Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 720: Chương 720



Quý Yên Nhiên vẫn thút thít:

“Nhưng tính Chu Việt em biết rõ lắm, anh ấy không thích bị người khác ban ơn thế này, cái này không giống như khát vọng và lý tưởng của anh ấy.”

Tống Thời Hạ lại thay đổi góc độ vấn đề:

“Nếu mẹ không nói việc này với em thì em có cảm thấy bất ngờ trước chuyện cậu ấy ở lại thủ đô không?”

Quý Yên Nhiên thành thật lắc đầu:

“Anh ấy rất có năng lực, chắc chắn có thể ở lại đây, theo như phỏng đoán trước đó của anh ấy thì chuyện bị phái ra ngoại tỉnh chỉ tầm 20% thôi, mà có phái đi xa thì về sau cũng sẽ được gọi về thủ đô.”

“Đấy, em thấy không, thực ra ba không làm gì nhiều, chỉ tiện tay thúc đẩy chuyện đó sớm xảy ra hơn thôi.

Thực tế chị nghĩ là chắc ba chỉ nhắc tên cậu ấy với người ta, chứ cũng không gợi ý gì đâu, đúng không?”

DTV

“Không ạ.”

Tống Thời Hạ lại an ủi cô em chồng:

“Cho nên, đừng có dỗi ba mẹ vì đã xen vào chuyện này mà không bàn trước, xuất phát điểm của họ chỉ là vì muốn tốt cho em thôi.

Chị cảm thấy mâu thuẫn lớn nhất giữa em với Chu Việt chính là em đang che giấu gia cảnh nhà mình với người ta, kiêng kị lớn nhất giữa hai người yêu nhau là giấu giếm lừa gạt đó.”

“Em hoảng loạn sợ hãi, giận dữ với cha mẹ, thực ra nguyên nhân cơ bản là em sợ Chu Việt biết gia cảnh nhà mình, chứ không phải do ba tự chủ trương làm mấy chuyện đó sau lưng em, đúng không?”

Quý Yên Nhiên gục đầu, đáng thương như chú mèo hoang mắc mưa.

“Nếu đã là vấn đề không thể trốn tránh thì em hãy chuẩn bị kĩ càng, tìm cơ hội thích hợp để nói với cậu ấy đi.

Bằng không, đợi đến khi hai người đến tuổi cưới hỏi thì phải làm sao? Giấu càng lâu, thương tổn sẽ càng sâu đó.”

“Chị, em hiểu, vậy thôi em không đi dự đám cưới với chị nữa nhé.”

“Không sao, mấy ngày này em hãy nghĩ kĩ hơn, nếu muốn tiếp tục yêu đương với cậu ấy, thậm chí là nghĩ đến tương lai xa với cậu ấy, thì chắc chắn phải thẳng thắn mọi chuyện đấy.”

Tống Thời Hạ đến thành phố cảng bên này mới biết nơi này phát triển nhanh thế nào.

Thành phố này nơi nơi xa hoa, cô còn thấy cả những phòng khiêu vũ, disco, ngoài cửa có dán những poster các nữ minh tinh xứ cảng.

Sinh sống ở một nơi phát triển thế này, chẳng trách chị Diêu Tuyết trang điểm thời thượng như thế.

Từ nhỏ chị ấy đã được tiếp thu giáo dục phương Tây, chịu ảnh hưởng của phong cách thẩm mỹ bên này, cho nên mới rực rỡ bắt mắt đến vậy.

Tới nhà chị Diêu Tuyết, Tống Thời Hạ càng ngỡ ngàng, không hiểu trước đó anh mình đã vớ phải vận hạnh gì mà lọt vào mắt người như chị Diêu Tuyết.

Nơi này là một trang viên, từ cổng lớn đến phòng khách nhà chị ấy, cô phải ngồi ô tô đi hết chừng mười phút.

Trang viên này xa hoa lộng lẫy, làm Tống Thời Hạ thầm nhủ, trước đó chị Diêu Tuyết phải ở trong một căn hộ hơn 100 mét vuông, chị ấy hẳn đã cảm thấy rất khó thích ứng.

Đối với cô tiểu thư nhà đại phú cỡ này, ở trong một căn hộ hơn trăm mét vuông chẳng khác gì ốc sên rúc trong cái vỏ, chật chội vô cùng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 721: Chương 721



Đột nhiên, Tống Thời Hạ chợt thấy thật kính nể chị dâu mình.

Chị ấy có được cả một gia tài lớn đến mức tiêu mấy đời không hết, ấy vậy mà vẫn rất chịu khó tiến tới, người như thế thực khiến người ta ngưỡng mộ.

Tống Thu Sinh vận bộ Âu phục, trông rất chỉn chu, ra dáng, không ai nghĩ đây chỉ là một nhà kinh doanh nhỏ, tài sản còn chưa bằng 1/3 nhà họ Diêu.

Mặc dù trước mắt thì hai người không quá xứng đôi vừa lứa nhưng ông Diêu vẫn cho rằng Tống Thu Sinh rất có tiềm lực.

Đặc biệt là khi đã biết sức ảnh hưởng lớn lao của em gái anh chàng, ông ấy quý mến Tống Thời Hạ nên cũng rộng rãi hơn với anh trai cô.

Ông bà Tống mặc bộ đồ do con gái đặt riêng.

Bà Tống là bộ sườn xám thanh lịch vừa vặn, ông Tống mặc bộ áo Tôn Trung Sơn, hai vợ chồng câu nệ bưng ly rượu, lễ phép chào hỏi quan khách.

Cũng may, khách đến dự tiệc đều nể trọng nhà họ Diêu, mặc dù biết cha mẹ chú rể là người nhà quê nhưng không ai ngu xuẩn đến mức tỏ ý cười cợt họ.

Đại đa số khách chào hỏi cô dâu chú rể xong đều đi tìm vị sếp Tiểu Tống nọ.

Trăm nghe không bằng một thấy, họ đã nghe nói đến cô Tiểu Tống này nhiều rồi, cũng muốn xem xem người thật thế nào.

Giới nhà giàu thành phố G ai mà không biết danh tiếng Tống Thời Hạ, rượu thuốc cô ấy ngâm có thể điều trị chứng vô sinh cho nữ, chứng yếu sinh lý cho nam.

Nếu không nhờ tài năng khác thường này của cô ấy, dù họ có kiếm được núi tiền thì cũng đâu có ý nghĩa gì?

Chỉ có điều, không ai ngờ được, vị đó lại trẻ đẹp đến thế, không hề giống hình tượng nữ dược sư trong tưởng tượng của họ chút nào.

Nghe nói cô học y học cổ truyền, lập tức có mấy vị tai to mặt lớn muốn nhờ cô xem bệnh giúp.

Tống Thời Hạ khiêm tốn từ chối:

“Tôi chỉ mới là thực tập sinh Trung y, hai năm nữa mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm được như các vị Trung y có bề dày kinh nghiệm ở các phòng khám đâu.”

Vì không muốn để lại ấn tượng không tốt với những người này, cô còn nói thêm:

“Các vị thoạt nhìn đều hồng hào phấn chấn, hẳn là sức khỏe không có vấn đề gì, thường ngày chịu khó rèn luyện là tốt rồi.”

Bác sĩ tương lai cũng nói trông họ hồng hào phấn chấn, mấy vị tai to mặt lớn ở đây đều hết sức vui sướng hài lòng, nhao nhao đề nghị trao đổi phương thức liên lạc với Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ không định ở lại đây lâu, bèn mỉm cười đưa danh thiếp cho từng người.

“Đây là danh thiếp công ty chúng tôi, trụ sở của công ty ở Yến Kinh, sản phẩm của chúng tôi không chỉ bán ra khắp toàn quốc mà còn đang có hướng xuất khẩu ra nước ngoài.”

Các vị ở đây đều đang muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tống Thời Hạ, đây chính là một cơ hội tốt.

Họ nhận danh thiếp, trân trọng cất đi, âm thầm quyết định về nhà phải thể hiện lòng thành thật tốt bằng cách mua mấy trăm bộ sản phẩm kia mới được.

Thần y nào có dễ tìm, khó khăn lắm mới quen được một vị thần y dường như có năng lực trị liệu chứng thận hư như thế, nhất định phải giữ cho được mối quen biết này.

Tống Thời Hạ lủi ra một góc, thở hắt một hơi dài, rõ ràng hôm nay là đám cưới của anh cô mà cô lại cảm thấy mình mới là người đặc biệt mệt mỏi.

Nguyên một buổi giả lả tươi cười, trò chuyện và trao đổi danh thiếp với toàn những vị sừng sỏ các ngành, không được có sơ suất nào, điều này khiến cô như kiệt sức.

Ở thủ đô vẫn tốt hơn, có giáo sư Quý và cha mẹ chồng chắn cho, mạng giao thiệp hay các mối quen biết gì đó, cô không dính vào cũng được, họ sẽ lo hết.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 722: Chương 722



Tiệc rượu này không chỉ là tiệc cưới mà còn là dịp để khẳng định thân phận của Tống Thu Sinh.

Hiện giờ anh ấy đã là con rể của nhà họ Diêu, địa vị trong giới kinh doanh nhảy vọt mấy bậc.

Chỉ cần hai vợ chồng không ly hôn thì tất cả những người có tiếng nói trong giới kinh doanh thành phố G đều sẽ phải nể mặt anh ấy đôi ba phần.

Điều khiến những người ở đây thấy tiếc nuối nhất là con rể nhà họ Diêu lại dựng nghiệp ở thủ đô, tức là phải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Cũng có người cảm thấy Tống Thu Sinh không được lanh lợi linh hoạt, có sẵn mạng giao thiệp tốt nhất ở nơi này mà không biết lợi dụng.

Con rể nhà họ Diêu dụ dỗ cô con gái duy nhất nhà ấy rời khỏi nơi này.

Trước đó, mọi người đều chờ xem ông Diêu nổi giận chia rẽ đôi trẻ, nhưng không ngờ ông ấy vẫn thế, thậm chí còn vui vẻ tác hợp cho hai người.

Ông Diêu cũng biết đám bạn già kia muốn xem mình tức giận mất khôn, nhưng càng là như thế, ông ấy càng không để bọn họ được như nguyện.

Thời trẻ ông từng mắc sai lầm, nhưng đám bạn già kia có ai sạch sẽ hơn ông.

Hiện giờ, thời cơ tẩy sạch thanh danh đã tới, ông ấy thà tổn thất ít thể diện vào lúc này, gả con đi xa chứ cũng không muốn để đám già này cười vào mũi mình.

Chỉ cần xa con gái mấy năm thôi, khi nào có cháu theo họ mình, đám bạn già sẽ phải ngã ngửa.

Ông Diêu không có ý định nhúng tay vào sự nghiệp của con gái và con rể, chỉ cần có cháu thừa kế gia nghiệp này là được.

Gia đình Tống Thời Hạ ở lại thành phố G mấy ngày, đi chơi khắp nơi, ra bãi biển nhặt vỏ sò, ăn hải sản và đồ ăn đặc sản của bản địa, hai nhóc con còn hào hứng nói về nhà phải đi học bơi mới được.

Ngày lên đường về thủ đô, mỗi người đều xách theo mấy túi đặc sản.

DTV

Ông bà Tống không ngồi được ô tô đường dài, ông Diêu bèn đặt vé xe lửa giường mềm, chỉ mất một ngày là tới thủ đô.

Hai nhóc con lần đầu đi xe lửa, còn được ngủ qua đêm trên này, cả hai vô cùng hào hứng, tung tăng chạy khắp xe lửa như muốn thám hiểm.

Tống Đông Đông hùng hục chạy theo trông, mệt đến thở hắt ra mà không dám kêu ca.

Ông bà Tống hiện đang cảm thấy hết sức mỹ mãn, nửa đời trước vất vả từng ngày, ai dám nghĩ sau này sẽ có cuộc sống như ngày hôm nay.

Hai người ngồi nhớ lại, hình như từ sau khi con gái khăng khăng gả cho người thành phố, cuộc sống gia đình mình đã dần trở nên tốt hơn.

Tống Thời Hạ tựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh lướt qua vùn vụt bên ngoài, thỉnh thoảng lại chọc cánh tay người ngồi bên cạnh:

“Ngồi xe đọc sách không tốt cho mắt đâu, cẩn thận bị cận đó.”

Quý Duy Thanh dụi mắt:

“Ừ, đúng là hơi mỏi mắt, tối phải đắp khăn nóng cho dễ chịu.”

Tống Thời Hạ đập bay tay anh:

“Tay toàn vi khuẩn, đừng có dụi vào mắt, giờ anh nhắm mắt nghỉ một lát là khá lên thôi.”

Cặp vợ chồng mới cưới Diêu Tuyết và Tống Thu Sinh tính tổng tuổi thì cũng gần 60 rồi, hai người đang ngồi nghịch ngón tay nhau như hai học sinh yêu sớm, nghe thấy thế bèn ngẩng đầu:

“Em nghiên cứu ra nhiều sản phẩm như thế mà không có cái nào trị cận thị sao?”

Tống Thời Hạ nhún vai:

“Sản phẩm của chúng ta đều là thứ bôi lên mặt, tật cận thị ở mắt thì em chịu, chỉ có thể nhắc nhở anh ấy chăm sóc cho mắt cẩn thận thôi.”

Diêu Tuyết chống cằm: “Giáo sư trường em hình như đều đeo kính nhỉ, trông đều toát lên phong thái trí thức.”

Tống Thời Hạ tưởng tượng thử cảnh Quý Duy Thanh đeo kính, hình ảnh thật quá quyến rũ, khiến cô phải vô thức sờ mũi thử xem, may mà chưa chảy m.á.u mũi.

Diêu Tuyết nhìn là biết ngay cô em chồng đang nghĩ gì, cô ấy bật cười:

“Đeo kính cũng rất tốt mà, đúng không?”

Tống Thời Hạ gật gù ủng hộ:

“Kể cũng đúng, em có thể mua cho anh ấy cái kính, không biết có loại kính ngừa cận thị không nhỉ.”

Cô chưa từng phải đeo kính nên không có hiểu biết về mảng này, chỉ đơn thuần là háo sắc, muốn thấy giáo sư Quý đeo kính vừa nghiêm cẩn lại vừa gợi cảm.

Tống Thu Sinh chen vào: “Ý em là kính viễn thị á?”

Quý Duy Thanh chầm chậm ngước lên, ngạc nhiên hỏi: “Em muốn cho anh đeo kính viễn thị?”

Tống Thời Hạ chống má nhìn anh: “Giáo sư Quý mà muốn đeo kính viễn thị chắc phải đợi 30 năm nữa.”

Tống Thu Sinh lắc đầu ngán ngẩm, cô em mê trai của mình hết thuốc chữa rồi.

Dưới gầm bàn, Quý Duy Thanh nắm tay vợ, bóp nhẹ một cái.

“Ở văn phòng anh có một cặp kính, về anh đeo cho em xem.”

Tống Thời Hạ hớn hở nói: “Anh nhớ đấy nhé.”

Xe lửa xình xịch rẽ khói chạy nhanh về phía trước, người bên trong tựa vào nhau, tiếng cười vui vẻ tràn ngập khoang xe.

Con đường phía trước phẳng lặng sáng ngời, tình yêu sẽ như hũ rượu ngon, thơm nồng theo tháng năm đằng đẵng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 723: Chương 723



Về thủ đô, lòng nóng như lửa đốt, Quý Yên Nhiên vội vàng đi tìm Chu Việt.

Chu Việt đang ở nơi đóng quân tại thủ đô.

Vì tính bảo mật trong công việc rất cao nên mỗi lần Quý Yên Nhiên muốn gặp anh ấy đều phải gọi điện trước.

Trông thấy người mà mình đang mong nhớ, những lời đã xếp sẵn trong lòng suốt dọc đường đi tới đây lại mắc kẹt, Quý Yên Nhiên không sao mở lời được.

Lên xe, Chu Việt định khởi động xe thì cô ấy đã ngăn lại.

“Chu Việt, em có chuyện muốn nói với anh.”

Chu Việt cười cười nhìn cô ấy: “Cô nhóc này hôm nay lại có ý đồ xấu gì à?”

Quý Yên Nhiên gượng gạo nở nụ cười: “Em đã nói với ba mẹ về chuyện của hai đứa mình.”

Chu Việt lập tức căng thẳng ra mặt: “Hai bác nói thế nào?”

DTV

Rốt cuộc anh ấy cũng nhận ra tinh thần của cô bạn gái mình không được tốt lắm.

“Ba mẹ em không phản đối, nhưng có việc này em đã nói dối anh từ lâu.”

Chu Việt thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Chỉ cần đó không phải là sai lầm vi phạm nguyên tắc cơ bản thì anh không trách em đâu.”

Quý Yên Nhiên cắn môi, hít sâu một hơi rồi thú nhận:

“Thực ra ba em không phải cảnh vệ của Quý Học Nhai, ông ấy chính là Quý Học Nhai.”

Lúc trước chỉ là một lời nói dối vô tình thốt ra, hai năm sau, lời nói dối lại biến thành bumeran quay ngược lại chỗ cô rồi.

Nụ cười trên mặt Chu Việt cứng lại.

Quý Yên Nhiên cẩn thận nhìn anh.

“Em không cố ý lừa anh đâu, em thực sự có điều khó nói.”

Quý Yên Nhiên kể lại chuyện từng bị bạn học cũ hồi cấp 3 theo đuổi làm cô ấy tưởng mình trở nên xinh đẹp nên mới khiến người khác phái chú ý, ai dè lại là do người ta chú ý tới gia thế của mình.

Chu Việt lạnh giọng chất vấn: “Cho nên em cũng cảm thấy anh là loại người như thế?”

Quý Yên Nhiên nôn nóng giải thích:

“Không phải, ngay từ đầu em chỉ sợ hai chúng ta không đi được đến cuối, cho nên không muốn nói ra. Về sau, em đã ám chỉ mấy lần với anh, nhưng anh có vẻ không tin lắm nên em không nói nữa.”

Cô ấy rũ thấp đầu.

“Em xin lỗi.”

Chu Việt im lặng hồi lâu, lãnh đạo mới tới đột nhiên chú ý đến anh ấy một cách khác thường.

Điều này làm anh ấy thắc mắc đã lâu, cuối cùng thì cũng đã tìm ra nguyên do.

Anh ây rất muốn hỏi rằng, có phải người nhà Quý Yên Nhiên đã nhúng tay vào chuyện điều động công tác của anh ấy không, thực ra điều này vốn không cần hỏi, đáp án đã quá rõ ràng.

“Vì sao đột nhiên em lại muốn nói thật?”

Quý Yên Nhiên thành thật đáp hết, chị dâu bảo không nên kéo dài, quả nhiên không sai, giấu càng lâu, mâu thuẫn sẽ càng sâu.

“Đi ăn cơm đã, anh cần có thời gian bình tĩnh nghĩ lại.”

Quý Yên Nhiên ngước mắt nhìn anh ấy, vẻ đáng thương: “Anh muốn chia tay với em sao?”

Chu Việt không nói gì, anh chỉ cố ý hù dọa cô bạn gái nhỏ nên mới im lặng.

Cô nhóc này, coi anh là thứ bại hoại, lừa anh hai năm trời, không trừng phạt một chút thì cô ấy không nhớ được.

Quý Yên Nhiên chua xót cõi lòng, gục đầu im lặng suốt bữa ăn.

Trong khi ăn cơm, Chu Việt, vẫn chu đáo gắp đồ ăn cho cô ấy như mọi lần, nhưng lại không chịu trò chuyện cùng cô ấy, sắc mặt còn hết sức nghiêm nghị.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 724: Chương 724



Chu Việt đưa Quý Yên Nhiên về tới cổng nhà, Quý Yên Nhiên níu góc áo anh ấy, khẽ hỏi: “Anh vào nhà ngồi chơi nhé? Mẹ em bảo lúc nào anh rảnh thì đưa anh về nhà.”

Chu Việt nhẹ nhàng gạt tay cô ấy ra, hôm nay anh ấy chưa chuẩn bị được gì, không tiện ra mắt tay không như thế.

“Em đi nghỉ sớm đi.”

Quý Yên Nhiên ngơ ngác đứng đó nhìn theo bóng anh ấy xa dần.

Mãi cho đến khi ô tô khuất dạng, cô ấy mới lê chân vào nhà, uể oải ngồi phịch xuống sô pha.

Tất cả những chuyện này đều do cái gã mắt kính kia hết, nếu không phải do cậu ta, những chuyện thế này sẽ không bao giờ xảy ra.

Quý Yên Nhiên ôm điện thoại, quay số, gọi mấy lần vẫn không có ai nhấc máy.

Tính thời gian, anh chị cô đã về nhà rồi chứ nhỉ, vì sao vẫn không có ai tiếp điện thoại?



Tống Thời Hạ đang ngồi trên đùi Quý Duy Thanh, mặt đối mặt với anh, cô say sưa ngắm giáo sư Quý đeo kính, thỉnh thoảng còn hôn nhẹ lên môi anh một cái.

Ghế mềm trong phòng sách đã đổi thành ghế bành để tiện cho hai người có thể giao lưu ‘sâu sắc’ trong tư thế mặt đối mặt thế này.

Tống Thời Hạ ôm cổ anh, cặp chân dài nõn nà đung đưa phía sau lưng ghế, miệng hổn hển lắp bắp mãi mới ra hơi: “Dưới… Dưới nhà… có điện thoại…”

Quý Duy Thanh bóp chặt eo cô, vùi đầu xuống, nhẹ nhàng m*t làn da mềm nơi cổ cô.

“Còn có sức mà chú ý điện thoại à, không phải rất thích thấy anh đeo kính à?”

Bàn tay đặt bên eo cô chợt siết mạnh, như thể muốn nhốt luôn cô vào tận trong xương cốt mình.

Tống Thời Hạ bị ấn đau, khóe mắt ứa lệ, nức nở đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c anh, bàn chân căng ra thành hình cung.

Cô cố đè nén tiếng rên nhỏ trong cổ họng đang chực chờ trào ra, ghé sát tai anh, thở phì phò:

“Thích… thích vẻ khắc chế xa cách của anh… em thích giáo sư Quý khoác vẻ ngoài lạnh nhạt như thế…”

Quý Duy Thanh sửa sang lại tà váy dúm dó đang dồn trên eo cô, váy vải vốn đã dễ nhăn, trải qua một hồi kịch liệt hoạt động, nay đã nhăn nhúm như mảnh giẻ.

Tống Thời Hạ bị anh bế lên, hai chân đã mềm như sợi bún, may mà phòng sách có sô pha, cô có thể nằm nghỉ ngơi một chút.

Tống Thời Hạ ngẫm lại, cảm thấy buồn cười, phòng sách vốn là nơi làm việc của Quý Duy Thanh, nhưng nay dường như đã biến thành chiến trường thứ hai của vợ chồng cô rồi.

Anh ngồi bên cạnh cô, ánh mắt không hề che giấu d*c v*ng cuồn cuộn cháy.

Tống Thời Hạ chợt phát giác, anh chỉ định đổi một địa điểm khác để cô thoải mái hơn thôi, chứ không hề có ý định kết thúc hoạt động bồi đắp tình cảm vợ chồng lần này.

Sau khi xong xuôi, Tống Thời Hạ chống cái eo đã nhức mỏi không thẳng nổi, hối hận ngập lòng, biết thế không nên cố tình quyến rũ anh ấy.

Một người đàn ông dù đứng đắn đến đâu đều có thể đang giấu bên dưới vỏ bọc điềm đạm ấy một h*m m**n cháy bỏng.

Sáng nay, Quý Yên Nhiên nôn nóng chạy đến tận công ty tìm chị dâu mình.

Hôm qua không thể gọi được cho chị ấy, hôm nay Quý Yên Nhiên nhất định phải gặp bằng được để nghe chị dâu phân tích tình hình, nếu không, cô ấy sẽ lo lắng không yên.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 725: Chương 725



Tống Thời Hạ chột dạ sờ mũi, nghe Quý Yên Nhiên kể xong lại cảm thấy tình hình thực ra cũng không có vấn đề gì lớn đâu.

“Hôm qua chị với anh em về hơi muộn, mệt quá nên đi nghỉ sớm. Chị không biết tính tình cậu bạn trai em thế nào, nhưng theo như em nói thì hẳn cậu ấy không giận lắm đâu.

Hai người chênh nhau 6 tuổi, hẳn cậu ấy không đến mức so đo với một cô bé như em chứ.

Chẳng qua, việc em giấu giếm gia cảnh nhà mình, xuất phát điểm là đánh đồng người ta với người xấu, cho nên chị cảm thấy có thể đây mới là điều khiến cậu ấy tức giận, còn cái khác, cậu ấy không nhắc tới thì em đừng hỏi.”

Người trưởng thành phải biết chừng mực, nếu anh chàng kia đã gián tiếp hưởng thụ lợi ích từ sự trợ giúp của gia đình bạn gái mà còn trách cứ cô ấy thì đúng là không biết điều, không phải người đáng tin.

Một người đàn ông, chỉ cần có đầu óc bình thường, ở trong tình huống này sẽ muốn phấn đấu hơn nữa, lấy năng lực của chính mình để khiến cha vợ phải tán thưởng, chứng minh mình không phải kẻ ăn bám nhà vợ.

Quý Yên Nhiên vẫn rất lo lắng: “Vậy nhỡ anh ấy hỏi đến thì em nên nói thế nào?”

DTV

“Cứ ăn ngay nói thật, nếu cậu ấy không thể chấp nhận chuyện em có người cha quyền cao chức trọng thì em nên đổi một bạn trai khác thôi, bởi vì em không thể đổi cha được. Đừng lo, ngoài đường thiếu gì đàn ông.”

Quý Yên Nhiên há hốc miệng, cô ấy không sao tin nổi những lời này lại được thốt ra từ miệng chị dâu mình.

Diêu Tuyết đẩy cửa văn phòng đi vào.

“Có chuyện vui gì à? Bé Yên Nhiên có bạn trai hả?”

Tống Thời Hạ tươi cười ngẩng lên, đáp:

“Yên Nhiên với bạn trai đang giận lẫy với nhau, em ấy tới nhờ em giúp, em bảo nếu không làm hòa được thì đổi bạn trai khác.”

Diêu Tuyết vui vẻ tán đồng ngay:

“Chị dâu em nói đúng đấy, không chịu làm hòa thì đổi luôn. Yên Nhiên của chúng ta xinh đẹp đáng yêu như thế mà còn dỗi được, cậu ta mù à.”

Quý Yên Nhiên sững sờ trước thái độ ‘sống thoáng’ của hai người chị.

Cô ấy đương nhiên không muốn đổi bạn trai mới, hơn nữa, chuyện này là do cô ấy sai trước mà.

Cô ấy hoảng loạn đứng lên:

“Bài tập hè của em còn chưa xong, chị dâu, chị Diêu Tuyết, hai chị nói chuyện đi, em về trước đây.”

Quý Yên Nhiên chạy khỏi văn phòng, nghe trong đó vẳng ra tiếng cười sảng khoái, cô ấy mới biết mình bị hai người chị này trêu chọc rồi.

Cô ấy hậm hực giậm chân, chạy tới bưu cục bên kia đường, gọi điện cho anh trai:

“Anh, anh phải đối xử thật là tốt, tốt hết cỡ với chị dâu em đó, bằng không đến ngày nào chị ấy đá anh thì anh chỉ còn nước trốn ở xó nào khóc vụng thôi đấy.”

Quý Duy Thanh ngó ống điện thoại, bên kia chỉ nói đúng một chẳng có đầu có cuối gì câu rồi dập máy, Yên Nhiên lại làm sao thế nhỉ?

Quý Yên Nhiên dập điện thoại, quay đầu lại trông thấy Chu Việt, nhưng bên cạnh anh ấy còn có một người phụ nữ lạ mặt.

Tức khắc, cô ấy nổi trận lôi đình, chạy ngay tới trước mặt đôi nam nữ kia:

“Giỏi lắm, lạnh nhạt với tôi là để chạy theo người khác à? Lại còn đi dạo phố với nhau nữa.”

Cô gái kia trạc tuổi Quý Yên Nhiên, cô ấy càng nhìn càng thấy người này trông rất quen.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 726: Chương 726



Còn chưa kịp nhận ra, đối phương đã cất giọng cao vút gọi Quý Yên Nhiên: “Quý Yên Nhiên? Sao chị lại trở nên xấu tính thế này?”

Quý Yên Nhiên nheo mắt, hồi lâu mới nhớ ra con nhỏ này là ai.

“Hàn Quyên? Cô ra ra nước ngoài biến thành cái bộ dạng kệch cỡm thế này à?”

Quý Yên Nhiên và Hàn Quyên, nghe họ là biết hai bên có quan hệ họ hàng với nhau, Hàn Quyên là em họ Quý Yên Nhiên, đi du học mới về.

Quý Yên Nhiên khoanh tay trước ngực, hất cằm nhìn chằm chằm hai người: “Cô với anh ấy có quan hệ gì?”

Hàn Quyên và Chu Việt trước đó không quen biết, cô ấy mới từ nước ngoài về, cấp trên phái quân nhân đi đón, vậy thôi.

Nhưng nghĩ tới cảnh Quý Yên Nhiên xông ra mắng mình, Hàn Quyên chợt nảy ra một ý xấu.

Cô ấy làm bộ ghé sát lại Chu Việt, nói: “Hai chúng tôi có quan hệ thế nào, không phải chị đã thấy rồi sao?”

Chu Việt lẳng lặng lùi lại, nhưng trách nhiệm của anh ấy là không được tách ra quá xa.

Đồng chí Hàn Quyên này là du học sinh do nhà nước phái đi học, nghe nói lần này mang về rất nhiều tư liệu vũ khí tiên tiến, cần phải bảo vệ an toàn cho nhân thân của cô ấy.

Ngoài anh ấy được cắt cử bảo vệ trực tiếp bên ngoài, xung quanh còn có học chục đồng đội khác mặc thường phục đi theo bảo vệ.

Quý Yên Nhiên nhận ra Hàn Quyên thì hoài nghi trong lòng cũng đã tan biến một nửa.

Hàn Quyên ra nước ngoài đã nhiều năm, cô ấy còn tưởng cô em họ này di dân sang đó rồi cơ.

Tuy không biết nội dung công việc của Chu Việt nhưng cha Quý Yên Nhiên cũng là quân nhân, cô ấy biết tính chất công việc của các đơn vị bảo mật.

Thấy Chu Việt phản ứng như thế liền hiểu Hàn Quyên và anh ấy chắc chắn không có quen biết gì, phỏng chừng anh ấy được lãnh đạo phái tới tiếp đón Hàn Quyên mà thôi.

Mặc dù nghĩ thế, trong lòng cô ấy lại thấy không thoải mái.

Chu Việt tài giỏi như vậy mà còn phải làm chân chạy vặt cho lãnh đạo, cấp trên của anh ấy thật chẳng biết tiếc tài gì cả.

“Hừ, đây là bạn trai tôi, Hàn Quyên, từ nhỏ cô đã thích cướp đồ của tôi rồi, chẳng lẽ giờ lớn thế kia mà vẫn không có bạn trai nên tính đi cướp tiếp hả?”

Hàn Quyên từ nhỏ đến lớn luôn được nuông chiều, tính tình kiêu căng, luôn thích đua đòi với Quý Yên Nhiên.

Nếu Quý Yên Nhiên có thứ gì cô ấy không có, cô ấy sẽ làm ầm lên một trận, đòi cha mẹ cho bằng được.

Sau này lớn lên, cô ấy mới biết, những thứ cô ấy có được sau khi khóc lóc ăn vạ cha mẹ đều là những thứ của Quý Yên Nhiên.

Nhưng thái độ của Quý Yên Nhiên khi bị chọc tức thật là thú vị, Hàn Quyên muốn chọc ghẹo thêm một lát, bèn gân cổ:

DTV

“Phải thì sao, hiện giờ xã hội này tự do yêu đương, chỉ cần hai người chưa kết hôn thì tôi đương nhiên có quyền theo đuổi anh ấy.”

Quý Yên Nhiên tức tối giậm chân, Hàn Quyên thật là đáng ghét, hồi nhỏ cướp váy áo xinh đẹp của mình đã đành, lớn rồi còn mặt dày muốn cướp bạn trai.

Chu Việt lạnh nhạt bảo: “Cô Hàn, có người đang đợi cô, để tôi đưa cô về trước đã.”

Quý Yên Nhiên chằm chằm nhìn anh ấy:

“Anh đưa cô ta về, còn em thì sao?”

Chu Việt nhíu mày: “Giờ là ban ngày, đường phố rất an toàn, em đừng có nghênh ngang đi giữa đường là được.”

Hàn Quyên đắc chí nở nụ cười thắng cuộc.

“Ôi chao, không khí của tổ quốc quả là mát lành, tôi yêu tổ quốc nhất.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 727: Chương 727



Quý Yên Nhiên hậm hực lắm, cô ấy biết, Chu Việt đang làm nhiệm vụ, nhưng lòng vẫn rất không thoải mái.

Anh ấy đưa ai về nhà cũng được, nhưng vì sao lại cứ phải là Hàn Quyên – đối thủ một mất một còn của mình?

Chu Việt đưa Hàn Quyên đi rồi, Quý Yên Nhiên vẫn đứng đó nhìn theo, thấy Hàn Quyên nhiều lần muốn ghé sát lại gần Chu Việt nhưng anh ấy đều cố gắng né đi, còn tạo khoảng cách rõ rệt giữa hai người.

Nhưng rốt cuộc, sự thật vẫn là anh ấy đã lựa chọn bỏ lại mình.

Quý Yên Nhiên lủi thủi ngồi xổm xuống ven đường, cô ấy cảm thấy, có lẽ thất tình là thế này nhỉ, hôm qua Chu Việt ngó lơ cô ấy cũng không khiến cô ấy khó chịu đến thế.

Vừa rồi, Chu Việt lựa chọn Hàn Quyên, bỏ mặc mình, cảm giác mất mát ập về trong lòng khiến Quý Yên Nhiên nghẹn ngào.

Dọc đường đi, Hàn Quyên liên tục khơi chuyện, Chu Việt luôn đáp lấy lệ cho qua, chỉ khi đề tài liên quan tới Quý Yên Nhiên, cảm xúc của anh ấy mới thể hiện rõ nét.

Hàn Quyên thầm nhủ, không ngờ người đàn ông này lại là bạn trai của Quý Yên Nhiên, thật không hiểu vì sao Quý Yên Nhiên lại để mắt đến anh chàng nữa.

“Sĩ quan Chu này, đừng có lạnh nhạt thế mà, anh là bạn trai của chị họ tôi, về tư mà nói, hai ta có thể gọi là họ hàng thân thích tương lai được cơ đấy.”

Chu Việt vẫn chỉ nhìn thẳng về phía trước: “Tôi chưa gặp người nhà cô ấy.”

Hàn Quyên nhếch mép, làm gì mà phải phũ phàng phủi sạch quan hệ hai bên thế.

“Vừa rồi tôi chỉ chọc chị ấy cho vui thôi, chứ sao có thể tranh người yêu của chị họ mình được.”

Chu Việt không nói gì, nhớ đến cảnh Yên Nhiên bị chọc tức mà lại bất lực đến nước chỉ có thể giậm chân hờn dỗi, anh ấy không muốn nói thêm với cô nàng em họ này một lời nào.

Hàn Quyên nói một hồi cũng thấy chán, bèn im lặng, lòng càng thêm khó hiểu, vì sao Quý Yên Nhiên lại đi thích cái gã cục mịch quê mùa này chứ?

Cô nàng là sinh viên cơ mà, anh sĩ quan Chu này có khi chỉ có bằng cấp hai, sinh viên đi với học sinh cấp hai, chậc chậc, nghe như đũa mốc chòi mâm son.

Chu Việt đưa Hàn Quyên đến căn cứ, sau đó vội vàng quay trở lại nơi vừa gặp Quý Yên Nhiên, lại thấy ven đường có một đám người xúm đông xúm đỏ.

“Đáng thương thế, lần đầu tiên tôi thấy ô tô đ.â.m người đấy, không biết có sống nổi không nhỉ.”

“Mà tài xế ô tô đó bị làm sao lại đ.â.m trúng con gái nhà người ta đang đứng ở vệ đường thế nhỉ, không biết thù gì mà lớn thế này.”

“Nhìn kìa, mặt đường đầy m.á.u tươi luôn, giờ ngẫm lại cũng thấy khiếp vía.”

Trái tim Chu Việt như bị bóp nghẹt, anh ấy run rẩy rẽ đám đông đi vào, nhưng trên mặt đất chỉ có một vũng máu.

“Cô gái ấy đâu? Người bị tai nạn đó, đâu rồi?”

Viền mắt anh ấy đỏ lên, nhìn chằm chằm người ta, khiến người nọ sợ đến run lẩy bẩy, vội vàng chỉ về phía trước: “Xe cứu thương đưa đi rồi, đưa đến bệnh viện quân khu thủ đô.”

DTV

Chu Việt lảo đảo chạy về xe, run tay cắm khóa, nếu biết thế này, khi đó mình nên đưa cô ấy theo, bảo cô ấy chờ trên xe là được.

Lấy thân phận của cô ấy, có đi vào trong đơn vị cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì làm đăng ký ở trạm gác là được rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 728: Chương 728



Lẽ ra anh ấy không nên giận dỗi với Quý Yên Nhiên, thực ra khi đưa bạn gái về nhà chiều hôm qua, lòng Chu Việt đã không còn bực tức gì nữa.

Anh ấy chỉ muốn hù dọa Quý Yên Nhiên một chút nên mới không chịu trò chuyện với cô ấy mà thôi.

Dọc đường đi, đầu óc anh ấy như biến thành một mảng trống trơn, tới được bệnh viện, chỉ biết vọt thẳng tới phòng cấp cứu, hối hả túm lấy một y tá: “Y tá, nạn nhân bị tai nạn xe cộ vừa được đưa vào đây đâu rồi?”

“Anh là người nhà bệnh nhân à?”

Chu Việt rối rít gật đầu: “Tôi, tôi là bạn trai cô ấy.”

“Người bệnh đang hôn mê, bác sĩ đang làm sạch miệng vết thương cho cô ấy, anh chờ ở ngoài này đi.”

Chu Việt ngồi xổm ở hành lang, hối hận đ.ấ.m mình một phát, nỗi tuyệt vọng cùng cực tràn ngập cõi lòng.

Ở một phòng bệnh, Quý Yên Nhiên đang hít hà một hơi, đau đến nhe răng.

“Mẹ, mẹ nhẹ thôi.”

Hàn Dung lo lắng:

“Con đó, không biết lượng sức, nhảy ra sính anh hùng làm cái gì? Chỗ đó bao nhiêu đàn ông, con cứ muốn xông ra trước cơ, cũng may có cột đèn đường chắn cho hai đứa, không thì con bảo mẹ phải làm sao…”

Người trong phòng cấp cứu không phải Quý Yên Nhiên, cô ấy là người chạy ra kéo nạn nhân né đi, may mà có cô ấy, nạn nhân mới thoát c.h.ế.t trong gang tấc…

Chỉ có điều, khi đó cô ấy không cẩn thận, hụt chân một cái, trẹo cổ chân, còn rách toạc một mảng da, m.á.u me be bét, thậm chí còn thấy cả xương.

“Mẹ, cô gái đó ngay trước mặt con mà, con mà không kéo cô ấy thì có khi cô ấy mất mạng rồi.

Từ nhỏ ba mẹ đã dạy con phải biết làm việc tốt, giúp đỡ người khác, sao con có thể trơ mắt nhìn người khác lâm vào nguy hiểm mà không chìa tay giúp cho được?”

Hàn Dung xót con, nhưng biết con gái làm đúng, nên không nỡ trách nữa, bà lảng sang chuyện khác.

“Cái tay tài xế c.h.ế.t bầm kia, uống rượu vào rồi còn dám lái xe, sao chính ông ta không đ.â.m vào đâu c.h.ế.t quách đi.”

“Loại người này chắc chắn phải vào tù rồi, con chỉ hi vọng cô bạn kia không sao, khi đó, xe vừa tông trúng cô ấy là con đã kéo giật cô ấy sang bên cạnh.”

Hàn Dung nặng nề nói:

“Tình hình cô bé đó không ổn lắm, lúc mẹ chạy tới tìm con, nghe nói cô bé còn đang hôn mê.”

Hàn Dung xử lí vết thương cho con gái xong, Quý Yên Nhiên tập tễnh tự đi đăng ký, dù là người nhà bác sĩ thì cũng phải đi đúng quy trình mới được.

Chu Việt ôm đầu gục xuống, trong lòng anh ấy lúc này chỉ còn nỗi hối hận khôn kể.

Quý Yên Nhiên đăng ký khám ở quầy xong, lại tập tễnh tới phòng cấp cứu, dễ dàng trông thấy bạn trai ngồi kia.

“Ủa, sao anh lại ở đây?”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Chu Việt ngỡ ngàng không dám tin vào tai mình, vội ngẩng đầu.

DTV

Quý Yên Nhiên lo lắng cúi xuống hỏi: “Mắt anh sao đỏ thế kia? Có phải anh bị thương rồi không?”

Chu Việt đờ đẫn nhìn về phía phòng cấp cứu, cửa phòng còn chưa mở, trái tim đang bị bó chặt trong nỗi căng thẳng và sợ hãi rốt cuộc được giải phóng, người trong kia không phải cô ấy.

Thấy dáng đứng của cô ấy là lạ, Chu Việt cúi nhìn, mới nhận ra mắt cá chân cô ấy đã được băng bó cẩn thận.

Anh ấy cẩn thận vươn tay kiểm tra, nói:

“Anh quay lại tìm em, gặp hiện trường tai nạn, người ta bảo nạn nhân là một cô gái trẻ, được xe cứu thương của bệnh viện quân khu đưa đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 729: Chương 729



Quý Yên Nhiên chợt hiểu ra, Chu Việt tưởng cô bị tai nạn, mà vừa rồi cô ấy lại tưởng người trong phòng cấp cứu là người nhà anh ấy.

“Không phải em, nhưng cũng có liên quan đôi chút đến em, em kéo cô ấy một cái nên mới thoát được, bằng không, có khi cô ấy thật sự gặp nguy hiểm rồi.”

Quý Yên Nhiên cúi nhìn bạn trai.

“Chỗ đó chỉ là vết thương nhỏ, em đứng không vững được nên trẹo chân đập vào lề đường. tại mùa hè đi giày xăng đan nên bị cọ rách da, nếu là mùa đông, đi giày thì đã không bị nặng như thế rồi.”

Làm cô ấy đau muốn c.h.ế.t đó.

Chu Việt càng thêm áy náy.

“Lẽ ra anh không nên để em lại đó, anh xin lỗi.”

Giận hờn trong lòng Quý Yên Nhiên đã sớm tan theo mây khói từ khi đụng phải vụ tai nạn xe cộ.

“Tại em, em không nên quấy nhiễu vô lý lúc anh đang làm nhiệm vụ, rõ ràng biết anh đang làm việc mà còn cố tình giành giật với Hàn Quyên, là em không phải. Em lớn tuổi hơn cô ấy, hẳn nên nhường nhịn mới đúng.”

Con nhỏ Hàn Quyên kia lòng dạ hẹp hòi lắm, kiểu gì nó cũng sẽ tố với mẹ mình, rồi người xui xẻo lại là mình nữa thôi.

Ai bảo người ta từ nhỏ đến lớn cứ luôn thông minh vượt trội, nhảy lớp liên tục, 16 tuổi đã đi du học, mọi người đều thích nó cơ chứ, đấu với nó chỉ có thiệt thân thôi.

Chu Việt khom lưng cõng Quý Yên Nhiên lên: “Chuyện hôm nay là anh sai, vậy coi như hai ta huề nhé.”

Quý Yên Nhiên đột nhiên cất cao giọng, hưng phấn reo lên: “Thật chứ?”

Chu Việt cảm thấy màng nhĩ của mình suýt thì đã bị giọng cô nhỏ này chọc thủng.

“Anh sẽ giữ lời, nhưng nếu xét kĩ thì chuyện em lừa anh chưa từng tạo ra tổn thương thực chất nào cho anh, mà chuyện hôm nay anh bỏ em lại đó đã khiến em bị thương rồi, cho nên em có quyền trừng phạt anh, phạt thế nào cũng được.”

Quý Yên Nhiên không ngờ bị thương một chút lại nhận được đãi ngộ ‘cao cấp’ như thế.

Cô ấy rạo rực nói:

“Nếu anh thấy áy náy thì mấy chuyện vừa rồi chúng mình xí xóa hết nhé. Nhưng anh phải bảo đảm một điều, về sau chúng mình có cãi nhau thì anh cũng không được lờ em đi như thế.

Nếu có gì bất mãn, anh cứ việc nói thẳng ra, bằng không, em sẽ tưởng anh đơn phương muốn chia tay với em đấy.”

Giọng cô ấy thấp xuống, nghe đầy đáng thương.

Trước nay Quý Yên Nhiên đều thẳng thắn bộc trực như thế, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, không thích đè nén hay giấu giếm trong lòng.

Nhưng Chu Việt thì khác, anh ấy hay che giấu cảm xúc riêng.

Trừ khi chính anh ấy nói ra thì Quý Yên Nhiên mới có thể biết, bằng không, dù có cố gắng, Quý Yên Nhiên cũng không đoán được anh ấy đang nghĩ gì.

“Ừ, chỉ một lần này thôi, không có lần sau.”

Chu Việt cõng Quý Yên Nhiên đi tìm bác sĩ, đi được một quãng, cô ấy mới nhận ra suốt dọc đường mình đã bị bao người nhìn.

Nhưng đã muộn rồi, tốc độ truyền tin ở bệnh viện này thật đáng sợ, chỉ chốc lát, tin đã lan đi khắp nơi.

“Viện trưởng Hàn ơi, con gái chị kiếm được anh bạn trai chất lượng quá, cao to mạnh mẽ, lại còn điển trai.

Chậc chậc, nhìn là biết ngay rất chu đáo và tinh tế, thấy Yên Nhiên bị đau chân còn cõng con bé suốt dọc đường, không muốn con bé chịu khổ.”

“Đúng đúng, cậu thanh niên đó nhìn rất là đứng đắn, mặc quân trang trông nghiêm túc như ông Quý nhà chị đó, con rể tương lai này được đấy.”

Hàn Dung nhận được điện thoại là vội tới bệnh viện ngày, băng bó cho con gái xong, bà định đưa con về nhà dưỡng thương luôn, nào ngờ cậu bạn trai của con bé cũng đã chạy tới bệnh viện.

Bà cười cười, đáp:

“Tôi còn chưa gặp bạn trai nó đâu, thế là mấy người thấy trước cả tôi rồi đấy. Tôi phải đi xem xem thế nào mới được.”

“Vậy chị đi nhanh đi, em thấy hai đứa đang hỏi bác sĩ Hứa về những việc cần lưu ý khi chăm sóc vết thương kìa.”

Hàn Dung vội chạy tới, đứng ngoài cửa phòng bệnh thò đầu vào nhìn quanh, lập tức trông thấy một thanh niên cao lớn chững chạc.

Bà ngắm thật kĩ, chà, cậu thanh niên này nghe nói cũng bản lĩnh lắm, ông Quý nhà mình còn từng khen suốt, chẳng trách lại được cấp trên để mắt.

Hàn Dung tựa ở cửa hào hứng quan sát cách con gái mình và bạn trai tương tác với nhau.

Yên Nhiên nhà bà chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu cun cút, cũng may có cậu nhóc kia chu đáo lấy giấy ra ghi chép lại.

“Chân này đừng để dính nước, vết thương cứ hai ngày phải thay băng gạc một lần.”

Quý Yên Nhiên không dám ngẩng đầu nhìn bác sĩ, bởi vì bác sĩ Hứa có biết cô ấy, cô ấy phải gọi là bác đấy.

Cô ấy không biết mẹ mình đang đứng ngay cửa phòng, bằng không, có khi đã xấu hổ đến muốn chui xuống lỗ nẻ nào mà trốn đi cho rồi.

Chu Việt còn tưởng bạn gái xấu hổ, ngày thường đi trên đường cô ấy cũng không cho mình nắm tay vì ngại bị người ta thấy.

Đi xem phim cũng chỉ có thể tranh thủ lúc rạp chiếu tắt đèn, xung quanh tối đen như mực mới lén lút nắm tay một lát, mặc dù là vậy, ra khỏi rạp phim, cô gái nhỏ này cũng đỏ mặt như gấc.

Nêu ra hết những điểm cần chú ý, bác sĩ Hứa mới tủm tỉm cười, trêu chọc:

DTV

“Yên Nhiên lớn rồi nhỉ, vài năm nữa chắc bác cũng được ăn kẹo rồi đây.”

Quý Yên Nhiên thẹn thùng che mặt: “Chúng cháu đi trước ạ, cháu chào bác Hứa.”

Cô ấy vội níu áo Chu Việt, ra hiệu cho bạn trai mau đưa mình ra khỏi nơi này.

Chu Việt không nhịn được phải bật cười, thì ra cô ấy gặp phải người quen, chẳng trách lại xấu hổ như thế.

Lúc này Hàn Dung mới bước vào, thong dong lên tiếng:

“Vội gì mà vội, không tính giới thiệu nam đồng chí này với ai à? Người ta đưa mình đi khám bác sĩ thì phải biết dẫn về nhà mời người ta bữa cơm coi như cảm ơn chứ.”

Chu Việt nhìn Quý Yên Nhiên như muốn hỏi, người này là ai.

Mặt Quý Yên Nhiên đã đỏ lựng lên, màu đỏ lan sang cả tai và cổ.

“Mẹ em.”

Chu Việt vội đứng ngay dậy, nghiêm trang chào Hàn Dung theo nghi lễ người lính.

“Chào cô ạ, cháu là Chu Việt, là bạn trai của Yên Nhiên, chúng cháu đã quen nhau 3 năm ạ.”

Hàn Dung cười hiền lành, cậu nhóc này trông tuấn tú cương trực thế, chẳng trách con gái bà lại thích.

Nhìn kĩ còn có thể loáng thoáng thấy phong thái ông Quý nhà bà hồi trẻ cơ, năm xưa ông chồng bà trong quân cũng nổi danh đẹp trai đó.

Hàn Dung chào bác sĩ Hứa rồi nhiệt tình mời Chu Việt về nhà mình ăn tối.

Chu Việt chỉ đưa hai mẹ con tới cổng nhà rồi viện cớ nhiệm vụ hôm nay chưa xong, để hôm khác sẽ tới chơi.

Nhìn theo bóng con rể tương lai đi xa dần, Hàn Dung đỡ con gái vào nhà.

“Trông rất được đó, không biết tính cách thì thế nào, có hợp với con không.”

Quý Yên Nhiên xấu hổ bảo:

“Mẹ, mẹ nhiệt tình quá, con mà là anh ấy, có khi đã sợ đến mức không dám tới nhà ta làm khách đâu.”

Hàn Dung bất đắc dĩ nói:

“Người ta từ chối là vì không muốn tới chơi mà đi tay không, con tưởng ai cũng ngốc như con chắc.”



Trần Kiều thấp thỏm chờ đợi, cô ta không biết ý định này của mình là đúng hay sai, nhưng cô ta cảm thấy, bày quán vỉa hè mãi không phải kế lâu dài, cần có một nhãn hiệu riêng của mình mới được.

Tống Thời Hạ xem xong bản kế hoạch của Trần Kiều, thận trọng đưa ra nhận xét:

“Có vài điểm không được hợp lý, ví dụ như nhà xưởng, trước tiên cô có thể đề nghị hợp tác với một nhà xưởng lớn nào đó.

Chứ nếu ngay từ đầu đã muốn mở xưởng riêng thì cần số vốn rất lớn, vô hình trung lại tăng nguy cơ rủi ro về kinh tế lên cho mình.”

Trần Kiều thở ra nhẹ nhõm, Tống Thời Hạ không phản đối ý tưởng mở công ty riêng của mình.

“Thì tại tôi lo lắng quá đó mà, có những nhà xưởng, hai bên đang hợp tác tốt, họ thấy mình kiếm được, cảm thấy mình phụ thuộc vào họ nên đột nhiên lên mặt tăng giá.

Tôi gặp kiểu kinh doanh bất nhất như thế nhiều lần rồi, riêng chuyện nhập hàng đã phải thay đối mấy mối rồi đó.”

Tống Thời Hạ viết mấy chữ:

“Cho nên, việc kí hợp đồng mới quan trọng như thế. Nếu đã kí hợp đồng, mà bên họ vô duyên vô cớ tăng giá hoặc trộn hàng loại hai thì sẽ phải bồi thường gấp 10 lần kiện hàng.

Làm buôn bán là đôi bên cùng có lợi, chứ không phải cô đơn phương cầu xin người ta hợp tác với mình.”

Trần Kiều như bừng tỉnh, vội vàng gật đầu.

Tống Thời Hạ lại nhắc nhở:

“Vải cũng không nhất thiết phải mua ở một xưởng dệt, thủ đô có nhiều xưởng dệt như thế, mỗi nơi lại có một màu chủ đạo, cô cứ tự đi khảo sát, đừng để bên trung gian ăn lời chênh lệch.”

Trần Kiều cảm kích lắm:

“Cũng may mà tôi nghĩ tới chuyện qua đây hỏi ý kiến cô, không thì có khi phải vấp ngã vài lần mới học được những thứ này.”

Tống Thời Hạ cười hỏi: “Cô đi công tác bao lâu?”

“Dự tính là tầm nửa tháng, sẽ tranh thủ về sớm, trước hết đi xem vải, nghe nói ngoài đó có nhiều nguyên liệu mới lắm, kí hợp đồng xong sẽ về luôn.”

Tống Thời Hạ còn đặc biệt dặn dò cô ta:

“Nhớ phải bảo quản hành lý cẩn thận, tiền tài đừng để lộ cho người ngoài thấy, cũng đừng có trò chuyện hay quá thân thiết với ai dọc đường đi.”

Trần Kiều ra về, Tống Thời Hạ vào không gian lấy ra mấy củ khoai lang đỏ, định đem nướng.

Hôm nay Quý Duy Thanh có bữa tiệc xã giao, nghe nói là bên viện khoa học mới hoàn thành một nghiên cứu rất quan trọng, viện trưởng mời các nghiên cứu viên đi ăn cơm.

Tống Thời Hạ trông bếp lò, nhàm chán gẩy than, đám nhóc con vào học lớp năng khiếu nên bận rộn quá, không kém gì học sinh cuối cấp ba luôn.

Có nhiều khi chưa làm xong bài tập trong giờ lên lớp còn phải tiếp tục làm vào những tiết tự học buổi tối.

May mắn là bên đó có xe đưa đón học sinh, Tống Thời Hạ không giữ mẹ chồng ở lại đây nữa, cha chồng cô cũng đã có tuổi, cần người ở bên chăm sóc.

Ăn khoai nướng xong, Tống Thời Hạ tì cằm nhìn ra cửa sổ, ngoài kia, tuyết đã lả tả rơi.

Mới 4 giờ chiều mà trời đã xâm xẩm tối, Tống Thời Hạ lo Quý Duy Thanh về không thấy đường thì dễ ngã, cô lại đang rảnh, bèn quyết định đi đón anh, giờ này hẳn bên đó đã ăn xong.

Trong phòng bao riêng của nhà hàng, ngồi trên ghế chủ trì là một người phụ nữ trẻ, hẳn còn chưa tới 30, người này là lãnh đạo có chức vị cao nhất ở đây, phó viện trưởng viện khoa học nhà nước.

Quý Duy Thanh ngồi trong một góc khuất như muốn giảm thiểu sự chú ý của xung quanh lên mình, nhưng vẫn không tránh được ‘số phận’ bị biến thành trung tâm các cuộc trò chuyện.

“Lần này công của giáo sư Quý là lớn nhất, nếu không nhờ ý tưởng của cậu ấy trong bài luận cùng với những đề xuất trước đó làm nền tảng đột phá thì chúng ta không thể hoàn thành đề án này nhanh như vậy được.”

“Người ta đang dạy học bên đại học Yến Kinh, có phòng thí nghiệm riêng, chỉ cần có ý tưởng là có thể lập tức bắt tay làm thực nghiệm.

Không như chúng ta, muốn sử dụng thiết bị nào quan trọng một chút là phải đề đơn, đợi phê chuẩn mới được.”

“Thì đó, đại học Yến Kinh cũng chịu đầu tư ghê, chuẩn bị riêng một phòng thí nghiệm chuyên sâu cho giáo sư Quý, giá mà viện chúng ta cũng hào phóng được như thế thì tốt biết bao.”

“Không đâu, tôi nghe nói phòng thí nghiệm tư nhân của giáo sư Quý là do bạn cùng trường nhiệt tình hỗ trợ thành lập, đại học Yến Kinh chỉ cho mỗi mảnh đất xây phòng thí nghiệm thôi đó.”

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Quý Duy Thanh.

“Giáo sư Quý, sao cậu cứ ăn không thôi thế, nào nào, qua đây uống một ly đi.”

“Xin lỗi, tôi không uống rượu.”

Có người trêu chọc: “Hẳn là người trong nhà nghiêm khắc quá, không dám uống nhỉ?”

Quý Duy Thanh cười bảo: “Vâng, cô ấy không thích mùi rượu.”

“Giáo sư Quý còn trẻ như vậy đã bị vợ quản chặt rồi, thật đáng thương.”

Người phụ nữ ngồi ghế lãnh đạo đặt đũa xuống:

“Nghe nói vợ giáo sư Quý cũng đang học lên nghiên cứu sinh ở đại học Yến Kinh phải không?”

Mấy người xung quanh cũng nhao nhao dò hỏi:

“Chẳng lẽ lại là một tài năng nữa của giới khoa học cơ bản?”

Quý Duy Thanh chậm rãi đáp: “Cô ấy học ngành Dược học, không có hứng thú với toán học và vật lý.”

Tất cả ồ lên đầy thất vọng.

Quý Duy Thanh hơi nhếch môi cười khẽ: “Nhưng phòng thí nghiệm của tôi là do vợ tôi bỏ tiền xây cho.”

Đám người xung quanh nghe ra sự đắc ý trong giọng anh, tất cả đều ngán ngẩm lắc đầu.

Người này bình thường rất khiêm tốn, nhưng cứ nói đến vợ là lại khác hẳn, cứ như muốn cho tất cả đều ghen tị vì anh cưới được một người vợ tốt vậy.

Lương Hảo cất tiếng hỏi: “Vậy ngày thường giáo sư Quý làm thế nào để cân bằng được công việc và gia đình?”

Quý Duy Thanh suy tư giây lát rồi đáp: “Cô ấy hiểu và luôn ủng hộ sự nghiệp nghiên cứu khoa học của tôi.”

Có người vội hỏi: “Vậy nếu cậu đi công tác, không lo được việc nhà thì phải làm sao?”

Quý Duy Thanh mỉm cười:

“Có mẹ tôi và bảo mẫu giúp cô ấy, tôi cũng giao hết tiền lương cho cô ấy để bảo đảm chi tiêu trong gia đình, ngày nghỉ sẽ dành cho cô ấy để bồi đắp tình cảm.”

Lại có người tò mò:

“Nhưng tiền lương của giáo sư hẳn không đủ để xây dựng cả một phòng thí nghiệm hiện đại cỡ đó đâu nhỉ?”

Quý Duy Thanh kiên nhẫn giải thích:

“Vợ tôi rất độc lập, cô ấy hợp tác với người ta mở công ty kinh doanh, thành quả khá tốt.

Còn phòng thí nghiệm tư nhân, từ lúc dự trù đến lúc xây dựng mất rất nhiều thời gian, trong quãng thời gian này, cô ấy phải liên tục rót tài chính bổ sung nên mới có quy mô như ngày nay.”

Đồng nghiệp nghe đến đó, lòng hâm mộ vô cùng, người làm nghiên cứu khoa học như họ, sợ nhất chính là không có thời gian lo cho người nhà và hạng mục mình nghiên cứu bị thiếu tiền.

Vốn còn tưởng hôn nhân của giáo sư Quý cũng bình thường thôi, thậm chí trông anh còn có vẻ sợ vợ như thế, chưa biết chừng đã cưới phải cọp mẹ rồi, ai ngờ lại cưới được một thần tài tình đầu ý hợp.
 
Back
Top Bottom