Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 170: Chương 170



Giám đốc Hà lau mồ hôi, anh ta chỉ thiếu điều thắp nhang thờ hai vị cục trưởng thôi, thái độ của họ đúng là thân thiện quá rồi.

Tống Thu Sinh không hổ là thanh niên đầy triển vọng, có quan hệ thân thích với phó cục trưởng Trần mà vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện như thế, là anh ta ngáng chân Tống Thu Sinh mới đúng.

DTV

“Được rồi, chuyện đất đai chúng tôi sẽ cân nhắc thật kỹ, dù sao cũng là bỏ phiếu nội bộ quyết định.

Tất cả mọi người đều muốn tạo phúc cho nhân dân, các anh cứ yên tâm chờ thông báo đi.”

Giám đốc Hà và Tống Thu Sinh đưa mắt nhìn nhau.

“Thế này là sao đây?”

Tống Thu Sinh cau mày: “Khó nói lắm.”

Trần Khang theo cục trưởng Tiền đi ra.

Cục trưởng Tiền lắc đầu nói:

“Không được, lý lịch của hai người này thấp quá, tuổi của bọn họ cộng lại chỉ bằng tôi thôi, tôi sợ giao mảnh đất quan trọng như thế cho bọn họ sẽ không ổn.”

Trần Khang còn muốn nói đỡ vài câu, giúp Tống Thu Sinh tranh thủ giành lấy cơ hội này.

Anh ấy cảm thấy Tống Thu Sinh nói năng lão luyện rõ ràng, nói không chừng lại làm được việc lớn ấy chứ.

Không chờ anh ấy kịp nói gì thì thư ký của cục trưởng Tiền đã chạy vội tới báo cáo, cục trưởng Tiền lập tức tái mặt.

“Đi, đi tới đồn công an.”

Trần Khang đi cùng lãnh đạo, thấy lãnh đạo có việc gấp, anh ấy cũng chạy vội theo, muốn xem có giúp được gì hay không.

Trần Khang lên xe xong thì bảo thư ký lấy thuốc: “Cục trưởng Tiền à, anh có bệnh tim, đừng kích động quá.”

Cục trưởng Tiền run rẩy cầm thuốc uống: “Cậu nói đúng, tôi không thể hoảng được.”

Đi vào đồn công an, Trần Khang lại nhìn thấy người quen ngồi ngoài hành lang.

Anh ấy không dám tin, dụi mắt vài cái.

“Mẹ, sao mẹ lại dắt bọn trẻ tới cục ông an thế này?”

Cục trưởng Tiền nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau đó vội dắt thư ký đi tìm con gái mình.

Hàn Dung lại càng kinh ngạc hơn: “Sao con cũng tới đây thế?”

Chuyện này nói ra rất dài dòng, Hàn Dung cũng kể lại chuyện đã xảy ra cho con rể nghe.

Trần Khang nghe là lũ bắt cóc thì vô cùng tức giận, đồng thời không khỏi cảm khái trước may mắn của hai anh em nhà em dâu, đúng là ông trời cũng giúp bọn họ.

Cục trưởng Tiền rốt cuộc cũng gặp được con gái mình.

Tiền Tú Chi nhìn thấy ba mình tới thì òa một tiếng, nhào vào lòng ông khóc nức nở.

Lúc còn bé mẹ của cô ấy đã mất sớm, được cha một tay nuôi lớn.

Sau khi trưởng thành lại vì chuyện kết hôn mà cãi nhau với ông, tự ý quyết định lấy người chồng bị phán là thành phần xấu, cùng xuống nông thôn.

Về sau chồng cô ấy được quay về thành phố, khôi phục chức vị, cô ấy cũng quay về thủ đô một lần nữa.

Nhưng vì khi xưa từng cãi nhau với cha ruột nên không qua lại nữa, mặc dù ở cùng một thành phố, cô ấy cũng không dám về thăm nhà lần nào.

Lần này chồng cô ấy đi công tác, con trai đi học ở trường, cô ấy muốn đi ra ngoài mua ít nhu yếu phẩm và đồ cho em bé, nào ngờ lại gặp lũ bắt cóc.

Ai mà ngờ kẻ bắt cóc lại là một cụ bà mặt mày hiền lành chứ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 171: Chương 171



Ban đầu hai người chỉ ngồi đó cùng nói chuyện nhà với nhau.

Bản thân cô ấy cũng nhẹ dạ cả tin nói thông tin cá nhân, bao gồm tên tuổi của cô và tuổi của em bé ra.

Nói chuyện một hồi, bà cụ kia nói là đi ra ngoài một lát, nhờ cô ấy trông chừng đồ giúp.

Sau đó lại có một người đàn ông tới hỏi đường, bà cụ kia đột nhiên quay về tát cô ấy một cái, mắng cô ấy ngoại tình, làm cô ấy choáng váng chưa kịp hiểu gì.

Sau đó mọi chuyện bung bét ra, một cô gái tốt bụng ra mặt kéo dài thời gian giúp cô ấy, mẹ chồng của cô gái kia thì báo công an giúp.

Càng nghĩ, Tiền Tú Chi lại càng thấy sợ hơn.

Lúc tỉnh táo lại, cô ấy mới nghĩ ra, mụ già và gã đàn ông kia không chỉ muốn cướp con của cô ấy.

Bọn chúng còn muốn bắt cô ấy về làm vợ chúng, sau đó bán con gái của cô ấy đi.

Nếu như không phải gặp được người tốt bụng, rất có thể cả đời này cô ấy cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại cha ruột mất.

Đồng chí công an làm việc rất nhanh.

Bên này Tống Thời Hạ cho lời khai xong đi ra, bên kia gã đàn ông và bà cụ kia cũng đã khai ra tất cả.

Hai người này không phải mẹ con, con trai của bà ta là người khác.

Gã đàn ông này là cháu của bà ta, con trai bà ta thì tàn tật bẩm sinh, lại ở nông thôn, không lấy được vợ.

Bà ta phụ trách chọn vợ cho con mình, thằng cháu thì chuyên môn cướp trẻ con.

Theo như lời khai thì chúng đã thành công lừa bán được mấy người.

Cô vợ trước đây bà ta tìm cho con trái chạy trốn, ngã xuống núi c.h.ế.t rồi.

Bà ta còn chưa được bế cháu nội, chỉ có thể ra ngoài tìm mục tiêu mới.

Tiền Tú Chi ôm trẻ con, lại ăn mặc đẹp đẽ hơn người bình thường, bà ta hỏi han.

Biết được Tiền Tú Chi còn một đứa con trai nữa thì bà ta cho rằng Tiền Tú Chi nhất định rất mắn đẻ, có thể giúp nhà mình nối dõi tông đường.

Nghe lời khai, dường như bà ta không hề cảm thấy điều mình làm là sai trái.

Theo bà ta thấy, chưa thành công thì sẽ không tính là phạm tội, Tiền Tú Chi cũng chẳng mất miếng thịt nào.

DTV

Mãi tới khi công an nói sẽ bắt con trai bà ta thì bà ta mới nổi nóng.

Tiền Hưng Quốc tức giận mắng:

“Bà cảm thấy con trai bà vô tội, nhưng con gái nhà người ta lại bị các người hại!”

Bà ta không phục:

“Ông đừng có ăn nói lung tung, là con ranh kia tự mình chạy trốn nên ngã chết, sao lại thành con trai tôi g.i.ế.c người được.

Là do nó đoản mệnh, làm sao có thể trách chúng tôi được, phụ nữ không phải đều nên kết hôn sinh con, lấy con trai tôi cũng có c.h.ế.t đâu.”

Tiền Hưng Quốc chỉ muốn đánh cho mụ già này một trận, may mà đồng chí công an kéo ông đi ra ngoài.

Trần Khang nghe kể xong toàn bộ, cũng phải giật mình trước độ mặt dày của bà ta.

“Anh bớt giận, đừng vì loại người xấu xa đó mà ảnh hưởng tới sức khỏe của mình, pháp luật sẽ xử lý cả nhà bà ta.”

Tiền Hưng Quốc cố dằn cơn giận xuống:

“Hôm nay may mà có mẹ và em dâu của cậu, bằng không... bằng không hậu quả đúng là khó lường.”

Nói xong, ông lại lau mặt, người làm cha như ông đúng là thất bại mà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 172: Chương 172



Trần Khang châm chước nói: “Dù là ai gặp phải chuyện này cũng sẽ ra mặt giúp đỡ thôi.”

“Không, cậu không hiểu đâu, đồng chí Tống thông minh nên mới giúp được.

Chỉ có một mình cô ấy thấy tình huống không đúng mà đi ra giúp kéo dài thời gian, đồng chí công an cũng khen cô ấy cảnh giác cao.

Cô ấy thế nào rồi, chờ chuyện này xong xuôi, tôi sẽ tự mình tới đó cảm ơn cô ấy.”

Trần Khang cười khổ, anh thế này có được xem là hưởng sái Tiểu Tống không nhỉ.

Tống Thời Hạ nhăn nhó đi ra, cô cảm giác mu bàn chân của mình sưng tấy lên.

Có câu gì ấy nhỉ, phải biết lượng sức mình, cô cảm giác mình đúng là không biết lượng sức gì cả.

Đồng chí công an khen cô nhưng không khác gì đổ dầu vào lửa: “Nếu không nhờ cô ngáng chân thì có thể đối phương đã chạy rồi.”

Tống Thời Hạ mếu máo, lần sau cô sẽ không bao giờ làm liều nữa, cô tin đồng chí công an nhất định có thể bắt được người xấu.

Lần này không có phần thưởng, nhưng cô giúp người ta không phải vì phần thưởng.

Mẹ chồng nói cho cô biết cha ruột của Tiền Tú Chi là cục trưởng Tiền, ông ấy là lãnh đạo của anh rể, cô lập tức cảm thấy thế giới này đúng là nhỏ bé.

Hàn Dung nghĩ lại vẫn thấy sợ:

“Mẹ sợ quá, không dám để con đi ra ngoài một mình nữa, con cứ ở nhà như thế cũng được.”

Lúc trước bà không hiểu vì sao Tiểu Tống không thích ra ngoài, suốt ngày cứ ở nhà mãi thì ngột ngạt c.h.ế.t mất.

Bây giờ bà lại thấy may mắn vì Tiểu Tống không hay ra ngoài.

Quý Nguyên nắm tay nói: “Chờ con lớn lên thì có thể bảo vệ mẹ, con sẽ theo mẹ đi ra ngoài dạo phố!”

Tống Thời Hạ cười tủm tỉm: “Vậy mẹ sẽ chờ Nguyên Nguyên lớn lên bảo vệ mẹ nhé.”

Quý Dương nhỏ giọng nói thầm: “Con cũng có thể bảo vệ mẹ mà.”

Cô xoa mặt hai đứa, không hổ là con cưng nhà cô.

Người lớn nói chuyện cũng không tránh mặt đám trẻ.

Bộ não nho nhỏ của bọn trẻ chỉ có thể tiếp thu nội dung giới hạn, chỉ biết là bà người xấu muốn cướp em bé của dì kia, mẹ đã bảo vệ dì và em bé.

Mu bàn chân của Tống Thời Hạ bị sưng to, Trần Khang đưa mọi người đến bệnh viện trước, cục trưởng Tiền cũng đưa tài xế và xe cho họ dùng trước.

Bác sĩ xem xong thì nói: “Không có vấn đề gì, chỉ là sẽ sưng một thời gian thôi.”

Hàn Dung theo bác sĩ đi lấy thuốc, Trần Khang hắng giọng một cái.

“Vừa rồi anh mới ăn cơm với anh trai em và bên nhà thầu, vừa ăn xong thì nhận được tin mà tới luôn đấy.”

“Ah trai em?”

Mới đó mà anh trai cô đã móc nối được với nhà thầu ư, vậy là anh ấy muốn bước vào giới bất động sản à?

“Đúng vậy, bọn họ ưng một mảnh đất, đúng lúc nó là dự án trong cục, mấy nhà thầu cạnh tranh đều ngang ngửa nhau, tiếp theo phải xem ý của cục trưởng Tiền.”

Tống Thời Hạ cười khẽ: “Mặc kệ kết quả ra sao đi nữa, cục trưởng Tiền tự có quyết định riêng của mình.”

Cô không để trong lòng.

Ngành bất động sản ở nội địa vừa phát triển, chính sách cho phép, nhưng rất ít người dám nhảy vào.

DTV

Giai đoạn đầu còn phải gom vốn nữa, anh trai cô có thể nhìn xa được như thế đã khá hơn rất nhiều người rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 173: Chương 173



Dù không lấy được mảnh đất đó thì vẫn sẽ có nhiều lựa chọn khác.

Nếu thật sự không được thì vẫn còn có cô giúp đỡ, chọn tài liệu thì có vất vả gì đâu chứ.

Trần Khang còn cho rằng cô biết tin nhất định sẽ mừng rỡ, cục trưởng Tiền nợ cô món nợ ân tình lớn như thế, giúp đỡ một chút cũng chẳng sao.

Nào ngờ phản ứng của Tiểu Tống lại khiến anh ấy phải bất ngờ.

Hàn Dung cầm thuốc quay về, ngoại trừ thuốc uống ra còn có một bình dầu hoa hồng.

“Hôm nay đừng về nữa, trong nhà có mua một con gà mái còn chưa làm thịt, để mẹ hầm canh bồi bổ cho con.”

Tống Thời Hạ không thể nói lại mẹ chồng, bị bà kéo về nhà.

Quý Học Nhai ngồi canh điện thoại mà như ngồi trên đống lửa, không biết bà vợ gặp chuyện gì mà lại gọi điện nhờ ông báo công an.

Cảnh vệ viên gọi điện tới:

“Đồng chí Hàn báo công an giùm người khác, có người qua đường tranh chấp ấy mà.”

Quý Học Nhai thở phào một hơi:

“Mấy mẹ con không sao là tốt rồi, làm phiền cậu đi một chuyến rồi, không cần vào cùng đâu.”

Cúp máy một lúc thì đã nghe thấy tiềng còi xe vang lên ngoài cổng.

DTV

Hàn Dung chạy vội vào nhà:

“Anh ra sân sau làm thịt con gà giúp em đi, hầm canh gà cho Tiểu Tống bồi bổ.”

Quý Học Nhai nhìn ra cửa: “Có chuyện gì thế? Sao Trần Khang cũng đi cùng thế này?”

“Kể ra thì dài dòng lắm, anh đi g.i.ế.c gà trước đi, chờ lát nữa hãy nói.”

Tống Thời Hạ được hai đứa bé dắt hai tay, không biết còn tưởng cô bị thương nặng lắm ấy chứ, nhưng thật ra mu bàn chân của cô bị sưng thôi chứ không phải tàn tật.

Nhưng hai đứa bé lại cực kỳ kiên quyết, cảm thấy không ai đỡ thì cô sẽ ngã.

Để không phụ ý tốt của hai đứa bé, cô chỉ có thể phối hợp với chúng mà thôi.

Trần Khang đi theo sau lưng cũng phải bật cười.

Rốt cuộc hai đứa giặc con Quý Dương và Quý Nguyên này cũng gặp được người có thể xử lý chúng rồi.

Hàn Dung hầm gà, dược liệu nào đắt tiền thì đều bỏ hết vào, cây nhân sâm quý giá của Quý Học Nhai cũng bị bà vặt hai nhánh.

Quý Học Nhai cố bấm bụng hy sinh, tự nói với bản thân rằng Tiểu Tống là công thân của cả nhà, hầm nồi canh gà nhân sâm cho con bé là đúng rồi.

Cách vách, Vu Phương thấy Tống Thời Hạ được đỡ vào nhà thì rướn cổ nghe ngóng, muốn biết đã có chuyện gì xảy ra.

Mẹ của cô ta đi ra: “Nhà bên cạnh hầm canh gà à, có chuyện gì thế nhỉ?”

Vu Phương rũ mắt xuống:

“Con thấy hai đứa cháu trai nhà đó đỡ cô con dâu mới đi vào, chắc là mang thai rồi.”

“Thế thì đúng là tin vui thật rồi, mẹ phải qua đó chúc mừng mới được.”

Tống Thời Hạ bị ép ăn canh gà, canh gà mẹ chồng hầm bổ thái quá rồi.

Hàn Dung cứ luôn miệng cằn nhằn: “Ngày mai mẹ ra chợ mua cái chân giò hầm canh cho con, ăn gì bổ nấy.”

Tống Thời Hạ thiếu chút nữa phun canh gà ra: “Mẹ ơi, không cần đâu me, con ăn canh gà này là đủ rồi.”

Hàn Dung không đồng ý: “Bác sĩ nói con phải dưỡng ít nhất nửa tháng mới có thể hết sưng, phải ăn nhiều canh vào.”

Tống Thời Hạ lại hối hận vì mình không biết tự lượng sức.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 174: Chương 174



Quý Học Nhai bị vợ trừng mắt một cái, cũng hùa theo khuyên:

“Cứ nghe lời mẹ con đi, trong nhà cũng đâu phải không có điều kiện.

Lúc trước ba mẹ hành quân đánh giặc, muốn ăn miếng thịt cũng không có, các con lại chê ăn thịt nhiều quá nên ngán.”

Tống Thời Hạ thích ăn thịt, không thích ăn canh.

Nhất là sau khi ăn liền hai bát canh gà béo ngậy rồi, mẹ chồng còn định múc thêm cho cô bát nữa.

Đây không phải mẹ chồng đâu, đây là mẹ ruột mới đúng.

Tống Thời Hạ cầm chặt cái bát, không chịu buông tay:

“Mẹ à, con thật sự không ăn nổi nữa đâu, bụng con toàn là canh gà rồi, mình giữ lại bữa sau ăn tiếp nhé.”

Hàn Dung thấy cô như thế thì nói: “Thế cũng được, chỗ còn lại chừa cho con ăn.”

Tống Thời Hạ trợn tròn mắt, còn lại nửa nồi canh và nửa con gà đều để một mình cô ăn á!?

Nhân lúc mẹ chồng đi ra sân nói chuyện với hàng xóm, cô lặng lẽ xé đùi gà và ức ra đút cho hai đứa nhỏ.

“Đây là bí mật của ba mẹ con mình, nếu hai đứa mà nói cho bà nội biết thì mẹ sẽ không làm bánh kem cho hai đứa nữa đâu.”

Quý Nguyên mếu máo, Quý Dương cũng xụ mặt theo, bà nội nói thịt này là để cho mẹ bồi bổ mà.

Tống Thời Hạ vội năn nỉ hai đứa bé, còn không ăn nữa thì mẹ chồng sẽ đi vào nhà mất.

“Vài ngày nữa là chân mẹ sẽ khỏi thôi, mẹ không lừa các con đâu. Các con giúp mẹ giải quyết bát thịt này, về nhà mẹ sẽ nướng bánh quy dâu cho các con!”

Hai đứa bé không đỡ nổi viên đạn bọc đường của người lớn và bát thịt thơm ngon kia, ăn xong còn nấc một cái, đúng lúc bị Hàn Dung đi vào nhà nhìn thấy.

Hàn Dung vừa giận vừa buồn cười: “Ba mẹ con hay quá nhỉ.”

Quý Nhiễm dọn dẹp xong đi vào phòng, lúc leo lên giường thì Trần Khang đặt sách xuống.

“Lần này may nhờ có Tiểu Tống, cái ghế của anh xem chừng ổn rồi.”

Quý Nhiễm khó hiểu:

“Liên quan gì tới anh nữa? Em nhớ cục trưởng Tiền là người thiết diện vô tư, không thèm để ý mấy chuyện quan hệ mà.”

“Em nhìn em kìa, ý em là anh không đủ sức à?”

Quý Nhiễm cầm quạt hương bồ lên phe phẩy:

“Ý em không phải thế, là vì cục trưởng Tiền là người cổ hủ, trong mắt ông ấy, thanh niên đều phải trui rèn nhiều một chút mới được, sao lần này lại ổn chứ?”

Trần Khang vui vẻ nói:

“Thì vì Tiểu Tống lập công chứ sao, Tiểu Tống nhà người ta mới hơn hai mươi tuổi đã nhìn thấu âm mưu của đám buông người.

Cả đống người vây xem như thế, không ai nhìn ra có gì bất thường, toàn cho rằng đây là mâu thuẫn gia đình mẹ chồng con dâu.

Còn có người nhao nhao kêu bà già kia đưa Tiền Tú Chi về nhà đánh một trận.”

Liên tưởng tới cảnh kia, Quý Nhiễm lại thấy lo lắng:

“May mà gặp được Tiểu Tống, con bé còn trẻ nhưng thông minh, lại can đảm, còn dám giơ chân ra ngáng chân kẻ xấu, đúng là nghé con không sợ cọp mà.”

Trần Khang cười nói:

“Bây giờ đến cục trưởng Tiền cũng nói thế đấy, nói là tuổi đời không thể nói lên được cái gì, phải cho người trẻ tuổi cơ hội.”

Đối thủ cạnh tranh của Trần Khang cũng sàn sàn anh ấy, ưu thế của đối phương là có thâm niên, lớn hơn anh ấy 10 tuổi.

Anh ấy chuẩn bị hơn nửa năm vì đợt thăng chức này.

Vị trí của cục trưởng Tiền sẽ chọn ra từ một trong số hai người, nếu lần này anh không được chọn thì không biết phải chờ tới bao giờ nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 175: Chương 175



Quý Nhiễm đập con muỗi đang đậu trên chân:

“Em cảm thấy cục trưởng Tiền nên thay đổi tư duy từ lâu rồi mới phải, anh xem lúc trước ông ấy còn ép duyên, khiến cho cô con gái duy nhất bỏ nhà đi hơn 10 năm không về.

Tô Ái Dân cũng chẳng kém, là tiến sĩ vượt qua bao chông gai quay về đền đáp tổ quốc.

Ngoại trừ hơi lớn tuổi và từng bị xem là thành phần xấu ra thì có điểm nào không xứng với Tú Chi chứ?

Còn người đàn ông mà ông ấy chọn đi, hơn ba mươi tuổi còn nghe lời mẹ, Tú Chi mà vào cái nhà đó, thể nào cũng bị mẹ chồng hành hạ cho mà xem.”

“Chậc, đó là chuyện riêng nhà người ta, em cứ hay nói xen vào làm gì.

Chúng ta nói lại vào việc chính nào, cục trưởng Tiền có thể thay đổi đã là tốt lắm rồi, chuyện của ông ấy với con gái mình đừng bàn.

Lần này chắc anh trai của Tiểu Tống cũng được hưởng sái đấy, không phải cả làng đều vui à?”

Quý Nhiễm vỗ anh ấy một cái:

“Anh nghe anh nói chuyện kiểu gì kìa? Chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng rồi!

Đồng chí Trần Khang à, nếu anh quên ước muốn vì nhân dân phục vụ ban đầu, em sẽ là người đầu tiên viết thư đấu tố anh đấy.

Tiểu Tống chẳng đòi công cán gì, anh thì được hưởng lợi còn khoe ra, thứ bảy này mua ít đồ đi cảm ơn em ấy đi.”

Trần Khang xấu hổ:

“Xem em nói kìa, làm gì tới mức ấy. Trong nhà em có lãnh đạo giám sát, ai dám làm bậy chứ, anh vui quá nên nói thế thôi.”

Quý Nhiễm nằm xuống, đưa lưng về phía anh ấy:

“Tốt nhất là anh đừng có ý đồ gì, nếu lầm đường lạc lối thì không ai cứu được anh đâu.

Dù sao em cũng có thể dẫn hai đứa nhỏ về nhà mẹ ở, anh hãy nghĩ về người mẹ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn đi, tới lúc đó sẽ không ai chăm sóc bà lúc tuổi già xế bóng đâu.”

Trần Khang thấy vợ thật sự tức giận thì vội vàng dỗ dành:

“Ôi, sao tự nhiên lại nổi giận chứ, anh chỉ nói với em thôi mà, mình nói tiếp chuyện Tú Chi được không?”

“Em ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm nữa, anh tưởng ai cũng là sếp lớn như anh à.”

Trần Khang hết cách, lòng dạ phụ nữ đúng là như kim đáy bể, sao lại thay đổi thất thường như thế chứ.

Cha con nhà họ Tiền tự mình tới thăm hỏi và cảm ơn, Tống Thời Hạ biết chồng của Tiền Tú Chi đi dạy ở trường đại học Quốc Lập, gần đây đang đi công tác.

Trùng hợp nhất chính là chồng của Tiền Tú Chi cũng dạy vật lý, từng đi du học.

Nói không chừng còn là đàn anh của Quý Duy Thanh lúc du học ở nước ngoài ấy chứ.

DTV

Đại học Quốc Lập có địa vị ngang ngửa với đại học Yên Kinh, đều là trường học hàng đầu trong nước.

Đúng lúc hôm nay Tống Thu Sinh cũng mang cá tới thăm, giải quyết khó khăn cho Tống Thời Hạ.

“Anh, anh làm một con gà với một con vịt cho em đi, nhà nay có khách.”

Tống Thu Sinh còn nói đùa với cô: “Chà, để chào đón anh thì cũng không nên ăn sang mồm như thế chứ.”

Tống Thời Hạ rất muốn liếc anh ấy một cái, nhưng vẫn nhịn lại được: “Dạ, quý hóa quá, rồng đến nhà tôm còn mang cả quà nữa.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 176: Chương 176



Cô dắt anh trai đi vào trong để quà, Tiền Hưng Quốc đang ngồi nói chuyện với con gái.

Lần này xem như trong cái rủi có cái may, để hai cha con ông thân thiết trở lại.

Năm đó ông đã hối hận rồi, tiếc rằng khi đó hai cha con đều cứng đầu, ông cũng không ưa tên đàn ông khiến con gái mình chịu khổ như Tô Ái Dân.

Tống Thu Sinh cho rằng khách mà em gái nói cùng lắm chỉ là gia quyến của các giao sư khác trong trường, học là họ hàng của em rể, nên không để ý lắm.

Tống Thời Hạ thì nghĩ cha con nhà họ Tiền tới chơi là vì cảm ơn, nên cũng không nói cho anh ấy biết thân phận của khách đến thăm hôm nay.

Tống Thu Sinh và em gái đang cười cười nói nói đi vào nhà, sau khi thấy khách ngồi trong phòng thì anh ngẩn ra vài giây.

Tiền Hưng Quốc lơ đễnh ngẩng đầu lên, lập tức mỉm cười.

“Đồng chí còn chưa hết hy vọng à, tính kiên nhẫn này của cậu đáng khen lắm, nhưng chuyện kia đã có quyết định rồi.”

Tống Thời Hạ nhìn anh trai, lại nhìn về phía Tiền Hưng Quốc.

“Chú quen anh trai cháu ạ?”

Tiền Hưng Quốc từ nghi hoặc biến thành tò mò: “Cậu ấy là anh của cháu?”

Sau khi biết Tống Thu Sinh là anh ruột của Tống Thời Hạ, Tiền Hưng Quốc cũng phải cảm khái.

Tống Thời Hạ nhớ hình như anh rể từng nói chuyện này với cô, nhưng cô không để ý.

Không ngờ duyên phận đúng là kỳ diệu, quanh đi quẩn lại, anh trai cô vẫn ngồi chung một chỗ với Tiền Hưng Quốc.

“Anh của cháu tinh mắt lắm, tính tình cũng chín chắn vũng vàng, tiếc là còn trẻ quá, mảnh đất kia không thể giao cho các cậu ấy được.”

Tống Thu Sinh đã biết kết quả từ trước, anh cũng đã chấp nhận sự thật rồi, nhưng không ngờ lại trùng hợp như thế.

“Cháu hiểu mà, cháu và anh Hà còn trẻ quá, đúng là phải rèn luyện nhiều hơn.”

Thanh niên còn trẻ mà lòng dạ rộng thoáng như thế, nhìn anh ấy thật sự không hề để ý, cũng không có vẻ chán chường ủ rũ gì, khiến Tiền Hưng Quốc lại thấy ngài ngại.

“Nếu sau này các cậu nhìn trúng cái nào, chỉ cần nằm trong phạm vi khu vực chúng tôi quản lý, tôi có thể cấp phép giao cho các cậu, xem như cho cánh thanh niên các cậu một cơ hội.”

Cái này đúng là niềm vui bất ngờ mà, Tống Thu Sinh vội đứng dậy cảm ơn, Tống Thời Hạ cũng vui mừng thay cho anh trai.

Cô cười nói:

“Tái ông mất ngựa; hoạ phúc khôn lường, anh của cháu xem như gặp được Bá Nhạc của đời mình rồi.”

DTV

Tiền Hưng Quốc xua tay:

“Là do đồng chí Thu Sinh có tài nên chú mới đồng ý cho cậu ấy cơ hội, còn trẻ mà đã có khả năng nhìn xa trông rộng, có can đảm, lại còn sáng suốt, sau này nhất định có thể làm nên chuyện lớn.”

Tống Thời Hạ cảm thấy vui mừng thay cho anh trai từ tận đáy lòng.

Biết Tiền Hưng Quốc có bệnh tim, cơm trưa cô nấu rất thanh đạm, còn lặng lẽ bỏ thêm nước linh tuyền, ăn nhiều cũng sẽ không ảnh hưởng tới bệnh tim của ông.

Tiền Tú Chi cũng vào bếp giúp đỡ:

“Sao em mua nhiều thế, rõ ràng là chị với ba đến thăm và cảm ơn em, thế mà lại làm phiền em tự mình vào bếp thế này.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 177: Chương 177



Tống Thời Hạ mỉm cười:

“Toàn là đồ nhà trồng được mà chị, không phiền chút nào hết. Hai đứa nhỏ nhà em đều thích ăn thịt, mỗi bữa cơm đều phải làm hai món ăn, em cũng quen rồi.”

Tiền Tú Chi cũng cười theo:

“Con trai ăn nhiều mới khỏe mạnh được, hai đứa bé nhà em không kén ăn mới tốt chứ.”

Cô ấy không thấy nấu hai món ăn là xa xỉ, bởi vì nhà cô ấy ăn cũng như thế.

Thưng chỉ giới hạn mỗi khi chồng cô ấy ở nhà, cô và hai đứa con ăn cũng không nhiều.

Mấy năm trước sống kham khổ, sau khi trở về thành phố, tiền lương của chồng cô ấy cộng thêm đủ loại phụ cấp, mỗi tháng cũng được 300 đồng, trong nhà không thiếu tiền mua thịt.

Vạc nước lớn trong sân đang nuôi mớ tôm sông thím Phùng cho hôm trước, nghe nói là cháu của thím Phùng ra con sông ở ngoài thành phố vớt.

Tống Thời Hạ bỏ vào vạc, cho thêm ít nước linh tuyền nên tôm vẫn còn sống.

Cô nấu tổng cộng năm món là: Gà luộc, tôm hấp, cải thảo luộc, cá hấp và canh vịt rong biển.

Tiền Tú Chi không khuyên được cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Thời Hạ làm năm món ăn, còn nêm ít gia vị vì lo cho bệnh tim của ba mình nữa.

Tiền Tú Chi cảm động khó mà nói thành lời, lại càng thích Tống Thời Hạ hơn.

Tống Thời Hạ cho canh vào nồi đất hầm lửa nhỏ:

“Có thể ăn cơm rồi, nấu cơm thì nhanh thôi, chủ yếu là tốn thời gian chuẩn bị nguyên liệu ấy, chị xem, có chị giúp một tay cũng nhanh hơn hẳn.”

Tiền Tú Chi bưng thức ăn lên bàn, Tiền Hưng Quốc bế cháu gái nói chuyện với Tống Thu Sinh.

Ông cảm thấy Tống Thu Sinh tương lai nhất định sẽ không tầm thường.

Ông không khỏi nghĩ tới lão Lý và Trần Khang trong cục.

Lão Lý thì thận trọng, mấy năm nay không có công mà cũng chẳng có lỗi sai nào.

Trần Khang thì mạnh dạn và hay có nhiều sáng kiến, nhưng cũng biết tiến biết lùi.

Trong lòng ông vốn thiên về lão Lý hơn, Trần Khang còn trẻ quá, phải rèn luyện thêm vài năm mới được.

Nhưng sau khi nói chuyện với Tống Thu Sinh một hồi, ông lại cảm thấy phải cho cánh thanh niên thêm cơ hội mới được.

“Đoàn Đoàn, qua với mẹ nào.”

Con gái út Đoàn Đoàn của Tiền Tú Chi là mang thai ngoài ý muốn.

Cô ấy có dự cảm đây là con gái nên bất chấp ý kiến của chồng mà sinh cô bé ra lúc đã lớn tuổi.

Bé con chưa tới hai tuổi, đi đường phải vịn lấy sô pha, đôi má bánh bao phúng phính và đôi mắt to đen láy kia khiến trái tim Tống Thời Hạ như tan chảy.

Quý Dương và em trai đều không thích em gái nhỏ này, hai anh em ấm ức đi rửa tay.

Mẹ chỉ nhìn em gái thôi, không thèm nhìn hai cậu bé cái nào.

Tống Thu Sinh bế Quý Nguyên lên cho cậu bé cưỡi ngựa: “Đi ăn cơm thôi.”

Quý Dương đi theo bên cạnh cậu, mẹ vẫn đang chơi với con nhà người ta, hôm nay mẹ không gọi hai anh em ăn cơm gì hết.

Tiền Hưng Quốc thấy cả bàn thức ăn thì kinh ngạc: “Toàn là Tiểu Tống nấu đấy à?”

Tiền Tú Chi bế con gái ngồi xuống:

“Đúng đấy ạ, con bảo em ấy làm ít thôi, em ấy ừ ừ rồi lại nấu cả đống thế này, chứ con làm sao nấu được như thế.”

Tiền Hưng Quốc ngửi mùi thức ăn thơm lừng, cầm đũa lên.

“Hôm nay chú có lộc ăn rồi!”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 178: Chương 178



Thịt cá hấp mềm tan thấm đẫm nước sốt, nhìn thì có vẻ nhạt nhẽo, nhưng lại cực kỳ mềm thơm, thịt cá vừa vào miệng đã tan ra, gần như không ăn trúng cái xương cá nào.

Tôm hấp cũng được làm sạch sẽ, dù là ăn không hay chấm xì dầu đều rất ngon, thịt ngọt lịm, thơm ngon bắt vị.

Gà luộc giữ nguyên vị tươi ngon, da gà dai giòn sần sật, béo mà không ngán.

Tiền Hưng Quốc ăn liên tục.

Ông đã ăn ở nhà hàng quốc doanh biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng được ăn bàn tiệc nào ngon thế này.

“Ngon thế! Tay nghề của đồng chí Tiểu Tống không tệ chút nào, hơn hẳn những đầu bếp chú từng ăn.”

“Chú quá khen rồi, cháu chỉ biết nấu mấy món cơm nhà thôi, gà vịt cũng là tự mình nuôi, nhờ nguyên liệu tự nhiên tươi ngon nên mới được như thế.”

Tiền Hưng Quốc không đồng ý: “Cháu đừng khiêm tốn, đấy là do tay nghề của cháu tốt, nữ đồng chí phải tự tin lên chứ.”

Trên bàn cơm lại tràn ngập tiếng nói cười.

Tiễn hai cha con nhà họ Tiền đi, Tống Thời Hạ mở quà tặng mà họ mang tới qua.

Mấy hộp quà bánh đóng gói tinh xảo, có kẹo sữa thỏ trắng, một chai Mao Đài và một cái hộp hình vuông.

Cô có dự cảm chẳng lành, quả nhiên, mở hộp ra thì thấy một cái đồng hồ.

“Anh à, hộp quà này nhận không yên chút nào.”

Tống Thu Sinh không nói gì, mở hộp đựng rượu ra, một xấp tiền rơi ra.

Tống Thời Hạ cảm thấy nhức nhức cái đầu: “Chỗ này cũng phải 500 đồng ấy chứ.”

Quý Nguyên ở bên cạnh lại reo lên: “Tiền kìa, tiền kìa, nhiều tiền quá, lại có thể ăn thịt rồi!”

Tống Thời Hạ túm lấy cậu bé, bóp mặt cậu bé một cái:

“Con nói nhỏ thôi, số tiền này phải trả lại, có ngày nào nhà mình không ăn thịt không?”

Quý Nguyên đổi tay khác chỉ: “Nhưng có nhiều tiền lắm.”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn dạy dỗ cậu bé:

“Nhiều hơn nữa thì cũng không phải tiền nhà mình, không phải ba của các con cũng đang đi làm kiếm tiền à, chúng ta không thể tự tiện nhận tiền của người khác được, con hiểu không?”

Tống Thu Sinh cũng ủng hộ trả tiền lại, vừa đồng hồ lại đưa thêm 500 đồng, món quà này nặng cân quá rồi.

“Em phải nhờ mẹ chồng trả lại mới được, bản thân em nói không lại cục trưởng Tiền.”

Tống Thu Sinh gian nan nói:

“Em đúng là may mắn quá trời quá đất, anh với đối tác sắp dẹp tiệm rồi, nhưng lại được em giúp sống lại rồi đây.”

Tống Thời Hạ nói đùa với anh:

“Như thế chứng tỏ lúc trước các anh chưa tới số, chẳng phải bây giờ đâu đã vào đó rồi ư, nếu phát tài thì nhớ lì xì cho em đấy nhé.”

Quý Nguyên cũng reo lên: “Cháu cũng muốn cháu cũng muốn!”

Tống Thu Sinh bế cậu bé lên: “Ai cũng có hết.”

Hôm sau Tống Thu Sinh cầm bản vẽ tới nhà em gái, nhờ cô giúp mình chọn một khu.

Tống Thời Hạ căng thẳng: “Anh tin tưởng em như thế à?”

“Với vận may của em, dù xây cái nhà vệ sinh công cộng cũng không thể lỗ được.”

DTV

Tống Thời Hạ trêu chọc: “Chỉ lần này thôi đấy nhé, lần sau em sẽ thu phí đấy.”

Cô mở bản vẽ ra: “Các anh chọn chỗ nào thế?”

Nói tới đây, Tống Thu Sinh lại buồn bực: “Mảnh ở góc tây bắc đấy.”

Một mảnh đất bình thường, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu: “Sao lại thất bại thế?”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 179: Chương 179



Tống Thu Sinh đáp:

“Anh với giám đốc Hà còn trẻ quá, người ta cần nhà thầu lâu năm đáng tin.”

Tống Thời Hạ nhịn cười: “Nơi tốt còn nhiều lắm, không cần phải nhìn chằm chằm vào chỗ này như thế.”

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này nơi đây sẽ xây một tòa nhà cho thành viên cơ quan chính phủ ở, anh ấy mua về chẳng phải cũng thành công cốc ư.

“Mảnh này không tốt lắm đâu, các đơn vị và cơ quan đều ở đây, anh mua nó làm gì?”

Tống Thu Sinh vò đầu: “Chẳng lẽ khu này không tốt à?”

Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:

“Đối với người làm ở các đơn vị quanh đó thì khu này không tệ, vì nó ở gần. Người nhà bình thường ở đó làm gì, cho công nhân viên chức thuê nhà à?”

Tống Thu Sinh cảm thấy cũng đúng, anh tham khảo hình thức của thành phố G nên mới chọn nơi này.

Tống Thời Hạ chọn một khu nhìn khá quen:

“Em thấy cứ chọn chỗ này đi, mua mảnh đất trống này lại, qua mấy chục năm nữa xây trung tâm thương mại, chờ nằm không hốt bạc.”

Cô chưa từng tới đó xem thử, nhưng nhìn vị trí thì ở đó sau này sẽ thành khu phố mua sắm sầm uất, tấc đất tấc vàng, mở một cửa hàng nhỏ cũng có thể giàu to.

Tống Thu Sinh nhìn cô như nhìn đồ ngốc:

“Cái gì em cũng dám nghĩ nhỉ, anh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện nằm không kiếm tiền đấy.”

Tống Thời Hạ vỗ vai anh ấy một cái: “Vậy thì anh tập từ bây giờ đi.”

Tống Thu Sinh không tin là thật, nhưng vị trí của khu đất này thật sự khá ổn, không tệ lắm, chủ yếu là anh cũng không tìm ra khu nào tốt hơn.

Trước khi đi, Tống Thu Sinh lơ đễnh liếc nhìn góc sân, nhớ tới món canh vịt hôm qua, tự nhiên anh thấy hơi thèm.

“Gà vịt nhà em nuôi khá đấy, cho anh hai con nhé.”

Tống Thời Hạ bĩu môi: “Có ai đi qua nhà người ta làm khách mà như anh không, ăn thì tự mình chọn đi.”

Tống Thu Sinh cũng chẳng khách sáo với cô:

“Lần sau anh sẽ mua thêm ít gà vịt con cho em, mặc dù bình thường em không làm được việc gì, nhưng nuôi gà vịt cũng ổn đấy, thịt cũng ngon, hay là anh mở trại nuôi gà vịt cho em nhé?”

Tống Thời Hạ đẩy anh ra ngoài: “Không thèm, buôn bán mệt lắm, em chỉ cần chờ anh trai nuôi là được rồi.”

Tống Thu Sinh bất đắc dĩ:

“Được rồi, nuôi cha mẹ, thêm em nữa cũng chỉ thêm một cái miệng thôi, không để em c.h.ế.t đói được.”

Tống Thời Hạ giơ ngón trỏ ra lắc lắc, “No no no, ý em là siêu xe biệt thự phải chờ anh mua cho em rồi.”

“Em cũng giỏi đòi hỏi nhỉ, trong nhà có giáo sư đúng là khác hẳn, nói cả tiếng Anh luôn. Anh cho phép em nằm mơ đấy, đêm nay nhớ mơ nhé.”

Tống Thời Hạ giơ tay cổ vũ anh:

“Em tin anh, anh trai, anh nhất định có thể nằm không hốt bạc, sau đó dẫn theo cả nhà em làm giàu.”

Tống Thu Sinh dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy ấm áp.

DTV

Chỉ có em gái mới tin tưởng anh ấy như thế thôi, bây giờ anh đang lo muốn c.h.ế.t đây.

Thím Phùng tới thăm, Tống Thời Hạ mời thím Phùng và Tiểu Ngư vào ăn canh.

“Canh đậu xanh, cái này thím yên tâm chưa.”

Lúc này thím Phùng mới dám bước vào nhà.
 
Back
Top Bottom