Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 160: Chương 160



Vừa tới cổng thì đã có hai nam sinh tiến lại gần, nhìn họ là biết ngay là sinh viên của Thanh Hoa. Một nam sinh cao gầy bước lên trước, lịch sự muốn xách giúp túi của Tống Ngọc Lan. Khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Tống Ngọc Lan thì trong mắt liền hiện lên sự kinh ngạc và ngưỡng mộ, nhưng tuyệt nhiên không có chút rụt rè hay kiêu căng nào.

Nam sinh còn lại cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy vẻ ngoài xinh đẹp của hai cô gái.

Đằng sau họ là một nữ sinh với vẻ ngoài duyên dáng bước tới, nở nụ cười thân thiện và giọng nói ấm áp vang lên: “Chào hai bạn, mình là Trương Kha, học ngành toán học. Hai bạn học ngành nào? Mình sẽ đưa các bạn đi đăng ký và làm thủ tục nhập học.”

Tống Ngọc Lan khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh niềm vui. Trong lòng cô thầm nghĩ: “Đúng là danh tiếng của Thanh Hoa không phải vô căn cứ. Quyết định học tại Thanh Hoa thực sự là một lựa chọn đúng đắn!”

Thanh Hoa không chỉ có đội ngũ giảng viên xuất sắc, mà mỗi sinh viên ở đây đều là những người tài giỏi, được chọn lọc kỹ càng. Họ đều rất tự tin và có năng lực tư duy mạnh mẽ.

Sự tự tin của những người ưu tú được thể hiện rõ ràng qua từng hành động và thái độ của họ.

Khi biết Tống Ngọc Lan học ngành toán học, Trương Kha càng tỏ ra thân thiện hơn. Thấy cả hai đều đi một mình không có người nhà đi cùng, cô ấy liền đích thân dẫn họ tới ký túc xá để làm thủ tục nhận phòng.

“Ký túc xá đã có sẵn giường, ngay cả khi Tống học muội không ở lại ký túc xá thường xuyên thì cũng có giường để nghỉ trưa hoặc những khi tối muộn không kịp về nhà.”

“Cảm ơn Trương học tỷ!” Tống Ngọc Lan và Khương Nam đồng thanh nói.

Trương Kha cũng không vì Khương Nam học ngành lịch sử mà lơ là cô ấy: “Hai ngành của các em đều là ngành có ít nữ sinh, nên khả năng lớn là ký túc xá của Khương Nam sẽ ở ngay cạnh ngành toán học thôi.”

Khương Nam mừng rỡ, cười tươi nói: “Thật sao? Vậy thì tuyệt quá!”

“Các em cùng đến từ một nơi, vào trường học cùng thời điểm, sau này khi bài vở trở nên nặng nề thì ký túc xá sẽ là nơi các em có thể gặp nhau để tâm sự. Nhà trường cũng sẽ sắp xếp cho những sinh viên tới từ cùng một khu vực ở gần nhau. Biết đâu may mắn thì các em còn được ở chung phòng nữa đấy.”

Trương Kha đoán không sai!

Khi Khương Nam nhìn thấy tên mình trên cửa ký túc xá thì cô ấy đã vui sướng hét lên, kéo Tống Ngọc Lan lại gần để cùng xem: “Ngọc Lan, nhìn kìa, tên của cậu và mình ở chung một phòng này!”

Tống Ngọc Lan mỉm cười: “Đúng là chúng ta có duyên thật đấy!”

Trương Kha đặt đồ của hai người trước cửa ký túc xá, vẫy tay chào tạm biệt, rồi nhanh chóng đi tiếp đón những sinh viên mới khác.

Khương Nam nhìn theo bóng dáng năng động của Trương Kha, cảm thán: “Trương Kha học tỷ tốt thật đấy!”

Tống Ngọc Lan đẩy cửa phòng ký túc xá ra nói: “Không chỉ riêng Trương Kha học tỷ, mà cả Thanh Hoa cũng vậy. Thanh Hoa thực sự là một môi trường tuyệt vời.”

Thanh Hoa giống như một cánh cửa lớn, những người có thể bước vào đều không phải là kẻ tầm thường.

Trước khi vào Thanh Hoa, Tống Ngọc Lan vẫn còn có chút tự mãn, cho rằng việc đỗ vào ngôi trường danh tiếng này đã chứng minh được khả năng của mình.

Nhưng sau khi gặp những người như Trương Kha thì cô mới nhận ra họ đều tự tin, tươi sáng, không cần có thêm một cuộc đời thứ hai như cô. Họ mới thực sự là những người kiệt xuất!

Hai người chọn một giường tầng để ở. Tống Ngọc Lan biết mình sẽ không ở ký túc xá thường xuyên, nên cô chọn ngủ ở giường trên, mặc dù nó sẽ không tiện lên xuống.

Khương Nam thì ở giường dưới.

Hai người đến trường sớm hơn so với lịch nhập học. Sau khi đưa Tống Ngọc Cảnh đến trường, họ đã tranh thủ đến trường để làm thủ tục.

Trường đại học Thanh Hoa cách căn tứ hợp viện ở Thập Sát Hải khoảng 10 cây số. Ban đầu, bà nội Tống muốn đi cùng hai người, nhưng Tống Ngọc Lan lo bà sẽ khó tìm đường về nên đã từ chối.

Dọn dẹp xong xuôi mới chỉ 11 giờ trưa. Tống Ngọc Lan đề nghị cùng Khương Nam đi dạo quanh trường. Dù cô đã sống qua hai kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên cô được vào ngôi trường này. Cô không giấu nổi sự phấn khích khi không chỉ được tham quan mà còn được học tại đây.

“Trường Thanh Hoa đẹp thật đấy!” Khương Nam nói với cái miệng đầy bánh bao, giọng lúng búng, chỉ tay về phía các tòa nhà biểu tượng của Thanh Hoa.

Tống Ngọc Lan cũng nhai một miếng bánh bao to, gật đầu đồng ý.

Thanh Hoa rộng lớn đến nỗi hai người đi đến mỏi chân mà vẫn chưa đi hết được nửa trường. Khương Nam kéo Tống Ngọc Lan tìm một bậc thang để ngồi xuống, xoa bóp bắp chân mỏi nhừ của mình: “Trường này lớn hơn trường trung học của chúng ta ở huyện Ngọc Lâm nhiều lắm! Chân tớ mỏi nhừ rồi.”

Tống Ngọc Lan cũng âm thầm xoa bóp chân: “Tớ vừa nhìn qua, từ ký túc xá đến giảng đường chuyên ngành toán cũng khá xa. Nếu tớ ở căn tứ hợp viện thì chắc sẽ mua một chiếc xe đạp cho tiện.”

Khương Nam gật đầu lia lịa: “Đúng rồi! Tớ cũng muốn! Tớ còn có hai phiếu mua xe đạp, cậu mua thì nhớ gọi tớ nhé!”

Sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, họ liền quay về ký túc xá.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 161: Chương 161



Trong phòng đã có hai người nữa đến, và cũng là do Trương Kha đưa đến.

Trương Kha thấy hai người trở lại liền chào hỏi: “Hai em ăn cơm chưa?”

Khương Nam vội vàng gật đầu: “Ăn rồi, bọn em còn đi dạo quanh trường nữa, trường rộng lắm!”

“Phụt~” Một cô gái đứng sau Trương Kha buộc hai b.í.m tóc dài, không nhịn được bật cười. Thấy mọi người đều nhìn mình, mặt cô gái đó đỏ bừng, ngại ngùng nói với Khương Nam: “Xin lỗi nhé, mình không cố ý cười cậu đâu. Mình chỉ thấy cậu dễ thương quá, mà bạn đi cùng cậu cũng xinh đẹp nữa. Nghĩ đến việc sắp được làm bạn cùng phòng với các cậu nên mình cảm thấy vui quá.”

Trương Kha cười gõ nhẹ lên đầu cô gái, ngượng ngùng giải thích: “Đây là em họ của chị, Tần Đa Nhạc. Bình thường tính cách con bé rất sôi nổi. Lúc trưa chị thấy tên em ấy cùng phòng với hai em nên đã về nhà gọi em ấy đến nhập học luôn.”

Khương Nam không để bụng, còn hỏi thăm Tần Đa Nhạc: “Cậu học ngành lịch sử à?”

Tần Đa Nhạc cười rạng rỡ, lúm đồng tiền trên má càng làm khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy thêm phần đáng yêu: “Ừ, ba mình là giảng viên ngành lịch sử. Mình lớn lên trong môi trường đó nên cũng thích lịch sử từ nhỏ.”

Tần Đa Nhạc chỉ tay về phía cô gái tóc ngắn, đeo cặp kính dày đang im lặng ngồi đọc sách trên giường tầng trên: “Còn đây là bạn thân của mình, Dương Chiêu Đệ, học ngành toán. Cậu ấy là học bá đó!”

Tống Ngọc Lan để ý tới cô gái ấy từ lúc mới vào phòng. Trong lúc mọi người nói chuyện thì cô ấy chỉ ngẩng lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc sách. Đến khi Tần Đa Nhạc giới thiệu thì Dương Chiêu Đệ mới lễ phép ngẩng đầu nhìn mọi người và khẽ gật đầu chào: “Chào các cậu, mình là Dương Chiêu Đệ.”

Dưới cặp kính dày, ánh mắt cô ấy lướt nhanh qua mọi người, coi như chào hỏi qua loa.

Trương Kha dặn dò em họ vài câu, nhờ Khương Nam và Tống Ngọc Lan chăm sóc giúp rồi nhanh chóng đi tiếp đón những sinh viên mới khác.

Không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Tần Đa Nhạc nhanh chóng tiến tới ngồi cạnh Tống Ngọc Lan, tò mò hỏi: “Vừa nãy mình nghe chị mình gọi cậu là Tống Ngọc Lan. Cậu học ngành nào thế? Trong phòng chúng ta chỉ có hai ngành là lịch sử và toán học. Cậu cũng học lịch sử à?”

Trong tiềm thức của Tần Đa Nhạc, một học bá thực thụ phải giống như Dương Chiêu Đệ, trông rất học giỏi nhưng không xinh đẹp.

Tống Ngọc Lan lại quá đẹp. Hơn nữa, ngành toán và lịch sử có sự chênh lệch điểm đầu vào khá lớn, đến 20 điểm.

Khi Tống Ngọc Lan còn chưa kịp trả lời thì Dương Chiêu Đệ, người từ nãy đến giờ vẫn chú tâm vào quyển sách bỗng ngẩng đầu lên, đột ngột hỏi chen vào: “Cậu là Tống Ngọc Lan à?”

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa bên má ra sau tai, rồi gật đầu nhẹ nhàng, trong giọng nói có chút thắc mắc: “Ừ, tớ tên là Tống Ngọc Lan.”

Tần Đa Nhạc như vừa nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên, che miệng lại và quay sang Dương Chiêu Đệ hỏi: “Chiêu Đệ, cậu nói…?” Cô ấy còn chưa nói hết câu đã quay đầu nhìn kỹ khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Tống Ngọc Lan, trong mắt hiện lên vẻ không tin nổi.

Kích động nói lớn: “Cậu là Tống Ngọc Lan! Chính là Tống Ngọc Lan đạt hạng hai toàn quốc trong kỳ thi đại học!”

Tống Ngọc Lan còn tưởng tên của mình có vấn đề gì, vừa rồi trong vài giây cô đã nghĩ liệu hai người này có phải cũng xuyên vào truyện giống cô hay không, sao lại phản ứng dữ dội với cái tên của mình đến thế, nhưng hóa ra...

Khương Nam hãnh diện giơ tay lên: “Đúng vậy, cô ấy chính là người đứng đầu toàn tỉnh Hồ Nam, và đứng nhì toàn quốc, chỉ kém một điểm so với người đứng đầu thôi!”

Dương Chiêu Đệ đẩy nhẹ gọng kính dày, trong mắt ánh lên một chút ngưỡng mộ. Cô ấy chủ động nhảy xuống giường tiến tới và đưa tay ra: “Chào cậu, thật vui khi được làm bạn cùng phòng với cậu. Sau này mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, liếc nhìn Khương Nam rồi lại quay sang Tần Đa Nhạc, bắt tay với Dương Chiêu Đệ: “Được ở chung một phòng đúng là duyên phận. Hy vọng chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau trong tương lai.”

Khương Nam và Tần Đa Nhạc liên tục gật đầu, trong lòng tràn đầy kỳ vọng về quãng thời gian học đại học sắp tới.

Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên những tiếng bước chân ồn ào, Trương Kha dẫn theo hai nữ sinh khác bước vào phòng. “Đây là hai thành viên cuối cùng của phòng các em, Lý Vũ và Ôn Tình” Trương Kha giới thiệu.

Hai cô gái mỉm cười chào mọi người, tự giới thiệu mình đến từ tỉnh Hắc Long Giang, đều học ngành lịch sử. Như vậy, trong cả phòng chỉ có Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ học ngành toán học.

Cả phòng vừa sắp xếp đồ đạc vừa trò chuyện về quê hương và sở thích của nhau, bầu không khí dần trở nên sôi động hơn.

Đến giờ tự học buổi tối, vì mỗi ngành học ở các tòa nhà khác nhau, nên Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ đi chung.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 162: Chương 162



Suốt quãng đường, Dương Chiêu Đệ chỉ chăm chăm đọc sách, chẳng nói chuyện gì với Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan thấy cô bạn vẫn chăm chú vào quyển sách dưới ánh đèn đường mờ nhạt mà không chịu dừng lại nghỉ thì chỉ biết lắc đầu. Đây đúng là điển hình của “mọt sách,” không khó hiểu khi mới 20 tuổi mà đã phải đeo cặp kính dày cộp như thế.

Tống Ngọc Lan định nhắc nhở vài câu, nhưng nghĩ lại rằng thói quen này có lẽ đã tồn tại nhiều năm, chắc người khác đã khuyên nhiều mà không thay đổi được.

Cô không thích làm thầy người khác nên đành im lặng.

Tống Ngọc Lan không hề hay biết rằng việc cô đăng ký nhập học buổi sáng đã làm dấy lên một cuộc bàn luận giữa các sinh viên khóa trên.

Thật ra sinh viên trường Thanh Hoa không bao giờ đánh giá người khác qua ngoại hình. Đây là nơi tụ họp của những học sinh ưu tú khắp cả nước, họ chỉ so tài về sự xuất sắc, chứ không quan tâm đến vẻ ngoài.

Chỉ trừ những người thực sự xinh đẹp, ví dụ như Tống Ngọc Lan.

Nam sinh cao gầy ở khu đăng ký buổi sáng là sinh viên năm nhất ngành kiến trúc, một ngành hiếm nữ sinh, lại càng hiếm nữ sinh xinh đẹp. Vì vậy, cả ngày anh ta chỉ loanh quanh hỏi Trương Kha về Tống Ngọc Lan.

Trương Kha trêu anh ta: “Trương Dương, cậu cùng họ Trương với tôi nhưng đừng mơ tôi sẽ tiết lộ chuyện riêng của cô ấy cho cậu. Sáng nay tôi thấy cậu tỏ ra thờ ơ, còn tưởng cậu không quan tâm đến con gái cơ đấy.”

Trương Dương bị Trương Kha trêu chọc liền cảm thấy ngượng ngùng, không nói thêm nữa. Dù sao Tống Ngọc Lan xinh đẹp thế, chẳng mấy chốc cô sẽ nổi tiếng thôi.

Ngành kiến trúc là một trong những ngành trọng điểm của Thanh Hoa, mà Trương Dương lại là thủ khoa toàn quốc năm ngoái, vốn đã rất được chú ý.

Cuộc trò chuyện của họ bị sinh viên các ngành khác nghe được liền lập tức thấy tò mò. Ai cũng muốn xem thử cô gái có thể khiến thủ khoa ngành kiến trúc động lòng trông như thế nào.

Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ từ cửa sau của giảng đường bước vào. Họ thuộc nhóm sinh viên đến sớm nên lúc này trong lớp chỉ có lác đác vài người đang ôm sách đọc giống như Dương Chiêu Đệ, không ai chú ý đến hai người cả.

Năm nay chiều cao của Tống Ngọc Lan phát triển khá nhanh, chiều cao của cô đã vọt lên tới 1m70. Đây là giảng đường bậc thang, miễn là không ảnh hưởng đến việc học thì cô không ngần ngại chọn ngồi ở hàng ghế phía sau.

Dương Chiêu Đệ liếc mắt thấy Tống Ngọc Lan dừng bước và ngồi xuống, lúc này mới từ từ đặt quyển sách đang cầm chặt trong tay xuống, ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Cô ấy nhìn về phía Tống Ngọc Lan đang ngồi, sau đó lại dừng ánh mắt nơi chiếc bảng đen phía trước, rồi nói với Tống Ngọc Lan: “Xin lỗi nhé, mắt mình cận nên có lẽ phải ngồi hàng đầu mới nhìn rõ được.”

Tống Ngọc Lan nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hiểu và đáp nhẹ nhàng: “Ừ, cậu cứ ngồi ở đâu thấy thoải mái là được.”

Nếu là Khương Nam thì có thể cô sẽ chiều theo ý bạn. Nhưng với Dương Chiêu Đệ, hai người hầu như rất ít nói chuyện, tổng cộng không quá 10 câu nên không thể gọi là thân thiết.

Dương Chiêu Đệ tiếp tục cầm sách và tiến đến ngồi ở hàng ghế đầu. Lúc này, hàng đầu cũng đã gần kín chỗ, những người đến sau chỉ có thể ngồi lùi về sau.

Như Tống Ngọc Lan ngồi ở phía sau vẫn còn khá trống trải, nhưng cô cũng không cảm thấy ngại ngùng. Sáng dậy sớm quá nên cô có chút mệt mỏi, liếc nhìn đồng hồ thấy còn hơn nửa tiếng nữa mới vào học, cô quyết định gục đầu xuống bàn để chợp mắt vài phút.

Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều sinh viên đổ vào giảng đường. Bầu không khí tĩnh lặng ban đầu dần trở nên náo nhiệt và ồn ào hơn.

Tống Ngọc Lan cảm thấy phía trước và phía sau mình đã có người ngồi, nhưng ghế bên cạnh vẫn còn trống.

Khi cô đang định ngẩng đầu lên xem xung quanh thì nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ từ phía trước: “Ai là Tống Ngọc Lan thế? Chẳng phải cô ấy cùng khoa với chúng ta sao? Khoa toán chỉ có mỗi lớp chúng ta thôi. Sao tôi chưa thấy cô ấy nhỉ?” Giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn vang rõ ràng vào tai cô.

Tống Ngọc Lan hơi ngạc nhiên, không hiểu sao lại có người hỏi về mình như vậy. Cô bắt đầu suy nghĩ xem liệu trước đây có từng gặp những bạn học này chưa, nhưng trong trí nhớ không hề có bất kỳ ký ức nào liên quan.

“Không biết nữa, chẳng phải nói là rất xinh đẹp sao? Nhưng tôi thấy mấy cô gái ngồi hàng đầu cũng đâu có xinh đến mức đó. Tôi đoán chắc là tin đồn thổi thôi.” Một giọng nam khác nói với vẻ khinh thường.

Không khí trước mặt im lặng hẳn, Tống Ngọc Lan cảm nhận được có người ngồi xuống cạnh mình, cô liền ngẩng đầu nhìn qua.

Ở trường trung học, nhờ mối quan hệ của Vu Cầm và nhà họ Khương mà Tống Ngọc Lan luôn trong trạng thái “nuôi thả”, giờ đây cô mới phải dần làm quen lại với việc sinh hoạt trong môi trường tập thể.

Cả ký túc xá chỉ có cô và Dương Chiêu Đệ học khoa toán, nên cô không quen biết với cô gái vừa ngồi xuống bên cạnh mình.

Cô gái mỉm cười, khẽ gật đầu chào Tống Ngọc Lan: “Chào cậu, mình là Tô Ngôn.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 163: Chương 163



Tống Ngọc Lan cũng nở nụ cười đáp lại: “Chào cậu, mình là Tống Ngọc Lan.”

Giọng nói của Tống Ngọc Lan không quá lớn nhưng vừa đủ để những người ngồi xung quanh nghe thấy.

Ngay lập tức, xung quanh cô liền trở nên im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống Ngọc Lan, và một tiếng hít thở sâu vang lên.

Sau đó, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Tô Ngôn ngồi cạnh cô, có người kinh ngạc thốt lên: “Tô Ngôn! Là Tô Ngôn! Cô ấy đăng ký học khoa toán sao?”

“Chắc cậu không rõ về nhà họ Tô rồi. Bố cô ấy là Tô Vĩ, một nhà toán học danh tiếng. Đương nhiên, con gái ông ấy cũng sẽ đi theo con đường đó rồi.”

“Tôi nghe thầy cô nói là nếu Tô Ngôn không được tuyển thẳng thì có lẽ cô ấy đã là thủ khoa kỳ thi đại học năm nay rồi!”

Tống Ngọc Lan có đôi tai thính, cô nghe thấy hết những lời bàn tán về Tô Ngôn, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn về phía cô gái bên cạnh. Là người đến từ tương lai nên Tống Ngọc Lan biết đến Tô Vĩ, nhưng chỉ qua những tin tức xã hội.

Nhà toán học Tô Vĩ bị người tình sát hại, nguyên nhân cụ thể không được công bố, nhưng câu chuyện đã gây chấn động xã hội một thời.

Khi đó Tống Ngọc Lan chỉ nghe cấp dưới kể lại trong một chuyến công tác, cô không quan tâm nhiều. Không ngờ giờ đây cô lại gặp được người nhà của Tô Vĩ trong bối cảnh 10 năm trước.

Tô Ngôn nhận thấy ánh mắt của Tống Ngọc Lan có chút khác lạ, không giống với ánh mắt của những bạn học khác khi nhìn mình. Trong ánh mắt ấy ẩn chứa chút thương hại và đồng cảm, chẳng lẽ Tống Ngọc Lan quen mình?

“Sao vậy?” Tô Ngôn thắc mắc hỏi.

Tống Ngọc Lan chỉ cảm thấy thật kỳ lạ khi gặp được người liên quan đến tương lai ở thời điểm này, cô lắc đầu nói: “Không có gì đâu.” Đương nhiên, cô không thể nói rằng “Bố cậu sẽ bị người tình sát hại” được, nên nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía cửa lớp, nơi Tống Nhu bước vào.

Tống Nhu chính là giảng viên từ phòng tuyển sinh của trường Thanh Hoa, người đã đích thân mang giấy báo trúng tuyển đến cho Tống Ngọc Lan. Cô ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành toán và đồng thời cũng là trợ giảng cho sinh viên năm nhất, khả năng cao sẽ ở lại trường làm giảng viên sau khi hoàn thành luận án.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, ánh mắt của Tống Nhu dừng lại trên người Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn, cô ấy không giấu nổi nụ cười vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên cô ấy làm trợ giảng và đã gặp những sinh viên xuất sắc ngay trong năm đầu tiên, đặc biệt là hai tài năng của khoa toán. Ai nói phụ nữ không giỏi hơn đàn ông chứ? Điều này khiến Tống Nhu cảm thấy rất tự hào.

Cô ấy cho cả lớp tự học, sau đó gọi Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn ra ngoài.

Ngày mai là lễ chào mừng tân sinh viên và cần có bài phát biểu.

Tống Ngọc Lan là thí sinh đứng thứ hai toàn quốc, lại có ngoại hình sáng sủa, rất phù hợp để đại diện phát biểu.

Nhưng Tô Ngôn được tuyển thẳng, nếu cô ấy thi thì chưa biết được ai sẽ là thủ khoa. Hơn nữa có bố là nhà toán học nổi tiếng nên Tô Ngôn cũng là lựa chọn cực kỳ hợp lý cho bài phát biểu.

Cuối cùng, nhà trường quyết định để cả hai cùng đứng trên sân khấu đại diện cho tân sinh viên.

Tống Ngọc Lan có kinh nghiệm từ kiếp trước nên quá quen thuộc với việc phát biểu, cô gật đầu không chút do dự: “Được ạ.”

Tô Ngôn lại lắc đầu, giọng điệu có chút hờ hững, cô ấy không có hứng thú lắm với việc đứng trước đám đông để bày tỏ quan điểm của mình. “Em không tham gia đâu, em không thích phát biểu.”

Tống Nhu vốn định khuyên vài câu, nhưng chợt nhớ lại những lời nhận xét của các giáo sư về Tô Ngôn. Cô ấy là người rất có chính kiến, tính cách lạnh lùng và kiên định, nên Tống Nhu cũng từ bỏ ý định thuyết phục, chỉ dặn dò Tống Ngọc Lan tối nay viết bài phát biểu.

“Cần phải thể hiện được phong thái của trường Thanh Hoa, sẽ có nhiều giáo viên từ các trường khác và cả lãnh đạo Sở Giáo dục tới dự. Viết xong thì mang đến cho cô để cô duyệt qua trước.”

Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn quay lại lớp. Tiếng ồn trong lớp học đột nhiên im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ.

Tống Ngọc Lan đã miễn nhiễm với những ánh nhìn đó, cô bình tĩnh lấy cuốn sổ ra và bắt đầu viết nháp bài phát biểu.

Trong kiếp trước, Tống Ngọc Lan đã thực hiện hàng trăm bài phát biểu, hầu hết là song ngữ.

Nếu muốn thể hiện phong thái của trường Thanh Hoa thì một bài phát biểu song ngữ chắc chắn sẽ gây ấn tượng.

Khi Tô Ngôn nhìn thấy những gì Tống Ngọc Lan đang viết thì cô ấy cũng khá ngạc nhiên. Trước khi đến trường thì cô ấy đã biết rằng khoa toán năm nay có một sinh viên rất xuất sắc.

Không ngờ rằng Tống Ngọc Lan không chỉ giỏi toán mà tiếng anh cũng xuất sắc như vậy.

Khi Tống Nhu nhận được bài phát biểu trước khi tan học, cô ấy có chút ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên đó biến thành sự kinh ngạc khi thấy bài phát biểu được viết bằng cả hai ngôn ngữ.

Sau khi đọc đi đọc lại bốn, năm lần, cô ấy không thể tìm ra bất kỳ chỗ nào không ổn. Thậm chí có vài từ ngữ mà ngay cả cô ấy cũng không thể viết được hay như vậy. Trước đây, Tống Nhu từng nghĩ khi so sánh Tô Ngôn với Tống Ngọc Lan thì chắc chắn là Tô Ngôn sẽ thắng, dù sao thì thiên tài cũng phân ra thành di truyền và sự nỗ lực sau này.

Nhưng giờ đây, cô ấy nhận ra mình đã hiểu sai về khái niệm thiên tài.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 164: Chương 164



“Bài phát biểu của em rất tốt. Em có áo sơ mi trắng và váy đen không? Ngày mai lên sân khấu cần mặc.” Tống Nhu đã có thể tưởng tượng ra Tống Ngọc Lan sẽ tỏa sáng như thế nào trên sân khấu ngày mai.

Tống Ngọc Lan lắc đầu, vì chuẩn bị cho kỳ quân sự nên cô chỉ mang theo vài bộ đồ thể thao dễ giặt.

“Ở chỗ cô có, tan học em qua lấy nhé.”

Tống Ngọc Lan giải thích với Dương Chiêu Đệ và rời khỏi lớp đi theo Tống Nhu đến khu nhà giáo viên.

Tống Nhu còn cẩn thận dặn dò Tống Ngọc Lan sáng mai phải buộc tóc cao, để thể hiện sự tươi trẻ.

Khi Tống Ngọc Lan trở về ký túc xá thì mọi người đã tắm rửa xong xuôi. Khương Nam thấy cô cầm một bộ đồ liền hỏi: “Cậu cầm đồ gì thế?”

Tống Ngọc Lan ném bộ đồ lên giường, cầm bản thảo trong tay giơ lên: “Đồ để mai phát biểu.”

Ánh mắt của Tần Đa Nhạc lập tức trở lên lấp lánh, chạy đến trước mặt hai người, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Ngọc Lan, cậu là người đại diện cho tân sinh viên phát biểu à!”

Chưa đợi Tống Ngọc Lan trả lời thì Lý Vũ và Ôn Tình cũng đã hào hứng lao tới.

“Ngọc Lan, cả khoa lịch sử đều biết về cậu rồi, cậu thật tuyệt vời! Không chỉ xinh đẹp mà còn đạt hạng nhì toàn quốc trong kỳ thi đại học, chỉ thua thủ khoa có một điểm!”

Tần Đa Nhạc cười hì hì tiếp lời: “Ở chung ký túc xá với cậu đúng là món hời lớn!”

Tống Ngọc Lan có chút ngượng ngùng cười: “Mọi người quá khen rồi, mình chỉ là may mắn thôi.”

Lúc này, từ giường trên, Dương Chiêu Đệ bỗng nhiên lên tiếng: “Tống Ngọc Lan, ban nãy giáo viên ký túc có đến nói rằng mỗi phòng cần chọn một trưởng phòng, hay cậu đảm nhận vị trí đó đi?”

“Đúng đấy, đúng đấy, nếu Dương Chiêu Đệ không nhắc thì bọn tớ cũng quên mất.” Tần Đa Nhạc nhìn Tống Ngọc Lan: “Cậu làm trưởng phòng là hợp nhất.”

Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Không phải mình không muốn, nhưng mình quên nói rằng mình có lẽ sẽ không ở ký túc xá thường xuyên.”

“Không ở ký túc xá ư?” Dương Chiêu Đệ cau mày. Cô ấy vốn muốn nhân cơ hội này để thử cạnh tranh với Tống Ngọc Lan, vì Dương Chiêu Đệ là người đứng đầu tỉnh Hắc Long Giang, hạng 4 toàn quốc. Ban đầu, cô ấy nghĩ mình chắc chắn là nữ sinh giỏi nhất trong số top 4, nhưng không ngờ lại xuất hiện Tống Ngọc Lan, chưa kể còn có thêm Tô Ngôn, khiến cô ấy cảm thấy rất áp lực.

Khi giáo viên nói cần bầu trưởng phòng, trong đầu Dương Chiêu Đệ thoáng nghĩ nếu Tống Ngọc Lan nhận chức thì có thể sẽ bị những công việc này làm chậm bước tiến, từ đó sẽ tạo ra cơ hội cho cô ấy vượt qua Tống Ngọc Lan.

“Ừ, nhà mình còn có bà nội và em trai, bố mẹ mình thì ở Bằng Thành, mình không yên tâm để bà nội ở nhà một mình với em trai.” Tống Ngọc Lan thẳng thắn nói, không bận tâm đến vẻ mặt rõ ràng không quá thân thiện của Dương Chiêu Đệ.

Ngay lập tức, ngoài Dương Chiêu Đệ ra thì mọi người đều tập trung quanh Tống Ngọc Lan, rôm rả bàn tán về bài phát biểu ngày mai, tạo nên bầu không khí rất náo nhiệt.

Niềm vui trong phòng kéo dài cho đến tận 12 giờ đêm.

Sau khi tắt đèn, mặc dù Dương Chiêu Đệ không tham gia vào cuộc trò chuyện nhưng cũng bật đèn pin và trùm chăn đọc sách. Thấy vậy, cả phòng mới dám tiếp tục buôn chuyện. Chỉ đến khi có tiếng gõ cửa kiểm tra phòng ngủ thì sự náo nhiệt của phòng 402 mới tắt ngấm.

Trong lúc trò chuyện, ngoài việc Tống Ngọc Lan được chọn làm đại diện tân sinh viên thì cả phòng cũng đã bầu ra trưởng phòng mới. Tần Đa Nhạc với tính cách vui vẻ và có trách nhiệm đã được bầu chọn với số phiếu tuyệt đối.

Các thành viên trong phòng có Dương Chiêu Đệ và Khương Nam đều 20 tuổi, Tống Ngọc Lan cùng Lý Vũ và Ôn Tình đều 19, còn trưởng phòng Tần Đa Nhạc lại nhỏ nhất, vừa tròn 18 tuổi.

Trong đó Ôn Tình, Lý Vũ và Tần Đa Nhạc đều là người Bắc Kinh, nhưng sống ở các khu khác nhau.

Ngày thứ hai sau khi nhập học, Tống Ngọc Lan vẫn chưa quen với chiếc giường lạ, 6 giờ 30 sáng cô đã thức dậy. Khi cô định trở mình để ngủ thêm chút nữa thì bỗng nghe thấy tiếng lật sách ngoài ban công.

Cô mở mắt ra nhìn quanh phòng, thấy ngoài cô và Khương Nam thì tất cả mọi người đều đã dậy. Ngay cả Tần Đa Nhạc nhỏ tuổi nhất cũng đang đeo tai nghe, trên bàn có một chiếc máy ghi âm đang phát, miệng cô ấy đang lẩm nhẩm từ tiếng Anh.

Lý Vũ và Ôn Tình đang kéo ghế ngồi ngoài ban công đọc sách, còn Dương Chiêu Đệ thì đã không còn trong phòng.

Tống Ngọc Lan không khỏi cảm thán: “Thảo nào các cậu có thể đỗ vào Thanh Hoa. Mới ngày đầu tiên thôi mà, có cần chăm chỉ thế không?”

Khương Nam nhô đầu ra, đối diện với Tống Ngọc Lan một lúc, rồi cả hai cùng dậy luôn.

Tần Đa Nhạc nhỏ giọng hỏi: “Có phải tớ làm các cậu thức giấc không?”

“Đến giờ sinh học rồi.” Tống Ngọc Lan xua tay, nhảy xuống giường, chỉ vào đồng hồ nói.

Hai người cầm chậu định đi rửa mặt thật nhẹ nhàng, nhưng khi ra đến hành lang thì thấy đầy các bạn học đang ngồi đọc sách.

Dù đèn trong ký túc chưa bật, nhưng trời đã hửng sáng, nhiều sinh viên đã tranh thủ ánh sáng ngoài trời để học bài.

Mới 6 giờ 30 mà đã thế này, sinh viên trường Thanh Hoa thật sự quá chăm chỉ!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 165: Chương 165



Rửa mặt xong, Tống Ngọc Lan và Khương Nam cầm hộp cơm chuẩn bị đi mua bữa sáng. “Có cần tụi tớ mua giúp không?” Tống Ngọc Lan hỏi.

Tần Đa Nhạc không khách sáo đưa hộp cơm của mình ra: “Thế thì làm phiền hai cậu nhé. Ngày mai tớ sẽ mua giúp các cậu.”

Lý Vũ và Ôn Tình cũng thẳng thắn đưa hộp cơm cho hai người: “Từ giờ cứ phân công thay nhau mua, như vậy cũng tiết kiệm được thời gian. Ngày kia đến lượt bọn tớ.”

Khương Nam nhìn về phía giường của Dương Chiêu Đệ: “Dương Chiêu Đệ đâu rồi?”

Tần Đa Nhạc bấm nút dừng máy ghi âm: “Chắc cậu ấy đi thư viện rồi. Đừng lo, chắc chắn cậu ấy đã ăn sáng rồi.”

Sau khi ăn sáng, Tống Ngọc Lan thay bộ đồ mà cô giáo Tống chuẩn bị sẵn. Áo và váy hơi rộng nên Tần Đa Nhạc đã lấy từ tủ quần áo của mình một chiếc thắt lưng màu đen thắt lại giúp Tống Ngọc Lan: “Chắc cô giáo không nghĩ là cậu mặc đồ thể thao mà eo lại thon như vậy!”

Lý Vũ thì dùng kẹp tóc đen, nhúng qua nước và kẹp những sợi tóc lòa xòa trên trán của Tống Ngọc Lan lại, trong khi Ôn Tình đứng bên cạnh trầm trồ: “Wow, Tống Ngọc Lan, sao mình cảm thấy khi cậu buộc tóc lên trông còn đẹp hơn nữa nhỉ!”

Chưa kịp để Tống Ngọc Lan đáp lời thì đã có một bạn học cùng khoa toán gõ cửa phòng 402.

“Tống Ngọc Lan, vừa rồi tớ gặp cô giáo ở dưới lầu, cô ấy nói cần gặp cậu, bảo cậu xuống dưới một chút.”

“Được rồi, mình xuống ngay. Cảm ơn cậu nhé.”

Tống Ngọc Lan nghĩ rằng cô Tống gọi mình xuống là để bàn về bài phát biểu, nhưng không ngờ là có người từ sở giáo dục tỉnh Hồ Nam và đài truyền hình đến tìm cô.

Vì Tống Ngọc Lan đã đỗ thủ khoa tỉnh Hồ Nam nên sở giáo dục tỉnh đã chuẩn bị một phần thưởng cho cô. Chỉ tiếc là thời ấy thông tin chưa phát triển, sở giáo dục không thể liên lạc được với Tống Ngọc Lan. Họ đã đến thôn Kim Trúc tìm cô, cũng như chờ đợi ở trường trung học số một một thời gian dài nhưng vẫn không có tin tức. Sau khi biết cô đã chọn đại học Thanh Hoa, họ quyết định cử đại diện đến trường trao học bổng.

Cùng lúc đó, đài truyền hình cũng đến phỏng vấn Tống Ngọc Lan.

Cô giáo Tống thấy còn sớm, mới có 8 giờ, trong khi buổi phát biểu của Tống Ngọc Lan ít nhất phải đến 9 giờ rưỡi mới diễn ra, nên đã đưa cô và nhóm người từ sở giáo dục vào văn phòng trò chuyện.

Sở Giáo dục không ngớt lời khen ngợi Tống Ngọc Lan, đồng thời còn đề cập rằng năm nay số lượng học sinh của trường trung học số một trúng tuyển đã tăng gấp đôi so với các năm trước.

Họ lấy ra giấy khen cùng số tiền thưởng đã chuẩn bị từ trước và trao cho Tống Ngọc Lan.

Khi biết sở giáo dục tỉnh Hồ Nam đến để trao thưởng, cầm trong tay 3 vạn, Tống Ngọc Lan cười tươi hơn bao giờ hết. Mặc dù đại học Thanh Hoa đã trao cho cô mười vạn học bổng trước đó, nhưng lúc đó cô không ngạc nhiên nhiều vì đã biết với thành tích nổi bật của mình thì chắc chắn Thanh Hoa sẽ ghi nhận. Còn phần thưởng từ sở giáo dục thì lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

Hai phóng viên từ đài truyền hình đã nghe danh về vẻ đẹp nổi bật của Tống Ngọc Lan từ trường trung học số một, nhưng khi trực tiếp gặp mặt thì họ vẫn không khỏi ngỡ ngàng.

Thiếu nữ trước mắt còn đẹp hơn cả những diễn viên họ từng thấy trên màn ảnh nhỏ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, kết hợp với chân váy đen cổ điển, thắt lưng tinh tế làm nổi bật vòng eo thon gọn, dáng vẻ thanh thoát, cuốn hút.

Nếu không phải Tống Ngọc Lan là một sinh viên xuất sắc của đại học Thanh Hoa thì chắc chắn hai phóng viên sẽ không ngần ngại mời cô tham gia ngành giải trí. Với sắc đẹp tự nhiên và khí chất phi phàm như vậy, nếu cô trở thành gương mặt của đài thì chắc chắn sẽ thu hút nhiều khán giả, giúp tỉ lệ người xem tăng vọt.

Tuy nhiên, điều đáng giá nhất ở Tống Ngọc Lan không phải là nhan sắc. Hai phóng viên tin rằng với tài năng và trí tuệ của cô thì tương lai chắc chắn sẽ đạt được những thành tựu lớn lao trong lĩnh vực học tập và nghiên cứu, nên việc để cô phát triển theo hướng học thuật mới là điều đúng đắn.

Trong buổi quay phim này, hai phóng viên đã làm việc rất nghiêm túc. Phóng viên nam chuẩn bị sẵn sàng, ghi chú câu hỏi trước để Tống Ngọc Lan có thời gian suy nghĩ. Phóng viên nữ thì lấy ra hộp phấn và son môi, nói: “Bạn học Tống, lên truyền hình cần trang điểm một chút để gương mặt trông có sức sống hơn.”

Tống Ngọc Lan để phóng viên nữ chỉnh sửa diện mạo giúp mình. Sau khi trang điểm xong, cô cảm nhận rõ sự ngỡ ngàng của các thầy cô khác và cô giáo Tống khi nhìn mình.

Không có gương soi nên Tống Ngọc Lan không rõ diện mạo mình trông như thế nào, nhưng cô đoán chắc là không tệ nên cũng chẳng bận tâm nhiều.

Cô và nữ phóng viên ngồi trước máy quay, và nam phóng viên bắt đầu phỏng vấn. Những câu hỏi đều đã được trao đổi trước đó, nên cô trả lời rất trôi chảy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 166: Chương 166



Phỏng vấn hoàn thành đúng 9 giờ 30.

Cô giáo Tống nhờ các thầy cô khác tiếp đón khách, còn mình thì nhanh chóng dẫn Tống Ngọc Lan đến buổi phát biểu của tân sinh viên.

Hai phóng viên xin phép được chụp vài bức ảnh của Tống Ngọc Lan trong lúc cô đang phát biểu.

Thế là, thay vì chỉ có Tống Ngọc Lan và cô Tống bước ra từ văn phòng thì còn có cả đoàn người từ Sở Giáo dục, các phóng viên, cùng các thầy cô đi theo.

Lúc này, trên hành lang, dù chỉ là một sinh viên nhưng trong bầu không khí đầy sức mạnh này, Tống Ngọc Lan vẫn toát lên khí chất không hề thua kém ai.

Nhiều sinh viên ngồi ở hàng ghế sau chứng kiến cảnh tượng đó thì trong lòng đầy tò mò: “Bạn sinh viên đi đầu là ai nhỉ?”

Lúc đó, ở hậu trường, sinh viên đại diện khóa trên là Trương Dương đang chăm chú ôn bài phát biểu của mình, đẩy gọng kính lên cao và lẩm nhẩm những đoạn cần ghi nhớ.

Bỗng có tiếng động làm gián đoạn việc ôn tập của anh ấy. Cô giáo Tống đưa Tống Ngọc Lan vào hậu trường.

Trương Dương nhìn thấy Tống Ngọc Lan thì trong mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên. Anh ấy không ngờ rằng đại diện tân sinh viên năm nay lại chính là cô.

Anh ấy vội đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng đã hơi nhăn và quần tây đen. Lúc này Trương Dương cảm thấy hơi hối tiếc, lẽ ra anh ấy nên nghe lời khuyên của bạn cùng phòng, dùng nước nóng để ủi phẳng quần áo.

Cô giáo Tống dặn dò Tống Ngọc Lan vài điều, sau đó mới nhận ra Tống Ngọc Lan không mang theo bài phát biểu. “Em không mang bài phát biểu sao?”

Tống Ngọc Lan vội giải thích: “Cô Tống, đừng lo ạ. Em đã thuộc rồi, em sẽ phát biểu mà không cần giấy.”

Cô giáo Tống kiểm tra lần cuối để chắc chắn rằng mọi thứ ổn, rồi mới rời khỏi hậu trường.

Trương Dương lo lắng nuốt nước bọt, quay sang chào hỏi: “Chào em, Tống học muội, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Tống Ngọc Lan nhận ra đây là anh chàng cao gầy mà cô đã gặp hôm đăng ký nhập học, cô nhẹ nhàng gật đầu chào: “Chào học trưởng.” Nhìn thấy anh ấy đang cầm tờ bài phát biểu trên tay, cô hỏi tiếp: “Anh là đại diện sinh viên khóa trên sao?”

Trương Dương không được tự nhiên mà đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, gật đầu đáp: “Ừm.”

Không khí ở hậu trường trở nên im lặng, may thay giáo viên đã gọi tên Trương Dương để anh lên phát biểu. Trương Dương chỉ tay về phía sân khấu, nói với Tống Ngọc Lan: “Tôi ra ngoài trước, học muội cố lên nhé!”

Trương Dương bước lên sân khấu, bắt đầu bài diễn văn của mình. Tống Ngọc Lan ngồi bên dưới lắng nghe chăm chú và thỉnh thoảng mỉm cười. Cô thầm nghĩ: Đại học Thanh Hoa quả thật là nơi hội tụ của những nhân tài xuất chúng.

Cuối cùng cũng đến lượt cô. Tống Ngọc Lan hít một hơi thật sâu rồi bước lên bục giảng. Ngay khi cô bước ra thì cả hội trường vỗ tay rầm rộ.

Khương Nam và Tần Đa Nhạc phấn khích vẫy tay chào cô từ xa, nhưng giọng nói của họ nhanh chóng bị lấn át bởi những tiếng xì xào xung quanh khi mọi người đều chú ý đến Tống Ngọc Lan.

Khi Tống Ngọc Lan tiến đến micro và giơ tay ra hiệu thì tiếng nói chuyện mới dần nhỏ lại.

Cô bắt đầu bài phát biểu của mình bằng một câu chuyện cười, từ đó dẫn dắt mọi người theo mạch của bài nói.

Hai phóng viên nam và nữ, trao đổi với nhau rồi quyết định không chỉ chụp ảnh mà còn bật máy quay ghi lại toàn bộ bài diễn thuyết.

Kết thúc bài phát biểu, Tống Ngọc Lan nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ và tiếng khen ngợi từ bạn bè. Cô mỉm cười nhẹ nhàng chào mọi người rồi rời khỏi sân khấu, trong lòng tràn đầy cảm giác thành công.

Khi trở lại hậu trường, Trương Dương đã hoàn thành phần phát biểu trước đó rồi nhưng vẫn chưa rời đi.

Tống Ngọc Lan nhìn Trương Dương gật đầu chào rồi định rời khỏi để đi tìm Khương Nam.

Nhìn thoáng qua, cô thấy Trương Dương cũng đi theo mình, dường như anh ấy có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng. Cô dừng bước quay lại nhìn hỏi:

“Anh đang đợi tôi à?”

Tống Ngọc Lan không muốn tự mình đa tình, nhưng rõ ràng là sau khi kết thúc bài phát biểu rồi mà Trương Dương vẫn ở lại hậu trường, mà lúc này ở đây chỉ còn cô và anh ấy.

Trương Dương gật đầu, đáp: “Chào em, Tống học muội. Anh chưa chính thức giới thiệu với em, anh tên là Trương Dương, sinh viên năm hai khoa kiến trúc.”

Tống Ngọc Lan chỉ tay về phía sân khấu: “Em vừa nghe thầy giáo nhắc tên anh rồi, Trương Dương học trưởng.”

Mặt Trương Dương đỏ ửng, anh ấy định nói thêm gì đó thì cô giáo Tống đột nhiên xuất hiện: “Phóng viên bảo cần chụp thêm vài tấm ảnh của em trong khuôn viên trường.”

Tống Ngọc Lan gật đầu với Trương Dương rồi đi theo cô giáo Tống đi ra ngoài. Trương Dương đứng nhìn theo cô, bực bội đ.ấ.m nhẹ vào đầu mình. Đây là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy mình ăn nói vụng về đến thế.

Tống Ngọc Lan cùng cô giáo Tống đi gặp hai phóng viên, họ yêu cầu cô đi bộ quanh khuôn viên trường để chụp ảnh từ các góc độ khác nhau.

Sau khi hoàn thành việc chụp ảnh thì đã là 11 giờ trưa. Tống Ngọc Lan lại theo cô giáo Tống tiếp đón đoàn khách rồi cùng đi ăn trưa tại căng-tin.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 167: Chương 167



Buổi trưa hôm đó, sau khi tiễn đoàn khách đi, Tống Ngọc Lan mới quay về ký túc xá, giải thích vài lời với bạn bè rồi nhanh chóng leo lên giường nghỉ ngơi.

Buổi sáng quả thật đã làm cô kiệt sức.

Suốt cả buổi sáng và cả giờ nghỉ trưa, Dương Chiêu Đệ vẫn ở trong thư viện, chưa về.

Tần Đa Nhạc đã quá quen thuộc với điều này, cô ấy nói: “Chiêu Đệ lúc nào cũng vậy, khuyên bao nhiêu lần cũng không nghe, nếu không thì cũng chẳng đến mức cận hơn 7 độ như thế.”

“Cho nên không cần để ý đến cậu ấy, việc trực nhật của cậu ấy cứ để tớ lo” Tần Đa Nhạc nói, cười cười.

Nghe vậy, mọi người cũng không hỏi thêm gì nữa.

Buổi chiều trước giờ học, cô giáo Tống Nhu phải ra mặt để giải tán đám nam sinh đang vây quanh Tống Ngọc Lan.

“Các em, còn tận 5 năm học đại học nữa, không cần phải gấp gáp trong một ngày. Hãy để cho các bạn nữ trong lớp có chút không gian riêng tư.”

Lời nói của cô ấy không chỉ đích danh ai, nhưng mọi người đều hiểu cô giáo đang nói đến việc đám nam sinh tò mò muốn gặp Tống Ngọc Lan.

Một số bạn nam đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng cũng có nhiều người bật cười trêu đùa lẫn nhau.

Trong tiếng cười ồn ào, ánh mắt của nhiều người tập trung vào Tống Ngọc Lan, lúc này cô đang ngồi gần cửa sổ. Dưới ánh nắng, làn da trắng muốt của cô dường như đang phát sáng.

Thực ra Tô Ngôn ngồi bên cạnh cũng không hề kém cạnh về nhan sắc. Tô Ngôn có làn da rám nắng khỏe khoắn, mang vẻ đẹp cá tính và mạnh mẽ. Tuy nhiên, khi so sánh với vẻ đẹp tinh khôi như phát sáng của Tống Ngọc Lan thì mọi người đều dễ dàng bị thu hút bởi ánh hào quang của cô hơn.

Thấy ánh nắng chiếu vào Tống Ngọc Lan bị che khuất bởi đám đông, cô giáo Tống Nhu nhẹ ho khẽ: “Nếu các em không nghe lời thì cô sẽ báo với giáo viên hướng dẫn của các em đấy.”

Nghe vậy, đám đông lập tức tản ra nhanh chóng.

Cái tên “Tống Ngọc Lan” nhờ vào sự “quảng cáo” của đàn anh Trương Dương mà đã nhanh chóng lan rộng khắp các khoa, khiến cả các sinh viên khóa trên cũng biết đến cô.

Tống Nhu lắc đầu cười nhẹ, ánh mắt nhìn Tống Ngọc Lan đầy hài lòng. Cô ấy vui mừng khi thấy Tống Ngọc Lan không bị ảnh hưởng bởi sự chú ý đó.

“Được rồi, các em ngồi xuống đi. Cô có một thông báo quan trọng. Buổi chiều và tối hôm nay sẽ không có tiết học. Trường tổ chức khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh viên. Toàn bộ vật dụng cần thiết sẽ được cấp phát bởi đơn vị quân đội... Cô chỉ nhắc nhở các em một điều cuối cùng: Các em là khóa sinh viên đầu tiên đi tới chỗ quân đội chính quy tham gia quân huấn, phải hành động theo mệnh lệnh và đừng làm mất mặt trường đại học Thanh Hoa của chúng ta!”

Các tân sinh viên đều ngoan ngoãn nghe lời, và tích cực hưởng ứng thông báo của cô Tống Nhu.

Trường cho tân sinh viên nguyên một buổi chiều và buổi tối để nghỉ ngơi.

Tống Ngọc Lan vốn nghĩ rằng sẽ bắt đầu huấn luyện ngay từ ngày đầu nhập học, nhưng hôm nay có thời gian rảnh, cô liền quyết định trở về Thập Sát Hải thăm bà nội và Tống Ngọc Cảnh.

Khương Nam không có việc gì làm nên cũng đi theo cô.

Trước khi về, Tống Ngọc Lan ghé qua buồng điện thoại trong trường để gọi cho Đào Tử, biết được rằng cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên đã bắt đầu nhập hàng, dự kiến trong vòng một tuần nữa có thể chính thức khai trương.

Tống Ngọc Lan nói vài câu với Đào Tử, cũng dặn cô ấy rằng mình sẽ phải tham gia khóa huấn luyện quân sự kéo dài một tháng, nên không thể có mặt trong ngày khai trương.

Đào Tử đã chuẩn bị tinh thần từ trước, hơn nữa còn có Dương Lệnh thường xuyên qua lại Bằng Thành để giúp đỡ nên cô ấy cũng không quá lo lắng. Cô ấy dặn dò Tống Ngọc Lan hãy học hành chăm chỉ, còn chuyện cửa hàng đã có cô ấy, Tống Đại Cường và Lưu Xuân lo liệu.

Cúp máy, Tống Ngọc Lan suy nghĩ một lát rồi lấy ra mảnh giấy nhỏ kẹp trong ngăn cặp của mình ra. Đó là mảnh giấy ghi số điện thoại của Lục Trạch Dân, được anh kẹp trong quyển sổ tiết kiệm.

Nghĩ đến việc mình đã tới Thanh Hoa, cô cảm thấy cần gọi điện để báo bình an cho anh, hoàn toàn không phải vì cô nhớ anh đâu.

Sau khi bấm số, đầu dây bên kia đổ chuông một lúc lâu mà không có ai nhấc máy.

Chỉ đến khi Tống Ngọc Lan định gác máy thì mới có người trả lời.

Một giọng nữ vang lên qua điện thoại: “Alo, chào cô. Cô tìm ai vậy?”

“Chào chị, tôi tìm Lục Trạch Dân” Tống Ngọc Lan nhanh chóng đáp.

Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi tiếp tục trả lời: “Xin lỗi, Lục doanh trưởng đang đi làm nhiệm vụ rồi. Cô là ai? Khi anh ấy về tôi sẽ nhắn lại.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan chỉ nói lời cảm ơn rồi gác máy.

Bên cạnh cô, Khương Nam vẫn đang nói chuyện điện thoại với bà ngoại mình để báo bình an. Tống Ngọc Lan rút thẻ điện thoại ra, nhường chỗ cho người khác và bước ra ngoài chờ Khương Nam.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 168: Chương 168



Khi Khương Nam bước ra thì mắt cô ấy có chút đỏ.

Tống Ngọc Lan ôm nhẹ lấy vai bạn thân: “Nhớ nhà à?”

Khương Nam gật đầu. Đây là lần đầu tiên cô ấy rời xa ông bà lâu như vậy. Bình thường cô ấy không để lộ nhiều cảm xúc, nhưng khi nghe bà ngoại hỏi thăm thì mắt cô ấy không khỏi rưng rưng.

“Huấn luyện quân sự xong là đến quốc khánh. Lúc đó chúng mình có thể về thăm ông bà” Tống Ngọc Lan an ủi.

Khương Nam gật đầu: “Ừ.”

Hai người lên xe buýt về Thập Sát Hải, đến nơi cũng đã ba giờ chiều.

Tống Ngọc Lan ghé qua chi nhánh ngân hàng công thương để gặp giám đốc Uông và gửi ba vạn tiền thưởng sáng nay vào sổ tiết kiệm. Cô cũng nói với giám đốc Uông rằng mình đang tìm một mặt bằng để kinh doanh nhỏ.

Giám đốc Uống tưởng tượng ra số tiền mà cô có thể gửi vào tài khoản ngân hàng nếu mở cửa hàng trên địa bàn của ông, trong đầu đã thấy viễn cảnh thăng chức vào cuối năm. Giám đốc Uông lập tức hứa sẽ chú ý tìm kiếm mặt bằng phù hợp.

Sau đó, Tống Ngọc Lan ghé qua tứ hợp viện xem tiến độ thi công của Thẩm Lượng. Trong vòng một ngày, tất cả vật liệu đã được nhập đầy đủ.

Thẩm Lượng đảm bảo rằng sau khi khóa huấn luyện quân sự của cô kết thúc thì công việc sẽ hoàn thành.

Thấy mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch, thậm chí Thẩm Lượng còn chọn vật liệu tốt hơn những gì cô yêu cầu, Tống Ngọc Lan càng thêm yên tâm hơn.

Khi trở về nhà nghỉ, Tống Ngọc Cảnh đã đi học, chỉ còn lại bà nội Tống đang ngồi khâu đế giày. Kích cỡ giày rõ ràng là để làm cho Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan xót xa, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của bà: “Bà ơi, bà phải chăm sóc mắt mình nữa chứ.”

Bà nội vỗ nhẹ vào tay cô, cười đáp: “Bà chỉ làm khi rảnh thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến mắt đâu. Không thì bà buồn lắm. Cơm nước cũng ăn ở nhà ăn của nhà khách rồi, rảnh tay không biết làm gì.”

Tống Ngọc Lan nhìn quanh, thấy nhà khách không có ti vi.

Cô liền kéo bà nội và Khương Nam ra chợ gần đó để tìm xem có mua được một chiếc máy ghi âm hay không, thuận tiện đi xem xe đạp luôn.

Đi dạo hai tiếng thì bọn họ mới chọn được một chiếc máy ghi âm loại nhỏ, chỉ cần lắp pin vào là có thể dùng.

Xe đạp thì lại có rất ít người bán. Trên đường đi, bọn họ chỉ tìm thấy một cửa hàng xe đạp, giá cả vừa đắt mà nhân viên lại không thân thiện.

Mua xe đạp mới vừa đắt đỏ lại dễ bị mất trộm, vậy nên hai người quyết định chờ huấn luyện quân sự xong thì sẽ tìm mua xe đạp cũ.

Trở về nhà khách, đợi Tống Ngọc Cảnh về nhà thì Tống Ngọc Lan liền hỏi cậu về tình hình học tập.

Tống Ngọc Cảnh vui vẻ trả lời: “Em thích trường mới lắm!”

Dù cậu bé lớn tuổi rồi mới đi học, nhưng giáo viên và các bạn học trong trường không hề có thái độ kỳ thị cậu.

Điều này khiến Tống Ngọc Lan rất yên tâm.

Mãi đến 8 giờ tối thì Tống Ngọc Lan và Khương Nam mới trở lại ký túc xá.

Lúc này, ký túc xá không còn ai. Ôn Tình, Lý Vũ và Tần Đa Nhạc đều là người địa phương, chắc chắn họ đã về nhà để chào tạm biệt gia đình rồi.

Còn về phần Dương Chiêu Đệ, không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn cô ấy vẫn đang ở trong thư viện.

Trước giờ tắt đèn thì các cô gái mới lần lượt trở về ký túc xá.

Lý Vũ đưa cho mỗi người trong phòng một tuýp kem chống nắng, cười nói: “Mẹ mình làm trong ngành xuất nhập khẩu, mẹ mình bảo chúng ta phải dùng cái này để sau một tháng quân sự không bị đen da.”

Tần Đa Nhạc kinh ngạc kêu lên: “Cái này mình thấy ở trung tâm thương mại rồi, phải tầm hai mươi đồng một tuýp đấy!”

Lý Vũ vội xua tay: “Không, mẹ mình lấy trực tiếp từ nhà sản xuất nên giá chỉ có vài đồng thôi.”

Tống Ngọc Lan nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ không ngờ Lý Vũ lại là một tiểu thư nhà giàu ẩn danh.

Dương Chiêu Đệ nhẹ nhàng đẩy gọng kính dày cộp trên mũi, lắc đầu: “Da mình vốn đã đen rồi, có đen thêm nữa cũng không sao, nhưng cảm ơn cậu.”

Lý Vũ hơi ngại ngùng thu lại tuýp kem chống nắng.

Tống Ngọc Lan mở hộp vịt quay cô mua trên đường về: “Chỗ mình bán món vịt quay nổi tiếng lắm. Mình với Khương Nam mua hai con về để mời mọi người ăn khuya, coi như là bữa tiệc “bung xõa” cuối cùng trước kỳ quân sự.”

Tần Đa Nhạc reo lên: “Bữa “bung xõa” hả? Nghe thích đó!” Cô ấy lấy từ túi ra mấy cái bát dễ thương: “Mình hay sưu tầm các kiểu dáng bát, mỗi người các cậu chọn một cái nhé!”

Ôn Tình cũng lôi ra một quyển sổ tay dày: “Nhà mình buôn văn phòng phẩm, loại sổ dày này không có bán ngoài thị trường đâu. Mình đã nhờ bố tìm bằng được, để chúng ta dùng ghi chép trong suốt những năm học đại học.”

Khương Nam nâng quyển sổ lên, trầm trồ: “Sổ dày thật! Giấy cũng tốt lắm”. Ngày thường ông Khương thích viết thư pháp nên Khương Nam cũng có biết một chút, lập tức nhận ra Ôn Tình đã rất có tâm khi chuẩn bị món quà này.

Dương Chiêu Đệ ngồi yên trên giường, không nói gì và từ chối tất cả các món quà, ngoại trừ cái bát của Tần Đa Nhạc.

Lý Vũ và Ôn Tình chủ yếu muốn xây dựng mối quan hệ tốt với các bạn cùng phòng, bởi vì sau này ai cũng sẽ bước chân vào xã hội. Thái độ thờ ơ của Dương Chiêu Đệ khiến hai cô ấy hơi ngượng ngùng.

Chỉ có Tống Ngọc Lan và Khương Nam coi như không có gì xảy ra, hai người ung dung xé vịt quay, lịch sự mời Dương Chiêu Đệ ăn thử, nhưng bị từ chối, sau đó liền quay sang mời những người khác.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 169: Chương 169



Tống Ngọc Lan thầm nghĩ, kiểu người như Dương Chiêu Đệ rõ ràng là đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, tự cô ấy đóng kín cửa với thế giới bên ngoài. Tống Ngọc Lan không phải là bác sĩ tâm lý, nên chỉ cần lịch sự là đủ chứ không cần quan tâm quá nhiều đến cuộc sống của người khác.

Sau khi ăn no nê, mọi người đều ôm cái bụng căng tròn đi rửa mặt, rồi trở về giường. Ai cũng rất háo hức chờ tới buổi quân sự ngày mai.

Sinh viên Thanh Hoa phần lớn đều là những “mọt sách” mỏng manh, suốt hơn mười năm qua toàn bộ thời gian và công sức của họ đều dành cho việc học. Việc trường quyết định kéo dài thời gian quân sự từ một tuần thành một tháng cũng là có lý do.

Sáu giờ rưỡi sáng, tiếng còi trên sân trường vang lên, các huấn luyện viên mặc quân phục rằn ri đã đứng cạnh các xe buýt chờ đón sinh viên.

“Tống Ngọc Lan, Khương Nam, dậy đi, còi kêu rồi kìa!” Tần Đa Nhạc gọi Tống Ngọc Lan dậy. Mở mắt ra, cô liền thấy những người khác đã gần như chuẩn bị xong xuôi.

Lại là hai người dậy muộn nhất. May mắn thay, tối qua cả hai đã thu dọn đồ đạc từ trước, chỉ cần lau mặt qua loa rồi vội vã chạy ra khỏi ký túc xá.

Các sinh viên lần lượt lên xe buýt theo quy định.

Lớp của Tống Ngọc Lan là lớp toán học 1, huấn luyện viên của lớp tên là Hồ Ba.

Nghe cái tên “Hồ Ba” khiến Tống Ngọc Lan không khỏi liên tưởng đến nhân vật trong một bộ phim hoạt hình nổi tiếng ở kiếp trước. Cô cố gắng kiềm chế cười.

Huấn luyện viên Hồ Ba nghiêm nghị phát đồng phục quân sự cho từng người. “Trong suốt một tháng học quân sự, tất cả các em phải mặc đồng phục!”

Tống Tình đã nhắc kỹ về điều này từ trước nên ai cũng chỉ mang theo đồ dùng sinh hoạt cá nhân cơ bản như đồ lót, xà phòng giặt và xà phòng tắm.

Những cô gái phòng 402 còn mang theo kem chống nắng và kem dưỡng ẩm. Mùa thu ở Bắc Kinh nổi tiếng khô hanh, nếu không dưỡng ẩm thì có thể da mặt sẽ nứt nẻ như đất khô cằn. Ngay cả Dương Chiêu Đệ, người không mấy quan tâm đến chuyện làm đẹp cũng mua một lọ dầu nghêu vài xu để thoa vào sáng và tối.

Trên đường đi, huấn luyện viên Hồ Ba nói về các quy định và khuyến khích tinh thần mọi người. Thời bấy giờ, quân đội vẫn luôn có sức hút lớn đối với mọi người.

Những chàng trai trong lớp đặc biệt phấn khích khi được tham gia quân đội, thậm chí còn tưởng tượng về việc được chạm vào những khẩu pháo lớn.

Tống Ngọc Lan đã trải qua quân sự cả cấp hai lẫn cấp ba ở kiếp trước chỉ im lặng lắng nghe. Cô biết những sinh viên này vẫn còn ngây thơ quá! Thực tế quân sự chỉ toàn đứng nghiêm, duyệt binh và xếp hàng. Chuyện được chạm vào pháo lớn ư? Đúng là hoang tưởng.

Khóa 81 của ngành toán học chỉ có 8 nữ sinh, 6 người trong cùng một ký túc xá, còn Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ được ghép chung với 6 nữ sinh khác của ngành lịch sử, tạo thành một phòng.

Trên xe buýt, hai người ngồi bên nhau. Kể từ buổi tự học tối đầu tiên thì Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn gần như không nói chuyện với nhau thêm câu nào.

Tống Ngọc Lan nhận ra Tô Ngôn là một kiểu “thiên chi kiêu nữ”, được nuôi dưỡng trong sự nuông chiều và tôn sùng của người khác, phần lớn là nhờ danh tiếng của cha cô ấy.

Nhưng Tống Ngọc Lan không phải là người hâm mộ của cô ấy, cũng không biết liệu sau này có một nhà toán học tên Tô Ngôn hay không. Ở kiếp trước, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh việc đấu tranh sinh tồn, nên không có thời gian đi để ý đến những người nổi tiếng trong giới học thuật. Bây giờ, ngoài việc chào hỏi qua lại thì Tống Ngọc Lan vẫn giữ một khoảng cách với Tô Ngôn.

“Khi xuống xe, tất cả các bạn phải tuân theo trật tự, không được xô đẩy. Ngoài ra, bất kỳ vật phẩm nào không liên quan đến huấn luyện như đồ ăn vặt, thuốc lá, rượu... đều phải nộp lại!” Huấn luyện viên Hồ Ba đứng trước cửa xe, lớn tiếng nhắc nhở.

Khi các sinh viên đã tập hợp trên sân, Hồ Ba bắt đầu kiểm tra từng người xem có mang theo đồ cấm hay không.

Đến lượt Tống Ngọc Lan, cô là người đầu tiên không bị phát hiện mang theo đồ cấm, ngay lập tức được huấn luyện viên khen ngợi.

“Nữ sinh này rất gương mẫu, không mang theo bất kỳ vật phẩm cấm nào!”

Tô Ngôn đứng bên cạnh cô là người thứ hai được khen, Dương Chiêu Đệ là người thứ ba.

Sau khi kiểm tra hết cả lớp, ngoài ba người bọn họ thì không có ai khác được khen ngợi cả.

“Được rồi, các em có 10 phút để vào ký túc xá, đổi sang đồng phục quân sự. Trễ một phút sẽ tự gánh hậu quả!” Huấn luyện viên Hồ Ba thổi còi ra hiệu, cả lớp lập tức tản ra.

Ký túc xá quân đội có 8 giường mỗi phòng, đúng với số lượng nữ sinh ngành toán. Mỗi chiếc giường đều dán sẵn tên người nằm, không cần tranh giành chỗ. Tống Ngọc Lan nhanh chóng tìm thấy giường mình ở ngay sát cửa.

Cô cởi bộ đồ thể thao, để lộ chiếc áo lót đen bên trong. Với vòng n.g.ự.c 36D, cơ thể cô lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Những nữ sinh khác lặng lẽ quay đi, che giấu thân hình nhỏ bé của mình dưới lớp áo rộng thùng thình.
 
Back
Top Bottom