Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 160: Chương 160



Nhắc tới chuyến công tác lần trước, lại không thể thiếu chuyện cô xả thân bắt cướp.

Lòng dạ Quý Duy Thanh rối bời, anh không hiểu cảm giác này là gì, đành phải dặn tới dặn lui.

Nói xong câu cuối, Tống Thời Hạ đẩy anh ra:

“Lần đầu em biết anh nói nhiều như thế đấy, anh cứ yên tâm đi, em không phải trẻ con, nhất định sẽ lượng sức mà làm.”

Tống Thời Hạ lấy rượu thuốc ra.

“Cái này ba dùng xong thì nói là hiệu quả tất tốt, trước khi trời mua chỉ cần bôi lên chân thì bệnh phong thấp cũng không đau nữa.”

Không hổ là rượu thuốc do cả đống dược liệu đắt tiền ngâm chung, chỗ nào đau thì bôi vào đó.

Cô lại vỗ một chai khác:

“Cái này chưa dùng thử bao giờ, chắc hiệu quả cũng thế, có cho nhân sâm với hà thủ ô mà, làm sao mà tệ được.”

Tống Thời Hạ nhét rượu vào hành lý của anh, những 10 chai.

Loại rượu ngâm táo đỏ cẩu kỷ thì cô không sớt ra, đàn ông uống vào cũng không có tác dụng gì.

Cô lại vào bếp lấy một cái túi ra:

“Ngày mai lên xe thì anh để cái này trên xe, những lúc còn lại thì nhớ xách theo nhe, chịu khó một tí nha.”

Nhét vào vali luôn thì nặng quá, lỡ như dây ra quần áo của anh thì tiêu.

Cầm tay thì tiện hơn một chút, cộng lại còn không nặng bằng một lốc bia ấy chứ.

Hai đứa bé vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì thi được 100 điểm, vừa nghe tin ngày mai ba phải đi công tác thì lập tức ỉu xìu.

Tống Thời Hạ xoa đầu cả hai:

“Mẹ làm bánh kem bơ trái cây nhé? Chúng ta cùng ăn với ba, đúng lúc mẹ vẫn còn thiếu phần thưởng đã hứa cho hai đứa.”

Nỗi buồn ba sắp đi công tác lập tức bay biến.

Bánh kem bơ trái cây mới đúng là chân ái, hai đứa nhỏ lập tức chạy theo sau lưng mẹ lấy lòng.

Quý Duy Thanh lại bị bỏ rơi, lời an ủi hai đứa bé còn chưa kịp nói ra khỏi miệng nữa, xem ra không cần nói nữa làm gì.

Tống Thời Hạ nướng bánh, Quý Duy Thanh thì tiếp tục đảm nhiệm nghĩa vụ máy đánh trứng chạy bằng cơm.

Thím Phùng gõ cổng.

Tống Thời Hạ còn chưa rửa tay, Quý Dương đã chạy xộc ra như một quả đạn pháo nhỏ.

Tống Thời Hạ vội gọi với theo: “Con chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã.” Cậu bé mặc quần lửng như thế, lỡ như ngã thì đau lắm.

Quý Dương cực kỳ đắc ý, lúc trước toàn là em trai mở cửa, hôm nay cậu bé phản ứng nhanh hơn cả em trai luôn.

Thím Phùng vừa vào đã bế Quý Dương lên, Quý Dương giãy dụa không có kết quả thì xụ mặt lại.

DTV

“Cháu làm món gì thế, đứng ngoài cổng đã ngửi thấy mùi thơm rồi.”

Nói xong, bà nhìn thấy giáo sư Quý đang bận rộn trong bếp, chậc chậc kinh ngạc:

“Cháu giỏi thật đấy, có thể khiến giáo sư Quý tự mình xuống bếp giúp đỡ thế này.”

Tống Thời Hạ mỉm cười bế lấy Quý Dương rồi đặt cậu bé xuống, để cậu bé tự chạy đi chơi:

“Cháu đang làm bánh kem cho bọn nhỏ, thưởng cho hai đứa nhỏ vì thi được 100 điểm.

Ngày mai anh ấy phải đi công tác, không biết phải đi bao lâu, hôm nay phải giúp cháu làm việc nhà để dỗ dành cháu chứ.”

Quý Dương đi một bước mà quay lại đến ba lần, mẹ chỉ ôm cậu bé có một cái thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 161: Chương 161



Thím Phùng trêu ghẹo cô: “Nhìn hai cháu ân ái chưa kìa, thím nhìn cứ như uống cả chai mật ấy.”

Uống cả chai mật thì gắt cổ c.h.ế.t mất, Tống Thời Hạ tưởng tượng thôi đã rùng mình một cái.

Cô với anh đâu có mùi mẫn tới mức đó chứ?

Cô lắc lắc đầu, rót mật ong ra: “Thím tìm cháu có chuyện gì thế ạ?”

Hôm nay thím Phùng mới nhớ tới việc chính.

“Căn tin bảo thím hỏi cháu là nhà cháu có bán gà với vịt không?”

Tống Thời Hạ chỉ vào gà và vịt trong sân:

“Thím trêu cháu đúng không? Nhà cháu có nuôi mấy con đâu, căn tin không mua được gà với vịt ạ?”

Gà vịt lớn chừng này nuôi trong chuồng toàn là con nhỏ, căn tin không đến mức không mua được gà vịt, phải mua lại từ chỗ cô đấy chứ?

Thím Phùng cũng thấy đám người ở căn tin dở hơi.

Gà vịt lớn tầm này thì được bao nhiêu thịt chứ, thế mà lại giao nhiệm vụ này cho bà.

DTV

“Thím không đùa đâu, người ta nói gà vịt cháu nuôi nấu lên ngon lắm, lần đó đúng lúc có lãnh đạo tới nữa.”

Lần trước có một vị lãnh đạo tới căn tin, có lãnh đạo nhà trường đi theo.

Nghe nói món ăn nổi tiếng ở quê vị lãnh đạo kia là gà hầm nấm, lúc đó căn tin không có gà, thím Phùng bèn mua một con gà nhỏ ở nhà Tống Thời Hạ chữa cháy.

Vị lãnh đạo kia chỉ ăn mỗi món gà hầm nấm, cả con gà chưa đến 1 cân đã bị lãnh đạo ăn hết sạch, thậm chí còn múc nước hầm chan ăn.

Chờ lãnh đạo đi rồi, đầu bếp chính của căn tin nếm thử nước canh còn thừa.

Ông ấy thề thốt cho rằng nhất định là thịt gà đã nâng tầm món ăn lên, ngày xưa ông ấy nấu gà hầm nấm chưa bao giờ ngon như thế.

Tống Thời Hạ cho gà vịt ăn mớ rau thừa trong vườn.

Rau tưới nước linh tuyền nên khiến chất thịt của chúng cũng ngon hơn.

Hình thể của gà vịt cũng nặng hơn gà vịt cùng tháng nuôi bên ngoài từ vài lạng đến nửa cân, cũng sẽ không lớn quá thể, người khác nhìn vào chỉ cảm thấy cô nuôi kỹ mà thôi.

Nhưng gà cũng chỉ mới hơn 1 cân thôi, làm sao thịt sớm như thế được.

“Thím nhìn rau củ quả trong vườn nhà cháu đi, tốc độ rau lớn sắp không kịp tốc độ cung cấp cho căn tin rồi.

Gà vịt cháu nuôi để ăn cho yên tâm, thím bảo căn tin mua ở ngoài đi.”

Khó khăn lắm mới nuôi được mấy con gà, nhà mình còn chưa được ăn, nếu bán hết cho người ta thì phí quá.

Thím Phùng chỉ tới hỏi giúp mà thôi, căn tin bị từ chối cũng vô cùng thất vọng, may mà cũng mua được gà ở nhà khác.

Lần này lãnh đạo chỉ ăn có hai muỗng canh, tuy không nói gì, nhưng đầu bếp cũng hiểu là thịt gà không ngon.

Bọn họ cũng khó hiểu, không biết vì sao gà nhà đồng chí Tiểu Tống lại ngon như thế.

Nhưng thầm nghĩ người ta trồng rau cũng siêu như vậy, biết nuôi gà nuôi vịt cũng là chuyện bình thường.

Đầu bếp hôm nay cũng là người hôm trước đã nấu, ông ăn thử một miếng canh.

“Cũng được, canh gà bình thường, xem ra vẫn phải làm việc với đồng chí Tiểu Tống mới được.”

Tống Thời Hạ bưng bánh bông lan nóng hổi mới ra lò, cắt phần mép bánh thừa ra chia cho hai con mèo nhỏ tham ăn trong nhà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 162: Chương 162



Đến cả Quý Dương hay đỏng đảnh cũng không cưỡng lại được sức hút của bánh kem bơ trái cây.

Trong sân, ba mẹ con cười nói vui vẻ với nhau, Quý Duy Thanh chỉ cảm thấy cánh tay siêu nhức mỏi.

DTV

Anh nhớ nước ngoài có bán máy đánh trứng, hay là viết thư nhờ bạn mua giúp nhỉ.

Tống Thời Hạ đi vào bếp, rón rén đi tới bên cạnh hôn chụt lên má anh một cái.

“Anh vất vả rồi, tiếp theo cứ giao cho em đi.”

“Để anh làm cho, em hướng dẫn anh là được.” Tự nhiên anh cảm thấy cánh tay không còn đau nữa rồi.

Tống Thời Hạ đứng bên cạnh dạy anh bóp kem bơ ra.

Mặc dù không có đầu bắt kem, nhưng trong nhà ăn, làm đơn giản một chút cũng được.

Cuối cùng, cô cắt trái cây thành miếng nhỏ rắc lên trên, cho thêm mứt dâu lên, bấy nhiêu đã đủ cho hai đứa bé thỏa mãn reo lên hoan hô rồi.

Tống Thời Hạ cố ý quệt một miếng kem bơ, thừa dịp anh không để ý mà trét lên mặt anh.

Quý Duy Thanh ngẩn ra một giây, sau đó túm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô.

“Đừng có lãng phí đồ ăn.”

Tống Thời Hạ l.i.ế.m sạch kem bơ trên tay, liếc anh một cái rồi chớp mắt đúng kiểu con nai vàng ngơ ngác: “Em không có lãng phí.”

Quý Duy Thanh:...

Cô kiếm chuyện với anh, nhưng anh lại không thể làm gì cô.

Đêm nay hai người đều không muốn đi ngủ, Tống Thời Hạ nằm trong lồng n.g.ự.c anh, câu được câu không nói chuyện với anh.

Quý Duy Thanh cũng không nói nhiều, nhưng lại chăm chú lắng nghe.

Tống Thời Hạ nằm kề sát trong lòng anh, vuốt vuốt bàn tay có vết chai nhẹ của anh, thỉnh thoảng lại cắn một cái.

Thời đại này không có điện thoại, chỗ của anh lại không thể viết thư, cô còn thảm hơn yêu xa nữa.

Quý Duy Thanh đột nhiên mở miệng: “Sổ tiết kiệm anh để trong tủ quần áo, mật mã là...”

“Suỵt!” Tống Thời Hạ nói tiếp, “Tiền lương của anh đã đủ rồi, tiền trong sổ tiết kiệm em không cần dùng tới đâu.”

Quý Duy Thanh khó hiểu:

“Nhà mình do em quản chuyện tiền nong, em đừng tiếc tiền, cứ lấy mà mua quần áo đi.”

Cách đền bù duy nhất anh có thể nghĩ ra chính là tiêu thật nhiều tiền cho cô.

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:

“Em đâu có tiếc tiền mua quần áo đâu, trong tủ toàn là quần áo của em kia kìa, anh nhìn trong đó có mấy bộ là của anh?”

Tiền lương mỗi tháng của Quý Duy Thanh cao như thế, lại cực kỳ tiết kiệm, chỉ có mấy cái áo sơ mi thay qua thay lại, Tống Thời Hạ làm sao mặt dày mua quần áo mới cho mình mãi được.

“Em không phải kiểu người để bản thân chịu thiệt thòi đâu, anh đừng lo cho em, nếu anh mà gầy đi thì biết tay em.”

Cô ở nhà có ăn có uống, có người chơi cùng, rốt cuộc là ai đáng thương hơn đây.

Lần trước Quý Duy Thanh đi một chuyến, lúc về đã gầy sọp đi.

Lúc đó cô và anh chưa có tình cảm gì mấy, nên cũng chẳng thấy xót cho lắm.

Quý Duy Thanh vẫn nói mật mã cho cô biết, Tống Thời Hạ nghĩ hôm nào phải đi kiểm tra xem số dư có bao nhiêu mới được.

Mấy năm nữa bất động sản phát triển, có thể đi mua vài tòa nhà để đầu tư.

Cô nhớ mang máng giá hàng sẽ tăng một thời gian ngắn, không biết cụ thể là năm nào, tiền nằm trên tay chỉ sợ càng lúc càng mất giá thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 163: Chương 163



Tống Thời Hạ níu áo ngủ của anh, chuẩn bị thiếp đi, sau khi ngủ cô có thể lén sờ cơ bụng của anh.

Phát hiện hô hấp của anh kề sát, cô không để ý lắm.

Số lần Quý Duy Thanh chủ động có thể đếm trên đầu ngón tay, chắc là anh đổi tư thế ngủ thôi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Đèn ngủ phía bên Quý Duy Thanh không tắt, cô nhìn thấy anh lại kề sát tới, lần này là chóp mũi.

Một giây sau, nụ hôn của anh hạ xuống khóe môi của cô, cạy mở môi cô.

Tống Thời Hạ ngơ ngác phối hợp với anh.

Kỹ thuật của anh toàn là do cô dạy, anh chỉ biết m*t mát lung tung, hôn cực kỳ tệ, Tống Thời Hạ thầm nghĩ.

Nhưng cô vẫn vươn tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn kia.

Đồ ngủ bị kéo nhẹ một cái, toàn bộ cúc áo đều bung ra, cô thậm chí còn không biết anh đã cởi cúc từ lúc nào.

Người phải ngủ sớm lại thức trắng cả đêm, bàn tay cứ lưu luyến xoa vuốt người đang say ngủ trong lòng, giống như muốn ghi nhớ từng tấc thịt da của cô.

Đêm nay đã dùng tới bồn tắm mới, có bồn tắm đúng là thuận tiện mà, ngoại trừ tốn nước với hơi cấn lưng ra thì không có khuyết điểm nào nữa.

Lúc ngủ thiếp đi, Tống Thời Hạ còn nghĩ, phỏng chừng cái giường này cũng không thọ được lâu đâu.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thời Hạ đột nhiên bừng tỉnh, cũng may người vẫn còn ở bên cạnh.

“Mấy giờ rồi? Lúc nào xe tới đón anh?”

Quý Duy Thanh đặt sách xuống: “10 giờ rồi, buổi chiều mới đi mà, không vội.”

Cô thở phào một hơi, ngồi dậy mặc quần áo: “Để xem đi xem còn quên cái gì nữa không.”

Quý Duy Thanh vươn tay ra ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.

Tống Thời Hạ khó hiểu quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

Là cô gặp ảo giác ư, sao hôm nay anh ấy bám cô thế nhỉ.

Anh không nói lời nào, chỉ ôm ghì lấy cô, cằm tựa lên vai cô: “Để anh ôm một lát đi.”

Tống Thời Hạ được mẹ chồng rủ đi ra ngoài dạo phố, lần này đi, cô dắt theo cả hai đứa bé đi cùng.

Thời tiết nóng bức, cô chỉ muốn vào trung tâm mua sắm tránh nóng thôi, mặc dù trong đó không có điều hòa, nhưng ít nhất cũng được mát mẻ.

Hai chú hổ con không biết nóng là gì, cứ nhìn quanh nhìn quất.

Chúng ngắm nghía mấy chiếc tủ kính trưng bày trong trung tâm, thỉnh thoảng còn chạy qua nhìn một cái.

Tống Thời Hạ cứ phải nhìn dõi theo hai đứa bé suốt, hai đứa nhỏ này được cho ra ngoài chơi đúng là không khiến người ta bớt lo gì cả.

Chờ hai đứa quay lại một lần nữa, Tống Thời Hạ và mẹ chồng mỗi người dắt tay một đứa.

“Không được chạy lung tung nữa, hai đứa có nhớ trước khi đi đã hứa gì với mẹ không?”

Quý Nguyên cúi đầu xoa xoa tay.

Tống Thời Hạ nắm tay cậu bé:

“Ở ngoài đông người qua lại, nếu như các con bị người ta đụng ngã thì sao đây?”

Hai đứa bé ít khi ra ngoài, bình thường ở nhà đều vô cùng ngoan ngoãn.

Nhưng hai đứa đều cực kỳ tò mò, cứ chạy qua chạy lại như một chú mèo con đuổi bắt bướm vậy.

Chạy lung tung trên vỉa hè cũng rất nguy hiểm, lỡ như bị người đi đường hoặc xe đạp tông trúng thì sẽ bị thương chảy m.á.u mất.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 164: Chương 164



Hàn Dung không nói đỡ cho bọn trẻ.

Bà cảm thấy Tiểu Tống nói rất đúng, trẻ con thỉnh thoảng dung túng cũng được, nhưng riêng vấn đề an toàn thì phải giáo dục thật nghiêm khắc.

“Ở nhà con với anh trai chạy nhảy thế nào cũng được, nhưng ngoài đường đông người qua lại như thế, lỡ như con với anh trai đi lạc, mẹ và bà nội sẽ lo lắng lắm đấy, các con biết chưa.”

Quý Nguyên rụt rè cầm tay cô.

“Mẹ ơi, bọn con không chạy lung tung nữa đâu.”

“Thế mới ngoan, biết sai mà sửa là bé ngoan. Bây giờ các con còn nhỏ, chờ sau này các con lớn rồi, có thể tự mình đi ra ngoài, mẹ và bà nội sẽ không trông chừng các con nữa.”

Quý Nguyên reo lên: “Con không muốn, con muốn mẹ trông chừng bọn con.”

Tống Thời Hạ vẫn đùa:

“Bây giờ nói thì hay lắm, sau này nếu trông chừng con tiếp, chỉ sợ con sẽ chê mẹ phiền thôi.”

Quý Nguyên vội lắc đầu, Quý Dương cũng không phục, hai đứa sẽ không chê mẹ phiền đâu.

Đến trung tâm mua sắm tiếp theo, rốt cuộc Tống Thời Hạ cũng không nhịn được nữa, đành phải xin tha.

“Mẹ ơi, bên ngoài nắng nóng quá, bọn nhỏ phơi nắng đỏ bừng rồi kìa, chúng ta vào trong ngồi nghỉ đi.”

Hiếm hoi lắm Hàn Dung mới kiếm được người đi dạo phố cùng.

Lúc này bà mới sực nhận ra, da Tiểu Tống trắng như thế, phòng chừng ít khi ra ngoài phơi nắng lắm.

“Ôi mẹ quên mất, chúng ta vào trong tìm chỗ ngồi nghỉ đi.”

Tống Thời Hạ mua kem đậu đỏ cho mình với hai đứa nhỏ, mẹ chồng cô thì không ăn kem lạnh.

Trong khu nghỉ ngơi của trung tâm mua sắm này có mấy băng ghế dựa, trong này cũng không đông lắm.

Tống Thời Hạ và mẹ chồng mỗi người bế một đứa bé ngồi xuống ghế.

Bên cạnh cũng có một người phụ nữ đang ôm một bé gái chỉ chừng hơn 1 tuổi.

Đôi mắt to tròn đen láy của cô bé cứ nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hạ, Tống Thời Hạ cũng trêu lại cô bé.

Kế đó còn có một cụ bà có vẻ hiền lành và một người phụ nữ ngồi nói chuyện phiếm với nhau, chắc là người nhà rồi.

Người phụ nữ kia sắc mặt hồng hào, cô bé con cũng trắng như bông bưởi, xem ra gia cảnh cũng không tệ.

Tống Thời Hạ và mẹ chồng nghỉ ngơi một lát thì lại bị bà dắt đi dạo.

Cô cảm thấy may mắn vì trong trung tâm mua sắm này chẳng có mấy đồ có thể mua, quần áo cũng ít mẫu mã lựa chọn.

Thậm chí Tống Thời Hạ chỉ mua hai đôi giày canvas màu trắng mà thôi, vừa rẻ lại mang được lâu.

Tống Thời Hạ phải từ chối rất nhiều lần mới gạt bỏ được ý định mua đồ trang điểm cho cô của mẹ chồng.

Cô cũng chẳng đi đâu, không cần trang điểm làm gì, mua thỏi son đánh cho tươi tắn là được.

Cô cũng mua thêm cho mình một hộp kem dưỡng da, sau đó mua kem bôi cho trẻ em.

Mẹ chồng cầm hai đôi giày da lên: “Đôi này con mang thì đẹp lắm, đừng có mang giày vải mãi như thế chứ.”

Tống Thời Hạ không muốn mua, giày da vừa đắt vừa đau chân.

“Mẹ à, con mang giày da không quen, giày vải mang được lâu mà còn thoải mái nữa, con đã mua hai đôi rồi đây.”

Nhưng dù cô từ chối thế nào đi nữa thì cũng không thể làm lại sự nhiệt tình và hào phóng của mẹ chồng.

“Đồng chí à, gói đôi giày da này cho tôi nhé, lấy số 35 ấy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 165: Chương 165



Nói thật, đôi giày này rất đẹp, kiểu dáng tương tự như giày Mary Jane ở tương lai, nhưng một đôi giày da gần 30 đồng, bấy nhiêu tiền đủ mua hai đôi giày vải rồi.

Chủ yếu là đường xá bây giờ quá xấu, mang giày da đi ra ngoài thật sự rất uổng.

Hàn Dung kiên nhẫn khuyên nhủ cô:

DTV

“Con gái ai cũng thích làm đẹp cả, sao tới con lại thích mộc mạc đơn giản thế.

Mẹ thấy lần nào con cũng mang giày vải hết, con nhìn đi, đôi giày da này đẹp biết bao.”

Tống Thời Hạ buồn cười:

“Mẹ chồng nhà người ta toàn mong cưới được một cô con dâu cần kiệm, giỏi giang lo liệu việc nhà.

Mẹ thì toàn muốn tiêu tiền cho con, nói ra sẽ khiến không ít người ngưỡng mộ c.h.ế.t mất.”

Hàn Dung mỉm cười:

“Mẹ biết con là cô gái biết điều, A Thanh thường đi công tác không ở nhà, người làm mẹ chồng như mẹ phải giúp thằng bé chăm sóc ba mẹ con các con chứ.

Đây là chuyện vốn dĩ A Thanh phải làm, con đừng thấy ngại hay áp lực gì. Mẹ biết con thật lòng đối đãi với bọn nhỏ, mẹ cũng thật lòng yêu thương, quý mến con.”

Bọn trẻ nhạy cảm, có thể khiến hai đứa bé đều yêu thích như thế, Tống Thời Hạ nhất định không thể nào là người xấu xa tồi tệ được.

Suy ra, bà cũng muốn đối xử tốt với Tiểu Tống hơn một chút.

Vốn dĩ bà định nói chuyện cha ruột của hai đứa bé cho Tiểu Tống nghe từ hồi Đoan Ngọ.

Nhưng dường như Tiểu Tống đã đoán được từ trước nên cũng không kinh ngạc gì, chỉ nói đừng để bọn trẻ biết chuyện này.

Chờ sau khi bọn trẻ lớn lên hãy quyết định xem có nên nói cho chúng biết hay không.

Tiểu Tống thật lòng yêu thương bọn trẻ, bà sẽ không để Tiểu Tống chịu thiệt thòi về mặt vật chất.

Tống Thời Hạ mang theo giày mới của mình, lại mua cho hai đứa bé mỗi đứa một đôi giày xăng-đan, hai đứa lập tức đổi giày ngay tại chỗ.

Hàn Dung cười không khép miệng được: “Con nhìn con chưng diện cho bọn nhỏ thành thế nào đi.”

Tống Thời Hạ vừa mua cho hai đứa bé hai bộ đồ ngắn tay và quần cộc giống hệt nhau, chợt nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào vọng tới từ dưới lầu.

Hàn Dung cầm giày cho hai đứa cháu, tò mò hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Cô nhìn xuống dưới lầu, hình như chỗ ngồi nghỉ ở dưới có người đang cãi nhau thì phải.

Tống Thời Hạ thấy mẹ chồng muốn chạy xuống hóng chuyện, hối hả trả tiền, thuận tiện từ chối hai đứa bé.

“Quần áo mới phải giặt xong mới mặc được, bây giờ không thể mặc.”

Quý Dương và Quý Nguyên lập tức ỉu xìu, nhưng vẫn xung phong muốn tự cầm quần áo của mình.

Tống Thời Hạ không hiểu, rõ ràng hai bộ đồ đều giống hệt nhau, có cần phải chia rõ ra như thế hay không.

Mẹ chồng nói trẻ con mau lớn nên không cho cô mua nhiều.

Tống Thời Hạ bèn mua số lớn một chút, như vậy mặc lên sẽ hơi rộng một chút, quần ngắn thì hai đứa bé cũng không giẫm trúng trượt chân.

Tống Thời Hạ đi theo sau lưng mẹ chồng chạy xuống tầng.

Rất nhiều người vây quanh khu nghỉ ngơi kia, đương sự đang tranh chấp và người phụ nữ ban nãy cùng mẹ chồng của cô ấy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 166: Chương 166



Người phụ nữ kia khóc thút thít, tóc xõa ra, vẫn ôm chặt đứa bé ở trong lòng.

Bà cụ mặt mày hiền lành kia bây giờ đã thay đổi 180 độ, thốt ra toàn mấy lời mắng chửi tục tĩu.

“Tao đã nói rồi mà, mày ăn diện diêm dúa như vậy đi ra ngoài, hóa ra là vì lén lút ngoại tình sau lưng con trai tao!”

Ngay từ đầu Tống Thời Hạ đã chú ý thấy người phụ nữ kia ăn mặc rất khí phái, tuy không phải kiểu thời thượng nhất, nhưng so với người đồng trang lứa thì vẫn bắt mắt hơn hẳn.

Mặt của người phụ nữ kia hằn rõ dấu bàn tay, khóc lóc luôn miệng nói không biết bà cụ kia.

Cô ấy ra sức che chở cho đứa bé trong lòng, khóc lóc cầu cứu xung quanh.

Nhưng không biết tại sao, đám người đứng xem bên ngoài đều tin lời bà cụ kia.

Tống Thời Hạ nghe có người đứng bên cạnh nói chuyện với nhau.

“Chuyện riêng của nhà người ta thế này tốt nhất là đừng xen vào, vừa rồi người phụ nữ kia còn ngồi cười cười nói nói với mẹ chồng, mình lên giúp đỡ, nói không chừng lại rước thêm phiền toái, coi chừng vạ lây.”

“Đã sinh con rồi, sao vẫn không chịu an phận chứ, may mà hôm nay có mẹ chồng của cô ta đi cùng, bằng không ở nhà lại có thêm mấy cái sừng.”

DTV

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, trông có vẻ ngoan hiền, không ngờ lại ngoại tình, phải thèm khát cỡ nào chứ...”

Mấy gã đàn ông cười hề hề, Tống Thời Hạ nghe không nổi nữa.

“Mẹ, mẹ dắt hai đứa nhỏ cách xa một chút, sẵn tìm cơ hội báo cảnh sát đi.

Mặc kệ là việc riêng của nhà người ta hay là hiểu lầm thì cũng không thể đánh người ngay giữa ban ngày ban mặt như thế được.”

Tống Thời Hạ sợ mẹ chồng mình sẽ hoảng nên không dám nói ra suy đoán của mình.

Bà cụ kia vung tay lên nửa đường thì bị người ta túm lấy cánh tay.

“Dì à, đánh người không giải quyết được vấn đề, cháu cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng.

Hay là báo cảnh sát đi, để cảnh sát bắt người tình của cô ấy lại không tốt hơn à?”

Tuy Tống Thời Hạ đoán bà cụ này không phải mẹ chồng của cô gái kia, nhưng cô và mẹ chồng là phụ nữ tay yếu chân mềm, còn dắt theo hai đứa bé, nếu đối chọi thẳng mặt thì không sáng suốt cho lắm.

Người phụ nữ kia thấy Tống Thời Hạ thì không khác gì nhìn thấy cứu tinh, vội ôm con nhào tới quỳ xuống trước mặt Tống Thời Hạ.

Vừa rồi cô ấy thấy Tống Thời Hạ dẫn theo con cái, người như thế chắc chắn không phải cùng phe với bà cụ kia được.

Cô ấy khóc lóc nói:

“Em gái à, chị biết em là người tốt, xin em cứu chị với, bà ta muốn cướp con của chị, chị thật sự không biết bà ta.

Chị không ngoại tình, bà ta hỏi tên của chị với con chị, chị thề, nếu chị nói láo thì sẽ c.h.ế.t không được yên.”

Cô ấy khóc lóc, nói năng lộn xộn, đứa bé trong lòng cũng khóc lên.

Tống Thời Hạ thầm thở dài, cô không thể mặc kệ được.

“Chị đứng lên trước đi, ở đây có đông người làm chứng cho chị như thế, chị có cứng cứ gì thì cứ nói lớn ra đi.”

Cô sợ bà cụ kia có đồng phạm nên kéo hết toàn bộ quần chúng vây xem vào.

Tới lúc đó, dù thằng con hay đồng phạm của bà ta chạy tới đánh ghen thì cũng có thể dựa vào quần chúng vây xem để bảo vệ, không để cho người phụ nữ này và đứa bé bị mang đi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 167: Chương 167



Người phụ nữ kia nghe cô nói vậy thì tuyệt vọng vô cùng, không ai tin mình cả.

Tống Thời Hạ đỡ cô ấy dậy, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô ấy: “Tôi tin chị, phối hợp với tôi đi.”

Tống Thời Hạ nhìn bà cụ kia, cố ý dẫn dắt.

“Dì à, nếu dì có bất mãn với con dâu thì cũng không thể đánh dập như thế, con gái nhà người ta làm dâu nhà dì, không phải là để nối dõi tông đường cho nhà dì sao?”

Bà cụ kia phun nước bọt, nếu không phải Tống Thời Hạ tránh nhanh thì đã bị phun dính chân rồi.

“Nhà tôi vét hết tài sản mới cưới được cô ta, cô ta về mấy năm không đẻ được quả trứng nào, khó khăn lắm mới mang thai thì lại là một con vịt trời.

Con trai tôi không nỡ để cô ta chịu khổ, khuyên tôi đối xử với cô ta tốt một chút, kết quả cô ta dám ngoại tình!

Cô ta ngày nào cũng được ăn ngon ngủ kỹ, béo tốt trắng trẻo, chỉ khổ thằng con tôi vất vả làm việc nuôi cô ta.”

Lời nói của bà cụ này khiến quần chúng vây xem cảm thấy khó chịu.

Bây giờ là xã hội mới, nam nữ kết hôn đều ngang hàng với nhau, đâu phải lấy chồng theo chồng như xã hội cổ đại đâu.

Dù trọng nam khinh nữ thì cũng không nên nói huỵch toẹt ra như thế, lãnh đạo cũng nói phụ nữ có thể gánh nửa đầu trời cơ mà.

Bà cụ này độc mồm độc miệng như thế, con gái ai vào nhà đó đúng là chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.

Nhưng cũng có mấy người đàn ông với những gì bà ta nói.

“Theo tôi thấy, hạng đàn bà không nghe lời thế này nên đánh cho vài trận, để xem còn dám léng phéng hay không.”

Tống Thời Hạ lạnh lùng liếc qua một cái, đối phương lập tức nhìn đi nơi khác.

Tống Thời Hạ nhìn người phụ nữ kia: “Chị gái, chị có muốn nói thêm gì không?”

Người phụ nữ kia ôm con lùi lại phía sau:

“Tôi không quen biết gì bà ta, chồng tôi tên Tô Ái Dân, tôi là vợ của quân nhân!”

Mọi người xôn xao, có người tin nhưng cũng có người không tin, bà cụ kia lập tức luống cuống.

Cái khác thì bà ta còn dám nói dối, lỡ như nói xấu quân nhân, bị kéo đi xử b.ắ.n thì sao bây giờ.

Một gã đàn ông mặc áo khoác ố vàng xông vào.

“Mẹ! Rốt cuộc con cũng tìm được mọi người rồi!”

Đối phương bước tới muốn kéo tay người phụ nữ kia, còn định cướp lấy đứa bé.

Người phụ nữ hét lớn trốn ra sau lưng Tống Thời Hạ.

Có người thấy tình hình không đúng nên xông lên giúp cản người.

“Đồng chí à, có gì thì từ từ nói, anh xem nữ đồng chí kia sợ tới mức này rồi.”

“Liên quan gì tới các người, Tú Chi, cô tới đây cho tôi!”

Đối phương mặt mày bặm trợn, quả thực rất phù hợp với hình tượng người làm việc nặng nhọc.

Tống Thời Hạ nhìn tay chân mảnh khảnh của mình, đánh không lại đối phương, chỉ có thể tiếp tục kéo dài thời gian mà thôi.

“Anh trai à, anh bình tĩnh lại đi, anh dọa em bé khóc rồi kìa.”

Gã đàn ông kia mặc kệ tất cả, xông lên muốn kéo Tiền Tú Chi.

Người phụ nữ kia ra sức ôm chặt con mình.

Tống Thời Hạ cố ý đề cao âm lượng:

“Dì à, không phải dì nói con trai mình thương vợ thương con lắm à? Bây giờ sao cứ như kẻ thù g.i.ế.c cha thế?

Quần chúng vây xem như chúng tôi không thể trơ mắt nhìn con trai dì kéo vợ về nhà được!

Lỡ như xảy ra chuyện gì, nói không chừng tất cả chúng tôi lại bị xem là đồng lõa mất.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 168: Chương 168



Bà ta muốn mắng chửi Tống Thời Hạ, nhưng bị con trai trừng mắt liếc một cái nên sợ hãi rụt cổ lại.

Gã đàn ông kia nhìn chằm chằm vào Tống Thời Hạ:

“Có phải cô xúi giục Tú Chi ngoại tình không? Nhìn cô ăn mặc lẳng lơ như thế, chẳng trách Tú Chi lại học thói hư thân mất nết.”

Tống Thời Hạ bị sự vô liêm sĩ của gã làm cho tức giận tới bật cười, mặc váy dài quá gối còn bị nói là lẳng lơ á.

“Anh hay nhỉ, tự bản thân vô dụng thì lại đổ lỗi cho người khác, chẳng trách già đầu rồi còn muốn cướp vợ con của người ta. Anh nói tôi là bạn của Tú Chi, vậy anh có biết tôi tên gì không?”

Gã đàn ông siết chặt nắm tay, tức giận trừng mắt nhìn Tống Thời Hạ.

Gã phát hiện cô gái nhanh mồm nhanh miệng này cũng xinh đẹp lắm, bán tới mấy thành phố lớn khéo cũng kiếm được cả mớ tiền.

Có người nói:

“Đồng chí à, anh nói thế là không đúng, người ta ăn mặc như thế thì có vấn đề gì đâu?

DTV

Chính anh không giữ được vợ lại đi mắng người ta, có khi vì vậy nên anh mới không giữ được vợ đấy.”

Vốn dĩ còn có rất nhiều người đồng tình với nhà bà cụ kia, đáng tiếc bà ta mắng chửi tục tĩu, gã đàn ông này lại bặm trợn, không giống người tốt.

Ở đây, ngoại trừ gã đàn ông châm ngòi thổi gió ra thì tất cả mọi người lại càng đồng tình với người phụ nữ kia hơn.

“Dù là vợ chồng thì chúng tôi cũng không yên tâm giao người cho các người đâu, cứ để cho đồng chí công an xử lý đi.”

“Đúng đó, lỡ như về nhà, anh ta đánh c.h.ế.t vợ thì sao đây, nói không chừng lại hại chúng ta vào tù đấy.”

“Theo tôi thấy, nhất định là anh ta đánh đập vợ con, em gái kia chịu không nổi mới bỏ chạy.”

Công sức dẫn dắt của Tống Thời Hạ đã có tác dụng.

Chủ yếu là gã đàn ông này thoạt nhìn không giống người tốt lành gì, nên mới khiến mọi người thiên về phe yếu thế hơn.

Hàn Dung báo công an xong thì vô cùng lo lắng, vội vã gọi điện về cho ở nhà, nhờ Quý Học Nhai thúc giục gấp.

Chỉ 10 phút sau, đồng chí công an đã tới hiện trường.

Có người hét lớn: “Công an tới rồi kìa.”

Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tống Thời Hạ vẫn luôn quan sát gã đàn ông kia.

Thấy công an tới, gã lập tức co giò bỏ chạy, Tống Thời Hạ lại tung tuyệt chiêu ngáng chân ra.

Đáng tiếc lần này ngáng chân xong thì chính cô cũng bị thương.

Cô khập khiễng được đỡ lên xe công an.

Đều tại gã đàn ông kia, xương cốt cứng quá cấn chân cô đau luôn.

Hàn Dung lo lắng muốn đi theo.

Hai đứa bé không biết chuyện gì xảy ra, tò mò ngồi trên xe công an nhìn tới nhìn lui, còn muốn sờ huy chương của đồng chí công an nữa.

Tiền Tú Chi ngồi ở sau xe công an, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cô ôm chặt đứa bé trong lòng, xin lỗi Tống Thời Hạ: “Xin lỗi em, thật ra chị không phải vợ của quân nhân.”

Tống Thời Hạ lắc đầu: “Không sao đâu ạ, lúc đó chị nói như vậy là đúng rồi.”

Bà cụ kia bị dọa sợ, sau khi gã đàn ông tới thì nhiều lần muốn khuyên gã bỏ đi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 169: Chương 169



Tiền Tú Chi gượng cười:

“Ơn đức của em, chị không biết phải báo đáp thế nào nữa. Thật sự rất cảm ơn em đã cứu hai mẹ con chị, nếu không có em nói giúp, rất có thể chị đã thật sự bị bọn họ đưa đi rồi.”

Hàn Dung nghe kể xong cũng lo lắng vô cùng.

May mà Tiểu Tống ít khi ra ngoài, nếu Tiểu Tống gặp phải chuyện này, bà thật không dám tưởng tượng tới hậu quả sẽ thế nào nữa.

Tống Thu Sinh đi theo chủ thầu tiếp rượu lãnh đạo, muốn giành được dự án đó thì phải gây dựng quan hệ tốt với lãnh đạo cấp trên.

Theo anh ấy biết thì còn hai nhà thầu khác cũng nhìn trúng dự án kia, trước mắt bọn họ không có bất kỳ ưu thế nào.

Không, anh ấy đột nhiên nhớ tới ngày ăn vịt nướng ở Toàn Tụ Đức.

Hôm đó phó cục trưởng Trần cũng ngồi cùng bàn với anh ấy, nhưng đối phương không nhận ra anh ấy.

Lúc đó anh ấy nghĩ là tiệc gia đình nên không làm phiền đối phương.

Chỉ thầm cảm khái em gái tốt số, cấp trên mà anh với nhà thầu muốn lấy lòng lại là anh rể của em gái.

Tống Thu Sinh lấy lại tinh thần.

Nếu vụ này mà thành công, chờ anh kiếm được một mớ thì nhất định phải chia cho em gái một cái lì xì thật to để cảm ơn mới được.

Hôm nay, ngoại trừ phó cục trưởng Trần ra thì còn có cục trưởng Tiền.

Nghe nói cục trưởng Tiền sắp sửa về hưu, phó cục trưởng Trần là người có hy vọng sẽ thay thế vị trí của ông ấy nhất.

Trên đường đi, chủ thầu cứ luôn miệng dặn dò anh ấy đừng có ăn nói lung tung.

Tống Thu Sinh thầm nghĩ dù anh có thiếu não cách mấy cũng sẽ không nói bậy nói bạ trước mặt cục trưởng đâu.

Trước khi đi vào, chủ thầu giám đốc Hà dặn dò:

“Thu Sinh à, cậu là thanh niên từng đi xứ khác làm ăn, bữa tiệc rượu hôm nay mình chắc chắn không thể tránh né được.

Tôi hiểu thanh niên các cậu ngông nghênh, nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng làm việc gì cũng phải nghĩ tới hậu quả trước, đã hiểu chưa.”

Tống Thu Sinh cho anh ta cảm giác cứ như thanh niên trẻ trâu nói chuyện không hợp sẽ lật bàn ngay tại chỗ vậy, anh ta không thể không nhắc nhở Tống Thu Sinh.

Nếu không phải vì Tống Thu Sinh từng đi nhiều nơi, có kiến thức rộng rãi, anh ta cũng sẽ không chọn Tống Thu Sinh theo mình tới đây bàn chuyện hợp tác làm ăn đâu.

“Yên tâm đi, giám đốc Hà, đo tửu lượng thì tôi chưa thua bao giờ.”

Giám đốc Hà hơi hơi yên tâm.

Bên cạnh anh ta không có ai nhờ vả được, Tống Thu Sinh từng làm ăn rồi, chắc sẽ không gây thêm phiền phức cho anh ta đâu.

Bọn họ vào nhà hàng ngồi chờ khách một hồi.

Giám đốc Hà phải trầy trật rất lâu mới mời được cả phó cục trưởng Trần và cục trưởng Tiền cùng đi ăn cơm.

Trần Khang bước vào phòng trước tiên, mở cửa cho cục trưởng Tiền đi vào.

Anh ấy vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với tầm mắt của Tống Thu Sinh.

Đúng lúc thật, đây chẳng phải anh ruột của em dâu à?

Có tầng quan hệ này, bữa cơm hôm nay cũng không căng thẳng như tưởng tượng.

Thậm chí còn có thể nói chuyện nhà, cũng chẳng uống rượu nhiều.
 
Back
Top