Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 270


Đào Chu lấy khăn lau mồ hôi cho Lâm Thính: "Thất cô nương, người có phải đang quá căng thẳng không?"

Nàng cứng miệng: "Ta mới không có."

Đào Chu còn định nói thêm, nhưng mắt Lâm Thính khẽ động, nàng nhìn thấy một thứ. Nàng bỗng đứng dậy, đi đến cửa sổ, từ bên ngoài lấy vào một chiếc hộp gấm. Không biết là ai đã đặt nó ở đây từ khi nào.

"Sao ở đây lại có một chiếc hộp gấm vậy?" Đào Chu đi theo sau, thắc mắc.

Lâm Thính nhìn chiếc hộp gấm không có bất kỳ trang trí cầu kỳ nào, ngay cả dải lụa cũng không có. Nàng dường như đoán được là ai, bèn mở ra. Bên trong là một quả táo lớn, được làm bằng vàng ròng, cầm rất nặng tay.

"Kim An Tại cái tên này tặng mình một quả táo vàng làm lễ vật thành hôn sao?" Lâm Thính đặt quả táo xuống, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, không thấy ai cả.

Chắc chắn hắn đã đặt lễ vật rồi đi ngay.

Đào Chu thấy rõ thứ trong hộp gấm, kinh ngạc đến mức há hốc mồm: "Ai đưa vậy? Một quả táo vàng ư?" Vàng thật hay vàng giả đây?

Lâm Thính nâng quả táo lên ngắm nghía, thầm nghĩ Kim An Tại lần này hào phóng thật. Ngày thường ăn vài miếng điểm tâm của hắn cũng phải trừ vào sổ sách, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?

Nàng rút tờ giấy đặt dưới đáy hộp gấm ra. Trên đó viết vài chữ nguệch ngoạc:

Tặng ngươi. Lễ vật thành hôn.

Không có ký tên.

Lâm Thính nhìn tờ giấy, như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng của Kim An Tại khi viết những dòng chữ này, có khi viết xong còn trợn mắt trắng. Nàng nghĩ đến đó mà muốn bật cười, bèn đóng hộp gấm lại: "Là bằng hữu tặng. Ngươi cầm cất đi."

Đào Chu cẩn thận cầm lấy hộp gấm, nửa tin nửa ngờ: "Bằng hữu của người ư?"

Một người bằng hữu bỏ lễ vật rồi đi thẳng không chào hỏi? Nhưng làm sao người này có thể tránh được tất cả gia nhân mà lặng lẽ vào đây? Vả lại, một bằng hữu có thể tặng quả táo vàng thì chắc chắn không phải bằng hữu bình thường. Chờ đã, thất cô nương còn có bằng hữu mà nàng không biết sao?

Lâm Thính quay lại giường ngồi: "Phải, một bằng hữu miệng không tha người."

Đào Chu thấy Lâm Thính không muốn nói nhiều, cũng biết điều mà không hỏi thêm nữa. Nàng xoay người đi cất hộp gấm. Đây là vàng đấy, phải cất cho kỹ.

Giờ lành sắp đến, bên ngoài Lâm phủ tiếng chiêng trống rộn ràng, cách mấy bức tường cao cũng có thể nghe thấy.

"Thất cô nương, giờ lành đã đến." Một nha hoàn bên ngoài gõ cửa nhắc nhở. Đào Chu lấy chiếc khăn voan đỏ thêu hình bướm và hoa mẫu đơn, phủ lên đầu Lâm Thính, che đi khuôn mặt nàng, rồi đỡ nàng bước ra ngoài.

Khi ra đến bên ngoài, xung quanh ồn ào, ngập tràn tiếng cười nói, tiếng chúc mừng vang lên không ngớt. Tim Lâm Thính đập thình thịch như trống. Một nha hoàn đưa cho nàng một dải lụa thêu hoa hỷ, bảo nàng cầm lấy.

Cùng lúc đó, một làn gió mang theo hương trầm thoảng qua, xuyên qua khăn voan đỏ, lướt qua mũi Lâm Thính, như một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi lại rời đi.

Nàng cuối cùng cũng dang tay nắm lấy dải lụa hỷ.

Khăn voan đỏ khẽ đung đưa. Lâm Thính cúi đầu, mơ hồ nhìn thấy bàn tay đang nắm đầu kia của dải lụa, trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng. Tay áo hôn phục cùng màu với nàng buông xuống từ cổ tay hắn.

Là tay Đoạn Linh.

Lâm Thính vô thức buông lỏng dải lụa, rồi lại nắm chặt, để hắn dắt nàng đi tiếp.

Đoạn Linh thấy động tác nhỏ của nàng. Khoảnh khắc nàng buông lỏng dải lụa, lòng hắn dâng lên một cảm xúc u ám khó tả, nhưng ngay sau đó nàng lại nắm chặt lấy dải lụa một lần nữa, khiến cảm xúc u ám kia tan biến.

Ra đến cổng Lâm phủ, họ dừng lại, đứng trên bậc thềm. Người hầu bưng kẹo và tiền hỷ đến. Rải chúng trong lễ thành hôn là một tập tục, để mọi người cùng chung vui.

Người hầu thấy Lâm Thính như đang ngây ra, khẽ gọi: "Thất cô nương."

Lâm Thính từ từ giơ bàn tay không cầm dải lụa lên, nắm lấy một nắm tiền hỷ, dùng sức rải ra ngoài. Nàng nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình lại rải tiền, mấu chốt là rải còn nhiều như vậy.

A ! Tâm đau quá !

Lâm Thính rải xong một lượt, Đoạn Linh mới thong thả cầm tiền hỷ lên rải.

Tiền hỷ không chỉ rải một lần là xong, mà phải rải ít nhất vài lần. Lâm Thính thò tay vào giỏ đựng kẹo và tiền hỷ, vô tình nắm phải tay Đoạn Linh, hắn cũng vừa lúc thò tay vào lấy tiền.

Nhìn hai bàn tay giao nhau, nàng không biết mình muốn nắm tiền hỷ hay muốn nắm tay hắn nữa.

Hỉ nương nhanh miệng thấy vậy, liền nói họ thật ăn ý, ngay cả nắm tiền cũng nắm cùng nhau, sau này nhất định sẽ ân ái không rời.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 271


Lâm Thính giật mình, vội vàng buông tay Đoạn Linh ra, nắm lấy tiền hỷ rải tiếp. Những người nhận được tiền hỷ liên tục chúc mừng, không khí xung quanh tràn ngập tiếng cười nói.

Kết thúc việc rải tiền hỷ, Lâm Thính được Đoạn Linh nắm tay đưa vào kiệu hoa.

Khi Đoạn Linh rời khỏi kiệu hoa, tay hắn dường như vô tình cọ qua chiếc khăn voan đỏ của nàng. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt những tua rua đỏ rủ xuống, khiến chúng lại khẽ đung đưa, vén lên, lộ ra nửa khuôn mặt trang điểm của nàng. Lâm Thính không kìm được liếc nhìn hắn.

Đoạn Linh kịp thời lùi ra ngoài, buông rèm xuống, nàng không thể lén nhìn được vẻ mặt hắn lúc này, cảm giác như bị hắn trêu chọc.

Nhạc cổ vang lên, đoàn rước dâu dài đi qua từng con phố náo nhiệt, tiến về phía Đoạn phủ. Chiếc kiệu hoa được khiêng còn ổn định hơn cả xe ngựa Lâm Thính từng ngồi, nàng không cảm nhận được dù chỉ một chút chao đảo.

Không biết đã qua bao lâu, kiệu hoa dừng lại, rèm lại một lần nữa được người vén lên từ bên ngoài.

Dù Lâm Thính trùm khăn voan đỏ, không nhìn thấy phía trước, nhưng nàng vẫn theo bản năng ngẩng đầu lên. Không lâu sau, Đoạn Linh nắm lấy tay nàng. Giọng hắn trong trẻo, ấm áp: "Đến rồi, ra đi."

Lâm Thính đứng dậy bước ra.

Bên ngoài trời đã tối, nhưng trước cổng Đoạn phủ lại sáng rực. Vô số đèn lồng lớn được treo cao, soi rọi ánh sáng xua tan bóng đêm.

Chờ Lâm Thính ra khỏi kiệu hoa, Đoạn Linh mới đặt dải hỷ vào tay nàng. Bên ngoài Đoạn phủ, thảm vải đỏ được trải dài. Họ dẫm lên đó bước vào, lên bậc thang, vượt qua chậu than và yên ngựa có đặt quả táo trước cổng, đi vào trong.

Đúng lúc này, tiếng pháo nổ vang.

Những tràng pháo đỏ nổ liên tiếp, rơi đầy đất, khiến mọi người che tai cười vui. Lâm Thính bước vào đại sảnh giữa một biển tiếng cười. Dải hỷ trong tay nàng ẩm ướt, thấm đẫm mồ hôi, màu sắc đậm hơn.

Phùng phu nhân và Đoạn phụ ngồi ở phía trước đại sảnh. Bà vốn yêu thích sự thanh nhã, hôm nay lại cài trâm vàng, mặc một bộ y phục lộng lẫy. Lúc này, mắt bà ánh lên nụ cười hiền từ, nhìn hai người bước vào.

Đoạn Hinh Ninh đứng bên cạnh, từ lúc Lâm Thính vào cửa đã nhìn chằm chằm nàng. Lòng nàng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Có đôi khi Đoạn Hinh Ninh cảm thấy chuyện của nhị ca và bằng hữu tốt của nàng chỉ là ảo giác nàng tự thêu dệt ra vậy, dù sao nó cũng quá huyền, nàng thậm chí còn nhớ rõ cách đây không lâu hai người vẫn rất chán ghét nhau, vậy mà không biết lúc nào họ đã tiến lại gần nhau, giờ đây lại sắp bái đường thành thân luôn rồi.

Đoạn Linh và Lâm Thính dừng lại giữa đại sảnh.

Hỉ nương tươi cười đi đến phía trước, giọng nói trong trẻo: "Nhất bái thiên địa!"

Đến nước này, không còn gì phải do dự nữa. Lâm Thính mặc kệ trái tim đang đập loạn xạ, xoay người, hướng mặt ra ngoài đại sảnh, cũng là hướng về thiên địa, cúi mình bái. Đến "Nhị bái cao đường", nàng lại quay lại, bái Phùng phu nhân và Đoạn phụ.

"Phu thê đối bái!" Giọng hỉ nương càng lớn hơn, như muốn tất cả mọi người đều nghe thấy.

Nghe thấy hai chữ "phu thê", Lâm Thính khẽ dừng lại. Lúc này, đầu kia của dải hỷ khẽ động, kéo theo dải hỷ của nàng, cũng kéo theo tiếng lòng nàng. Lâm Thính như bị ma xui quỷ khiến, cúi mình bái xuống, tự tay chặt đứt cơ hội hối hôn cuối cùng.

Bái đường xong, Lâm Thính rời đại sảnh, tạm thời tách khỏi Đoạn Linh, được nha hoàn đưa vào phòng tân hôn giăng đèn kết hoa. Đào Chu đi theo vào, bảo các nha hoàn khác ra ngoài, rồi hỏi nàng có khát không.

Nàng chỉ ăn chút đồ chay vào buổi sáng, bây giờ vừa đói vừa khát: "Ta muốn ăn gì đó."

Theo lệ thường, tân nương không thể ăn uống gì trước khi tân lang đến vén khăn voan. Nhưng Đào Chu xót Lâm Thính, trước hết rót cho nàng một chén nước, rồi định lén lấy điểm tâm cho nàng.

Đào Chu vừa chạm vào đĩa điểm tâm trên bàn, thì có người gõ cửa. Nàng đành rụt tay lại, ra mở cửa, thấy nha hoàn của Đoạn phủ bưng đồ ăn còn nóng hổi, nối đuôi nhau đi vào.

"Đây là..." Đào Chu khó hiểu. Đoạn Linh còn phải một lúc nữa mới về, nếu lấy đồ ăn đến sớm vậy chẳng phải sẽ nguội hết sao?

Lâm Thính có khứu giác rất nhạy, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, bụng nàng không kiểm soát mà kêu lên.

"Nhị công tử dặn người dùng bữa trước." Nha hoàn đặt đồ ăn xuống, cung kính chuyển lời của Đoạn Linh rồi đóng cửa rời đi.

Đào Chu lập tức đỡ Lâm Thính ngồi xuống bàn, gắp thức ăn đút cho nàng. Khăn voan đỏ trong đêm tân hôn phải do tân lang tự tay vén, nếu không sẽ không may mắn. Vì thế, Đào Chu không vén khăn voan lên, mà thò tay vào trong đút cho nàng.

Lâm Thính cảm thấy ăn cơm kiểu này thật phiền phức và rất chậm. Nàng mấy lần định vén khăn voan lên, mặc kệ cái gì là may mắn hay không may mắn, nhưng cuối cùng đều kìm lại, ngoan ngoãn há miệng ăn thức ăn Đào Chu đút.

Đang ăn, nàng chợt nhận ra người đút cơm cho mình đã thay đổi, trở thành Đoạn Linh.

Lâm Thính từ từ khép miệng lại.

Bàn tay Đoạn Linh cầm chiếc muỗng khựng lại, rồi đặt xuống bàn. Hắn nhìn nàng vẫn còn trùm khăn voan đỏ, giọng nói như mang theo ý cười: "Không ăn nữa?"

Lâm Thính nuốt thức ăn trong miệng xuống: "Ngươi vào đây từ lúc nào?" Sao nàng không nghe thấy tiếng mở cửa? Có phải vì quá tập trung ăn không? Không đúng, giờ này Đoạn Linh lẽ ra phải ở tiền viện tiếp đón khách chứ, sao lại về phòng tân hôn?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 272


Đoạn Linh đứng dậy đi lấy ngọc như ý: "Lúc nàng ăn chén thứ hai thì ta đã vào rồi."

Đào Chu sau khi hắn vào thì đã ra ngoài.

Chén thứ hai ư? Hiện tại nàng đã ăn đến chén thứ ba rồi, vậy là hắn đã đút cho nàng gần hai chén rồi sao? Điều đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là Lâm Thính vừa nghĩ đến đêm tân hôn, liền không biết phải đối mặt với Đoạn Linh ra sao: "Vậy khách khứa ở ngoài thì sao?"

Hắn cầm một chiếc ngọc như ý quay lại trước mặt nàng: "Đến giờ thì họ sẽ về thôi. Ta đâu nhất thiết phải ở lại tiếp họ."

Dứt lời, chiếc ngọc như ý đặt xuống dưới khăn voan đỏ, móc lấy nó, từ từ vén lên.

Khi chiếc khăn voan đỏ dần được vén lên, Lâm Thính trước hết nhìn thấy vạt áo hôn phục của Đoạn Linh, rồi đến dải đai lưng, sau đó là ngực, hai vai, yết hầu trên cổ, và cuối cùng là khuôn mặt.

Khăn voan đỏ hoàn toàn được vén lên.

Lâm Thính đã quen với ánh sáng trong phòng, nàng nhìn Đoạn Linh càng kỹ hơn.

Dưới ánh nến, khuôn mặt Đoạn Linh tuấn tú, đôi mắt ánh lên một vẻ diễm lệ đầy mê hoặc. Nhìn xuống, eo hắn thon gọn, chân dài, bộ hôn phục màu đỏ thẫm như ngọn lửa bùng cháy, tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn. Trông hắn còn giống yêu tinh hơn cả yêu tinh.

Đoạn Linh bình tĩnh đặt ngọc như ý xuống, nhắc bình rượu, rót hai ly, rồi đặt một ly vào tay nàng: "Rượu hợp cẩn."

Vợ chồng phải uống rượu hợp cẩn.

Hôm nay nàng lại một lần nữa tiếp xúc với từ này. Lâm Thính lặng lẽ nhìn chén rượu hợp cẩn.

Đoạn Linh cúi người, uống chén rượu trong tay Lâm Thính. Khi uống, mắt hắn vẫn nhìn nàng. Môi hắn vì rượu mà ánh lên vẻ óng ánh. Hắn đưa chén rượu của mình đến bên miệng nàng, những ngón tay ấm áp và chén sứ lạnh chạm vào làn da nàng.

Lâm Thính nhìn thẳng vào mắt Đoạn Linh, khẽ mím môi, rồi uống hết chén rượu hắn đưa. Khoang miệng nàng tràn ngập hương rượu thơm nồng, khó tan.

Nến đỏ trong phòng tân hôn vẫn cháy, ánh sáng mờ ảo. Nàng liếc nhìn bàn đầy đồ ăn.

"À, ngươi .... chàng đã ăn tối chưa? Nếu chưa, chàng có muốn ăn chút gì không? Nếu không thích những món này, chàng có thể bảo người làm món khác." Lâm Thính căng thẳng nên cố tìm chuyện khác để không khí không quá ngượng ngùng .

"Ta đã ăn ở ngoài rồi, không đói." Đôi mắt Đoạn Linh khẽ cong lên, hắn nhìn chăm chú vào nàng.

Lâm Thính trang điểm nhạt, làn da vẫn mịn màng. Hai bên mũ phượng đính châu có những tua rua nhỏ đung đưa, trông rất linh động. Bộ hôn phục váy dài tay rộng nhiều lớp, dải váy thêu hình uyên ương hí thủy bằng chỉ vàng rủ xuống theo tà váy.

Đoạn Linh nhìn nàng, rồi giúp Lâm Thính gỡ xuống chiếc mũ phượng nặng trĩu: "Giờ cũng không còn sớm nữa, có cần người mang nước vào tắm gội không?"

"Tắm gội xong thì sao?" Lâm Thính lơ đãng nhìn quanh, ánh mắt đảo loạn, sau lại dứt khoát đồng ý: "Được."

Hạ nhân tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát đã chuẩn bị xong nước tắm. Họ không ở lại phòng tân hôn lâu, xách những thùng gỗ đựng nước ra ngoài. Lâm Thính vào tắm trước, Đoạn Linh ngồi đợi bên ngoài tấm bình phong.

Nghĩ Đoạn Linh đang ở cách đó không xa, nàng vốn định tắm thật nhanh. Nhưng nghĩ lại, tắm nhanh như vậy thì sẽ chẳng còn việc gì để làm nữa.

Thế là Lâm Thính lại thả chậm tốc độ.

Căn phòng rất yên tĩnh, tiếng nước tắm rõ ràng, xuyên qua tấm bình phong lọt vào tai Đoạn Linh. Hắn rũ mắt, siết chặt dải lụa trên tay áo.

Lâm Thính không kéo dài quá lâu, sợ hắn sinh nghi. Nàng ước chừng thời gian, lau khô người, mặc y phục vào rồi bước ra khỏi bình phong: "Ta, ta xong rồi."

Đoạn Linh khẽ đáp một tiếng, lướt qua nàng, đi vào sau tấm bình phong để tắm.

Lâm Thính lòng như mớ tơ vò.

"Trong lúc hắn tắm, mình nên cởi hết nằm lên giường không nhỉ?"

"Không được, nhỡ hắn chưa tới một khắc đã xong thì sao?" Hơn nữa, hệ thống nói "ở đó" là muốn hắn "biết" nàng đang nằm trên giường mà không mặc gì.

"Vậy đêm nay có nên cởi hết rồi nằm trên giường không? Kiểu đó có giống như đang chủ động mời gọi Đoạn Linh làm chuyện đó không nhỉ?"

Nàng quyết định không làm nhiệm vụ đêm nay.

Tuy Lâm Thính có thể chấp nhận thành hôn với Đoạn Linh, coi đó là một cuộc giao dịch công bằng, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để làm chuyện phòng the với hắn.

Lâm Thính đi đến giường ngồi xuống. Nàng chợt nhớ ra sau tấm bình phong chỉ có một chậu tắm, bên trong là nước nàng vừa dùng xong. Đoạn Linh mới nãy không bảo người vào thay nước mà đã trực tiếp vào tắm luôn!

Nghe tiếng nước, Đoạn Linh đã vào rồi, có nhắc nhở lúc này cũng vô ích.

Thôi, nàng cứ coi như không biết vậy. Lâm Thính gạt những hạt táo đỏ và nhãn khô rơi trên đệm, vén chăn lên, lăn vào trong, vùi đầu xuống, suy nghĩ xem mặc đồ ngủ thì có khả thi không.

Nàng còn chưa nghĩ ra, Đoạn Linh đã tắm xong. Hắn mang theo hơi ẩm, ngồi xuống giường, vén chăn: "Ngủ rồi sao?"

Lâm Thính không lên tiếng.

Đúng vậy đúng vậy, ta đã ngủ nha.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 273


Đoạn Linh cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy bàn tay đang rũ bên người nàng, vô cùng dịu dàng mà m*t. Hắn hôn lên từng ngón tay nàng. Toàn thân nàng như có dòng điện chạy qua, giật mình ngồi bật dậy.

Nhưng hắn không dừng lại.

Ánh nến chập chờn, ánh sáng không ổn định, Đoạn Linh quay lưng về phía những ngọn nến đỏ. Cơ thể hắn khẽ cong, cúi thật thấp, hôn lên kẽ tay Lâm Thính. Môi hắn lướt qua đầu ngón tay nàng, khẽ cắn rồi buông ra, như đang lấy lòng.

Sau khi ngồi dậy, Lâm Thính vô thức muốn rút tay về, nhưng Đoạn Linh lại giữ chặt cổ tay nàng, v**t v* phần xương cổ tay khẽ nhô lên. Hắn hôn lên đầu ngón tay rồi lại hôn dọc theo mu bàn tay, dừng lại ở phần xương cổ tay, m*t mát rồi khẽ ngậm.

Cảm giác nóng ướt từ tay truyền đến ngực Lâm Thính, như một dòng nước thấm hương, từ từ làm ướt làn da nàng.

Nàng có chút khó thở.

"Đoạn đại nhân..." Lâm Thính vẫn không sửa được cách xưng hô. Lúc trước ở trước mặt Phùng phu nhân nàng có gọi một tiếng "Tử Vũ", nhưng trước mặt hắn, nàng vẫn buột miệng gọi là "Đoạn đại nhân".

Đoạn Linh không rời xa nàng, môi lưỡi vẫn thân mật dán vào cổ tay nàng, như một con rắn cuộn chặt, dường như hắn không biết nàng vừa giả vờ ngủ: "Tỉnh?"

Lâm Thính đương nhiên không thể nói thật, nàng đành cứng đầu nói: "Phải, ta vừa nằm chờ ngươi về, nằm lâu quá nên ngủ quên mất."

Hắn khẽ nói: "Đó là lỗi của ta, tắm quá chậm, để nàng đợi lâu rồi."

Lâm Thính cố gắng lờ đi cảm giác nóng rực đang lan tỏa trên cổ tay và ngón tay: "Không, không phải lỗi của chàng, là vấn đề của ta."

Đoạn Linh mân mê chiếc vòng ngọc trên tay Lâm Thính, ngậm đỏ đầu ngón tay nàng, rồi lại ngậm đỏ cổ tay nàng. Hắn ngước mắt nhìn nàng, dịu dàng nhắc nhở: "Đây là đêm tân hôn của chúng ta."

Không cần hắn nhắc, Lâm Thính cũng không quên hôm nay họ thành hôn, và đây là đêm tân hôn. Trong phòng dán đầy chữ "Hỷ", nến long phượng đang cháy, và Đoạn Linh đang ở trên giường, tất cả đều đang nhắc nhở nàng về sự thật này.

Lâm Thính co ngón tay lại: "Ừ."

Đoạn Linh tách những ngón tay co lại của nàng ra, hắn dùng nụ hôn để tách chúng: "Nàng thích ta, chẳng phải cũng thích đêm tân hôn này sao?"

Vì Lâm Thính đang ngồi dậy, Đoạn Linh thì cúi người hôn lên ngón tay và cổ tay nàng, nên nàng có thể nhìn xuống hắn. Nàng có thể thấy toàn bộ khuôn mặt, cổ, và xương quai xanh ẩn hiện...

Lâm Thính nuốt nước bọt.

Giờ đây, mọi thứ về hắn dường như không còn che giấu trước mắt nàng. Nhưng lại như là hắn cam tâm tình nguyện phơi bày trước mắt nàng, để nàng nắm giữ hắn, để nàng hoàn toàn chiếm hữu hắn.

Lâm Thính nhìn Đoạn Linh như vậy, không khỏi nhớ đến hình ảnh hắn mặc phi ngư phục, đeo Tú Xuân đao, chỉ huy Cẩm Y Vệ làm việc. Đoạn linh khi đó và Đoạn Linh lúc này tuy là cùng một người, nhưng Đoạn Linh khi đó lại toát ra một cảm giác áp bức khiến người ta khó lòng bỏ qua, còn giờ đây, cảm giác áp bức đó đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự dịu dàng mê hoặc, khiến người ta chìm đắm, muốn thoát, chỉ e ... càng lún càng sâu.

Nếu ví Đoạn Linh như một loài hoa, thì đó là một đóa hoa diễm lệ có độc, mọc trên vách đá. Muốn hái hắn, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục, xương cốt không còn.

Lâm Thính cố gắng không bị mê hoặc.

Nàng không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Chàng rước dâu rồi lại tiếp khách, bận rộn cả ngày, hẳn là rất mệt rồi. Hay đêm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút nhé?"

Ban đầu Lâm Thính định nói nàng mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm. Nhưng nhớ lại lúc nàng giả vờ ngủ, Đoạn Linh đã ngậm lấy ngón tay nàng, nàng cảm thấy đây không phải là một cái cớ hay. Tốt nhất nên lấy cớ từ hắn, để Đoạn Linh chủ động dừng lại, mà nghe thì vẫn giống như nàng đang quan tâm hắn.

Đoạn Linh: "Ta không mệt."

Ngón tay Lâm Thính dần quen với độ ấm của hắn, nhưng càng như vậy, nàng lại càng muốn rút tay về: "Ngươi không cần miễn cưỡng mình."

Đoạn Linh để lại trên tay Lâm Thính một vết cắn cực nhạt, nhạt đến mức ngay cả nàng cũng khó lòng phát hiện. Vết cắn không đau, nhưng nó thực sự tồn tại, dù rất nhanh sau đó sẽ biến mất.

Hắn ngước đầu nhìn nàng: "Nàng không muốn làm chuyện phu thê với ta sao?"

Lâm Thính phủ nhận: "Sao ... sao có thể, ta là lo lắng cho sức khỏe của chàng, chàng không hiểu sao? Chàng mới về kinh thành hai ngày trước, sau đó không lâu đã phải chuẩn bị cho lễ rước dâu. Mấy ngày liền không nghỉ ngơi, chắc chắn là rất mệt và khó chịu."

Trước khi Đoạn Linh kịp nói, nàng lại nói thêm: "Chàng đã từng nói Cẩm Y Vệ có thể không nghỉ ngơi mấy ngày liền, ta nhớ mà. Nhưng chàng đã không nghỉ ngơi mấy ngày nay rồi."

Hắn bật cười, chỉ là không vội lên tiếng, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 274


Lâm Thính nói có sách mách có chứng: "Còn nữa, chàng không phải còn có bệnh trong người sao? Lỡ mệt mỏi quá độ, bệnh tái phát thì sao?" Dù đến giờ nàng vẫn không rõ hắn mắc bệnh gì, nhưng nàng không quên vẻ mặt đau khổ của hắn khi phát bệnh.

Đoạn Linh nhìn chằm chằm vào mắt nàng, lại hỏi: "Nàng có để ý việc ta có 'bệnh' không?"

"Ta sở dĩ nhắc đến chuyện này là vì lo lắng cho sức khỏe của chàng, không phải vì ta để ý việc chàng có bệnh." Tuy rằng việc nàng công khai cầu hôn hắn không phải vì thích hắn, mà là vì nhiệm vụ của hệ thống, nhưng nàng thực sự không để tâm.

Đoạn Linh ánh mắt hơi chùng xuống, tay nắm lấy một lọn tóc của nàng: "Nàng còn không biết rốt cuộc đó là bệnh gì, lại nói không để ý sao? Nàng thích ta đến mức đó ư?"

Lâm Thính coi như không nghe thấy câu hỏi thứ hai, chỉ trả lời câu đầu tiên: "Dù sao ta cũng không lừa chàng."

Nụ cười hắn không giảm: "Cũng đúng. Nếu nàng để tâm, đã không công khai cầu hôn ta rồi. Dù sao trước khi cầu hôn ta, nàng đã biết ta có 'bệnh' và đã thấy ta 'phát bệnh' rồi."

Nàng tò mò: "Vậy bây giờ chàng có muốn nói cho ta biết đó là bệnh gì không?"

Sau khi chứng kiến Đoạn Linh phát bệnh, Lâm Thính đã tò mò đi tra cứu y thư và hỏi đại phu. Nhưng các triệu chứng bệnh của hắn không có gì đặc biệt: khó chịu, đổ mồ hôi, đau đớn. Những triệu chứng này quá phổ biến, có rất nhiều bệnh có thể gây ra, nên không thể xác định được bệnh gì.

Đoạn Linh đưa tay lên tóc nàng: "Nàng nhất định phải biết ngay bây giờ sao?"

"Cũng không nhất định phải biết ngay bây giờ, cứ chờ khi nào chàng muốn nói thì nói." Không hiểu vì sao, khi nghe câu này, Lâm Thính có một cảm giác rất khó tả, như có thứ gì đó đang trói buộc nàng lại. Nàng không truy hỏi nữa. Vả lại, nàng cũng không phải người có tính cách ép buộc người khác.

"Vậy sau này hãy nói."

Sau khi tắm xong, Đoạn Linh trở lại giường. Hắn vừa trả lời nàng vừa hôn lên ngón tay nàng. Chẳng hạn, khi nàng nói chuyện, hắn vẫn hôn, tạo nên một sự hiện diện mạnh mẽ, khiến nàng không thể quên hắn dù chỉ một khoảnh khắc. Chỉ khi cần trả lời, hắn mới rời đi một chút.

Bàn tay nàng dính đầy hơi thở của hắn, trộn lẫn với hương trầm. Lâm Thính khô cả họng, gật đầu.

Lâm Thính vẫn muốn kéo dài thêm thời gian, nàng cần một lúc để thích nghi: "Gần đây chàng có tái phát bệnh không?" Nàng hỏi về khoảng thời gian hắn bị Gia Đức Đế phái ra ngoài kinh thành làm việc.

Đoạn Linh dường như không phát hiện ra nàng đang cố kéo dài thời gian: "Có... vài lần."

"Vài lần?" Nghe vậy, nàng theo bản năng nắm lấy cổ tay hắn, muốn vén tay áo lên xem: "Chàng sẽ không vẫn dùng cách tự tổn thương để kìm nén chứ?"

Đoạn Linh nắm lấy cổ tay Lâm Thính, không cho nàng xem những vết sẹo dưới tay áo dài: "Không phải, ta không còn dùng cách đó nữa." Tự tổn thương cũng không còn tác dụng để kìm nén bệnh tật nữa. Một vài thứ khi đã nếm trải rồi thì không thể tạm chấp nhận được nữa.

Tay nàng vẫn đè lên tay áo hắn: "Chàng đã tìm được cách khác để kìm nén sao? Là gì vậy?"

Đoạn Linh không trả lời. Hắn rời ngón tay nàng, ngẩng đầu hôn lên nàng. Đầu lưỡi hắn từ từ chạm vào môi nàng vẫn chưa mở, lướt qua lướt lại, như đang gõ cửa một căn phòng đóng chặt, cầu xin nàng cho hắn vào.

Lâm Thính rũ mắt, thấy gương mặt Đoạn Linh ửng hồng. Tinh thần nàng hoảng hốt, cảm giác mình như bị một nam quỷ quyến rũ, muốn g*** h*p để giết người.

Nàng tiến thoái lưỡng nan.

Đột nhiên, Lâm Thính nghe thấy một tiếng lục lạc rất nhỏ. Ánh mắt nàng di chuyển theo âm thanh, nhìn thấy trên tóc Đoạn Linh có cài một chiếc ngọc trâm sau khi tắm xong. Lục lạc và lông vũ trắng trên ngọc trâm dưới ánh nến trông sống động như thật.

Nhưng Đoạn Linh không búi hết tóc lên, hắn chỉ vấn nửa nửa buông. Tóc hắn giống như đôi mắt cong cong, diễm lệ nhưng lại mang theo vẻ lẳng lơ, thoạt nhìn còn giống tân nương hơn Lâm Thính.

Không ít sợi tóc dài của hắn rủ xuống trước người, mang theo hơi ẩm còn sót lại sau khi tắm, thỉnh thoảng lướt qua người Lâm Thính, khiến nàng thấy ngứa ngứa. Nàng muốn hất ra, rồi lại muốn nắm lấy, cuối cùng lại chẳng làm gì cả.

Trong phòng tân hôn không có gió, nhưng mỗi khi Đoạn Linh cử động, lục lạc trên ngọc trâm lại khẽ vang.

Nhìn thấy chiếc ngọc trâm có lục lạc và lông vũ trắng, tinh thần Lâm Thính như bị kéo. Nàng vô thức khẽ hé môi, đón nhận nụ hôn của Đoạn Linh.

Trong khoảnh khắc đó, Đoạn Linh trở nên hưng phấn, nhưng hắn che giấu rất giỏi, Lâm Thính không thể cảm nhận được. Nàng chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phả vào má, lặng lẽ vây lấy nàng.

Nến long phượng trên bàn càng cháy càng mạnh. Trên giường, hai thân ảnh giao nhau.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 275


Không biết từ lúc nào, Đoạn Linh đã nằm xuống, nhưng Lâm Thính vẫn ngồi. Nàng cúi người hôn hắn. Hình ảnh rất giống nàng đang chủ động hôn hắn. Nhưng thực chất, sau gáy nàng bị hắn nhẹ nhàng ấn, eo cũng bị tay phải của hắn ôm lấy.

Đoạn Linh cố nuốt xuống tiếng r*n r* sắp bật ra. Hắn không kìm được mân mê eo Lâm Thính, những ngón tay lần xuống dải váy đỏ đang buông thõng, siết chặt.

Lâm Thính nhận ra, nàng nắm lấy tay Đoạn Linh, kéo ra khỏi cạp váy, đặt lên gối đầu một bên, rồi đan mười ngón tay vào tay hắn, không cho hắn cơ hội kéo cạp váy của nàng ra.

Hắn hôn càng sâu hơn.

Đoạn Linh l**m qua môi và răng Lâm Thính. Sau đó, hắn kéo lưỡi nàng lùi vào trong miệng, dẫn nàng đi sâu vào thế giới nội tâm của hắn.

Lâm Thính làm theo mong muốn của hắn, tiến vào, cố gắng dùng nụ hôn để ứng phó.

Đột nhiên, Đoạn Linh co giật mười ngón tay, sung sướng đến mức không kìm chế được. Tiếng r*n r* cuối cùng cũng không thể kìm nén, thoát ra khỏi cổ họng, lọt vào tai nàng.

Phản ứng của hắn quá lớn, Lâm Thính muốn lùi lại. Đoạn Linh ngậm chặt miệng, cắn lấy đầu lưỡi nàng, dùng cách đó để ngăn cản. Chờ khi nàng không còn ý định rút lui nữa, hắn lại hé môi, để nàng tiếp tục chủ động.

Lâm Thính hôn đến mức khóe môi tê dại.

Nhưng Đoạn Linh vẫn không chán, ngược lại như tìm được thứ mình yêu thích, không thể dừng lại.

Mái tóc dài của Lâm Thính xõa xuống người Đoạn Linh, hương tóc quẩn quanh hắn, giống như một tấm lưới mềm mại, từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy hắn, biến hắn thành vật sở hữu của nàng.

Đoạn Linh lại thấy vô cùng thích thú với điều này.

Càng về sau, Lâm Thính không nhịn được phải kêu dừng lại. Nếu không dừng, ngày mai nàng sẽ không thể ra ngoài gặp người, môi nàng chắc chắn sẽ sưng lên trông rất kỳ quái.

Cũng lúc này, Lâm Thính mới phát hiện eo Đoạn Linh đang bị che bởi tấm chăn mỏng thêu uyên ương, mà phía dưới nó, đã có một thứ lặng lẽ xuất hiện .

Nàng vừa nhìn là biết ngay đó là gì. Một nam tử hôn lâu như vậy thì việc có phản ứng là chuyện bình thường.

Lâm Thính vội vã dời tầm mắt, hai tay siết chặt tấm chăn mềm mại bên cạnh. Giọng nàng khẽ run: “Ngươi...”

Đoạn Linh đứng dậy, nghiêng người ghé sát má nàng. Hắn khẽ m*t, khẽ hôn, tựa như đang xoa dịu những cảm xúc khó gọi tên đang cuộn trào trong lòng. Lâm Thính cảm thấy trái tim mình như muốn ngừng đập, toàn bộ khuôn mặt nóng bừng, tê dại bởi nụ hôn kia.

Hắn dường như đoán được sự lo lắng của nàng nên không hôn môi nữa, những nụ hôn vụn vặt đáp xuống khắp khuôn mặt nàng, khi nhẹ nhàng, lúc lại đắm say. Chúng thân mật và triền miên, khiến trái tim nàng đập loạn xạ hơn cả những nụ hôn bình thường.

Thế nhưng, nàng lại không tìm được lý do để từ chối hắn.

Đoạn Linh hôn lên trán Lâm Thính, rồi xuống đôi mắt, lướt qua sống mũi, nán lại bên vành tai, sau đó quay trở lại đôi mắt. Khi môi hắn chạm vào đôi mắt, Lâm Thính tự động khép mi lại. Nàng không thể mở mắt để môi lưỡi hắn tiếp xúc trực tiếp với tròng mắt của mình.

Mặc dù nhắm mắt, Lâm Thính vẫn có thể cảm nhận rõ ràng môi lưỡi Đoạn Linh kề sát mí mắt. Đầu lưỡi hắn lướt qua, như muốn cách lớp da mỏng manh kia để nếm lấy tròng mắt bên trong, lực đạo khi mạnh khi nhẹ, tựa như muốn nuốt trọn.

Cảm giác bị l**m ở mắt thật quá kỳ lạ. Không khó chịu, ngược lại còn có chút thoải mái, nhưng vẫn hết sức khác thường. Mọi sự chú ý của Lâm Thính không tự chủ dồn cả vào đôi mắt. Cảm xúc trong lòng nàng cũng theo đó mà xao động, trỗi dậy. Nàng không kiềm được mà túm lấy mái tóc dài của hắn.

Đoạn Linh dường như chẳng thấy đau, càng m*t môi nàng, càng l**m lên đôi mắt nàng mạnh hơn. Hắn chỉ chịu rời đi khi nàng sắp không chịu nổi sự k*ch th*ch này.

Vầng trán hắn tựa lên vầng trán nàng, điều chỉnh lại hơi thở. Cằm hắn khẽ cọ vào nàng, môi mỏng lướt qua má nàng, không biết có được coi là hôn hay không.

Đầu óc Lâm Thính nóng ran, nàng rũ mi xuống, ánh mắt vô tình đảo qua phần hông của Đoạn Linh. Hình dáng phía dưới tấm chăn ngày càng rõ ràng. Điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết. Đôi mắt Lâm Thính như cảm nhận được độ ấm của nó, nóng đến đỏ cả lên.

Đoạn Linh lại hôn nàng, lần này không phải môi hay má, mà là cổ. Đây là nơi nhạy cảm của nàng, khiến Lâm Thính ngay lập tức không thốt nên lời. Môi và răng hắn không ngừng phả hơi nóng lên da thịt cổ nàng, l**m, cắn, cọ xát, m*t tạo thành từng vệt ửng hồng nhạt. Hắn không hề dùng lực, dường như sợ sẽ cắn nàng đến rỉ máu.

Luồng nhiệt ý đó men theo cổ nàng đi xuống, dần dần lướt qua vạt áo trong. Hiện tại là buổi tối, sau khi tắm rửa, người ta thường chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng. Nữ tử thì mặc thêm một chiếc yếm và váy mỏng bên trong. Vì vậy, lướt qua áo trong cũng đồng nghĩa với việc lướt qua phòng tuyến cuối cùng.

Đoạn Linh cắn lấy vạt áo, khẽ kéo.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 276


Lâm Thính dùng tay chống lại ngực hắn, thành thật nói: “Ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Có ... có thể để hôm khác không?” Cho dù có thích một người, cũng không thể nói tiếp nhận thân thể đối phương là tiếp nhận ngay. Nàng là người hiện đại, tư tưởng có phần cởi mở hơn người cổ đại, nhưng khi lần đầu đối diện với chuyện này, cho dù chỉ lấy hưởng thụ làm chính, vẫn ít nhiều sẽ có sự do dự.

Đoạn Linh dừng lại. Hắn gối đầu lên ngực Lâm Thính, lắng nghe nhịp tim của nàng. Hơi thở vẫn chưa khôi phục lại, chất giọng cũng khác hẳn ngày thường, trầm thấp và nhuốm màu d*c v*ng: “Hôm khác?”

Lâm Thính căng thẳng đến vã mồ hôi, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, hôm khác.”

“Được.” Hắn đáp ứng.

Đoạn Linh ngẩng đầu, hôn lên vệt mồ hôi trên má Lâm Thính, không để bản thân xấu xí chạm vào nàng.

“Vậy .... vậy chàng làm sao bây giờ?” Bắt hắn đi tắm nước lạnh vào đêm tân hôn thì quá đáng. Lâm Thính do dự một khắc, muốn dùng tay giúp Đoạn Linh. Nhưng vừa rồi khi hôn môi, tay nàng bị hắn nắm chặt đến mức giờ vẫn còn tê dại, dường như không cử động được.

Mắt Đoạn Linh khẽ lay động, ánh mắt hắn rơi xuống đôi chân nàng, nóng rực như một ngọn lửa, thiêu đốt đến nơi nàng nhìn qua.

Lâm Thính coi như là “đọc nhiều sách”, lập tức hiểu ý hắn: “Chàng muốn ta...” Lời tiếp theo có chút khó nói.

Hắn ngước mắt: “Nàng có bằng lòng không?”

Lâm Thính chần chừ. Nàng thấy đuôi mắt Đoạn Linh ửng hồng vì nhịn, mồ hôi lấm tấm nơi cằm. Đôi tay hắn siết chặt mép giường đến trắng bệch. Nàng không nói gì, chầm chậm đưa chân qua, lướt qua lớp chăn, tiến vào không gian ấm áp, nóng bỏng.

Tấm màn lụa đỏ khẽ buông xuống che đi đôi chân nàng và phần cơ thể đang nóng bỏng của hắn.

Đoạn Linh nắm lấy chân nàng.

Khi cây nến Long Phượng hoa chúc cháy gần tàn, Lâm Thính mệt mỏi đến mí mắt không mở nổi. Đoạn Linh cẩn thận lau sạch lòng bàn chân cho nàng, sau đó cùng nàng chìm vào giấc ngủ.

Lâm Thính ngủ đến gần giờ Thìn ngày hôm sau mới tỉnh, nhìn căn phòng tân hôn xa lạ mà sững sờ. Đây không phải phòng nàng, sao nàng lại ở đây?

Nàng vội vàng ngồi dậy.

À phải rồi, nàng đã thành thân. Lâm Thính ý thức được, rồi lại nằm xuống, cuộn mình trong chăn, lăn từ mép giường vào tận bên trong.

Đoạn Linh đâu? Nàng chợt nghĩ đến hắn.

Lâm Thính xoay người, quay mặt ra phía giường. Nàng bất chợt chạm phải ánh mắt Đoạn Linh. Hắn đã mặc y phục chỉnh tề, tay cầm chén trà, ngồi trên sập La Hán, một bên bàn chất chồng vài phần hồ sơ.

Ngày hôm nay, Đoạn Linh đã trở lại với vẻ điềm tĩnh như thường lệ. Nét mị hoặc trên mày mắt đã tan đi, không còn vẻ mất kiểm soát của đêm qua.

Lâm Thính lại ngồi thẳng dậy.

Lòng bàn chân nàng dường như vẫn còn chút ửng đỏ, sau đó, ngay lập tức, nàng vờ như vô tình, kéo vạt váy che đi đôi chân đang lộ ra.

Đoạn Linh đã nhìn thấy trước khi nàng kịp che lại. Chén trà trong tay hắn khẽ động, mặt nước trà gợn sóng. Một lát sau, hắn đặt chén xuống, không uống nữa: “Gọi người mang nước vào cho nàng rửa mặt nhé?”

Nàng hắng giọng, bước xuống từ sập, ra vẻ tự nhiên: “Gọi người vào đi.”

Ngày thứ hai sau khi thành thân, vợ chồng mới phải dậy sớm để thỉnh an trưởng bối. Mà giờ đã không còn sớm nữa, nàng đã thức dậy muộn. Đoạn Linh dậy sớm lại không đánh thức nàng.

Đoạn Linh gọi người vào.

Đám nha hoàn đã chờ sẵn ngoài phòng từ sớm, nghe thấy giọng hắn liền bưng nước vào. Đào Chu đi đầu, vừa vào cửa đã nhìn Lâm Thính từ đầu đến chân. Thấy thần sắc nàng bình thường, đứng cũng vững vàng, nàng mới yên lòng, bước nhanh đến hầu hạ Lâm Thính rửa mặt.

Lâm Thính ngáp mấy cái khi đang rửa mặt. Tối qua nàng ngủ sau nửa đêm, cho dù hôm nay dậy muộn vẫn thấy rất buồn ngủ.

Sau một khắc rửa mặt trang điểm, Lâm Thính lấy lại tinh thần bước ra ngoài.

Ngày hôm qua họ vừa đại hôn, trong phủ họ Đoạn vẫn còn treo đèn lồng và lụa đỏ, thảm đỏ trải khắp sân. Lâm Thính bước ra khỏi phòng là thấy ngay, trong lòng dấy lên một cảm giác vi diệu.

Nàng không bộc lộ ra, cùng Đoạn Linh đi đến sân của Phùng phu nhân để thỉnh an Phùng phu nhân và Đoạn phụ.

Phùng phu nhân không trách Lâm Thính đến thỉnh an muộn. Bà uống trà nàng dâng, còn tặng nàng một phần lễ. Sau đó, bà giữ hai người lại dùng điểm tâm sáng.

Họ đến chưa lâu, Đoạn Hinh Ninh cũng đến, vừa thấy nàng liền quấn lấy: “Nhạc Duẫn.” Trong lòng Đoạn Hinh Ninh, bất kể Lâm Thính thành thân với ai, vẫn mãi là bằng hữu thân thiết nhất của nàng ấy.

Phùng phu nhân thấy các nàng thân thiết, cũng vui vẻ, cười nói: “Hai đứa dùng bữa đi.”

Nàng nghe lời, cùng họ vào bàn.

Bữa sáng là cháo dưỡng dạ dày, Phùng phu nhân sai nha hoàn múc cho bọn họ một bát cháo hầm đến thơm mềm.

Hàng mi dài của Đoạn Linh rũ xuống, nhìn bát cháo này. Hắn lại nghĩ đến đêm qua, đôi chân Lâm Thính đạp lên cơ thể đang nóng bỏng của hắn. Một khắc sau, hắn mất kiểm soát. Cơ thể hắn bị nàng dẫm ướt, nước từ kẽ ngón chân nàng nhỏ xuống, làm ướt cả chiếc váy đỏ.

Khi đó Lâm Thính như bị bỏng, chân lộn xộn, lại dẫm lên hắn mấy lần. Hắn lại chẳng thấy đau, còn phát hiện cơ thể lại có dấu hiệu cương lên, liền để nàng tùy ý ... dẫm thêm mấy cái nữa.

Nghĩ đến đây, Đoạn Linh nhìn sang nàng.

Lâm Thính cũng đang nhìn bát cháo trắng trước mặt, hơi thất thần, không biết đang nghĩ gì.

Thật ra Lâm Thính cũng đang hồi tưởng lại đêm qua. Nàng dẫm lên hắn, hắn liền như vậy mà mất kiểm soát dưới lòng bàn chân nàng. Không chỉ một lần, mà là mấy lần. Số lần nhiều đến mức nàng kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ hắn có phải đã dùng thuốc hay không. Nhưng ngay khi Lâm Thính nảy sinh nghi ngờ đó, Đoạn Linh dừng lại, dập tắt mọi suy đoán của nàng.

Lâm Thính không dám nghĩ tiếp.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 277


Sau nửa canh giờ, dùng xong bữa sáng, Phùng phu nhân muốn đi Phật đường niệm kinh, không giữ họ lại nữa. Nàng cùng Đoạn Linh trở về phòng. Hắn có ba ngày “nghỉ kết hôn”, hôm nay không cần đi đến Bắc Trấn Phủ Tư.

Trở lại phòng, Lâm Thính không có việc gì làm, bèn ngồi lên sập La Hán ăn điểm tâm uống trà. Nhưng sau chuyện tối qua, nàng đơn độc ở chung với Đoạn Linh, đầu óc lại không ngừng hiện lên những hình ảnh kia. Vừa lơ đễnh, nàng làm đổ chén trà, váy áo ướt sũng.

Váy áo mùa hè rất mỏng, một chén trà đủ để làm ướt đến tận yếm bên trong.

Đoạn Linh đang ngồi ở bàn sách đứng dậy.

“Váy nàng ướt...”

“Ta thay là được, chàng ngồi đi, không cần bận tâm ta.” Nàng chợt có một ý tưởng, chạy đến tủ quần áo lấy một bộ váy mới, trước mặt Đoạn Linh bước vào giường. Nàng buông rèm xuống để che khuất, bề ngoài thì thay váy ướt, thật ra là cởi hết, nằm trần trên giường.

Rất tốt, thay quần áo chắc chắn phải cởi hết. Đoạn Linh biết nàng đang ở trên giường và sẽ c** đ* để thay. Điều kiện đã thỏa mãn, giờ chỉ cần kéo dài đủ một khắc.

Nhưng mà, thay một cái váy lại cần một khắc sao? Chắc là hơi lâu. Mặc kệ, dù sao Đoạn Linh cũng sẽ không chê nàng chậm mà giục nàng.

Lâm Thính nằm đó, đếm thời gian.

Tấm rèm lại bị Đoạn Linh vén lên: “Yếm của nàng rơi rồi, ngươi đang mặc gì vậy?”

Chiếc yếm mới nằm trên tay hắn.

Khi tấm rèm được vén lên, Lâm Thính sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại phản ứng.

Có lẽ do nàng lên giường quá nhanh, chiếc yếm đặt dưới váy đã rơi xuống mép sập. Vì tấm rèm buông xuống che khuất tầm mắt, nàng không kịp phát hiện. Còn Đoạn Linh ở bên ngoài sập thì có thể thấy.

Da đầu Lâm Thính tê dại.

Khi nàng làm ướt váy bằng chén trà, hắn cũng ở đó, biết rằng nàng đã ướt đến tận bên trong. Nếu yếm cũng bị ướt, đương nhiên không thể mặc lại, phải thay cái mới.

Vì thế, Đoạn Linh vừa nhìn thấy chiếc yếm sạch sẽ rơi ở ngoài sập, liền nhặt lên. Không cần hỏi cũng biết là cái nàng mới lấy để thay. Họ đã thành thân, đương nhiên không cần gọi nha hoàn vào đưa quần áo, làm chuyện thừa thãi. Hắn trực tiếp vén rèm đưa yếm cho nàng, điều này hoàn toàn hợp lý...

Nghĩ vậy, Lâm Thính ngước mắt, nhìn về phía bàn tay đang cầm chiếc yếm.

Tay Đoạn Linh trắng như ngọc, chiếc yếm lại đỏ rực. Hai màu trắng và đỏ tạo ra sự đối lập mạnh mẽ, khiến nàng vừa nhìn qua đã không thể dời mắt.

Mấy sợi dây thêu màu đỏ của chiếc yếm rủ xuống giữa các ngón tay Đoạn Linh. Đầu ngón tay hắn đang chạm vào hình thêu mẫu đơn đỏ trên yếm. Thật trùng hợp, vị trí ấy thường áp sát vào ngực nàng.

Lâm Thính híp mắt lại.

Điểm mấu chốt là, yếm phải mặc trước, nhưng nàng lại không hề nhận ra chiếc yếm mới không có ở đó, chứng tỏ sau khi vào giường nàng vẫn chưa thay váy.

Thay đồ chậm thì miễn cưỡng có thể giải thích, hắn sẽ không truy cứu. Nhưng cởi hết nằm trên sập, lại không có động tác tiếp theo là có ý gì?

Nói là đột nhiên muốn ngủ, có thói quen ngủ trần nên mới không thay váy áo trước, rồi ngủ tiếp? Không được không được, nếu thế thì mỗi đêm nàng đều phải cởi hết để ngủ, chẳng phải là tự rước họa vào thân sao?

Lâm Thính kéo cao tấm chăn đang che th*n th* tr*n tr** của mình. Bây giờ vẫn còn lâu mới đến một khắc.

Đoạn Linh liếc nhìn chiếc váy và yếm ướt của nàng ở đuôi sập.

Bàn tay cầm yếm của hắn khẽ run lên, hắn v**t v* bông mẫu đơn thêu trên đó, rồi lại nhìn tấm chăn trên người Lâm Thính. Rõ ràng, giờ phút này nàng không mặc váy áo, mà là hoàn toàn tr*n tr**.

Lâm Thính lấy lại tinh thần: “Thì ra yếm rơi ra ngoài, ta cứ mãi không tìm thấy.”

Bàn tay Đoạn Linh vén rèm vẫn chưa buông xuống: “Nếu nàng không tìm thấy, sao không bảo ta giúp nàng tìm, hoặc giúp nàng đi lấy cái mới trong tủ?”

Nàng cười gượng gạo: “Ta cứ nghĩ nó rơi trong chăn, muốn tự mình tìm trước... cũng ngại nhờ chàng đi tìm yếm giúp ta.”

Hắn liếc nhìn tấm chăn đang che thân thể Lâm Thính. Bàn tay chạm vào bông mẫu đơn đỏ trên yếm không tự chủ tăng thêm lực: “Nàng nghĩ nó rơi trong chăn, sau đó chui vào trong để tìm sao?”

Lâm Thính cảm nhận được ánh mắt của Đoạn Linh. Nàng có cảm giác hắn có thể xuyên thấu tấm chăn để nhìn thấy cơ thể mình. Nàng hơi cứng đờ, nhưng vẫn liều lĩnh: “Phải, không được sao?”

Đoạn Linh khẽ cười, không truy cứu thêm. Hắn đưa chiếc yếm về phía trước: “Được chứ.”

Lâm Thính vốn định để Đoạn Linh đặt yếm lên giường, nhưng thấy hắn đã đưa tận tay thì không tiện nói vậy. Nàng chỉ có thể thò bàn tay đang giấu dưới chăn ra để nhận lấy: “Đa tạ.”

Tấm chăn cũng có màu đỏ. Một vệt trắng từ bên trong nhanh chóng thò ra, rồi lại biến mất. Lòng bàn tay Đoạn Linh trống rỗng, chiếc yếm đỏ đã bị nàng lấy đi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 278


Sau khi bắt được chiếc yếm, Lâm Thính liếc nhìn Đoạn Linh qua khóe mắt. Hắn vẫn đứng đó, chưa rời đi.

“Chàng muốn xem ta thay y phục sao?” nàng hỏi, giọng mang theo chút trêu chọc.

“Ta đi thư phòng giải quyết vài việc, nàng cứ thong thả thay.” Vừa dứt lời, Đoạn Linh xoay người rời khỏi giường, buông tấm màn che xuống. Bước chân hắn có phần vội vã, nhưng là một người luyện võ, hắn đã cố gắng để nàng không nghe ra điều gì bất thường.

Lâm Thính suýt nữa hất tung tấm chăn đuổi theo, nhưng giữa đường chợt nhớ ra mình vẫn còn tr*n tr**. Nàng đành gắng sức kìm lại, vội vàng gọi với theo: “Chàng chờ ta thay xong, ta cùng chàng đến thư phòng được không?” Thời gian vẫn chưa đủ, hắn cần ở lại thêm một khắc.

Đoạn Linh kìm nén cơn khát đang cuộn trào trong lòng: “Nàng muốn cùng ta đi thư phòng?”

“Đúng vậy.”

Hắn vẫn bước ra ngoài, tay kéo cánh cửa phòng. “Nàng thay xong rồi đến thư phòng tìm ta là được.”

Lâm Thính nắm chặt chiếc yếm, không biết nên mặc đồ rồi đuổi theo hay tiếp tục tr*n tr**ng nằm trên giường. Nhưng nếu Đoạn Linh đã đi, kế hoạch của nàng cũng sẽ thất bại. “Chàng vội đến thế sao? Thật không thể đợi ta một chút à? Ta sẽ thay nhanh thôi.” Chỉ cần thêm nửa khắc nữa thôi mà.

Đoạn Linh không mềm lòng: “Ta sẽ đợi nàng ở thư phòng.” Nói rồi, hắn bước ra ngoài.

Lâm Thính thậm chí còn không có cơ hội để nói thêm.

Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Lâm Thính đành chấp nhận số phận, mặc chiếc yếm đã bị Đoạn Linh chạm qua, rồi khoác lên váy áo. Nàng vén màn giường bước ra ngoài. Hắn rốt cuộc đã đi thư phòng để làm gì, gấp gáp đến mức không thể đợi nàng thêm một chút? Lâm Thính ngửa mặt thở dài, chỉ còn một bước nữa là thành công, vậy mà cuối cùng vẫn thất bại. Thôi thì, thất bại là mẹ thành công, lần sau nhất định sẽ được.

Lâm Thính ngồi trong phòng một lúc lâu. Nàng không lập tức đi tìm Đoạn Linh. Việc hắn không chịu đợi nàng đã chứng tỏ chuyện ở thư phòng rất gấp gáp. Nàng đâu cần phải đi quấy rầy, cứ đợi hắn xử lý xong rồi đi cũng chưa muộn.

Nhưng một mình đợi thật nhàm chán, Lâm Thính gọi Đào Chu vào chơi cờ. Loáng một cái đã qua ba canh giờ, tạm thời quên đi mọi muộn phiền.

Một lát sau, Đào Chu muốn nói lại thôi. Vẻ mặt đầy lo lắng của nàng đâu thể thoát khỏi đôi mắt Lâm Thính: “Có chuyện gì thì cứ nói đi, sao cứ ấp a ấp úng thế? Ngươi sợ ta trách tội ư?”

“Thất cô nương, ngài và Đoạn đại nhân... cô gia có phải đã giận nhau không?” Đào Chu hỏi.

Lâm Thính tay trái lấy một quân cờ đen từ hộp, đặt lên bàn cờ, tay phải cầm một miếng bánh đậu xanh bỏ vào miệng. “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và hắn giận nhau? Không có đâu.”

Đào Chu nhón một quân cờ trắng: “Nếu hai người không giận nhau, sao lại không ở cùng một chỗ? Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thành thân, lý ra phải kề cận nhau cả ngày chứ.” Đằng này, nàng ở trong phòng, còn Đoạn Linh lại đi thư phòng.

Khóe miệng Lâm Thính giật giật, nàng bất lực nói: “Ai nói với ngươi là ngày đầu sau thành thân phải kề cận cả ngày? Nghe thôi đã thấy ngán rồi.”

Chỉ là thành thân thôi, hai người đâu phải dính chặt vào nhau như anh em sinh đôi.

Nàng đẩy bàn cờ sang một bên, đứng dậy: “Thôi được rồi, ta đi tìm chàng.” Giờ này, chắc Đoạn Linh cũng đã xử lý xong công việc.

Lâm Thính đi đến thư phòng của Đoạn Linh. Nàng đã biết đường, không cần nha hoàn dẫn lối. Nào ngờ, vừa đến nơi thì Đoạn Linh cũng bước ra. Có lẽ vì thời tiết nóng bức, mặt hắn hơi ửng đỏ.

Câu đầu tiên Đoạn Linh nói khi nhìn thấy nàng là: “Nàng thay một bộ váy áo mà mất ba canh giờ sao?”

Nàng giải thích: “Ta thấy chàng có việc gấp, sợ làm phiền nên mới đợi đến giờ mới đến. Chàng xong việc rồi à?”

“Xong rồi.”

Lâm Thính chỉ vào bên trong thư phòng: “Ta có thể vào chọn mấy quyển sách để đọc không?” Đọc sách là một cách hay để g.i.ế.c thời gian.

Đoạn Linh đóng cửa lại, bước xuống bậc thềm, nghiêng đầu nhìn nàng. Thấy vài sợi tóc con rủ xuống má nàng, hắn không tự chủ muốn giúp nàng chỉnh lại. Tay hắn giơ lên giữa không trung, chợt nhớ ra ngón tay mình cách đây không lâu vừa nắm lấy thứ gì đó, lại còn chạm phải một thứ dơ bẩn, hắn khựng lại. Nhưng rốt cuộc, lý trí đứng trước nàng cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi, tay hắn vẫn chạm vào mái tóc nàng. Sợi tóc con được hắn nhẹ nhàng vén lên, lại chậm rãi cài vào sau tai Lâm Thính. Lòng bàn tay hắn lướt nhẹ qua làn da nàng.

Lâm Thính không tránh, hay nói đúng hơn là nàng đã có thói quen đối với sự đụng chạm của hắn.

Bàn tay Đoạn Linh đã được rửa sạch vài lần vẫn còn thoang thoảng một mùi hương nhàn nhạt. Lâm Thính ngửi thấy, muốn quay đầu lại nhìn, nhưng một câu nói của chàng đã dời sự chú ý của nàng đi: “Đợi tối về phủ rồi vào thư phòng chọn sau nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 279


Lâm Thính nghe thấy từ khóa: “Tối về phủ rồi chọn? Chàng muốn cùng ta ra ngoài sao?”

“Nàng không muốn ư?”

Lâm Thính quá muốn rồi, ở trong phủ nhàm chán cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, chi bằng ra ngoài đi lung tung một chút: “Muốn chứ! Khi nào, đi đâu?”

Đoạn Linh: “Bây giờ. Nàng muốn đi đâu?”

Vừa nghe đến đi chơi, Lâm Thính liền hăng hái: “Nghe nói trong kinh thành mới mở một tửu lầu tên Linh Lung Các. Nơi đó cả ngày lẫn đêm đều có biểu diễn, chàng có muốn đi xem không?”

“Theo ý nàng.”

Lâm Thính đến Linh Lung Các mới phát hiện nó mở đối diện với Nam Sơn Các. Hai tửu lầu nằm hai bên đường, dường như có ý định cạnh tranh.

Nhưng Linh Lung Các đúng là có vốn để cạnh tranh với Nam Sơn Các. Nó không chỉ cao hơn một trượng, mà còn được trang trí lộng lẫy và tráng lệ hơn nhiều. Bảng hiệu phía trước cửa ánh lên màu vàng kim rực rỡ, nhìn như thể được đúc bằng vàng thật.

Những chữ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Các tửu lầu khác thích treo đèn lồng đỏ trước cửa, nhưng Linh Lung Các lại không thế. Đèn lồng ở đây đủ màu sắc, phần đuôi mỗi cái đều buộc một dải lụa khách nhân viết lời cầu phúc. Nhìn những dải lụa này, nơi đây không giống tửu lầu, mà giống một tòa lầu cầu phúc hơn.

Bên ngoài lầu treo đầy lụa đủ màu. Trên mái hiên là vài vũ công người Hồ, các nàng nương theo gió mà múa. Dưới chân là ngói lưu ly, tay kéo sợi dây mảnh làm những dải lụa phác họa thành một bức tranh tuyệt đẹp. Những người qua đường không cần tốn một xu, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy điệu múa uyển chuyển của các nàng. Cứ thế, họ vô tình nhớ kỹ nơi này.

Ngay cả Lâm Thính cũng đứng nhìn một lúc lâu ở bên ngoài Linh Lung Các rồi mới cùng Đoạn Linh bước vào.

Bên trong lầu có non bộ và dòng suối róc rách ngay lối vào, nghe rất dễ chịu. Ở giữa còn có một cây đại thụ cao bằng ba tầng lầu. Nàng không biết chủ nhân Linh Lung Các đã tìm ai để di chuyển và trồng một cây to lớn như vậy vào đây.

Lâm Thính đi vòng quanh cây đại thụ một vòng. Nàng thầm nghĩ, Linh Lung Các mới mở này quả nhiên là một nơi rất tốt, tin rằng nó sẽ sớm vượt qua Nam Sơn Các, trở thành tửu lầu được yêu thích nhất kinh thành.

Đoạn Linh: “Chúng ta lên lầu thôi.”

Đại sảnh lầu một đông người, lối đi cũng có vẻ chật chội. Chàng muốn một gian nhã phòng. Nhã phòng ở trên lầu, vừa yên tĩnh lại không chật hẹp.

Lâm Thính nghe vậy, đi về phía cầu thang.

Tiểu nhị dẫn họ đến nhã phòng, thấy họ có dáng vẻ xuất sắc, y phục bất phàm, liền nhiệt tình nói: “Hai vị khách quan là lần đầu đến Linh Lung Các phải không?”

Nàng ngửi thấy mùi rượu trong không khí, có chút muốn uống: “Đúng vậy.”

Tiểu nhị lập tức giới thiệu những món ăn ngon và rượu quý của Linh Lung Các. Lâm Thính là người sành ăn, nghe hắn nhắc đến đồ ăn, liền nghiêm túc lắng nghe.

Lên đến lầu ba, Đoạn Linh đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng về phía trước. Nàng cũng nhìn theo và phát hiện nam tử vừa vào nhã phòng kia rất giống Thái tử. Hắn không mặc y phục của Thái tử, chỉ ăn mặc như một công tử bình thường, có lẽ là muốn che giấu thân phận.

Nhưng Lâm Thính vẫn không thể chắc chắn, nàng nghiêng đầu hỏi Đoạn Linh: “Hắn là...”

Đoạn Linh “Ừ” một tiếng, không bận tâm.

Tiểu nhị nghe không hiểu ẩn ý của họ, cũng không bận tâm đến chuyện riêng tư của khách, chỉ đưa họ đến nhã phòng: “Hai vị khách quan, đã đến nơi rồi.”

Nhã phòng của họ đối diện với nhã phòng của Thái tử. Thấy Đoạn Linh không để tâm, nàng bước vào.

Tiểu nhị ra ngoài, trước khi đi còn không quen kéo cửa lại. Lâm Thính nghe tiếng cửa đóng, theo bản năng nhìn ra ngoài một cái, không ngờ lại thấy một bóng người quen thuộc - Kim An Tại.

Hắn đang hóa trang thành tiểu nhị, bưng một mâm đồ ăn đầy ắp. Hắn đi ngang qua nhã phòng của Thái tử rồi đi vào nhã phòng bên cạnh để dâng thức ăn.

Tên Kim An Tại này không phải định ám sát Thái tử ngay hôm nay đấy chứ? Nàng đứng phắt dậy.

“Sao thế?” Đoạn Linh lúc này đang quay lưng lại phía cửa nhã phòng, không nhìn thấy Kim An Tại ở bên ngoài. Khi chàng quay người lại, tiểu nhị đã đóng cửa, mà Linh Lung Các là tửu lầu, xung quanh tràn ngập mùi rượu nồng nàn, dễ dàng che đi mọi mùi hương lạ.

Lâm Thính sợ chàng sinh nghi, liền nhón một chân ra: “Chân ta bị vọp bẻ một chút, đứng lên thì không sao.” Nàng lại dùng đến cớ cũ.

Hắn nhìn chân nàng: “Thật ư?”

Lâm Thính ngồi xuống, rót cho Đoạn Linh một ly rượu. Rượu ở Linh Lung Các cũng có thể thu được thuế lộ bạch, hương vị thuần hậu hơn cả Nam Sơn Các: “Ta lừa chàng làm gì, chân ta thường xuyên bị vọp bẻ, ta quen rồi.”

Đoạn Linh cầm ly rượu nàng vừa rót: “Vậy phải tìm một vị đại phu xem sao.”

“Hôm nào đi vậy.”

Hắn từ từ nhấp mấy ngụm rượu, nở một nụ cười nhẹ nhàng, hai mắt cong lên, trông rất ôn hòa: “Nàng có vẻ thích nói ‘hôm nào’.”

Chuyện tối qua bỗng trở lại trong đầu Lâm Thính. Khi đuôi mắt chàng ửng đỏ, hơi thở dồn dập, cơ thể trở nên căng cứng, nàng lại vội vã dừng lại, nói rằng mình chưa chuẩn bị sẵn sàng, hẹn hắn “hôm nào”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back