Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 240: Chương 240



Tống Xuân Hạ: “Chậc chậc, hai cây linh chi này cũng có thể bán được cả trăm đồng đấy, ăn như thế thì sang mồm quá.”

Tống Thời Hạ bình tĩnh nói: “Mình nấu hai cây nhỏ nhất là được, bán đi chắc cũng chẳng được bao nhiêu đâu.”

Tống Thời Hạ lại nhìn sang Quý Duy Thanh: “Anh cho ý kiến đi, giờ mình bán hay ăn đây?”

Quý Duy Thanh đáp không chút do dự: “Anh cùng ý kiến với em.”

Tống Thời Hạ nhìn chị gái mình:

“Thiểu số phục tùng đa số, chị cứ lấy đi hầm canh đi, ba mẹ làm nông vất vả hơn nửa đời rồi, phải ăn canh để bồi bổ chứ.”

Lời này nói trúng tim Tống Xuân Hạ, chị ấy không chần chừ nữa.

DTV

“Được rồi, vậy thì chị cầm đi nấu.”

Tống Thời Hạ cười tủm tỉm: “Đi nấu đi ạ, hai cây linh chi nhỏ thôi mà.”

Chờ ông bà Tống về nhà, biết được canh gà có hai cây linh chi thì không nỡ ăn nhiều.

Mấy đứa con phải khuyên can mãi ông bà mới chịu uống thêm nửa bát.

Ăn cơm xong, có chị gái ở đây, chuyện bếp núc không cần Tống Thời Hạ giúp đỡ.

Còn chưa tới 7 giờ, trước cửa nhà đã có cả đám nhóc con vây quanh.

Tống Thời Hạ đứng tựa ở cửa: “Mấy đứa tới làm gì vậy?”

Bọn nhỏ nói: “Bọn cháu xem tivi!”

Trong thôn không chỉ có một nhà có tivi, nhưng nhà cô là nhà duy nhất có tivi màu.

“Mấy đứa vào đi, nhưng đừng có xả rác lung tung nhé.”

Tiếng nhạc quen thuộc vang lên. Tống Thời Hạ nhìn thoáng qua, diễn viên là một cậu nhóc đầu trọc.

Nhân lúc đông người, Tống Thời Hạ bảo Quý Duy Thanh mang theo quần áo cùng cô đi ra bờ sông.

“Anh cầm thau thế này, không cần đi tới hạ du đấy chứ.”

Lỗ tai Quý Duy Thanh đỏ bừng.

“Đừng để người ta nghe thấy.”

Tống Thời Hạ nghĩ thôi đã thấy buồn cười.

Cô cố ý nói: “Hay là anh giặt cả quần áo của em nhé?”

Tai Quý Duy Thanh lại càng đỏ hơn: “Chờ anh giặt xong đã, đồ lót không thể giặt lộn xộn được.”

Khó lắm mặt mới hết đỏ, cuối cùng Quý Duy Thanh cũng nắm quyền chủ động, nói lảng sang chuyện khác.

“Buổi chiều anh thấy người kia, anh ta tìm em làm gì thế?”

Ồ, chẳng lẽ anh ấy đang ghen ư?

Tống Thời Hạ giả vờ bình tĩnh như không:

“Còn cái gì nữa, khuyên em thi vào trường sư phạm rồi quay về thị trấn xây dựng quê hương thôi.”

Quý Duy Thanh khựng lại một lát rồi hỏi cô: “Em muốn đi học lại à?”

Không chờ Tống Thời Hạ kịp đáp thì anh đã châm chước rồi nói:

“Anh thấy em ra đề cho bọn nhỏ rồi, kiến thức cơ bản của em vẫn còn đó, vẫn vững lắm.”

Tống Thời Hạ vẫn không rõ mình muốn cái gì.

Đại học thì nhất định phải thi rồi, nhưng cô chưa nghĩ ra phải học ngành gì nữa, cảm giác mình không có hứng thú với cái gì hết.

Thi đại học chỉ là để lấy cái bằng với bù đắp tiếc nuối vì kiếp trước không tham gia thi đại học mà thôi.

Cô cố ý hỏi thử: “Em đi học rồi thì ai chăm con đây?”

Quý Duy Thanh đáp ngay và luôn:

“Chị cả là giáo viên cấp ba, nhờ chị ấy chuyển học bạ của em sang trường chị ấy là được.

Đám nhỏ tạm thời cứ gửi ở chỗ ba mẹ, cuối tuần tranh thủ bớt thời gian chơi với bọn nhỏ là được.

Hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không gây thêm phiền toái cho em đâu.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 241: Chương 241



Lời này thốt ra cứ như anh đã tập luyện vô số lần, cô không ngờ anh lại chủ động thay đổi như thế.

Cô còn tưởng là anh sẽ do dự rất lâu, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần chờ bọn nhỏ lên tiểu học thì sẽ đi học đại học sau, hiện tại có thể từ từ chọn trường và ngành mà mình muốn thi vào.

Tống Thời Hạ vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Ai mà ngờ, mấy tháng trước lúc xem mắt anh và “cô” còn thỏa thuận, bắt “cô” kết hôn xong cứ ở nhà tập trung nuôi dạy con cái là được.

Nhưng nếu đến trường của chị cả thì lại khiến cô nhớ tới mấy đứa con cháu của giáo viên ở kiếp trước, đó luôn là đối tượng chú ý chính của các giáo viên.

Nếu cô đi học, chẳng phải tất cả mọi người đều biết hai người là chị em dâu, đãi ngộ kia nghĩ tới thôi đã thấy sợ rồi.

Cô giả vờ xấu hổ nói:

“Em có thể bảo lưu học bạ, tự học ở nhà không ạ? Anh thấy đó, em đã hơn 20 tuổi rồi, ngồi học cùng một đám học sinh cấp 3 thì ngại lắm, thật ra tự học ở nhà cũng không sao hết, còn có thể chăm sóc các con nữa.”

Tuổi của cô còn có thể làm giáo viên cấp 3, bảo cô đi học cùng đám nhóc đang tuổi dậy thì như thế thì ngại lắm.

“Chuyện này em không cần phải lo, trường của chị ba có lớp dành cho người trưởng thành, toàn là những người tuổi tác tương đương em đó.”

Tống Thời Hạ cầm tay anh nũng nịu: “Em mặc kệ, em muốn tự học ở nhà thôi, em không đi học đâu.”

Quý Duy Thanh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lấp lánh ý cười: “Không có giáo viên dạy em cũng được à?”

Tống Thời Hạ phụng phịu: “Anh cũng là giáo viên mà? Giáo sư không dạy được học sinh cấp 3 à!”

Quý Duy Thanh không phản bác được, chắc là anh sẽ dạy được thôi.

Về đến nhà, Quý Duy Thanh đi phơi quần áo, Tống Thu Sinh thì tìm cô thương lượng.

“Lúc ở thành phố anh phát hiện thị trường hiện tại khan hiếm rất nhiều thứ, nếu có thể mang từ nơi khác về bán nhất định sẽ kiếm được một vố to, em nói xem, nếu anh bảo ba mẹ mở trại chăn nuôi thì sao?”

Tống Thời Hạ đương nhiên sẽ ủng hộ rồi: “Sao tự nhiên anh lại nghĩ tới chuyện mở trại chăn nuôi thế?”

Tống Thu Sinh vò đầu:

“Tại em nuôi gà vịt làm ai cũng mê tít đấy, đâu thể đòi gà của em mãi được, nhưng ra chợ mua thì gà lại không ngon.

Anh ăn cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, hôm nay lúc anh ăn canh gà linh chi thì lại thấy mùi vị thơm ngon kia.”

Nhắc tới cái này, Tống Thời Hạ lập tức nổi giận:

“Anh vẫn còn ngấp nghé gà vịt em nuôi à, em còn chưa được ăn bao nhiêu nữa, toàn bị mọi người dòm ngó hết cả.”

Tống Thu Sinh cười hì hì: “Nên anh mới nghĩ sân sau nhà mình rộng rãi, rất thích hợp để nuôi gà đây.”

“Cũng được, em giơ hai tay tán thành, tiền bán linh chi em không lấy đâu, cứ đưa ba mẹ làm vốn đi, đừng lấy tiền riêng của ba mẹ.”

Tống Thu Sinh vội giải thích: “Không phải anh bảo em chi tiền, ý anh là muốn em cho anh chút ý kiến ấy mà.”

Tống Thời Hạ cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ ba mẹ anh không phải ba mẹ em à?”

Tống Thu Sinh không hiểu mô tê gì: “Là sao cơ?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 242: Chương 242



“Ý em là em là con gái của ba mẹ, cũng muốn giúp đỡ gia đình mình, chẳng lẽ trong mắt anh, em gái đã lấy chồng thì thành người nhà khác rồi à?”

Tống Thu Sinh đau hết cả đầu:

“Đương nhiên không phải rồi, bây giờ em chưa đi làm gì kiếm ra tiền, bản thân phải giữ lại ít vốn riêng chứ.

Chờ em đi làm có tiền rồi báo hiếu cho ba mẹ cũng không muộn, đâu phải anh không làm ra tiền chứ.”

Tống Thời Hạ nói:

“Em còn nhân sâm còn gì, bán nhân sâm đi là có tiền mà. Anh đừng có cố sức quá, ai khởi nghiệp mà không thiếu thốn vốn liếng chứ?

Em ra tiền, anh ra sức, chị gái ở gần giúp đỡ quan tâm lo liệu trong nhà, Đông Đông cũng phải giúp ghi sổ sách nữa.

Nhà mình không phải chỉ có một mình anh là con, anh không cần ôm hết mọi trách nhiệm như thế đâu.”

Nếu không phải đã tối rồi, có lẽ Tống Thời Hạ sẽ nhìn thấy ông anh trai sức dài vai rộng của mình hai mắt đỏ hoe vì cảm động rồi.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng Tống Thời Hạ cũng biết trong lòng anh nhất định đang rất khó chịu.

“Anh nghĩ kỹ đi, linh chi giao cho anh giúp tìm đường bán đi đấy, xem có bán được hay không, bán được bao nhiêu nữa.”

Nhân sâm có thể bán được không ít tiền, linh chi bèo quá cô thật sự không để ý.

Sân sau có một cái giếng và một mảnh đất trồng râu, còn có chuồng gà nữa.

Tống Thời Hạ đứng bên mép giếng nước, lặng lẽ rót nước linh tuyền vào trong đó, chỉ cần ra sức nuôi nấng thì không sợ không có nguồn tiêu thụ.

Ở nông thôn mọi người đều ngủ sớm, vì tiết kiệm tiền điện, Tống Thời Hạ cũng lên giường khác sớm.

Cô nằm trong lồng n.g.ự.c Quý Duy Thanh, Quý Duy Thanh vươn tay ôm lấy cô, cằm gác l*n đ*nh đầu cô.

Tống Thời Hạ nghịch nút áo ngủ của anh: “Có phải ở đây chán lắm không?”

“Cũng được, nơi này rất yên tĩnh, khiến anh cảm thấy đầu óc được thư giãn.”

Tống Thời Hạ cầm tay anh, mười ngón tay đan xen.

“Có phải vì hai hôm nay không đọc tài liệu nên anh mới thấy đầu óc được thư giãn chứ không liên quan gì tới chuyện ở nông thôn không.”

“Lúc anh đi du học nước ngoài có gặp chuyện gì thú vị không?”

Quý Duy Thanh bắt đầu hồi tưởng.

“Phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, lúc đó anh chỉ biết cắm đầu học thôi, chỉ có chứa hết kiến thức trong đầu thì mới có thể mang về.”

Đường về nước nặng nề khó khăn, hành lý có thể mang về chỉ có sách vở cơ bản nhất, những thứ còn lại chỉ có thể nhét trong đầu mà thôi.

Tống Thời Hạ đại khái có thể mường tượng ra cảnh khó xử và gian nan của anh ấy ở nước ngoài khi đó.

Không giống kiểu du học sinh lắm tiền nhiều của mấy mươi năm sau, lúc này đa phần du học sinh do nhà nước cử đi đều mang theo tín ngưỡng đi qua đó rồi trở về.

DTV

Bọn họ đi ra nước ngoài học không phải vì để hưởng phúc, có thể sau khi nhìn thấy sự phát triển ở nước ngoài xong thì trong lòng sinh ra cảm giác chênh lệch quá lớn.

“Lúc ở nước ngoài anh chưa bao giờ gặp chuyện nguy hiểm hoặc bị đối xử bất công bao giờ à?”

Quý Duy Thanh thản nhiên nói:

“Từng bị người ta kỳ thị, nhưng đại đa số đều bận học, không ai muốn tốn thời gian cãi vã làm gì, sau này anh về nước rồi, bọn họ vẫn còn chưa tốt nghiệp nữa.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 243: Chương 243



Tống Thời Hạ nắm tay của anh, tay anh rất đẹp, lòng bàn tay có một tầng vết chai mỏng, cọ cọ vào tay cô sẽ rất ngứa, đây là vết chai do quanh năm cầm bút để lại.

May mà những gì anh ấy học toàn phải tiếp xúc với một đám nhân viên nghiên cứu một lòng tìm hiểu học thuật.

Nghĩ tới chuyện lúc trẻ anh phải một mình ở nước ngoài đi học thì cô lại thấy xót xa.

“Đáng đời bọn họ, ai bảo bọn họ nhằm vào anh làm gì. Loại người như thế phải để cho xã hội dạy bọn họ, nghe nói ở nước ngoài đi học thì dễ tốt nghiệp thì khó, có thật là thế không?”

“Ừ, ở nước ngoài muốn tốt nghiệp rất khó, bọn họ thường kéo bè kéo phái, sau này còn bắt anh giúp bọn họ làm nghiên cứu nữa.”

Tống Thời Hạ tha thiết hỏi: “Anh không đồng ý, bọn họ có bắt nạt anh không?”

Quý Duy Thanh cười khẽ:

“Khi đó anh đã là trợ giảng có quyền hạn bên cạnh giáo viên hướng dẫn rồi, bọn họ muốn xin vào phòng thí nghiệm phải được anh xét duyệt mới được, sao dám bắt nạt anh chứ.”

Tống Thời Hạ thở phào một hơi: “Cái này gọi là ác giả ác báo, đáng đời bọn họ!”

Quý Duy Thanh dỗ dành cô: “Mau ngủ đi, sáng mai không phải còn phải lên thị trấn bán linh chi à?”

Tống Thời Hạ nằm trong lồng n.g.ự.c anh, chớp mắt mấy cái.

“Em để hết tiền bán linh chi lại cho ba mẹ em.”

“Đó là đồ em kiếm được, em có quyền quyết định mà.”

Cô giải thích với anh:

“Ban đầu em không định bán lấy tiền. Em lấy chồng xa, không thể ở gần bên báo hiếu, lễ tết mới có thể về.

Bình thường đều do chị gái giúp đỡ chăm sóc, nên em muốn chừa chút tiền cho ba mẹ phòng hờ.”

Nếu đã dùng thân phận của nguyên thân, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ người nhà.

Quý Duy Thanh xoa xoa lưng cô: “Không sao hết, em làm đúng lắm.”

Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng nói:

“Nhưng anh trai em nói muốn xây một trại gà cho ba mẹ, đúng lúc có thể dùng số tiền kia, xem như giúp đỡ gia đình...”

Còn chưa nói xong thì cô đã ngủ mất rồi.

Quý Duy Thanh bật cười, không đánh thức cô.

Tống Thời Hạ nằm trong lồng n.g.ự.c anh ngủ một giấc ngon lành, qua hôm sau tỉnh dậy thì tinh thần vô cùng sảng khoái.

Quý Duy Thanh xoa xoa bả vai mỏi nhừ, anh nằm im một tư thế cả đêm không nhúc nhích.

Tống Thời Hạ nhìn anh: “Bọn em định lên thị trấn, anh ở nhà ngủ bù hay là đi cùng bọn em?”

Trông anh có vẻ uể oải, chắc là lạ giường nên ngủ không ngon.

Quý Duy Thanh xoa xoa mi trán, mệt mỏi nói: “Để anh đi cùng mọi người.”

Tống Đông Đông la lối đòi đi cùng, rốt cuộc cậu bé cũng được ngồi xe hơi rồi.

“Chị à, anh chị lái xe hơi về nhà như thế, đi đường ban đêm không thấy sợ à?”

DTV

Tống Thu Sinh lái xe:

“Ai lại lái xe ban đêm chứ? Đến đêm bọn anh đỗ xe ké ở nhà người ta rồi ngủ trên xe, chứ em tưởng sao nào?”

Tống Đông Đông chậc một cái: “Em đánh giá anh quá cao rồi.”

Nếu không phải đang bận lái xe, kiểu gì Tống Thu Sinh cũng sẽ đánh cho thằng em một cú thật đau.

“Ranh con, em tưởng lái xe ban đêm an toàn lắm à? Sơ ý một cái là rơi xuống núi luôn ấy chứ, anh đây còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 244: Chương 244



Tống Đông Đông lại càng hoảng sợ hơn:

“Sao lại nguy hiểm như vậy chứ? Lần sau mấy anh chị ngồi xe khách về đi.

DTV

Dù xe khách một ngày chỉ có hai chuyến, còn xóc nảy lắc lư, nhưng ít ra cũng an toàn hơn lao xuống đáy vực nhiều.”

Tống Thu Sinh phản bác:

“Có xe riêng thì sao phải ngồi xe khách chứ, lái xe ban ngày cũng không sao hết, cứ đi đường lớn là được.”

Nói xong anh ấy lại kể chuyện mình gặp phải lúc đi làm ăn.

“Bọn anh kéo một xe hàng bị người ta chặn đường đòi giao tiền bảo kê mới cho qua, lúc đi phải trả, về cũng phải trả, trả ít thì sẽ không cho đi qua.”

Tống Đông Đông tức giận bất bình: “Sao lại có những kẻ không biết xấu hổ như thế nhỉ!”

Tống Thu Sinh cảm khái:

“Đám điêu dân ở vùng khỉ ho cò gáy ấy mà, em không đi đường đó thì không còn đường nào khác để đi.

Ngoại trừ xe của nhà nước ra, xe nào bọn họ cũng dám chặn, em có thể làm được gì chứ?”

Tống Đông Đông còn tức giận hơn chính bản thân gặp phải nữa: “Không ai thèm quản lý ạ?”

“Quản thế nào được? Đã nói toàn là mấy nơi khỉ ho cò gáy mà, người ta còn không lo nổi thân mình, sao có thể để ý tới họ được.

Nên sau này nếu em muốn đi xa thì cũng đừng có bắt chước người ta, lừa được tờ giấy thông hành xong thì một mình chuồn ra khỏi nhà.”

Tống Thời Hạ nằm không cũng dính đạn, nguyên thân có thể chạy tới thành phố lớn như thế thật sự rất ghê gớm.

“Chuyện từ đời nào rồi còn lôi ra nói nữa. Em muốn lên tỉnh tìm việc kiếm được nhiều tiền hơn thôi, học theo anh đi ra ngoài kiếm tiền đó, em có chạy tới mấy vùng hẻo lánh đâu.”

“Thôi đi cô nương ơi, may mà em cũng thông minh, biết chạy tới thành phố lớn đấy.

Nếu em mà chạy tới mấy vùng quê nghèo thì đã bị người ta lừa đi rồi, tới chừng đó muốn khóc cũng không biết đi đâu khóc đó.”

Tống Đông Đông cũng đồng ý: “Đúng đó, chị nhớ nghe anh mình khuyên nha, sau này đừng có chạy lung tung nữa.”

Tống Thời Hạ không phục: “Haiz, sao hai người cứ lôi em vào thế, có phải hai người có ý kiến với em không?”

“Ai dám có ý kiến với em chứ, em chỉ biết bắt nạt ông anh già của em thôi, anh đang kể chuyện tiện thể giáo dục Đông Đông mà.”

Tống Đông Đông phối hợp gật đầu:

“Bọn em tiện thể nói một câu thôi ấy mà, lần đó chị làm một cú cả nhà hết hồn luôn.”

Nói xong, cậu lại lén nhìn anh rể một cái.

Từ sau khi lên xe Quý Duy Thanh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, lúc này anh lại chậm rãi lên tiếng: “Sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu, anh sẽ trông chừng cô ấy.”

Ba với một, Tống Thời Hạ thua.

“Mặc kệ ba người đo, chỉ biết bắt nạt em thôi.”

Trên đường đi, ba người đi ngang qua không ít xe bò hoặc người đạp xe đạp lên thị trấn.

Tất cả mọi người nhìn thấy xe hơi đều tò mò nhìn theo, vùng quê hẻo lánh xuất hiện một chiếc xe hơi như thế là chuyện cực kỳ hiếm có.

Tống Đông Đông ngồi ghế phó lái ngẩng đầu ưỡn ngực, mà không hề biết rằng người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt của cậu.

Tống Thu Sinh vui vẻ nói: “Hôm nay mình may mắn rồi, đi đúng ngày họp chợ.”

Tống Đông Đông thèm thuồng nói: “Anh, em muốn ăn bánh bao thịt.”

Tống Thu Sinh tức giận nói: “Chẳng phải lúc đi đã ăn sáng rồi à? Sao lại đói nữa?”

Tống Đông Đông cúi đầu gảy tay: “Em muốn ăn mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 245: Chương 245



Tống Thu Sinh chạy xe vào nhà chị cả, sợ để ở ngoài sẽ bị người ta đụng hư mất.

Chị cả và Mao Đản ở trong thôn, ở nhà chỉ có anh rể và mẹ chồng của chị cả mà thôi.

Anh rể là công nhân xưởng thuốc lá, thấy xe hơi thì rất thích thú.

“Chiếc xe này không rẻ đâu nhỉ?”

Tống Thu Sinh cười nói: “Cái này là xe của bạn em, đúng là không rẻ, mấy trăm ngàn đó.”

Bà cụ nghe vậy thì líu lưỡi, trời ạ, mấy trăm ngàn!

DTV

“Thật không ngờ, Thu Sinh đi làm ăn lại quen bạn bè giỏi giang như thế, Quốc Cường con phải noi gương cậu ấy đi.”

Tôn Quốc Cường bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

“Thu Sinh làm ăn mới quen được bạn bè thương nhân như thế, trong xưởng bọn con chỉ toàn là công nhân viên cả, sao mà giống nhau được.”

Tống Thời Hạ nháy mắt ra hiệu với em trai, Tống Đông Đông phối hợp diễn vai trẻ con biết gì đâu, la hét đòi đi chơi.

Cả nhóm đi ra ngoài, Tôn Quốc Cường thở dài.

“Mẹ à, mẹ có thể đừng thêm phiền phức cho con không, bạn bè của Thu Sinh thì liên quan gì tới con chứ.”

Bà cụ xấu hổ nói:

“Thì tại mẹ lo cho con mà, muốn con xã giao quen thêm bạn bè, bảo con đi biếu quà cho xếp thì con không đi, chờ tới lúc người ta cắt giảm nhân sự đuổi luôn con thì sao bây giờ!”

Tôn Quốc Cường ngồi xổm bên cửa, hậm hực nói:

“Tóm lại con không đi cửa sau đâu, làm thế khác gì bọn tiểu nhân nịnh nọt chứ?

Đồng nghiệp ai cũng nhìn thấy sự cố gắng của con, không ai chăm chỉ bằng con, nếu con mà bị đuổi thì là do bọn họ có mắt không tròng.”

Bà cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Con à, sao con lại cứng đầu như thế chứ, y như ông ba đã mất của con.

Người ta đều tặng quà, chỉ có mình con không tặng, tới lúc đó dù con được giữ lại thì cũng sẽ có người ý kiến cho mà xem.”

Bà cụ khuyên can mãi, Tôn Quốc Cường chỉ im lặng ngồi ở cửa không nhúc nhích.

Tống Thời Hạ đề nghị đi tới bệnh viện luôn, trên huyện nhỏ, nơi có thể mua nổi linh chi chỉ có bệnh viện mà thôi.

“Anh à, sao hôm nay anh rể không đi làm thế?”

Hôm qua đi mua đồ, Tống Thu Sinh có nghe được vài tin, không biết là thật hay giả.

“Hôm qua anh nghe người ta nói xưởng t.h.u.ố.c lá sắp cắt giảm biên chế.”

Tống Thời Hạ giật mình, hóa ra chuyện đó đã bắt đầu sớm như vậy ư?

Cô vờ như kinh ngạc: “Không phải chứ, đây không phải bát sắt à, sao lại cắt giảm biên chế được?”

Tống Thu Sinh từng đi kiếm ăn ở vùng duyên hải, cũng đã quá quen với chuyện này rồi.

“Bên ngoài còn có người chủ động bỏ cả bát sắt để đi làm ăn đấy, không có gì là không thể cả.”

Tống Đông Đông cầm bánh bao thịt heo anh rể mua cho mình ăn ngon lành, miệng bóng nhẫy mỡ.

“Có phải bây giờ anh rể thất nghiệp rồi không?”

Tống Thời Hạ dặn dò em trai: “Chuyện này em biết là được rồi, đừng có nói cho ba mẹ biết đấy, hiểu chưa?”

Xem ra tình hình của anh rể không được tốt lắm, chị cả về nhà không nhắc tới tiếng nào, chắc là không muốn để người nhà lo lắng.

“Em biết rồi, em kín miệng lắm.”

Linh chi bán được 450 đồng, mỗi cây 50 đồng, giá này cũng ngang ngửa với giá họ muốn nên cả nhóm quyết định sẽ bán hết.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 246: Chương 246



Tống Thu Sinh ra khỏi bệnh viện thì bắt đầu thấy tiếc.

“100 đồng đấy! Hôm qua nhà mình ăn hết 100 đồng!”

Tống Thời Hạ an ủi anh ấy:

“Anh đừng có lải nhải nữa, ít nhất cũng được biết mùi linh chi, chín bỏ làm mười cũng xem như mua thuốc để bồi bổ thôi.”

Tống Thu Sinh vẫn thấy tiếc:

“Anh còn tưởng tối đa chỉ chừng ba bốn mươi đồng thôi chứ, ai mà ngờ một cây có thể bán được 50 đồng!”

Tống Thời Hạ nói thẳng luôn:

“Canh gà cũng ăn rồi, bây giờ hối hận thì làm được gì chứ, cũng đâu thể nôn ra được.”

“Đúng là phá của mà.” Tống Thu Sinh ôm ngực.

Tiếp theo chính là mua gà con, Tống Thu Sinh cầm tiền đi tới trại chăn nuôi gà.

Việc bảo ba mẹ nuôi gà còn chưa nói với họ, không tiền trảm hậu tấu hai ông bà nhất định sẽ không đồng ý.

Bảo ông bà nuôi gà tự ăn còn được, cứ nuôi thả cho béo tốt là xong.

Nhưng để mua bán thì lại không biết phải nuôi thế nào, kiểu gì cũng sẽ lo lắng nuôi không tốt sẽ lỗ tiền.

Tống Thời Hạ dẫn theo Quý Duy Thanh và em trai đi dạo phố, cô cũng không định bán nhân sâm ở đây.

Nhân sâm tự nhiên lớn như thế, mang tới thủ đô cũng chưa chắc có mấy nhà mua nổi.

Tống Đông Đông đột nhiên đi không đặng nữa.

Tống Thời Hạ nhìn theo tầm mắt của cậu, hóa ra là trung tâm mua sắm.

“Em nhìn cái gì thế?”

Tống Đông Đông vội giải thích: “Không có, em tò mò không biết bên trong bán cái gì thôi.”

Tống Thời Hạ vỗ vai cậu:

“Thích cái gì, đừng tưởng chị không nhìn ra, hôm nay chị đang vui, sẽ mua hết cho em.”

Tống Đông Đông lắc đầu nguầy nguậy: “Thật sự không có mà, em chỉ nhìn thế thôi.”

Cô kéo tay cậu bé đi vào trong trung tâm thương mại: “Ở trước mặt chị còn giả vờ cái gì chứ, đi thôi.”

Tống Đông Đông nhìn một đứa bé, đứa bé kia không có gì đặc biệt, nhưng lại mang một đôi giày thể thao.

Tầm tuổi cậu ai cũng thích vận động cả, giày thể thao lúc nào cũng có sức hút cực lớn đối với con trai.

“Em mang giày số mấy?”

Tống Thu Sinh đỏ mặt: “Em không cần giày mới đâu, giày của em còn mang được mà, chị đừng mua cho em.”

“Một đôi giày thôi mà, mau lựa đi.”

Giày Tống Đông Đông mang đã sắp bung keo hết rồi, con trai mang giày mau hư lắm.

Tống Đông Đông rất vui mừng, nhưng vẫn thấy bối rối.

Chị gái không đi làm, anh rể còn đang đứng bên cạnh nhìn, lỡ như anh rể không đồng ý với hành vi tiêu pha lung tung của chị gái thì làm sao bây giờ.

“Chị quên nói cho em biết, lúc trước chị hỗ trợ bắt tội phạm nên được thưởng một mớ, em cứ chọn thoải mái.”

Tống Đông Đông lập tức tò mò muốn biết, Tống Thời Hạ lại giục cậu bé mua giày trước.

Mua được đôi giày thể thao chơi bóng mình tha thiết mơ ước đã lâu, Tống Đông Đông ôm hộp giày không nỡ buông tay, cậu bé kích động tới mức nói chuyện cũng lớn hơn.

“Lớp em chỉ có một bạn có giày thể thao thế này thôi, là con của trấn trưởng đó.”

Tống Thời Hạ không tiếp lời:

“Bây giờ chỉ cần em chăm chỉ học hành thì sau này có thể mang giày chơi bóng như giày thường luôn.

DTV

Giày chỉ là thứ giúp em vận động thoải mái hơn, không phải để em ganh đua so sánh với bạn bè, em hiểu chưa
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 247: Chương 247



Tống Đông Đông trịnh trọng gật đầu:

“Em biết rồi! Em sẽ không ganh đua so sánh với người khác nữa, em còn phải tham gia vào đội bóng đá quốc gia, giành vinh quang cho tổ quốc.”

Khóe miệng của Tống Thời Hạ co giật, thôi đừng có tham gia.

“Mục tiêu rất cao xa, nhưng chị không kiến nghị em làm thế nha.”

Đội bóng đá quốc gia là thứ cực kỳ vi diệu, thời buổi này đội bóng quốc gia cũng xem như hàng đầu, nhưng cũng khó tránh khỏi việc chóng phất chóng tàn.

Lúc phất lên thì có thể đá đâu thắng đỏ, lúc tàn thì thành tích thảm không nỡ nhìn.

Chỉ có lúc bước qua thiên niên kỷ mới là xem như vào thời kỳ đỉnh cao, còn đá được vào World Cup.

Tống Đông Đông lấy làm khó hiểu: “Tại sao chứ? Em đá không giỏi à?”

Tống Thời Hạ bịa đại một cái cớ:

“Em có thể xem đá bóng là sở thích phụ, đại học có các câu lạc bộ bóng đá để những người có chung đam mê tham gia, em nhìn cái thân gầy còm của em đi, có thể đá nổi à?”

Tống Đông Đông nghe xong cũng không hề tức giận: “Nếu em mà cao to hơn một chút thì tốt rồi.”

“Vậy thì phải ăn nhiều cơm, vận động nhiều hơn, chức em sớm ngày thực hiện được ước mơ. Em biết Mao Đản mang giày cỡ bao nhiêu không?”

“Em biết ạ, chân thằng bé số 38, nhỏ hơn chân em 2 số.”

Tống Thời Hạ mua giày cho em trai, Mao Đản còn đang ở nhà, không thể thiên vị được.

Quý Duy Thanh luôn đi theo sau lưng nhờ người bán hàng lấy hai hộp giày thể thao tới.

Tống Thời Hạ nghiêng đầu nhìn anh: “Anh định làm gì thế?”

“Mua cho em trai với cháu trai mỗi người hai đôi, có gì còn thay ra thay vào.”

Tống Thời Hạ khuyên anh: “Anh không cần mua cho bọn nhỏ đâu, mắc công mẹ em lại cằn nhằn.”

Lúc anh tới đã mua không ít quà cáp rồi, cái áo jacket của Tống Đông Đông đã hơn 100 đồng rồi.

Quý Duy Thanh đưa tiền: “Không sao, cứ nói là anh muốn mua đi.”

Tống Đông Đông đứng ở phía sau nghe vậy thì mừng rỡ, cậu có hai đôi giày rồi! Lưu Hổ chỉ có một đôi thôi!

Bánh bao thịt khi nãy cũng là anh rể mua cho cậu, anh rể tốt quá đi!

Cậu bé vui vẻ nói: “Cảm ơn anh rể ạ!”

DTV

Tống Thời Hạ thật không nỡ nhìn.

Tống Thu Sinh mua hai mươi con gà con và mười con vịt, người bán để vào thùng giấy giúp anh ấy.

Anh ấy muốn để gà lên xe: “Đi đường thì mở cửa sổ ra nhé, bằng không xe sẽ ám mùi lắm.”

Tống Thời Hạ do dự một lúc mới nói: “Lỡ như làm dơ xe nhà người ta thì làm sao bây giờ?”

Tống Thu Sinh lại trầm ngâm một lát: “Nhờ anh rể mang về giúp đi, đúng lúc anh ấy cũng phải đi đón chị cả về.”

“Cũng được.”

Lúc đi ngang qua một hiệu sách, Tống Thời Hạ dừng lại.

Quý Duy Thanh cũng dừng lại chờ cô: “Sao vậy?”

“Em có thể mua mấy quyển sách cũ không?”

Toàn là sách giải trí linh tinh, Tống Thời Hạ còn thấy tứ đại danh tác và Kim Bình Mai.

Mấy quyển sách kia có vẻ cổ, để mục nát ở đó thì tiếc quá.

“Mua đi, giá sách nhà mình đủ chỗ chứa mà.”

Tống Thời Hạ ngồi xổm xuống chọn sách: “Anh không sợ sách em mua làm lẫn sách của anh à.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 248: Chương 248



Thật ra cô muốn nói là làm dơ, nhưng ngồi trong tiệm sách của người ta nói sách dơ thì thiếu tôn trọng quá.

Quý Duy Thanh cũng ngồi xuống chọn giúp cô: “Không đâu, anh nhớ rõ vị trí mà.”

Tống Thu Sinh và Tống Đông Đông đi một đoạn xa mới phát hiện hai người đi sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

“Chị gái em đâu?”

Tống Đông Đông nhìn một lượt: “!!”

Tống Thu Sinh trêu chọc:

“Nhìn con bé như thế, nói không chừng là định đi học lại thật rồi, em phải cố gắng lên, đừng phụ lòng chị gái và anh rể em mua giày cho em.”

Anh ấy cũng phải hâm mộ Tống Đông Đông, nhỏ tuổi tốt thật đấy, cả nhà ai cũng yêu thương.

Nhìn quyển nào cũng muốn mua, vừa nghe nói 10 đồng thì lập tức gom hết.

Tống Đông Đông trợn mắt há mồm nhìn: “Chị à, chị mua mớ sách này để thi đại học ạ?”

DTV

Thi đại học không nên đọc tứ đại danh tác chứ.

“Em nghĩ cái gì thế, chị cảm thấy mấy quyển sách cổ này có giá trị sưu tầm, bị bán đồng nát thì tiếc qúa.”

Tống Thu Sinh lại cà khịa: “Chậc chậc, người thành phố có khác, tiêu 10 đồng mua toàn giấy lộn như thế.”

Tống Thời Hạ nhún vai: “Mấy cái này anh không hiểu đâu, chỉ có đồng chí Quý nhà em hiểu thôi.”

Tống Đông Đông ôm hộp giày nên đổi chiến tuyến:

“Anh, điều này chứng tỏ chị gái em là người thích đọc sách, kiến thức không thể dùng tiền bạc để đánh giá được!”

Tống Thu Sinh nói lời thấm thía: “Em đã bị viên đạn bọc đường mua chuộc rồi, đồng chí Tống Đông Đông ạ.”

Anh rể có xe đạp, anh xung phong nhận việc chở cái thùng đựng gà vịt con.

“Mấy đứa đi trước đi, anh chạy theo sau.”

Xe hơi chạy ra khỏi sân, cụ bà đứng bên cạnh anh ấy nói:

“Quốc Cường à, con đừng có cứng đầu như thế nữa, Thu Sinh quen nhiều bạn bè tài giỏi như thế, con nhờ cậu ấy dẫn con đi theo làm ăn cũng được mà.”

Tôn Quốc Cường im ỉm đẩy xe đạp đi ra ngoài.

“Mẹ, con không thể đi làm xa xứ được. Xuân Hạ và Mao Đản đều ở nhà, con đi rồi thì ai chăm sóc ba mẹ con tụi nhỏ chứ.”

Cụ bà vỗ đùi: “Ôi, con cứ g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ cho rồi.”

Tống Đông Đông vừa leo lên xe đã thay giày chơi bóng, sau khi xuống xe ở cửa thôn thì chỉ muốn giơ chân lên trời cho tất cả mọi người nhìn thấy.

Mấy người phụ nữ đứng ở cửa thôn nói chuyện phiếm nhìn thấy cậu thì cười hỏi: “Đông Đông mới mua giày đấy hả cháu?”

Tống Đông Đông ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Chị gái cháu mua cho cháu đấy!”

Có người nói: “Cái này là giày chơi bóng nhỉ, không rẻ đâu.”

“Bao nhiêu tiền thế?”

“Hình như phải hơn 10 đồng đấy, con tôi suốt ngày cũng đòi mua giày chơi bóng, cũng không nghĩ xem một tháng thằng cha nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền nữa, làm gì có dư mà mua giày.”

“Mắc tới vậy à! Một đôi giày thôi mà sao đến 10 đồng thế?”

“Ai mà biết được, Đông Đông à, giày mang êm không? Cho Cẩu Oa nhà thím mượn mang vài ngày với.”

Tống Đông Đông lập tức xìu xuống: “Không êm đâu ạ, cháu về nhà đây.”

“Nhìn cháu kìa, hỏi mượn hai ngày cháu đã nói dối rồi.”

“Thôi đi, giày làm sao mà mượn tới mượn lui được, con gái út nhà họ Tống lấy chồng thành phố xong thì xài tiền mạnh tay nhỉ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 249: Chương 249



Anh rể buộc gà ở sau xe rồi đạp xe đến nhà.

Đúng như dự đoán của hai anh em, quả nhiên là ba mẹ không đồng ý.

Cũng may không có nhiều gà con, Tống Thời Hạ và anh trai cùng khuyên bảo rồi lại kéo chị cả đến cùng phe.

Ba mẹ không thể không đồng ý giúp đỡ, nuôi mấy chục con gà vịt này.

Không sai, là giúp đỡ.

Ba mẹ cùng cho rằng chuyện mở trại chăn nuôi này quá xa vời, chẳng thà giữ lại gà nuôi cho ba anh em, đợi lớn rồi gửi bọn họ ăn.

Tống Thời Hạ và anh trai thuận miệng qua loa vài câu, dù sao đến lúc đó nuôi gà lớn rồi mang đi bán, đưa tiền cho hai ông bà sau cũng được.

Mua gà xong vẫn còn dư rất nhiều tiền, Tống Thu Sinh tìm cơ hội đưa tiền cho ba mẹ.

Mẹ là người có quyền quản lý tiền nhưng lại không chịu nhận lấy.

“Em gái con không có việc làm, đây là tiền của con bé. Để con bé giữ làm của riêng đi.

DTV

Hôm nay lại phải tiêu một khoản tiền mua nhiều đồ như thế, còn mua giày đá bóng cho Đông Đông nữa chứ.”

Tống Thu Sinh khuyên nhủ:

“Đây là con bé bảo con lấy ra đưa cho hai người để báo hiếu. Con bé biết ba mẹ chắc chắn sẽ không lấy nên mới giao cho con.

Ba mẹ không cần lo, cuộc sống của con bé rất dư dả, chưa kể còn có một củ nhân sâm chưa bán, với lại còn có con giúp đỡ nữa mà.”

Anh ấy nói hết lời mới làm cho ba mẹ chịu nhận số tiền kia.

Sau khi nghe xong cuộc nói chuyện trong nhà chính, Tống Xuân Hạ đi ra, nhịn không được mà thở dài.

Em trai làm ăn bên ngoài, em gái rất may mắn nhặt được linh chi và nhân sâm ở trên núi, bán lấy tiền cho nhà, chỉ có chị ấy kết hôn xong còn khiến cho nhà mẹ đẻ lo lắng.

Hôm nay Mao Đản được hưởng sái, được hai đôi giày đá bóng, đó bằng nửa tháng lương của chị ấy rồi.

Tống Thời Hạ đưa Quý Duy Thanh đến nhà bác hai chơi, khi về tâm trạng khá tốt.

Giải quyết được chuyện phiền phức rồi, đồng thời cũng tránh lúc anh trai đưa tiền cho ba mẹ thay cô.

Bác hai là đại đội trưởng, lúc trước bị nguyên thân lừa gạt đưa giấy thông hành.

Sau đó cô bỏ nhà trốn đi khiến toàn bộ đại đội sợ hết hồn, nhà bác hai lại càng áy náy vô cùng.

Có thể nói, nguyên thân ra ngoài làm cho không ít người bị liên lụy.

Vừa nãy Tống Thời Hạ với Quý Duy Thanh mang theo thuốc lá, rượu ngon cùng với 1 cân đường đỏ đến nhà bác hai xin lỗi.

Mặc dù chuyện rắc rối này chắc chắn đã được ba mẹ giải quyết rồi, nhưng nếu cô đã thay thế thân phận của nguyên thân thì phải tự đến nhà bác hai xin lỗi chứ.

Cho dù trong lòng người ta nghĩ thế nào thì tối thiểu cũng phải làm cho phải phép.

Tống Thời Hạ thấy sắc mặt chị cả không tốt, bèn bảo Quý Duy Thanh vào nhà trước.

Tống Thời Hạ chủ động chào hỏi: “Chị cả, chúng ta ra bờ sông đi dạo đi.”

Tống Xuân Hạ tháo tạp dề ra: “Đi thôi, lâu lắm rồi chị em mình chưa nói chuyện với nhau.”

Ở nông thôn, hầu như những đứa trẻ có chị gái đều xem chị cả như mẹ, khi người lớn bận làm việc thì đều do anh chị chăm sóc em nhỏ, chị cả cũng như mẹ vậy.
 
Back
Top