Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 10: Chương 10



Đi dạo một vòng nơi sinh sống sau này của mình xong, Tống Thời Hạ mới vào không gian xem đồ đạc của mình.

Không gian linh tuyền có diện tích khá lớn, mênh m.ô.n.g vô bờ không thấy cuối.

Trong không gian có một nhà gỗ ba tầng, ngoài sân thì có một chiếc giếng linh tuyền.

Nước linh tuyền này bất kể là uống trực tiếp hay đun sôi thì đều tăng cường cải thiện thể chất được.

Ngoài giếng linh tuyền thì trong đây còn có một hồ nước trong thấy cả đáy. Tống Thời Hạ nuôi không ít tôm cá trong này.

Đồng ruộng trong không gian này bao la bát ngát nhưng chưa được gieo trồng thứ gì.

Ngay cả vườn trái cây của cô cũng giống như bị cuốn sạch sẽ không còn gì.

Trăm mẫu cây trà và mấy chục mẫu cây ăn quả mà cô trồng cùng với vườn rau dưa xanh tốt đều đã cho hệ thống có tên là ‘Cứu vớt nữ phụ’ kia cả.

Nghe nói đó coi như là lợi thế riêng của nguyên thân.

Cô không tiếc chút tài sản này, có thể dùng nó đổi lấy cơ hội xuyên qua thời không, nói thế nào cô cũng đã có lợi.

Không gian này có thể nuôi chim bay cá nhảy, chất thải do động vật bài tiết ra sẽ tự động bị đất đai nơi này hấp thu.

Tống Thời Hạ chỉ từng nuôi gà vịt, gia súc gia cầm hơi lớn hơn chút có nuôi cũng không dám g.i.ế.c mổ nên từ ban đầu đã quyết định không nuôi.

Tống Thời Hạ đi vào căn nhà gỗ.

Cạnh nhà có một dòng suối nhỏ, một chiếc cầu gỗ bắc ngang con suối.

Suối nông, nước chỉ ngập tới ngang bắp chân, dưới những phiến đá nhỏ có thể thấy mấy con cua thập thò.

Tầng một của căn nhà để nông cụ và các công cụ khác.

Một kệ đồ choán hết nửa mặt tường bày đủ các kiểu dáng ấm chén pha trà và cả những chai lọ bình vại đựng lá trà nữa.

Đời trước cô nổi tiếng với lá trà.

Sau khi danh tiếng lan xa, cô có mở một quán trà cao cấp, chỉ tiếp đãi những vị khách có thân phận đặc biệt, trên kệ khi ấy lúc nào cũng sẵn bình rỗng các kiểu để đựng trà cho khách.

Tầng hai là kho hàng lớn.

Có một kệ để hàng dựa sát tường bày đầy những bình pha lê lớn có dung lượng cả mét khối.

Bên trong là những loại lá trà phong phú đa dạng, mỗi bình đều có dán nhãn rõ ràng.

Ba mặt tường còn lại cùng với không gian giữa nhà cũng có các kệ hàng bày đủ loại bình pha lê, bên trong chứa đủ loại quả khô và hàng khô khác, cùng với vô số loại hạt giống.

Bình còn được nút bằng nút mộc để chống bụi phòng khuẩn.

Vậy là đồ trong kho hàng không bị hệ thống nọ mang đi, Tống Thời Hạ nhìn một kho toàn lá trà, không biết uống đến năm nào tháng nào.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 11: Chương 11



Tốc độ phát triển của cây cối và động vật được gieo trồng, nuôi dưỡng trong không gian này đặc biệt nhanh.

Rau củ gieo hôm trước, hôm sau có thể hái được rồi, lúa nước một tuần là gặt được, vịt nuôi ba ngày đủ cân lạng để ăn.

Tống Thời Hạ có thể tự thu hoạch, cũng có thể điều khiển tự động thu hoạch bằng sóng não.

Có điều, thời gian trong nhà gỗ và bên ngoài không gian là như nhau.

Tầng ba là nơi nghỉ ngơi dành cho Tống Thời Hạ, bên trong có đủ mọi thứ cô cần, cửa sổ nhìn ra vườn trái cây, tầm nhìn đẹp, không khí tươi mát.

Tống Thời Hạ đi tắm, vào không gian nghỉ ngơi thư giãn một lát lại châm một bình trà, thảnh thơi hưởng thụ bình yên.

DTV

Mãi đến khi cảm thấy bụng hơi đói cô mới chịu đứng dậy.

Đi đường dài mệt mỏi, cô ngại tới nhà ăn lấy cơm, bèn mở tủ lạnh lấy hai quả trứng gà và một nắm rau cải thìa, tính thử dùng phòng bếp của thời này thế nào.

Mang đồ ăn từ không gian ra, ngoài trời đã tối đen như mực, Tống Thời Hạ lần mò bật đèn điện.

Trong bếp có đủ thứ, tủ đựng bát đĩa lắp kính, trên chốc tủ là đủ thứ chai lọ bình vại đựng gia vị, dưới gầm tủ là vại gạo.

Thông qua phòng bếp có thể thấy được bữa cơm của người này tạm bợ cỡ nào, hẳn thường xuyên ăn ở nhà ăn chứ không tự nấu nướng.

Trên lò than có đặt ấm nước bằng nhôm, cô không biết dùng bếp này nên chọn dùng bếp củi.

Phòng bếp được sắp xếp và dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, nhìn là biết không thường sử dụng, bên cạnh bệ bếp có xếp một đống củi đã chẻ chỉnh tề ngay ngắn.

Tống Thời Hạ đã quen với bếp lò kiểu này, cô lớn lên ở nông thôn mà, nhưng đã nhiều năm chưa sử dụng nên ban đầu cũng hơi ngượng tay một chút.

Tống Thời Hạ mau chóng làm quen lại, hoàn thành một bát mì trứng.

Múc một bát cho mình, trong nồi vẫn còn dư chừng nửa bát, có lẽ cô đã đánh giá cao sức ăn của mình và độ lớn của bát.

Cũng may, tháng 5 còn chưa nóng lắm, ăn không hết có thể để dành tới mai làm bữa sáng.

Cô vừa ngồi xuống định ăn thì bên ngoài có tiếng mở cửa.

Căn nhà cô ở là một căn nhà riêng biệt có tường vây, cổng lớn bên ngoài là cửa sắt có khóa.

Quý Duy Thanh không ngờ hôm nay chỉ là một buổi họp bất thường, không bao cơm.

Cả ngày nay anh chưa ăn uống gì, cố gắng nhẫn nhịn cơn đói khát cồn cào dự họp xong, đến nhà ăn định ăn khuya lại nhớ ra thẻ cơm để ở nhà cho vợ rồi.

Anh đi làm không mang ví tiền, đành phải chuyển hướng quay về nhà.

Thấy trong nhà có ánh đèn, cảm giác cồn cào trong bụng anh chợt dịu đi đôi chút.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 12: Chương 12



Không biết nhà ai nấu mì mà thơm thế, Quý Duy Thanh trước đây không ăn trứng gà nhưng mùi mì trứng tối nay lại khiến anh phát thèm.

Quý Duy Thanh đóng cổng lại, bước nhanh về phía mái hiên mờ ánh đèn vàng, thì ra cảm giác về nhà có người đang đợi là như thế này.

Vừa vào phòng khách, anh thấy Tống Thời Hạ đang vội đứng lên.

“Anh về rồi à, em có nấu nồi mì, có muốn ăn chút không?”

DTV

Đây là nhà anh, cô cảm thấy mình nên làm bộ khách khí một chút cho phải phép.

Ai dè, Quý Duy Thanh lại nói ngay: “Vậy làm phiền em nhé, anh mới về đến cổng đã ngửi thấy mùi mì rồi.”

Không ngờ cảm giác thèm mì trứng lại do chính cô vợ mới cưới này gợi lên, Quý Duy Thanh thầm nhủ, mình chọn đúng người rồi.

Tống Thời Hạ vào bếp múc mì cho anh, không nhận ra mình đang bị âm thầm quan sát.

Quý Duy Thanh chăm chú nhìn theo.

Vợ anh có làn da bánh mật khỏe khoắn của người nông thôn, da có vẻ thô ráp vì nắng gió, không được mịn màng như con gái thành phố, nhưng mặt mày lại vô cùng diễm lệ bắt mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi hàng mày liễu mảnh và cong cong, đôi mắt hạnh long lanh trong suốt.

Chiếc mũi nhỏ và cao, hơi hếch lên, môi hồng răng trắng, có thể nói, quanh đây không ai xinh đẹp được như cô đâu.

Tống Thời Hạ múc chỗ mì còn lại trong nồi ra bát, bưng ra ngoài.

Có người hỗ trợ dọn dẹp cơm thừa thì cũng tốt đấy, nếu không phải tại nấu dư, ăn không hết, ai muốn ăn cơm thừa từ bữa trước cơ chứ.

Tống Thời Hạ ăn rất nhanh, đời trước sự nghiệp quá bận rộn làm cô có thói quen hai phút ăn xong một tô mỳ to.

Về sau, chất lượng cuộc sống đi lên rồi, cô vẫn không bỏ được thói quen này.

Cô biết ăn nhanh không tốt cho cơ thể, hiện giờ cô không cần đi làm, có thể nhân cơ hội này chậm rãi điều chỉnh những thói hư tật xấu trong sinh hoạt, phấn đấu sống khỏe mạnh đến trăm tuổi.

Ăn xong, Tống Thời Hạ thong dong ngồi nghỉ.

Mà anh chồng mới của cô, ăn bát mỳ chỉ bằng nửa bát cô vẫn còn đang thong thả ung dung nhấm nháp từng miếng.

Tống Thời Hạ chống cằm nhìn anh.

Quý Duy Thanh rất tuấn tú, thân hình cao lớn.

Nhìn anh rũ mắt, hơi cúi đầu ăn mỳ trông cũng thật đẹp mắt.

Hàng mi dài và dày như bàn chải khẽ chuyển động, mắt sáng mày kiếm, mũi cao.

Điểm không được hoàn hảo trên mặt anh có lẽ chính là môi hơi mỏng.

Nghe nói đàn ông môi mỏng thì bạc tình.

Đẹp nhất phải kể tới bàn tay anh đang cầm đũa kia.

Ngón tay thon dài cân xứng, hơi xương xương, mu bàn tay lờ mờ lộ ra những đường gân xanh, nhìn có cảm giác rất mạnh mẽ.

Tên của anh cũng rất êm tai, gọi ra gợi cảm giác yên bình thanh tĩnh, như thể dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không khiến lòng anh rối loạn.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 13: Chương 13



Theo như đánh giá của Tống Thời Hạ thì mặt, thanh âm và cả dáng người của Quý Duy Thanh đều là những mục cộng điểm của anh.

Hơn nữa, anh còn trẻ đã là giáo sư bậc một, là một trong những đầu tàu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học của tương lai.

Đây đúng là người bạn đời được đặc biệt chế tạo cho riêng cô rồi còn gì.

Tống Thời Hạ quyết định thu hồi ý tưởng sống khách sáo xa lạ cùng người này.

Cô cảm thấy, một người đàn ông xuất sắc cỡ đó mà bỏ lỡ thì không thể tìm được đối tượng nào cỡ anh nữa đâu.

Quý Duy Thanh ăn xong miếng mỳ cuối cùng.

Tống Thời Hạ ôm má tủm tỉm cười nói với anh: “Em nấu cơm, anh rửa bát, phân chia công việc như thế, anh không có ý kiến gì chứ?”

Quý Duy Thanh vừa ăn của người ta xong, nào dám có ý kiến gì.

“Không có ý kiến.”

Anh đứng dậy, thu dọn bát đũa của cả hai mang vào bếp.

Thấy anh ‘biết điều’ như thế, Tống Thời Hạ đi pha một bình trà, lá trà là loại trà rẻ nhất trong không gian của cô.

Không phải cô tiếc của, không muốn cho anh uống loại tốt mà cô lo anh có thể nếm ra được trà tốt, như thế sẽ rất khó giải thích.

Cô chỉ là một thôn cô bình thường, đột nhiên lấy ra một lọ trà Thiết Quan Âm, như vậy chẳng phải quá kì quái sao?

Mà người làm giáo sư đại học như anh, ai biết anh có từng uống trà thượng hạng ở đâu rồi không.

Tống Thời Hạ ngồi vào sô pha, tay cầm cốc tráng men, thoải mái nheo mắt như con mèo ragdoll xinh đẹp và biếng nhác.

Cuộc sống với tiết tấu chậm rãi nhàn nhã thế này thật là dễ chịu, chiếc sô pha này mà mềm chút nữa thì tuyệt.

Nếu đã có người chia sẻ việc nhà với cô, Tống Thời Hạ càng không muốn đi làm.

DTV

Quý Duy Thanh rửa bát đũa xoong nồi sạch sẽ xong còn nhân tiện thu dọn phòng bếp và bàn ăn.

Tống Thời Hạ thấy thế, càng thêm hài lòng với anh, thật đúng là một người cẩn thận tỉ mỉ và chu đáo.

Thấy anh dọn xong rồi, cô mới gọi.

“Em có pha trà nóng, trà mang từ quê em ra đấy.”

Quý Duy Thanh ngồi xuống vị trí đối diện với cô.

“Cảm ơn, tay nghề nấu nướng của em tốt lắm.”

Tống Thời Hạ biết nấu nướng từ nhỏ, thời kỳ gây dựng sự nghiệp cũng đã rèn dũa được tay nghề bếp núc.

Mỗi khi có áp lực công việc quá lớn, cô sẽ lại làm một bàn đồ ăn cho chính mình giải tỏa áp lực.

Về sau, khi cô đã thành một doanh nhân có tiếng, cô thuê hẳn 5 đầu bếp về nấu ăn cho mình.

Tống Thời Hạ nhớ tới những lời nguyên thân từng nói với Quý Duy Thanh khi xem mắt với anh:

Tôi đây xã giao hay bếp núc đều thành thạo, anh cưới tôi tuyệt đối không lỗ vốn đâu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 14: Chương 14



Tống Thời Hạ thì khác, cô không có ý định thếp vàng lên mình để chuốc lấy phiền toái vào thân:

“Thực ra chỉ là nấu nướng đơn giản, làm bữa cơm gia đình thôi, cũng không đến mức giỏi giang gì.”

Quý Duy Thanh cảm thấy cô lại tự coi nhẹ bản thân, đây mà gọi là trình độ nấu bữa cơm gia đình thôi thì các tiệm cơm khắp thủ đô này nên đóng cửa đi là vừa.

Anh nhấc tách trà, tinh tế thưởng thức.

“Trà ngon, không hổ là sơn trà hoang dã, rất thanh thuần.”

Không biết có phải là ảo giác của anh hay chăng, nhưng khi nước trà xuống bụng, anh cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm dễ chịu hẳn, đã lâu không cảm nhận được sự sảng khoái này rồi.

Anh thường xuyên ngồi, học và làm việc đều ngồi là chủ yếu nên thân thể cũng tích khá nhiều bệnh cũ và tật xấu, mặc dù cũng khá chuyên cần rèn luyện nhưng không có tác dụng gì nhiều.

Vậy mà uống xong tách trà này, anh lại cảm thấy như khắp nơi trong cơ thể đều được thư giãn, nhẹ nhàng hẳn.

Thời buổi này chưa có các sản phẩm điện tử, tivi cũng chỉ là màn hình lồi, hai màu đen trắng, 8 giờ tối đã đến giờ đi ngủ.

Tống Thời Hạ từ khi bắt tay gây dựng sự nghiệp thì chưa từng ngủ sớm như thế.

Cô sợ hôm nay mình không quen, sẽ mất ngủ, vì vậy bèn hỏi Quý Duy Thanh: “Anh có tiểu thuyết không?”

Quý Duy Thanh trầm tư hồi lâu, cố gắng nhớ lại:

“Chỉ có mấy cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nước ngoài, nhưng là bản tiếng gốc, sợ em không đọc được.”

Tống Thời Hạ vội vàng xua tay, tỏ ý cô thực sự không biết ngoại ngữ đâu.

Lí lịch của cô ở nơi này là một cô gái nông thôn mới tốt nghiệp cấp hai, cho nên không thể để lộ chuyện cô biết năm thứ tiếng.

Quý Duy Thanh thấy cô tỏ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, tức khắc hối hận trong lòng, nói như thế có khác nào xúc phạm lòng tự trọng của cô ấy không?

“Em đi tắm đi, trước khi ngủ, anh sẽ đọc cho em nghe mấy đoạn, không để em phải mất ngủ đâu.”

Mấy danh tác tiếng Trung của nhà anh đã bị em gái mang đi, chưa thấy trả về.

DTV

Ngày trước, anh cũng từng đọc mấy đoạn tiểu thuyết nước ngoài cho em gái nghe.

Chưa đến ba phút, con bé đã khò khò ngủ, cho nên cách này hẳn có thể sử dụng để giúp cô vợ nhỏ của anh ngủ ngon.

Tống Thời Hạ đi tắm, kì cọ tẩy rửa rất cẩn thận, dùng xà phòng thơm khiến cả người thơm nức.

Buổi chiều cô đã gội đầu trong không gian rồi nên giờ không cần gội lại.

Cô không phản cảm với chuyện thân mật vợ chồng, ngược lại còn khá tò mò và chờ mong.

Kiếp trước cô độc thân suốt hai mươi mấy năm, chưa từng trải nghiệm chuyện đó, đương nhiên lòng sẽ có đôi chút tiếc nuối.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 15: Chương 15



Tắm xong, về phòng ngủ, Quý Duy Thanh đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, tay cầm một quyển sách, trên tủ đầu giường là đèn bàn và đồng hồ của anh.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng lên hỏi: “Em ngủ bên nào?”

Chút dũng khí vừa mới được bơm lên của Tống Thời Hạ phút chốc đã bốc hơi sạch sẽ, cô chỉ chỉ vào vị trí trống bên cạnh anh.

“Nam trái nữ phải, em nằm bên phải đi.”

Bên cô không có tủ đầu giường, chỉ có một chiếc bàn nhỏ.

Trên bàn cũng có một chiếc đèn bàn được đặt sát giường, hẳn là chiếc bàn này được kê vào đây cho cô.

Chiếc bàn nhỏ này có ngăn kéo, bên trong thả toàn bộ tiền mặt trong nhà cùng với phiếu lương của Quý Duy Thanh.

Quý Duy Thanh không có ý định làm chuyện đó ngay đêm nay.

Vợ anh mới rời xa nhà đi vào một thành phố xa lạ, đường xa xóc nảy mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.

Anh lớn hơn cô 7 tuổi, nên biết thông cảm cho cô, để cô có thời gian thích ứng với cuộc sống mới, không cần vội vã.

Áo ngủ của Tống Thời Hạ là một chiếc váy hoa bằng vải bông dài đến cẳng chân, là chiếc váy gần như đẹp nhất trong tủ đồ của cô rồi.

Chiếc váy này còn mới, cô đoán nguyên thân không nỡ mặc nhiều, chắc là chỉ ngày lễ ngày tết mới đem ra mặt một, hai lần thôi.

Trên giường có sắp sẵn hai chiếc chăn đỏ thêu uyên ương.

Tống Thời Hạ chợt nhớ, buổi chiều chiếc giường này vẫn còn sử dụng chăn ga gối màu lam, hiện giờ lại biến thành những món đồ dành cho tân hôn, mà hình như chúng còn là của hồi môn do cô mang tới.

Tống Thời Hạ ngượng ngùng không dám hỏi, chỉ cẩn thận nhấc góc chăn ngồi xuống giường.

Quý Duy Thanh cầm sách chăm chú đọc, nhưng cô lại thấy bầu không khí sao mà mập mờ.

Tim cô thình thịch tăng tốc, mặt có cảm giác nóng bừng, chẳng biết có đỏ lên hay không.

Tống Thời Hạ âm thầm phỉ nhổ bản thân chẳng trong sáng, nhìn đến đôi uyên ương in trên chăn thôi cũng có thể nghĩ đi tận đẩu tận đâu.

Thì ra người háo sắc là chính cô mới đúng.

Quý Duy Thanh dường như đã nhận ra cô vợ mình đang ngại ngùng, chờ cô ngồi xuống mới lên tiếng:

“Cuốn này là tác phẩm Anna Karenina, một kiệt tác của nhà văn nổi tiếng người Nga, Lev Nikolayevich, Tolstoy…”

Anh thong thả nói, Tống Thời Hạ cũng dần rơi vào thế giới tưởng tượng.

Chỉ có điều, anh cứ đọc một lát lại tạm dừng, chẳng lẽ là do tiếng Nga của anh còn chưa lưu loát?

Tống Thời Hạ không biết tiếng Nga, cũng chưa đọc cuốn này, nhưng cô biết cuốn sách này nói về một người phụ nữ ngoại tình, sau đó tự sát.

Điểm này cô biết được là do khi xem mấy video ngắn có người giải thích như thế, chứ khi ấy cô bận rộn tối mắt tối mũi, nào có thời gian đọc tiểu thuyết.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 16: Chương 16



Cô chịu khó học ngoại ngữ cũng vì có một số khách hàng người nước ngoài rất quan trọng, cần đích thân tiếp đãi.

Để có thể thoải mái giao lưu với người ta, cô đành phải thuê giáo viên dạy riêng cho mình.

Nếu xét bằng cấp, thực chất cô chỉ có bằng phổ thông trung học mà thôi, về sau, công thành danh toại mới có thời gian đi thi kiếm lấy cái bằng đại học.

Nhưng đời cô chưa từng được thể nghiệm cuộc sống sinh viên.

Quý Duy Thanh đọc được chừng mười phút, sắc mặt ngày càng quái dị, cuối cùng đành dừng lại.

Tống Thời Hạ đang nghe hăng say, thấy anh đột nhiên kết thúc, bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao không đọc nữa?”

Quý Duy Thanh thấy thật may là cô không biết ngoại ngữ, nếu không, để cô biết anh sửa tùm lum lời văn của người ta, có khi cô sẽ cho rằng bằng cấp của anh là hàng dỏm mất.

Cuốn tiểu thuyết này hẳn là do bạn bè hay người thân nào tặng, nếu anh chịu đọc trước một lần thì đã không chọn trúng tác phẩm khiến mình tiến không được, lùi không xong như thế này.

Quý Duy Thanh gập sách lại: “10 giờ rồi, đi ngủ thôi.”

Tống Thời Hạ đã tò mò đến cồn cào ruột gan, rốt cuộc Anna với Wollensky về sau sẽ thế nào?

Nhưng bất luận cô nhì nhèo cầu xin ra sao, anh cũng không chịu đọc nốt đoạn đó, chỉ nói: “Muộn rồi, đi ngủ.”

Tống Thời Hạ rúc vào trong chăn, chỉ để lộ hai con mắt.

Quý Duy Thanh tắt đèn bàn, căn phòng chìm vào bóng tối.

Lúc này, đầu óc Tống Thời Hạ vô cùng tỉnh táo, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, cứ trằn trọc nghĩ mãi về Anna, sau sẽ thế nào nhỉ?

Quý Duy Thanh cũng không ngủ được.

Anh đã sống một mình nhiều năm, nay đột nhiên có người nằm bên cạnh nên không quen lắm, người kia lại cứ trở mình liên tục càng làm anh không sao ngủ được.

Anh lần tay sang bên chăn cô, tìm được tay cô.

DTV

“Có phải em lạ giường không?”

Tay đột nhiên bị người ta nắm được, Tống Thời Hạ giật cả mình.

May mà trời tối, không ai thấy mặt cô đã đỏ lựng lên.

Lòng bàn tay anh khô ráo và ấm áp, cô vô thức cào nhẹ lên tay anh một cái.

“Hình như là thế, càng nằm càng không ngủ được, trong đầu lúc nào cũng nghĩ xem Anna xinh đẹp cỡ nào, vì sao cô ấy lại không muốn ly hôn?”

Có lẽ là vì cô từ thế giới hiện đại tới đây, tư tưởng cũng khác, không thể hiểu được ngay các mối quan hệ và tình cảm của người thời trước trong danh tác.

Quý Duy Thanh nói với giọng ngái ngủ: “Mau ngủ đi.”

Nội dung cuốn sách đó không thích hợp giảng giải vào lúc này, có lẽ anh nên đến thư viện mượn bản dịch về.

Tống Thời Hạ cắn môi, đột nhiên làm ra một hành động không tưởng.

“Muốn em ngủ cũng được thôi, anh ru em ngủ đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 17: Chương 17



Cô nhanh nhẹn chui ngay vào trong chăn Quý Duy Thanh, túm áo ngủ, vùi đầu vào n.g.ự.c anh.

Quý Duy Thanh không thể từ chối, đành nhẹ nhàng vỗ lưng cô như dỗ em bé ngủ.

Tống Thời Hạ còn muốn trò chuyện vài câu cùng anh để thu hẹp dần khoảng cách hai bên, ai ngờ mí mắt cứ như gắn keo, được một lát đã kéo sập màn, không sao mở ra nổi.

Đợi đến khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã sáng, Quý Duy Thanh đang rời giường.

“Sao anh dậy sớm thế?” Sinh viên 8 giờ mới lên lớp mà giảng viên đại học 6 giờ đã phải dậy rồi sao?

Quý Duy Thanh quay lưng về phía cô để thay đồ.

DTV

“Anh đi tập thể dục buổi sáng, còn sớm lắm, em cứ ngủ thêm đi.”

Tống Thời Hạ duỗi tay chọc chọc eo anh: “Vậy có thể phiền anh tiện đường mang bữa sáng về không?”

Quý Duy Thanh cài nút áo trên cùng, quay lại tóm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô.

Chỉ tiếc anh đang cụp mắt, Tống Thời Hạ không thấy rõ được trong mắt anh lúc này có gì.

“Muốn ăn gì?”

Tống Thời Hạ lập tức liệt kê không hề khách khí: “Bánh quẩy với sữa đậu nành, bánh bao nữa, nhân chay đi, có nhân miến thì càng tốt.”

Quý Duy Thanh thả tay cô ra: “Ừm, được, tập thể dục xong sẽ mang về cho em.”

Đến khi anh ra khỏi nhà rồi, Tống Thời Hạ lại quên không hỏi về đứa nhỏ.

Cô từng mơ thấy được phần tình tiết truyện phía sau.

Nguyên thân trước mặt người khác thì vào vai một người mẹ kế rộng lượng bao dung, nhưng sau lưng lại đối xử vô cùng khắc nghiệt với hai đứa nhỏ đó.

Cô nàng luôn so sánh con riêng với con nhà người ta, hạ thấp và đả kích lòng tự tin của lũ trẻ, làm đứa trẻ mới mấy tuổi đầu đã chịu áp lực cực lớn, khiến nó đa cảm, tự ti, sau còn bị trầm cảm.

Mãi sau này mọi người mới phát hiện bộ mặt thật của nguyên thân, nhưng khi đó, tính cách của lũ trẻ đã được định hình rồi.

Có điều, thân phận thực sự của hai đứa trẻ đó rất không bình thường, đó là ‘con mồ côi’ của anh cả nhà Quý Duy Thanh.

Anh cả đi làm nhiệm vụ, bất hạnh hi sinh, nào ngờ nhiều năm sau bất chợt xuất hiện, thì ra ngày đó anh ấy phải giả c.h.ế.t vì nhiệm vụ.

Hai đứa nhỏ lập tức thăng cấp, từ những đứa trẻ của gia đình đơn thân biến thành tâm điểm được yêu thương nhất.

Cha đẻ có công với nước, cha nuôi là giáo sư đầu ngành trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, cô ruột là trùm thương nghiệp.

Nguyên thân khi ấy chỉ là một người đàn bà bị chồng bỏ, chẳng kiếm được gì, cuối cùng đành cụp đuôi về thôn, trở thành đối tượng bị cả thôn cười chê.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 18: Chương 18



Tống Thời Hạ cầm một chiếc gương tay, ngắm nghía gương mặt mình.

Bản mặt thanh thuần nhu nhược vô tội thế này quả là có tính lừa gạt cao, chẳng trách có thể lừa được Quý Duy Thanh lâu như thế.

Nếu cô mà là đàn ông, có lẽ cũng sẽ bị gương mặt này lừa đến ngu người thôi.

DTV

Tuy rằng đời trước diện mạo của cô cũng tương tự thế này nhưng phong cách và thần thái khác hẳn, nếu đặt bên cạnh so sánh sẽ thấy khác biệt hoàn toàn.

Phong cách của cô thiên về trưởng thành chín chắn, ngay cả khi trang điểm, các chuyên viên cũng sẽ trang điểm cho cô hơi già dặn đi.

Như vậy, khi thương thảo chuyện làm ăn với người ta mới có thể khiến đối phương không cảm thấy cô là người mới, dễ chèn ép.

Nhưng gương mặt ngây thơ vô tội này lại khiến Tống Thời Hạ càng nhìn càng thích.

Chẳng trách cư dân mạng luôn gọi kiểu nhan sắc thế này là kiểu ‘mối tình đầu’, chính cô ngắm mình còn thấy rung động cơ mà.

Mị lực đáng c.h.ế.t của mình thật là…

Tống Thời Hạ ngắm nghía một hồi, muốn ngủ nướng thêm chút nữa nhưng lại không hề buồn ngủ, cô nằm trong chăn thoải mái vươn vai một cái, ngáp dài rồi leo xuống giường đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô ra phòng khách lấy cái hộp nhôm từng dựng kẹo đi rửa sạch, đổ trà vào nửa hộp.

Vừa xuống lầu thì Quý Duy Thanh đã cầm bữa sáng đi vào.

Tống Thời Hạ kinh ngạc: “Anh về nhanh thế?”

Quý Duy Thanh đưa hộp cơm và sữa đậu nành đưa cho cô: “Chỉ ra ngoài chạy bộ buổi sáng, tiện đường ghé qua căn tin thôi.”

Cô nhận lấy hộp cơm, thức ăn vẫn còn nóng hổi: “Anh ăn chưa?”

“Ăn rồi, em tự ăn đi.”

Tống Thời Hạ đưa hộp trà cho anh.

“Đây là trà em được chia, nếu anh thích thì lấy pha uống đi.”

Xem như trả công cho anh, nói không chừng sau này còn phải nhờ anh mua bữa sáng giùm ấy chứ.

Quý Duy Thanh cũng chẳng khách sáo với cô: “Cảm ơn em, anh rất thích trà này.”

Bình thường anh uống trà là để tỉnh táo, chưa từng chú ý tới lá trà, nhưng loại trà này uống vào một lần là nhớ mãi.

Tống Thời Hạ mở hộp cơm ra, bên trong là bánh bao và bánh quẩy nóng hổi.

Quý Duy Thanh đã thay đồ xong, đi xuống lầu:

“Trong phòng khách có điện thoại, danh bạ có viết số điện thoại văn phòng của anh.

Nếu có việc gấp thì cứ gọi cho anh, nhưng anh không dám chắc có thể nghe ngay và luôn đâu.”

Tống Thời Hạ uống sữa đậu nành, gật đầu nói: “Được rồi, bọn nhỏ đâu, có cần em đi đón không?”

Động tác của Quý Duy Thanh khựng lại một chút: “Không cần đâu, bọn nhỏ ở nhà chị cả, cuối tuần sẽ đón về.”

Vậy là tạm thời không cần mình quan tâm, Tống Thời Hạ thoải mái vẫy tay với anh: “Anh đi đường cẩn thận, về sớm một chút nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm
Chương 19: Chương 19



Quý Duy Thanh cầm cặp, hộp trà nhét vào ngăn bên hông cặp, trông rất buồn cười.

Tống Thời Hạ dõi mắt nhìn anh đi ra, thật ra trong đầu đang mường tượng về body của anh.

Đàn ông thích tập thể dục thể thao đúng là tuyệt cà là vời.

Đột nhiên cô nhớ mình chưa hỏi anh giữa trưa có về ăn cơm hay không.

Nhưng chợt nghĩ phải chạy ít nhất năm mươi mét mới có thể đuổi kịp anh, trong lòng cô xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn chọn không đi.

Bỏ đi, cùng lắm thì trưa nay cô nấu nhiều một chút, ăn không hết thì chiều nay chiên cơm cũng được.

Tống Thời Hạ dọn dẹp bàn ghế, rửa sạch hộp cơm.

Chai thủy tinh đựng sữa đầu nành không biết có phải loại dùng một lần hay không, tóm lại cứ rửa sạch sẽ thì hơn.

Thùng rác trong sân đã được dọn sạch.

Nhìn khoảnh sân này, trong lòng Tống Thời Hạ lại khó chịu, phải trồng ít đồ mới được.

Cô đi qua đi lại trong sân để quy hoạch, bên trái sẽ trồng hoa, bên phải trồng rau.

Nhưng trồng rau thì phải xới đất nữa, hơi phiền một chút.

Lúc Tống Thời Hạ đi dạo trong sân tiêu thực, hàng xóm bên cạnh lại lặng lẽ đứng trên lầu hai quan sát cô.

Phùng Liên đứng nép vào cửa sổ, thì thào nói: “Cô vợ của giáo sư Quý đẹp thế.”

Tống Thời Hạ đi chừng 10 phút, cảm giác cũng tiêu cơm rồi nên định quay về nhà nằm thêm một lát.

Quý Duy Thanh nói sách trong rương cô đều có thể xem, cô muốn đọc hết quyển sách hôm qua.

Còn chưa đợi cô đi tới cửa nhà thì đã có người gõ cửa sân.

Tống Thời Hạ đành phải quay đầu đi mở cửa, trong lòng thầm nghĩ chẳng là lẽ chị cả đưa bọn nhỏ tới ư?

Cô không sợ là kẻ xấu, hôm qua lúc đi vào phải kiểm tra thẻ thân phận này nọ, cộng thêm khu này cũng có giăng lưới phòng hộ, cô chỉ lười thôi chứ không ngốc.

Mở cửa ra thì thấy là một bác gái xa lạ.

Không chờ cô lên tiếng, phương đã thân thiện nói: “Cháu là vợ của giáo sư Quý đúng không, thím là hàng xóm của nhà cháu.”

Tống Thời Hạ không giỏi ăn nói: “Chào thím ạ, xin hỏi thím có chuyện gì ạ?”

Phùng Liên chỉ muốn nghe ngóng về hàng xóm mới mà thôi, bèn bịa ra một cái cớ.

Bà nhiệt tình kéo tay Tống Thời Hạ:

“Thím thấy cháu vừa mới, chắc không biết đi chợ ở dâu, chắc cháu cũng chưa biết hợp tác xã mua bán ở đâu đúng không.”

Đúng vậy, cô còn định chờ Quý Duy Thanh được nghỉ sẽ nhờ anh dắt cô đi dạo một vòng cho quen cửa quen nẻo.

Nếu có người dắt cô đi thì tốt quá: “Thím định rủ cháu đi mua thức ăn ạ, để cháu lấy giỏ.”

Tống Thời Hạ vào bếp tìm được một chiếc giỏ trúc.

Kiểu giỏ này khi còn bé cô từng thấy bà nội dùng rồi, lập tức có cảm giác như quay về tuổi thơ.
 
Back
Top Bottom