Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 150: Chương 150



Tống Thời Hạ không có quần áo dự bị nên đành mặc bộ đồ ngủ màu xanh biển của Quý Duy Thanh.

Bộ đồ ngủ của Quý Duy Thanh cũng đơn điệu y như con người anh, nhưng Tống Thời Hạ lại thích anh như thế, thói quen xấu của cô chính là bắt nạt “người thành thật” mà.

Dáng người Quý Duy Thanh cao gầy, Tống Thời Hạ mặc áo ngủ của anh thì vạt áo dài đến giữa đùi, có thể cử động thoải mái mà không sợ lộ hàng.

Thực ra thì cô muốn kiểm tra giới hạn của anh ở đâu, nên mới cố tình ăn mặc như thế này.

Trước đây cô rất nhiều video con gái mặc áo của bạn trai, cô cũng rất tò mò muốn biết phản ứng của anh sẽ như thế nào.

Khi Tống Thời Hạ mới vào thành phố thì làn da của cô không được trắng như bây giờ, mà là màu nâu khỏe mạnh.

Dựa vào chế độ ăn uống dinh dưỡng và thói quen làm việc, nghỉ ngơi đều đặn, nên cô đã dưỡng được làn da trắng hồng này.

Nếu không nói ra thì người khác khó mà tin rằng cô là một cô gái nông thôn.

Thậm chí Vu Phương nhà bên còn tưởng cô là tiểu thư nhà giàu đỏng đảnh kia kìa.

Quý Duy Thanh nhìn một cái rồi quay đi, dường như không bị ảnh hưởng gì.

Tống Thời Hạ cũng không thấy thất vọng, cô ngồi ở bên giường nói: “Anh giúp em kiểm tra vết thương trên lưng đi, em có cảm giác lưng mình sưng lên rồi.”

Cô cố tình không cởi ra hết mà chỉ tháo hai cúc áo trên rồi kéo cổ áo xuống, để lộ bờ vai trắng ngần mịn màng.

Quý Duy Thanh đứng dậy, đi đến ngồi xuống phía sau cô, ngón trỏ và ngón giữa của anh ấn vào vết thương trên lưng cô.

“Chỗ này.”

Tống Thời Hạ đau đớn hít một hơi thật sâu: “Nhẹ một chút đi, anh định g.i.ế.c vợ mình à!”

Quý Duy Thanh cầm lấy thuốc mỡ, bóp ra đầu ngón tay một ít.

Anh bôi thuốc mỡ lên chỗ bị đau, Tống Thời Hạ rùng mình.

Thuốc này mát lạnh, cảm giác phải lạnh gấp đôi dầu cù là ấy chứ.

“Xong chưa anh?”

Thuốc này không bôi cũng được, lạnh c.h.ế.t đi mất, tuy cũng đỡ đau hơn một chút rồi.

Người phía sau không nói gì, Tống Thời Hạ quay người lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

DTV

Cô chớp mắt, giả vờ ngây thơ vô số tội: “Cũng không phải là chưa từng được thấy bao giờ, anh còn nhìn tới mê mẩn như thế à?”

“Còn chưa bôi thuốc xong.”

Bàn tay bôi thuốc lướt qua sống lưng của cô, khiến cho da đầu của Tống Thời Hạ tê rần.

Làn da trên lưng cô trắng nõn, mềm mịn, khi chạm vào lại thấy ngứa ngáy khó chịu.

Tống Thời Hạ cũng không để ý tới hình tượng nữa, cô nằm ngã ra giường cười khúc khích, eo bị anh ôm chặt.

Áo ngủ trượt xuống eo cô, để lộ toàn bộ tấm lưng ngọc ngà.

Tống Thời Hạ chắc chắn ban ngày anh sẽ không chạm vào mình, thế nên cũng không hề cảm thấy lo lắng.

Quý Duy Thanh thật sự chỉ sờ thôi chứ không làm thêm gì nữa.

Ngay khi Tống Thời Hạ cảm thấy đã đến lúc phải đứng dậy thì cô lại bị anh kéo lại.

Nếu cô nghe không lầm thì còn có tiếng gỡ thắt lưng nữa thì phải?

Thực tế đã chứng minh cô không nghe lầm.

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh chủ động tấn công kể từ khi kết hôn, hơn nữa còn là ôm cô vào lòng từ phía sau.

Cô không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu anh.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 151: Chương 151



Lưng cô áp vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, giống hệt như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển.

Cảm giác lười biếng và thỏa mãn hưởng thụ toát ra từ sâu bên trong khiến cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Áo ngủ cuối cùng cũng nhăn dúm, Tống Thời Hạ không thèm mặc vào nữa, chỉ đắp chăn cuộn mình ngủ.

Nằm xuống được ba giây thì Tống Thời Hạ lại lập tức ngồi dậy.

“Không dùng biện pháp tránh thai, em phải đi tắm mới được.”

Vừa rồi hai người quan hệ, cô cố ý quấn lấy anh không cho anh ra bên ngoài, bây giờ đã bình tĩnh lại thì lập tức thấy lo lắng.

Lỡ như có thai thì tiêu.

Cô tạm thời không có kế hoạch mang thai.

Quý Duy Thanh khó hiểu: “Em không muốn có con sao?”

Vậy mà lúc nãy lại quấn lấy anh không chịu thả ra.

Tống Thời Hạ vặn lại: “Ai nói với anh là em muốn có con? Em không có kế hoạch sinh con trong mấy năm sắp tới đâu.”

Cô còn trẻ, sao lại phải mang thai sớm khi trong nhà đã có sẵn đàn con rồi chứ.

Tống Thời Hạ vươn tay về phía anh: “Em mệt quá, eo lưng đau quá, anh tắm cho em đi.”

Quý Duy Thanh bế cô lên, Tống Thời Hạ vòng tay qua cổ anh, hai chân thì quấn quanh eo anh.

“Nếu mà có thùng tắm thì tốt rồi, em có thể nằm trong đó tắm, không cần phải đứng như bây giờ.”

“Em đang nói bồn tắm à, ở nước ngoài nó rất phổ biến. Chúng ta có thể lắp một cái ở nhà.”

Tống Thời Hạ vô cùng kinh ngạc: “Thật sao?! Em cũng có thể có sao?”

Anh dễ tính vậy sao!

Quý Duy Thanh đi vào phòng tắm, thả cô xuống: “Anh không lừa em đâu.”

Tống Thời Hạ níu lấy áo của anh: “Dù sao cũng vào rồi, anh không muốn thử một lần sao?”

Khi quay ra lần nữa thì cả hai đều cảm thấy chột dạ, nước nóng trong nhà đã bị bọn họ dùng hết rồi.

DTV

Tống Thời Hạ giống như yêu tinh được tẩm bổ, sắc mặt rạng rỡ, làn da càng mịn màng hơn.

Buổi tối, cả nhà định đi Toàn Tụ Đức ăn vịt quay, mẹ chồng bảo cô gọi điện rủ cả anh trai, không biết vì lý do gì mà Tống Thu Sinh lại đồng ý.

Tống Thời Hạ đã ăn từng ăn Toàn Tụ Đức rồi, cũng không mong đợi gì nhiều lắm.

Quý Yên Nhiên nhét cho cô một chiếc khăn tay lụa trước khi vào cửa, nhìn có vẻ khá đắt tiền.

Cô ấy thấp giọng nói: “Xin lỗi chị.”

Tống Thời Hạ không đoán được cô bé đang nghĩ gì.

Buổi sáng còn đứng về phe Vu Phương, buổi tối thì lại muốn kéo gần mối quan hệ với cô.

Cô bé cũng không biết cách nói chuyện như anh trai mình, d** tai cũng đỏ bừng y hệt.

Quý Duy Thanh bảo cô cứ nhận lấy.

Tống Thu Sinh vội vàng đi tới, anh ấy mặc vest.

Gần đây anh ấy đang tìm kiếm nhà thầu, Tống Thu Sinh đã từng làm việc ở công trường nên rất quen thuộc với những quy trình ở đó.

Lần này anh ấy đến đây để xem liệu bản thân có thể làm quen với ông chủ nào đó, mở rộng mạng lưới quan hệ của mình không.

Không ngờ vừa ngồi xuống thì anh ấy lại nhìn thấy ông chủ của bên đầu tư mình muốn lấy lòng ngồi cùng bàn, kiểu gì cũng phải nài nỉ cho bằng được.

Nhưng người này lại không biết anh ấy, còn là anh rể của em gái mình.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 152: Chương 152



Tống Thu Sinh lau mặt, với độ may mắn của em gái anh, có khi nằm chơi cũng kiếm được cả đống tiền ấy chứ.

Vịt quay của Toàn Tụ Đức đúng là danh bất hư truyền.

Tống Thời Hạ lại một lần nữa bị sự thiếu hiểu biết của mình vả mặt, có thể là sau này mùi vị đã thay đổi rồi.

Gia đình họ đã đặt chiếc bàn lớn nhất trong sảnh, khách ra vào đều có thể nhìn thấy đại gia đình này.

Diêu Tuyết đến ăn vịt quay cùng đối tác để chúc mừng lần hợp tác này, cô ấy vừa bước vào cửa tiệm đã nhìn thấy Tống Thu Sinh.

Kể từ khi cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ kết thúc không mấy tốt đẹp thì hai người đã không gặp lại nhau nữa.

Diêu Tuyết rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì được anh ấy, Tống Thu Sinh không chịu phối hợp với cô ấy gì cả.

Cô ấy giả vờ như không quen biết anh ấy, đi lướt ngang qua.

Tống Thu Sinh đang ăn ngon lành, có khi bạn gái cũ trùm bao tải từ phía sau cũng chẳng phát hiện ấy chứ.

Diêu Tuyết tức giận nghiến răng nghiến lợi, còn Tống Thời Hạ thì lén lút xem trò hay.

Một lớn hai nhỏ đều chủ động gắp thức ăn cho cô, tưởng cô chưa từng ăn nên rất ân cần cuốn vịt quay cho cô, sợ cô không quen.

Tống Thời Hạ cười tươi nhìn hai đứa nhỏ, lại ghét bỏ ông anh trai ngố tàu của mình.

Trên bàn ăn, cô cố tình hỏi về thành tích học tập của hai đứa con nhà chị cả, còn ra vẻ kinh ngạc:

“Bọn nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể thử học lại vài năm xem sao. Có thể bọn nhỏ đi học quá sớm nên nền tảng hơi yếu. Học cao đẳng cũng có rủi ro nhất định mà.

Huống chỉ anh rể còn đang trong thời điểm quan trọng chờ thăng chức, lỡ đâu có người lấy đó làm cớ để hạ bệ anh ấy thì sao.”

Chuyện thế này nói nhẹ thì nhẹ, mà nói nặng thì cũng nặng, chỉ sợ đối thủ cạnh tranh sẽ lấy đó đả kích mình thôi.

Nếu cố tình thêm mắm dặm muối một chút thì có thể sẽ thật sự ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh rể.

Những người ngồi trên bàn ăn không ngờ Tiểu Tống lớn lên ở nông thôn lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy.

Bọn họ không nghĩ rằng việc nhờ vả quan hệ để con cái đi cửa sau sẽ có nguy cơ gì.

Nhưng lỡ như có người tố cáo như Tống Thời Hạ đã phân tích thì sao đây?

Quý Nhiễm kéo áo của chồng mình ở dưới gầm bàn, cô ấy thực sự rất lo lắng.

Trần Khang cân nhắc một hồi rồi nói:

“Học lại hai năm cũng không sao, còn nhỏ quá mà học cao đẳng kỹ thuật thì học được cái gì chứ.”

Hai năm sau thì vị trí của anh ấy đã ổn định rồi, lúc đó thu xếp cũng không muộn.

Tống Thời Hạ đưa ra ý tưởng, cô có bằng cấp 2, dư sức dạy kèm cho học sinh tiểu học rồi.

Kế hoạch tổ chức trại hè luyện thi tại nhà của cô được mọi người ủng hộ nhiệt tình.

Quý Yên Nhiên cũng muốn tham gia, nhưng đáng tiếc chị dâu chỉ có thể dạy cấp hai mà thôi.

Mục đích chính của Tống Thời Hạ là cho hai đứa nhóc nhà chị cả một bài học nhớ đời, để chúng phải vất vả học xuyên hè, tránh cho chúng rảnh rỗi suốt ngày bắt nạt các em nhỏ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 153: Chương 153



Hôm nay là một ngày cuối tuần bình thường, nhưng lần đầu tiên Quý Duy Thanh quấy rầy giấc ngủ của cô.

Cô còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Quý Duy Thanh bế xuống giường.

Tống Thời Hạ nhắm mắt lại dựa vào người anh, không muốn động đậy. Quý Duy Thanh thì kiên nhẫn thay quần áo cho cô.

Cô đột nhiên bừng tỉnh trong lúc đang đánh răng, có phải Quý Duy Thanh đã bị người ta đoạt xác rồi không?!

Tống Thời Hạ cùng anh lên xe, xe ô tô dừng lại trước một tiệm chụp ảnh.

“Nơi này có thể chụp ảnh cưới.”

Tống Thời Hạ mơ mơ màng màng được đưa đi trang điểm, mặc váy cưới xong, lúc bước ra cô vẫn có cảm thấy khó tin.

Chuyện gì đây, Quý Duy Thanh mà lại dẫn cô đi chụp ảnh cưới, còn là lúc cô chưa tỉnh ngủ?

Cô nhéo nhéo cánh tay Quý Duy Thanh, đúng là người thật rồi.

“Làm sao anh biết chúng ta còn cần chụp ảnh cưới thế?”

Cô không tin anh tự mình nghĩ ra chuyện này đâu.

Quý Duy Thanh nói thật:

“Thầy anh nói thanh niên bây giờ rất thích chụp ảnh cưới. Anh đã nghiên cứu rồi, tiệm này chụp ảnh đẹp nhất đấy.”

Tống Thời Hạ không biết nụ cười của mình bây giờ là cười tươi hay là cười ruồi nữa, cô cảm thấy là có thể là cái trước.

Cô không giấu được nụ cười trên môi.

Chụp ảnh cưới cùng người mình thích đã thỏa mãn tiếc nuối không được mặc váy cưới của cô rồi, dù váy cưới trong cửa hàng này không đẹp nhưng cô vẫn rất vui vẻ!

Cửa hàng có khá ít đạo cụ, phong cách cũng ít, Tống Thời Hạ không chọn được, Quý Duy Thanh chọn hết tất cả các kiểu.

“Cứ chọn ra tấm em thích nhất rồi treo nó trong nhà là được.”

Tống Thời Hạ cảm thấy người đàn ông này học quá nhanh.

Nhưng nói đầu óc anh đã được mở mang cũng không đúng, lúc cần thì mạch não thẳng đuồn đuột của anh vẫn không kịp bắt sóng.

Tóm lại, cô rất hài lòng với hiện tại.

Cô chọn kiểu tóc của tiểu thư thời Dân Quốc, lọn tóc được uốn xoăn tròn trông rất dễ thương.

Quý Duy Thanh biến thành một anh chàng thiếu gia bảnh bao, anh vẫn mặc áo sơ mi, nhưng lại cởi bỏ vài chiếc cúc trên trước đây luôn được cài cẩn thận.

Tóc anh được vuốt thành kiểu rẽ ngôi giữa lãng tử ăn chơi.

Hai mắt của Tống Thời Hạ sáng rực lên khi nhìn thấy phong cách mới của anh.

Cô lục lọi đống đạo cụ để tìm cặp kính gọng vàng rồi đeo lên cho anh.

DTV

Anh lập tức từ một tay chơi biến thành một thiếu gia nho nhã, cái loại muốn chiếm đoạt mọi thứ ấy...

Tống Thời Hạ nháy mắt với anh: “Công tử, anh dẫn người ta đi đi ~” Mau mau nhốt cô lại, chiếm lấy cô đi.

Quý Duy Thanh búng nhẹ trán cô, trong mắt lấp lánh ý cười.

“Đưa em đi đâu?”

Khuôn mặt Tống Thời Hạ đỏ bừng, c.h.ế.t mất thôi, lúc trước cô không biết anh cười lên lại quyến rũ như vậy.

Cô nắm lấy tay anh, Quý Duy Thanh phối hợp nắm lại, lúc chụp ảnh cũng không buông ra.

Nhiếp ảnh gia không khỏi trêu chọc vợ chồng họ thật khắng khít.

Chụp ảnh xong, Tống Thời Hạ xoa xoa bả vai.

“Nếu anh nói trước hôm nay chụp ảnh cưới thì chúng ta có thể dẫn bọn trẻ đi theo để chụp ảnh gia đình rồi.”

Quý Duy Thanh kéo cô ngồi xuống nghỉ ngơi: “Tết năm nào trong nhà cũng sẽ chụp ảnh gia đình mà.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 154: Chương 154



Nhiếp ảnh gia đến, nói rằng nửa tháng sau mới có thể lấy ảnh được, bởi vì có vài bức ảnh có kích thước tương đối lớn.

Quý Duy Thanh dẫn cô đi ra ngoài, nhưng Tống Thời Hạ lại không muốn trở về quá sớm.

Mấy đứa nhỏ đã có mẹ chồng chăm sóc, sao lại không tranh thủ tận hưởng thế giới của hai người chứ?

Đối diện tiệm chụp hình là rạp chiếu phim, Tống Thời Hạ rất tò mò về rạp chiếu phim thời này.

“Em mời em đi xem phim nhé?”

Quý Duy Thanh đi ở mé sát đường: “Cả ngày hôm nay anh đều nghe theo lời em.”

Ngoài cổng rạp phim dán đầy poster phim và lịch chiếu phim, Tống Thời Hạ liếc mắt một cái đã ưng bộ phim “Người Chăn Ngựa”, suất chiếu tiếp theo là nửa tiếng nữa.

“Chúng ta xem bộ này đi!”

Cô biết bộ phim này cải biên từ tiểu thuyết Linh hồn và thể xác, nhưng cô chưa xem.

Tống Thời Hạ đang định đi mua vé thì bị Quý Duy Thanh đi trước.

Cô nhìn quanh một lượt, thấy có quầy bán hàng rong thì đi mua hai chai nước ngọt Bắc Băng Dương, một gói mứt quả và một gói quẩy nhỏ.

Quý Duy Thanh mua vé về, thấy cô đã cầm cả đống đồ.

Tống Thời Hạ vui vẻ cười nói với anh: “Anh nhìn đi, em mua đồ ăn vặt rồi.”

Xem phim đương nhiên phải ăn vặt rồi.

Quý Duy Thanh không thích ăn mấy thứ này, nhưng cũng không dập tắt hứng thú của cô.

Lúc này cổng rạp phim cũng không cao cấp như sau này, Tống Thời Hạ vui vẻ chạy tới chạy lui nhìn ngó, không hề chê nó đơn sơ.

Cô muốn cất giữ cặp vé xem phim này, giữ lại mấy chục năm nữa đăng lên mạng khoe, làm một cụ bà thời trượng bắt trend.

Nếu có thể lấy điện thoại ra chụp ảnh thì tốt biết mấy, cô còn muốn chụp hình rạp phim lại, nhưng cô không dám.

Cô theo Quý Duy Thanh ngồi vào ghế của mình, ghế trong rạp phim lúc này là từng dãy ghế nhựa gập cố định.

Còn 10 phút mới tới giờ chiếu phim, mặc dù có mở cửa sổ trên mái nhà, nhưng trong phòng vẫn rất tối.

Đây là phòng chiếu lớn, có rất đông người vào xem.

Quý Duy Thanh tình cờ liếc nhìn về phía cửa ra vào, sau đó nhíu mày lại như nhìn thấy thứ gì đó, Tống Thời Hạ cũng nhìn theo.

Một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ trẻ và một người phụ nữ, hai người này là ai đây?

Hai người kia ngồi ở hàng cuối, Quý Duy Thanh vì tiện xem phim nên chọn hàng thứ ba.

Tống Thời Hạ tò mò hỏi anh: “Bọn họ là ai thế?”

Quý Duy Thanh thu hồi tầm mắt: “Thầy Hoắc trong trường.”

Hoắc?

DTV

Sao cái họ này nghe quen thế nhỉ?

Tống Thời Hạ cố ý hỏi: “Thầy Hoắc kia tên gì thế? Nói không chừng em có biết đấy.”

Quý Duy Thanh hờ hững nói: “Hoắc Khải.”

Lúc trước anh từng dạy lớp của Hoắc Khải, xem như học trò của anh.

Tống Thời Hạ trợn tròn mắt: “Không phải Hoắc Khải đã kết hôn rồi à?”

Quý Duy Thanh kinh ngạc hỏi cô: “Em biết anh ta à?”

“Anh ta xem như đồng hương, cùng trấn với em, nhưng bọn em không quen biết nhau. Vợ của anh ta cùng thôn với em, em từng gặp cô ta ở trường rồi.”

Tâm trạng của Tống Thời Hạ vô cùng vi diệu.

Hoắc Khải đang làm gì đây?

Anh ta là chồng của Trần Kiều đấy!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 155: Chương 155



Mặc dù anh ta và người phụ nữ xa lạ kia không có tiếp xúc da thịt gì, nhưng ngồi sát rạt như thế cười cười nói nói, còn ăn diện như thế.

Nhìn kiểu gì cũng thấy không giống họ hàng hay bạn bè bình thường.

Cảm giác của Tống Thời Hạ đối với người này tụt dốc không phanh.

Trần Kiều đi khởi nghiệp cho rồi, dù sống lại rồi mà mắt nhìn người của cô ta cũng không tốt hơn chút nào.

Hoắc Khải và Lý Mộng Tuyền ngồi ở hàng cuối cùng.

Lý Mộng Tuyền ăn diện trau chuốt, mặc một chiếc váy đỏ xếp ly dài đến đầu gối, trang điểm kỹ càng, tóc uốn xoăn.

“Anh đi với em như thế, cô ấy có biết không?”

Anh ta hụt hơi:

“Em là vợ trước của anh, anh với em cũng không có gì mờ ám, Trần Kiều sẽ hiểu thôi.”

Lý Mộng Tuyền chỉ che miệng cười khẽ, không biết cô gái nào đui mù chọn trúng anh ta nữa.

Hoắc Khải thì lại cho rằng cô ta đang xấu hổ.

“Được rồi, anh cưới được một cô vợ tốt, em chân thành chúc phúc cho hai người, mong hai người trăm năm hạnh phúc.”

Hoắc Khải muốn hỏi cô ta sống có tốt không, nhưng đột nhiên khựng lại: “Hình như anh thấy thầy anh?”

Lý Mộng Tuyền cũng nhìn tới nhìn lui: “Thầy anh? Người già cũng thích xem phim điện ảnh à?”

Rốt cuộc Hoắc Khải cũng tìm được mục tiêu trong đám người:

“Không phải, thầy anh còn trẻ hơn cả anh, nhưng thầy là tiến sĩ du học nước ngoài về, hiện tại là giáo sư trẻ tuổi nhất.”

Lý Mộng Tuyền trầm tư, giáo sư trẻ tuổi nhất, chẳng là người con trai nhà họ Quý ư?

Vốn dĩ hôm nay cô ta thấy bực bội nên mới đi xem phim với Hoắc Khải, không ngờ gã chồng cũ nhà quê này cũng lúc hữu dụng.

Hoắc Khải đang định đi chào hỏi thì bị Lý Mộng Tuyền giữ lại.

“Phim sắp chiếu rồi, chờ xong hãy đi.”

Hiện tại qua đó chỉ nói được có vài câu, chờ phim chiếu xong có thể thuận tiện mời người kia cùng đi ăn cơm.

Tống Thời Hạ thấy anh không uống nước ngọt thì đưa chai của mình lên sát miệng anh.

“Anh thử đi, thật ra thỉnh thoảng uống thì thấy cũng ngon đấy.”

Quý Duy Thanh nhấp một miếng xem như ủng hộ, không chê dở, mà cũng không tỏ vẻ muốn uống.

Đồ ăn vặt cũng thế, Tống Thời Hạ đút cho thì anh sẽ ăn, chứ không chủ động lấy bao giờ.

Phim chiếu được hơn phân nửa, Tống Thời Hạ đã giơ đến mỏi cả tay.

“Anh tự ăn đi, không thích thì thôi đừng ăn.”

Nhân lúc cô không nhìn tới, Quý Duy Thanh lén cười khẽ một tiếng, giúp cô cầm đồ ăn vặt.

Quả thật anh không thích ăn, nhưng cô đút thì cũng không đến nỗi nào.

Tống Thời Hạ nhỏ giọng nói thầm: “Thế này còn coi được.”

Còn biết cầm đồ cho cô, đúng là chồng ngoan dễ dạy.

Nói xong, cô lại tiếp tục tập trung xem phim.

Bộ phim này mang đến cho cô cảm giác, nói sao đây nhỉ, là kiểu phim dành cho những người thích tình yêu ngọt ngào.

DTV

Nhan sắc của diễn viên cực kỳ hợp gu cô!

Diễn viên Hứa Linh Quân cực kỳ đẹp trai, Lý Tú Chi cũng đáng yêu nữa.

Cô cảm giác như gu thẩm mỹ của bản thân đã hòa hợp với thời đại này rồi.

Hết phim, cửa bên trên lại mở ra, rốt cuộc cũng không còn tối thui nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 156: Chương 156



Quý Duy Thanh giúp cô cầm chai nước ngọt còn uống dở dang, đồ ăn vặt thì đã ăn hết rồi.

Tống Thời Hạ ôm bụng đứng lên:

“Bụng em no căng rồi, tại anh hết đó, mua đồ ăn vặt xong anh lại không chịu ăn, em no bể bụng mất thôi.”

Quý Duy Thanh thở dài, dịu dàng nói: “Hay là mình ra ngoài đi dạo nhé?”

Tống Thời Hạ xoa bụng: “Đi dạo tiêu thực cũng được, bằng không trưa nay em không thể ăn nổi cơm trưa mất.”

DTV

Còn chưa đi ra khỏi rạp chiếu phim, Quý Duy Thanh đã bị người khác gọi lại.

“Thầy.” Hoắc Khải th* d*c chạy tới, Lý Mộng Tuyền ở phía sau tóc tai cũng lộn xộn.

Quý Duy Thanh thản nhiên nói: “Đừng gọi tôi là thầy, bây giờ chúng ta là đồng nghiệp rồi.”

Hoắc Khải căng thẳng nói không nên lời, trong lòng Lý Mộng Tuyền rất khinh thường anh ta, đúng là thứ không ra hồn mà.

“Xin chào giáo sư Quý, tôi là vợ cũ của Hoắc Khải, nghe danh anh đã lâu.”

Quý Duy Thanh gật đầu, nói: “Hai người cứ nói chuyện đi nhé, chúng tôi còn có việc.”

Nói xong thì anh dẫn Tống Thời Hạ đang hóng hớt rời đi.

Lý Mộng Tuyền cũng không hề nản lòng, chỉ cần có tầng quan hệ Hoắc Khải, cô ta cũng không vội.

“Cô gái đi cùng với thầy anh là ai thế?”

Hoắc Khải lúc này mới kịp phản ứng: “Là cô vợ giáo sư Quý mới cưới, anh quên chào cô ấy mất rồi.”

Lúc trước giáo sư Quý từng rất xem trọng anh ta, nhưng anh ta đã phụ lòng kỳ vọng của thầy, thầy không thích anh ta cũng dễ hiểu thôi.

Tống Thời Hạ lẩm bẩm: “Hóa ra là vợ cũ, trông cũng đẹp đấy, đáng tiếc.”

Lại là một cô gái đi đầu trong làn sóng thời đại mới.

Nhưng lạ thật đấy, đã ly hôn rồi, sao còn đi xem phim với chồng cũ chứ?

Hình như nội dung tiểu thuyết trong ký ức của cô không nói Hoắc Khải là thứ đàn ông tệ bạc.

Đoạn sau toàn là Trần Kiều dốc lòng lo cho sự nghiệp, ít khi nhắc tới tuyến tình cảm, chỉ những lúc cần thiết mới cho Hoắc Khải xuất hiện.

Tống Thời Hạ cảm giác rất có thể mình đã phát hiện một bí mật động trời.

Không phải là sau này Trần Kiều chỉ giữ quan hệ chồng hờ vợ tạm với Hoắc Khải, nên mới không có đất diễn của anh ta đấy chứ?

Cô không biết mình có nên nói cho Trần Kiều biết hay không.

Tính ra thì cũng không hẳn là Hoắc Khải ngoại tình, cùng lắm chỉ là còn qua lại mập mờ với vợ cũ, khiến người ta thấy ghê tởm mà thôi.

Thôi cô cứ nhắc vài câu đi vậy, còn lại phải xem bản thân Trần Kiều có làm nên cơm cháo gì hay không.

Là người sống lại một đời, lại còn là diễn viên, chắc là Trần Kiều sẽ không khờ lắm đâu nhỉ.

“Đừng có qua lại với người đó.” Quý Duy Thanh đột nhiên nói một câu.

Tống Thời Hạ ngơ ngác quay qua: “Ai cơ? Hoắc Khải hay là Trần Kiều ạ?”

“Cô gái ban nãy ấy, ánh mắt của cô ta lạ lắm, không giống người đàng hoàng.”

Tống Thời Hạ không biết nên khóc hay cười: “Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất đấy, em đương nhiên cũng biết cô ta không có ý tốt rồi.”

Đôi mắt vừa khôn khéo lại đầy toan tính, cộng với vẻ mặt ngây thơ và kiểu vừa nói vừa thở hơi lên như thế.

Làm sao cô lại không nhìn ra cho được, chỉ là cô không muốn nói xấu sau lưng người ta thôi.

Lúc đi thì mạnh ai nấy đi, lúc về nhà thì đương nhiên là phải tay trong tay rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 157: Chương 157



Hàn Dung thấy tình cảm giữa con trai và con dâu vẫn nồng nhiệt như thế thì mừng còn hơn ăn tết.

Đoan Ngọ năm nay, cả nhà vô cùng vui vẻ hạnh phúc.

Người duy nhất không được vui chỉ có hai anh em Trần Học Dân và Trần Học Nhân mà thôi.

Rõ ràng lúc trước bà nội nói với hai đứa là học xong tiểu học thì có thể đi học cao đẳng nghề để sau này đi làm kiếm tiền.

Kết quả lại biến thành nghỉ hè phải đi học bổ túc, nếu thi không đậu cấp 2 thì phải học lại, hai đứa chán nản k** r*n một hồi.

Nhưng ý kiến của trẻ con không có trọng lượng, hai đứa kháng nghị vô ích, ngay cả bà nội thương yêu hai đứa nhất cũng quay xe đổi ý.

Cứ nghĩ tới chuyện phải tới nhà cậu út ở một thời gian, hai anh em cùi không sợ lở, quyết định phải trêu chọc mợ út, người đã đưa ra ý kiến học hè này nhiều hơn mới được.

Hôm nay là ngày nhà trẻ thi cuối kỳ, vốn dĩ không liên quan gì tới hai chú hổ con ở nhà, nhưng bây giờ bọn trẻ phải tới trường để thi.

Lúc ở nhà Tống Thời Hạ cũng sẽ cho bọn trẻ học ghép vần và tập viết.

Nên sau khi liên lạc với giáo viên trao đổi một phen, nhà trẻ đồng ý cho hai đứa được đến trường thi.

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh tự mình đưa hai đứa bé đi thi.

Hai đứa bé hùng dũng oai vệ đi vào trường, cằm hất lên tận trời, Tống Thời Hạ cũng thấy buồn cười.

Tống Thời Hạ nghe được bọn trẻ khác đang bàn tán là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên đã trở lại, thế là quay đầu lại bổ sung:

“Dì chính là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên, trước kia không thể tự mình đưa các bạn ấy đi học, sau này các cháu sẽ được thấy dì thường xuyên hơn.”

Có một cô bé lớn tiếng nói:

“Nhìn đi, mình đã nói là Quý Nguyên nhất định có mẹ mà, không thì bạn ấy sinh ra bằng cách nào chứ!

Chỉ có mẹ mới có thể sinh em bé thôi, mẹ mình nói trẻ con ai cũng có cha mẹ hết.”

Tống Thời Hạ nghe vậy thì vô cùng khó chịu, Quý Duy Thanh cũng rất khó chịu.

Nhưng bọn họ không thể chấp nhất với trẻ con được.

Tống Thời Hạ quay lại đối diện với cô bé kia:

DTV

“Có một số bạn nhỏ không có ba mẹ, là vì ba mẹ của các bạn ấy phải đi đến một nơi rất xa.

Mỗi bạn nhỏ đều là cục cưng của cha mẹ, nên các cháu đừng cười nhạo các bạn khác, các bạn ấy cũng rất nhớ ba mẹ mình.

Lúc trước dì cũng đi rất xa, bây giờ mới có thể quay về với các bạn đấy.”

Mấy đứa nhỏ không biết ý nghĩa của sinh ly tử biệt, chỉ biết là mẹ của Quý Dương và Quý Nguyên không tới lần nào, nên cả bọn còn cười nhạo Quý Dương và Quý Nguyên là con hoang.

Bọn trẻ cúi đầu: “Dì ơi, bọn cháu xin lỗi.”

Tống Thời Hạ dịu dàng nói: “Không sao hết, biết sai mà sửa đều là bé ngoan cả.”

Nhà trẻ thi xong thì sẽ có thành tích ngay, Quý Dương và Quý Nguyên ôm bài chạy tới.

Quý Nguyên giơ bài thi, vừa chạy vừa reo lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con với anh được hạng nhất này!”

Cậu bé phải ôm đùi mẹ mới dừng lại được.

Gương mặt của Quý Dương cũng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào cô, vừa rồi cậu bé cũng chạy theo sau lưng em trai.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 158: Chương 158



“Giỏi quá, các con muốn phần thưởng gì nào?”

Đám nhóc nhà cô tự học ở nhà cũng được hạng nhất!

Phải thưởng mới được!

Quý Nguyên nói: “Con muốn ăn bánh kem bơ ạ.”

DTV

Tống Thời Hạ đáp không thèm nghĩ: “Ừm, được thôi, thưởng cho con bánh kem bơ, Dương Dương thì sao?”

Quý Dương lắp bắp: “Con... con...” Cậu bé còn chưa nghĩ ra mình muốn cái gì.

“Không vội, con cứ từ từ nghĩ đi.”

Quý Duy Thanh nhìn ba người tương tác với nhau, không ai để ý tới mình, cứ như anh là người ngoài vậy.

Cả nhà nắm tay nhau cùng về nhà, hai đứa bé được người lớn bảo vệ ở bên trong.

Tống Thời Hạ nhìn thấy Trần Kiều.

Mỗi lần gặp Trần Kiều, hình như cô ta đều rất mệt mỏi, chăm mấy đứa bé nghịch ngợm vất vả tới vậy ư?

Trần Kiều rất hâm mộ Tống Thời Hạ.

Từ khi thấy Tống Thời Hạ đi ra từ tòa nhà đối diện, cô ta đã hâm mộ vô cùng, cảm thấy cô tốt số.

Con của Tống Thời Hạ mới 5 tuổi, chồng còn trẻ tuổi giỏi giang, sung sướng hơn cô ta nhiều.

Tống Thời Hạ chỉ nhắc nhở hai câu đơn giản, sắc mặt vốn đang nhợt nhạt của Trần Kiều lại càng tái hơn.

Sau khi Trần Kiều hốt hoảng rời đi, Tống Thời Hạ hỏi Quý Duy Thanh: “Có phải em nói chuyện thẳng thắn quá không?”

Hình như cô bị anh dạy hư rồi, nói chuyện cũng thẳng đuột theo anh.

Quý Duy Thanh lại không hề thấy có vấn đề gì: “Em chỉ nói cho cô ấy biết trước mà thôi.”

Còn chuyện cô ta có chịu nghe hiểu hay không thì dù sao đây cũng là sự thật mà.

Trần Kiều về đến nhà thì đi thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng lại.

Hai đứa con riêng nhìn cô ta một cái, tiếp tục cắm đầu làm bài tập.

Cuối cùng vẫn là con gái hay tò mò, Hoắc Tuyền hỏi: “Dì ấy làm sao thế?”

Hoắc Lễ vẫn cặm cụi viết: “Không biết, chị đi mà hỏi dì ấy.”

Hoắc Tuyền lắc đầu: “Bỏ đi, chị không muốn quan tâm dì ấy, mắc công dì ấy lại tưởng bở.”

Trần Kiều ngồi trong phòng lau nước mắt.

Cô ta không trách Tống Thời Hạ nói chuyện Hoắc Khải và vợ cũ đi xem phim cho mình biết, chẳng qua là cô ta cảm thấy khó xử mà thôi.

Trong lòng cô ta vẫn luôn biết Hoắc Khải chưa quên vợ cũ.

Lý Mộng Tuyền có địa vị quá quan trọng trong lòng Hoắc Khải, tên của Hoắc Tuyền là kết hợp từ tên của Hoắc Khải và Lý Mộng Tuyền.

Mặc dù Lý Mộng Tuyền bỏ chồng bỏ con về thành phố tái giá, nhưng Hoắc Khải cũng chưa từng oán trách nửa lời.

Trần Kiều cảm thấy, dựa vào tấm lòng rộng lượng và hiền lành của mình, chỉ cần có thể chính thức gia nhập căn nhà này, cùng Hoắc Khải đỡ đần cho nhau.

Sau này đám trẻ lớn lên, có tương lai rộng mở thì xem như mình không uổng công sống lại một kiếp.

Nhưng sao Hoắc Khải lại có thể liên tục qua lại với Lý Mộng Tuyền như thế chứ.

Trần Kiều ấm ức không biết trút vào đâu, chỉ có thể một mình cam chịu.

Cô ta thậm chí còn không dám chất vấn Hoắc Khải, sợ anh ta thẹn quá hóa giận mà quay về với vợ cũ.

Nghĩ đến danh tiếng tốt của Tống Thời Hạ ở khu gia quyến, ai cũng khen cô tốt tình.

Cô gặp ai cũng cười tủm tỉm chào hỏi, không thích nói xấu sau lưng người khác.

Có người hỏi thăm nhờ cô chỉ cách nấu cơm, cô cũng chia sẻ thật lòng không hề giấu giếm
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 159: Chương 159



Thật ra lúc ở trong thôn Trần Kiều cũng từng được khen như thế.

Nhưng bây giờ trong nhà ngổn ngang biết bao là việc, Hoắc Khải mặc kệ gia đình, chỉ biết giao tiền lương ra.

Cô ta phải hầu hạ hai đứa con riêng của chồng, lại tìm việc rửa rau ở căn tin, mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi.

Tính ra, người bạn duy nhất đồng trang lứa mà cô ta quen biết chỉ có Tống Thời Hạ mà thôi.

Hoắc Khải chê cô ta rửa rau ở căn tin làm anh ta xấu mặt, vợ của giảng viên đại học sao có thể đi rửa rau chứ?

Chẳng lẽ cô ta không muốn tìm một công việc vẻ vang đẹp mặt hơn sao?

Hoắc Khải cảm thấy tiền lương của mình dư sức nuôi cả nhà, nhưng đàn ông không mó tay vào việc nhà, chỉ giỏi nói cái mồm, làm sao biết mọi thứ đắt đỏ ra sao.

Hai đứa bé ở nhà thích ăn thịt, tiền lương của anh ta đúng là đủ nuôi cả nhà đấy, nhưng mỗi tháng không thừa lại đồng nào.

Huống hồ gì cô ta còn chưa đi mua thêm một bộ đồ mới nào cho mình.

Tống Thời Hạ cùng thôn với cô ta tới đây, ngày nào cũng mặc váy đẹp, kiểu dáng khác nhau, chỉ cần ở nhà chăm con là đủ.

Người lạnh lùng như giáo sư Quý còn biết giúp vợ rửa rau dọn bát, mẹ chồng thường mang thịt thà tới cho.

Khu gia quyến này ai cũng hâm mộ Tống Thời Hạ lấy được người chồng tốt.

Trần Kiều càng nghĩ lại càng thấy tủi thân, đây đúng là cuộc sống mà mình muốn ư?

***

Tống Thời Hạ đang giúp Quý Duy Thanh dọn hành lý.

Anh đột nhiên có nhiệm vụ, phải đi công tác tạm thời, có thể hết kỳ nghỉ hè cũng chưa chắc đã về được.

Hai người trầm mặc không nói gì, Tống Thời Hạ xếp quần áo, Quý Duy Thanh thì bỏ quần áo đã xếp xong vào vali.

Quý Duy Thanh nhiều lần “lơ đễnh” nhìn về phía cô.

Cô gái bình thường lúc nào cũng líu ra líu rít nay lại im thin thít, không nói tiếng nào.

Tống Thời Hạ đột nhiên nghiêng đầu: “Có cần mang theo rượu thuốc không? Anh vẫn tới chỗ lần trước à?”

“Ừ, vẫn là chỗ đó, lần này thầy không đi.”

Quý Duy Thanh nói thời tiết nóng bức, cộng thêm đường xá xa xôi xóc nảy, nên chỉ phái giáo sư dưới 50 tuổi qua đó.

Cô biết, sau này những nhiệm vụ đi công tác như thế còn có rất nhiều.

Khó khăn lắm cuộc sống của hai vợ chồng mới hòa hợp thế này, tính cách của hai người cũng dần thay đổi cho hợp với đối phương.

Nhưng đột nhiên phải xa cách như thế, tâm trạng của Tống Thời Hạ cũng tụt dốc phong thanh.

Cái này thì khác gì lúc đang yêu đương nồng nhiệt thì phải yêu xa đâu.

Được rồi, không thể xem là yêu đương nồng nhiệt được.

Nhưng người vốn tính hờ hững chậm tiêu như Quý Duy Thanh cũng bắt đầu biết chủ động, nên cũng không khác gì yêu đương nồng nhiệt cho lắm.

Cô quay lại ôm lấy anh, vùi đầu trong n.g.ự.c anh, giọng hơi khàn nói:

“Anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, trời nóng nhớ uống nhiều nước, em và các con ở nhà chờ anh.”

DTV

Quý Duy Thanh vuốt nhẹ mái tóc đen dài của cô:

“Lúc anh vắng nhà, em đừng đi đâu một mình, dù có muốn giúp đỡ người ta thì cũng phải lượng sức mà làm, để anh nhờ mẹ tới đây ở với em nhé.”

Tống Thời Hạ từ chối đề nghị của anh:

“Mẹ còn phải chăm sóc Yên Nhiên nữa, con bé đang trong giai đoạn học hành quan trọng, lần trước em ở nhà với các con vẫn ổn đấy thôi.”
 
Back
Top Bottom