Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 260


Đoạn Linh không nhìn Lâm Thính: "Mẫu thân ta muốn gặp ngươi. Bà nói ngươi cứ mặc bộ váy áo này, không cần thay ra sau khi vẽ xong."

Bộ váy áo đỏ tươi này có chút giống với hôn phục ngày cưới, lại thêm thêu thùa tinh xảo.

Thế nhưng, nàng chỉ nghĩ đây là một bộ váy đỏ bình thường.

Lâm Thính lau miệng xong, giấu chiếc khăn dính son phấn đi, như sợ người khác nhìn thấy: "Còn ngươi thì sao, ngươi không đi à?" Hôm nay họ cùng nhau vẽ bức họa trước hôn lễ, Phùng phu nhân lẽ nào chỉ muốn gặp một mình nàng, bỏ mặc con trai mình?

Hắn quay người, nhìn ra ngoài đình hóng gió, bàn tay đang cầm bức họa siết chặt rồi lại buông lỏng, lực độ được kiểm soát cực kỳ tốt, bức họa vẫn không hề có một nếp nhăn. "Ngươi đi trước đi, ta... nửa giờ sau sẽ đến."

"Được rồi." Lâm Thính vốn có chút tò mò muốn nhìn xem bức họa của họ, thấy Đoạn Linh cuộn nó lại và định mang đi, nàng cũng không tiện hỏi. Mà thôi, nàng quan tâm bức họa này làm gì, đẹp hay không thì cũng vẽ xong rồi, chẳng lẽ nàng còn có thể đem người túm lại bắt sửa ?.

Lâm Thính không hỏi Đoạn Linh có chuyện gì. Hắn là Cẩm Y Vệ, lúc nào cũng có việc bận là chuyện thường tình.

Tuy nhiên... nửa giờ sau, hắn là đi xử lý một công vụ khẩn cấp, hay là đi xem một hồ sơ nào đó? Lâm Thính thuận tay cầm một miếng điểm tâm ăn, để che đi hơi thở của hắn vẫn còn vương vấn trên người.

Nàng cắn dở miếng điểm tâm, nói không rõ lời: "Vậy ngươi đi nhanh đi. Ta sẽ đến sân của Phùng phu nhân chờ ngươi."

Đoạn Linh rời đi.

Chờ khi Đoạn Linh đi khuất, Lâm Thính mới nhớ ra lớp son phấn trên môi hắn vẫn còn. Nếu bị người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ biết hắn vừa làm gì sao? Mặc kệ, chắc hắn sẽ biết chừng mực, có khi vừa đi vừa lau rồi, nàng không cần phải bận tâm quá nhiều.

Lâm Thính tìm thấy Đào Chu đang đợi ở cửa hậu viện cùng người hầu của Đoạn gia, rồi cùng nhau đi gặp Phùng phu nhân.

Đoạn Hinh Ninh cũng đang ở trong viện của Phùng phu nhân, thấy nàng bước vào liền vồn vã đón lấy: "Nghe nói ngươi và nhị ca ở hậu viện vẽ tranh, vẽ xong chưa?"

Lâm Thính: "Vẽ xong rồi."

Đoạn Hinh Ninh tỏ vẻ tiếc nuối. Vừa nghe nói Lâm Thính đến vẽ tranh với Đoạn Linh, nàng đã muốn đi xem. Nhưng bị Phùng phu nhân ngăn lại, nói không nên quấy rầy, không may mắn. Ngay cả Phùng phu nhân cũng không đến.

Tiếc nuối thì tiếc nuối, Đoạn Hinh Ninh cũng không bận tâm quá nhiều. Lời mẹ nói không phải không có lý, làm việc trước hôn lễ thì phải chú trọng cát lợi.

Nàng cũng mong họ có thể thuận lợi thành hôn.

Đoạn Hinh Ninh kéo tay Lâm Thính đi vào trong phòng, nhìn bộ váy đỏ của nàng, dùng ngón út ngoéo tay nàng, vừa lắc qua lắc lại vừa nũng nịu: "Bức tranh đâu? Ta muốn xem."

Lâm Thính trong khoảnh khắc muốn rụt tay lại, chỉ vì nhớ đến chuyện vừa xảy ra ở hậu viện. Khi Đoạn Linh hôn nàng, hắn đã đan mười ngón tay vào tay nàng, lòng bàn tay cố tình vô ý v**t v* mu bàn tay nàng, như đang cố ý mê hoặc.

Mu bàn tay khẽ nóng lên, nàng gạt bỏ tạp niệm: "Không ở chỗ ta, bị Đoạn đại..."

Phùng phu nhân nghe thấy họ nói chuyện, cười nói: "Đều sắp thành hôn rồi, sao còn gọi Đoạn đại nhân? Nên sửa miệng gọi Tử Vũ thôi." Đây là lần thứ hai bà nhắc nhở Lâm Thính sửa cách xưng hô.

Lúc này Đoạn Hinh Ninh không nói gì.

Trước đây, khi Lâm Thính chưa cầu hôn Đoạn Linh, Đoạn Hinh Ninh lo mẹ mình sẽ làm khó nàng, nên mới lên tiếng ngăn cản. Nhưng nay đã khác, như lời mẹ nói, họ sắp thành hôn rồi.

Đoạn Hinh Ninh nghĩ đến hai chữ "thành hôn", lại nghĩ đến Hạ Tử Mặc. Cha hắn đến nay vẫn chưa về, hôn ước của họ vẫn cứ chậm trễ.

Nếu không phải biết cha Hạ Tử Mặc thật sự bị hoàng đế phái ra kinh thành làm việc, Đoạn Hinh Ninh đã hoài nghi hắn cố tình kiếm cớ trì hoãn, không thật lòng muốn cưới nàng.

Nàng thu lại cảm xúc, nhìn về phía Lâm Thính.

Lâm Thính dưới ánh mắt dịu dàng của Phùng phu nhân, hơi gượng gạo sửa lại: "Bức tranh không ở chỗ ta, mà... Tử Vũ cầm đi rồi."

Nàng thường gọi Đoạn Linh là "Đoạn đại nhân", những lúc cùng Kim An Tại lén lút sau lưng thì gọi thẳng tên "Đoạn Linh". Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên chữ của hắn là "Tử Vũ".

Lâm Thính gọi mà thấy hơi nóng cả miệng.

Đoạn Hinh Ninh thất vọng: "Nhị ca cầm đi rồi ư? Sao nhị ca lại cầm đi? Ta còn chưa xem mà." Nàng quay sang hỏi Phùng phu nhân, "Nương, bức họa trước hôn lễ không thể cho người khác xem sao?"

"Cũng không hẳn là thế, nhị ca con cầm đi có lẽ là sợ làm bẩn thôi, hôm nay chưa xem được thì sau này vẫn còn cơ hội." Phùng phu nhân đáp lời Đoạn Hinh Ninh, rồi thân mật kéo Lâm Thính ngồi xuống bên cạnh, mời nàng uống trà. "Vẽ có đẹp không? Mọi chuyện thuận lợi chứ?"

Đến giờ nàng vẫn chưa được nhìn bức họa dù chỉ một lần. Nàng đáp: "Họa sư vẽ rất khéo, bức họa rất đẹp, quá trình cũng khá thuận lợi." Chỉ là ngồi lâu quá khiến mông nàng hơi đau và cơ thể hơi cứng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 261


Phùng phu nhân nhìn ra sau lưng Lâm Thính: "Tử Vũ sao không đi cùng con tới gặp ta?"

Lâm Thính sau khi vấn an bà, liền đáp: "Hắn hình như có việc bận, nửa giờ nữa sẽ đến." Nàng biết Đoạn gia là gia đình giàu có, rất coi trọng lễ tiết, nên giải thích rõ ràng thay cho Đoạn Linh.

Phùng phu nhân trách mắng Đoạn Linh: "Có việc bận ư? Hôm nay là ngày vẽ bức họa trước hôn lễ, không có việc gì quan trọng bằng con cả, thằng bé Tử Vũ này thật là không hiểu chuyện. Nhạc Duẫn, con chịu thiệt rồi."

Lời này lọt vào tai Lâm Thính mà nàng cảm thấy lòng mình tê dại, cái gì mà "không có việc gì quan trọng bằng con"? Bà đã đánh giá quá cao vị trí của nàng trong lòng hắn rồi. "Chắc là hắn bỗng nhiên nhớ ra có công vụ khẩn cấp cần xử lý, Cẩm Y Vệ bận rộn là chuyện khó tránh khỏi."

"Bận thì cũng không nên như vậy, chẳng lẽ đến ngày thành hôn hắn cũng muốn đi xử lý công vụ?" Phùng phu nhân nắm tay nàng ngồi xuống, đưa cho nàng một ly trà.

Lâm Thính im lặng vài giây, chuyện đó cũng không phải là không thể, nàng cũng chẳng bận tâm.

Đoạn Hinh Ninh hoàn toàn đứng về phía Phùng phu nhân, khẽ nói bênh vực Lâm Thính: "Nhị ca thật là, công vụ thì không thể lùi lại sao, cứ nhất định phải làm ngay hôm nay?"

Từ một góc khuất trong phòng bỗng vang lên một giọng nam trầm ấm: "Nam nhi vốn dĩ nên lấy việc tận trung báo quốc làm vinh, nhị ca của con..."

Phùng phu nhân liếc mắt qua Đoạn phụ, che môi ho khan vài tiếng.

Lúc này Lâm Thính mới phát hiện trong phòng còn có một người, sao cha của Đoạn Hinh Ninh lại ngồi ở góc khuất như vậy? Nếu không phải vì ông ngồi ở đó, nàng đã không thể không thấy ông.

Đoạn phụ nghe thấy tiếng ho của Phùng phu nhân, liền gọi nha hoàn rót cho thê tử một ly trà khác, rồi gượng gạo sửa lời: "Nhị ca con làm như vậy quả thực không đúng."

Bấy nhiêu năm nay bà chưa bao giờ nhìn thẳng ông. Chỉ khi có người ngoài, họ mới giả vờ một chút, còn lại thì ngầm không để ý đến nhau. Ông biết bà vẫn còn giận ông năm xưa đã không ngăn cản Đoạn Linh làm dược nhân.

Đoạn phụ nói xong câu đó, liền không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngồi đó.

Lâm Thính cảm thấy không khí thật kỳ lạ.

Phùng phu nhân vẫn nhiệt tình với nàng, trò chuyện về những chuyện lúc nhỏ của Đoạn Linh.

Lâm Thính kiên nhẫn lắng nghe, đến cuối lại cảm thấy có chút hứng thú. Nàng tuy xuyên thư, nhưng Đoạn Linh không phải nam chính, nên sách không hề miêu tả những chuyện đã xảy ra với hắn lúc nhỏ.

Phùng phu nhân cảm thán: "Hồi Tử Vũ còn nhỏ, con là người đầu tiên ngoài người nhà thân cận với nó. Ta đã chú ý đến con từ lúc đó. Chỉ tiếc là lớn lên, hai đứa ít qua lại. Nhưng may mắn thay, giờ đây quan hệ của hai đứa lại tốt đẹp trở lại, thậm chí còn sắp thành hôn. Đúng là duyên phận mà."

Lâm Thính: "..."

"Con có còn nhớ không, có một lần Tử Vũ bị thương ở bên ngoài, chính con đã đưa nó về. Hai đứa người dính đầy bùn đất, ngã gục trước cửa lớn, thiếu chút nữa đã dọa ta ngất đi."

Nàng đã cứu Đoạn Linh khi nào? Lâm Thính ngơ ngác: "Con đưa hắn về ư?"

Phùng phu nhân nhìn nàng bằng ánh mắt hiền từ: "Đúng vậy. Ta nhớ năm ấy con vừa tròn mười hai tuổi, còn Tử Vũ thì mười sáu."

Lâm Thính hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Năm nàng mười hai tuổi? Phải chăng là lần nàng bẫy Đoạn Linh rồi dẫn hắn vào ổ sói? Thật kỳ lạ, những chuyện xảy ra trước khi nàng xuyên tới, bao gồm cả việc dẫn hắn vào ổ sói, nàng đều nhớ rõ mồn một. Vậy tại sao nàng lại quên mất việc mình đã cứu hắn ra khỏi đó?

Phùng phu nhân lần tràng hạt, thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, bà hỏi: "Con, thật sự đã quên rồi sao?"

Lâm Thính gượng cười: "Con không nhớ rõ lắm." Đâu chỉ là không nhớ rõ, nàng thậm chí còn nghi ngờ có phải Phùng phu nhân đang bịa chuyện không.

Đoạn Hinh Ninh ở bên cạnh phụ họa: "Ta nhớ mà! Lúc đó ta sợ đến phát khóc. Chỉ là người lớn nói sợ chúng ta nhớ lại cảnh tượng kinh khủng khi bị nhốt trong ổ sói, nên không nhắc tới nữa thôi."

Nếu Đoạn Hinh Ninh cũng nhớ, vậy thì chuyện này chắc chắn là thật. Lâm Thính chợt nghĩ đến một khả năng.

Phải chăng khi còn nhỏ nàng cũng đã có một khoảnh khắc "tỉnh giấc"? Chẳng qua lúc đó còn quá nhỏ, cơ thể không chịu nổi, ý chí cũng chưa đủ kiên định, nên ký ức về khoảnh khắc đó đã bị xóa sạch.

Vì phải tuân theo thiết lập "nữ phụ độc ác" của nguyên tác, nàng không thể thức tỉnh sớm. Sau khi lớn lên, nàng mới hoàn toàn thức tỉnh, nhớ lại mình là người hiện đại xuyên không, thoát khỏi sự khống chế của nguyên tác. Lúc đó hệ thống mới xuất hiện để đưa mọi thứ trở lại "quỹ đạo".

Liệu có phải là như vậy không? Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa, dù sao nàng cũng sẽ hoàn thành hai nhiệm vụ còn lại để thoát khỏi hệ thống này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 262


Đúng nửa khắc sau, Đoạn Linh đến.

Hắn vén rèm châu bước vào, đi đến trước mặt Phùng phu nhân: "Mẫu thân, phụ thân."

Lâm Thính nhìn sang, phát hiện Đoạn Linh đã thay y phục. Bộ y phục hắn đang mặc không phải bộ màu đỏ khi nãy ở đình hóng gió.

Chắc là trời nóng quá, hắn ra mồ hôi nên thay đồ trước khi làm việc chăng? Nàng cũng thấy hơi nóng. Bộ váy đỏ thêu hoa kia tuy đẹp nhưng quá nhiều lớp, dù dùng loại vải mỏng và tốt nhất cũng không tránh khỏi cảm giác bí bách.

Ánh mắt nàng vô tình lướt lên, dừng lại ở khóe môi hắn. Lớp son phấn vừa dính lên khi nãy đã biến mất hoàn toàn, lau sạch sẽ không còn một dấu vết.

Lâm Thính vội vàng thu lại ánh mắt.

Phùng phu nhân đeo tràng hạt lên cổ tay: "Nghe Nhạc Duẫn nói, con đã cầm bức họa đi. Sao không mang tới đây cho mọi người cùng xem?"

Đoạn Linh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên: "Họa sư dặn dò trước khi đi, mực trên bức họa vẫn chưa khô, tốt nhất nên treo lên phơi nắng trước."

Vừa nghe xong, Lâm Thính đã biết hắn đang nói dối.

Gió ở hậu viện khá lớn, mực đã sớm khô rồi. Hơn nữa, hắn đã cuộn bức họa lại để mang đi, làm sao có thể chưa khô mực được.

Mặc dù vậy, nàng cũng chẳng có lý do gì để vạch trần hắn. Có khi bức họa không đẹp, hắn mới không muốn cho ai xem. Giống như nàng chụp ảnh tự sướng, nếu xấu hay bị mờ thì cũng sẽ xóa đi, không để ai thấy.

Lâm Thính im lặng không nói gì.

Phùng phu nhân nghe vậy, cũng không kiên quyết đòi xem bức họa nữa. Thuận lợi vẽ xong là được rồi. "Con vừa đi xử lý công vụ sao?"

Đoạn Linh không trả lời trực tiếp: "Có một chuyện mất kiểm soát cần giải quyết."

"Giải quyết ổn thỏa rồi chứ?" Đoạn phụ bỗng chen vào. Ông nói chuyện và làm việc luôn không hỏi nguyên nhân, không hỏi quá trình, chỉ hỏi kết quả.

"Ổn thỏa rồi." Nói lời này, Đoạn Linh khẽ liếc nhìn Lâm Thính đang lén lút nhét ba miếng điểm tâm vào miệng, giống như nàng đang muốn thử xem một lần có thể ăn được bao nhiêu miếng.

Đoạn phụ hài lòng gật đầu.

"Con luôn khiến ta rất yên tâm, ngoại trừ chuyện để tên tội phạm họ Tạ trốn thoát khỏi thành."

Phùng phu nhân nghe thấy giọng nói của Đoạn phụ, một tia mất kiên nhẫn chợt lóe qua trên gương mặt bà, nhưng rất nhanh đã được che giấu bởi vẻ dịu dàng thường ngày. "Nếu đã giải quyết xong, vậy thì ngồi xuống nói chuyện với chúng ta đi."

Bà lại lấy tràng hạt ra xoay: "Bất kể là công vụ gì, cũng không thể quan trọng bằng người ở trước mắt. Tử Vũ, con phải nhớ kỹ lời này."

Đoạn Linh: "Vâng."

Đoạn phụ ngậm miệng, tiếp tục ngồi ở một góc uống chén trà đã nguội của mình.

Lâm Thính đương nhiên nhận ra sự bất hòa giữa Phùng phu nhân và Đoạn phụ, nhưng nàng cũng không lấy làm lạ. Trên đời này, những cặp phu thê bằng mặt không bằng lòng không ít, nhưng nguyên nhân của họ là gì?

Đoạn Linh ngồi xuống bên cạnh nàng.

Khi hắn vừa ngồi xuống, Lâm Thính đã ngửi thấy mùi trầm hương. Mùi trầm hương rất đậm.

Lâm Thính lén lút liếc nhìn Đoạn Linh vài lần.

Phùng phu nhân thấy Lâm Thính đang mặc bộ váy đỏ thẫm, liền đề nghị: "Hôm nay quốc sư đi tuần phố trừ tà cầu phúc, hai đứa cũng đi xem đi?"

Khi Đại Yến kết thúc một tai ương lớn như dịch bệnh, quốc sư sẽ đi tuần phố trừ tà cầu phúc, đồng thời ném những chiếc túi phúc đựng tiền xu, cầu mong Đại Yến sau này bình an, suôn sẻ.

Mỗi dịp như vậy, đường phố đều rất náo nhiệt, có thể sánh ngang với ngày lễ tết.

Đoạn Hinh Ninh sợ Lâm Thính từ chối, vội vàng khuyên: "Nhạc Duẫn, nghe nói nhặt được túi phúc sẽ mang lại may mắn, chúng ta đi thôi?"

Kỳ thực, không cần Đoạn Hinh Ninh khuyên, Lâm Thính cũng sẽ đi. Không chỉ vì nhặt được túi phúc sẽ có may mắn, mà còn vì trong đó có tiền.

Đã vậy, tất nhiên phải đi nhặt rồi.

Lâm Thính đi thay bộ váy đỏ "long trọng" trên người, mặc lại y phục của mình rồi cùng họ ra ngoài. Trước khi thay váy, Lâm Thính đã thoáng nghĩ đến việc đi vào phòng Đoạn Linh để thay, sau đó nằm lên giường hắn để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng điều đó không hợp lý.

Đoạn phủ có sương phòng riêng cho nàng thay đồ, sao có thể lấy cớ gì để đi vào phòng Đoạn Linh? Họ còn chưa thành hôn. Hơn nữa, xung quanh còn có người khác. Vì thế, Lâm Thính từ bỏ ý định mượn cớ thay váy để vào phòng Đoạn Linh.

Nàng tạm thời không nghĩ đến nhiệm vụ nữa, nắm lấy tay Đoạn Hinh Ninh, đi về phía đầu phố. Nhưng vừa nắm lấy, nàng đã thấy không đúng, bàn tay này tuyệt đối không thể là của Đoạn Hinh Ninh.

Nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, là Đoạn Linh.

Đúng lúc đó, Đoạn Hinh Ninh thấy Hạ Tử Mặc ở phía đối diện, nàng đã nói với Lâm Thính một tiếng rồi đi về phía hắn.

Lâm Thính theo bản năng muốn buông tay Đoạn Linh ra, nhưng lại bị hắn nắm chặt lại. Những ngón tay hắn đan vào tay nàng, kìm chặt mu bàn tay nàng, giống như một chiếc khóa, trực tiếp khóa lại.

Lông mi nàng khẽ run lên.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 263


Không đợi nàng lên tiếng, Đoạn Linh đã nói: "Ngươi không phải muốn nắm tay ta sao?"

Lâm Thính ngờ vực, nếu nàng giải thích rằng người nàng muốn nắm là Đoạn Hinh Ninh, hắn có lại nói câu "Ngươi không phải thích ta sao?" không?

Nàng nghe câu đó nhiều lần rồi, nhiều đến mức đôi lúc nàng còn có cảm giác ... mình thật sự đang thích hắn.

Nàng dứt khoát không nói ra sự thật: "Nhưng nắm tay trên đường lớn không hay cho lắm." Tiện thể giải thích lý do vì sao nàng muốn buông tay hắn ra.

Đoạn Linh khẽ cười: "Ngươi còn dám công khai cầu hôn ta, vậy mà lại ngại chuyện nắm tay trên đường sao?"

Lâm Thính cấm ngôn.

Là một người hiện đại, nàng quả thực không bận tâm chuyện nắm tay trên đường, lại nghĩ đến dù sao thân mật cũng đã trải qua rất nhiều lần rồi, nắm cái tay nhỏ gì đó còn có gì phải ngại ? Nhưng dù nghĩ vậy, cảm giác lại vẫn rất khác biệt, chỉ vì người nắm tay nàng ... là Đoạn Linh.

Những ngón tay nàng khẽ co lại.

Đúng lúc này, Đoạn Hinh Ninh cùng Hạ Tử Mặc đi tới từ phía đối diện. Trên tay nàng còn cầm hai xâu kẹo hồ lô: "Nhạc Duẫn."

Đoạn Hinh Ninh đã nói với Hạ Tử Mặc rằng hôm nay nàng muốn ra ngoài xem quốc sư tuần phố trừ tà cầu phúc, và sẽ đến địa điểm nào trước. Vì vậy, Hạ Tử Mặc xuất hiện ở đây không phải là ngẫu nhiên.

Nàng đưa một xâu kẹo hồ lô lớn cho Lâm Thính: "Quốc sư phải nửa khắc nữa mới đến phố này, chúng ta ăn kẹo hồ lô trước đi."

Lâm Thính đón lấy, cắn một viên: "Ngon thật đấy, không quá ngọt, không dễ ngán."

Vừa dứt lời, Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính và Đoạn Linh đang nắm tay nhau, mặt nàng đỏ bừng. Hai người trong cuộc thì không hề đỏ mặt, ngược lại là nàng đỏ mặt. Sau đó, nàng lại liếc nhìn Hạ Tử Mặc.

Hạ Tử Mặc không bỏ lỡ ánh mắt của Đoạn Hinh Ninh, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng. Nhưng Đoạn Hinh Ninh lại né tránh, dùng khăn che mặt, ngượng ngùng nói: "Trên đường có nhiều người như vậy, ngươi đừng làm thế."

Hắn đành phải rụt tay lại, có chút hâm mộ Lâm Thính vì sự bạo dạn. Hắn nghĩ rằng người chủ động nắm tay chắc chắn là Lâm Thính, vì dù sao nàng cũng là người dám công khai cầu hôn Đoạn Linh.

Lâm Thính không biết Hạ Tử Mặc đang nghĩ gì về mình. Nàng ăn hết xâu kẹo hồ lô một cách nhanh chóng, rồi tập trung nhìn chằm chằm về phía đầu phố, chờ quốc sư đến để cướp túi phúc.

Một lát sau, quốc sư đến.

Quốc sư ngồi trong một chiếc kiệu gỗ đàn được chạm khắc rỗng tứ phía, mặc đạo bào, tay cầm phất trần, mái tóc bạc, khuôn mặt trẻ trung, trông đầy vẻ tiên phong đạo cốt.

Đằng sau kiệu là mấy đội nhân mã, mấy chục đạo sĩ, mười mấy nhạc công, và cả trăm binh lính hoàng đế phái tới để bảo vệ quốc sư.

Khi tiếng nhạc khác dừng lại, tiếng kèn xô na vang lên, quốc sư từ từ mở mắt, miệng niệm chú ngữ, rồi nắm một nắm túi phúc từ trong giỏ ra, ném ra ngoài kiệu.

Những chiếc túi phúc bay lên không trung, rồi rơi xuống, như những phúc khí từ trên trời giáng xuống.

Lâm Thính nhìn thấy túi phúc, mắt sáng lên, lập tức buông tay Đoạn Linh, nhào tới cướp. Nàng nhảy lên, cướp được bảy tám cái, nhét vào lòng rồi lại tiếp tục cướp.

Đoạn Linh nhìn bàn tay trống rỗng của mình, rồi nhìn nàng vẫn đang hăng hái cướp túi phúc.

Đoạn Hinh Ninh kinh ngạc, bị tốc độ của Lâm Thính làm cho choáng váng. Nàng cướp nhanh quá, khiến nàng không cướp được cái nào: "Nhạc Duẫn..."

Hạ Tử Mặc biết Đoạn Hinh Ninh muốn, nên cũng xông vào cướp, nhưng chỉ cướp được hai cái.

Khi nhìn thấy Lâm Thính cướp được nhiều như vậy, hắn không khỏi nghi ngờ có phải nàng đã thông đồng với quốc sư rồi không? Nếu không sao nàng lại đoán được quốc sư sẽ ném về phía nào để chạy tới trước?

Lâm Thính không thể nói cho họ biết, đây nào phải chuyện có thông đồng hay không, mà do rèn luyện, có tích luỹ, bằng không bao nhiêu lần nàng kéo Kim An Tại đi cướp túi phúc và tiền thưởng và tiền thưởng lúc trước chẳng phải là phí công sao. Hiện tại, Lâm Thính nàng đã luyện được đến đẳng cấp: Chỉ cần nhìn vào ánh mắt đối phương là biết ngay sau đó hắn sẽ ném đi đâu.

Càng về sau, Lâm Thính không thể cầm hết được, rất dễ bị rơi. Nàng bèn chạy về trước mặt Đoạn Linh.

Nàng vội vàng, không kịp nghĩ nhiều, nhét hết số túi phúc vào lòng hắn: "Ngươi giúp ta giữ một chút, cẩn thận, đừng để rơi nhé." Rồi nàng đưa thêm mấy cái cho Đoạn Hinh Ninh, "Tặng ngươi này."

Đoạn Linh: "... Được."

Lâm Thính không yên tâm, nhìn hắn một lúc lâu, xác nhận Đoạn Linh cầm chắc rồi mới tiếp tục chạy đi cướp đợt túi phúc tiếp theo. Nàng cướp hăng đến mức ngay cả quốc sư ngồi trong kiệu cũng không kìm được mà nhìn ra.

Quốc sư quên cả việc ném túi phúc, Lâm Thính phải nhắc nhở hắn: "Hết rồi sao? Sao nhanh thế? Ta nhớ năm trước có rất nhiều mà."

Bị tiểu cô nương nhắc nhở, hắn giật mình tỉnh lại, tiếp tục động tác trên tay.

Lâm Thính nhảy lên thật cao, bắt lấy túi phúc ngay trước khi chúng rơi xuống đất.

Quốc sư nheo mắt lại. Hắn nhớ ra rồi, năm trước tuần phố cũng gặp một cô nương cướp túi phúc rất giỏi. Lúc đó nàng che mặt, nhưng tình hình cũng là như thế này.

Đợt này Lâm Thính cướp được hơn chục cái, không còn tay để cầm nữa, nàng lại chạy về trước mặt Đoạn Linh, hớn hở đếm "chiến lợi phẩm".
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 264


Đoạn Hinh Ninh đứng bên cạnh, nhìn Đoạn Linh người chất đầy túi phúc, muốn cười nhưng không dám. Cuối cùng nàng kéo Hạ Tử Mặc đi mua đèn lồng, sợ mình cười ra tiếng trước mắt nhị ca.

Khi Lâm Thính đang đếm túi phúc, một Cẩm Y Vệ lướt qua đám đông đi tới, ghé vào tai Đoạn Linh nói nhỏ vài câu.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản lắng nghe.

Lâm Thính đếm xong túi phúc, thấy Cẩm Y Vệ đi tới rồi lại đi, nàng chia cho Đoạn Linh một cái túi phúc, tiện miệng hỏi: "Lại có công vụ khẩn cấp sao?"

Đoạn Linh nhận lấy chiếc túi phúc từ Lâm Thính, nhìn thẳng vào nàng, bình tĩnh nói: "Không phải. Là Tạ Thanh Hạc dẫn theo Tạ gia quân tạo phản."

Tin tức này quá mức chấn động, tay Lâm Thính run lên, túi phúc ôm trong lòng rơi đầy đất.

"Tạ Thanh Hạc tạo phản..." Có cốt truyện này trong nguyên tác sao? Lâm Thính hơi bối rối, không chắc là mình đã bỏ sót hay nguyên tác vốn không có. Nhưng dù thế nào, nàng sẽ lấy những gì đang xảy ra làm chuẩn.

Nhưng Tạ Thanh Hạc trông không giống một người sẽ tạo phản chút nào. Tại sao hắn lại đột ngột làm vậy ?

Có phải sau khi ra khỏi thành, Tạ Thanh Hạc đã gặp phải chuyện gì đó, không thể chịu đựng thêm nữa nên mới chọn con đường này? Hay có người đang mượn danh nghĩa của hắn để tạo phản? Giống như trước đây đã có kẻ dùng tên Kim An Tại để liên lạc với Tạ gia, gián tiếp dẫn đến việc Tạ gia bị hoàng đế hạ lệnh khám xét, và đứng sau kích động cuộc bạo loạn ở Tô Châu.

Nàng càng nghiêng về khả năng đây là một sự hiểu lầm.

"Không biết Kim An Tại đã nghe tin này chưa nhỉ?" Tin tức về tạo phản không thể che giấu được, rất nhanh sẽ lan truyền khắp nơi. Nếu Tạ Thanh Hạc thật sự tạo phản, liệu hắn có bị liên lụy không?

Lâm Thính quyết định không suy đoán lung tung, nàng sẽ tìm cơ hội đến thư phòng gặp Kim An Tại để hỏi cho rõ.

Đoạn Linh khom lưng, nhặt những chiếc túi phúc rơi trên mặt đất: "Đây là phản ứng gì vậy? Ngươi không tin Tạ Thanh Hạc sẽ tạo phản sao?"

Lúc này, nàng mới phát hiện túi phúc của mình đã rơi hết. Nàng cúi người xuống cùng nhặt: "Ngươi là Cẩm Y Vệ, ta không phải. Chưa từng trải qua sóng gió lớn, đột nhiên nghe tin có người tạo phản, kinh ngạc và sợ hãi là chuyện bình thường mà. Nếu không có phản ứng mới là lạ."

Lâm Thính cố gắng tỏ ra thật tự nhiên.

Đoạn Linh nhặt chiếc túi phúc cuối cùng, đứng dậy trả lại nàng. Trong lúc nhặt, hắn đã dùng một sợi dây đỏ xâu tất cả lại, khiến chúng không thể rơi ra nữa. Lâm Thính đón lấy, xâu túi phúc nặng trĩu đung đưa trong tay nàng.

Hắn mân mê những ngón tay vừa chạm vào túi phúc: "Ngươi nói cũng phải. Nếu ngươi không phản ứng, chẳng phải sẽ bị nghi ngờ là đã biết từ sớm rồi sao? Sao có thể được, ngươi và Tạ Thanh Hạc đâu có giao tình gì."

Lâm Thính tự tin về chuyện này, vì nàng thực sự không hay biết gì cả. Bất kể Đoạn Linh có thăm dò thế nào, nàng cũng không thay đổi được sự thật. "Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi không cần vào cung gặp bệ hạ sao?"

Đoạn Linh thản nhiên: "Bệ hạ hiện tại đang triệu kiến các tướng quân vào cung để bàn bạc. Chưa đến lượt ta đâu."

Ngụ ý là, chuyện này chưa đến lúc hắn phải ra tay.

Lâm Thính quan sát vẻ mặt Đoạn Linh. Hắn là Cẩm Y Vệ vậy mà trong lúc này còn có thể bình tĩnh như vậy, như thể Tạ Thanh Hạc tạo phản cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Họ đồng loạt nhìn ra đường. Nàng phát hiện đoàn tuần phố của quốc sư vốn dĩ phải thông suốt, lại bị chặn lại. Mà nói bị chặn cũng không đúng, chỉ là phía trước có người, không thể đi tiếp.

Theo lẽ thường, sẽ không có ai dám chặn đường tuần phố của quốc sư, bất kể là những quan viên chán ghét đạo sĩ hay dân chúng qua đường, bởi vì Gia Đức Đế rất coi trọng quốc sư.

Những người cướp túi phúc đều tụ tập ở hai bên đường, tuyệt đối sẽ không cản đường đoàn tuần. Nếu là người ngoại tộc không hiểu chuyện lỡ bước vào, binh lính theo sau đã sớm bắt đi rồi. Lâm Thính tò mò không biết là ai lại lớn gan như vậy, dám công khai chặn đường quốc sư mà quan binh cũng không dám động thủ.

Nàng nhìn không chớp mắt.

Ở phía trước, xuất hiện một đội nhân mã khác. Họ mặc giáp nhẹ, tay cầm trường mâu, bước đi đều tăm tắp, khí thế ngút trời.

Một nữ tử cưỡi ngựa đi đầu. Gương mặt nàng lạnh lùng, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đầy thần thái, làn da ngăm đen. Nàng búi tóc đuôi ngựa cao, tay cũng cầm trường mâu, bộ kỵ phục màu đỏ thẫm đón gió tung bay, trông rất oai vệ.

Nữ tử chạm mặt quốc sư, không xuống ngựa hành lễ, cũng không có ý định nhường đường.

Lâm Thính nhìn vài lần rồi quay sang Đoạn Linh: "Đây là...?" Nữ tử này rõ ràng là người trong triều, Đoạn Linh hẳn phải biết thân phận nàng.

Đúng lúc này, tiếng kèn xô na trên đường bỗng nhiên ngừng lại.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 265


Đoạn Linh đưa tay lên, thong thả gỡ những mảnh giấy màu đỏ rớt trên tóc nàng: "Nàng ấy, là nữ tướng quân đầu tiên của Đại Yến, cũng là nữ tướng quân duy nhất, còn mạnh hơn cả tướng quân nam. Năm đó, Hoàng hậu đã dốc sức thuyết phục bệ hạ phong nàng làm tướng quân. Sự thật đã chứng minh, ánh mắt của Hoàng hậu không tồi. Nữ tướng quân này bách chiến bách thắng. À, nàng ấy tên là Dương Lương Ngọc."

Dương Lương Ngọc? Sau khi xuyên không, Lâm Thính bận rộn kiếm tiền, nên biết rất ít chuyện về triều chính.

Hắn gỡ xuống ba mảnh giấy nhỏ: "Bệ hạ hôm nay muốn triệu kiến chính là vị Dương tướng quân này. Mấy ngày trước nàng mới trở về kinh thành, sau khi về lại mỗi ngày đều kiên trì ra ngoài thành huấn luyện binh lính."

Khi quốc sư ném túi phúc, có các tiểu đạo sĩ đi bên kiệu rải những mảnh giấy đỏ nhỏ để thêm phần vui vẻ.

Lâm Thính mải mê cướp túi phúc, sợ chậm tay, nên đâu có để ý trên người có dính giấy không. Chỉ cần chúng không bay vào mắt, nàng sẽ không chú ý. Đến khi Đoạn Linh gỡ những mảnh giấy ra khỏi tóc, nàng mới biết mình đã dính phải.

Lâm Thính vỗ vỗ đầu, hy vọng làm rơi những mảnh giấy đó, nhưng chỉ có một vài mảnh lớn rơi xuống. Những mảnh nhỏ vẫn bám chặt vào tóc, giống như những cánh hoa đỏ.

Nàng không nhìn thấy đầu mình, không biết đã rũ sạch hết chưa: "Còn không?"

"Vẫn còn." Đoạn Linh không rời mắt khỏi Lâm Thính, ngón tay khẽ chạm vào bàn tay nàng đang định vỗ đầu, ngăn lại: "Để ta giúp ngươi."

Lâm Thính không từ chối.

Nàng tiếp tục thăm dò thông tin: "Bệ hạ triệu kiến vị Dương tướng quân này, có phải muốn nàng đi dẹp loạn những tên phản tặc đó không?"

"Không sai, bệ hạ muốn Dương tướng quân đi dẹp loạn, lấy đầu của Tạ Thanh Hạc." Ngón tay Đoạn Linh luồn vào tóc Lâm Thính, vừa linh hoạt vừa dịu dàng, khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.

Lâm Thính chớp mắt một cái.

Đoạn Linh không vứt những mảnh giấy vừa gỡ, chúng vẫn còn nằm trong tay hắn. Hắn bình thản nói: "Đây không phải là bí mật gì cả, chẳng mấy chốc cả kinh thành đều sẽ biết. Ngươi nghĩ Dương tướng quân có thể thuận lợi diệt trừ lũ phản tặc này không?"

Nàng không biết Đoạn Linh đã gỡ xong giấy rồi. Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, đầu vẫn hướng về phía hắn, đôi mắt nhìn xuống đất: "Ngươi cũng nói Dương tướng quân bách chiến bách thắng mà, chắc chắn được thôi."

Hắn không nói gì.

Lâm Thính mân mê xâu túi phúc, trầm ngâm: "Làm sao các ngươi chắc chắn Tạ Thanh Hạc dẫn Tạ gia quân tạo phản? Hắn không phải vừa mới trốn khỏi thành sao? Chuyện này quá đột ngột."

Đoạn Linh: "Triều đình nhận được tin tức là Tạ Thanh Hạc dẫn Tạ gia quân tạo phản. Còn về việc những người bệ hạ phái đi đã xác nhận như thế nào, ta tạm thời chưa biết. Bệ hạ không chỉ có Cẩm Y Vệ làm việc, còn có Đông Xưởng nữa."

Lâm Thính truy hỏi: "Ý ngươi là người dò la tin tức Tạ Thanh Hạc tạo phản là Đông Xưởng?"

Hắn "Ừ" một tiếng, hờ hững nói: "Lần này bệ hạ phái Đông Xưởng đi tìm hiểu tin tức, Cẩm Y Vệ không tham gia."

Nàng chìm vào suy tư.

Đoạn Linh đặt những mảnh giấy đỏ gọn gàng sang một bên, thấy đầu Lâm Thính vẫn ở gần, hắn không kìm được lại đưa tay lên, chạm vào búi tóc của nàng, gỡ dải lụa ra rồi lại cài vào một cách nhẹ nhàng.

Lâm Thính cảm nhận được một luồng tê dại, nhưng không nhúc nhích. Nàng nghĩ có lẽ có mảnh giấy nhỏ nào đó rơi vào búi tóc nên hắn mới làm vậy.

Đợi một lúc, nàng không nhịn được nữa.

Chủ yếu là lòng bàn tay hắn dường như đang cọ vào da đầu nàng, khiến lòng Lâm Thính cũng tê dại, không thể tập trung suy nghĩ chuyện khác: "Vẫn chưa xong sao?" Có nhiều giấy nhỏ đến thế ư?

Đoạn Linh rút ngón tay ra khỏi tóc nàng: "Xong rồi."

Lâm Thính vẫn thấy bồn chồn, nàng gãi gãi tóc, tiếp tục nhìn ra đường. Quốc sư và Dương Lương Ngọc vẫn đang giằng co, không ai chịu nhường ai đi trước.

Quốc sư ngồi trong kiệu, ngẩng đầu nhìn Dương Lương Ngọc đang ngồi trên ngựa đối diện, mỉm cười nói: "Dương tướng quân, hôm nay là ngày bần đạo được bệ hạ ban phước trừ tà cầu phúc, ngài cũng biết chứ?"

Dương Lương Ngọc không thèm nhìn ông, cúi đầu v**t v* con ngựa của mình, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn bản tướng quân nhường đường cho ngươi sao?"

Quốc sư vẫn giữ nụ cười: "Trừ tà cầu phúc liên quan đến vận mệnh quốc gia, là chuyện trọng đại, ngài..."

Dương Lương Ngọc cắt lời: "Bản tướng quân nhẫn ngươi lâu lắm rồi. Cả ngày nói cái gì mà trừ tà cầu phúc, tất cả là vì Đại Yến. Trên thực tế, ngươi chưa từng làm được một chuyện gì thật sự có lợi cho Đại Yến cả."

Ánh mắt nàng sắc bén, ngữ khí đầy khinh thường: "Chẳng lẽ những tướng sĩ như chúng ta, vì Đại Yến mà vào sinh ra tử, còn không bằng một tên đạo sĩ thối chỉ biết ba hoa chích chòe như ngươi, nhất định phải nhường đường sao? Đừng lấy cái gì mà vận mệnh quốc gia ra nói, bản tướng quân không ăn bộ đó của ngươi. Mau tránh ra!"

Nụ cười của quốc sư khẽ ngưng lại, Dương Lương Ngọc gọi thẳng ông ta là đạo sĩ thối, hoàn toàn không xem ông ta ra gì.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 266


Dân chúng hai bên đường bàn tán xôn xao.

Còn Lâm Thính, sau khi đã nhặt đủ túi phúc, lại không thể bỏ Đoạn Linh mà đi tìm Kim An Tại hỏi về chuyện của Tạ Thanh Hạc. Nàng đơn giản cũng xem náo nhiệt, tiện thể nhân cơ hội này tìm hiểu sâu hơn về triều đại Đại Yến.

Dương Lương Ngọc thấy quốc sư vẫn không nhúc nhích, khẽ cúi người, ấn nhẹ dây cương, nhưng vẫn ở thế trên cao nhìn xuống: "Vẫn chưa chịu tránh ra?"

"Vị Dương tướng quân này có khí phách thật." Lâm Thính thầm nghĩ, ánh mắt hướng về phía quốc sư.

Quốc sư nghe vậy cũng không nhường. Nếu hôm nay nhường đường, chẳng khác nào để Dương Lương Ngọc dẫm lên mặt ông ta. Về sau làm sao có thể khiến thuộc hạ tin phục, khiến dân chúng kính trọng?

Ông ta lại nở nụ cười, hạ thấp giọng: "Bần đạo chỉ là một đạo sĩ nhỏ bé, đương nhiên không thể sánh bằng những tướng sĩ vì Đại Yến mà vào sinh ra tử. Nhưng bệ hạ rất coi trọng lần trừ tà cầu phúc này, thật sự không thể trì hoãn được."

"Nếu không trì hoãn được, ngươi mau tránh ra để bản tướng quân đi qua, không phải là xong rồi sao?"

Quốc sư tận tình khuyên nhủ: "Trừ tà cầu phúc tuyệt đối không thể gián đoạn, chỉ có thể tiến lên, không thể lùi lại, càng không thể lùi sang hai bên, nếu không sẽ làm mất đi vận mệnh quốc gia của Đại Yến."

Lâm Thính cảm thấy tài ăn nói của quốc sư thật lợi hại. Lời ông ta nói nghe có vẻ rất hợp lý, chẳng trách ông ta có thể trở thành quốc sư và nhận được sự tin tưởng của Gia Đức Đế.

Dương Lương Ngọc hừ lạnh, không chấp nhận lời lẽ vòng vo của ông: "Một câu thôi, có nhường hay không?"

Quốc sư im lặng.

Không cần nói cũng biết, không nhường.

"Vậy đừng trách bản tướng quân." Dương Lương Ngọc kéo dây cương, trực tiếp dẫn binh lính tiến lên, tách đoàn người phía sau quốc sư ra.

Sắc mặt quốc sư biến đổi, ông bước ra khỏi kiệu: "Nếu bệ hạ biết..."

Dương Lương Ngọc không quay đầu lại, phi ngựa qua: "Bản tướng quân sẽ tự thỉnh tội với bệ hạ, không cần quốc sư phải bận tâm." Lần này nàng gọi ông ta là quốc sư, nhưng nghe thế nào cũng thấy có ý mỉa mai.

Sau khi Dương Lương Ngọc đi qua, một nữ tử trẻ tuổi chạy ra khỏi đám đông, cười vẫy tay về phía nàng, cất tiếng: "A tỷ."

Lâm Thính đang đứng xem mà ngây người. Giọng nói của nữ tử này nghe sao mà quen thuộc thế.

Hình như đã nghe ở đâu rồi.

Nàng chợt nhớ ra, đây là khách quen của thư phòng, người đã nhờ thư phòng tìm một người tên Phó Trì.

Lâm Thính không phải người có trí nhớ siêu phàm, phải nghe thường xuyên mới có thể nhớ được một giọng nói, nhưng giọng nói này quá đặc biệt, bộ não tự động ghi nhớ, nên khi nghe lại nàng đã nhận ra ngay.

Sau khi nàng biết Kim An Tại là hoàng tử tiền triều, nàng đã nghi ngờ Phó Trì có liên quan đến hắn. Bởi vì Cẩm Y Vệ và Lương Vương đều đã từng điều tra Phó Trì, hơn nữa trong tủ quần áo ở căn nhà Phó Trì từng ở có khắc mấy chữ "Điện hạ vẫn còn sống", nên nàng mới nghi ngờ như vậy.

Lâm Thính cũng đã hỏi Kim An Tại về chuyện này, hắn nói không quen biết Phó Trì, nhưng có thể khẳng định là có người đã phái Phó Trì đến tìm hắn.

Bấy nhiêu năm nay, không ít người muốn tìm hắn để khôi phục lại đất nước, Kim An Tại đã quá quen rồi.

Đôi khi Kim An Tại sẽ tự tay giải quyết những kẻ có ý đồ gây rối, nhưng hắn vẫn không thể điều tra ra được rốt cuộc Phó Trì, kẻ đã bị Lương Vương g**t ch*t, là do ai phái tới.

Nếu nữ tử này thật sự là vị khách đã nhờ thư phòng tìm Phó Trì, vậy Kim An Tại có thể tìm được manh mối từ nàng ta không?

Ánh mắt Lâm Thính vô tình lướt qua gác mái ở phía xa, nhìn thấy Đạp Tuyết Nê.

Đạp Tuyết Nê đứng trên gác mái, tay cầm một xâu nho, thỉnh thoảng lại ăn một quả. Hắn đang rũ mắt nhìn đường phố, khóe môi nhếch lên, rất hứng thú thưởng thức màn đối đầu giữa quốc sư và Dương Lương Ngọc.

Nàng không ngờ lại gặp Đạp Tuyết Nê ở đây. Hắn làm sao lại xuất hiện ở con phố này đúng lúc như vậy? Chắc hắn không giống họ, đến đây để cướp túi phúc đâu, vả lại, nếu muốn cướp thì cũng sẽ không đứng trên gác mái xa như thế.

Lâm Thính cảm giác như hắn đã sớm tính toán được những gì sẽ xảy ra ở đây, cố tình đến xem.

Bên cạnh Đạp Tuyết Nê có một nam tử đứng, chắc là thuộc hạ của hắn. Nam tử nói nhỏ vào tai Đạp Tuyết Nê vài câu, Đạp Tuyết Nê liền đưa tay đấm vào lan can, cười đến cong người, nhưng dù đang cười, nụ cười của hắn vẫn đầy vẻ âm trầm.

Họ không hề phát hiện ra Lâm Thính đang nhìn về phía gác mái, vì nàng đang đứng ở vị trí khá khuất. Sau khi nghe xong lời của nam tử, Đạp Tuyết Nê cũng nói hai câu với hắn, nam tử nghe lệnh rời đi.

Lâm Thính trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Đoạn Linh phát hiện, nhìn theo ánh mắt nàng về phía gác mái: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"

"Ta thấy Hán Đốc."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 267


Đoạn Linh cũng đã nhìn thấy, nhưng chỉ lướt qua một cái, phản ứng rất bình thường: "Hắn ở đây lại có thể thế ?"

Lâm Thính hỏi lại: "Ngươi không nghi ngờ hắn có mục đích khi đến đây sao?" Nàng còn cảm thấy không thích hợp, lẽ nào Đoạn Linh lại không nhận ra?

Hắn thong thả đáp: "Đông Xưởng không can thiệp vào Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ cũng không can thiệp vào việc của Đông Xưởng. Vậy nên, hắn đến đây với mục đích gì thì cũng không liên quan đến ta."

Lâm Thính không nhìn Đạp Tuyết Nê nữa, quay sang nhìn nữ tử vừa gọi Dương Lương Ngọc là "a tỷ".

Chỉ thấy Dương Lương Ngọc không nói gì, chỉ đơn giản là đưa nữ tử vừa gọi "a tỷ" kia lên ngựa. Rất nhanh, họ nghênh ngang rời đi, như một cơn gió biến mất trên đường phố, để lại một đoàn tuần phố đã hỗn loạn và một quốc sư không thể duy trì nụ cười.

Lâm Thính suy nghĩ một lát, đột nhiên kéo tay áo Đoạn Linh: "Đoạn đại nhân."

Đoạn Linh nhìn bàn tay nàng đang nắm lấy tay áo mình.

Lâm Thính kéo một cái rồi buông ra: "Ngươi có quen vị Dương tướng quân này không?" Nàng hỏi "quen" không phải là quen biết trong triều, mà là quen biết đủ thân thiết để có thể nói chuyện.

Hắn không chỉnh lại tay áo bị nàng kéo lệch, cứ để mặc nó: "Ta không quen Dương tướng quân. Sao ngươi lại hỏi vậy?"

Lâm Thính cân nhắc nói: "Nàng là nữ tướng quân đầu tiên của Đại Yến, ta thấy hơi tò mò."

Đoạn Linh làm như tin lời nàng: "Dương tướng quân xuất thân bình dân, cha mẹ mất sớm, không có người thân nào khác, chỉ cùng muội muội sống nương tựa cùng nhau. Vừa nãy người được nàng đưa lên ngựa chính là muội muội nàng."

"Năm Dương tướng quân mười bảy tuổi, nàng được Hoàng hậu để ý, đưa vào cung. Hai mươi tuổi làm tướng quân, một trận thành danh. Hiện giờ nàng hai mươi sáu tuổi."

Mới hai mươi sáu tuổi đã làm đại tướng quân? Lâm Thính âm thầm kinh ngạc: "Còn gì nữa không?"

Đoạn Linh nói tiếp: "Trước khi trở về kinh thành, Dương tướng quân đã trấn thủ biên giới, đánh lui quân Thát Đát vô số lần. Vì vậy, những quan lại trong triều từng kịch liệt phản đối nàng làm tướng quân, giờ đều tâm phục khẩu phục."

Hoàng hậu quả thực có con mắt nhìn người. Nàng còn có thể phá vỡ mọi định kiến, giúp một nữ tử chưa có tiền lệ làm tướng quân. Lâm Thính thật lòng ngưỡng mộ: "Nhưng ngươi không quen Dương tướng quân, sao lại biết rõ đến thế?"

Đoạn Linh nhìn nàng một cái.

"Trước khi trọng dụng bất kỳ ai, bệ hạ đều phái Cẩm Y Vệ đi điều tra rõ lai lịch của họ. Sau khi trọng dụng, cũng sẽ phái Cẩm Y Vệ giám sát nhất cử nhất động của họ."

"Thì ra là vậy." Lâm Thính nhướng mày, không để lộ dấu vết, nàng chuyển đề tài sang muội muội của Dương Lương Ngọc: "Vậy muội muội của Dương tướng quân thì sao? Nàng ta cũng giỏi võ à? Hằng ngày nàng theo Dương tướng quân ra ngoài hay ở lại kinh thành?"

Nếu nàng ta theo Dương Lương Ngọc ra ngoài, thì sẽ không có thời gian kết bạn với Phó Trì, một người vào kinh ứng thí, và cũng sẽ không đến thư phòng nhờ người tìm hắn.

Lâm Thính muốn xác nhận thêm lần nữa.

Đoạn Linh: "Đi hành quân rất nguy hiểm, Dương tướng quân sẽ để muội muội nàng lại kinh thành."

Cảm xúc Lâm Thính khẽ dao động: "À."

Hắn bước lên vài bước: "Ngươi tò mò về Dương tướng quân quá mức rồi đấy, chỉ vì nàng là nữ tướng quân đầu tiên của Đại Yến thôi sao?"

Nàng bước theo sau: "Đúng vậy."

Đoạn Linh quay đầu nhìn Lâm Thính, không nhắc đến Dương Lương Ngọc nữa, mà chuyển sang chuyện khác: "Hôm nay ngươi cướp được bao nhiêu túi phúc?"

Đề tài thay đổi quá nhanh khiến Lâm Thính sững sờ: "Ba mươi sáu cái. Ta cho Đoạn Hinh Ninh ba cái, cho ngươi một cái, còn lại ba mươi hai cái." Hạ Tử Mặc cướp được hai cái, nên nàng không cho hắn.

Đoạn Linh khẽ nâng mắt, nhìn xâu túi phúc vẫn còn trong tay Lâm Thính.

Nàng thấy hắn đang nhìn túi phúc của mình, không chắc chắn hỏi: "Ngươi còn muốn nữa à?"

Đoạn Linh dời mắt đi: "Không phải."

"Nhạc Duẫn, nhị ca!" Đoạn Hinh Ninh xách hai chiếc đèn lồng nhỏ tinh xảo chạy về.

Nàng vừa cùng Hạ Tử Mặc đến đầu phố mua đèn lồng, kết quả bị quốc sư và Dương Lương Ngọc đang giằng co chặn đường về. Phải đợi họ rời đi nàng mới có thể quay lại tìm Lâm Thính.

Tâm trạng Đoạn Hinh Ninh không bị ảnh hưởng, nàng vẫn chưa biết chuyện tạo phản. Nàng chỉ tay về phía trước: "Chúng ta lại đến đó xem nhé?"

Lâm Thính không muốn làm mất hứng Đoạn Hinh Ninh, bèn đi dạo cùng nàng nửa khắc nữa.

Dạo phố xong, Lâm Thính lấy cớ muốn tự về nhà, không để họ đưa, sau đó đi đến thư phòng tìm Kim An Tại, hỏi hắn có biết chuyện Tạ Thanh Hạc không, và liệu hắn có còn liên lạc với Tạ Thanh Hạc không.

"Ta sẽ đi điều tra, có tin tức sẽ báo cho ngươi." Kim An Tại cũng không rõ tình hình, hắn không quen người nắm giữ thông tin triều đình như Đoạn Linh. Gần đây, Tạ Thanh Hạc cũng không liên lạc với hắn, nên tình hình không rõ ràng.

Lâm Thính chần chừ hỏi: "Ngươi có nghĩ Tạ Thanh Hạc sẽ tạo phản không?"

Kim An Tại tháo mặt nạ, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn sờ sờ con chó đang quỳ trên đất không chịu ăn: "Ta không biết, nhưng ta hy vọng hắn không làm vậy." Hắn không muốn bị liên lụy vào chuyện tạo phản này.

Lâm Thính không hỏi thêm nữa, rời khỏi thư phòng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 268


Đoạn Linh đang chờ nàng ở bên ngoài thư phòng, ngón tay hắn xoay tròn sợi dây của túi phúc.

Lâm Thính cứng đờ: "Đoạn đại nhân?"

Đoạn Linh ngừng xoay túi phúc, bình thản hỏi: "Ngươi đến thư phòng, là cũng muốn tặng cho Kim công tử một túi phúc, để hắn cũng được hưởng phúc khí sao?"

Lâm Thính liền dùng cớ hắn nói: "Đúng vậy. Làm người không thể quá ích kỷ, có đồ tốt thì phải chia sẻ. Mà sao hôm nay ngươi cũng đến thư phòng vậy?" Theo dõi nàng? Đoạn Linh vẫn nghi ngờ nàng có liên quan đến Tạ Thanh Hạc sao?

Hắn khẽ vuốt túi phúc, xuyên qua lớp vải cảm nhận những đồng bạc bên trong, mỉm cười nhạt: "Đi mãi rồi đến đây, ngươi tin không?"

Lâm Thính cười gượng: "Tin." Đoạn Linh đã tin nàng, tất nhiên nàng cũng phải tin hắn.

Mặc dù trong lòng nàng biết điều đó ... cực kỳ không đáng tin.

Đoạn Linh cất bước đi về phía ngoài hẻm, không có ý định vào thư phòng: "Ta đưa ngươi về nhé?”
"Được."

Hắn đưa nàng về đến Lâm gia rồi rời đi.

Lâm Thính cũng như những lần trước, mời Đoạn Linh vào phủ uống trà, nhưng hắn khéo léo từ chối. Hắn không vào, chỉ liếc nhìn xâu túi phúc trên tay nàng một lần nữa.

Sau ngày hôm đó, Lâm Thính ít khi gặp lại Đoạn Linh. Vì chuyện tạo phản, Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ như hắn trở nên bận rộn hơn.

Cuối cùng, Đoạn Linh còn bị Gia Đức Đế phái ra khỏi kinh thành làm việc, đi liền hơn một tháng.

Lâm Thính không biết hành tung của hắn, mãi vẫn chưa tìm được cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ chưa xong, hôn ước của họ vẫn còn.

Trong thời gian Đoạn Linh đi công cán, Lâm Thính lại đến thư phòng tìm Kim An Tại vài lần, hỏi hắn đã liên lạc được với Tạ Thanh Hạc chưa. Mỗi lần câu trả lời đều giống nhau, vẫn chưa. Do đó, nàng vẫn chưa thể thật sự xác định người đứng đầu tạo phản chính là Tạ Thanh Hạc.

Thoáng chốc, đã đến ngày thành hôn.
Tuy có chuyện tạo phản, nhưng dân chúng vẫn phải sống cuộc sống bình thường. Bởi lẽ, việc dẹp loạn phản tặc có thể mất vài năm, chậm nhất cũng vài tháng.

Hơn nữa, Đại Yến không phải không có người đối phó phản tặc, không đến mức có người tạo phản là mọi thứ loạn lên. Vì thế, hôn lễ của Lâm Thính và Đoạn Linh vẫn diễn ra đúng như dự kiến, không bị ảnh hưởng.

Gia Đức Để triệu hồi Đoạn Linh hai ngày trước khi hôn lễ diễn ra, và còn ban thưởng cho hắn không ít thứ.

Vào ngày thành hôn, trời còn chưa sáng, Lâm Thính đã bị nha hoàn lôi ra khỏi chăn ấm, mặc bộ hôn phục màu đỏ rực nặng trĩu.

Sau khi mặc hôn phục, Lâm Thính vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ màng như đang mơ một giấc mộng. Cho đến khi nha hoàn thoa phấn lên mặt, nàng mới tỉnh lại, nhìn chính mình trong gương.

"Mình thật sự sắp thành hôn với Đoạn Linh rồi sao?”
Lâm Thính vẫn ở trong trạng thái "mọi thứ không thật", cảm giác hư ảo, nhưng tâm trạng nàng đã có chút thay đổi, từ sự bài xích ban đầu đến giờ lại ẩn chứa một tia mong chờ.

"Mong chờ ư?"

Khi ý nghĩ này hiện lên, Lâm Thính ngây người. Sao nàng lại có thể mong chờ chuyện thành hôn với Đoạn Linh? Đây chẳng phải là một cuộc hôn nhân do nhiệm vụ của hệ thống, trời xui đất khiến mà thành sao?

Lòng Lâm Thính rối như tơ vò.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên trong đời thành hôn, nên ít nhiều cũng có chút mong chờ? Dù sao đối tượng thành hôn cũng không phải là người nàng ghét, mà còn có một vẻ ngoài rất hợp với thẩm mỹ của nàng, nhìn vào là thấy vui mắt?

"Chắc là vậy." Nàng cúi đầu nhìn bộ hôn phục trên người, lòng dần ổn định lại.

Lâm Thính suy nghĩ về những lợi ích khi thành hôn với Đoạn Linh.
Hắn từ đầu đến cuối không phản đối việc nàng ra ngoài kinh doanh, sẽ không giống những người cổ đại truyền thống khác cho rằng nữ tửsau khi thành hôn thì phải ở trong hậu viện.

Điểm này, nàng rất thích.

Đoạn Linh là Cẩm Y Vệ, công việc bận rộn, sau khi thành hôn sẽ không có nhiều thời gian ở bên nàng. Nàng chắc chắn sẽ không bị gò bó quá nhiều, có khi còn tự do hơn cả khi ở Lâm gia.

Hơn nữa, dù nàng đã tự lập một hộ riêng, nhưng Lý Kinh Thu biết chuyện chắc chắn sẽ muốn nàng thành hôn. Với tính cách của Lý thị, nếu không đạt được mục đích, bà sẽ không từ bỏ, đến lúc đó nàng sẽ bị Lý thị bắt đi xem mắt đủ mọi nam tử.

Một khi nàng và Đoạn Linh thành hôn, vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng, một mũi tên trúng nhiều đích.

Xem ra, họ cũng coi như là đôi bên cùng có lợi. Đoạn Linh muốn nàng ở lại bên cạnh hắn, còn nàng có thể mượn cớ này để tránh sự "thúc giục hôn" của Lý thị, đồng thời cũng tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.
Hệ thống đưa ra nhiệm vụ này khi còn một tháng rưỡi nữa là đến hôn kỳ, và thời hạn hoàn thành là hai tháng. Hôm nay là ngày đại hôn, nói cách khác, nàng còn nửa tháng nữa.

Nghĩ như vậy, mọi thứ đều thật hoàn hảo.

Thế nhưng, sau những ngày tháng ở cạnh nhau, Lâm Thính càng nhận ra rằng hắn cũng là một người bằng xương bằng thịt. Nàng dường như không thể chỉ đơn thuần coi hắn là một nhân vật trong tiểu thuyết nữa...

Nha hoàn không nhận thấy sự khác thường, tiếp tục vẽ mày, thoa son phấn cho Lâm Thính.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 269


Lâm Thính đưa tay lên, chạm vào chính mình trong gương. Trong khoảnh khắc bối rối, nàng dường như nhìn thấy Đoạn Linh của ngày vẽ bức họa. Hắn mặc y phục đỏ, khom lưng, tự mình vẽ mày, tô mắt cho nàng.

Tim nàng khẽ rung động.

Không lâu sau, trong gương xuất hiện một người khác, hình ảnh Đoạn Linh tan biến.

Ngày thành hôn, còn có một tập tục là mẹ hoặc người phụ nữ "gia đình êm ấm" sẽ chải đầu cho cô dâu. Mẹ của Lâm Thính vẫn còn, đương nhiên do bà chải.

"Một chải chải đến cùng..." Lý Kinh Thu đứng sau lưng Lâm Thính, vừa niệm lời chúc phúc vừa dùng lược gỗ đàn chải mái tóc dài suôn mượt của nàng. Từ đầu đến đuôi không hề dừng lại, ngụ ý có đầu có đuôi.

Lâm Thính nghe Lý thị niệm những lời đó, nắm lấy vạt áo bà: "Nương."

Đoạn gia và Lâm gia không xa, sau khi thành hôn, nàng có thể quay về bất cứ lúc nào. Nhưng Lâm Thính vẫn thấy luyến tiếc Lý thị. Sau khi xuyên không, mục tiêu đầu tiên của nàng là kiếm thật nhiều tiền, đưa mẹ ra ngoài sống.

Nhưng giờ thì sao...

Thế sự vô thường, nàng lại sắp thành hôn.

Gương mặt Lý Kinh Thu rạng rỡ niềm vui, nhưng đôi mắt lại hoe đỏ. Giọng bà dịu dàng chưa từng có, giống như mẹ đang dỗ con ngủ: "Sao vậy con?"

Lâm Thính sờ vào hoa văn thêu trên hôn phục, tâm trạng vô cùng phức tạp, nàng nhỏ giọng nói: "Không có gì, chỉ là muốn gọi mẹ một tiếng thôi."

"Con bé này, hôm nay sắp thành hôn rồi mà còn trêu chọc mẹ."

Lý Kinh Thu lén lau khóe mắt, chải tóc thêm cho Lâm Thính một lần nữa, rồi dặn dò đầy lo lắng: "Đoạn gia là thế gia đại tộc nổi tiếng ở kinh thành, quy củ có lẽ sẽ nhiều. Con đừng vì một chút chuyện không hài lòng mà giở tính trẻ con ra."

Lâm Thính hiếm khi không phản bác Lý thị, nàng nghe lời bà: "Vâng vâng vâng, con biết rồi."

Lý Kinh Thu nghĩ nghĩ: "Nhưng Phùng phu nhân rất yêu quý con, Đoạn Hinh Ninh lại là bằng hữu thân thiết nhất của con, Đoạn nhị công tử lại yêu con. Con chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng, họ sẽ không giận đâu, con cũng không cần phải quá câu nệ."

Con gái bà không giống bà, gả cho một người không yêu mình. Đoạn Linh thì yêu con gái bà, họ lưỡng tình tương duyệt.

Lâm Thính không biết nói gì.

"Chỉ cần không làm chuyện quá đáng? Chuyện gì mới là quá đáng trong mắt mẹ đây." Lâm Thính có chút lo lắng Lý thị sẽ sợ Đoạn gia không vui, rồi bắt nàng đóng cửa tiệm vải, không cho nàng ra ngoài kinh doanh nữa. Điều đó nàng không thể chấp nhận được.

Lý Kinh Thu cho nha hoàn trang điểm lui ra, hạ giọng: "Cho dù Đoạn nhị công tử bận rộn, thường xuyên ra ngoài làm việc, con cũng tuyệt đối không được 'nhị tâm', không được đi tìm nam tử khác."

Bà không muốn nói chuyện này vào ngày hỷ sự, nhưng có vài chuyện nhất định phải nói rõ trước khi thành hôn, nếu không sau này gây họa thì hối không kịp. Bà đã thấy không ít nữ tử như vậy, nên mới nhắc nhở.

Lâm Thính: "..."

Trí tưởng tượng của mẹ nàng quả thực phong phú, lại có thể nghĩ đến cả chuyện ngoại tình sau hôn nhân. Lâm Thính cạn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không."

Chưa kể nàng không phải người như vậy, nếu thành hôn với Đoạn Linh mà làm chuyện đó, thì e rằng cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.

Sau khi chải tóc xong, Lý Kinh Thu lấy một cuốn sách nhỏ đưa cho Lâm Thính.

Lâm Thính không cần mở cũng biết nội dung bên trong là gì, đó là phòng trung thuật. Dù là trước hay sau khi xuyên không, nàng đều đã đọc qua không ít. Tuy chưa có kinh nghiệm thực chiến, nhưng kiến thức lý thuyết thì vô cùng phong phú.

Ở thời cổ đại, việc mẹ đưa sách phòng trung thuật cho con gái trước khi thành hôn là chuyện đương nhiên. Lâm Thính nhận cuốn sách nhỏ từ Lý Kinh Thu mà không hề bất ngờ.

Lý Kinh Thu không biết Lâm Thính đã sớm đọc qua, bà khẽ nói: "Con rảnh thì xem qua, buổi tối cẩn thận một chút, đừng để bị thương."

Lâm Thính tiện tay cất cuốn sách vào, không có ý định xem. Nàng chỉ đáp lại một câu: "Con biết rồi."

Giờ lành thành hôn càng lúc càng gần, lòng nàng cũng càng lúc càng rối bời. Nàng không biết phải đối mặt với đêm tân hôn này ra sao.

Lý Kinh Thu dặn dò xong xuôi, liền cho nha hoàn vào, không ở lại phòng Lâm Thính lâu. Với tư cách là mẹ của tân nương, bà còn rất nhiều việc phải làm, như ra ngoài tiếp khách, kiểm kê lễ vật.

Lâm Thính mặc chỉnh tề, ngồi trên giường. Nàng kéo tay áo lên, nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay.

Trước đây, nàng từng tháo nó xuống một lần, lén trả lại cho Đoạn Linh. Sau khi định ra hôn sự, hắn lại một lần nữa đưa nó về cho nàng.

Lâm Thính sờ vào chiếc vòng ngọc mát lạnh, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời trong xanh, gió mát thổi vào. Dù không nóng, nhưng nàng vẫn thấy hơi đổ mồ hôi. Hôm nay nàng còn căng thẳng hơn cả ngày công khai cầu hôn Đoạn Linh. Trái tim nàng như bị một bàn tay siết chặt.
 
Back
Top