Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 490: Chương 490



8 giờ 30 bắt đầu kiểm tra dụng cụ, xong xuôi là có thể vào phòng thi.

Ở đây, Tống Thời Hạ gặp được một nhân vật không tưởng, đó chính là cậu đầu gấu nhí cùng lớp.

Cô đã quên người này tên gì, chỉ nhớ họ Bạch, tính cách rất vênh vang tự kiêu.

Tống Thời Hạ chỉ hơi ngạc nhiên nhưng không quá để ý chuyện này, hai người cũng ngồi rất xa nhau, không có liên hệ gì.

Nhận được đề thi, Tống Thời Hạ bắt đầu chăm chú làm bài.

Bạch Thu Thụy lại cứ dán chặt mắt vào Tống Thời Hạ, mãi đến khi giám thị hắng giọng nhắc nhở, cậu ta mới cúi đầu làm bài.

Mấy ngày thi, mẹ chồng Tống Thời Hạ cũng tới nhà chăm hai thí sinh.

DTV

Hai bà thông gia thay phiên nhau nấu cơm, để tránh trường hợp ăn gì đó không hợp bụng dẫn đến khó chịu, các bữa ăn đều rất thanh đạm.

Cũng may, kì thi chỉ kéo dài mấy ngày, thi xong coi như giải thoát.

À không, chỉ có Quý Yên Nhiên được giải thoát, hoàn toàn tự do, còn Tống Thời Hạ, đây mới là thời điểm cô chính thức bận rộn.

Khoảng thời gian ôn tập trước kì thi, chị Diêu Tuyết đã giúp cô nhận khá nhiều đơn đặt hàng.

Đa phần đều đến từ những người bạn cũ của ông Diêu cùng với những đối tác nhà chị ấy.

Nghe nói bà chủ phải quay về thi đại học, những người này đều rất gật đầu thông cảm, kiên nhẫn chờ Tống Thời Hạ thi xong.

Kì thi vừa kết thúc, Tống Thời Hạ xem đến xấp đơn đặt hàng, suýt thì té xỉu.

Đặt nhiều rượu như thế, họ tính uống rượu này thay nước lã à?

Trước khi Tống Thời Hạ bắt tay vào ủ rượu, mẹ cô đã nhắc tới chuyện phải ra về.

Tống Thời Hạ đã quen với nhịp sống mỗi ngày từ thư viện về là trên bàn đã có mâm cơm nóng hổi, nay mẹ phải về quê, ngoài cảm xúc lưu luyến không muốn rời xa thì còn có cả luyến tiếc vì không quen.

Quý Yên Nhiên đề nghị đưa bà Tống đi dạo phố một lần, tới đây bao lâu rồi nhưng mẹ chị dâu còn chưa được ra ngoài ngắm thủ đô đâu.

Quý Duy Thanh liếc nhìn em gái vẻ tán thưởng, thi đại học xong, đầu óc cũng linh hoạt hẳn lên.

Quý Yên Nhiên chột dạ dời mắt đi chỗ khác, đây là do mẹ cô ấy dặn cô ấy phải bảo chị dâu đưa dì Tống đi mua sắm vài thứ.

Mẹ nói, dì Tống không thường tới thủ đô, mà ở những vùng xa xôi thường khan hiếm hàng, giá cũng đắt đỏ, phải bảo anh trai bỏ tiền mua vài thứ cần thiết cho nhà chị dâu để tỏ lòng hiếu thảo.

Hàn Dung vốn định đi cùng, nhưng lại sợ có mặt mình sẽ khiến bà thông gia cảm thấy không được tự nhiên.

Bà biết tính thông gia cũng giống Tiểu Tống, không thích chiếm lợi của người khác.

Nếu mình đi cùng, có lẽ bà thông gia sẽ chẳng chịu để con cái mua bất cứ thứ gì.

Vậy nên Hàn Dung mới nói mình bận, bảo con hái nhắc nhở việc này, đồng thời dặn con trai phải nhanh tay trả tiền.

Tống Thời Hạ cũng có ý này từ sớm, nhưng cô còn chưa nghĩ ra cớ gì hợp tai thì Yên Nhiên đã chủ động đề nghị, như thế cô cũng bớt công, không cần phải khuyên nhủ mẹ mình thêm.

“Đúng rồi, mẹ à, mẹ tới đây bao lâu nay mà chưa mua thứ gì trong trung tâm thương mại nhỉ.

Lần này nhất định phải mang về vài thứ, để người trong thôn ta khỏi phải hỏi này hỏi kia.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 491: Chương 491



Lần trước đi mua sắm, ba cô cũng có mặt.

Nhưng khi ấy mẹ cô chỉ xem chứ không nỡ bỏ tiền mua, khăng khăng nói rằng mấy thứ đó ở nhà cũng mua được, không cần mang từ thủ đô về.

Tống Thời Hạ đã thử so giá cả, rõ ràng đồ bán ở trung tâm thương mại tại đây còn rẻ hơn ở thị trấn mà.

Bà Tống đang định từ chối, nhưng thấy con rể và con gái đều nhìn mình, bà lại không sao nói ra được, đành thở dài.

“Vậy đi xem thử đi, nhưng mà nhà ta không thiếu gì cả, con đừng có mua linh tinh cho mẹ.”

Tống Thời Hạ ngoài miệng vâng dạ nhưng lúc thấy thứ gì ưng ý thì mua liền không nương tay, bà Tống can không nổi.

Quý Yên Nhiên kéo tay bà, không để bà cản trở hành trình mua sắm của chị dâu và anh trai.

DTV

“Dì à, dì đừng sốt ruột, chị dâu cháu mua toàn là nhu yếu phẩm hàng ngày mà. Mấy thứ này nhà nào chẳng cần, mua ở đâu cũng như nhau, tiện thể nay ta đi dạo thì mua luôn một thể thôi mà.”

Bà Tống nôn nóng bảo:

“Thế này tốn kém quá, mấy thứ đó ở đâu cũng có bán mà, không cần phải vào tận chỗ sang trọng thế này để tiêu pha.”

Quý Yên Nhiên cười bảo:

“Cái này không tính là tốn kém lãng phí gì, tiêu tiền cho người nhà mình đều coi là tấm lòng con cháu mà.

Sau này cháu kiếm được tiền cháu cũng đưa mẹ cháu tới những trung tâm lớn để mua quần áo, lúc ấy mẹ cháu chỉ chiếc nào cháu mua chiếc ấy liền.”

Bà Tống thở dài:

“Ài, ở nông nông ai dùng đến xà phòng thơm đâu, chị dâu cháu có mấy đồng liền không giữ được trong tay, về sau hai đứa nhỏ lớn lên còn nhiều thứ phải chi tiêu lắm.”

Mặc dù Dương Dương với Nguyên Nguyên còn nhỏ nhưng trong khoảng thời gian ở đây, bà Tống đã nhận thấy sống trong thành phố thực sự rất tốn kém, ăn mặc ở đi lại, điện nước gì cũng tốn tiền.

Ở nhà bà có vườn tược, rau ăn không hết cho gà ăn.

Nhưng ở đây, một cọng rau cũng phải bỏ tiền mua, cho nên không thể lãng phí vào những việc không cần thiết như thế này được.

Hai đứa nhỏ sau này lớn lên chắc chắn sẽ phải sống riêng, không thể cứ mãi sống cùng cha mẹ được, nhưng sống riêng thì sống ở đâu?

Cha mẹ phải mua nhà cho chúng chứ.

Mua nhà cho con lại không thể mua một căn, hai đứa nhỏ phải mỗi đứa một căn mới được, tính ra đã là một khoản tiền to rồi.

Qua nhiều ngày tiếp xúc, bà Tống đã coi hai nhóc con như cháu ruột, tự bản thân đặt mình vào vị trí bà ngoại để lo cho cháu, vì thế mới muốn con gái tiết kiệm tiền hơn.

Đại Bảo và Tiểu Bảo đều rất thông minh và đáng yêu, cho nên không thể để con gái thiên vị lớn hay nhỏ.

Tuy anh lớn có vẻ chiều em nhỏ nhưng người lớn lại không thể đối xử không công bằng.

Sinh sống ở thủ đô tốn kém như thế, lại còn phải dành dụm tiền mua nhà cho hai đứa nhỏ sau này, mặc dù bà Tống cũng biết về sau đi làm có lẽ sẽ được phân nhà nhưng còn chưa biết điều kiện nhà ở thế nào.

Nếu được phân cho căn nhà như ba chúng nó đây thì còn ổn, hai cháu bà từ nhỏ đã được sống trong nhà rộng, phòng lớn, điều kiện sinh hoạt tốt nhất.

Chẳng lẽ lại để chúng sau khi tốt nghiệp phải ở trong khu tập thể nhỏ, đi vệ sinh cũng phải xếp hàng?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 492: Chương 492



Tống Thời Hạ biết mẹ lo lắng đều gì, bèn đặt túi vào tay mẹ, nói rõ mọi thứ:

“Mẹ, mẹ yên tâm. Những điều mẹ nghĩ đến, đương nhiên con cũng có thể nghĩ tới.

Dương Dương với Nguyên Nguyên còn nhỏ, lúc này con chỉ muốn tẫn hiếu với ba mẹ.

Nếu mẹ không để con báo hiếu thì có phải là đang trọng nam khinh nữ không? Vì sao anh con có thể bỏ tiền chăm lo cho ba mẹ mà con thì không được?”

Vừa nghe con gái nói thế, bà Tống trừng con một cái, vẻ không vui.

“Hừ, vậy con cứ mua đi, đến lúc hết tiền đừng có kêu với mẹ, mẹ không có đâu.”

Tống Thời Hạ ôm cánh tay bà, lắc lắc làm nũng.

“Không chịu đâu, con mà hết tiền nhất định sẽ về vòi ba mẹ, con cứ ăn bám đấy.”

Bà Tống bất đắc dĩ cười cười:

“Được rồi, có đi thì cũng mua vừa vừa thôi.”

Nói là nói thế, nhưng mua xong đồ dùng sinh hoạt, Tống Thời Hạ lại chạy sang khu bán quần áo, vào thẳng cửa hàng lớn nhất bắt đầu càn quét.

Quý Yên Nhiên kéo tay bà Tống, bà chỉ có thể quay đầu đi không dám nhìn, như thể nếu mình không thấy thì sẽ không biết nó xài hết bao nhiêu, khỏi đau lòng.

DTV

Tống Thời Hạ biết kích cỡ đồ của mẹ mình, mua đồ mà muốn bà thử thì chắc chắn bà sẽ từ chối.

Vì thế, cô chọn đồ theo kích cỡ trước đó, mua mấy bộ đồ ngắn tay và áo sơ mi, lại chọn cho ba mình mấy bộ mùa hè.

Quần áo mùa hè của cha mẹ cô đã cũ lắm rồi, giặt đến vàng vải, phai màu còn không nỡ bỏ đi.

Tống Thời Hạ không tin mình mua nhiều thế này, ba mẹ còn có thể bỏ tủ không chịu mặc.

Những bộ đồ ngắn tay mặc ở nhà không đắt lắm, không đến mức tiếc tiền không mặc.

Quý Yên Nhiên cũng khuyên nhủ:

“Dì à, dì xem, một chiếc áo cộc tay mới có 5 đồng thôi, chị dâu cháu mua ngần ấy quần áo cho dì với chú, trông thì nhiều nhưng chưa hết một tháng lương của anh cháu đâu.”

Bà Tống kinh ngạc: “Một chiếc áo cộc tay mới 5 đồng? Quần áo ở thành phố rẻ thế cơ à?”

Quý Yên Nhiên vui vẻ giải thích:

“Cháu nhớ mấy năm trước còn đắt lắm, nhưng năm rồi bắt đầu có nhiều nhà buôn vận hàng về bán, cho nên quần áo ngày càng rẻ hơn, đây còn là áo bằng sợi tổng hợp đấy.”

Bà Tống hiểu ra.

“Cửa hàng bách hóa chỗ dì bán đắt lắm, một chiếc áo giống cái dì đang mặc đây phải 20 đồng rồi.”

Quý Yên Nhiên che miệng cười bảo:

“Cái áo này, nếu biết chỗ mua có thể mua với giá 5 đồng hai chiếc đấy dì ạ, mua đồ ở nhà mình thiệt quá.”

Bà Tống nghe mà xót cả ruột, thế là mất trắng 15 đồng rồi ư.

Tống Thời Hạ xách mấy túi đồ về, ngạc nhiên nhận ra mẹ mình không tỏ ý chỉ trích mình phá của.

“Có chuyện gì thế?”

Quý Yên Nhiên giải thích lại chuyện vừa rồi, Tống Thời Hạ hiểu ra.

“Mẹ, trước con đã nói với mẹ là giá cả ở đây rẻ hơn ở nhà mình mà, lần này thì mẹ tin rồi chứ?”

Bà Tống gật đầu, mặt vẫn còn tiếc nuối.

“Mẹ tiếc 15 đồng kia quá.”

Tống Thời Hạ nhìn em chồng, nhướng mày một cái.

“Không sao mà, vậy để con mua thêm vài chiếc, mẹ mang về bán lại cho người ta gỡ gạc nhé. Bên cửa hàng bách hóa bán 20 đồng, mẹ bán 15 đồng là được rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 493: Chương 493



Bà Tống vỗ tay:

“Sao mẹ không nghĩ đến cách này nhỉ, đi, đi mua thêm một ít, bán xong mẹ gửi tiền cho con.”

Tống Thời Hạ nắm tay bà.

“Không cần gửi cho con, nếu mẹ cứ khách sáo với chúng con thế mãi, con sẽ… tết con sẽ về muộn cho xem.”

“Thôi thôi được rồi, vậy mẹ lấy chỗ tiền đấy mua thêm con heo, nuôi để dành chờ các con về rồi thịt.”

Tống Thời Hạ ngọt ngào cười đáp: “Thế thì được ạ.”

Đến khi đó thịt vào bụng ai còn chưa biết đâu.

“Yên Nhiên, qua đây phụ chị một tay, mình chị xách không hết.”

Bà Tống vốn còn đang mang tâm lý bài xích, nhưng nghĩ tới chuyện kiếm tiền từ giá chênh lệch thì chân lại tự động đi theo con gái vào cửa hàng quần áo.

“Mẹ, quần áo ở đây đều không có kích cỡ, kiểu người bình thường đều mặc được hết, để con ướm thử lên mẹ xem có đẹp không, cái nào đẹp chúng ta mua hết.”

Tống Thời Hạ đưa mắt ra hiệu cho mẹ, bà Tống gật đầu.

Nhân viên bán hàng đứng bên nói với vẻ hâm mộ: “Cô à, con gái cô hiếu thảo ghê.”

Bà Tống ngượng ngùng cười cười, nhưng lại không hề che giấu sự vui vẻ hãnh diện.

“Con bé này chỉ được cái tiêu tiền lung tung, nói sao cũng không chịu nghe vào.”

“Thế cũng tốt mà cô, bao nhiêu người rút ruột rút gan nuôi con khôn lớn, nhưng toàn nuôi ra cái thứ vô ơn, con gái cô hơn người ta trăm nghìn lần rồi đấy ạ.”

Nhân viên bán hàng nói mấy câu đã khiến bà Tống lâng lâng như đi trên mây.

Đợi đến khi bà tỉnh táo lại thì con gái đã chất được một bao to toàn quần áo.

Tống Thời Hạ lau mồ hôi: “Mẹ, con chọn xong rồi.”

Mỗi chiếc áo trong này có thể kiếm được 10 đồng chênh lệch, bà Tống vui vẻ mỉm cười.

Hai mẹ con nhìn nhau, khuôn mặt tươi vui, lúc này quả thật có thể chắc chắn là ruột thịt vì trông hệt như nhau rồi.

Tống Thời Hạ trả tiền không bị mẹ ngăn trở, Quý Yên Nhiên nhìn mà ngạc nhiên lắm.

DTV

Chị dâu thật giỏi, chỉ dăm ba câu đã khiến dì Tống chấp nhận mua sắm ồ ạt như thế, lần này cô ấy đã hiểu thế nào là gãi đúng chỗ ngứa.

Cuối cùng, vì mua quá nhiều đồ, Quý Yên Nhiên phải đi gọi điện thoại cho tài xế tới đón họ về.

Tài xế nhìn mấy bao đồ mới chất chồng bên chân ba người, kinh ngạc đến ngây ra, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cặm cụi xách đồ lên xe,

Băng sau của ô tô đã chất đầy các túi quần áo, Tống Thời Hạ đánh giá một lượt, đoán chừng lần này mẹ mình có thể kiếm kha khá.

Nhưng mua đi bán lại kiểu này không làm lâu dài được, kiếm lớn một lần này rồi thôi, để tránh bị người ta chú ý.

Cha mẹ đều là người chân chất thật thà, trại chăn nuôi mới là cơ nghiệp chính, đầu cơ trục lợi thế này chỉ làm một lần là đủ.

Tống Thời Hạ hạ giọng dặn dò mẹ:

“Chúng ta làm thế này là một dạng đầu cơ trục lợi, tuy không hẳn là phạm pháp nhưng ta chỉ làm lần này thôi, không làm tiếp nữa, để tránh bị ai đó ghen tị tố giác, phiền phức không cần thiết.”

Bà Tống còn đang tính rằng, nếu lần này bán thuận lợi, thu về kha khá thì lại nhập thêm một đợt nữa, nhưng con gái đã trịnh trọng dặn dò như thế, bà vẫn gật đầu.

“Mẹ hiểu, kiếm xong khoản này chúng ta không làm nữa.”

Tống Thời Hạ xấu hổ quá, mẹ nói thế nghe như sắp làm gì đó trái pháp luật vậy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 494: Chương 494



Quý Yên Nhiên ôm má nhìn chị dâu, hai mắt tỏa sáng.

“Chị dâu, chị kiếm tiền giỏi quá, giỏi hơn cả anh em luôn.”

Bao nhiêu cái áo thế này, ít nhất phải kiếm lời hơn trăm, mà phí tổn mới tầm 200 đồng thôi, Quý Yên Nhiên lần đầu biết làm ăn có thể kiếm lớn như vậy.

Tống Thời Hạ bật cười: “Nếu em muốn kiếm tiền, sau này chị dạy cho.”

Quý Yên Nhiên vội vàng gật đầu:

“Đợi chừng nào có điểm rồi tính, không thì em sợ em sẽ phân tâm nghĩ lung tung, sẽ làm không tốt.”

Tống Thời Hạ tính nói rằng thực ra chuyện cũng không đến mức khó khăn đến thế.

Nhưng thấy Quý Yên Nhiên tỏ thái độ hết sức thận trọng, cô lại thôi, dù sao thì nghiêm túc trong mọi việc cũng là một hành vi rất tốt.

Quý Duy Thanh do dự nhìn hai người, Tống Thời Hạ quay sang phía anh: “Anh định nói gì à?”

DTV

Sáng nay cô đã nhận ra anh cứ luôn trốn tránh ánh nhìn của cô, như thể đã làm chuyện gì trái lương tâm, nhưng đợi suốt một ngày vẫn không thấy anh thẳng thắn nói ra.

“Anh nói, nhưng em không được giận nhé.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nhìn anh.

“Anh nói trước đi đã.”

“Anh mua cho ba một chiếc xe đạp.”

Tống Thời Hạ xác nhận lại: “Chỉ là một chiếc xe đạp thôi?”

“Ừ, không có mua cái khác, anh có người bạn có thể mua được xe máy nhưng anh biết là em sẽ không đồng ý.”

Tống Thời Hạ nhón chân, vỗ nhẹ lên đầu anh như vỗ đầu con cún nhỏ.

“Anh làm đúng mà, lần này không trách anh tiêu tiền lung tung, có xe đạp thì ba mẹ đi đâu cũng tiện hơn.”

Chuyện mua xe đạp cho ba mẹ đã nằm trong kế hoạch của Quý Duy Thanh từ năm trước.

Nhưng khi đó anh mới mua cho nhà ba mẹ vợ chiếc tivi nên nếu lại mua xe sẽ bị từ chối.

Ăn tết ở nhà, nhiều lần anh đã muốn bảo Tống Thu Sinh lên thị trấn mua xe với anh, nhưng dịp tết người ta không mở cửa bán hàng, đành phải gác lại kế hoạch mua xe đạp.

Tống Thời Hạ tò mò hỏi: “Vì sao anh cứ thích lén mua đồ cho nhà em sau lưng em thế?”

Quý Duy Thanh sửa lại lời cô:

“Là nhà ta, anh cũng không muốn giấu em, anh chỉ muốn cho em một bất ngờ, nhưng hình như lần nào cũng làm hỏng.”

Tống Thời Hạ nhớ lại:

“Đúng thật, chắc là tại lần nào trông anh cũng rất thản nhiên, chẳng có gì khác thường làm em cũng không thể cảm nhận được hết.

Chuyện này là lỗi của em rồi, em xin lỗi nhé, lần sau em nhất định sẽ coi đó là một bất ngờ lớn.”

Dù sao đó cũng là ý tốt của anh, bản chất của hành vi đó chỉ là muốn cho cô và người nhà được vui vẻ.

Mặc dù phương thức biểu đạt cảm xúc của anh không bình thường nhưng cũng không thể dập tắt nhiệt tình của anh một cách phũ phàng được.

Quý Duy Thanh mím môi:

“Thầy anh nói niềm vui bất ngờ là phải đến một cách đột ngột, nếu nói trước cho em thì chẳng có gì bất ngờ nữa rồi.”

Đến một cách đột ngột, chậc, Tống Thời Hạ âm thầm thấy may mắn vì Quý Duy Thanh chỉ nghĩ đến những món quà có ý nghĩa thực tế chứ không thực sự làm theo lời dặn của thầy mình.

Ai mà đoán được viện trưởng Thẩm sẽ xúi anh ấy tặng cái gì cho ‘bất ngờ’ cơ chứ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 495: Chương 495



Bà Tống biết con rể mua cho nhà mình chiếc xe đạp thì lòng càng thêm phức tạp, nhưng cũng không còn cách nào từ chối.

Bà đành quyết định về nhà nuôi thêm một con heo, đợi đến cuối năm tặng cho nhà thông gia.

Tiễn mẹ lên xe về quê, Tống Thời Hạ bắt đầu quay sang làm rượu thuốc, tiện thể làm mấy thứ dưỡng nhan cho Yên Nhiên.

Phải công nhận một điều rằng da dẻ thiếu nữ quả thật rất dễ phục hồi, lại không có nhiều vấn đề.

Yên Nhiên mấy ngày qua đi nắng nhiều bị sạm da, nhưng mới mấy ngày đã bắt đầu nhả nắng.

Da cô ấy tuy không trắng sáng nhưng rất mịn màng, gần như không có mụn gì, chỉ có mấy ngày đến kỳ sinh lý sẽ nổi vài mụn nhỏ ở trán và cằm mà thôi.

Quý Yên Nhiên bịt mũi kháng cự: “Chị, em không muốn uống rượu.”

Tống Thời Hạ túm tai cô em chồng:

“Đây là rượu dưỡng nhan, yên tâm, nó nhẹ như rượu vang thôi, em đã thành niên rồi, mẹ cũng nói em có thể uống nửa chén.”

Quý Yên Nhiên đi học muộn, nhưng thời đại này người ta còn học muộn hơn, phần đa bạn cùng lớp cô ấy đều tầm 19, 20 rồi, còn cô ấy mới vừa qua 18.

Quý Yên Nhiên không thích uống rượu, Tống Thời Hạ cũng không muốn ép hay thuyết phục cô ấy thay đổi.

Nhưng rượu này cô ngâm riêng cho cô bé, chờ từ hồi cấp 3 đến giờ, muốn tranh thủ điều dưỡng thân thể cho cô bé trước lúc vào hè.

Nếu ổn thỏa thì về sau cô bé sẽ không đến mức đau đớn lăn lộn mỗi khi tới kỳ sinh lý, trừ khi cố tình chơi dại.

Nhưng điều này cô lại không thể nói rõ với Quý Yên Nhiên, đành phải cố tình buộc cô bé uống rượu thuốc.

“Rượu này có rất nhiều dược liệu có lợi cho phụ nữ chúng ta, em xem này, có táo đỏ, long nhãn, cánh hoa hồng nữa.

Em có còn nhớ trà hoa hồng hồi trước chị cho em uống mỗi khi đến kỳ không, thấy cái này có giống trà đó không?”

Nhắc đến trà hoa hồng, Quý Yên Nhiên lập tức nhảy dựng lên, túm chặt chị dâu: “Chị, cứu em, lá trà của em sắp hết rồi.”

Nói xong, cô ấy lập tức cầm cốc rượu 200ml uống cạn, mặt nhăn nhúm lại, nhưng ngay sau đó đã giãn ra thư thái.

Hình như không khó uống lắm nhỉ, hương vị cồn không nồng lắm, chẳng qua nghe nói là ‘rượu thuốc’ có hơi ghê.

DTV

Tống Thời Hạ giật nảy người.

“Vội gì mà vội, không sợ sặc à, rượu dưỡng nhan này cũng có tác dụng giảm đau bụng kinh, để lần này coi tác dụng có được như mong muốn không.”

Quý Yên Nhiên nửa tin nửa ngờ:

“Thật ạ? Nếu rượu dưỡng nhan cũng có thể làm giảm đau bụng kinh thì em sẽ uống hàng ngày.”

Tống Thời Hạ chọt chọt trán cô em chồng.

“Rượu thuốc dù tốt cũng không thể uống hàng ngày, chị chỉ cho em uống tối đa nửa tháng thôi, nếu cái này không có hiệu quả thì trà hoa càng không có tác dụng đâu.”

Quý Yên Nhiên ôm chặt bình rượu trên bàn.

“Em tuyên bố bình rượu táo đỏ hoa hồng này thuộc về em nhé.”

“Ừ ừ, mang đi đi, thì vốn ngâm nó cho em mà.”

Trong nhà vốn cũng có rượu này, nhưng mẹ chồng lại không biết rượu đó chuẩn bị riêng cho Yên Nhiên, vì thế mới tặng cho Trương Uyển Thanh, rất có thể vì uống rượu này nên Hồ Du mới có thể mang thai được.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 496: Chương 496



Sau khi thi đại học xong, Tống Thời Hạ lại trở về với cuộc sống thường nhật, không còn là quốc bảo được cả nhà nâng niu bảo vệ nữa.

Mặc dù là thế, nhưng Quý Yên Nhiên đã tốt nghiệp, mẹ chồng cô cũng có thời gian qua đây giúp đỡ nấu nướng và chăm sóc hai nhóc con, thế nên Tống Thời Hạ cũng được nhàn hẳn.

Rảnh rỗi, Tống Thời Hạ bắt đầu tìm việc cho bản thân.

Cô tính thuê một căn nhà chuyên dùng đặt rượu thuốc, bình rượu để la liệt trong nhà mình rất vướng chân.

Nếu chỉ ủ cho nhà mình dùng thì chẳng đáng bao nhiêu, tìm góc nào để tạm cũng được.

Nhưng nay đã nhận nhiều đơn hàng như thế, nếu để hết trong nhà thì nhà cô sẽ có ngày biến thành xưởng rượu mất thôi.

Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh tìm khắp nơi vẫn chưa thuê được chỗ ưng ý, cuối cùng cô dứt khoát mua lại luôn căn nhà ở ngõ nhỏ sau cửa hàng của anh trai.

Tống Thời Hạ không tính mở cửa hàng bán rượu nên không cần mua nhà mặt tiền.

DTV

“Ở gần cũng tiện, anh có thể để mắt trông nom giùm.”

Tống Thời Hạ cũng đã suy xét đến vấn đề này nên mới mua, kho rượu gần cửa hàng, anh trai cô có thể qua lại trông chừng.

Căn nhà này không phải để ở nên Tống Thời Hạ chỉ nói với Quý Duy Thanh đôi câu là xong, không thông báo với người khác.

Một mình ngâm rượu quá vất vả, Tống Thời Hạ bèn thuê Quý Yên Nhiên tới làm bán thời gian cho mình.

Sau cô lại tới hỏi Lưu Chiêu Đệ xem cô ấy có muốn qua làm trong thời gian nghỉ hè không.

Sau khi thi đại học Lưu Chiêu Đệ tới cảm ơn Tống Thời Hạ đã cung cấp chỗ ở và đồ ăn thức uống cho cô ấy thuận lợi hoàn thành kì thi.

Lần này đề thi không khó, Lưu Chiêu Đệ tin rằng mình có thể thi đỗ vào trường đại học mà mình mơ ước.

Cô ấy còn viết một tờ giấy vay nợ cho Tống Thời Hạ, liệt kê tiền thuê nhà và tiền ăn cùng với cả các chi phí khác mà Tống Thời Hạ đã hỗ trợ trong thời gian qua.

Tống Thời Hạ rất tinh ý, cô đã nhận ra nỗi bất an và lo lắng trong đáy mắt Lưu Chiêu Đệ ngay cả khi cô ấy tươi cười.

Thi đỗ đại học không đồng nghĩa với việc thuận lợi vào đại học, học phí là một chướng ngại lớn thứ hai.

Trừ khi cô ấy thi vào đại học sư phạm, nơi được miễn toàn bộ học phí.

Lưu Chiêu Đệ thi xong lại không về nhà ngay, cô ấy đã nghe họ hàng kể chuyện trước kì thi.

Cha cô ấy đã tới tận trường để tìm mình mà không tìm được, thái độ ông ta khi ấy rất hung hăng đáng sợ.

Được sự trợ giúp của người họ hàng, Lưu Chiêu Đệ xin được một công việc tạm thời là làm thuê cho một tiệm mỳ, được bao ăn ở nhưng tiền lương rất thấp, không thể chỉ dựa vào đó để kiếm đủ học phí.

Khi Tống Thời Hạ tới tìm, Lưu Chiêu Đệ đang rửa bát trong bếp.

Làm ở đây, cô ấy phải bao toàn bộ những việc dọn dẹp và chạy vặt, mà một tháng tiền lương chỉ mới 5 đồng.

Biết Tống Thời Hạ tới tìm là muốn dành cho mình một cơ hội kiếm học phí, Lưu Chiêu Đệ xúc động lắp bắp mãi không nói được một câu cảm ơn hoàn chỉnh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 497: Chương 497



“Đừng kích động quá, công việc đó không nhẹ nhàng như cậu tưởng đâu, hơn nữa, làm việc cho tôi ở đó rất nhàm chán, rất buồn tẻ.”

“Không vấn đề gì, chỉ cần có thể cung cấp chỗ ăn chỗ ở, tôi có thể không lấy lương cũng được.”

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ giải thích:

“Nếu cậu không nhận tiền lương, tôi cũng không dám mời cậu tới làm đâu.”

Lưu Chiêu Đệ vội vàng chữa lại: “Tôi làm, tôi xin nhận lương, tuyển tôi đi.”

DTV

Không cần biết Tống Thời Hạ chọn mình vào làm vì nguyên nhân gì, Lưu Chiêu Đệ chỉ biết ân tình này to lớn thế nào, cô ấy vĩnh viễn sẽ không quên.

Lưu Chiêu Đệ xin nghỉ việc, chủ tiệm mỳ tiếc nuối vô cùng.

Nhân viên tạp vụ một tháng 5 đồng tiền lương thế này quá khó tìm, ông ta đã phải cho bạn mình 5 đồng lót tay mới tìm được, chỉ tiếc cô bé này làm hai tuần đã xin nghỉ rồi.

Tống Thời Hạ thấy ông chủ tiệm kết toán tiền lương cho Lưu Chiêu Đệ, đưa được có 3 đồng mà vẻ mặt vẫn như thể mình rộng lòng từ bi.

Ra ngoài cửa, Tống Thời Hạ không nhịn được bèn hỏi: “Một tháng lương ở đây của cậu là bao nhiêu?”

Lưu Chiêu Đệ cụp mắt:

“Chỗ này là người họ hàng nhà tôi giới thiệu cho, chủ yếu bao ăn ở, một tháng trả 5 đồng tiền lương.”

Học phí đại học không chỉ cần 10 đồng là xong, cho nên dù cô ấy có làm ở đây hết 2 tháng hè thì vẫn không kiếm đủ học phí.

Tống Thời Hạ thở dài.

“Sao cậu không nói sớm? Kể cả cậu ngại gây phiền toái cho tôi thì tôi cũng thừa khả năng kiếm cho cậu một chỗ nào lương khá hơn mà vẫn bao ăn ở cơ mà.”

Lưu Chiêu Đệ ngại gây phiền toái cho cô bạn này.

Trước khi thi đại học, cô ấy cùng đường mới phải xin giúp đỡ, nhưng thi xong rồi không lí nào còn làm phiền đến người ta mãi.

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng nói: “Lần sau muốn tìm việc làm tạm thời thì cứ hỏi tôi, tôi có thể gợi ý cho.”

Chủ tiệm mỳ này trông có vẻ cũng tử tế, không ngờ lại cũng xấu tính đến vậy.

Lưu Chiêu Đệ cảm kích nói:

“Cảm ơn cậu nhiều, Tống Thời Hạ. Tôi không tới nhờ cậu không phải vì tôi không tin cậu mà vì tôi cảm thấy cứ làm phiền cậu mãi thì thật không phải.

Tôi cũng cần biết cách tự lực cánh sinh, không thể sinh ra thói quen ỷ lại vào lòng tốt của người khác được.”

Tống Thời Hạ mỉm cười với cô ấy.

“Tôi hiểu, cho nên cậu có thể hỏi ý kiến tôi như một người bạn trong những vấn đề như thế, tôi lớn tuổi hơn cậu, có lẽ sẽ biết nhiều hơn một chút, giúp được gì thì tốt.”

Về bên này, Lưu Chiêu Đệ mới biết công việc của mình nhẹ nhàng thế nào.

Cô ấy không cần phụ trách thu mua dược liệu, chỉ cần ghi chép lại thời gian bỏ dược liệu vào mỗi bình và thời gian ngâm rượu.

Thậm chí nếu làm biếng một chút, chỉ cần nhớ ngày thả dược liệu là đủ, khi nào vận rượu đem đi thì tính thời gian ngâm cũng được.

“Việc ở đây hơi lộn xộn một chút, nhưng không khó, không có yêu cầu kĩ thuật gì, nhưng nó rất nhàm chán, cậu ở đây một mình có sợ không?”

Căn tứ hợp viện này có mảnh sân rộng, nhưng chỉ là dạng tứ hợp viện bình dân, không phải như các tòa nhà quan lại ngày xưa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 498: Chương 498



Tống Thời Hạ xây tường cao thêm 1 mét, lát lại trần nhà, biến một nửa tứ hợp viện thành trần thấu sáng, sau đó thuê người đào hầm.

Những vò rượu không được rửa sạch, phơi khô, quá trình ngâm rượu sẽ được tiến hành dưới tầng hầm.

Phòng ở không cải biến gì nhiều, phòng khách trang hoàng lại một chút, phòng ngủ biến thành phòng làm việc riêng của Tống Thời Hạ.

Ba phòng ngủ phụ được cải tạo thành phòng chứa đồ cùng với phòng nghỉ của nhân viên, phòng bếp và nhà vệ sinh không cần sửa sang lại.

Vì nơi này chỉ để ủ rượu chứ không mở tiệm bán rượu nên chỉ cần một nhân viên là Lưu Chiêu Đệ.

Khi nào cần vận chuyển hàng đi sẽ điều người từ bên cửa hàng của anh trai sang, như thế cũng có thể giúp họ tăng thu nhập.

DTV

Lưu Chiêu Đệ tự tin bảo đảm:

“Tôi làm được. Làm việc ở đây tôi cũng có thể yên tâm đọc sách và viết lách một chút, sẽ không thấy buồn tẻ đâu.”

“Nếu cậu sợ thì chúng ta mua thêm con ch.ó nữa, nhưng nơi này là khu dân cư, tôi thấy nếu cậu tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm láng giềng thì có lẽ sẽ hiệu quả hơn là nuôi chó.”

Lưu Chiêu Đệ gật đầu ghi nhớ lời dặn của Tống Thời Hạ.

“Được, tôi cần ở lại đây ít nhất đến khi khai giảng, chắc chắn sẽ phải qua lại làm quen với hàng xóm láng giềng.”

“Cửa hàng đằng trước kia là của anh trai tôi, nếu muốn tiết kiệm tiền thì buổi chiều cứ qua đó.

Cứ mỗi chiều, bên đó sẽ phải nhặt bỏ rau dưa trông không được ngon, nhưng thực ra rau ấy chỉ xấu mã thôi, không ảnh hưởng đến chất lượng đâu.”

Đây là hạ sách tiết kiệm tiền, nhưng Tống Thời Hạ chẳng cảm thấy chuyện này có gì mất mặt.

Ngày còn nhỏ, cô thường đi theo người thân lên chợ nhặt những lá rau các bà hàng rau vứt đi, như thế có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua rau rồi.

Quả nhiên, Lưu Chiêu Đệ vừa nghe nói có thể xin rau miễn phí, mắt lập tức sáng bừng lên.

Cô ấy vội hỏi lại cho chắc:

“Thật sự có thể xin về được à? Là đồ họ không dùng thật chứ? Không phải đặc biệt cho tôi đấy chứ?”

“Yên tâm, thật sự không liên quan đến tôi đâu. Ngoài chợ người ta cũng sẽ nhặt lá cải dập bỏ đi, chẳng qua ra muộn thì hay bị người ta dẫm nát.

Cửa hàng của anh tôi thường nhặt bỏ ra trước cửa ấy, người quanh đó vẫn thường ra lấy về, nếu muốn thì cậu hãy ra sớm một chút, không thì người ta chọn hết rau ngon đấy.”

Lưu Chiêu Đệ mỉm cười vui sướng.

“Đây quả là một tin tốt, tôi còn đang tính 3 đồng này phải tiêu thật dè sẻn, như thế thì giải quyết được vấn đề cái ăn rồi.”

Tống Thời Hạ lắc đầu cười cười:

“Tôi mà bận quá có khi không thể chú ý hết mọi chuyện, trong bếp có gạo có mỳ, dầu muối gia vị có cả, cậu muốn ăn cái gì thì cứ làm mà ăn.”

Lưu Chiêu Đệ cảm kích liên tục nói lời cảm ơn.

Nếu không có Tống Thời Hạ, có khi cô ấy còn chẳng thể tham dự kì thi đại học lần này.

Bây giờ Tống Thời Hạ lại tạo điều kiện để cô ấy có thể được đi học nếu đỗ, ơn này Lưu Chiêu Đệ sẽ không bao giờ quên.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 499: Chương 499



Tống Thời Hạ về đến nhà, mẹ chồng đã làm cơm xong xuôi, đồ ăn vẫn đang được hâm nóng trên bếp, cả nhà chỉ chờ mình cô về là ăn cơm.

Cảm giác được chờ đợi thế này, phải nói sao nhỉ?

Tống Thời Hạ chợt thấy lòng ngập tràn ấm áp, mũi lại cay cay, đây có lẽ chính là điều mà cô mong mỏi suốt cả kiếp trước.

Tống Thời Hạ cởi áo khoác, đi nhanh vào nhà vệ sinh rửa tay.

Hàn Dung lên tầng gọi con cháu xuống ăn cơm, khi đi xuống trông thấy con dâu, bèn hỏi:

“Con nhìn con kìa, nóng đến vã mồ hôi đầy trán sao còn mặc áo khoác?”

Tống Thời Hạ giải thích với bà:

“Chính vì ngoài trời nắng to nên mới phải mặc áo khoác đó mẹ, nếu không, bị tia tử ngoại rọi vào là sẽ đen đi đấy.”

Quý Yên Nhiên đã ngồi vào bàn, đang cắn đũa:

“Chị dâu, vào đại học còn phải đi tập quân sự nữa đó, tập quân sự ngày nào cũng phải phơi nắng, em vừa mới trắng lại một tẹo, có khi nào lại bị phơi cháy đen thui không?”

Từ sau khi được Tống Thời Hạ dạy chăm sóc da, làn da của Quý Yên Nhiên ngày càng trắng trẻo hẳn ra.

Tuy còn chưa đạt tới cấp độ trắng nõn nà nhưng nhảy từ vùng da đen vàng chuyển sang trắng ngà thế này, những người lâu không gặp Quý Yên Nhiên có khi còn không nhận ra cô ấy được nữa đâu.

Quý Yên Nhiên cũng phải mất hai ngày mới dám tin mình rốt cuộc đã trở nên trắng trẻo, rồi sau đó, cô bé bắt đầu lo sẽ lại đen đi nếu phải phơi nắng.

Tống Thời Hạ nhớ lại những tri thức bảo vệ và chăm sóc da, nói:

“Rám nắng có thể trắng lại được, em không cần sợ. Chúng ta còn trẻ, bị đen một chút vì nắng cũng không thành vấn đề.

Nhưng nếu ra nắng thì vẫn nên bảo vệ da kĩ càng, chống nắng đầy đủ, vì tia tử ngoại trong ánh nắng mặt trời sẽ làm chúng ta lão hóa nhanh hơn đấy.”

Hàn Dung vừa nghe nói thế, vội vàng sờ lên mặt mình.

“Vậy da mặt mẹ nhăn thế này liệu có phải do hay phơi nắng không?”

Tống Thời Hạ lại giải thích thêm, da bà nhăn chủ yếu là do tuổi tác.

Đây là lão hóa theo tự nhiên, không phải do ảnh hưởng của ánh nắng mặt trời.

Hơn nữa, so với người cùng lứa tuổi thì bà trông trẻ hơn rất nhiều rồi.

Bấy giờ Hàn Dung mới yên tâm, được con dâu khen trẻ, bà vui lắm.

Hai nhóc con nghe thấy tiếng mẹ, vội vàng thình thịch chạy xuống.

“Mẹ ơi, lần sau đi đâu mang con với anh đi nữa nhé.”

Tống Thời Hạ còn chưa kịp đáp lời, Hàn Dung đã vội từ chối ngay:

DTV

“Bên ngoài trời nắng lắm, hai đứa ra ngoài dễ bị cảm nắng mất.”

Quý Nguyên trề môi, lại lom lom nhìn mẹ đầy mong đợi.

Tống Thời Hạ nhún vai với cậu bé một cái.

“Bà nội không đồng ý đâu nha, mà hôm nay mẹ cũng sẽ không đi đâu nữa, cho nên không dẫn các con ra ngoài được.”

Quý Dương ngửa mặt nhìn mẹ:

“Thế hôm sau thì sao ạ? Lần sau mẹ đi đâu, con với em cũng muốn đi theo cơ.”

“Lần nào mẹ cũng đi một mình, chúng con cũng muốn ra ngoài chơi nữa.”

Hàn Dung bế từng đứa đặt vào ghế ngồi.

“Mẹ các cháu ra ngoài không phải để chơi mà là để làm việc, hai cháu đi theo quấy rầy mẹ làm việc là ngoan hay không ngoan đây?”

Hai nhóc con tội nghiệp nhìn bà, từ hồi thi xong, hôm nào mẹ cũng đi ra ngoài, hai nhóc muốn chơi với mẹ một tí cũng chẳng thấy mẹ đâu.
 
Back
Top