Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 240


Khi Lâm Thính đang mơ màng sắp ngủ thì Đoạn Linh đã trở về. Nàng vội vàng tỉnh táo lại, chạy tới ân cần rót cho hắn một chén nước. Đoạn Linh dù sao cũng đã giúp đỡ bằng hữu của nàng là Kim An Tại, việc nàng rót nước cho hắn là điều nên làm: “Thế nào rồi?” Nàng lo lắng đám Cẩm Y Vệ trong quá trình đăng ký thân phận cho Kim An Tại sẽ phát hiện điều gì đó bất ổn.

Lâm Thính ngẩng đầu nhìn Đoạn Linh. Hắn đã tắm rửa trước khi trở về, giờ phút này đang mặc một bộ y phục màu xanh lam nhạt, dưới ánh nến chiếu rọi, gương mặt tinh xảo, đôi môi hồng nhạt, mang vẻ đẹp đến mức diễm lệ, tựa như một con xà yêu có thể câu hồn đoạt phách. Hắn uống cạn chén nước nàng đưa, khóe môi khẽ nhếch lên, yết hầu khẽ nhấp nhô trước mắt Lâm Thính. Nàng vô tình nhìn thấy, liền lặng lẽ dời ánh mắt đi.

Đoạn Linh không nhanh không chậm uống hết chén nước, trả lời: “Ta đã sắp xếp ổn thỏa cho Kim công tử, ngươi cứ yên tâm. Chỉ cần trong vòng ba ngày, hắn không bị nhiễm bệnh, là có thể rời khỏi Bắc Trường Nhai.”

Nghe ngữ khí của hắn, có vẻ như Cẩm Y Vệ khi đăng ký thân phận cho Kim An Tại đã không phát hiện ra điều gì bất ổn. Biết được điều này, Lâm Thính thở phào nhẹ nhõm: “Đêm nay đã làm phiền ngươi rồi, cũng cảm ơn ngươi.” Mặc dù Kim An Tại đã nói lời cảm ơn với Đoạn Linh, nhưng nàng vẫn muốn tự mình nói một lần nữa.

Một lúc lâu sau, Đoạn Linh khẽ gật đầu, coi như đã nhận lời cảm ơn của nàng. Đoạn Linh tháo cây trâm ngọc vấn tóc xuống, tiếng bạch vũ lục lạc khóa trên cây trâm khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Lâm Thính nhìn sang, lúc này mới phát hiện cây trâm hắn dùng chính là chiếc trâm nàng đã tặng. Nhìn thấy người khác dùng món quà mình đã tặng, trong lòng sẽ sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn, Lâm Thính cũng không ngoại lệ. Mặc dù khi đó nàng tiêu tiền thật sự đau lòng, nhưng tiền đã tiêu rồi, thì phải học cách thưởng thức thôi.

Ngay khoảnh khắc hắn tháo ngọc trâm, mái tóc dài như thác đổ xuống, lướt qua ngón tay nàng vẫn chưa rời đi. Ánh mắt Lâm Thính theo tay Đoạn Linh lấy ngọc trâm di chuyển, ngón tay hắn trắng như ngọc, hòa quyện hoàn hảo cùng cây trâm ngọc, thật khiến người ta mãn nhãn. Đoạn Linh đặt ngọc trâm lên bàn, sau đó tháo chiếc thắt lưng bên hông ra, cũng đặt lên bàn. Hắn tiếp đó đi về phía giường ngồi xuống, nhìn Lâm Thính vẫn đứng ở giữa phòng: “Ngươi không đi nghỉ ngơi à?”

Nàng cử động, nhưng không đi về phía hắn, mà đi về phía chiếc sập La Hán: “Đêm nay ta sẽ ngủ ở sập La Hán.”

“Tại sao?”

“Ta đã nói rồi mà, ta có tật xấu khi ngủ, sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngươi.”

Đoạn Linh thản nhiên nói: “Ta cũng đã nói, chúng ta phải học cách thích nghi với đối phương. Rốt cuộc là ngươi sợ làm ảnh hưởng đến ta, hay vì hôm nay gặp Kim công tử mà không vui… hơi ngượng ngùng khi phải cùng chăn gối với ta?”

“Nếu là vế trước, thì ngươi cứ lên giường đi là được.” Hắn nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt hơi tối lại, khó mà nhận ra. “Nếu là vế sau, thì ta…”

Lâm Thính vội vàng trèo lên giường. Nàng làm như chứng minh mình là vế trước, vừa tháo những dải lụa buộc tóc vừa nói: “Ngươi bận việc công cả ngày, vừa nãy còn phải đưa Kim An Tại đến khách đ**m khác sắp xếp, chắc là mệt lắm rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Có mấy dải lụa buộc tóc, Lâm Thính gom hết vào lòng bàn tay, định bụng tháo hết ra rồi ném xuống dưới gối. Nhưng nàng còn chưa tháo xong, một dải lụa đã tuột ra, rơi xuống trên mặt Đoạn Linh đang nằm bên cạnh, vắt ngang khóe môi hắn. Hơi thở của Đoạn Linh hơi khựng lại, dải lụa mang theo hương tóc thoang thoảng, len lỏi vào mũi hắn, như muốn xâm nhập vào tận cơ thể.

Lâm Thính nói tiếng “xin lỗi”, vội vàng cúi người lấy dải lụa đó đi, lọn tóc nàng vô tình lướt qua bàn tay Đoạn Linh đang rũ bên cạnh. Hắn vô thức siết chặt năm ngón tay lại, nhưng sợi tóc vẫn trượt đi mất giữa kẽ tay hắn. Ngay sau đó, Lâm Thính cũng nằm xuống. Nàng dùng chân khẽ khều chăn ở cuối giường, rồi vươn tay kéo nó lên, đắp tới dưới cổ. Nàng còn cẩn thận lấy góc chăn chèn vào thắt lưng, quấn mình kín mít, để phòng nửa đêm thức giấc lại thấy lạnh. Dù đêm nay trời không mưa, thời tiết vẫn bình thường.

“Đêm nay ta ngủ sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa đâu.”

Đoạn Linh quay đầu nhìn Lâm Thính đang tự mình quấn chặt như một con nhộng, sau đó nghiêng mình, chính diện đối diện với nàng. Mái tóc dài đen như mực của hắn buông trên giường, hòa quyện với mái tóc cũng đang xõa ra của nàng.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại một ngọn nến le lói, ánh sáng mờ ảo khiến gương mặt diễm lệ của Đoạn Linh bớt đi vài phần lạnh lùng, thoạt nhìn càng giống một yêu tinh đang dựa vào vẻ ngoài hấp dẫn để mê hoặc lòng người: “Ngươi sợ làm phiền ta nghỉ ngơi, nên mới tự đối xử với bản thân mình như vậy à?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 241


Kỳ thật là sợ lại phát sinh chuyện buổi sáng hôm nay, Lâm Thính không thể nói thật lòng. Nàng khẽ đáp: "Đúng vậy."

Đoạn Linh nhìn nàng thêm vài lần. Hàng mi dài rũ xuống, in trên mặt hai vệt bóng mờ nhàn nhạt, hắn hờ hững nói: "Ngươi cứ nằm thế này, không khó chịu sao?"

"Không khó chịu."

Hắn bán tín bán nghi: "Đến trở mình cũng khó, sao lại không khó chịu được."

Lâm Thính cười gượng: "Có gì mà khó chịu, cùng lắm thì trở mình hơi khó thôi, chỉ cần không ngã thân là được. Nương ta vẫn luôn nói tư thế ngủ của ta bất nhã, bảo ta phải sửa. Vừa hay có cơ hội này để sửa đổi."

Ánh mắt Đoạn Linh lướt qua gương mặt nàng: "Người khác nói không tốt, ngươi liền muốn sửa đổi sao?"

Nàng nằm thẳng, nhìn lên nóc giường: "Đúng là nên sửa. Đào Chu nói, có lúc ngủ ta còn giơ tay đánh người."

Đoạn Linh biết chuyện này, mới cách đây không lâu, hắn đã lãnh trọn một cái tát của Lâm Thính, dấu ấn bàn tay ấy phải đến gần sáng mới mờ đi. Nhưng hắn lại chẳng hề ghét bỏ, trái lại còn có một tia hứng thú, một sự sung sướng mãnh liệt ẩn chứa trong nỗi đau.

"Nếu đã như vậy, tùy ngươi đi." Đoạn Linh nhắm mắt lại, dường như muốn đi vào giấc ngủ.

Lâm Thính cũng nhắm mắt theo.

Có lẽ vì trong lòng vẫn còn nặng trĩu chuyện hôm qua, nàng trằn trọc mãi mà chẳng thể chợp mắt. Lại không thể xoay người thoải mái, nàng đành nghiêng đầu, lén nhìn Đoạn Linh bên cạnh. Tư thế ngủ của hắn quả thật hoàn hảo, gọn gàng và không hề lộn xộn.

Lâm Thính quay đầu lại, quấn chặt chăn, khó khăn lắm mới trở mình được, quay lưng lại với hắn.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thính còn chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi trầm hương nồng đậm quen thuộc – nàng không biết từ lúc nào đã lại xích gần Đoạn Linh. Nhưng giữa họ có hai lớp chăn đệm, nên cũng không có cảm giác rõ ràng như hôm qua.

"Cũng may." Nàng tự nhủ trong lòng.

Lâm Thính định đứng dậy xuống giường, nhưng lại thấy tay chân có chút vô lực, bước đi như giẫm trên bông, hơi thở phả ra cũng nóng hơn bình thường. Nàng sững người, một trong những dấu hiệu của bệnh tật chính là cơ thể nóng lên.

"Làm sao có thể?" Lâm Thính sờ trán, không quá nóng nhưng quả thật có nhiệt độ cao hơn hôm qua. Nàng vừa định đánh thức Đoạn Linh để nói chuyện này, thì hắn đã tỉnh giấc: "Mặt ngươi đỏ quá."

Nàng lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với giường.

Dù đầu óc còn lơ mơ, Lâm Thính vẫn thành thật: "Ta bị nóng, có thể..." Có thể đã nhiễm ôn dịch?

Nghe nàng nói bị nóng, Đoạn Linh cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Đầu ngón tay hắn vô thức bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng giọng nói vẫn bình thản lạ thường: "Cũng có thể là phong nhiệt. Tìm đại phu tới xem thì sẽ rõ."

Máu của hắn không thể trị được ôn dịch, nếu nàng nhiễm phải, kết cục chỉ có một, đó là chết.

Chết.

Đoạn Linh không dám tưởng tượng đến cảnh Lâm Thính vì trận ôn dịch này mà qua chết đi, bỗng nhiên ngực hắn truyền đến một cảm giác buồn bã vô cùng xa lạ.

Lâm Thính suýt chút nữa đã quên còn có cảm mạo thông thường. Giờ là mùa hạ, người bị phong nhiệt cũng không ít. Nàng chợt trấn tĩnh lại: "Đúng vậy, cũng có khả năng là phong nhiệt. Lát nữa ngươi giúp ta tìm đại phu tới xem nhé?"

Nếu cơ thể không có bất kỳ triệu chứng bệnh nào, đại phu khó mà chẩn đoán. Nhưng khi đã có dấu hiệu, họ có thể phân định được có phải ôn dịch hay không.

Đoạn Linh rời khỏi giường, đứng dậy. Hắn thắt đai lưng, khoác áo ngoài, bước đi như có gió, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như mọi khi, dường như chẳng có chút cảm xúc nào dao động. "Ở Bắc Trường Nhai có đại phu trực, ta lát nữa sẽ dẫn hắn tới."

Lâm Thính tìm khăn che mặt mang lên, luôn giữ một khoảng cách an toàn nhất định với hắn.

Đoạn Linh cài ngọc trâm lên búi tóc, nhìn nàng: "Ngươi giữ khoảng cách với ta xa vậy làm gì? Ngươi đã ngủ chung chăn gối với ta ba đêm rồi, nếu nhiễm bệnh thì đã truyền cho ta từ lâu."

Nghe cũng có lý, Lâm Thính không còn di chuyển vào góc phòng nữa, tìm một chỗ ngồi xuống: "Ngươi ra ngoài nhớ mang khăn che mặt." Nàng không muốn lây bệnh cho hắn, để rồi hắn lại lây cho người khác.

Đoạn Linh mang khăn che mặt rồi rời đi.

Lâm Thính ở trong phòng một mình, đứng ngồi không yên. Nàng cứ nghĩ hôm nay đã có thể rời khỏi Bắc Trường Nhai để về nhà gặp nương, nào ngờ lại bị nóng. Nàng chỉ mong đây là phong nhiệt thông thường, không phải ôn dịch.

Nàng lấy ra mặt dây chuyền kim Thần Tài, chắp tay thành khẩn nguyện cầu, miệng lẩm bẩm: "Thần Tài phù hộ, ngàn vạn lần không phải ôn dịch, ngàn vạn lần không phải ôn dịch, là phong nhiệt thông thường thì tốt rồi."

Thần Tài vẫn mỉm cười nhìn nàng.

Lâm Thính đặt mặt dây chuyền kim Thần Tài nhỏ xinh lên bàn, thành tâm quỳ xuống lạy, nói: "Ta cầu ngài, Thần Tài, phát tài có thể lùi về sau một chút, trước tiên phù hộ ta bình an đã, cảm ơn ngài."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 242


Đoạn Linh cùng đại phu đẩy cửa vào, nhìn thấy đúng cảnh tượng Lâm Thính đang quỳ lạy Thần Tài.

Cho dù đại phu có che mặt bằng hai tấm khăn, cũng không giấu được vẻ kinh ngạc. Bái Thần Tài để cầu bình an, sẽ linh nghiệm sao ?

Dù sao thì ông ta sống đến từng tuổi này cũng chưa từng thấy.

Thấy họ, Lâm Thính vội cất mặt dây chuyền kim Thần Tài, ngồi vào sập La Hán chờ chẩn trị, cứ như người vừa mê tín đến mức quỳ lạy lúc nãy không phải là nàng.

Đại phu xách hòm thuốc đi tới, bắt mạch cho nàng.

Trong lúc chẩn trị, Lâm Thính thấp thỏm không yên, mắt luôn dán chặt vào mặt đại phu, sợ ông ta lộ ra vẻ mặt "bó tay chịu trói".

Đại phu bị nàng nhìn chằm chằm đến toát mồ hôi hột. Ông ta thận trọng, xác nhận lại nhiều lần rồi mới nói: "Cô nương đừng lo, đây là phong nhiệt, không phải ôn dịch."

Đứng một bên, Đoạn Linh bỗng thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi mỏng.

Đúng là phong nhiệt! Lâm Thính mừng rỡ khôn xiết, cảm xúc thay đổi đột ngột, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên. Nàng đã nói mà, nàng phòng hộ cẩn thận như vậy, lại không tiếp xúc với người bệnh, sao có thể nhiễm bệnh được?

Chắc là đêm qua nàng quá lo lắng khi che giấu Kim An Tại, khiến cơ thể ra đầy mồ hôi. Lúc đó nàng chỉ dùng khăn lau vội mặt và cổ, mãi đến khi Đoạn Linh đưa Kim An Tại rời đi mới tắm rửa thay quần áo, vì thế mà sinh ra phong nhiệt.

Lâm Thính cảm thấy sức lực lập tức quay trở lại một phần. Nàng cúi người vái chào đại phu một cách chân thành, hiếm khi hào phóng, tặng ông ta một thỏi bạc: "Cảm ơn đại phu."

Lúc đầu đại phu không dám nhận, thấy Đoạn Linh không có ý kiến gì mới dám cầm lấy: "Đa tạ cô nương."

Nhận bạc xong, đại phu viết một đơn thuốc: "Sắc thuốc uống, chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn." Nói rồi, ông xách hòm thuốc ra khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa lại.

Chuyện Chỉ huy Thiêm sự Đoạn bị một cô nương cầu hôn vào ngày sinh nhật đã được đồn thổi khắp kinh thành, đến nay vẫn còn người bàn tán. Hắn cũng có nghe, chắc là cô nương này.

Đoạn Linh cầm đơn thuốc lên xem: "Hôm nay ngươi tạm thời không thể rời khỏi Bắc Trường Nhai."

Lâm Thính ngồi trên sập La Hán tu một hơi nước lớn. Bị phong nhiệt phải uống nhiều nước, có như vậy mới nhanh chóng hạ nhiệt được. "Ta biết hôm nay không thể rời đi. Cho dù ta chỉ bị phong nhiệt thông thường, người khác cũng sẽ sợ đó là ôn dịch."

Kể từ khi biết không phải ôn dịch, toàn thân nàng như trút được gánh nặng, cơ thể cũng trở nên thư thái hơn: "Chờ phong nhiệt hạ hẳn rồi đi, đại phu nói uống thuốc sẽ nhanh khỏi."

Đoạn Linh gọi một Cẩm Y Vệ tới, giao đơn thuốc cho hắn đi sắc rồi mang về.

Bị phong nhiệt khiến người ta dễ ngủ. Lâm Thính vừa mới tỉnh nhưng dựa vào tường, nhắm mắt ngồi một lúc. Khi mở mắt ra, nàng thấy Đoạn Linh vẫn còn ở đó: "Ngươi không đi làm sao?" Cẩm Y Vệ gần đây đều rất bận, sẽ không nghỉ ngơi đâu.

"Ngươi bị bệnh, ta đương nhiên nên ở bên cạnh ngươi, giống như lần trước ngươi chăm sóc ta khi ta phát bệnh vậy." Đoạn Linh lại nhắc tới chuyện cũ.

"Chỉ là bệnh vặt thôi. Ta uống thuốc xong ngủ một giấc là được, ngươi không cần bận tâm ta, cứ đi làm việc đi."

Đoạn Linh im lặng một lát: "Được."

Lâm Thính lo lắng cho nương nàng là Lý thị: "Đoạn đại nhân, mấy ngày nay nương ta có phải vẫn luôn phái người tới hỏi thăm tình hình của ta không?"

"Đúng là có chuyện đó."

Nàng trầm ngâm một lúc lâu: "Hôm nay ta không thể trở về đúng hẹn, nương ta chắc chắn sẽ rất lo lắng. Ngươi có thể giúp ta mang một phong thư cho bà ấy được không?"

"Có thể."

Lá thư được đưa đến tay Lý thị cũng là lúc Đạp Tuyết Nê ở Đông Xưởng nghe tin Lâm Thính bị giam ở Bắc Trường Nhai, còn xuất hiện triệu chứng nóng sốt.

Hắn giận tím mặt, hất tung đồ ăn trên bàn, đánh cho tên tiểu thái giám phụ trách theo dõi Lâm Thính chết khiếp: "Nhà ta bảo ngươi theo sát nàng, ngươi lại theo dõi kiểu này sao! Nếu nàng nhiễm bệnh mà chết... Nhà ta sẽ bắt ngươi đi chôn cùng! Phế vật!"

Tên tiểu thái giám đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự.

Gân xanh trên trán Đạp Tuyết Nê giật liên hồi. Hắn ném cây roi dài dính máu, mặc kệ tên thái giám, gọi ám vệ tới, hạ lệnh: "Ngươi lập tức đi Bắc Trường Nhai, mang Lâm thất cô nương ra ngoài cho ta."

Ám vệ không lập tức đi, khuyên can: "Hán Đốc, ngài làm vậy sẽ kinh động Cẩm Y Vệ."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 243


Đạp Tuyết Nê mặt lạnh lùng, càng nói càng tức: "Kinh động Cẩm Y Vệ thì sao, nhà ta còn sợ bọn họ à? Đoạn Linh cũng thật vô dụng, đã có hôn ước với nàng rồi mà cũng chẳng tìm cách nào đưa nàng ra khỏi Bắc Trường Nhai."

"Kinh động Cẩm Y Vệ tức là kinh động bệ hạ. Mong Hán Đốc suy nghĩ kỹ, lấy đại cục làm trọng." Ám vệ quỳ xuống, lần nữa khuyên nhủ.

"Lấy đại cục làm trọng?" Đạp Tuyết Nê đá một cước vào vai hắn: "Ý ngươi là bảo nhà ta không được làm gì, cứ để mặc người bệnh đi ra ngoài, để rồi trơ mắt nhìn nàng ấy đi tìm cái chết sao?"

Ám vệ: "Lâm thất cô nương chưa chắc đã nhiễm ôn dịch, cũng có khả năng là phong nhiệt."

Đạp Tuyết Nê cúi người nhìn hắn, ánh mắt sắc bén, biểu cảm âm hiểm: "Ngươi dám đảm bảo nàng ấy mấy ngày tới ở Bắc Trường Nhai sẽ không nhiễm ôn dịch?"

Tất nhiên ám vệ không thể đưa ra lời đảm bảo này: "Thuộc hạ sẽ phái người theo dõi sát sao Bắc Trường Nhai. Có tin tức gì, sẽ lập tức báo cho Hán Đốc."

Đạp Tuyết Nê nhắm mắt suy ngẫm một lát: "Ngươi mang đơn thuốc trị ôn dịch ra đây."

"Ngài muốn sắc thuốc cho Lâm thất cô nương ngay bây giờ sao? Tuyệt đối không được, Đoạn Linh mấy ngày nay đều ở bên cạnh nàng. Hắn rất có khả năng sẽ phát hiện, đến lúc đó sẽ hỏng hết đại sự." Ám vệ kinh hãi.

"Ta bảo ngươi mang đơn thuốc ra đây." Đạp Tuyết Nê không hề dao động, vẫn chỉ lặp lại câu nói đó.

Ám vệ không dám cãi lời Đạp Tuyết Nê nữa, lấy đơn thuốc ra, hai tay dâng lên, rồi lại cúi đầu lạy sát đất: "Thuộc hạ cầu ngài hãy chờ thêm mấy ngày."

Triều đình vẫn chưa tìm được phương thuốc trị ôn dịch, dân chúng đã bắt đầu oán giận. Nếu phong tỏa hai con phố cũng không ngăn được ôn dịch lây lan, chết nhiều người như vậy, lòng dân nhất định đại loạn. Mất lòng dân, Hoàng đế sao còn ngồi vững ngai vàng?

Mặc dù một trận ôn dịch không đủ để trực tiếp lật đổ một vị vua, nhưng đó là một khởi đầu tốt. Sau này, chỉ cần họ thêm củi vào, ngọn lửa sẽ càng bùng cháy dữ dội hơn.

Ám vệ biết Đạp Tuyết Nê đã phải trải qua những gì trong mấy năm qua, hắn rất mong ngài có thể thành công.

Đạp Tuyết Nê nắm chặt đơn thuốc, lý trí đã trở lại: "Thôi được. Nhà ta sẽ đến Bắc Trường Nhai xem nàng ấy thế nào đã, rồi sau đó sẽ quyết định."

Lâm Thính lúc này đang ngủ.

Uống thuốc xong, vừa dính giường là nàng ngủ một giấc thật say, từ sáng cho đến khi mặt trời lặn. Tỉnh dậy, nàng cảm thấy người tốt hơn rất nhiều, nhiệt độ cơ thể đã hạ, tay chân cũng không còn vô lực.

Lâm Thính nằm trên giường thêm nửa canh giờ nữa, đợi phòng tối hẳn mới dậy châm nến. Vừa châm xong, Cẩm Y Vệ đã tới đưa cơm.

"Hôm nay người đưa cơm lại gõ cửa?"

Nàng sinh lòng cảnh giác, thổi tắt nến, lấy cây gậy chống cửa sổ, giấu ra sau lưng, rồi đi ra mở cửa. Nàng nhận lấy cơm từ tay Cẩm Y Vệ, chưa kịp nhìn rõ đối phương đã định đóng cửa lại, nhưng lại bị hắn chặn lại.

Lâm Thính định giơ gậy lên bổ, thì hắn đã kéo khăn che mặt xuống: "Nhìn cho rõ ta là ai."

Giọng nói này, không phải Kim An Tại thì là ai? Lâm Thính ngước mắt nhìn. Kim An Tại mặc một bộ phi ngư phục, tay trái còn cầm một thanh Tú Xuân đao, trông quả thật rất có phong thái Cẩm Y Vệ, không giống hàng giả.

Lâm Thính trợn tròn mắt: "Ngươi sao lại tới nữa? Đoạn Linh chẳng phải đã nói chúng ta không được tự tiện rời khỏi phòng sao? Ngươi lấy đâu ra phi ngư phục, mặc vào nhìn cũng ra dáng người đàng hoàng đấy."

Kim An Tại thực sự chịu không nổi cách dùng từ của nàng, "ra dáng người đàng hoàng" là cái thể loại gì? Khoan đã ! Thế bình thường hắn không đàng hoàng ?

Đúng lúc này, phía cầu thang vang lên tiếng nói chuyện của những Cẩm Y Vệ khác. Kim An Tại nhanh chóng nghiêng người, lách qua khe cửa vào phòng, kéo cửa đóng lại, liếc nhìn nàng: "Nghe nói ngươi bị nóng sốt?"

"Sao ngươi biết?"

Lâm Thính bưng đồ ăn ngồi xuống, mở ra ăn. Ngủ gần một ngày trời, nàng đói bụng rã rời.

"Nghe từ tên Cẩm Y Vệ đưa cơm. Ngươi không biết danh tiếng của ngươi lớn đến mức nào sao? Toàn bộ Cẩm Y Vệ đều đã nghe chuyện ngươi công khai cầu hôn Đoạn Linh. Bọn họ cũng biết ngươi đang ở Bắc Trường Nhai, ngươi bị nóng, sao mà giấu được."

Đồ ăn hôm nay rất thanh đạm, Lâm Thính ăn không mấy ngon miệng: "Không biết nói chuyện ngươi có thể đừng nói không ? Đồ ăn hôm nay sao lại nhạt thếch thế nhỉ, là ngươi làm đấy à?" Chẳng có bao nhiêu thịt cá.

"Không phải. Nhưng ngươi đang ốm, ăn thanh đạm một chút cũng tốt." Kim An Tại dùng thuốc mê làm cho tên Cẩm Y Vệ đưa cơm ngất đi, thay phi ngư phục rồi đi lấy cơm. Hắn nhận được cũng chỉ là những món này, điều đó có nghĩa là hôm nay tất cả mọi người ở Bắc Trường Nhai đều ăn thanh đạm.

Lâm Thính tiếp tục ăn.

Nàng ăn xong rất nhanh: "Ngươi giả mạo Cẩm Y Vệ nếu bị phát hiện, tội danh còn nặng hơn việc ngươi tự tiện xông vào Bắc Trường Nhai. Ta không sao rồi, ngươi mau về đi."

Kim An Tại đánh giá Lâm Thính: "Tên Cẩm Y Vệ bị ta làm mê man tỉnh lại sẽ không nhớ gì cả. Còn Đoạn Linh đã bị triệu vào cung, trong chốc lát sẽ không về được đâu."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 244


"Không đúng, lời này nghe sao lại lạ thế nhỉ? Cứ như "yêu đương" vụng trộm ấy." Kim An Tại vừa dứt lời, mới nhận ra sự bất thường. Nhưng hắn cũng chẳng để tâm, dù sao thì việc đó cũng không thể xảy ra. Hắn quay sang Lâm Thính, giọng hơi trầm xuống: "Ngươi thật sự chỉ là cảm phong hàn, không phải ôn dịch sao?"

"Ta lừa ngươi làm gì."

Lâm Thính khẽ sờ bụng qua lớp váy, vẫn chưa thấy no. "Thầy thuốc đã chẩn bệnh rồi, còn có thể giả được chắc. Chỉ là phong hàn thôi. Sáng nay ta uống thuốc xong ngủ một giấc, giờ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi." Nàng súc miệng xong nói tiếp: "Nếu là ôn dịch, từ lúc bắt đầu phát sốt đến giờ, ta đã sớm không thể dậy nổi, làm sao còn có thể ra mở cửa lấy cơm?"

Kim An Tại thấy cũng phải. Người nhiễm ôn dịch nào có khẩu vị tốt như vậy? Dù đồ ăn có thanh đạm đến mấy, mà nàng vẫn ăn sạch, thì sao có thể là ôn dịch được. Cứ cho là hắn nhiễm ôn dịch, còn đáng tin hơn.

Lâm Thính nằm ườn trên sập La Hán, vẻ mặt đáng thương: "Sao ngươi chỉ lấy có một phần cơm, ta ăn không đủ no. Bình thường ta ăn tới hai phần lận."

Kim An Tại cứng họng: "..." Hắn vốn nghĩ Lâm Thính bị bệnh, ăn uống sẽ kém đi. Ai ngờ nàng hồi phục nhanh thế, dù đang bệnh cũng khỏe hơn người thường. Sáng đổ bệnh, chiều đã sắp khỏi, còn đòi ăn hai phần cơm. Hắn đành chịu thua: "Được rồi, ta sẽ đi lấy thêm cho ngươi một phần nữa."

Lâm Thính véo nhẹ cổ tay, bị "cách ly" mấy ngày mà sao lại béo lên chứ, lẽ ra phải gầy đi mới đúng. "Không cần đâu, ăn ít một chút cũng chẳng chết đói được. Ngươi về đi, kẻo bị người khác phát hiện."

"Biết rồi."

Kim An Tại đeo khăn che mặt lên, không hề luyến tiếc, đẩy cửa rời đi. Hắn có gì mà phải luyến tiếc một cô nương trong mắt chỉ có tiền và đồ ăn chứ?

Chưa ra khỏi quán trọ, Kim An Tại đã gặp Đoạn Linh trở về. Hắn nhanh chóng nép vào một bên, hơi cúi người, tay đặt lên chuôi Tú Xuân đao, cúi đầu hành lễ như những Cẩm Y Vệ khác. Hắn không hề lên tiếng. Sau vụ tối qua, Kim An Tại đã biết Đoạn Linh có thể nhận biết người qua mùi hương, nên trước khi đến tìm Lâm Thính, hắn đã tìm cách che giấu nó.

Chiếc khăn che mặt của hắn quấn kín cả trán, chỉ để lộ đôi mắt. Những Cẩm Y Vệ chuyên đưa cơm cho người bị giam ở Bắc Trường Nhai thường dùng loại khăn đặc biệt, kín đáo hơn hẳn.

Đoạn Linh liếc nhìn Kim An Tại một cái, rồi lại thu ánh mắt, lướt qua hắn và bước lên cầu thang.

Kim An Tại dùng khóe mắt liếc theo Đoạn Linh. Phía sau hắn là vài người mặc trang phục thái giám. Một tên đi trước, giọng nói the thé, tự xưng "nhà ta". Hắn cất lời: "Đoạn Chỉ huy Thiêm sự, không phải Đông Xưởng muốn can thiệp vào công vụ của ngươi. Mà là Bệ hạ thấy ngươi quá vất vả, nên mới để Đông Xưởng hiệp trợ Cẩm Y Vệ quản lý phố Đông và Bắc Trường Nhai. Nhà ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi."

Đoạn Linh không quay đầu lại, mỉm cười ôn hòa: "Ta hiểu, đây đều là ý chỉ của Bệ hạ, không liên quan gì đến Hán Đốc. Vả lại ta cũng không coi đây là can thiệp. Có được Đông Xưởng hiệp trợ điều tra ôn dịch, chẳng phải là chuyện tốt sao?"

Đông Xưởng cũng đến sao? Kim An Tại ngước mắt, vừa lúc thấy tên Hán Đốc của Đông Xưởng - Đạp Tuyết Nê. Đạp Tuyết Nê cũng đeo khăn che mặt, không nhìn rõ mặt. Hắn đi ngang qua, hoàn toàn không để ý tới một tên Cẩm Y Vệ nhỏ bé như Kim An Tại. Kim An Tại không nán lại lâu, rời đi ngay sau đó.

Sau khi Đạp Tuyết Nê vào quán trọ, hắn lấy cớ sợ có người thừa dịp Cẩm Y Vệ không chú ý mà bỏ trốn, đòi tự mình kiểm tra từng phòng. Chính vì vậy mà hắn đã gặp Lâm Thính. Hắn đứng ngoài cửa phòng, cầm danh sách, liếc nhìn nàng: "Lâm Thất cô nương?"

Lâm Thính cúi đầu hành lễ: "Tham kiến Hán Đốc." Nàng đeo hai lớp khăn che mặt, kín đáo hơn hắn nhiều. Dù chỉ là cảm phong hàn bình thường, nhưng người khác vẫn có thể nghi ngờ, kiêng dè, thậm chí ghét bỏ.

"Lâm Thất cô nương thật không nhiễm ôn dịch, chỉ là cảm phong hàn thôi sao?" Đạp Tuyết Nê hỏi với giọng điệu như đang nghi ngờ Đoạn Linh che giấu cho nàng. Bởi lẽ, người nhiễm bệnh sẽ bị đưa đến nơi khác, sống chết khó lường.

Nàng đáp: "Đúng là cảm phong hàn. Nếu Hán Đốc không tin, có thể cho người mời thầy thuốc đến xem lại."

Thật ra, Lâm Thính vẫn còn đủ sức đứng và trò chuyện, điều đó đã đủ để chứng minh nàng không nhiễm ôn dịch. Đạp Tuyết Nê hừ một tiếng, cầm danh sách xuống lầu, dẫn theo tiểu thái giám đi kiểm tra các phòng khác.

Đoạn Linh không đi cùng Đạp Tuyết Nê mà bước thẳng vào phòng: "Ngươi dùng bữa tối rồi à?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 245


Lâm Thính: "Mới dùng xong."

Hắn đi đến bên chiếc bàn có bát cơm trống: "Bữa tối do Kim công tử đưa tới?"

Nàng kinh ngạc: "Ngươi nói gì vậy, sao có thể là hắn? Hắn không phải ở quán trọ cuối phố sao? Cơm này là do Cẩm Y Vệ đưa đến."

Đoạn Linh khẽ cười: "Ở quán trọ cuối phố thì đã sao, có chân thì vẫn đi được thôi. Ta vừa thấy Kim công tử ở dưới lầu. Ngươi không muốn ta ở lại bầu bạn, là muốn để hắn đến bầu bạn à?"

Lại bị phát hiện nữa sao? Lần này hắn làm sao mà biết được? Kim An Tại đã nói hắn che giấu kỹ càng lắm rồi mà, còn tắm rửa vài lần rồi mới đến, không phải từ mùi hương thì còn từ đâu? Sao Đoạn Linh lại có nhiều cách nhận người đến vậy? Lâm Thính cứng họng, không biết trả lời thế nào.

Đoạn Linh bỗng đưa tay tháo khăn che mặt của nàng xuống, cúi người định hôn. Lâm Thính vô thức né tránh. Ý nghĩ đầu tiên của nàng là mình đang bị bệnh, dù chỉ là cảm phong hàn, nhưng hôn môi có thể lây bệnh. Lâm Thính quay mặt đi, khiến môi Đoạn Linh dừng lại trên vành tai nàng.

Đoạn Linh khựng lại, có vẻ bất ngờ vì nàng né tránh. Nhưng hắn không rời đi, mà lại hé môi cắn nhẹ vành tai nàng. Vốn định cắn mạnh, cuối cùng lại chỉ dùng đầu lưỡi l**m nhẹ như nịnh nọt, rồi ngậm nó vào trong miệng ấm áp.

Vành tai là chỗ nhạy cảm của Lâm Thính. Bị Đoạn Linh cắn rồi ngậm, một luồng tê dại lập tức lan tỏa, không thể kiểm soát. Hành động này của hắn nằm ngoài dự liệu của nàng, khiến Lâm Thính sững sờ. Vành tai càng lúc càng ẩm ướt và nóng ran, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn Đoạn Linh. Môi hắn vẫn chưa rời đi, lướt qua gương mặt nóng bừng của nàng, để lại cảm giác mềm mại, rồi dừng lại ở khóe môi. Yết hầu Lâm Thính bỗng khô khốc.

Đoạn Linh mỗi lần hôn đều rất bất ngờ, khiến nàng không kịp trở tay, đờ người ra một lúc. Vành tai vẫn còn nóng, như thể vẫn đang bị hắn cắn ngậm trong miệng. Lâm Thính định đưa tay sờ thử, xua đi cảm giác tê dại, nhưng lại kìm lại được.

"Hắn đến thăm ta là vì biết ta bị sốt từ miệng Cẩm Y Vệ thôi. Hắn ở đây chưa đầy một khắc thì đã đi rồi."

Đoạn Linh kề sát mặt vào nàng, sống mũi chạm vào sống mũi, hàng mi dài khẽ rung như có thể chạm vào làn da nàng. "Thì ra là vậy. Ta cứ tưởng ngươi thích 'bằng hữu' Kim công tử bầu bạn hơn."

Lâm Thính câm nín. Suy nghĩ quá nhiều rồi. Bọn họ không thể ở bên nhau lâu được, trừ khi có việc liên quan đến công việc ở thư phòng. Nếu không, chỉ cần nói chuyện mấy câu là sẽ cãi nhau. Kỷ lục cãi nhau cao nhất của họ là một canh giờ, có mấy lần suýt đánh nhau. Thực ra cũng không hẳn là đánh nhau, chỉ là tiện tay vớ được thứ gì là ném vào người đối phương. Lần nào cũng kết thúc với chiến thắng thuộc về Lâm Thính, vì Kim An Tại nói hắn lười chấp nhặt với kẻ điên.

Thế nên, làm sao nàng có thể thích hắn ở bên bầu bạn? Cứ gặp mặt, xác nhận người kia còn sống, rồi đi là được.

Nhưng Đoạn Linh đã gặp Kim An Tại dưới lầu mà không vạch trần hắn giả mạo Cẩm Y Vệ, nếu không đã có náo loạn lớn, nàng chắc chắn sẽ nghe thấy. Điều đó chứng tỏ Đoạn Linh lại nhắm mắt làm ngơ cho Kim An Tại. Trái tim Lâm Thính bỗng chốc hẫng một nhịp.

Đoạn Linh cúi đầu, chậm rãi hít lấy hơi thở của Lâm Thính, một sự tham luyến đến b*nh h**n. Cứ như hắn muốn giữ lấy hơi thở của nàng mãi mãi vậy. Hắn giấu giếm rất kỹ, đến nỗi chính hắn cũng không nhận ra hành động này đã trở thành bản năng.

"Nếu biết ngươi thích bằng hữu bầu bạn, hôm nay ta đã đưa Lệnh Uẩn đến đây rồi, đâu cần phiền đến Kim công tử?"

Lâm Thính giật mình. Đưa Đoạn Hinh Ninh đến Bắc Trường Nhai ư? Ai cũng muốn rời khỏi nơi này, vậy mà hắn lại nói muốn đưa em gái mình tới. Đoạn Linh nhất định đang đùa giỡn.

Nàng cảm thấy hơi nóng từ Đoạn Linh phả vào, như có thể đốt cháy lồng ngực. Nàng định lùi lại, nhưng khi nhìn vào gương mặt hắn gần sát, nàng lại dừng lại.

"Đừng nói đùa, nơi này nguy hiểm, sao có thể để Lệnh Uẩn đến được."

Đoạn Linh cười cười, không để tâm đến chuyện đó, cũng không nói tiếp. Hắn lùi lại một chút, rồi lại ngay lập tức tiến tới, hôn lên đôi môi mím chặt của Lâm Thính, đầu lưỡi lướt nhẹ qua khóe môi nàng.

Lâm Thính đứng yên, đầu hơi ngửa ra sau. Nàng đưa tay muốn lấy lại chiếc khăn che mặt bị Đoạn Linh tháo xuống, nhưng không thành. Chân và tay hắn đều dài hơn nàng, không thể nào lấy được, đành từ bỏ. Nàng cảm thấy hơi thở của mình còn nóng hơn cả lúc mới bị bệnh.

Lâm Thính cố điều hòa hơi thở: "Ta còn đang bị bệnh, như vậy... sẽ lây cho ngươi." Nói thật, nàng sẽ không bao giờ hôn một người đang bị bệnh. Có lẽ Đoạn Linh thấy mặt nàng hồng hào nên quên mất chuyện sáng nay nàng còn đang ốm.

Đoạn Linh khẽ giật mình, v**t v* chiếc khăn trong tay, nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi vừa né tránh là vì chuyện này sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 246


Lâm Thính do dự: "Ừm."

Đoạn Linh: "Cũng phải. Ngươi thích ta như vậy, sao lại né tránh ta được, chỉ có thể là vì còn đang bị bệnh thôi."

Lại nữa rồi. Nhưng Lâm Thính nghe hắn nói "Ngươi thích ta" nhiều đến mức quen rồi. Nàng không thể phản bác, chỉ biết "Ừ, ừ, ừ" gật đầu, ra vẻ "Ngươi nói đúng, chính là vậy đấy". Nàng cân nhắc lời nói: "Ngươi là người phụ trách phố Đông và Bắc Trường Nhai, nếu có người bị sốt, dù không phải ôn dịch mà chỉ là cảm phong hàn bình thường, thì thuộc hạ cũng sẽ hoảng loạn."

Đoạn Linh: "Nhiễm thì nhiễm..."

Vừa dứt lời, hắn đã tách đôi môi khẽ hé của Lâm Thính, hôn sâu vào trong. Khoảnh khắc thật sự hôn được nàng, Đoạn Linh cảm thấy toàn bộ sự khó chịu trong người được xoa dịu. Lâm Thính kinh ngạc. Nàng cứ nghĩ Đoạn Linh biết lý do rồi thì sẽ dừng lại, không ngờ hắn vẫn tiếp tục hôn. Hắn thật sự không sợ bị nàng lây bệnh sao?

Không để Lâm Thính kịp nghĩ ngợi, Đoạn Linh buông chiếc khăn xuống, một tay giữ chặt gáy nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng và chậm rãi lướt qua, không ngừng l**m láp. Hắn kéo lưỡi nàng vào trong miệng mình, để nàng theo cách hôn chiếm lấy cơ thể hắn trong chốc lát. Lâm Thính cảm thấy môi lưỡi mình bị Đoạn Linh cọ xát liên tục. Họ dựa vào nhau quá gần, hôn môi ở một mức độ nào đó là sự biểu lộ tình cảm thân mật nhất. Nàng nghe thấy Đoạn Linh lại đang nuốt nước bọt của nàng, như nuốt một ngụm trà bình thường.

Nụ hôn lần này kéo dài hơn hẳn những lần trước. Hôn hồi lâu, Lâm Thính nhận ra mình đã được hắn ôm lên bàn. Nhưng giữa họ vẫn có sự chênh lệch chiều cao. Đoạn Linh vẫn phải hơi khom lưng, cúi thấp hơn nàng. Hắn ngước nhìn và hôn nàng từ dưới lên trên. Hắn vô thức để Lâm Thính ở thế chủ động, trông giống như nàng đang là người chủ động hôn hắn.

Dần dần, nụ hôn đi tới chiều sâu chưa từng có. Trái tim Lâm Thính loạn nhịp, trực giác mách bảo nàng phải dừng lại. Vừa định mở miệng, Đoạn Linh đã nghiêng mặt, lưng khom thấp hơn nữa, gác cằm lên vai nàng.

Sau một lúc lâu, Đoạn Linh mới rời khỏi Lâm Thính, dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau đi vết nước nơi khóe môi nàng, đó là dấu vết của nụ hôn. Lâm Thính cảm thấy trong miệng tràn ngập hơi thở trầm hương, rất thơm, rất mê hoặc. Thấy Đoạn Linh lau chậm, rất ngứa, nàng giật lấy chiếc khăn, tự lau một cách lộn xộn, khiến môi càng đỏ hơn: "Để ta tự làm được rồi."

Đoạn Linh quay người đi lấy cho nàng một chén nước. Lâm Thính ném khăn xuống, uống cạn chén nước hắn đưa, khát khô cả cổ. Không biết có phải vì Đoạn Linh cứ nuốt nước bọt của nàng hay không mà sau khi hôn, nàng khát nước thật sự, thiếu nước nghiêm trọng rồi, cần bổ sung nước ngay.

Căn phòng tĩnh lặng quá mức, Lâm Thính tìm chuyện để nói: "Ngươi không cần đi tuần tra với Hán Đốc sao?" Nhìn dáng vẻ của Hán Đốc Đông Xưởng, hắn muốn tuần tra khắp Bắc Trường Nhai. Quán trọ của nàng ở đầu phố, nghĩa là họ mới bắt đầu tuần tra.

"Giờ còn sớm, ta sẽ đi tuần tra khắp Bắc Trường Nhai với Hán Đốc."

Nàng lặng lẽ bước xuống bàn, phủi lại nếp nhăn trên váy: "Bệ hạ không phải đã giao toàn quyền xử lý ôn dịch cho Cẩm Y Vệ rồi sao? Tại sao đột nhiên lại cho người Đông Xưởng tham gia?"

Đoạn Linh mím môi: "Thánh ý khó dò, ai biết trong lòng Bệ hạ nghĩ gì."

"Ngươi mau đi đi, đừng chần chừ nữa." Nói đến đây, Lâm Thính giả vờ mệt mỏi, ngáp mấy cái: "Bị bệnh dễ mệt, ta lại muốn ngủ rồi."

Đoạn Linh: "Ngươi ngủ đi."

Lâm Thính nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận, chỉ để lộ đầu: "Tối nay ngươi còn...?" Tối nay hắn bận như vậy, chắc sẽ không đến nữa đâu.

"Khi nào tuần tra xong, ta sẽ qua. Ngươi không phải vẫn còn bệnh sao? Buổi tối vẫn cần có người ở bên cạnh." Đoạn Linh chỉnh lại chiếc bao cổ tay đã lỏng. Khi hôn, tay nàng không biết để đâu, đã nắm lấy cổ tay hắn, làm lỏng bao cổ tay.

Bao cổ tay vừa được cột chặt, những vết sẹo do dây siết để lại phút chốc lại ẩn mình vào bóng tối.

"Ta... Ta đỡ hơn nhiều rồi." Mấy đêm nay, mỗi khi đối diện với Đoạn Linh, Lâm Thính lại thấy lòng mình căng thẳng. Nàng cũng không thể nào lý giải nổi sự bồn chồn này đến từ đâu.

Đoạn Linh đi vài bước, nhẹ nhàng kéo cửa phòng, lặp lại lời lúc trước: "Ta sẽ ghé qua."

"Nhưng ta muốn ngủ."

Ngủ rồi thì làm sao mà mở cửa cho hắn? Lâm Thính không muốn bị đánh thức giữa giấc nồng, để rồi tỉnh dậy lại chẳng có cớ gì mà trút giận lên hắn.

"Ta biết."

Lâm Thính ngẫm nghĩ một lát, nhượng bộ nói: "Vậy ta không khóa cửa, đến lúc đó ngươi cứ tự nhiên mà vào." Như vậy sẽ tránh được việc hắn làm phiền giấc ngủ của nàng.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Đoạn Linh mới đưa tay khẽ xoa khóe môi, nơi còn vương lại một chút ẩm ướt.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 247


Đoạn Linh vừa rời khỏi phòng Lâm Thính xuống lầu, Đạp Tuyết Nê đã kiểm tra xong cả khách đ**m và tiến lại gần hắn.

"Đoạn chỉ huy thiêm sự, sao không ở lại bên trên mà bầu bạn thêm với Lâm thất cô nương?" Hắn vẫn giữ vẻ mặt không kiêu ngạo, không nịnh nọt, giọng điệu lại đầy vẻ trêu chọc.

Đoạn Linh trả lời, nét mặt vẫn ôn hòa như nước: "Ta còn phải cùng Hán Đốc tuần tra Bắc Trường Nhai."

"Với bản lĩnh của Đoạn chỉ huy thiêm sự, đưa Lâm thất cô nương ra khỏi đây đâu phải chuyện khó. Vậy cớ gì lại để nàng ở lại một nơi nguy hiểm như vậy? Sợ các Ngôn quan gièm pha, hay sợ Bệ hạ trách cứ vì hành sự thiên vị?" Đạp Tuyết Nê lại tiếp tục khiêu khích.

Đoạn Linh khẽ mỉm cười, đáp lại một cách khéo léo, không một chút sơ hở: "Ta là Cẩm Y Vệ, tất nhiên phải lấy Bệ hạ, lấy triều đình làm trọng."

"Một lời 'lấy Bệ hạ, lấy triều đình làm trọng' thật hay!" Đạp Tuyết Nê khinh thường cười nhạt. Hắn tìm được cơ hội liền châm chọc Đoạn Linh, không chút kiêng nể: "Chẳng trách người đời đều nói Cẩm Y Vệ không có chút tình cảm chân thật nào, trong mắt chỉ có quyền lực. Đoạn chỉ huy thiêm sự đối đãi với Lâm thất cô nương như vậy, không sợ nàng hối hận chuyện từng công khai cầu hôn ngươi, rồi sau này lại tìm đến người khác sao?"

Đoạn Linh vẫn giữ nụ cười, không hề phản bác, thái độ tựa như một quân tử khoan dung: "Cẩm Y Vệ tất nhiên không thể sánh được với Đông Xưởng trong chuyện tình cảm."

Đạp Tuyết Nê khẽ nheo mắt.

Câu nói "Đông Xưởng có tình" này nếu nói ra e rằng sẽ làm người ta cười rụng răng. Ai mà chẳng biết Đông Xưởng chuyên làm những chuyện bẩn thỉu, giỏi thêu dệt tội danh, hãm hại trung lương, chỉ vì mưu lợi cho bản thân? Họ không xứng đáng nói đến một chữ "tình". Dân chúng bề ngoài thì kính cẩn, nhưng sau lưng lại nhổ nước bọt khinh bỉ. Họ chê những thái giám vô căn, không ra nam cũng chẳng ra nữ, đồng thời căm ghét những việc ác mà họ làm, sợ chỉ cần dây dưa một chút cũng rước họa vào thân.

Đạp Tuyết Nê không đáp lời, sắc mặt hắn vẫn bình thản: "Dịch bệnh đã xuất hiện một thời gian, số người nhiễm càng ngày càng nhiều, lại không tìm ra thuốc chữa. Cẩm Y Vệ các ngươi định khi nào sẽ giết hết bọn họ?"

Trong triều, không ít đại thần biết Gia Đức Đế muốn Cẩm Y Vệ ra tay giết những người nhiễm bệnh để diệt trừ hậu họa. Một số người phản đối, nhưng Đạp Tuyết Nê là Hán Đốc của Đông Xưởng, chịu trách nhiệm trực tiếp với hoàng đế, làm việc cho hoàng đế. Hắn và Cẩm Y Vệ đều luôn tuân thủ mọi quyết định của hoàng đế. Vì vậy, dù có bao nhiêu người phản đối, Đông Xưởng cũng sẽ không bao giờ làm trái. Thậm chí, gạt bỏ thân phận Hán Đốc, Đạp Tuyết Nê còn mong muốn Gia Đức Đế thực hiện điều này. Hắn tính toán rằng sau khi Cẩm Y Vệ ra tay, hắn sẽ tìm cách lan truyền khắp thiên hạ, để mọi người biết Bệ hạ "xử lý" dịch bệnh và "yêu thương" con dân Đại Yến theo cách nào.

Đạp Tuyết Nê nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, trong lòng không khỏi thấy hưng phấn.

Đoạn Linh nhận lấy một danh sách khác từ Cẩm Y Vệ, lật xem vài trang, thản nhiên nói: "Hán Đốc gấp gáp làm gì? Bệ hạ có ý định giết hết bọn họ, đã lệnh cho Cẩm Y Vệ tập trung người nhiễm bệnh lại, nhưng vẫn chưa hạ chỉ chính thức."

Đạp Tuyết Nê cảm thấy khăn che mặt quá nóng, bực bội kéo xuống, sai một tiểu thái giám mới tới quạt gió cho mình. "Nhà ta sốt ruột, tự nhiên là lo dịch bệnh không được khống chế, càng ngày càng nghiêm trọng." Hắn thở dài, làm ra vẻ như không muốn dính vào chuyện phiền phức này. "Hiện giờ Bệ hạ phái Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ phụ trách giải quyết dịch bệnh. Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi ta đều không yên ổn."

Đoạn Linh khép lại danh sách, nói: "Chỉ cần Bệ hạ vừa hạ chỉ, Cẩm Y Vệ sẽ lập tức ra tay."

Đạp Tuyết Nê nhướng mày: "Đoạn chỉ huy thiêm sự nói phải. Chúng ta hành sự phải cẩn trọng, mọi chuyện đều phải theo ý chỉ của Bệ hạ. Thôi được, đi thôi, còn những nơi khác chưa tuần tra. Phiền Đoạn chỉ huy thiêm sự tiếp tục dẫn nhà ta đi."

Vì Đạp Tuyết Nê chỉ kiểm tra mang tính hình thức, xem qua loa rồi đi, nên rất nhanh đã đến khách đ**m ở cuối phố. Khách đ**m này khá hẻo lánh, cách xa đường lớn, nhưng lại đông kín người.

Họ đã biết trước Đông Xưởng sẽ đến nên không dám khóa cửa phòng. Đạp Tuyết Nê đi một lượt, rồi dừng lại ở căn phòng cuối cùng. Ban đầu hắn tự tay kiểm tra, nhưng sau đó để thái giám bên cạnh làm thay, còn mình đứng một bên quan sát.

Khi nghe thấy tên "Kim An Tại" được đọc lên, Đạp Tuyết Nê, đang dựa vào lan can ở tầng dưới, thong thả xoay người, nhìn về phía căn phòng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 248


Kim An Tại không sợ hãi Đông Xưởng như những người khác, cũng không hành lễ ngay. Ánh mắt hắn không hề xao động, lộ ra một vẻ bất cần, không sợ trời không sợ đất.

Thái giám đọc xong tên, khép lại danh sách, lên tiếng trách mắng Kim An Tại: "Sao lại vô lễ! Còn không mau hành lễ với Hán Đốc và Đoạn chỉ huy thiêm sự!"

Đạp Tuyết Nê tiến lên một bước.

Kim An Tại cúi mình hành lễ: "Thảo dân Kim An Tại, tham kiến Đoạn đại nhân, Hán Đốc."

Đạp Tuyết Nê nhận lễ, vờ như tùy ý lấy danh sách qua, lướt nhanh đến cuối rồi nói: "Kim An Tại? Bắc Trường Nhai bị phong tỏa vài ngày trước, sao ngươi lại vào khách đ**m từ hôm qua, hơn nữa còn được chính Đoạn chỉ huy thiêm sự đưa tới an trí?"

Đoạn Linh liếc nhìn Kim An Tại một cái, bình thản đáp: "Hắn là vô tình xông vào Bắc Trường Nhai từ hôm qua."

"Lối vào Bắc Trường Nhai ngày đêm đều có Cẩm Y Vệ canh gác, làm sao mà hắn lại 'vô tình xông vào' được?" Đạp Tuyết Nê "bang" một tiếng ném danh sách xuống, ánh mắt sắc như đuốc. "Đoạn chỉ huy thiêm sự đang lừa gạt nhà ta. Rốt cuộc người này vào Bắc Trường Nhai bằng cách nào? Nhà ta nghi ngờ ngươi đang lấy quyền mưu tư."

Đoạn Linh vẫn trấn định: "Ta nói hắn là vô tình xông vào, thì chính là vô tình xông vào. Hán Đốc có bất kỳ nghi ngờ nào, cứ việc đi tra."

Đạp Tuyết Nê không nhìn Kim An Tại nữa, mà nhìn thẳng vào hắn: "Tốt lắm, vậy nhà ta muốn dẫn hắn về Đông Xưởng tra hỏi. Đoạn chỉ huy thiêm sự có đồng ý không?"

Kim An Tại khẽ nhíu mày. Đông Xưởng đây là mượn chuyện này để bắt lỗi Đoạn Linh? Thấy Đoạn Linh đích thân đưa hắn đến an trí, lại còn vào từ hôm qua, họ cho rằng hắn có quan hệ đặc biệt với Đoạn Linh, muốn bắt hắn về thẩm vấn để chứng minh Đoạn Linh có sai phạm trong việc xử lý dịch bệnh.

Kim An Tại đánh giá Đạp Tuyết Nê ở phía xa, khăn che mặt của hắn hơi lệch, khóe mắt lộ ra vài nếp nhăn, nhìn rất tinh ranh.

Đạp Tuyết Nê nhận ra ánh mắt của Kim An Tại, quay đầu nhìn lại hắn một lần nữa.

Đoạn Linh bình tĩnh nói: "Không thể được. Người này đã vô tình xông vào Bắc Trường Nhai, thì phải ở lại đây đủ ba ngày. Đây là quy tắc."

Đạp Tuyết Nê tức giận đến bật cười: "Ngươi lại nói chuyện quy tắc với nhà ta sao? Lúc ngươi tự ý đưa một người vào Bắc Trường Nhai, ngươi có từng nghĩ đến quy tắc không? Thật nực cười!"

Hắn vẫn ôn hòa nhưng lại đầy mỉa mai: "Hắn không phải do ta đưa vào, hắn là vô tình xông vào."

"Ngươi!"

Đoạn Linh thờ ơ: "Cũng đã khuya rồi, Hán Đốc tuần tra xong thì cũng nên quay về."

"Nhà ta muốn dẫn hắn về Đông Xưởng."

Đoạn Linh thong thả nói: "Hán Đốc, Bệ hạ chỉ lệnh Đông Xưởng hỗ trợ Cẩm Y Vệ, chứ không phải giao Bắc Trường Nhai và phố Đông cho Đông Xưởng. Nếu ngươi thật sự muốn dẫn hắn đi, có thể đến xin chỉ thị của Bệ hạ."

Đạp Tuyết Nê giằng co với hắn một lúc, cuối cùng phất tay áo bỏ đi, có vẻ cũng không muốn đi tìm Gia Đức Đế để xin ý chỉ. Đoạn Linh chỉ phái hai Cẩm Y Vệ đưa hắn, còn mình thì nán lại trước cửa phòng Kim An Tại.

Đợi Đạp Tuyết Nê đi xa, Đoạn Linh quay sang nói với Kim An Tại: "Làm phiền Kim công tử nghỉ ngơi."

Kim An Tại nhìn ra ngoài phòng, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn hơn: "Đoạn đại nhân đang làm tròn chức trách, sao có thể nói là làm phiền? Chỉ là ta suýt chút nữa đã làm liên lụy ngươi, để Đông Xưởng tìm được sơ hở."

Đoạn Linh cong cong khóe mắt, ý cười có chút nhạt, lời nói vẫn hiền hòa: "Kim công tử quá lời. Không còn việc gì khác, ta xin cáo lui trước."

"Đoạn đại nhân đi thong thả."

Rời khỏi khách đ**m của Kim An Tại, Đoạn Linh nán lại trên phố một lát rồi đi tắm rửa, sau đó mới quay về khách đ**m của Lâm Thính. Hắn đẩy cửa đi vào, thấy nàng đã ngủ say. Nàng nằm sấp, mái tóc dài buông xõa qua vai, che khuất một phần khuôn mặt.

Đoạn Linh ngồi xuống bên mép giường, đưa tay vén những sợi tóc đang che mặt nàng, để lộ ra những đường nét thanh tú. Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt như đang chìm vào một điều gì đó bí ẩn và lôi cuốn.

Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua vầng trán, rồi dần xuống dưới. Lòng bàn tay nhẹ nhàng áp lên mí mắt mỏng đang bao bọc lấy đôi mắt nàng, cảm nhận hình dáng của nhãn cầu, rồi lưu lại một lát, sau đó trượt xuống theo sống mũi cao và thẳng tắp, dừng lại ở đôi môi đang khép hờ.

Trong giấc mơ, Lâm Thính cảm thấy hơi ngứa, nàng xoay mặt, vô thức vung tay như thể đang đuổi một con muỗi, và lại vỗ vào mu bàn tay của Đoạn Linh. Khác với lần trước, lần này nàng chỉ vô tình vỗ nhẹ.

Đoạn Linh không rụt tay lại. Đầu ngón tay hắn trở về trên mí mắt nàng, không biết đang suy tư điều gì. Lâm Thính đã chìm sâu vào giấc mộng, hoàn toàn không hay biết.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 249


Trong phòng, một thiếu niên áo đen đang đứng, khoanh tay trước ngực. Nửa dưới khuôn mặt được che kín bởi khăn, nửa trên lộ ra một chút vết sẹo cũ kỹ. Ánh mắt hắn lạnh nhạt, toát lên vẻ khó gần. Đạp Tuyết Nê nhìn thẳng vào hắn.

Sau khoảng một khắc, Đoạn Linh cuối cùng cũng lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.

Trời còn chưa sáng rõ, Lâm Thính đã thức giấc. Đoạn Linh dậy sớm hơn nàng, đang ngồi trước bàn trà. Sau một ngày một đêm, chứng phong nhiệt của Lâm Thính đã khỏi hẳn, hôm nay là ngày nàng rời khỏi Bắc Trường Nhai.

"Đoạn đại nhân, ngươi sẽ dẫn ta ra ngoài phải không?" Nàng hỏi.

Đoạn Linh dời ánh mắt từ cửa sổ trở về, khẽ xoay chiếc tách trà trên tay, đáp: "Đúng vậy."

Lâm Thính sợ hắn phải đợi lâu, lập tức nhảy xuống giường thu dọn đồ đạc. Nàng rất vui mừng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hẳn đi: "Tốt quá! Ngươi đợi ta một chút."

Kỳ thực cũng chẳng có gì nhiều để thu dọn, chỉ vài bộ quần áo sau khi tắm rửa mà thôi. Lâm Thính nhét tất cả vào một chiếc túi vải, thắt nút rồi để sang một bên, sau đó dùng nước mà Cẩm Y Vệ mang đến để rửa mặt. "Xong rồi!"

Đoạn Linh nhìn nàng nhanh chóng làm xong mọi thứ: "Ngươi không ăn sáng đã đi sao?"

Lâm Thính nóng lòng về nhà, nào còn muốn dùng bữa sáng ở Bắc Trường Nhai? Về nhà cùng nương và Đào Chu, được ăn uống no say chẳng phải tốt hơn sao?

Nàng vác túi vải lên vai, nắm lấy tay nắm cửa: "Không cần đâu, về nhà ăn cũng không muộn." Lâm Thính hiện tại chỉ khao khát được rời khỏi Bắc Trường Nhai. Nàng đã bị giam ở đây bốn ngày rồi, chán ngán vô cùng.

Đoạn Linh nhìn nàng, bình thản nói: "Ngươi phải đến hoàng cung rồi mới về Lâm phủ, chi bằng cứ ăn chút gì đi đã."

Bàn tay Lâm Thính đang nắm lấy tay nắm cửa bỗng chững lại.

"Tại sao ta phải đến hoàng cung?" Nàng đâu có quen biết ai trong đó. Lần trước đến Đông Cung là vì Đoạn Hinh Ninh muốn gặp Thái tử phi.

"Hoàng hậu muốn gặp ngươi."

"Vì sao lại muốn gặp ta?" Lâm Thính như trở thành một chuỗi "mười vạn câu hỏi vì sao". Nàng sao lại quen biết một nhân vật lớn như Hoàng hậu chứ?

Đoạn Linh tiến đến trước mặt Lâm Thính, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mái hơi lỏng lẻo của nàng, cài lại phía dưới cây trâm.

"Hoàng hậu muốn biết ai là người đã đưa ra ý tưởng dùng chàm căn để tạm thời khống chế dịch bệnh. Ta đã bẩm báo sự thật, cho nên Hoàng hậu muốn gặp ngươi."

Hóa ra là vì chuyện này. Lâm Thính nhẹ nhõm hẳn, mở hộp đồ ăn sáng ra và bắt đầu ăn. "Hoàng hậu sẽ không nghĩ rằng ta có thể chữa khỏi dịch bệnh đấy chứ? Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, ta chỉ biết cách dùng chàm căn để khống chế, chứ không biết cách dùng thuốc để chữa."

"Sáng nay, người trong cung đến báo rằng Hoàng hậu đã tìm được thuốc chữa dịch bệnh rồi. Có lẽ Hoàng hậu muốn gặp ngươi không phải vì nghĩ ngươi có thể chữa được đâu."

Cuối cùng cũng tìm thấy thuốc chữa dịch bệnh. Lâm Thính nghe tin này thì hoàn toàn yên tâm.

Nhưng Hoàng hậu ở hậu cung, làm sao mà tìm được thuốc? Nàng hoài nghi, và cũng hỏi ngay: "Hoàng hậu tìm được thuốc bằng cách nào?"

"Không rõ." Đoạn Linh cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, xác thực không rõ chi tiết.

Lâm Thính cầm đồ ăn lên và ăn.

Sau nhiều ngày im lặng, hệ thống lại một lần nữa xuất hiện:

【Kích hoạt nhiệm vụ nữ phụ ác độc thứ bảy. Trong vòng hai tháng, ký chủ phải khiến bản thân toàn thân không vướng tơ lụa mà nằm trên giường của Đoạn Linh, hơn nữa hắn phải có mặt tại đó. Thời gian duy trì tối thiểu một khắc. Nếu thất bại, hệ thống sẽ lập tức xóa bỏ ký chủ.】

【Đây là nhiệm vụ thứ bảy của tuyến “nữ phụ ác độc”, đồng thời cũng là nhiệm vụ thứ hai trong vòng đếm ngược đầu tiên. Hoàn thành nhiệm vụ này sẽ nhận được bảy điểm tích lũy. Hiện ký chủ đang có hai mươi mốt điểm, còn thiếu bốn điểm nữa mới đủ điều kiện giải khóa “đại lễ bao” thứ nhất.】

【Nhiệm vụ cuối cùng của vòng đếm ngược thứ nhất trị giá hai mươi hai điểm, song nội dung sẽ chỉ được tiết lộ khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thứ bảy.】

【Nếu ký chủ hoàn thành trọn vẹn toàn bộ nhiệm vụ của vòng đếm ngược thứ nhất, tổng điểm tích lũy sẽ đạt năm mươi. Khi ấy, ký chủ sẽ nhận được hai “đại lễ bao” – mỗi cái cần hai mươi lăm điểm để giải khóa. “Đại lễ bao” thứ hai có thể dùng để phong bế hoàn toàn hệ thống, chấm dứt việc ban bố đợt nhiệm vụ thứ hai, đồng thời đạt được quyền hạn mạt sát hệ thống.】

Giọng nói của hệ thống vẫn văng vẳng bên tai Lâm Thính.

【 Chỉ cần sử dụng gói quà thứ hai, hệ thống sẽ không còn can thiệp vào hành vi của ngài nữa. 】

【 Xin lưu ý, chỉ có gói quà thứ hai mới có thể chấm dứt chuỗi nhiệm vụ thứ hai và mạt sát hệ thống. Gói quà thứ nhất không thể. Nói cách khác, ngài bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của vòng thứ nhất. 】
 
Back
Top