Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 180: Chương 180



Thẩm Lượng nghe nói Tống Ngọc Lan muốn đi Thượng Hải, bèn đề xuất rằng cô có thể mua đèn từ Thượng Hải, như vậy sẽ tiết kiệm được vài trăm đồng.

Tống Ngọc Lan cũng định mua lò nướng và các thiết bị làm bánh từ Thượng Hải. Vì đã quyết định bước chân vào ngành này nên cô muốn đầu tư vào những thiết bị tốt nhất.

Cô để lại 3 vạn dùng cho việc mua máy móc và đèn, nếu thiếu thì cô sẽ lấy nốt 5 vạn còn lại trong sổ tiết kiệm của Lục Trạch Dân. Đã mượn 10 vạn rồi thì mượn nhiều thêm một chút cũng không thành vấn đề.

Buổi chiều trở về tứ hợp viện, Tống Ngọc Lan thu dọn quần áo và đồ dùng cần thiết. Đã là ngày thứ 2 rồi, cô chỉ còn 5 ngày để chạy ra Thượng Hải rồi quay lại Bắc Kinh. Cô còn phải dành thời gian mua đèn, nên thời gian thực sự không đủ. Vì thế, cô quyết định lên đường đến Thượng Hải ngay trong đêm để tiết kiệm vài giờ.

Bà nội Tống và Khương Nam đều muốn đi cùng, nhưng Tống Ngọc Lan từ chối.

Cửa hàng là việc cá nhân của cô, không lý nào lại để Khương Nam phải vất vả theo sau. Hơn nữa, Khương Nam đang trong kỳ kinh nguyệt, nếu đi theo thì sẽ chỉ thêm gánh nặng.

Còn bà nội ở tuổi này, theo cô đi lại khắp nơi sẽ rất mệt, nên tốt nhất bà nên ở lại Bắc Kinh chăm sóc Tống Ngọc Cảnh.

Tống Ngọc Lan vừa rời đi, Lục Trạch Dân đã gõ cửa tứ hợp viện.

Khương Nam mở cửa, nhìn thấy Lục Trạch Dân thì đôi mắt cô ấy liền sáng lên. Nếu anh đi cùng Tống Ngọc Lan đến Thượng Hải thì sẽ là phù hợp nhất!

Tống Ngọc Lan bắt kịp chuyến tàu cuối lúc 6 giờ tối, nhưng đã không còn vé giường nằm nên cô chỉ có thể mua vé ghế cứng.

Khi đến chỗ ngồi, cô thấy một người phụ nữ trạc 30 tuổi ngồi ở bên trong. Người phụ nữ có khuôn mặt tròn, trán hơi hẹp với vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Tống Ngọc Lan đặt túi xuống dưới ghế, ngồi ở phía ngoài.

Người phụ nữ chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục ngắm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Tống Ngọc Lan chỉnh lại chiếc khăn lụa đen quấn trên đầu, cố gắng buộc nó ngay ngắn hơn.

Do quên mang theo mỹ phẩm khi rời Bằng Thành nên cô đành phải dùng tạm chiếc khăn lụa đen để che đi gương mặt của mình.

Thời tiết tháng mười ở Bắc Kinh khô hanh một cách khó chịu, khiến mũi của Tống Ngọc Lan cảm thấy ngứa ngáy. Thêm vào đó, chiếc khăn lụa quấn chặt quanh cổ khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định tháo khăn ra. Ngay khi tháo chiếc khăn lụa đen thì Tống Ngọc Lan liền nhận ra ánh mắt của những người xung quanh đã thay đổi.

Cô không để lộ cảm xúc mà tiếp tục lật giở quyển tiểu thuyết mang theo để g.i.ế.c thời gian. Cô biết mình sẽ không ngủ nổi suốt chuyến đi này, hơn nữa từ Bắc Kinh đến Thượng Hải chỉ mất khoảng 12 tiếng nên đọc sách là cách hay nhất để g.i.ế.c thời gian.

Cô không muốn nói chuyện với ai, nhưng không thể từ chối khi một bà lão ngồi đối diện bắt chuyện: “Cô gái, cháu đi đâu vậy?”

Nếu cô không trả lời thì người ta sẽ cho rằng cô bị câm hoặc thiếu tôn trọng người già.

Tống Ngọc Lan đáp lại: “Bà ơi, cháu đi Thượng Hải.”

“Đi Thượng Hải làm gì thế?”

Tống Ngọc Lan hơi ngán ngẩm vì bà lão hỏi nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ lịch sự: “Cháu đi gặp chồng sắp cưới, anh ấy đang làm việc trong quân đội ở Thượng Hải.”

Cô cố ý bịa chuyện, giả vờ cười hạnh phúc: “Chồng sắp cưới của cháu đang ở trong quân đội.”

Tống Ngọc Lan hoàn toàn tận dụng câu chuyện để đánh lạc hướng. Có chồng sắp cưới làm trong quân đội ở Thượng Hải, sẽ khiến những kẻ có ý đồ xấu phải suy nghĩ kỹ trước khi ra tay.

Quả nhiên, bà lão nghe xong thì không hỏi thêm gì nữa.

Tống Ngọc Lan tiếp tục đọc sách.

Trời dần ngả về tối, ánh đèn trong toa tàu mờ ảo, mang theo chút u buồn. Tống Ngọc Lan đứng dậy định đi đến toa ăn uống để dùng bữa. Vì gấp rút lên tàu nên cô chỉ mang theo vài cái bánh quy ép khô, nhưng dù đang túng thiếu thì cô cũng không muốn chỉ ăn tạm bợ như vậy.

Lối nối giữa các toa là nơi có nhà vệ sinh và nước nóng. Khi Tống Ngọc Lan đi qua đó thì bất ngờ bị một người phụ nữ đẫy đà gọi lại.

Người phụ nữ này mặc chiếc xường xám màu xanh lá đậm, trông rất lịch sự. Khuôn mặt bà ta trang điểm dày, phấn trắng cùng má hồng, lông mày vẽ cong như lá liễu, dưới ánh đèn vàng làm Tống Ngọc Lan có chút giật mình.

Bà ta giơ tay chỉ về phía cô: “Cô gái, tôi đang gọi cô đấy!”

Ngọc Lan bối rối, chỉ vào mình hỏi lại: “Bà đang gọi tôi à?”

Người phụ nữ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, là tôi gọi cô. Cô gái, cô định đi đâu vậy?” Nói rồi, bà ta liền tiến tới, tay chuẩn bị khoác lấy tay Tống Ngọc Lan như thể không muốn để cô đi mất.

Ngọc Lan nhanh chóng lùi một bước, chỉ tay về phía toa ăn: “Tôi định đi ăn cơm.”

“Trùng hợp quá, tôi cũng đói rồi. Vừa nhìn thấy cô là tôi đã thấy hợp ý ngay. Để tôi mời cô một bữa nhé” bà ta nói rồi tiếp tục giơ tay ra như muốn nắm lấy tay Tống Ngọc Lan, giống như sợ cô sẽ bỏ chạy.

Ngọc Lan lập tức cảnh giác, cô nhớ ngay đến lời Lục Trạch Dân từng dặn dò lần đầu cô đến Quảng Đông, về những người phụ nữ chuyên dụ dỗ người khác cho bọn buôn người. Cô nhanh chóng lùi lại, không may đụng phải ai đó đứng phía sau, va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.

Cô hoảng hốt bước lên phía trước để xin lỗi. Nhưng khi quay đầu lại nhìn, gương mặt người đàn ông phía sau khiến cô sững sờ: “Lục Trạch Dân?”

Ánh mắt Lục Trạch Dân lạnh lùng quét qua người phụ nữ đuổi theo Tống Ngọc Lan: “Tôi là bạn trai cô ấy. Vừa nãy tôi nghe bà nói muốn mời chúng tôi ăn cơm?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 181: Chương 181



Tống Ngọc Lan là người rất cảnh giác, bây giờ lại có Lục Trạch Dân bên cạnh, khiến cho kế hoạch của người phụ nữ kia buộc phải dừng lại.

Trước khi bỏ đi, bà ta còn không cam lòng liếc nhìn gương mặt xinh đẹp và vóc dáng quyến rũ của Tống Ngọc Lan. Làm “mồi nhử” cho bọn buôn người bao năm, bà ta đã thấy không ít người đẹp, nhưng loại nhan sắc tự nhiên hoàn hảo như của Ngọc Lan thì đúng là hiếm có. Đôi mắt to long lanh, khuôn mặt xinh xắn cùng thân hình nóng bỏng... Bà ta không dám nghĩ tiếp nữa, sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà làm chuyện dại dột.

Bà ta vẫn không ngừng liếc nhìn, để ý theo dõi từng hành động của hai người. Khi thấy cả hai đi vào toa giường nằm thì bà ta bực tức phì một tiếng: “Chết tiệt, còn mua được cả vé giường nằm!”

Làm nghề này đã lâu, tiền không thiếu, nhưng muốn mua được vé giường nằm mà không có mối quan hệ thì phải trả thêm gấp đôi, gấp ba, khiến bà ta tiếc đứt ruột.

Cầm ấm nước nóng, bà ta trở về chỗ ngồi, thấy người đàn ông gầy gò bên cạnh đang dán mắt vào bộ n.g.ự.c của cô gái mới bị lừa, bà ta khó chịu đặt mạnh ấm nước xuống bàn nhỏ, liếc gã ta một cái đầy cảnh cáo: “Đừng quên đây là đâu. Kiềm chế một chút đi, đừng có làm bậy.”

“Con mụ c.h.ế.t tiệt này, xem ra lại ngứa da rồi hả? Còn dám lên mặt với tao!” Gã đàn ông thu tay về khỏi người cô gái kia, rồi giáng một bạt tai lên mặt người phụ nữ béo.

Bà ta vốn đã bực bội vì không dụ được Ngọc Lan, nên lập tức ăn miếng trả miếng, tát lại gã đàn ông kia không chút do dự: “Đừng tưởng mày còn có thể muốn đánh tao là đánh!”

Hai người bắt đầu xô xát ngay tại hành lang, khiến mọi người xung quanh vội vã né tránh.

Cô gái bị lừa đã tranh thủ giây phút hỗn loạn, cố gắng phát ra tiếng kêu cứu từ cổ họng. Nhưng cô ấy đã bị chuốc thuốc, đầu óc choáng váng, dù cố hết sức cầu cứu thì bên ngoài chỉ thấy đôi mắt cô ấy ngấn lệ, khuôn mặt lại không có biểu hiện gì, nên mọi người chỉ nghĩ rằng cô ấy là con của hai kẻ đang đánh nhau kia, lo lắng cho cha mẹ mình.

Lục Trạch Dân mua được hai vé giường nằm, vừa rồi anh chỉ dẫn Tống Ngọc Lan đến nhận chỗ.

Giờ đây, hai người quay lại toa cứng để lấy hành lý, thế là vô tình chứng kiến toàn bộ sự việc.

Khi Tống Ngọc Lan nhìn vào mắt cô gái đang cầu cứu, cô không thể không bước về phía trước. Cô gái đó không phải ai khác mà chính là Lý Anh, người cô đã từng gặp khi bán hàng ở chợ huyện Ngọc Lâm, người đã bị chồng cũ bạo hành!

“Lý Anh, sao chị lại ở đây?” Giọng Tống Ngọc Lan chứa đựng sự ngạc nhiên và lo lắng, khiến cặp đôi đang đánh nhau dừng lại và quay sang nhìn cô.

Hai kẻ đó nhanh chóng liếc nhau rồi rút tay về như chạm phải điện.

Người phụ nữ béo vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lý Anh, bắt đầu sửa lại mái tóc rối bù vì vừa bị đánh, đồng thời kéo Lý Anh ra sau lưng mình, che khuất tầm nhìn của Tống Ngọc Lan. Bà ta còn lẩm bẩm: “Đây là con tôi, không phải ai khác như cô nói đâu.”

Tống Ngọc Lan nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đầy nghi hoặc và bối rối.

Cô chưa từng gặp người nhà của Lý Anh nên không thể chắc chắn ngay được điều gì. Nhưng rõ ràng Lý Anh có điều gì đó rất lạ, mắt đẫm lệ mà không nói được lời nào.

Lục Trạch Dân đứng phía sau, ánh mắt sắc bén của anh nhanh chóng nhận ra hai kẻ này chính là bọn buôn người.

Không do dự, anh kéo Tống Ngọc Lan về phía mình, rồi rút ra tấm thẻ cảnh sát tạm thời mà anh từng được cấp khi còn làm việc ở Quảng Đông.

Điều bất ngờ là trước khi anh kịp mở miệng thì cặp đôi kia đã hoảng hốt quay người bỏ chạy.

Thấy vậy, Lục Trạch Dân lập tức ra đòn hiểm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả hai người đã bị anh khống chế nằm bẹp trên sàn, không thể nhúc nhích.

Cảnh sát trên tàu nhanh chóng xuất hiện và còng tay bọn chúng lại.

Trước đó, hai kẻ này đã chuốc thuốc mê Lý Anh, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi. Nhưng vì không được mang theo thuốc có tác dụng mạnh khi lên tàu nên chúng chỉ dùng loại thuốc mê nhẹ, phải mất khoảng một giờ mới phát huy tác dụng hoàn toàn. Lý Anh thật sự rất may mắn, nếu không nhờ Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân kịp thời cứu giúp thì kết cục của cô ấy có lẽ không tưởng tượng nổi.

Sau khi được gỡ dây trói ở tay chân thì mọi người mới nhìn thấy dây thừng bị ẩn ở chỗ tay chân của cô ấy. Lý Anh khóc nức nở, uống từng ngụm nước ấm từ tay Ngọc Lan và thuốc giải do cảnh sát tàu mang tới. Mười phút trôi qua, Lý Anh bắt đầu cảm thấy có chút sức lực và cố gắng nói chuyện, giọng nói tuy nhỏ nhưng vang khắp toa tàu yên tĩnh.

“Tôi là Lý Anh, tôi không hề quen biết bọn chúng!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 182: Chương 182



Lời khai của Lý Anh là bằng chứng không thể chối cãi. Người phụ nữ béo thở dài tuyệt vọng, không phản kháng nữa mà để cảnh sát dẫn đi.

Sau đó nhân viên tàu đã sắp xếp để Lý Anh được chuyển đến toa cùng với Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân.

Trong toa giờ chỉ còn ba người. Lý Anh vẫn còn run rẩy, cô ấy gục đầu vào vai Tống Ngọc Lan khóc nức nở.

Lý Anh kể rằng sau khi ly hôn, cô ấy ra đi với hai bàn tay trắng. Cha mẹ cô ấy thương con gái, không muốn cô ấy tiếp tục cuộc hôn nhân đầy đau khổ nên không ngăn cản. Cảm thấy có lỗi với cha mẹ đã già nên cô ấy quyết định kiếm tiền bằng việc buôn bán ngoài chợ. Ban đầu, cha mẹ cô ấy phản đối, nhưng thấy cô ấy buôn bán thuận lợi, kiếm được kha khá nên họ cũng không nói thêm gì.

Nửa năm qua, Lý Anh kiếm được khoảng sáu vạn, nhưng người khác bắt đầu nhòm ngó. Cô ấy bị kẻ có thế lực chèn ép nên không còn dám buôn bán nữa.

Nhân dịp nghỉ lễ, cô ấy liền quyết định đi tới Bắc Kinh một chuyến, vừa để tham quan vừa tìm kiếm cơ hội mới.

Nhìn thấy bầu trời rộng lớn ở Bắc Kinh, Lý Anh cảm thấy chính mình lại có động lớn, lần này cô ấy tính toán đi khắp nơi dạo, nhìn xem có cơ hội kinh doanh khác hay không,

Trạm đầu tiên cô ấy chọn chính là Thượng Hải. Tuy nhiên, cô ấy đã rơi vào bẫy của bọn buôn người.

Nghĩ đến việc mình suýt bị bán đi, Lý Anh càng khóc dữ dội hơn.

Lục Trạch Dân thấy hai cô gái đều đang xúc động nên bước ra ngoài, để lại không gian riêng cho họ.

Ngọc Lan nhẹ nhàng vỗ về lưng Lý Anh, an ủi: “Ổn rồi, mọi chuyện đã qua. Chị cứ từ từ nghỉ ngơi, đợi khoẻ lại rồi tính tiếp.”

Lý Anh ngước lên, ánh mắt đầy biết ơn: “Cảm ơn em, nếu không có em thì chị...”

Ngọc Lan mỉm cười, lắc đầu: “Không cần cảm ơn đâu, chỉ là tình cờ thôi.”

Lý Anh ngượng ngùng, giọng run rẩy: “Sổ tiết kiệm của chị vẫn còn, nhưng bây giờ chị không dám ở một mình nữa.”

Tống Ngọc Lan hiểu Lý Anh đang cảm thấy không an toàn, liền nhẹ giọng đề nghị: “Nếu chị không ngại thì có thể đi cùng bọn em. Đợi chị khỏe lại rồi tính tiếp.”

Trong mắt Lý Anh ánh lên tia hy vọng: “Thật sao? Em sẽ không thấy phiền phức chứ?”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Tống Ngọc Lan nhanh chóng đáp. “Chị cũng là nạn nhân, giúp chị là điều nên làm mà.”

Lý Anh xúc động đến rơi nước mắt; “Cảm ơn em, em tốt quá.”

Sau đó Lý Anh nhìn thấy vai áo của Tống Ngọc Lan ướt nhẹp vì nước mắt và... một chút nước mũi. “Xin lỗi nhé, chị làm bẩn áo của em rồi. Đến Thượng Hải chị sẽ mua cho em một chiếc mới.”

Ngọc Lan vẫy tay: “Có gì to tát đâu. Em có mang quần áo để thay, lát nữa thay ra là được.”

Lục Trạch Dân ở bên ngoài nghe thấy liền yên lặng kéo cửa toa xe lại.

Suốt đêm, Lý Anh cứ tỉnh rồi lại khóc, khóc mệt rồi lại ngủ, thi thoảng còn mở mắt kiểm tra xem Tống Ngọc Lan có còn ngồi bên cạnh mình không. Trông cô ấy thật giống một người từng trải qua tổn thương nặng nề, trở nên cảnh giác với mọi thứ xung quanh, giống như câu “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.

Thấy vậy, Tống Ngọc Lan khẽ thở dài, rồi quay sang nhỏ giọng bàn bạc với Lục Trạch Dân: “Cô ấy như thế này chắc phải đi cùng chúng ta suốt hành trình rồi.”

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng siết tay Ngọc Lan trong bóng tối, ngón tay khẽ lướt qua khớp ngón tay cô, tạo cảm giác ngưa ngứa, ấm áp. “Em quyết định là được, anh luôn ủng hộ em.”

Ngọc Lan hơi ngạc nhiên, nhớ lại cuộc trò chuyện qua điện thoại lúc trưa.

“Thế còn việc nhà anh có chuyện thì sao? Không phải nói có việc quan trọng à?”

Lục Trạch Dân ghé sát tai Tống Ngọc Lan, giọng trầm thấp, ấm áp: “Anh lo tiền trong tài khoản không đủ cho em dùng, việc ở nhà đang dở nhưng anh bỏ ngang để mang thêm tiền cho em dùng. Kết quả là lỡ mất lúc em lên tàu, không yên tâm để em đi một nên anh vội theo em luôn.”

Mùi hương thanh mát từ người Lục Trạch Dân khiến Tống Ngọc Lan bất giác chìm đắm trong bầu không khí dịu dàng mà anh tạo ra. Sống qua hai kiếp, giờ cô mới thực sự hiểu vì sao trên đời này lại có những người đắm chìm vào tình yêu mà quên hết mọi thứ.

Đẹp trai, giàu có, tài giỏi, và yêu cô một cách chân thành không chút do dự. Với những điều đó thì ai mà chẳng dễ dàng “đổ gục”?

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng đặt đầu Tống Ngọc Lan lên vai mình. “Em tranh thủ ngủ một lát đi, còn khoảng hai tiếng nữa tàu sẽ tới ga. Lý Anh chắc cũng không tỉnh lại sớm đâu, nếu cô ấy dậy thì anh sẽ gọi em.”

Ngọc Lan cũng đã mệt mỏi cả đêm, cô dựa vào bờ vai rắn rỏi của Lục Trạch Dân rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh sáng ban mai le lói từ phía chân trời xa xôi, bầu trời dần hiện lên sắc trắng nhạt, giống như một bức tranh thiên nhiên tĩnh lặng và tuyệt đẹp. Tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu xuống, len lỏi qua ô cửa sổ toa tàu, nhẹ nhàng rọi vào gương mặt của Tống Ngọc Lan lúc này vẫn đang dựa vào vai Lục Trạch Dân.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 183: Chương 183



Lục Trạch Dân cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng, anh lập tức giơ tay lên che trước mặt Tống Ngọc Lan, lo sợ tia nắng mạnh có thể làm cô bị chói mắt mà tỉnh giấc.

Lúc này, Lý Anh đột nhiên tỉnh dậy từ một cơn ác mộng. Cô ấy thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, trái tim đập loạn xạ. Cảm giác hoảng loạn tràn ngập khiến cô ấy vô thức muốn tìm Tống Ngọc Lan để được an ủi.

Ánh mắt Lý Anh nhanh chóng dừng lại ở góc toa, nơi Tống Ngọc Lan đang ngả đầu lên vai Lục Trạch Dân. Hình ảnh hai người bình yên bên nhau, Lục Trạch Dân dịu dàng che mắt Tống Ngọc Lan khỏi ánh sáng mặt trời, còn Tống Ngọc Lan thì ngủ ngon lành, khuôn mặt cả hai ánh lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Lý Anh không thể không ngẩn người khi chứng kiến cảnh ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa xúc động.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng lại, cả toa tàu tràn ngập một bầu không khí ấm áp và lãng mạn.

Lý Anh khẽ nhíu mày, những hình ảnh này cô ấy từng trải qua khi còn yêu chồng cũ. Nhưng sau khi kết hôn, cuộc sống chỉ toàn là mớ hỗn độn đầy chán nản, khiến cho những khoảnh khắc lãng mạn như thế này càng trở nên châm biếm.

Cô ấy tự nhiên nghĩ rằng Lục Trạch Dân cũng không khác gì chồng cũ của mình, chỉ khác ở vẻ ngoài đẹp trai hơn. Vì Tống Ngọc Lan là ân nhân cứu mạng của cô ấy nên Lý Anh không muốn thấy cô phải bước vào con đường đau khổ giống mình.

Khi đến Thượng Hải, Tống Ngọc Lan dự định tìm một nhà khách an toàn gần đồn công an để cho Lý Anh nghỉ ngơi, vì sợ cô ấy thiếu cảm giác an toàn. Hôm nay lịch trình của Tống Ngọc Lan khá đầy, còn Lý Anh vừa trải qua cú sốc lớn nên cô nghĩ rằng Lý Anh cần được nghỉ ngơi.

Thế nhưng Lý Anh yếu ớt nài nỉ muốn ở lại bên cạnh Tống Ngọc Lan, vì chỉ khi ở cạnh Tống Ngọc Lan thì cô ấy mới cảm thấy an toàn.

Suốt cả ngày, mỗi khi Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân nói chuyện với nhau được đôi ba câu thì Lý Anh lại lên tiếng kêu mình đau đầu, dựa vào Tống Ngọc Lan để cản trở hai người tiếp xúc quá nhiều.

Tống Ngọc Lan chỉ nghĩ rằng Lý Anh thực sự không khỏe nên đã kết thúc hành trình sớm, vậy nên không mua được gì cả.

Lục Trạch Dân thì lại nhận ra điều khác thường. Ánh mắt của Lý Anh nhìn anh đầy sự đề phòng và căm ghét. Nghĩ lại thì đây có lẽ là lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đâu có đắc tội gì với cô ấy chứ?

Rõ ràng anh đã cứu cô ấy cơ mà!

Hơn nữa, dường như Tống Ngọc Lan không nhận ra rằng Lý Anh đang giả vờ. Suốt cả ngày, cô chỉ nói với anh chưa tới mười câu.

Lục Trạch Dân vốn không phải là người dễ dàng chịu thiệt, nên khi trở về nhà khách, càng nghĩ anh càng muốn làm rõ chuyện này. Thật vất vả anh mới có chuyến đi riêng tư với bạn gái, không thể để Lý Anh phá hỏng được.

Lý Anh không ngờ rằng Lục Trạch Dân lại trực tiếp hỏi thẳng cô ấy!

Tống Ngọc Lan cũng bắt đầu cảm thấy thái độ của Lý Anh có gì đó không đúng.

Lý Anh di chuyển lại gần Tống Ngọc Lan và nhỏ giọng giải thích: “Em còn nhớ chồng cũ của chị không?”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Ừ, nhớ.”

“Trước đây chồng cũ của chị cũng đối tốt với chị như cách cậu ấy đối xử với em. Nhưng sau khi kết hôn thì cuộc sống của bọn chị chỉ toàn là mớ hỗn độn. Em còn nhớ vụ chiếc áo lông không?... Em là ân nhân của chị nên chị không muốn thấy em cũng bị tổn thương như chị.” Giọng Lý Anh nhỏ dần, đầu cúi xuống, cô ấy tiếp tục với giọng nói như khuyên nhủ:

“Đàn ông dù xấu hay đẹp cũng đều không đáng tin.”

Tống Ngọc Lan không ngờ rằng lý do lại là như vậy, cô bất giác mỉm cười nhìn Lục Trạch Dân, thấy anh ngơ ngác, rõ ràng cũng không ngờ lý do lại là thế.

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng ôm lấy vai Lý Anh: “Em hiểu ý chị, nhưng công bằng mà nói thì không phải ai cũng giống chồng cũ của chị. Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt. Không thể vì một vài người xấu mà đánh đồng tất cả.”

“Chị cũng có ý tốt, nhưng em nghĩ rằng chị không thể can thiệp vào cuộc sống của em được.”

Lý Anh im lặng, đôi vai chùng xuống: “Chị hiểu rồi, là chị lo chuyện bao đồng.”

Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Không phải đâu, chị cũng chỉ đang nhắc nhở em thôi mà. Sau này, khi em với anh ấy có mâu thuẫn thì em sẽ biết yêu thương bản thân trước, nhưng cách chị nhắc nhở không đúng. Chị có thể khuyên em, nhưng đừng ngăn cản em.”

Lý Anh nghe vậy thì khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra chút hoang mang. Cô ấy là con một trong gia đình, được cha mẹ yêu thương nhưng họ chưa từng dạy cô ấy cách phân biệt người tốt hay xấu.

Năm cô 18 tuổi, cô ấy gặp được người chồng cũ, người đã khéo léo dệt nên giấc mơ đẹp cho cô ấy. Nhưng khi kết hôn thì cô ấy mới phát hiện đó chỉ là một chiếc bẫy.

Sau khi Lý Anh thoát khỏi hố lửa đã dần dần nhận ra sự tàn nhẫn của lòng người và trở nên cực kỳ cảnh giác với đàn ông. Nhưng với kinh nghiệm xã hội còn ít ỏi, rời khỏi huyện Ngọc Lâm, cô ấy lại gặp phải một nhóm buôn người, suýt chút nữa đã hủy hoại cả cuộc đời mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 184: Chương 184



Hiện tại, Lý Anh coi Tống Ngọc Lan như chiếc phao cứu sinh duy nhất của cô ấy.

“Ngọc Lan, em có thể làm bạn với chị được không?” Trong mắt Lý Anh, Tống Ngọc Lan vừa xinh đẹp, thông minh lại vừa có khả năng. Không chỉ đỗ vào một trường đại học danh tiếng mà còn giỏi kiếm tiền từ việc bán hàng. Video về bài phát biểu của Tống Ngọc Lan tại đại học Thanh Hoa đã được chiếu ở buổi khai giảng của trường Nhất Trung, giờ đây ai ở huyện Ngọc Lâm cũng biết Tống Ngọc Lan cả!

Trong lòng Lý Anh chỉ có một suy nghĩ: nếu mình không đủ thông minh thì đi theo người thông minh như Tống Ngọc Lan chắc chắn sẽ không sai.

Tống Ngọc Lan không biết suy nghĩ trong lòng Lý Anh, nhưng cô có thể nhìn ra được sự chân thành trong ánh mắt của Lý Anh, không có chút toan tính nào.

“Được thôi, chúng ta là bạn” Tống Ngọc Lan cười nhận lời.

Lúc này, Lục Trạch Dân đã sớm rời khỏi phòng, tâm trạng tốt hơn nhiều từ khi Tống Ngọc Lan đứng ra nói giúp anh. Anh đi tới nhà ăn của nhà khách để mua cơm.

Ngày hôm sau, hành trình trở nên suôn sẻ hơn. Mặc dù Lý Anh vẫn đi cùng nhưng cô ấy chỉ im lặng quan sát và lắng nghe chứ không nói nhiều. Lý Anh nhìn Tống Ngọc Lan đàm phán với các cửa hàng, mua sắm các thiết bị và nguyên liệu.

Tống Ngọc Lan tìm thấy những mẫu máy trộn và lò nướng mới nhất, đều là hàng nhập khẩu, có thể làm tới 400 chiếc bánh mì một lúc, hoặc chia thành 200 chiếc để nướng riêng. Giá cả tất nhiên không hề rẻ, mỗi bộ lên tới 8.000 đồng. Tuy nhiên, những máy như máy làm đậu nành hay máy ép trái cây lại không đắt lắm, loại tốt cũng chỉ khoảng một trăm đồng. Thấy Tống Ngọc Lan sảng khoái chi tiền, chủ cửa hàng liền hào phóng tặng cho cô luôn.

Sau khi để lại địa chỉ cho cửa hàng để giao hàng lên tàu vào ngày mai, họ vội vã tới nhà máy đèn vào buổi chiều, nhưng nhà máy đã đóng cửa. Không muốn tới cửa hàng bán lẻ, Tống Ngọc Lan quyết định đi dạo quanh các trung tâm thương mại ở Thượng Hải.

Thời điểm này, Thượng Hải đã phát triển chẳng kém gì so với thời hiện đại, các tiệm bánh ngọt cao cấp và sang trọng cũng đã xuất hiện. Tống Ngọc Lan mua hai túi bánh mì lớn và quay trở lại nhà khách.

Tối đó, cô bàn với Lục Trạch Dân về việc mua vé tàu cho ngày mai, vì sáng hôm sau họ còn phải mua đèn, ít nhất cũng phải mất khoảng hai tiếng.

Lý Anh cũng bày tỏ mong muốn theo Tống Ngọc Lan trở về Bắc Kinh. Cô ấy rút từ túi ra 500 đồng, đưa cho Lục Trạch Dân và nói: “Tôi dự định đến Bắc Kinh xem có cơ hội kinh doanh nào phù hợp không. Chi phí đi lại để tôi lo, coi như cảm ơn hai người đã cứu mạng tôi.”

Lục Trạch Dân không nhận tiền mà quay sang nhìn Tống Ngọc Lan, như muốn hỏi ý kiến cô.

Tống Ngọc Lan nhìn Lý Anh và thở dài: “Hôm nay trông chị đã khá hơn rồi, nhưng em phải nói thật, làm ăn ở Bắc Kinh không dễ. Bọn em ở Bắc Kinh vì không còn cách nào khác, nhưng nếu chị có tiền thì xuống miền Nam làm ăn chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn.”

Lý Anh biết rằng mình đang làm phiền người khác, nhưng cô ấy cũng hiểu mình không đủ thông minh. Nếu xuống miền Nam một mình, không biết cô ấy có thể sống sót trở về hay không.

“Em biết chị đang suy nghĩ gì. Vụ bắt cóc vừa rồi chỉ là một sự cố bất ngờ, thực tế thì đất nước mình vẫn rất an toàn. Hơn nữa, chị có tiền, hoàn toàn có thể thuê vệ sĩ chuyên nghiệp để bảo vệ mình.”

Lý Anh buồn bã cúi đầu: “Chị không muốn kiếm thật nhiều tiền, chỉ muốn tìm việc gì đó để làm thôi.”

“Thế còn bố mẹ chị thì sao? Họ vẫn ở Ngọc Lâm, nếu chị lên Bắc Kinh một mình thì họ sẽ lo lắng lắm đấy.”

Nghe đến đây, Lý Anh bật khóc nức nở: “Bố mẹ chị chỉ có mình chị. Họ bị họ hàng coi thường, chèn ép. Nếu không vì công việc ổn định thì họ đã rời khỏi Ngọc Lâm lâu rồi. Giờ có cơ hội, chị muốn lên Bắc Kinh trước, sau này khi họ nghỉ hưu thì sẽ đưa họ lên đây ở cùng.”

Tống Ngọc Lan thở dài trong lòng, cảm giác như mình đang tự chuốc lấy rắc rối. Cô là người sợ phiền phức nhất, nhưng cũng không thể bỏ mặc người ta. Sau khi suy nghĩ một lát, cô liền nhắc nhở:

“Nhưng em nói trước, em còn đang học đại học, mỗi tuần chỉ về nhà một lần. Em cũng có rất nhiều việc phải làm, nên không thể dành nhiều thời gian cho chị được đâu.”

Trong mắt Lý Anh, điều này có nghĩa là Tống Ngọc Lan đã đồng ý, cô ấy lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Không sao, chỉ cần ở cùng thành phố với em là chị an tâm rồi.”

Tống Ngọc Lan đành thỏa hiệp, ra hiệu cho Lục Trạch Dân nhận 500 đồng từ Lý Anh để mua vé tàu.

Lý Anh vui vẻ đưa cho Tống Ngọc Lan chiếc túi mà cô ấy đã mang theo suốt cả ngày, cười nói: “Khi đi vệ sinh, chị đi ngang qua một cửa hàng quần áo nữ rất đẹp. Trước đó chị đã làm bẩn quần áo của em. Biết em bận rộn nên chị chọn đại hai chiếc áo khoác, cảm thấy sẽ hợp với em. Em thử xem có thích không nhé?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 185: Chương 185



Lúc trưa, Tống Ngọc Lan đã thấy Lý Anh cầm theo một chiếc túi của thương hiệu cao cấp Armlni. Cô cứ nghĩ rằng Lý Anh đã ổn định tinh thần nên thoải mái đi mua sắm, lúc này cô mới thẳng thắn với Lý Anh như vậy. Bây giờ biết rằng Lý Anh mua đồ cho mình, Tống Ngọc Lan liền cảm thấy có chút áy náy vì lúc nãy đã quá thẳng thắn. Cô vội vàng xua tay: “Không cần đâu, hôm qua chị đã giặt sạch áo giúp em rồi, vẫn mặc được mà. Chị giữ lại đi.”

Lý Anh lấy ra một chiếc áo khoác màu kaki cỡ S và nói: “Áo này nhỏ quá, chị mua theo dáng người của em. Nếu em không mặc thì phí lắm. Hơn nữa, nhân viên bán hàng nói đây là mẫu kinh điển của cửa hàng, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Tống Ngọc Lan không nhận áo, nhìn Lý Anh rồi hỏi: “Quần áo của Armlni không rẻ, chị mua bao nhiêu tiền vậy?”

Lý Anh tự nhiên đặt chiếc áo khoác vào tay Tống Ngọc Lan, rồi lấy thêm một chiếc áo khoác da đen từ trong túi ra: “Hóa ra cái tên tiếng anh này gọi là Armlni à? Nghe cũng sang trọng thật đấy. Em mau thử xem.”

Nhìn hai chiếc áo khoác kinh điển của Armlni, Tống Ngọc Lan biết rằng giá của chúng chắc chắn không hề rẻ, bởi ngay cả sau này thì những chiếc áo này vẫn còn được bán lại với giá mấy vạn một chiếc.

“Chị không cần phải làm vậy, em và Lục Trạch Dân không phải cố tình cứu chị, dù gặp phải người khác thì bọn em cũng sẽ giúp đỡ.”

Mắt Lý Anh đỏ hoe, cố gắng kiềm chế cảm xúc và nói nhỏ: “Ngoài việc muốn cảm ơn em thì em còn là người bạn đầu tiên của chị sau khi ly hôn. Bạn bè trước đây đều đã rời xa chị rồi. Chị không có bạn bè thực sự, không biết tình bạn thực sự phải như thế nào, nên chị chỉ muốn đối xử tốt với em mà thôi.”

Những lời nói của Lý Anh khiến Tống Ngọc Lan nhớ lại bản thân kiếp trước, khi cô nghèo khó thì không ai muốn kết bạn. Sau này giàu có, bạn bè xã giao rất nhiều, nhưng ngoài người bạn đồng cam cộng khổ là Phan Phương thì cô không có một người bạn thật sự nào khác.

Tống Ngọc Lan nhận lấy chiếc áo khoác từ tay Lý Anh: “Để em thử xem.”

Chiếc áo khoác cắt may gọn gàng khiến cô trông vô cùng mạnh mẽ và thanh lịch. Tống Ngọc Lan có thể tưởng tượng ra mình mặc chiếc áo này với một chiếc quần ống rộng màu tối sẽ ngầu biết bao.

“Em rất thích” Tống Ngọc Lan chân thành nói.

Hai chiếc áo mà Lý Anh mua đều là mẫu kinh điển của Armlni. Rất phù hợp để mặc trong thời tiết mùa thu hiện tại. Đặc biệt là chiếc áo khoác màu kaki, nó càng tôn lên phong thái và khí chất của Tống Ngọc Lan.

Kiếp trước, Tống Ngọc Lan cũng rất thích mặc áo gió vì tiện cho công việc.

Trong lòng cô ước tính giá hai chiếc áo này chắc phải lên đến hàng nghìn đồng, nghĩ rằng khi kiếm được tiền thì cô sẽ mua lại món quà khác tặng cho Lý Anh để đáp lễ.

Bạn bè cũng cần phải có qua có lại.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ vào phòng. Tống Ngọc Lan và Lý Anh thức dậy, Thượng Hải có gió lớn nên Tống Ngọc Lan khoác chiếc áo màu kaki lên người. Áo dài vừa chạm trên đầu gối, khiến vóc dáng cô càng trở nên thanh thoát.

Ở dưới nhà ăn, Lục Trạch Dân đã ngồi đợi hai người. Khi nhìn thấy Tống Ngọc Lan thì ánh mắt của anh liền sáng lên.

Tóc của Tống Ngọc Lan đã dài ngang vai, khẽ đung đưa theo từng bước đi của cô. Mái tóc đen tương phản với làn da trắng mịn màng như sứ của khiến cô càng thêm nổi bật.

Chiếc thắt lưng của áo khoác được buộc khéo léo quanh eo, làm nổi bật vòng eo thon gọn, tôn lên đường cong quyến rũ của cô.

Từng bước đi nhẹ nhàng và tao nhã của Tống Ngọc Lan phát ra một sức hút không thể cưỡng lại, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong phòng ăn.

......

Chợ đèn Thập Tinh là nơi tập trung rất nhiều nhà bán buôn và bán lẻ đèn chiếu sáng, cung cấp đủ loại đèn với nhiều phong cách và kiểu dáng khác nhau. Trong đầu Tống Ngọc Lan đã hình thành một ý tưởng rõ ràng về loại đèn mà cô muốn mua.

Sau hai giờ đi khắp chợ, Tống Ngọc Lan chọn được hai nhà cung cấp, một trong số đó là Osram, một thương hiệu nổi tiếng của Đức. Thương hiệu này không chỉ có hệ thống chiếu sáng hoàn chỉnh từ những năm 80 mà còn nổi tiếng về độ bền và chất lượng. Thương hiệu thứ hai là Lôi Sĩ, một thương hiệu nội địa Trung Quốc cũng có danh tiếng khá tốt.

Tống Ngọc Lan quyết định ghé qua cửa hàng Osram trước. Tuy nhiên, sau khi đi một vòng, không có ai tiến lại hỏi xem cô cần gì.

Không chần chừ, Tống Ngọc Lan chủ động gọi một nhân viên bán hàng: “Xin chào.”

Người đàn ông mặc vest chỉnh tề tiến lại, nhưng vẻ mặt tỏ ra miễn cưỡng, miệng lẩm bẩm: “Lại thêm một người rảnh rỗi đến làm phiền, mất thời gian tiếp khách lớn của mình.”

Thông thường, những khách hàng đặt đơn lớn là những ông chủ trung niên mặc vest sang trọng, tay xách cặp tài liệu. Mặc dù Tống Ngọc Lan trông rất xinh đẹp, còn có Lục Trạch Dân điển trai đứng bên cạnh, nhưng nhân viên bán hàng vẫn cho rằng họ quá trẻ và không đủ khả năng tài chính để mua hàng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 186: Chương 186



Nhân viên bán hàng kiếm sống bằng hoa hồng, nên dù Tống Ngọc Lan có đẹp đến đâu thì anh ta cũng không bị mê hoặc. Hơn nữa Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân trông giống như một cặp đôi, càng khiến anh ta không mấy hứng thú.

Tống Ngọc Lan không biết chỉ với vài bước chân mà người bán hàng đã suy nghĩ nhiều đến thế. Cô chỉ cảm nhận được sự không thân thiện từ thái độ của người này. Ngay lập tức, cô liền mất hứng xem đèn ở đây, quay lưng rời khỏi cửa hàng Osram trước khi người bán hàng kịp tiến đến, và bước sang cửa hàng Lôi Sĩ ở đối diện.

Hành động của cô quá nhanh khiến người bán hàng chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lục Trạch Dân và Lý Anh đi theo sau. Khi hiểu ra vấn đề thì anh ta liền chỉ tay về phía ba người rồi lớn tiếng chửi rủa:

“Đồ điên! Đến trêu ngươi à? Đúng là lũ ngốc!”

Ba người đã bước vào cửa hàng Lôi Sĩ, lựa chọn phớt lờ những lời chửi rủa từ phía sau. Ngay khi vào cửa hàng, một nhân viên bán hàng khác đã nhanh chóng tiến lại với nụ cười tươi: “Chào chị, chị muốn xem loại đèn nào ạ?”

Trái ngược hẳn với trải nghiệm vừa rồi, Tống Ngọc Lan cảm thấy dễ chịu hơn liền nở nụ cười: “Tôi muốn xem những mẫu đèn chùm lớn của cửa hàng.”

Nhân viên bán hàng dẫn họ đến khu vực đèn chùm và bắt đầu giới thiệu chi tiết về một số sản phẩm. Tống Ngọc Lan chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi và đều được giải đáp cặn kẽ.

Cô chú ý đến một mẫu đèn pha lê nhỏ có thiết kế đơn giản, ánh sáng dịu và độ sáng vừa phải, rất phù hợp với nhu cầu của cô. Sau khi chốt hai chiếc đèn pha lê nhỏ, Tống Ngọc Lan tiếp tục chọn một chiếc đèn chùm pha lê lớn, sang trọng để làm đèn chính cho cửa hàng.

Nhân viên bán hàng nhận ra ý định của cô liền lập tức dẫn cả nhóm lên tầng hai, nơi treo một số đèn chùm cỡ lớn, thường chỉ được lắp đặt trong các khách sạn 5 sao.

Vì thời gian hạn hẹp nên Tống Ngọc Lan nhanh chóng chọn đèn và thỏa thuận với nhân viên về giá cả. Sau một hồi thương lượng, chiếc đèn chùm pha lê lớn được mua với giá 4.500 đồng, hai chiếc đèn pha lê nhỏ tổng cộng 600 đồng, mỗi chiếc đèn rọi 1,5, rẻ hơn một nửa so với các cửa hàng vật liệu xây dựng ở Bắc Kinh.

Tống Ngọc Lan liếc đồng hồ trên tay: “Chúng tôi còn hai tiếng nữa là phải lên tàu. Các anh có thể giao hàng lên tàu không?”

Nhân viên bán hàng của Lôi Sĩ ngay lập tức trả lời với thái độ rất kính cẩn: “Chúng tôi có kho hàng ngay tại ga tàu để thuận tiện cho khách vận chuyển.”

Rời khỏi cửa hàng Lôi Sĩ, Tống Ngọc Lan cảm thán: “Cuối cùng vẫn nên chọn hàng nội địa thôi!”

Ngay sau khi Tống Ngọc Lan rời khỏi cửa hàng Osram, nhân viên bán hàng ở đó nhanh chóng chạy đến trước cửa hàng Lôi Sĩ, gọi to để chặn nhân viên của Lôi Sĩ đang chuẩn bị đi nộp đơn hàng: “Lão Ngụy, ba người kia chỉ mua vài chiếc đèn rọi thôi phải không?”

Lúc nãy, anh ta chỉ thấy ba người họ xem đèn rọi và đèn chùm pha lê nhỏ ở tầng một.

Nhân viên của Lôi Sĩ giơ tờ hóa đơn lên, mỉm cười: “Nói gì vậy, họ vừa chọn gần một vạn tệ tiền hàng, còn thanh toán hết bằng tiền mặt luôn đấy.”

“Cái gì!” Nhân viên bán hàng của Osram không tin, bước thêm vài bước vào cửa hàng Lôi Sĩ, định cầm hóa đơn lên xem thật giả thế nào.

Nhưng nhân viên của Lôi Sĩ không cho anh ta cơ hội đó: “Tôi phải đi thông báo việc xuất hàng, ba vị khách này đang vội, tôi không thể nán lại nói chuyện với anh được.”

“Chúng ta còn hai giờ nữa là lên tàu, dành một giờ để ra ga thì vẫn còn một giờ để mua sắm” Lục Trạch Dân nhắc nhở Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi sau lịch trình “dày đặc” trong hai ngày qua, cô thật sự không còn hứng thú mua sắm nữa.

Cô ngáp một cái và hỏi Lý Anh: “Chị có muốn mua gì nữa không? Nếu không thì chúng ta có thể về nhà trọ để thu dọn đồ đạc, rồi ra ga tàu sớm để chờ tàu.”

Lý Anh lắc đầu: “Chị không cần mua thêm gì nữa.”

Lục Trạch Dân mua vé giường nằm cho cả ba người. Quốc khánh nên người đi lại giữa Thượng Hải và Bắc Kinh khá đông, trong toa tàu của họ, ngoài ba người thì còn có một cặp ông cháu.

Thấy có người lên tàu, hai ông cháu nhanh chóng nhường chỗ cho ba người. Lục Trạch Dân nhìn thấy vé của hai người kia là giường trên, ông cụ thì đã khoảng sáu bảy mươi tuổi, chân tay có vẻ không còn linh hoạt, nên anh nhường lại vé của mình, leo lên giường trên cùng để ngủ.

Ông cụ không ngừng cảm ơn ba người, còn chia sẻ con gà quay mà mình mang theo.

Tống Ngọc Lan quá mệt mỏi, chỉ tượng trưng ăn một miếng rồi cảm ơn, sau đó trèo lên giường trên để ngủ.

Trước khi lên tàu, ba người đã bàn bạc với nhau. Vì chuyến tàu khởi hành lúc 12 giờ trưa và sẽ đến Bắc Kinh vào nửa đêm, hai ngày qua Lý Anh đã nghỉ ngơi đủ, không phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần theo mọi người đi lại. Do đó, Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân sẽ nghỉ ngơi trước, còn buổi tối sẽ đổi ca để Lý Anh canh gác.

Lý Anh nằm trên giường dưới, nhàn nhã đọc cuốn tiểu thuyết mà Tống Ngọc Lan đưa cho.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 187: Chương 187



Tối qua, cô ấy đã gọi điện từ bốt điện thoại gần nhà trọ để báo tin cho gia đình, nói rằng cô ấy sẽ ổn định cuộc sống ở Bắc Kinh. Bố mẹ cô ấy thấy con gái nói rất nghiêm túc, cũng không phản đối, chỉ nói rằng năm sau khi hai người nghỉ hưu sẽ bán nhà rồi chuyển đến Bắc Kinh sống cùng cô ấy.

Lý Anh còn nghe bố mẹ nói chồng cũ của cô ấy sắp tái hôn, nhưng trong lòng cô ấy không còn cảm giác gì nữa.

Mấy người Tống Ngọc Lan thuận lợi quay về Bắc Kinh, hôm sau Tống Ngọc Lan liền đưa hóa đơn đèn cho Thẩm Lượng xem.

Thẩm Lượng đã xem xét kỹ lưỡng tờ đơn hàng, không ngừng gật đầu: “Thương hiệu Lôi Sĩ mấy năm nay phát triển mạnh, chất lượng thậm chí còn tốt hơn nhiều thương hiệu nước ngoài, đặc biệt là dịch vụ bảo hành. Ở Bắc Kinh cũng có cửa hàng bảo hành của Lôi Sĩ, giá lại rẻ hơn gần một nửa so với thị trường ở Bắc Kinh.”

Tống Ngọc Lan nhìn bức tường với màu chủ đạo là màu trắng kem mà cô đã chọn. Kết hợp với chiếc đèn sang trọng thật là hoàn hảo.

Cô còn nhờ Thẩm Lượng tìm người quen làm riêng cho cô bàn ghế và bàn làm việc, đặt cọc trước 1000 đồng.

Vào thập niên 80, hầu hết các bộ bàn ghế đều có màu đỏ thẫm và vàng kim, nhưng Tống Ngọc Lan muốn thứ gì đó khác biệt hơn, với tông màu trắng hoặc trắng kem. Cô yêu cầu trong khu vực làm việc phải lắp một bức tường kính cường lực lớn, giúp khách hàng dễ dàng quan sát quá trình làm bánh, từ đó cảm thấy yên tâm về độ an toàn và vệ sinh.

Tên cửa hàng cũng đã được Tống Ngọc Lan quyết định, đó là “Tiệm ngọt Ngọc Lan”. Ngoài giấy phép kinh doanh thì Lục Trạch Dân còn giúp Tống Ngọc Lan đăng ký bản quyền thương hiệu. Điều này đảm bảo rằng trong tương lai chỉ có cửa hàng của Ngọc Lan mới được phép sử dụng cái tên “Tiệm ngọt Ngọc Lan”.

Lúc đầu, Tống Ngọc Lan nghĩ rằng Lục Trạch Dân đang làm quá lên, nhưng sau này khi thực sự gặp phải những cửa hàng có tên tương tự thì cô mới nhận ra tầm nhìn xa trông rộng của anh.

Tuy nhiên, đó là chuyện của tương lai.

Ngọc Lan vốn định chia cổ phần cửa hàng cho Phan Phương, nhưng Phan Phương từ chối. Cô ấy nói: “Tôi chỉ có thể đóng góp kỹ thuật, mà vẫn chưa thật sự thạo. Cô chịu thuê tôi là tôi đã cảm kích rồi. Còn về việc góp vốn, chờ khi tôi đủ năng lực và vốn liếng, lúc đó hãy tính tiếp.”

Ngọc Lan hiểu rằng Phan Phương không chỉ nói xã giao. Cô cũng biết rõ rằng hiện tại Phan Phương chưa đủ khả năng, nên cô đáp: “Ngoài mức lương hàng tháng 300 đồng, bất cứ loại bánh nào do cô tạo ra mà khách hàng yêu thích, tôi sẽ trả thêm cho cô 1.500 đồng tiền thưởng.”

Đôi mắt Phan Phương sáng rực lên, nhưng trước khi cô ấy kịp nói gì thì Ngọc Lan đã tiếp lời: “Nhưng công thức và tỷ lệ pha chế sẽ được giữ lại cho cửa hàng, nghĩa là tôi sẽ mua đứt công thức đó từ cô.”

Mắt Phan Phương rưng rưng, cảm thấy biết ơn. Rõ ràng là Tống Ngọc muốn cô ấy yên tâm ở lại làm việc, điều đó cũng thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối của Tống Ngọc Lan dành cho cô ấy.

Ngọc Lan đưa tay véo nhẹ má Phan Noãn đang nằm trong lòng Phan Phương rồi hỏi: “Noãn Noãn đã có hộ khẩu chưa?”

Phan Phương lắc đầu: “Tôi và Noãn Noãn vẫn chưa có chỗ ở ổn định, hộ khẩu vẫn còn ở nhà chồng cũ, chưa chuyển ra được.”

Trong lòng Tống Ngọc Lan chợt vang lên hồi chuông cảnh báo! Cô nhớ rằng vấn đề hộ khẩu từng là nguyên nhân khiến Phan Phương bị kìm kẹp bởi gia đình chồng cũ.

Không có nhà riêng thì không thể tách hộ khẩu. Đến lúc con gái vào tuổi đi học, số tiền mà Phan Phương kiếm được vẫn chưa đủ để mua nhà, nên cô ấy buộc phải dựa vào hộ khẩu của nhà chồng cũ để Phan Noãn có thể đi học.

Chẳng trách khi nhà chồng cũ gây khó dễ thì Phan Phương đã phải từ bỏ tiệm bánh của mình.

Có vẻ như vấn đề đã bắt đầu từ bây giờ.

Anh trai của Phan Phương không chịu nhận cô ấy, nên hộ khẩu vẫn phải để ở nhà chồng cũ.

“Cô đã từng nghĩ đến việc mua nhà chưa?” Câu hỏi bất ngờ của Tống Ngọc Lan khiến Phan Phương sững sờ. Cô ấy đã nghĩ đến điều đó, thậm chí là mơ thấy, nhưng lại không có tiền.

Hiện tại Phan Phương đang thuê nhà ở một khu vực cách tiệm bánh Ngọc Lan tại Hồ Thập Sát Hải khoảng mười mấy cây số. Ban đầu, Tống Ngọc Lan định giữ lại nửa tầng gác lửng của cửa hàng để hai mẹ con Phan Phương ở.

Nhưng bây giờ, cô đã thay đổi ý định.

Nếu muốn hoàn toàn thay đổi số phận của Phan Phương thì cô cần giúp cô ấy nhanh chóng tách hộ khẩu ra khỏi nhà chồng cũ.

Mua nhà chính là bước đầu tiên để làm điều đó.

Hai mẹ con Phan Phương không cần một căn nhà quá lớn, chỉ cần một nơi đủ che nắng, che mưa là được. Một căn nhà nhỏ, khoảng vài chục mét vuông, nếu ở vùng ngoại ô thì khoảng 2.000 đòng là đã đủ mua một căn, còn ở khu vực Thập Sát Hải thì giá chắc chắn sẽ đắt gấp đôi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 188: Chương 188



Tống Ngọc Lan vay của Lục Trạch Dân 10 vạn, lúc này vẫn còn khoảng 6 vạn.

Nếu có thể giúp Phan Phương thoát khỏi gia đình chồng cũ ác động, thì đó cũng coi như cô đã thành toàn tình hữu nghị trong kiếp trước.

Sau khi nghe Tống Ngọc Lan giải thích hết, đôi môi Phan Phương run lên, cô ấy cố kìm nén nước mắt để con gái không cảm nhận được cảm xúc đang d.a.o động mạnh của mình, rồi quỳ xuống trước mặt Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng bước tới, đỡ Phan Phương dậy: “Chị Phan, không giấu gì chị, thật ra tôi đang cố bù đắp cho một người thân của mình. Nếu giúp chị sống tốt hơn thì tôi tin rằng người thân đó ở thế giới bên kia chắc chắn cũng sẽ vui mừng.”

Phan Phương nghe vậy liền nghĩ rằng người thân của Tống Ngọc Lan đã qua đời, cô ấy không nỡ gợi lại nỗi đau của Tống Ngọc Lan, nên không hỏi thêm nữa.

Phan Phương nghe theo lời khuyên của Tống Ngọc Lan, tạm thời chuyển lên tầng hai của tiệm để ở trong thời gian chờ cửa hàng hoàn tất việc sửa sang.

Khu vực chế biến là phần được Thẩm Lượng hoàn thành đầu tiên. Sau khi đặt các thiết bị mà Tống Ngọc Lan mua từ Thượng Hải vào, Phan Phương bắt đầu thử nghiệm các món như bánh mì cũ, tiramisu, bánh chocolate... Cô ấy cố gắng làm ra những sản phẩm có hương vị giống với các mẫu bánh đã thử.

Phan Phương thực sự có năng khiếu trong lĩnh vực này. Chỉ cần nếm thử một lần là cô ấy có thể dựa vào kỹ thuật để tái hiện lại hương vị, nhưng số lần thất bại cũng không ít.

Tống Ngọc Lan nhận ra Phan Phương bắt đầu ngần ngại, không còn tự tin như trước. Cô liền khích lệ: “Đừng lo lắng, cứ mạnh dạn lên. Những chiếc bánh thất bại vẫn có thể ăn được mà. Loại ngon hơn một chút thì mình sẽ đem tặng cho trại trẻ mồ côi, còn loại dở thì đem cho lợn ăn.”

“Nhưng như thế thì lãng phí quá.” Giọng Phan Phương nhỏ đi, rõ ràng là cô ấy đang mất dần sự tự tin.

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng đáp: “Ngay cả chủ tiệm là tôi còn không lo lắng thì chị sợ gì chứ? Trước khi thành công, ai mà không phải trải qua nhiều lần thất bại. Nếu một lần đã thành công thì mới đáng sợ đấy.” Nói rồi, cô bế Phan Noãn lên: “Đúng không, Noãn Noãn?”

“Ừm!” Phan Noãn gật đầu theo lời của Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan và Phan Phương cùng nhìn nhau ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Phan Noãn đáp lại một cách rõ ràng như vậy.

Cả hai đều giữ im lặng, sợ sẽ làm Phan Noãn giật mình. Tống Ngọc Lan ra hiệu cho Phan Phương rồi nhẹ nhàng bế Phan Noãn ra ngoài, dẫn bé đi ngắm hoa cỏ để thư giãn.

Lý Anh ở lại Bắc Kinh vài ngày, sau khi quan sát liền thấy việc kinh doanh ở đây khá nhiều nhưng hầu hết đều yêu cầu có tay nghề kỹ thuật cao. Mặc dù cô ấy có vài vạn, nhưng lại lo lắng rằng nếu đầu tư không đúng chỗ thì sẽ bị mất trắng.

Khi nhìn thấy tờ tuyển dụng mà Tống Ngọc Lan dán bên ngoài cửa tiệm, Lý Anh rụt rè hỏi: “Chị có thể xin việc ở đây không?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười gật đầu: “Dĩ nhiên rồi!”

Cô đang thiếu một người đáng tin cậy để quản lý tiền bạc. Nếu để Phan Phương lo công việc bên trong, còn Lý Anh lo việc quầy tiếp khách thì đúng là một sự sắp xếp hoàn hảo.

Ngày mai là ngày nhập học, buổi chiều Tống Ngọc Lan muốn có một buổi hẹn hò với Lục Trạch Dân. Vì vậy, cô giao lại quy trình phỏng vấn cho Lý Anh và hướng dẫn kỹ càng. Với một cửa tiệm bánh rộng 180 mét vuông thì không cần quá nhiều nhân viên. Phan Phương cần hai người phụ bếp ở khu chế biến, còn phía ngoài quầy tiếp khách, tính cả Lý Anh thì chỉ cần năm người để thay phiên là đủ.

Mức lương cơ bản mà Tống Ngọc Lan đưa ra là 150 đồng, cộng thêm tiền thưởng, nhưng không bao ăn ở.

Lương ở đây cao hơn cửa hàng bách hóa 10 đồng, lại còn có thêm khoản thưởng. Tống Ngọc Lan tin rằng mặc dù hiện nay là thời kỳ chia sẻ tài nguyên và thu nhập bình quân, nhưng nếu không có phần thưởng để khích lệ mọi người thì ai cũng sẽ có tư tưởng làm qua loa, không cố gắng, bởi vì dù làm nhiều hay ít thì thu nhập cũng như nhau, vậy thì cần gì phải nỗ lực?

Nhưng Tống Ngọc Lan không phải là người làm từ thiện. Cô sẵn sàng chi thêm tiền để khuyến khích tinh thần làm việc, và tạo ra một môi trường tốt nhất cho mọi người.

Khương Nam biết Tống Ngọc Lan chuẩn bị đi hẹn hò nên về trường sớm để giặt ga trải giường.

Sau khi Tống Ngọc Lan thu xếp công việc xong, liền lên xe buýt đến địa điểm mà Lục Trạch Dân đã nói trước đó để gặp anh.

Nhưng Tống Ngọc Lan hoàn toàn không ngờ rằng địa điểm mà Lục Trạch Dân nói đến lại chính là nhà của anh!

Đứng đợi cô ở bến xe buýt, tay Lục Trạch Dân xách vài hộp quà lớn và một giỏ trái cây.

Nghe anh giải thích rằng anh muốn đưa cô về ra mắt gia đình, Tống Ngọc Lan chỉ muốn quay đầu chạy ngay lên xe buýt mà đi mất.

Lục Trạch Dân giải thích rằng anh đã hết kỳ nghỉ phép trong năm, từ giờ đến tết sẽ bận rộn suốt trong quân đội. Tối qua anh đã kể với gia đình về mối quan hệ của hai người, cả nhà rất muốn gặp mặt Tống Ngọc Lan. Vì không thể giải thích rõ ràng qua điện thoại nên anh quyết định gọi cô đến. Quà cáp anh cũng đã chuẩn bị sẵn, còn hứa với cô rằng sẽ không để cô cảm thấy ngượng ngùng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 189: Chương 189



Tống Ngọc Lan bực bội cắn môi, đạp mạnh lên chân Lục Trạch Dân: “Chuyện lớn như thế này mà anh không thèm hỏi ý kiến em trước à? Không có ngày nghỉ cũng không phải lý do để anh tự quyết định như vậy!”

Lục Trạch Dân nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của Tống Ngọc Lan liền vội vàng giải thích: “Anh yêu em và muốn cưới em làm vợ. Nếu không phải vì em chưa đủ tuổi thì anh đã đưa em đi đăng ký kết hôn rồi! Anh đã gặp gia đình em và chính thức làm rõ chuyện này, giờ anh cũng muốn em ra mắt gia đình anh. Đợi đến khi em tròn 20 tuổi thì chúng ta sẽ kết hôn.”

Trong suy nghĩ của Lục Trạch Dân thì việc này hoàn toàn hợp lý. Anh lớn lên trong môi trường mà hầu hết các quân nhân sau khi gặp người yêu đều tiến đến hôn nhân khi đủ tuổi. Nếu không vì Tống Ngọc Lan còn quá trẻ thì anh đã tổ chức đám cưới rồi.

Tống Ngọc Lan hiểu ý định của Lục Trạch Dân, nhưng anh lại không hiểu điều khiến cô tức giận là anh đưa ra quyết định quan trọng như gặp gia đình mà không hề hỏi ý kiến cô trước! Anh hành động như thể ra lệnh, nhưng cô không phải là quân lính dưới quyền anh. Cô ghét cảm giác bị người khác quyết định hộ, mối quan hệ của họ cũng chưa đến mức cô phải gặp gia đình anh.

Đây chính là điểm khác biệt trong bước tiến tình cảm của hai người.

Kết hôn ở tuổi 20? Xin lỗi, đó không nằm trong kế hoạch của Tống Ngọc Lan. Ở thế kỷ 21 thì kết hôn ở độ tuổi 25-26 đã được coi là sớm, phần lớn mọi người thường kết hôn ở tuổi 30-33. Còn có không ít phụ nữ như cô ở kiếp trước, khi không có đối tượng phù hợp và có đủ khả năng tài chính thì sẵn sàng độc thân cả đời.

Có lẽ cô không hiểu hết quan niệm hôn nhân thời thập niên 80, nhưng Tống Ngọc Lan vẫn giữ quan điểm hôn nhân thời hiện đại. Đối với cô, hẹn hò là để hai người hiểu rõ nhau hơn, nếu không hợp thì chia tay, không nhất thiết phải kết hôn ngay sau đó.

Tống Ngọc Lan bình tĩnh nói: “Lục Trạch Dân, kết hôn ở tuổi 20 là một vấn đề lớn. Em thích anh, nhưng em chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Việc gặp gia đình cũng quá vội vàng. Thực tế chúng ta mới quen nhau chưa được bao lâu, anh có thực sự hiểu rõ về em không? Còn em thì không thể kết hôn với một người mà mình chưa hiểu hết.”

Việc yêu đương và hẹn hò với Lục Trạch Dân thì Tống Ngọc Lan có thể chấp nhận, nhưng hôn nhân thì lại khác. Cô đã từng nhìn thấy những cuộc hôn nhân rắc rối ở kiếp trước, cũng không muốn đặt cuộc đời mình vào tay một người đàn ông mà cô chưa thực sự hiểu rõ. Hôn nhân không chỉ là việc của hai người mà còn liên quan đến cả gia đình hai bên, với cả cô còn nhiều việc phải làm. Cô chưa sẵn sàng đối mặt với trách nhiệm gia đình quá sớm. Với tư tưởng tự do và độc lập của một phụ nữ hiện đại thì việc kết hôn ở tuổi 20 là điều không thể chấp nhận.

Lục Trạch Dân nghe xong liền tỏ vẻ tổn thương: “Anh chỉ muốn gia đình anh gặp em, nếu em không muốn kết hôn ở tuổi 20 thì chúng ta có thể lùi lại.”

Tống Ngọc Lan thở dài, cảm thấy cuộc trò chuyện đang đi lạc hướng: “Nhưng anh đã hỏi em chưa? Anh có hỏi em xem em có muốn gặp gia đình anh không, hay em đã sẵn sàng chưa? Chỉ vì anh không có thời gian nên em phải chiều theo lịch trình của anh à? Em cũng có nhiều việc phải làm.”

Tống Ngọc Lan càng nói càng tức giận. Khó khăn lắm cô mới sắp xếp được thời gian vào chiều nay để hai người có buổi hẹn hò đầu tiên, nhưng kế hoạch lại bị đảo lộn bởi hành động đột ngột của Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân nhíu mày không hiểu: “Em không muốn lấy anh sao?” Đối với anh thì hẹn hò chính là để tiến đến hôn nhân. Anh muốn kết hôn để trở thành người chồng hợp pháp của Tống Ngọc Lan, để có thể yêu thương, chăm sóc và bảo vệ cô suốt đời.

Tống Ngọc Lan nhìn kỹ vào khuôn mặt anh.

Gương mặt đó thực sự rất đẹp, trẻ trung, không có gì để chê cả. Thậm chí so với các ngôi sao nổi tiếng mà cô từng thấy ở kiếp trước thì anh còn vượt trội hơn nhiều. Anh cũng thật lòng đối xử tốt với cô, chân thành và chỉ quan tâm đến cô.

Cô thích anh, nhưng chỉ vì điều đó mà kết hôn sao?

Đối với Tống Ngọc Lan thì việc kết hôn không phải là ưu tiên hàng đầu. Cô vẫn muốn khám phá thế giới, sống cuộc sống tự do với những kinh nghiệm quý báu từ kiếp trước.

Nhưng vấn đề giữa cô và Lục Trạch Dân không phải là lỗi của ai cả, mà là sự khác biệt trong quan niệm và bối cảnh sống.

Bây giờ, điều cô cần tự hỏi là liệu cô có muốn tiếp tục mối quan hệ này không?

Và câu trả lời là cô vẫn muốn tiếp tục.

Nếu đã muốn tiếp tục mối quan hệ, thì đây không phải là lúc để thảo luận vấn đề này. Nếu tiếp tục tranh luận thì có thể sẽ mất cả ngày mà chưa chắc đã đi đến kết quả cuối cùng.
 
Back
Top Bottom