Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 220: Chương 220



Khương Nam chỉ nhìn qua đã toát lên vẻ tri thức, dịu dàng, lại là sinh viên đại học Thanh Hoa, tương lai không phải sẽ tốt hơn Lãnh Thúy Anh sao?

Anh ta liền bắt đầu tính toán làm thế nào để tiếp cận Khương Nam. Anh ta đã cố tình đặt một viên gạch ẩn dưới lớp tuyết, chỉ chờ Khương Nam bước lên để anh ta có thể nhanh chóng ra tay “cứu giúp” và thiết lập mối quan hệ.

Nhưng giờ khi biết được sự thật rằng Tống Ngọc Lan, người anh ta từng ruồng bỏ lại trở thành sinh viên xuất sắc của đại học Thanh Hoa, sao anh ta có thể tin được!

Tống Ngọc Lan khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cơn băng giá, lạnh lùng nhìn Triệu Kiến Quốc như nhìn một tên hề: “Triệu Kiến Quốc, xem ra anh thực sự đã lạc lõng với xã hội rồi.”

Nói xong, cô liền quay sang Khương Nam với giọng điệu dịu dàng hẳn; “Cậu còn đi được không?”

Khương Nam gật đầu; “Được.”

Tống Ngọc Lan cầm lấy gói hành lý to của Khương Nam, một tay đỡ cô bạn rồi cùng bước vào cổng trường.

Triệu Kiến Quốc định chạy theo, nhưng bị bảo vệ giữ lại: “Không phải sinh viên của trường thì không được vào!”

Triệu Kiến Quốc hét lên, chỉ tay về phía Tống Ngọc Lan: “Sao cô ta được vào?”

Bảo vệ đứng ngay cạnh đó, đã nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi, bèn nở nụ cười tự hào: “Đương nhiên cô ấy là sinh viên đại học Thanh Hoa của chúng tôi!”

Chỉ một câu nói đã vạch trần sự thật mà Triệu Kiến Quốc không muốn chấp nhận.

Triệu Kiến Quốc lắc đầu, lảo đảo bước đi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào. Nếu cô ta có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa, thì tại sao tôi lại bỏ cô ta? Tại sao lại chọn một bà già! Chắc chắn là các người thông đồng để lừa tôi!”

Bảo vệ lập tức cầm cây dùi cui gần đó lên, nếu Triệu Kiến Quốc dám bước thêm một bước thì ông ấy sẽ không ngần ngại mà ra tay.

Triệu Kiến Quốc rời đi với dáng vẻ thất thểu.

Về đến ký túc xá, mọi người thấy Khương Nam đã về liền thở phào nhẹ nhõm!

Khương Nam ngại ngùng giải thích, “Lúc trưa ăn xong thì cô quản lý ký túc bảo có người gửi điện tín cho tớ, là ông nội tớ. Ông lo mấy ngày nay tuyết rơi dày, sợ tớ không có quần áo ấm, nên đã gửi bưu phẩm. Tớ ra nhà ga lấy hàng, nên mới trễ.”

“Tại sao chân cậu lại thế này?” Tống Ngọc Lan nhíu mày, nhớ lại trong tiểu thuyết nói rằng Khương Nam bị đám con nhà giàu ở Bắc Kinh trêu chọc, rồi bị bỏ lại ngoài vùng ngoại ô hoang vắng, sau đó được Triệu Kiến Quốc đang thực hiện nhiệm vụ cứu giúp, từ đó bắt đầu câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Hiện tại hai người lại gặp mặt trước như thế này là có chuyện gì xảy ra?

Khương Nam nhìn xuống mắt cá chân đã sưng vù, bực bội nói: “Tớ cũng không hiểu, đường tuyết phẳng thế, không biết ở đâu lòi ra viên gạch, tớ không để ý nên bị trẹo chân.”

Tống Ngọc Lan tiếp tục hỏi: “Rồi cậu và Triệu Kiến Quốc gặp nhau thế nào?”

Khương Nam cố gắng nhớ lại: “Hình như lúc Tớ trẹo chân, anh ta đã đỡ tớ để tớ không bị ngã. Sau đó, anh ta bảo cũng đang đến trường đại học Thanh Hoa, nên chúng tôi đi cùng nhau. Lúc đó, tớ thật sự không biết anh ta chính là tên khốn mà cậu kể!”

“Các cậu đang nói gì thế?” Tần Đa Nhạc thích tán chuyện, cuối cùng không kìm được chen vào lời nói của hai người.

Tống Ngọc Lan thấy đều là người mình, cũng chẳng có gì phải giấu, liền kể tóm tắt về chuyện của Triệu Kiến Quốc và nguyên chủ.

Lập tức, cả ký túc xá bắt đầu một cuộc “đấu tố” Triệu Kiến Quốc.

Tống Ngọc Lan nhìn những người bạn đáng yêu này, có thể tưởng tượng nếu Triệu Kiến Quốc ở đây thì anh ta nhất định sẽ bị đánh tơi tả.

Nhưng sao lại trùng hợp đến vậy, Khương Nam vừa trẹo chân thì Triệu Kiến Quốc đã ở ngay chỗ đó để giúp đỡ?

Chuyện này có vẻ đáng ngờ. Nhà ga có camera an ninh, cô sẽ tìm thời gian đi kiểm tra xem sao.

Khương Nam và cô đều là nhân vật phụ trong tiểu thuyết, theo cốt truyện thì lúc này lẽ ra nguyên chủ đã phải biến mất. Nhưng Khương Nam thì mới bắt đầu vai trò của mình, không thể lơ là được.

Dù sao, nhìn thái độ khó chịu của Khương Nam với Triệu Kiến Quốc, không giống đang giả vờ, làm Tống Ngọc Lan nhẹ lòng hơn. Chắc chắn sẽ không có chuyện “yêu từ cái nhìn đầu tiên” như trong nguyên tác.

Khương Nam mở gói bưu kiện, lấy ra vài chiếc mũ nhỏ và khăn quàng cổ, đưa chiếc màu trắng cho Tống Ngọc Lan, màu đen cho Dương Chiêu Đệ, màu hồng cho Tần Đa Nhạc, màu vàng và xanh cho Ôn Tình và Lý Vũ.

Bà của Khương Nam rất thích làm đồ thủ công, biết Khương Nam có bạn mới, liền gửi ngay bưu kiện tặng quà để cảm ơn.

Mọi người đều thích, vội vàng đội thử.

Tống Ngọc Lan rót một bình nước nóng để Khương Nam ngâm chân, rồi lấy thuốc mỡ do Dương Chiêu Đệ tìm, nhẹ nhàng bôi lên mắt cá chân Khương Nam.

“Lần sau có đi đâu thì nhớ báo bọn tớ một tiếng trước nhé.”

“Biết rồi, trưa nay tớ sợ làm phiền mọi người nghỉ trưa, lại còn đang háo hức nên không muốn quấy rầy mọi người. Lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn.” Khương Nam vừa xoa dịu nỗi lo lắng của mọi người, vừa giải thích thêm với giáo viên hướng dẫn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 221: Chương 221



Thứ sáu, Khương Nam nghỉ ngơi dưỡng thương ở ký túc xá, còn Tống Ngọc Lan một mình về tứ hợp viện ở Thập Sát Hải.

Chuyện ở cửa hàng cũng không nhiều, đã khai trương được bảy tám ngày, Lý Anh và Phan Phương có thể xử lý mọi thứ ổn thỏa.

Cuối cùng, Tống Ngọc Lan cũng có chút thời gian để nghỉ ngơi.

Thay bộ đồ ở nhà thoải mái, cô ngồi bên lò sưởi, trên bếp còn đặt một cái vỉ nướng, đang nướng hạt dẻ và khoai lang.

Bà nội Tống đang thái thịt bò ở bếp, ướp vào đĩa chờ Tống Ngọc Cảnh về, hôm nay cả nhà sẽ ăn đồ nướng.

Cửa bị gõ, giọng Tống Ngọc Cảnh vang lên: “Bà ơi, mở cửa cho cháu~”

Tống Ngọc Lan chợt nhớ ra mình đã khóa cửa từ bên trong theo thói quen, vì thường thì cô là người về muộn nhất.

Cô vội khoác áo, bước ra mở cửa: “Vào nhanh lên, ngoài trời lạnh lắm đúng không?”

Nói xong, cô mới nhận ra có hai người nữa đứng phía sau Tống Ngọc Cảnh.

Trương Nguyên Âm tươi cười: “Chị tiên nữ, chị ở nhà hả!”

Trương Kính gật đầu chào Tống Ngọc Lan: “Tuyết rơi dày quá, mẹ tôi bảo tôi lái xe đưa Nguyên Âm và Ngọc Cảnh về.”

Điều này giải thích tại sao ba người lại xuất hiện cùng nhau trước cửa nhà.

Tống Ngọc Lan vội nhường cửa: “Vào nhà đi, chúng tôi đang chuẩn bị nướng thịt, ở lại ăn chút nhé.”

Cô thật sự chỉ khách sáo mời thôi, vì thông thường người ta sẽ từ chối, bởi vì nhà ở ngay bên cạnh mà.

Không ngờ rằng Trương Kính không phải người bình thường. Vừa bước vào phòng khách, anh ấy liền cởi áo khoác đồng phục xuống và treo lên giá, rồi đi vào bếp chào hỏi bà nội Tống.

Bà nội Tống đã nghe thấy tiếng của Trương Kính từ trước, bây giờ bà đang chuẩn bị cắt thêm một đĩa thịt bò, rồi bảo Trương Kính quay lại phòng khách để sưởi ấm.

Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm đang đứng bên lò sưởi, hai tay giơ ra phía trước để đón hơi ấm từ lò. “Ở nhà vẫn ấm hơn hẳn” cả hai đứa nói.

Hai đứa nhỏ chiếm luôn chỗ ngồi của Tống Ngọc Lan, khiến cô phải ngồi sang chỗ khác. Sau khi Trương Kính từ bếp đi ra, thấy vậy, anh ấy liền bảo hai đứa nhỏ nhanh chóng hoàn thành bài tập, rồi sẽ cùng ăn thịt nướng sau.

Cả hai đứa tuy không muốn nhưng vẫn phải mang bài tập sang phòng bên cạnh để làm.

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại Tống Ngọc Lan và Trương Kính.

Trương Kính ngồi xuống đối diện Tống Ngọc Lan, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi nghe mẹ tôi nói cô mở một tiệm bánh ngọt ở phố sau à?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười đáp: “Ừ.”

Bánh mì và bánh ngọt mà Phan Phương nướng, cô đều mang về để bà nội Tống gửi sang cho nhà họ Trương.

Việc cô mở cửa tiệm không phải là bí mật.

“Buôn bán thế nào rồi?” Trương Kính hỏi tiếp.

“Tạm ổn, ít nhất hiện tại chưa bị lỗ vốn.” Tống Ngọc Lan không muốn nói quá nhiều.

Trương Kính nhìn ra thái độ của Tống Ngọc Lan, anh ấy giải thích: “Gần đây học viện có một đề tài về tài chính, liên quan đến hộ kinh doanh cá thể. Nhà tôi không có ai làm về lĩnh vực này, nên tôi mới hỏi cô vài câu, mong cô đừng để ý.”

Lúc này Tống Ngọc Lan mới nhớ lại Trương Nguyên Âm từng nói anh trai cô bé đang học tiến sĩ tài chính.

“Anh muốn hỏi gì?” cô hỏi.

Trương Kính lập tức nêu ra vài câu hỏi mang tính tổng quan. Tống Ngọc Lan suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Tôi nghĩ những người chọn trở thành hộ kinh doanh cá thể, hoặc là những người giàu ý tưởng và sáng tạo, hoặc là những người buộc phải làm vậy vì hoàn cảnh. Dù sao thì đất nước chúng ta có dân số rất đông, nhưng số lượng việc làm thì có hạn. Với nông dân, việc chỉ dựa vào việc làm ruộng để giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc là khả thi, nhưng để sống tốt hơn thì việc chỉ phụ thuộc vào nông nghiệp là rất khó khăn. Cho dù là rời quê hương để đi làm thuê hay chọn làm hộ kinh doanh cá thể thì họ đều mong muốn cuộc sống được cải thiện.”

“Ngoài ra, anh học tài chính và tiếp xúc với nhiều thứ từ nước ngoài, chắc chắn anh cũng hiểu rõ sự khác biệt giữa quốc gia chúng ta và các quốc gia khác. Điều này không phải là sùng bái nước ngoài, mà là sự thật chúng ta cần đối mặt. Khi nào chúng ta có thể đạt được mục tiêu để mọi người dân đều có thể sống tốt ngay tại quê nhà? Việc hợp pháp hóa kinh doanh cá thể chính là một trong những biện pháp mà chính phủ đã và đang thực hiện để thúc đẩy sự thay đổi. Tôi tin rằng trong vòng 20 năm tới, đất nước của chúng ta sẽ không hề thua kém các quốc gia khác, thậm chí có thể đạt được những thành tựu còn lớn lao hơn.”

Những lời này khiến trái tim Trương Kính dâng trào, anh ấy không khỏi xúc động. Suy nghĩ của Tống Ngọc Lan về hộ kinh doanh cá thể hoàn toàn trùng khớp với những điều mà đơn vị anh ấy đang muốn thúc đẩy. Đây chính là tư tưởng mà họ muốn khuyến khích.

Con đường này rất khó khăn, bởi khái niệm “hộ kinh doanh cá thể” vẫn khiến nhiều người ngại ngùng, khó bỏ qua lòng tự tôn và sĩ diện của mình. Khi mức sống chưa được nâng cao thì mọi chính sách cũng chỉ là lý thuyết suông.

Thấy Trương Kính có vẻ hào hứng, Tống Ngọc Lan chỉ biết gãi mũi, vì những gì cô nói đều là những chân lý đã được chứng minh ở đời sau. May mắn thay, bà nội Tống đã mang thêm vài đĩa thịt ra, cứu cô khỏi tình huống này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 222: Chương 222



Tống Ngọc Lan đứng dậy, đi ra vườn sau để nhổ hai cây xà lách mà bà nội Tống trồng.

Dùng lá xà lách để cuộn thịt ba chỉ nướng cùng với tỏi, đúng là quá tuyệt vời!

Nếu không phải nhà có khách, chắc chắn cô sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng, đã bao lâu rồi cô không được thưởng thức hương vị này.

Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm cũng bắt chước, dùng rau sống cuộn thịt và tỏi ăn.

Vị cay của tỏi khiến hai đứa nhỏ cay đến rơi nước mắt. Bà nội Tống vội vàng rót một cốc sữa cho mỗi đứa.

Sữa nóng khiến hai đứa nhỏ “oa oa” hét lên.

Tống Ngọc Lan không nhịn được bật cười sảng khoái.

Trương Kính với vẻ mặt ôn hòa, nhìn Ngọc Lan cười đến mức không giữ được hình tượng, khóe miệng anh ấy cũng khẽ nhếch lên, cảm thấy Tống Ngọc Lan lúc này tràn đầy sức sống và cuốn hút, đây mới chính là con người thật của cô ấy.

Bữa tối kết thúc trong tiếng cười vui vẻ, Trương Kính giúp dọn dẹp bàn ăn xong liền chào tạm biệt bà Tống và Tống Ngọc Lan.

Tuyết không biết đã ngừng từ lúc nào, ánh trăng phủ trên mặt đất tuyết trắng, tỏa ra ánh sáng bạc lung linh.

Bà nội Tống đẩy Tống Ngọc Lan ra ngoài để tiễn Trương Kính và Trương Nguyên Âm, Tống Ngọc Lan vô cùng bất đắc dĩ, chỉ cách có mấy chục mét thôi mà cũng phải tiễn à?

Dù vậy, Tống Ngọc Lan vẫn ngoan ngoãn dẫn Tống Ngọc Cảnh ra tiễn hai người, lắng nghe Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm hẹn nhau ngày mai sẽ cùng nhau học bài.

“Lần tới có cơ hội, tôi có thể mời cô đến đơn vị tôi tham quan không? Tôi nghĩ giáo sư của tôi chắc chắn sẽ rất vui khi biết có một người như cô làm chủ một cửa hàng như thế này” Trương Kính chân thành nói.

Ngọc Lan gật đầu: “Nếu có thời gian thì nhất định tôi sẽ đi.”

Sau khi tiễn người, Tống Ngọc Lan dẫn Tống Ngọc Cảnh quay lại phòng khách.

Dừng lại một chút, Tống Ngọc Lan chợt nhớ đến Lục Trạch Dân.

Sáng hôm sau, Tống Ngọc Lan đến cửa hàng và bảo Phan Phương làm thêm vài mẻ bánh mì vào buổi sáng nếu có thể.

Cô thì đi ra chợ mua một ít đồ dùng cho Lục Trạch Dân trong mùa đông.

Quần áo, giày, mũ và thắt lưng của Lục Trạch Dân chắc chắn là không thiếu, vì quân đội đều phát đồ dùng này theo tiêu chuẩn.

Cô chọn mua 50 đôi tất cotton màu đen và trắng, thêm hai bộ đồ giữ ấm màu đen hoàn toàn, tiện cho việc mặc bên trong quân phục để giữ ấm.

Còn lại, cô ghé qua khu vực đồ hộp, chọn vài hộp thịt hộp loại lâu ngày, ban đầu chỉ mua hai thùng, sau lại nghĩ đến đồng đội của Lục Trạch Dân, liền mua thêm ba thùng nữa. Mỗi thùng có 48 hộp thịt, chia ra thì đủ cho cả tiểu đoàn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô còn mua thêm ít thịt khô và bò khô, đều là đồ ăn sẵn, rất tiện lợi.

Thêm vài hộp trà, cô cũng mua vài hộp.

Cửa hàng vẫn còn nhiều bánh mì nhưng không thể mang đi quá nhiều, cô liền thuê một chiếc taxi nhét đầy cả ghế sau và cốp xe. Nhưng vẫn còn hai túi lớn bánh mì không thể nhét vào được.

Tống Ngọc Lan đem bánh mì quay lại cửa hàng, dặn dò nhân viên rằng tối nay không bán hết bánh mì thì đem tặng cho viện phúc lợi.

Bánh mì trong cửa hàng phải bán hết trong ngày, còn bánh không bán được sẽ được tặng cho những đứa trẻ ở viện phúc lợi gần khu vực Thập Sát Hải.

Ngồi trên taxi, Ngọc Lan cảm thấy có chút không chân thực. Thậm chí cô còn chưa gọi điện thông báo trước cho Lục Trạch Dân. Hai người mới chỉ xa nhau có mười mấy ngày, liệu như vậy có quá đường đột không?

Ngọc Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh trắng xóa tuyết phủ. Lúc này cô không còn bận tâm nhiều nữa.

Cô nhớ Lục Trạch Dân, muốn gặp anh, muốn ôm anh, vậy thì hãy làm thôi!

Tại văn phòng, Lục Trạch Dân đang chuẩn bị nghỉ trưa.

Một liên lạc viên gõ cửa văn phòng, tiếng gõ vang lên “cộp cộp,” trên mặt anh ấy lộ rõ vẻ kích động, thở hổn hển nói: “Đội trưởng Lục, có một cô gái đến tìm anh, cô ấy nói là bạn gái của anh!...”

Lời của liên lạc viên chưa nói hết thì đã có tiếng cười đùa vang lên: “Tôi đã nói mà, Lục Trạch Dân, cậu nên chấp nhận cô đại tiểu thư nhà họ Đoạn kia đi. Vừa mới yên ắng được vài ngày, giờ lại tới nữa rồi!”

Lục Trạch Dân liền cầm cây bút trên tay ném thẳng về phía Lý Trường Doanh đang nói: “Anh không có gì để nói sao, Lý Trường Doanh? Nếu anh không có gì để nói thì chiều nay tập thêm năm cây số chạy việt dã!”

Lý Trường Doanh nhanh chóng giơ tay lên bắt lấy cây bút: “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà! Dù sao thì cô Đoạn Giai Giai đã theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu lại chưa có người yêu, mà nhà họ Đoạn giờ lại là gia tộc mới nổi, chẳng phải rất hợp sao? Nếu cậu không cần thì tôi đi theo đuổi vậy!”

“Ai nói tôi chưa có người yêu? Tôi có rồi.” Lục Trạch Dân sốt ruột nhìn về phía liên lạc viên; “Cậu cứ làm như lần trước, bảo cô ta về đi. Nhắc cô ta đừng tới nữa, chuyện nhỏ thế này cũng làm không xong, chiều nay có muốn tập thêm năm cây số không?”

Mặt liên lạc viên méo xệch, anh ấy còn chưa nói xong mà hai người này đã cãi nhau.

“Không phải, lần này không phải cô gái lần trước mà là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả trên tivi…”

Chưa kịp nói hết thì liên lạc viên đã thấy Lục Trạch Dân như một cơn gió lao ra ngoài.

Chỉ còn liên lạc viên và Lý Trường Doanh nhìn nhau không nói nên lời.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 223: Chương 223



Lý Trường Doanh cất bút vào túi, bước ra ngoài và hỏi tiếp: “Cậu nói tiếp đi, cô gái ngoài cổng là thế nào?”

Lúc này, Lục Trạch Dân đang chạy với tốc độ nhanh nhất, bỏ lại hình ảnh nghiêm túc thường thấy. Tất cả sự lạnh lùng ấy như tan biến, thay vào đó là vẻ mặt thư thái, đôi lông mày giãn ra. Vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, bây giờ càng thêm phần phong độ, tràn đầy sức sống!

Những người vợ của các sĩ quan đang đi lại trong khu nhà tập thể cũng nhìn thấy Lục Trạch Dân chạy qua sân tập. Một vài người tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ai đấy? Đội trưởng Lục à?”

“Đúng rồi, cậu ấy đi đâu mà chạy nhanh thế?”

“Đẹp trai quá! Còn đẹp trai hơn cả chồng tôi!”

“Vợ Vượng Tài, cẩn thận đấy, nói thế mà để chồng chị nghe được thì anh ấy không tha cho cô đâu!”

Cả khu nhà bỗng chốc tràn ngập tiếng cười.

Chu Hà vừa khen Lục Trạch Dân đỏ mặt giải thích: “Tôi với anh Vượng Tài chỉ là anh em họ thôi mà, tôi có lấy anh ấy đâu!”

Có lẽ ban đầu Chu Hà tới đây là vì muốn kết hôn với Vượng Tài, nhưng bây giờ thì không phải thế nữa.

Thấy Lục Trạch Dân đang đi ra ngoài khu quân đội, cô ta vội vàng đứng dậy đi theo anh.

Thường ngày, để gặp được Lục Trạch Dân đã khó, phải theo chân anh họ Vượng Tài thì may ra mới thấy được một lần. Dù hôm nay không biết vì lý do gì anh đi ra ngoài, nhưng Chu Hà lại không muốn bỏ lỡ cơ hội nào để được ở gần anh.

---

Lúc này, Tống Ngọc Lan mặc chiếc áo lông vũ trắng muốt, đứng ở nơi cổng chính. Đôi mắt cô dõi theo bóng dáng ngày càng rõ rệt của Lục Trạch Dân đang chạy về phía cô.

Khi khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, khuôn mặt điển trai của Lục Trạch Dân hiện rõ trong mắt Tống Ngọc Lan, từng nét như được phóng đại lên.

Nhìn thấy anh không màng đến hình tượng, dùng toàn lực chạy về phía mình, trái tim Tống Ngọc Lan bỗng dâng trào cảm xúc mãnh liệt. Nỗi nhớ nhung dường như ào ạt ùa về, biến thành một hiện thực sống động ngay trước mắt.

Cô không kiềm được mà dang rộng đôi tay, bước tới vài bước, đón chào người yêu đang tiến đến gần.

Lục Trạch Dân thấy vậy thì càng tăng tốc, lao nhanh đến, ôm chặt Tống Ngọc Lan vào lòng.

Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và dịu dàng, như thể muốn hòa tan cô vào vòng tay mình.

Bên cạnh, lính gác nhìn thấy cảnh tượng ấy thì mỉm cười, rồi rất tinh ý quay đi, tránh không làm phiền.

Thanh niên mà, trước tình yêu thì thường khó mà giữ bình tĩnh. Điều này quá đỗi bình thường!

Hơn nữa, cặp đôi trước mắt này thật sự là một cặp đôi hoàn hảo, yêu thương đong đầy, khiến ai cũng không khỏi xúc động khi chứng kiến.

Theo sau đó, Lý Trường Doanh vẫn đang hỏi liên lạc viên: “Cậu thấy cô gái đó rồi à? Đội trưởng Lục thật sự có người yêu à?”

Liên lạc viên là một chàng trai trẻ, đỏ mặt gật đầu chắc nịch: “Thấy rồi, chắc không phải giả đâu. Cô gái ấy rất hợp với đội trưởng Lục! Trông giống như diễn viên điện ảnh mà chúng ta hay thấy trên các tấm áp phích vậy!”

Lý Trường Doanh lập tức thấy hứng thú. Bình thường anh ta không ưa gì Lục Trạch Dân, vì cả hai đều là người trong giới. Lý Trường Doanh cũng rất quen thuộc với nhà họ Đoạn. Một cô gái có thân thế và bối cảnh như Đoạn Giai Giai mà Lục Trạch Dân còn không màng tới, khiến anh ta muốn xem thử Lục Trạch Dân rốt cuộc tìm được cô gái thế nào mà còn xuất sắc hơn Đoạn Giai Giai?

Người liên lạc vừa ra khỏi sân tập đã bị nhóm lính dưới quyền Lục Trạch Dân bao vây. Họ lập tức nhao nhao hỏi cùng một câu như Lý Trường Doanh đã hỏi trước đó. Lý Trường Doanh không đợi người liên lạc trả lời, tự mình chạy nhanh về phía cổng chính.

Tại cổng, Tống Ngọc Lan đang bị Lục Trạch Dân ôm chặt, đến mức cô cảm thấy khó thở, phải khẽ đẩy anh một cái: “Trạch Dân, anh ôm chặt quá rồi.”

Nghe giọng nói dịu dàng ấm áp của Tống Ngọc Lan, Lục Trạch Dân mới chắc chắn rằng cô thực sự đến thăm mình. Anh nhẹ nhàng buông tay, nhưng vẫn giữ chặt lấy tay cô, mười ngón đan vào nhau. Bàn tay của Tống Ngọc Lan hơi lạnh, Lục Trạch Dân khẽ bóp tay cô một chút, nếu không phải vì đang đứng trước cổng doanh trại thì có lẽ anh đã muốn hôn cô ngay lập tức.

“Đi thôi, chúng ta về phòng” anh nói rồi định kéo cô vào trong doanh trại.

Tống Ngọc Lan kéo tay anh lại, chỉ về phía chiếc taxi đang đậu gần đó: “Trên xe còn đồ, gọi vài người giúp em mang vào.”

“Được.” Lục Trạch Dân đáp nhẹ, rồi ra hiệu cho cảnh vệ.

Hai người cảnh vệ ngay lập tức đứng nghiêm chào: “Lục đội trưởng, anh cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ kiểm tra đồ và đưa vào giúp anh.”

Khi Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan rời đi sau khi đăng ký xong, hai cảnh vệ không thể nhịn được mà bàn tán với nhau.

“Vừa rồi đó là Lục đội thật sao? Có bị nhập hồn không vậy?”

“Chú ý lời nói đấy! Thời đại mới rồi, không muốn bị tố cáo à!”

“Khốn khiếp, ý tôi là sao hôm nay Lục đội lại thay đổi thế? Không giống chút nào!”

“Đúng vậy, Lục đội bình thường như Diêm Vương, hôm nay bỗng dịu dàng thế này!”

“Nhưng chị dâu đúng là xinh quá! Còn đẹp hơn cả mấy minh tinh nổi tiếng!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 224: Chương 224



Chu Hà nghe hết cuộc đối thoại của họ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Lục Trạch Dân đã có bạn gái rồi à? Vậy cô ta còn có cơ hội không?

Trong khi đó, Lý Trường Doanh đã kịp nhìn thấy Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân, lập tức đứng sững lại, miệng lắp bắp, chỉ tay về phía Tống Ngọc Lan, ngập ngừng hỏi: “Thật… thật sự là bạn gái của cậu sao?”

Sắc mặt của Lục Trạch Dân thoáng vẻ không kiên nhẫn. Từ khi anh chuyển từ Bạch Sa về đây thì Lý Trường Doanh luôn thích tranh hơn thua với anh, từ công việc cho đến văn phòng, chỗ nào cũng muốn so bì. Bây giờ đến cả bạn gái của anh cũng bị Lý Trường Doanh soi mói? Trong lòng Lục Trạch Dân bùng lên cơn giận, anh nhìn chằm chằm vào Lý Trường Doanh, lạnh lùng nói: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh xuống, nếu không tôi sẽ giúp anh bẻ gãy nó.”

Câu nói này rõ ràng chứa đựng sự đe dọa, không che giấu sự cảnh cáo.

Lý Trường Doanh cũng không tỏ ra tức giận, chỉ nhìn thẳng vào Tống Ngọc Lan, mắt sáng rực: “Đồng chí, cô tên gì? Thật sự là bạn gái của Lục Trạch Dân à?”

Dường như Tống Ngọc Lan cũng nhận ra mối quan hệ không mấy hòa thuận giữa Lý Trường Doanh và Lục Trạch Dân, nên cô nắm chặt lấy tay của Lục Trạch Dân, mỉm cười rạng rỡ: “Anh nghĩ sao?”

Nụ cười của Tống Ngọc Lan khiến Lý Trường Doanh như bị sét đánh, ánh mắt anh ta không thể rời khỏi cô. Đôi mắt của Tống Ngọc Lan dường như có ma lực, như thể đang hút chặt lấy ánh nhìn của Lý Trường Doanh.

Lục Trạch Dân ngay lập tức nhìn thấu được ánh mắt của Lý Trường Doanh. Anh bước tới đứng chắn trước mặt Tống Ngọc Lan, lạnh lùng nói: “Nhìn thêm một lần nữa, có tin tôi sẽ móc mắt anh ra không?”

Lý Trường Doanh lập tức ngẩng cổ lên nói: “Đồ thấy sắc quên bạn, vợ cậu vừa đến, tôi chỉ hỏi vài câu mà cậu đã thế này rồi.”

Lục Trạch Dân chẳng thèm để ý đến Lý Trường Doanh, kéo tay Tống Ngọc Lan đi vào bên trong.

Lý Trường Doanh liền chạy theo.

Trên sân tập đã tụ tập một nhóm người, tất cả đều nghe nói đội trưởng Lục có bạn gái đến, đến mức bỏ cả giấc ngủ trưa để ra xem.

“Đến rồi! Đến rồi! Đó có phải là đối tượng của Chu đội trưởng không?”

“Ngốc, cậu chỉ nhầm rồi, đó là phó đội trưởng Lý. Cô gái đứng bên trái đội trưởng Lục kìa mới đúng, nhưng từ đây nhìn xa quá, không thấy rõ mặt.”

“Tôi thấy rõ rồi, tôi thấy rồi, ôi trời! Thật là đẹp!”

“Tôi cũng thấy rồi, mắt to, sống mũi cao, môi nhỏ, làn da trắng mịn như quả trứng gà mới bóc vỏ mà chúng ta ăn sáng nay ấy!”

Đẹp, trắng, đó là ấn tượng đầu tiên của rất nhiều người khi lần đầu nhìn thấy Tống Ngọc Lan.

Những người này đều là lính thô kệch, không nghĩ ra được những từ ngữ hoa mỹ, văn vẻ để miêu tả.

Vẻ đẹp của Tống Ngọc Lan là khách quan, có thể ở thời điểm này chưa phải là tiêu chuẩn phổ biến, nhưng Tống Ngọc Lan đã mở ra một phong cách thẩm mỹ mới.

Tống Ngọc Lan cứ thế mà bước đi bên cạnh Lục Trạch Dân, tuyết trắng mới rơi trên mặt đất theo gió bay lên, thổi qua mắt mọi người, nhưng vẫn không che được ánh hào quang toát ra từ cô.

Những người vừa hò hét đòi xem bạn gái của đội trưởng Lục, giờ khi đã thực sự thấy Tống Ngọc Lan lại giống như chim cút, không dám nói to, co rúm người lại.

Lục Trạch Dân vừa nhìn đám người này là thấy bực, đúng là những kẻ rảnh rỗi, chiều nay nhất định phải thêm năm cây số chạy việt dã, toàn phá rối thời gian anh dành riêng cho Tống Ngọc Lan.

“Đứng đó làm gì? Đây là bạn gái tôi, Tống Ngọc Lan, gọi là chị dâu đi!”

Lục Trạch Dân phá vỡ sự im lặng, đám lính lập tức đứng thẳng lưng, đồng thanh chào Tống Ngọc Lan: “Chào chị dâu!”

Âm thanh lớn và dứt khoát, đến mức làm cho cả khu nhà gia đình cách đó một bức tường cũng phải rung lên.

Tống Ngọc Lan nở nụ cười nhã nhặn, ôn hòa. Cô vốn nghĩ chỉ cần gặp mỗi Lục Trạch Dân, không ngờ lại phải đi một vòng gặp nhiều người thế này.

“Chào mọi người, chào mọi người, lần đầu gặp mặt mà mọi người đã khách sáo quá.”

Cô không giả bộ khiêm tốn, cũng không làm ra vẻ, thẳng thắn nói lát nữa sau khi lính gác kiểm tra đồ đạc xong thì cô sẽ chia cho mọi người ít đồ hộp.

Nhưng vẫn có kẻ không biết lúc nào nên im lặng, phá tan bầu không khí vui vẻ.

“Ngọc Lan, tôi cũng có phần chứ?” Lý Trường Doanh rướn người lên phía trước, gọi “Ngọc Lan” như thể đã quen thân lắm.

“Anh!” Lục Trạch Dân lập tức không vui.

Tống Ngọc Lan vội kéo tay Lục Trạch Dân, tính tình của anh bình thường thì ổn định, nhưng mỗi khi có chuyện liên quan đến cô là anh lại trở nên thiếu lý trí.

Tống Ngọc Lan nhìn thẳng vào Lý Trường Doanh: “Đồng chí này, tôi nghĩ anh gọi tôi là đồng chí Tống hoặc bạn gái của đội trưởng Lục sẽ hợp lý hơn. Tôi và anh không quen biết, anh gọi thế sẽ dễ gây hiểu lầm cho người khác. Cảm ơn.”

Đối phương đã không nể mặt Lục Trạch Dân, thì thái độ của cô cũng không cần phải quá tử tế.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 225: Chương 225



Khi Lý Trường Doanh nghe thấy Tống Ngọc Lan nói như vậy, trong lòng có chút không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ, chỉ cười và nói: “Đồng chí Tống, chào cô. Thật ngại quá, là tôi hơi hấp tấp. Tôi với đội trưởng Lục là chiến hữu lâu năm, quan hệ rất thân thiết nên cứ nghĩ chúng ta cũng quen biết nhau rồi, không cần phải khách sáo nữa.”

Giọng của Tống Ngọc Lan trở nên mềm mại hơn, cô nhẹ nhàng nhìn Lý Trường Doanh, khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm nhận được sự dịu dàng của cô.

“Đồng chí à, dù anh với bạn trai tôi là Lục Trạch Dân có thân thiết đến đâu thì cũng phải biết giữ khoảng cách chứ, đúng không?”

Nói xong, Tống Ngọc Lan không để ý đến Lý Trường Doanh nữa, quay sang nhìn Lục Trạch Dân.

Khi cô thấy nụ cười ngày càng rộng trên khóe môi Lục Trạch Dân, không kìm được khẽ cù vào lòng bàn tay anh một cái.

Lục Trạch Dân nắm chặt lấy tay nhỏ của Tống Ngọc Lan, sau đó quay đầu nhìn các binh lính xung quanh đang đứng xem, lớn giọng quát: “Tất cả về ký túc xá nghỉ trưa ngay! Ai mà dám lãng phí thời gian của tôi, buổi chiều sẽ phải chạy thêm 10km!”

Nghe vậy, mọi người nhanh chóng tản đi, không ai dám nán lại lâu thêm.

Thấy chỉ còn mỗi Lý Trường Doanh đứng đó không nhúc nhích, Lục Trạch Dân nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Người này bị làm sao vậy? Từ khi mình đến chi đội Tân Thái, anh ta cứ tỏ ra khó chịu, giờ mình dẫn bạn gái đến, thế mà vẫn không biết điều, xem ra trước giờ mình quá hiền lành rồi.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để tính toán chuyện cũ, dù sao Tống Ngọc Lan cũng đang ở đây.

Lục Trạch Dân nắm tay Tống Ngọc Lan, dẫn cô về phía khu ký túc xá. Nhưng Lý Trường Doanh vẫn bám theo không buông.

Thấy vậy, Lục Trạch Dân giả vờ như không thấy, tiếp tục cùng Tống Ngọc Lan trò chuyện vài chuyện nhà cửa.

Khi vào đến ký túc xá, Lục Trạch Dân lập tức quay lại, ngăn không cho Lý Trường Doanh bước vào phòng. Anh bước một bước thật dài, đứng chắn ngay trước cửa. Vốn dĩ Lục Trạch Dân đã cao hơn Lý Trường Doanh nửa cái đầu, lúc này anh đứng thẳng lưng, trông càng cao lớn, vững chãi như một ngọn đồi không thể lay chuyển. Anh nói rất nghiêm túc: “Tôi không nhớ là mình có mời anh vào ký túc xá của tôi.”

Lý Trường Doanh dường như không nhận ra sự không hài lòng của Lục Trạch Dân, liền gật đầu theo lời anh nói: “Đúng là cậu chưa mời tôi, nhưng tôi là vì tốt cho cậu với em dâu thôi. Hai người chưa lấy nhau, nam nữ chưa cưới mà ở cùng phòng thế này, không sợ người ta dị nghị sao?”

Lục Trạch Dân mỉm cười: “Chuyện này không cần phó đội trưởng Lý lo lắng. Chúng tôi chắc chắn sẽ kết hôn, chẳng có gì phải sợ dị nghị cả. Với lại trong quân đội, tôi nghĩ chỉ cần phó đội trưởng Lý không lên tiếng, cũng chẳng ai dám nói xấu tôi đâu.”

Ý tứ của Lục Trạch Dân đã rõ ràng, hơn nữa anh còn nhấn mạnh cụm từ “phó đội trưởng Lý”, điều này khiến sắc mặt Lý Trường Doanh tối sầm lại. Anh ta trừng mắt nhìn Lục Trạch Dân rồi hậm hực bỏ đi về phòng bên cạnh.

Sự ác ý của Lý Trường Doanh rõ ràng đến mức Tống Ngọc Lan cũng thấy hơi khó hiểu.

Lục Trạch Dân không đóng cửa, để mở hẳn, dù trước đó anh đã nói như vậy nhưng trong lòng vẫn lo danh dự của Tống Ngọc Lan bị ảnh hưởng. Dù anh rất chắc chắn muốn cưới cô, nhưng anh cũng muốn giữ cho cô một lối thoát nếu cô không muốn kết hôn.

Lục Trạch Dân không định kể về những chuyện ở quân đội cho Tống Ngọc Lan nghe, nhưng hành động vừa rồi của Lý Trường Doanh khiến anh phải đưa ra lời giải thích.

“Chuyện anh chuyển về đội Tân Thái vốn rất bất ngờ. Ban đầu nếu anh không đến thì chức đội trưởng đã là của phó đội trưởng Lý rồi, ít nhất là anh ta nghĩ vậy. Nên suốt nửa tháng anh đến đây, lúc nào anh ta cũng tỏ thái độ khó chịu với anh.

Trước đây anh không hiểu tại sao lại phải đến làm đội trưởng ở đây, rõ ràng là có vị trí tốt hơn cho anh. Nhưng giờ thì anh hiểu rồi, Lý Trường Doanh không có khả năng suy nghĩ thấu đáo, lại quá nhỏ mọn. Dù có dựa vào mối quan hệ gia đình thì anh ta cũng không đi xa được, hoàn toàn không thích hợp làm đội trưởng.”

Tống Ngọc Lan gật đầu ra hiệu đã hiểu. Cô lấy tất và áo giữ nhiệt từ trong túi xách của mình ra đưa cho Lục Trạch Dân. Trên xe taxi vẫn còn để đầy đồ ăn.

Lục Trạch Dân cũng trân trọng khoảng thời gian được ở bên cạnh Tống Ngọc Lan, nên không nói thêm về chuyện của người khác nữa.

Chẳng bao lâu sau, hai người mới chỉ trò chuyện được một lúc thì người trực gác đã dẫn theo hai liên lạc viên, trên vai họ vác theo những món đồ đã kiểm tra xong, nhanh chóng chạy tới: “Đội trưởng Lục, mấy thứ chị dâu mang đến đã kiểm tra và đăng ký xong hết rồi. Anh muốn mang hết về ký túc xá hay để ở văn phòng?”

Cũng không trách người trực gác lại hỏi như vậy. Trong đơn vị, mỗi lần có người nhà đến thăm, họ thường mang theo chút đồ ăn để cải thiện bữa ăn cho chồng mình. Nhưng chưa có ai mang nhiều như Tống Ngọc Lan.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 226: Chương 226



Người trực gác nghi ngờ rằng ký túc xá nhỏ của Lục Trạch Dân không đủ chỗ để chứa hết đồ, nên mới hỏi có cần để ở văn phòng hay không.

Lục Trạch Dân cũng không để ý lắm đến số lượng đồ đạc khi lấy xuống từ xe taxi, giờ đây nhìn thấy thì anh cũng có phần ngạc nhiên.

Nhưng anh biết rõ Tống Ngọc Lan mang theo nhiều như vậy chắc chắn là có phần dành cho các anh em dưới quyền của mình.

Anh giữ lại một thùng thịt hộp, một túi thịt bò khô, một cân thịt lợn khô và hai cái bánh mì, còn lại thì để cho người trực gác và liên lạc viên mang về ký túc xá chia cho các anh em trong đơn vị.

Ba người tay bận cầm đồ nên không thể chào theo nghi thức, chỉ cười rạng rỡ và trang trọng cúi chào Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân: “Cảm ơn đội trưởng Lục và chị dâu! Cảm ơn hai người rất nhiều!”

Lý Trường Doanh ở phòng bên cạnh vẫn đang chú ý động tĩnh, lúc này không kìm được mà đập nhẹ tay vào tường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ biết đi đường tắt để lấy lòng người khác!”

Tống Ngọc Lan lấy từ đáy túi ra ba hộp trà mao tiêm. Cô để riêng chỗ này vì nó khá đắt, không thể chia đều cho mọi người được. Đặt trà lên bàn, cô để mặc Lục Trạch Dân tự chia phần cho ai, việc đó không liên quan đến cô nữa.

Lục Trạch Dân bước ra cửa, nhìn trước ngó sau, chắc chắn không có ai trong hành lang rồi nhanh như cắt, quay lại như con hổ đói vồ mồi, lao về phía Tống Ngọc Lan đang ngồi trên ghế.

Anh vươn tay ôm chặt cô vào lòng, như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình.

Sau đó, môi anh chạm nhẹ vào trán cô rồi lại nhanh chóng tách ra như bị điện giật.

Làm xong tất cả, Lục Trạch Dân thản nhiên ngồi xuống cách Tống Ngọc Lan khoảng một mét, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tống Ngọc Lan vẫn còn choáng váng trước những hành động bất ngờ này, cô ngập ngừng hỏi, giọng vừa thẹn thùng vừa bối rối: “Vừa rồi anh… đang làm gì thế?” Làm gì mà giống như một nghi thức gặp mặt vậy?

Tai của Lục Trạch Dân đỏ bừng lên, anh ngượng ngùng mím môi, nhưng ánh mắt lại hướng về cửa, như lo sợ có ai đó đi ngang qua.

Anh nói với giọng thấp: “Tất nhiên là anh muốn ôm em rồi, nhưng lại sợ có người thấy, sẽ không tốt cho danh tiếng của em. Nên anh đành phải vội vàng thể hiện tình cảm một chút thôi...” Giọng anh đầy vẻ bất lực và ấm ức.

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan bật cười. Người này nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, điềm tĩnh, cái gì cũng như nắm chắc trong tay, nhưng hóa ra anh cũng có mặt trẻ con như vậy.

Lục Trạch Dân ngồi cách Tống Ngọc Lan tầm một mét, nhưng ánh mắt cứ như móc câu, lặng lẽ dõi theo cô từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu nổi tình cảm sâu đậm.

Hai người ngồi đối diện nhau, chẳng cần nói gì nhiều, chỉ nhìn nhau mà bầu không khí xung quanh dần trở nên mập mờ, ám muội.

Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, phá tan sự yên tĩnh đầy tình cảm giữa họ.

Vượng Tài bước vào, ngại ngùng cúi chào Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan, rồi nói: “Đội trưởng Lục, em họ tôi biết chị dâu tới đây, sợ chị dâu ở doanh trại một mình sẽ không quen, nên tôi dẫn em họ đến để bầu bạn với chị dâu, đỡ phải buồn khi anh đi huấn luyện buổi chiều.”

Lục Trạch Dân suýt nữa đã trợn trắng mắt, thầm chửi rủa trong lòng: Đây là cái ý tưởng ngớ ngẩn gì thế hả?

Anh chỉ muốn dành thêm chút thời gian bên vợ mình, sao lại khó đến vậy?

Tống Ngọc Lan nghe lời Vượng Tài nói, tò mò liếc mắt nhìn về phía sau lưng anh ta. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì suýt nữa giật mình!

Đây đâu phải đến để bầu bạn, chẳng khác gì đến tham gia thi hoa hậu cả!

Trước mặt cô là Chu Hà, cô ta mặc một chiếc váy dài đỏ rực rỡ, tà váy tung bay như một bông hoa đỏ thắm. Trên chân là đôi giày cao gót 8 phân màu đen.

Điều thu hút nhất chính là khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Chu Hà. Kỹ đến mức khuôn mặt dày phấn, má hồng và son môi đỏ rực nổi bật, khiến tổng thể trông loè loẹt không kém gì nhân vật kinh dị trong phim ma!

Trang điểm quá đà, lòe loẹt và hoàn toàn thiếu đi sự tinh tế.

Đáng nói hơn, trong thời tiết giá lạnh thế này, đến Tống Ngọc Lan mặc áo lông vũ còn thấy lạnh, mà Chu Hà lại chỉ mặc một chiếc váy đỏ rực. Điều này khiến Tống Ngọc Lan không khỏi rùng mình.

Dù cô có chậm hiểu về tình cảm thì cũng dễ dàng nhận ra mục đích thật sự của Chu Hà rõ ràng là nhắm vào Lục Trạch Dân.

Khi Chu Hà thấy mặt của Tống Ngọc Lan, toàn thân cô ta cứng đờ đứng ngay cửa. Đôi môi tím tái vì lạnh, được son môi đỏ rực che lấp, làm cho cô ta trông chẳng khác gì một mụ phù thủy đáng sợ.

Khi ở cửa, cô ta không nhìn thấy mặt của Tống Ngọc Lan mà chỉ thấy bóng lưng cao ráo.

Lúc về ký túc xá, Chu Hà nghĩ chắc chắn mình phải trang điểm thật đẹp để đến “xem mặt” Tống Ngọc Lan, tưởng tượng rằng Tống Ngọc Lan không xinh bằng mình, rồi Lục Trạch Dân chắc chắn sẽ bỏ bạn gái để đến với mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 227: Chương 227



Nhưng cô ta lại không hề nghĩ đến viễn cảnh nếu Tống Ngọc Lan là một đại mỹ nhân thì phải làm sao.

Giờ đây cô ta cảm thấy mình chẳng khác gì một chú hề. Dù đã tốn công tỉ mỉ trang điểm, Chu Hà vẫn không thể phủ nhận rằng cô ta không đẹp hơn Tống Ngọc Lan.

Khuôn mặt của Tống Ngọc Lan đúng như lời mấy người lính nói, trông như quả trứng gà vừa bóc vỏ, và lại là vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên, không cần bất kỳ sự trang điểm gì.

Vượng Tài không biết được suy nghĩ của Chu Hà, anh ta cười toe toét, để lộ hàm răng trắng, vui vẻ giới thiệu: “Chị dâu, đây là em họ tôi, tên là Chu Hà, chị cứ gọi là em gái Chu cũng được.”

Em gái Chu?

Chu Hà lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng, vội vàng đính chính: “Chị dâu cứ gọi em là Chu Hà thôi là được rồi.”

Tống Ngọc Lan chăm chú nhìn người đối diện, trong ánh mắt cô luôn có một sự dịu dàng đặc biệt, như thể trong đó chứa đựng một dòng nước mênh mang. Điều này khiến Chu Hà ngỡ rằng mình đã che giấu suy nghĩ rất kỹ lưỡng.

Vào đến phòng ký túc xá, cô ta lập tức ngồi phịch xuống chiếc giường duy nhất trong phòng.

Ký túc của Lục Trạch Dân được trang bị bốn chiếc ghế và một chiếc bàn, vì vậy không có chuyện thiếu ghế để ngồi.

Lúc Chu Hà ngồi xuống, ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía Tống Ngọc Lan, để ý xem liệu cô có phát hiện ra ý đồ của mình hay không. Thấy Ngọc Lan vẫn giữ vẻ thản nhiên, không tỏ ra điều gì khác thường, Chu Hà liền mạnh dạn hơn.

“Chị dâu ơi, nhà chị ở đâu vậy?”

Tống Ngọc Lan cúi mắt, không muốn đôi co với loại người như thế này, tránh làm Lục Trạch Dân mất mặt. Cô lịch sự trả lơi: “Tôi là người Tương tỉnh.”

Tương tỉnh có nhiều vùng núi, khá là nghèo khó.

Chu Hà thầm đánh giá quần áo trên người Tống Ngọc Lan, trông rất đẹp và có vẻ đắt tiền, ít nhất cũng phải vài chục đồng một bộ. Vùng núi nghèo như vậy sao có thể có tiền mua đồ đẹp thế này được?

Chu Hà nhanh chóng nghĩ thông suốt, nhà Lục Trạch Dân là ở Bắc Kinh, lại làm đến chức vụ như hiện tại, tiền trợ cấp hẳn là cao hơn anh họ của mình, gấp bốn năm lần. Có lẽ Tống Ngọc Lan đang dựa vào Lục Trạch Dân để sống sung sướng.

Thấy Tống Ngọc Lan cúi mắt, dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, điều này càng khẳng định thêm suy nghĩ của Chu Hà. Cô ta lập tức ưỡn n.g.ự.c lên, bắt đầu nói với giọng điệu đầy mỉa mai.

“Tương tỉnh à? Tôi nhớ Vượng Tài từng kể nơi đó nghèo lắm, đến ăn còn chẳng đủ no.” Nói xong, ánh mắt cô ta lại quét qua người Tống Ngọc Lan, không che giấu sự khinh bỉ.

Nơi nghèo khó như thế mà Tống Ngọc Lan lại mặc đồ đắt tiền như vậy, chắc chắn là hút m.á.u Lục Trạch Dân để sống.

Tống Ngọc Lan không nhịn được cười nhẹ, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Lục Trạch Dân đã lên tiếng trước.

“Tôi nhớ hình như bạn gái Vượng Tài là người tỉnh Vân lên nhỉ? Nơi đó đúng là lạc hậu thật, nhìn xem, bạn gái cậu còn bị lạnh đến mức da mặt trắng một mảng, đen một mảng, trông thật xấu xí.”

Vừa tống khứ Lý Trường Doanh thì lại gặp ngay Chu Hà, Lục Trạch Dân cảm thấy cực kỳ khó chịu. Sao toàn gặp những người như thế này, chẳng có chút ý tứ nào, lại còn nói năng đầy móc mỉa. Bọn họ nghĩ anh mới đến đơn vị, sẽ không dễ dàng gây thù chuốc oán nên cứ thích bắt nạt người khác. Nhưng bọn họ lầm to rồi.

Lục Trạch Dân có được vị trí hiện tại là nhờ vào năng lực thực sự của mình.

Giờ đến bạn gái của một binh lính cũng dám đến gây sự với bạn gái anh, thật quá đáng. Anh không phải là người quá lịch sự! Bị người khác bắt nạt, không thể động tay thì vẫn có thể động miệng mà.

Chu Hà lập tức đỏ bừng mặt, không ngờ Lục Trạch Dân lại không cho cô ta chút thể diện nào. “Đội trưởng Lục, anh...”

“Tôi thì sao?” Lục Trạch Dân khoanh tay trước ngực: “Tôi nói sai à? Còn nữa, ai cho cô ngồi lên giường của tôi, xuống ngay!”

Chu Hà cắn chặt môi, tỏ vẻ uất ức nhìn về phía Vượng Tài, nhưng anh ta cũng chỉ lắc đầu bất lực. Lúc đầu, Vượng Tài có thể không rõ chuyện, nhưng bây giờ thì đã rõ ràng quá rồi.

Chu Hà thích Lục Trạch Dân. Rõ ràng là mẹ anh ta đã nói rằng cô em họ đến để thử tìm hiểu anh ta, nếu có cảm tình thì sẽ kết hôn. Nhưng giờ thì xem ra cô em họ này lại phải lòng đội trưởng Lục.

Nếu đội trưởng Lục chưa có bạn gái thì anh ta cũng không ngại tác thành cho họ, bởi dù sao anh ta cũng không quá thích Chu Hà. Nếu Chu Hà và Lục Trạch Dân thành đôi thì tương lai của anh ta sẽ chẳng cần lo lắng gì nữa.

Nhưng giờ thì… Lục Trạch Dân đã có bạn gái, Chu Hà còn chẳng thể so bì với ngón chân của Tống Ngọc Lan, thế mà cô ta vẫn không tự biết mình.

Vương Tài chào Lục Trạch Dân theo kiểu quân đội: “Xin lỗi, là lỗi của tôi. Em họ của tôi không khéo nói chuyện, mong chị dâu bỏ qua cho.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 228: Chương 228



Tống Ngọc Lan nhìn về phía Lục Trạch Dân, cô không muốn làm mất mặt bạn trai của mình.

“Đi nhanh đi, đừng làm phiền tôi với bạn gái nữa” Lục Trạch Dân vẫy tay đuổi khách.

Vương Tài vội kéo Chu Hà lại, cả hai cúi đầu chào rồi lặng lẽ rời đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, Chu Hà còn hung hăng lườm Tống Ngọc Lan một cái.

Tống Ngọc Lan cười khổ, cô nhìn Lục Trạch Dân rồi nói: “Anh làm vậy, người ta sẽ thù hận chúng ta mất.”

“Sợ gì chứ?” Lục Trạch Dân nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan: “Anh chẳng sợ họ ghét mình đâu. Cũng tại anh, vừa mới đến đây, vốn định dò xét tình hình trước rồi thể hiện năng lực, nên mới để em chịu ấm ức.”

Lòng Tống Ngọc Lan chợt ấm áp. Cô hiểu để đạt được vị trí hiện tại thì Lục Trạch Dân đã phải cố gắng rất nhiều.

Cô đến đây đột ngột có lẽ đã vô tình làm hỏng chuyện, chỉ trong hơn nửa tiếng mà đã gặp phải hai rắc rối.

Tống Ngọc Lan đứng dậy kéo tay Lục Trạch Dân, bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay thô ráp của anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

Ánh mắt anh dịu dàng: “Vậy trước khi anh ổn định thì em sẽ không đến nữa.” Cô nói trước, lo rằng vì buổi hôm nay mà Lục Trạch Dân sẽ luôn trông đợi cô xuất hiện.

Không để anh đáp lời, Tống Ngọc Lan dịu giọng nói tiếp: “Nhưng em hứa là mỗi thứ bảy sẽ gửi thư cho anh.”

Lục Trạch Dân nhẹ kéo tay, khiến Tống Ngọc Lan ngã vào lòng anh. May mà lúc này đang là giờ nghỉ trưa, ngoài cửa không có động tĩnh gì.

“Anh cũng đã muốn viết thư cho em lâu rồi, nhưng lại sợ em bận, làm phiền em thôi” giọng Lục Trạch Dân mang theo mùi hương gỗ thông nhè nhẹ phả vào tai Tống Ngọc Lan, khiến cô ngứa ngáy.

Tống Ngọc Lan cảm nhận môi của Lục Trạch Dân dường như sắp chạm vào tai mình, mà tai lại là nơi nhạy cảm nhất của cô, khiến cô không khỏi căng cứng người, khẽ vặn vẹo tránh né.

Lục Trạch Dân suýt nữa đã không kiềm chế được, cố gắng nén lại phản ứng của cơ thể mình, sợ nếu Tống Ngọc Lan phát hiện thì cô sẽ tức giận.

Anh liền lùi lại một chút, tách môi khỏi tai cô.

Lúc này, Tống Ngọc Lan mới ngồi thẳng dậy, kéo ghế ngồi đối diện, để dù có ai đi qua cũng không thấy họ làm gì quá đáng.

“Anh cảm thấy thế nào khi có cô gái bày tỏ sự quan tâm với mình?”

Câu hỏi của Tống Ngọc Lan khiến Lục Trạch Dân lập tức giơ tay thề: “Anh thật sự không biết cô ta có ý gì với anh, mãi tới lúc nãy anh mới nhận ra. Hơn nữa, anh đến đây nửa tháng rồi, mới gặp cô ta có một lần, lúc Vương Tài dẫn cô ta tới xin giấy phép nghỉ phép. Nếu anh biết sớm thì chắc chắn anh sẽ ngăn chặn ngay từ đầu. Lúc mới đến đây, anh không quen ai nên không ai hỏi anh đã có bạn gái chưa. Anh cũng không thể cứ đi bắt chuyện với người ta và bảo rằng mình đã có bạn gái rồi.”

Lục Trạch Dân nói hoàn toàn thật lòng. Sau khi chuyển đến đội Tân Thái, lại bị điều đi huấn luyện quân sự, anh vốn đã không được nhiều người trong đội ưa thích. Trong suốt nửa tháng nghỉ ngơi vừa qua, anh chỉ tập trung vào việc thu phục nhân tâm, không hề quan tâm đến mấy chuyện tán tỉnh vặt vãnh.

Nếu không phải hôm nay Tống Ngọc Lan tới thì anh cũng chỉ nghĩ rằng Lý Trường Doanh vốn không có ý xấu, chỉ là thích đối nghịch với anh mà thôi.

Anh đã có kế hoạch rồi, thời cơ hiện tại cũng đã chín muồi, đội của anh với hai trăm người dưới quyền cơ bản đã quy thuận. Chuyện bất tiện mà Tống Ngọc Lan phải chịu dưới tay Lý Trường Doanh hôm nay, đợi khi cô rời đi thì anh sẽ xử lý ổn thỏa.

Câu hỏi của Tống Ngọc Lan chỉ là để trêu chọc Lục Trạch Dân, nhưng thấy anh nghiêm túc giải thích thì cô liền thu lại nụ cười: “Em biết anh luôn có chừng mực. Em chỉ đùa thôi.”

Lục Trạch Dân vẫn nghiêm túc nói: “Làm em phải chịu thiệt thòi rồi. Dù sao Chu Hà cũng là bạn gái của đồng đội, anh không tiện nói nhiều, nhưng còn Lý Trường Doanh, trước tết anh sẽ mang tin vui về cho em.”

Tống Ngọc Lan thấy anh chân thành và dễ thương, rõ ràng là một người mạnh mẽ, kiêu ngạo, nhưng mỗi khi ở bên cô thì anh luôn hạ mình, cố gắng để cô thấy được điều tốt nhất ở anh.

Điều đó không chỉ là thích nữa rồi. Nghĩ vậy, Tống Ngọc Lan không kiềm được, cúi người hôn lên môi Lục Trạch Dân.

Sự chủ động này của Tống Ngọc Lan khiến Lục Trạch Dân hoàn toàn bất ngờ, anh sững người trong giây lát.

Rồi nhanh chóng lấy lại phản ứng, anh đưa tay ra sau đầu cô, chủ động hôn đáp trả. Tống Ngọc Lan không thể thoát ra, đành buông xuôi, nhắm mắt tận hưởng nụ hôn ngọt ngào kéo dài.

Trong đầu, Tống Ngọc Lan vẫn đang thầm trách Lục Trạch Dân đúng là quá ngây thơ, hai người họ chỉ mới chạm môi đơn giản. Nhưng không lâu sau, bàn tay còn lại của Lục Trạch Dân đã lần lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, không còn hài lòng với những nụ hôn nhẹ nhàng, anh từ từ xâm chiếm đôi môi, lưỡi của cô bằng một nụ hôn sâu, mãnh liệt và đầy sự chiếm hữu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 229: Chương 229



Tống Ngọc Lan bị hôn đến mức toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng, nếu không có tay Lục Trạch Dân đỡ lấy đầu và eo cô thì có lẽ cô đã khuỵu xuống đất. Bản năng của cô đã khiến cô đáp lại nụ hôn ấy, điều này càng làm tăng thêm sự tự tin cho Lục Trạch Dân.

Môi lưỡi quấn quýt, trong phòng tràn ngập không khí ngọt ngào và nóng bỏng. Hai người đứng sát nhau đến mức Tống Ngọc Lan có thể cảm nhận rõ nhịp tim dồn dập của Lục Trạch Dân, như đang đập loạn vì cô.

Dù Tống Ngọc Lan không phải là kiểu người e thẹn, nhưng cô cũng không phải là một “tay chơi” sành sỏi. Nụ hôn này khiến cô đỏ bừng mặt. Chỉ cần nghĩ rằng cả hai đều là mối tình đầu của nhau thì cô đã không khỏi cảm thấy mình thật may mắn.

Sau khi tách ra, Tống Ngọc Lan không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Trạch Dân. Trong khi đó, anh lại mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự thích thú, nhìn cô chăm chú. Lưỡi anh lướt qua khóe môi, như muốn hồi tưởng lại vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi – ngọt như kẹo, mang theo chút hương thơm dễ chịu.

Tiếng chuông báo thức vang lên, Tống Ngọc Lan ngước nhìn Lục Trạch Dân, khẽ nói: “Em phải đi rồi, tài xế taxi còn đang đợi ngoài cửa.”

Dù cô không biết rõ lắm về thời gian biểu trong quân đội, nhưng cô biết rằng nó cũng không khác gì với thời gian học hành của mình. Trước khi tới đây, cô đã dặn tài xế rằng sẽ trả gấp ba tiền để ông ấy chờ cô trong một tiếng.

Dù muốn ở lại lâu hơn, nhưng cả hai đều không phải là những người có nhiều thời gian rảnh, nên đành phải tạm biệt.

Lục Trạch Dân có chút hụt hẫng, anh nghĩ nếu Ngọc Lan là vợ anh thì anh đã có thể đường đường chính chính giữ cô lại bên mình. Anh đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp quà lớn từ tủ: “Sinh nhật em sắp tới rồi, anh sợ không thể tham dự được nên anh tặng em trước.”

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên nhận lấy: “Anh bận như vậy, làm sao có thời gian mua quà chứ?”

Lục Trạch Dân chỉ tay về phía chiếc hộp: “Đây là quà dành cho em, sao anh lại có thể không có thời gian được chứ.”

Thực ra, ngay từ khi họ bắt đầu yêu nhau thì Lục Trạch Dân đã nhờ Dương Lệnh đặt làm bộ trang sức đặc biệt cho cô. Đêm hôm đó, anh còn rời đi sớm để đích thân chọn nguyên liệu, hy vọng mang lại cho cô một sự bất ngờ.

Tống Ngọc Lan vui vẻ mở nắp hộp quà ra, ngay khi nhìn thấy thứ bên trong, cô không khỏi giật mình. Trong hộp là một chiếc vòng tay mạ vàng tinh xảo, trên đó đính ba viên kim cương lấp lánh, toát lên vẻ sang trọng và quý phái. Dù là vàng, nhưng thiết kế hoàn toàn không mang đến cảm giác nặng nề hay phô trương, mà lại rất thời trang và hiện đại.

Không chỉ có vậy, ngoài chiếc vòng tay thì còn có một đôi bông tai và một sợi dây chuyền vàng, mỗi món đều được điểm xuyết bằng kim cương, sáng chói và đầy mê hoặc.

Chưa hết, khi cô lấy hết các món trang sức ra khỏi hộp, cô phát hiện ở đáy hộp còn có một chiếc trâm cài tóc bằng vàng cực kỳ tinh xảo. Từng chi tiết của chiếc trâm đều được chế tác tỉ mỉ, thể hiện tay nghề xuất sắc của người thợ làm ra nó.

Món quà này quá đắt giá!

Tống Ngọc Lan không tin nổi vào mắt mình, nhìn Lục Trạch Dân và vội vàng nói: “Em không thể nhận được!”

Cô chưa từng tặng anh bất cứ món quà gì, ngay cả hôm nay tới thăm anh thì cô cũng chỉ mua một ít quà đơn giản. Đối diện với món quà quý giá thế này của Lục Trạch Dân, cô thật sự cảm thấy khó mà nhận được!

Lục Trạch Dân thấy Tống Ngọc Lan do dự, nghĩ rằng cô không thích, liền thầm nghĩ: Không phải Dương Lệnh nói đây là kiểu dáng mà các cô gái thích sao?

“Nếu em không thích kiểu này thì cứ giữ lại làm kỷ niệm.”

Tống Ngọc Lan xua tay: “Không phải là em không thích, mà là nó quá quý giá.” Trong lòng cô cũng đang nghĩ xem Lục Trạch Dân giàu có đến mức nào, ngoài khoản tiền trong sổ tiết kiệm mà anh cho mượn, giờ lại có thể mua món quà đắt đỏ thế này?

Khả năng cao là tiền này từ nhà anh mà có...

Tống Ngọc Lan nghiêm túc đẩy hộp quà lại: “Trạch Dân, anh trả lại món này đi. Em nhận tấm lòng của anh, nhưng em không thể nhận món quà này.”

Dường như Lục Trạch Dân đã đoán được lý do tại sao Tống Ngọc Lan từ chối, anh cười nhẹ: “Em yên tâm, không phải tiền của gia đình, một phần nhỏ là tiền tiêu vặt từ nhỏ anh tích góp, phần lớn là tiền đầu tư mà Dương Lệnh giúp anh kiếm được. Anh không nghèo như em nghĩ đâu. Tuy không giàu có gì, nhưng cũng không đến nỗi mua quà mà hết sạch tiền.”

Chưa kịp để Tống Ngọc Lan nói thêm, Lục Trạch Dân liền cầm lấy chiếc vòng tay, xoay mặt trong của nó cho Tống Ngọc Lan xem: “Hơn nữa, em thực sự không nhận sao? Trong này có khắc tên em, trả lại cũng không được nữa. Nếu em không thích thì lần sau anh sẽ mua món khác mà em thích hơn.”

Tống Ngọc Lan cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên bên trong có khắc ba chữ “Tống Ngọc Lan” nho nhỏ!

Một bộ trang sức tinh xảo như thế, không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới hoàn thành?

Từ lúc cô và Lục Trạch Dân hẹn hò vào tháng bảy đến nay mới chỉ bốn tháng.
 
Back
Top Bottom