Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 200: Chương 200



Ôn Tình từ bàn học ngẩng đầu lên, nhìn những giọt mưa lăn trên cửa sổ, nói: “Lần đầu các cậu đến Bắc Kinh phải không? Bắc Kinh bước vào mùa đông là nhiệt độ tụt thẳng luôn đấy. Sáng mai nhớ mặc thêm quần áo, mỗi khi trời trở lạnh kiểu này thì rất nhiều người bị cảm đấy.”

“Thời tiết thế này mà vẫn phải dậy sớm đi học thì thật là khổ mà!” Giọng nói uể oải của Lý Vũ vang lên từ trong chăn.

“Thôi nào, gần đây điểm chuyên cần của cậu toàn do Ngọc Lan giúp cậu lấy đấy chứ!” Tần Đa Nhạc ném một cái gối về phía Lý Vũ, rồi nói tiếp: “Sao hôm nay cậu về sớm mà chẳng chịu học, cứ chui rúc trong chăn thế?”

Lý Vũ thò cái đầu lông xù ra khỏi chăn: “Tớ vừa đến kỳ kinh nguyệt, gặp đúng lúc trời trở lạnh, lại chẳng mang theo quần áo ấm, chỉ còn cách nằm trong chăn cho ấm thôi. Cảm ơn Ngọc Lan vì đã giúp tớ điểm danh nhé! Không biết khi nào Thanh Hoa mới bắt đầu bật lò sưởi nữa.”

Tống Ngọc Lan nghe vậy liền bước tới, thấy mặt Lý Vũ đỏ ửng bất thường, cô nhanh chóng sờ tay lên trán bạn: “Cậu bị sốt rồi đấy, người nóng như lửa vậy!”

Khương Nam là người ở ký túc xá lâu dài, cô ấy nhanh chóng lục trong tủ tìm ra một chiếc áo khoác lông trắng dài đến đầu gối mà cô ấy từng mua ở quầy hàng của Tống Ngọc Lan. “Lý Vũ, cậu mặc tạm áo của mình để giữ ấm trước đã, mình còn có thuốc, để mình pha cho cậu uống.”

Ôn Tình và Tần Đa Nhạc đặt sách xuống, lục tìm trong tủ quần áo của mình mấy chiếc áo dày, nhưng không chiếc nào ấm áp bằng áo lông mà Khương Nam đang cầm. Cuối cùng, cả hai đành từ bỏ việc tìm kiếm.

Sau khi Lý Vũ uống thuốc và mặc áo lông của Khương Nam thì cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô ấy khẽ xoa mũi rồi đề nghị: “Mình nghĩ mọi người cũng nên uống chút thuốc để phòng ngừa trước.”

Tần Đa Nhạc lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao Chiêu Đệ còn chưa về? Trời mưa to thế này, không biết cô ấy có mang ô không?”

Vừa dứt lời, Dương Chiêu Đệ đã xuất hiện ở cửa ra vào, toàn thân ướt đẫm. Tóc ngắn của cô ấy dán sát vào hai bên thái dương, môi tím tái vì lạnh, cả người không ngừng run rẩy.

“Chiêu Đệ!” Tần Đa Nhạc lập tức chạy tới đỡ cô ấy.

“Cậu không mang ô sao? Sao lại để ướt sũng thế này, nhanh thay đồ ra rồi dùng nước nóng lau người đi.”

Dù không thân thiết lắm với Dương Chiêu Đệ, nhưng mấy cô gái trong phòng cũng không thể làm ngơ. Khương Nam vội vã lấy ra một chiếc áo bông đen từ đáy tủ.

Tống Ngọc Lan hỏi qua những người còn lại rồi giữ lại chút nước nóng trong ấm để pha thuốc cho Dương Chiêu Đệ. Phần nước còn lại thì đổ ra chậu để cô ấy ngâm chân và lau người.

Dương Chiêu Đệ thực sự muốn từ chối sự giúp đỡ của mọi người, nhưng cơn choáng váng trong đầu khiến cô ấy không đủ sức nói lời từ chối. Cô ấy đành mặc kệ để Tần Đa Nhạc thay đồ giúp mình.

Trong lúc Tống Ngọc Lan và Ôn Tình dùng khăn nóng lau người cho Dương Chiêu Đệ, đầu óc cô ấy dần trở nên tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể vẫn vô lực. Cô ấy chỉ có thể bất lực nhìn các bạn trong phòng bận rộn giúp đỡ mình.

Chầm chậm, trong mắt Dương Chiêu Đệ, hình ảnh của hai người đang chăm sóc cô ấy dần biến thành những bóng dáng của hai bà lão tóc bạc phơ. Lòng cô ấy dâng lên cảm giác nhói đau, miệng không tự chủ khẽ thì thầm: “Bà ơi…”

Tần Đa Nhạc nghe thấy thế liền thở dài thật sâu, rồi ôm chặt lấy Dương Chiêu Đệ thêm chút nữa.

Sau khi Khương Nam cho Dương Chiêu Đệ uống thuốc, Tống Ngọc Lan đề nghị: “Trời mưa lớn thế này, chăn lại mỏng, hay tối nay chúng ta ngủ ghép hai người một giường, sáng mai là thứ sáu rồi, có kỳ nghỉ cuối tuần.”

“Được thôi!”

Mọi người đều tán đồng.

Dương Chiêu Đệ bị sốt cao, Tần Đa Nhạc mở tủ đồ của cô ấy ra, chỉ thấy có hai chiếc áo phông trắng ngắn tay, hai chiếc áo khoác và một chiếc áo bông vá chằng vá đụp.

Tần Đa Nhạc lại thở dài thêm lần nữa, lấy một bộ quần áo lót trong tủ của mình cho Dương Chiêu Đệ mặc vào, rồi khoác lên người cô ấy chiếc áo lông dài mà Khương Nam lấy ra, đắp kín chăn để cô ấy đổ mồ hôi.

Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, Khương Nam pha cho mỗi người một ly thuốc phòng bệnh.

Đèn trong phòng đã tắt, Tống Ngọc Lan dặn dò Tần Đa Nhạc để ý tình trạng của Dương Chiêu Đệ trong đêm, nếu có chuyện gì thì báo ngay với mọi người. Sau đó, cô cẩn thận đắp chiếc áo khoác của mình lên chăn của hai người để chắn bớt gió lạnh.

Đến nửa đêm, Tống Ngọc Lan bỗng nghe thấy tiếng thút thít.

Cô vội mò tìm chiếc đèn bàn bật lên, rồi khẽ nhích lại gần giường của Dương Chiêu Đệ. Nhìn kỹ, cô thấy Dương Chiêu Đệ đang nắm chặt chăn, mắt nhắm nhưng nước mắt không ngừng chảy.

Tống Ngọc Lan cúi xuống nhìn Tần Đa Nhạc thì thấy cô ấy đã rơi xuống sàn nhà. Tần Đa Nhạc mơ màng mở mắt ra, thấy Dương Chiêu Đệ khóc lặng lẽ cũng chẳng lấy làm lạ, nhỏ giọng giải thích, “Chắc Chiêu Đệ nhớ bà rồi.”

Tần Đa Nhạc lại tiến tới, ôm chặt Dương Chiêu Đệ, nhẹ nhàng an ủi: “Chiêu Đệ à, bà vẫn ở đây, đừng sợ, đừng sợ…”

Sau khi Dương Chiêu Đệ đã bình tĩnh lại, mọi người trong phòng cũng tỉnh giấc, lo lắng nhìn về phía cô ấy.

Tần Đa Nhạc lên tiếng trấn an: “Chắc là Chiêu Đệ nhớ nhà thôi, không sao đâu, mọi người ngủ đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 201: Chương 201



Cơn mưa xối xả bên ngoài vẫn tiếp tục trút xuống không ngừng, như thể không bao giờ có ý định dừng lại.

Sáng sớm, Tống Ngọc Lan chậm rãi mở mắt, phát hiện bên cạnh đã không còn bóng dáng Khương Nam. Cô ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng thì thấy Khương Nam đang ngồi yên lặng bên bàn, tay cầm một chiếc cốc sứ, nhẹ nhàng khuấy đều cốc thuốc nóng bốc khói nghi ngút.

Thấy Tống Ngọc Lan thức dậy, Khương Nam nhanh chóng đứng lên, bước đến bên giường và đưa cốc thuốc cho cô: “Uống thêm một liều nữa nhé, có thể ngăn ngừa cảm đấy. Lúc nãy mình thấy cậu hơi khó thở.”

Tống Ngọc Lan khịt mũi, cảm nhận rõ một bên mũi bị nghẹt kín, hít thở cũng không thông. Cô cầm lấy cốc thuốc từ Khương Nam, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp và biết ơn: “Cảm ơn cậu.”

Uống thuốc xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa vẫn không ngớt, gió lạnh tạt vào từng cơn, nước mưa rơi rào rào lên mặt đất. Tống Ngọc Lan nhìn đồng hồ trên cổ tay, khẽ hỏi: “Hôm nay có lớp lúc 8 giờ, không biết có bị hoãn không nhỉ?”

Vừa dứt lời thì cửa phòng đã bị gõ vang, rồi giọng nói của Tô Ngôn vang lên từ bên ngoài: “Ngọc Lan.”

Tống Ngọc Lan đứng dậy đi ra mở cửa, thấy Tô Ngôn đang khoác một chiếc áo lông dày cộp, hai tay chà xát vào nhau để giữ ấm. Cô ấy thấy Tống Ngọc Lan chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng liền vội vàng đẩy cô ấy vào trong, đóng chặt cửa lại: “Sao cậu lại mặc phong phanh thế này? Bên ngoài lạnh dưới 0 độ rồi đấy.”

“Tớ vừa đi lấy tài liệu về, cố vấn nói nhiệt độ giảm mạnh quá, mưa cũng to, nên hôm nay được nghỉ học.” Tô Ngôn nói.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Cảm ơn cậu đã báo cho tớ biết.”

Tô Ngôn nhìn sang Khương Nam rồi nói tiếp: “Cố vấn của bọn cậu cũng nhờ tớ thông báo với mọi người rằng nếu mưa tạnh thì về nhà lấy thêm quần áo ấm nhé.”

Khương Nam mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn Tô Ngôn, bọn mình sẽ chú ý.”

Tô Ngôn nhìn lướt qua căn phòng một lượt, rồi nhắc nhở: “Thời tiết vào đông thay đổi thất thường, các cậu nhớ chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh. Sau này nhiệt độ sẽ còn xuống thấp hơn nữa đấy.”

Khi tiễn Tô Ngôn đi, Khương Nam lấy ra từ tủ một chiếc áo khoác đỏ dày đưa cho Tống Ngọc Lan: “Mặc vào cho ấm đi.”

Tống Ngọc Lan không từ chối, bởi cô không mang theo nhiều quần áo. Lúc đến trường vào chủ nhật, cô không ngờ thời tiết lại đột ngột chuyển lạnh như thế này.

Mặc áo khoác vào, Tống Ngọc Lan nhìn quanh xem tình trạng của mọi người trong phòng. Ôn Tình và Lý Vũ, đặc biệt là Lý Vũ bị cảm khá nặng. Dương Chiêu Đệ là người duy nhất chưa tỉnh dậy, nhưng may mắn cô ấy đã hạ sốt, sắc mặt cũng khá hơn nhiều. Tần Đa Nhạc thì có sức khỏe tốt, cô ấy và Khương Nam là hai người duy nhất trong phòng chưa có triệu chứng gì.

Vì trong phòng không có đồ ăn vặt nên cần phải đi ra ngoài mua bữa sáng. Tống Ngọc Lan và Khương Nam bàn bạc với nhau, quyết định cả hai người sẽ ra ngoài mua đồ ăn, còn Tần Đa Nhạc và Ôn Tình sẽ đi lấy nước nóng.

Mấy người mặc áo khoác và mang theo ô rồi rời khỏi ký túc xá. Trên đường đi có không ít người cũng như họ, nhưng hầu hết mọi người đều đang ho khan, rõ ràng là đã bị cảm.

Tống Ngọc Lan kéo chiếc khăn lụa đen che kín miệng mũi, khẽ rùng mình. Những ngón tay để lộ ra ngoài trong không khí lạnh buốt nhanh chóng tê cứng.

Trong căng tin, nhiều thầy cô đang phát nước gừng và thuốc cho sinh viên.

Tống Ngọc Lan và Khương Nam mua xong bữa sáng rồi cũng xin thêm sáu phần trà gừng và thuốc để mang về.

Khi quay lại ký túc xá, Tần Đa Nhạc và Ôn Tình vẫn chưa về, chắc là có nhiều người xếp hàng chờ lấy nước nóng.

Tống Ngọc Lan đánh thức Dương Chiêu Đệ dậy. Bữa sáng là mì nước, vừa đủ no lại vừa có tác dụng làm ấm người, nhưng nếu không ăn ngay thì mì sẽ bị nở và mất ngon.

Dương Chiêu Đệ mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy mì, trà gừng và thuốc đặt trên bàn, trong lòng liền dâng lên cảm giác ấm áp. Cô ấy lí nhí nói: “Cảm ơn.”

Tống Ngọc Lan xua tay: “Cả phòng ở chung với nhau mà, cậu ốm thì mọi người chăm sóc nhau là đương nhiên thôi.”

Khương Nam cũng đánh thức Lý Vũ. Lý Vũ mặc chiếc áo lông dài của Khương Nam, cảm thán: “Đêm qua lạnh c.h.ế.t đi được. May mà có áo lông của cậu, nếu không chắc tớ không qua nổi rồi.”

“Đừng nói bậy, mau ăn đi.” Khương Nam cốc nhẹ vào trán Lý Vũ, cười nói.

Lý Vũ vui vẻ ngồi xuống trước bàn học, vuốt nhẹ chiếc áo lông đang mặc trên người: “Không đùa đâu, cái áo lông này thật sự là cái áo ấm nhất mà tớ từng mặc. Ngay cả áo lông mà mẹ tớ mang từ nước ngoài về cũng không giữ ấm tốt như thế này. Cậu mua ở đâu vậy? Tớ cũng muốn mua một cái, nghe bảo năm nay mùa đông sẽ rất lạnh!”

Khương Nam liếc nhìn Tống Ngọc Lan, thấy cô không có ý định né tránh, bèn chỉ tay về phía cô và nói: “Cái này là lúc trước tớ mua ở sạp hàng của Ngọc Lan bán đấy.”

Lý Vũ ngạc nhiên nhìn Tống Ngọc Lan: “Tớ không hề biết nhà cậu cũng kinh doanh đấy?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 202: Chương 202



Tống Ngọc Lan vẫy tay: “Bây giờ không làm nữa rồi.”

“Ôi tiếc quá! Tớ thật sự muốn mua thêm vài cái.” Lý Vũ tiếc nuối nói.

Tống Ngọc Lan suy nghĩ vài giây: “Để mai tớ hỏi xem nhà sản xuất còn không, nếu được thì tớ sẽ lấy vài cái cho cậu.”

Lý Vũ mừng rỡ: “Cảm ơn cậu nhiều nhé, nhưng tớ nhớ cậu đã mua nhà ở Bắc Kinh rồi mà? Sao không mở cửa hàng quần áo ở đây luôn?”

Trước đây Tống Ngọc Lan nghĩ rằng ở Bắc Kinh đã có rất nhiều người bán quần áo lẻ, nếu cô làm nữa thì sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì chỉ cần có người cần thì vẫn có thể kiếm tiền. Không nên chỉ nhìn vào mức độ cạnh tranh của thị trường mà từ bỏ, giống như tiệm bánh ngọt của cô, miễn là kiếm được tiền thì tương lai chắc chắn sẽ có nhiều tiệm cạnh tranh hơn. Đó là xu hướng phát triển của thị trường.

Một vấn đề nữa là cửa hàng thời trang trước đây không phát triển được do xưởng của anh rể Đào Tử cải tiến, sau đó cô cũng không hỏi thêm về tình hình xưởng nữa.

Muốn quay lại kinh doanh quần áo thì phải có sự hỗ trợ từ xưởng của anh rể Đào Tử. Cô đã nhìn thấy hàng hóa tốt rồi, nếu bảo cô phải đi bán hàng kém chất lượng thì chẳng khác nào tự phá hoại uy tín của mình, thà không bắt đầu còn hơn.

Tống Ngọc Lan âm thầm ghi nhớ việc này, chờ khi tiệm bánh khai trương thì cô sẽ tính toán lại xem có nên khởi động lại việc bán quần áo hay không.

Dương Chiêu Đệ nhìn chằm chằm vào bát của mình, thấy có nhiều hơn thường ngày hai quả trứng luộc, mắt cô ấy bỗng cay xè, chậm rãi cắn từng miếng nhỏ.

Trong khi cả phòng đang trò chuyện, Tần Đa Nhạc và Ôn Tình cũng trở về sau khi lấy nước.

Phòng ký túc bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.

Sau khi ăn sáng và uống hết trà gừng cùng thuốc, cơ thể mọi người ấm lên, vì hôm nay không có lớp nên họ quyết định tự thưởng cho mình một ngày thư giãn, mở một buổi “tiệc trà” nho nhỏ ngay tại phòng.

Hiếm khi thấy Dương Chiêu Đệ cũng tham gia, không còn vùi đầu vào sách vở nữa.

Những người còn lại trong phòng nhận ra sự thay đổi của Dương Chiêu Đệ cũng cảm thấy vui mừng.

Suốt buổi sáng, tiếng cười nói vang lên không ngớt, dường như cơn mưa bất ngờ đã làm cho mọi người gần gũi với nhau hơn rất nhiều.

Sau bữa trưa, mưa bắt đầu nhỏ hơn. Tống Ngọc Lan nhớ rằng cuối tuần cô còn nhiều việc phải giải quyết nên cần phải quay về Thập Sát Hải.

Khi về đến nhà, bà nội Tống vừa thấy cô về liền vội đứng dậy định đi nấu một nồi canh gà.

“Không cần đâu bà ơi, cháu đã ăn ở trường rồi. Sao bà mặc ít áo vậy? Nhỡ bị cảm lạnh thì không đùa được đâu.”

Tống Ngọc Lan đứng lên, giúp bà nội chỉnh lại chiếc mũ, cẩn thận che kín đôi tai của bà.

“Bà phải mặc thêm áo vào, trong nhà có hệ thống sưởi âm, cháu đốt củi một lúc là cả nhà sẽ ấm lên ngay.”

Hệ thống sưởi này được Thẩm Lượng phát hiện khi sửa sang lại ngôi nhà. Ngay cả giám đốc Uông cũng không biết chuyện này.

Thông thường, những căn tứ hợp viện có hệ thống sưởi như thế này không cần dùng hệ thống sưởi tập trung, mùa đông chỉ cần đốt ít củi là đủ ấm, và cũng tiết kiệm chi phí. Tất nhiên, giá cả của những ngôi nhà như vậy không hề rẻ, xem như Tống Ngọc Lan đã gặp may.

Tống Ngọc Lan lục tìm trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo lông dày rồi vừa mặc vừa hỏi bà nội: “Sáng nay Ngọc Cảnh đi học bằng cách nào vậy bà?”

“Nhà họ Trương ở kế bên có con gái cùng trường với Ngọc Cảnh, sáng nay mẹ con bé là dì Trương đã qua gõ cửa nói muốn dùng ô tô chở con đi học, liền chở Ngọc Cảnh đi luôn.”

Từ lâu bà nội Tống đã tin vào câu “bà con xa không bằng láng giềng gần”, nên ngay khi dọn đến tứ hợp viện này, bà đã háo hức làm mấy món ăn vặt đặc trưng của huyện Ngọc Lâm mang sang nhà hàng xóm để làm quen.

Khi bà Tống gõ cửa một vài nhà hàng xóm và giải thích mục đích tới thì hầu hết mọi người chỉ liếc nhìn đồ bà mang theo rồi lịch sự từ chối với một nụ cười xã giao. Rõ ràng, khi nghe thấy giọng nói đậm chất quê của bà, họ có chút không mấy thiện cảm.

Nhưng may mắn thay không phải tất cả mọi người đều lạnh lùng như vậy. Gia đình Trương Viễn Sơn sống bên cạnh là một ngoại lệ.

Trương Viễn Sơn và vợ ông ấy cũng xuất thân từ nông thôn. Họ đều từng trải qua nỗi khổ khi muốn báo hiếu cha mẹ nhưng lại không kịp vì cha mẹ đã mất từ sớm.

Vì thế, khi nhìn thấy bà nội Tống, họ cảm thấy vô cùng gần gũi. Qua những cuộc trò chuyện, biết được con trai và con dâu của bà nội Tống vẫn còn ở quê, giờ đây chỉ còn bà một mình chăm sóc hai cháu nội ở Bắc Kinh. Điều này càng khiến cho bọn họ đồng cảm.

Vu Ái thường xuyên nhắc nhở con gái mình là Trương Nguyên Âm hãy chăm sóc và quan tâm đến Tống Ngọc Cảnh nhiều hơn.

Thế là qua một khoảng thời gian qua lại, hai gia đình dần trở nên thân thiết.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 203: Chương 203



Bình thường Tống Ngọc Lan quá bận rộn nên cô chưa gặp những người hàng xóm mà bà nội nhắc đến. Nghe bà nói đến dì Trương, cô hơi lạ lẫm nhưng vẫn theo thói quen nhắc nhở vài câu.

“Bình thường cháu không có ở nhà, chỉ có một mình bà, kết bạn là chuyện tốt, nhưng không phải ai cũng đáng tin đâu ạ.”

Bà nội Tống lườm cô một cái: “Bà đây sống đến già rồi, ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm đấy. Bà đâu có nói với họ là cháu học đại học Thanh Hoa, chỉ bảo cháu học đại học thôi, kẻo người ta có ý đồ xấu.”

Tống Ngọc Lan bất lực mỉm cười, nghĩ rằng người ta chỉ cần biết cô có thể mua được nhà và đang học đại học thì cũng không dễ gây thù chuốc oán đâu.

Thấy bà nội có vẻ hài lòng với người hàng xóm này, cô không nói thêm gì nữa. Cô nhanh chóng mặc thêm áo khoác lông ấm áp và đôi giày tuyết thoải mái.

“Bà ở nhà nghỉ ngơi nhé, tối nay cháu muốn ăn canh gà. Cháu còn phải ra ngoài giải quyết vài việc nên cần đi sớm cho kịp.”

Bà nội Tống biết rằng cháu gái không chỉ phải đi học mà còn bận rộn với công việc kinh doanh của cửa hàng. Trước đó, bà ấy đã tự mình đến xem cửa hàng hoạt động ra sao.

Dù không hoàn toàn hiểu được mục đích của Tống Ngọc Lan khi mở cửa hàng này, nhưng bà nội luôn tin tưởng vào khả năng của cháu gái mình. Bà chắc chắn rằng Tống Ngọc Lan có kế hoạch và ý tưởng riêng, bằng nỗ lực của mình thì thể nào cô cũng sẽ đạt được thành công. Vì thế, dù cháu gái làm gì thì bà Tống cũng luôn hết lòng ủng hộ và thầm cầu nguyện mọi việc suôn sẻ.

Đến ngân hàng, Tống Ngọc Lan liền nhìn thấy giám đốc Uông gần như bật dậy khi thấy cô bước vào với chiếc ô ướt.

“Cô Tống, cuối cùng cô cũng đến rồi!”

“Đừng lo lắng, giám đốc Uông” Tống Ngọc Lan trấn an: “Hôm nay tôi đến để bàn về việc phòng ở.”

Giám đốc Uông gật đầu lia lịa, ngay lập tức đưa ra một vài căn nhà phù hợp với yêu cầu của cô, đều nằm gần Thập Sát Hải.

Tống Ngọc Lan ngồi xuống, nhận những bức ảnh đen trắng. Mặc dù nhà không lớn, nhưng cô có thể thấy rõ kích thước được ghi chú dưới mỗi ảnh. Cô uống một ngụm trà rồi chọn ra hai căn, một căn rộng 60m², một căn 70m² và hỏi: “Hai căn này có thể giảm giá thêm chút nào không? Dù sao thì cũng là nhân viên của tôi mua, họ không có nhiều tiền.”

Vương quản lý khó xử, “Giá này đã là giá nội bộ rồi, cô Tống.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười: “Tôi biết ông đã giúp đỡ rất nhiều rồi. Thế này đi, ông thử hỏi lại cấp trên xem. Nếu giá ổn thì tôi sẽ để nhân viên ký hợp đồng ngay hôm nay.”

Giám đốc Uông ngập ngừng một chút rồi giả vờ khó xử: “Tôi sẽ thử, nhưng tháng này chi nhánh của tôi còn thiếu vài vạn mới đạt chỉ tiêu tiền gửi.”

Tống Ngọc Lan hiểu ngay ý của ông ấy: “Tôi dự định khai trương tiệm bánh vào ngày 20, tôi sẽ in tờ rơi để quảng cáo, còn phải nhờ giám đốc giúp đỡ tuyên truyền. Tôi đảm bảo sẽ giúp ông hoàn thành chỉ tiêu tháng này.”

Giám đốc Uông cau mày đầy khó khăn. Nếu ông ấy có đủ mối quan hệ thì đã không cần nhờ vả Tống Ngọc Lan để hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Tống Ngọc Lan như nhìn thấu được suy nghĩ của giám đốc Uông, cô mỉm cười nói: “Tôi nói ‘vòng tròn’ ý chỉ những nhân viên và những người phụ nữ xung quanh ông.”

Giám đốc Uông gật gù, chưa hoàn toàn hiểu rõ ý nhưng vẫn đồng ý, vì nghĩ rằng chỉ cần làm theo lời Tống Ngọc Lan là được.

Ông ấy cầm điện thoại lên và gọi cho cấp trên, giải thích đơn giản về tình huống.

Sau khi cúp máy, giám đốc Uông vui vẻ thông báo với Tống Ngọc Lan: “Tống tiểu thư, lãnh đạo đã đồng ý giảm thêm 500 đồng một căn. Đây đã là mức giảm tối đa rồi, cô thấy thế nào?”

Trong lòng Tống Ngọc Lan mừng thầm nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô nhẹ nhàng nhấc tách trà lên, uống một ngụm rồi đứng dậy: “Ông còn một tiếng nữa là tan làm, phiền ông chuẩn bị tài liệu chuyển nhượng nhà đất, tôi sẽ cho nhân viên của tôi qua ký hợp đồng và trả tiền ngay.”

Giám đốc Uông vội vàng gật đầu, không ngừng cảm ơn: “Được được, cám ơn Tống tiểu thư.”

Phan Phương nhìn tấm ảnh căn nhà 60 mét vuông trong tay mà ch** n**c mắt. Cô ấy không thể ngờ rằng tảng đá đè nặng trong lòng mình bấy lâu lại có thể được Tống Ngọc Lan giải quyết nhẹ nhàng đến vậy.

Tống Ngọc Lan khẽ nhắc nhở: “Lúc về chuyển hộ khẩu, chị đừng nói rằng đã mua nhà, tôi sợ những người quen sẽ làm phiền chị.”

Phan Phương gật đầu, nước mắt không ngừng rơi, giọng nghẹn ngào xúc động: “Tôi biết rồi, Ngọc Lan, cám ơn cô nhiều lắm.”

Bên cạnh, Lý Anh vui vẻ chen vào an ủi: “Đừng lo, chúng ta sống gần nhau, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi!”

Lý Anh và Phan Phương đều đã trải qua những cuộc hôn nhân tan vỡ, họ thấu hiểu nỗi đau trong lòng nhau, và càng dễ dàng đồng cảm, an ủi lẫn nhau.

Cả hai đều quyết tâm làm việc chăm chỉ ở cửa hàng của Tống Ngọc Lan, báo đáp tấm lòng của cô.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 204: Chương 204



Lý Anh chọn mua căn viện có diện tích 76 mét vuông kia. Ngôi nhà trên đó đã cũ nát, tường bằng đất gần như không thể ở được. Nếu muốn vào ở thì cần phải phá bỏ hoàn toàn và xây dựng lại.

Dù vậy, Lý Anh vẫn vui vẻ chấp nhận mức giá 5.500 đồng để mua mảnh đất này.

Thời điểm này chưa có khái niệm về diện tích chung hay phần diện tích công cộng, nên không gian thực tế để ở là toàn bộ 76 mét vuông. Nếu Lý Anh khéo léo mở rộng thì có thể thêm được 80 đến 90 mét vuông mà không gây sự chú ý từ cơ quan chức năng, miễn là không quá phô trương.

Ngoài ra, nếu xây thêm một tầng nữa thì Lý Anh có thể tăng thêm khoảng 70 đến 80 mét vuông nữa. Với điều kiện này thì cô ấy đã rất hài lòng rồi.

Còn Phan Phương, cô ấy chọn mua căn nhà 60 mét vuông với giá 4.200 đồng. Dù không phải là nhà mới, nhưng đây là nhà gạch xanh, chỉ cần dọn dẹp sơ qua là có thể ở ngay. Đây chính là căn nhà mà Tống Ngọc Lan đã cân nhắc từ trước, rất phù hợp với Phan Phương.

Phan Phương viết một tờ giấy vay nợ cho Tống Ngọc Lan, cam kết nếu trong ba năm không trả hết nợ thì căn nhà này sẽ thuộc về Tống Ngọc Lan. Không chỉ vậy, cô ấy còn cẩn thận để lại dấu tay trên giấy nợ.

Tống Ngọc Lan vì đã trải qua kiếp trước nên hiểu rõ tính cách của Phan Phương, cô biết chắc rằng Phan Phương sẽ giữ lời hứa. Dù vậy, Tống Ngọc Lan vẫn cẩn thận cất tờ giấy nợ, bởi đó không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn thể hiện lòng tự trọng và sự tôn trọng của Phan Phương với cô.

Mọi thủ tục đã hoàn tất, hợp đồng đã ký, chỉ còn chờ ngày mai đi chuyển nhượng và trả tiền.

Khi Tống Ngọc Lan trở lại cửa hàng thì đã hơn bảy giờ tối. Thẩm Lượng và đội công nhân đang thay phiên làm việc suốt ngày đêm để kịp tiến độ. Vì khu vực này là khu thương mại sầm uất nên việc làm thêm giờ vào buổi tối cũng không gây phiền hà cho người dân xung quanh.

Tống Ngọc Lan bàn bạc với Thẩm Lượng về thời gian hoàn thiện công việc sớm nhất.

Thẩm Lượng rửa sạch mặt bằng nước khoáng mà Tống Ngọc Lan mang đến, rồi trả lời: “Hiện tại, chúng tôi đang hoàn thiện lớp bả tường và trang trí kho trên tầng hai. Nhiều nhất là 5 ngày nữa sẽ hoàn thành.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Vậy còn bàn ghế tôi đặt thì sao?”

“Yên tâm, trưa nay tôi đã đến xưởng xem qua rồi. Hiện giờ họ đang sơn, tiến độ rất ổn định.”

Mọi việc diễn ra suôn sẻ khiến Tống Ngọc Lan cảm thấy yên tâm.

Lý Anh bước ra từ quầy thu ngân, cầm cuốn sổ ghi chép và bàn bạc với Tống Ngọc Lan về tình hình tuyển dụng nhân viên.

Do cửa hàng không bao ăn ở nên Lý Anh ưu tiên tuyển những người sống gần cửa hàng để thuận tiện cho việc đi lại và làm việc.

Tống Ngọc Lan nói: “Chị quyết định là được. Bây giờ chị không chỉ là thu ngân mà còn là phó quản lý cửa hàng. Em còn phải bận việc học hành.”

Thực ra, Tống Ngọc Lan đang có ý định bồi dưỡng trợ lý đắc lực cho mình. Từ năm ngoái đến nay cô vẫn luôn phải một mình xoay xở. Lý Anh và Phan Phương là những người đầu tiên cô muốn đào tạo, vì vậy việc phân quyền hợp lý cũng là điều mà một chủ cửa hàng cần phải làm.

Lý Anh gật đầu, nắm tay tạo động lực cho bản thân: “Cố lên!”

Từ trong bếp có hương thơm ngọt ngào của bánh mì bay ra. Phan Phương bưng một khay bánh với đủ hình dạng ra ngoài, gọi Tống Ngọc Lan lại nếm thử.

Đây đều là những chiếc bánh Phan Phương làm theo mẫu mà Tống Ngọc Lan mang từ Thượng Hải về và đã điều chỉnh lại công thức cho phù hợp.

Lúc này, bụng Tống Ngọc Lan đã đói, cô nhanh chóng lấy một chiếc bánh còn nóng hổi cho vào miệng. Vị ngọt mềm mịn tan ra, trong đó mùi thơm chiếm bảy phần, ngọt chỉ ba phần, tạo nên hương vị hài hòa tuyệt vời.

Chợt, Tống Ngọc Lan cảm giác như quay lại quá khứ, thời điểm mà Phan Phương đã làm ra được những chiếc bánh cực kỳ ngon. Cô bỗng thấy cay cay nơi mũi, cố kìm nén cảm xúc và giơ ngón cái lên khen ngợi: “Rất ngon, thậm chí còn mềm và thơm hơn cả bánh em ăn ở Thượng Hải.”

Nghe được lời khen từ Tống Ngọc Lan, người vui nhất không phải Phan Phương mà chính là Lý Anh.

“Ngọc Lan, em không biết đâu, ngày nào cô ấy cũng đến sớm nhất, về muộn nhất. Chị chỉ thấy cô ấy rời khỏi bếp có hai lần, và cả hai lần đều là để đi vệ sinh. Thậm chí, hầu hết thời gian cô ấy đều cõng theo bé Noãn Noãn trên lưng.”

Tống Ngọc Lan nhìn Phan Phương, nhận ra da cô ấy tuy vẫn hơi sạm và vàng nhưng đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống. Bé Noãn Noãn trên lưng Phan Phương cũng có vẻ mũm mĩm hơn trước.

“Chị Phan Phương, chị không cần phải làm việc vất vả đến thế đâu…”

Phan Phương chưa để Tống Ngọc Lan nói hết câu đã mỉm cười lắc đầu: “Chị không mệt. Chị rất vui, thực sự rất hạnh phúc. Hơn nữa, gần đây Noãn Noãn đã bắt đầu bập bẹ tập nói rồi. Chị nghĩ là vì nó cảm nhận được rằng bọn chị thực sự đã thoát khỏi cuộc sống khó khăn. So với trước kia thì cuộc sống hiện tại thực sự hạnh phúc hơn rất nhiều!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 205: Chương 205



Tống Ngọc Lan bước tới ôm chầm lấy Phan Phương: “Được rồi, em sẽ không nói nữa, nhưng chị phải nhớ giữ gìn sức khỏe, làm việc kết hợp nghỉ ngơi nhé.”

Phan Phương gật đầu: “Chị biết mà. Hiện tại cửa hàng vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, chị không thể lơ là được. Hơn nữa, Lý Anh cũng đã tuyển thêm hai phụ bếp, họ sẽ bắt đầu làm việc từ ngày mai, chị không mệt đâu.”

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Lý Anh và Phan Phương xong, cả ba quyết định rằng công việc trang trí sẽ hoàn tất vào thứ tư tuần tới.

Kế hoạch là từ ngày mai, nhân viên mới sẽ bắt đầu đi làm sớm để dọn dẹp vệ sinh và nhận khóa đào tạo về quy trình phục vụ.

Thực ra, cửa hàng bánh ngọt khác với các nhà hàng bình thường. Đối với một tiệm bánh ngọt thì điều quan trọng nhất là phải giữ thái độ phục vụ tốt, đối xử bình đẳng với mọi khách hàng, tuyệt đối không được phân biệt đối xử dựa trên điều kiện tài chính của họ.

Chỉ cần một lần xảy ra trường hợp phân biệt đối xử với khách hàng, nhân viên đó sẽ lập tức bị sa thải và không bao giờ được sử dụng lại!

Ngoài ra, những vấn đề khác có thể dần dần cải thiện và hoàn thiện qua thời gian.

Cuối tuần này có hai ngày nghỉ, Tống Ngọc Lan dự định sẽ nghiên cứu kỹ cách pha chế nước ép trái cây và trà sữa. Mặc dù mùa bán chạy của các loại đồ uống là mùa hè, nhưng vào mùa đông vẫn có những loại đồ uống phù hợp.

Cô có được kỹ năng này là nhờ kiếp trước cô không có nhiều bạn bè, thiếu thốn các mối quan hệ xã hội nên thường thích ở nhà tự chế biến đồ ăn thức uống.

Đặc biệt là cô rất thành thạo trong việc pha chế các loại đồ uống liên quan đến cà phê.

Nếu giữa mùa đông lạnh giá mà được thưởng thức một ly latte nóng thì đúng là không gì sánh bằng!

Ở thập niên 80, các loại đồ uống từ cà phê vẫn còn khá khan hiếm. Nhưng nếu muốn mở một tiệm bánh cao cấp thì cà phê là không thể thiếu. Khi đến Thượng Hải, cô đã đặc biệt chi 200 đồng để mua một chiếc máy xay cà phê bằng tay.

Cô đã nghĩ đến các loại như cà phê nóng kiểu Mỹ, latte nóng, mocha nóng, latte hoa quế, latte dừa non, cappuccino… Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến Tống Ngọc Lan thèm thuồng muốn có ngay một ly trong tay!

Phan Phương đem số bánh mì còn lại phát cho Thẩm Lượng và công nhân đang làm đêm.

Quả thực là Phan Phương rất có năng khiếu trong chuyện làm bánh. Thẩm Lượng đã ăn liền ba ngày nhưng vẫn không thấy ngán, công nhân trong đội cũng vậy, mỗi ngày đều trông chờ được ăn bánh của Phan Phương.

Khi Tống Ngọc Lan trở về tứ hợp viện thì đã hơn 9 giờ tối. Nồi canh gà mà bà nội Tống hầm trong bếp gần như đã cạn.

“Bận rộn gì mà cả ngày chẳng thấy về nhà thế này!” Bà nội Tống vừa mắng Tống Ngọc Lan vừa lấy bát múc canh gà.

Nghe thấy tiếng động, Tống Ngọc Cảnh từ trong phòng ngủ ló đầu ra. Thấy Tống Ngọc Lan về, cậu vội vàng chạy ra ngoài.

“Chị ơi!”

Tống Ngọc Lan xoa má đã bắt đầu có chút thịt của Tống Ngọc Cảnh: “Đi học thế nào rồi?”

Đôi mắt Tống Ngọc Cảnh sáng rực lên, ngồi xuống bên cạnh chị: “Cô giáo dạy gì em cũng hiểu hết, cô giáo còn khen em thông minh nữa! Em còn kết bạn với một người bạn mới tên là Trương Nguyên Âm, bạn ấy nhỏ hơn em hai tuổi nhưng rất giỏi. Bạn ấy biết đọc sách, hát, đánh đàn piano, còn biết nhảy múa nữa!”

Bà nội Tống múc cho Tống Ngọc Cảnh một bát canh gà, nhưng không có thịt. Vì Tống Ngọc Cảnh đã ăn khá no vào buổi chiều, bà nội lo cậu sẽ bị đầy bụng vào buổi tối nên chỉ cho uống chút canh.

Tống Ngọc Lan cầm đũa gắp một miếng thịt gà mềm, cho vào miệng và thở dài thoải mái. Giữa mùa đông lạnh giá, có một bát canh gà như thế này đúng là ấm lòng.

“Thế còn em, em có muốn học hát, chơi piano hay nhảy múa không?” Tống Ngọc Lan bận rộn với công việc mà quên mất rằng Tống Ngọc Cảnh cũng có thể phát triển thêm các sở thích ngoài giờ học.

Tống Ngọc Cảnh lắc đầu: “Em không muốn. Bà bảo em chỉ cần học giỏi là được, giúp được chị thì coi như em đã làm rạng danh nhà họ Tống rồi.”

Bà nội Tống khẽ vỗ vào lưng Tống Ngọc Cảnh: “Cháu nói chuyện của cháu, sao lại lôi bà vào đây.”

Tống Ngọc Cảnh gãi đầu ngượng ngùng: “Chẳng qua là ý của bà với cháu giống nhau. Cháu sẽ học hành chăm chỉ, sau này sẽ trở thành cánh tay phải của chị, để chị bớt vất vả hơn.”

Tống Ngọc Lan đặt đũa xuống, gật đầu nghiêm túc: “Vậy thì em phải học thật giỏi, lên được đại học Thanh Hoa thì mới có thể giúp chị.”

“Đại học Thanh Hoa? Chị đừng đùa với em nữa. Ngay cả cô giáo em còn không tin chị học ở Thanh Hoa. Cô ấy nói đó là ngôi trường chỉ dành cho những người thông minh nhất trên thế giới. Em không ngu ngốc, nhưng so với chị thì em ngu c.h.ế.t mất rồi!”

Tống Ngọc Lan xoa đầu em trai: “Em là Tống Ngọc Cảnh, là em trai của chị, đương nhiên cũng thông minh như chị rồi. Em phải tự tin lên chứ!”

Thấy Tống Ngọc Cảnh đăm chiêu suy nghĩ, Tống Ngọc Lan đứng dậy, vươn vai rồi bước vào phòng ngủ. Cô thoải mái tắm rửa, sau đó nằm dài trên chiếc giường êm ái và bỗng nhiên nhớ đến Lục Trạch Dân.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 206: Chương 206



Không biết bây giờ Lục Trạch Dân đang làm gì ở đơn vị nhỉ?

Anh ấy có nhớ đến cô không?

Cuộc sống trong quân đội chắc hẳn vất vả lắm?

Lần trước Lục Trạch Dân nói trong quân đội có thể thăm người thân, có phải ý anh là muốn cô đến thăm không?

Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Lan từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng cười đùa của Tống Ngọc Cảnh, và còn có giọng của một cô bé nữa. Cả hai dường như đang thảo luận về bài tập.

Tống Ngọc Lan với tay lấy đồng hồ trên bàn cạnh giường và nhìn giờ. Trời ạ, cô đã ngủ đến 10 giờ 30!

Nhớ ra hôm nay còn nhiều việc phải làm, cô vội lật chăn dậy, thay bộ đồ ngủ ra và mặc đồ giữ nhiệt bên trong chiếc quần jeans ống rộng, còn bên trên là một chiếc áo giữ nhiệt màu đen. Phía ngoài cô khoác thêm chiếc áo lông vũ dài màu đen, tiện cho việc chuẩn bị đồ uống trong ngày.

Khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô nghe thấy trong phòng khách có tiếng một phụ nữ lạ đang nói chuyện với bà nội Tống.

“Con bé này cứ đòi sang đây làm bài tập, kéo thế nào cũng không được. Mong bà thông cảm.”

“Ôi, Tiểu Dư, đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, cứ để con bé ở lại đây, cô đi làm việc của mình đi, tối đến đón về là được.”

“Vâng, hôm nay tôi còn chút việc phải ra ngoài. Cảm ơn bà Tống nhiều nhé.”

Khi Tống Ngọc Lan bước vào phòng khách, Dư Ái và bà nội Tống đã ra đến cửa.

Trong phòng khách, Trương Nguyên Âm và Tống Ngọc Cảnh đang trải sách vở ra bàn. Thấy Tống Ngọc Lan bước ra, Trương Nguyên Âm không kiềm được mà véo vào tay Tống Ngọc Cảnh.

Tống Ngọc Cảnh nhăn nhó: “Sao cậu véo mình?”

Trương Nguyên Âm ngơ ngác chỉ về phía Tống Ngọc Lan: “Có chị tiên nữ kìa! Cậu nhìn thấy không?”

Tống Ngọc Lan bị tiếng nói của hai đứa nhỏ thu hút, cô quay đầu nhìn qua.

“Chị tiên nữ đang nhìn mình, đang nhìn mình kìa!” Khuôn mặt trắng nõn của Trương Nguyên Âm lập tức ửng đỏ, ngượng ngùng.

Sợ Trương Nguyên Âm kích động lại véo mình nữa, Tống Ngọc Cảnh vội vàng tránh xa, rồi chỉ vào Tống Ngọc Lan mà nói: “Mình đã bảo rồi mà, chị mình học ở đại học Thanh Hoa, rất xinh đẹp!”

Trương Nguyên Âm há hốc mồm, nhưng không thốt ra được lời nào, vì cô bé cũng giống như các bạn trong lớp, từng nghĩ Tống Ngọc Cảnh chỉ đang nói khoác.

Tống Ngọc Lan bật cười, bước tới chào hỏi Trương Nguyên Âm: “Chào em, em là bạn tốt của Ngọc Cảnh, Trương Nguyên Âm đúng không?”

Trương Nguyên Âm vội vàng lau tay vào áo khoác lông cáo của mình rồi bắt tay Tống Ngọc Lan, kích động nói: “Chị tiên nữ là thật ư? Không đúng, em phải hỏi da mặt của chị tiên nữ là thật sao?”

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên: “?”

Trương Nguyên Âm lập tức tự vỗ vào miệng mình, ngại ngùng thè lưỡi: “Chị tiên nữ, ý em là chị thật sự là chị của Tống Ngọc Cảnh sao? Chị có bạn trai chưa? Em còn có anh trai, anh ấy rất đẹp trai, năm nay 25 tuổi, đang học tiến sĩ ngành tài chính!”

Tống Ngọc Lan bật cười, véo nhẹ má Trương Nguyên Âm: “Chị là chị ruột của Tống Ngọc Cảnh, cùng cha cùng mẹ. Còn về bạn trai thì chị có rồi.”

Trương Nguyên Âm tiếc nuối, còn Tống Ngọc Cảnh chen ngang: “Chị mình thích một người là bộ đội, đẹp trai lắm! Chị mình thích đẹp trai mà.”

“Mình cũng có anh trai đẹp lắm!” Mắt Trương Nguyên Âm sáng rực: “Chị ơi, chị có ngại việc có hai bạn trai không?”

Tống Ngọc Lan bật cười thành tiếng vì sự đáng yêu của cô bé, cố tình trêu: “Chị không ngại có hai bạn trai đâu, nhưng mà anh trai em biết em mang anh ấy ra “bán” thế này chắc sẽ tức giận đấy ~”

Trương Nguyên Âm ôm lấy cánh tay, ngẩng cao đầu: “Anh trai em cũng phải nghe lời em thôi, anh ấy nên cảm ơn em vì đã tìm cho anh ấy một cô bạn gái xinh đẹp như chị!”

Tống Ngọc Lan không nhịn được, lại véo má cô bé một cái.

Ngay lúc đó, bà nội Tống vừa tiễn Dư Ái trở về, bước vào nhà và nói: “Ngọc Lan, cháu dậy rồi à? Trong bếp còn cháo gà nóng, mau vào ăn đi.”

Tống Ngọc Lan nhìn về phía Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm, “Hai đứa ăn sáng chưa?”

Tống Ngọc Cảnh gật đầu: “Chị ơi, em và Nguyên Âm ăn sáng từ 9 giờ rồi.”

Tống Ngọc Lan đi vào bếp, ăn bát cháo nóng rồi đeo cặp lên vai, chuẩn bị ra chợ dạo một vòng.

Trong những năm 80, cà phê không phải là món đồ quá hiếm hoi trong giới thượng lưu, ở Bắc Kinh cũng đã có vài quán cà phê. Tuy nhiên, khu vực quanh Thập Sát Hải thì Tống Ngọc Lan chưa thấy xuất hiện nhiều.

Cô vẫn có thể tìm mua được hạt cà phê ở chợ, cô chọn hai loại hạt mà kiếp trước cô yêu thích nhất: hạt Geisha và hạt Blue Mountain. Mặc dù đắt đỏ, một cân có giá tận bốn đồng, gấp ba lần giá thịt lợn thời đó, nhưng Tống Ngọc Lan vẫn quyết định thử nghiệm trước xem sao. Nếu thành công thì cô sẽ thương lượng với chủ quán để giảm giá xuống.

Khi trở về cửa hàng, nhân viên đã vào làm việc. Sau khi giới thiệu ngắn gọn rằng cô là chủ cửa hàng, Tống Ngọc Lan liền đi thẳng vào khu vực pha chế đồ uống, nơi được ngăn riêng ra và bắt đầu thử nghiệm.

Cô lấy từ trong tủ ra bộ cốc cà phê mà mình đã mua ở Thượng Hải và bắt đầu xay hạt cà phê.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 207: Chương 207



Xay cà phê bằng tay thực sự là một công việc tốn sức.

Hai tiếng sau, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng được thưởng thức ly cà phê nóng hổi đầu tiên do chính tay mình pha.

“A~ Thật tuyệt vời~” Cô thả mình ngồi phịch xuống ghế, tận hưởng từng ngụm cà phê đậm đà.

Lý Anh ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ nãy, thấy Tống Ngọc Lan đã ngừng pha chế liền chạy vào xem.

Tống Ngọc Lan rót cho Lý Anh một ly nhỏ. Lý Anh nhăn mặt ngay từ ngụm đầu tiên, đôi mắt mở to như quả bóng: “Trời ơi, đắng quá! Còn đắng hơn cả thuốc Bắc chị từng uống!”

Tống Ngọc Lan không nói gì, cô lấy nửa ly cà phê còn lại và thêm vào đó một chút sữa tươi, rồi đưa lại cho Lý Anh.

Lý Anh nhăn nhó định từ chối, nhưng vì sợ làm tổn thương Tống Ngọc Lan nên cô ấy vẫn thử một ngụm.

“Ừm~ lần này không đắng lắm, còn khá thơm nữa, nhưng không ngọt chút nào.”

Tống Ngọc Lan mở hũ sô cô la ra. Việc tự làm sốt sô cô la thì quá phức tạp, nên cô đã mua sẵn sản phẩm thành phẩm. Cô múc một muỗng sốt sô cô la rồi khuấy vào ly cà phê, bảo Lý Anh uống tiếp.

Lý Anh ngửi thấy mùi ngọt ngào của sô cô la bay trong không khí, lập tức nâng ly uống một ngụm. Đôi mắt cô ấy sáng bừng lên: “Dù vẫn còn hơi đắng, nhưng hương vị này ngọt ngào và thơm lừng, trong miệng còn lưu lại hương vị!”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Chị thích ngọt hơn đúng không?”

“Đúng vậy, đồ uống ngọt dễ uống hơn nhiều. Ngọc Lan, chị có thể uống hết không?” Lý Anh cẩn thận hỏi, sợ Tống Ngọc Lan lại thêm thứ gì vào nữa.

Tống Ngọc Lan cười và gật đầu. Thực ra, khi dạo quanh chợ Thập Sát Hải, cô chỉ tìm thấy sốt sô cô la, còn sữa dừa đặc và siro quế hoa thì không có. Cô phải đến một siêu thị lớn hơn để mua chúng.

Sau đó, Tống Ngọc Lan pha vài ly cà phê cho tất cả nhân viên trong cửa hàng nếm thử. Hầu hết mọi người chỉ có thể chấp nhận được cà phê Mocha, loại có thêm sốt sô cô la, trong khi một số ít có thể uống được cà phê Latte pha sữa tươi. Nhưng không ai chịu nổi vị đắng của cà phê Americano.

Mọi người đều kêu rằng quá đắng, nhưng Tống Ngọc Lan không ép buộc. Cà phê Americano được ưa chuộng ở kiếp sau vì khả năng giúp tỉnh táo, nhưng ở thời điểm hiện tại thì khẩu vị của mọi người vẫn chưa quen với độ đắng đó.

Buổi chiều, Tống Ngọc Lan dự định đến siêu thị lớn để tìm mua sữa dừa đặc và siro quế hoa. Trong giai đoạn đầu, cô không định làm quá nhiều loại đồ uống mà chỉ chọn những hương vị kinh điển để làm món chủ đạo cho quán “Tiệm Bánh Ngọc Lan”

Bên cạnh đó, cô còn lên kế hoạch cho các loại nước ép hoa quả, trà trái cây, sữa nướng và cả sữa ngô nóng... Những món này rất phổ biến ở kiếp sau, nhưng giờ đây cô sẽ chọn ra những hương vị mà đại đa số mọi người có thể chấp nhận và ưa thích nhất để làm sản phẩm chủ lực cho cửa hàng.

“Để Lý Anh dựa vào biểu hiện hôm nay mà chọn ra một nhân viên học làm đồ uống với cô ấy.”

Bên cạnh, Phan Phương có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Vừa nãy, cô ấy cũng thử uống một ly trà sữa nướng hoa hồng thơm phức. Cô ấy thấy ngạc nhiên vì hầu hết các cửa tiệm khác đều giấu nghề, không ai muốn truyền bí quyết. Thế mà Tống Ngọc Lan lại sẵn sàng chia sẻ.

Tống Ngọc Lan không cảm thấy có gì bất thường. Cô biết rằng nếu ai muốn học thì chỉ cần chú ý quan sát là sẽ hiểu được một phần, nhưng cô không dựa vào đồ uống để kiếm lời chính, nó chỉ là món kết hợp phụ mà thôi.

Lý Anh cũng có suy nghĩ giống Phan Phương: “Bà chủ à, chị nghĩ việc này cần phải bàn thêm.”

Nghe thấy từ “bà chủ”, Tống Ngọc Lan có chút ngỡ ngàng, như thể quay về kiếp trước với những đồng nghiệp cũ. “Chị vừa gọi em là gì cơ?”

“Chị với Phan Phương bàn nhau rồi. Bây giờ em là chủ, bọn chị không thể cứ gọi tên thân mật mãi được. Em thấy gọi là bà chủ có được không. Hay là gọi bằng chỉ huy, thủ trưởng cũng được...”

Tống Ngọc Lan nói mọi người thích gọi thế nào cũng được, sau đó khoác ba lô lên vai và rời khỏi cửa hàng.

Vừa về đến cửa tứ hợp viện, cô đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong. Dường như là những người hàng xóm mà buổi sáng cô chưa gặp.

Tống Ngọc Lan mở cửa bước vào, thấy bà nội Tống và Dư Ái đang trò chuyện trong phòng khách.

“Thật ngại quá, toàn là hàng xóm với nhau mà lại tốn kém thế này. Ngọc Cảnh nhà tôi hơi chậm chạp, may có Nguyên Âm ở trường giúp đỡ nó.”

“Đây đều là đặc sản quê nhà, không tốn kém gì đâu ạ. Hơn nữa, con bé Nguyên Âm có tính khí khá cứng đầu, chơi với ai cũng khó hợp, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chịu được nó. Ngọc Cảnh này, cháu chịu khó nhường nhịn Nguyên Âm một chút nhé. Nếu nó làm gì không phải thì cháu cứ nói với dì, dì sẽ đánh nó!”

“Dì Trương, Nguyên Âm rất ngoan ạ, cháu thấy cậu ấy rất tốt.” Giọng nói non nớt của Tống Ngọc Cảnh vang lên.

Trương Nguyên Âm lập tức ngẩng cao đầu: “Mẹ nghe thấy chưa, Ngọc Cảnh nói con rất tốt! Mẹ không được chê con nữa nhé!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 208: Chương 208



“Con bé này... Bác Tống, tôi cũng không biết tại sao nữa. Con trai lớn nhà tôi thì quá trầm tính, còn con gái thì lại nghịch ngợm quá mức. Đôi khi tôi còn nghĩ không biết có phải tôi sinh nhầm giới tính của chúng không nữa.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, bước chân của cô cố ý mạnh hơn để những người trong phòng khách nhận ra sự hiện diện của mình.

“Ngọc Lan về rồi à, ăn cơm chưa?” Bà nội Tống vội đứng dậy định vào bếp.

Tống Ngọc Lan ngăn lại: “Bà nội, cháu ăn ở tiệm rồi ạ, bà không cần chuẩn bị gì nữa đâu.”

“Đây là Ngọc Lan phải không? Đúng là đẹp quá!” Dư Ái khen ngợi, đôi mắt bà ấy sáng lên.

Tống Ngọc Lan mỉm cười chào hỏi. Bà nội Tống giới thiệu: “Đây là hàng xóm nhà mình, cháu cứ gọi là dì Trương nhé.”

Dư Ái nhiệt tình tiến lại nắm tay Tống Ngọc Lan: “Ngọc Lan, cháu xinh thật đấy! Cứ gọi dì là dì Dư đi, dì thích người ta gọi bằng họ của mình hơn.”

Trong góc, Trương Nguyên Âm cũng bước đến gần Tống Ngọc Lan: “Mẹ ơi, con đã nói với mẹ rồi mà, chị Ngọc Lan đẹp lắm! Anh trai mà được...”

Dư Ái vội vàng bịt miệng Trương Nguyên Âm lại, có chút ngượng ngùng: “Trẻ con không biết giữ mồm giữ miệng, Ngọc Lan đừng để bụng nhé.”

Tống Ngọc Lan đặt ba lô sang một bên: “Không sao đâu dì Dư, Nguyên Âm rất đáng yêu.”

Trương Nguyên Âm thoát khỏi tay mẹ, chạy đến ôm lấy Tống Ngọc Lan, đôi mắt long lanh như mắt nai: “Chị Ngọc Lan ơi, tối nay em có thể ngủ cùng chị được không?”

Tống Ngọc Lan ngỡ ngàng, Dư Ái nhanh chóng kéo Trương Nguyên Âm ra: “Con bé này giống tôi, thích những thứ xinh đẹp. Đi nào, đi nào, tối nay anh trai con về rồi, không nhớ anh sao? Bác Tống, Ngọc Lan, tôi xin phép về cho cháu đi tắm, người nó bẩn lắm. Ngọc Cảnh, mai qua nhà dì chơi với Nguyên Âm nhé!”

Dư Ái vừa nói vừa nhanh chóng bế Trương Nguyên Âm ra khỏi cửa, lo sợ cô bé sẽ lại nói thêm những điều khiến mình mất mặt.

Tống Ngọc Lan mệt mỏi đến mức không kiềm được mà ngáp dài một cái. Cô chỉ trò chuyện qua loa với bà nội Tống về tình hình cửa hàng, rồi quay về phòng tắm rửa và đi ngủ.

Một giấc ngủ thật ngon kéo dài suốt đêm.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, đánh thức Tống Ngọc Lan khỏi giấc ngủ sâu.

Nhiệm vụ của hôm nay vẫn còn chất chồng, không nhẹ nhàng hơn ngày hôm qua là bao. Tống Ngọc Lan nhanh chóng rời giường, hoàn thành việc rửa mặt chải tóc.

Đứng trước gương, cô cẩn thận chải lại mái tóc dài và buộc thành búi cao, trông vừa gọn gàng vừa đáng yêu. Thời tiết hôm nay đã ấm lên chút ít, cô chọn mặc một chiếc váy len màu vàng nhạt và khoác bên ngoài một chiếc áo dạ màu kem. Tổng thể trang phục làm nổi bật vẻ dịu dàng, thanh lịch của cô.

Cô mang thêm một đôi tất chân mua của Tiểu Hắc – loại tất này vừa ấm lại bền, không dễ rách. Đôi tất này thật tuyệt, nếu không vì Tiểu Hắc muốn tự kinh doanh thì cô đã đề nghị mở rộng sản xuất dòng sản phẩm này rồi.

Xỏ đôi giày bệt trắng dày dặn, cô đứng trước gương xoay qua xoay lại ngắm nhìn mình. Sau khi đến Bắc Kinh, Tống Ngọc Lan đã có nhiều cơ hội hơn để thể hiện gu thời trang và phong cách cá nhân.

Đi trên phố, những người thời thượng hơn cô không hề thiếu, nhưng vẻ ngoài của cô cộng với vóc dáng thon thả và khuôn mặt xinh đẹp vẫn khiến cô nổi bật giữa đám đông. Phong cách trang nhã và thoải mái này hoàn toàn phù hợp đối với một cô gái trẻ như Tống Ngọc Lan, thể hiện cá tính mà vẫn tôn lên nét đẹp tự nhiên.

Tống Ngọc Lan khoác ba lô và bước ra khỏi cửa. Trong nhà không có âm thanh gì, có lẽ bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh vẫn chưa dậy. Cô để lại một mảnh giấy nhắn rồi mở cửa đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp Trương Nguyên Âm đang định gõ cửa.

Trương Nguyên Âm buộc tóc thành hai búi nhỏ, gương mặt còn ngái ngủ nhưng vẫn cố gắng mở to mắt. Vừa thấy Tống Ngọc Lan, cô bé liền hối hả vẫy tay về phía một người đàn ông đang đứng tựa vào tường: “Anh, mau lại đây chào hỏi đi, chị tiên nữ ra rồi!”

Tống Ngọc Lan theo hướng nhìn của Trương Nguyên Âm mà quay lại, thấy một người đàn ông đang dựa đầu vào tường, mái tóc đen rối bời còn vương chút nước. Gương mặt anh ấy trông lạnh lùng, mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu quầng thâm, có vẻ như vừa mới chạy bộ xong.

Nhưng khi ánh mắt anh ấy chạm phải Tống Ngọc Lan, sự mệt mỏi lập tức biến mất, thay vào đó là một chút ngại ngùng. Anh ấy khẽ gật đầu chào: “Chào cô, tôi là Trương Kính, anh trai của Nguyên Âm. Tôi vừa chạy bộ về thì con bé cứ nằng nặc đòi sang đây chơi với Ngọc Cảnh.”

“Tống Ngọc Lan” cô khẽ gật đầu đáp lại rồi cúi xuống nhìn Trương Nguyên Âm: “Nguyên Âm này, bây giờ còn sớm quá, Ngọc Cảnh vẫn chưa dậy. Em đợi một lát rồi hãy đến chơi được không?”

Trương Nguyên Âm ngáp dài, phẩy tay: “Em không đến tìm cậu ấy đâu. Em muốn dẫn anh trai đến cho chị xem, xem anh ấy có thể làm người bạn trai thứ hai của chị được không?”

Tống Ngọc Lan giật mình, vội vàng che miệng cô bé lại, cười ngại ngùng với Trương Kính rồi nhẹ nhàng chỉnh lại lời của Trương Nguyên Âm: “Ở Trung Quốc, mỗi người chỉ có thể có một người bạn trai được thôi, nếu nhiều hơn là phạm pháp đấy. Nguyên Âm à, lần sau không được nói thế nữa đâu, nếu không cảnh sát sẽ đến bắt chị đi đấy, lúc đó em sẽ không được gặp chị nữa.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 209: Chương 209



Trương Kính nghe đến đoạn Tống Ngọc Lan đã có bạn trai thì anh ấy bèn tránh ánh mắt khỏi cô.

Trương Nguyên Âm dường như đã hiểu được chút ít, gật đầu. Tống Ngọc Lan đứng lên, cười bảo: “Nguyên Âm này, mắt em thâm quầng cả rồi, về nhà ngủ một giấc đi. Tối nay chị sẽ mang đồ ăn ngon về, em qua nhà chị ăn nhé.”

Trương Nguyên Âm không do dự đồng ý ngay: “Vâng ạ!” Sau đó, Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng gật đầu chào Trương Kính rồi quay vào đóng cửa và rời đi.

Trương Kính nhìn theo bóng dáng Tống Ngọc Lan khuất dần ở đầu ngõ, rồi mới chậm rãi thu lại ánh mắt. Anh ấy cúi xuống bế Trương Nguyên Âm lên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Em nói đúng, chị tiên nữ ấy quả thực đẹp như tiên giáng trần, nhưng tiếc là chị ấy đã có bạn trai rồi. Nên sau này không được nói lung tung nữa, nhất là trước mặt người khác, không thì sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của chị ấy đấy.”

Trương Nguyên Âm ngoan ngoãn tựa vào vai ấm áp của anh trai, mắt lim dim vì buồn ngủ. Không biết cô bé có nghe được lời dặn dò của anh trai không, nhưng có lẽ cô bé cũng chẳng bận tâm nhiều lắm.

“Ngọc Lan, cậu thanh niên này tên là Đào Thư, năm nay 18 tuổi. Cậu ấy vừa thi trượt đại học, gia đình đông anh chị em đi học quá nên cậu ấy phải ra ngoài làm việc để phụ giúp gia đình.” Lý Anh vừa nói vừa chỉ về phía một chàng trai trẻ cao lớn, đứng cạnh họ. Gương mặt chàng trai kia đen sạm, đỏ ửng lên vì ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào Tống Ngọc Lan.

“Đào Thư phải không? Năm nay cậu có tham gia kỳ thi đại học à?” Tống Ngọc Lan hỏi.

Đào Thư luống cuống trả lời: “Dạ có, nhưng kết quả không được như mong muốn.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Công việc ở quầy làm đồ uống sẽ khá vất vả, đây là công việc cần kỹ năng. Trước khi bắt đầu thì cậu sẽ phải ký hợp đồng, đảm bảo sau khi được dạy nghề cậu không bỏ việc giữa chừng đi làm cho nơi khác. Cậu suy nghĩ kỹ đi, nếu đồng ý thì ký hợp đồng, rồi sẽ bắt đầu học.”

Cô đã suy nghĩ cẩn thận vào tối hôm qua. Mặc dù kỹ năng pha chế ở đời sau rất phổ biến, nhưng ở hiện tại thì đây là công thức độc quyền của cô. Nếu nhân viên tự ý học rồi bỏ đi, mở tiệm cạnh tranh thì sẽ là một đòn đau với cô. Ký hợp đồng là biện pháp để ràng buộc và bảo vệ quyền lợi của cô.

“Phải ký hợp đồng sao?” Đào Thư ngạc nhiên hỏi.

Công nhân bình thường chỉ cần báo trước nửa tháng nếu muốn nghỉ việc. Nhưng với Đào Thư và Phan Phương, hai người họ là những nhân tố cốt lõi, cần thông báo trước ít nhất một tháng nếu có ý định nghỉ. Những nhân viên khác thì chỉ cần tuân thủ theo quy định thông thường.

Nghe xong, Đào Thư cảm thấy mình được trọng dụng, mặt đỏ lên vì xúc động, liền cam kết sẽ chăm chỉ làm việc và biết ơn vì Tống Ngọc Lan đã tin tưởng mình.

Lý Anh cũng được Tống Ngọc Lan gọi tới để học pha chế cùng, phòng khi Đào Thư nghỉ ngơi thì Lý Anh có thể thay thế.

Cả ngày hôm đó, Tống Ngọc Lan hướng dẫn hai người học cách pha chế, mùi thơm từ bánh mì và cà phê không ngừng xộc lên từ bếp. Những người thợ làm việc trên lầu liên tục ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, đến nỗi không còn tâm trí để làm việc.

Mấy anh em làm việc ở đây mới nửa tháng mà đã béo lên hẳn vài cân. Vợ của họ còn tưởng rằng đi làm là để ăn sung mặc sướng chứ không phải làm việc cực khổ nữa.

Thấy hai người học hành nghiêm túc và đã thành thạo các thao tác cơ bản, Tống Ngọc Lan yên tâm giao phó công việc. 10 vạn mà cô vay của Lục Trạch Dân giờ chỉ còn lại hơn 4 vạn, cô định dùng nó để thanh toán tiền bàn ghế, nhưng lúc này vẫn chưa có thành phẩm. Thế là Thẩm Lượng lập tức dẫn cô đi gặp ông Ngụy – người chịu trách nhiệm sản xuất.

“Ông Ngụy là một cựu chiến binh” Thẩm Lượng giải thích: “Ông ấy có sở thích làm mộc và tay nghề thì không chê vào đâu được. Nhiều khách hàng của tôi đều khen ngợi ông ấy. Nhưng có một điều cô cần chuẩn bị tâm lý, đó là khuôn mặt ông Ngụy bị thương nặng do pháo nổ trong chiến tranh, để lại một vết sẹo dài trên mặt.”

Thẩm Lượng chỉ về phía ngân hàng gần đó: “Xưởng của ông ấy ở phía sau ngân hàng, trong một căn nhà nhỏ cũng được mua từ anh rể của tôi.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Cô theo Thẩm Lượng đi dọc con phố đông đúc, rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Tiếng gõ cộc cộc từ một góc sân vang lên. Đến trước cửa một căn nhà, cánh cổng chỉ khép hờ, hé lộ không gian rộng rãi bên trong với những bộ bàn ghế màu trắng sữa được xếp gọn gàng dưới ánh nắng.

Giữa sân có một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn tay màu xanh lá cây, tay cầm chiếc búa, tập trung kiểm tra độ chắc chắn của một chiếc ghế.

Thẩm Lượng bước vào sân và lớn tiếng gọi: “Ông Ngụy!”
 
Back
Top Bottom