Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 120: Chương 120



Thực ra cũng vì cậu bé kiêu ngạo Quý Dương và bé con Quý Nguyên hay bám người đều thích Tống Thời Hạ.

Sau khi ra đời, hai đứa nhóc này chịu quá nhiều khổ sở, vất vả lắm mới có gia đình hoàn chỉnh, dù thế nào bà ấy cũng muốn giữ con dâu lại.

Còn thằng ba thì bà không ôm hy vọng gì nữa, có thể kiếp trước nó đã cứu mạng Tiểu Hạ nên kiếp này mới cưới được con bé.

Hàn Dung đang cầm một chiếc váy liền trên tay.

“Về rồi à, điều kiện ký túc xá của anh trai con thế nào?”

Tống Thời Hạ đáp: “Ký túc xá của bọn họ là phòng đôi, mỗi người một chiếc giường gỗ, có cửa sổ thông khí.”

“Như vậy cũng được, con nhìn váy mẹ mới làm cho con này, sắp đến mùa hè rồi, mẹ thấy con mua nhiều vải như vậy, nghĩ chắc là con muốn may quần áo.”

Tống Thời Hạ cười gượng.

Cô nghịch mấy lần cũng không may được váy cho mình, là do cô đã tự đánh giá cao tay nghề của mình.

Cô vui sướng ôm chiếc váy mới: “Cảm ơn mẹ! Váy đẹp lắm ạ.”

Cô mua vải hoa nhí màu xanh da trời, mẹ chồng làm cho cô một chiếc váy búp bê tay phồng, nhìn rất nữ tính.

“Mẹ thấy mấy cô gái trẻ trong đơn vị đều mặc như vậy, đoàn là chắc con cũng thích.”

Tống Thời Hạ cười tươi, đôi mắt cong lại như vầng trăng khuyết: “Con thích lắm ạ!”

Đợi cô đi thay váy, Quý Duy Thanh không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

“Con không hiểu, con giao hết tiền lương cho cô ấy, tại sao cô ấy lại phân chia rõ ràng như vậy với con chứ.”

Nói đến đoạn sau, anh lại thấy hụt hẫng, cảm giác như mình bị gạt ra khỏi phạm trù người nhà…

Hàn Dung nghe vậy thì ánh mắt trở nên phức tạp.

“Con có tài đức gì mà lại lấy được Tiểu Tống chứ, người ta vừa rộng rãi chẳng hơn thua.

Dù lấy con cũng không định kiếm chác gì từ con, còn con, xem mình đã cho con bé được cái gì chưa?

Nếu không phải mẹ hối thúc con quan tâm chăm sóc Tiểu Tống thì con đã mất vợ từ lâu rồi.

Suốt ngày chỉ biết ở trong phòng viết luận văn, có nhiều luận văn cần phát biểu như vậy à?”

Quý Duy Thanh chẳng những không nhận được câu trả lời, còn bị mẹ mắng một trận.

Nhưng anh cũng hiểu được ý của mẹ mình, sau khi kết hôn, quả thật mình chưa cho cô được cái gì.

“Mẹ cảm thấy người ta không muốn tiêu tiền của con cũng đúng. Lỡ hôm nào đó cãi nhau với con, con mở miệng kể lể đã từng mua thứ này thứ nọ cho con bé. Vậy người ta sẽ tủi thân c.h.ế.t mất.”

Quý Duy Thanh vội vàng giải thích: “Con sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không nói như vậy với cô ấy.”

Hàn Dung không cho là đúng:

“Lời đàn ông ai mà tin được, không phải mẹ nói con, ba con cũng vậy thôi.

Khi cả hai yêu nhau thì sẽ không phân chia rạch ròi, nhưng sau này hễ có chút xích mích cãi vã là mở miệng kể lể rằng con đi làm nuôi cô ấy.

Cô ấy lại lấy tiền của con giúp đỡ nhà mẹ đẻ, còn suốt ngày ở nhà chẳng đi làm. Con nói xem người ta phải làm sao?”

Quý Duy Thanh chán nản, trong mắt mẹ hình như anh chẳng làm nên trò trống gì cả.

“Vậy con phải làm sao đây?”

“Con thử hỏi Tiểu Tống xem con bé có bằng lòng đi làm không, rồi tìm một công việc nhàn nhã trong trường cho con bé.

Nghỉ hè xong, Dương Dương và Nguyên Nguyên cũng phải đi nhà trẻ tiếp, con thỉnh thoảng cũng đi công tác mười ngày nửa tháng.

Không thể để con bé ở nhà suốt ngày được, không bệnh cũng sẽ ngột ngạt ra bệnh.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 121: Chương 121



Quý Dương và Quý Nguyên nghỉ hai tháng nên nghỉ hè luôn, học kỳ sau lại đi học tiếp.

Trong nhà cũng không gò ép hai đứa nhỏ, chỉ mong cả hai anh em khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành là được.

Quý Duy Thanh ghi nhớ chuyện tìm việc cho Tống Thời Hạ, đợi đến tối hỏi cô thử xem.

Tống Thời Hạ mặc váy xuống lầu.

Mẹ chồng cũng rất thời thượng, còn có cả chiết eo, dù là ba mươi năm sau thì nó cũng sẽ không lỗi thời.

“Mẹ, đẹp không ạ?” Song ánh mắt cô lại nhìn về phía Quý Duy Thanh.

Hàn Dung khen lấy khen để:

“Tiểu Tống đẹp quá, con cũng có mắt chọn vải ghê, vải trong nhà vẫn có thể làm thêm mấy cái váy nữa.”

Tống Thời Hạ vội vàng giải thích: “Vải này cũng không có chỉ dùng làm váy đâu mẹ.”

Mua nhiều vải như vậy để làm váy thì mẹ chồng sẽ nghĩ cô như thế nào, chắc sẽ thấy cô tiêu pha hoang phí mất.

Ai ngờ Hàn Dung lại bảo:

“Làm một cái váy cũng không tốn nhiều vải. Con cứ nghe mẹ, làm thêm mấy cái nữa đi.

Mấy đứa trẻ như các con phải ăn mặc xinh đẹp ra ngoài dạo phố, như thế tâm trạng mới vui vẻ được.”

Bà ấy nhớ Tiểu Tống là dưới quê lên, có lẽ đến cả son môi là thứ gì cũng không biết.

Hàn Dung càng thương con dâu mình hơn.

Mấy y tá trẻ tuổi trong đơn vị đều vẽ chân mày đi làm, nhưng bà ấy lại chẳng thấy Tiểu Tống thoa son môi bao giờ.

Vì vậy, bà bèn nói luôn:

“Làm mấy cái váy cũng không mất bao nhiêu thời gian, mẹ làm xong cho con rồi trở về luôn.”

Sau khi về hưu, Hàn Dung đã nhận một chức vụ nhàn nhã trong cơ quan, nhưng cũng không thể ở mãi trong nhà thằng ba không về được.

Đợi đến khi làm xong váy, bà ấy còn phải về nhà lo cho chồng mình.

Vậy mới nói, phụ nữ lập gia đình chính là đầu thai lần thứ hai.

Dù cho đàn ông có đối xử với mình tốt đến mức nào, chẳng phải mình vẫn phải làm việc nhà một mình à?

Sinh con nuôi con đều là người phụ nữ, tại sao phụ nữ phải cực khổ như thế chứ.

Thừa dịp Tống Thời Hạ không có mặt ở đây, bà ấy bèn dặn đi dặn lại thằng con trai không đáng tin của mình.

“Hai đứa đã lấy nhau rồi, ngày thường ở nhà việc nào giúp được thì nhớ thò tay giúp đỡ, đừng có ngồi không để người ta hầu hạ, trên ghế cũng không có nạm vàng.

Con trầm tính ít nói thì dùng hành động thực tế để chứng minh, để Tiểu Tống biết mình có thể dựa vào con.”

Ngoài học thức cao và vẻ ngoài là còn coi được ra thì chẳng được nước non gì hết.

Còn suốt ngày vùi đầu làm việc, hở tý là đi công tác, việc nhà toàn để vợ làm.

Bà là người từng trải nên biết phụ nữ nuôi con một mình vất vả như thế nào.

Hôn nhân của bộ đội có pháp luật bảo vệ, còn hôn nhân của thằng ba, Hàn Dung chỉ mong con mình có thể đối xử tốt và thông cảm cho Tiểu Tống nhiều hơn, khiến con bé không ghét bỏ nó là bà ấy đã cảm ơn trời đất rồi.

Tống Thời Hạ lấy hết vải đã mua ra.

“Ban đầu con chỉ nghĩ mua số vải này về thì có thể bớt vào thành phố mấy lần.”

Đúng là dùng để làm quần áo, nhưng không phải chỉ để may váy, dù sao cũng còn mùa hè, mùa thu và mùa đông nữa mà.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 122: Chương 122



Hàn Dung vui vẻ:

“Vào thành phố thì sao nào? Đợi đến tết Đoan Ngọ hai đứa dẫn theo hai đứa nhỏ về nhà đi, lúc đó mẹ sẽ dắt con đi giải ngố.

Trên thằng ba còn có một người chị dạy cao đẳng, em gái thì vẫn còn học cao đẳng. Sau đó, mẹ sẽ dẫn con đi gặp một người.”

Tống Thời Hạ đoán chắc hẳn là đi tảo mộ cho ba ruột của hai đứa trẻ.

Nghĩ nhà mình có bốn anh em, nhà Quý Duy Thanh cũng bốn anh em.

Mấy năm trước hình như mọi nhà đều sinh rất nhiều con cái, nhà nào cũng có mấy người con.

Nhưng giờ đã thực hiện kế hoạch hóa gia đình, cô không muốn sinh thì có thể không sinh, dù sao cũng đã có hai đứa con trai dễ thương rồi.

Nếu phải sinh thì mong sao có thể sinh một cô con gái thơm tho mềm mại, lại mặc váy đẹp cho con bé, để con bé trở thành bé con xinh đẹp nhất trong nhà trẻ.

DTV

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh không ăn cơm ở nhà vì thầy của anh muốn mời khách.

Tống Thời Hạ còn mặc chiếc váy hoa nhí mà mẹ chồng đã làm cho mình.

Cô xoay một vòng trước mặt Quý Duy Thanh.

“Đẹp không?”

“Đẹp lắm.”

Tống Thời Hạ nhỏ giọng rì rầm:

“Anh chỉ ngó một cái, trả lời cũng có lệ nữa, phạt anh viết một bài văn năm trăm chữ khen em.”

“Được thôi.” Quý Duy Thanh nói.

Hử?

Cô chỉ đùa một chút thôi, anh thế mà lại đồng ý thật ư?

Có thể khiến cho giáo sư Quý viết văn khen mình, cô có nên tìm cái khung đóng khung treo lên không nhỉ?

Nhưng sao cô cứ cảm thấy có gì đó là lạ, anh dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ thế?

Trong trí nhớ của cô, lúc đi xem mặt Quý Duy Thanh vô cùng lạnh nhạt, toàn dựa vào khuôn mặt và vòng hào quang giáo sư đại học để thêm điểm cho anh.

Tống Thời Hạ bèn hỏi lại: “Anh chịu viết thật hả?”

“Năm trăm chữ thôi mà.”

Tống Thời Hạ mỉm cười.

Người đàn ông này bình thường vừa nhàm chán lại cứng ngắc, nhưng lại không tự biết mình đang dỗ người ta.

Hai người đi trong sân trường, Quý Duy Thanh xách theo rượu thuốc và trà cho thầy mình.

Tống Thời Hạ xõa tóc, mặc chiếc váy hoa màu xanh, mái tóc đen dài đong đưa theo từng động tác, khiến cô trông vừa tinh nghịch lại hoạt bát.

Tống Thời Hạ đi bên cạnh anh hỏi: “Thầy của anh có dữ không?”

“Đừng lo, thầy ấy không dữ đâu.”

Tống Thời Hạ nhớ đến lần trước anh như một đứa trẻ về méc lại với cô rằng thầy giành bánh báo, còn cướp đi trà và rượu trái cây của anh.

Người đó chắc hẳn là một ông lão hóm hỉnh rồi

Con đường sau lưng Tống Thời Hạ gập ghềnh khiến cô suýt vấp.

May mà Quý Duy Thanh phản ứng nhanh, kéo cô lại kịp.

“Nhìn đường đi nữa chứ.”

Cô thè lưỡi, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Quý Duy Thanh như một cô học sinh bị thầy giáo mắng.

Vừa gặp thầy của Quý Duy Thanh thì cô chỉ muốn hỏi anh, cái này mà bảo là không dữ hả?!

Quý Duy Thanh nói thầy không dữ, làm cô tưởng ông ấy sẽ là một ông lão hiền lành dễ gần.

Nhưng ông lão mặt mày nghiêm túc, trông có vẻ rất dữ dằn trước mặt lại khiến Tống Thời Hạ hơi sợ.

Tống Thời Hạ cười tươi chào hỏi: “Chào thầy, lần đầu ghé thăm, bọn em có mang ít quà mọn cho thầy.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 123: Chương 123



Ông ấy khiến cô có cảm giác như thầy chủ nhiệm cực kỳ nghiêm khắc lúc còn đi học, thấy các cô nô đùa trên hành lang sẽ nghiêm mặt quát tháo một hồi

Trưởng khoa ngó mấy thứ trên tay họ thì bĩu môi, mang nhiều đồ như vậy làm gì?

Cũng chẳng phải lần đầu đến ăn cơm.

Trái tim Tống Thời Hạ nhảy lên tận cổ, lẽ nào ông không hài lòng với đồ mà họ mang đến ư?

Đây... Đây mà là dễ gần hả?

Quý Duy Thanh cũng mặt mày lạnh tanh chào hỏi thầy mình, cũng không biết hai thầy trò là ai bắt chước ai nữa.

“Rượu là rượu thuốc mà Hạ Hạ tự tay ngâm, bỏ thêm rất nhiều loại thuốc quý.

Trà là trà Phổ Nhĩ mà anh của cô ấy nhờ vả quan hệ mới mua được, thầy không muốn thì tụi em sẽ mang về.”

Trưởng khoa vừa nghe rượu là rượu thuốc, trà là trà Phổ Nhĩ thì lập tức thay đổi sắc mặt.

“Rượu thuốc mới tốt, tới ăn cơm còn xách theo đồ, khách sáo với thầy vậy làm gì!”

Tống Thời Hạ thở phào một hơi.

“Thầy thích là được rồi.”

Trưởng khoa vội vàng cầm lấy túi quà trong tay Quý Duy Thanh.

“Thích thích, đồng chí Tiểu Tống đúng là có lòng.”

Cái bình là bình rượu đã uống hết, Tống Thời Hạ bèn lợi dụng nó để đựng rượu thuốc.

Trưởng khoa cầm bình rượu thuốc thích đến nỗi không nỡ bỏ xuống.

Ông vừa thấy rượu cũng không có phản ứng gì là vì người nhà quản rất nghiêm, bình rượu bị vợ kẻ vạch, lén uống một ngụm thôi cũng có thể bị phát hiện.

Ông lên cơm thèm rượu chỉ dám lén dùng đũa chấm một chút l.i.ế.m cho đỡ thèm.

Nhưng rượu thuốc lại khác, ông có thể uống một cách đường đường chính chính.

Dù sao rượu thuốc cũng là đồ bổ, sao mà có hại cho sức khỏe được!

Trà là trà Phổ Nhĩ bình thường nhất mà Tống Thời Hạ lấy ra từ trong không gian.

Cô đã đi hỏi thăm các loại trà phổ biến trên thị trường, Phổ Nhĩ, Đại Hồng Bào, Long Tĩnh, Thiết Quan Âm, Bích Loa Xuân...

Đa số chỉ cần có quan hệ và tiền thì đều có thể mua được.

Tống Thời Hạ cảm thấy vô cùng may mắn, cuối cùng số trà không biết uống mấy đời mới hết trong không gian có thể lấy ra và giải quyết một cách đường đường chính chính.

Trà của cô ngon hơn trà loại tốt mua trên thị trường rất nhiều.

Nhưng cũng không sao, lá trà cũng chia tốt chia xấu, trà ngon là tốt hơn các loại trà khác mà thôi.

Bản thân cô cũng biết hiệu quả của trà.

Nói chung, cây trà tưới ít nước linh tuyền chỉ có khả năng nâng cao tinh thần, thích hợp cho những người tăng ca suốt đêm.

Người bình thường cũng có thể mua được loại trà này.

Trà càng đắt tiền càng có thể thư giãn, tinh thần tỉnh táo và tập trung sự chú ý.

Loại trà này thích hợp cho những người cần tập trung tinh thần cao độ, những lúc xả hơi sẽ uống một ly.

Giờ nghĩ lại thì hình như học sinh thi đại học cũng cần trà tỉnh táo tinh thần, nhưng lá trà này đã bị cô hạn chế mua bán.

Mấy ông lớn còn phải đặt lịch trước, giá cũng cực kỳ đắt, mấy trăm ngàn một bình.

Quý Duy Thanh vào nhà thầy cũng y như vào nhà mình, kéo Tống Thời Hạ ngồi xuống sô pha.

“Cô đâu rồi ạ?”

Trưởng khoa tay trái ôm bình rượu hôn một cái, tay phải cầm bình trà bình trà hôn một cái, hai tay mỗi tay một cái.

“Có trà lại có rượu, không hổ là học sinh xuất sắc của tôi.”

Vừa rồi suýt nữa ông đã bỏ lỡ hộp trà rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 124: Chương 124



Giờ đây, Tống Thời Hạ đã tin thầy của Quý Duy Thanh chỉ là người có vẻ ngoài trông đáng sợ mà thôi.

“Cô của em à? Bà ấy ra ngoài mua gà rồi, bảo là hôm nay muốn làm món gà kho đặc sản ở quê, lại rán bánh cho Tiểu Tống nếm thử.”

Tống Thời Hạ ngoan ngoãn ngồi thẳng trên sô pha nói:

“Em vẫn chưa ăn gà kho bao giờ, hôm nay có lộc ăn rồi, phải ăn thật no mới được.”

Trưởng khoa mở ấm nước ra.

“Vậy hôm nay phải ăn nhiều vào, lúc trẻ cô của em nấu ăn rất ngon, giờ ngày nào cũng đuổi thầy ra căn tin ăn, trong nhà cũng không hay nhóm lửa nấu nướng.”

Tống Thời Hạ cười không đáp, gần đây Quý Duy Thanh đều ăn cơm ở nhà, rửa chén đã thành công việc của anh.

Quý Duy Thanh giải thích sơ cho Tống Thời Hạ.

“Đó là do thầy không ăn đúng bữa, mỗi lần cô chờ thầy đồ ăn đều nguội lạnh hết, cũng chỉ có cô mới chịu nổi thầy thôi.”

“Cậu còn ở đó dạy đời tôi, chó chê mèo lắm lông à.”

Trong lúc trò chuyện, trưởng khoa đã pha trà do Tống Thời Hạ mang đến.

Ông bưng ly lên hít sâu một hơi: “Trà ngon, lá trà cũng tốt, trông màu sắc mùi vì thì chính là Phổ Nhĩ loại tốt.”

“Hai đứa cũng uống đi, đều là người nhà cả nên tôi cũng không mời mọc đâu.”

Trưởng khoa bưng ly thưởng thức, quả nhiên ông càng thích trà hơn rượu, tiếc là trà ngon đắt quá, tiền lương của ông không đủ để mua.

Tống Thời Hạ lén lút ngó Quý Duy Thanh, bị anh thấy được.

“Muốn đến thư phòng của thầy xem thử không?”

Trưởng khoa nghe vậy xua tay nói: “Cậu dẫn Tiểu Tống đi dạo quanh nhà đi.”

“Anh với thầy có quan hệ tốt ghê.”

Tống Thời Hạ có thể nhận ra trưởng khoa thật sự coi Quý Duy Thanh như người nhà.

Không thì với cách nói chuyện đôi lúc thẳng đuột như của Quý Duy Thanh, không bị ghét mới là lạ.

“Thầy coi anh như con trai của mình, trước đây khi anh làm nghiên cứu sinh thì thường xuyên gọi anh đến nhà ăn cơm.”

Trong lúc nói chuyện, Tống Thời Hạ thấy một bức ảnh trắng đen trên giá sách.

Tấm ảnh đã hơi ố vàng, nhưng có thể nhận ra thanh niên có khuôn mặt trẻ tuổi non nớt bên trong chính là Quý Duy Thanh.

Quý Duy Thanh ngày xưa nhìn trẻ mang.

Tống Thời Hạ ghé sát vào nhìn: “Trong nhà chúng ta cũng không có ảnh của anh.”

“Anh không thích chụp ảnh lắm, nhưng lúc trước mỗi năm sinh nhật mẹ đều tổ chức gia đình đi chụp ảnh.”

Tống Thời Hạ nói với vẻ ao ước: “Vậy đó chắc chắc là ký ức đẹp rồi, lúc còn trẻ mẹ hẳn là một cô gái lãng mạn.”

Quý Duy Thanh nhớ đến khi còn bé:

“Ừ, mẹ hay mơ mộng vẩn vơ lắm. Tuy là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng vẫn sẽ cảm thấy buồn bã khi bị người ta lừa.”

Tống Thời Hạ hiểu rất rõ cảm giác đó, mẹ chồng vô cùng quan tâm cô con dâu là cô.

Bất kể là bảo cô dẫn theo hai đứa nhỏ đi chơi, bớt làm việc nhà, hay may váy bảo cô đi dạo phố nhiều lên, tất cả đều cho thấy bà là một người phụ nữ cực kỳ hiền từ và lãng mạn.

DTV

Buổi trưa, gà kho được đặt trên bếp lò nấu, dù sao muốn làm một cái bếp lò thấp cũng hơi khó.

Đầu tiên là dùng bếp củi hầm gà, sau đó đổ thịt gà đã chín vào chảo sắt đặt trên bếp lò hầm lửa nhỏ.

Nhúng tay vào nước, dán bột đã được cán mỏng lên thành chảo, lại đổ nước vào, đậy nắp chờ bánh chín là có thể ăn cơm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 125: Chương 125



Mặt bánh rán chiên trên thành chảo thơm nức, mặt còn lại mềm mại tươi ngon khiến Tống Thời Hạ ăn mấy cái liền.

Vợ trưởng khoa gắp mấy miếng thịt gà bỏ vào bát của Tống Thời Hạ.

“Sao con lại không ăn thịt vậy, ốm như vậy phải ăn nhiều thịt lên mới được.”

Tống Thời Hạ dở khóc dở cười:

“Cô ơi, bánh bột ngô cô làm ngon quá. Thịt gà muốn ăn lúc nào cũng được, nhưng bánh thì phải đến nhà cô mới ăn được.”

“Cái này thì có gì khó đâu, lần sau nếu em muốn ăn thì cứ đến đây cô làm cho.”

“Em cũng không thể không mặt dày như vậy được, tụi em đến thăm cô còn bắt cô nấu một bữa thịnh soạn như thế, lần sau cô phải đến nhà nếm thử tay nghề của em nhé.”

Trưởng khoa gặm chân gà gật đầu:

“Tiểu Tống làm bánh báo rất ngon, bà học Tiểu Tống làm chút bánh bao để ở nhà, sau này không cần nửa đêm dậy nấu ăn cho tôi nữa.”

“Vậy tôi phải nếm thử tay nghề của Tiểu Tống mới được, nếu ông thích ăn thì sáng mai tôi lại ra tiệm mua cho mấy cái.”

Trưởng khoa lại kiên quyết nói: “Cái đó không giống, đợi bà nếm thử tay nghề của Tiểu Tống rồi biết.”

Tống Thời Hạ lặng lẽ gắp thịt gà trong bát bỏ qua cho Quý Duy Thanh.

Quý Duy Thanh kinh ngạc ngó cô.

Tống Thời Hạ còn chưa mở miệng đã ợ một cái, Quý Duy Thanh lập tức hiểu.

Ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa.

“Ủa, hôm nay nhà mình nấu món gì thế?”

Người bước vào là một cô bé với giọng nói trong trẻo, có lẽ đang học trung học.

“Ơ, anh Duy Thanh đến ạ?”

Vợ trưởng khoa vội vàng đứng dậy hỏi: “Sao hôm nay đã về rồi? Ăn gì chưa?”

Cô bé nhìn thoáng qua Tống Thời Hạ.

“Từ xa mà con đã ngửi thấy mùi ăn thịt, còn đang suy hôm nay là ngày gì, hóa ra là có khách đến.”

Trưởng khoa bảo cô bé: “Phi Phi, còn không chào đi, kia là vợ của anh Duy Thanh của con đó.”

Dương Phi Phi lộ ra vẻ mặt khó tin.

“Anh Duy Thanh kết hôn lúc nào thế?”

Quý Duy Thanh đứng dậy nói: “Anh với chị dâu em làm giấy kết hôn trước, chưa bày tiệc.”

Dương Phi Phi vẫn không tài nào tin nổi, anh Duy Thanh giỏi như vậy thì phải là người phụ nữ thế nào mới xứng với anh ấy chứ.

Cô bé nhìn về phía cô gái mặc váy nọ.

Được rồi, dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng đẹp cũng không thể ăn được.

Dương Phi Phi phụng phịu chào hỏi.

“Em chào chị.”

Tống Thời Hạ đứng lên chào: “Chào Phi Phi, lần đầu đến nhà, không biết em sẽ trở về nên chưa chuẩn bị quà cho em.”

Trưởng khoa bảo mọi người ngồi xuống ăn cơm.

“Mang quà gì chứ, con bé toàn có việc mới đến thôi.”

Dương Phi Phi bĩu môi: “Ông nội nghĩ con như vậy á, uổng công con còn nhớ ông.”

Cụ bà vừa hay cầm chén đũa đi ra từ trong phòng bếp.

“Ơ kia, nhớ ông chứ không nhớ bà hả?”

Dương Phi Phi làm nũng với bà: “Đương nhiên là nhớ rồi, nhớ cơm bà nội nấu quá chừng.”

DTV

“Tay nghề nấu nướng của mẹ con quả thật không ra gì, để con sống với nó đúng là tội cho con.”

“Bà nội, có ai nói con gái của mình như vậy không? Hơn nữa, nhà con còn có ba nấu cơm mà.”

Bà cụ cười bảo:

“Cũng không thể bắt ba con ngày nào cũng nấu cơm được, đàn ông gây dựng sự ở bên ngoài, phụ nữ phải ở nhà chăm lo nhà cửa chứ.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 126: Chương 126



Dương Phi Phi rất bực, nhưng không dám cãi bà.

Cô bé lẩm bẩm: “Ba mẹ con thích thế không được hả?”

Bà cụ không nghe rõ, trưởng khoa ngó cháu gái một cái rồi tiếp tục gặm chân gà.

Ăn cơm xong, Dương Phi Phi đến phòng mẹ ngủ trưa, còn lôi Tống Thời Hạ vào cùng.

Cô bé lập tức nhìn chằm chằm Tống Thời Hạ.

“Trên mặt chị có thứ gì hả?”

“Không có, em chỉ nhìn xem sao chị lại đẹp vậy, chị có bôi phấn không vậy ạ?”

Tống Thời Hạ cảm thấy cô bé này trưởng thành sớm ghê.

Cô cười to đáp: “Đúng vậy, chị có trang điểm đó, em nhận ra hả?”

Dương Phi Phi xì một tiếng.

“Chị lừa con nít à, em mười lăm tuổi rồi còn không nhận ra chị có trang điểm hay không à?”

“Em không phải con nít à? Năm nay bao nhiêu tuổi? Thành tích thế nào?”

“Chị hỏi vớ vẩn thế, em đã nói mười lăm tuổi rồi. Em học năm hai trung học, trường THPT Số Hai trong thành phố á, chị nghe qua bao giờ chưa?”

Tống Thời Hạ lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối: “Chưa nghe bao giờ, nhà chị dưới quê mà.”

Lâu rồi cô không gặp cô bé tuổi này, trông có vẻ là fan của Quý Duy Thanh, phải chọc cô bé chơi mới được.

Dương Phi Phi cảm thấy khó mà tin nổi.

“Cái gì? Chị là dân quê à! Vậy sao chị có thể kết hôn với anh Duy Thanh?”

Tống Thời Hạ lộ ra vẻ vẻ mặt ngây thơ vô số tội:

“Nhà của chị ở dưới nông thôn, bố mẹ đều là nông dân, học xong trung học thì chị nghỉ luôn.

Chị biết thân phận của mình không xứng với anh ấy, nhưng chỉ cần tụi chị thật sự yêu nhau thì có thể vượt qua tất cả mọi khó khăn.”

“Chị còn không thi đậu cao đẳng á! Trời đất ơi, lẽ nào anh Duy Thanh đã bị dụ dỗ bởi vẻ ngoài của chị ư? Không ngờ anh ấy lại là người như thế.”

Cô bé cảm thấy buồn nôn thật sự.

Gì mà thật sự yêu nhau chứ, đây là điều mà con nít như cô bé có thể nghe sao?

Tống Thời Hạ sờ gương mặt mình.

“Bình thường thôi mà, lẽ nào em không thích con trai đẹp trai à?”

Dương Phi Phi đỏ mặt giải thích: “Em không nông cạn như chị đâu, em mà thích thì phải thích người đứng nhất lớp!”

Ái chà, cô nhóc có thích ai rồi nè.

“Người đứng nhất lớp em là ai thế?”

Dương Phi Phi ngẩng đầu ưỡn ngực, tự hào đáp:

“Nói với chị thì chị cũng không biết đâu, người đứng nhất lớp em giỏi lắm, sau này chắc chắn sẽ thi đậu đại học Yên Kinh.”

“Đúng là rất giỏi, chưa biết chừng sau này còn có thể trở thành học sinh của chồng chị ấy chứ.”

Dương Phi Phi bịt tai nói: “Đừng nói nữa, chị đúng là không biết xấu hổ gì hết trơn.”

Tống Thời Hạ trêu chọc cô bé:

“Cái này đã là gì đâu, nếu em lớn lên ở nông thôn thì còn có thể nghe thấy những lời còn thẳng thắn hơn cả như vậy nữa đất.”

DTV

Dương Phi Phi nghĩ muốn nổ đầu cũng không hiểu sao anh Duy Thanh lại cưới một cô nhà quê thế này.

Cô bé không phục hỏi: “Hay là chị đã cứu mạng anh em?”

Tống Thời Hạ đáp: “Không có, tụi chị chỉ quen biết bình thường thôi, chưa được một tuần đã đăng ký kết hôn rồi.”

Trong lòng Dương Phi Phi rất khó chịu.

Anh Duy Thanh quả thật đã khiến cô bé cực kỳ thất vọng, sao anh ấy có thể là người bị sắc đẹp che mắt cơ chứ!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 127: Chương 127



Tống Thời Hạ cố ý lừa cô bé: “Em sao thế? Lẽ nào có ai thích anh ấy à?”

Dương Phi Phi tức giận nói:

“Vậy thì đầy người luôn, gia đình người ta giàu hơn, bằng cấp cũng cao hơn chị, chỉ thua không đẹp bằng chị thôi.”

Tống Thời Hạ nổi hứng hóng hớt: “Có những ai thế? Kể cho chị nghe đi.”

Dương Phi Phi khó hiểu: “Chị hỏi cái này làm gì? Em sợ chị nghe xong sẽ cảm thấy tự ti ấy.”

Tống Thời Hạ giả vờ như một cô gái thôn quê chưa trải việc đời:

“Tại sao phải tự ti chứ? Có nhiều người thích chồng chị như vậy, chẳng phải chị nên thấy vui vẻ à?”

Vẻ mặt Dương Phi Phi như nuốt phải ruồi bọ.

“Không có văn hóa đáng sợ ghê. Ba của chị Nhã Như là nhà ngoại giao, chị Bình là học sinh xuất sắc ngành Trung văn tại đại học Yên Kinh.

Chị Lưu Mộng là phiên dịch viên, còn có rất nhiều người thích anh em, thật sự không hiểu sao anh ấy lại chọn chị nữa.”

Hay lắm, Quý Duy Thanh thế mà lại thu hút nhiều chị gái giỏi giang như vậy, tất cả đều là phần tử trí thức.

Tiếc là họ không biết Quý Duy Thanh không thích tình yêu trai gái gió trăng mây nước.

“Em nói vậy, đúng là chị cảm thấy anh ấy hơi quá đáng.”

Dương Phi Phi nhìn cô như nhìn một cô ngốc.

“Chị có sao không thế? Ban nãy chị còn nói hai người yêu nhau thật lòng, thế mà mới bây giờ đã hối hận rồi à?”

Quý Duy Thanh gõ cửa, chặn ngang lời Tống Thời Hạ định nói.

“Về nhà thôi.”

“Được rồi!”

Tống Thời Hạ cười tủm tỉm nói:

“Chị với anh em về nhà nhé, mấy câu ban nãy đều trêu em thôi, em đừng tin là thật nhé.”

Dương Phi Phi lập tức nhận ra mình bị trêu, làm cô bé giận muốn chết.

“Sao lại có người đáng ghét như chị chứ!”

Tống Thời Hạ và Quý Duy Thanh cùng nhau bước ra ngoài.

DTV

Quý Duy Thanh bỗng nhiên mở miệng: “Em đừng để ý mấy lời Phi Phi nói, em ấy chưa hiểu gì hết.”

“Lẽ nào anh còn định nói cô bé chỉ là trẻ con, phạm sai lầm thì cố nhịn mà bỏ qua à?”

Quý Duy Thanh phản bác: “Không phải, dù là con nít, phạm phải sai lầm thì cũng sẽ bị phạt.”

Được rồi, thấy anh tỏ rõ lập trường nên bỏ qua, không so đo với anh vậy.

Tống Thời Hạ tò mò nói: “Kể cho em nghe về đối tượng đi xem mắt trước đó của anh đi.”

Quý Duy Thanh ngừng lại nhìn cô, ngay khi Tống Thời Hạ nghĩ rằng anh sẽ nói mấy câu kinh điển như “Trong trái tim anh chỉ có một mình em” hay “Họ chỉ là người qua đường”...

Quý Duy Thanh chỉ cau mày đáp: “Không nhớ nữa.”

Hừ, cô còn tưởng anh đang chuẩn bị tung ra quả b.o.m nào đó chứ.

Quý Duy Thanh lại nói tiếp: “Em không cần phải để ý những lời nói của Phi Phi, con bé vẫn còn nhỏ.”

Tống Thời Hạ buột miệng nói ra:

“Con bé nói cũng đúng mà, em quả thật chỉ là một cô gái quê không có văn hóa gì hết, không phải sao?”

Quý Duy Thanh á khẩu không trả lời được, Tống Thời Hạ không tiếp tục hỏi về chuyện này nữa.

Cô chỉ thuận miệng nhắc đến, không ngờ lại khiến Quý Duy Thanh nhớ mãi trong lòng như thế.

Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, Tống Thời Hạ đang định chui vào ổ chăn của anh thì bị Quý Duy Thanh giữ vai lại.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 128: Chương 128



Cô ngẩng đầu nhìn anh, Quý Duy Thanh xoa nhẹ sau gáy cô như đang v**t v* chú mèo con.

“Em muốn đi làm à?”

Tống Thời Hạ: “?”

Lúc nào cô nói mớ hay thể hiện ý định muốn đi làm sao?

Cô nói: “Tạm thời em chưa muốn, em không biết mình phù hợp với công việc gì, em muốn làm một công việc nào đó khiến em vui vẻ.”

Kiếm được nhiều hay ít tiền không quan trọng, chỉ cần không mệt mỏi là được.

Tống Thời Hạ xoay người ngồi dậy, không để ý đến cổ áo ngủ mở rộng, đôi mắt nhìn thẳng vào anh:

“Hôm nay anh lạ lắm nha, trước khi kết hôn không phải anh muốn em ở nhà giúp chồng dạy con hay sao? Chúng ta còn ký cả thỏa thuận cơ mà.”

Tự nhiên quay ngoắc đi như thế, không phải là bị đoạt xác rồi đấy chứ.

Cô nhớ lúc đó trong lòng nguyên thân vui muốn c.h.ế.t luôn.

Nguyên thân luôn tha thiết mong được kết hôn với người trong thành phố, làm ông này bà nọ mà.

Cô cũng vui vì không cần phải đi làm.

Vẻ mặt của Quý Duy Thanh có phần xấu hổ, lúng túng: “Lúc trước do anh suy nghĩ chưa tới, anh xin lỗi.”

Anh bị dạy dỗ một trận mới biết giữa vợ chồng không thể cứ thiếu bình đẳng như thế mãi được.

“Vậy bây giờ ý anh là… thỏa thuận trước đó hết hiệu lực sao?”

Quý Duy Thanh quay đầu sang chỗ khác: “Không tính nữa, anh sẽ thử làm một người chồng tốt.”

Tống Thời Hạ vẽ vòng tròn lên lồng n.g.ự.c đang phập phồng của anh, cố ý trêu chọc anh.

“Nếu em đi làm thì ở nhà sẽ không có ai trông con.”

Quý Duy Thanh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô.

“Ở trường có vị trí phù hợp, khi nào con lên tiểu học, em có thể đi làm chuyện em thích.”

Tống Thời Hạ hiểu, hẳn là anh sẽ sắp xếp cho cô một công việc nhàn rỗi như nhân viên quản lý thư viện.

Nếu nói chỗ làm việc nào nhàn nhã nhất, thích hợp để dưỡng lão nhất thì chính là thư viện đại học.

DTV

“Em không vội lắm đâu, để sau này rồi nói đi.”

Cô đã hẹn với thím Phùng sẽ bán lại rau không ăn hết trong sân cho căn tin, một tháng cũng kiếm được ít tiền riêng.

Hiện giờ cô không thiếu tiền, cũng không có chỗ nào cần tiêu tiền.

Tống Thời Hạ nói xong thì rút tay mình ra, cô lần mò tới n.g.ự.c áo của anh, cởi cúc áo của anh ra.

Cô không hề thấy xấu hổ chút nào.

Từ khi biết cảm giác kia, ngoại trừ cảm giác trải nghiệm lần đầu không tốt lắm thì mấy lần sinh hoạt vợ chồng sau này đều rất hài hòa.

Mấy lần trước Quý Duy Thanh cứ như trai nhà lành, bị trêu chọc không chịu nổi mới đảo khách thành chủ.

Hiện giờ chỉ cần cô đưa tay cởi cúc áo của anh thì sẽ thở dài bất đắc dĩ, sau đó giành lại quyền chủ động.

Khi anh đang bận rộn, Tống Thời Hạ lại nhỏm người lên ôm lấy cổ anh đòi hôn.

Cô cảm thấy mình như bị cuồng hôn vậy, mỗi lần không thở nổi nữa mới lưu luyến rời khỏi môi anh.

Quý Duy Thanh tăng tốc rồi kết thúc, nhưng cô nghỉ ngơi chưa được mấy phút đã như con rắn quấn lấy anh, lôi kéo anh cùng đắm chìm vào d*c v*ng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 129: Chương 129



Khi đầu óc Tống Thời Hạ trống rỗng, cô lại mơ mơ màng màng nghĩ xem có nên ngâm ít rượu thuốc cho Quý Duy Thanh uống để bồi bổ cơ thể hay không.

Nghe nói sau khi đàn ông ba mươi tuổi thì chức năng của cơ thể sẽ suy giảm, còn phụ nữ ba mươi lại như sói như hổ.

Vóc dáng anh đẹp như vậy, lỡ sau này chỉ có thể nhìn mà không được ăn thì sao, nhất định phải tiếp tục phát triển lâu dài mới được.

Khi cô buồn ngủ không mở nổi mắt nữa thì lại vươn tay đè lên cơ bụng của anh mà s* s**ng.

Quý Duy Thanh kéo tay cô xuống mấy lần nhưng chẳng làm được gì, cô lại sẽ mơ màng sờ tiếp.

Cuối cùng anh cũng đành mặc kệ cô, cũng không biết đây là thói quen kỳ lạ gì của cô nữa.

Mẹ chồng ở lại thêm ba ngày thì bị giục trở về, ba chồng không muốn ăn cơm ở căn tin nữa, đợi mẹ chồng về chăm sóc ông ấy.

Tống Thời Hạ lại quay về ngày tháng tự mình nấu cơm như trước, đã lâu lắm rồi cô không xuống bếp nên không quen lắm.

Khi mẹ chồng ở đây đều bảo cô giúp nhặt rau bưng đồ ăn, hoặc là mẹ chồng đi hái rau trong sân thì bảo cô canh bếp, không vì cô nấu ăn ngon mà để cô nấu hết cả ba bữa mỗi ngày.

Được mẹ chồng chiều chuộng đã quen, cô nhìn lại ba cái miệng gào khóc đòi ăn trong nhà, không so sánh thì sẽ không thấy khác biệt.

Tống Thời Hạ xuống tầng, vừa vuốt tóc vừa nói: “Hôm nay mẹ không muốn nấu cơm, các con muốn ăn gì?”

Quý Nguyên ngồi trên sô pha đợi cô, nghe thấy vậy thì bỏ lại anh trai, chạy đến lao vào lòng cô, cánh tay ngắn tũn ôm lấy cô, “Có phải mẹ ốm không ạ?”

Tống Thời Hạ than thở: “Mẹ không ốm, nhưng mẹ chẳng muốn làm gì cả.”

Quý Dương bỏ đồ chơi xuống: “Bà nội nói có thể ăn ở căn tin, ngày nào người lớn cũng phải nấu cơm rất vất vả.”

Không được, tới căn tin nóng lắm.

Tống Thời Hạ nhớ ra trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn thừa.

“Hôm nay làm cơm rang trứng nhé.”

Chắc dưa chua trong bình vẫn ăn được.

Quý Duy Thanh đi từ trên tầng xuống.

“Để anh làm cho.”

Tống Thời Hạ nắm bàn tay nhỏ của Quý Dương:

“Ba nói để ba nấu cơm cho chúng ta, các con đã ăn cơm ba nấu bao giờ chưa?

Quý Nguyên lén lút nhìn trộm ba mình một cái: “Không ngon bằng mẹ nấu.”

“Hôm nay để ba nấu cho chúng ta ăn đi.”

DTV

Quý Nguyên úp mặt vào lồng n.g.ự.c mẹ, cậu bé không muốn ăn cơm ba nấu đâu.

Cô thả Quý Nguyên xuống: “Mẹ đi hướng dẫn ba, các con phải tin rằng cơm ba nấu rất ngon chứ.”

Thảo nào người ta nói thổi gió bên gối rất có hiệu quả, dù đàn ông có lạnh lùng đến đâu thì mang tai vẫn mềm.

Trước đây anh còn nói giặt quần áo nấu cơm là nghĩa vụ của người vợ, hiện giờ lại chủ động đòi xuống bếp nấu cơm, thay đổi cứ như hai con người khác nhau vậy.

Trong lòng Tống Thời Hạ vui mừng phấp phới.

Mẹ chồng đã dạy dỗ lại con trai, cô thế này không chỉ lấy Quý Duy Thanh mà còn lấy được một người mẹ chồng tốt nữa sao?

Nói là hướng dẫn anh, Tống Thời Hạ cũng thật sự đứng ở cửa vừa giải thích vừa chỉ dẫn anh nấu.
 
Back
Top Bottom