Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 250: Chương 250



Tống Thời Hạ rất thân thiết với chị cả, Tống Đông Đông lại thân thiết với cô.

Ban đầu nguyên thân với chị cả có mâu thuẫn khá lớn, là vì sau khi chị cả đi lấy chồng và có gia đình riêng.

Nguyên thân cảm thấy mình không còn được chị gái thiên vị nữa, thậm chí còn tị nạnh với con trai chị ấy là Mao Đản.

Hai chị em đi dạo bên bờ sông.

Giọng nói của Tống Xuân Hạ có vẻ bình thản:

DTV

“Thật ra có đôi khi chị rất ghen tỵ với em, ghen tỵ em dũng cảm và tùy hứng, ghen tỵ em to gan, có thể tự làm chủ chuyện hôn nhân của mình.”

Tống Thời Hạ khẽ mím môi, hỏi chị ấy: “Chị không hài lòng với anh rể sao?”

Tống Xuân Hạ hít sâu một hơi.

“Không, chị chỉ cảm thấy mình không có chủ kiến trong chuyện hôn nhân của mình.

Tất cả mọi người đều nói anh ấy thành thật giỏi giang, lấy anh ấy có thể có một công việc tốt, chị cảm thấy cuộc sống sau này sẽ tốt hơn nên đã kết hôn với anh ấy.”

Hai chị em Tống Xuân Hạ và Tống Thu Sinh chỉ học hết tiểu học, sau này mẹ sinh em gái nên chị ấy không đi học tiếp nữa.

Chị ấy biết chữ, biết tính toán, còn rất giỏi là đằng khác.

Nên chị đã tiếp nhận vị trí của mẹ chồng trong hợp tác xã mua bán, là nhân viên ưu tú mấy năm liên tiếp trong hợp tác xã mua bán.

Tống Thời Hạ cười nói:

“Chị cả, chị nghĩ về em quá tốt rồi, em lấy anh ấy vì anh ấy đẹp trai, công việc ổn định, em không tỉnh táo được như chị đâu.”

Đây là ý nghĩ chân thật của nguyên thân, thậm chí sự thật còn hơn thế nữa.

Tống Xuân Hạ ngạc nhiên một thoáng rồi lập tức nở nụ cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít.

“Hôm qua em giả vờ chín chắn điềm tĩnh, suýt nữa thì lừa được cả chị, chị còn nghĩ sau khi em gái mình lấy chồng đã trưởng thành nhiều quá, trở nên xa lạ hơn rồi.”

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Em vẫn là em thôi, nếu ở nhà em không giả vờ trưởng thành thì ba mẹ sẽ lo lắng, nghĩ là sau khi kết hôn em sống không tốt.”

“Bây giờ mới giống em này, tinh ranh như hồ ly vậy. Ở nhà em lười biếng không thích làm việc nhà, nhưng nhà chồng thì không bằng nhà mình được.

Bình thường em chịu khó một chút. Lấy chồng xa như vậy, nếu vợ chồng mà cãi nhau thì cũng không có nơi nào để đi.”

Tống Thời Hạ hớn hở nói:

“Anh trai cũng ở trong thành phố, em có thể tới chỗ anh trai mà. Chờ anh ấy kiếm được nhiều tiền.

Tới lúc đó em sẽ bảo anh trai mua nhà ở thủ đô, sau này cả nhà mình rảnh rỗi cũng có thể tới đó ở một thời gian.”

Tống Xuân Hạ bất đắc dĩ lắc đầu:

“Em cho rằng ai cũng thất nghiệp giống em à? Anh rể em sắp mất việc kia kìa.

Nghe nói hợp tác xã mua bán trên thị trấn cũng sắp bị thu hồi, đến lúc đó thì chỉ có một hợp tác xã mua bán trên thị trấn, cũng không biết hợp tác xã nào gặp xui xẻo nữa.”

Tống Thời Hạ khó hiểu: “Tại sao lại thu hồi hợp tác xã mua bán ạ?”

Tống Xuân Hạ vỗ trán một cái:

“Không phải thu hồi là mà muốn sáp nhập với hợp tác xã mua bán của huyện, hợp tác xã nào thừa ra thì xem như xui xẻo.

Biểu hiện mấy năm nay của chị lãnh đạo đều thấy cả, chị là nhân viên lâu năm nên chắc chắn có thể ở lại, nhưng công việc của anh rể em thì không khả quan lắm.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 251: Chương 251



Tống Thời Hạ tỏ vẻ không hiểu gì: “Sao lại đến lượt một huyện nhỏ sa thải nhân viên chứ?”

“Nhiều lắm, nghe nói là muốn phát triển xưởng t.h.u.ố.c lá trong thành phố thật lớn mạnh cho nên xưởng bên thị trấn chúng ta phải dời qua đó, chỉ giữ lại một số nhân viên tích cực nhất mà thôi”

“Anh rể em không giống kiểu người lười biếng hay khôn lỏi mà.”

Tống Xuân Hạ bất lực nói.

“Đúng là anh ấy không phải loại người đó, nhưng tính cách anh ấy quá bướng bỉnh. Người ta tặng quà cho lãnh đạo nhưng anh ấy thì không.

Chị với mẹ chồng khuyên thế nào cũng vô ích, đành chịu vậy, nếu không ổn thì cứ cho anh ấy đi làm ăn với Thu Sinh vậy.”

Tống Thời Hạ nhắc nhở chị gái:

“Nếu anh rể em ra ngoài làm ăn thì chị ở nhà phải chăm sóc con cái và mẹ chồng, ban ngày còn phải đi làm nữa thì mệt lắm.”

Tống Xuân Hạ tức giận nói:

“Em biết cũng nhiều nhỉ, mẹ chồng chị cũng rất tốt, may mà chị sinh con trai cho nhà anh ấy nên mấy năm nay không làm khó chị, còn giúp chị trông con.”

Mặc dù không chấp nhận quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng sinh con trai ở nông thôn cũng tránh được phần lớn mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

Ánh mắt của Tống Thời Hạ thay đổi: “Em có ý này, trong huyện chúng ta còn mấy nhà xưởng thế?”

Nhà chồng chị cả ở trên thị trấn, đồng thời cũng ở sát huyện, mất khoảng hai mươi phút đạp xe vào thành phố.

Tống Xuân Hạ nhớ lại:

“Hiện giờ không biết xưởng t.h.u.ố.c lá sẽ chuyển hết đi hay giữ lại. Trong thành phố có một xưởng sản xuất máy móc, một xưởng sản xuất phụ tùng, phân bón, xưởng thịt, một xưởng ủ rượu và giấm.”

Tống Thời Hạ ngạc nhiên: “Nhiều xưởng thế ạ, trong huyện chúng ta chắc có nhiều người giàu lắm nhỉ?”

“Chị không rõ, có nhiều tiền mới tính là người giàu nhỉ? Chị chỉ quen biết mấy nhà công nhân và bạn bè đồng nghiệp thôi.”

“Em thấy bên trường trung học số 2 có mấy cái nhà xưởng, em không nhìn nhầm chứ?”

Tống Xuân Hạ gật đầu: “Đúng vậy, các xưởng chị nói với em đều ở đó.”

Nếu vậy thì có thể làm được nhiều chuyện lắm.

Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ rồi nói:

“Thật ra hiện giờ có chính sách hỗ trợ cho người lao động bị sa thải, chị đừng nhìn em với ánh mắt ấy, em nghe được tin tức vì ở thủ đô lâu, chị nghe em nói hết đã.”

“Anh rể không muốn tặng quà không phải vấn đề lớn, em cảm thấy anh ấy cứng rắn như vậy chưa chắc đã xấu, có lãnh đạo nào không thích nhân viên chăm chỉ chứ?

Nói thật công việc của chị hơi nhiều nguy cơ, có khả năng bị thay thế. Ví dụ như em nhé, chị dạy em một tuần thì em cũng có thể làm được công việc ấy.”

Tống Xuân Hạ được em gái phân tích thì lập tức thấy lo lắng.

“Vậy chị đi tặng quà cho lãnh đạo nhé? Nhưng làm sao mặt dày đi làm chuyện này được chứ!”

DTV

“Chị, bát sắt rồi cũng mẻ, trừ khi chị cực kỳ tài giỏi, hoặc là chị có dám chắc là hợp tác xã mua bán trên thị trấn của chúng ta sau này sẽ không bị hủy bỏ hay không?

Nhưng với xu thế mở rộng khu đô thị như hiện tại, trong tương lai chắc chắn sẽ chuyển hợp tác xã mua bán về huyện.

Khi đó chị sẽ trở thành nhân viên dự bị, may mắn thì sẽ được về huyện, không may thì bị đào thải.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 252: Chương 252



Tống Xuân Hạ sốt ruột nói: “Vậy chị nên làm gì đây?”

“Ưu thế của chị là làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, chăm chỉ chịu khó, lại còn biết ăn nói và tính toán, chị có bản lĩnh như vậy, sao không tự kinh doanh buôn bán đi!”

Tống Xuân Hạ sốt ruột đến mức giậm chân:

“Sao lại nhắc đến chuyện này chứ, một người phụ nữ như chị thì buôn bán cái gì được?”

“Chị từ từ nghe em nói đã, em đã đề nghị với chị thì chắc chắn sẽ có cách.

Chị với anh rể không cần lo thất nghiệp đâu, có lẽ rời khỏi vùng an toàn là cơ hội tốt cho anh chị phát tài đó.

Cho dù không nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho con cái mà.”

“Chị xem đấy, nuôi con trai sau này nó còn kết hôn, kết hôn còn phải có nhà có sính lễ đúng không?

Với tiền lương của chị và anh rể hiện giờ mà dành dụm hơn mười năm, không chừng đến lúc đó giá trị hàng hóa cũng tăng lên khiến tiền mất giá.”

Tống Xuân Hạ hơi thắc mắc: “Chuyện này chưa chắc? Sao tiền lại mất giá được?”

DTV

“Chuyện này em sẽ nói sau, chị không tin em thì hỏi anh hai đi, anh ấy từng tới thành phố G, biết rõ chuyện này hơn em.”

“Trước tiên chúng ta nói về chuyện của chị đã, trong đầu em đã có ý tưởng liên quan đến việc kinh doanh rồi, chỉ xem ý chị và anh rể thế nào thôi. Ngày mai bọn em đi rồi, chị với anh rể cứ suy nghĩ đi.”

Tống Xuân Hạ nghe vậy thì kinh ngạc há hốc, chủ yếu là vì chị ấy không ngờ bản thân sẽ bị cắt giảm biên chế.

Nhưng em gái phân tích rất chính xác và có lý.

Ai cũng có thể thay thế vị trí của chị ấy, công việc của chồng cần những công nhân làm việc tích cực, không chừng lúc đó chị ấy sẽ bị sa thải thật.

Tống Thời Hạ và chị gái trò chuyện một số chủ đề về phái nữ bên bờ sông, không tránh được việc bị hỏi đến chuyện sinh con.

“Em thấy vẫn còn sớm, nếu không có gì bất ngờ thì năm sau em muốn đi học lại, ít nhất phải đợi đến khi em học xong đã.”

Tống Xuân Hạ không đồng ý lắm:

“Đi học với sinh con không ảnh hưởng gì tới nhau cả, em sinh vào kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông không được sao, kéo dài lâu như vậy sẽ khiến mẹ chồng em có ý kiến mất.”

Tống Thời Hạ bị mấy lời này của chị ấy làm cho dở khóc dở cười:

“Chị là chị ruột của em đấy, bụng em có công tắc sao? Muốn mang thai muốn sinh con lúc nào cũng được!”

Tống Xuân Hạ nắm lấy cánh tay cô:

“Em cứ phải để chị nói rõ đúng không? Hôm nay chị nói thẳng, em đừng có xấu hổ, trong lòng chị em mình đều hiểu rõ ý đó mà.”

Tống Thời Hạ lắc đầu từ chối:

“Mẹ chồng em không thúc giục, bà ấy rất thích em, mỗi lần đến nhà em, không mang theo một đống thịt gà vịt cá thì lại may váy mới cho em, sợ em bị đói hoặc không có quần áo mới mặc.

Đợi sau khi em tốt nghiệp đại học thì tính chuyện con cái sau, hai lăm hai sáu tuổi sinh còn cũng đâu muộn.”

Tống Xuân Hạ gõ đầu cô:

“Khi chị 25 tuổi thì Mao Đản đã 5 tuổi rồi, em nên sinh sớm đi! Mẹ chồng em tốt nhỉ, sao bà ấy đối xử với em tốt vậy?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 253: Chương 253



“Em cũng không biết, có thể cảm thấy đồng chí Quý nhà em thường đi công tác, không chăm sóc em với con được nên muốn bù đắp cho em.”

Nụ cười của Tống Xuân Hạ cứng lại.

“Em không nói thì chị cũng quên mất em rể có hai đứa con trai, em làm mẹ kế…”

Tống Thời Hạ không giấu chị gái.

“Đó không phải con trai ruột của anh ấy, nhưng mà em sẽ nuôi dưỡng bọn chúng như con ruột em, chị không cần lo lắng đâu.”

Không ngờ là như vậy, Tống Xuân Hạ vội hỏi.

“Ý em là sao?”

Tống Thời Hạ kể đơn giản lại:

“Ba của bọn nó rất cao cả, em với đồng chí Quý sẽ dạy dỗ bọn nó như con ruột.

Trong nhà ba mẹ chồng em có một cô con gái học cấp ba lớn hơn Đông Đông hai tuổi, để hai người già lớn tuổi chăm thêm hai đứa cháu thì sẽ mệt lắm.”

Tống Xuân Hạ tiếc hận vô cùng:

“Đúng là tạo hóa trêu người, anh hùng vĩ đại như vậy sao lại hy sinh chứ!

Đợi sau khi em về thì chị sẽ giải thích với ba mẹ, để sau này bọn họ gặp hai đứa nhà em thì sẽ đối xử như cháu ngoại ruột.

Đó là con cái của liệt sĩ hy sinh oanh liệt, em phải dạy dỗ bọn nó cho tốt nhé.”

Tống Thời Hạ dặn dò chị gái:

“Chỉ cần người trong nhà chúng ta biết chuyện này thôi, em không để ý ánh nhìn của người khác.

Mọi người đừng kể ra ngoài, cứ xem như là con ruột của đồng chí Quý đi.”

Tống Xuân Hạ có tâm sự riêng trong lòng, nấu cơm cũng lơ đãng, trút muối vào nồi như không cần tiền.

Buổi chiều, khi chuẩn bị ra về, Tống Xuân Hạ tới chỗ em gái.

“Anh rể em đã đồng ý rồi, muốn nghe xem ý em ra sao. Em nói có lý, chị với anh ấy cần chuẩn bị sẵn sàng, để bất luận sau này ai bị cho thôi việc thì cũng không đến mức luống cuống chân tay.”

Tống Thời Hạ rất vui mừng, chỉ cần hai vợ chồng chị gái chịu nghe người khác khuyên thì về sau cũng đỡ được một chặng đường vất vả.

Cô lấy ra một danh sách đã chuẩn bị từ trước, đưa cho chị ấy.

“Nhà chị gần thành phố, sáng mai qua cửa hàng dược liệu hoặc là phòng khám trung y mua mấy thứ này về.”

Tống Xuân Hạ cũng biết vài chữ đơn giản, đọc lướt thì biết hẳn đây toàn là tên các loại dược liệu.

“Sao toàn dược liệu thế? Chẳng lẽ em muốn vợ chồng chị đi xem bệnh cho người ta?”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Những dược liệu này có thể sử dụng làm gia vị nấu ăn. Đây là bí quyết đặc biệt, là công thực riêng của em, nếu chị sợ tốn tiền lãng phí thì cứ mua tạm một ít, vài lạng là được.”

Tống Xuân Hạ thầm nghĩ, cho dược liệu vào đồ ăn, lại còn cho mấy lạng vào thì còn ăn được sao?

Nhưng thấy thái độ của em gái rất tự tin, chị ấy lại tin tưởng thêm một chút.

Tống Thời Hạ bổ sung:

“Mai chị cứ mua ít rau, không cần mua nhiều, rau gì cũng được, chuẩn bị sẵn ra đó, em tới sẽ tự tay chỉ cho chị cách làm.”

Tống Xuân Hạ hiểu ra: “Tay nghề của chị thực sự có thể làm thức ăn cho người khác được sao?”

Tống Thời Hạ biết chị mình hiểu lầm ý mình, vội giải thích:

“Không không, ý em không phải là muốn hai người đến tiệm cơm làm đầu bếp, ý em là muốn hai người tự mở một sạp đồ ăn vặt.

Chị chớ xem thường hàng quán ven đường, trông một quán nhỏ, thậm chí là gánh nhỏ xoàng xĩnh thế thôi, nhưng một ngày kiếm được không ít đâu.”

“À, chị hiểu rồi, sáng mai chị sẽ chuẩn bị đủ những thứ em cần.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 254: Chương 254



Gia đình chị cả ra về, bà Tống vào hỏi Tống Thời Hạ:

“Có phải nhà chị con gặp chuyện gì rồi không?”

Tống Thời Hạ cố ý làm bộ không hiểu: “Không ạ, mẹ, sao mẹ lại nói thế?”

Bà Tống nôn nóng:

“Con đừng có úp mở với mẹ, chị con là người tính toán chi li như thế, ấy vậy mà hôm nay làm cơm bỏ rõ nhiều muối, chắc chắn là có chuyện gì trong lòng nên mới thất thần.”

Tống Thời Hạ ngẫm nghĩ một lát mới nói:

“Chị con cảm thấy công việc hiện giờ lương thấp quá, hỏi con có cách nào kiếm thêm không, con mới đưa ra đề nghị làm nghề khác.”

Bà Tống tin ngay:

“Con nói xem, công việc của nó hiện giờ lương cũng tới 55 đồng một tháng rồi, sao còn chê không đủ tiêu cơ chứ?”

“Mẹ à, chị con sống trên thị trấn, cái gì cũng cần tiền hết. Hơn nữa, cái khác chưa nói, chỉ nói riêng chuyện học hành của Mao Đản.

Nó sắp lên cấp hai rồi, vài năm nữa là đến tuổi lấy vợ, chị con với anh rể cũng muốn cố gắng kiếm tiền cho nó lấy vợ chứ.”

“Thì cũng còn có anh rể con mà, tiền lương hai vợ chồng nó phải lên đến 120 đồng một tháng rồi.”

“Không sao mà mẹ, giờ chính sách thoáng hơn rồi, bên trên cho phép kinh doanh cá thể, mẹ cứ để anh chị ấy thử xem sao.”

Nếu nói thẳng rằng vợ chồng chị ấy có nguy cơ bị sa thải, chỉ sợ cha mẹ cô đều không ngủ yên được,

Đợi khi nhà chị ấy qua được giai đoạn khó khăn này thì chị ấy sẽ tự giải thích cho cha mẹ cũng được.

Tống Thời Hạ cầm ấm nước, rót chút nước linh tuyền cho cây nhân sâm trong chậu hoa.

Sợ nhân sâm để vậy sẽ giảm chất lượng, cô mới đổ ít đất vào chậu hoa, trồng nó vào đó.

Ấy thế mà cây nhân sâm trông như thể không sống nổi nữa lại dường như tươi lên, có xu hướng tiếp tục sinh trưởng.

Cô ngắt hai cọng rễ sâm trồng vào trong không gian, nếu nó có thể sản sinh nhân sâm thì cứ trồng trong đó mấy năm, để dành làm bảo vật gia truyền cũng được.

Tết trung thu chỉ cho nghỉ một ngày, nhưng thứ sáu và thứ hai thì Quý Duy Thanh đều không có giờ lên lớp, thêm thứ bảy và chủ nhật là thành 4 ngày nghỉ liền.

Sáng hôm sau, vợ chồng Tống Thời Hạ và Tống Thu Sinh chuẩn bị lên đường.

Tống Đông Đông bĩu môi, đôi mắt sưng đỏ, gục đầu lẽo đẽo đi theo chị gái, nhóc con cao 1m7 mà trông như lùn hơn Tống Thời Hạ nửa cái đầu.

Tống Thời Hạ xoa đầu em trai, cười cười an ủi: “Lớn thế này rồi còn khóc à?”

“Em không cần biết, tết chị phải về thăm em, chị không thể lên thành phố là vứt em trai chị ra sau được.”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:

“Vậy mỗi tháng chị viết thư cho em nhé? Nhưng mà chị muốn hỏi đến thành tích học tập của em.

Em phải gửi phiếu điểm cho chị xem, điểm thi của em sẽ quyết định xem quà tết với phong bao lì xì cho em to hay bé.”

Không khí biệt li cảm động cứ thế bị đẩy sang phương hướng thúc giục chăm chỉ học hành.

Tống Đông Đông há hốc miệng, ngập ngừng một lúc mới ưỡn ngực:

“Coi thường ai đấy, chị cứ chuẩn bị phong bao lì xì thật dày đi.”

DTV

Cậu nhóc thẳng người lên, lập tức cao hơn chị gái.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 255: Chương 255



Tống Thời Hạ lại nói:

“Vậy chị chờ xem nhé. Bình thường đừng có khòng lưng xuống như thế, em xem xem, nào có cầu thủ bóng đá nào lưng còng đâu?”

Tống Đông Đông cứng miệng phản bác rằng mình thỉnh thoảng mới thế thôi.

Ông Tống từ sáng tới giờ vẫn luôn im lặng.

Tối qua ông đã trò chuyện với Quý Duy Thanh trong sân thật lâu, mọi người đều không biết cha vợ và con rể nói những gì.

Lúc đi ngủ, Tống Thời Hạ hỏi thế nào, anh cũng không chịu nói ra, chỉ bảo rằng cha mẹ cô rất yêu chiều cô.

Bà Tống ra sức nhét đồ lên xe cho các con, nhét thịt khô xong lại muốn nhét cả gà sống, Tống Thu Sinh phải can ngăn mãi mới chịu thôi.

Cuối cùng, bà bảo: “Vậy mẹ để nuôi thêm, tết các con về thì làm thịt sau.”

Tống Thời Hạ đột nhiên thò đầu ra:

“Không cần đâu mẹ, Đông Đông đang đi học, cần bồi bổ nhiều vào, gà mái già thì để hầm canh cho em nó ăn lấy sức đi.”

Ông Tống bỗng nói:

“Không thi vào cấp ba được thì cho lên thành phố làm công nhân, ngày ngày chỉ biết chơi, có chịu học hành gì đâu.”

Tống Đông Đông phụng phịu trề môi, đâu ai dám chơi cả ngày đâu.

Tống Thời Hạ quay đầu bảo em: “Nghe rõ chưa? Năm sau không thi đỗ cấp ba thì đi làm công nhân.”

Tống Đông Đông gật đầu thật mạnh: “Em biết rồi, em sẽ chăm chỉ học hành, chị yên tâm.”

Trước khi lên xem, Tống Đông Đông còn thừa dịp anh rể đã lên trước để kéo chị gái qua một bên, hạ giọng bảo:

“Chị, em không biết vì sao chị lại thay đổi nhiều như thế, nhưng em thích chị như bây giờ hơn.

Chị nên cười nhiều hơn nữa, đừng có lúc nào cũng xụ cái mặt trừng mắt với người ta.

Nếu ở đó bị người ta ức h.i.ế.p thì về nhà mình ở, em lớn nhanh lắm, sau này em kiếm tiền nuôi chị.”

Tống Thời Hạ nhẹ nhàng mỉm cười:

“Có lẽ là người ta sau khi kết hôn sẽ thay đổi, trở nên trưởng thành chín chắn hơn, ở nhà mình thì là con trẻ của cha mẹ, sang nhà người thì thành chủ gia đình mà, không lớn lên không được.”

Mặc dù thân xác bên ngoài giống y như đúc nhưng cậu nhóc nhạy bén này vẫn cảm nhận được sự thay đổi.

Có điều, Tống Đông Đông lại tưởng chị gái mình đã thực hiện thành công ước vọng được làm người thành phố nên tính tình mới dễ chịu hẳn đi, trở nên dịu dàng hay cười.

Ô tô rời thôn, nhưng trong thôn vẫn chưa ngừng bàn tán.

Thực ra cũng không có ai nói xấu, những người lúc trước tham gia đi tìm nguyên thân đều đã được vợ chồng ông bà Tống tới tận nhà cảm ơn.

Nhận quà của vợ chồng người ta rồi, tất nhiên không tiện nói gì sau lưng.

Nhưng đại đội khác vẫn phải có mấy bà thím thích buôn dưa lê, thích kéo nhau ra cửa thôn tám chuyện nhà người làm vui.

DTV

Thường thì nói một hồi sẽ nhắc tới chuyện hai cô gái trẻ trong thôn gả cho người đàn ông đã một đời vợ.

“Tôi nói thật chứ, Tiểu Hạ bên đó chọn chồng trông vẫn đáng tin hơn, nhìn giống người có văn hóa.”

“Thôi đi, bà thấy người ta lái ô tô nên bảo là đáng tin chứ gì, đáng tin chỗ nào, bà đã nói chuyện với người ta bao giờ đâu mà biết.”

“Thôi thôi, ô tô là của Tống Thu Sinh mượn thôi, liên quan gì đến chồng Tiểu Hạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 256: Chương 256



“Xe không liên quan nhưng người ta biết lái xe tức là có xe rồi còn gì, không có xe thì ai biết lái?”

“Hai bà cãi cọ cái gì? Chưa biết chừng biết lái xe lại là tài xế đó.”

Có người hạ giọng: “Không phải tài xế thật bà ạ, tôi đã sang bên đó hỏi rồi, nói là giáo sư đại học đó.”

“Thế chẳng phải giống như chồng Trần Kiều à? Bà nói xem, sao các giáo sư đại học ly hôn rồi thích lấy các cô gái trẻ thế?”

“Bà cụ nhà Hoắc kia nói rồi, lương giáo sư đại học mỗi tháng hơn trăm cơ, tôi mà còn trẻ thì tôi cũng muốn lấy.”

“Nhiều thế cơ à? Chẳng trách… Bà bảo Tống Thu Sinh ra ngoài làm công, không kiếm nổi một xu rách, rồi lại đi làm ăn buôn bán, chẳng lẽ nhà ông Tống chuẩn bị phất lên à?”

“Có khi thế thật, lần này nó đi làm một mình, không ai ảnh hưởng đến, trước kia đều tại hai mẹ con bà Hoàng kia hại đám trẻ của mấy đại đội chúng ta không ai được thơm lây.”

Lúc trước, người này bị đối thủ cạnh tranh với Tống Thu Sinh mua chuộc được, anh ta vớt được một món tiền to liền đón mẹ mình đi nơi khác sinh sống.

Cũng chính vì anh ta có hiếu với mẹ nên đám Tống Thu Sinh mới phát giác sự bất thường.

Người nọ giỏi nhất là nịnh nọt, đi theo ông chủ lớn làm tay sai, còn đám trai trẻ cùng Tống Thu Sinh gây dựng sự nghiệp thất bại vì anh ta nên đều phải về thôn tiếp tục làm ruộng, lòng đều hận người kia.

Những lời đồn nhảm này mau chóng bị vợ của đại đội trưởng đứng ra ngăn chặn, khi truyền tới tai Tống Thời Hạ thì cũng đã qua một tháng.

Sáng sớm, Tống Xuân Hạ gọi chồng cùng đến phòng khám trung y mua thuốc.

Chị ấy nói với người nhà rằng hôm nay em gái sẽ qua nên mẹ chồng bèn xách rổ đi chợ mua đồ ăn.

Bà cụ cho rằng, Tống Thu Sinh và Tống Thời Hạ đều là người thông minh, có tiền đồ.

Tống Đông Đông còn nhỏ, chưa thấy rõ được nhưng từ bé nó đã thông minh lanh lợi, anh em nhà họ Tống này chưa biết chừng về sau có thể sẽ phất lên cả.

Bà không mong ước gì nhiều, chỉ mong bên đó giúp đỡ dìu dắt Mao Đản và con trai bà một chút là được, đừng để hai cha con nó khổ quá.

Vào nhà chị gái, Tống Thời Hạ không mất thời gian ngồi chơi trò chuyện vô bổ, cô đi thẳng vào bếp.

“Chị, chị với anh rể đều qua đây, hai người cùng học đi.”

Cô không có nhiều thời gian, ăn xong bữa này lại phải ra xe về thủ đô ngay rồi.

Tống Thời Hạ nhìn các loại dược liệu và gia vị, nhẩm thử công thức rồi nói:

“Em dạy cho anh chị làm hai loại, tỉ lệ điều phối gia vị phải nhớ chính xác, ghi nhớ trong óc là tốt nhất, không cần viết ra, dễ lộ.”

Mẹ chồng Tống Xuân Hạ đứng ngoài cửa bếp nói vọng vào:

“Tiểu Hạ à, bác có nghe được không? Thằng con bác nấu nướng không được bằng bác.”

Tống Thời Hạ gật đầu: “Bác, bác vào đây xem cùng luôn cũng được ạ.”

Cô chọn dược liệu và gia vị:

“Sắp vào thu, lẩu cay là món thích hợp cho mùa lạnh nhất, còn đây là công thức đặc chế nước sốt, có thể dùng kho thức ăn quanh năm, bảo đảm nhà mình ăn thử một lần là mê.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 257: Chương 257



Bà cụ chưa từng nghe đến lẩu cay nhưng biết nước sốt, cũng bắt đầu hình dung ra được nhà mình sắp làm gì.

Tống Thời Hạ nhanh nhẹn làm, vừa làm vừa dạy tỉ mỉ từng bước, điều phối gia vị được nhấn mạnh cẩn thận đến từng li từng lai.

“Ban đầu nếu anh chị không nắm chắc khả năng ước lượng thì cứ lấy cân tiểu li ra mà cân từng thứ.

DTV

Tiếp đó hãy chú ý điều chỉnh khẩu vị theo khách hàng, điều chỉnh xong rồi thì đó sẽ chính là công thức bí mật của chính gia đình chị.”

Tống Xuân Hạ và mẹ chồng đều hết sức căng thẳng, cố gắng ghi nhớ từng bước làm.

Tôn Quốc Cường không thạo việc bếp núc nên phải lấy sổ ghi chép từng chút.

Anh ấy giải thích: “Đợi khi nào mình làm quen tay rồi thì sẽ đốt đi, không để lại đâu.”

Tống Thời Hạ không phản đối.

Khi nồi nước sốt sôi lên thì nồi nước dùng lẩu cay bên cạnh cũng lan mùi thơm phức.

Bình thường Tống Thời Hạ không làm lẩu cay ở nhà vì ngại chuẩn bị nhiều thứ, vậy nên cũng đã lâu cô chưa được ăn rồi.

Mẹ chồng Tống Xuân Hạ ngửi thử mấy hơi, khen ngợi: “Trời ạ, mùi này ngửi vào đã thèm không đi được rồi.”

Không chỉ những người trong bếp đang liên tục nuốt nước miếng mà cả người ngồi ngoài phòng khách cũng không cầm được cơn thèm.

Tống Thu Sinh đang trò chuyện với em rể về tình hình quốc tế, mùi thơm của nồi lẩu cay đã kéo hai người qua chuyện ‘trong bếp hôm nay làm món gì’.

“Chắc lại là em gái anh chế ra món mới gì rồi, ngửi có vẻ giống như lẩu nhỉ.”

“Cậu sướng thật đấy, ngày nào cũng được ăn cơm nó làm, em gái anh rang bát cơm trứng cũng ngon hơn anh, trước kia ở nhà nó có nấu ăn ngon thế đâu.”

Tống Thu Sinh xa nhà đi làm ăn nhiều năm nên khi trở về đã cảm thấy hết sức bất ngờ trước tay nghề bếp núc của em gái.

Trước kia em gái anh ấy ở nhà cũng chịu khó làm cơm lắm, nhưng chủ yếu cũng chỉ đạt trình độ không đến mức nuốt không trôi thôi.

Có đôi khi cũng làm khá được, không ngờ mới vài năm trình độ bếp núc của con bé đã thăng lên hàng đầu bếp chuyên nghiệp.

Quý Duy Thanh nhớ lại bát mỳ trứng ngày hai người đi đăng ký kết hôn, đó quả là bữa tối ngon nhất mà anh từng được ăn trong đời.

Nước dùng lẩu cay đã hoàn thành, các bước tiếp theo, hai vợ chồng Tống Xuân Hạ có thể tự làm được.

“Nhúng đồ ăn chắc anh chị quen rồi đúng không? Đầu tiên là thả những loại lâu chín trước, nhất là các món ăn mặn, còn thức ăn chay thì sau đấy chỉ cần nhúng qua là ăn được.”

Tống Thời Hạ lại chỉ cho hai người một số kĩ xảo, ví dụ như xiên các loại thực phẩm vào xiên tre.

Tuy làm thế lại phải đầu tư tiền mua xiên tre nhưng có thể tiết kiệm thời gian cho khách, lại dễ tính tiền.

Tống Xuân Hạ càng nghe càng vui mừng: “Chị cảm thấy làm xiên lẩu nghe rất được, tiện lắm.”

Vì hôm nay chỉ có người trong nhà ăn nên Tống Thời Hạ mới không nhắc chị ấy chuẩn bị xiên tre.

Bà cụ Tôn vốn định bỏ qua cái đó hòng tiết kiệm tiền, nhưng Tống Thời Hạ lại nhắc bà ở nhà rảnh rang có thể giúp chuẩn bị sẵn các xiên lẩu, vợ chồng Tống Xuân Hạ tan tầm mang đi bày quán là được.

Trước tiên cứ vừa làm trong xưởng vừa làm thêm ở ngoài, nếu hiệu quả bán quán tốt thì có thể suy xét đến chuyện nghỉ việc, chuyên làm kinh doanh hộ cá thể.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 258: Chương 258



Hai vợ chồng nghe em gái tỉ mỉ chỉ bảo đường hướng phát triển xong, nỗi thấp thỏm bất an trong lòng mới từ từ dịu lại.

Lẩu cay và các loại đồ kho được tất cả mọi người chào đón nồng nhiệt.

Bà cụ Tôn không ngờ đậu phụ với bí đỏ bỏ vào nồi lẩu cũng có thể ngon đến thế.

Tống Thời Hạ đã nói thật tỉ mỉ cách làm và các điểm cần chú ý cho chị gái, sau đó còn ghi lại số điện thoại nhà mình cho chị ấy, để nếu gặp chuyện gì khó khăn thì chị ấy có thể gọi tới.

Tống Xuân Hạ cảm động, không biết phải cảm ơn cô em này thế nào.

Chị ấy tiếc nuối nói: “Em làm ra đồ ăn ngon thế, sao không tự bày sạp bên đó để bán?”

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nhìn chị gái:

“Em không chịu được vất vả đâu, em chờ chị với anh rể mở chuỗi cửa hàng, phát triển tới thủ đô để em tới ăn ké.”

Tống Xuân Hạ bật cười:

“Em cũng dám tưởng tượng ghê, làm cái này có thể kiếm được tiền là bọn chị đã thấy hài lòng lắm rồi, mở chuỗi cửa hàng thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ.”

“Làm người dù sao cũng phải có ước mơ chứ, không thử thì sao biết được.”

Tống Xuân Hạ không quá để tâm: “Em đừng chọc chị nữa, nếu thực sự có ngày đó, chắc là nhà ta đổi đời hết.”

Tống Thu Sinh đi ngang qua, nói với vào:

“Sao lại không thể? Đợi khi nào em kiếm được nhiều tiền sẽ ra tiền cho chị mở cửa hàng.

Giờ làm kinh doanh hộ cá thể mới kiếm được, em thấy nhiều công nhân đang tự nguyện nghỉ việc chuyển nghề lắm.”

“Không phải đâu, chắc người mà em nói toàn là công nhân bình thường, chứ lãnh đạo thì người ta dại gì mà vứt một công việc bảo đảm cả đời như thế.”

Tống Thu Sinh cười cười vẻ thần bí:

DTV

“Chị chưa thấy nhiều thôi, nhóm người làm kinh doanh đầu tiên không phải những người có đầu óc thì cũng là các lãnh đạo nghỉ việc nhé.

Người ta có tầm nhìn, có dự kiến, hiểu biết thị trường, hiện giờ tối thiểu cũng phải là hộ nhà giàu có gia tài bạc vạn.”

Những lời em trai nói đã khiến Tống Xuân Hạ và gia đình chị ấy chấn động vô cùng.

Ngay cả lãnh đạo cũng muốn nghỉ việc đi gây dựng sự nghiệp mới, vậy thì con đường này có thể kiếm được nhiều cỡ nào?



Trở về thủ đô, Tống Thu Sinh đưa vợ chồng em gái về tận cửa.

Hàn Dung mời anh ấy vào nhà uống nước, Tống Thu Sinh chỉ cười cười từ chối, nói mình còn phải đi trả xe cho bạn.

“Ôi, cuối cùng cũng chịu về, hai đứa nhỏ ngày nào cũng bám theo mẹ hỏi các con bao giờ mới về, cứ lầm bầm hỏi suốt như niệm kinh vậy đó.

Lần sau mà đi đâu thì mang chúng nó đi cùng luôn đi, bảo Tiểu Lý lái xe, chẳng phải Tiểu Lý cũng là đồng hương với con sao?”

Tống Thời Hạ không ngờ chuyện này mà mẹ chồng cũng nhớ được, cô tủm tỉm cười, chủ động bước đến khoác tay bà: “Quê quán Tiểu Lý ở thành phố, nhà con ở dưới thị trấn.”

“Vậy được rồi, chờ cuối năm bảo cậu ấy tiện đường đưa bọn con về nhà.”

Có tài xế đưa đón thì có thể mang nhiều đồ hơn, đúng là tiện hơn rất nhiều, quần áo mua ở đây rẻ hơn mà còn đa dạng về phong cách hơn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 259: Chương 259



Nhưng Tống Thời Hạ vẫn thấy không yên tâm: “Liệu có phiền người ta quá không mẹ?”

Hàn Dung nắm tay cô, bảo:

DTV

“Không sao, cậu ấy về nhà cũng phải đi tàu, nếu bảo cậu ấy lái xe đưa các con về, có khi còn có nhiều thời gian ở nhà hơn.”

Tống Thời Hạ hiểu ý bà.

Mẹ chồng con dâu khoác tay nhau vào nhà, Quý Duy Thanh đi sau tay xách nách mang đủ thứ.

Nhưng hình như hai người phụ nữ đều quên mất anh rồi, không ai có ý định hỗ trợ.

Vào đến nhà, Hàn Dung mới vỗ trán cái bép:

“Chà, cái trí nhớ tồi tàn của mẹ, quên mất còn một đứa.”

Tống Thời Hạ vui vẻ nhìn anh chồng đang xách đồ vào nhà.

“Sao cứ lẳng lặng mang đồ vào không nói một tiếng, có mệt lắm không?”

Quý Duy Thanh lắc đầu: “Không sao.”

Hàn Dung lại sai con trai: “Không mệt thì mang đồ vào bếp đi, có những gì nhớ đừng có bỏ lung tung, vợ con lại dọn mệt.”

Tống Thời Hạ nói ngay: “Có ít đồ khô mẹ con phơi cho mang lên thôi ạ, còn một ít thịt xông khói nhà làm nữa.”

Hàn Dung vui vẻ ra mặt:

“Về nhà còn mang bao nhiêu đồ như thế lên đây, lúc nào có cơ hội, mẹ phải tự mình tới cảm ơn mẹ con mới được.”

Quý Duy Thanh từ trong bếp đi ra, bảo:

“Có một cây nhân sâm hoang dã, Hạ Hạ vào rừng đào được, bên bệnh viện mẹ có thu mua nhân sâm không?”

Hàn Dung lập tức hào hứng: “Đâu, cho mẹ xem nào.”

Bà làm ở bệnh viện quân khu, hiện cũng đã lên cấp lãnh đạo, không cần ngày ngày đi trực.

Khi bà trông thấy cây nhân sâm hoang dã bị bọc trong túi nilon một cách hết sức qua loa thì lập tức giận sôi máu, một người thường ngày rất hòa ái hay cười nhưng lúc này lại hết sức nghiêm túc chỉ trích:

“Đây là nhân sâm hoang dã đấy, con cứ ném vào túi nilon một cách thiếu trách nhiệm thế à?”

Người khởi xướng đứng sau lưng mẹ chồng chột dạ không dám nói, Quý Duy Thanh không phản bác, thành thật ngoan ngoãn đứng nghe mắng.

Đợi khi Hàn Dung hạ hỏa mới quay sang cười cười dỗ con dâu:

“Đàn ông luôn sơ ý thế đấy, cho nên lúc nào cần mắng, con cứ mắng cho mẹ.”

Tống Thời Hạ đang muốn ‘nhận tội’ thì Quý Duy Thanh đột nhiên nói chen vào:

“Mẹ, mẹ xem thử xem thế nào, nay còn sớm, đi hỏi xem giá cả ra sao, con đưa Hạ Hạ lên với tụi nhỏ.”

Hàn Dung hừ một tiếng, nhận túi nhân sâm, thấy trông nó được nuôi dưỡng rất tốt mới tha cho con mình.

Túi nilon đỏ được nhồi bùn đất chừng nửa túi, nhân sâm được vùi trong đó.

Tống Thời Hạ ở nhà xem mấy cái chậu đều rất không ưng ý, bèn tìm một túi nilon dày dặn bền chắc, bứng cả đất cả nhân sâm từ chậu sang đó, túm lại mang đi.

Lên cầu thang, cô chọc chọc cánh tay chồng: “Sao anh không để em giải thích?”

Quý Duy Thanh bình thản nói: “Mẹ đã phê bình anh một lần rồi, không cần thiết để mẹ lại phê bình thêm em.”

Lý do này nghe sao mà…

Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Cảm ơn giáo sư Quý đã gánh tội thay em.”

Hai anh em Quý Nguyên đang ngủ, Quý Nguyên chợt cảm thấy cái bụng ngứa ngứa, bèn mơ màng mở mắt nhìn.

Chớp chớp đôi mắt to mấy lần, cậu nhóc lại lầu bầu “Mơ thấy mẹ về.” rồi ngả đầu ngủ tiếp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back