơm trưa, thì vừa hay gặp Đoạn Linh trở về. Hắn cầm một bức tranh, chắc hẳn là do Cẩm Y Vệ đưa tới. Nàng theo bản năng liếc nhìn, nhưng không hỏi nhiều.

Đoạn Linh mở bức tranh ra, đưa đến trước mặt Lâm Thính: “Nàng xem người trong tranh.”

Lời này nghe rất quen tai. Hôm nàng về nhà thăm mẹ, lấy bức tranh của Đạp Tuyết Nê ra cho Lý Kinh Thu xem, nàng cũng đã nói lời tương tự.

Lâm Thính ngơ ngác nhìn vào bức tranh.

Người trong tranh đứng thẳng, mặc quan phục tiền triều, dung mạo tuấn tú, giữa hai hàng lông mày toát ra vẻ chính trực, khóe môi khẽ nở một nụ cười.

Nàng chống cằm nói: “Người này là người mà Cẩm Y Vệ các ngươi muốn bắt sao?”

Đoạn Linh: “Không phải, người này tên là Ứng Tri Hà. Chúng ta từng nghe một ông kể chuyện ở quán trà An Thành kể về hắn.”

Lâm Thính nhớ câu chuyện về Ứng Tri Hà: “Chàng tìm bức tranh của hắn làm gì?”

Đoạn Linh nhìn lại bức tranh của Ứng Tri Hà, ánh mắt dừng lại ở gương mặt hoàn toàn khác với Đạp Tuyết Nê: “Ta nghi ngờ Ứng Tri Hà có liên quan đến Hán Đốc.”

Trước khi thành thân với Lâm Thính, Đoạn Linh đã phái người đi điều tra Đạp Tuyết Nê. Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng luôn đối địch, họ luôn điều tra lẫn nhau, tìm điểm yếu để lật đổ đối phương.

Điều tra một người thường bắt đầu từ quá khứ. Đoạn Linh điều tra Đạp Tuyết Nê, đương nhiên cũng sẽ điều tra quá khứ của hắn. Nhưng quá khứ của Đạp Tuyết Nê lại trắng tinh, không có gì đáng ngờ.

Nhưng càng sạch sẽ, Đoạn Linh càng thấy có vấn đề, vì thế hắn không ngừng điều tra.

Lúc trước, Đoạn Linh đã bắt được tâm phúc của Đạp Tuyết Nê là Vương Trung, từ miệng hắn thăm dò được rằng Đạp Tuyết Nê mỗi năm đều đến một nơi, đó là Tô Châu.

Còn việc Đạp Tuyết Nê đến Tô Châu làm gì, Vương Trung cũng không biết.

Dù Vương Trung là tâm phúc của Đạp Tuyết Nê, hắn cũng không nói hết mọi chuyện cho Vương Trung, vẫn giữ lại một chút bí mật, hành sự rất cẩn thận. Nhưng Đoạn Linh chỉ cần nắm được một manh mối là sẽ truy đến cùng. Cho đến hôm nay, chàng cuối cùng cũng đã điều tra ra được một vài chuyện.

Đạp Tuyết Nê đến Tô Châu để tế bái.

Nhưng vì Đạp Tuyết Nê hóa vàng mã trên đỉnh núi, gần đó lại không chôn bất cứ thi thể nào, nên không thể xác định hắn tế bái ai.

Manh mối tưởng chừng như đứt đoạn, nhưng Đoạn Linh lại điều tra ra được một chuyện khác. Khi Đạp Tuyết Nê đi trên phố ở Tô Châu, hắn đã bị một lão già địa phương nhầm thành một người khác.

Lão già nhầm Đạp Tuyết Nê là một người tên Ứng Tri Hà, níu hắn lại hỏi năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cả nhà hắn lại đột nhiên biến mất, đã biến mất nhiều năm như vậy.

Sau đó, lão già nhìn rõ mặt Đạp Tuyết Nê, thì xin lỗi vì đã nhận nhầm người.

Việc nhận nhầm người là chuyện bình thường. Nhưng điều bất thường là Đạp Tuyết Nê lại không hề tức giận, cũng không trừng phạt lão già. Theo tính cách nóng nảy và thích đánh người của hắn, hắn đáng lẽ đã đánh chết lão già.

Hầu hết các thái giám từng hầu hạ hắn đều đã chết, phần lớn là bị hắn đánh chết.

Đạp Tuyết Nê cũng không nương tay với bách tính bình thường. Có một lần, hắn đi dạo trên phố, một người đàn ông đi ngang qua vô tình làm ướt giày hắn, hắn đã đánh gãy hai chân người đó.

Một người như vậy, tại sao lại đột nhiên thay đổi tính tình, buông tha một lão già níu kéo hắn trên đường?

Đoạn Linh biết được chuyện này, phái người đi điều tra lai lịch của Ứng Tri Hà.

Hắn phát hiện tuổi tác của Ứng Tri Hà và Đạp Tuyết Nê xấp xỉ nhau. Một năm sau khi cả nhà Ứng Tri Hà biến mất, Đạp Tuyết Nê xuất hiện.
 
Back
Top Bottom