Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 70: Chương 70



Thím Phùng cũng bổ sung:

“Mọi người cứ nghe lời đồng chí Tiểu Tống đi. Trước khi ra ngoài cô ấy còn mang theo một chai xịt nước ớt cay.

Xịt thẳng vào mặt gã cướp kia, khiến gã đau đớn lăn ra đất kêu gào, cũng làm rơi vũ khí, lúc đó tôi suýt nữa là sợ vỡ tim rồi.”

Mọi người lại hỏi Tống Thời Hạ tại sao lại cầm chai xịt nước ớt trước khi ra ngoài như thế.

Tống Thời Hạ bất đắc dĩ thở dài:

“Chúng ta khó mà đề phòng được, phụ nữ ra ngoài phải biết tự bảo vệ bản thân.

Hôm nay tôi ra ngoài có mang theo hai tờ 10 đồng, cứ nơm nớp lo sợ sẽ bị người ta cướp mất, nên dùng ớt với tiêu pha nước thủ sẵn cho yên tâm ấy mà.”

Cô ấy nói vậy, mọi người đều tin.

Đồng chí Tiểu Tống từ dưới quê lên, lần đầu tiên cầm nhiều tiền như thế đi ra ngoài, nhất định rất căng thẳng.

Có người nói:

DTV

“Cô đúng là may mắn mà, về nhà tôi cũng phải làm một chai như thế mới được, lỡ như ra ngoài gặp phải chuyện gì cũng được yên tâm.”

Tống Thời Hạ phát hiện ý thức đề phòng của mọi người rất cao.

Nhìn cổng trường đại học ở phía xa, cô đột nhiên nhớ mình quên mất một chuyện.

Tống Thời Hạ chán nản nói: “Ôi, tôi quên mua bánh cho bọn trẻ rồi.”

Hành hiệp trượng nghĩa xong thì tới cục công an luôn.

Thím Phùng an ủi cô: “Không phải cháu mua rất nhiều đồ cho bọn trẻ rồi à, lần sau mua bù cũng được mà.”

Tống Thời Hạ lắc đầu:

“Nói lời phải giữ lời ạ, cháu phải làm tấm gương cho bọn nhỏ, như vậy bọn nhỏ mới có thể trở thành người thành thật, giữ chữ tín chứ.”

Cô còn chưa nghĩ ra cách chữa cháy thì người của bộ hậu cần đã đi tìm cô.

“Đồng chí Tống, máy giặt với máy may nhà cô mua đã đưa đến rồi đấy.”

Để không làm tốn thời gian của người ta, Tống Thời Hạ lập tức leo lên xe chở hàng.

Một đường im lặng, đến cổng nhà, đồng chí lái xe và bảo vệ khiêng máy giặt và máy may vào nhà giúp cô.

Máy giặt quần áo để ở hành lang tầng 1, hành lang hơi thụt vào trong nên ánh nắng không chiếu trực tiếp vào đây.

Máy may thì đặt trong căn phòng để mấy thùng sách, Tống Thời Hạ đặc biệt dọn đồ, chừa chỗ ngay cửa sổ.

Thanh toán tiền cho người ta trong, cuối cùng cũng có thể giặt mớ quần áo bẩn trong nhà rồi.

Tống Thời Hạ đặt đồ xuống rồi đi qua nhà hàng xóm đón hai đứa bé về.

Chiếc balo căng đầy của hai đứa bé ban sáng giờ đã vơi đi phân nửa, nhưng hai đứa có vẻ rất vui, chắc là không xô xát gì với nhau rồi.

“Hôm nay các con chơi cái gì thế?”

Quý Nguyên khoe khoang:

“Ông Tạ dạy bọn con chơi trò ghép vần học chữ ạ, ai thắng sẽ được ăn một miếng hoa quả khô, con với anh trai tháng được nhiều lắm!”

Tống Thời Hạ buồn cười, quả khô vốn là đồ của hai đứa, sao thắng được lại còn vui vẻ như thế chứ.

Thấy hai đứa vui vẻ như thế, Tống Thời Hạ lần lượt khen hai đứa.

Quả nhiên trẻ con phải có bạn chơi cùng, hoa quả khô chia cho mọi người ăn cũng được, dù sao trong nhà cũng còn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 71: Chương 71



“Hôm nay ra ngoài xảy ra chút sự cố, nên mẹ không mua bánh bông lan về cho hai đứa được, hai đứa có thể cho mẹ lấy công chuộc tội được không?”

Quý Nguyên khó hiểu: “Lấy chông luộc lội là cái gì ạ?”

DTV

Quý Dương: “Ý là muốn mua chuộc bọn mình đấy.”

Quý Nguyên ôm chầm lấy cô: “Bọn con không trách mẹ ạ, con vơi sanh cũng không muốn ăn bánh bông lan lắm đâu.”

Quý Dương lặng lẽ bĩu môi, lúc ở nhà họ Tạ em ấy đâu có nói như thế.

Tống Thời Hạ cúi người xoa đầu cậu bé.

“Không mua được bánh bông lan về, mẹ sẽ làm bù một phần cho hai đứa nhé?”

Quý Nguyên mừng rỡ nhảy cẫng lên, nhưng ngay sau đó lại cứng đờ ra, không dám quay đầu lại.

Ban nãy cậu bé còn nói là không thèm ăn bánh bông lan.

Tống Thời Hạ không hề thấy lạ trước phản ứng của cậu bé.

Trẻ con dù ngoan ngoãn hay nghịch ngợm cũng sẽ rất quan tâm những hứa hẹn của người lớn.

Cô để hai đứa nhỏ chơi ở phòng khách, cô thì đi vào không gian tìm khuôn bánh ngọt.

Không còn dụng cụ nào khác, cô chỉ có thể dùng cốc giấy, chỉ có cái này tạm dùng làm khuôn bánh được.

Bôi một lớp mỡ lên khuôn, sau đó phủ một lớp một mì mỏng để đề phòng dính đáy.

Tiếp theo là quấy bột, đập hai quả trứng gà vào tô, đặt lên nồi nước ấm đun cách nhiệt.

Cho thêm một muỗng mật ong và một muỗng đường, quấy trứng gà thật đều, sau đó dùng tay đánh bông lên.

Không có máy móc, cô chỉ có thể đánh trứng bằng tay.

Chỉ riêng đánh trứng đã tốn mất 20 phút rồi, Tống Thời Hạ chỉ toàn dùng tay đánh, suýt nữa là rút gân tay.

Còn chuyện nướng thế nào ấy à, cô giả bộ để nồi trên bếp than, nhưng thật ra là lấy lò nướng trong không gian ra để nướng.

Bột mì chia làm hai phần cho vào trứng đã đánh bông, trộn đều đến khi thấy bề mặt sệt lại thì cho thêm ít dầu vào trộn đều tay, lúc bột đặc lại một chút thì xem như thành công.

Tống Thời Hạ đổ bột vào khuôn, tổng cộng có sáu cái cốc giấy, không chứa hết thì đổ vào thau tráng men hấp cũng được.

Trên mặt rắc thêm mè, cho vào lò nướng, thau tráng men thì bắc trên nồi để hấp.

Cô chưa từng làm bánh bông lan hấp bao giờ, chỉ mong không bị tổ trác.

Sợ mùi thơm bay ra thu hút hai đứa nhỏ, Tống Thời Hạ lại đưa lò nướng vào lại trong không gian để nướng.

Sự thật chứng minh, bánh bông lan hấp cũng không tệ lắm, hơi giống bánh bông lan ngoài chợ, cốt bánh vẫn mềm mại thơm ngon.

Mẻ bánh bông lan mật ong vừa ra lò có lớp vỏ ngoài vàng óng.

Lớp ngoài giòn tan, cắn nhẹ một cái thì xốp mềm thơm ngon, mùi vị không giống bánh bông lan hấp.

Tống Thời Hạ thích bánh bông lan hấp hơn, trẻ con chắc là sẽ thích bánh bông lan nướng hơn rồi.

Mùi thơm bay ra từ trong bếp đã thu hút hai đứa bé đang chơi ngoài phòng khách, hai đứa bé không hẹn mà cùng ngừng động tác lại.

“Anh ơi, mùi thơm quá.”

Quý Dương không phản bác, cậu bé cũng rất thích mùi thơm ngọt này.

Tống Thời Hạ bưng đĩa đi ra.

“Bánh bông lan làm xong rồi đây, mấy đứa ăn thử đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 72: Chương 72



Quý Nguyên chạy vọt qua, cầm một miếng bánh bông lan mật ong lên.

Cậu bé cắn một miếng.

“Ngon quá đi, anh cũng ăn đi.”

Quý Dương cũng không hề làm ra vẻ nữa, cậu bé cầm một cái ngồi xuống cùng ăn với em trai.

Bánh bông lan mềm mại thơm ngọt vừa vào miệng đã như tan ra, hai mắt của cậu bé sáng rực lên.

Đây là món ngon nhất cậu bé từng ăn từ trước tới giờ!

Hai đứa bé ăn liền tù tì hai cái mới dừng lại.

“Không được ăn nhiều đâu, mẹ còn chừa cho hai đứa mỗi đứa một cái, ngày mai mới được ăn.”

Quý Nguyên chẹp miệng hồi tưởng mùi vị, bánh bông lan ngon quá đi, nếu mỗi ngày đều được ăn thì tốt quá.

Trong sở nghiên cứu Tây Bắc.

Quý Duy Thanh bận rộn nửa tháng, rốt cuộc cũng được nghỉ nửa ngày.

Tuy nhóm bọn họ không phải đội nghiên cứu chính, nhưng tới hỗ trợ cũng rất vất vả.

Nhất là thầy anh, nhiều lần ông mệt đến mức chẳng buồn ăn uống, nhưng vẫn manh nha dòm ngó trà của anh.

Kể cũng lạ, dường như loại trà này có thể nâng cao tinh thần, khiến người ta tỉnh táo, hoặc đó chỉ là tác dụng tâm lý đối với thầy của anh mà thôi.

Nhưng mỗi lần thầy anh mệt mỏi quá độ, uống trà này vào thì tinh thần lại sảng khoái.

Thậm chí anh còn nghi ngờ thầy muốn lừa lấy trà của anh nên mới cố ý dùng khổ nhục kế như thế.

Trà của anh liên tục bị thầy lừa đi hơn phân nửa.

Anh muốn khuyên thầy uống trà ít thôi, thầy lại lấy lý do thấy mệt để chặn họng anh.

Quý Duy Thanh cũng cạn lời với ông.

Lúc anh sắp xếp lại hành lý thì thấy một chai rượu dâu tằm.

Anh nhớ đây là rượu dâu tằm ngâm bằng rượu Mao Đài.

Lúc kiểm tra, lính gác chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi thôi chứ không tịch thu.

Nghĩ tới chuyện trước khi đi cô cứ nhất quyết nhét chai rượu này vào hành lý của anh, anh bất giác mỉm cười.

Anh cũng không thích rượu bia cho lắm, nhưng đã là tấm lòng của cô thì anh sẽ thử vậy.

Quý Duy Thanh uống trong ký túc xá, không ngờ thầy giáo vừa đi họp xong lại dắt theo một nhóm viện sĩ có thâm niên cao hơn cả ông đi vào phòng anh.

Anh còn chưa kịp cất chai rượu dâu tằm trên bàn.

Thầy anh là người đầu tiên nhìn thấy chai rượu dâu tằm kia.

“Thằng nhóc này, cậu ở chung với tôi bao lâu nay mà lại lén giấu rượu à!”

DTV

Viện sĩ Hoàng cười nói:

“Điều kiện ở đây hơi khắc khổ, ra ngoài chỉ thấy toàn là cát vàng, lần này mọi người vất vả rồi.”

Trưởng khoa xua tay nói:

“Chúng ta đều cố gắng phấn đấu vì mục tiêu chung, vì sự phồn vinh hưng thịnh của tổ quốc.

Chịu vất vả một chút cũng chỉ là tạm thời, rồi mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”

Trong lúc nói chuyện, ông nhanh tay lẹ mắt ôm lấy chai rượu dâu tằm trên bàn lên hít hà một hơi, rượu này thơm thật đấy.

“Hôm nay có rượu hôm nay say, hôm nay sợ là không chờ kết quả thí nghiệm ra kịp rồi, chi bằng chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi làm một ly nhé?”

Mọi người làm liên tục nửa tháng, chẳng mấy khi được nghỉ nửa buổi thế này.

Ngửi thấy mùi rượu, ai cũng thấy thèm cả, lần gần đây nhất họ được uống rượu là hồi tết đấy.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 73: Chương 73



Viện sĩ Hoàng ra vẻ xấu hổ: “Thế làm sao được, sao lại giành rượu của học trò nhà ông như thế được chứ.”

Trưởng khoa nhìn về phía Quý Duy Thanh, chờ anh lên tiếng.

Quý Duy Thanh nhíu mày.

Không phải anh khó chịu vì rượu bị giật đi, mà là sợ các cụ lớn tuổi rồi, không biết uống rượu có bị làm sao không.

Anh châm chước một hồi, nói: “Các thầy cứ tự nhiên đi ạ, nhưng các thầy có tuổi rồi, uống rượu như thế không tốt đâu.”

Viện sĩ Tổ cười lớn:

“Cậu cứ yên tâm đi, năm nào chúng tôi cũng kiểm tra sức khỏe, thỉnh thoảng làm một ly sẽ không có chuyện gì đâu.”

Trưởng khoa đắc ý nói:

“Học trò tôi nên tôi hiểu tính cậu ấy lắm, cậu ấy không thích rượu bia, rượu này nhất định sẽ chuẩn bị cho tôi đấy, đúng không nào?”

Quý Duy Thanh cảm thấy mình phải giải thích mới được.

“Đây là rượu trái cây vợ em tự ủ, trước khi đi cô ấy bảo em mang theo.”

Trưởng khoa đỏ mặt: “Thế sao cậu không nói sớm, bây giờ chúng tôi cũng ngại không dám uống đây.”

Các vị viện sĩ cũng bảo trưởng khoa trả chai rượu lại cho Quý Duy Thanh.

DTV

“Cô ấy biết em không thường uống rượu, rượu dâu tằm có thể giảm bớt cảm giác mệt mỏi, các thầy hay thức đêm, cứ uống một ly cho khỏe ạ.”

Trưởng khoa cũng thấy có lý, rượu này uống một mình thì không có ý nghĩa, đồng chí Tống đúng là suy nghĩ chu đáo mà.

Một chai rượu dâu tằm, chia ra mỗi người được một ly, còn thừa lại chừng 100ml đủ cho Quý Duy Thanh mỗi ngày uống một ly rồi.

Viện sĩ Hoàng nhấp một ngụm, lập tức khen không ngớt miệng:

“Rượu này thơm thật đấy, mùi dâu tằm không hề át đi mùi rượu, lại có thể nếm ra vị ngọt của dâu trong rượu, ngon lắm.”

Viện sĩ Tô cũng hài lòng khen ngợi: “Ngon hơn rượu nho của nước ngoài nhiều.”

Trưởng khoa thở dài thỏa mãn:

“Cậu lấy cô vợ này là đúng rồi đấy, tay nghề ủ rượu thật sự không tầm thường chút nào.”

Viện sĩ Tô kinh ngạc: “Tôi nhớ năm ngoái đồng chí Quý còn chưa kết hôn đúng không?”

Trưởng khoa cao giọng nói:

“Cậu ta mới kết hôn tháng trước thôi, còn chưa hết phép nghỉ kết hôn đã phải hủy phép tới đây rồi.”

Viện sĩ Tô chép miệng đồng tình: “Thế này chẳng phải là để con gái nhà người ta cô đơn chiếc bóng à?”

Trưởng khoa thở dài:

“Với cái tính của cậu ấy, lấy được vợ đã là tiến bộ lắm rồi, còn phải từ từ dạy cậu ấy nhiều lắm.”

Viện sĩ Tô rất quý mến Quý Duy Thanh.

Anh có tài năng và thiên phú cực cao trong việc nghiên cứu vật lý và toán học, là nhân tài IQ cao, tiếc là chỉ số IQ đã lấn át hết chỉ số EQ của anh.

Người không biết tính của đồng chí Tiểu Quý sẽ cho rằng anh không xem ai ra gì, có đôi khi nói chuyện khá ngông.

Nhưng sau khi tiếp xúc với anh mới phát hiện anh là kiểu thắng tính, lại cực kỳ khiêm tốn, chỉ là không giỏi ăn nói mà thôi.

“Vợ của cậu là đồng chí Tống à? Quay về nhớ đối xử với người ta tốt một chút, vừa kết hôn đã để con gái người ta một mình ở nhà thì kỳ lắm.”

Quý Duy Thanh chăm chỉ nghe dạy bảo, nhưng anh phải làm sao mới gọi là đối xử tốt với cô đây?
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 74: Chương 74



Mọi người từ từ nhấm nháp rượu, một buổi giao lưu uống rượu nho nhỏ đã kết thúc như thế.

Quý Duy Thanh và thầy mình dõi mắt tiễn các vị viện sĩ rời đi.

“Biết tại sao tôi bảo cậu chia rượu ra mời mọi người không?”

Quý Duy Thanh thành thật lắc đầu.

“Nếu sau này cậu muốn ngồi ngang hàng với bọn họ thì phải trao đổi qua lại với họ nhiều hơn.

Tôi biết khả năng làm việc của cậu không thua bất kỳ ai, nhưng năng lực đối nhân xử thế của cậu lại khiến tôi quan ngại sâu sắc, rượu lại là thứ có thể kéo gần khoảng cách và quan hệ nhanh nhất.”

Quý Duy Thanh cái hiểu cái không.

““Cậu muốn trở thành người như bọn họ, đầu tiên là phải thông qua tuyển cử.

Giáo sư có thâm niên lâu hơn cậu có cả đống người, dựa vào cái gì người ta phải đề cử cậu chứ?

Cái khác tôi không nói nhiều, cậu cứ tập trung nghiên cứu học vấn của mình, đạo lý đối nhân xử thế kia tôi sẽ từ từ nói cho cậu biết.”

Quý Duy Thanh biết thầy làm vậy là vì muốn tốt cho mình, lại rót thêm nửa ly cho thầy.

Trưởng khoa hớn hở uống rượu, “Đời này, chuyện may mắn nhất tôi gặp phải chính là làm thầy của cậu đấy.”

Rượu này không tệ chút nào, ông tò mò hỏi một câu: “Đồng chí Tiểu Tống nhà cậu dùng rượu gì để ủ rượu dâu tằm thế?”

Quý Duy Thanh thành thật trả lời: “Mao đài.”

Bàn tay cầm ly rượu của trưởng khoa run một cái.

“Mao Đài? Cô ấy dùng rượu đắt như thế để ủ rượu trái cây?”

Quý Duy Thanh giải thích giúp cô: “Nhà cô ấy ở nông thôn, nên không biết Mao Đài.”

Trưởng khoa bưng ly rượu: “Cứ nghĩ tới đây là Mao Đài, tim tôi lại như bị người ta khoét đi mấy lỗ ấy.”

Rượu đắt như thế để dùng để ủ rượu trái cây, không phải vẽ rắn thêm chân sao?

“Thầy à, rượu dâu tằm mới tốt cho sức khỏe, nếu chỉ có Mao Đài thôi thì thầy không thể uống ly thứ hai đâu.”

Anh nói không sai chút nào, trong lòng trưởng khoa cũng nguôi bớt.

Nhưng ông không khỏi tiếc mớ rượu đã chia cho người ta ban nãy, hai thầy trò ông uống lén trong phòng không được hay sao?

Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

Viện sĩ Hoàng soi gương ngắm nghía bản thân.

Ông và vợ vừa là bạn đời, vừa là đồng nghiệp, phần lớn các cặp ở chồng ở đây đều là đồng nghiệp và đồng đội cùng chung chí hướng cả.

Vợ ông từ ngoài đi vào, thấy ông đang soi gương chải tóc hát hò.

DTV

“Lão Hoàng à, ông vẫn còn tiếc Tiểu Phương với Tiểu Hồng vừa mới rụng hôm qua à?”

Viện sĩ Hoàng vào độ trung niên thì bắt đầu có nguy cơ rụng tóc, đỉnh đầu cứ bóng dần theo từng ngày, xung quanh là một vòng tóc.

Ông rất trân trọng mớ tóc còn sót lại, rơi cọng nào ông đều nhặt lại để đi chôn cất đàng hoàng.

Ngày hôm qua là Tiểu Phương với Tiểu Hồng rụng mất.

“Không biết có phải ảo giác không, bà xem có phải tóc tôi đen hơn một chút rồi không?”

Vợ ông dở khóc dở cười, “Tôi thấy là do ông có chấp niệm quá sâu nên mới hoa mắt đấy.”

Viện sĩ Hoàng thở dài:

“Bà nói xem tại sao người ta không ai rụng tóc nhỉ? Đồng chí Tiểu Quý cũng học toán, còn học cả vật lý, theo lý thuyết thì cậu ấy dùng đầu óc còn nhiều hơn tôi ấy chứ.”

Vợ ông đứng ở cửa trêu chọc: “Chắc tại gen của người ta khác ông, nên mới không rụng tóc.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 75: Chương 75



Viện sĩ Tô ngủ một giấc ngon lành, làm vợ ông sợ hết hồn.

Bình thường ông đi ngủ hay đổ mồ hôi trộm, chỗ ông nằm ngủ cứ đến nửa đêm sẽ ướt rượt mồ hôi.

Mỗi lần như thế ông lại giật mình tỉnh dậy, tỉnh dậy sẽ ngừng đổ mồ hôi, cứ thế hết ngày này qua tháng nọ.

Gần đây là lúc ông đổ mồ hôi nặng nhất, đêm nào đi ngủ vợ ông cũng phải nơm nớp để ý tình trạng của ông.

Đêm nay viện sĩ Tô ngủ một giấc thẳng tới sáng không hề đổ mồ hôi, nửa đêm về sáng vợ ông cũng không dám nhắm mắt lại.

Qua hôm sau, ông mở mắt ra thì đối diện với đôi mắt đỏ hoe vằn đầy tơ m.á.u của vợ mình.

Viện sĩ Tô ngồi xuống: “Bà không ngủ à?”

Vợ ông cố cười gượng:

“Hai hôm trước ông đổ mồ hôi nhiều quá, đêm qua không đổ giọt mồ hôi nào, cũng không hề ngáy ngủ, tôi sợ quá nên thức trông ông luôn, không dám ngủ.”

Viện sĩ Tô nắm tay an ủi vợ mình.

“Không phải hồi tết tôi vừa mới kiểm tra sức khỏe à? Ngoại trừ đổ mồ hôi ra thì không còn gì khác, bà đừng có tự mình dọa mình, lỡ như đổ bệnh thì sao đây?”

“Hơn nữa thế này không phải là chuyện tốt à? Nhìn bà sợ xanh mặt kìa.”

Vợ ông đẩy ông một cái: “Ông đúng là đồ vô lương tâm, sau này tôi mặc kệ ông đấy.”

Viện sĩ Tô mất một lúc lâu mới dỗ được vợ.

Quý Duy Thanh và thầy mình ngủ một giấc dậy cũng không thấy có gì khác, cùng lắm là trưởng khoa cảm giác khỏe hơn một chút thôi.

“Tuy ở giữa sa mạc không có cái gì hết, nhưng hình như thân thể tôi rắn rỏi hơn rồi, sau này mỗi năm phải xin nghỉ phép tới đây nghỉ dưỡng mười ngày nửa tháng mới được.”

Quý Duy Thanh cũng không khuyên thầy mình làm gì, anh biết thầy mình chỉ nói cho vui miệng thế thôi.

Bởi vì mấy hôm trước thầy anh cũng mượn cớ này để đòi trà của anh như thế.

DTV

Trưởng khoa cảm thấy toàn thân khỏe như vâm, ông còn muốn đi ra ngoài chạy mấy vòng với mấy người lính ở bên ngoài ấy chứ.

***

Nhờ có thím Phùng giúp đỡ, Tống Thời Hạ cuối cùng cũng trồng hạt giống rau khắp vườn.

Để tránh cho rau củ quả mọc lên quá nhanh, cô bèn pha loãng nước linh tuyền ra với tỉ lệ một phần mười.

Trong mắt người ngoài thì chỉ là nhờ đất tốt, cộng thêm chủ nhân chăm sóc chu đáo nên rau mới phát triển nhanh mà thôi.

Tống Thời Hạ chuẩn bị biến một nửa còn lại thành vườn hoa nhỏ, sẽ tìm người xây một cái đình nghỉ mát nhỏ trong sân, tới lúc đó mọi người có thể ngồi trong đình uống trà ngắm hoa.

Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng cô không biết đi đâu tìm công nhân, lại càng không biết đi đâu mua hạt giống hoa.

Cô muốn trồng hoa hồng đủ loại màu sắc, cũng có thể gọi là hoa nguyệt quý.

Cô không thể phân biệt được giữa hoa hồng với nguyệt quý, cái nào nhiều màu nhiều giống thì trồng cái đó.

Quý Nguyên cầm bình tưới nước nhỏ đi tưới rau.

Trong nhà này chỉ có cậu bé là nhiệt tình tham gia lao động nhất, một ngày muốn đi tưới nước tới ba lần.

Nếu không phải Tống Thời Hạ kịp thời ngăn lại, sợ là chỗ rau kia đã không thể sống tới bây giờ rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 76: Chương 76



Đã nửa tháng rồi hai đứa bé còn không muốn đi học, Tống Thời Hạ cũng không thể làm được gì.

Bởi vì hai đứa bé viện cớ là muốn ba mẹ cùng đưa hai đứa tới trường, để hai đứa được khoe với mấy người bạn nói xấu mình.

DTV

Hai đứa bé mếu máo nói như thế, Tống Thời Hạ cũng không ép hai đứa đi học nữa.

Nhưng mỗi ngày đều cho hai đứa học ghép vần với viết chữ, tránh cho chúng không theo kịp các bạn.

“Đừng tưới nhiều quá, hôm qua vừa mới mua đấy.”

Quý Nguyên cầm bình tưới nước gật đầu: “Mẹ ơi, hôm nay con muốn ăn mì thịt bò.”

“Biết rồi, đêm qua mẹ đã kho thịt bò sẵn rồi.”

Hai cân rưỡi thịt bò mua về nửa tháng đã bị ba người ăn hết sạch rồi.

Tống Thời Hạ không khỏi tự hỏi, tiền lương của một mình Quý Duy Thanh có thể nuôi nổi cả nhà thích ăn thịt như thế không.

Rốt cuộc là hai đứa bé thích ăn thịt, hay là cô đã nuôi chúng thành sành ăn nhỉ?

Cô mở tủ lạnh ra, thấy cả một chậu thịt kho, trong lòng mới có cảm giác an toàn trở lại.

Đêm qua cô mua chân gà, đùi gà với thịt bò ở căn tin, về làm một nồi kho thập cẩm.

Cô cũng cho cả đậu phụ khô với đậu phộng mà thím Phùng cho vào nấu cùng.

Vì mùi quá thơm, thím Phùng và Trương Uyển Thanh đều không nhịn nổi thèm, đi qua xin một bát nước kho.

Lấy túi mì ăn liền Đại Hồng Môn đỏ rực mua ở hợp tác xã mua bán ra, Tống Thời Hạ hoài nghi hai đứa bé thích mì ăn liền thì có, nhưng mì ăn liền thỉnh thoảng ăn vài lần cho đỡ thèm cũng được.

Cô vốn định làm mì bò hầm, nhưng trong nhà có sẵn bò kho rồi, chẳng thà làm luôn mì bò kho cho rồi.

Thịt bò kho cắt thành lát mỏng đặt qua một bên, nước sôi thì cho vắt mì vào.

Mì chín thì lập tức vớt ra cho vào nước lạnh, múc một muỗng bò kho cho vào nước nóng chờ nó sôi lại.

Mì lót ở đáy bát, sau đó chan nước bò kho lên, làm như thế sợi mì sẽ dai mềm trơn tuột, nước canh thơm nồng.

Đặt nửa quả trứng kho, mấy cọng rau xanh đã chần sơ qua và thịt bò đã thái miếng lên trên mặt.

Bát mì bò kho bưng lên bàn có đủ sắc hương vị.

Bày trí kiểu này có thể cầm đi chụp quảng cáo mì bò kho luôn, còn phải đặc biệt nhấn mạnh là hình ảnh chỉ mang tính chất tham khảo.

Hai đứa bé cắm đầu ăn ngấu nghiến, hút sột sột như con lợn con, nước mì dính đầy trên mặt.

Không biết con cái nhà người ta ăn uống như thế nào, cô cảm giác hai bé heo con nhà mình ăn rất khỏe.

Ăn xong, Tống Thời Hạ bảo hai đứa bé đi ngủ trưa, bản thân cô thì không hề buồn ngủ.

Cô hai tay ôm mặt ngồi dưới mái hiên, muốn đắp một cái lò nướng tròn mini trong sân.

Không thể ỷ lại vào lò nướng mãi được, chờ Quý Duy Thanh về, cô muốn nướng bánh cũng không tiện chút nào.

Đắp lò nướng cần dùng gạch, bình thủy tinh, xi măng, cát và đá.

Nếu ở nông thôn thì tốt rồi, tìm đại một người hỏi thăm thì sẽ biết phải đi đâu để mua gạch với xi măng.

Thím Phùng cũng không rõ phải tìm công nhân ở đâu.

Thím Phùng đề nghị cô rảnh rỗi thì có thể đi ra thôn ngoài trường hỏi thăm thử, nhưng muốn đưa công nhân vào đây cũng rất phiền.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 77: Chương 77



Trong lúc cô cảm thấy bó tay bó chân, không biết phải làm sao thì lại có người gõ cửa.

Tống Thời Hạ nghi hoặc đứng dậy mở cửa.

Giờ này ai lại đi tìm cô chứ?

Mở cổng ra, bên ngoài là một người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu xanh xám, đầu húi cua, tay xách bao tải, thoạt nhìn có vẻ rụt rè.

Tống Thời Hạ có ký ức của nguyên thân, đây là anh hai của nguyên thân, Tống Thu Sinh.

Tống Thời Hạ vội mời người đi vào nhà.

“Anh hai, sao anh lại tới đây thế?”

Tống Thu Sinh thấy em gái thì thở phào một hơi, nhà của giảng viên đại học đúng là sang trọng.

“Không phải em gửi thư về à, ba mẹ bảo anh tới thăm em.”

Tống Thời Hạ dẫn anh trai mình đi vào nhà.

Tống Thu Sinh cứ nhìn tới nhìn lui, vườn rau này được chăm sóc không tệ, trên lá hãy còn ướt nước.

Có điều bên kia để không như thế thì phí quá, nếu trồng rau hết thì có thể tiết kiệm được kha khá tiền.

Tống Thời Hạ không có cảm giác gì với người nhà của nguyên thân, cô còn chưa từng tiếp xúc với họ.

Nếu như họ đối xử tốt với cô thì cô cũng sẽ có qua có lại, đối xử tốt với họ.

Còn ký ức của nguyên thân, cô cảm thấy nguyên thân đã bị người nhà chiều hư.

Người nhà giới thiệu cho nguyên thân đi xem mắt toàn là người có việc làm ổn định, khiến người ta yên tâm, không có ý định trèo cành cao gì.

Chẳng qua là bản thân nguyên thân không ưng mà thôi.

Cuối cùng nguyên thân chạy vào thành phố, lén xem mắt để tìm đối tượng kết hôn, còn làm mẹ kế cho hai đứa bé, lừa người nhà hòng gạo nấu thành cơm.

Người nhà tức giận lại không thể làm gì, chỉ có thể lặng lẽ đưa tiền cho cô ta.

Nguyên thân trên có anh chị, dưới có em trai, lại còn xinh đẹp nên luôn được người ta tâng bốc lấy lòng.

Không có số công chúa nhưng lại có bệnh công chúa.

Nhà họ Tống tổng cộng có bốn đứa con, chị cả Tông Xuân Hạ làm nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán trên thị trấn, anh rể là công nhân xưởng thuốc lá.

Anh hai Tống Thu Sinh đầu óc thông minh, sau khi cải cách mở ra thì bắt đầu đi làm ăn, lần này đột nhiên quay về như thế cũng hơi lạ.

Em trai Tống Đông Đông năm nay học năm ba cấp 2, không biết có thể thi đậu lên cấp 3 hoặc trường nghề nào không nữa.

DTV

Tống Thu Sinh nói:

“Trường này kiểm tra người ra vào nghiêm thật đấy, còn phải đăng ký tên với địa chỉ gia đình nữa.”

Tống Thời Hạ giải thích cho anh ấy hiểu:

“Dù sao cũng là trường đại học, là nơi bồi dưỡng nhân tài, ra vào kiểm tra nghiêm một chút cũng là vì lo cho an nguy của học sinh và giảng viên mà.”

Cô không tiết lộ thân phận giáo sư của Quý Duy Thanh, làm vậy cũng là nghĩ cho sự an toàn của anh trai.

“Ba mẹ đều nói em nhất quyết muốn lấy một người đàn ông có hai đứa con riêng, ban đầu anh còn không tin.

Em kiêu ngạo như thế, sao có thể chấp nhận làm mẹ kế được, nhưng giờ nhìn chỗ em ở, anh xem như tin rồi.”

“Sao ba mẹ có thể lôi việc này ra nói đùa được, họ nói thật đấy.”

Cô thẳng thắng thành thật như thế, khiến Tống Thu Sinh không biết nên nói gì cho phải.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 78: Chương 78



“Em rể có tốt với em không? Mấy đứa nhỏ có dễ làm thân không?”

“Anh Quý đi công tác rồi, hai đứa bé ngoan ngoãn nghe lời lắm, mỗi ngày em chỉ cần nấu ăn với đọc sách thôi, mọi người không cần lo cho em.”

Nếu nói không hài lòng ở điểm nào thì chính là đồ điện còn chưa phát triển.

Nếu như có máy rửa bát và robot húi bụi, lại thêm cái lò nướng nữa thì cuộc sống này đúng là cực kỳ thoải mái và sung sướng.

“Thế thì tốt rồi, nếu có ấm ức gì thì nhớ nói với người nhà, em lấy chồng xa như thế, lỡ như bị ăn h.i.ế.p cũng chẳng có ai giúp đỡ.”

Tống Thời Hạ ừ một tiếng, không phản bác.

Vào phòng khách, cô bảo anh trai ngồi xuống, còn mình thì đi rót nước cho anh ấy.

“Anh à, không phải anh đi làm ăn à, sao tự nhiên lại về thế?”

Tống Thu Sinh không ngồi lên sô pha, anh ấy kéo cái ghế nhỏ bên cạnh bàn ăn ra ngồi xuống, âm ừ nói: “Đừng nói nữa, anh bị người ta gài bẫy.”

Lúc trước, chính sách vừa được nới lỏng anh đã cảm thấy có đường khởi nghiệp, bèn lập nhóm với mấy người trẻ tuổi trong thôn, muốn đến thành phố G.

Ban đầu đúng là kiếm được ít tiền, lấy ít đồ giá sỉ đi bán cho mấy cái chợ nhỏ quanh thành phố cũng có thể kiếm được gấp đôi.

Về sau mấy người kia càng lúc càng tham, thậm chí còn thuê cả xưởng để tích hàng, tiêu hết tất cả vốn liếng.

Kết quả tối đó xưởng bốc cháy, cả kho hàng đều bị thiêu rụi.

Mất hết vốn liếng là một chuyện, còn phải đền tiền xưởng cho người ta, tương đương với việc không kiếm được xu nào.

Bọn họ phải đi làm phụ hồ mấy tháng mới kiếm được ít tiền về thôn cho ra dáng.

Trước khi quay về anh mới biết trong đám có kẻ bị đối thủ mua chuộc, trận hỏa hoạn kia là do người làm.

Bọn họ không lấy ra được chứng cứ gì, chỉ có thể ôm cục tức về quê mà thôi.

Tống Thu Sinh thở dài nói:

“Bây giờ anh đã hiểu, chuyện làm ăn không thích hợp với mình, anh nên thành thật ở nhà làm ruộng thì hơn.”

Tống Thời Hạ cảm thấy đáng tiếc: “Chuyện kia không thể giải quyết được ạ?”

Để đám xấu xa kia được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế thì tức quá.

Tống Thu Sinh than thở: “Nó bám chân ông chủ lớn, bọn anh làm sao ganh đua với nó nổi.”

“Chỉ tiếc công sức làm ăn của mọi người thôi, nhưng loại người có thể bán đứng anh em như thế, dù tới trước mặt ông chủ lớn cũng chỉ có thể làm tay chân tôm tép thôi, ai dám dùng loại người như thế.”

Tống Thu Sinh gật đầu:

DTV

“Đúng vậy, bản thân nó ở bên ngoài sung sướng vui vẻ, ba mẹ nó còn ở trong thôn chờ nó gửi tiền về.

Nếu không phải nhà nó nghèo quá, kiểu gì bọn anh cũng phải tới tận cửa bắt đền nhà nó.”

Tống Thời Hạ hiểu, loại người đó là kiểu ăn cháo đá bát bẩm sinh.

“Người đáng thương cũng có chỗ đáng trách, có phải ba mẹ của tên đó cưng chiều hắn ta quá độ, không nỡ để hắn ta chịu khổ chút nào không?”

Tống Thu Sinh kinh ngạc:

“Em đoán đúng rồi, thằng đó từ nhỏ đã không phụ giúp cái gì, toàn là ba mẹ nó ra đồng làm ruộng kiếm công điểm. Bọn anh dẫn nó theo là vì nó cũng có chút khôn vặt.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 79: Chương 79



Nguyên thân cũng không ra đồng làm việc, sau khi khôi phục thi đại học, trong nhà chỉ có thể cho một đứa con đi học, cũng để cho cô đi học, bởi vì cô từng học cấp 2.

Chị cả với anh hai đều ủng hộ chuyện trong nhà có một sinh viên, cũng chấp nhận bỏ tiền.

Là chính bản thân nguyên thân từ bỏ, nguyên thân nghĩ đi học cũng vô dụng, chi bằng tìm một người thành phố mà lấy quách cho rồi.

Nên thật sự không thể trách người nhà được.

Cái kiểu tầm nhìn hạn hẹp của nguyên thân thật sự không còn gì để nói, chỉ khổ chị gái đã lấy chồng còn phải lo lắng cho em mình.

Tống Thu Sinh nói xong cũng cảm thấy không đúng, hình như ở nhà em gái của anh ấy cũng không làm gì.

Bầu không khí trở nên lúng túng.

Tống Thời Hạ cố bẻ sang chuyện khác, nguyên thân đúng là để lại cả đống rắc rối cho cô.

“Đúng rồi, anh hai, anh có biết đắp lò đất không ạ?”

Tống Thu Sinh không chắc lắm: “Chắc là có, đắp lò không khó đâu.”

Tống Thời Hạ không tìm được ai giúp đỡ, đúng lúc anh trai tới đây làm khổ sai không công.

“Cũng không thể tính là lò đất, em chỉ định làm cái lò để nướng bánh thôi.

Em biết cách làm đại khái, nhưng chỗ này hơi khó mua nguyên vật liệu, đúng lúc anh tới đây, vậy thì ở lại mấy hôm đi.”

Khóe miệng Tống Thu Sinh co giật:

“Em xem anh là công nhân miễn phí đấy à. anh nói trước nhé, tay nghề của anh không khá lắm đâu, nếu làm hư em đừng có ăn vạ.”

“Em sẽ vẽ hình ra cho anh, anh nhắm mắt cũng có thể đắp được mà! Còn nữa, em đã kết hôn rồi, sao lại ăn vạ được chứ.”

“Được rồi, em vẽ ra đi, để anh xem cần những thứ gì. Em không ăn vạ, là anh ăn vạ, thế đã được chưa.”

Nghe lời anh trai nói cứ thấy sai sai ở đâu đó, Tống Thời Hạ cố nhớ lại.

Hay lắm, chỉ cần cãi nhau với người ta thì nguyên thân sẽ khóc lóc ăn vạ, sau đó người bị mắng sẽ là anh trai, chị gái hoặc em trai.

Cô em gái thế này mà cả nhà cũng nhịn được á?

Tâm trạng Tống Thời Hạ rối bời, không phải cả nhà là kiểu cưng em gái, con gái đấy chứ.

Nếu em gái cô mà dám làm thế thì cô sẽ cho no đòn luôn.

Tống Thời Hạ chạy tới thư phòng lấy bản vẽ của mình ra, thoạt nhìn rất đơn giản dễ hiểu, là kiểu lò nhỏ để nướng bánh mì.

“Anh, xem ước chừng cần những thứ này, anh mua giúp em nhé, để em hỏi hàng xóm xem có thể mượn được xe ba gác của họ hay không.”

Tống Thời Hạ đưa cả bản vẽ và tiền cho anh hai của mình.

“Anh nhất định phải cầm tiền nhé, nhà em xây đồ không thể để anh tốn kém thay được, không thì em thành loại người gì chứ?”

Tống Thu Sinh kinh ngạc:

“Ơ kìa, em thật là em gái của anh đấy à, anh lại có ngày được cầm tiền của em đấy, đúng là chuyện lạ hiếm có mà.”

Haiz, lúc trước nguyên thân gần như không xem tình thân là gì, giờ đến lượt cô phải trả.
 
Back
Top Bottom