Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 180: Chương 180



Lúc trước toàn bị Tiểu Tống lừa vào nhà ăn đồ ngon, làm bà cũng ngại không dám tới chơi luôn.

Nhưng canh đậu xanh lại bỏ khá nhiều đường, thím Phùng còn chưa mở miệng thì Tống Thời Hạ đã đoán trước được suy nghĩ của bà.

DTV

“Canh đậu xanh mà tiếc đường thì còn gì ngon nữa? Mà cháu nấu cũng không ngọt nhiều đâu, Tiểu Ngư ăn đi nào, lát nữa mang về cho chị với anh nữa nhé?”

Hai đứa bé ở nhà không chịu được nóng, chỉ muốn ngồi lì trước quạt mà thôi.

Tống Thời Hạ lại cảm thấy rất mát mẻ, nấu một nồi canh đậu xanh từ từ ăn.

“Chân cháu còn đau không, mấy hôm trước thím thấy chân cháu sưng vù lên.”

Tống Thời Hạ cười đáp:

“Thật ra nhìn ghê thế thôi chứ không đau nhiều đâu, nếu đau thì cháu đã nằm ườn ra chờ người khác hầu hạ rồi.”

Thím Phùng phải gắt giọng nói với cô:

“Hành vi anh dũng của cháu đã lên báo rồi, nhân viên căn tin với sinh viên đều đang bàn tán đấy.

Cháu nói xem, sao lại có kẻ xấu xa như thế chứ, phải phán bọn chúng tội tử hình hết mới đúng.”

Mấy hôm trước bà chỉ nghe kể đại khái, hôm nay nghe người ta bàn tán, kể lại toàn bộ quá trình mới phát hiện tình huống Tiểu Tống gặp phải lúc đó nguy hiểm tới cỡ nào, không ngờ đám bắt cóc lại to gan như thế.

Tống Thời Hạ thản nhiên nói:

“Có lợi ích thì sẽ có kẻ bí quá hóa liều thôi, đối mặt với lợi ích đủ lớn thì bọn chúng sẽ mất hết nhân tính.”

Thím Phùng than thở:

“Đám súc sinh đó, chính bọn chúng cũng có con cái cha mẹ, sao lại nhẫn tâm làm chuyện như thế chứ.”

“Đúng rồi, hôm nay thím phải nhìn Trần Kiều bằng con mắt khác đấy, bình thường trông cô ấy có vẻ hiền lành, khờ khạo, nhưng không ngờ cũng khá quá chứ.”

Đúng lúc Tống Thời Hạ cũng muốn nói sang chủ đề khác dễ thở hơn: “Có chuyện gì thế ạ?”

Thím Phùng kề sát lại nói:

“Tính ra chuyện này cũng có liên quan tới cháu đấy, trong căn tin có hai cô gái rửa rau là người nhà của giáo viên trường mình, vừa ngốc vừa tham ăn lại còn lười biếng, hở ra là xin nghỉ, còn định mồi chài giáo sư Quý.”

“Sáng nay báo chí đăng sự tích của cháu, hai cô gái kia nói xấu sau lưng cháu.

Ban đầu chỉ nói mấy câu sặc mùi ganh tị thôi, sau đó thì chỉ mặt gọi thẳng tên cháu, Trần Kiều nghe không vô nên mắng cho họ một trận.”

Tống Thời Hạ nằm không cũng trúng đạn: “Bọn họ thích giáo sư Quý, sao lại đi mắng cháu chứ?”

“Đương nhiên là vì họ không xứng rồi, nếu xứng đã nhờ vả người ta làm mai từ lâu rồi.

Cô gái kia mặt rỗ, suốt ngày mơ mộng hão huyền, nói không chừng là có chứng ảo tưởng đấy.”

Tai bay vạ gió chính là đây.

Tống Thời Hạ tò mò: “Họ còn nói gì nữa ạ?”

“Nói cháu thất học, là dân quê, dựa vào nhan sắc dụ dỗ giáo sư Quý, tóm lại là khó nghe lắm.”

Tống Thời Hạ cảm thấy mệt mỏi:

“Cháu có thất học thì cũng có bằng cấp 2, dân quê cũng đâu có gì đáng xấu hổ, không phải lãnh đạo nói công nông đại đoàn kết à, sao bọn họ lại kỳ thị nông dân chứ?”

“Chưa kể, khuôn mặt này của cháu là do cha mẹ ban cho, ai mà không thích người đẹp chứ, không thích người đẹp đẹp, lẽ nào lại thích người xấu à?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 181: Chương 181



Thím Phùng phì cười:

“Cháu đúng là thú vị mà, thím thích cái tính này của cháu đấy. Còn tưởng cháu là kiểu khúm núm sợ sệt nữa, mà đáo để như thế cũng hay, ra ngoài khó bị bắt nạt.”

Tống Thời Hạ cười tươi:

“Dù cháu có tốt tính hơn nữa thì cũng sẽ không để người ta bắt nạt đâu. Phụ nữ cũng không thể khinh thường bản thân, dễ mắc bệnh ung thư lắm.”

Thím Phùng giật mình: “Ngày nào thím cũng cãi nhau với chồng, không sao chứ?”

Tống Thời Hạ an ủi bà: “Thím đã trút hết tâm trạng tiêu cực ra rồi, không sao đâu.”

DTV

Thím Phùng lại khuyên nhủ:

“Cháu cũng nên quen vài người bạn đi, một mình ở trong nhà sẽ ngột ngạt ra bệnh mất.

Chờ hai đứa nhỏ đi học, cháu ở nhà một mình sẽ chán lắm. Cháu với Trần Kiều đều là đồng hương, tuổi cũng xêm xêm nhau.

Để thím giúp cháu xem thử nhân phẩm cô ấy thế nào, các cháu đồng trang lứa sẽ có nhiều chuyện để nói hơn.”

Tống Thời Hạ nghe tai này ra tai kia.

Trong nhà chỉ có một mình, cuộc sống của cô sẽ sung sướng chưa từng có luôn.

Nhưng không ngờ Trần Kiều lại nói giúp cho cô như thế, quan hệ của cô với Trần Kiều chỉ bình thường thôi.

Nếu người ta đã giúp cô, cô cũng nhờ thím Phùng chiều nay mang một bình canh đậu xanh cho Trần Kiều ăn cho mát.

Quý Nguyên ôm chân cô: “Mẹ ơi, con... con không đi học đâu.”

Thím Phùng cười lớn: “Nhìn hai người không khác gì mẹ con ruột luôn.”

Tống Thời Hạ bế cậu bé lên đùi: “Trẻ con thì phải đi học chứ, chờ con lớn như mẹ thì sẽ không cần đi học nữa.”

Chờ cậu bé lớn lên thì sẽ biết giáo dục bắt buộc là gì.

Quý Nguyên giơ tay ra đếm, mặt mày nhăn nhó, cậu bé còn phải đi học rất nhiều năm nữa.

Trần Kiều ôm bình canh đậu xanh mà Phùng Liên đưa tới, nói là Tống Thời Hạ tặng cho cô ta, trong lòng cô ta lại thấy rối bời.

Mấy lần cô ta muốn làm thân với Phùng Liên, Phùng Liên phụ trách hậu cần ở căn tin, nếu làm thân với bà thì có thể mua được thịt và rau tươi ở căn tin với giá rẻ hơn.

Tiếc rằng cô ta không phải kiểu dễ lấy lòng hay làm thân với ai, quan hệ xã giao chỉ bình thường mà thôi.

Lần này thật sự nghe không vô mấy lời nói xấu của hai cô gái kia nên mới cãi nhau với họ, ma xui quỷ khiến thế nào lại để lại ấn tượng tốt với Phùng Liên, cô biết đấy là nhờ có Tống Thời Hạ.

Cuối tuần, Quý Nhiễm và Trần Khang cầm quà tới thăm, bên cạnh là hai cậu quý tử mặt mày chù ụ và Trần Tuyết Yến đang cười tươi roi rói.

Trên đường tới đây, Quý Nhiễm đã ân cần dạy bảo:

“Các con đừng có mà bày trò nghịch ngợm nhé, nếu các con dám bắt ếch hay nhện dọa mợ thì tết năm nay đừng hòng có lì xì.

Lì xì họ hàng cho mẹ cũng sẽ tịch thu toàn bộ, giày đá bóng cũng chờ tới sang năm mới mua đấy.”

Trần Học Dân kháng nghị:

“Mẹ, sao mẹ lại thành giai cấp tư bản bóc lột, ức h.i.ế.p dân lành như bọn con thế, không công bằng gì hết!”

Trần Học Nhân cũng hô hào: “Đả đảo chủ nghĩa tư bản!”

Quý Nhiễm nhéo tai hai đứa:

“Muốn ăn đòn đúng không? Bà nội các con không có ở đây, mẹ đánh các con không ai bênh được đâu, bị đánh ở nơi công cộng thì đừng bảo sao lại xấu hổ nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 182: Chương 182



“Mẹ đừng nhéo nữa, đau quá đau quá, lỗ tai của con sắp đứt rồi!” Trần Học Dân hô hào nhanh, xin lỗi còn nhanh hơn.

Trần Học Nhân còn đang mạnh miệng cãi lại thì bị mẹ véo tai gào khóc.

“Mẹ là mẹ ruột của các con, lời mẹ nói ra câu nào cũng công bằng hết, các con muốn công bằng khác chứ gì, khi nào lớn rồi hãy nói nhé.”

Trần Tuyết Yến nấp sau lưng ba mình cười trộm, cuối cùng hè này sẽ không bị các anh ép làm bài giúp nữa rồi.

Tống Thời Hạ nhận được điện thoại của chị cả, báo là cả nhà chị sắp đến chơi, nên đã nướng một ít bánh quy, mùi bánh quy thơm lừng.

Cá nhân cô cảm thấy bánh quy ăn ngon hơn bánh xốp, bánh xốp cứng quá, còn hãy rơi vụn bánh tùm lum.

Mấy hôm trước cô nướng bánh quy gấu dâu và bánh quy thỏ nho, được hai đứa bé cực kỳ thích.

Tống Thời Hạ bắt ghế lên, mở tủ lấy hộp bánh quy ra.

Cô đang nghi hoặc sao hộp bánh lại nhẹ thế này, mở ra thì thấy bánh quy đã vơi đi phân nửa.

Được rồi, trong nhà có trộm.

Tống Thời Hạ cũng phải sợ luôn:

“Ngăn tủ cao như thế, sao các con dám trèo lên hả? Không phải mẹ không cho hai đứa ăn, lỡ như té ngã thì sao đây?”

Quý Nguyên rụt rè ngẩng đầu lên: “Là con muốn ăn nên anh mới lấy bánh cho con, anh không có ăn ạ.”

Tống Thời Hạ vừa tức vừa buồn cười, nhìn về phía Quý Dương:

“Dương Dương, bình thường con luôn bảo vệ em, mẹ rất yên tâm, nhưng lần này mẹ thật sự thất vọng về con đấy.”

Quý Dương bối rối: “Con xin lỗi.”

Hai đứa bé bình thường đều rất ngoan ngoãn, cô không nỡ phạt nặng.

Cô thở dài:

“Sau này mỗi ngày ăn ba miếng, không được lén ăn vụng nữa, có biết chưa.

Lần này hai đứa phạm lỗi, hai ngày nữa cũng không được ăn bánh quy, còn phải viết ba mươi chữ mỗi ngày nữa.”

Không ngờ mẹ lại phạt nhẹ như thế, hai đứa bé ngẩn ra một hồi mới lấy lại tinh thần.

Tống Thời Hạ đe dọa: “Còn dám tái phạm thì mẹ sẽ không bao giờ làm bánh quy nữa.”

Quý Nguyên vội vàng nói: “Lần sau con không dám nữa.”

Quý Dương nói xin lỗi, nhưng vẫn ỉu xìu không vui, mẹ nói rất thất vọng về cậu bé.

Quý Nguyên níu áo anh trai: “Anh ơi, em xin lỗi, toàn tại em tham ăn.”

Quý Dương không hề giận cậu bé:

“Là anh em mình trộm đồ, lần sau anh sẽ nhường bánh quy của anh cho em, em đừng có ăn vụng nữa nha?”

“Dạ!” Quý Nguyên gật đầu.

Hai cậu nhóc phạm lỗi, lầm lũi đi theo sau Tống Thời Hạ như cái đuôi nhỏ.

Tống Thời Hạ dừng lại: “Các con muốn chơi gì thì chơi, đi theo sau mẹ làm gì?”

Quý Dương nhìn sang chỗ khác, Quý Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực: “Anh trai nói làm sai thì phải bù đắp, làm cho mẹ nguôi giận.”

Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Mẹ tức giận vì các con lén lút trèo lên cao, muốn ăn bánh quy sao không nói với mẹ?

Lỡ như bị ngã sẽ đi cà nhắc mấy ngày đấy, nếu nghiêm trọng thì còn phải nằm trên giường không đi đâu được nữa.”

Quý Nguyên bị dọa thì run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y anh trai, Quý Dương càng cúi thấp đầu hơn.

Tống Thời Hạ không dọa bọn nhóc nữa: “Đi chơi đi, nhưng không được trèo lên cao nữa đâu đấy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 183: Chương 183



Bánh quy dâu tây sắp ra khỏi lò, trong sân tỏa ra mùi bơ thơm ngào ngạt.

Quý Nhiễm vừa qua khỏi cửa bảo vệ đã hít sâu một hơi: “Thơm quá, nhà ai nấu gì thế nhỉ?”

Trần Học Nhân nói: “Mẹ, con muốn ăn bánh ngọt.”

Quý Nhiễm gõ đầu cậu bé: “Ăn ăn ăn, trong đầu chỉ có ăn, điểm thi toán có 12 điểm mà còn đòi ăn.”

Trần Học Dân cảm thấy may mắn vì mình không nói gì, bài thi toán của cậu bé là 0 điểm.

Nhưng mà cậu bé vẫn bị đánh một cái.

“Còn cả con nữa, thi được 0 điểm, mẹ ném bài thi xuống đất rồi giẫm lên cũng được nhiều điểm hơn con, đầu óc con như thế này sao có thể là con của mẹ chứ?”

Quý Nhiễm nghĩ mãi mà không hiểu, chị ấy và chồng đều là thành phần trí thức, sao hai đứa con trai lại đần như thế chứ.

“Nhìn em gái con đi, lần nào thi cũng được hai con một trăm điểm, mẹ với ba con chưa bao giờ phải lo lắng về thành tích của con bé cả!”

Trần Học Nhân mạnh miệng nói:

“Điểm thi cao đến đâu thì cũng phải lấy chồng, điểm cao được cái gì đâu, sau này vẫn là con với anh trai chăm ba mẹ khi về già thôi.”

Quý Nhiễm giận nhưng không đánh được, trút giận lên người Trần Khang:

“Đây là cháu cưng mẹ anh dạy ra đó, còn nhỏ mà nói lời độc ác như thế, coi chừng ngày nào đó sẽ đứng ra chỉ trích cả anh đấy.”

Quý Nhiễm biết cách kiểm soát chồng thế nào.

Chỉ cần liên quan đến tiền đồ của anh ấy thì đầu óc anh ấy sẽ cực kỳ tỉnh táo, không thiên vị mẹ ruột.

Một giây trước Trần Khang còn thấy chuyện không liên quan đến mình, một giây sau đã lập tức thay đổi.

“Sau này nếu ba nghe thấy con nói như vậy nữa thì sẽ đưa các con đi bộ đội, nếu các con học hành không ra gì thì đi nhập ngũ bảo vệ tổ quốc còn hơn.”

Trần Học Dân và Trần Học Nhân bị bà nội chiều hư, nhưng đều sợ ba nhất.

DTV

Mẹ có bà nội quản lý không dám đánh bọn nhỏ, nhưng ba có thể quản lý bà nội.

Hai anh em nghe ba hù dọa thì hoảng sợ, bọn nhỏ nghe nói đi bộ đội rất cực khổ.

Trần Tuyết Yến nghe anh trai nói vậy thì trong lòng rất buồn, nhưng thấy ba mẹ đều nói thay cho cô bé thì lại không thấy buồn nữa.

Mợ xinh đẹp nói với cô bé là chỉ có người không có bản lĩnh mới nói con gái học hành vô dụng, bởi vì ưu thế duy nhất của bọn họ là sinh ra là con trai.

Cô bé cảm thấy rất có lý.

Anh trai ghen tỵ với cô bé, điểm của bọn họ cộng lại cũng không cao hơn một môn của cô bé, cho nên mới nói những câu kiểu như con gái đi học không có tác dụng gì.

Xảy ra một chút chuyện nhỏ trên đường, khi người nhà họ Trần đứng ở cửa thì Tống Thời Hạ đã nướng xong bánh quy.

Anh rể xách theo quà đến, Tống Thời Hạ cảm thấy rất đau đầu, cô cười chào hỏi rồi dẫn người vào trong.

“Anh chị đến chơi còn mang theo quà cáp làm gì, sau này em cũng không dám cho mọi người đến nữa.”

Quý Nhiễm cũng cười theo: “Lần đầu cả nhà chị đến, sao mà đi tay không được, chỉ là một số thứ bình thường thôi.”

Chị ấy đến đây nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên em dâu làm chủ nhà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 184: Chương 184



Giữa đường, Trần Học Dân và Trần Học Nhân bị ba phê bình, lúc này cũng ngoan ngoãn chào hỏi.

Tống Thời Hạ rất ngạc nhiên khi hai đứa nó lại ngoan như vậy:

“Đúng lúc em mới nướng bánh quy, tranh thủ vào ăn lúc còn nóng thôi.”

Hôm nay trong nhà có nhiều khách đến, lại còn có ba đứa trẻ con, Tống Thời Hạ mua không ít đồ, dự định nấu lẩu ở nhà.

Hương bơ trong viện càng thơm hơn, Quý Nhiễm hít ngửi, gương mặt say mê.

“Hóa ra là em làm, từ xa bọn chị đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”

Tống Thời Hạ đặt bánh quy nóng hổi mới lấy từ trong lò ra để lên bàn trà, cô giải thích: “Em nướng bánh quy có cho thêm sữa bò và trứng vào nên mới thơm vậy.”

Trần Học Dân và Trần Học Nhân cầm một miếng bánh lên, ăn như hổ đói, như sợ có người tranh giành với bọn nhỏ vậy.

Quý Nhiễm tức giận muốn cầm chổi lên quất m.ô.n.g bọn nhóc một trận.

“Trông cái tướng ăn của các con kìa, đến làm khách mà chả ra thể thống gì cả.”

Tống Thời Hạ rót trà cho họ: “Bọn nhóc còn nhỏ, chị đừng giận mà.” Làm gì có đứa trẻ nghịch ngợm nào lại chịu ngoan ngoãn chứ.

DTV

Trần Khang cầm tách trà lên uống:

“Em dâu biết chọn trà thật đấy, uống trà em cho xong thì cảm thấy loại trà bên ngoài đều rất bình thường.”

Tống Thời Hạ bảo anh rể uống nhiều thêm: “Em may mắn thôi, mỗi lần đều gặp được loại trà mới trong cửa hàng.”

Quý Nhiễm kéo cánh tay cô:

“Em là người may mắn nhất chị từng gặp, lần này công việc của anh rể cũng nhờ có em cả.”

Tống Thời Hạ không hiểu gì, Quý Nhiễm kể cho cô nghe mối liên hệ giữa hai người.

“Chị à, thật ra không liên quan đến em, nếu như không phải biểu hiện của anh rể xuất sắc thì cho dù em may mắn thế nào cũng không giúp được anh ấy.

Rèn sắt thì cũng cần bản thân phải giỏi, không liên quan nhiều đến em đâu.”

Trần Khang nghe vậy thì nhẹ lòng hẳn, thấy em dâu rất biết nói chuyện, còn khen anh ấy nữa.

Anh ấy đưa tay ra:

“Em đừng khiêm tốn, chúng ta là người một nhà, lần này là anh nợ em. Sau này nếu em gặp chuyện gì phiền phức mà anh giải quyết được thì cứ đến tìm anh.”

Tống Thời Hạ khó xử, cô không muốn món nợ ân tình này chút nào.

Quý Nhiễm rất hài lòng với biểu hiện của chồng.

“Tiểu Tống, em đừng khiêm tốn, việc em làm có tác dụng rất quan trọng. Em cũng không cần phải thấy áp lực.

Cuối cùng cục trưởng Tiền cũng nghĩ đến việc đề phạt nhóm thanh niên bên dưới lên, đây là chuyện tốt, cho người trẻ cơ hội thể hiện.”

Chị cả nói vậy, Tống Thời Hạ cũng yên tâm.

Cô chỉ lo lắng Tiền Hưng Quốc thăng chức cho anh rể vì muốn báo ơn cô.

Cô không hiểu rõ tính cách anh rể, cô chỉ biết nếu thực lực không đủ mà ở vị trí cao thì người khổ sẽ là người dân.

Vai trò cô ở trong đó càng nhỏ thì càng nói rõ anh rể thăng chức là dựa vào năng lực của anh ấy, còn cô cũng chỉ góp chút công sức mà thôi.

Hôm nay món lẩu không có nhiều thịt, chị cả giúp làm thịt một con gà và vịt, gia cầm trong sân cũng còn khá ít.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 185: Chương 185



Khi Quý Nhiễm g.i.ế.c gà thì tò mò hỏi: “Sao em chỉ nuôi có bằng này? Còn không đủ ăn hai bữa nữa.”

Cuối cùng Tống Thời Hạ cũng có thể phàn nàn:

“Không phải em nuôi ít mà là anh trai em đã lấy mất hai con, khách đến nhà nên làm thịt hai con, thỉnh thoảng căn tin cũng đến chỗ em mua gà.

Tốc độ tiêu thụ còn nhanh hơn tốc độ em nuôi chúng, em cũng không thể chờ được đến ngày gà mái đẻ trứng nữa.”

Quý Nhiễm đùa với cô:

“Xem ra gà vịt nhà em rất được yêu thích, chị phải ăn thử xem ngon thế nào mới được.”

Nói xong những lời này thì Quý Nhiễm lập tức bị vả mặt, lúc ra về chị ấy xách theo một con gà.

Thực tế là Quý Nhiễm vì giành con gà nướng mà suýt nữa cả nhà nội chiến.

Vì gia đình hòa thuận của chị cả nên Tống Thời Hạ chỉ có thể rưng rưng tặng gà.

Tống Thời Hạ làm canh tam tiên với nước dùng gà và nấm, mùi vị không thua kém gì lẩu tam tiên ngoài nhà hàng.

Gà luộc xong thì nướng lên, lớp da giòn rụm theo kiểu Trung Quốc.

Giết vịt xong thì làm vịt quay, nhưng không phải kiểu của Toàn Tụ Đức, mà là vịt quay nóng hổi rồi chấm với bột ớt.

Vì bọn nhỏ nên lẩu chỉ hơi cay.

Tống Thời Hạ chuẩn bị hơn mười loại rau ăn kèm, toàn bộ đều lấy từ căn tin và vườn rau nhà mình, đồng thời cũng tặng hai con gà.

Hiện giờ Tống Thời Hạ và căn tin có mối quan hệ rất kỳ lạ, thím Phùng phụ trách làm người trung gian giữa hai bên.

Tống Thời Hạ mua đồ ăn ở căn tin không cần trả tiền, đồng thời có thể lựa chọn mọi loại rau thịt tùy ý.

Khi nào số tiền bằng giá của một con gà hoặc vịt thì sẽ đưa gà hoặc vịt cho căn tin.

Như vậy rõ ràng là căn tin đang mua gà vịt từ chỗ cô.

Tống Thời Hạ đã ăn thử gà vịt của mình, ngoại trừ tươi ngon ra thì không có chỗ nào đặc biệt.

Chắc là nhiều dinh dưỡng hơn, nhưng cô cũng cảm thấy không có gì đặc biệt.

Cô nghĩ có lẽ giống những người thành phố thích ăn gà được nuôi ở quê.

Nhưng cô không biết có một vị lãnh đạo thường đến căn tin trường học để ăn một bữa gà hầm nấm được nấu bằng gà nhà cô.

DTV

Quý Dương và Quý Nguyên cẩn thận giúp bê đồ ăn, Tống Thời Hạ luôn lo lắng hai đứa nhóc sẽ ngã, nhưng may là vẫn bình an.

Còn hai đứa con nghịch ngợm nhà chị cả thì đang ngồi trên sô pha xem tivi, vụn bánh quy rơi vãi khắp nơi.

Vốn dĩ tivi để trong phòng ngủ, Tống Thời Hạ không thích xem tivi nên bảo Quý Duy Thanh để tivi trong phòng khách, có khách đến thì có thể ngồi xem.

Lúc này cô cảm thấy rất may mắn vì quyết định của mình.

Vụn bánh quy có thể rơi trên ghế và mặt đất hoặc bất kỳ nơi nào, nhưng không thể rơi ra giường được.

Chỉ cần người lớn không để ý một lát thì hai đứa trẻ nghịch ngợm nhà họ Trần sẽ lập tức ôm tivi xem, chỉ thiếu điều chui luôn vào trong màn hình.

Tống Thời Hạ nhìn thôi đã thấy đau đầu.

Cô khuyên hai đứa nhóc bên cạnh: “Các con không được học theo các anh, như vậy sẽ hại mắt lắm.”

Quý Dương và Quý Nguyên lập tức đứng thẳng người dậy, không dám nhìn trộm tivi nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 186: Chương 186



Tống Thời Hạ không ngờ hai đứa nhóc phản ứng mạnh như vậy:

“Bình thường muốn xem thì phải ngồi trên sô pha xem, đã biết chưa? Không được kề sát tivi.”

Nhóc con đồng thanh nói: “Con biết rồi ạ!”

Quý Nhiễm đang rửa rau thái thịt trong bếp, Tống Thời Hạ chỉ cần đợi nấu canh thôi.

“Lần sau trong nhà có khách chị cũng nấu lẩu, mỗi lần mua đồ ăn cũng không biết làm gì, lại không ngon, chính chị cũng không ăn nổi đồ mình nấu.”

Tống Thời Hạ khẽ cười:

“Em có gia vị riêng, công thức cũng do tự tay em pha, hàng xóm bên cạnh còn đến xin nước cốt nữa.

Dù là thêm váng đậu hay khoai tây cũng cực kỳ ngon. Chị cứ cầm về đi, nhà có khách thì có thể làm ít rau trộn và mấy món mặn.”

Quý Nhiễm cầu còn không được: “Vậy thì tốt quá, chị sẽ cầm gia vị này về.”

Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn.

Nấu lẩu trên bếp than, bên trên đặt chiếc nồi lẩu hai tầng.

Nếu muốn nấu với lửa to thì mở nắp dưới bếp để thông gió cho lửa cháy lớn hơn, nếu muốn nấu ở nhiệt độ thấp thì đậy nắp lại.

Hai anh em nhà họ Trần ôm cái bát to đổ đầy nửa bát dầu mè, bị Quý Nhiễm đuổi theo đánh mắng một hồi.

Hai nhóc nhà cô và Trần Tuyết Yến ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn đợi người lớn gắp thức ăn cho.

Tống Thời Hạ sợ bọn nhỏ bị nóng nên không để bọn nhỏ đến gần bếp than.

“Chị cả ơi, đến ăn cơm đi, bọn nhỏ thích thì lấy nhiều một chút cũng không sao.”

Đã đổ ra rồi cũng không thể rót vào lại nữa.

Quý Nhiễm dạy dỗ con xong thì vào nhà, Trần Khang thảnh thơi đứng lên, dáng vẻ cứ như ông già.

Nhìn cảnh này, Tống Thời Hạ đau hết cả đầu.

Hy vọng sau khi lớn lên, con của cô sẽ không lì lợm như thế, chuyện như thế này chẳng trông cậy vào đàn ông được.

“Chị tức c.h.ế.t mất, Tiểu Tống, em đừng chiều bọn nhỏ, cần đánh thì cứ đánh, khi còn bé hai đứa nó bị đánh ít nên mới lì như thế.”

Tống Thời Hạ không nói được gì, chỉ cười bảo mọi người ăn cơm.

Hôm nay không có nhiều thịt, chỉ có thịt bò, thịt cừu thái lát mỏng và cá viên tôm viên.

Cô lại nướng một con vịt khác để cho vào nồi lẩu cho thơm mùi vịt nướng.

Khi Tống Thời Hạ ăn lẩu còn đến lò nướng lật vịt quay, mùi thơm của vịt quay thoang thoảng giữa lúc ăn.

Trần Học Nhân bỏ bát xuống: “Mẹ, con muốn ăn vịt nướng!”

Quý Nhiễm không quan tâm đến cậu bé, tiếp tục ăn.

Trần Học Nhân chỉ có thể cầm bát lên ăn tiếp, đôi mắt đảo liên tục không biết đang có ý đồ xấu xa gì.

***

“Có ai không, mau đến đây giúp với.”

Quý Duy Thanh thả dụng cụ xuống đứng dậy, một đám người lập tức nâng cáng chạy vào hang đá

“Hang núi bỗng nhiên bị sập, Tô Ái Dân bị đá vụn rơi xuống trúng đầu.”

Người nằm trên cáng cuộn mình lại, trán chảy m.á.u lai láng.

Người phụ trách sốt ruột hỏi: “Có ai mang theo cồn không? Rượu mạnh bình thường cũng được.”

DTV

Quý Duy Thanh lục ba lô nói: “Tôi có rượu thuốc.”

Người phụ trách lập tức nói:

“Rượu thuốc cũng được, rửa sạch vết thương cho anh ấy trước đã, anh làm đi Duy Thanh.”

Trong ba lô của Quý Duy Thanh có túi sơ cứu nhỏ, khi anh đến căn cứ mới phát hiện ra trong hành lý có thêm nó.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 187: Chương 187



Ngoài tăm bông, băng keo cá nhân, thuốc hạ sốt, thuốc sát trùng ra thì trong túi sơ cứu còn có thuốc trị tiêu chảy.

Trong khoảng thời gian này, trước khi ngủ, lúc nào anh cũng nhớ đến vợ và hai đứa con.

Quý Duy Thanh cẩn thận rửa sạch vết thương trên trán của Tô Ái Dân.

Sau khi lau sạch m.á.u đi, miệng vết thương trông cũng không nghiêm trọng lắm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ luống cuống lấy thuốc kháng sinh ra để đề phòng Tô Ái Dân nhiễm trùng phát sốt.

Người phụ trách cuối cùng cũng yên tâm:

“May mà phát hiện sớm, lúc đồng chí Tô Ái Dân dẫn mọi người chạy thì bị rơi xuống nện trúng đầu.

May sao có mắt kính của anh ta đã đỡ một chút chứ không đã bị thương ở mắt rồi.”

Kết cấu địa hình nơi này cực kỳ phức tạp, chỉ có thể thi công vài dự án lớn bên trong hang núi.

Hang núi bị sập hôm này là phòng thí nghiệm mới xây, vẫn chưa đi vào sử dụng chính thức.

Người phụ trách xua tay: “Mọi người giải tán hết đi, làm xong đợt này thì có thể trở về rồi.”

Trước khi đi, Quý Duy Thanh đặt rượu thuốc lên bàn ở đầu giường Tô Ái Dân.

Nếu khi bôi thuốc không có rượu trắng thì có thể dùng rượu thuốc để thay thế, trong điều kiện khó khăn như thế này thì chỉ có thể dùng tạm thôi.

***

Tống Thu Sinh thuê một chiếc xe ba gác chở một đám gà con vịt con, còn mua hai con ngỗng đến.

Ngỗng nuôi lâu còn có thể trông nhà, vừa hay làm thú cưng cho hai đứa nhỏ luôn.

Anh ấy vừa vào nhà thì giật mình: “Em tính mở nhà trẻ hay gì vậy?”

Tống Thời Hạ kéo anh ấy đi vào, nói:

“Vào đi, hai đứa nhỏ phạm lỗi nên đang bị em phạt đứng đọc bảng cửu chương thôi.”

Tống Thu Sinh cười hỏi:

“Bảng cửu chương? Cái mà mấy đứa nhóc học tiểu học hay đọc, kiểu như một nhân một bằng hai, hai nhân hai bằng hai đúng không?”

“Anh à, hai nhân hai bằng hai hả?”

Tống Thu Sinh vội vàng cứu vớt lại: “Anh lỡ miệng ấy mà, ba nhân ba bằng chín đúng không?”

“Đúng rồi, anh đúng là thông minh. Mua nhiều gà con vịt con như vậy là để tiện khều gà từ em chứ gì?”

Tống Thu Sinh cười hì hì nói: “Sao lại bảo là khều được, anh trả tiền cho em, thế đã được chưa?”

Tống Thời Hạ mở chuồng gà ra nói:

DTV

“Trả tiền em cũng thấy mệt đây, anh nên thấy may vì là anh ruột của em đi, người khác thì còn lâu em mới bán cho đấy.

Em không lấy tiền của anh, nhưng anh chịu khó, cứ cách nửa tháng đến dọn chuồng gà cho em là được.”

Có vài người nhà của nhân viên trong trường trồng rau nên cần mua phân gà làm phân bón, phân trong chuồng gà của cô đều nhờ thím Phùng dọn.

Ban đầu, thím Phùng muốn học theo cô trồng rau.

Nhưng chỉ tưới nước chứ không bón phân, cuối cùng rau dưa trồng được đều có vẻ thiếu dinh dưỡng nên èo uột hơn trước rất nhiều.

Cuối cùng bà chỉ cho rằng ngày nào cô cũng chăm sóc vườn rau và chịu khó bắt sâu, nên rau dưa mới tươi tốt như thế.

Tống Thu Sinh mừng húm nói:

“Chuyện này thì có gì đâu, em cứ phụ trách nuôi đám gà vịt kia cho béo tốt, quét dọn chuồng gà cứ để anh lo.”

Gà vịt lần trước anh ấy mang về làm thịt đãi khách, với tài nấu nướng gà mờ của mình, thế mà lại được khen lấy khen để, cũng nhờ vào thịt gà thịt vịt ngon cả.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 188: Chương 188



Hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân nhìn ra cửa sổ, thấy mợ đang nói chuyện trong sân thì ngồi phịch xuống sô pha.

“Anh hai, mợ quá đáng ghê, dựa vào cái gì bắt chúng ta ăn cháo lại nhìn mợ ăn thịt chứ!”

Trần Học Dân trề môi, định bày trò lại bị ba dọa bắt đi bộ đội, chỉ có thể dụ đứa em trai ngốc nghếch kiếm chuyện.

“Em gọi điện về nhà bảo mợ không cho chúng ta ăn cơm, nhớ khóc thảm vào!”

Trần Học Nhân cũng rút kinh nghiệm rồi, cậu bé sợ lén đi mách thì tối đến cả cháo cũng không có mà ăn:

“Em không gọi đâu, mẹ chắc chắn sẽ la em, ba nói không cho bà nội nghe điện thoại.”

Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, hai anh em thầm mong sao cho bà nội có thể đến cứu vớt hai đứa.

Trong góc cầu thang, cặp song sinh đang lén lút theo dõi hai người anh họ trên sô pha.

Mẹ nói anh họ khỏe mạnh hơn hai đứa, nên đừng xung đột trực tiếp với các anh, phải biết tránh bạo lực và dùng mưu trí để chiến thắng.

Vì vậy, hai đứa bắt đầu theo dõi mỗi một hành động của hai anh giúp mẹ.

Quý Nguyên hối anh trai nhớ lẹ lên: “19... 25... 37...”

Quý Dương liên tục múa bút:

“Đồ ngốc, em đếm đừng sót là được, đến lúc đó sẽ viết hai anh ấy ngồi trên sô pha bao nhiêu giây.”

Tống Thời Hạ dẫn theo anh trai bỏ gà vịt và hai con ngỗng vào trong chuồng.

Hai anh em đang lầu bầu trên sô pha lập tức đứng lên úp mặt vào tường, Quý Nguyên trong góc cũng ngừng đếm.

Cậu bé quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Anh họ đã ngồi trên sô pha tổng cộng 225 giây.”

Quý Dương dừng bút lại nói: “Là hơn 3 phút, làm tròn thành 4 phút.”

Tống Thời Hạ vừa bước vào phòng khách, Quý Nguyên đã đứng trên cầu thang hô lên: “Mẹ ơi, anh họ đã ngồi trên sô pha 4 phút!”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười, cô chỉ thuận miệng nói thôi mà hai tên nhóc kia lại thành giám sát viên luôn.

Trần Học Dân và Trần Học Nhân tức đến ngứa răng.

Trần Học Nhân trừng hai cậu bé: “Cái đồ thích mách lẻo!”

Quý Nguyên chạy xuống núp sau lưng mẹ.

Tống Thời Hạ liếc nhóc Trần Học Nhân nói:

“Trừng em cháu làm gì? Em họ của hai đứa đã biết đổi từ giây sang phút rồi đó, hai đứa không cảm thấy xấu hổ à?”

Trần Học Nhân không phục, thua Trần Tuyết Yến còn có thể lấy lại mặt mũi vì con gái có giỏi đến mấy cũng phải đi lấy chồng, thua bởi một đứa nhóc mẫu giáo mới không cam tâm.

Cậu bé ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Chẳng phải chỉ là tính toán thôi sao, làm như có mình em ấy biết vậy!”

Tống Thời Hạ cố ý kích Trần Học Nhân: “Học lâu như vậy rồi thì cháu thử đọc bảng cửu chương xem.”

Trần Học Nhân còn chưa đọc được một nửa đã bắt đầu lắp ba lắp bắp.

“Bốn... Bốn nhân bảy ba mươi hai, bốn nhân tám mười tám, bốn nhân chín mười sáu.”

Tống Thời Hạ không nhịn được mà vỗ tay khen:

“Giỏi quá, tài năng toán học như thế này quả là có một không hai, cháu ở lại lớp tiếp đi.”

DTV

Nếu không phải Tống Thu Sinh cũng nhẩm theo trong bụng thì cũng sẽ bị cuốn theo mất.

Anh ấy cười khẩy nói: “Hai nhóc này cao to như thế, khéo ăn bao nhiêu nó vào chiều cao hết rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 189: Chương 189



Tống Thời Hạ hỏi: “Vậy hôm nay mợ cho hai đứa ăn cháo trắng là đang ngược đãi hai đứa à?”

Trần Học Dân không phục:

“Chứ còn gì nữa, chúng cháu đã kém môn toán rồi. Mợ cố tình làm khó làm dễ cho chúng cháu thì có.”

Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ lên lắc lắc nói:

“Không nhé, chẳng những toán học mà ngữ văn của hai đứa cũng cực kỳ tệ, nên có rất nhiều cách để làm khó làm dễ hai đứa.

Bảo hai đứa học bảng cửu chương đã cảm thấy ấm ức à? Đây không phải kiến thức học ở tiểu học à?”

Cô lại tiếp tục nói:

“Cháo trắng không ngon à? Chẳng phải mợ còn hấp một nồi màn thầu sao? Mới đó đã ngán?

Ở nông thôn có thể ăn màn thầu mỗi ngày đã là may mắn lắm rồi. Hay là đưa hai đứa về nông thôn ở thử nhé?”

Trần Học Nhân tức đỏ mắt:

“Nhưng rõ ràng mợ với em họ đều ăn thịt, mọi người ăn gà rán thơm phưng phức lại không cho tụi cháu miếng nào.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc:

“Nhưng em họ hai đứa đã làm xong bài tập hôm nay, đó là phần thưởng của các em ấy mà.

Nếu hôm nay hai đứa có thể đọc hết bảng cửu chương thì cũng có thể ăn gà rán.

Cũng tại mợ không nói rõ, nhà mợ đều dựa vào thành tích để nói chuyện, ai biểu hiện kém thì không xứng được ăn thịt.”

Trần Học Nhân còn định kiếm cớ:

“Bài tập của hai đứa nó đơn giản như vậy, khác nào bất công với bọn cháu đâu.”

“Được rồi, hai đứa cảm thấy không công bằng thì bắt đầu từ hôm nay, mợ sẽ để cho em họ học cùng với hai đứa, nếu thua thì đừng khóc nhè nhé.”

Trần Học Dân không đồng ý: “Đàn ông con trai tụi cháu cạnh tranh công bằng, không bắt nạt con nít.”

Sao Tống Thời Hạ chẳng tin nổi câu này khi nó được nói ra từ trong miệng cậu nhóc vậy vậy nhỉ?

Trần Học Nhân lớn tiếng nói: “Anh, chúng ta lớn hơn mà còn sợ thua hai đứa con nít à!”

Trần Học Dân không đáp, cậu bé sợ thua sẽ mất mặt, còn không bằng cả một đứa con nít.

Trần Học Nhân cắn môi đồng ý:

“Anh không chơi thì em chơi, ngày mai em sẽ ăn gà rán một mình, không chừa cho anh miếng xương nào luôn.”

DTV

Trần Học Nhân thi toán được hẳn mười điểm nên cực kỳ có niềm tin vào bản thân, không bằng Trần Tuyết Yến thì thôi, lẽ nào còn thua cả con nít ư.

Tống Thời Hạ dạy bọn nhỏ theo cách giáo dục giải trí, dạy bảng cửu chương theo nhạc thiếu nhi, chỉ cần thuộc là có thể đọc và viết ra giấy ngay.

Tống Thời Hạ ngồi xổm xuống hỏi hai đứa nhỏ:

“Hai đứa có muốn thi với anh họ không? Nếu thua thì ngày mai chỉ có thể ăn cơm, không được ăn thịt.”

Quý Dương gật đầu cái rụp: “Con sẽ thi với anh họ, em trai không cần thi đâu.”

Em trai không thuộc bảng cửu chương, không ăn được thịt chắc chắn sẽ khóc nhè.

Quý Nguyên hục hặc muốn tham gia, lại bị anh trai dùng cái cớ là đàn ông đích thực, muốn một chọi một để ngăn cản.

Tống Thời Hạ lập tức quyết định:

“Được rồi, thời gian còn lại hai đứa có thể đi chuẩn bị. Ngày mai có hai vòng đấu là đọc và viết bảng cửu chương, ai làm đúng nhiều hơn sẽ là người thắng.”

Bốn đứa nhỏ lập tức bắt cặp với nhau chia ra hai phe.
 
Back
Top Bottom