Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 190


Lâm Thính vội tìm một cái cớ: “Ngươi nhìn lầm rồi. Ta không nhìn Hạ thế tử. Ta nhìn cô nương họ Vương phía sau hắn kìa. Nàng ấy có một chiếc trâm cài rất đẹp, ta đang nghĩ lát nữa có nên hỏi nàng ấy mua ở tiệm nào không.”

Vương cô nương ngồi phía sau Hạ Tử Mặc đã từng gặp Lâm Thính một lần, nhưng không thân thiết.

Không biết Đoạn Linh có tin không, hắn bình thản nói: “Chiếc trâm cài đó quả thật không tệ, nhưng theo ta thấy, nó không hợp với Lâm Thất cô nương lắm.”

“Không hợp với ta sao?” Lâm Thính vốn không nhìn kỹ chiếc trâm của Vương cô nương, nghe Đoạn Linh nói vậy mới nghiêm túc quan sát, phát hiện đó chỉ là một chiếc trâm gỗ rất mộc mạc, thanh nhã.

Lâm Thính cảm thấy Đoạn Linh nói đúng, nó quả thật không hợp với nàng. Nàng thích những trang sức bằng vàng bạc hơn.

Ví dụ như chiếc trâm vàng lung linh kia.

Đoạn Linh thong thả v**t v* miệng ly trà: “Hạ thế tử có ý định đến Đoạn gia cầu hôn, muốn cùng Lệnh Uẩn thành hôn. Lệnh Uẩn có từng kể chuyện này với ngươi chưa?”

Lâm Thính cảm giác hắn đang âm thầm gõ nàng, nhắc nhở nàng đừng có ý đồ với Hạ Tử Mặc.

“Hôm nay ta mới nghe Lệnh Uẩn nhắc đến.”

Đoạn Hinh Ninh nghe được, cúi đầu xuống, gương mặt ửng hồng. Nàng khẽ vung tay Lâm Thính: “Nhị ca, Nhạc Duẫn, sao hai người lại nói chuyện này? Đừng nói nữa, nhỡ người khác nghe thấy thì sao.”

Đương sự đã không muốn nhắc đến, Lâm Thính tất nhiên sẽ không nhắc lại, nàng an phận mà ăn cơm.

“Ăn không nói, ngủ không nói” – câu này không thích hợp với một bữa tiệc mừng thọ. Khách khứa ai nấy đều có những tính toán riêng, không ít người đang tìm cơ hội để giao tiếp, thế nên người chuyên tâm ăn cơm rất hiếm. Lâm Thính miễn cưỡng tính là một trong số đó.

Sở dĩ nói là miễn cưỡng, bởi vì Đoạn gia hôm nay có mời gánh hát nổi tiếng kinh thành đến để mừng sinh nhật Phùng phu nhân. Gánh hát diễn ngay gần đó, nên nàng vừa ăn vừa xem hát, cũng không hoàn toàn chuyên tâm ăn cơm.

Còn về nhiệm vụ, nàng tạm thời vứt nó sang một bên, dù sao cứ suy nghĩ cả ngày cũng chẳng phải là cách giải quyết. Nhân sinh khổ ngắn, cứ hưởng thụ những thú vui trước mắt, đây mới là chân lý.

Lâm Thính ăn cơm được một nửa thì nghe thấy Phùng phu nhân gọi nàng khẽ khàng: “Nhạc Duẫn.”

Nàng nhìn sang.

Những vị khách xum xoe vây quanh Phùng phu nhân đã bị đuổi đi, giờ chỉ còn Đoạn phụ ngồi bên cạnh bà. Đoạn phụ trông khá giống Đoạn Linh, dù đã lớn tuổi nhưng năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên gương mặt. Vẻ mặt hắn vẫn rất tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, có thêm một chút sắc bén.

Đoạn phụ theo phong cách khiêm tốn, ngay cả trong một ngày vui như hôm nay, ông cũng ăn mặc rất giản dị, một thân cẩm bào màu nâu sẫm, bên hông không có bất cứ món trang sức nào, chỉ đeo một chiếc đai lưng.

Ông cũng là người của Cẩm Y Vệ, là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đương nhiệm, người đứng đầu Cẩm Y Vệ.

Đoạn phụ có một điểm khác với Đoạn Linh, đó chính là ông ít khi cười, lúc nào nhìn cũng không có biểu cảm, dường như từ khi sinh ra đã không biết cười.

Lâm Thính đã gặp Đoạn phụ hai lần.

Một lần là trong đám tang của con trai cả Đoạn Lê, và một lần là hiện tại.

Đoạn Hinh Ninh cũng ít khi nhắc đến phụ thân của mình với nàng, nên Lâm Thính không hiểu rõ về Đoạn phụ. Mặc dù không hiểu rõ nhưng nàng vẫn phải vấn an trưởng bối: “Phùng phu nhân, Đoạn lão gia.”

Phùng phu nhân mỉm cười nhìn Lâm Thính, giới thiệu nàng với Đoạn phụ: “Nàng là Lâm gia Thất cô nương ta từng kể với chàng, tên là Nhạc Duẫn.”

Đoạn phụ theo ánh mắt Phùng phu nhân nhìn sang nàng, khẽ gật đầu, không nói gì.

Nụ cười trên môi Phùng phu nhân hơi nhạt đi.

Ông ngồi gần Phùng phu nhân nên đương nhiên đã thấy điều đó. Đoạn phụ cuối cùng cũng mở miệng, thái độ bình thường: “Ta nghe nói ngươi là bằng hữu thân thiết của Lệnh Uẩn, quen biết từ khi còn nhỏ… cũng quen biết Tử Vũ?”

Lâm Thính ngồi khá xa, không nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của họ. Nàng cung kính trả lời: “Đúng vậy, khi còn nhỏ con đã từng đến phủ.”

Đoạn phụ không hỏi thêm gì, chỉ bảo nàng ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.

Lúc này, khúc hát vừa kết thúc. Sau khi vấn an Đoạn phụ, Lâm Thính ngồi xuống và không ngẩng đầu lên ăn nốt bữa cơm. Nàng không hiểu vì sao lại có cảm giác như đang ra mắt cha mẹ chồng tương lai, cảm thấy vô cùng gượng gạo.

***

Đoạn phụ gọi Đoạn Linh, giọng vang như chuông đồng: "Tử Vũ."

Hắn nghe vậy, buông đôi đũa ngọc, ánh mắt dời về phía cha mình. Đoạn Linh khẽ cười, tư thái đoan chính, tựa một quân tử ôn hòa. Hắn bình tĩnh đáp: "Phụ thân."

Đoạn phụ nhìn thẳng vào hắn, giọng không nóng không lạnh nhưng lại chứa đầy uy thế: "Đã nhiều tháng rồi, vụ án Tạ gia đào phạm đã có tiến triển nào chưa?" Vụ việc Cẩm Y Vệ phụng mệnh bắt Tạ gia đào phạm vốn chẳng phải chuyện bí mật, vả lại ông chỉ hỏi về kết quả chứ không đi sâu vào chi tiết, nên không sợ người ngoài nghe thấy.

Lâm Thính đang ăn bỗng khựng lại. Tạ gia đào phạm, chẳng phải đang nhắc đến Tạ Thanh Hạc đó sao? Nàng lập tức dựng thẳng tai, tập trung lắng nghe.

"Vẫn chưa." Đoạn Linh đáp, khóe mắt khẽ liếc qua Lâm Thính, thấy nàng dừng ăn, thầm nghĩ, quả nhiên nàng rất quan tâm đến tin tức của Tạ Thanh Hạc. Vừa nghe thấy tên hắn, nàng liền quên cả bữa cơm.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 191


Đoạn phụ ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng vào Đoạn Linh, chất vấn:

"Trước đây đâu có vụ án nào làm khó được con, chẳng có kẻ nào mà ngươi không tóm được. Giờ thì sao, đã nhiều tháng trôi qua, một tên Tạ gia đào phạm tay trói gà không chặt mà cũng không bắt được? Con muốn Bệ hạ nghĩ về ngươi thế nào?"

Lâm Thính chột dạ, cúi gằm mặt xuống, tự biến mình thành người vô hình.

Chủ yếu là vì uy thế của Đoạn phụ quá lớn. Ông là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, chức quan còn cao hơn cả Đoạn Linh, mọi lời nói, cử chỉ đều toát ra một áp lực vô hình, khiến người ta không thể không e dè. Mỗi khi nhìn ông, lòng nàng lại dấy lên sự kính nể.

Nàng khẽ liếc nhìn Đoạn Linh. Hắn vẫn điềm nhiên, thần sắc nhu hòa, chẳng hề bị lời lẽ của cha mình ảnh hưởng. Hắn làm Cẩm Y Vệ chỉ để tìm kiếm kh*** c*m của sự tàn sát, chẳng phải vì trung thành với bất kỳ ai. Bệ hạ có nghĩ gì thì sao chứ, nếu hắn thực sự muốn trung thành, hắn đã chẳng làm những chuyện tùy hứng như việc giết Lương Vương.

Phùng phu nhân ngồi bên Đoạn phụ, thấy bầu không khí căng thẳng, liền khẽ cau mày, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, đưa tay nắm lấy tay chồng: "Hôm nay là sinh thần của thiếp, lại có cả khách nhân, sao hai cha con lại bàn chuyện công vụ làm chi."

Phùng phu nhân tiếp lời, giọng đầy ý tứ: "Nếu muốn bàn việc, ngày khác hai người cứ trở về Bắc Trấn Phủ Tư mà nói."

Nghe vợ nói, Đoạn phụ lập tức dẹp bỏ vẻ giận dữ, thu lại mọi cảm xúc: "Phu nhân nói phải."

Phùng phu nhân lúc này mới buông tay chồng ra, phân phó người hầu gắp thức ăn cho Lâm Thính, bảo nàng ăn nhiều một chút, nói rằng nhìn nàng gầy đi nhiều. Chỉ có mình Đoạn phụ biết, lòng bàn tay ông lúc này đang hằn một vết véo sâu hoắm.

Sau bữa cơm, trời vẫn còn sớm, Phùng phu nhân sắp xếp cho các hậu bối trẻ tuổi ra hoa viên trò chuyện, thư giãn. Lâm Thính và Đoạn Hinh Ninh cũng hòa vào đám đông.

Đầy tớ đi cùng khách khứa được đưa đến một sân khác dùng bữa, vì thế Đào Chu cũng không đi theo Lâm Thính.

Hoa viên được thiết kế tinh xảo, đường lát đá xanh uốn lượn, xuyên qua cửa vòm, qua hòn non bộ và hồ nước, trăm hoa đua nở, tỏa hương thơm ngát. Thời tiết hôm nay thật đẹp, những đàn bướm rập rờn bay lượn quanh hoa. Một con bướm nhỏ đậu trên vai Lâm Thính. Nàng khẽ đưa tay định chạm vào, nhưng nó lại bay đi, đậu lên tay Đoạn Linh đang đi ở phía sau.

Đoạn Linh theo bản năng nắm hờ con bướm. Khi Lâm Thính quay lại nhìn, hắn khẽ buông tay, con bướm lại bay đi.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đi đến sâu trong hoa viên. Có người đề nghị chơi trò đầu hồ, nhưng Lâm Thính không hứng thú, chỉ đứng bên cạnh quan sát.

Đoạn Hinh Ninh thì rất thích trò này. Nàng cùng các vị tiểu thư và công tử thế gia ném thẻ, nhưng ném mãi mà chẳng trúng lần nào. Cuối cùng, nhờ Hạ Tử Mặc tận tình chỉ dạy, nàng mới ném trúng.

Cũng nhờ trò đầu hồ này, Đoạn Hinh Ninh không còn tránh né Hạ Tử Mặc như trước. Nàng chịu nhìn hắn, chịu nói chuyện với hắn, thậm chí thỉnh thoảng còn lén chạm tay hắn.

Tất nhiên, người chủ động lén chạm tay là Hạ Tử Mặc, không phải Đoạn Hinh Ninh rụt rè.

Lâm Thính quay đầu, ánh mắt vô tình chạm phải khuôn mặt điển trai như ngọc của Đoạn Linh. Nàng hỏi: "Đoạn đại nhân không chơi đầu hồ sao?"

Đoạn Linh nổi tiếng với tài bắn tên, ném thẻ vào hồ cũng bách phát bách trúng, vì thế trò này chẳng có gì thử thách đối với hắn. Hắn cười đáp: "Ta không thích lắm. Còn Lâm thất cô nương, vì sao nàng cũng không chơi?"

Nàng lắc đầu: "Ta cũng chẳng thích, với lại vừa ăn cơm xong, không muốn cử động."

Câu sau mới là lý do thật.

Đoạn Linh mỉm cười, đi vài bước đến bên hồ xem cá. Lâm Thính định tránh xa hắn một chút, nhưng lại nghe hắn đột ngột hỏi: "Ngươi và Tạ gia ngũ công tử có quan hệ gì?"

Hô hấp Lâm Thính nghẽn lại, chân đang định rời đi cũng khựng lại. Nàng giả vờ không hiểu: "Tạ gia ngũ công tử?"

Đoạn Linh quay đầu nhìn nàng, ra hiệu cho người hầu mang cám đến, rồi lại bảo họ lui ra. Hắn rắc cám xuống nước, vừa uyên thâm vừa gần gũi hỏi: "Đúng vậy, Tạ Thanh Hạc. Ngươi và hắn rốt cuộc là quan hệ gì?"

Tim Lâm Thính đập thình thịch, nàng nhìn đàn cá trong hồ, không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao ngươi đột nhiên hỏi chuyện này? Ta và hắn có thể có quan hệ gì được?"

Đoạn Linh lại rắc thêm một ít cám, giọng điệu bình thản: "Ta là Cẩm Y Vệ phụ trách bắt hắn. Trong quá trình điều tra Tạ gia, ta phát hiện nương ngươi từng có ý định hứa hôn ngươi cho hắn."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 192


Hứa hôn nàng cho Tạ Thanh Hạc? Lâm Thính chợt nhớ ra. Mẫu thân nàng, Lý thị, quả thật từng nói muốn sắp xếp cho nàng và Tạ Thanh Hạc gặp gỡ, nhưng còn chưa kịp thực hiện thì Tạ gia đã bị triều đình xét nhà.

"Đúng là có chuyện đó, nhưng việc này có liên quan gì đến việc ngươi muốn bắt hắn sao? Theo ta được biết, trước khi Tạ gia gặp chuyện, không ít tiểu thư trong kinh thành cũng muốn gả cho hắn."

Đoạn Linh ngừng rắc cám: "Thế ngươi cũng muốn cùng Tạ Thanh Hạc kết duyên sao?"

Sao hắn cứ chú ý đến những chuyện kỳ lạ thế nhỉ? Lâm Thính đáp thật lòng: "Tuyệt nhiên không có. Nương ta muốn ta và hắn gặp gỡ, chứ ta đâu có muốn. Lần trước ta gặp ngươi ở Nam Sơn Các cũng không phải do ta muốn."

Thấy hắn vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình, nàng lặp lại: "Việc nương ta có ý định hứa hôn ta cho Tạ gia ngũ công tử có liên quan gì đến việc ngươi muốn bắt hắn không?"

"Không liên quan." Đoạn Linh trả lời.

Hắn cong lưng, đặt cám xuống, rồi đưa tay xuống hồ v**t v* những con cá nổi lên vì thức ăn: "Ta chỉ tò mò, nếu ngươi nhìn thấy hắn, ngươi sẽ làm gì? Là tố giác với quan phủ, vờ như không thấy, hay là ra tay giúp đỡ?"

Lâm Thính chớp mắt, đáp ngay, giọng đầy vẻ đường hoàng: "Ta là lương dân tuân thủ luật pháp của Đại Yến, đương nhiên sẽ báo cáo hành tung của hắn cho quan phủ."

Đoạn Linh cười khẽ một tiếng, gạt con cá đang cọ vào ngón tay hắn: "Thật không?"

"Thật chứ sao." Lâm Thính cầm lấy cám trên mặt đất, rải cho những con cá không chen chân được, vừa nói vừa lén quan sát biểu cảm của hắn. "Ta và Tạ Thanh Hạc không có giao tình, việc gì phải mạo hiểm vì hắn. Ngươi còn chưa nói Bệ hạ có trách phạt ngươi không."

Đoạn Linh khẽ động mi, nhìn dòng nước chảy qua kẽ tay rồi chìm vào đáy hồ: "Không rõ. Thánh tâm khó đoán. Nhưng chỉ cần Tạ Thanh Hạc rời khỏi thành, ta sẽ có thể bắt được hắn."

Lâm Thính chợt có dự cảm chẳng lành: "Vì sao lại nói, chỉ cần hắn ra khỏi thành, ngươi sẽ tóm được?"

Đoạn Linh thong thả giải thích: "Ta đã ra lệnh cho lính gác cổng thành. Phàm là nam tử muốn ra khỏi thành, đều phải bị sờ mặt, đề phòng họ dịch dung. Nữ tử thì không cần, nhưng nếu có nữ tử nào có vóc dáng tương tự Tạ Thanh Hạc, đều phải bị giữ lại."

Lâm Thính nghe xong, chiếc khăn nàng đang cầm trên tay chợt rơi xuống, bị gió thổi bay.

Hắn nhanh tay chụp lấy.

Lâm Thính im lặng một lát rồi đáp: "À." Nàng hiểu ra. Đoạn Linh đang muốn cắt đứt đường ra khỏi thành của Tạ Thanh Hạc. Cứ mãi ở trong thành cũng không phải là cách hay, sớm muộn gì cũng bị Cẩm Y Vệ tìm ra.

Đoạn Linh đặt chiếc khăn trở lại tay nàng: "Tạ Thanh Hạc không biết võ công, lại từng bị trọng thương trong ngục, đến giờ vẫn chưa bị Cẩm Y Vệ phát hiện. Điều đó cho thấy hắn luôn có người giúp đỡ."

Lâm Thính nắm chặt chiếc khăn, rồi lại buông lỏng, vẻ mặt vẫn điềm nhiên: "Có thể."

Hắn tiến lại gần nàng một bước, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa phải: "Ngươi nghĩ những người giúp hắn có dám đưa hắn ra khỏi thành không?"

"Làm sao ta biết được."

Đoạn Linh nhìn thẳng vào mắt Lâm Thính, mỉm cười: "Nếu họ dám đưa Tạ Thanh Hạc ra khỏi thành, ta sẽ bắt hết. Những kẻ giúp hắn cùng tội với hắn, đều phải chết. Ta muốn xem, vì cứu hắn, liệu họ có sợ chết hay không."

Một công tử thế gia tiến đến tìm Đoạn Linh: "Đoạn nhị công tử, chúng ta đi uống rượu đi." Khi ở Đoạn gia, họ gọi hắn là Đoạn nhị công tử, ra ngoài mới gọi là Đoạn đại nhân hay Đoạn Chỉ huy Thiêm sự.

Đoạn Linh không tiếp tục câu chuyện, đi theo bọn họ: "Lâm thất cô nương, ta thất lễ rồi."

Lâm Thính gật đầu: "Không sao."

Sau khi nghe Đoạn Linh nói, Lâm Thính chẳng còn tâm trí nào để ăn chơi nữa. Nàng tìm một góc ngồi thẫn thờ, cứ thế mà nửa khắc trôi qua. Đoạn Hinh Ninh muốn đến tìm nàng, nhưng bị Hạ Tử Mặc giữ lại.

Lâm Thính ngồi đến mông đau, bèn đứng dậy đi dạo quanh hoa viên, hoạt động gân cốt.

Đi mãi, nàng đến trước một đình hóng gió, có một tấm sa mỏng buông xuống. Mờ mờ ảo ảo, nàng thấy một bóng người cao lớn ngồi trên ghế dài cạnh lan can, bên cạnh dường như có một bầu rượu.

Gió lạnh lướt qua, nước hồ xanh biếc gợn sóng. Lâm Thính thấy quen thuộc vô cùng. Đây chẳng phải là đình hóng gió mà ngày bé nàng từng đến sao? Lúc ấy, nàng suýt chút nữa đẩy Đoạn Linh xuống hồ.

Một ký ức thật đáng xấu hổ.

Trực giác mách bảo Lâm Thính, người đang ngồi trong đình lúc này chính là Đoạn Linh. Hắn không phải đang uống rượu với đám công tử thế gia sao? Sao lại một mình ở đây? Hay là uống xong rồi? Dù sao cũng đã nửa khắc trôi qua rồi.

Nàng nhón gót, định lẳng lặng rời đi, không quấy rầy hắn, nhưng từ trong đình vọng ra một tiếng hỏi: "Ai ở bên ngoài?"

Lâm Thính xoay người, vén tấm sa mỏng bước vào: "Là ta, ta chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy có người nên dừng lại nhìn một chút." Nàng giải thích, để hắn khỏi nghĩ nàng theo dõi hắn.

Trong đình tỏa ra một mùi rượu thoang thoảng, trên người Đoạn Linh cũng phảng phất một mùi rượu nồng nàn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 193


Đoạn Linh nhìn nàng bước vào.

Thấy Đoạn Linh không nói gì, nàng đi đến trước mặt hắn, phân vân không biết có nên gọi người hầu đến đưa hắn về phòng không, vì có lẽ hắn đã say rồi. Tửu lượng của hắn có thể tốt hơn nàng, nhưng không có nghĩa là hắn không thể say.

Nàng khom người, đưa tay ra trước mặt hắn, khua khua: "Đoạn đại nhân, ngươi..."

Tay nàng bị giữ lại.

Lâm Thính sững sờ. Đoạn Linh ngẩng đầu, cúi xuống hôn nàng. Đầu lưỡi hắn tinh tế lướt trên môi nàng, rồi khẽ cạy mở, tiến sâu vào bên trong.

Môi hắn mềm ẩm, sau khi chạm vào khóe môi nàng, hắn nhẹ nhàng v**t v*, lặp đi lặp lại, lúc nặng lúc nhẹ. Mùi rượu nồng thấm vào kẽ răng nàng, hòa quyện không dứt.

Gió thổi làm những tấm sa mỏng buông tứ phía phất phơ, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai bóng người dính chặt lấy nhau.

Tấm sa mỏng đung đưa bên cạnh họ. Lòng bàn tay Đoạn Linh đặt sau gáy Lâm Thính, năm ngón tay lọt vào mái tóc mềm mại, vô thức v**t v*. Dải lụa trên tóc nàng buông xuống, lướt qua tay hắn.

Một cảm giác tê dại lan tỏa, khiến người ta say mê. Đoạn Linh lại tham lam hít lấy hơi thở của Lâm Thính, muốn hơi thở nàng bao bọc lấy hắn, không để lại một kẽ hở nào. Hắn vô thức cọ mũi mình lên chóp mũi nàng, hơi thở hỗn loạn.

Môi lưỡi giao hòa, ướt át, ấm áp, hắn không ngừng hôn sâu hơn.

Vì sao lại hôn nàng?

Hắn nhìn Lâm Thính từng bước tiến đến gần mình, nghe giọng nói của nàng, hắn liền muốn hôn nàng, muốn hít lấy hơi thở của nàng, cảm nhận hơi ấm từ nàng. Hắn không hề say, hắn vô cùng tỉnh táo, nhưng vẫn muốn hôn.

Thật ra, mỗi khi Lâm Thính đến gần, Đoạn Linh lại nghĩ đến những lần nàng không màng nguy hiểm mà cứu hắn. Khác với sự dối trá của người khác, nàng thực sự muốn hắn sống sót. Ánh mắt nàng khi ấy không thể lừa dối.

Ban đầu Đoạn Linh cảm thấy cực kỳ xa lạ với những cảm xúc nàng mang tới, hắn cũng chẳng muốn mất công tìm tòi đến tột cùng làm gì. Nhưng từ ngày hôm ấy, hắn lại muốn giữ chặt nàng, nắm nàng trong tay.

Nghĩ đến đó, Đoạn Linh hôn đến cuồng loạn, chẳng mấy chốc, đôi môi nàng đã đỏ mọng, khẽ cọ xát vào nhau. Trái tim hắn cũng như bị một sợi tơ vô hình níu lấy, quấn chặt, trói buộc. Rõ ràng sợi tơ ấy mỏng manh lắm, tưởng chừng chỉ cần khẽ giật là đứt, nhưng lại vô tình trói chặt lấy hắn, khiến hắn không thể nào tránh ra, mà cũng chẳng còn muốn tránh ra nữa.

Đoạn Linh tiếp tục m*n tr*n đôi môi Lâm Thính. Từ trái tim đến thân thể, hắn đều thích thú với cảm giác mới mẻ này, cứ thế chìm đắm, không sao kiềm chế được.

Hắn không hề nhắm mắt, cứ thế nhìn đôi mắt nàng đang kinh ngạc mở to. Đôi mắt nàng sống động hơn bất cứ đôi mắt nào hắn từng thấy, đặc biệt là khi chứa đựng hình bóng hắn, nó mang lại cho hắn một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt, khiến hắn muốn giữ lại, dùng cách sống động nhất để giữ lại.

Đoạn Linh muốn Lâm Thính ở bên mình.

Trong lúc Đoạn Linh say đắm nhìn nàng, Lâm Thính cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt kinh ngạc của nàng như sắp tràn ra khỏi mi. Lần trước Đoạn Linh chủ động hôn nàng bên hồ là vì cơn bệnh hành hạ quá đau đớn, vậy lần này thì sao? Hắn lại chủ động hôn nàng vì điều gì?

Lâm Thính ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, ngón tay rũ bên người khẽ động đậy. Lẽ nào lần này hắn hôn nàng là vì say rượu?

Khi bước vào đình hóng gió, nàng chỉ nói "Là ta" chứ không nói tên mình. Liệu Đoạn Linh có biết nàng là ai không? Chắc chắn là hắn đã say đến hồ đồ, không nhận ra người bước vào là nàng, bằng không sẽ không hành động như vậy.

Tiếng nước dưới đình hóng gió róc rách, nhưng không thể che lấp âm thanh hôn môi ướt át bên trong. Lâm Thính nghe rõ mồn một. Môi và răng nàng bị hôn đến tê dại, gò má cũng đỏ bừng vì hơi thở nóng hổi của hắn.

Chợt, nàng đẩy hắn ra, định nói tên mình: "Ta là Lâm..."

Đúng lúc đó, một tấm sa mỏng gần nàng bị gió thổi bay lên, buông xuống giữa hai người, che khuất mặt nàng. Nhanh như chớp, trước khi tấm sa mỏng kịp buông xuống hoàn toàn, Đoạn Linh lại cúi đầu hôn lên.

Những lời Lâm Thính chưa kịp nói đều bị hắn nuốt trọn. Hắn hé miệng, đầu lưỡi như một sợi tơ, linh hoạt quấn lấy nàng, nhưng vô thức lại giấu đi mọi sự hiểm độc, chỉ còn lại sự mềm mại.

Lông mày nàng khẽ giật, có chút khó thở. Nàng lùi lại một bước.

Đoạn Linh lại vòng tay ôm lấy eo Lâm Thính, kéo nàng trở về. Môi răng vừa tách ra lại dán vào. Một sợi tơ bạc vương trên khóe môi nàng, nhanh chóng bị hắn l**m đi. Hắn khao khát nàng như thể bị bệnh, chẳng thể ngừng lại.

Đầu óc Lâm Thính trống rỗng. Khi đầu lưỡi Đoạn Linh khẽ chạm vào nàng, theo bản năng, nàng liền chống tay vào người hắn, dường như muốn đẩy hắn ra.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 194


Đúng lúc này, từ xa vọng lại tiếng Đoạn Hinh Ninh gọi tìm nàng: "Nhạc Duẫn, ngươi ở đâu?"

Cùng với đó là giọng Hạ Tử Mặc: "Có thể ở đình hóng gió phía trước, ta vừa thấy Lâm thất cô nương đi về hướng này." Hắn đã từng đến Đoạn phủ nên biết ở đó có một đình hóng gió.

Lâm Thính nhanh chóng dùng sức đẩy hắn ra.

Lần này Đoạn Linh không giữ nàng lại nữa, hắn ngã ngửa ra ghế dài. Chiếc áo thường phục màu đỏ của hắn nhăn nhúm, phần eo thon gầy hằn lên sau lớp vải, đôi chân dài ẩn hiện dưới vạt áo, đôi ủng đen thấp thoáng, tạo nên một vẻ ma mị, quỷ dị dưới ánh đèn lờ mờ.

Hai tay hắn chống xuống ghế dài, mu bàn tay trắng bệch nổi gân xanh. Chiếc trâm ngọc cài tóc lỏng ra, rơi xuống đất, mái tóc dài buông xõa ra sau, vài sợi lòa xòa trước vai, đẹp đến mức khó phân biệt được nam nữ.

Bị đẩy ra, Đoạn Linh không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Thính. Hắn hơi ngửa cổ, yết hầu khẽ động trên làn da trắng nõn, đôi môi mỏng kiều diễm, long lanh sắc nước.

Lâm Thính nhìn hắn, chợt sững người, đầu óc rối loạn như một nồi cháo đặc.

Ý nghĩ đầu tiên của nàng là quay người bỏ chạy, nhưng rồi nàng lại dừng lại. Nàng hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, nhẩm tính khoảng cách từ Đoạn Hinh Ninh đến đình hóng gió, ước chừng cần bao lâu họ mới tới được đây.

Sau khi xác định vẫn còn đủ thời gian, Lâm Thính quay lại đứng trước mặt Đoạn Linh. Nàng khẩn thiết muốn biết hành động của hắn có phải vì say rượu hay không, nếu không thì lòng nàng sẽ bất an.

Lâm Thính lại đưa tay ra trước mắt Đoạn Linh, khua khua. Nàng thấy ánh mắt hắn di chuyển theo ngón tay nàng, lặng lẽ nhìn chằm chằm, như muốn l.i.ế.m lấy đầu ngón tay nàng, không giống một người tỉnh táo chút nào.

Đoạn Linh say rồi. Lâm Thính đi đến kết luận đó, trong lòng không khỏi có một cảm giác khó tả.

Cuối cùng, nàng vội vén tấm sa mỏng, đi ra khỏi đình hóng gió, bước đi vội vã như chạy trốn. Nàng men theo con đường đá nơi tiếng Đoạn Hinh Ninh và Hạ Tử Mặc vọng lại, chặn họ lại.

Đoạn Hinh Ninh vốn đang tìm Lâm Thính, thấy nàng thì dừng lại, không tiếp tục đi về phía đình hóng gió nữa, nên không nhìn thấy Đoạn Linh bên trong. Nàng chỉ thắc mắc vì sao môi Lâm Thính lại đỏ như vậy.

Trông cứ như vừa bị ai hôn vậy.

Có lẽ vì bản thân vừa có những hành động thân mật với Hạ Tử Mặc nên nàng quá nhạy cảm. Vì có Hạ Tử Mặc ở đó, Đoạn Hinh Ninh không tiện hỏi, chỉ nói: "Nhạc Duẫn, chúng ta đi thả diều đi."

Sau khi chơi đầu hồ, Hạ Tử Mặc đã tự tay làm một con diều cho Đoạn Hinh Ninh. Vì nhớ Lâm Thính, Đoạn Hinh Ninh còn nhờ hắn làm thêm một con nữa.

Đoạn Hinh Ninh nhận lấy hai con diều từ tay Hạ Tử Mặc: "Ngươi thích con nào?"

Lâm Thính là bằng hữu thân thiết của Đoạn Hinh Ninh, nên Hạ Tử Mặc cũng không tiện nhìn nàng quá lâu, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều dán chặt vào Đoạn Hinh Ninh, vì thế không để ý đến đôi môi đỏ mọng của nàng.

Hạ Tử Mặc chỉ phụ họa lời Đoạn Hinh Ninh: "Hôm nay rất thích hợp để thả diều."

Lâm Thính giờ đây làm gì còn tâm trạng thả diều, trong đầu nàng chỉ hiện lên dáng vẻ quyến rũ của Đoạn Linh lúc say rượu: "Ngươi cất diều đi, ngày khác ta sẽ đến cùng ngươi thả diều sau. Hôm nay ta không được khỏe."

Đoạn Hinh Ninh ném con diều trở lại lòng Hạ Tử Mặc, nắm lấy tay nàng, lo lắng hỏi: "Ngươi không khỏe ở đâu? Sao lại không khỏe? Có phải ăn phải cái gì không?"

Chiếc diều làm bằng tre suýt chọc vào mặt Hạ Tử Mặc, hắn chỉ im lặng: "..."

Lâm Thính cố ý ngáp một cái: "Có lẽ thức dậy quá sớm nên có chút mệt, ta muốn về nhà trước." Tiệc mừng thọ cũng sắp tàn, nàng rời đi lúc này cũng không có gì là không được.

Đoạn Hinh Ninh lưu luyến không rời, muốn giữ nàng ở lại qua đêm: "Hay là ngươi vào phòng ta nghỉ tạm đi, đêm nay đừng về nữa."

Lâm Thính từ chối.

Nếu ở lại Đoạn phủ qua đêm, khó tránh sẽ gặp lại Đoạn Linh. Nàng còn chưa biết nên đối mặt với hắn như thế nào, cũng không biết sau khi tỉnh rượu hắn có còn nhớ chuyện ở đình hóng gió không. Tốt nhất là về Lâm gia thì hơn.

Thấy Lâm Thính kiên quyết muốn về, Đoạn Hinh Ninh cũng không ép, cho người đi tìm Đào Chu đã dùng bữa xong, rồi tự mình tiễn các nàng ra cổng phủ.

Bị Đoạn Hinh Ninh "lơ đẹp", Hạ Tử Mặc chẳng còn dáng vẻ thế tử, một tay xách hai con diều, lon ton đi theo sau. Hắn biết Đoạn Hinh Ninh coi trọng Lâm Thính, nên cũng muốn thể hiện sự quan tâm của mình.

Vừa lên xe ngựa, Lâm Thính đã nằm sấp xuống.

Đào Chu đi theo sau bị dọa giật mình, tưởng nàng bị hôn mê, vội vàng kêu lên: "Thất cô nương?"

"Ta không bị sao, ngươi đừng nghĩ lung tung." Lâm Thính ngồi dậy, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, hai chân gác tùy ý lên ghế nhỏ, chẳng còn chút dáng vẻ của một quý nữ, đúng như lời Lý thị nói nàng như một "nha đầu nhà quê".

Đào Chu đã quen với tính cách này của nàng. Nàng ngồi bên cạnh Lâm Thính, vừa xoa thái dương, vừa bóp vai cho nàng: "Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Lâm Thính lấy ra một chiếc khăn, che lên mặt, che cả đôi môi, như muốn ngăn ánh sáng lọt qua khe rèm: "Ta vừa gặp một chuyện vô cùng, vô cùng khó tin."

"Chuyện gì thế?" Đào Chu lo lắng nhìn cô nương đang che mặt bằng chiếc khăn.

Lâm Thính làm sao có thể kể lại chi tiết chuyện xảy ra ở đình hóng gió cho Đào Chu. Nàng không trả lời thẳng mà hỏi: "Ngươi đã bao giờ say rượu chưa?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 195


Đào Chu nhớ lại: "Say rượu sao?"

Lâm Thính ngồi thẳng người dậy, chiếc khăn trượt xuống, nàng đắn đo hỏi: "Sau khi tỉnh rượu, ngươi có nhớ những chuyện xảy ra lúc say không?"

Lâm Thính biết tửu lượng của mình, mỗi khi uống rượu nàng đều dừng lại đúng lúc, không bao giờ để mình say, sợ rằng khi say sẽ nói linh tinh, tiết lộ chuyện hệ thống, nhiệm vụ hay việc xuyên thư, nên nàng chưa có kinh nghiệm say rượu, đành phải hỏi người khác.

Đào Chu đã từng thấy miệng nàng đỏ hơn, nên không để ý chuyện này: "Mấy năm trước, vào đêm giao thừa, nô tỳ có say một lần."

"Thế nào?"

Đào Chu có chút ngại ngùng: "Nô tỳ không nhớ đêm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng các bà tử trong viện nói nô tỳ say rồi quỳ lạy họ, gọi họ là mẹ, họ đã cười nô tỳ rất lâu."

Lâm Thính chìm vào suy tư.

Thế thì chẳng phải nàng đã dễ dàng bị Đoạn Linh hôn rồi sao? Nhưng mà trước đây nàng cũng đã trải qua vài lần như vậy rồi, liệu có tính là gặp quả báo không?

Chắc chắn là gặp quả báo rồi. Tên Đoạn Linh kia còn chưa chắc đã nhớ hắn từng hôn nàng. Hơn nữa lại còn hôn đến hai lần, nàng đẩy ra hắn lại kéo vào, Đoạn Linh lúc say lại hoang dã như vậy sao? Nếu người bước vào đình hóng gió không phải nàng, hắn có hôn người đó không?

Cũng may là nàng không so đo với hắn, đổi lại là người khác thì khó nói. Lâm Thính vô thức c*n m** d***, trên đó vẫn còn vương lại chút mùi rượu.

Đào Chu đột nhiên ghé sát vào nàng, ngửi ngửi: "Thất cô nương, ngài đã uống rượu lúc dùng bữa sao?"

Lâm Thính cũng theo đó ngửi thử quần áo trên vai mình, cũng có dính mùi rượu. Lúc ở đình hóng gió nàng đã ở gần Đoạn Linh, nàng mặt không đổi sắc nói: "Uống một chút, không say."

Vừa về đến Lâm gia, Lâm Thính liền sai Đào Chu đi chuẩn bị nước tắm. Cả người nàng đều dính mùi của Đoạn Linh, nghe thấy thôi đã đủ tâm viên ý mã.

Đào Chu nhìn sắc trời: "Vẫn còn sớm, ngài muốn tắm ngay bây giờ sao?"

Lâm Thính "Ừm" một tiếng, nói dối: "Ở Đoạn gia chơi đầu hồ với các tiểu thư và công tử thế gia, người ra đầy mồ hôi, dính dính khó chịu."

Đào Chu không nghi ngờ gì, lập tức sai người chuẩn bị nước, hầu hạ nàng tắm rửa.

Tắm xong, Lâm Thính không thèm lau khô mái tóc dài còn ướt, kéo Đào Chu chơi cờ, quyết tâm không để bản thân có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào để hồi tưởng lại chuyện ở đình hóng gió.

Kỹ năng chơi cờ của Đào Chu không giỏi, đã thua đến hơn mười ván: "Thất cô nương, hôm nay ngài bị làm sao vậy? Tự nhiên lại muốn chơi cờ?"

"Vì chơi cờ để tĩnh tâm."

Lâm Thính phải quên chuyện hôm nay đi thôi.

***

Hai ngày sau, Lâm Thính đến thư phòng. Kể từ khi Đoạn Linh từng ghé qua đây, Kim An Tại đã lên kế hoạch chuyển Tạ Thanh Hạc đến một nơi khác trong kinh thành. Hôm nay chính là ngày để hắn rời khỏi thư phòng.

Kỳ thực, ngay từ đầu Kim An Tại đã không hề có ý định để Tạ Thanh Hạc ở lại thư phòng lâu dài, hắn chỉ muốn để Tạ Thanh Hạc ở đây vài ngày rồi sẽ tìm cách đưa ra khỏi thành. Nhưng kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, ngày rời thành bị hoãn lại, Tạ Thanh Hạc đành phải ở lại.

Giá như Kim An Tại biết trước ngày rời thành sẽ bị hoãn, hắn đã không đưa Tạ Thanh Hạc đến thư phòng, suýt nữa liên lụy Lâm Thính.

Kim An Tại hiểu rất rõ vì sao Lâm Thính lại đồng ý cho Tạ Thanh Hạc ở tạm vài ngày. Bởi vì nàng lo lắng nếu Tạ Thanh Hạc bị quan phủ bắt, hắn sẽ không chịu nổi những hình phạt tra tấn, từ đó khai ra hắn.

Thế nhưng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã xảy ra chuyện bất ngờ, Đoạn Linh đã phát hiện ra.

Mặc dù không thể chắc chắn Đoạn Linh có thực sự biết Tạ Thanh Hạc đang ở thư phòng hay không, nhưng Kim An Tại vẫn phải sớm tính toán, trước tiên là phải bảo toàn cho Lâm Thính.

Hôm nay gặp lại Lâm Thính, Kim An Tại hiếm khi lại tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi."

Lâm Thính đưa tay vỗ vai Kim An Tại, ngồi xuống trước giá sách, cắn một miếng táo và nói: "Ta tin rằng ngươi có đường lui nên mới dám để Tạ ngũ công tử ở tạm thư phòng, hơn nữa thư phòng này đâu phải của một mình ta, ngươi cũng có phần."

Vì Kim An Tại luôn mạnh mẽ và quyết đoán, nên nàng sẵn lòng tin tưởng mọi quyết định của hắn.

"Nhưng ta rất tò mò, đường lui của ngươi rốt cuộc là gì, có thể nói cho ta biết không?" Lâm Thính ngừng lại một chút, "Nếu không tiện thì cũng không cần nói, chỉ cần đảm bảo ta được bình an là đủ."

Kim An Tại chần chừ một lúc, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm giá sách, thất thần.

"Phụ hoàng ta đã để lại một kim khố. Hiện tại, Bệ hạ muốn tìm thấy nó, vừa là lo sợ ta sẽ dùng kim khố này để phục quốc, vừa là muốn lấy vàng bạc châu báu bên trong để lấp đầy quốc khố của Đại Yến."

Kim An Tại từ trước đến nay chưa bao giờ động đến vàng bạc trong kim khố, hắn cho rằng đó là mồ hôi, nước mắt của bách tính, không thuộc về hắn. Từ nhỏ đến lớn, dù cuộc sống có khó khăn đến mấy, hắn cũng đều tự mình kiếm tiền để sinh sống.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 196


Lâm Thính ngạc nhiên: "Kim khố sao?" Quả nhiên hoàng đế thời cổ đại rất giàu có, lại còn có kim khố bí mật.

"Kim khố này chính là đường lui của ta. Đến lúc cần thiết, ta sẽ dùng nó để đàm phán với hoàng đế. Ta sẽ không để ngươi và Tạ ngũ công tử xảy ra chuyện đâu." Kim An Tại nói. Vài mạng người so với một kim khố có thể uy h**p Đại Yến, hoàng đế sẽ chọn cái nào, điều đó quá rõ ràng.

Nàng lại cắn thêm một miếng táo: "Ngươi thật sự không hứng thú với vàng bạc trong kim khố đó sao?"

Kim An Tại nhìn thấu tâm tư của Lâm Thính, liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Nếu ta có hứng thú với kim khố đó, ta đã chẳng cùng ngươi mở thư phòng này, làm ăn để kiếm bạc."

Lâm Thính cắn mạnh miếng táo: "Điều đó cũng đúng." Hóa ra những người bên cạnh nàng đều là kẻ có tiền, chỉ có nàng là kẻ nghèo thật sự. Tạ Thanh Hạc ít ra cũng từng giàu có, thật là quá đáng.

Quả táo bị nàng gặm đến nham nhở.

Kim An Tại liếc mắt nhìn quả táo đầy vết răng, ghét bỏ dời người sang một bên.

Chẳng mấy chốc, Lâm Thính lại trở nên ân cần: “Kim An Tại, sau này ngươi có thể đưa ta đi xem cái kim khố kia được không? Ta cũng không có ý đồ gì đâu, chỉ là muốn mở mang tầm mắt một chút thôi.”

“Biến đi.”

Lâm Thính thu lại nụ cười, cắn nốt miếng táo cuối cùng: “Ồ, phí cả công ta diễn.”

Kim An Tại: “Nhưng mà trước đó ngươi tin tưởng ta đến vậy sao? Lỡ như ta không có đường lui thì sao, chẳng lẽ ngươi bằng lòng bồi ta đi tìm chết?”

Lâm Thính lại trừng mắt nhìn hắn đầy vẻ ghét bỏ, ném hạt táo vào chiếc giỏ tre: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta có thể miễn cưỡng tiễn đưa ngươi, chứ không đời nào bồi ngươi đi tìm chết đâu. Hơn nữa, ta còn lạ gì ngươi, đầy rẫy quỷ kế.”

Nàng lau tay sạch nước táo: “Nhưng cho dù không có ngươi, ta cũng có đường lui của riêng mình.”

“Ngươi có thể có đường lui gì?” Kim An Tại nghi ngờ. Lâm Thính tuy là thất cô nương của Lâm gia, nhưng Lâm gia không phải danh môn vọng tộc gì, chức quan của Lâm tam gia trong triều cũng chẳng cao.

Kể cả nàng có quen biết Đoạn gia tam cô nương Đoạn Hinh Ninh thì sao, trong chuyện này Đoạn Hinh Ninh không giúp được gì, trừ khi Đoạn Linh ra tay tương trợ.

Lâm Thính đứng dậy, gõ lên trán Kim An Tại một cái, rồi tung chân đá hắn một cú.

“Khinh thường ai đó? Ta nói ta có thể biết trước tương lai, ngươi có tin không?” Khi xem nguyên tác, nàng đã bỏ qua rất nhiều tình tiết, nên không biết chuyện của Tạ gia, nhưng không có nghĩa là nàng không biết gì khác.

Trong nguyên tác, khi Đoạn Hinh Ninh và Hạ Tử Mặc ở bên nhau, thỉnh thoảng họ sẽ nhắc đến một vài chuyện khác. Rốt cuộc Hạ Tử Mặc là thế tử, hắn biết rất nhiều chuyện… Những chuyện đó hiện tại còn chưa xảy ra, nếu nàng có thể tận dụng tốt, biết đâu lại trở thành nữ quốc sư đầu tiên trong lịch sử Đại Yến, thậm chí còn trên cả nam quốc sư hiện tại.

Hầu như không có vị hoàng đế nào là không mê tín.

Gia Đức Đế của Đại Yến lại càng mê tín, ông ta tin Đạo giáo, chiêu mộ đạo sĩ khắp nơi, không phân nam nữ. Chỉ cần Lâm Thính có thể nói ra một vài đại sự sẽ xảy ra trong tương lai — ví dụ như, ở đâu sẽ có thiên tai, hạn hán thì khi nào sẽ có mưa… thì Gia Đức Đế chắc chắn sẽ phong nàng làm quốc sư.

Đây chính là lá bùa hộ mệnh của nàng.

Nhưng trừ khi bất đắc dĩ, Lâm Thính sẽ không làm vậy. Tục ngữ có câu "gần vua như gần hổ", chỉ cần sơ sảy một chút là có thể mất mạng, còn đáng sợ hơn cả khi nàng dấn thân vào giới giang hồ.

Vì thế, bấy lâu nay nàng thà kiếm tiền để tích cóp, cũng không muốn làm cái chức quốc sư.

Kim An Tại không tin: “Ngươi có thể biết trước tương lai ư? Không thể nào, trên đời này làm gì có ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, vớ vẩn.”

Lâm Thính hừ một tiếng.

Trên lầu, Tạ Thanh Hạc đã thu dọn đồ đạc xong, xách một cái bọc xuống, hành một đại lễ với nàng: “Lâm thất cô nương, mấy ngày nay đã quấy rầy. Còn nữa, xin lỗi, thiếu chút nữa đã liên lụy ngươi.”

Lâm Thính không tránh, thản nhiên nhận đại lễ của hắn. Rốt cuộc, vì chuyện này mà nàng đã lo lắng mấy ngày, còn phải hao tâm tốn sức đối phó với Đoạn Linh: “Mong ngươi sau này cẩn thận hành sự, đừng để bị phát hiện.”

Tạ Thanh Hạc: “Ta sẽ.”

Kim An Tại biết trên người Tạ Thanh Hạc còn có vết thương cũ, liền nhận lấy bọc hành lý của hắn: “Đi thôi.”

Tạ Thanh Hạc đi được vài bước đến cửa, bỗng quay đầu lại, nhìn Lâm Thính, hỏi: “Sau này ta còn có thể gặp lại Lâm thất cô nương không?”

Lâm Thính hơi giật mình, rồi nhìn về phía Tạ Thanh Hạc, nở một nụ cười, thoải mái vẫy tay: “Hữu duyên tự sẽ tương phùng.”

Hắn cũng khẽ cười: “Mong rằng sau này còn có cơ hội nấu ăn cho các ngươi.”

Lâm Thính: “……”

Điều này thì thật sự không cần thiết. Đồ ăn của Tạ Thanh Hạc dở đến mức có thể đưa nàng lên Tây Thiên. Trước khi gặp hắn, Lâm Thính thật sự không biết có người nấu ăn dở đến vậy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 197


Kim An Tại nghe Tạ Thanh Hạc nói những lời này, nhớ lại mùi vị của những món ăn đó, có chút buồn nôn: “Ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì đi theo ta, đừng có nhớ nhung cái món ăn của ngươi nữa.”

Hắn trực tiếp túm Tạ Thanh Hạc đi.

Thư phòng tức thì trở nên yên tĩnh. Lâm Thính đứng tại chỗ một lúc, rồi đi vào hậu viện. Chú cún nằm dưới gốc cây đang đào đất, mấy con gà bị nhốt trong lồng sắt. Kim An Tại sợ chúng ị bậy bạ, bẩn thỉu nên dứt khoát không thả ra, nhốt cả ngày trong lồng.

Lâm Thính ngồi xổm xuống, thò ngón tay chọc chọc đầu chó: “Kim Kim, ngươi phun ra cho ta mấy thỏi vàng đi, ta không muốn làm kẻ nghèo khổ nữa.”

Chú cún quay đầu đi, không thèm để ý đến nàng.

Lâm Thính không bận tâm, tiếp tục v**t v* chú chó, rồi sau đó lại vào thư phòng xem thoại bản mới.

Việc mua sách thường do Lâm Thính phụ trách, nàng nhân lúc đó mua một đống thoại bản. Khi rảnh rỗi, nàng sẽ cuộn tròn trong thư phòng để đọc.

Tạ Thanh Hạc đã rời đi, thư phòng đôi khi sẽ mở cửa để bán sách, dù không có khách cũng phải làm ra vẻ. Thế nên Lâm Thính không khóa cửa, còn cất tấm biển ghi: "Chủ quán đang nghỉ tạm, xin đừng quấy rầy."

Mấy ngày gần đây thư phòng không nhận những phi vụ giang hồ, sẽ không có những hạng người như vậy tới, Lâm Thính không cần đeo mặt nạ, cứ để nguyên bộ dạng hàng ngày.

Trong lúc nàng đang tập trung đọc thoại bản, chuông gió ở cửa vang lên, có người bước vào.

Lâm Thính ném thoại bản trên tay xuống, lười biếng bò dậy từ chiếc ghế dài trải thảm, nhìn ra cửa: “Ngài muốn xem sách hay mua sách vậy? Sách ở đây của ta đều rất rẻ… Đoạn đại nhân, sao ngươi lại đến nữa?”

Đoạn Linh không mặc phi ngư phục, bên hông cũng không treo Tú Xuân đao. Hắn mặc một bộ huyền y bình thường, búi tóc bằng ngọc quan, trông như một bức họa tinh xảo.

Hắn lướt qua kệ sách, đi đến bên cạnh nàng: “Lâm thất cô nương đây là không hoan nghênh ta tới?”

Ánh mắt Lâm Thính liếc qua đôi môi mỏng của Đoạn Linh, trong đầu không thể kiểm soát mà tua lại hình ảnh họ hôn nhau ở đình hóng gió, mắt như bị bỏng, vội vàng dời đi: “Đương nhiên không phải.”

Đoạn Linh nhặt cuốn thoại bản Lâm Thính ném trên đất lên, đặt lại trên bàn, dịu dàng hỏi: “Kim công tử và Thẩm công tử sao lại không có ở đây?”

Nàng lòng dạ rối bời: “Họ đi ra ngoài rồi, hôm nay không có ở đây. Ngươi đến tìm họ à?”

“Ta đến để mua sách.”

Lâm Thính tin hắn mới là lạ: “Mua sách ư?” Mấy hôm trước không phải đã tham quan thư phòng rồi sao? Lúc đó sao không mua sách đi, cũng không để nàng đưa cuốn sách cho hắn. Đoạn Linh hẳn là vẫn còn nghi ngờ thân phận của Tạ Thanh Hạc, nên mới đến thư phòng thăm dò.

Đáng tiếc, hắn đã đến chậm một bước, Kim An Tại đã đưa Tạ Thanh Hạc đến nơi khác rồi.

“Được rồi, vậy ngươi muốn cuốn nào, ta đi tìm cho ngươi.” Với tư cách là chủ thư phòng, Lâm Thính biết rõ sách đặt ở đâu.

Đoạn Linh hờ hững đáp: “Ta muốn tìm cuốn Lư Sơn Ký, chỗ ngươi có không?”

“Lư Sơn Ký ư? Có, ngươi đợi một lát, ta đi tìm cho ngươi.” Lâm Thính kéo chiếc thang gỗ đến kệ sách thứ hai từ cuối dãy phía Đông, thành thạo trèo lên, tìm kiếm ở tầng cao nhất.

Đoạn Linh ngẩng đầu nhìn nàng đang ngồi trên thang: “Ngày sinh của mẫu thân ta, ngươi đã về sớm. Ta có thể hỏi lý do không?”

Động tác tìm sách của Lâm Thính hơi khựng lại: “Thân thể không được khỏe nên về trước.”

“Thì ra là vậy.”

Nàng tìm thấy cuốn sách Đoạn Linh cần, đưa cho hắn, rồi trèo xuống thang, nhẹ nhàng cất nó về chỗ cũ: “Tìm được rồi, ngươi xem đi.”

Hắn nhận lấy sách, lật xem vài trang, rồi đưa tiền bạc: “Đa tạ Lâm thất cô nương.”

Lâm Thính muốn nói lại thôi.

Đoạn Linh gập sách lại: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”

Lâm Thính vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa xem hắn có còn nhớ chuyện hôm đó hay không, thử hỏi: “Ngày sinh của Phùng phu nhân, ta nhớ ngươi đã đi uống rượu với đám công tử thế gia?”

Hắn nhìn thẳng vào nàng, khẽ mỉm cười: “Đúng vậy. Ban đầu ta uống với họ, nhưng sau đó ta một mình ra đình hóng gió.”

“Rồi sao nữa?”

Ánh mắt Đoạn Linh rơi xuống môi nàng: “Sau đó… Ta hôn ngươi. Ngươi quên rồi sao?”

Lâm Thính không kìm được mà lảo đảo một chút.

Hóa ra Đoạn Linh nhớ rõ mọi chuyện xảy ra khi hắn say! Vậy lúc hắn hôn nàng là trong trạng thái nửa tỉnh nửa say? Nếu là như vậy, tại sao hắn vẫn hôn nàng? Lẽ nào đó chỉ là men say? Dù vẫn còn chút ý thức nhưng không thể kiểm soát được hành vi của mình?

Lâm Thính vẫn không dám nghĩ đến việc Đoạn Linh thích nàng, bởi vì khả năng đó cực kỳ nhỏ. Nàng thà tin rằng hắn hôn nàng vì men say, lúc đó không phân biệt được nàng là ai, sau khi tỉnh lại mới hoàn hồn.

“Ngươi.” Nàng biểu cảm kỳ quái nhìn Đoạn Linh có khuôn mặt tuấn tú như ngọc, muốn nói lại thôi, chỉ thốt lên được một chữ “Ngươi” rồi im bặt.

Đoạn Linh rất kiên nhẫn chờ đợi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 198


Một lúc lâu sau, môi Lâm Thính mấp máy: “Hôm đó… tại sao ngươi lại hôn ta?” Trong lần hôn ở hồ nước, nàng cũng đã hỏi một câu hỏi tương tự.

Đoạn Linh chỉ nhìn nàng không chớp mắt, thần sắc không đổi nhưng không nói gì.

Lâm Thính bị Đoạn Linh nhìn đến không tự nhiên, lại vì hắn mãi không lên tiếng, cái ý nghĩ hoang đường kia dần dần chiếm lấy tâm trí nàng. Hắn sẽ không thật sự thích nàng chứ? Nên mới mượn rượu để hôn nàng?

Nhưng Đoạn Linh làm sao có thể thích nàng được?

Lâm Thính không thể tìm ra được lý do nào để hắn thích nàng. Trong nguyên tác, Đoạn Linh không hề thích bất kỳ ai, cả đời cũng không cưới vợ. Mặc dù nàng xuyên vào đây, tạo ra hiệu ứng cánh bướm, nhưng cũng không đến mức làm hắn từ ghét nàng, biến thành thích nàng được.

Cảm giác quá gượng ép.

Chẳng lẽ Đoạn Linh có thể hoàn toàn quên những chuyện nàng đã làm trước đây? Sao có thể chứ. Một người có thù tất báo như hắn, làm sao quên được những lần nàng cố ý bày kế hãm hại hắn hồi nhỏ.

Nếu đứng ở vị trí của Đoạn Linh, nàng tuyệt đối sẽ không thích một người đã liên tục làm tổn thương mình khi còn nhỏ. Sau khi lớn lên có thể bỏ qua chuyện cũ đã là một bậc đại thánh nhân rồi.

Dù sao thì nàng cũng không làm được.

Lâm Thính biết những chuyện đó là do nàng chưa xuyên vào, vô thức đi theo nguyên tác, nhưng Đoạn Linh không biết. Trong lòng hắn, năm đó nàng thật sự muốn hãm hại, thậm chí là giết hắn. Nàng lại không thể nói ra sự thật, không thể biện giải.

Đoạn Linh làm sao có thể quên đi quá khứ mà thích nàng? Hắn đâu phải một kẻ có thể chất bị ngược đãi.

Lâm Thính nghiêm túc suy nghĩ.

Nàng là một người từ khi sinh ra đã độc thân. Bạn bè hiện đại của nàng đều nói nàng thông minh trong chuyện của người khác, nhưng lại hơi chậm chạp trong chuyện tình cảm của chính mình.

Hồi học cấp ba, có một bạn nam thường xuyên đến tìm nàng để hỏi bài, còn mua đồ ăn cho nàng.

Lâm Thính cho rằng đối phương chỉ là thích học, mua đồ ăn cho nàng coi như "phí phụ đạo" mà thôi. Sau này, bạn bè nhắc nhở nàng rằng bạn nam đó thích nàng, nhưng nàng vẫn không tin, cho đến khi hắn chủ động tỏ tình.

Còn mối quan hệ giữa nàng và Đoạn Linh... lại càng phức tạp hơn. Mặc dù đã có những lần tiếp xúc thân mật, nhưng đều không phải vì tình cảm mà là vì những lý do đặc biệt khác — ở hồ nước là vì hắn lên cơn bệnh, ở Minh Nguyệt Lâu là vì uống nhầm trà thuốc.

Những lần này đều không liên quan đến tình yêu.

Lâm Thính càng nghĩ càng thấy không có khả năng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Đoạn Linh lúc này, nàng lại mơ hồ cảm thấy không phải là không thể.

Nàng là kiểu người có thắc mắc là phải tìm cách có được câu trả lời, lần này cũng vậy.

Sau vài lần "cưỡng hôn" Đoạn Linh, lá gan của nàng cũng lớn hơn một chút. Thấy hắn không trả lời, Lâm Thính do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng mặt dày hỏi: “Ngươi hôn ta là bởi vì…” thích ta?

Đoạn Linh vẫn đang nhìn nàng, đột nhiên mở miệng: “Ngươi lúc trước vì sao lại hôn ta ở Nam Sơn Các, thì ngày ấy ở đình hóng gió, ta cũng vì sao lại hôn ngươi. Ngươi nói xem, nguyên nhân thật sự ngươi hôn ta ở Nam Sơn Các là gì?”

Lâm Thính ngây ra.

Vậy không phải là thích nàng rồi. Khi nàng hôn hắn ở Nam Sơn Các, nàng không hề thể hiện chút chân tình nào, chỉ cố ý trêu chọc hắn. Cho nên Đoạn Linh chỉ muốn cho nàng biết cái cảm giác "không tốt" khi bị người khác hôn một cách khó hiểu là như thế nào thôi ư?

Đoạn Linh lại đang trả thù nàng? Mà còn dùng cách này nữa. Hắn thật là thù dai, chuyện đó đã qua hơn một tháng rồi. Thôi được rồi, dù đã qua bao lâu, chuyện đã làm thì cũng đã làm.

Nàng sai, nàng nhận.

Lâm Thính không trả lời câu hỏi cuối cùng của Đoạn Linh, mà lại một lần nữa xin lỗi vì chuyện ở Nam Sơn Các: “Ta biết nguyên nhân, xin lỗi.” Cũng may là hắn không thích nàng, nếu không thì thật sự quá kỳ quái.

Đoạn Linh: “Xin lỗi ư?”

Lâm Thính bày ra vẻ mặt “xin hãy tha cho ta, ta thật sự sai rồi”: “Ừ, thật sự xin lỗi.”

Lòng bàn tay hắn đặt lên bìa cuốn sách màu xanh, khẽ cười một tiếng: “Lâm thất cô nương lại tính coi đây là một giấc mơ rồi quên đi sao?”

Chứ còn gì nữa, hắn không phải đã "hôn trả" rồi sao? Nàng đã "cưỡng hôn" hắn vài lần, hắn cũng hôn lại nàng vài lần, thế này coi như huề nhau rồi chứ: “Đúng vậy.”

Nụ cười trên môi Đoạn Linh nhạt đi một chút, hắn trầm tư nói: “Được, ta biết rồi.”

Lâm Thính suy nghĩ một lát, nhét lại số tiền Đoạn Linh vừa đưa cho nàng, khi chạm phải ngón tay hắn thì nàng nhanh chóng rụt tay lại, không dừng lại, nén đau lòng nói: “Cuốn sách này coi như ta tặng ngươi. Sau này ngươi đến thư phòng lấy sách, ta sẽ không lấy tiền nữa.”

Đoạn Linh rũ mắt nhìn số tiền trong lòng bàn tay: “Làm vậy e không hay. Lâm thất cô nương mở cửa làm ăn, sao lại không kiếm tiền.”

Hắn nói, giọng điệu bình thản không chút gợn sóng, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 199


Kim An Tại vừa hay trở về, nghe được hai câu này, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Chẳng lẽ Lâm Thính bị sắc đẹp làm cho mê muội đến lú lẫn rồi ư? Nàng nổi tiếng là người coi tiền như mạng, vậy mà giờ lại tuyên bố bán sách cho Đoạn Linh không thu tiền. Hành động này thật sự quá lạ lùng. Trước đó còn mời hắn đến Nam Sơn Các dùng bữa, giờ lại không lấy tiền sách. Chẳng lẽ vị trí của Đoạn Linh trong lòng nàng đã vượt qua cả tiền bạc? Chuyện này thật hiếm có.

Kim An Tại đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc bén lướt qua cả hai người: “Lâm Nhạc Duẫn, ngươi vừa nói gì thế?”

Lâm Thính giật mình. Sao Kim An Tại lại trở về đúng lúc này? Nàng quay đầu, lại một lần nữa đưa mắt ra hiệu cho hắn: ý là Đoạn Linh cứ lấy sách, nàng sẽ chi trả đầy đủ, không để thư phòng chịu thiệt thòi. Nàng biết rõ, thư phòng này không chỉ là của riêng nàng, mà Kim An Tại cũng là một trong những ông chủ. Nàng không muốn chiếm tiện nghi của hắn, nên đã định sẵn sẽ bù đắp toàn bộ tổn thất. Dù sao thì, Đoạn Linh cũng chẳng lấy nhiều sách đâu, đúng không? Thư phòng của hắn còn lớn hơn của nàng nhiều, tàng thư cũng phong phú hơn.

Sau khi đưa mắt ra hiệu cho Kim An Tại xong, Lâm Thính quay sang Đoạn Linh: “Ta vừa mới nói, từ nay về sau Đoạn đại nhân tới thư phòng, không cần phải thu tiền nữa. Ngươi nhớ cho kỹ đấy.” Đối ngoại, nàng vẫn là chủ duy nhất của thư phòng này.

Kim An Tại nhìn hai người đầy ẩn ý rồi quay sang Đoạn Linh, lễ phép chào: “Đoạn đại nhân.” Hắn đặt thanh kiếm sang một bên, cầm lấy chổi lông gà bắt đầu quét dọn. Động tác thuần thục, cho thấy hắn thường xuyên làm công việc này.

Đoạn Linh từ từ chuyển ánh mắt đi, rồi lại buông lời hỏi một câu như vô tình: “Thẩm công tử sao không cùng Kim công tử trở về? Hai người không phải cùng ra ngoài sao?”

Lâm Thính và Kim An Tại liếc nhau một cái, nàng lên tiếng đáp: “Hắn sẽ không quay lại nữa.”

“Vì sao?” Đoạn Linh hỏi.

Nàng bình tĩnh đáp lời: “Hắn có việc cần xử lý nên đã rời đi từ hôm nay.”

Khóe môi Đoạn Linh khẽ cong lên một chút, giống như thật lòng tiếc nuối vì mất đi cơ hội kết giao: “Đáng tiếc, ta vẫn muốn cùng Thẩm công tử kết giao hơn.”

Lâm Thính biết rõ ý hắn là muốn bắt Tạ Thanh Hạc, nhưng nàng vẫn vờ như không hiểu, giả vờ an ủi: “Trên giang hồ có không ít kỳ nhân dị sĩ, ta tin rằng Đoạn đại nhân sau này sẽ có thể kết giao với những người tốt hơn. Ngươi không cần phải tiếc nuối.”

Kim An Tại trầm mặc lắng nghe.

Đoạn Linh lật giở một cuốn sách, ánh mắt hắn phản chiếu từng hàng chữ đen nhánh: “Không giống nhau, mỗi người đều không giống nhau. Bất luận là chuyện gì, thay đổi một người, cảm giác cũng không còn như cũ.”

Lâm Thính nhún vai: “Cái đó cũng không có cách nào, duyên phận là thứ không thể cưỡng cầu.”

“Nếu ta cố chấp muốn cưỡng cầu thì sao?”

Đây là ý hắn nhất quyết muốn bắt được Tạ Thanh Hạc sao? Đoạn Linh là Cẩm Y Vệ, đây là chức trách của hắn. Lâm Thính cảm thấy không tự nhiên, nói: “Cưỡng cầu sẽ không có kết cục tốt đẹp, có khi còn lưỡng bại câu thương. Chi bằng cứ thuận theo tự nhiên.”

Đoạn Linh khẽ nhếch đuôi lông mày: “Lưỡng bại câu thương, thuận theo tự nhiên… Nhưng dù có lưỡng bại câu thương, ta cũng muốn có được điều mình muốn.”

Lâm Thính quyết định không tiếp tục chủ đề này nữa. Có Kim An Tại ở đây, nàng tin rằng hắn sẽ không thể bắt được Tạ Thanh Hạc. Nàng nói: “Vậy ta chúc ngươi vận may.”

Đang dùng chổi lông gà quét mạng nhện trên tường, Kim An Tại không khỏi quay đầu lại nhìn. Lạ thật, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác hai người này "ông nói gà bà nói vịt"?

Ảo giác sao ?

Mà thôi, cũng chẳng phải việc của hắn, bọn họ vui là được.

Hắn không suy nghĩ sâu xa nữa, tiếp tục công việc của mình.

Đoạn Linh thong thả cất sách, đặt số tiền Lâm Thính dúi lại lên kệ: “Mấy ngày trước ngươi đã tặng ta một cuốn sách rồi, hôm nay mua sách vẫn nên đưa tiền. Ngươi cứ nhận lấy đi.” Hắn nghiêng người, chuẩn bị rời đi: “Ta không quấy rầy thất cô nương làm ăn nữa.”

Lâm Thính nhìn sườn mặt hắn, nhớ tới nhiệm vụ của mình, bèn gọi hắn lại: “Ta nhớ hình như cuối tháng này là sinh nhật của ngươi.”

Đoạn Linh dừng bước, ánh mắt xuyên qua hàng kệ sách, từ từ rơi xuống người nàng: “Không ngờ ngươi lại nhớ ngày sinh của ta.”

“Ngươi là nhị ca của Hinh Ninh, ta thường xuyên nghe muội ấy nhắc tới nên nhớ thôi.”

“Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?”

Lâm Thính cứng đờ, gượng gạo nói: “Ta muốn tặng ngươi một phần lễ.” Trước đây, nàng chưa bao giờ đến Đoạn phủ mừng sinh nhật hắn, dù Đoạn Hinh Ninh có mời đi chăng nữa, nàng cũng luôn lấy cớ từ chối. Dần dần, Đoạn Hinh Ninh cũng nhận ra mối quan hệ giữa hai người không hòa thuận như vẻ ngoài, nên không còn miễn cưỡng nàng nữa.

Cũng chính vì thế, Lâm Thính có chút lo lắng năm nay hắn cũng sẽ không mời nàng đến. Mặc dù nàng có thể thông qua Đoạn Hinh Ninh để trà trộn vào, nhưng nàng vẫn cảm thấy nên được hắn đồng ý, dù sao đó cũng là sinh nhật của hắn, nên chú trọng lễ nghĩa một chút.

Đoạn Linh nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói: “Có lòng, nhưng ngươi muốn tặng gì thì tặng, tặng gì cũng là tấm lòng của ngươi.”

“Được, ta sẽ tự mình chọn.”

Lễ vật những thứ lòe loẹt vô dụng, thực dụng vẫn là tốt nhất. Lâm Thính định tặng hắn một cây trâm cài tóc bằng ngọc. Cũng xem như là bồi thường cho việc nàng sắp phải làm để hoàn thành nhiệm vụ, bảo toàn mạng sống. Vào ngày sinh nhật của hắn, nàng sẽ phải công khai nói “Ta muốn cùng ngươi thành thân”, làm náo loạn bữa tiệc.

Nói ra những lời đó trước mặt mọi người, thanh danh của hắn sẽ không bị ảnh hưởng, còn nàng thì cũng chẳng mất mát gì nhiều. Dân phong Đại Yến cởi mở, không ít quý nữ can đảm theo đuổi tình yêu. Ngày trước, thậm chí còn có một người hạ dược ngủ cùng Trạng Nguyên lang, nàng cũng đâu có làm gì quá đáng. Chỉ là sẽ gây ra vài lời bàn tán mà thôi. Nghĩ đến đây, Lâm Thính lại bắt đầu đau đầu không biết giải thích với Đoạn Hinh Ninh thế nào.
 
Back
Top