Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 250


Lâm Thính nhanh chóng gom lại thông tin, rút ra ba điểm quan trọng.
Thứ nhất, nhiệm vụ hiện tại chính là: “Cởi hết, nằm lên giường Đoạn Linh.”
Thứ hai, sau nhiệm vụ này vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng để hoàn thành vòng thứ nhất.
Thứ ba, chỉ khi hoàn thành vòng thứ nhất và sử dụng gói đại lễ thứ hai, hệ thống mới hoàn toàn dừng can thiệp vào hành vi của nàng — đồng nghĩa với việc cắt đứt toàn bộ quyền hạn của nó.

Chậm đã… Cởi hết, nằm lên giường Đoạn Linh !?

Đôi đũa tre đang gắp thức ăn trên tay Lâm Thính bỗng rơi xuống bàn.

Trong nguyên tác, sau khi cầu hôn Đoạn Linh không thành trước mặt mọi người, "Lâm Thính" đã không từ bỏ ý định trở thành thê tử của hắn. Với bộ não khác người của mình, nàng ta thề sẽ khiến Đoạn Hinh Ninh không được yên ổn, làm cho Hạ Tử Mặc phải hối hận vì đã đính ước, đồng thời trả thù Đoạn Linh—người luôn cản đường và phá hoại kế hoạch của nàng ta.

Vì thế, "Lâm Thính" đã lợi dụng Đoạn Hinh Ninh để vào Đoạn phủ, sau đó lừa Đoạn Hinh Ninh , tìm cơ hội cởi bỏ xiêm y, nằm lên giường của Đoạn Linh. Nàng ta định vu oan cho hắn đã làm ra chuyện xấu, buộc hắn phải cưới mình.

Thế nhưng, dĩ nhiên, nàng ta lại thất bại.

Trong lúc Đoạn Linh và "Lâm Thính" giằng co suốt một khắc, trước khi người trong Đoạn gia đến, hắn đã trực tiếp dùng thuốc mê làm nàng ta hôn mê, rồi lặng lẽ đưa về Lâm gia. Kể từ đó, nàng ta vĩnh viễn không thể bước chân vào Đoạn phủ thêm lần nào nữa.

Lâm Thính theo bản năng nhìn xuống váy áo trên người, lập tức cảm thấy những món ăn trước mặt trở nên vô vị.

Đoạn Linh liếc nhìn Lâm Thính đang ngẩn người. Hắn cúi xuống nhặt đôi đũa tre rơi trên đất, sau đó ra hiệu cho Cẩm Y Vệ ở ngoài cửa mang một đôi đũa mới tới, đặt vào tầm tay nàng. “Hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao?”

Lâm Thính không dám nhìn thẳng vào Đoạn Linh, sợ ánh mắt sẽ để lộ cảm xúc hỗn loạn của mình, nàng vùi đầu vào bát cơm. “Không phải.”

Đoạn Linh chăm chú nhìn đôi vành tai từng bị hắn m*n tr*n, giờ đây đã ửng đỏ. Cả cổ và sườn mặt nàng cũng dần dần nhuốm một màu hồng nhạt. “Mặt ngươi còn đỏ hơn hôm qua. Không khỏe sao? Có cần ta lại tìm đại phu đến khám một lần nữa không?”

Không cần Đoạn Linh nói, Lâm Thính cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên. Không phải vì cảm phong nhiệt, mà là vì nhiệm vụ hệ thống vừa giao. Nàng lại lấy cớ trời quá nóng để che giấu. “Ta không sao, chỉ là trời nóng thôi.”

Lâm Thính lo lắng Đoạn Linh sẽ nhận ra sự bất thường của mình, vội vàng lái sang chuyện khác: “Chỉ có Hoàng hậu muốn gặp ta thôi, không liên quan đến Hoàng thượng phải không?”

Đoạn Linh “Ừ” một tiếng. “Đúng vậy, không liên quan đến Hoàng thượng, chỉ có Hoàng hậu muốn gặp ngươi.”

Lâm Thính không có thiện cảm gì với vị Hoàng đế đương triều, bởi hắn đã dung túng cho Lương Vương làm càn. Nhưng nàng lại có chút tò mò về Hoàng hậu, chỉ vì nàng ấy đã đề nghị Hoàng đế ban bố luật pháp cho phép nữ tử được lập nữ hộ.

Thế nhưng, Hoàng hậu rất hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người. Nghe đồn nàng ốm yếu, những năm gần đây bệnh tình càng thêm nguy kịch, cả ngày nằm liệt trên giường. Gia Đức Đế rất sủng ái Hoàng hậu, đã tìm khắp nơi danh y để chữa bệnh cho nàng, nhưng không ai có thể trị khỏi.

Trước đây, Lâm Thính rất thích la cà khắp các ngõ hẻm để nghe những chuyện tầm phào của bá tánh. Có người nói Gia Đức Đế sủng ái Hoàng hậu như vậy là vì hắn có chân tình, hiếm có một đế vương lại nặng tình như thế. Cũng có người đồn rằng, đó là bởi vì nàng có “tài trị quốc”.

Khi Gia Đức Đế chưa lên ngôi, Hoàng hậu đã luôn kề bên. Nàng không chỉ là thê tử mà còn là quân sư đã cùng hắn lập nên bao kế sách. Hắn có thể lập nên Đại Yến, trở thành vị khai quốc Hoàng đế, công lao của Hoàng hậu không thể không kể đến.

Bá tánh cảm thấy Hoàng hậu không có phúc khí, cực khổ phò tá Gia Đức Đế gây dựng giang sơn, lại lâm bệnh nặng sau khi Đại Yến thành lập không lâu, gần như chưa từng hưởng một ngày sung sướng. Nàng cũng không có con nối dõi.

May mắn thay Gia Đức Đế không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa. Cho dù Hoàng hậu bị bệnh nhiều năm, hắn vẫn đối xử với nàng như thuở ban đầu, tìm mọi cách chữa trị cho nàng. Dù không có tác dụng, nhưng như vậy cũng đủ để chứng minh hắn vẫn rất quan tâm đến Hoàng hậu.

Bởi vậy, hễ nhắc đến vị Hoàng hậu này, bá tánh không khỏi tiếc hận. Gia Đức Đế cũng không cấm dân gian bàn tán chuyện này, chỉ cần không chửi bới Hoàng hậu là được. Vì lẽ đó, danh tiếng tốt đẹp của Hoàng hậu ngày càng được truyền đi rộng rãi.

Lâm Thính cũng đã nghe loáng thoáng về chuyện này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 251


Khi trận ôn dịch bùng phát, bệnh tình của Hoàng hậu trở nên trầm trọng, hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền. Không phải vì ôn dịch, mà là những căn bệnh lâu năm bỗng bộc phát dữ dội. Gia Đức Đế thấy các thái y trong cung đều vô dụng, bèn ra lệnh chiêu mộ thần y từ khắp nơi trong dân gian.

Vì trận thế quá lớn, nên dù Lâm Thính ở trong Lâm gia sau khi ôn dịch bùng phát, không đi đâu cả, không thể la cà các ngõ hẻm nghe chuyện tầm phào của bá tánh, nàng vẫn nghe nói về việc này.

Giờ đây Hoàng hậu muốn gặp nàng, nghĩa là cuối cùng nàng ấy cũng đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.

Mới tỉnh dậy đã lo lắng chuyện ôn dịch, quả đúng là một vị mẫu nghi thiên hạ. Quan trọng nhất là, nàng ấy thật sự đã tìm được thuốc chữa dứt điểm ôn dịch. Phải biết rằng triều đình đã bắt tay vào tìm thuốc từ khi dịch bệnh mới bắt đầu, nhưng đều không có kết quả.

Nếu Hoàng hậu đúng như những gì dân gian đồn thổi, nàng ấy hẳn sẽ không làm khó nàng. Có lẽ chỉ muốn hỏi về chuyện rễ chàm thôi. Lâm Thính ăn nhanh bữa cơm, xách túi đi theo Đoạn Linh vào cung.

Nàng cần tranh thủ đi sớm về sớm, Lý thị và Đào Chu vẫn đang chờ nàng ở nhà.

Một canh giờ sau, Lâm Thính bước vào hậu cung. Nhưng vì Đoạn Linh không thể tùy tiện ra vào nơi này, hắn ở lại ngoài cung, nàng một mình đi theo nội thị vào trong, không mang theo khăn che mặt. Nàng đã tìm thấy thuốc trị ôn dịch, nếu còn che mặt đi gặp Hoàng hậu thì không hợp lễ nghi.

Nội thị đối với Lâm Thính rất cung kính, hỏi gì đáp nấy, nhanh chóng dẫn nàng đến trước tẩm cung của Hoàng hậu. Sau khi cung nữ vào thông báo, nội thị lại dẫn Lâm Thính vào bên trong tẩm cung. Vừa mới bước qua cánh cửa lớn, nàng đã ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm.

Lâm Thính khẽ ngước mắt nhìn quanh. Bây giờ là ban ngày, nhưng tẩm cung lại tối tăm. Dù bên trong thắp không ít nến, nhưng ánh sáng mờ nhạt, tạo cho người ta cảm giác “dầu cạn đèn tắt”.

Nàng bước sâu vào trong. Vài cung nữ đi ra, một người bưng chén thuốc rỗng, một người cầm bộ xiêm y dính máu. Vẻ mặt các nàng đều đau buồn, vừa là vì bệnh tình của Hoàng hậu, vừa là vì tương lai của chính mình. Hoàng hậu một khi qua đời, các nàng biết đi đâu về đâu? Sẽ không có nơi nào tốt hơn nơi này.

Các cung nữ biết Hoàng hậu hôm nay muốn gặp ai. Thấy Lâm Thính, các nàng vội vàng thu lại vẻ bi thương, cúi người hành lễ với nàng. “Thất cô nương.”

Hoàng hậu thường chỉ gặp Hoàng thượng, ngay cả phi tần hậu cung cũng không gặp, lại càng không bao giờ gặp người ngoài cung. Việc chủ động triệu kiến một người ngoài cung là lần đầu tiên, các nàng không khỏi tò mò về vị Thất cô nương này, lén nhìn nàng vài lần.

Thiếu nữ đi phía sau nội thị có khuôn mặt thực diễm lệ. Nàng không thoa son điểm phấn, gương mặt trắng hồng, đôi môi cũng có màu hồng nhạt, sống mũi cao thẳng. Bộ váy dài màu vàng nhạt trên người nàng sáng rỡ, giống như một tia nắng xông vào tẩm cung u tối. Thu hút nhất chính là đôi mắt kia, phảng phất biết nói, khi nhìn qua một cách hờ hững, lại khiến người ta cảm giác như trong mắt nàng chỉ có mình người đó, không hề có chút dối trá nào.

Các cung nữ không dám nhìn nhiều. Lâm Thính cũng gật đầu với các nàng, tiếp tục theo nội thị trẻ tuổi đi vào.

Nàng phát hiện tẩm cung của Hoàng hậu không có nhiều vật trang trí xa hoa. Ngoài những xà nhà bằng gỗ tử đàn và sàn gạch vàng vốn có, các giá đỡ hai bên lối đi đều trống rỗng. Dù có bày đồ vật, thì cũng chỉ là những món đồ nhỏ không mấy bắt mắt.

Càng đi vào, mùi thuốc đắng càng nồng hơn. Tuy trong tẩm cung có đốt lư hương, nhưng mùi hương không thể lấn át được mùi thuốc đã tích tụ lâu ngày. Lại thêm việc Hoàng hậu lâm bệnh không thể bị gió lùa, chỉ thỉnh thoảng mở hai cửa sổ để thông gió, còn lại đều đóng kín, khiến mùi thuốc càng thêm đậm đặc, vương vấn khắp mọi ngóc ngách.

Lâm Thính nhìn về phía những ô cửa sổ.

Trước mỗi ô cửa sổ đều treo một chuỗi chuông gió nhỏ. Nhưng vì không có gió lùa vào nên cũng không phát ra tiếng vang nào.

Nội thị thấy nàng nhìn chằm chằm vào chuông gió, vừa đi vừa tận tình giải thích: “Đây là chuông gió mà Hoàng hậu nương nương đã tự tay làm từ nhiều năm trước.”

Lâm Thính hiểu ra. Thì ra là Hoàng hậu tự tay làm, khó trách có mấy cái đã sứt mẻ mà cung nữ cũng không dám thay.

Họ lướt qua một tấm màn sa rủ, đi đến trước mặt Hoàng hậu đang nằm trên chiếc sập mỹ nhân.

Nội thị hành lễ rồi lui xuống.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 252


Lâm Thính không nhìn đông nhìn tây, cúi đầu hành lễ: “Thần nữ Lâm Thính, xin kính chào Hoàng hậu nương nương.”

“Mau bình thân.” Hoàng hậu lấy khăn che miệng ho khan vài tiếng. Sau khi hơi thở ổn định lại, nàng nhận lấy chén trà từ tay cung nữ, uống một ngụm rồi ngước mắt nhìn nàng. “Nghe Đoạn chỉ huy thiêm sự nói, người đề xuất dùng rễ chàm để tạm thời ngăn chặn ôn dịch là ngươi ư?”

Lâm Thính đứng dậy, trả lời: “Tâu Hoàng hậu nương nương, đúng là thần nữ.”

Hoàng hậu lại ho khan vài tiếng, gắng gượng ngồi dậy. Nàng yếu ớt hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra cách dùng rễ chàm để tạm thời ngăn chặn ôn dịch như thế nào?”

Lâm Thính dùng lý do đã từng ứng phó với Đoạn Linh để trả lời Hoàng hậu: “Thần nữ ngẫu nhiên thấy trong một quyển tạp thư có nói về một chứng bệnh tương tự. Trên đó có ghi rễ chàm có thể tạm thời ngăn chặn, nên đã nói lại cho Đoạn đại nhân.”

Hoàng hậu xoa huyệt thái dương, hỏi một câu hỏi y hệt Đoạn Linh: “Quyển sách nào?”

“Thần nữ không nhớ rõ.” Dù là ai hỏi, Lâm Thính cũng sẽ chỉ có một câu trả lời này. “Hoàng hậu nương nương muốn tìm quyển sách đó để xem sao? Nhưng người không phải đã tìm được thuốc chữa tận gốc ôn dịch rồi ư?”

Nếu đã tìm được thuốc chữa tận gốc, tại sao còn phải quan tâm đến rễ chàm chỉ có thể tạm thời ngăn chặn ôn dịch? Lâm Thính không thể hiểu được ý đồ của Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn Lâm Thính đang cúi đầu, lặng im một lát, rồi lại uống thêm mấy ngụm trà. Nàng từ tốn nói: “Đúng vậy, bản cung đã tìm được thuốc chữa tận gốc ôn dịch. Chỉ là bản cung cứ nghĩ ngươi…”

Lâm Thính chờ nàng nói hết.

“Bản cung cứ nghĩ ngươi là một đại phu "thâm tàng bất lộ".” Hoàng hậu có vẻ tiếc nuối.

Đại Yến có nam đại phu, cũng có nữ đại phu. Chẳng qua nữ đại phu vẫn còn khá hiếm. Nhiều người cho rằng nữ tử không nên học y, chỉ nên ở trong khuê các chờ gả. Tuy nhiên, vẫn có những nữ tử lén lút học y, giấu giếm gia đình.

Hoàng hậu cho rằng nàng là một y nữ giấu nghề cũng hợp lý.

Nhưng dù là đại phu giấu nghề thì sao? Chẳng lẽ Hoàng hậu muốn nàng chữa bệnh cho nàng ấy? Lâm Thính hiểu rõ người trong cung không hề đơn giản, nên cẩn thận trả lời: “Thần nữ không phải đại phu giấu nghề gì cả, chỉ là một nữ tử bình thường thích đọc tạp thư thôi.”

Hoàng hậu không hề nghi ngờ Lâm Thính, còn ban cho nàng một chỗ ngồi. “Ngươi vừa từ Bắc Trường Nhai đến đây?”

Lâm Thính thẳng lưng ngồi xuống, nhưng vẫn không ngẩng đầu. “Vâng ạ, mấy ngày trước thần nữ có đi ngang qua Bắc Trường Nhai, vừa lúc gặp phải Cẩm Y Vệ đang phong tỏa con phố.”

Ở hiện đại, nhìn thẳng vào đối phương khi nói chuyện là một phép lịch sự cơ bản. Nhưng ở thời cổ đại, phải tùy vào tình huống. Tình huống bây giờ cũng tương tự như khi đi theo Đông Cung gặp Thái tử phi, tốt nhất là nên ít nhìn, ít nói.

Ngay lúc này, thái y đến khám bệnh cho Hoàng hậu, đang chờ được triệu kiến ở ngoài tẩm cung. Nàng không gặp, sai cung nữ ra ngoài đuổi thái y đi, rồi hỏi Lâm Thính: “Hôm qua ngươi bị phong nhiệt phải không?”

Lâm Thính cung kính đáp: “Vâng. Nhưng hôm nay đã đỡ hơn rồi ạ.”

“Tuổi trẻ thật tốt, hôm qua mới ốm, hôm nay đã khỏe lại như thường.” Hoàng hậu nhấc tay, khẽ phẩy nhẹ vào chuỗi chuông gió nhỏ treo bên sập mỹ nhân. Dù không có gió, nó vẫn khẽ vang lên.

Kỹ năng “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ” của Lâm Thính vẫn chưa mất đi. Nàng lanh lẹ đáp: “Thần nữ tin rằng Hoàng hậu nương nương cũng sẽ sớm khỏe lại thôi ạ.”

Hoàng hậu khẽ cười, ánh mắt thất thần nhìn vào khoảng không trước mặt, lẩm bẩm: “Khỏe lại ư? Không khỏe lại được đâu… Đây là ông trời trừng phạt bản cung, là ông trời trừng phạt bản cung.”

Lâm Thính im lặng không đáp. Lúc này, nàng không thể phản bác Hoàng hậu, cũng không thể hùa theo.

Lâm Thính không hiểu tại sao Hoàng hậu lại nói về mình như vậy. Nàng ấy đã làm biết bao chuyện tốt cho Đại Yến, được bá tánh kính trọng hơn cả Hoàng đế, tại sao lại bị ông trời trừng phạt? Có phải sau lưng nàng ấy đã làm chuyện xấu gì không?

Khi Lâm Thính đang miên man suy nghĩ, Hoàng hậu lại lên tiếng: “Ngươi có muốn biết bản cung đã tìm được thuốc chữa ôn dịch như thế nào không?”

Lâm Thính thành thật đáp: “Thần nữ có tò mò.”

Thật ra nàng rất tò mò, nhưng không thể hỏi thẳng. Nếu Hoàng hậu đã chủ động đề cập, nàng thuận nước đẩy thuyền vậy.

Hoàng hậu phất tay cho cung nữ và nội thị lui ra. “Vậy bản cung chỉ nói cho một mình ngươi biết. Bản cung là tiên nhân, không gì không biết, ngươi có tin không?”

Không tin.

Lâm Thính không thể hiện ra ngoài, nàng cười, lanh lẹ đáp: “Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đều là người phi phàm, nói là tiên nhân cũng không sai.”

“Nhưng tiên nhân cũng không thể luôn tiết lộ thiên cơ. Vì vậy, bản cung mới bị bệnh nặng như thế này.”

Lâm Thính không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu đang tựa trên sập mỹ nhân. Nàng đã hơn bốn mươi tuổi, lại bệnh tật triền miên. Trông nàng gầy trơ xương, tiều tụy đến tội nghiệp. Mặc dù mặc trên người bộ hoa phục lộng lẫy dành riêng cho Hoàng hậu, nhưng vẫn không thể mang lại nửa phần sức sống.

Hoàng hậu lúc này trông như một bộ xương khô đang khoác lên mình y phục rực rỡ.

Dù tiều tụy và gầy gò, nhưng trên người Hoàng hậu vẫn toát ra một khí chất lạ lùng, khiến Lâm Thính có một cảm giác thân thuộc khó tả.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 253


Nàng ý thức được hành động thất lễ của mình khi ngước nhìn thẳng Hoàng hậu mà chưa được cho phép. Nàng vội cúi đầu, giọng nói vừa đủ nghe: "Kính thưa Hoàng hậu nương nương, tại sao người lại chỉ nói những lời này cho thần nữ nghe?"

Hoàng hậu đột nhiên ho khan, tiếng ho nghe thật nặng nhọc. Nàng lấy khăn che miệng, ho đến nỗi tấm lụa trắng nhuộm một màu đỏ thẫm. Lâm Thính biết nàng đang cố giấu đi sự thật tàn khốc, nhưng nàng vẫn thản nhiên gấp khăn lại, giấu đi vết máu, không để Lâm Thính nhìn thấy. "Bổn cung nhìn Lâm thất cô nương hợp ý, liền chỉ nói cho ngươi một người."

Lâm Thính không tin. Nàng nhận thấy, những người không tìm được lý do chính đáng để giải thích hành động của mình, thường dùng câu này để qua loa cho xong chuyện. Lần trước Thái tử phi gặp Đoạn Hinh Ninh, cũng nói là "nhất kiến như cố" với nàng. Đoạn Hinh Ninh ngây thơ, tin vào lời của Thái tử phi. Nhưng Lâm Thính thì không. Nàng vẫn tin Hoàng hậu là một người phi thường, dám vì nữ tử mà tranh quyền, lại còn tìm ra thuốc trị ôn dịch. Nhưng chuyện này không hề mâu thuẫn với việc nàng không tin lời nói hôm nay của Hoàng hậu.

Nàng giữ im lặng, không đáp lời.

Hoàng hậu thấy Lâm Thính không nói gì, liền thẳng người ngồi dậy. Giọng nói của nàng giờ đây lại có chút tinh nghịch, giống hệt một thiếu nữ mười mấy tuổi, cố ý trêu chọc người khác: "Ngươi thật sự tin lời ta nói sao?"

Lâm Thính không tài nào đoán được suy nghĩ của Hoàng hậu. Nàng lựa lời đáp: "Lời của Hoàng hậu, thần nữ tự nhiên tin." Câu nói khéo léo này không có một chút sai sót nào.

Hoàng hậu bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng xen lẫn tiếng ho khan yếu ớt. Nàng ngừng chạm vào chiếc chuông gió, để tiếng chuông nhỏ dần rồi im bặt. "Ta lừa ngươi đấy. Đâu ra tiên nhân, đâu ra thiên cơ bất khả tiết lộ. Ta chỉ là một người bình thường, tìm được thuốc chữa ôn dịch vì ta biết y thuật mà thôi."

Lâm Thính bất ngờ: "Hoàng hậu ngài biết y thuật sao?"

"Ta biết y thuật, nhưng không mấy ai hay." Hoàng hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. "Đáng tiếc, y giả không tự y, ta không thể tự cứu mình, đành trơ mắt nhìn bệnh tình ngày một xấu đi."

Tẩm điện quá mức u buồn, mùi thuốc nồng nặc khiến Lâm Thính cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Hoàng hậu như cảm nhận được điều đó, liền gọi cung nữ mở to hai cánh cửa sổ. Gió xuân ùa vào, thổi tan không khí ứ đọng. Nàng chống tay lên mặt, nhìn ra khung cảnh bên ngoài một lúc, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đối với người bệnh nặng, giấc ngủ đến bất chợt như vậy là chuyện thường tình. Cung nữ đã quen, liền khép cửa sổ lại, nhẹ nhàng dắt Lâm Thính rời đi, không quấy rầy giấc ngủ của Hoàng hậu.

Trên đường ra cung, Lâm Thính không tránh khỏi việc đụng mặt hai người có quen biết.

Người đầu tiên là công chúa, người thứ hai là Đạp Tuyết Nê của Đông Xưởng. Khác với Cẩm Y Vệ, các thái giám của Đông Xưởng được tự do ra vào hậu cung, thậm chí còn giúp Hoàng thượng giám sát các phi tần.

Vừa thấy Lâm Thính, công chúa liền ra hiệu cho cung nữ, nội thị lùi xa. Nàng lo lắng hỏi thăm Lâm Thính về Kim An Tại, liệu hắn có nhiễm bệnh không. Mặc dù thuốc chữa ôn dịch đã được tìm thấy, nhưng công chúa vẫn không muốn Kim An Tại gặp chuyện không may. Mấy ngày nay, nàng luôn tìm cách dò la tin tức của hắn, nhưng vì hắn hành tung bí ẩn nên nàng không thể tìm thấy. Nàng muốn tìm Lâm Thính hỏi thăm nhưng lại biết tin nàng bị nhốt ở Bắc Trường Nhai, đến bản thân cũng còn khó lo liệu.

Lâm Thính nhẹ nhàng đáp: "Hắn không sao."

Nghe được tin này, khối đá nặng nề đè nặng trong lòng công chúa cuối cùng cũng được buông xuống. "Vậy còn ngươi? Bị nhốt ở Bắc Trường Nhai mấy ngày, có khỏe không?"

Lâm Thính được ăn uống đầy đủ, chỉ thấy ban ngày có chút buồn chán. Cơn phong nhiệt cũng chỉ là một sự cố nhỏ, nhanh chóng đã qua đi. Nàng tươi tỉnh trả lời: "Ta cũng không sao."

Tâm trạng công chúa trở nên tốt hơn rất nhiều, nàng tươi cười hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại vào cung?"

"Hoàng hậu nương nương muốn gặp ta."

Công chúa còn định hỏi thêm, nhưng rồi nhớ lại lời Kim An Tại dặn, rằng nàng không nên dây dưa với Lâm Thính. Vì thế, nàng chỉ hỏi thăm tin tức về Kim An Tại rồi nhanh chóng rời đi.

Không lâu sau khi công chúa đi, Lâm Thính lại gặp Đạp Tuyết Nê. Hắn có vẻ mặt âm trầm, bước đi vội vã, như thể ai đó đã g.i.ế.c cả nhà hắn.

Nội thị đi theo Lâm Thính vội vã cúi mình hành lễ: "Hán Đốc." Trong kinh thành này, trừ Hoàng thượng, hai thế lực không thể đắc tội nhất chính là Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng. Chọc vào họ, dù không c.h.ế.t cũng tàn phế.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 254


Lâm Thính cũng nghiêng người, nhường đường cho Đạp Tuyết Nê. Mặc dù đường rất rộng, nhưng sự kính trọng vẫn là cần phải biểu hiện ra tới.

Đạp Tuyết Nê không đi thẳng qua mà dừng lại trước mặt nàng, giọng điệu âm dương quái khí: "Lâm thất cô nương? Nghe nói hôm nay Hoàng hậu triệu ngươi vào cung?" Tin tức của Đông Xưởng nhanh nhạy hơn cả công chúa. Chuyện công chúa còn chưa biết thì bọn họ đã nắm rõ.

Lâm Thính vẫn giữ thái độ điềm tĩnh. Đây là hoàng cung, hắn có khó chịu cũng không thể làm gì nàng. "Đúng vậy."

Hôm nay hắn bực bội hơn mọi ngày, nhưng vì ở trong cung, không thể tùy tiện ra tay đánh người để giải tỏa. Hắn cố gắng kiềm chế cơn nóng giận, giả vờ hỏi bâng quơ: "Có phải là vì chuyện ôn dịch không?"

Lúc này, ai cũng tò mò không biết Hoàng hậu tìm ra thuốc chữa ôn dịch bằng cách nào. Đạp Tuyết Nê tò mò cũng là chuyện bình thường. Hắn vào cung để điều tra xem Hoàng hậu đã tìm ra phương thuốc từ đâu. Rõ ràng loại ôn dịch này hắn đã bí mật tạo ra trong mấy năm, sau đó còn g.i.ế.c c.h.ế.t hàng trăm đại phu để bưng bít thông tin. Không thể nào có người khác biết được phương thuốc này, trừ khi triều đình cũng tốn bấy nhiêu năm để nghiên cứu.

Nhưng trận dịch mới bùng phát không bao lâu, Hoàng hậu đã lấy ra phương thuốc. Nếu không phải ám vệ quá trung thành và cầu xin hắn đừng lấy phương thuốc ra làm hỏng kế hoạch, thì Đạp Tuyết Nê đã nghi ngờ hắn phản bội mình.

Tuy vậy, Đạp Tuyết Nê vẫn tin tưởng ám vệ của mình. Nếu hắn phản bội, thì Gia Đức Đế đã biết ai là người gây ra trận ôn dịch này, và hắn sẽ không thể bình an đứng ở đây được.

Hắn cảm thấy mọi chuyện quá đỗi quỷ dị. Một Hoàng hậu đang bệnh nặng lại có thể tìm ra phương thuốc. Phương thuốc quý giá mà hắn có được sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t hàng trăm đại phu, lại giống hệt với phương thuốc mà nàng đưa ra, không sai một chữ. Thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?

Lâm Thính không ngây ngô đến mức khai hết mọi chuyện. Nàng chỉ nói: "Xin lỗi, chuyện này không tiện nói rõ. Nếu ngài muốn biết, có thể trực tiếp hỏi Hoàng hậu nương nương."

Đạp Tuyết Nê bị nàng chọc tức đến độ muốn phát điên. Hắn nghĩ thầm, Lâm Thính này quả nhiên là người sắp gả vào nhà Đoạn Linh, nói chuyện cũng thích dùng Hoàng thượng, Hoàng hậu để lấy oai, làm người khác khó chịu nhưng lại không thể làm gì được.

Đạp Tuyết Nê muốn ra tay, nhưng cuối cùng chỉ dậm chân một cái, vẻ mặt hằn học lướt qua Lâm Thính.

Lâm Thính không nán lại trong cung lâu, nàng bước nhanh ra ngoài, lên cỗ xe ngựa đang chờ sẵn. Đoạn Linh đã ngồi sẵn trong xe, tay cầm một tập hồ sơ đang xem xét. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, đối diện là vài tập hồ sơ khác.

Cẩm Y Vệ bận rộn đến mức nào, Lâm Thính cũng đã được chứng kiến. Ban ngày làm việc, ban đêm tăng ca, thường xuyên phải đi công tác. Nàng thậm chí còn muốn hỏi Đoạn Linh xem rốt cuộc lương tháng của hắn là bao nhiêu, nhưng lại kiềm chế sự tò mò lại. Hỏi lương người khác là một điều quá khiếm nhã.

Thấy nàng trở về, Đoạn Linh buông hồ sơ xuống, đẩy tách trà và đĩa điểm tâm trên bàn nhỏ về phía nàng: "Hoàng hậu đã nói gì với ngươi?"

Bữa sáng ăn không nhiều, Lâm Thính lúc này đã thấy đói bụng, nàng cầm lấy một miếng điểm tâm và bắt đầu ăn. Nàng không giấu giếm hắn: "Hoàng hậu nói, nàng thấy ta đã dùng củ chàm để ngăn chặn ôn dịch tạm thời, cho rằng ta là một đại phu thâm tàng bất lộ, cho nên mới muốn gặp ta."

"Hoàng hậu còn nói nàng biết y thuật, phương thuốc trị ôn dịch là do nàng viết ra, nhưng y giả không tự y, nàng không thể tự cứu lấy mình."

Đoạn Linh không hỏi thêm, chỉ đưa nàng trở về.

Khi xe ngựa đến Lâm gia, Lâm Thính không đợi xa phu đặt ghế xuống mà nhảy phóc xuống xe. Lý thị và Đào Chu ban đầu định ra cổng chờ, nhưng sau khi biết tin nàng được Hoàng hậu triệu kiến, không biết khi nào mới về nên quay về Thính Linh viện chờ. Lúc này trước cổng không có ai.

Lâm Thính xuống xe, không quên quay lại cảm ơn Đoạn Linh. Vừa dứt lời, nàng đã định chạy về phía cánh cửa lớn, nhưng rồi chợt nhìn thấy Kim An Tại. Bước chân đang vội vã leo lên bậc thang bỗng dừng lại. Nàng rẽ hướng, đi về phía hắn.

Sau khi tìm được thuốc chữa ôn dịch, những người bị nhốt ở phố Đông và Bắc Trường Nhai chỉ cần uống một bát là có thể rời đi. Kim An Tại đương nhiên cũng được ra ngoài.

Đoạn Linh vẫn đứng bên cạnh xe ngựa, nhìn Lâm Thính đi về phía Kim An Tại, không có nhiều phản ứng.

Lâm Thính cũng không bận tâm Đoạn Linh còn ở đó. Dù sao hắn cũng biết nàng quen Kim An Tại. Nàng hạ giọng: "Sao ngươi lại tới đây?" Kim An Tại hiếm khi đến Lâm gia tìm nàng, có chuyện gì xảy ra sao?

Kim An Tại không ngờ Đoạn Linh lại đưa Lâm Thính về phủ. Hắn vừa rời khỏi Bắc Trường Nhai, tiện đường ghé qua để chuyển cho nàng một phong thư của Tạ Thanh Hạc.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 255


Phong thư không viết gì ở bên ngoài. Kim An Tại trực tiếp đưa cho Lâm Thính. Hắn biết Đoạn Linh sẽ không cướp thư để đọc. Càng che giấu, càng dễ bị nghi ngờ, chi bằng cứ tự nhiên.

Kim An Tại thong dong nói: "Đây là bằng hữu giang hồ nhờ ta chuyển cho ngươi."

"Bằng hữu giang hồ?" Lâm Thính không thể nghe ra được là ai viết, nhưng trước mặt Đoạn Linh, nàng phải tỏ ra biết ơn, bởi trước đây nàng từng nói với hắn rằng mình thích kết giao bằng hữu. "Được."

Lâm Thính nhận lấy thư, cẩn thận cho vào ống tay áo, không mở ra xem ngay. Nàng hỏi: "Ngươi rời khỏi Bắc Trường Nhai khi nào?" Nàng rời đi từ sáng sớm, không rõ tình hình ở đó.

"Mới đây thôi."

Kim An Tại rời đi muộn hơn Lâm Thính, vì vậy hắn mới đến Lâm gia muộn như vậy.

Đoạn Linh cũng bước tới, nhưng không hỏi về phong thư. Hắn dường như không quan tâm. Hắn mỉm cười nhẹ: "Kim công tử."

Kim An Tại quay người đối diện hắn, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm. Chiếc mặt nạ dưới ánh nắng càng thêm xấu xí, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: "Đoạn đại nhân."

Hai người chưa kịp nói thêm vài câu, cánh cửa lớn của Lâm gia đã mở ra. Một nha hoàn đi ra, vừa quét dọn vừa tạt nước. Nha hoàn đó chỉ nhận ra Lâm Thính và Đoạn Linh, nên ánh mắt chỉ tập trung vào họ. Nàng vui vẻ gọi vào trong phủ: "Thất cô nương đã về!" Các nha hoàn khác nghe thấy, vội vàng chạy vào báo cho Lý thị.

Thấy vậy, Kim An Tại nói rằng mình còn có việc phải làm rồi xin phép rời đi trước.

Lâm Thính không giữ hắn lại. Thân phận của Kim An Tại đặc biệt, không tiện lấy danh nghĩa bằng hữu để vào Lâm gia. Quan trọng hơn, Kim An Tại cũng không thích tiếp xúc nhiều với người lạ. Ngay cả khi nhận công việc ở Thư phòng, hắn cũng luôn giữ khoảng cách với khách nhân.

Nàng đứng trên bậc thang, nhìn theo bóng dáng Kim An Tại khuất xa, rồi chợt nhớ ra mình nên mời Đoạn Linh vào phủ uống một tách trà. Vừa rồi nàng quá sốt ruột chạy đi, chỉ kịp nói lời cảm ơn. "Đoạn đại nhân, ngươi..."

"Ta còn phải về Bắc Trấn Phủ Ty. Ngươi thay ta gửi lời hỏi thăm đến Lý phu nhân." Đoạn Linh liếc nhìn Lâm Thính một cái, rồi lại nhìn theo bóng dáng Kim An Tại vừa rời đi, quay trở lại cỗ xe ngựa của mình.

"Được."

Lâm Thính không vội vã chạy vào phủ nữa. Nàng đứng trên bậc thang, dõi theo cỗ xe ngựa đi xa. Chẳng hiểu vì sao, trong lòng nàng bỗng cảm thấy một chút hụt hẫng.

Tuy nhiên, cảm giác ấy nhanh chóng tan biến khi nàng nghĩ đến việc sắp được gặp mẫu thân. Nàng không suy nghĩ nhiều, lướt qua nha hoàn, chạy như một cơn gió vào trong phủ, thẳng đến Thính Linh viện. Nàng thậm chí còn không dừng lại chào Lâm Tam gia đang ở nhà nghỉ tắm gội.

Lâm Tam gia bị nàng chạy qua như một cơn gió, ngây người ra, thiếu chút nữa không nhận ra người đó là ai. Một lúc sau, ông ta mới ý thức được Lâm Thính đã nhìn thấy ông ta nhưng lại không dừng lại vấn an, hoàn toàn không xem ông ta là phụ thân.

Thật nực cười. Leo lên được cây đại thụ nhà họ Đoạn thì quên mất mình là ai? Nàng họ Lâm, là người của Lâm gia, cho dù thế nào, ông ta cũng là cha ruột của nàng. Lâm Tam gia càng nghĩ càng tức giận, lập tức ném bình nước tưới hoa xuống, muốn đuổi theo mắng cho nàng một trận.

Nhưng đi được vài bước, ông ta lại nhớ ra chuyện Lâm Thính đã tự lập nữ hộ. Tính ra, nàng đúng là không còn là người của Lâm gia. Cứ như thế, ông ta không có tư cách để dạy dỗ nàng.

Lâm Tam gia không muốn nói ra chuyện Lâm Thính đã tự lập nữ hộ, vì ông ta thấy đó là một chuyện không hay ho gì. Hơn nữa, ông ta muốn lợi dụng quan hệ của nàng với Đoạn gia. Cho nên, Lâm Thính không nói thì ông ta cũng giữ kín. Trong mắt người ngoài, nàng vẫn là người của Lâm gia, Đoạn gia ít nhiều cũng sẽ giúp đỡ Lâm gia.

Thôi, ông ta không thèm so đo với lớp trẻ làm gì, Lâm Tam gia đành nuốt sự tức giận vào trong.

Thẩm di nương đứng ở gần đó, thấy cảnh này, liền đi tới nói: "Thất cô nương đúng là không biết phép tắc, Tam gia là phụ thân của nàng, vậy mà nàng lại coi như không thấy."

Lâm Tam gia đang bực bội không có chỗ trút, nghe Thẩm di nương lải nhải lại càng thêm bực mình: "Ngươi im miệng cho ta! Nàng cũng là người ngươi có thể nói sao?" Ông ta trách nàng sinh ra hai đứa con không có tiền đồ, bị con gái của Lý thị chiếm hết mọi vinh quang.

Thẩm di nương im bặt, không dám nói thêm lời nào.

Lâm Thính thì sao, chẳng phải cũng chỉ là người có hôn ước với Đoạn gia thôi sao? Đâu có chắc sẽ thành hôn. Cần gì phải tâng bốc nàng đến vậy?

Dù nghĩ vậy, Thẩm di nương vẫn không dám biểu lộ ra ngoài. Bà ta ngoan ngoãn đi theo Lâm Tam gia.

Trong khi họ còn đang nói chuyện, Lâm Thính đã chạy đi rất xa. Nàng chạy rất nhanh, đến gần Thính Linh viện thì người chưa đến, tiếng đã tới trước: "Nương!"

Lý thị vừa nghe tin Lâm Thính đã về, đang định ra đón con gái, thì nghe thấy tiếng nàng hét to. Bà không còn mắng nàng là không giữ ý tứ tiểu thư khuê các như trước nữa, mà nét mặt tràn đầy vui mừng.

Mấy ngày nay, Lâm Thính bị nhốt ở Bắc Trường Nhai, Lý thị đã suy nghĩ rất nhiều, chỉ cần con gái bình an, những chuyện khác đều không quan trọng. Nói chuyện lớn tiếng thì có sao, điều đó chứng tỏ con gái bà vẫn khỏe mạnh, đáng mừng hơn bất cứ điều gì.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 256


Lý Kinh Thu vội vàng tiến tới, đi vòng quanh Lâm Thính một lượt, đôi mắt đỏ hoe: "Gầy quá!"

Rõ ràng béo ra một vòng Lâm Thính: "..." Lâm Thính biết trong mắt mẹ, con gái lúc nào cũng gầy yếu, dù có béo lên cũng vẫn gầy, rồi lại bắt ăn thật nhiều.

Lý Kinh Thu xót xa không thôi: "Gầy đi nhiều như vậy, về phải ăn thật nhiều, bồi bổ lại. Ta đã dặn nhà bếp làm ba cái chân giò con thích ăn nhất, lát nữa phải ăn hết cho ta."

Lâm Thính nuốt nước miếng.

Quả nhiên !

Không ai hiểu con bằng mẹ.

Ba cái chân giò sao ? Không nhiều cũng chẳng ít.

Vừa vặn

Đào Chu đứng sau lưng Lý thị, đôi mắt cũng hoe hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Thất cô nương..." Đây là lần đầu tiên họ xa nhau lâu như vậy, lại còn trong tình thế hiểm nguy vì dịch bệnh.

Lâm Thính trấn an hai người, sau đó vui vẻ đi ăn bữa tiệc thịnh soạn mà Lý thị đã chuẩn bị. Đồ ăn ở Bắc Trường Nhai tuy không tệ, nhưng cơm nhà vẫn ngon hơn cả.

Ăn uống xong xuôi, nàng lại ở lại trò chuyện với Lý thị.

Lý thị ở lại Lâm viện đến tối mới về sân của mình. Lâm Thính tắm rửa xong, nằm lên giường, lấy bức thư Kim An Tại đưa tới ra đọc.

Hóa ra là Tạ Thanh Hạc nghe tin về dịch bệnh, lo lắng cho sự an nguy của họ nên đã nhờ người viết thư. Hắn rất cẩn thận, không dùng chữ viết hay người của mình, mà nhờ một bằng hữu giang hồ của Kim An Tại chuyển thư.

Bức thư nói rằng hắn quen một vị thần y trong giới giang hồ, nếu họ cần thì có thể mời vào thành chữa trị.

Khi Tạ Thanh Hạc truyền tin vào thành, triều đình vẫn chưa tìm được thuốc trị dịch, nếu không hắn cũng đã chẳng phải vất vả nhờ người đưa thư.

Lâm Thính đọc xong thư thì đốt đi. Trong thư cũng dặn rằng nếu không cần thì hãy hủy thư và không cần hồi âm. Tạ Thanh Hạc quả thực là một người trọng nghĩa khí, lúc này vẫn còn nhớ tới họ.

Nàng đốt thư xong, lại nằm lên giường.

Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng nến cháy lách tách. Lâm Thính trở mình, quay mặt vào trong, vô thức nhớ đến mấy đêm trước Đoạn Linh nằm bên cạnh.

Cơ thể hắn tỏa ra mùi trầm hương nhè nhẹ, khi hắn nằm lên, cả chiếc giường cũng thơm theo. Mấy đêm liền, nàng đều chìm vào giấc ngủ trong làn hương trầm đó.

Giờ trên giường không còn mùi hương ấy, Lâm Thính lại cảm thấy có chút không quen.

"Chắc chắn là mùi trầm hương quá dễ chịu nên mình mới thích nó. Phải, chắc chắn là như thế." Nàng tự nhủ. "Đáng tiếc trầm hương đắt quá, mình không mua nổi. Không biết sau này có đổi gói quà đầu tiên lấy vàng bạc châu báu xài không hết được không nhỉ?"

Lâm Thính không tài nào ngủ được, bèn bật dậy, châm lư hương, bỏ vào một ít hương liệu cũng có mùi dễ chịu. Không có trầm hương, dùng hương liệu "thế thân" cũng được.

Làn khói từ lư hương từ từ lan tỏa, hương thơm tràn ngập căn phòng, vương vấn khắp đệm chăn. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi bị sặc. Mùi hương quá nồng, chắc là do không có kinh nghiệm, nàng đã bỏ quá nhiều. Trước đây, mỗi lần muốn xông hương đều là Đào Chu làm cho nàng.

Lâm Thính vội vã xuống giường, mở hết cửa sổ để xua bớt mùi hương, đồng thời dập tắt lư hương.

Mùi hương dần tan đi, nàng đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ nhìn cơn mưa phùn ban đêm, rồi thấy hơi lạnh, bèn quay lại giường.

Lâm Thính cố gắng ngủ sớm, dang rộng tay chân nằm trên đệm chăn, nhắm mắt lại.

Nhưng nàng không thể giữ mãi một tư thế, cảm thấy khó chịu, chốc chốc lại trở mình. Đầu ngón tay vô tình lướt qua lớp đệm mềm mại, nàng giật mình nhớ lại cảm giác chạm vào mái tóc dài của Đoạn Linh.

Mấy đêm ở Bắc Trường Nhai, khi ngủ nàng đã từng vô ý đưa tay luồn vào tóc hắn. Vì họ nằm chung một giường, mà nàng lại hay trở mình, nên thỉnh thoảng sẽ vô tình chạm phải hắn.

Lâm Thính vỗ vỗ đầu mình, đêm khuya đúng là dễ nghĩ linh tinh. Nàng xoay người, nằm sấp xuống, vùi mặt vào đệm chăn.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lâm Thính cũng ngủ thiếp đi, nhưng lại mơ một giấc mộng hoang đường.

Trong mơ, Đoạn Linh chỉ mặc một chiếc áo lót màu đỏ, dây lưng buông lỏng. Còn nàng đạp hắn một cái, lòng bàn chân dẫm lên mặt hắn. Đoạn Linh không hề tức giận, ngược lại còn há miệng cắn ngón chân nàng, đầu lưỡi khẽ m*n tr*n, l**m từng ngón một, rồi lại từ từ trượt lên mắt cá chân nàng.

Mơ đến đây, Lâm Thính giật mình tỉnh giấc, cả người nóng ran, mặt đỏ bừng. Mồ hôi lấm tấm chảy dọc theo má, rơi xuống mu bàn tay.

Tại sao nàng lại mơ một giấc mộng như thế?

"Chẳng lẽ là vì mình đã từng nói Đoạn Linh không xứng l**m chân mình, nên mới mơ thấy hắn l**m chân mình sao?

Nàng tự hỏi.

Nhưng nàng nói câu đó đã lâu lắm rồi, nếu mơ thì cũng phải mơ từ trước mới phải, sao lại là bây giờ?

Hơn nữa, đó là lời nàng nói khi chưa "tỉnh giấc", không phải là lời thật lòng.

Người ta nói mộng và hiện thực trái ngược nhau, quả không sai. Đoạn Linh là quý công tử được nuôi dưỡng từ gia tộc thế gia, sao có thể l**m chân nàng? Dù cho hắn có chút tình ý với nàng, cũng sẽ không làm loại chuyện này.

Lâm Thính còn tự cảm thấy chân mình dơ, không tự l**m bao giờ. Tuy Đoạn Linh có sở thích đặc biệt, thích sưu tầm mắt người, nhưng không có nghĩa là hắn cũng có sở thích đặc biệt khác, chẳng hạn như thích l**m chân.

Quá hoang đường, hoang đường đến mức Lâm Thính chỉ muốn xóa sạch đoạn ký ức về giấc mộng này.

Qua dâm loạn rồi !

Cần thiết phải xoá sạch !
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 257


Lâm Thính ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.

"Chắc là nhiệm vụ lần này của hệ thống quá sức khiến người ta suy nghĩ miên man, nên buổi tối mới mơ thấy như vậy. Đều tại cái hệ thống rác rưởi này!" Nhưng ngay khi Lâm Thính vừa bình tâm, hình ảnh trong mơ lại bắt đầu tái hiện trong đầu, không cách nào xua tan.

Khoảnh khắc Đoạn Linh l**m lên chân nàng, khóe mắt hắn hơi ửng đỏ vì cố kìm nén, như sợ hãi sẽ dọa nàng chạy mất, hắn l**m rất nhẹ nhàng...

Lâm Thính bật dậy khỏi giường, tự nhủ không thể nghĩ nữa. Nhưng bộ não này đôi khi không chịu sự kiểm soát, càng cố không nghĩ về một việc, nó lại càng khiến nàng nghĩ đến.

Cuối cùng, nàng đành phải tự chụp mê dược chính mình.

Mê dược khiến Lâm Thính chìm vào giấc ngủ, đúng như nàng mong muốn, đầu óc không còn nghĩ linh tinh, cũng không mơ thêm gì khác, cuối cùng ngủ một mạch đến sáng.

Chớp mắt, năm ngày đã trôi qua.

Phùng phu nhân mời Lâm Thính đến Đoạn phủ, nói là mời họa sư đến vẽ một bức tranh cho nàng và Đoạn Linh.

Đại Yến có một tập tục do Hoàng hậu khởi xướng, đó là nam nữ trước khi thành hôn sẽ mời họa sư vẽ một bức họa chung để làm kỷ niệm.

Lâm Thính không biết có tập tục này, trước đây nàng không có ý định kết hôn nên cũng không để ý chuyện này. Nghe Phùng phu nhân nói đến, nàng cảm thấy một cảm giác khó tả, cùng Đoạn Linh vẽ tranh sao?

Bức họa trước khi thành hôn, nghe thôi đã thấy thân mật. Đây vốn là chuyện nằm ngoài phạm vi chấp nhận của nàng, nhưng hôm nay nàng lại không hề có ý phản đối việc vẽ bức họa này.

Lâm Thính có chút ngạc nhiên.

Nàng không ngờ mình lại không bài xích chuyện để họa sư vẽ một bức họa trước hôn lễ cùng Đoạn Linh.

Ngay khi Lâm Thính còn đang suy nghĩ, một cô nương người ngoại tộc được họa sư dẫn vào Đoạn phủ đã tiến tới, mời nàng đi thay váy áo và trang điểm. Dù sao đây cũng là bức họa trước hôn lễ, ăn mặc cũng cần có chút khác biệt so với ngày thường.

Phùng phu nhân đã chuẩn bị sẵn váy áo và trâm cài tóc cho nàng, đặt trong một căn sương phòng gần hậu viện.

Cô gái ngoại tộc nói tiếng Trung Nguyên chưa sõi, câu từ đứt quãng nhưng phát âm khá rõ. Lâm Thính hiểu rằng cần đưa Đào Chu đi cùng để giúp nàng trang điểm.

Thế nhưng, cô gái ngoại tộc lại ngăn họ lại, dặn dò Lâm Thính sau khi thay váy áo xong, hãy chờ Đoạn Linh trang điểm cho nàng. Đây cũng là một tập tục của Đại Yến khi vẽ bức họa trước hôn lễ: nam tử trang điểm cho nữ tử, nữ tử vấn tóc cho nam tử, để thể hiện tình yêu đôi lứa.

Đoạn Linh lúc này đang ở bên cạnh Lâm Thính, đương nhiên cũng nghe được những lời này.

Lâm Thính trợn mắt há hốc mồm.

Để Đoạn Linh trang điểm cho nàng ư? Lâm Thính có chút lo lắng hắn sẽ biến nàng thành một bức tranh buồn cười. Thôi bỏ qua bước này đi: "Hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện này đâu, ta tìm người khác làm là được."

Cô gái ngoại tộc có vẻ khó xử, không làm theo tập tục thì bức họa sẽ không có ý nghĩa đặc biệt. Người Đại Yến lại rất mê tín, họ tin rằng việc vẽ bức họa trước hôn lễ có thuận lợi hay không sẽ quyết định sau khi thành hôn họ có hòa thuận, yêu thương nhau không.

Lâm Thính không biết còn có tầng ý nghĩa này, kéo Đào Chu đi thẳng về phía sương phòng.

Đoạn Linh lên tiếng: "Ta biết làm."

"Ngươi biết?" Lâm Thính đột ngột dừng bước, ngạc nhiên quay đầu, nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ khó tin,

"Ừ."

Hắn đã nói như vậy, nếu nàng từ chối thì có vẻ không ổn. Lâm Thính đồng ý, đi vào thay đồ, sau đó ngồi xuống trước gương trong sương phòng. Nàng gọi Đoạn Linh vào, để người hầu canh giữ bên ngoài chờ lệnh.

Khoảnh khắc Đoạn Linh đến gần, Lâm Thính bỗng thấy căng thẳng, một cảm giác căng thẳng không rõ nguồn gốc. Lòng bàn tay nàng hơi rịn mồ hôi, ngay sau đó nàng nhớ lại giấc mộng hoang đường kia: "Ngươi, ngươi hôm nay tắm rửa chưa?"

"Rồi."

Đoạn Linh vừa trả lời vừa cầm dụng cụ trang điểm, cúi người xuống, trước tiên phủ lên mặt Lâm Thính một lớp phấn mỏng. Ngón tay thon dài vô tình lướt qua làn da mịn màng, khiến nàng rùng mình một cái.

Lâm Thính ngước mắt nhìn Đoạn Linh.

Gần như thế này, gương mặt hắn không hề có tì vết, ngược lại càng thêm tinh tế, môi hồng răng trắng, sống mũi cao thẳng, lông mi đen nhánh và dài, đôi mắt trời sinh hơi cong, tựa như lúc nào cũng đang cười, tạo cho người ta ảo giác dễ gần.

Mùi trầm hương quen thuộc lại một lần nữa len lỏi vào mũi Lâm Thính sau năm ngày xa cách. Nàng muốn nín thở để không ngửi thấy, nhưng lại muốn hít một hơi thật sâu.

Bàn tay Lâm Thính đặt trên đầu gối khẽ động, đôi mắt cũng bất an mà đảo loạn.

Đoạn Linh có khả năng học hỏi rất nhanh, làm gì cũng mau chóng thành thạo. Hắn không biết học kỹ thuật trang điểm từ đâu, nhưng hóa trang còn đẹp hơn cả Đào Chu.

Hắn không cố ý dùng việc trang điểm để làm dịu đi nét đẹp có phần sắc sảo của Lâm Thính, mà ngược lại, hắn trang điểm theo đường nét khuôn mặt nàng, làm nổi bật hoàn toàn vẻ đẹp vốn có. Gương mặt không bị làm dịu đi trở nên diễm lệ đến cực điểm, như đóa hoa sen đang nở rộ.

Lâm Thính rất thích điều này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 258


Chẳng mấy chốc đã đến bước cuối cùng, thoa son. Đoạn Linh rửa tay xong, mở hộp son, chấm một chút son vào lòng bàn tay rồi áp lên đôi môi khép hờ của nàng, chậm rãi di chuyển. Son chạm vào kẽ môi, lan vào trong, dính vào hơi nóng giữa môi và răng.

Tim Lâm Thính đập nhanh hơn, nàng lại nhớ đến giấc mộng hoang đường hắn l**m chân nàng. Nàng khẽ cử động ngón tay, đôi mắt nhìn Đoạn Linh rồi lại nhanh chóng dời đi.

Đoạn Linh thoa son xong, không dùng khăn ướt lau mà trực tiếp buông tay.

Đến lượt Lâm Thính vấn tóc cho hắn.

Lâm Thính đứng dậy, Đoạn Linh ngồi xuống. Nàng giơ tay rút cây ngọc trâm trên tóc hắn ra, mái tóc dài buông xuống vương vào những ngón tay nàng, tựa như muốn quấn lấy nàng.

Trong không khí, mùi trầm hương càng thêm nồng đậm. Lâm Thính cầm lấy lược gỗ đàn, chải từ đầu đến đuôi tóc, rồi nhìn thấy bàn tay Đoạn Linh đặt trên bàn chậm rãi nắm chặt lại, như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.

Nàng dừng lại: "Có phải ta làm đau ngươi không? Nếu đau thì cứ nói với ta, ta sẽ làm nhẹ nhàng hơn, không cần phải chịu đựng." Mặc dù Lâm Thính không nghĩ mình dùng nhiều sức, nhưng nàng vẫn muốn lấy cảm giác của Đoạn Linh làm chuẩn.

Đoạn Linh có thể đoán được Lâm Thính hỏi như vậy là vì thấy tay hắn nắm chặt.

Hắn buông tay: "Không phải."

Lâm Thính vẫn nhẹ nhàng hơn, cho rằng hắn làm vậy là để giữ thể diện cho nàng nên không nói thẳng: "Ngươi đau nhất định phải nói với ta." Hắn đã trang điểm cho nàng thoải mái như vậy, nàng cũng nên đối xử lại với hắn.

Đoạn Linh rũ mắt xuống.

Lâm Thính tập trung vấn tóc cho Đoạn Linh, nhưng vấn tóc cho người khác không giống như vấn cho mình. Nàng làm vài lần, tóc hắn thường xuyên tuột ra khỏi tay nàng, rơi xuống một vài sợi.

Sau một lúc loay hoay, cuối cùng Lâm Thính cũng túm gọn được mái tóc dài của Đoạn Linh, nàng lấy chiếc ngọc quan mà Phùng phu nhân đã chuẩn bị: "Xong rồi, ngươi chờ một chút."

Đoạn Linh lại đưa cây ngọc trâm cho nàng: "Chỉ cần dùng cây ngọc trâm này là được."

Ánh mắt Lâm Thính rơi xuống cây ngọc trâm trong tay hắn, đúng là cây nàng đã tặng: "Nhưng đây là ngọc quan mới Phùng phu nhân đã chuẩn bị cho ngươi, hôm nay dùng nó vấn tóc sẽ tốt hơn chứ?"

"Không sao."

Lâm Thính do dự, đặt ngọc quan xuống, nhận lấy ngọc trâm, cài vào tóc hắn: "Được rồi, ngươi xem có được không." Nàng cũng không chắc mình có buộc chặt quá không, buộc chặt sẽ khó chịu, nhưng buộc lỏng quá lại sẽ có sợi tóc rơi xuống.

Đoạn Linh: "Được."

Nàng lùi lại một bước, để hắn có thể đứng dậy: "Vậy chúng ta đi ra ngoài thôi."

Họa sư đã chờ sẵn ở hậu viện. Thấy Lâm Thính và Đoạn Linh đi ra, hắn mời họ ngồi vào đình hóng gió đối diện, dặn họ giữ nguyên một tư thế trong nửa khắc.

Lâm Thính vừa ngồi xuống, họa sư lại nói: "Lâm thất cô nương, Đoạn nhị công tử, hai người ngồi gần nhau hơn một chút, đừng cách xa như vậy."

"Cách khá xa ư? Đâu có." Lâm Thính nhìn khoảng cách giữa nàng và Đoạn Linh, quả thực chưa tới một ngón tay. Nàng hiểu ra, vị họa sư này muốn hai người ngồi thật sát nhau, gần gũi như những cặp tân hôn.

Khi Đoạn Linh còn chưa ngồi xuống, vạt áo của hắn đã bị làn váy đỏ rực của Lâm Thính che khuất. Nàng chủ động xích lại gần, khiến hắn vô thức ngước nhìn nàng vài lần. Vì nàng đang quay mặt về phía họa sư, nên hắn chỉ có thể thấy được khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp.

Trong đình hóng gió lúc này chỉ còn lại hai người họ. Khi cơ thể họ kề sát, dải lụa đỏ buộc búi tóc hình cánh bướm của Lâm Thính rủ xuống, chạm vào lòng bàn tay Đoạn Linh. Hắn vô thức khẽ nắm tay lại, dải lụa lại một lần nữa nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Lần này, nàng không cựa quậy nhiều, dải lụa cũng không tuột ra.

Họa sư bắt đầu vẽ.

Xung quanh yên ắng đến lạ, chỉ còn tiếng chim hót, tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng gió thổi xào xạc qua lá cây. Lâm Thính vốn hiếu động, việc phải ngồi im nửa khắc quả là một thử thách lớn.

Nàng ngồi một lúc, thấy khắp người nhột nhột, không phải muỗi đốt mà chỉ đơn thuần là cảm giác muốn cựa quậy. Thế nhưng, kỳ lạ là ... nàng vậy mà lại kìm nén được.

Lâm Thính quyết định tìm cách phân tán sự chú ý: "Đoạn đại nhân."

Hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn nàng.

Vị họa sư đang cầm bút vẽ bỗng dừng lại, nhắc nhở: "Đoạn nhị công tử, ngài có thể quay đầu lại được không? Ta đang vẽ đến khuôn mặt của ngài."

Đoạn Linh quay đầu lại, hướng mặt về phía họa sư ở cách đó không xa: "Ngươi muốn nói gì?"

Lâm Thính thấy hơi ngượng, nếu không phải nàng bỗng nhiên gọi hắn, hắn cũng đã không nhúc nhích. "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không? Vì sao ngươi lại làm Cẩm Y Vệ?" Có phải vì cha hắn là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nên hắn "con nối nghiệp cha" cũng làm Cẩm Y Vệ không? Nhưng nàng lại cảm thấy không phải vậy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 259


Đoạn Linh dường như có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Lâm Thính: "Ta không làm Cẩm Y Vệ vì phụ thân ta, ta làm vì ta muốn. Ta rất thích cảm giác điều tra án, thẩm vấn, bắt giữ tội phạm."

Chẳng trách Đoạn Linh cả ngày bận rộn cũng không thấy chán ghét, hóa ra là vì hắn yêu thích công việc này. Lâm Thính thì không thể làm như vậy, nàng không yêu thích công việc mà chỉ yêu tiền, làm việc cũng chỉ vì tiền mà thôi.

Nói chuyện xong vài câu, Lâm Thính lại muốn cựa quậy. Nghe họa sư nói đã vẽ xong phần đầu, nàng khẽ nghiêng đầu, nhưng cơ thể vẫn giữ nguyên.

Nếu ở thời hiện đại, chỉ cần chụp một tấm ảnh là xong, nhưng ở cổ đại, phải dùng từng nét bút để phác họa.

Họa sư chậm rãi hạ bút, đường nét uyển chuyển miêu tả từng tầng xiêm y, từng sợi tơ lụa. Khi nét bút trượt xuống phần th*n d***, ánh mắt ông vô tình bắt gặp một cảnh nhỏ nhưng lạ lùng — bàn tay Đoạn Linh siết lấy dải lụa đỏ buông hờ bên hông Lâm Thính. Ngón tay khẽ co lại, như vô thức giữ chặt, tựa kẻ sợ buông sẽ mất. Nét bút của hắn khựng lại một thoáng, trong lòng thoáng qua ý nghĩ khó gọi tên. Dải lụa ấy, theo tục lệ, vốn là sắc đỏ kết duyên, còn hành động giữ chặt kia… chẳng khác nào tuyên bố một quyền sở hữu ngấm ngầm. Cuối cùng, hắn vẫn để chi tiết ấy vào tranh — một góc đỏ bị giam trong lòng bàn tay, vừa mềm mại vừa gợi cảm giác trói buộc.

Sau nửa khắc, Lâm Thính tựa đầu vào cột đình hóng gió, thiếp đi. Họa sư vẽ xong bức họa, khẽ lên tiếng cáo từ với Đoạn Linh, để lại bức họa rồi cùng cô gái ngoại tộc rời đi.

Đoạn Linh đứng dậy, ngắm nhìn bức họa hồi lâu, sau đó tiến đến trước mặt Lâm Thính, muốn đánh thức nàng.

Thế nhưng, hắn chỉ đứng đó nhìn nàng, không lên tiếng. Lớp son phấn trên môi nàng là do chính tay hắn thoa. Nhìn rồi nhìn, Đoạn Linh khẽ cúi xuống, hôn lên môi nàng, từng chút một nhẹ nhàng "nếm" đi lớp son phấn làm từ hoa ấy.

Lâm Thính bừng tỉnh.

Son phấn vì nụ hôn mà nhòe đi, dính vào khóe môi Lâm Thính. Dù không nhìn thấy, nàng vẫn cảm nhận được một vệt ẩm ướt lướt qua, khiến lòng nàng run rẩy.

Đoạn Linh áp sát vào Lâm Thính, cứ thế khẽ cọ xát từng chút một, lớp son phấn đỏ tươi dính vào môi hắn, khiến môi hắn dần trở nên cùng màu với nàng. Chẳng mấy chốc, sắc môi hắn thậm chí còn đậm hơn nàng.

Son phấn cũng nhòe ra ở khóe môi Đoạn Linh, tạo thành một vệt đỏ nhỏ trên làn da trắng ngần, đẹp đến lạ lùng.

Hắn vẫn khẽ l.i.ế.m lớp son phấn trên môi nàng, yết hầu khẽ nuốt xuống. Mùi hương hoa của son phấn vương vấn bên cạnh họ, theo hơi thở thấm vào cơ thể.

Đầu óc Lâm Thính dường như bị mùi hương hoa trộn lẫn với hơi thở của Đoạn Linh ăn mòn, có cảm giác sắp chìm trong đó. Nàng theo bản năng há miệng hít thở, nhưng lại bị đầu lưỡi dính son phấn của hắn nhẹ nhàng cuốn lấy, nhuộm đỏ cả lưỡi nàng.

Khoang miệng họ lúc này tràn ngập hương son phấn.

Đoạn Linh đan những ngón tay trái của mình vào tay nàng, tay phải nâng niu sau gáy nàng, ngón tay khẽ m*n tr*n những sợi tóc, vô cùng dịu dàng, như muốn mê hoặc nàng, khiến nàng không thể lùi bước.

Lưỡi Lâm Thính bị Đoạn Linh cuốn lấy quá lâu, tê dại. Nàng vô thức động đậy, khẽ áp lên hắn. Gần như cùng lúc, hơi thở Đoạn Linh trở nên dồn dập, hắn mở mắt, kết thúc nụ hôn.

Khi hắn rời đi, đầu óc nàng cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo. Vừa nãy là tỉnh ngủ, giờ mới thật sự là tỉnh táo.

Lâm Thính không tự nhiên mím chặt môi.

Một cơn gió thổi vào đình hóng gió, mang theo không khí trong lành, xua tan mùi hương son phấn, cũng xua đi sự nóng ran xa lạ trên người nàng. Nàng ngước lên, thứ đầu tiên lọt vào mắt nàng chính là đôi môi đỏ đến không thể đỏ hơn của Đoạn Linh.

Màu môi này một nửa là do cọ xát khi hôn, một nửa là do dính lớp son phấn đỏ tươi của nàng. Cả chiếc cằm của hắn cũng không thoát khỏi, trông thật mờ ám, giống như vừa bị ai đó chà đạp mạnh bạo.

Lâm Thính cảm thấy mũi nóng lên, dường như có xúc động muốn chảy m.á.u cam, vội vàng ngoảnh mặt đi, không dám nhìn nữa.

Đoạn Linh lặng lẽ nghiêng người, cuộn bức họa lại, cầm trên tay, rồi đưa một chiếc khăn cho Lâm Thính, không còn tự tay lau cho nàng như lần trước.

Lâm Thính cũng không nghĩ nhiều.

Trên chiếc bàn giữa đình hóng gió có bày hoa quả, điểm tâm và trà. Nàng dùng chiếc khăn thấm chút nước trà rồi lau miệng. Lớp son phấn trên môi nàng gần như đã bị hắn cọ đi hết, chỉ còn lại chút ít. Nàng lau qua loa là sạch, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và mềm mại khó quên.

Thói quen đúng là một thứ đáng sợ, nàng dường như sắp quen với những nụ hôn bất ngờ của Đoạn Linh. Nghĩ đến đây, Lâm Thính lại ngẩn người.
 
Back
Top