Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 330


Lâm Thính chờ mãi, tò mò hỏi: “Chàng muốn nói gì vậy, sao lại không nói hết?” Nàng thật sự muốn biết hắn sẽ nói gì.

Đoạn Linh tránh né: “Ta cũng không biết ta muốn nói gì.”

“Ta còn tưởng chàng sẽ nói gì đó để uy h**p ta, ví dụ như muốn giết ta chẳng hạn.” Lâm Thính có lẽ đã xem quá nhiều tiểu thuyết cẩu huyết, trong đầu luôn hiện lên những tình tiết quái gở.

Hắn bật cười, lát sau mới nói: “Trong lòng nàng, ta là người như vậy sao?”

Lâm Thính: “…” Nàng rất muốn hỏi Đoạn Linh, chàng còn nhớ bức tường sau giá sách đầy đôi mắt không? Có một thời gian, nàng rất lo lắng hắn sẽ đào mắt nàng ra.

Đoạn Linh đặt mặt dây chuyền Kim Thần Tài trở lại cổ nàng: “Ta sẽ không giết nàng.”

“Vậy chàng sẽ làm gì?”

Hắn nhắm mắt lại, hàng mi đổ bóng, giọng nói ôn tồn, nhẹ nhàng: “Ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì đâu, chuyện sau này, để sau này rồi nói. Cũng đã khuya rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong, hơi thở Đoạn Linh dần đều lại, không còn cử động, như thể đã ngủ.

Lâm Thính trở mình.

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Linh ra cửa đi làm. Lâm Thính mới uể oải rời giường rửa mặt, dùng bữa.

Trong lúc dùng bữa, Lâm Thính nhớ lại những điều bất thường của Đoạn Linh tối qua. Hắn dường như không muốn nàng chạm vào cổ tay mình. Trước đây nàng đã có cảm giác này, và sau tối qua, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

Vì sao lại như vậy nhỉ?

Nàng cắn một miếng bánh bao, ánh mắt lơ đãng nhìn sang một gia nhân đang đứng bên cạnh. Trên mặt người đó có vài vết cào, trông khá nghiêm trọng, có chỗ còn rỉ máu.

“Mặt ngươi làm sao vậy?”

“Bẩm cô nương, tối qua mặt nô tỳ bị một loại sâu độc bò qua, tỉnh dậy thấy ngứa nên đã gãi mấy cái, thành ra như vậy ạ.”

Lâm Thính nuốt miếng bánh bao, uống cạn chén chè đậu xanh: “Ngươi đừng gãi nữa, lấy chút thuốc bôi vào, bằng không dễ để lại sẹo.” Chẳng mấy ai muốn cơ thể mình có sẹo.

Gia nhân: “Nô tỳ nhớ kỹ ạ.”

Nàng lấy khăn lau miệng: “Hôm nay không cần ngươi hầu hạ, đi tìm thuốc đi.”

“Vâng.”

Lâm Thính liếc nhìn gia nhân đang lui ra ngoài. Để lại sẹo? Nàng dường như đã biết vì sao Đoạn Linh không muốn nàng chạm vào cổ tay mình.

Dùng bữa sáng xong, Lâm Thính lấy cớ ra ngoài dạo phố. Hai Cẩm Y Vệ đi theo sát.

Nàng đi bộ trên phố, lúc dừng lúc nghỉ, cho đến khi nhìn thấy trên tòa lầu cao nhất An Thành treo một chiếc đèn lồng màu đỏ rực, có chữ “Kim” trên đó, nàng mới yên tâm.

Tối qua, Lâm Thính đã dặn Tạ Thanh Hạc rằng, sau khi an trí Kim An Tại xong, hãy treo một chiếc đèn lồng như vậy trên tòa nhà cao nhất An Thành. Bằng cách đó, họ không cần gặp nhau mà nàng vẫn có thể biết tình hình của Kim An Tại, tránh được những rắc rối không cần thiết.

Hy vọng Kim An Tại sẽ dưỡng thương thật tốt. Những vết thương kia không mười ngày nửa tháng sẽ không lành.

Lâm Thính sợ hai Cẩm Y Vệ đi theo sẽ phát hiện ra manh mối, nàng không dám nhìn đèn lồng lâu, chỉ ghé vào tiệm mua mấy món bánh ngọt tối qua chưa mua được rồi chuẩn bị về.

Trên đường về phủ, Lâm Thính đi ngang qua một tiệm y phục, nhìn thấy hai bộ quần áo trông rất giống bộ hỉ phục nàng và Đoạn Linh đã mặc hôm thành hôn.

Nàng đã mua hai bộ đồ đó.

Lâm Thính nghĩ, đã đến lúc nên bù đắp cho đêm động phòng hoa chúc của họ.

Khi đêm xuống, nàng tắm rửa trước, rồi thay vào chiếc váy đỏ, nằm trên giường.

Đến cuối giờ Tuất, Đoạn Linh đã về. Giờ này là về muộn, chàng đã dùng bữa tối ở ngoài. Vì thế, Lâm Thính không đề cập đến chuyện ăn uống, chỉ bảo chàng tắm rửa rồi mặc bộ đồ màu đỏ nàng đã treo trên bình phong.

Thông thường, sau khi tắm rửa, người ta chỉ mặc áo trong và quần mỏng, không mặc cả bộ. Dù khó hiểu, Đoạn Linh vẫn làm theo.

Khi chàng vừa bước tới giường, Lâm Thính vén chăn, ngồi dậy.

Đoạn Linh sững sờ.

Trên tóc Lâm Thính là chiếc trâm cài bằng vàng, còn chiếc váy đỏ nàng mặc có kiểu dáng không khác gì bộ đồ của chàng. Cả hai mặc lên trông hệt như hỉ phục.

Đoạn Linh rũ mắt nhìn bộ y phục màu đỏ: “Nàng mua cho ta bộ đồ mới sao…”

Lâm Thính nhón chân, hôn hắn.

Đoạn Linh bị nàng đẩy ngã xuống giường: “Ta đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta viên phòng?”

Hắn toan đẩy nàng ra.

Lâm Thính kéo ống tay áo không buộc chặt của Đoạn Linh, để lộ ra cổ tay đầy vết sẹo đan xen. Nàng cúi đầu, hôn lên đó. Khoảnh khắc nàng chạm môi vào vết sẹo, cơ thể Đoạn Linh run lên bần bật, như thể bị một cú sốc lớn.

Bộ y phục màu đỏ chàng vừa mặc đã rơi xuống đất.

Nàng lại hôn thêm một lần nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 331


Trong phòng lúc này ánh nến sáng rực, chiếu rọi những vết sẹo trên cổ tay Đoạn Linh. Nụ hôn của Lâm Thính rơi trên vết sẹo, không hề có chút ghê tởm nào.

Đoạn Linh nhìn chằm chằm Lâm Thính.

Nàng đang hôn những vết sẹo của hắn.

Rõ ràng Lâm Thính đã từng nói nàng không thích những thứ xấu xí, vậy mà đêm nay nàng lại hôn chúng, như thể dùng hành động để nói với hắn rằng nàng không hề ghét bỏ, thậm chí còn sẵn lòng chấp nhận sự xấu xí của hắn. Tay Đoạn Linh trở nên tê dại, hơi thở rối loạn tột độ, nỗi xấu hổ bấy lâu cũng trỗi dậy khi nàng hôn lên đó.

Cơ thể hắn không ngừng run rẩy.

Lâm Thính cảm nhận được sự run rẩy đó. Nàng nhẹ nhàng hôn lên cổ tay trái, rồi cổ tay phải của Đoạn Linh. Số lượng vết sẹo trên hai cổ tay gần như bằng nhau, trông thật chói mắt trên làn da trắng ngần, tựa một bức tranh hoàn mỹ bị vấy bẩn.

Nàng hôn xong còn dùng tay v**t v* mấy lần. Nàng không hiểu Đoạn Linh đã chịu đựng thế nào mà lại tự rạch nhiều nhát như vậy. Rất nhiều vết sẹo chồng lên nhau, có thể nhìn thấy rõ dấu vết của một vết thương đè lên một vết khác.

Nhưng chúng đều là vết sẹo cũ, chứng tỏ mấy tháng qua hắn đã không còn tự làm tổn thương mình nữa.

Lâm Thính hôn xong những vết sẹo trên cổ tay Đoạn Linh, nàng cúi xuống hôn hắn, từ gương mặt tinh xảo, dọc theo sống mũi cao thẳng, rồi đến đôi môi đã hé mở.

Hơi thở của nàng ấm áp, bao trùm lấy hắn từ bốn phương tám hướng, khiến hơi thở của Đoạn Linh càng thêm rối loạn.

Lâm Thính chủ động khiến hắn tan rã, yêu thích đến mức không thể kiềm chế. Đoạn Linh muốn chạm vào nàng, nhưng đôi tay hắn như bị rút hết sức lực, vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau khi nàng hôn lên vết sẹo.

Vì thế, Đoạn Linh ngước mắt nhìn Lâm Thính.

Lâm Thính khẽ m*t khóe môi Đoạn Linh, rồi men theo đó mà hôn sâu. Nhưng nàng vừa hôn vào, hắn đã không chờ được mà đáp lại, môi răng chạm vào nhau, lưỡi giao hòa, hơi thở nóng ẩm.

Đoạn Linh khẽ ngửa mặt, dù môi đã đỏ nhưng vẫn muốn nàng hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn.

Lâm Thính chiều ý Đoạn Linh, cong lưng thấp xuống, một tay nâng cằm hắn, môi răng dán chặt hơn, gia tăng nụ hôn. Nàng hoàn toàn chiếm thế chủ động, còn hắn vui vẻ chịu đựng.

Hắn hé miệng thở, không biết là muốn hít thở không khí trong lành, hay muốn thông qua hơi thở để giấu tất cả những gì thuộc về nàng vào trong cơ thể mình.

Leng keng… vài tiếng, chiếc trâm vàng và những món trang sức trên tóc Lâm Thính va chạm vào nhau, lấp lánh chói mắt.

Đoạn Linh ôm lấy eo Lâm Thính, lòng bàn tay dừng lại nơi cạp váy. Dù những vết sẹo trên cổ tay hắn vẫn còn chút ngứa, nhưng đã đỡ hơn lúc nãy rất nhiều, coi như đã trở lại bình thường. Lát sau, chiếc cạp váy màu đỏ vương hương thơm rơi xuống người hắn.

Lúc này, ánh nến trong phòng càng lúc càng cháy sáng, ánh sáng càng thêm rực rỡ. Trên giường, làn da Đoạn Linh quá trắng, chiếc cạp váy rơi xuống người hắn lại quá đỏ, trắng hồng đan xen, tựa một món quà đang chờ được mở.

Lâm Thính kéo chiếc cạp váy ra.

Đoạn Linh khó có thể tự kiềm chế, hắn hôn nàng, hận không thể hòa làm một với nàng.

Lâm Thính đã quen với sự gần gũi của Đoạn Linh, lại đã xác nhận tình cảm sinh lý mình dành cho hắn. Nàng đương nhiên không còn e thẹn hay ngượng ngùng nữa, dù sao họ cũng đã thành thân.

Nàng hơi nghiêng đầu, hôn lên gương mặt ửng hồng của hắn. Đoạn Linh ôm chặt lấy eo Lâm Thính, cũng nghiêng đầu theo, muốn tiếp tục hôn nàng.

Nhưng Lâm Thính lại hôn lên cằm hắn, rồi đến yết hầu đang phập phồng ở cổ.

Khoảnh khắc này, Đoạn Linh như nghẹt thở, vội buông eo Lâm Thính ra, nắm lấy chăn, dùng sức siết chặt, như thể muốn xé nát nó, để giảm bớt sự sung sướng nàng mang lại.

Hắn khe khẽ r*n r*, không thể kìm nén.

Lâm Thính lại hôn lên đôi môi đang phát ra tiếng r*n r* của Đoạn Linh, tay dần chạm vào chiếc trâm ngọc màu trắng có gắn lục lạc mà hắn dùng để búi tóc. Nàng rút ra, mái tóc dài ngay lập tức buông xõa như thác nước, phủ kín gối mềm.

Chiếc trâm ngọc được nàng đặt sang một bên, lục lạc va vào nhau kêu khẽ, rồi im lặng.

Lâm Thính v**t v* mái tóc dài của hắn.

Đoạn Linh khẽ th* d*c, mở mắt nhìn nàng, đuôi mắt ửng đỏ, như dính chút phấn má của nàng. Dù không trang điểm, nhưng hắn càng giống một nam quỷ diễm lệ, từng bước từng bước dụ dỗ người ta sa vào, không lối thoát.

Lâm Thính như bị ma quỷ ám ảnh, hôn lên đuôi mắt Đoạn Linh, như muốn xóa đi một vệt ửng đỏ quyến rũ. Nhưng đuôi mắt hắn lại càng đỏ hơn vì nàng.

Nàng không kìm được mà v**t v*.

Đoạn Linh nắm lấy bàn tay nàng, kéo đến giữa môi hôn, lưỡi hắn linh hoạt luồn qua kẽ tay nàng, hôn từng ngón tay, rồi hôn cả lòng bàn tay.

Lâm Thính không nhìn bàn tay mình đang được Đoạn Linh hôn, mà nhìn bàn tay kia hắn đang đưa lên. Không còn ống tay áo che đậy, những vết sẹo trên cổ tay hắn cuối cùng cũng được phơi bày hoàn toàn, không còn phải ẩn mình dưới lớp vải tối tăm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 332


Đoạn Linh thấy Lâm Thính cứ nhìn chằm chằm vào những vết sẹo, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng lại bị nàng ngăn cản.

Giờ đây, ngoài phòng, tiếng mưa tí tách vẫn rơi. An Thành sau trận mưa hôm qua, giờ lại tiếp tục mưa, những hạt mưa không ngừng va chạm với hoa cỏ, làm cho đất trở nên mềm lún.

Trong phòng có hai cánh cửa sổ không đóng, gió lạnh mang theo hơi mưa tràn vào, nhưng vẫn không thể chạm tới chiếc giường. Lâm Thính lại lần nữa nắm lấy cổ tay Đoạn Linh, một bên hôn hắn, một bên nhẹ nhàng v**t v* những vết sẹo.

Những vết sẹo được Lâm Thính chạm vào dường như gắn liền với khao khát sâu thẳm của Đoạn Linh. Mỗi khi nàng chạm vào một vết sẹo trên cổ tay hắn, khao khát ấy lại cựa quậy, như muốn rời khỏi cơ thể chàng để đến với nàng, để được nàng thu nhận và dính chặt lấy nàng.

Đoạn Linh không ngừng hôn đáp lại Lâm Thính. Nàng khom lưng hôn hắn một lúc đã thấy mệt, bèn thẳng người lên.

Hắn ngồi dậy, tiếp tục nụ hôn nồng nàn.

Hai người mặt đối mặt ngồi, sau khi Lâm Thính chủ động, Đoạn Linh cũng trở nên điên cuồng hơn. Đôi môi mỏng của hắn in dấu trên trán nàng, rồi xuống vành tai, bên cổ.

Lâm Thính khẽ ngước đầu, Đoạn Linh dường như được cho phép, lại hôn thêm vài cái vào cổ nàng.

Bên cạnh cổ là bờ vai. Đoạn Linh hôn từng chút một, rất nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khuấy động từng đợt sóng lăn tăn. Nàng nắm chặt cổ tay hắn, siết đến nỗi những vết sẹo ửng đỏ lên, thêm phần diễm lệ.

Lâm Thính lắng nghe tiếng mưa rơi không ngớt ngoài cửa sổ. Nàng nắm lấy cổ tay Đoạn Linh, rồi đưa khao khát của hắn đến nơi ấm áp và ẩm ướt, như muốn thoa thuốc, làm dịu đi sự sưng tấy.

Vết sẹo trên cổ tay hắn, thậm chí là toàn thân, đều vì thế mà ngứa ran, lòng cũng ngứa ngáy theo.

Đoạn Linh muốn động, nhưng lại nhớ rằng không thể để Lâm Thính phát hiện ra cơn bệnh của mình, đành cố kìm nén, nằm trở lại, buông cổ tay xuống, mặc nàng tùy ý.

Cứ thế, Lâm Thính chậm rãi đưa khao khát ấy vào trong, tốc độ cực kỳ chậm, để cả hai có thể thích ứng với nhau. Chất lỏng ấm áp, dính ướt như thuốc dán bao bọc lấy nó, chữa lành, làm dịu đi.

Đoạn Linh khẽ r*n r* một tiếng vì đau.

Cơn bệnh đã bùng phát hoàn toàn, nhưng hắn che giấu rất tốt, không hề để lộ sơ hở nào. Lâm Thính hoàn toàn không hay biết, vẫn tưởng đó là chuyện bình thường.

Nàng nâng eo, rồi ngồi trở lại.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi làm ướt đẫm nền hoa cỏ. Lâm Thính cũng làm ướt làn da Đoạn Linh. Ban đầu, hắn cảm thấy đau đớn, nhưng sau đó, cảm giác sưng tấy được xoa dịu.

Nỗi đau được xoa dịu, nhưng cơn nghiện lại thiếu chút nữa không thể kìm được. Dù sao đây là lần đầu tiên hắn dùng cách này để giải quyết. Hắn vội vã ngẩng đầu lên, hôn Lâm Thính để kìm lại cơn bệnh sắp bùng phát.

Lâm Thính vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nàng cúi đầu, búi tóc đã hơi lỏng, chiếc trâm cài bằng vàng lung lay sắp rớt.

Vẫn là chiếc trâm cài bằng vàng ngày xưa.

Đoạn Linh nhận ra nó. Lần này, trước khi chiếc trâm rớt xuống, hắn đã cắm nó lại vào tóc Lâm Thính. Khi chiếc trâm vàng lộng lẫy đâm vào tóc nàng, khao khát trong lòng hắn cũng mãnh liệt đâm vào chủ nhân chiếc trâm.

Tiếng va chạm của chiếc trâm nghe rất êm tai. Lâm Thính suýt chút nữa không ngồi vững, ngạc nhiên nhìn Đoạn Linh. Hắn chỉ ngước đầu, hôn môi nàng.

Lâm Thính không nghĩ nhiều.

Đang lúc nàng lại muốn ngồi dậy, bên ngoài mưa to xối xả hơn. Nước mưa từ mái ngói đổ xuống, có không ít nước hắt vào qua cửa sổ. Khao khát trong lòng hắn cũng trào ra, chất lỏng dính hơn cả thuốc, tràn ngập.

Dù vậy, nó vẫn ẩn mình trong nơi ấm áp, không chịu ra ngoài, giống như loài vật trốn mưa vậy. Mãi cho đến khi nó lại một lần nữa dâng lên.

Nó vẫn chưa được chữa lành, Lâm Thính đành chậm rãi đưa một nửa nó quay trở lại.

Bởi vì Đoạn Linh không tự tiện cử động, giao hết mọi thứ cho nàng, nên chỉ có Lâm Thính mới có quyền được đưa nó trở lại.

Giữa đêm, mưa tạnh.

Lâm Thính đã ngủ say. Đoạn Linh nằm bên cạnh, ngắm nhìn nàng. Một tay hắn cầm chiếc trâm cài bằng vàng, khẽ lay động, tay kia v**t v* đôi mắt đang nhắm nghiền của Lâm Thính, vén mái tóc lòa xòa, để lộ gương mặt hồng nhuận.

Đêm nay Lâm Thính an phận, không đánh người, có lẽ vì nàng đã quá mệt mỏi vì động quá nhiều.

Đoạn Linh đặt chiếc trâm vàng lên mặt mình, nhắm mắt lại, lắng nghe mùi hương còn vương trên tóc nàng.

Chiếc trâm mát lạnh, nhưng Đoạn Linh lại cảm nhận được một chút hơi ấm, hơi ấm ấy chạy khắp cơ thể, tụ lại nơi lồng ngực. Đoạn Linh mở mắt, cất chiếc trâm cài đi, cúi người ôm Lâm Thính vào lòng, vùi đầu vào trái tim nàng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 333


Một lúc sau, Đoạn Linh cảm thấy có chút không chân thật, ngẩng đầu lên hôn Lâm Thính.

Ngày thường, nàng tỉnh táo khi hắn hôn quá lâu có thể sẽ thấy ngạt thở. Giờ đây nàng đang chìm vào giấc mộng đẹp, lại càng ngạt thở hơn.

Lâm Thính đẩy Đoạn Linh ra. Hắn khẽ rời đi, đợi nàng thở lấy hơi rồi lại hôn.

Nàng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trong mộng có cảm giác như bị chìm trong nước. Thói xấu trỗi dậy, nàng trở tay tát Đoạn Linh một cái, rồi đá hắn một cái. Đánh xong, nàng quay lưng lại, tiếp tục ngủ.

Đoạn Linh mặc kệ vết tay hằn trên mặt, hôn nhẹ lên vai nàng từ phía sau.

Sáng hôm sau, Lâm Thính ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, nhưng vẫn còn nằm trên giường. Nếu không phải bụng đói cồn cào, nàng sợ rằng mình sẽ còn ngủ đến tận chiều.

Về phần Đoạn Linh, nàng đoán hắn đã dậy sớm đi làm, không còn ở trong phòng nữa.

Lâm Thính gọi gia nhân mang nước vào, vươn vai mấy cái, ngáp dài, trông vẻ chưa ngủ đủ. Nàng chậm rãi ngồi trước gương chải đầu, chưa chải được nửa, nàng đã gật gù ngủ thiếp đi ngay trên bàn.

Gia nhân mang nước vào, thấy Lâm Thính ngủ gục trên bàn, không biết có nên đánh thức nàng không.

Đúng lúc đó, có người từ ngoài phòng bước vào, lướt qua họ, tiến đến bên cạnh Lâm Thính, lấy chiếc lược gỗ đàn hương trong tay nàng, rồi nâng tóc nàng lên, không nhanh không chậm tiếp tục chải.

Gia nhân nhìn thấy Đoạn Linh, đặt chậu nước xuống rồi lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Tóc được chiếc lược gỗ chải qua, cảm giác rất dễ chịu. Lâm Thính mơ màng ngủ, cứ ngỡ là gia nhân vào chải đầu, lẩm bẩm một câu: “Thoải mái quá.”

Nếu là trước kia, Lâm Thính sẽ ngửi thấy mùi đàn hương trên người Đoạn Linh, nhưng hôm nay thì không. Sau đêm qua, mùi đàn hương trên người nàng cũng nồng không kém gì hắn, thậm chí còn đậm hơn.

“Nàng muốn ăn gì?”

Lâm Thính vẫn nằm gục, nhắm mắt nói: “Ta muốn ăn gà nướng, vịt quay, thịt cừu hấp và chân giò kho tàu. Ăn chung mấy món này dễ ngấy, nên ta muốn thêm một chén nước mơ, để giải ngán.”

“Được, ta đã biết.”

Không đúng, giọng nói này không phải của gia nhân, mà là của Đoạn Linh. Mí mắt Lâm Thính khẽ động, nàng mở to mắt: “Hôm nay chàng lại không phải đi làm sao?”

Đoạn Linh mở hộp trang sức của Lâm Thính, lấy ra dải lụa và đồ trang sức: “Ta đã giao một vài việc cho thuộc hạ đi làm.”

Lâm Thính hiểu ra, tức là ban đầu chàng định đi làm, nhưng sau đó lại thay đổi ý định.

Nàng ngồi thẳng dậy, nhìn Đoạn Linh phản chiếu trong gương. Má trái của hắn đỏ hơn má phải: “Mặt chàng làm sao vậy? Ta nói là bên trái, trông như đỏ hơn bên phải một chút.”

“Không cẩn thận đụng vào.”

Cú tát tối qua nàng đánh hắn mạnh hơn vài lần trước. Vết đỏ vẫn chưa tan hết hoàn toàn.

Lâm Thính bán tín bán nghi: “Không cẩn thận đụng vào?” Đoạn Linh lại không cẩn thận đụng vào sao? Một người l* m*ng như nàng đụng phải còn có thể chấp nhận. Hắn võ công cao, phản ứng nhanh, không thể nào.

Đoạn Linh thần sắc không đổi: “Đúng vậy, tối qua không cẩn thận đụng vào.”

“Tối qua khi nào, sao ta không biết?” Lâm Thính gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại đêm qua. Họ làm không quá kịch liệt, mọi thứ tuần tự, toàn bộ quá trình đều do nàng chủ đạo, hắn cũng rất ôn hòa, không thể có chuyện va chạm vào nhau.

Đoạn Linh vấn tóc cho nàng, bình tĩnh trả lời: “Tối qua khi nàng đã ngủ rồi.”

Tối qua Lâm Thính ngủ sớm hơn Đoạn Linh, nàng quá mệt mỏi, mí mắt không mở nổi, ngủ một giấc là không biết trời trăng gì: “Vậy chàng đã đụng vào đâu?” Nàng thấy không giống đụng vào, ngược lại giống như bị ai đó đánh. Nhưng ai dám đánh hắn chứ?

“Đụng vào cánh cửa.”

Lâm Thính nhìn hắn vài lần, cảm thấy chàng không cần thiết phải lừa mình, không còn nghi ngờ nữa. Nàng tìm trong tủ: “Ta tìm chút thuốc cao cho chàng bôi.”

Đoạn Linh bình thản: “Với ta, nó không tính là vết thương, không cần bôi thuốc.”

“Ta biết chàng là Cẩm Y Vệ, không sợ đau, nhưng vẫn cần phải bôi. Vừa hay ta thường xuyên va vấp, khi ra ngoài sẽ mang theo thuốc cao hoạt huyết hóa ứ.” Lâm Thính tìm được thuốc cao, vặn nắp ra: “Chàng cúi người xuống đi, ta bôi cho.”

Đoạn Linh cuối cùng vẫn cúi người xuống trước mặt Lâm Thính. Nàng dùng ngón tay dính một chút thuốc, bôi lên chỗ da đỏ ửng của hắn.

Lâm Thính nhìn gương mặt Đoạn Linh gần trong gang tấc, không biết nhớ đến điều gì, do dự hỏi: “Không phải là khi ta ngủ đã đánh chàng đấy chứ?”

Hắn phủ nhận: “Không phải.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cũng đúng, dù nàng ngủ có lộn xộn, đánh người, với thân thủ của Đoạn Linh, chàng có thể dễ dàng né tránh. Hắn là Cẩm Y Vệ, sao có thể ngoan ngoãn để yên cho nàng đánh chứ.

Lâm Thính thở phào nhẹ nhõm, đóng nắp hộp thuốc lại, đứng dậy: “Sẽ nhanh lành thôi.”

Nàng rửa mặt xong, nhìn quanh phòng một lượt, không thấy bộ y phục đỏ của hai người tối qua đâu, nàng vội hỏi: “Quần áo tối qua đâu rồi, chàng đã bảo gia nhân trong phủ mang đi giặt sao?”

Quần áo thường ngày đều do gia nhân giặt. Trước đây Lâm Thính không mấy khi hỏi tới, nhưng bộ hỉ phục tối qua dính những dấu vết của họ, nàng muốn giữ lại tự mình giặt.

Đoạn Linh: “Ta đã mang đi giặt rồi.”

Nàng không thể tin được, nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Chàng mang đi giặt?”

“Không được sao?”

“Cũng không phải là không được.” Dù họ đã thân mật, nhưng Lâm Thính nghe Đoạn Linh tự tay giặt quần áo của nàng vẫn thấy có cảm giác khó tả. Chủ yếu là rất khó tưởng tượng hình ảnh hắn giặt q**n l*t và yếm của nàng.

Nhưng Đoạn Linh đã giặt rồi thì thôi vậy.

Dù sao Lâm Thính cũng không phải người thích làm việc, trừ khi có tiền bạc hấp dẫn, nếu không nàng chỉ muốn nằm yên hưởng thụ. Hơn nữa, những thứ dính trên y phục của nàng phần lớn là của hắn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 334


Lâm Thính ngồi trước bàn, chờ gia nhân mang đồ ăn vào, chuẩn bị ăn luôn bữa sáng và bữa trưa. Nàng dậy quá muộn, lại không thể ăn trong mộng, đành phải bù đắp bằng cách này.

Gia nhân không để nàng chờ lâu. Sau nửa khắc, họ đã bưng những món ăn đầy đủ sắc hương vị vào.

Lâm Thính nhìn những món ăn bày trước mặt, cảm thấy cuộc sống gần đây của mình chỉ là ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, thật là quá sung sướng. Nàng hy vọng sau này cũng được như vậy.

Nhưng nàng lại chợt nhớ ra hôm nay phải thực hiện nhiệm vụ “mỗi năm ngày tìm hiểu tin tức của Hạ Tử Mặc một lần”. Lâm Thính bực bội ăn thêm hai chén cơm.

Đoạn Linh ngồi đối diện, ung dung uống chén trà.

Lâm Thính lơ đễnh liếc qua cổ Đoạn Linh, phát hiện trên đó có dấu hôn nàng để lại. Khi Đoạn Linh hôn nàng, hắn luôn kiểm soát lực rất tốt. Nhưng khi nàng hôn, nàng lại không phân biệt nặng nhẹ, làm sao thoải mái thì làm, không để ý có để lại dấu vết không. Bây giờ xem ra, đã quá mạnh tay.

Nhưng cũng không quá rõ ràng. Dấu hôn nằm ở vị trí thấp hơn cổ áo một chút, chỉ khi đến gần mới thấy, người khác chắc chắn không nhìn thấy.

Lâm Thính dời mắt đi.

Đoạn Linh chậm rãi xoay chén trà rỗng, như thể không hề nhận ra ánh mắt nàng vừa lướt qua, dịu dàng nói: “Chiều nay nàng…”

Nàng đoán được hắn muốn nói gì, không đợi hắn nói hết, nàng đã cắt lời: “Chiều nay ta muốn ra ngoài.”

“Nàng muốn ra ngoài sao? Ta còn tưởng nàng ăn cơm xong sẽ muốn ở lại phòng nghỉ ngơi tiếp.” Đoạn Linh liếc nhìn quầng thâm dưới mắt nàng, đó là dấu vết của một đêm không ngủ đủ.

Lâm Thính coi những món ăn trong chén như hư không: “Ta không mệt mỏi, nghỉ ngơi gì nữa, không nghỉ.” Dứt lời, nàng lại không kiềm được ngáp một cái, nước mắt sinh lý cũng trào ra.

Đoạn Linh: “…”

Nàng cãi chày cãi cối: “Ta thật sự không buồn ngủ.”

Hắn “ừm” một tiếng, rồi thuận miệng hỏi: “Chiều nay nàng ra ngoài muốn làm gì?”

Lâm Thính bất động thanh sắc dụi mắt, thu lại cơn buồn ngủ: “Ta ra ngoài cũng không có ý định làm gì, chỉ là muốn đi dạo một chút. Chàng biết đấy, ta là người không thể ngồi yên một chỗ.”

Đoạn Linh suy tư rũ mắt, cười nói: “Vậy thì ra ngoài đi dạo một chút.”

Sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, muôn dặm không một gợn mây. Trên đường phố người đông như mắc cửi, ồn ào nhốn nháo. Kể từ khi tin tức phản quân muốn tấn công An Thành được lan truyền, cửa thành đã bị đóng lại, trừ người nhà quan, dân thường không thể ra vào. Bách tính chỉ có thể hoạt động trong thành.

Lâm Thính đi bộ xuyên qua đường lớn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đoạn Linh đang đi bên cạnh.

Đoạn Linh nhìn thẳng về phía trước, dường như chẳng hề để tâm đến những quầy hàng và cửa tiệm hai bên đường. Nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, thói quen của hắn là quan sát, vì thế mọi người và mọi vật trên đường đều được hắn ghi nhớ.

Còn Lâm Thính thì đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để tìm hiểu tin tức về Hạ Tử Mặc.

Hạ Tử Mặc đã bị họ phát hiện "đi hoa lâu tìm nữ tử" sau lưng Đoạn Hinh Ninh. Lâm Thính không thể lấy danh nghĩa của Đoạn Hinh Ninh để nhờ Đoạn Linh tìm hiểu tin tức về hắn nữa, bởi vì trong mắt Đoạn Linh, Hạ Tử Mặc và Đoạn Hinh Ninh đã không còn khả năng.

Vì một khi Đoạn Hinh Ninh biết chuyện này, nàng sẽ không bao giờ chấp nhận Hạ Tử Mặc nữa. Nếu đã như vậy, nàng cũng sẽ không nhờ Lâm Thính tìm hiểu về hắn làm gì. Người trong Đoạn gia, dù là ai, cũng không thể chấp nhận một hạt cát trong mắt.

Ngay cả Đoạn Hinh Ninh với tính tình mềm mỏng cũng không phải ngoại lệ.

Dù Đoạn Hinh Ninh vẫn còn ở tận kinh thành, chưa biết chuyện Hạ Tử Mặc đi hoa lâu, nhưng Lâm Thính đã biết rồi. Nàng nên viết thư báo tin cho Đoạn Hinh Ninh, chứ không phải đi tìm hiểu về Hạ Tử Mặc.

Nếu nàng vẫn cứ lấy danh nghĩa của Đoạn Hinh Ninh để tìm hiểu tin tức về hắn, sẽ khiến Đoạn Linh nghi ngờ nàng có dụng tâm riêng.

Điều quan trọng nhất là Lâm Thính không tài nào giải thích với hai anh em họ rằng “nữ tử” Hạ Tử Mặc tìm đêm đó thực chất là một nam tử, chính là Tạ Thanh Hạc – người đang dấy binh làm phản.

Đúng lúc đó, giọng nói của Đoạn Linh cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì cả. Ta muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ.” Lâm Thính tùy tiện tìm một quán rượu nhỏ ngồi xuống. “Lão bản, cho chúng ta hai chén rượu.”

Những quán rượu vỉa hè này và tửu lầu đều bán rượu, nhưng quán rượu vỉa hè không bán thức ăn, giá cả lại rẻ hơn, là nơi quen thuộc của những bách tính ít tiền nhưng muốn uống rượu.

Lão bản mang rượu ra rất nhanh.

Lâm Thính uống một hơi hết hơn nửa chén. Đoạn Linh lặng lẽ nhìn nàng uống rượu, sau đó mới cất tiếng: “Có chuyện gì phiền lòng nàng sao?”

Nàng uống nốt nửa chén rượu còn lại: “Không có, ta có thể có chuyện gì phiền lòng chứ.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 335


Lâm Thính còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, thì Cẩm Y Vệ đã tìm đến. Họ luôn theo dõi hành tung của Đoạn Linh, để khi có chuyện gì có thể lập tức tìm thấy hắn.

Cẩm Y Vệ quên cả hành lễ, giọng gấp gáp: “Đại nhân! Phản quân đã đến!”

Nghe vậy, Lâm Thính đặt chén rượu xuống: “Chàng đi lo việc đi, ta tự mình về.”

Đoạn Linh liếc nhìn Lâm Thính, rút ra hai người trong số các Cẩm Y Vệ vừa đến, dặn họ đưa nàng về phủ, sau đó liền rời đi.

Tin tức phản quân tấn công nhanh chóng lan truyền, bách tính An Thành cuối cùng cũng có chút phản ứng.

Trên đường trở về, Lâm Thính thấy người đi đường chợt vắng hẳn, các cửa hàng vội vàng đóng cửa. Phố xá trong chớp mắt trở nên trống vắng, trông thật hiu quạnh.

Nàng đi được vài bước, quay đầu lại nhìn Cẩm Y Vệ, vẻ mặt tò mò hỏi về phản quân: “Thái tử bị ám sát, phản quân lại đến vào lúc này, đại nhân nhà các ngươi có phải là đi hỗ trợ hầu gia không?”

Họ chọn những điều có thể nói để trả lời: “Đại nhân chỉ tự mình đi điều tra tình hình.” Cẩm Y Vệ rất ít khi trực tiếp tham gia vào chiến sự.

Nghe đến đây, Lâm Thính buột miệng hỏi: “Vậy chàng có gặp nguy hiểm không?”

Hai Cẩm Y Vệ biết họ là vợ chồng mới cưới, liếc nhìn nhau rồi nói: “Thất cô nương đừng lo, đại nhân sẽ không sao.”

Lâm Thính nhận ra mình đang đi sai hướng, vội kéo chủ đề trở lại: “An Thành ngoài hầu gia ra, còn có tướng quân nào khác không?” Nàng đang ở đây, lo lắng cho sự an nguy của An Thành là hợp tình hợp lý, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện cơ mật.

Cẩm Y Vệ tất cung tất kính đáp: “Ngoài hầu gia ra, còn có hai vị tướng quân đã đóng quân ở An Thành từ mấy năm trước, cùng với Hạ thế tử.”

Nàng tỏ vẻ nghi hoặc: “Hạ thế tử?”

Đoạn Linh quá nhạy bén, lại còn luôn “đảo khách thành chủ” khiến Lâm Thính không dám dễ dàng dò hỏi về Hạ Tử Mặc trước mặt chàng. Nhưng trước mặt người ngoài, nàng vẫn có thể nói bóng gió.

Hơn nữa, nàng đâu phải chủ động hỏi về Hạ Tử Mặc. Nàng chỉ lái câu chuyện để Cẩm Y Vệ tự nhắc đến, rồi nàng lại theo lời họ mà hỏi tiếp, hoàn toàn không có gì sai sót.

Tiếng bàn tính nhỏ trong lòng Lâm Thính gõ vang.

Cẩm Y Vệ thấy Lâm Thính có vẻ rất khó hiểu, bèn nói thêm: “Hạ thế tử tuy chưa phải tướng quân, nhưng hầu gia có ý định đưa hắn ra chiến trường.”

Lâm Thính chớp lấy cơ hội hỏi: “Vậy Hạ thế tử hiện tại đang ở bên cạnh hầu gia, sẵn sàng ra khỏi thành nghênh chiến?”

“Vâng, đúng vậy.”

Tìm hiểu được tin tức về Hạ Tử Mặc, nhiệm vụ hoàn thành. Lâm Thính thả lỏng người, rồi hỏi thêm vài câu chuyện không đâu.

Gần về tới phủ đệ, nàng nhìn thấy Đạp Tuyết Nê – người vốn dĩ nên ở kinh thành.

Lâm Thính khựng lại, nhìn về phía trước.

Gió lạnh rít lên, thổi bay chiếc đèn lồng treo trước xe ngựa. Đạp Tuyết Nê đang đứng bên cạnh xe, trông hắn rất sợ lạnh, dù thời tiết chỉ hơi se se nhưng hắn lại mặc rất dày, chiếc áo lông cừu khoác bên ngoài khiến người ta ngỡ như đã vào mùa đông.

Hắn còn cầm một cái lò sưởi tay, sắc mặt cũng tái hơn trước, nhưng đôi mắt vẫn u ám, lạnh lẽo. Hắn liếc nhìn nàng.

Lâm Thính không chịu thua, nhìn lại.

Hai Cẩm Y Vệ thấy Đạp Tuyết Nê, lập tức đứng chắn trước mặt Lâm Thính, dùng thân mình che chắn cho nàng, rồi hành lễ vấn an: “Hán Đốc.”

Đạp Tuyết Nê đứng bất động, đưa tay kéo cổ áo, cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến họ: “Lâm thất cô nương, đã lâu không gặp.”

“Hán Đốc.”

Hắn nheo mắt, ngữ khí có chút hằn học: “Ngươi lại dám đi theo Đoạn chỉ huy thiêm sự đến An Thành, gan ngươi cũng thật lớn.”

Lâm Thính chậm rãi bước ra sau lưng Cẩm Y Vệ, đón gió đứng thẳng, đánh giá Đạp Tuyết Nê, không đoán ra ý đồ của hắn. Nàng cười như không cười nói: “Việc này không liên quan đến Hán Đốc ngài đi.”

Đạp Tuyết Nê bước tới một bước: “Lâm thất cô nương không sợ chết ở An Thành sao?”

“Hán Đốc đây là đang uy h**p ta sao?”

Hắn khép cổ áo lại, nhanh chóng đưa tay vào lò sưởi tay để sưởi ấm, giọng nói quái gở: “Đoạn chỉ huy thiêm sự chính là đại hồng nhân bên cạnh bệ hạ, Lâm thất cô nương hiện tại đã thành thân với hắn, nhà ta nào dám uy h**p ngươi chứ.”

Lâm Thính sao có thể không nhận ra sự châm chọc trong lời nói của Đạp Tuyết Nê: “Không biết hôm nay Hán Đốc đến đây là vì chuyện gì, tìm Đoạn Linh ư? Chàng ấy không có ở đây. Ngài muốn tìm chàng, có thể đến quan phủ hỏi.”

Con phố này cách phủ đệ chỉ vài bước chân. Nàng không tin Đạp Tuyết Nê chỉ tình cờ đi ngang qua, chắc chắn là hắn cố ý tìm đến.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 336


Đạp Tuyết Nê nhướng mày: “Nhà ta không phải đến tìm Đoạn chỉ huy thiêm sự, mà là đến tìm ngươi.”

“Tìm ta?”

Bên ngoài Lâm Thính vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đầy cảnh giác: “Hán Đốc tìm ta làm gì?” Bên cạnh nàng chỉ có hai Cẩm Y Vệ, trong khi Đạp Tuyết Nê có hơn mười người. Nếu động thủ, nàng không có nhiều phần thắng.

Đạp Tuyết Nê đột nhiên nói: “Ngươi thấy nhà ta xuất hiện ở An Thành hôm nay, sẽ nghĩ đến điều gì?”

Nàng rơi vào trầm tư.

Đông Xưởng sẽ không lén lút đến An Thành, bởi vì nơi này có Cẩm Y Vệ, họ đến đây chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vì thế, việc Đạp Tuyết Nê xuất hiện ở An Thành là do Gia Đức Đế phái tới.

Gia Đức Đế phái Cẩm Y Vệ đến An Thành điều tra tin tức, rồi lại phái Đông Xưởng đến đây. Chỉ có hai khả năng, một là hắn rất coi trọng An Thành, không cho phép có sai sót, hai là hắn không tin tưởng Đoạn Linh.

Nếu là trường hợp đầu, Lâm Thính không quá bận tâm. Nếu là trường hợp sau, nàng sẽ phải lo lắng.

Thời cổ đại có câu, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hoàng đế nếu nảy sinh lòng nghi ngờ thần tử, thì tình cảnh của người đó sẽ rất nguy hiểm. Nhưng Gia Đức Đế vì sao lại đột nhiên không tin tưởng Đoạn Linh? Hắn cho rằng Cẩm Y Vệ cũng có khả năng phản bội Đại Yến sao?

Lâm Thính hỏi lại: “Ngài xuất hiện ở An Thành, ta nên nghĩ đến điều gì?”

Đạp Tuyết Nê biết nàng không phải kẻ vụng về, chắc chắn nàng đã nghĩ ra, chỉ là không chịu trả lời mà thôi: “Không có ai có thể mãi mãi được bệ hạ tín nhiệm, ngay cả Đoạn chỉ huy thiêm sự cũng vậy.”

Nàng tiếp tục mỉm cười, nói một cách khéo léo: “Ta thật sự không hiểu ngài nói gì.”

Hắn hất tay áo: “Ngươi là người thông minh, sao lại không hiểu lời nhà ta nói. Sợ là ngươi không muốn hiểu thôi. Nhà ta đã nói với ngươi từ trước, Đoạn chỉ huy thiêm sự phong quang chẳng được bao lâu, vậy mà ngươi vẫn không nghe, vẫn thành thân với hắn.”

Lâm Thính nghe lọt tai này, ra tai kia, nói thẳng: “Ta luôn rất muốn biết, vì sao ngài cứ tìm ta nói những lời này?”

Đạp Tuyết Nê như không nghe thấy câu hỏi của nàng, tự mình quyết định: “Ngươi không phải có một bằng hữu giang hồ tên là Kim An Tại sao? Nhà ta thấy hắn không tồi. Chi bằng ngươi cùng Đoạn Linh hòa ly…”

Lâm Thính nghe đến đây thì nhíu mày.

Hắn là Hán Đốc Đông Xưởng, có thể điều tra ra nàng có bằng hữu giang hồ tên Kim An Tại cũng không có gì lạ. Nhưng lời hắn nói lại rất kỳ quái, dám khuyên nàng hòa ly với Đoạn Linh để đi theo Kim An Tại sao?

Nói thật, Lâm Thính cảm thấy đầu óc Đạp Tuyết Nê có vấn đề. Trước đây thì khuyên nàng không nên thành thân với Đoạn Linh, giờ họ đã thành thân, hắn lại đến khuyên nàng hòa ly.

Hôm nay, Đạp Tuyết Nê vẫn ngang nhiên nói những lời này trước mặt hai Cẩm Y Vệ.

Lâm Thính không thể nghe nổi nữa, thu lại nụ cười giả tạo: “Hán Đốc, xin ngài cẩn thận lời nói. Ta sẽ không hòa ly với Đoạn Linh, ít nhất là bây giờ chưa. Hơn nữa, đây là chuyện của chúng ta, không phiền ngài bận tâm.”

Ánh mắt Đạp Tuyết Nê càng trở nên lạnh lẽo.

Nàng không muốn hòa ly với Đoạn Linh, vậy thì đến khi Đại Yến sụp đổ, nàng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Đoạn Linh là dược nhân, cơ thể khác hẳn người thường, bách độc bất xâm, nhưng mệnh lại ngắn ngủi. Chỉ có Gia Đức Đế mới biết cách giúp dược nhân trở lại bình thường. Đoạn gia sẽ không bao giờ phản bội Gia Đức Đế, và triều đại mới cũng sẽ không dung tha cho một Đoạn gia trung thành với Gia Đức Đế.

Đây cũng là lý do Gia Đức Đế tin tưởng Đoạn gia, ít khi nghi ngờ họ sẽ phản bội mình.

Vì thế, Đạp Tuyết Nê từ đầu đến cuối không có ý định lôi kéo Đoạn gia, hay thuyết phục họ cùng Tạ Thanh Hạc mưu phản, vì làm vậy sẽ chỉ khiến Gia Đức Đế biết được ý đồ lật đổ Đại Yến của hắn thông qua Đoạn gia.

Đạp Tuyết Nê thấy không thuyết phục được Lâm Thính hòa ly với Đoạn Linh, hắn không muốn nói nhiều nữa, chỉ nói: “Nếu đã vậy, hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận.”

Lâm Thính sải bước lướt qua hắn, đi vào phủ, dặn Cẩm Y Vệ khóa chặt cổng.

Sau khi đóng cửa thành công, nàng bỏ vẻ bình tĩnh, bò đến khe cửa nhìn ra ngoài, thấy Đạp Tuyết Nê lên xe ngựa rời đi mới yên tâm.

Từ khi xác nhận nương nàng không hề quen biết Đạp Tuyết Nê, Lâm Thính đã kể hết những chuyện Đạp Tuyết Nê làm cho Đoạn Linh nghe. Hắn nói sẽ điều tra, nhưng nàng không biết hắn đã điều tra đến đâu.

Nàng quyết định chờ Đoạn Linh về rồi hỏi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 337


Đêm xuống, ánh trăng như nước, phủ đệ tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng. Lâm Thính đang chờ Đoạn Linh trở về thì gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Một cơn gió không dấu vết lướt qua, ánh nến trong phòng chập chờn, bỗng có thêm vài bóng người. Họ lặng lẽ tiến lại gần Lâm Thính, toan mang nàng đi.

Nàng đột nhiên bật dậy, ném ra một gói thuốc mê.

Có hai người né tránh không kịp, bị mê man. Lâm Thính nắm lấy một chiếc ghế, hung hăng ném về phía những người khác, không để họ bắt mình. Võ công nàng học được vẫn có chút tác dụng.

Nhưng họ quá đông, võ công lại rất cao, tình thế vô cùng bất lợi cho nàng. Hơn nữa, Lâm Thính đang bị bao vây, không thể thi triển khả năng chạy trốn. Nàng hô to một tiếng cầu cứu, nhưng Cẩm Y Vệ trong nhà lại không hề có phản ứng.

Lâm Thính đoán rằng họ đã gặp chuyện.

Đoạn Linh thì vẫn chưa về, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. “Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.” Lâm Thính lập tức chạy ra khỏi phòng, định kéo cổng lớn chạy ra ngoài, nhưng vừa chạm vào then cửa, một cú đánh đã giáng xuống sau gáy nàng.

Người đánh nàng có võ công cao hơn cả mấy người kia, có thể nói là ngang ngửa Kim An Tại. Lâm Thính thật sự không thể trốn thoát.

Khi ngã xuống đất, nàng nhìn thấy chiếc túi thơm bên hông tuột ra, lăn trên nền đá xanh, dính đầy bụi bẩn.

Sau đó… nàng không còn ý thức gì nữa.

Khi tỉnh lại, Lâm Thính thấy mình đang ở trong một doanh trại xa lạ. Nàng đưa tay xoa xoa sau gáy còn đau nhức, thầm mắng những kẻ đã đánh ngất mình. Ngay sau đó, nàng ngồi dậy quan sát xung quanh.

Bên trong lều chỉ có một chiếc giường gỗ có thể thu lại, cùng một bộ bàn ghế, không có gì khác. Lâm Thính đi đến bàn, rót chén trà uống.

Kẻ bắt nàng đến đây nếu muốn g.i.ế.c nàng, hẳn đã g.i.ế.c từ lâu. Hắn sẽ không hạ độc vào nước trà.

Lâm Thính uống xong chén trà, nhìn về phía chiếc rèm cửa lều có người canh gác bên ngoài. Nàng không hành động thiếu suy nghĩ, trở lại ngồi xuống, bắt đầu tự hỏi kẻ nào đã bắt mình đi. Có phải Đạp Tuyết Nê mà nàng vừa gặp hôm qua không? Nhưng nàng lại có cảm giác không phải do hắn làm.

Lâm Thính lại quan sát doanh trại một lần nữa.

Ánh sáng lọt qua lều, có thể xác định lúc này là ban ngày. Bụng Lâm Thính không quá đói, chứng tỏ nàng chỉ hôn mê cả một đêm. Thời gian bị bắt đi không dài.

Cũng không biết Đoạn Linh đã phát hiện nàng bị bắt đi chưa. Chắc hẳn hắn đã bận rộn đến nỗi cả đêm cũng không có thời gian quay về phủ đệ.

Thôi, tự cứu mình vẫn là đáng tin cậy nhất.

Lâm Thính vừa định đến gần rèm cửa để nhìn lén tình hình bên ngoài thì có người đến. Nàng vội vàng nằm lại giường, kéo chăn lên giả vờ ngủ.

Chiếc rèm cửa lều được vén lên, ánh nắng ban mai tràn vào, in một bóng người cao lớn lên nền đất.

Nàng dựng tai lắng nghe động tĩnh.

Tiếng bước chân tiến về phía giường rất nhẹ, như thể sợ đánh thức nàng.

Lâm Thính nín thở, nhắm mắt bất động, cảm nhận đối phương đang đứng bên giường nhìn mình. Hắn đứng đó khoảng một khắc mà không rời đi. Chẳng hiểu vì sao, nàng có trực giác đây là một nam tử.

Hắn đột nhiên đưa tay lên. Lâm Thính cũng cảm nhận được, lo lắng hắn đổi ý muốn g.i.ế.c mình. Nàng không giả vờ ngủ nữa, lập tức mở mắt.

Điều nàng không ngờ tới là người hiện ra trước mắt lại là Tạ Thanh Hạc.

Lâm Thính nhìn hắn với vẻ không thể tin được: “Tạ Ngũ công tử? Đêm qua là ngươi phái người bắt ta sao?” Chẳng trách nơi giam nàng không phải phòng ốc, mà là một chiếc lều. Chẳng lẽ đây là nơi hạ trại của phản quân?

Tạ Thanh Hạc rụt bàn tay đang đưa ra giữa không trung về, đầy vẻ áy náy: “Lâm thất cô nương.”

Lâm Thính ngồi dậy, không bận tâm mái tóc rối bời: “Đêm qua rốt cuộc có phải ngươi phái người bắt ta không?” Nàng phải có câu trả lời.

“Không phải.”

Lâm Thính đầy nghi hoặc, chưa vội tin lời Tạ Thanh Hạc: “Vậy tại sao ta lại ở đây? Chẳng lẽ ngươi đã cứu ta?”

Hắn trầm mặc một lát rồi nói: “Người bắt ngươi là một vị tướng quân dưới trướng ta.”

Lâm Thính không hiểu nguyên do: “Hắn bắt ta làm gì?” Nàng không có thân phận đặc biệt, không thể là vì muốn uy h.i.ế.p Đoạn Linh. Dù chàng là Cẩm Y Vệ, nhưng đến An Thành chỉ để điều tra tin tức, bẩm báo cho Gia Đức Đế, không thể can thiệp trực tiếp vào chiến sự.

Tạ Thanh Hạc khó xử: “Hắn vô tình nghe được ta và Hạ thế tử nhắc đến ngươi, biết ngươi quen biết Kim công tử và hiểu lầm mối quan hệ của hai người, muốn lợi dụng ngươi để ép Kim công tử làm phản.”

Lời giải thích này nghe có vẻ hợp lý, nàng không cảm thấy kỳ quái, và tiếp tục lắng nghe.

Tạ Thanh Hạc rũ mắt: “Ta đã hứa với ngươi, sẽ không ép Kim công tử làm những điều hắn không muốn. Ta sẽ thực hiện được, ta sẽ không ép hắn.”

Lâm Thính xâu chuỗi lại mọi việc: “Ý của ngươi là tướng quân dưới trướng ngươi đã lén lút vào thành bắt ta, mà ngươi và Hạ thế tử không hề hay biết?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 338


Hạ Tử Mặc đã phản bội, phản quân chắc chắn nắm rõ tình hình An Thành. Vì thế, họ có thể lén lút vào thành vào ban đêm, không kinh động đến ai, bắt nàng đi rồi rời đi.

Tạ Thanh Hạc: “Đúng vậy.”

Lâm Thính bước ra ngoài: “Được rồi, ta tin ngươi không biết chuyện. Bây giờ ta có thể đi được chưa?”

“Tạm thời thì chưa được.”

Nỗi nghi ngờ vừa lắng xuống lại trỗi dậy trong lòng nàng: “Sao lại tạm thời chưa được?”

Hắn ngượng ngùng: “Lâm thất cô nương không biết đó thôi, vị tướng quân kia có địa vị rất cao trong quân, ta phải khuyên phục ông ấy trước rồi mới có thể thả ngươi đi. Nếu không, ta sợ ông ấy sẽ làm hại ngươi.”

Lâm Thính không tin: “Ngươi là chủ thượng của họ, lời ngươi nói, họ sao dám không tuân theo?”

Tạ Thanh Hạc rất kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Ông ấy và phụ thân ta đã vào sinh ra tử nhiều năm, sớm đã kết nghĩa huynh đệ, có thể coi là nửa phụ thân của ta. Sau khi phụ thân ta qua đời, Tạ gia quân liền đi theo ông ấy. Khi Tạ gia quân mới thành lập, ông ấy cũng ở đó.”

Lâm Thính nhìn đôi mắt chân thành của Tạ Thanh Hạc, cuối cùng cũng tin. “Ngươi làm cái chủ thượng này cũng thật hèn nhát. Nếu ngươi không khuyên được ông ta thì sao? Chẳng lẽ ta cứ phải ở đây mãi?”

Hắn thành thật nói: “Xin lỗi.”

Lâm Thính bực bội: “Ta cần không phải lời xin lỗi của ngươi. Ngươi phải cho ta một thời hạn. Ta không thể chờ lâu được.” Mặc dù ở lại đây nàng có thể tiện lợi tìm hiểu tin tức về Hạ Tử Mặc, gặp hắn bất cứ lúc nào, nhưng Đoạn Linh…

Dù sao thì cũng không được.

Tạ Thanh Hạc đưa ra một thời hạn: “Ba ngày, ngươi thấy thế nào?”

Lâm Thính không đồng ý: “Ba ngày quá dài, một ngày thôi. Qua hôm nay, bất kể ngươi có khuyên phục được hay không, ngày mai đều phải thả ta đi.”

Tạ Thanh Hạc thấy nàng kiên quyết, dù không chắc sẽ thuyết phục được trong một ngày, hắn vẫn đồng ý: “Được, ta hứa với ngươi. Bất kể ta có khuyên phục được hay không, ngày mai ta sẽ thả nàng đi.”

Lâm Thính nói đến khô cả họng, nàng lại uống một chén trà: “Kim An Tại giờ đang ở đâu, ta muốn gặp hắn.”

Hắn hỏi ý kiến nàng: “Tối nay ta sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau, được chứ?”

“Được.”

Tạ Thanh Hạc ra ngoài một chuyến, bưng vào một mâm thức ăn còn nóng hổi: “Ta biết ngươi có lẽ không có khẩu vị, nhưng ít nhiều cũng nên ăn một chút.”

“Ta vẫn có khẩu vị.” Lâm Thính thầm nghĩ.

Nàng nhận lấy mâm, trước khi gắp thức ăn lại chợt nhớ ra chuyện gì đó, cẩn thận hỏi: “Tạ Ngũ công tử, những món ăn này có phải do ngươi làm không?”

Gần đây Tạ Thanh Hạc rất bận rộn, không có thời gian xuống bếp: “Không phải. Nếu Lâm thất cô nương muốn ăn đồ ta nấu, ta có thể lập tức đi làm cho ngươi.” Nói xong, hắn toan mang những món ăn này đi.

Nàng ngăn hắn lại: “Không cần khách sáo, ta ăn tạm chút là được rồi, không làm phiền ngươi đâu.”

“Làm khổ Lâm thất cô nương rồi.”

Chỉ cần không phải ăn đồ Tạ Thanh Hạc nấu, một Lâm Thính không thịt không vui cũng sẵn lòng ăn bánh ngô không có thức ăn mặn. Nói một cách khoa trương, nàng không sợ đồ ăn có độc, chỉ sợ đồ ăn do hắn làm.

Lâm Thính xác nhận thức ăn không phải do Tạ Thanh Hạc nấu, nàng yên tâm, ăn một cách ngon lành.

Tạ Thanh Hạc vốn lo lắng Lâm Thính bị giam ở đây, ăn uống sẽ không tốt, nào ngờ nàng lại ăn sạch tất cả. Hắn nhớ rõ nàng từng nói trong thư phòng là mình ăn rất ít.

Lâm Thính đứng dậy, chỉ tay ra ngoài lều: “Ta có thể ra ngoài đi dạo một chút không?”

Tạ Thanh Hạc nhìn theo ngón tay nàng, khó xử nói: “Đây là quân doanh trọng địa, e là không được. Mong Lâm thất cô nương thứ lỗi.”

“Ừm.”

Hắn lại xin lỗi: “Xin lỗi.”

Lâm Thính: “Ừm.”

Tạ Thanh Hạc nghe xong có chút lúng túng: “Lâm thất cô nương giận rồi sao?”

Lâm Thính khoanh tay, hỏi lại: “Ngươi nói xem ta có nên giận không?” Đầu tiên là lơ mơ bị người ta đánh ngất, bắt cóc đến đây, rồi không được đi lại tùy ý, chỉ có thể loanh quanh trong cái lều nhỏ này. Không giận mới là lạ, nàng đâu phải là thánh nhân.

Hắn khẽ giọng: “Nên.”

Lâm Thính kéo ghế ngồi xuống, buồn chán đếm ngón tay: “Vậy là được rồi. Ngươi đi đi. Ta muốn ở một mình một lát. Tối nay ngươi hãy đưa ta đi gặp Kim An Tại.”

Tạ Thanh Hạc vén rèm cửa lều rồi đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài không lâu, hắn gặp vị tướng quân đã bắt Lâm Thính: “Quy thúc.”

Quy thúc đã ngoài bốn mươi, thân thể vẫn cường tráng, khỏe mạnh, đôi mắt sắc bén. Ông vừa luyện binh xong, mồ hôi chảy như mưa, c** tr*n: “Ngươi vừa vào gặp Lâm thất cô nương sao?”

“Vâng.”

“Ngươi vẫn còn thích nàng ta?”

Tạ Thanh Hạc kinh ngạc ngẩng đầu, lắp bắp: “Quy thúc, ngài nói gì vậy…”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 339


Quy thúc tựa vào cọc gỗ để luyện quyền: “Nếu ta nhớ không lầm, trước kia ngươi suýt chút nữa đã xem mắt với Lâm thất cô nương.”

Ánh mắt hắn khẽ dao động: “Thì sao, nương trước kia cũng thường xuyên muốn tìm nữ tử cho ta xem mắt, sao ngài lại thấy ta thích Lâm thất cô nương?”

Quy thúc hừ cười: “Tuy nói vậy, nhưng mỗi lần ngươi đều từ chối, duy nhất chỉ có Lâm thất cô nương là ngươi không từ chối, còn ngầm đồng ý cho nương ngươi gặp nương nàng. Điều đó còn chưa phải là thích sao?” Chỉ tiếc là, trước khi họ kịp xem mắt, Tạ gia đã xảy ra chuyện.

Tạ Thanh Hạc cứng họng, không thể đáp lại.

“Lúc đó, trước khi nương nàng tìm đến, có phải ngươi đã gặp Lâm thất cô nương rồi không?” Quy thúc vỗ vỗ mồ hôi trên vai, chế giễu nói.

Ông ta đoán đúng rồi. Tạ Thanh Hạc quả thật đã gặp Lâm Thính từ rất lâu rồi. Lúc đó, nàng bịt mặt cướp túi may mắn. Vì hành động quá mạnh, khăn che mặt của nàng bị rơi xuống, để lộ gương mặt rạng rỡ nụ cười.

Kể từ đó, Tạ Thanh Hạc đã nhớ kỹ Lâm Thính, còn lén lút đi thăm dò nàng.

Hắn biết nàng là thất cô nương của Lâm gia.

Nhưng Tạ Thanh Hạc không phải người chủ động, hắn cứ nghĩ sẽ không có duyên gặp lại. Cho đến một ngày, mẹ hắn hỏi hắn có muốn xem mắt với Lâm thất cô nương không.

Chuyện Lý Kinh Thu – mẹ Lâm thất cô nương – đi khắp kinh thành tìm công tử thế gia để xem mắt cho con gái không phải là bí mật. Nhưng hắn không ngờ phu nhân lại tìm đến Tạ gia, chọn hắn.

Nhưng sau đó, Tạ gia lại xảy ra biến cố, họ không thể xem mắt được.

Giờ nhớ lại, Tạ Thanh Hạc có chút tiếc nuối, nhưng cũng may mắn vì họ đã không thành công, nếu không đã liên lụy đến nàng.

Quy thúc vỗ vai Tạ Thanh Hạc: “Chờ ngươi lên ngôi, sợ gì không có nữ tử bầu bạn. Đến lúc đó, nếu ngươi vẫn còn thích Lâm thất cô nương, đoạt nàng về là được. Nàng đã thành thân thì sao, ngươi là hoàng đế, cả thiên hạ đều là của ngươi.”

Tạ Thanh Hạc sững sờ, sau khi phản ứng lại, hắn nghiêm túc nói: “Lâm thất cô nương có ơn cứu mạng với ta, ta há có thể lấy oán trả ơn. Xin Quy thúc đừng nói những lời này nữa.”

Thật ra hắn cũng không muốn làm hoàng đế. Hắn đồng ý làm phản chỉ vì hận hoàng đế đương triều đã tàn nhẫn với Tạ gia, hận Đại Yến coi tính mạng của mẹ và muội muội hắn như cỏ rác.

Hơn nữa, vì hoàng đế có ý định nhổ cỏ tận gốc, tiêu diệt Tạ gia quân, hắn không nỡ thấy họ chết vì Tạ gia, chỉ muốn tìm cho họ một con đường sống.

Chỉ có vậy thôi.

Quy thúc lại bị tính cách đơn thuần của Tạ Thanh Hạc chọc cười: “Lấy oán trả ơn? Sau này ngươi là hoàng đế, cưới Lâm thất cô nương là phúc khí của nàng ta, sao có thể gọi là lấy oán trả ơn?”

Tạ Thanh Hạc hiếm khi phản bác trưởng bối: “Nếu đối phương không muốn, đó chính là lấy oán trả ơn. Chúng ta đã chán ghét kẻ dùng quyền lực để chèn ép người khác, vậy tại sao khi đắc thế rồi, chúng ta lại muốn dùng quyền lực để chèn ép người khác, trở thành kẻ mà chính chúng ta căm ghét?”

Quy thúc khẽ khựng lại: “Tiểu Ngũ.”

Những lời này khiến ông nhớ lại khoảng thời gian trước khi trở thành tướng quân. Khi đó, chỉ cần một ngón tay của đám quyền quý trong kinh thành cũng có thể nghiền nát ông.

Tạ Thanh Hạc nhân cơ hội khuyên nhủ: “Quy thúc, chúng ta hãy thả Lâm thất cô nương đi.”

Quy thúc lấy lại tinh thần, không nhượng bộ: “Không thể nào. Kim công tử còn chưa đồng ý cùng chúng ta làm phản. Nếu thả Lâm thất cô nương đi, ngươi có chắc sẽ khuyên phục được Kim công tử không? Tiểu Ngũ, ngươi không thể nghĩ mọi chuyện quá đơn giản như vậy.”

Thật nực cười. Đám quyền quý trong kinh thành có thể dùng quyền lực để chèn ép ông ta, không hề thấy áy náy. Vậy tại sao khi ông ta đắc thế, ông ta lại không thể dùng quyền lực để đạt được điều mình muốn, mà lại phải suy nghĩ cho họ?

Quy thúc nhìn Tạ Thanh Hạc, nói với vẻ đầy thâm ý: “Làm hoàng đế, lòng không thể quá mềm.”

Hắn không dao động: “Ta không biết làm hoàng đế phải thế nào, ta chỉ biết làm người thì phải giữ lời hứa. Ta đã hứa với Lâm thất cô nương và Kim công tử, sẽ không ép họ làm những điều họ không muốn, bây giờ không, sau này cũng sẽ không.”

“Ngươi!” Quy thúc tức giận vì hắn không biết tranh đấu.

Tạ Thanh Hạc nhìn thẳng ông, lời nói khẩn thiết: “Quy thúc, xin ngài hãy thả Lâm thất cô nương. Và cũng đừng ép Kim công tử nữa.”
 
Back
Top Bottom