Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 190: Chương 190



Trần Học Dân thì không hy vọng gì rồi, nhưng không muốn cho em trai thua.

Nếu Trần Học Nhân thắng thì cậu bé cũng sẽ thách đấu với Quý Dương.

Quý Dưỡng dẫn Quý Nguyên đến thư phòng của ba, cầm sách lên bắt đầu học thuộc bảng cửu chương.

Tống Thu Sinh thấy cả quá trình, không khỏi giơ ngón tay cái lên với em gái mình.

DTV

“Em biết thúc đẩy cạnh tranh ghê, nói mấy câu đã khơi dậy lòng hơn thua của mấy đứa nhỏ rồi. Lỡ cháu anh thua thì sao?”

Tống Thời Hạ trêu anh ấy: “Vậy thì anh dẫn chúng ra ngoài ăn.”

Tống Thu Sinh bật cười:

“Đi quán ăn cũng được, nhưng chúng nhỏ quá, gặp phải hai đứa con nhà anh rể em thì có vẻ hơi thiệt thòi.”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Hai đứa nhỏ nhà em bốn tuổi, với vóc dáng ấy là hoàn toàn bình thường, Nguyên Nguyên trông gầy như thế chứ rất khỏe, do thiếu dinh dưỡng từ trong bụng mẹ thôi.

Còn hai anh em nhà họ Trần là mập giả, buổi sáng bảo hai đứa nó chạy bốn trăm mét đã kêu gào than khóc rồi.”

Để giúp hai đứa nhỏ tập luyện, Tống Thời Hạ quả thật đã vắt kiệt bản thân.

Sáng sớm cô chạy tám trăm mét để làm nóng người, Quý Dương và Quý Nguyên cũng chạy theo bốn trăm mét.

Thể lực của hai đứa nhà anh rể còn không bằng con nít.

Tống Thu Sinh không tin nổi, kinh ngạc hỏi: “Hai anh em kia học hành tệ mà sức khỏe cũng yếu như thế thì sau này làm được gì?”

“Thế nên em mới phải dạy chúng đây. Cố gắng hết mình thôi, mấy nhà thân thiết với nhau như vậy mà.

Với lại dù sao chúng cũng gọi em một tiếng mợ, nên không thể trơ mắt nhìn chúng bị người lớn dạy hư được.

Nhân lúc còn nhỏ, có thể uốn nắn lại, chứ không sau này gây rắc rối còn liên lụy đến người nhà.”

“Em nghĩ xa ghê. Nếu em dạy được hai đứa nhỏ kia thì anh nghĩ chắc cũng có thể dạy lại Đông Đông nhỉ?

Từ nhỏ thằng bé đã thích em, còn nghe lời em nữa. Dù thế nào trong chúng ta cũng phải nuôi được một sinh viên chứ, người làm công tác văn hóa mới được đánh giá cao.”

Tống Thời Hạ dội cho anh trai mình một gáo nước lã:

“Trình độ của em chỉ mới cấp hai, anh tính khiến em làm lỡ đời thằng bé à?

Anh muốn bổ túc cho Đông Đông, chẳng thà tìm một lớp học thêm cho thằng bé đi.”

Nói tới đây, Tống Thu Sinh không khỏi cảm thấy đau đầu.

“Em không cần dạy kiến thức cho nó, chỉ cần khuyên can thằng bé là được.

Nó không muốn học, thầy cô bảo thằng bé cố tình làm bài sai để thi được không điểm. Em nói xem trong đầu thằng nhóc này đang nghĩ cái gì chứ?”

Còn có thể nghĩ gì nữa, đến thời kỳ nổi loạn rồi chứ sao.

Tống Thời Hạ r*n r*: “Thư em gửi về lần trước không có tác dụng gì à?”

“Nó thấy thư em thì rất vui, đọc xong lại buồn, nói không muốn đi học, muốn vào thành phố tìm anh cùng nhau làm việc kiếm tiền. Nó cho rằng kiếm tiền dễ hơn đi học chắc.”

Thằng nhóc đến đỉnh điểm của thời kỳ nổi loạn rồi.

“Để em tranh thủ gọi điện cho nó, chẳng biết bây giờ thằng bé còn nghe lời em không nữa.”

Tống Thu Sinh thề thốt: “Nó chắc chắn sẽ nghe, trong nhà mình thì nó thích em nhất còn gì.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 191: Chương 191



Trần Học Dân định ăn gian để giúp em trai thắng, nhưng Trần Học Nhân lại không muốn.

“Quý Dương chỉ là thằng nhóc học mẫu giáo thôi, sao giỏi bằng em được? Em viết đến bảng cửu chương thứ tư là thắng rồi.”

Cậu bé lại ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:

“Hay anh thèm gà rán của em? Em không chơi với đồ nhát gan đâu, đến cả thi với con nít cũng sợ, xấu hổ quá luôn á.”

Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân hục hặc cãi nhau.

Trần Học Nhân bỏ ra ngoài đi dạo, còn lâu cậu bé mới xem Quý Dương là đối thủ.

Tống Thời Hạ thấy cậu bé ra ngoài thì chỉ nói với cậu bé mấy giờ ăn cơm, về muộn sẽ không có cơm ăn, Trần Học Nhân giận mà không dám nói gì.

Trần Học Dân thấy chán nên chạy ra sân trêu ngỗng con, kết quả là bị con ngỗng đuổi theo chạy khắp sân.

Đừng nhìn ngỗng nhỏ kia còn như thế, nhưng cắn một cái vào m.ô.n.g cậu bé còn đau hơn cả chó cắn.

Trần Học Dân thở hồng hộc chạy vào phòng khách, lại phát hiện mình là trò hề trong mắt mợ.

Cậu bé xoay người chạy vào phòng, không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Trần Học Nhân không dám đi quá xa, mợ khác với bà nội, cậu bé sợ về muộn sẽ không có cơm ăn.

Đối diện là khu gia đình của nhân viên trong trường, cậu bé chạy ra phía sau khu nhà.

Quả nhiên có rất nhiều bạn cùng trang lứa đang chơi bóng bàn, còn có mấy học sinh cấp hai trông khá đáng sợ tụ tập với nhau.

Trần Học Nhân đứng nhìn một lúc thấy không có gì vui.

“Mày ở nhà nào? Sao bọn tao chưa thấy mày bao giờ?”

Mấy người trông không dễ trêu vào đi đến.

Bọn chúng là trùm ở khu này, bình thường đều khiến phụ huynh rất đau đầu, đứa trẻ nào thấy bọn chúng đều phải đi đường vòng.

Trần Học Nhân không muốn để ý đến họ.

Cậu bé cao gầy như con khỉ nói với giọng the thé: “Này, thằng nhóc này ngon nhỉ.”

Người gầy cao nhất trong nhóm khinh thường nhìn, ánh mắt liếc nhìn Trần Học Nhân từ trên xuống dưới:

“Chắc là gia đình nào mới đến, nhìn bộ dạng nhát gan thế này chắc là đồ nhà quê đến từ nông thôn.”

Trần Học Nhân nổi giận đùng đùng, to tiếng cãi lại: “Mày mắng ai là đồ nhà quê, tao là người thành phố đấy!”

Đứa cao gầy đang ở thời kỳ vỡ giọng, giọng nói như vịt đực:

DTV

“Người trong thành phố á? Mỗi ngày nhà mày cho mày bao nhiêu tiền tiêu vặt?”

Trần Học Nhân thấy bọn họ không có ý tốt, xoay người muốn bỏ đi: “Liên quan gì đến bọn mày.”

Đứa cao gầy khoác tay lên ba vai cậu bé: “Đi đâu, mọi người cùng ở đây thì chơi với nhau đi.”

Trần Học Nhân bị chặn không đi được.

Cậu bé làm gì có tiền tiêu vặt, một xu cũng phải bẻ đôi ra mà tiêu, túi còn sạch sẽ hơn cả mặt cậu bé.

Cậu muốn thoát khỏi đây: “Tao không rảnh, tao phải về nhà ăn cơm.”

Giọng vịt đực: “Mấy anh gần đây khá eo hẹp, nên muốn mượn tiền chú em ấy mà.”

Trần Học Nhân nổi giận, cậu bé còn không đủ tiền tiêu đây:

“Ai là chú em của mày, tao có tiền cũng không cho bọn mày mượn đâu.”

Cao gầy buông tay ra, hai đàn em đứng hai bên ấn bả vai Trần Học Nhân không cho cậu cử động.

“Thằng nhóc này mạnh miệng gớm, lục soát người nó cho tao.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 192: Chương 192



Một giọng nữ sang sảng bỗng nhiên vang lên không đúng lúc.

“Dương Uy, cậu lại bắt nạt người khác, coi chừng tôi mách mẹ cậu đấy.”

Tay Tạ Nhiêu cầm hộp cơm, cô bé đến căn tin mua cơm cho mẹ thì gặp Dương Uy đang bắt nạt một cậu bé.

Dương Uy hơi do dự.

Tạ Nhiêu nghiêm túc nói:

“Học kỳ sau mẹ cậu sẽ dạy ngữ văn cho bọn tôi, ngày mai tôi sẽ đến nhà cậu mách mẹ cậu!”

Dương Uy mất kiên nhẫn vẫy tay: “Hôm nay mày may mắn đấy.”

Trần Học Nhân bị dọa nơm nớp lo sợ đi theo sau Tạ Nhiêu.

“Bọn họ là ai vậy?”

“Trùm ở đây, cậu thấy bọn họ thì cứ đi đường vòng, nếu không phải có tớ xuất hiện thì xác định cậu bị ăn đòn rồi.”

Trần Học Nhân mặt dạn mày dày nói: “Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.” Cậu bé sợ đám người kia sẽ đuổi theo.

Tạ Nhiêu nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu.

“Lần đầu tớ gặp một cậu bé yếu đuối như cậu đấy, đi thôi, tớ tiện đường đưa cậu về nhà.”

Trần Học Nhân không muốn thừa nhận mình đang sợ.

Lúc trước cậu bé và anh trai làm mưa làm gió cũng chưa từng gặp loại học sinh côn đồ này, còn đòi lục soát đòi đánh người nữa chứ.

“Thế mà hai chúng ta lại tiện đường, cậu đừng nên đến đó chơi, bọn họ là một băng nhóm nhỏ, đợi cậu bị bắt nạt thì không biết trốn đi đâu khóc đâu.”

Đến nơi, Tạ Nhiêu còn hưng phấn hơn Trần Học Nhân.

“Hóa ra cậu là họ hàng nhà chị Tiểu Hạ sao?”

Trần Học Nhân không hiểu: “Đây là nhà cậu tớ, cậu nói mợ tớ sao?”

Tạ Nhiêu vui vẻ nói: “May mắn hôm nay có tớ đứng ra can thiệp đấy, cậu mau vào đi.”

Sắc mặt Trần Học Nhân xanh mét: “Tớ nói với cậu cái này, cậu đừng nói cho mợ tớ biết việc hôm nay được không?”

Tạ Nhiêu gật đầu:

“Tớ hiểu, cậu sợ mợ cậu lo lắng, chị Tiểu Hạ chắc chắn sẽ không trách cậu đâu, cứ yên tâm đi.”

Trần Học Nhân rất buồn rầu, tại sao tất cả mọi người đều thích mợ chứ.

Ân nhân cứu mạng cậu bé cũng thích cô, nhưng sau lưng thì đến cả thịt mà mợ cũng không cho bọn họ ăn.

Cơm tối chỉ có cháo loãng với đồ ăn kèm, bánh mì hấp được làm thành bánh mì nướng cắt lát.

Bánh mì nướng với trứng vô cùng thơm ngon, hai anh em nhà họ Trần ăn như hổ đói.

Buổi tối Tống Thời Hạ đến phòng của hai cậu nhóc.

“Dương Dương chuẩn bị thế nào rồi con?”

Với năng lực của Quý Dương, im lặng viết ra thì không có vấn đề gì, cô chỉ lo lắng nếu cậu bé không học thuộc được thì sẽ tự trách mình.

Cậu bé rất hay ôm trách nhiệm vào người, cô không muốn cậu nhóc chịu áp lực.

Ai ngờ Quý Dương gật đầu: “Con đã học thuộc hết rồi.”

Tống Thời Hạ ngạc nhiên vô cùng:

“Học thuốc hết rồi á? Sao con lại thông minh như vậy, chắc không phải là thần đồng đấy chứ!”

Quý Dương được khen thì ngại ngùng, không biết để tay ở đâu.

Quý Nguyên khoa tay múa chân, vui vẻ thay anh trai, còn sung sướng hơn khi bản thân được khen.

Cuộc thi ngày mai đúng giờ bắt đầu.

“Ai trong số các con đọc trước đây?”

Tối hôm qua Trần Học Nhân suy nghĩ phải trả thù mấy người kia thế nào nên không ôn tập gì.

“Để em trai đọc trước đi ạ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 193: Chương 193



Quý Dương tiến lên, sống lưng thẳng tắp, đọc hết bảng cửu chương không sai chỗ nào.

Trần Học Nhân mở to đôi mắt như chuông đồng.

Cậu bé không tin nổi: “Sao… sao em lại học thuộc hết rồi?”

Quý Nguyên đứng xem không ngại to chuyện, cậu bé ồn ào nói: “Anh trai em là thiên tài đấy!”

“Không thể nào, em mới bốn tuổi sao lại đọc được hết bảng cửu chương chứ!”

Khuôn mặt nhỏ của Quý Dương lạnh lùng mà nói: “Em còn có thể đọc ngược cơ.”

Nói xong cậu bé bắt đầu đọc thật to.

Đầu óc Trần Học Nhân rối tung, cậu bé không tin được mình lại thua, thế mà cậu lại thua một nhóc con.

Trần Học Dân thấy rất may vì mình không nhận khiêu chiến, nếu mà thua thì xấu hổ lắm.

DTV

Tống Thời Hạ đợi cậu bình tĩnh lại thì nói: “Con muốn thi tiếp nữa không?”

Vẻ mặt Trần Học Nhân mơ màng không biết phải làm sao, cậu bé lớn tiếng nói: “Mọi người đều bắt nạt con!”

Nói xong cậu bé xoay người chạy ra ngoài, Trần Học Dân đuổi theo sát phía sau.

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ nhún vai, mỉm cười với hai cậu nhóc: “Dương Dương làm tốt lắm, con muốn được thưởng gì nào?”

Quý Dương nhíu mày: “Con có thể đổi lấy phần thưởng mẹ không tức giận nữa không ạ?”

Tống Thời Hạ bất ngờ: “Mẹ có tức giận đâu?”

Quý Dương cúi đầu: “Chuyện con trộm bánh quy cho em trai mấy hôm trước ấy, con mong mẹ sẽ không giận nữa.”

Tống Thời Hạ không để ý đến mong muốn của cậu bé, cô ngồi xuống ôm cậu vào lòng.

“Sao con lại đáng yêu thế, mẹ hết giận lâu rồi, con có thể đổi sang nguyện vọng khác.”

Hai tai Quý Dương ửng đỏ, được ôm mà không hề đẩy ra: “Vậy con đổi thành lần sau mẹ không giận.”

Tống Thời Hạ giả vờ suy nghĩ: “Con không cần phần thưởng cho mình sao?”

Quý Dương vội vàng nói: “Sau này con sẽ lấy được nhiều phần thưởng hơn nữa.”

Tống Thời Hạ phối hợp với cậu:

“Nếu con muốn cho mẹ phần thưởng này thì mẹ sẽ nhận lấy, đây là một thẻ xua tan cơn giận nha.”

Quý Nguyên nghe không hiểu gì, cậu bé lại gần cũng muốn được ôm, ba người chụm lại vào nhau.

Lòng tự trọng của Trần Học Nhận bị đả kích cực lớn, cậu bé cúi đầu đá hòn đá trên đường: “Anh trai, em muốn về nhà.”

Trần Học Dân cũng muốn vậy, nhưng cậu bé nghĩ đến càng nhiều chuyện hơn.

Trở về sẽ bị mẹ quản lý, không biết khi nào bà nội mới về thành phố, thà ở đây còn tự do tự tại hơn.

“Cố nhịn đi, anh nghe ba nói cho chúng ta ở đây nửa tháng.”

Trần Học Nhân bực bội khó chịu: “Một ngày thôi em cũng không chịu nổi nữa.”

Vừa nói xong, hai đứa đã nghe thấy có tiếng cãi nhau.

Giọng nói của Dương Uy vang lên: “Sao hôm nay chỉ có một đồng?”

Sau đó có một giọng nữ lanh lảnh vang lên:

“Cậu nghĩ lấy được một đồng dễ lắm à, mẹ tôi luôn quản lý tiền trong nhà, đây là tiền tôi chôm từ túi của ba đó.”

Giọng vịt đực vang lên:

“Một đồng này chỉ có thể đổi lấy bình yên một tuần cho hai đứa mày, tuần sau phải là hai đồng.”

Hoắc Tuyền cực kỳ tức giận: “Tại sao cậu không đi cướp luôn đi!”

Trần Học Nhân nói nhỏ:

“Anh ơi, hôm qua chính là thằng này dẫn theo đàn em bao vây lục soát người em, may mà em chạy về được.”

Trần Học Dân ngẩng đầu ưỡn ngực:

“Đi, anh báo thù cho em, chúng ta đi làm anh hùng cứu mỹ nhân nào.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 194: Chương 194



Trần Học Nhân nhớ lại ngày hôm qua, ân nhân đe dọa bọn họ, cảm giác sợ hãi của cậu bé với mấy người đó cũng vơi bớt.

Trần Học Dân đút hai tay vào túi quần và đi vào sân:

“Một đám bọn mày cùng bắt nạt con gái như thế, đúng là không ra gì!”

Dương Uy bị cậu bé làm giật mình, sau khi nhìn thấy cậu nhóc hôm qua tìm được người giúp đỡ thì lập tức giễu cợt.

“À, đồ nhát gan đến rồi này, hôm qua trốn sau lưng một cô bé, hôm nay lại dẫn theo một thằng nhóc đến à.”

Đám học sinh cấp hai cười to, Hoắc Tuyền dẫn theo em trai chạy ra sau lưng Trần Học Nhân.

Trần Học Nhân thầm động viên cho bản thân: “Đừng sợ, tớ với anh trai sẽ bảo vệ hai cậu.”

Trong lòng cậu bé dâng lên niềm tự hào to lớn.

Không thuộc bản cửu chương thì sao nào, cậu có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, Quý Dương làm được không?

“Cảm ơn hai cậu.” Giọng nói Hoắc Tuyền mềm mại dịu dàng, khác hoàn toàn giọng nói chói tai vừa nãy.

Tạ Nhiêu sang nhà bên cạnh: “Chị Tiểu Hạ, em đến rồi đây.”

Tống Thời Hạ chào đón cô bé vào nhà.

“Ni Ni đến rồi à, em không biết làm bài tập hè sao?”

Tạ Nhiêu nhìn xung quanh.

“Không phải ạ, đồ nhát gan hôm qua đã về chưa ạ?”

Tống Thời Hạ cười nói: “Em gặp đồ nhát gan nào?”

Tạ Nhiêu kể lại chuyện hôm qua:

“Cậu ấy sợ chị lo lắng nên không cho em nói ra, em cảm thấy chuyện này không có gì đáng xấu hổ, bị bắt nạt thì phải nói cho phụ huynh biết.”

Tống Thời Hạ mỉm cười.

Cô đã biết rõ hai anh em nhà họ Trần ưa sĩ diện nhưng bên đối diện không phải là khu nhà gia đình của công nhân viên chức sao?

“Sao trường học lại có băng nhóm như vậy? Không có người lớn quản lý sao?”

Tạ Nhiêu rất ghét học sinh côn đồ:

“Bọn nó kéo bè kết phái thì ai dám động vào ạ? Bảo với phụ huynh cũng vô ích, ngày hôm sau vẫn bị bắt nạt.”

Tống Thời Hạ thầm suy nghĩ.

“Trần Học Nhân ra ngoài rồi, chị đi chung với em đi tìm bọn nó, mẹ em có nhà không?”

Cô luôn cảm thấy hai đứa nhóc này sẽ đi đánh nhau với người ta.

“Có ạ, mẹ em đang ở nhà chơi với em trai vừa mới đến của em.”

Tống Thời Hạ đưa hai đứa con sang nhà bên cạnh.

“Mẹ đi tìm hai anh họ của con, các con ở nhà thím đợi một lúc nhé.”

DTV

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.

Tạ Nhiêu xung phong nhận việc trợ giúp: “Em biết chỗ, chị Tiểu Hạ để em dẫn đường cho chị.”

Đúng thật là Trần Học Nhân và Trần Học Dân đã gặp phiền phức.

Giọng vịt đực vô tình chế nhạo:

“Hôm qua có con nhỏ mách lẻo giúp mày, hôm nay mày kêu thêm người tới thì làm được gì chứ?”

Trần Học Nhân chống nạnh nói:

“Hôm qua là do nhà tao gọi về ăn cơm, tao không muốn tranh cãi với đám chúng mày.

Tống tiền con gái đúng là đáng xấu hổ, bà nội tao nói con trai mà tiêu tiền của con gái là không có tương lai.”

Cậu bé nói xong kéo miệng làm mặt quỷ.

Trần Học Dân nói: “Đúng thế, còn cướp tiền của trẻ con, sao chúng mày không đi cướp tiền của người lớn ấy?”

Dương Uy bị chọc trúng chỗ đau thì nổi giận:

“Nhóc con miệng còn hôi sữa mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân, chúng mày xông lên cho tao!”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 195: Chương 195



Bình thường Trần Học Dân và Trần Học Nhân ỷ vào cơ thể cao lớn làm đại ca trong ngõ, trêu gà chọc chó xưng vương xưng bá.

Người lớn ghét đám trẻ con hèn nhát, ai không muốn làm đàn em của bọn nhóc đều bị xa lánh cô lập.

Kẻ ác tự có kẻ ác trị, học sinh cấp hai có ưu thế chiều cao, dễ dàng đánh bại được hai anh em, chỉ chốc lát sau hai anh em đã rơi vào thế yếu.

Hoắc Tuyền thấy tình hình không ổn thì kéo em trai chạy sang phe đám học sinh cấp hai mà phân rõ giới hạn.

“Tôi… tôi không cùng phe với bọn họ.”

Trần Học Nhân bị hai người ấn xuống đất, đầu và một bên mặt của cậu bị dí xuống đất không động đậy được.

“Hừ, đồ ba phải, nếu biết trước vậy tôi sẽ không giúp cậu đâu.”

Người cậu bé cứu lại phản bội họ, cho dù bị đánh cậu cũng không tức đến vậy.

Trần Học Dân bị đánh bầm dập mặt mũi nằm trên mặt đất không cử động.

Cậu bé cảm thấy mình quá xui xẻo, rõ ràng là em trai gây phiền phức vậy mà cậu bé còn bị ăn đòn theo.

Giọng nói của Hoắc Tuyền lanh lảnh vang lên:

“Đâu phải do tôi bảo các cậu giúp, là các cậu xen vào việc của người khác, tôi đâu có quen biết hai cậu.”

Trần Học Nhân sắp tức c.h.ế.t rồi, nổi điên lên mắng Hoắc Tuyền.

“Loại người như cậu mà ở thời chiến thì gọi là đồ Hán gian đấy!”

Hoắc Tuyền chanh chua cãi lại: “Như vậy cũng tốt hơn bị đánh như chó kiểu đó!”

Khi Tống Thời Hạ và Tạ Nhiêu đến thì nghe được câu này.

Tạ Nhiêu và Hoắc Tuyền ở trường học bất hòa như nước với lửa, cô bé không thích kiểu hai mặt như Hoắc Tuyền:

“Cậu đúng là giỏi thật đấy, làm Hán gian mà cũng tự hào như vậy, nô lệ ba đời được viết trong sách chính là nói cậu đấy.”

Câu này chọc trúng chỗ đau của Hoắc Tuyền.

Ba mẹ cô bé ly hôn, sau đó ba lấy mẹ kế, còn không phải là nô lệ ba đời sao?

Hoắc Tuyền không giỏi mắng chửi: “Cậu mới là nô lệ ấy!”

Trần Học Nhân thấy Tạ Nhiêu thì như thấy cứu tinh, nhưng mợ cũng đến làm cậu bé không vui nổi.

Mặc dù Tống Thời Hạ không thích trẻ con hư, nhưng cũng không bỏ mặc bọn nhỏ bị bắt nạt được.

Cô là người lớn duy nhất ở đây có thể ngăn cản được trận đánh nhau này.

“Các cháu hợp tác với nhau bắt nạt hai đứa trẻ nhà cô sao?”

Hoắc Tuyền vội vàng phân rõ giới hạn: “Là hai cậu ấy xen vào việc của người khác, cháu không quen hai cậu ấy.”

Trần Học Nhân buột miệng nói:

“Rõ ràng là cậu bị bọn họ tống tiền, cậu còn trộm tiền của nhà mình, tôi với anh trai có lòng tốt giúp cậu, cậu còn cắn ngược lại, đồ yêu tinh hại người!”

Trần Học Dân mắng theo: “Đúng là làm ơn mắc oán, đáng đợi cậu bị bọn họ tống tiền!”

Tống Thời Hạ lần lượt kéo hai anh em lên:

“Được rồi, đừng có cãi nhau nữa, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho mợ nghe nào.”

Dương Uy và mấy tên đàn em nhìn nhau, bọn họ chuẩn bị chuồn đi.

Tạ Nhiêu nói to phá hỏng âm mưu của bọn họ:

“Dương Uy, tôi biết hết tất cả các cậu, dù cậu chạy đi thì tôi cũng biết nhà cậu ở đâu đấy!”

Dương Uy tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Đồ lắm mồm, chõ mõm vào chuyện của người ta.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 196: Chương 196



Tạ Nhiêu không hề sợ cậu ta:

“Tôi không xen vào thì chẳng lẽ nhìn cậu bắt nạt người khác sao? Đồ không biết xấu hổ, chỉ biết bắt nạt người nhỏ tuổi hơn, cậu có giỏi thì đi tống tiền ba cậu ấy!”

Giọng vịt đực đứng ra nói:

“Con nhóc ranh như cậu thì biết cái gì, không về nhà chơi với em trai cậu đi, cứ xen vào việc của đám con trai bọn tôi!”

“Tôi thấy nên muốn xen vào đó, vốn dĩ do các cậu làm sai, con nhóc ranh này ăn hết cơm nhà cậu à!”

Tống Thời Hạ không nhịn được mà vỗ tay cho Tạ Nhiêu:

“Cho dù là bé gái yếu đuối đến đâu cũng sẽ đứng ra vì chuyện chính nghĩa.

Các cháu mới mười ba mười bốn tuổi đã ỷ đông h.i.ế.p yếu, tống tiền học sinh tiểu học, nói ra không sợ bị cười nhạo à?”

“Bắt nạt người yếu hơn mình chỉ làm các cháu bị người khác coi thường, đến con gái cũng hiểu đạo lý này mà không có ai dạy các cháu à?”

Dương Uy cứng cổ cãi: “Cô là cái thá gì!”

DTV

Tạ Nhiêu đứng ra: “Chị Tiểu Hạ là đại ca, đến cả chị Tiểu Hạ mà cũng không nhận ra, cậu về nhà hỏi mẹ cậu đi!”

Giọng vịt đực kéo áo Dương Uy:

“Đại ca, chúng ta có nên nhượng bộ trước rồi tìm cơ hội đạp vỡ cửa sổ nhà cô ta không?”

Dương Uy nghiêm mặt:

“Chúng ta bắt nạt trẻ con là không đúng, nhưng bọn họ bắt tay nhau xen vào việc của người khác, Hoắc Tuyền, cậu nói đi, do chúng tôi có tống tiền cậu không?”

Hoắc Tuyền do dự.

Tạ Nhiêu tức giận nói:

“Nếu cậu bị bắt nạt thì cứ nói đi, nhiều người nhìn thấy như này, bọn họ không dám bắt nạt cậu ở đây đâu.”

Cuối cùng Hoắc Tuyền cũng quyết định, sau này Dương Uy trả thù thì sẽ là cô bé với em trai phải chịu, Tạ Nhiêu chỉ biết nói đạo lý suông thôi.

“Bọn họ không bắt nạt tôi.”

Tạ Nhiêu không thể tin nổi: “Cậu bị điên à, còn nói giúp họ nữa?”

“Người ta không bắt nạt tôi, cậu cứ nhất quyết nói họ bắt nạt tôi, tôi cũng bó tay.”

Hoắc Lễ cũng ngạc nhiên nhìn chị gái, Hoắc Tuyền lại không nhìn cậu bé.

Trần Học Dân che mặt hít sâu một hơi, Tống Thời Hạ không nhìn nổi nữa.

“Được rồi, đến phòng y tế băng vết thương trước đã, rồi tìm phụ huynh của bọn họ giải quyết chuyện này.”

“Ni Ni, em biết phụ huynh của bọn nó thì đi gọi giúp chị, chúng ta gặp ở phòng y tế nhé.”

Tạ Nhiêu gật đầu, chạy đi nhanh như chớp.

Cô cười với đám học sinh cấp hai, nhưng giọng nói lại lạnh tanh:

“Các cháu đừng hòng bỏ trốn, khu gia quyến trường học chỉ lớn bấy nhiêu, không muốn người nhà xấu hổ thì ngoan ngoãn đến phòng y tế đi.”

Đến phòng y tế, hai anh em nhà họ Trần bị thương nặng nhất, nhưng đều là vết thương ngoài da, trông vừa thê thảm vừa buồn cười.

Người lớn nhất trong đám học sinh cấp hai này là Dương Uy, năm nay lớp 8, sau đó là đám giọng vịt đực.

Bọn nó học chung một lớp hoặc cùng ở một tòa nhà, đại ca là Dương Uy.

Y tá xử lý vết thương cho Trần Học Nhân, miếng bông dính cồn chạm vào vết thương khiến cậu bé đau đến nhe răng há miệng.

Tống Thời Hạ nói với bác sĩ đừng dùng nước i ốt, để cậu bé biết đau lần sau không dám tái phạm nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 197: Chương 197



Vết thương trên mặt Trần Học Dân được Tống Thời Hạ xử lý giúp, cô không hề có tí y đức nào, xuống tay không hề nể nang.

“Lần này biết đau chưa, trước đây bọn cháu bắt nạt những đứa trẻ khác có nghĩ đến các bạn ấy cũng biết đau không hả?”

Trần Học Dân mạnh miệng phản bác: “Chúng cháu đâu đánh bọn nó, ná cao su bị tịch thu rồi còn gì.”

Tống Thời Hạ tức giận nói:

“Chẳng lẽ trước đây không phải là bắt nạt à? Các cháu bị đánh vào mặt đau như thế, các cháu bắt nạt em trai thì bọn nó không đau sao?”

Trần Học Dân không dám già mồm cãi lại nữa, Trần Học Nhân vẫn kiên cường nói: “Vậy bọn cháu cho em trai đánh trả lại, nếu không mợ cứ nói mãi.”

Tống Thời Hạ vừa tức vừa buồn cười:

“Đánh trả có ý nghĩ gì? Chẳng lẽ cháu còn muốn đợi đến khi lớn lên tìm Dương Uy đánh một trận à?”

Trần Học Nhân thực sự nghĩ như vậy.

Hôm nay quá xấu hổ, còn cực kỳ mất mặt trước mặt ân nhân, đợi các cậu lên cấp hai thì sẽ đánh trả lại.

“Các cháu lớn còn bọn nó không lớn lên sao? Chẳng lẽ cháu cho rằng đợi cháu lên cấp 2 thì bọn nó vẫn là học sinh cấp 2 chắc?”

Trần Học Nhân càng không cam lòng: “Quân tử báo thù mười năm không muộn.”

Tống Thời Hạ cố ý phóng đại lên:

“Cháu còn biết thành ngữ cơ à? Nhưng cháu nói sai rồi, các cháu không phải quân tử.”

Trần Học Nhân nói lại: “Vậy chúng cháu cũng không phải tiểu nhân.”

“Không, người có nhân phẩm cao quý mới có thể trở thành quân tử. Hai cháu giống bọn nó, chỉ là tiểu nhân thôi.”

Trần Học Nhân không phục, hôm nay bọn nó còn làm chuyện nghĩa hiệp, sao có thể là tiểu nhân được!

Trần Học Dân che mặt, cậu bé cảm thấy hàm răng của mình có hơi lung lay.

Rất muốn khóc nhưng đám người bắt nạt cậu bé vẫn còn ở đây nên chỉ có thể chịu đựng.

Dương Uy không bị thương, cậu ta không tham gia đánh nhau, chỉ cho mấy đứa đàn e ra tay, các em trai bị đánh một trận nên đều bị thương ngoài da.

“Đại ca, nếu mẹ em đến thì phải làm sao đây?”

“Đúng thế, ba em đến chắc chắn đánh em.”

Dáng vẻ của Dương Uy không hề sợ chết: “Không sao cả, bọn mày cứ đổ cho tao, nói tao bắt chúng mày đánh.”

Đám đàn em thấy vậy thì nước mắt lưng tròng, thề phải trung thành với cậu ta.

Trần Học Nhân nằm trên giường, tưởng tượng mình khi đánh nhau.

Đầu tiên là đ.ấ.m móc trái sau đó lại đ.ấ.m móc phải, đá chân quét ngang bọn họ.

Hiện thực là chân cậu bé ngắn tũn, đá ra còn làm chính mình trượt chân ngã.

Trần Kiều là người đầu tiên chạy đến, không ngờ lại gặp Tống Thời Hạ.

“Cô cũng ở đây à, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Thời Hạ để cho Trần Học Nhân tự nói.

“Nghe nói Hoắc Tuyền tự thừa nhận trộm tiền trong nhà?”

Trần Kiều cuối cùng cũng biết, gần đây chồng luôn nói cô ta móc tiền của anh ta khi giặt quần áo, thích thì cứ giữ luôn mà tiêu.

Trần Kiều nhớ mỗi lần cô ta móc túi quần áo đều không thấy đồng nào.

Từ trước đến giờ cô ta chưa từng nghi ngờ con gái trộm tiền.

Nhất là Hoắc Tuyền là một cô bé rất kiêu ngạo, hoàn toàn không giống đứa trẻ sẽ ăn trộm.

Triều Kiều bán tín bán nghi hỏi cô bé: “Hoắc Tuyền, con lấy tiền trong nhà sao?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 198: Chương 198



“Con… con…”

Ánh mắt Hoắc Tuyền đảo loạn, không dám nhìn cô ta, trong lòng Trần Kiều đã có đáp án.

Trong lòng cô ta vô cùng phức tạp, thường nói mẹ kế rất khó làm, quả nhiên không sai.

Cô ta không thân thiết với con cái, cô ta chỉ nghĩ con cái chưa quen với sự tồn tại của cô ta.

Cô ta cũng muốn dạy dỗ con cái, đợi đến khi bọn nó chấp nhận cô ta rồi mới dạy bảo lại cẩn thận, không ngờ con gái lại nhiễm thói xấu đi trộm tiền.

Trần Kiều cười gượng gạo: “Tôi thay Hoắc Tuyền cảm ơn các cháu, các cháu đều là anh hùng cả.”

Trần Học Nhân được khen ngợi thì vẻ mặt đầy đắc ý:

“Cô không cần cảm ơn cháu đâu ạ, cô nên dạy bảo lại Hoắc Tuyền đi ạ, chúng cháu thấy cậu ta gặp chuyện thì giúp đỡ mà cậu ta còn nói đỡ cho mấy người kia.”

DTV

Trần Kiều cảm thấy trái tim lạnh buốt, cô ta có thể sửa đổi tính cách của cô bé này sao?

Tất cả phụ huynh đến đông đủ, nội dung tranh cãi là Trần Học Nhân cố ý gây sự hay là giúp đỡ người khác.

Hoắc Tuyền nói cô bé quen biết Dương Uy, đang đùa với bạn đừng xin tiền nữa.

Nhưng Trần Kiều lại nói Hoắc Tuyền ăn trộm tiền trong nhà thế là lại tranh cãi về chuyện tiền nong.

Hoắc Lễ đứng trong góp không ai chú ý đột nhiên nói:

“Tiền là do chị cầm, Dương Uy tống tiền bọn con ba lần. Lần đầu tiên là năm đồng, mẹ cho chúng con tiền, lần thứ hai và thứ ba là hai đồng.

Con với chị gái lấy từ trong túi ba, hôm nay chỉ đưa một đồng, Dương Uy chê bọn đưa ít quá, trong túi anh ta vẫn còn một đồng đó.”

Chẳng ai ngờ Hoắc Lễ sẽ đột nhiên nói chuyện, Hoắc Tuyền cũng không ngờ em trai lại vạch trần chuyện này.

Hoắc Tuyền nhận ánh mắt chất vấn của Dương Uy và các phụ huynh nên căng thẳng bật khóc: “Em nói ra làm gì, em có muốn đi học ở trường nữa không hả!”

Hoắc Lễ chậm rãi nói:

“Bọn họ sẽ không bao giờ biết thỏa mãn, chẳng lẽ chúng ta phải trộm tiền trong nhà mãi hay sao?”

Chân tướng mọi chuyện đã vỡ lở, Dương Uy bị mẹ kéo tai mắng chửi, các đàn em của cậu ta cũng đổ hết tội lên người cậu ta.

Tống Thời Hạ cười nói: “Nếu đã rõ mọi chuyện thì tôi sẽ báo công an, mọi người có ý kiến gì không?”

Mọi phụ huynh và trẻ con trong phòng y tế đều giật mình hoảng sợ, Trần Kiều là người đầu tiên ủng hộ việc này…

Cô giáo Triệu không muốn, bọn nhỏ chỉ giỡn với nhau thôi, cần gì phải báo công an cơ chứ.

“Có tí chuyện, mọi người lại thường xuyên gặp nhau, đâu đến mức phải báo công an chứ, đúng không nào?”

Cô ta đánh Dương Uy một cái nói: “Còn không xin lỗi rồi trả tiền lại cho người ta.”

Dương Uy tức tối lấy một đồng tiền từ trong túi ra ném xuống chân Trần Kiều, ương bướng hếch cằm lên trời.

“Xin lỗi.”

Trần Kiều khoanh tay mỉa mai:

“Đây là thái độ xin lỗi của con cô hả? Thằng bé như vậy tôi không yên tâm chút nào, lỡ sau này lại bắt nạt con tôi thì sao?

Con tôi chắc chắn không phải người đầu tiên bị con cô bắt nạt, báo công an đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 199: Chương 199



Cô giáo Triệu lớn tiếng nói:

“Trần Kiều! Cô có cần phải làm lớn chuyện như vậy không? Con gái cô cũng thừa nhận có quen Dương Uy, cô đừng có mà ép người quá đáng thế chứ?”

Trần Kiều cũng học cô ta, lớn tiếng nói:

“Cô không biết dạy con thì để công an dạy giúp cô, con trai cô mới cấp hai đã cướp tiền của người khác thì sau này rời khỏi ghế nhà trường sẽ trở thành tội phạm đấy!

Uổng cho cô còn làm giáo viên, không phải cứ lớn tiếng là có lý đâu.”

“Dương Uy cũng không g.i.ế.c người, là con gái cô cho nó tiền, chứ thằng bé có xin tiền ai đâu!

Nếu thằng bé bắt nạt người khác thì sao không có ai tìm đến cửa!”

Tống Thời Hạ trở về từ bên ngoài nói:

“Đừng cãi nữa, tôi đã báo công an cho mấy người rồi, đợi họ đến giải quyết đi.”

Trong lúc mấy người cãi cọ thì cô đã mượn điện thoại ở phòng y tế báo báo công an.

Cô giáo Triệu muốn chửi Tống Thời Hạ xen vào chuyện của người khác, nhưng giữa chừng lại nghe Tạ Nhiêu nói cô là vợ của giáo sư Quý, đã thế Dương Uy còn đánh cháu trai của người ta.

Cô ta mấp máy môi rồi không dám nói câu nào.

Đến đồn công an.

DTV

Sau khi đồng chí công an đi ra khỏi phòng thẩm vấn thì cau mày nói:

“Tình huống của con cô có hơi nghiêm trọng, mấy đứa nhỏ kia đều nói Dương Uy ép chúng bắt nạt người khác.”

Cô giáo Triệu hoảng sợ nói: “Không thể nào, Dương Uy nhà tôi không phải một đứa trẻ hư hỏng như thế!”

Phụ huynh mấy gia đình khác nghe thấy Dương Uy có thể sẽ phải ngồi tù thì lập tức phủi sạch quan hệ.

“Vốn dĩ cậu ta đã không phải loại tốt lành gì rồi, suốt ngày rủ con tôi đi chơi. Lần nào con tôi về quần áo cũng lấm lem, chắc chắn là bị Dương Uy đánh.”

“Đúng vậy, con tôi ở nhà rất ngoan, tôi cũng không biết nó lại gây chuyện ở bên ngoài, chắc chắc là Dương Uy đã dạy hư thằng bé. Nó mới mười ba tuổi thì biết gì chứ.”

“Đồng chí công an ơi, một con sâu làm rầu nồi canh như Dương Uy thì phải trừng trị thật nghiêm!

Con tôi bị bắt nạt không dám nói, nếu không có mọi người thì chắc bậc làm bố làm mẹ chúng tôi cũng chẳng biết con mình bị ăn h.i.ế.p ở bên ngoài.”

Tống Thời Hạ nghe mà buồn cười, bình thường những phụ huynh kia chẳng hề quan tâm con cái, gặp chuyện chỉ biết phủi sạch quan hệ.

Đồng chí công an nghiêm túc nói:

“Con của mấy người cũng phải bị phê bình, chúng đánh người chứ Dương Uy có đánh đâu.

Là cha mẹ lại không dạy dỗ con cái cho tốt thì sao lại sinh chúng ra?”

Mấy phụ huynh bỏ đá xuống giếng cười gượng:

“Đúng vậy, chúng tôi cũng có trách nhiệm, mong các anh cứ phê bình chúng thật nặng vào.”

Hoắc Tuyền và Hoắc Lễ im lặng đứng sau lưng Trần Kiều.

Hoắc Tuyền bị phanh phui lời nói dối thì không ngóc đầu lên nổi.

Hoắc Lễ bình thường không thích nói chuyện, mà hôm nay lại là ngày cậu bé lại nói nhiều nhất.

Sau khi Trần Kiều biết có lẽ Dương Uy sẽ phải đến trại giáo dưỡng một năm thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Mẹ sẽ kể chuyện này cho ba hai đứa biết, chuyện ăn cắp tiền có thể lớn cũng có thể nhỏ...”

Trần Kiều thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Hoắc Tuyền thì mọi lời nói đều nghẹn lại.

Cô ta sẽ chừa chút mặt mũi cho con bé.
 
Back
Top Bottom