Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 230


Ở một nơi khác, trên Bắc Trường Nhai, đám dân chúng vẫn đang hò hét, đòi phá bỏ phong tỏa. Họ không rõ đã giằng co với Cẩm Y Vệ bao lâu, nhưng cuối cùng cuộc náo loạn cũng bị dẹp yên. Tất cả đều không thể ra khỏi Bắc Trường Nhai.

Bất kể bên ngoài ồn ào đến đâu, Lâm Thính vẫn an phận ở trong phòng, chỉ ra ngoài khi lấy cơm, lấy nước. Mãi cho đến khi trời tối, nàng mới ngồi vào bàn, dùng nước vẽ tranh.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Ban đầu, Lâm Thính tưởng mình nghe nhầm, không bận tâm. Lần thứ hai tiếng gõ lại vang lên, ngón tay chấm nước của nàng dừng lại: “Đoạn đại nhân?”

“Là ta.”

Lâm Thính vội vàng nhảy xuống ghế, ra mở cửa: “Ngươi hôm nay không tuần tra Phố Đông sao? Sao buổi tối lại đến Bắc Trường Nhai?”

Đoạn Linh vào phòng, đóng cửa, nới lỏng bao tay nhưng không cởi hẳn, vẫn che kín cổ tay: “Tối nay ngươi không cần ta ở lại cùng sao?”

Lâm Thính trầm mặc vài giây: “Như vậy thật sự không ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?”

“Một đêm và hai đêm có khác gì nhau?”

Quả thật là không khác nhau mấy. Nàng sờ sờ mũi, nhìn Đoạn Linh đi đến sập La Hán nơi hắn đã ngủ đêm qua, ngập ngừng nói: “Tối nay… ngươi ngủ giường đi. Ta ngủ ở ngoài này, ngươi ngủ ở trong đó.”

Đoạn Linh tháo chiếc đai lưng trên tay, hơi khựng lại: “Ngươi muốn ngủ chung giường với ta?”

“Thật ra chiếc giường này cũng rộng lắm, đủ cho hai người ngủ.” Lâm Thính không muốn ngủ sập La Hán chút nào, nàng đã thử nằm ngủ trưa hôm nay và thấy khó chịu vô cùng. “Nếu ngươi để ý…”

“Được thôi.”

Cứ thế, họ lại một lần nữa chung chăn gối. Lâm Thính nằm quay lưng về phía Đoạn Linh, không tài nào ngủ được. Nhưng Đoạn Linh dường như đã chìm vào giấc ngủ rất nhanh, bởi nàng nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của hắn. Cứ thế lắng nghe, mí mắt của Lâm Thính từ từ trĩu xuống, rồi cũng ngủ thiếp đi.

Nàng ngủ đến khi trời hửng sáng, bên ngoài bắt đầu lất phất mưa, cơn mưa xua tan cái nóng, mang đến cảm giác se lạnh. Không có chăn nệm, Lâm Thính thực sự thấy lạnh, vô thức cuộn mình, tìm đến một nơi ấm áp.

Không biết đã qua bao lâu, nàng vẫn ngủ không yên, vô tình cọ vào một thứ gì đó. Thứ đó có hơi ấm, nàng theo bản năng rúc vào thật lâu, rồi cảm thấy chiếc váy của mình dính một chút ẩm ướt, không phải của nàng.

Lâm Thính bỗng tỉnh hẳn.

Nàng phát hiện mình đã lăn qua vạch ngăn giường, chui vào lòng Đoạn Linh, hai tay ôm chặt lấy hắn như con bạch tuộc, sức rất lớn, không chịu buông ra. Còn hắn… lại đang chạm vào gần chiếc váy của nàng, khiến hắn không thể đẩy nàng ra được.

Lâm Thính nhận ra điều này, chỉ muốn chết ngay tại chỗ. Nàng thề, sau này nhất định phải sửa cái tật ngủ không yên này.

Hiện giờ trời đã gần sáng, đây rõ ràng là biểu hiện bình thường của một nam tử khi thức dậy, còn nàng lại vô tình cọ xát một lúc lâu. Lâm Thính không kịp quan tâm chiếc váy có chút ẩm ướt, vội vàng bật dậy khỏi giường.

Nàng nhìn sang bên giường, Đoạn Linh không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm nàng. Đuôi mắt hắn hơi ướt, ửng đỏ, khuôn mặt tuấn tú cũng lấm tấm hồng. Tà áo đỏ của hắn vì nàng mà xộc xệch, để lộ một mảng lớn làn da, chiếc đai lưng cũng lỏng lẻo, để lộ đường cong thắt lưng rắn rỏi, quyến rũ.

Khi Đoạn Linh từ từ ngồi dậy, mái tóc đen dài xõa xuống vai, tạo thành một đường cong như đang trêu chọc lòng người.

Lâm Thính không khỏi nhìn hắn vài lần, rồi nhanh chóng hoàn hồn: “Đoạn đại nhân.”

Đoạn Linh kéo chiếc chăn bị nàng đá xuống cuối giường, che lại phần bụng dưới, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, đã làm ướt váy của ngươi. Ngươi thay váy xong, mang khăn che mặt lên, xuống lầu ba tìm Cẩm Y Vệ đang canh gác, lấy danh nghĩa của ta, hỏi hắn xin một bộ y phục mới cho nam tử.”

“Được, ngươi chờ một lát.” Lâm Thính tự có váy áo để thay, không cần hỏi Cẩm Y Vệ.

Những bộ quần áo này là do Lý thị biết tin nàng bị nhốt trên Bắc Trường Nhai nên nhờ người đưa đến. Nhưng Lý thị vội vàng quá, chỉ lo đưa quần áo để tắm rửa, quên mất đưa cho nàng vài món đồ giải khuây.

Mà người ngoài chỉ có một cơ hội duy nhất để đưa đồ vào Bắc Trường Nhai. Sau đó sẽ không còn cơ hội nữa, cho dù phụ mẫu có là quan to triều đình cũng không được. May mắn là mẫu thân đã gửi quần áo cho nàng, nếu không thì Lâm Thính cũng không có váy để thay, phải chờ đợi như Đoạn Linh.

Nàng buông rèm sa xuống, lấy một bộ váy mới trong tủ quần áo, thay cực nhanh.

Lâm Thính không quen thay quần áo khi có nam tử ở trong phòng, lại càng muốn nhanh chóng đi tìm Cẩm Y Vệ lấy quần áo cho Đoạn Linh. Nghĩ đến chuyện trên người hắn vẫn còn dính thứ kia, mặt nàng lại nóng bừng.

Tuy hôm nay nàng không nhìn thấy trực diện, nhưng cũng không khác gì nhìn thấy. Bàn tay buộc dây lưng của Lâm Thính hơi run rẩy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 231


Lạ thật.

Trước đây nàng cũng đã từng thấy rồi, còn chạm vào nữa. Sao hôm nay cảm giác lại khác lạ như vậy? Trước đây nàng chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết vì sai lầm của mình. Hiện tại cũng xấu hổ, nhưng còn thêm một cảm giác khó tả khác.

Lâm Thính cố gắng bình tâm lại.

Nàng vén rèm sa, lấy khăn che mặt rồi mang lên, chạy ra ngoài. Chưa đến một khắc, nàng đã quay về với một bộ y phục mới. Nơi đây là Bắc Trường Nhai, có rất nhiều hiệu may, tuy sau khi bị phong tỏa thì không ai buôn bán, nhưng cửa tiệm vẫn còn kha khá y phục chưa bán.

Lâm Thính vén rèm sa đưa y phục cho Đoạn Linh, rồi ngồi xuống bên cửa, quay lưng về phía giường, ngắm chiếc đèn lồng và chờ hắn thay đồ.

Đoạn Linh thay quần áo với tốc độ không nhanh không chậm. Bộ quần áo dơ được gấp gọn, mặt dính bẩn được gấp vào trong, nhìn bề ngoài không có gì bất thường. Thay xong, hắn không vén rèm sa ra ngay, mà lặng lẽ nhìn bóng lưng của Lâm Thính qua lớp rèm.

Sáng nay, khi nàng cọ qua, Đoạn Linh đã tỉnh giấc. Hắn nhìn nàng cuộn mình vào lòng hắn, nhìn nàng dang hai tay ôm chặt lấy hắn. Khi chuyện xấu hổ kia xảy ra, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn rời khỏi nàng, nhưng khi nàng cứ cọ, hắn lại không nỡ ra tay.

Đoạn Linh cụp mắt, như thể không có chuyện gì xảy ra, rồi bước ra ngoài: “Ta đi trước đây.”

Lâm Thính thấy Đoạn Linh không hề nhắc đến chuyện vừa rồi, nàng cũng không chủ động nói. Nàng mở cửa cho hắn: “Được.” Nàng không hỏi hắn tối nay có đến không, vào lúc này hỏi thì có vẻ kỳ quặc.

Đoạn Linh y phục chỉnh tề, sắc mặt như thường. Vẻ ngoài nho nhã, điềm tĩnh ấy không hề để lộ sự quyến rũ, mê hoặc vừa thoáng qua trên giường. Vừa ra đến cửa, hắn dừng lại: “Hôm nay ta tuần tra Bắc Trường Nhai.”

Đây là ý nói tối nay cũng sẽ đến sao? Lông mi Lâm Thính khẽ run.

Hắn nắm lấy Tú Xuân đao, nói tiếp: “Nhưng tối nay ta phải ở lại Bắc Trấn Phủ Tư xử lý công vụ, nên không đến Bắc Trường Nhai nữa.”

Sao lại có cảm giác như một người chồng báo với vợ mình là tối nay không về nhà thế này? Nhất định là nàng ảo giác rồi. Lâm Thính “ừm” một tiếng, liếc nhìn Đoạn Linh, chợt giật mình giữ tay hắn lại: “Ngươi vẫn chưa mang khăn che mặt.”

Hôm nàng bị phong tỏa, nàng đã từng nói với hắn một lần, bảo hắn ra ngoài phải mang khăn che mặt.

Hai ngày nay, mỗi lần Đoạn Linh đến thăm, hắn đều đã tắm rửa sạch sẽ, thay y phục, hoặc dùng nước thuốc do đại phu bào chế để xông. Điều này cho thấy hắn đã làm công tác phòng dịch khá tốt, tránh mang mầm bệnh vào phòng.

Nhưng sao hắn không mang khăn che mặt?

Dù sao thì mỗi lần hắn xuất hiện trước cửa phòng nàng đều không mang khăn che mặt. Lúc đó Lâm Thính nghĩ rằng Đoạn Linh đã tháo khăn ra trước khi gõ cửa, nên không bận tâm.

Nhưng hôm nay thấy Đoạn Linh ra cửa cũng không mang, Lâm Thính không thể làm ngơ được nữa.

Nàng lấy ra một chiếc khăn che mặt chưa dùng, nhét vào tay hắn: “Đây là khăn chưa dùng bao giờ, ngươi mang vào rồi hãy đi. Đừng may mắn nghĩ rằng dịch bệnh sẽ không lây cho ngươi.” Nếu ngươi bị nhiễm bệnh, rồi lại đến gặp ta, chẳng phải ta cũng sẽ bị lây sao?

Tuy Lâm Thính rất biết ơn Đoạn Linh đã bận trăm công nghìn việc mà dành thời gian đến đây, nhưng an toàn là trên hết. Nàng không muốn hắn mắc bệnh, cũng không muốn bản thân mình mắc bệnh.

Lâm Thính nhận lấy Tú Xuân đao từ tay Đoạn Linh, làm hắn không thể từ chối đeo khăn che mặt.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của nàng, đầu ngón tay Đoạn Linh khẽ động đậy, cuối cùng cũng đưa tay mang khăn che mặt lên. Chiếc khăn che khuất nửa dưới khuôn mặt hắn, khiến người ta không thể rời mắt khỏi nửa trên, nơi có đôi mày thanh tú, đôi mắt như vẽ.

Dù có mang khăn che mặt, hắn vẫn khó che giấu vẻ đẹp tú lệ, vẫn là một mỹ nhân.

Lâm Thính lặng lẽ v**t v* những hoa văn trên vỏ Tú Xuân đao. Đợi Đoạn Linh đeo khăn xong, nàng trả lại Tú Xuân đao cho hắn. Đoạn Linh nhận lấy Tú Xuân đao, không nói gì thêm, quay lưng đi thẳng.

Đợi hắn đi rồi, Lâm Thính nhận đồ ăn Cẩm Y Vệ mang tới, đóng cửa phòng lại rồi phát điên.

Sao nàng có thể làm chuyện đó với Đoạn Linh? Vừa không phải là nhiệm vụ của hệ thống, cũng không phải bất đắc dĩ, không cần thiết phải làm như vậy. Lạnh thì cứ lạnh, dù sao cũng không chết được, sao lại hành động lung tung?

Phát điên xong, Lâm Thính muốn nằm xuống nghỉ ngơi, nhưng khi bước đến gần giường thì dừng lại. Mặc dù Đoạn Linh đã thay chăn nệm, không còn mùi gì khác lạ, chỉ còn vương lại một chút hương thơm nhàn nhạt, nhưng nhìn thấy nó nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Thật ra, khoảnh khắc đó xảy ra, nàng cảm nhận rất rõ ràng.

Y phục mùa hạ rất mỏng, họ lại dán chặt vào nhau, sau khi tỉnh dậy nhất định sẽ có cảm giác.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 232


Lâm Thính ngồi xuống sập La Hán uống nước tĩnh tâm, dùng tay quạt quạt cho mình. Ngay sau đó, nàng phát hiện bộ váy ẩm ướt của mình đã bị Đoạn Linh mang đi, có lẽ đã bị ném xuống.

Dẫu sao khi bị nhốt trên Bắc Trường Nhai, không có cơ hội giặt giũ, cũng không có chỗ để vứt. Hơn nữa, tổng không thể cứ vứt bừa ra đường, chưa kể trong đó còn có y phục cá nhân của nàng.

Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, nàng đã thà khó chịu một chút mà ngủ trên sập La Hán rồi.

Khi Lâm Thính đang miên man suy nghĩ, bên cửa sổ vang lên tiếng leo trèo rất khẽ. Nàng lập tức vứt chuyện buổi sáng ra khỏi đầu, trốn ra sau cây cột gần cửa sổ, tay nắm chặt một túi mê dược, chuẩn bị rắc ra bất cứ lúc nào.

Đoạn Linh và Cẩm Y Vệ đưa cơm chỉ xuất hiện ở ngoài cửa phòng, kẻ lén lút đến gần cửa sổ rất có thể là người muốn trốn khỏi Bắc Trường Nhai. Nàng không thể lơ là cảnh giác.

Một người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, tiếp đất nhẹ nhàng, giọng nói khẽ vang lên: “Lâm Nhạc Duẫn.”

Là Kim An Tại?

Lâm Thính mừng rỡ, bước ra từ sau cây cột: “Quả nhiên là ngươi! Sao ngươi biết ta ở đây, và làm sao ngươi vào được?”

Kim An Tại nhanh nhẹn đóng cửa sổ: “Ta nghe nói Bắc Trường Nhai bị phong tỏa, liền nghĩ đến ngươi. Bởi vì ta nghĩ với tính cách cẩn thận của ngươi, ngày đó về nhà sẽ đi một con đường xa Phố Đông, mà con đường đó rất có thể là Bắc Trường Nhai.”

Đương nhiên, hắn không chỉ dựa vào suy đoán này. Hắn đã đến Lâm gia hỏi thăm tin tức, xác nhận Lâm Thính có thật sự bị nhốt hay không.

Sau khi xác nhận, hắn mới bắt đầu hành động.

Tuy nhiên, số người bị nhốt ở Bắc Trường Nhai quá đông, Kim An Tại không thể xác định vị trí của nàng ngay lập tức, cũng không thể tìm kiếm một cách công khai. Hắn chỉ có thể dựa vào bản thân, mò mẫm từng phòng một, mãi đến hôm nay mới tìm được nàng.

Kim An Tại nói một cách thản nhiên: “Ta vào đây lúc Cẩm Y Vệ đổi ca trực.”

Lâm Thính ngồi lại sập La Hán, xúc động nói: “Nguy hiểm quá. Nếu ngươi bị Cẩm Y Vệ phát hiện, chắc chắn sẽ bị bắt giữ. Nhưng ngươi thật sự quá nghĩa khí, chỉ vì ngươi đã mạo hiểm đến thăm ta hôm nay, khi trở về ta sẽ tặng ngươi một món quà lớn.”

Hắn đánh giá căn phòng, rất sạch sẽ, trên bàn còn có một phần thức ăn chưa ăn, rồi buông một lời châm chọc: “Ta chỉ đến xem ngươi đã chết chưa thôi.”

Nàng lập tức thu lại vẻ mặt xúc động: “Ta quyết định rút lại lời hứa tặng ngươi một món quà lớn.”

Kim An Tại ôm trường kiếm dựa vào cột nhà, giọng điệu trước sau vẫn lạnh nhạt: “Đoạn Linh là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ, chức trách của hắn là phụ trách hai con phố bị phong tỏa này. Sao ngươi không bảo hắn đưa ngươi ra ngoài sao?”

Lâm Thính cảm thấy cạn lời. Nàng ngước nhìn hắn, nghiêm túc đáp: “Này, ngươi nghĩ ta là loại người như vậy sao? Dù hắn là Cẩm Y Vệ Chỉ huy Thiêm sự đi chăng nữa, nhưng tự ý đưa một người có khả năng nhiễm bệnh rời đi, sợ là chức quan không giữ nổi. Mà ngay cả khi hắn không mất chức thì cũng sẽ bị liên lụy.”

Hắn lặng lẽ lắng nghe, rồi nhướng mày, ánh mắt có phần sâu xa: “Ngươi sợ làm liên lụy đến hắn?”

Lâm Thính khựng lại, trong lòng dấy lên chút lúng túng.

“Ta không hề nhiễm bệnh, chỉ cần đợi thêm một ngày là có thể ra ngoài. Cớ gì phải tìm cách đi cửa sau?” Nàng giải thích, “Hơn nữa, lùi một bước mà nói, nếu ta thật sự nhiễm bệnh, tìm cách ra ngoài thì chẳng phải là làm hại người khác sao?”

Làm hại cả những người thân thiết nhất, như nương của nàng, như Đào Chu, như Đoạn Hinh Ninh.

Kim An Tại gật đầu: “Nói có lý. Nhưng ở lại Bắc Trường Nhai càng dễ nhiễm bệnh. Hôm qua ta cũng lẻn vào đây, thấy không ít người bị nhốt cũng bắt đầu có triệu chứng sốt. Đến hôm nay, họ đã được xác nhận nhiễm bệnh và bị Cẩm Y Vệ đưa đi rồi.”

Lâm Thính hiểu ý hắn muốn nói gì.

“Có thể họ đã vô tình tiếp xúc với người nhiễm bệnh. Còn ta, ta dám chắc mình không hề đụng chạm ai. Từ khi bị nhốt đến giờ, ta lập tức dùng khăn che kín miệng mũi và chưa từng bước ra khỏi phòng nửa bước.”

Kim An Tại tiếp tục truy vấn: “Vậy là ngươi thật sự quyết tâm ở đây đủ ba ngày?”

Lâm Thính kiên định nói: “Chỉ cần qua hôm nay, ngày mai ta đã có thể rời đi. Nếu bây giờ ta nhờ ngươi dẫn ta ra ngoài, ta sẽ trở thành kẻ đào phạm. Dù cuối cùng không bị bệnh, ta vẫn mang tội, đến lúc đó thì không thể đường đường chính chính về gặp nương được.”

Tất cả những người bị nhốt đều phải đăng ký vào danh sách để quan sát tình trạng sức khỏe. Quan phủ biết rõ họ sống ở đâu, tên họ là gì.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 233


Kim An Tại hiểu rõ lựa chọn của nàng: “Tùy ngươi. Nếu ngươi bị nhiễm bệnh mà chết, nể tình chúng ta cộng sự đã lâu, việc nhặt xác cho ngươi ta sẽ lo liệu. Không đúng ... thi thể người chết vì ôn dịch sẽ bị quan phủ đốt thành tro.”

Lâm Thính tức đến mức muốn ném cái cốc vào mặt hắn, nhưng lại sợ kinh động đến Cẩm Y Vệ đang canh gác bên ngoài nên đành nhịn.

“Ngươi đừng có mà nguyền rủa ta, cảm ơn.”

Theo những gì Kim An Tại biết, đến nay, dù đã có rất nhiều người chết vì bệnh dịch, triều đình vẫn chưa tìm ra phương thuốc chữa trị. Điều kỳ lạ nhất là những người nhiễm bệnh sau khi bị đưa đi đều bặt vô âm tín.

Thậm chí có cả người của triều đình và các thế gia đại tộc, sau khi bị đưa đi cũng không có bất kỳ tin tức nào. Người nhà họ đều im lặng, nhưng có vài nhà lại lặng lẽ chuẩn bị sẵn quan tài.

Cẩm Y Vệ còn chưa nói họ đã chết, vậy cớ gì người nhà họ lại chuẩn bị quan tài trước? Chẳng lẽ họ đã biết trước điều gì, biết những người đó nhất định sẽ chết?

Kim An Tại đã thử điều tra, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Hắn nhìn Lâm Thính, hỏi: “Đoạn Linh có từng nói với ngươi những người nhiễm bệnh sẽ bị đưa đi đâu không?”

Lâm Thính đáp thật: “Không. Hắn chỉ nói quan phủ tập trung họ lại. Cụ thể sẽ bị đưa đi đâu thì hắn không nói, ta cũng không hỏi.” Dù sao đó cũng là cơ mật của Cẩm Y Vệ.

Nàng lấy làm lạ: “Sao đột nhiên ngươi lại hỏi chuyện này? Ngươi đâu phải người thích lo chuyện bao đồng.”

Kim An Tại chưa điều tra rõ ràng, không tiện kết luận: “Hỏi vu vơ thôi. Thôi, ta đi đây.” Hắn quay người bước về phía cửa sổ.

Lâm Thính chợt nhớ tới kẻ đã theo dõi mình, vội vàng gọi hắn lại: “Khoan đã, sau khi rời khỏi Bắc Trường Nhai, ngươi có thể giúp ta điều tra một người được không?”

“Điều tra ai?”

“Hán Đốc Đông Xưởng, Đạp Tuyết Nê. Ngày ta và Lệnh Uẩn đến Đông Cung, ta phát hiện có kẻ theo dõi bọn ta. Ta nghi ngờ là tên Hán Đốc này sai khiến.”

Kim An Tại phân tích: “Hán Đốc Đông Xưởng sao? Ta nghe nói về hắn nhưng chưa từng gặp. Đông Xưởng xưa nay vẫn luôn đấu đá với Cẩm Y Vệ. Hắn phái người theo dõi các ngươi, là muốn nắm được điểm yếu của Đoạn Linh?”

Lâm Thính nhún vai: “Không rõ. Ngươi cứ nói có điều tra được không thôi. Nếu không thì sau khi ra ngoài ta sẽ tự tìm cách.”

“Được. Năm mươi lượng.”

“Ngươi chết đi!” Lâm Thính giơ chân định đá Kim An Tại. Hắn nhanh chóng nhảy qua cửa sổ tránh né, khinh công lợi hại, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ vài cái đã trèo qua nóc nhà bên cạnh, biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Kim An Tại vừa rời khỏi Bắc Trường Nhai đã lập tức đi điều tra tên Hán Đốc Đông Xưởng mà Lâm Thính đã nhắc. Hắn phát hiện Đạp Tuyết Nê là một thái giám đã trưởng thành mới nhập cung, đã lăn lộn nhiều năm, leo lên được chức Hán Đốc. Hắn đã giết không ít người, sự độc ác tàn nhẫn của hắn chẳng thua kém gì Cẩm Y Vệ.

Đạp Tuyết Nê năm nay tuy đã bốn mươi, nhưng nhờ gương mặt tuấn tú và là thái giám nên trông trẻ hơn nhiều, chỉ khoảng ngoài ba mươi.

Về thân phận trước khi làm thái giám của Đạp Tuyết Nê, nhà ở đâu, có thân nhân, vợ con gì không, Kim An Tại không tài nào tra ra được. Tất cả những thông tin đó cứ như đã bị ai đó cố tình xóa sạch.

Tuy nhiên, việc Đạp Tuyết Nê gần đây có phái người theo dõi Lâm Thính hay không, hắn vẫn có thể tra được.

Đạp Tuyết Nê không chỉ phái người theo dõi Lâm Thính, mà còn cả mẫu thân của nàng, Lý Kinh Thu. Kim An Tại có thể hiểu việc hắn theo dõi Lâm Thính là để uy h**p Đoạn Linh. Nhưng theo dõi Lý Kinh Thu làm gì? Dùng mẹ của Lâm Thính để uy h**p Đoạn Linh ư? Điều này nghe không hợp lý chút nào.

Kim An Tại lợi dụng các mối quan hệ trong giới giang hồ, điều tra Đạp Tuyết Nê rất nhanh. Vừa vào đêm đã tra xong, cũng một phần vì Đạp Tuyết Nê không có nhiều chuyện để mà tra.

Hắn lập tức trở lại Bắc Trường Nhai tìm Lâm Thính, kể lại những chuyện mình đã điều tra được.

Lâm Thính nghe xong, kinh hãi bật dậy, túm lấy hắn hỏi: “Hắn còn phái người theo dõi mẫu thân ta? Ngươi có tra ra tại sao hắn lại theo dõi ta và nương không?” Rốt cuộc có phải vì Đoạn Linh không?

Kim An Tại trầm ngâm một lát: “Chỉ e chỉ có Đạp Tuyết Nê tự mình mới biết nguyên nhân thật sự. Thuộc hạ của hắn chỉ biết tuân lệnh mà làm, không rõ đầu đuôi, ta cũng không biết phải tra từ đâu.”

Nàng lo lắng: “Ngoài việc phái người theo dõi, hắn còn làm chuyện gì khác không?”

Hắn tựa lưng vào cửa sổ, ngón tay thong thả xoay thanh trường kiếm: “Không, ít nhất đến giờ thì chưa có. Ngươi sợ hắn làm hại mẫu thân ngươi?”

Lâm Thính mím môi: “Chắc chắn rồi.” Chuyện liên quan đến Lý Kinh Thu, tuyệt đối không được sơ suất.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 234


Kim An Tại treo thanh kiếm về bên hông, đứng thẳng người: “Sao ngươi không nói với Đoạn Linh? Hắn là Cẩm Y Vệ, lại luôn đối đầu với Đông Xưởng. Muốn điều tra Đạp Tuyết Nê, hắn làm còn thuận tay hơn ta.”

Không hiểu vì sao, trong tiềm thức, nàng không muốn tìm Đoạn Linh để nhờ vả chuyện này. Lâm Thính dần lấy lại bình tĩnh, trở về bàn ăn tối, vừa ăn vừa nói: “Tìm ngươi thì không được sao?”

“Không phải là không được, ta chỉ tò mò lý do vì sao ngươi không tìm hắn. Ngươi sợ làm phiền hắn? Nhưng hai người đều sắp thành hôn, còn sợ phiền toái sao?”

Lâm Thính không đáp lời.

Ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Nàng giật mình, ra hiệu cho Kim An Tại đừng lên tiếng. Cẩm Y Vệ đã đưa cơm tối từ sớm, nên hẳn không phải là đến đưa cơm. Đoạn Linh đã nói đêm nay sẽ ở lại Bắc Trấn Phủ Tư xử lý công việc, cũng không phải là hắn.

“Ai đó?”

“Đoạn Linh.” Đoạn Linh ung dung nói ra tên mình.

Lâm Thính kinh ngạc. Trời đã tối, nàng cũng không giục Kim An Tại đi vì biết đêm nay hắn sẽ không đến: “Đoạn đại nhân? Ngươi không phải nói đêm nay ở lại Bắc Trấn Phủ Tư giải quyết công vụ sao?”

Bóng người cao lớn của Đoạn Linh in trên giấy cửa: “Xong việc sớm thì ta lại đến thôi.”

Lâm Thính lập tức luống cuống tay chân, vội vàng chỉ ra phía cửa sổ, bảo Kim An Tại đi đi. Hắn lắc đầu với nàng, ra dấu không thể.

Giờ là lúc Cẩm Y Vệ đi tuần tra trên phố, có một đội Cẩm Y Vệ đang ở ngay dưới phòng Lâm Thính. Nếu Kim An Tại giờ nhảy ra cửa sổ, chắc chắn sẽ bị họ phát hiện. Hắn tự tin có thể thoát thân, nhưng họ sẽ thấy hắn từ phòng của Lâm Thính đi ra, và nàng sẽ gặp rắc rối.

Lâm Thính nhìn theo ánh mắt của Kim An Tại, cũng thấy đội Cẩm Y Vệ phía dưới.

Đoạn Linh lại cất tiếng: “Nàng đang làm gì ở bên trong vậy?”

Nàng vội nghĩ cách giải quyết: “Ta ... ta đang thay quần áo, thay xong ta sẽ mở cửa cho ngươi.” Trời ơi, sao lại trùng hợp như vậy, đúng lúc Đoạn Linh đến lại bắt gặp Kim An Tại đang ẩn mình trong Bắc Trường Nhai.

Lâm Thính nghĩ đến việc võ công của Kim An Tại và Đoạn Linh ngang nhau, hắn có thể che giấu hơi thở của mình. Nàng kéo hắn đến tủ quần áo, nhét hắn vào trong.

Giường gỗ quá lộ liễu, không giấu được người, phòng thì nhỏ hẹp, nơi duy nhất có thể giấu người chính là cái tủ quần áo này. Nàng thật sự không còn cách nào khác.

“Lâm Nhạc Duẫn, ngươi nghĩ nơi này có thể chứa được ta?” Kim An Tại dùng khẩu hình nói.

Kim An Tại tuy gầy nhưng tay chân lại dài, vóc người cao lớn, chiếc tủ quần áo của khách đ**m nhỏ hơn nhiều so với tủ thông thường, đối với hắn thì có chút chật chội.

Lâm Thính cũng dùng khẩu hình đáp: “Được cũng phải được, không được cũng phải được. Nhịn một chút đi. Mau vào, ngươi không thể bị nhốt ở Bắc Trường Nhai.” Cẩm Y Vệ sẽ điều tra cặn kẽ mọi người bị nhốt ở đây.

Kim An Tại: “…”

Nàng dùng sức đẩy Kim An Tại vào. Hắn đành miễn cưỡng co đôi chân dài lại, cả người dán chặt vào thành tủ, trông chật vật vô cùng.

Kim An Tại vừa vào, Lâm Thính lập tức đóng cửa tủ lại, rồi đi ra mở cửa phòng cho Đoạn Linh.

Đoạn Linh nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, từ tốn hỏi: “Sao ngươi ra nhiều mồ hôi thế?” Tuy hôm nay trời có hơi nóng, nhưng chỉ ở trong phòng thay quần áo thì không thể ra nhiều mồ hôi như vậy.

Lâm Thính bịa chuyện không cần bản nháp, mở miệng là ra: “Cả ngày ngồi trong phòng chán quá, ta vừa mới nhảy nhót, vận động gân cốt một chút cho ra mồ hôi. Nghe thấy giọng ngươi, ta mới vội đi thay quần áo, có chút mồ hôi chưa kịp lau.”

Đoạn Linh lấy ra một chiếc khăn tay nhuốm mùi trầm hương, đưa tới trước mặt nàng: “Lau đi.”

“Cảm ơn.” Lâm Thính không khách khí, nhận lấy lau ngay. Nàng trước đây cũng từng cho hắn mượn mấy chiếc khăn, xem như có qua có lại.

Đoạn Linh bước vào phòng rồi ngồi xuống.

Lâm Thính muốn tìm cớ để đuổi Đoạn Linh đi, tạo cơ hội cho Kim An Tại đang trốn trong tủ quần áo rời đi: “Đoạn đại nhân, mấy ngày nay ngươi bận rộn tuần phố, lại còn phải xử lý việc công ở Bắc Trấn Phủ Tư. Ngươi đã về phủ chưa?”

Cánh mũi Đoạn Linh khẽ run lên, hắn ngước mắt cười nhìn nàng: “Ta đã về phủ một chuyến, sau đó mới đến đây tìm ngươi.”

Vậy là không thể lấy cớ về nhà thăm nom để đuổi hắn đi được rồi. Lâm Thính phiền muộn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười, ngồi xuống đối diện hắn, mắt liếc về phía cái tủ quần áo phía sau. “Vậy thì tốt. Ngươi đã dùng bữa tối chưa?”

Đoạn Linh thản nhiên đáp: “Cũng như hai đêm trước, ta đã ăn rồi mới đến.”

Trong tủ quần áo, Kim An Tại im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. "Hai đêm trước", có nghĩa là họ đã ở bên nhau hai đêm rồi? Chưa thành hôn đã cùng chung chăn gối sao?

Vậy đêm nay, chẳng lẽ hắn phải ở trong cái tủ quần áo chật hẹp này cả đêm để chứng kiến họ đi ngủ? Kim An Tại dịch chuyển thân mình đang tê dại, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 235


Lâm Thính tranh thủ lúc Đoạn Linh không để ý, liếc nhìn cái tủ: “Ngày mai ta đã có thể đi rồi, đêm nay ngươi không cần ở lại đây với ta đâu.”

“Đuổi ta ?”

Nàng lộ ra vẻ mặt chân thành, như thể đang nghĩ cho hắn: “Đương nhiên là không. Nhưng ta ngủ có chút xấu, sợ sẽ làm ngươi ngủ không ngon. Ban ngày ngươi còn phải làm việc, ban đêm mà ngủ không đủ thì không được.”

Đoạn Linh tháo chiếc bao tay, tay áo rộng ra, rũ xuống cũng vừa đủ che đi vết sẹo trên cổ tay: “Không sao. Ta không ngại. Huống hồ, sau này chúng ta cũng sẽ cùng chung chăn gối, dù sao cũng phải thích nghi, ta thích nghi với ngươi, ngươi thích nghi với ta…”

Lâm Thính hùa theo: “Nói không sai, nhưng không vội. Chúng ta có thể từ từ thích nghi mà. Gần đây ngươi bận rộn quá, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Sức khỏe là vốn quý mà.”

Nàng thầm cầu nguyện, mong hắn đồng ý.

Dù Đoạn Linh chưa từng nghe qua câu “Sức khỏe là vốn quý” nhưng cũng có thể đại khái đoán ra ý nàng muốn nói: “Ta đã quen rồi, sẽ không sao đâu. Nàng cứ yên tâm.”

Lâm Thính căng thẳng liền muốn uống nước, lần này cũng không ngoại lệ. Nàng rót một chén nước ra uống.

Đoạn Linh đột ngột lên tiếng: “Sao trên người ngươi lại có mùi của người khác?”

Lâm Thính đang uống nước, giật mình phun hết ra ngoài. Có một chút bắn lên mặt hắn: “Ngươi nói gì?” Cái gì gọi là trên người nàng có mùi của người khác? Lâm Thính theo bản năng tự hít hít mình.

Đoạn Linh rất kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Sao trên người ngươi lại có mùi của người khác?” Nước nàng phun lên mặt hắn, chảy xuống khóe môi. Khi hắn mở miệng nói chuyện, dòng nước trôi vào kẽ răng, hắn nuốt xuống.

Lâm Thính lúc này mới sực nhớ lấy khăn lau mặt cho hắn. Nhưng trên người nàng chỉ có chiếc khăn hắn vừa đưa, chiếc khăn của nàng lại ở trên sập. Nàng vội vàng bước đến lấy khăn.

Nàng vừa chạm vào khăn, phía sau đã vang lên tiếng mở cửa tủ. Lâm Thính cứng đờ người, đột ngột quay lại: “Đoạn đại nhân!”

Đoạn Linh nhìn Kim An Tại đang đứng trong tủ quần áo, thản nhiên cất giọng: “Thì ra là Kim công tử.”

Trong tủ quần áo hẹp hỏi âm u, Kim An Tại không chỉ cần phải cẩn thận thu tay thu chân , còn muốn tận lực che giấu hơi thở , nói không khó chịu là nói phét.

Nhưng hắn ở trên giang hồ nhiều năm, khổ nào mà chưa từng , nhẫn nại tính cực cường, còn có thể tiếp tục kiên trì.

Vào lúc hắn đang "kiên trì", hắn lại nghe thấy Đoạn Linh nhẹ giọng hỏi Lâm Thính một câu, trong lòng hắn bỗng dưng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Ngay sau đó, linh cảm ấy lập tức trở thành sự thật khi cánh cửa tủ đột ngột bị kéo ra từ bên ngoài.

Ánh nến trong phòng sáng rực, chiếu thẳng vào, chói lòa cả đôi mắt. Hắn theo bản năng nhắm lại, đưa bàn tay không cầm kiếm lên che chắn, rồi qua kẽ hở giữa các ngón tay, nhìn thấy người đang đứng trước mặt. Đó không phải Lâm Thính, mà là Đoạn Linh.

Lâm Thính đang đứng ở một góc xa hơn, cạnh chiếc sập La Hán, tay cầm một chiếc khăn vải.

Kim An Tại khựng lại một chút, rồi từ từ buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đoạn Linh. Gương mặt hắn giống như vừa được lau bằng nước, còn vương chút ẩm ướt, tóc mai và vạt áo cũng hơi ướt, nhưng không hề lôi thôi hay chật vật.

Ngược lại, Kim An Tại, thân thể phải co ro trong tủ, với tấm mặt nạ thô kệch che gần hết mặt, tay vẫn còn cầm thiết kiếm, tư thế vặn vẹo khó coi. Nhìn thế nào cũng thấy thật kỳ lạ.

Dù hắn và Lâm Thính không hề có loại quan hệ lén lút như thế, nhưng chẳng hiểu sao, khi phát hiện người đang tìm hắn lại là Đoạn Linh - người có hôn ước với nàng, trong đầu Kim An Tại lại vô cớ nghĩ đến hai chữ "vụng trộm" và "bắt gian". Khung cảnh này quả thực quá đỗi kỳ quái.

Kim An Tại đưa mắt lướt qua Đoạn Linh, nhìn về phía Lâm Thính đang "đứng chôn chân" vì kinh ngạc, khẽ đưa mắt ra hiệu: Ngươi còn ngây ra đó làm gì, không nói gì đi?

Nếu người đến là kẻ khác, Kim An Tại đã có thể thừa cơ lúc đối phương chưa kịp chuẩn bị, dùng thuốc mê mà không ai hay biết. Chỉ cần Lâm Thính kiên quyết khẳng định nàng cũng không rõ vì sao người kia lại ngất đi là được. Nhưng trớ trêu thay, người đến lại là Đoạn Linh. Hắn là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ, lại là vị hôn phu của Lâm Thính, Kim An Tại tuyệt đối không thể ra tay đánh nhau với hắn, bởi vậy đành phải cố kỵ.

Lâm Thính lấy lại được bình tĩnh, vội vàng chạy về phía họ, ánh mắt nhìn vào Kim An Tại đang ẩn mình trong gầm tủ, nhưng lời nói lại hướng về Đoạn Linh: "Hắn...".

Đoạn Linh vẫn giữ vẻ ôn hòa, đôi mắt hẹp dài như nhiễm chút nghi hoặc: "Kim công tử tại sao lại ở đây?"

Trái tim nàng đập loạn xạ như tiếng trống trận, vội vã thêu dệt một câu chuyện: "Hắn biết được ta bị nhốt ở Bắc Trường Nhai, lo lắng cho ta, nên mới tới xem. Ngươi cũng biết, hắn là người giang hồ, hành sự tùy hứng, không chịu gò bó, vì vậy không màng tất cả mà tự ý xông vào đây."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 236


Đoạn Linh khẽ cười, thâm ý nói: "Vậy Kim công tử thật là có tình có nghĩa với người. Nhưng cho dù là người trong giang hồ, cũng phải tuân thủ phép tắc triều đình chứ?"

Lâm Thính dường như hoàn toàn đứng về phía Đoạn Linh, gật đầu liên tục: "Đúng vậy! Bất kể hắn là ai, đều phải tuân thủ quy định. Không thể tự tiện xông vào Bắc Trường Nhai khi nơi này đang bị phong tỏa. Ta đã mắng hắn một trận rồi, bảo hắn phải nhanh chóng rời đi."

Khóe miệng Kim An Tại giật giật. Bọn họ có thể nào để hắn ra khỏi tủ rồi hẵng bàn luận về chuyện này có được không? Hắn đã duy trì tư thế này quá lâu, chân đã bắt đầu có dấu hiệu bị chuột rút.

Đoạn Linh vẫn đứng trước cửa tủ, dường như đã quên hẳn việc nên cho hắn ra ngoài. Kim An Tại không biết phải mở lời thế nào, đành lặng thinh.

Lâm Thính chợt nhớ ra, quay sang Đoạn Linh: "Đoạn đại nhân, ngươi có thể cho hắn ra ngoài trước được không?"

Nghe vậy, Đoạn Linh lùi lại hai bước, đứng ngay bên cạnh nàng, giọng nói ôn nhuận như ngọc: "Ngại quá, ta quên mất Kim công tử vẫn còn ở bên trong. Kim công tử, ngươi mau ra đây đi, tủ quần áo chật chội thế này, ngươi nán lại lâu vậy chắc hẳn là rất vất vả."

Lúc này, Kim An Tại mới có thể bò ra khỏi tủ. Tay chân hắn tê dại, cần một lúc để máu huyết lưu thông trở lại, không thể đi lại ngay: "Đoạn đại nhân."

Lâm Thính liếc nhanh qua gương mặt Đoạn Linh, rồi vội đưa chiếc khăn vừa lấy từ sập La Hán cho hắn. Đoạn Linh tùy tiện lau qua, cười nói: "Võ công của Kim công tử quả là cao cường, vậy mà có thể ra vào Bắc Trường Nhai đã bị phong tỏa tự nhiên như không."

Kim An Tại trong tủ cũng đã đổ mồ hôi: "Đoạn đại nhân quá lời, Bắc Trường Nhai phòng bị nghiêm ngặt, ta chỉ may mắn tiến vào thôi, nào có thể ra vào tự nhiên như ngươi nói."

Đoạn Linh nhìn Kim An Tại rồi lại nhìn sang Lâm Thính, ánh mắt thăm dò: "Ngươi vừa rồi bảo Kim công tử trốn đi, có phải vì sợ hắn sẽ giống ngươi, bị vây khốn ở Bắc Trường Nhai không?"

Lâm Thính nhất thời không thể nói gì, đành ậm ừ: "Ừm."

Kim An Tại vẫn đứng yên, đợi cho tay chân hồi phục. Hắn lặng lẽ suy tính xem Đoạn Linh sẽ đối phó với hắn như thế nào.

Đoạn Linh đẩy hẳn cửa sổ ra, nhìn những Cẩm Y Vệ đang tuần tra ngoài kia, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bệ cửa sổ: "Ngươi bị nhốt ở đây không một lời oán thán, vậy mà lại lo cho Kim công tử bị nhốt?"

Nàng cùng Kim An Tại nhìn nhau, nói: "Hắn và ta không giống nhau."

Tình huống của Kim An Tại khác nàng. Hắn là hoàng tử tiền triều, bị Cẩm Y Vệ truy lùng, có nguy cơ bị lộ thân phận. Nàng bị giữ lại, ba ngày sau sẽ được tự do. Hắn bị giữ lại, e rằng dù có nhiễm bệnh hay không cũng khó mà thoát thân.

Đoạn Linh quay đầu nhìn nàng, đôi mắt vẫn đong đầy ý cười, lịch sự nhưng sắc lạnh: "Kim công tử có điểm nào không giống ngươi ? Là ngươi khó nhiễm bệnh, hay là Kim công tử dễ nhiễm bệnh, không thể bị nhốt?"

Lâm Thính, một người nổi tiếng ăn nói khéo léo, trực tiếp bị Đoạn đại nhân cấm ngôn.

Đoạn Linh bước về phía nàng: "Kim công tử đã đến đây từ hai ngày trước rồi phải không?" Hắn thường đến vào ban đêm để xử lý công vụ, không loại trừ khả năng Kim An Tại đến vào ban ngày.

"Không, hắn mới đến hôm nay, trước đó chưa từng tới." Lần này, Lâm Thính nói thật.

Đoạn Linh đột ngột chuyển hướng: "Ngươi muốn ta xử lý Kim công tử như thế nào?"

Lâm Thính im lặng.

Bắt Kim An Tại lại để Cẩm Y Vệ điều tra? Hay để Đoạn Linh thả hắn đi? Việc thứ nhất sẽ đẩy Kim An Tại vào tình cảnh nguy hiểm, việc thứ hai lại khiến Đoạn Linh phải gánh tội danh lạm dụng chức quyền. Lâm Thính không thể chọn. Đoạn Linh cũng không thiếu nợ nàng, chẳng có lý do gì để giúp nàng.

Cách giải quyết hoàn hảo nhất là Đoạn Linh không hề biết Kim An Tại đã đến, để hắn có thể trốn đi. Như vậy, Đoạn Linh sẽ không dính líu gì. Nhưng hắn lại cố tình kéo cửa tủ ra... Lâm Thính đau đầu.

Đoạn Linh quan sát biểu cảm của nàng, cất tiếng thăm dò: "Ngươi muốn ta thả Kim công tử đi? Trước đây khi ngươi bị nhốt, ta đã hỏi ngươi có chuyện gì muốn nói với ta không, nhưng ngươi không hề đề cập đến việc muốn ta thả ngươi. Hôm nay, ngươi lại muốn ta buông tha cho Kim công tử?"

Lâm Thính sững sờ.

Hóa ra lúc trước Đoạn Linh hỏi vậy là có ý thăm dò nàng? Nàng không hề nhận ra, nhưng lúc đó có rất nhiều người thấy nàng, quan phủ cũng đã ghi tên nàng, lẽ nào hắn lại muốn lạm dụng chức quyền một cách trắng trợn?

Cho dù nàng có yêu cầu, hắn liệu có đồng ý? Dù sao việc thả nàng và thả Kim An Tại là hai chuyện hoàn toàn khác biệt, cũng giống như sự khác nhau giữa "rất thích" và "thích".

Lâm Thính nghĩ lại, Đoạn Linh chỉ đang nghi ngờ nàng muốn hắn thả Kim An Tại đi, nên mới đưa ra ví dụ kia. Nàng định mở lời: "Ta..."

Kim An Tại đúng lúc đứng dậy, ngắt lời nàng.

Hắn không muốn làm khó Lâm Thính, chủ động nói: "Đoạn đại nhân cứ mang ta đi, cứ xử lý theo quy củ là được. Có phải ta cũng phải ở lại Bắc Trường Nhai ba ngày, sau đó bị Cẩm Y Vệ đưa về quan phủ để định tội tự tiện xông vào không?"

Lâm Thính chỉ nhờ hắn đi điều tra Đông xưởng Hán đốc Đạp Tuyết Nê, chứ không bảo hắn báo cáo ngay. Kim An Tại tự ý quay lại Bắc Trường Nhai, nàng cũng không biết Đoạn Linh sẽ đến. Kim An Tại nguyện tự gánh lấy hậu quả.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 237


Đoạn Linh nhìn chằm chằm tấm mặt nạ của hắn, rồi cúi đầu, giấu đi cảm xúc.

"Kim công tử cũng vì quá quan tâm nàng nên mới tự tiện xông vào Bắc Trường Nhai. Ta có thể làm chủ miễn tội này cho ngươi, nhưng vì an toàn của những người khác, ngươi vẫn cần phải ở lại đây đủ ba ngày mới được rời đi."

Kim An Tại gật đầu: "Được, đa tạ Đoạn đại nhân. Khách đ**m này còn phòng trống không, ta ở lại đây là được."

Lâm Thính sốt ruột, khẽ mấp máy môi: "Không sợ bị Cẩm Y Vệ tra ra thân phận của ngươi sao?" Hắn đến kinh thành đã dùng thân phận giả, qua được những đợt kiểm tra sơ sài, nhưng nàng sợ một khi bị Cẩm Y Vệ thẩm tra kỹ lưỡng thì sẽ lộ.

Đoạn Linh quay lưng về phía nàng, không thấy được. Kim An Tại hướng về nàng, ánh mắt bình tĩnh, như đang trấn an: "Bình tĩnh một chút, nếu Cẩm Y Vệ dễ dàng điều tra ra thân phận ta như vậy, ta đã chết từ lâu rồi. Tới đâu hay tới đó."

Lâm Thính cố gắng bình tĩnh lại.

Một lát sau, Đoạn Linh mới đáp lời Kim An Tại: "Khách đ**m này không còn phòng trống, Kim công tử chỉ có thể dời bước đến chỗ khác."

Ở cùng một khách đ**m, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì còn có thể ứng cứu. Lâm Thính muốn Kim An Tại ở lại đây, liền nói: "Không có sao? Hôm nay Cẩm Y Vệ tới đưa cơm cho ta, ta có trò chuyện vài câu, hình như trên lầu vẫn còn một gian phòng trống."

Đoạn Linh cười khẽ một tiếng, giọng như khen nàng: "Ngươi thật sự có thể trò chuyện với bất kỳ ai... Ngươi trò chuyện với Cẩm Y Vệ từ lúc nào?"

"Lúc dùng cơm trưa."

Hắn gật đầu ra chiều hiểu rõ: "Thảo nào. Gian phòng đó đã có người vào ở từ tối nay rồi. Bây giờ chỉ còn khách đ**m ở cuối phố là có phòng thôi."

Lâm Thính lộ ra vẻ mặt tiếc nuối. Khách đ**m của nàng ở đầu phố, nếu Kim An Tại bị Cẩm Y Vệ đưa đến cuối phố, khoảng cách giữa họ sẽ rất xa. Nhưng không còn phòng thì cũng đành chịu, chẳng thể tùy tiện đổi phòng với người khác.

Đoạn Linh nhắc nhở: "À phải rồi, Kim công tử, đã vào khách đ**m ba ngày thì không được ra ngoài. Tự ý ra ngoài sẽ bị coi là muốn trốn, Cẩm Y Vệ có thể sẽ động thủ."

Lâm Thính cũng biết chuyện này. Lần trước có một nam tử tự ý chạy ra đường gây rối đã bị Cẩm Y Vệ bắt đi và chịu trừng phạt. Đoạn Linh liếc nhìn Lâm Thính, chậm rãi nói: "Nói cách khác, Kim công tử cũng không thể vì lo lắng cho nàng mà đến đây nữa. Nếu bị người khác phát hiện, ta cũng không thể giúp được ngươi."

Lâm Thính cấm ngôn +1.

Kim An Tại không nói gì, hắn cũng không có ý định ở bên cạnh Lâm Thính cả ngày, hôm nay đến chỉ là để xem nàng sống chết ra sao mà thôi. "Được, ta đã nhớ. Đêm nay làm phiền Đoạn đại nhân."

Đoạn Linh vẻ mặt thiện chí: "Kim công tử khách khí, ta và nàng sắp thành hôn, ngươi là bằng hữu của nàng, cũng coi như là bằng hữu của ta."

Ánh mắt hắn lại một lần nữa lướt qua tấm mặt nạ của Kim An Tại: "Những người ở lại Bắc Trường Nhai đều phải xác nhận thân phận. Kim công tử, ngươi nên tháo mặt nạ xuống."

Kim An Tại không chút do dự, cởi bỏ dây buộc, lộ ra toàn bộ khuôn mặt.

Má trái hắn gần như hoàn hảo, tuấn tú và trắng trẻo, nhưng má phải lại có một vết sẹo dài bằng một ngón tay, màu sắc không quá đậm. Làn da trên đó vẫn còn lấm tấm mồ hôi.

Bỏ qua vết sẹo kia, Kim An Tại có một vẻ đẹp thuộc hàng thượng thừa.

Đoạn Linh quay sang nhìn Lâm Thính: "Ngươi không phải nói Kim công tử lớn lên xấu xí, sợ dọa người sao, nên mới phải đeo mặt nạ? Nhưng ta thấy hắn tuấn tú hơn cả những tiểu quan ngươi tìm ở Minh Nguyệt Lâu ba phần đấy."

Vì sao hắn lại nhắc đến chuyện nàng đến Minh Nguyệt Lâu tìm tiểu quan? Rõ ràng là công chúa đã gọi tiểu quan đến để nàng lựa chọn, chứ không phải nàng chủ động đi.

Vậy mà hắn còn chưa buông tha cho nàng ???

Mà thôi, bây giờ chuyện đó không quan trọng. Lâm Thính không đôi co.

Nàng nhớ lại, khi đó nàng vẫn chưa biết thân phận thật của Kim An Tại, sợ hắn là tội phạm bị truy nã. Để ngăn Đoạn Linh tháo mặt nạ của hắn, nàng đã nói dối rằng hắn rất xấu xí. Lời nói đã thốt ra như bát nước đã hắt đi, không thể thu lại. Lâm Thính quyết tâm nói dối đến cùng: "Xấu a, ta cảm thấy hắn rất xấu."

Kim An Tại không phản bác, để nàng tùy ý nói.

Đoạn Linh rõ ràng không tin: "Ngươi thật sự cảm thấy Kim công tử khó coi? Chỗ nào khó coi?"

Lâm Thính không ngờ hắn lại hỏi tiếp, đành vi phạm lương tâm nói: "Trên mặt hắn có sẹo, vết sẹo xấu quá, nếu không có sẹo, có lẽ còn tạm được."

Đoạn Linh vô thức xoa cổ tay, lòng bàn tay cách lớp áo chạm vào những vết sẹo. Có vẻ như tâm trí hắn đang đi đâu đó: "Chỉ vì một vết sẹo mà ngươi đã cảm thấy Kim công tử xấu xí?"

Lâm Thính còn khoa chân múa tay làm động tác: "Đúng vậy, vết sẹo này xấu lắm, vừa dài vừa lớn." Nàng từng nhìn thấy vết sẹo đan xen trên cổ tay Đoạn Linh ở Minh Nguyệt Lâu, nhưng giờ nàng chỉ nghĩ cách nói dối cho trôi, đem một chút khuyết điểm trên người Đoạn Linh quên luôn.

Khóe môi Đoạn Linh khẽ cong lên một chút, độ cong nhỏ đến mức không thể nhận ra: "Thì ra là thế."

Kim An Tại hiểu Lâm Thính đang cố gắng nói dối để chữa cháy cho những lời nàng đã nói trước đó, không có ý gì khác. Hơn nữa, những người giang hồ như hắn khi cãi nhau còn dùng những lời lẽ khó nghe hơn thế nhiều.

Đoạn Linh buông tay xuống, nhướng mày, ánh mắt trở lại gương mặt Lâm Thính: "Vậy trong mắt ngươi, thế nào mới là đẹp?"

Lâm Thính ngước nhìn hắn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 238


“Việc này còn phải xem mắt duyên, ngươi đột nhiên hỏi ta chuyện này, trong lúc nhất thời ta cũng không biết phải nói sao.” Nàng chớp chớp mắt, chợt cảm thấy cuộc trò chuyện này dường như đã đi quá xa rồi.

Ánh mắt Đoạn Linh vô tình lướt qua vết sẹo hằn trên mặt Kim An Tại, hắn lại hỏi một câu tựa như thuận miệng: “Vết thương này của Kim công tử là do đâu? Vết sẹo tuy đã mờ đi, nhưng ta có thể thấy khi đó ngươi bị thương rất nặng.”

Kim An Tại thoáng giật mình. Vết sẹo này là vết tích còn sót lại từ ngày quốc gia bị tàn phá. Quân phản loạn tràn vào cung cấm, gặp ai giết đó. Khi ấy, hắn còn là một hoàng tử nhỏ, vai không thể gánh, tay không thể xách, dù đã thay y phục của tiểu thái giám nhưng vẫn bị một tên phản quân vung đao chém thẳng vào mặt.

Ngay khoảnh khắc máu tươi văng tung tóe, hắn còn chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra thì đã bị xác một cung nữ đè chặt xuống. Hơi thở của hắn ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc, sau đó tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu chảy thành sông xung quanh. Đám phản quân giết hết người trong cung điện này rồi tiến sâu hơn vào cung, không hề phát hiện ra hắn vẫn còn sống. Kim An Tại sững sờ rất lâu, đến khi từ từ động đậy đẩy thi thể trên người ra, cố gắng trườn đi. Nhưng chân tay hắn đã mềm nhũn, ngay cả cái xác cũng không thể đẩy nổi.

Ngay lúc hắn cho rằng mình chắc chắn phải chết, một thanh niên bước đến, đẩy thi thể cung nữ đang đè trên người hắn ra rồi bế hắn lên. Thanh niên kia vẫn cung kính xưng hắn là điện hạ: “Điện hạ, thần đến muộn.”

Kim An Tại mở mắt, đập vào mắt là một gương mặt có chút âm nhu nhưng lại toát lên vẻ chính trực. Hắn thấy đôi mắt người thanh niên ấy chứa đầy sự lo lắng, một loại lo lắng chân thành, không phải vẻ giả tạo mà hắn vẫn thường nhìn thấy. Chính thanh niên này đã dẫn hắn tìm thấy mẫu hậu vẫn còn sống, rồi tìm cách đưa bọn họ ra khỏi cung.

Kim An Tại không có ấn tượng sâu sắc về người nam tử này, chỉ lờ mờ nhớ rằng hắn là một vị quan thanh liêm tốt mà phụ hoàng thường nhắc đến, tên là Ứng Tri Hà. Người đó giả vờ quy thuận triều đình mới, từ đó mới tìm được cơ hội cứu hai mẹ con hắn. Nhưng từ sau ngày đó, Kim An Tại không còn gặp lại Ứng Tri Hà. Hắn thật sự muốn nói một lời cảm ơn với ân nhân năm xưa, nhưng vào ngày quốc phá, đầu óc hắn mơ màng, đến một lời cảm ơn cũng không nói nên lời. Lớn lên, Kim An Tại cũng từng tìm hiểu tin tức của Ứng Tri Hà. Nếu người đó còn sống đến bây giờ, hẳn cũng đã gần bốn mươi tuổi. Thế nhưng, người này lại giống như tan biến khỏi thế gian, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Thật đáng tiếc.

Nhớ đến đây, Kim An Tại khẽ chạm vào vết sẹo trên mặt, dằn nén những ký ức đau thương, thản nhiên nói: “Trước kia có kẻ muốn giết ta, hắn dùng đao chém qua mặt, may mắn không đâm trúng yếu hại.” Người lăn lộn chốn giang hồ đều sống những tháng ngày đầu lưỡi l**m máu, vết đao là chuyện thường tình. Cách trả lời này của hắn không hề có sơ hở. Lâm Thính thấy vậy cũng yên tâm hơn.

Đoạn Linh vốn là một người vô tình, trời sinh thiếu thốn thứ tình cảm gọi là lòng trắc ẩn, chỉ biết đứng nhìn nỗi khổ đau và sự giãy giụa của người khác. Thuở nhỏ làm “dược nhân”, hắn đã thấy quá nhiều người chết vì thử thuốc bên cạnh mình, nên đã không còn cảm xúc gì. Đoạn Linh chỉ ôn hòa nói: “Xem ra Kim công tử ngày xưa sống rất khổ cực.”

Kim An Tại đáp: “Trên đời này, người chịu khổ hơn ta đâu có ít. Ta có thể sống sót đã là may mắn hơn phần lớn người khác rồi. Ngươi là Cẩm Y Vệ, chắc hẳn đã thấy qua vô số người phải chịu đủ mọi khổ sở. Chẳng có ai trên đời này có thể thuận buồm xuôi gió mãi được.” Đoạn Linh “ừ” một tiếng: “Thế gian này quả thật không có ai có thể mãi mãi thuận buồm xuôi gió.”

Kim An Tại không muốn tiếp tục hồi tưởng lại quá khứ, ngữ điệu trở nên lạnh nhạt: “Đoạn đại nhân còn có điều gì muốn hỏi?”

“Có một việc. Ngươi phải giao kiếm lại cho ta.” Hắn nói. Trong lúc Bắc Trường Nhai bị phong tỏa, người bình thường không được phép mang theo đao kiếm bên mình, nhằm ngăn chặn việc họ tấn công đội Cẩm Y Vệ đang canh gác. Kim An Tại đưa thanh kiếm của mình cho Đoạn Linh: “Xin hãy đưa ta đến một khách đ**m khác.”

“Khoan đã,” Lâm Thính bỗng chen lời. Nàng muốn tìm một chiếc khăn để lau mồ hôi cho Kim An Tại sau khi hắn chui ra khỏi tủ, nhưng lại không tìm thấy chiếc nào. Chiếc khăn cuối cùng nàng đã đưa cho Đoạn Linh rồi. “Kim An Tại, ngươi dùng tay áo của mình mà lau mồ hôi đi.”

Kim An Tại tức khắc lườm nàng: “Đến một chiếc khăn mà ngươi cũng tiếc không cho ta? Ngươi đúng là quá bủn xỉn.” Hắn biết Lâm Thính tham tiền, nhưng không ngờ nàng lại bủn xỉn đến mức này.

Lâm Thính câm nín: “Không phải ta tiếc, mà là không có thật.” Nàng đã đưa hết mấy chiếc khăn cho Đoạn Linh rồi, hết sạch luôn ấy. Nàng thật sự không bủn cỉn như hắn nghĩ a. “Đoạn đại nhân, ngươi còn chiếc khăn nào không?”

Đoạn Linh cũng lạnh nhạt đáp: “Ta cũng không có.”

Kim An Tại liếc Lâm Thính một cái, cuối cùng đành trực tiếp dùng tay áo lau mồ hôi. Tay áo bó sát cổ tay có phần thô cứng, không thể nào so được với chiếc khăn mềm mại, lau lên da thịt còn hơi đau rát, nhưng vẫn hơn để mồ hôi dính bết trên mặt, cảm giác khó chịu vô cùng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 239


Đoạn Linh chờ Kim An Tại lau xong mồ hôi, thuần thục đẩy cửa bước ra ngoài: “Kim công tử cất kỹ mặt nạ, rồi cùng ta ra ngoài.”

Kim An Tại cầm theo mặt nạ bước ra, đi theo phía sau hắn, tiện tay đóng lại cửa phòng. Lâm Thính ở lại trong phòng, không đi ra ngoài.

Khách đ**m này có ba tầng, mỗi tầng đều có hai Cẩm Y Vệ canh gác. Khi họ thấy Đoạn Linh, lập tức hành lễ. Sau đó nhìn thấy Kim An Tại đi phía sau hắn, liền khó hiểu hỏi: “Đại nhân, người này là?” Đám Cẩm Y Vệ canh gác ở đây đều có ấn tượng với những người ở bên trong, nhưng lại chưa từng thấy người trước mặt, vả lại vừa nãy cũng không thấy Đoạn Linh dẫn người vào. Chẳng lẽ hắn mang người từ trong phòng ra? Họ nhớ rõ, căn phòng đó là của Lâm thất cô nương, người mà chắc chắn sẽ đính hôn với Đoạn Linh, bằng không họ cũng sẽ không luôn đưa cho nàng hai phần cơm. Trưa nay nàng còn đòi thêm phần cơm thứ ba, sức ăn thật là ... vô cùng lớn.

Đoạn Linh kiệm lời nhưng đầy ý tứ: “Hắn là người ‘vô tình’ xông vào Bắc Trường Nhai hôm nay, ta đang đưa hắn đi sắp xếp. Các ngươi có chiếc khăn che mặt nào thừa không, đưa cho hắn một cái.”

Đám Cẩm Y Vệ khó hiểu. Vô tình ? Xông nhầm? Bắc Trường Nhai cả đầu đường lẫn cuối đường đều có Cẩm Y Vệ canh giữ, người bình thường làm sao có thể xông nhầm vào được? Mặc dù vậy, họ vẫn không dám nghi ngờ Đoạn Linh, trưởng quan nói gì thì là đó. Huống chi, nhiệm vụ lại không phải dẫn người ra ngoài, mà là dẫn người vào trong. Nơi này vào dễ mà ra thì khó. Bọn họ không hỏi thêm, đưa cho Kim An Tại một chiếc khăn che mặt rồi quay trở lại vị trí canh gác.

Khi Đoạn Linh xuống lầu, hắn gặp một Cẩm Y Vệ phụ trách việc đưa người vào khách đ**m sắp xếp. Người này lúc đó đang dẫn theo một nam tử mặc áo vải thô đi vào. Thấy Đoạn Linh, hắn chủ động báo cáo tình hình: “Người này trốn trong ngõ hẻm, trốn được hai ngày, muốn tìm cơ hội chạy thoát, hôm nay mới tìm được, ti chức dẫn hắn đến an trí.”

Kim An Tại nắm bắt được từ khóa: “Khách đ**m này không phải là không còn phòng sao?”

Tên Cẩm Y Vệ không biết người hỏi mình là ai, nhưng thấy hắn đi bên cạnh Đoạn Linh thì sợ hắn là người có thân phận, bèn thật thà trả lời: “Bẩm vị công tử này, vẫn còn gian phòng cuối cùng.”

Kim An Tại quay đầu nhìn Đoạn Linh: “Đoạn đại nhân, vừa nãy ngươi không phải nói là không còn phòng sao?”

“Chắc là ta nghe nhầm rồi,” Đoạn Linh thản nhiên đáp, “Nếu ngươi thật sự muốn ở khách đ**m này, ta có thể bảo Cẩm Y Vệ đưa hắn đến một khách đ**m khác.” Đoạn Linh liếc nhìn nam tử vừa được Cẩm Y Vệ dẫn vào. Nam tử kia vốn dĩ đã có tâm trạng không tốt vì bị bắt đi, nghe nói lại phải đi tới đi lui thì liền gào lên: “Ta muốn ở khách đ**m này!” Nói rồi, hắn liền ngồi phịch xuống bậc thang.

Tên Cẩm Y Vệ rút Tú Xuân đao ra chỉ vào nam tử kia, quát lớn: “Câm miệng! Bố trí ngươi ở khách đ**m nào thì ở khách đ**m đó, nói nhiều lời làm gì!”

Đoạn Linh lại có vẻ như rất tốt bụng mà trao quyền lựa chọn cho Kim An Tại, vẻ mặt hòa nhã, tựa như Bồ Tát rũ mi: “Kim công tử, ngươi có muốn đổi phòng với người này không?” Nam tử kia còn chưa vào ở, gian phòng vẫn còn sạch sẽ, chỉ cần hắn muốn đổi, bây giờ nói một lời là được.

Kim An Tại thấy nam tử kia không muốn, cũng không muốn làm khó người khác: “Không cần thay đổi đâu.”

Đoạn Linh nhận được câu trả lời của hắn, liền làm việc công một cách công bằng mà sai Cẩm Y Vệ: “Vậy ngươi đưa người lên đi. Thân phận của hắn đã được xác nhận chưa?”

“Bẩm đại nhân, đã xác nhận.”

Tên Cẩm Y Vệ thu lại Tú Xuân đao, xốc nam tử có vẻ mặt vô lại kia lên lầu. Nam tử kia vẫn lẩm bẩm chửi rủa, tên Cẩm Y Vệ bèn vung tay tát cho hắn một cái. Nam tử kia ôm mặt, không dám hé răng nữa.

Kim An Tại trầm mặc. So với đám Cẩm Y Vệ ở Bắc Trấn Phủ Tư, Đoạn Linh quả thật là “ôn hòa” hơn rất nhiều, nhưng đó chỉ là sự ôn hòa được bọc bên trong lớp độc mà thôi.

Đoạn Linh tiếp tục đi xuống lầu, thấy Kim An Tại vẫn chưa động đậy: “Kim công tử?”

Kim An Tại liền bước theo hắn.

Ánh trăng như nước, bao phủ cả kinh thành. Phố Đông và Bắc Trường Nhai bị phong tỏa, chìm trong sự tĩnh lặng buồn bã. Lâm Thính trong sự tĩnh lặng đó khẽ thò người ra ngoài, lướt qua khung cửa sổ để nhìn xuống con đường dài dưới lầu. Đoạn Linh rời đi cùng Kim An Tại đã hơn ba canh giờ, không biết liệu đã sắp xếp ổn thỏa hay chưa.

Lâm Thính nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu. Nàng ngày mai có thể rời khỏi Bắc Trường Nhai, nhưng Kim An Tại lại phải ở lại đây đủ ba ngày. Mà còn nữa, sau chuyện của Kim An Tại, không biết liệu Đoạn Linh đêm nay có trở về không? Nàng có nên chờ hắn trở về rồi mới đi ngủ hay không? Nhưng lúc đi hắn lại không để lại một lời nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back