Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 600: Chương 600



Quý Nguyên tính dọa dì hư đốn này một phen, bèn nói: “Ba em là Quý…. Ư ư ư…”

Còn chưa nói hết câu, cậu nhóc đã bị anh trai bịt chặt miệng.

Quý Dương vừa nghĩ, nếu mẹ không muốn công khai thân phận thì hẳn cũng không thể công khai thân phận của ba nữa.

Nhưng cậu nhóc vẫn ra tay quá muộn, mấy chị gái đã nghe thấy cái họ mất rồi.

Hách Quế Hoa nói: “Để chị đoán thử, ba các em là giáo sư Quý, đúng không?”

Đinh Giai Giai vỗ tay:

“Wow, thế thì đúng rồi, nghe nói giáo sư Quý có hai đứa con trai, đây cũng là vừa một đôi nè.”

Mọi người đổ dồn mắt nhìn về phía Tống Thời Hạ.

Trịnh Linh Linh hỏi:

“Không phải cậu nói chưa trông thấy giáo sư Quý bao giờ à? Sao lại quen hai nhóc này?”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ cười cười: “Tôi có quen mẹ mấy nhóc mà, có phải chưa từng qua nhà người ta đâu.”

Đinh Giai Giai hiểu ra.

“Nếu Tiểu Hạ mà quen giáo sư Quý thì đã không lên lớp với bọn mình, Tiểu Hạ, cậu cũng thảm ghê, cùng trong một khu nhà mà cậu chưa gặp giáo sư bao giờ à.”

Tống Thời Hạ đành giải thích:

“Nhà giáo sư Quý là biệt thự riêng một khu, còn khu tập thể giáo viên và nhân viên bình thường thì tương tự như ký túc xá ấy, có khi còn chẳng được bằng ký túc xá đâu.”

Quách Thiên Lan chắt lưỡi hâm mộ.

“Làm giáo sư cũng sướng nhỉ, chẳng trách có thể nuôi được hai đứa con cường tráng như thế.”

Biết hai nhóc này là người nhà giáo sư Quý, mọi người sôi nổi thúc giục Tống Thời Hạ đưa bọn trẻ về nhà, họ không dám đi cùng vì sợ chạm mặt giáo sư.

Tống Thời Hạ cười trêu họ miệng nói ngưỡng mộ mà lại không dám gặp mặt thật.

Trước còn ra sức khen giáo sư Quý giỏi thế nào, tốt thế nào, nhưng có cơ hội gặp một lần thì không ai dám đi.

Thực ra Tống Thời Hạ cũng không có ý định giấu giếm.

Ai gan lớn chút, chỉ cần hỏi thăm sơ bộ là có thể biết ngay cô chính là vợ giáo sư Quý.

Ài, rốt cuộc đến bao giờ mới có thể bình thản nói cho các bạn cùng phòng về sự thật này đây?

Để ngầm xin lỗi các bạn cùng phòng, trung hạ tuần tháng 10, trước đợt học quân sự, Tống Thời Hạ còn chuẩn bị kem bôi ngừa cháy nắng cho từng người.

Cô bảo đảm:

“Cứ việc yên tâm sử dụng, đây là công thức bí mật của tôi, bảo đảm không có tác dụng phụ, phơi nắng cỡ nào cũng không gây hại dạ, nhớ phản hồi lại cho tôi về tác dụng của kem bôi, để tôi lấy căn cứ điều chỉnh.”

Thực ra đây chỉ là lời nói bừa của Tống Thời Hạ.

Chương trình Dược học của bên cô có nghiên cứu phối dược hay không, cô cũng không rõ, nhưng kem bôi ngừa cháy nắng do cô điều chế thực sự có hiệu quả, nó giống như phiên bản kem chống nắng được thăng cấp.

Thời gian này chưa có khái niệm chống nắng, các bạn cùng phòng cũng sẽ không lường trước đi học quân sự phơi nắng nhiều sẽ đen đi.

Cho nên Tống Thời Hạ đành phải nói đây là kem ngừa cháy nắng, bôi vào sẽ tránh được cháy nắng bong da khi phải phơi nắng quá nhiều.

Các cô gái trong ký túc xá cầm lọ kem thích thú ngắm nghía.

“Hạ Hạ, cậu lợi hại thật đó, mới khai giảng một tháng đã biết phối thuốc rồi.”

Tống Thời Hạ khiêm tốn nói:

“Cũng bình thường, chủ yếu là tôi học một lúc hai ngành, cho nên các cậu ngửi sẽ thấy có mùi Trung dược thoang thoảng.”

“Có mùi Trung dược mới đúng là thuốc ta chứ, dùng cũng yên tâm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 601: Chương 601



Các cô gái đều hết sức tín nhiệm Tống Thời Hạ, dù bôi lên mặt cũng không hề nghi ngờ.

Các cô cho rằng, mình nhan sắc tầm thường, kem bôi này bôi lên chắc chẳng đến mức xinh hơn, nhưng cũng không đến nỗi hỏng da mặt.

DTV

Tống Thời Hạ đẹp như vậy rồi, cần gì phải hại họ.

Mọi người vui vẻ nhận kem bôi, chỉ cần thấy hôm nào có nắng là sẽ bôi lên một chút.

Trịnh Linh Linh còn vừa soi gương vừa bình phẩm:

“Kem này bôi lên còn dễ chịu hơn cả kem bảo vệ da đó, tôi cảm thấy da mặt không bong tróc nữa.”

Đinh Giai Giai thận trọng xoa đều kem lên má: “Tôi đoán trong này chắc chắn có dược liệu gì đắt tiền, phải dùng tiết kiệm chút mới được.”

Sài Thiện Tĩnh sờ mặt mình, nói:

“Tôi chưa bao giờ dùng kem bảo vệ da, nhưng kem ngừa cháy nắng này bôi lên thấy dễ chịu ghê, cảm giác da căng mướt.”

Tập quân sự vào tháng Mười, thời tiết không đến mức nóng bức, nhưng ánh mặt trời vẫn hết sức gay gắt.

Tống Thời Hạ và các bạn cùng phòng bị chia thành nhiều đội xa nhau, muốn hỏi phản hồi dùng kem chỉ có thể tranh thủ những lúc nghỉ giữa giờ chạy tới quan sát trạng thái làn da của mọi người.

Dịp học quân sự này, Tống Thời Hạ càng khiến người ta chú ý nhiều hơn cả lần khai giảng.

Lần thứ ba từ chối lời mời cùng học tập tiến lên của bạn học nam, Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ cô phải đeo cái nhẫn lên để cho mọi người thấy mình đã kết hôn rồi mới được?

Nhưng người thời đại này chưa chắc đã biết đeo nhẫn ngón áp út là nhẫn cưới.

Kem ngừa cháy nắng ban đầu chỉ là món quà ngầm bồi thường cho các bạn cùng phòng vì đã khiến các cô ấy bị giáo sư Quý chú ý.

Tống Thời Hạ không ngờ thứ này còn lan truyền tới tai bạn bè phòng bên.

Phòng bên đóng cửa trò chuyện với nhau.

“Đến nhãn cũng không có mà dám bôi lên mặt, không sợ hỏng da sao?”

“Nói nhỏ thôi, mấy người bên đó có khi còn đang muốn thờ Tống Thời Hạ luôn đó.”

“Chẳng hiểu một sinh viên Dược học thì có gì đáng để nịnh bợ, chẳng qua cũng chỉ là người nhà giáo viên trong trường thôi mà, chưa biết chừng là vợ của ông thầy nào cũng nên.”

“Đừng nói thế, người ta là đại biểu tân sinh viên đấy, dựa vào thực lực thi đỗ vào trường, nói người ta chẳng phải cũng là hạ thấp chính mình sao.”

Cô nữ sinh kia mang ác ý rất lớn với Tống Thời Hạ.

Cô ta không thích những sinh viên ‘trông không ra dáng sinh viên’, ăn mặc thì thời thượng, đây là trường học chứ có phải sàn diễn thời trang đâu, hừ.

Mấy cô gái khác trong phòng cũng bị cô ta kéo đi lệch hướng, xì xầm mấy câu.

Không biết ai lanh mồm lanh miệng truyền ra ngoài, thế là chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cả ký túc xá này đều biết Tống Thời Hạ biết phối kem bôi ngừa cháy nắng.

Có người thì tỏ thái độ ác ý, có người lại hết sức tò mò.

Không biết có phải ảo giác hay chăng, mấy cô bạn cùng phòng Tống Thời Hạ thật sự không hề đen đi.

Mà những người khác, ít nhiều gì cũng đen đi một chút do phải đứng phơi nắng quá nhiều.

Thế là trong mấy ngày này, phòng Tống Thời Hạ ùn ùn người tới hỏi thăm kem bôi ngừa nắng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 602: Chương 602



Lúc này Tống Thời Hạ lại không có ở trường, cô đang ngồi cùng Diêu Tuyết bàn về kem ngừa cháy nắng này.

“Kem bôi này có thể mang đi xin chứng nhận đưa vào sản xuất, bạn cùng phòng em đã có phản hồi, đều cảm thấy sử dụng cái này rất dễ chịu, có tác dụng bổ sung nước cho da, em thấy nó rất thích hợp sử dụng cho mùa đông bên này.”

Kem bôi ngừa cháy nắng không chỉ có thể chống nắng mà còn có hiệu quả tương tự kem bảo vệ da.

Phí tổn lại thấp, chỉ cần đóng gói là bán luôn được rồi, hoàn toàn có thể kiếm được một chỗ trong thị trường.

Diêu Tuyết bôi thử lên mu bàn tay:

“Chị cảm thấy cần cải tiến một chút về mùi hương, tỷ như mùi hoa gì đó, hiện giờ mùi thuốc ta thế này, chưa chắc đã có nhiều người thích.”

Tống Thời Hạ lại cảm thấy đây là một điểm nhấn tạo ấn tượng riêng:

“Mùi hương hoa đương nhiên cũng có thể chế ra, nhưng nếu chúng ta đã quảng cáo dựa trên điểm nhấn là có thành phần dược liệu thì hẳn nên có mùi thuốc ta mới dễ thuyết phục người mua.

DTV

Hơn nữa, kem bôi thoang thoảng mùi dược liệu thực ra rất dễ ngửi, chị đợi một lát rồi ngửi lại mà xem.”

Tống Thời Hạ tiếp tục giải thích:

“Huống hồ, nước hoa cũng có rất nhiều nguyên liệu chiết từ thuốc, nhưng chúng ta tạm thời chưa tiếp xúc đến tầng này.

Trước tiên cứ làm tốt những khoản dưỡng da cơ bản đã, đợi khi nào có tiếng rồi thì hẵng tiếp xúc với tầng sản phẩm cao cấp hơn.”

Diêu Tuyết bật cười: “Nước hoa của nước ngoài thực ra cũng chẳng có gì.”

Tống Thời Hạ gật đầu:

“Em biết, thực ra các cụ nhà ta thời xưa cũng có nghiên cứu nước hoa, nước thơm nổi danh trong lịch sử chúng ta hoàn toàn không thua kém nước ngoài,

Nhưng tạm thời em không có thời gian quan tâm mảng này, em muốn làm ra hệ sản phẩm dưỡng da để tặng cho bạn bè người thân trước đã.”

Nụ cười trên môi Diêu Tuyết càng tươi tắn.

“Quả không hổ là em chị, vậy chị sẽ chờ em kéo chị phát tài nhé.”

Tống Thời Hạ trêu chọc: “Chị mà còn thiếu gì chút tiền còm này chứ.”

“Tiền mà, ai lại chê nhiều đâu, hơn nữa, tiền của ba chị thì liên quan gì chị chứ, chị hợp tác với em là lấy tiền riêng, để tránh ba chị muốn nhúng tay, chị lại khó từ chối.”

Tống Thời Hạ gật đầu tỏ ý hiểu, cô và Diêu Tuyết hợp tác là chia đôi lợi nhuận, mỗi người chiếm một nửa.

Diêu Tuyết chịu trách nhiệm kinh doanh, quản lý công ty, cô chịu trách nhiệm về sản phẩm, còn về cổ phần, chuyển giao cho người khác cũng được.

Tống Thời Hạ chợt nghĩ đến một vấn đề:

“Dạo này em có đọc được một bài thuốc bổ dùng trong nấu ăn bồi bổ sức khỏe cho thai phụ và sản phụ, nghe nói cũng có hiệu quả tăng tiết sữa nhất định, chị có hứng thú với nó không?”

“Chị thì không hứng thú lắm, nhưng nếu có thể trợ giúp sản phụ nhanh chóng khôi phục thân thể thì ba chị hẳn có thể bán giúp chúng ta với giá cao đấy.

Em cũng biết ba chị giao thiệp rộng, trong giới làm ăn bên đó có nhiều chú bác đã trung niên còn cưới ba, bốn bà, mà mấy vị phu nhân đó đương nhiên không thiếu tiền.”

Tống Thời Hạ lập tức hiểu được, kiếm tiền của các quý phu nhân đây mà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 603: Chương 603



Loại tiền này rất dễ kiếm, tiền đề là không yêu cầu cô phải tiếp xúc với họ, bởi vì loại người này nhiều tiền nhưng cũng rất nhiều chuyện.

Tạm thời cô không tính đi theo con đường làm hàng xa xỉ nên chỉ nói:

“Nhờ bác hỏi một chút xem có ai thấy hứng thú không, giá cả bài thuốc này không đắt, em có thể phối dược liệu sẵn rồi gửi qua bưu điện, cứ nấu theo hướng dẫn là được.”

“Ừ, để chị gọi cho ba chị, nếu có người mua sẽ liên hệ với em.”

Tống Thời Hạ đã tìm cho Hồ Du một bài thuốc, tối đó em bé đã có sữa mẹ để uống.

Bài thuốc này cô không tính bán đứt với giá cao, nếu có thể, cô hi vọng mỗi sản phụ đều được dùng.

Tác dụng của nó không chỉ trợ tiết sữa mà còn giúp bồi bổ thân thể sản phụ.

Đã có quá nhiều sản phụ sau khi sinh con thì sức khỏe suy giảm, mắc đủ thứ bệnh phụ, khi ấy không để ý, nhưng về lâu về dài sẽ thấy rõ ảnh hưởng xấu.

Bình thường mẹ chồng sẽ không quá để ý tình trạng của con dâu, bởi cả nhà đều sẽ dồn lực chú ý lên em bé mới chào đời.

Cho nên chỉ cần cho sản phụ cơ hội được sử dụng bài thuốc bổ này dưới danh nghĩa bồi bổ cho bé, sản phụ cũng sẽ được lợi lớn.

Đây là biện pháp mà Tống Thời Hạ nghĩ ra trong khi phối dược liệu.

Diêu Tuyết trêu đùa Tống Thời Hạ: “Em cứ bận cả ngày không về nhà, người nhà em không cằn nhằn à?”

Tống Thời Hạ nhún vai bất đắc dĩ:

“Vị kia nhà em còn bận hơn em cơ, buổi sáng lên lớp, buổi chiều lại hớt hải đi công tác khẩn rồi.”

Vốn đang muốn hỏi anh một chút, nhưng anh tan tầm về nhà lại vội vàng thu xếp hành lý, tạm biệt vợ con đi công tác khẩn luôn.

“Chậc, làm giáo sư cũng vất vả ghê, xa nhà nhiều quá.”

Tống Thời Hạ nhớ tới tấm bảng tóm tắt công trạng của anh ở khu giảng đường, không phải giáo sự thì bận mà vì Quý Duy Thanh nhà cô quá lợi hại thôi.

Tuy rằng đi công tác nhiều sẽ phải thường xuyên xa nhà xa vợ con, nhưng khi tưởng tượng giáo sư Quý nhà mình đang chăm chỉ nghiên cứu ở khu vực sa mạc Gobi, nơi có vô số viện sĩ tương lai, lòng cô lại dấy lên một cảm giác vinh dự.

Tống Thời Hạ cười khẽ:

“Cũng còn tạm, mẹ chồng em với bảo mẫu thay phiên chăm hai đứa bé và làm cơm, em chỉ cần chuyên tâm vào việc học là đủ, rảnh thì làm mấy thứ này.

Em với anh ấy ở hai ngành nghề khác nhau, nếu cùng được cống hiến cho nước nhà thì cũng là một loại vinh dự, cũng sẽ có cảm giác cùng kề vai tiến bộ.”

Đây là điểm khiến Diêu Tuyết hết sức tán thưởng ở Tống Thời Hạ.

Mặc dù đã kết hôn, trở thành người phụ nữ của gia đình, nhưng cô gái nhỏ này vẫn không bị gia đình và con trẻ vây hãm, kéo chậm bước chân mà vẫn giữ được tư tưởng độc lập của mình.

Cô ấy cười bảo:

“Trước chị còn lo em cứ cả ngày nhắc con nhắc chồng làm chị có cảm giác tội lỗi lắm, vì chị cảm thấy công việc đang chia lìa gia đình em cơ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 604: Chương 604



Tống Thời Hạ tủm tỉm cười.

“Hai đứa nhà em ngoan lắm, biết em bận việc nên sẽ không quấy rầy em đâu, những lúc có thời gian em cũng sẽ đưa bọn nhỏ đi chơi mà.”

“Có xe riêng có phải tiện hơn hẳn không? Em xem, hiện giờ em muốn đi đâu cũng tiện, không cần phải chờ tài xế của giáo sư Quý, muốn đi đâu thì đi.”

Tống Thời Hạ hết sức đồng tình.

Mặc dù trường học có cắt cử tài xế riêng cho Quý Duy Thanh nhưng đấy cũng coi là xe công, không thể sử dụng như xe tư gia được.

Cô làm phiền Tiểu Lý mấy lần đã thấy ngại.

Huống hồ, Tiểu Lý cũng mới có bạn gái, những lúc không bận việc còn muốn đi hẹn hò.

Mà cô chỉ có ngày cuối tuần mới có rảnh đi đây đi đó, làm phiền đôi tình nhân trẻ mãi cũng ngại lắm.

Có xe riêng tiện hơn nhiều lắm, cô có thể chủ động đưa con đi hóng gió, đi dạo phố, mua đồ chơi, sách vở, đi một buổi là có thể khiến cho hai anh em vui vẻ cả tháng trời.

Kem bôi ngừa cháy nắng đủ chất lượng nên mau chóng nhận được giấy chứng nhận và tài liệu phân tích thành phần.

Chỉ mất một ngày phê hồ sơ sản xuất, xác nhận thành phần của kem đều vô hại là có thể bắt tay thiết kế bao bì đóng gói đưa ra thị trường.

Diêu Tuyết cầm bản đồ nằm bò ra bàn làm việc.

“Chị chọn mấy chỗ này để làm trụ sở công ty với nhà xưởng, em chọn lấy một cái đi.”

Tống Thời Hạ đã bàn với Diêu Tuyết, công ty và nhà xưởng cần thiết phải thuộc về mình, không thể thuê tách ra để tránh bị lộ công thức.

Cô đã phân tích mấy khu vực sau này có khả năng được quy hoạch lại, rồi chọn lấy một chỗ làm trụ sở công ty.

“Nhà xưởng thì mình chọn ở ngoại ô đi, chỗ đó đất rẻ.”

Vị trí nhà xưởng cô chọn ở vành đai 4 sau này, trước mắt thì nơi đó vẫn còn rất hoang vu.

Diêu Tuyết hơi nhíu mày: “Chỗ đó có hẻo lánh quá không?”

“Có hơi hẻo lánh, nhưng em cảm thấy chỗ đó khá được, phong thủy tốt.”

Diêu Tuyết không biết nói gì, cô nhóc này đến cả phong thủy cũng lôi ra làm cớ rồi, còn có thể phản đối sao đây?

“Được rồi, cứ theo ý em đi, à quên, anh em cũng đang có việc tìm em đấy, nói là có mảnh đất mới muốn nhờ em xem thử.”

Trước mắt, Tống Thu Sinh đang thu mua rau dưa và bán lại.

Nhưng rau dưa cũng cần thời gian sinh trưởng, anh ấy đã hợp tác với mấy thôn gần đây, đúng ngày sẽ tới lấy rau.

Mặc dù làm buôn bán rau dưa cũng khá đắt khách nhưng Tống Thu Sinh không coi ngành này là nghề chính của mình.

Sau khi hỗ trợ Diêu Tuyết triển khai một hạng mục công trình, anh ấy đã phát hiện tiềm năng ở ngành địa ốc.

Hơn nữa, trong tay cũng có tiền rảnh, Tống Thu Sinh lại muốn thử đầu tư vào địa ốc.

Tống Thời Hạ vừa tới văn phòng của anh ấy đã bị kéo vào ngồi xuống bàn chuyện: “Em nhìn hộ anh xem, mấy khu đất này cái nào phong thủy tốt.”

Tống Thời Hạ bật cười.

Vừa rồi cô mới dùng phong thủy làm cớ qua mặt chị Diêu Tuyết, ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến lượt anh cô lấy phong thủy ra làm cớ.

“Chỗ này đi, hai mảnh này anh mua cả đi, nghe tên đã thấy hay, phố Triều Dương, Triều Dương, ánh mặt trời ban sáng, nghe đã thấy tràn ngập sinh cơ.”

Tống Thu Sinh suy tư một lát, cũng nói: “Ừm, tên hay như thế, chắc chắn phong thủy cũng tốt, vậy anh chọn chỗ này.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 605: Chương 605



Tống Thời Hạ lại đề nghị anh trai nên mở rộng tiểu khu đó ra, tốt nhất là để lại nhiều đất làm xanh hóa khu vực, nếu có thể thì hãy kiến thiết cả tầng hầm.

Ban đầu cô định nói là bãi đỗ xe, nhưng lại nhớ ra, trước mắt thu nhập của người ở đây còn khá thấp, mấy chục năm nữa mới có thể đạt mức khá giả, chi bằng cứ làm tầng hầm.

Còn vấn đề đỗ xe của sau này, tiểu khu chỉ cần làm đường rộng chút là có thể dừng đỗ xe được.

Tuy không hiểu nhưng Tống Thu Sinh lại dám chắc em gái nói thế phải có lí do riêng, vì thế, anh ấy lại cặm cụi ghi vào sổ từng ý một.

Tống Thời Hạ và Diêu Tuyết bàn bạc xong, thống nhất sẽ cho xây một tòa nhà cao tầng làm công ty, muốn làm buôn bán với bên ngoài thì nhất thiết phải có hình tượng đủ lớn.

Kế hoạch trước mắt của hai người là ở trong nước thì đánh mạnh vào sản phẩn cấp thấp, giá cả bình dân.

Hàng xuất khẩu sẽ đi theo hướng xa xỉ phẩm, mà xa xỉ phẩm thì diện mạo công ty không thể quá khó coi.

Hạng mục xây dựng này được giao cho Tống Thu Sinh, cả hai đều cho rằng anh ấy đáng tin cậy hơn cả.

Mảnh đất xây tòa nhà công ty ở gần thôn Trung Quan.

Mặc dù sản phẩm bên Tống Thời Hạ và máy tính không liên quan gì đến nhau nhưng nơi này về sau sẽ có rất nhiều viện khoa học, tinh anh đều tụ tập ở đây.

Công ty có thể nhân cơ hội này tuyển dụng những nghiên cứu viên ưu tú làm nghiên cứu phát minh sản phẩm mới, không thể để Tống Thời Hạ gánh trách nhiệm này mãi được.

Bận bịu suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng giải quyết xong.

Tống Thời Hạ vội vàng về trường, vừa về đến ký túc xá thì đã bị người ta chặn lại.

“Cô là Tống Thời Hạ đúng không? Kem bôi ngừa cháy nắng bán thế nào?”

Tống Thời Hạ đang bận nên vội đáp qua: “Xin lỗi, hiện giờ chưa bán.”

Nữ sinh kia tỏ ý không vui.

“Cho cái giá đi, tôi mua toàn bộ phần của các bạn phòng cô.”

Tống Thời Hạ nhìn cô nàng từ đầu đến chân, đánh giá một lượt, cô gái tóc ngắn này nói giọng thủ đô, hẳn là con cái nhà vị nào rồi.

“Tôi còn có việc bận, thật sự không có hàng bán.”

Cô không rảnh lo người kia còn đang hùng hùng hổ hổ, chạy về ký túc lấy sách rồi vội vàng muốn lên lớp.

Đinh Giai Giai vội đứng dậy gọi lại: “Ấy, Hạ Hạ, chờ tôi với.”

Tống Thời Hạ nói nhanh:

DTV

“Chúng ta không cùng môn đâu, giảng viên môn này bên tôi ngày nào cũng điểm danh đó, có gì đến tối nói sau nhé.”

Cô vội vã chạy đi, Đinh Giai Giai chống eo, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Sao giờ, Cát Tình còn đang chờ, nhỡ mà Hạ Hạ làm mích lòng cô ta thì sao?”

Hách Quế Hoa nằm ngửa trên giường, sách đắp lên mặt.

“Sợ gì, Hạ Hạ là người nhà giáo viên trong trường mà, ba Cát Tình làm gì mà lợi hại được đến mức đó.”

Trịnh Linh Linh hạ giọng: “Tôi nhe nói Cát Tình với Bạch Thu Thụy bên khoa Lịch sử đang quen nhau.”

Hách Quế Hoa bật dậy:

“Chúng ta mau nói với Hạ Hạ một tiếng đi, nhỡ không may làm Cát Tình không vui, chỉ sợ Hạ Hạ phải chịu thiệt.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 606: Chương 606



Tống Thời Hạ thật không biết phải nói gì, nữ sinh này chặn đường mình một lần chưa đủ còn muốn kéo thêm người tới tận khu giảng đường tìm cô nữa.

Cát Tình kéo tay người kia:

“Thu Thụy, chính là cô ta, em muốn mua kem bôi ngừa cháy nắng của cô ta thôi mà cô ta không chịu bán, xấu tính thế.”

Tống Thời Hạ cạn lời.

“Chó ngoan không ngáng đường, có thể tránh ra chút không?”

Từ lúc trông thấy Tống Thời Hạ, Bạch Thu Thụy đã không thể dứt mắt khỏi bóng hình cô.

Cậu ta tìm cô đã lâu, lại không nghe ngóng được cô theo chuyên ngành gì.

Rõ ràng đã nghe cô Mạnh nói Tống Thời Hạ đăng ký vào đại học Yến Kinh này mà, nhưng vào đại học tìm một người thật chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Khoa Vật lý, khoa Toán, khoa Máy tính, viện Khoa học tự nhiên, cậu ta đã tìm khắp chốn rồi.

Thậm chí cậu ta còn tới tận đại học Quốc Lập tìm cô, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu.

Thật không ngờ người mà mình ngày nhớ đêm mong lại chọn ngành học không ai chú ý, Dược học.

Đây cũng là chuyên ngành bị cậu ta loại trừ đầu tiên, ngành này chẳng có tương lai gì, hoàn toàn không giống phong cách của Tống Thời Hạ.

Tống Thời Hạ đang vội lên lớp, quay đầu tránh hai người kia, chọn cầu thang khác, cảm tạ trời đất, cô đã kịp vào lớp trước khi chuông reo.

Ông thầy già trên bục giảng hừ một tiếng, cầm danh sách lớp bắt đầu điểm danh.

Phòng học chỉ có mười mấy người, đây cũng là toàn bộ sinh viên khóa này, thực ra cũng không cần điểm danh đâu, nhưng đây là thú vui của thầy.

“Nghe nói lớp ta có một bạn đã có thể tự mình điều phối thuốc mỡ, tôi muốn dặn các bạn một tiếng, Dược học là không có tư cách hành nghề y, nếu muốn ăn cơm nhà nước thì cứ thử xem.”

Tống Thời Hạ hiểu thầy giáo đang nhắc nhở mình.

Cũng may, cô đã lấy được kết quả kiểm tra chất lượng, có thể nói đây là sản phẩm dược trang chính thức, sản phẩm đủ giấy tờ hợp lệ không sợ ngồi tù.

Cô phỏng đoán rất chính xác, nguyên một buổi học này, cô đã bị ông thầy già gọi lên trả lời sáu lần, tất cả đều là những tri thức dược học cơ sở.

“Cơ sở khá đấy, có thể thấy được em rất chịu khó xem sách.”

Thầy giáo già hết sức hài lòng, chỉ tiếc, tuổi còn trẻ mà lá gan quá lớn, vừa tiếp xúc đến Dược học đã dám phối thuốc cho người ta.

Dù chỉ là bôi trên mặt chứ không phải thuốc uống thì cũng không được.

Tan học, Tống Thời Hạ bị giáo sư gọi lại.

Thầy đi thẳng vào vấn đề: “Em biết tôi đang nhắc nhở em đúng không, em có giải thích gì không?”

Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ một lúc, quyết định thành thật trả lời.

“Thưa thầy, thuốc bôi em cho các bạn không phải thuốc, đó là một loại dược trang, là sản phẩm làm đẹp có thành phần dược liệu, không có hại cho cơ thể.

Hơn nữa, lượng dược liệu trong đó rất nhỏ, bảo đảm dù có người dị ứng với thành phần thuốc thì cũng không có phản ứng lớn.”

Nhưng thầy giáo chỉ quan tâm kết quả: “Em có gì chứng minh dược trang của em hoàn toàn vô hại?”

Tống Thời Hạ quả thật có:

“Đây là biên lai kiểm tra đánh giá thành phần từ cơ quan có thẩm quyền, nếu thầy muốn xem kết quả hay giấy chứng nhận em cũng có cả, dược trang này đã được thông qua kiểm nghiệm về tiêu chuẩn an toàn rồi ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 607: Chương 607



Ông giáo già vừa lòng gật đầu.

“Tốt lắm. Tôi còn tưởng em làm liều phối đại dược liệu, không ngờ em lại suy xét chu toàn như thế.

Lần này có nhiều bạn học thuộc các chuyên ngành khác phản ánh lại với chúng tôi.

Chúng tôi cảm thấy một sinh viên ưu tú như em không nên tự hủy tiền đồ vì những điều nhỏ nhặt nên mới nhắc nhở em.”

Tống Thời Hạ gật đầu hiểu được, mình bị người ta tố giác sau lưng.

Tống Thời Hạ ra khỏi phòng học, vừa đi vừa ngẫm nghĩ không biết ai rảnh rỗi như thế, lại có thời gian tố cáo cô.

DTV

Ngoài những bạn cùng phòng, ngày thường cô không tiếp xúc nhiều với ai, tất cả chỉ là xã giao đôi ba câu, sao lại bị người ta ghim rồi?

Cát Tình đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Tống Thời Hạ đi ra từ khu giảng đường.

Cô ta khoanh tay đắc ý nói:

“Ra muộn thế, bị thầy giáo phê bình rồi đúng không? Tôi đã bảo mấy đứa phòng bên cạnh phòng cô đi tố giác đấy.

Cô nên biết điều mà cảm ơn tôi mới phải, nếu mà thứ kem bôi chưa qua kiểm định chất lượng này được đưa vào thị trường thì đó chính là hành vi sản xuất thuốc giả nhé.”

Tống Thời Hạ buồn bực.

Cô với người này chẳng hề liên quan gì, vì sao lại bám lấy cô không tha như thế?

Không nhịn được nữa, cô mới hỏi:

“Này chị gái, chị là ai thế?”

Cát Tình tái cả mặt.

“Cô dám gọi tôi là chị? Cô đã hai mấy rồi mà dám gọi người ta là chị?”

Tống Thời Hạ nhún vai: “Xin lỗi nhé, tại trông cô có vẻ khá già dặn.”

Ngoại hình vốn là điểm khiến Cát Tình tự ti nhất, bị Tống Thời Hạ chọc đúng chỗ đau, cô ta tức giận chửi ầm lên.

“Tôi tên Cát Tình, cả cái trường đại học Yến Kinh này có ai không biết ba tôi là hiệu trưởng Cát.”

Tống Thời Hạ chỉ biết mỗi hiệu trưởng Hồ, chưa từng nghe ai nhắc tới đại học Yến Kinh còn có một hiệu trưởng Cát nào đó.

“Ồ, rồi sao nữa? Cô mau đi tố cáo tôi phối thuốc phi pháp với ba cô đi, sao lại chỉ dám tìm đám tốt đen mách tội tôi với thầy cô thế?”

Cát Tình hung tợn nói:

“Trước mắt cái kem bôi đó chỉ mới được sử dụng trong phạm vi nhỏ, đợi khi nào trường này có nhiều người dùng rồi thì cô cứ chờ mà ăn cơm tù đi.”

Một sinh viên Dược học mà cũng dám to gan lớn mật điều phối thuốc.

Nếu không phải vì nghe người ta nói bôi kem đó thực sư có thể khiến da mặt trở nên nõn nà, cô ta đâu thèm để ý đến thứ kem bôi không nhãn hiệu, không tên tuổi, đến cái hộp cũng không ra hồn như thế.

Bạch Thu Thụy tan học liền chạy tới đây, Cát Tình vội kéo tay bạn trai, dậm chân làm nũng.

“Cô ta dám đe dọa em, không sợ bị đuổi học.”

Bạch Thu Thụy có thể sử dụng sở trường đặc biệt để nhập học ở đại học Yến Kinh này đều nhờ vào mối quan hệ với nhà họ Cát.

Ngay cả việc cậu ta được điều đến khoa Lịch sử, ít nhiều cũng nhờ cha của Cát Tình là chú Cát hỗ trợ.

Cát Tình từ nhỏ đã thích cậu ta, được sự ủng hộ ngầm của cha mẹ hai bên, cậu ta đành phải tạm thời làm bạn trai Cát Tình.

“Cát Tình, chúng ta bình tĩnh nói chuyện đã, đừng to tiếng với bạn học.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 608: Chương 608



Cát Tình có thể thề, đây là lần đầu Bạch Thu Thụy nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng với mình đến thế, cứ như đã biến thành người khác vậy.

Cô ta bị tình yêu che mờ mắt, lúc này chỉ thấy được một mình Bạch Thu Thụy, vẻ kiêu căng ương ngạnh khi đối mặt với Tống Thời Hạ đã biến mất sạch sẽ.

“Ừ, em nghe anh.”

Cát Tình ôm chặt cánh tay bạn trai, ngửa mặt nhìn lên đầy ngưỡng mộ.

Bạch Thu Thụy lại không nhìn bạn gái nửa giây, mắt chỉ nhìn chăm chăm vào Tống Thời Hạ.

“Bạn Tống này, Cát Tình không có ác ý đâu, cô ấy chỉ nghe nói cô điều phối thuốc bôi có thể khiến da đẹp lên nên mới cấp thiết muốn tới nhờ.”

Tống Thời Hạ cười nhạt, nhìn hai người:

“Thế hả? Bạn gái cậu không có ác ý mà lại sai khiến nữ sinh phòng bên đi tố giác tôi?”

Bạch Thu Thụy nhìn về phía Cát Tình, ánh mắt tràn đầy vẻ không tán đồng, Cát Tình lập tức luống cuống.

“Thu Thụy, em không làm gì, em chỉ nghe mấy cô đó nói xấu sau lưng Tống Thời Hạ nên mới chỉ ra một điều là sinh viên Dược học không được vi phạm quy định chế thuốc, em cũng không ngờ lại có người thực sự đi tố cáo.”

“Thu Thụy, anh tin em đi, em đang nóng lòng muốn mua kem bôi, sao lại đi tố giác bạn Tống được.”

Cát Tình đã tính sẵn, đợi khi nào trường có quyết định xử phạt Tống Thời Hạ, cô ta sẽ tìm đến, bảo Tống Thời Hạ chỉ điều phối kem bôi cho một mình mình.

Người khác làm sao xứng được dùng cùng một thứ với cô ta?

Cát Tình đã gia nhập Hội sinh viên, từng tình cờ nghe phòng bên bàn tán về kem bôi ngừa cháy nắng của Tống Thời Hạ.

Cô ta âm thầm ghi nhớ, sau đó ngày ngày đi kiểm tra phòng ngủ sẽ cố tình để ý tình trạng da của mấy bạn cùng phòng Tống Thời Hạ.

Mấy bạn cùng phòng Tống Thời Hạ mỗi lần đi mua cơm đều đi cùng nhau.

Da ai nấy đều trắng nõn nà, không hề giống nữ sinh vừa mới tham gia học quân sự.

Vậy nên Cát Tình rất tin tưởng vào hiệu quả của kem bôi này, cứ nhìn diện mạo mấy người kia thì biết.

Sau đợt quân sự nhọc nhằn như thế mà làn da không hề đen hay thô ráp đi, chắc chắn là nhờ kem bôi này.

Cô ta còn đặc biệt vòng sang phòng bên hỏi thăm, được biết mấy nữ sinh đó trước đợt tập quân sự thì đều xanh xao vàng vọt, da sần sùi quê mùa, chắc chắn không hề đẹp như sau này.

Không cần nghĩ cũng biết đây là tác dụng của kem bôi kia rồi.

Tống Thời Hạ lại không chấp nhận lí do này:

“Cô nói bao nhiêu như thế vẫn không giải thích được rõ, vì sao cô muốn xui người ta tố cáo tôi?”

DTV

Bạch Thu Thụy bị Cát Tình bấu chặt cánh tay đến phát đau, bèn nói:

“Bạn Tống này, chuyện không lớn thì khoan dung độ lượng một chút đi, Cát Tình còn nhỏ tuổi, không cố ý làm hại ai, coi như nể mặt tôi đi, tôi bảo cô ấy xin lỗi cô, việc này coi như xong nhé.”

Tống Thời Hạ cười nhạo: “Nể mặt cậu? Mặt to cỡ nào mà tôi phải nể?”

Bạch Thu Thụy xấu hổ, mặt đỏ lên rồi lại tái đi.

“Chú Cát là hiệu trưởng trường này, tôi nhớ chồng cô hình như là một giáo viên.”

Mắt Cát Tình như sáng lên, Tống Thời Hạ đã kết hôn?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 609: Chương 609



Tống Thời Hạ đã có chồng còn dây dưa nói cười với nam sinh khác, Cát Tình đắc ý như thể mình đã tóm được nhược điểm của Tống Thời Hạ.

Cô ta vênh mặt tự đắc:

“Thì ra cô đã kết hôn à, nếu nói sớm có phải tốt không, chồng cô là giáo viên chứ gì, có cần tôi nói với ba tôi một tiếng cho anh ta tới đây dạy học không?”

Tống Thời Hạ giả ý cười cười:

“Thì ra hiệu trưởng Cát có quyền lực lớn thế ư? Giáo viên cấp ba cũng có thể đưa vào đại học giảng dạy được à?”

Cát Tình lập tức rơi vào bẫy:

“Ba tôi là hiệu trưởng mà, đương nhiên làm được hết, giáo viên cấp ba vào dạy đại học cũng chỉ cần ba tôi nói một câu là trót lọt, mặc dù không thi đỗ cũng có thể vào trường này học.”

Bạch Thu Thụy vội ngăn Cát Tình lại, nhưng cô ta đã nhanh miệng nói hết.

Tống Thời Hạ trào phúng cười bảo: “Tôi chưa từng nghe nói trường này có hiệu trưởng nào họ Cát.”

Cát Tình kiêu ngạo chống nạnh: “Tóc dài kiến thức ngắn, trường ta có hơn mười hiệu trưởng, đều là chú tôi hết.”

Tống Thời Hạ vỗ tay: “Ba cô lợi hại ghê.”

Đáy mắt Cát Tình lóe lên một tia ác ý:

“Cô nói xem, cô đã kết hôn rồi sao còn không biết giữ chừng mực? Ngày ngày dây dưa vào nam sinh khác, thật là kì cục, nếu bị chồng cô biết, liệu có ly hôn với cô không nhỉ?”

“Tôi không biết chừng mực? Xin hỏi tôi với nam sinh khác dây dưa như thế nào?”

Cát Tình khinh thường nguýt dài:

“Hồi học quân sư đó, có bao nhiêu nam sinh vây quanh cô, cô không nhớ à? Một tay vỗ thì không kêu, nếu không phải tại cô cười với người ta thì người ta vô duyên vô cớ chạy đến lấy lòng cô làm gì?”

Tống Thời Hạ ghé sát lại:

“Lần đầu tôi nghe người ta dùng ‘một tay vỗ không kêu’ như thế đó, có muốn tôi thử xem vỗ một tay lên mặt cô thì có kêu không?”

Cát Tình sợ hãi lùi vội lại, ngã ngồi xuống đất.

“Cô, cô, cô đừng mơ đánh tôi.”

Bạch Thu Thụy vội ngăn trước mặt bạn gái.

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười, nhìn xuống châm chọc: “Tôi còn chưa động vào cô một ngón nào đâu, làm gì mà sợ đến thế?”

Bị Tống Thời Hạ đột ngột ghé sát lại, nói bằng một ngữ điệu âm trầm đến lạnh gáy, Cát Tình sợ mất hồn.

Giờ mới nhận ra mình bị mất mặt, cô ta bèn vùi đầu vào lòng bạn trai nghẹn ngào khóc lên, như thể mình bị chèn ép dữ lắm.

“Tôi chưa đụng vào cô ta nhé.”

Tống Thời Hạ cười cười nhìn Bạch Thu Thụy.

“Tôi nhớ thành tích hồi cấp ba của cậu chẳng ra sao, theo lý mà nói, hẳn phải bị nhét vào một trường trung cấp nào mới đúng, vì sao lại vào được trường này? Quái lạ.”

Cát Tình thò đầu ra, mặt không có lấy một giọt nước mắt, nghi hoặc hỏi: “Thu Thụy, anh có quen cô ta à?”

Tống Thời Hạ cố ý k*ch th*ch Cát Tình:

DTV

“Có quen chứ, chúng tôi là bạn cùng lớp hồi cấp ba đấy.”

Tống Thời Hạ cố tình nói bằng một giọng điệu châm chọc rất khó nghe, vào tai Cát Tình lại biến thành một ý nghĩa khác.

Cô ta hồ nghi nhìn bạn trai: “Thu Thụy, sao anh chưa bao giờ nói với em là anh có quen cô ta?”

Bạch Thu Thụy đi tìm Tống Thời Hạ đã lâu, mãi đến khi cậu ta sắp từ bỏ thì lại nghe thấy cái tên Tống Thời Hạ này từ bạn gái mình.

Cậu ta không dám chắc đó có phải người mình tìm hay không, sợ chờ mong nhiều lại thất vọng lớn.

“Anh không thân với cô ta, cô ta rất ít khi tới lớp.”
 
Back
Top Bottom