Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 100: Chương 100



Nói thì nói là vậy, nhưng Trương Uyển Thanh vẫn nghe theo lời nhờ vả của Phùng Liên, chạy sang bên cạnh xem thật hư ra sao.

Chủ yếu là bà cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Hàn Dung.

Hiệu trưởng Hồ đang ở nhà đọc báo.

“Anh có qua bên cạnh không?”

Hiệu trưởng Hồ kéo mắt kính xuống:

“Sao tự nhiên lại qua bên cạnh làm gì? Tiểu Hạ nhiệt tình như thế, em đừng có bưng đồ gì về nữa nhé, ai không biết lại nói này nói nọ em cho mà xem.”

“Nghĩ gì kệ họ, đồng chí Tiểu Hạ nhiều tình, lại hào phóng mời chúng ta, nói cứ như anh không thích ăn ấy.”

Hai vợ chồng đều rất bận rộn, còn bận hơn cả Phùng Liên và giáo sư Tạ, bình thường ở nhà gần như không nấu ăn, toàn ăn cơm ở căn tin.

Trương Uyển Thanh bổ sung: “Đúng rồi, cha mẹ của giáo sư Quý tới rồi, nên em mới đi qua xem thử.”

Hiệu trưởng Hồ bỏ tờ báo xuống: “Lão Quý cũng tới à, thế anh đi xem thử.”

Trương Uyển Thanh cười một tiếng: “Có phải anh có cảm giác mình đã quên chuyện gì rồi không?”

Hiệu trưởng Hồ không hiểu ra sao: “Em không nói làm sao anh biết mình quên cái gì?”

Khá lắm, thì ra đã quên sạch sành sanh rồi.

Tống Thời Hạ đang ở trong bếp bàn với mẹ chồng xem tối nay nấu cái gì, mẹ chồng muốn tự mình vào bếp, Tống Thời Hạ ở bên cạnh hỗ trợ.

Cuối cùng, mẹ chồng cô quyết định nấu canh gà, còn thịt gà thì xé ra xào.

Có mẹ chồng làm bếp chính, Tống Thời Hạ hỗ trợ cắt khoai tây và củ cải xong thì không còn phận sự gì nữa.

Thịt gà cho lên nồi nấu ngay từ khi nước còn lạnh, cho nguyên liệu hầm vào, mẹ chồng đổ đầy cả nồi nước.

Tống Thời Hạ nghi nồi canh gà này phải ăn được hai ba ngày.

Bên ngoài lại có người gõ cửa, cô còn tưởng là thím Phùng tới.

Người đứng bên ngoài lại là Trương Uyển Thanh và hiệu trưởng Hồ.

“Bí thư Trương, hiệu trưởng Hồ, sao hai người cũng tới thế ạ?”

Trương Uyển Thanh nắm tay Tống Thời Hạ.

“Dì với mẹ của cháu có quen nhau, lão Hồ và cha chồng cháu ngày xưa là bạn học, nên tới đây ngồi một lát.”

Đúng là trùng hợp mà.

Tống Thời Hạ dẫn khách đi vào nhà.

“Mẹ ơi, bí thư Trương và hiệu trưởng Hồ tới chơi ạ.”

Quý Học Nhai đang ngồi vẽ tranh với hai đứa cháu, ba người đều vẽ xấu, nhưng ai cũng cảm thấy mình vẽ tuyệt cà là vời.

Tống Thời Hạ tự nhận thấy mình là trình độ gà mờ, nhưng muốn giành quán quân trong cuộc thi vẽ tranh với ba người này cũng là chuyện dễ như ăn cháo.

Quý Học Nhai đặt bút xuống: “Ông nội phải đãi khách rồi, hai cháu tiếp tục đi nhé.”

Quý Dương lại bất ngờ dùng phép khích tướng: “Nhất định là ông nội muốn ăn gian rồi.”

Quý Nguyên cũng hùa theo: “Ông nội ăn gian!”

Quý Học Nhai quay đầu lại cười nói:

“Sao lại nói là ăn gian được! Nếu ông thắng, hai đứa khóc nhè, ông lại phải dỗ hai đứa nữa.”

Quý Dương cầm tranh của ba người chạy ra khỏi thư phòng, chạy bình bịch xuống lầu.

“Ông Hồ ơi, ông thấy bức nào đẹp nhất ạ?”

Hiệu trưởng Hồ nhìn thật kỹ, ba bức tranh này đều sàn sàn nhau, cái nào cũng xấu.

Nếu muốn để ông chọn, ông sẽ chọn bức con khỉ ở gần nhất.

“Con khỉ này đi, trông cũng hay hay.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 101: Chương 101



Quý Dương xụ mặt không vui: “Rõ ràng là quả đào trên cây mà.”

“Vậy sao? Xem ra sau này Dương Dương nhà chúng ta sẽ trở thành họa sĩ phái trừu tượng rồi.”

Tống Thời Hạ đúng lúc nghe được câu này, hiệu trưởng Hồ không hổ là người làm công tác văn hóa, đúng là biết cách khen trẻ con.

Khách tới nhà, Tống Thời Hạ bèn nói mẹ chồng cứ ngồi ôn chuyện với bí thư Trương, để cô vào bếp là được rồi.

Hàn Dung cũng rất ngại ngùng.

“Mẹ nói vài câu rồi về ngay.”

“Lâu rồi mẹ không gặp bạn bè, trong bếp có con rồi, mẹ cứ yên tâm đi ạ.”

Hàn Dung rửa sạch tay, tháo tạp dề ra vắt trên cửa.

“Uyển Thanh, sao chuyện lớn như thế mà bà với lão Hồ không nói cho chúng tôi biết thế?”

DTV

Tống Thu Sinh cũng chạy vào bếp.

“Hàng xóm trong phòng khách là ai thế? Sao anh thấy mẹ chồng em gọi ông ấy là hiệu trưởng vậy?”

“Ông ấy đúng là hiệu trưởng đấy, hàng xóm nhà em là hiệu trưởng của đại học Yên Kinh, ngày nào anh cũng ra ngoài, em còn tưởng là anh cũng biết cái này.”

Tống Thu Sinh không biết nên nói cái gì cho phải.

“Anh cảm thấy, nếu được thì em cứ học cho hết cấp 3 đi, em nhìn đi, xung quanh em toàn là người làm công tác văn hóa, em không cảm thấy mình rất lạc quẻ à.”

“Em không thấy nha, đâu có ai nói chuyện học hành văn hóa với em đâu.”

Tống Thu Sinh ngẫm nghĩ: “Vậy nếu em với em rể không có chủ đề trò chuyện chung thì sao đây?”

“Anh à, người ta là giáo sư đại học, trình độ văn hóa cao lắm, dù em có tốt nghiệp cấp 3 thì cũng đâu có chủ đề chung để nói đâu.”

“Chưa kể, em với anh Quý kết hôn là để sống qua ngày, không phải làm học trò của anh ấy, em lên đại học cũng chưa chắc có chung chủ đề nói chuyện với anh ấy đâu.”

Tống Thu Sinh được cuộc sống nơi thành thị hun đúc một thời gian.

Thanh niên ở đây đều tự do yêu đương, không thích hợp thì chia tay, người trẻ tuổi thì theo đuổi cảm giác có chủ đề chung.

Thấy em gái không có ý chí tiến tới như vậy, anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Anh nói không lại em, em cũng đâu thể cả ngày cắm mặt ở nhà nấu cơm như thế được.”

Tống Thời Hạ cố ý trêu chọc anh trai:

“Tại sao lại không thể ở nhà nấu cơm chứ? Phụ nữ chịu lao động là vinh quang nhất, em cũng đâu có nằm ườn ra lười biếng cả ngày đâu.”

Tống Thu Sinh nghẹn họng.

“Em đúng là em gái ruột của anh. Người ta lên thành phố đều muốn bản thân trở nên ưu tú và nổi bật hơn.

Em thì giỏi rồi, trốn trong nhà nấu cơm cả ngày, biến mình thành bà nội trợ, sau này em già rồi thì còn cái gì chứ?”

Tống Thời Hạ không giỡn hớt nữa: “Anh à, em nói đùa với anh thôi, sao anh lại nổi giận như thế chứ?”

Tống Thu Sinh cạn lời, không biết nói gì với cô cho phải.

“Anh nói em là ngờ nghệch trời thương, em lại cãi là không phải.”

Tống Thời Hạ cố nhẫn nại giải thích một lần:

“Hiện tại em không muốn đi làm, là vì em còn chưa thích ứng với cuộc sống nơi này, anh phải cho em thời gian làm quen chứ?

Nấu ăn chỉ là sở thích riêng của em, ai lại dở hơi thích cả ngày cặm cụi trong bếp chứ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 102: Chương 102



Tống Thu Sinh bán tín bán nghi, cảm thấy em gái chỉ đang lừa mình thôi.

“Anh đúng là anh ruột của em, ngay cả em gái ruột anh cũng không tin, vậy thì anh đi mà tin mấy người ngoài đường.”

“Không phải anh không tin, là anh cảm thấy lời em nói lúc trước quá chân thật, khiến anh không khỏi tin chuyện em chỉ muốn ngồi ăn chờ chết.”

Tống Thời Hạ chỉ dùng giọng điệu bông đùa kể lại cuộc sống vốn có của nguyên thân ở kiếp trước, vẫn luôn ở nhà làm nội trợ.

“Không tin thì thôi, đến lúc đó anh cứ chờ xem em phất lên đi.”

Tống Thu Sinh mỉm cười: “Nếu em có thể phất lên, anh sẽ thành triệu phú.”

Tống Thời Hạ không quên tận triệt để: “Nếu anh thành triệu phú thì nhớ tặng em một chiếc xe hơi nhé.”

Tống Thu Sinh cũng đùa theo: “Được thôi, nếu thật sự có ngày đó, anh tặng em 10 chiếc xe luôn cũng được.”

Hai anh em dìm hàng nhau một hồi, không ai thắng ai.

Mẹ chồng của Tống Thời Hạ chỉ nấu một món, một con gà cũng đủ cho cả nhà ăn rồi.

Trong nhà có thêm khách, phải nấu thêm hai món mới được.

Con gà này rất lớn, Tống Thời Hạ chia gà làm hai phần, chuẩn bị làm cả món gà xốt cay.

Cô thấy trong bếp có khoai tây, làm thêm một nồi khoai tây miếng xào.

Gà xốt cay có thể xem như món gỏi, làm khá dễ, chỉ cần luộc gà lên, xé nhỏ rồi cho thêm dầu ớt với gia vị, rắc thêm ít hành thái là xong.

Khoai tây xào thì phải chiên vàng khoai tây, sau đó cho gia vị đã chuẩn bị sẵn vào nồi xào lên cho thơm.

Lúc Tống Thời Hạ thắng dầu có chừa tóp mỡ lại, cho luôn vào nồi đảo đều vài cái là xong.

Hàn Dung đang nói chuyện phiếm với Trương Uyển Thanh, hai người đột nhiên đều dừng lại.

Một mùi thơm kỳ lạ bay ra từ trong bếp.

“Bà biết tôi hâm mộ nhất là gì không? Đó chính là con trai bà lấy được một cô vợ giỏi nấu nướng, tôi tới ăn ké con bé được hai bữa, ăn xong cứ nhớ mãi không quên.”

Lão Hồ cũng hít sâu một hơi.

“Thơm thật, làm hàng xóm nhà con trai ông đúng là tự ngược đãi bản thân, may mà buổi tối chúng tôi mới về nhà.”

Hàn Dung nghe bạn bè khen con dâu như thế, trong lòng lại có cảm giác tự hào.

“Ôi, làm gì tốt như ông bà nói, để tôi vào bếp xem thử.”

Hàn Dung đi vào bếp, đúng lúc Tống Thời Hạ vừa tắt bếp xong.

“Mẹ, có thể ăn cơm được rồi.”

Hàn Dung há hốc mồm: “Mới đó mà con đã nấu xong cơm rồi ư?”

“Ở dưới quê con hay nấu cơm cho cả nhà nên quen rồi ạ.”

Hàn Dung xót xa vô cùng:

“Trường học có căn tin mà con, nếu không kịp nấu thì cứ dắt bọn nhỏ tới đó ăn, tay chân con mảnh khảnh thế này, mẹ sợ con không cầm nổi muôi cơm.”

Thế này nói hơi quá.

Nhưng bà nói thế, hình như cũng không biết chuyện Quý Duy Thanh muốn tìm một cô vợ nội trợ rồi.

“Cảm ơn mẹ đã thương con ạ, mình bưng thức ăn lên trước đi mẹ, đừng để khách chờ lâu.”

Hàn Dung hỏi dò: “Con làm những món gì thế?”

Tống Thời Hạ nhích ra cho bà nhìn:

“Không phải mẹ muốn hầm canh gà với làm gà xào à, con làm thành gà gầm khoai tây, gà xốt cay với khoai tây xào.”

Hàn Dung nhìn thoáng qua lượng thức ăn, ba món này đủ cho mọi người ăn rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 103: Chương 103



Quý Dương cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà bếp, hôm nay bà nội mang nhiều thịt tới như thế, trong nhà lại có thể ăn thịt rồi.

Cậu bé âm thầm hạ quyết tâm:

Từ nay về sau không mua nổi thịt thì cứ gọi điện cho bà nội, không thể để dì chịu ấm ức được.

Em trai thích dì như thế, phải để dì làm mẹ của hai đứa mãi mới được.

Nhìn cả một đĩa thịt gà to tướng được bưng lên, Quý Dương lập tức nhảy xuống ghế.

Quý Học Nhai thấy vậy thì nghĩ là bé con thấy thịt nên thèm.

Quý Học Nhai thầm nghĩ, ngày mai lúc về ông phải để lại bao nhiêu tiền đây?

...

Tiểu Lý tới đón người, không biết có phải ảo giác của mình hay không, anh ấy cảm thấy giáo sư Quý thoạt nhìn đã gầy hơn trước rất nhiều.

Xuống xe, Quý Duy Thanh thở hắt ra một hơi thật dài, đây ắt hẳn là cảm giác thấp thỏm khi về nhà đây mà.

Anh gõ cửa.

Trong sân không có động tĩnh gì, nhưng trong nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Anh đi qua bên cạnh gõ cửa, nhà giáo sư Tạ cũng sáng đèn, nhưng không có phản ứng gì.

Hôm nay là ngày mấy?

Sao tất cả mọi người đều không có ở nhà thế này?

Quý Duy Thanh đứng ở trước cổng, mở túi hành lý kiếm chìa khóa.

Chờ tới khi đến gần anh mới phát hiện không phải trong nhà không có người, mà là quá đông người nên hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh ngoài cổng.

Tiếng trẻ con cười đùa trong nhà đã át cả tiếng gõ cửa của anh.

Cách cửa sổ, anh thấy cô đang đứng cười cười nói nói với một người đàn ông xa lạ, trong lòng bỗng chốc cảm thấy khó chịu.

Quý Duy Thanh đẩy cửa đi vào, phòng khách lập tức yên tĩnh lại, đại khái là vì không ngờ anh lại đột nhiên trở về như thế.

Tống Thời Hạ ngẩn ra nhìn anh, vẫn là hai đứa bé phản ứng nhanh.

“Ba ơi!”

Quý Nguyên ôm lấy chân anh, Quý Dương cũng ôm chân còn lại.

DTV

Tống Thời Hạ thấy vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn thế này chắc là anh khó mà bước đi được rồi.

Anh nhìn thẳng vào cô: “Anh về rồi đây.”

Tống Thời Hạ đi tới nhận lấy túi đồ của anh.

“Anh vất vả rồi, có đói không?”

Quý Duy Thanh nắm tay cô: “Balo nặng lắm, để anh cầm cho.”

Hàn Dung là người phản ứng chậm nhất.

Bởi vì bà không thể tin được đây là con của mình, con trai của bà lại chủ động nắm tay con dâu ư?!

Xưa nay bà cảm thấy thằng ba học nhiều quá nên mụ đầu rồi.

Từ nhỏ chỉ thích ôm sách, lớn lên thì càng nghiêm trọng hơn, ngoại trừ học ra, gần như không còn bất kỳ sở thích nào khác.

Giới thiệu người yêu cho nó, nó lại nói nó muốn sống với toán cả đời, làm bà giận tới mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó.

Cả nhà cũng chẳng ôm hy vọng gì, nhưng hôm nay lại nhận được niềm vui bất ngờ, lại còn là niềm vui bất ngờ liên tục nữa.

Hàn Dung cũng không gọi con trai lại, cơ hội để hai mẹ con nói chuyện còn nhiều lắm.

Nhưng hai vợ chồng trẻ mới xa cách lâu ngày, bà không muốn làm phiền hai người.

Nói không chừng mấy tháng, hoặc một năm nữa là Dương Dương với Nguyên Nguyên sẽ có thêm em ấy chứ.

Tống Thời Hạ kinh ngạc khi thấy anh chủ động như thế.

Đi công tác hơn nửa tháng, chẳng lẽ anh đã thông suốt chuyện yêu đương rồi ư?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 104: Chương 104



“Người đàn ông ở dưới là ai thế?”

“Anh hỏi anh trai em à?”

Quý Duy Thanh nghi hoặc nhíu mày: “Em có anh trai ư?”

Tống Thời Hạ tức giận nói: “Em còn một chị gái và một anh trai, anh chẳng quan tâm em gì cả.”

Quý Duy Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hiểu lầm của mình.

“Anh xin lỗi, anh sẽ sửa mà.”

“Thật à?” Cô chỉ cố ý giả bộ thôi, nhưng hình như rất hữu dụng với anh.

Quý Duy Thanh nghiêm túc nói: “Chúng ta là vợ chồng, người nhà của em cũng là người nhà của anh.”

Cô còn tưởng là anh ấy nghĩ thông rồi, uổng công cô mừng hụt.

“Anh kéo em lên đây làm gì?”

Quý Duy Thanh giật mình, ban nãy anh đã vô thức nắm tay kéo cô lên đây.

Anh lập tức xin lỗi: “Anh xin lỗi.”

Lúc anh định buông tay ra thì Tống Thời Hạ đan tay vào tai anh, nhìn chằm chằm vào anh.

“Không cần xin lỗi, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng nắm tay nhau là chuyện bình thường mà.”

Quý Duy Thanh cầm balo chạy trối chết, chắc là vào thư phòng cất đồ rồi.

Tống Thời Hạ giúp anh lấy đồ ngủ ra.

“Em đoán chuyện đầu tiên anh làm sau khi về nhà chính là đi tắm.”

Quý Duy Thanh lắp bắp nói: “Cảm ơn em.”

Tống Thời Hạ nhìn theo bóng lưng của anh, sao đối diện với cô, anh cứ khép nép như cừu non thế nhỉ.

Tống Thời Hạ cũng chẳng ở trên lầu lâu.

Hàn Dung vội hỏi cô: “Chồng con đâu rồi?”

“Anh ấy đi tắm rồi ạ.”

Thím Phùng cũng dắt mấy đứa nhỏ đi về.

“Giáo sư Quý về rồi, thím không làm phiền nữa nhé.”

“Sao lại làm phiền ạ, thím lại học từ mới với giáo sư Tạ đấy à?”

Thím Phùng thấy ngại: “Nghe sang mồm nên thím cũng học theo.”

Tống Thời Hạ rất ủng hộ tinh thần học hỏi của bà: “Sống đến già, học đến già, lúc nào học cũng không muộn mà.”

Tống Thu Sinh ở dưới lầu một, thấy cô thì lườm một cái, nói.

“Anh nghe hàng xóm của em gọi em rể là giáo sư Quý, em còn lừa anh nói là giảng viên đại học thôi.”

Tống Thời Hạ đành phải kiên nhẫn giải thích:

“Không phải em cố ý giấu anh. Anh biết càng ít thì càng tốt, địa vị giáo sư của đại học Yên Kinh không phải kiểu bình thường đâu, anh hiểu chưa?”

DTV

Tống Thu Sinh nghiêm túc cam đoan:

“Cũng tại anh nghĩ không tới, quay về anh sẽ nói chồng em là giảng viên đại học, không nói gì tới chuyện giáo sư hết.”

“Cảm ơn anh, anh ra ngoài phải bảo vệ bản thân thật tốt nhé.”

Tống Thời Hạ nhớ lúc này có rất nhiều gián điệp, không ai dám nói chắc mình có gặp phải hay không.

Từ khi bà nội tới đây ở, Quý Dương và Quý Nguyên mỗi ngày đều rối rắm suy nghĩ xem đêm nay nên ngủ với mẹ hay ngủ với bà nội.

Nhưng đêm nay hai đứa nhỏ không cần bối rối nữa rồi, ba về nhà, chiếm mất giường lớn, hai đứa chỉ có thể ngủ chung với bà nội thôi.

Tống Thời Hạ tắm rửa xong đi ra, Quý Duy Thanh đã ngồi đọc sách.

“Mỗi ngày đều đọc sách như thế, anh không thấy chán à.”

“Cũng bình thường, anh thích đọc sách mà.”

Tống Thời Hạ đưa lưng về phía anh, đứng lau tóc:

“Căn phòng dưới lầu 1 anh trai em đang ngủ rồi, mấy cái rương sách lớn kia em đã dời hết vào góc phòng ấy.”

“Không sao, chỉ cần không phải vứt đi hết là được rồi.”

Anh nghĩ cô là ai chứ, dù có thiếu văn hóa cách mấy cũng biết sách vở quan trọng thế nào mà
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 105: Chương 105



Tống Thời Hạ một mình hờn dỗi, Quý Duy Thanh nhạy cảm phát hiện bầu không khí không ổn, cũng không dám nói thêm tiếng nào nữa.

“Ý anh là chỉ cần không ném sách ra ngoài thì em làm gì cũng được.”

Tống Thời Hạ không muốn để ý tới anh nữa: “Ừ.”

Quý Duy Thanh không biết làm sao: “Xin lỗi, anh lại chọc em tức giận rồi.”

Tống Thời Hạ phụng phịu:

“Không sao hết, dù sao phụ nữ tức giận chỉ khiến tuyến v.ú tăng sản, nghiêm trọng thêm một tí thì chỉ bị ung thư tuyến v.ú thôi, anh có thể thủ tiết mà.”

Quý Duy Thanh đột nhiên xuống giường, cầm lấy chiếc khăn lau trên tay cô.

“Để anh lau cho em.”

Tống Thời Hạ thực hành chính sách ba không, thờ ơ không thèm để ý.

Quý Duy Thanh kiên nhẫn lau tóc cho cô, nghĩ ngợi một lúc mới chủ động kể về chuyến công tác lần này.

“Bánh bao em gói cho anh bị thầy ăn hơn phân nửa, tới căn cứ rồi mà thầy cứ nhớ mãi về bánh bao đậu hũ, bánh bao căn tin bán ông ấy ăn kiểu gì cũng không vừa ý.”

Tống Thời Hạ hơi nhếch môi.

“Trà của anh bị thầy lấy đi hơn phân nửa rồi, thầy nói uống trà đó xong thì sẽ tỉnh táo khỏe khoắn hơn, thật ra anh thấy là ông ấy viện cớ thì có.”

“Rượu trái cây em đưa anh, bản thân anh cũng không uống được bao nhiêu, đều bị đồng nghiệp chia nhau hết rồi, cuối cùng không thừa lại giọt nào.

Họ còn muốn mua rượu em ủ đấy, anh cảm thấy rõ ràng là họ thích uống Mao Đài thì có.”

Quả nhiên, đại đa số mọi người đều rất tinh mắt, Quý Duy Thanh chính là người không tinh mắt kia.

Tống Thời Hạ giả bộ xấu hổ nói: “Đồng nghiệp của anh muốn mua rượu của em làm gì?”

Cô ủ rất nhiều rượu trái cây, tặng vài người xã giao cũng được thôi.

“Bọn họ nói rượu trái cây em đưa có thể giúp họ mọc tóc, có người còn nói uống xong đi ngủ không đổ mồ hôi trộm nữa, có người còn khoa trương hơn, nói ra phỏng chừng em không tin đâu.”

Không, cô tin.

Kiếp trước cô bán trà, toàn dựa vào việc trà của cô có thể thanh tâm tĩnh khí, có khả năng ngăn ngừa cao huyết áp và đãng trí tuổi già.

Nhờ vậy trà của cô mới có thể đi lên con đường trà cao cấp.

Đương nhiên, chỉ là ngăn ngừa thôi chứ chắc chắn không có công hiệu chữa bệnh.

Ví dụ như thân thể của khách hàng tựa như một tòa nhà cũ kỹ sắp sụp đổ, uống trà xong chỉ khiến tòa nhà cũ kỹ kia không bị gió thổi sập, chứ bên trong vẫn nát như cũ.

Nhưng chuyện chữa rụng tóc thì không chắc lắm, việc chữa và ngăn ngừa các bệnh vặt khác cũng vậy.

Tống Thời Hạ cảm thấy chuyện này liên quan đến thể chất của từng người.

Cô đã đãi rất nhiều người bị hói đầu sớm, cũng không thấy bọn họ mọc thêm tóc.

Nhưng nước linh tuyền thật sự có một tác dụng hơi khó nói.

Nhất là đối với đàn ông sức khỏe kém, có thể khiến bọn họ lấy lại lòng tin của cánh đàn ông.

DTV

Tác dụng này là Tống Thời Hạ tình cờ nghe thấy, hiệu quả cụ thể thì cô không biết.

“Đồng nghiệp của anh cần bao nhiêu? Em ủ không ít rượu trái cây, có thể chia ra một ít. Quan hệ giữa anh và họ như thế nào?”

Cô sẽ dựa vào mối quan hệ để quyết định giá cả.

“Bọn họ đều ưu ái anh, bình thường cũng dẫn dắt anh cùng tham gia nghiên cứu và thảo luận.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 106: Chương 106



Tống Thời Hạ càng nghe càng thấy sai sai.

Quý Duy Thanh đã là giáo sư rồi, sao lại nói chuyện như kiểu học sinh kể về thầy thế này.

“Đồng nghiệp của anh bao nhiêu tuổi thế?”

“Năm sáu chục tuổi đều có.”

Tống Thời Hạ: ...

Đúng là cũng không bất ngờ lắm.

Ở độ tuổi này, chức vị còn cao hơn giáo sư, thân phận của những người kia không cần nói cũng biết.

Tống Thời Hạ hơi chần chừ: “Có phải đồng nghiệp của anh rất quan trọng không?”

“Rất quan trọng.”

“Anh nói lại lần nữa xem, bọn họ cần rượu trái cây để chữa cái gì cơ?”

DTV

Quý Duy Thanh thuật lại lần nữa.

Tống Thời Hạ nghe xong cũng thở phào một hơi, đều là bệnh vặt cả, dùng rượu trái cây hoặc rượu thuốc làm cớ cũng có thể chữa được.

Nếu là nhân vật cấp quốc bảo, Tống Thời Hạ quyết định sẽ giúp anh việc này.

“Bọn họ chỉ cần rượu trái cây thôi à? Em còn biết ngâm cả rượu thuốc nữa, như thế không cần uống, chỗ nào khó chịu thì cứ bôi vào đó.”

Quý Duy Thanh không hề do dự: “Vậy rượu thuốc đi.”

“Được rồi, em sẽ viết nguyên liệu ra, anh tìm giúp em, em có thể ngâm một ít.”

Ngâm rượu thuốc là ổn nhất, dù sao nhiều dược liệu như thế, cho vào chung một bình, muốn bổ cái gì thì ngâm dược liệu đó.

Mặc dù có hiệu lực cũng sẽ khiến người ta cảm thấy là nhờ dược liệu.

Nguyên liệu quan trọng nhất để Tống Thời Hạ ngâm rượu thuốc là nước linh tuyền, có thể khiến dược liệu phát huy đến 80% tác dụng.

Chủ đề bất giác lệch đi, tóc của Tống Thời Hạ cũng đã khô.

“Em còn giận nữa không?”

Tống Thời Hạ trừng mắt nhìn: “Chờ em ngủ dậy rồi nói tiếp.”

Hơn nữa tháng không ngủ cùng nhau nên thấy không quen lắm.

Quý Duy Thanh nằm trong chăn cứ nhích tới nhích lui, sau đó tay của Tống Thời Hạ bị anh cầm lấy.

Cô còn chưa giả bộ từ chối thì môi đã dán lên thứ gì đó mát lạnh.

“Nụ hôn chào buổi sáng anh nợ em.”

Tống Thời Hạ cắn c*n m** d*** của anh: “Sao môi anh lạnh thế?”

Vốn dĩ cô chỉ định đùa anh, không ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, bị anh nắm lấy cằm kề sát vào.

Tống Thời Hạ chưa từng nghĩ tới chuyện anh sẽ chủ động, nào ngờ hôm nay dây thần kinh nào đó của anh bị chập mạch, lại nhẹ nhàng kề sát môi, sau đó hôn cô.

Cảnh tượng này cứ như mấy phim trong nước ấy, quay chủ yếu cho đẹp là được, chứ không cần nồng nhiệt quá mức.

Trong đầu Tống Thời Hạ thì lại muốn như phim Mỹ cơ, đầu tiên là thế này thế nọ, sau đó nhảy tới sáng sớm.

Hô hấp đan xen vào nhau, Tống Thời Hạ cảm thấy cô sắp biến thành con cá mắc cạn rồi, muốn được ai đó chặt một phát cho rồi, đỡ hơn bị anh hôn mãi không biết ngừng như thế.

Nhân lúc anh dừng lại lấy hơi, Tống Thời Hạ giãy giụa, xoay người đổi vị trí.

“Anh đúng là giỏi giày vò người ta.”

Cô ôm lấy mặt Quý Duy Thanh, mặc kệ ánh mắt đen láy của anh, tự mình dạy anh cách hôn.

Tống Thời Hạ ấn bả vai anh lại, chóp mũi hai người chạm nhau.

Hai gương mặt gần đến nỗi thấy được lỗ chân lông bé tí trên mặt nhau.

Quý Duy Thanh muốn tránh đi, nhưng sợ làm cô bị thương.

Anh lắp bắp nói: “Em… em đừng như vậy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 107: Chương 107



Tống Thời Hạ đặt tay lên n.g.ự.c anh, dùng giọng mũi thì thầm bên tai anh:

“Nhịp tim của anh đập nhanh như thế, không có sức thuyết phục gì cả.”

Lần này khác với kiểu hời hợt vừa rồi, Tống Thời Hạ c*n m** d*** của anh, từ từ dụ dỗ anh há miệng ra.

Cô giống như xà nữ xinh đẹp lắc eo dẫn dụ thánh tăng phá giới.

Thái độ của Quý Duy Thanh hơi thả lỏng, lập tức bị Tống Thời Hạ chớp lấy cơ hội.

Tống Thời Hạ đã đọc nhiều tiểu thuyết và xem phim truyền hình điện ảnh như vậy, cuối cùng cũng có thể tự trải nghiệm cảm giác hôn môi rồi.

DTV

Thảo nào trong phim, khi hôn người ta đều nhắm mắt lại.

Khi môi lưỡi mềm mại chạm nhau đến cả thân thể và linh hồn đều run rẩy theo.

Cô nghĩ Quý Duy Thanh sẽ khó chịu hoặc phản cảm, nhưng anh chỉ hơi ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức nhắm mắt lại.

Hai tay vô thức đặt ngang hông cô, vụng về đáp lại cô.

Vốn dĩ ban đầu là cô đè lên nắm thế chủ động, dần dần biến thành cô được anh ôm vào trong lồng ngực.

Quý Duy Thanh hôn không có kỹ thuật gì, anh giống như cún con vừa chào đời chưa mở mắt, chỉ biết cọ lung tung.

Tống Thời Hạ tách khỏi anh.

Quý Duy Thanh vô thức đuổi theo giữ lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của cô.

Đôi mắt hai người sáng rực, hơi thở như hòa vào nhau.

Bọn họ đều không nói gì, trán kề trán, Quý Duy Thanh đưa tay cởi nút áo ngủ của cô.

Tống Thời Hạ nhìn xuống, nếu bây giờ anh nói chuyện thì chắc chắn giọng sẽ rất khàn.

Khi cúc áo càng được mở rộng, tay Quý Duy Thanh ngày càng không ổn.

Tống Thời Hạ nắm lấy tay anh.

“Em giúp anh.”

***

Tống Thời Hạ ngủ một giấc đến trưa.

Trong lúc đó hai đứa trẻ thay nhau vào xem cô, cô thì vẫn ngủ say như chết.

Quý Nguyên và anh trai đứng ở cửa.

“Hôm nay mẹ cứ nằm ỳ ra, chắc là do ba cướp chăn của mẹ làm mẹ ngủ không ngon.”

Quý Dương: “Nhưng ba với mẹ là vợ chồng, vợ chồng phải ngủ chung.”

Mặt mày Quý Nguyên ủ rũ:

“Sau này ngày nào mẹ cũng ngủ nhiều vậy sao? Lần sau ba ra ngoài là lúc nào vậy?”

Quý Dương nhìn một đống lớn trên giường, cố ý nói nhỏ.

“Không biết, chúng ta không nên đánh thức mẹ dậy.”

Hai nhóc con rón rén xuống lầu, Quý Duy Thanh thì vừa bị mẹ mình phê bình xong.

“Con giỏi thật, lén lút kết hôn sau lưng mẹ, còn không dẫn người về cho ba mẹ xem, chẳng lẽ vợ con biết ăn thịt người hả?”

“Còn nữa, anh trai Tiểu Tống còn ở chỗ chúng ta đó, con phải tém tém lại đi chứ… Mẹ không còn gì để nói với con nữa, con tự nghĩ lại đi!”

“Đúng rồi, chuyện quan trọng hơn còn chưa tính sổ với con đấy. Con và Tiểu Tống kết hôn thì ai quản lý tiền nong trong nhà?

Khi phụ nữ từ bỏ công việc để ở nhà giúp chồng dạy con thì xem như mất đi tự do, không có quy định nào bắt buộc phụ nữ phải ở nhà trông con cả.

Nếu Tiểu Tống giúp con quản lý nhà cửa thì có phải con nên đưa hết tiền lương cho người ta không hả?”

Quý Duy Thanh không nói câu nào, đứng một bên nghe bà dạy bảo.

Thật ra anh không hề nghe lọt tai, tối hôm qua anh có hơi quá đáng, làm cho cô mệt rũ người.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 108: Chương 108



Tống Thời Hạ đói bụng nên tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra cô đã thấy mặt trời bên ngoài lên cao, không biết là buổi chiều hay tối rồi.

Cô vừa mới vươn một chân ra thì lập tức hít sâu một hơi.

Nói thế nào nhỉ, điều mà cô mong chờ hơi cao, nghĩ là Quý Duy Thanh sẽ biết một chút ít về hôn hít nên sẽ dễ dạy mới đúng.

Trải nghiệm thực tế lại giống như sự khác biệt của bài thi đại học và báo cáo chuyên ngành của giáo sư Quý vậy.

Không phải thân thể giáo sư Quý không ổn, tối hôm qua cô s* s**ng cơ bụng của anh, rất rắn chắc.

Phần cứng của giáo sư Quý thuộc loại cao cấp, ngặt nỗi lại là tay mơ gà mờ, chuyên gài hàng đồng đội.

Tống Thời Hạ phải gánh hậu quả vì sự ngây thơ của mình.

Cô nên làm từng bước một chứ không phải đầu óc nóng trong phút chốc như thế.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu thật sự làm từng bước một thì tầm này sang năm cô cũng chưa ăn được thịt Đường Tăng.

Xem như đau dài không bằng đau ngắn vậy.

Tống Thời Hạ chỉ có thể tự an ủi bản thân mình như vậy.

Cô duỗi chân ra lần nữa, cuối cùng cũng quen với cảm giác khó chịu đó, lúc này mới xỏ dép lê.

Quý Duy Thanh đẩy cửa ra.

“Em dậy rồi à?”

Tống Thời Hạ giật mình, động tác lùi lại khiến cô đau đến nhe răng há miệng.

Cô chân thành đề nghị:

“Em cảm thấy anh nên học thêm nhiều sách ngoại khóa hơn, lần sau khi phụ đạo cho em mới có tiến bộ được.”

Quý Duy Thanh vội đỡ lấy cô, không biết có nghe hiểu ám chỉ của cô hay không.

“Xin lỗi, là lỗi của anh. Em muốn vào nhà vệ sinh hay ăn cơm trước?”

Ngoại trừ cơ thể khó chịu ra, Tống Thời Hạ không hề cảm thấy dính nhớp nào, nghĩ chắc là anh đã giúp cô xử lý qua rồi.

“Em đói quá.”

Cô tránh ra không để anh đang đỡ mình, Quý Duy Thanh bị bỏ ra nên hơi hụt hẫng, nhưng ngay sau đó đã bị cô kéo lấy cánh tay.

Tống Thời Hạ không phát hiện ra: “Anh đỡ em đi như thế thì lố quá, anh không ngại nhưng em cũng phải giữ giá chứ.”

May mắn là ga giường màu đỏ nên không nhìn ra cái gì, lấy cớ mang đi giặt là được.

Tống Thời Hạ vừa xuống lầu đã được mẹ chồng hỏi han ân cần.

“Mấy ngày nay con ở nhà một mình chăm sóc con cái chắc là mệt lắm, thằng ba về rồi nên con cứ ngủ thêm chút đi.”

Nhìn xem, mẹ chồng tốt biết bao, còn lấy cớ giúp cô nữa.

DTV

Tống Thời Hạ ngồi xuống, bà mang đồ ăn đến trước mặt cô: “Cảm ơn mẹ, con nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.”

Không cần đoán cũng biết là canh gà nhân sâm này chuẩn bị cho cô, lớp mỡ gà nổi lên bên trên chính là sự quan tâm của mẹ chồng.

Tống Thời Hạ cố nén cảm giác béo ngấy mà nếm thử một miếng, cũng không khó ăn lắm nên cô nuốt xuống.

Quý Duy Thanh đổi bát của mình cho cô.

Tống Thời Hạ ngạc nhiên nhìn anh.

“Bát này của anh thanh đạm hơn.”

Tống Thời Hạ ngạc nhiên vì anh lại chủ động quan tâm cô như thế.

Chẳng lẽ giống như trong sách viết, quan hệ thân mật là mấu chốt để hâm nóng tình cảm sao?

Cô rất cảm kích vì anh giúp cô đổi bát canh gà kia.

Có lẽ mẹ chồng cảm thấy càng nhiều mỡ thì càng bổ dưỡng, có lòng tốt nhưng cô không thích ăn canh nhiều dầu mỡ như thế.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 109: Chương 109



“Hôm nay anh không đi làm sao?”

Quý Duy Thanh: “Gần đây anh được nghỉ, em có muốn đi đâu không?”

Tống Thời Hạ không quen người ở đây, mấy ngày nay anh trai cô hay ra ngoài, chắc đã làm quen với hoàn cảnh xung quanh rồi.

“Em không muốn đi đâu, cũng không biết chỗ nào, anh có thể đưa em đến trường học chơi không?”

“Có thể, nhưng sức khỏe của em…”

“Không còn khó chịu nhiều nữa, chỉ là lúc đi đường không được tự nhiên cho lắm thôi.”

Tống Thời Hạ thật sự không biết hai chữ ngại ngùng viết như thế nào.

Nếu là cô gái khác thì đã xấu hổ đỏ mặt rồi, còn cô lại nghiêm trang nói với Quý Duy Thanh ngay trên bàn cơm.

Quý Duy Thanh cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Anh du học ở nước ngoài, tiếp xúc với nền giáo dục của phương Tây, không hề cảm thấy cách cô biểu đạt có vấn đề gì.

Hàn Dung dẫn theo hai đứa cháu ra ngoài tìm bạn bè trò chuyện, cố ý để lại không gian riêng cho cặp vợ chồng trẻ ở nhà.

Trương Uyển Thanh tiếp đãi bà ở văn phòng.

“Lần gần đây nhất bà đến văn phòng tìm tôi là lúc nào nhỉ? Hôm nay ngọn gió nào thổi bà đến đây thế.”

“Là do con trai tôi và Tiểu Tống đều ở nhà, tôi sợ bọn trẻ không được tự nhiên nên dẫn cháu ra ngoài chơi.”

“Người mẹ chồng như bà đúng là tâm lý mà, người khác làm mẹ chồng, thấy con trai thân mật với con dâu thì sẽ thấy khó chịu ngay.”

“Tôi khó chịu á? Bà không thấy thằng ba nhà tôi bao nhiêu tuổi rồi? Nó gần ba mươi tuổi mới lấy vợ, tôi không hề phản đối nó với Tiểu Tống khắng khít thân mật với nhau đâu.”

Trưởng Uyển Thanh cười:

“Đàn ông ba mươi tuổi đâu phải già, huống chi cậu ấy là giáo sư, là một trong những nhân tài xuất sắc của đại học Yên Kinh.

Không phải lúc trước A Thanh không tìm thấy, mà là cậu ấy kén chọn.”

Hàn Dung rất đồng cảm:

“Đúng thế, gặp Tiểu Tống tôi mới hiểu được, lúc trước tôi hoàn toàn không hiểu rõ thằng ba gì cả.”

“Tiểu Tống là cô gái tốt, mặc dù trình độ văn hóa hơi thấp, nhưng tính ra thì có được mấy người xứng với trình độ của A Thanh chứ.”

Hàn Dung không thèm để ý:

“Nó cưới vợ chứ không phải tìm giáo viên gia đình cho con mình, cần gì bằng cấp cao, chỉ cần biết chữ, biết tính toán là được rồi.”

Nói đến con cái, Hàn Dung mới nhớ ra.

“Đúng rồi, bụng con gái bà vẫn chưa có động tĩnh gì à?”

Nhắc đến con gái, Trương Uyển Thanh cũng thấy lo lắng.

“Không có, bác sĩ nói mấy năm trước t* c*ng bị lạnh, khó mang thai, cho dù mang thai thì cũng dễ sẩy.

Đã kết hôn mấy năm rồi mà không có động tĩnh gì, tôi cũng lo muốn c.h.ế.t đây.”

Trước đây Hàn Dung làm ở bệnh viện: “Hay là đến chỗ khác khám thử đi, xem chữa bằng trung y thử xem.”

Trương Uyển Thanh bất lực lắc đầu:

“Chưa từng dừng uống thuốc, đổi mấy bác sĩ Trung y rồi, đến bác sĩ có tiếng tôi cũng tìm rồi, sức khỏe của con bé quá kém, thể chất dễ bị sẩy thai.”

DTV

Hàn Dung và Trương Uyển Thanh là bạn thân, con gái kết hôn nhiều năm nhưng chưa sinh được con luôn là tâm bệnh của bà ấy.
 
Back
Top Bottom