Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 850



Hai bên trở về doanh trại, Nam Dương Vương thì nghỉ ngơi, còn Kiều Triều thông báo cho người đến bàn bạc đại sự.

Kiều Triều tin rằng Cố Sư Tiệp sẽ đồng ý, mà khi đó đối thủ còn lại của hắn chỉ là Nam Dương Vương. Vì vậy, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho bước tiếp theo trong ba ngày chờ đợi.

Ba ngày sau, Kiều Triều dẫn quân đến Châu Đông Di, một trong bốn châu Đông Bắc và là châu lớn nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên tường thành, Cố Sư Tiệp lệnh mở cổng để nghênh đón Kiều Triều. Đội quân của Kiều Triều vào thành một cách trật tự tiếp quản toàn bộ châu mà không có hành vi cướp bóc, họ tiếp tục tiến tới ba châu còn lại.

Nam Dương Vương không đích thân đến, mà chỉ cử người theo Kiều Triều. Đến khi tới Liêu Châu, một quan lại và một tướng lĩnh của Nam Dương Vương đòi được quyền quản lý Liêu Châu. Ngay lập tức, bị Kiều Triều rút đao c.h.é.m đầu.

Sau đó, tất cả binh lính của Nam Dương Vương cũng bị tiêu diệt hoàn toàn!

Kiều Triều sắc mặt không đổi, tiếp tục tiếp quản hai châu còn lại. Ngay lúc đó, Nam Dương Vương gây rối, dẫn mười vạn quân tấn công Trì Định.

Kiều Triều lập tức ra lệnh tiếp quản nhanh chóng hai châu còn lại và tự mình trở về Trì Định, dù đã có sắp xếp trước nhưng hắn vẫn lo lắng cho Chân Nguyệt đang ở đó.

Khi Trì Định bị mười vạn quân tấn công, Chân Nguyệt không quá lo lắng, bởi ở Hàm Châu, năm vạn quân của họ đã bắt đầu tấn công ba châu thuộc lãnh địa của Nam Dương Vương. Không chỉ vậy, Lạc Châu và Độ Châu cũng bị bao vây và truy quét.

Tại Trì Định, quân của Chân Nguyệt không vội giao chiến mà rút lui về phía Hàm Châu. Khi Trì Định liên tục bị tấn công và phải lùi dần, Chân Nguyệt đã đến Hàm Châu từ trước.

Bỏ lại Trì Định cũng không thành vấn đề, vì cuối cùng quân của họ sẽ bao vây toàn bộ Trì Định.

Bên phía Nam Dương Vương, khi nghe tin ba châu, Độ Châu, Lạc Châu đều bị quân của Kiều Định Vương bao vây và truy quét, hắn ta vô cùng hoảng sợ: "Hắn làm sao có thể có nhiều binh lực đến vậy! Lại còn tác chiến trên bốn mặt trận, lương thảo của họ có đủ không? Trước tiên ta phải chiếm lấy Trì Định, còn lại chắc chắn chỉ là hư binh! Hãy lệnh mọi người phòng thủ trước."

Một cận thần bên cạnh nói: "Nhưng Kiều Định Vương phi rất giỏi canh tác, nghe nói lương thảo của họ thực sự có thể đủ a."

Nam Dương Vương cáu kỉnh: "Đủ là đủ thế nào?"

Nam Dương Vương giậm chân đầy tức giận. Hắn ta đã hợp tác với Kiều Định Vương suốt thời gian dài, nên cũng hiểu rõ năng lực của đối phương, không thể không thừa nhận rằng Kiều Định Vương thực sự rất tài giỏi. Nhưng để hắn ta nhận thua sao? Chuyện đó không bao giờ có khả năng!

Khi Trì Định hoàn toàn rơi vào tay quân Nam Dương Vương, Kiều Triều đã trở về cùng đội quân của mình. Sau vài trận chiến quyết liệt, quân của hắn dần dần chiếm lại lãnh thổ của Nam Dương Vương, cuối cùng đẩy quân hắn ta đến bờ biển.

Lúc này, Nam Dương Vương biết rằng đại cuộc đã mất, nhưng trong lòng vẫn không cam chịu, hơn nữa hắn ta cũng không muốn chết. Rõ ràng hắn ta đã đến các bước cuối, vậy vì sao lại không thể là hắn ta thắng?

Trước kia, hắn ta là một quý tộc thế gia, còn Kiều Định Vương kia chỉ là kẻ xuất thân từ nơi thôn quê, một thường dân. Dựa vào cái gì mà Kiều Định Vương lại thắng?

Kiều Triều bình thản nói: "Nhận thua đi."

Nam Dương Vương lớn tiếng đáp: "Ta sẽ không bao giờ nhận thua! Nếu còn sống, ta nhất định sẽ trở lại!" Nói rồi, Nam Dương Vương nhảy xuống vách đá, rơi vào biển cả.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 851



Kiều Triều đứng nhìn sóng biển mênh mông. Nếu hắn ta còn sống, có lẽ là ông trời không muốn hắn ta chết. Nhưng sống hay c.h.ế.t cũng không quan trọng nữa, vì giờ đây toàn bộ Đại Chu đã nằm trong tay Kiều Triều.

Hiện tại, gia đình Kiều Triều đang ở Phủ An Bình, nơi duy nhất vẫn giữ được sự ổn định bấy lâu. Tuy nhiên, việc dời đô là điều cần thiết, mà kinh đô vẫn là vị trí lý tưởng nhất, nhưng trước đó cần phải tu sửa lại kinh đô cho khang trang.

Điều quan trọng trước mắt là lễ xưng đế, và việc phong thưởng cho các công thần.

Mộ Khanh Thơ bận rộn nhiều ngày liền, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Chân Nguyệt vẫn chưa trở về Phủ An Bình, nhưng lễ xưng vân phải được tổ chức ở đây, nên rất nhiều việc nàng ấy phải tự quyết định.

Hơn nữa, Kiều Triều muốn tổ chức lễ phong hậu cùng với lễ xưng đế, y phục đã may xong nhưng không biết có vừa với bà bà nàng ấy không, nên Mộ Khanh Thơ đành phải dựa theo kích cỡ của Chân Nguyệt để may y phục.

Khi lễ xưng đế còn năm ngày nữa, Chân Nguyệt cuối cùng đã về tới Phủ An Bình."Bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương vạn an."

Mọi người quỳ trước Chân Nguyệt, trừ Kiều Triều. A Sơ và Mộ Khanh Thơ cúi đầu, gọi: "Bái kiến mẫu hậu."

Kiều Triều tự tay đỡ Chân Nguyệt xuống xe ngựa. Bước xuống xe, nàng chỉnh lại trang phục và nói: "Mọi người đứng lên đi."

"Tạ Hoàng hậu nương nương."

Chân Nguyệt vẫn chưa quen với vai trò này, liền nhanh chóng theo Kiều Triều vào phòng. Nàng không ngờ ở tuổi này mình lại trở thành hoàng hậu.

Kiều Triều lấy khăn đưa cho nàng lau mặt. Lúc này trong phòng chỉ có hai người họ, không ai dám vào nếu chưa có lệnh.

Chân Nguyệt lau mặt, rửa tay, thay một bộ y phục mới rồi ngồi tựa vào giường, khép mắt lại."Sao lại bất ngờ trở thành hoàng đế hoàng hậu thế này?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt vẫn thấy khó tin. Năm xưa nàng chỉ mong tích trữ đủ lương thực, sống an nhàn dưới giàn nho mà thôi.

Kiều Triều nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng: "Không phải là đột ngột đâu. Chúng ta đã đánh hơn mười năm trời!" Mười mấy năm gian khổ, hắn cũng đã già đi nhiều, nhưng nàng vẫn trẻ trung như thuở ban đầu trong mắt hắn.

Từ một kẻ vô danh ở một huyện nhỏ, Kiều Triều từng bước chiếm cứ Phủ An Bình, Hàm Châu, Trì Định, Vĩnh Khánh... Diệt trừ Hoài Dương Vương, Trần Trung Vương, Trấn Bắc Vương, Nam Dương Vương... Không biết đã đánh bại bao nhiêu tướng lĩnh và binh lính. Trên người Kiều Triều chằng chịt những vết sẹo, mà nhi tử hắn đã trưởng thành và lập gia đình, Kiều Trần Thị cũng đã rất già và từng ốm nặng, khiến mọi người tưởng bà không qua khỏi, nhưng bà vẫn kiên cường vượt qua và hiện giờ trở thành lão tổ tông của cả gia đình.

A Trọng cũng đã có hài tử, A Đóa xuất giá, A Ninh đã đính hôn, các hài tử khác trong nhà như A Sam, A Tứ, A Ngũ đều đã trưởng thành.

Chân Nguyệt trong mắt Kiều Triều như một thiếu nữ, mặc dù nàng đã có nếp nhăn nơi khóe mắt. Nàng chạm nhẹ vào cằm hắn,"Chúng ta đều đã già rồi. Nhìn chàng xem, vừa đen vừa già!"

Kiều Triều nghe mà thấy tim nhói, hắn vuốt mặt mình: "Ta thật xấu sao?" rồi bước đến soi gương.

Chân Nguyệt cười: "Không xấu!"

Sau nhiều năm chinh chiến, dĩ nhiên dung mạo của Kiều Triều thay đổi, nhưng với nàng, hắn vẫn phong độ hơn nhiều người. Đặc biệt là hắn không để râu dài, khác với nhiều người khác, vì Chân Nguyệt không thích hắn để râu.

Kiều Triều quay lại giường, ôm nàng hôn một cái: "Dù có xấu thì nàng cũng không thể chê ta được."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 852



Chân Nguyệt vỗ n.g.ự.c hắn: "Không chê đâu. Tuy rằng chàng có già đi, nhưng thân hình này vẫn khiến ta rất ưng ý!"

Nàng đưa tay vào áo Kiều Triều, sờ vào những khối cơ bắp săn chắc trên thân người hắn,"Rất hài lòng!"

Kiều Triều cười, hôn nàng vài lần rồi ôm chặt: "Ta rất nhớ nàng. Từ nay chúng ta không bao giờ chia lìa nữa."

Mười mấy năm chinh chiến, thời gian họ ở bên nhau rất ít, trước khi ra trận, thì hắn đã bị bắt đi lính, thời gian họ thực sự ở cạnh nhau chỉ có một vài năm ngắn ngủi mà thôi.

Bao nhiêu lần họ buộc phải chia xa, nàng ở hậu phương, còn hắn ở tiền tuyến. Mỗi lần xa cách chỉ khiến hắn càng thêm thương nhớ, khi gặp nhau thì lại luyến tiếc chia tay. Nhưng vì đại cuộc, họ không thể không rời xa nhau.

Kiều Triều bế nàng lên giường, liền nghe thấy nàng nói khẽ: "Phải tắm trước đã!"

Hắn hôn nàng vài cái rồi bước ra ngoài bảo người mang nước ấm vào. Khi quay trở lại Chân Nguyệt thì hắn liền nắm tay nàng đặt lên cơ bụng mình.

Khi nước ấm được mang vào, Kiều Triều bế nàng vào bồn,"Cùng tắm nào."

Chẳng mấy chốc, nước đọng đầy trên sàn nhà. Chân Nguyệt mềm nhũn trong vòng tay của hắn, rồi lại bị bế lên giường. Khi hắn vẫn định tiếp tục, thì nàng liền đẩy nhẹ: "Chúng ta già rồi, kiềm chế chút đi."

Kiều Triều khựng lại. Già rồi? A Nguyệt nhà hắn nói hắn già rồi sao? Không thể nào!

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng,"Ta vẫn còn khỏe, còn sung sức!"

Chân Nguyệt không biết nói gì thêm...

Cả đêm đó, Kiều Triều chứng minh sức mạnh của mình, khiến Chân Nguyệt chỉ còn nghe thấy câu hỏi của hắn bên tai: "Ta ổn chứ? Ổn chưa? Thỏa mãn chưa?"

Chân Nguyệt:... Hắn có vẻ quên mất từ "chúng ta" đã già rồi. Chàng thì khỏe, nhưng nghĩ đến ta chút chứ?

Dù muốn hay không, cuối cùng nàng cũng bị ép phải "thỏa mãn".

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt không thể dậy nổi, Kiều Triều cũng nằm bên cạnh nàng không muốn rời đi. Sau thời gian dài xa cách, khiến hắn chỉ muốn ở bên nàng mà không lo nghĩ đến công việc đang chất đầy.

Mộ Khanh Thơ ghé qua hai lần, nhưng người hầu đều báo rằng bệ hạ và hoàng hậu vẫn chưa dậy, khiến nàng ấy càng thêm ngưỡng mộ bà bà mình. Dù đã là Hoàng hậu thì nàng vẫn sống theo ý mình.

A Sơ nghe vậy, cười nói: "Phụ mẫu đều là người giữ vị trí tối cao trong thiên hạ, dĩ nhiên muốn làm gì thì làm."

Mộ Khanh Thơ gật gù: "Cũng có lý." Nhưng đại gia đình vẫn nghĩ rằng đứng ở vị trí tối cao thì cần làm gương tốt cho mọi người, mà quên rằng họ thực sự có thể muốn làm gì thì làm.

Mãi đến gần trưa, Chân Nguyệt và Kiều Triều mới thức dậy. Sau khi dùng cơm, Kiều Triều đi xử lý công việc, còn Mộ Khanh Thơ cũng đến bái kiến nàng.

"Thỉnh an mẫu hậu," Mộ Khanh Thơ hành lễ.

Chân Nguyệt phất tay: "Không cần khách sáo, ngồi đi."

"Dạ, thưa mẫu hậu."

"Dạo này con vất vả nhiều rồi, có việc gì thì nói." Chân Nguyệt rất hài lòng với tức phụ này, người vừa có năng lực vừa hỗ trợ được rất nhiều việc.

Mộ Khanh Thơ đáp: "Quần áo cho lễ đại điển đã may xong, Thượng Phục Cục muốn mời mẫu hậu thử, nếu không vừa người thì có thể sửa lại."

Chân Nguyệt gật đầu: "Đưa quần áo lên đây."

Y phục nhanh chóng được mang tới. Chân Nguyệt mặc từng lớp một, cuối cùng khoác lên mình bộ hoàng bào màu đen thêu phượng kim tuyến. Khi đội lên chiếc mũ phượng nạm vàng, dây tua rủ dài trước ngực, nàng cuối cũng cũng mặc xong bộ trang phục liền nhìn vào gương, cảm thấy bản thân trông uy nghi và trang trọng vô cùng.

Chân Nguyệt đứng dậy, khiến mọi người lập tức cảm nhận được uy nghiêm toát ra từ nàng, ai nấy đều cúi đầu không dám nhìn. Mộ Khanh Thơ cũng sững sờ một lát rồi mỉm cười nói: "Mẫu hậu mặc bộ này thật quá hợp, như thể bộ y phục này được làm ra để chờ ngài mặc vậy."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 853



Chân Nguyệt cười: "Nói quá, chỉ là hợp dáng thôi."

Mộ Khanh Thơ nhìn quanh rồi góp ý: "Eo có cần thu vào thêm chút nữa không ạ?"

Chân Nguyệt sờ vào eo mình,"Không cần đâu, thu nhỏ thêm thì ăn nhiều lại lộ bụng ra."

Mộ Khanh Thơ lúng túng không biết đáp lại thế nào.

Chân Nguyệt nói tiếp: "Vậy cứ để vậy đi, họ may cũng rất đẹp rồi, con thưởng thêm cho Thượng Phục Cục đi."

"Dạ, con sẽ thay mẫu hậu tạ thưởng."

Đội mũ phượng nặng trịch trên đầu khiến Chân Nguyệt cảm thấy không thoải mái, liền bảo nô tỳ tháo xuống. Nghĩ tới việc phải đội suốt cả ngày vào lễ đại điển sắp tới, khiến nàng đã cảm thấy mệt. Chiếc mũ này trang trí quá cầu kỳ, chắc chắn phải nạm rất nhiều vàng ngọc, không nặng sao được?

Sau khi thay y phục, nàng cảm thấy mệt đến toát mồ hôi."Được rồi, trang phục mang đi đi."

"Vâng ạ."

Mộ Khanh Thơ cho người mang quần áo đi, rồi báo cáo một số việc: "Do cung điện ở Phủ An Bình khá nhỏ, nhưng số người cần vào cung lại nhiều, nên một số phải ở tạm ngoài cung..."

Mộ Khanh Thơ tiếp tục kể về tình hình hiện tại trong cung, rồi ngập ngừng nói thêm: "Trước đây có người dâng tấu xin phụ vương nạp thêm hậu phi để hoàng thất có thêm người nối dõi." Nói xong, nàng ấy dè dặt nhìn Chân Nguyệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt không tỏ ra giận dữ, chỉ hỏi: "Ai đã dâng tấu chương này?"

Mộ Khanh Thơ đáp: "Là Trương gia ạ."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ta biết rồi. Còn việc an bài người trong cung cứ làm tạm thời như vậy, khi nào dời đô thì sẽ mở rộng thêm."

"Dạ."

Sau khi trao đổi thêm một số việc, Chân Nguyệt để Mộ Khanh Thơ lui ra, rồi nằm nghỉ tiếp. Kiều Triều xử lý công việc hơn một canh giờ thì quay lại.

Vừa bước vào phòng, hắn thấy Chân Nguyệt đang nằm trên giường liền cởi giày rồi nằm xuống cạnh nàng."Lúc nãy thái tử phi tìm nàng có việc gì sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Chỉ là chuyện y phục thôi. Đúng rồi, còn nói về chuyện nạp thiếp, sao nào? Chàng muốn nạp thêm phi tử à?" Nàng quay sang nhìn hắn chằm chằm, bỗng đưa tay bóp nhẹ: "Chàng còn làm được không đấy?"

Kiều Triều cứng đờ, hừ một tiếng,"A Nguyệt, nhẹ tay thôi! Ta đâu có muốn nạp phi tử, già rồi còn sức đâu mà phân tâm. Một mình nàng đã đủ làm ta bận rộn rồi!"

Chân Nguyệt híp mắt, tay bóp mạnh hơn: "Làm ta bận rộn?"

"Không không không, ý ta là nàng khiến ta vui không hết." Hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng: "Không phải nàng thì nó không lên được."

Chân Nguyệt hừ một tiếng,"Già mà còn không đứng đắn." Rồi nàng thả tay ra.

Kiều Triều nắm lấy tay nàng.

Hai người đùa giỡn một lúc rồi ngủ trưa nửa canh giờ. Khi tỉnh dậy, Kiều Triều kéo Chân Nguyệt đến thư phòng cùng hắn xử lý tấu chương.

"Nàng xem tên phong hào nào thích hợp cho nhi tử?" Kiều Triều đưa nàng xem một bản tấu chương từ Khâm Thiên Giám đề xuất các phong hào.

Chân Nguyệt lướt nhìn: "Hiền Đức","Hữu Thiên","Võ Ninh"...

"Hữu Thiên – ý là được trời phù hộ, thế nào?" Nàng chỉ vào phong hào đó,"Cũng thể hiện chàng yêu thương và coi trọng nhi tử."

Kiều Triều gật đầu: "Được đấy. Còn nàng, muốn phong hào gì?" Hắn lấy ra một bản tấu chương khác, có đủ loại phong hào: "Hiếu Hiền","Gia Ninh","Thuận Khang","Thần An"...

Chân Nguyệt thấy hai chữ "Thần An" được khoanh tròn, liền nói: "Chữ này... có quá cao không?"

"Thần An" vốn là danh hiệu tôn quý chỉ dành cho đế vương, trong khi "An" cũng trùng với quốc hiệu Bình Phục.

Kiều Triều nắm tay nàng: "Không quá cao, chỉ cần nàng muốn thì đều có thể." Hắn nhìn nàng,"Trẫm muốn cùng nàng xây dựng đất nước này."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 854



Chân Nguyệt nhìn đôi tay hai người nắm chặt, dưới ánh nhìn đầy nghiêm túc của hắn liền mỉm cười: "Chàng muốn cùng chung thì cùng chung đi, nhưng ta không muốn làm việc đâu."

Kiều Triều cười lớn: "Được! Nàng không muốn làm thì không cần làm, mọi việc ta lo."

Cuối cùng, Kiều Triều vẫn quyết định phong nàng làm "Thần An", để mọi người biết rằng nàng là người phụ nữ tôn quý nhất của triều đại Bình Phục.

Các phong hào còn lại, Kiều Triều chọn ngẫu nhiên: Kiều Nhị và Kiều Tam được phong vương, một người là Tần Vương, một người là Tấn Vương. Tiền Thị được phong là Tần Vương Phi, Mạn Châu là Tấn Vương Phi.

Kiều Trần Thị và Kiều Đại Sơn trở thành Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng. Hai lão nhân không khỏi ngỡ ngàng, cả đời chỉ biết làm ruộng, không ngờ đến cuối đời lại trở thành phụ mẫu của đế vương.

"Tổ tiên chắc phải tự hào lắm! Không biết lão Nhị và lão Tam đã xong việc sửa sang mộ phần tổ tiên chưa," Kiều Trần Thị nói.

Kiều Đại Sơn đáp: "Chắc cũng sắp xong rồi, họ đi cũng được vài ngày rồi."

Quả nhiên, Kiều Nhị và Kiều Tam vừa từ thôn Đại Nam trở về. Giờ đây thôn Đại Nam đã khôi phục lại dáng vẻ của một ngôi làng lớn, nhà cửa cũng được tu sửa lại khang trang, nơi đây như trở thành quê quán của nhiều quan viên trong triều.

Những thôn dân từng cùng Kiều Triều phấn đấu, dù có người đã hy sinh, nhưng nhi tử, tôn tử họ nay trở thành quan lại, còn những người sống sót thì trở thành bậc nguyên lão, là những quan lớn trong triều.

Ví như Hồ Đại, dù mất một cánh tay trong trận chiến, nhưng hiện giờ vẫn là một tướng quân. Vương Nhị Trụ, dù chức nhỏ nhưng nhi tử của hắn ta làm cẩm y vệ bên cạnh Thái Tử, tiền đồ rộng mở.

Phạm Hứa Dương của Phạm gia thì giờ đã lên chức Tả Thừa Tướng, Phạm Hứa Ngũ làm Thượng Thư, còn gia đình họ Quản thì dù Quản Ương đã qua đời vài năm trước, nhưng nhi tử, tôn tử ông vẫn được phong tước Hữu Thừa Tướng. Những người còn lại trong gia đình họ Quản cũng đều giữ chức vụ trong triều.

Dù tiếc nuối hôn sự với Thái Tử lúc trước, nhưng hối hận cũng vô dụng, dù sao Quản Thư Di và Quản Thư Vi đều đã xuất giá từ lâu.

Ngày đại điển cuối cùng cũng đến, ai nấy đều thức dậy từ sớm. Chân Nguyệt vẫn còn đang ngủ thì bị Kiều Triều đánh thức. Cả hai phải chuẩn bị trang phục và trang điểm từ sớm, sau đó sẽ đi đến đàn tế. Lúc này, Chân Nguyệt vẫn chưa đội mũ phượng.

Khi đến đàn tế, các quan viên đã tụ tập đông đủ. Kiều Triều bước xuống xe, rồi vươn tay về phía sau để đỡ Chân Nguyệt. Nàng đặt tay lên tay hắn làm hắn dìu xuống xe.

"Lễ tế thiên, bắt đầu!"

Giống như lễ phong vương trước đây, Kiều Triều cùng Chân Nguyệt tiến lên đàn tế, cùng nhau tế bái trời đất.

"Kết thúc buổi lễ! Mời Hoàng Thượng đăng vị!" Kiều Triều được đỡ ngồi xuống ghế vàng khắc hình rồng, còn Chân Nguyệt đứng bên cạnh.

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tất cả quan lại cùng cúi đầu hành lễ. Lễ quan hô to: "Tấu nhạc!"

Khúc nhạc trầm hùng vang lên với âm thanh của sáo trúc và tiếng cổ nhạc cổ kính.

"Tiến hành lễ quỳ lạy!"

"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Các quan viên sửa sang y phục, đồng loạt quỳ lạy.

"Bình thân!" Kiều Triều vung tay lên.

"Tạ Hoàng Thượng!"

Sau đó, một thái giám bước lên: "Xin mời Chân thị tiếp chỉ."

Chân Nguyệt bước lên quỳ xuống.

"Trẫm sắc phong Chân thị A Nguyệt, người có đức hạnh, trí dũng song toàn, thục đức hàm chương, là người duy nhất trẫm thương yêu. Nay phong làm Hoàng hậu, phong hào là Thần An. Khâm thử!" Đây là chiếu phong hậu, cũng là một thông báo chính thức.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 855



"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Chân Nguyệt hành lễ, nhận chiếu chỉ.

Lúc này, một thái giám khác cầm mũ phượng tiến lên. Kiều Triều đích thân đội mũ phượng lên đầu Chân Nguyệt, rồi cầm tay nàng đỡ đứng dậy, cười nói: "Nàng thật đẹp, khiến lòng trẫm vô cùng say đắm."

Chân Nguyệt chớp mắt, hôm nay nàng đã trang điểm kỹ nên khó nhận thấy vẻ mặt đỏ bừng. Nhưng Kiều Triều vẫn thấy vành tai nàng ửng đỏ. Nàng lườm hắn một cái, thầm trách trong lòng, đã lớn tuổi rồi mà vẫn như người trẻ.

"Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu.

"Bình thân." Chân Nguyệt giơ tay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lễ quan hô lớn: "Kết thúc buổi lễ! Lui!"

Kiều Triều dìu Chân Nguyệt rời khỏi đàn tế về cung. Sau đó, lần lượt các quan viên vào cung để nhận phong thưởng chính thức.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm phong Kiều thị Quân Lân, văn võ song toàn... nay phong làm Thái tử, phong hào là Hữu Thiên. Khâm thử!"

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết..."

Dĩ nhiên không thể ban chiếu chỉ cho từng người trong một ngày. Ngoại trừ Tần Vương, Tấn Vương và các đại thần nhất phẩm như Thừa tướng, các quan còn lại chỉ nhận chiếu chỉ đem về. Để không làm các thái giám đọc chiếu chỉ đến đau họng, đã phải thay đến ba thái giám để đọc chiếu chỉ.

Khi đại lễ kết thúc, Chân Nguyệt mệt lả. Từ sáng đến giờ nàng chưa ăn gì, còn Kiều Triều cũng không khá hơn là bao, nhưng do hắn đã quen chịu đựng từ khi còn chiến trận nên vẫn cảm thấy ổn. Còn nàng thì vừa đói vừa mệt, cảm giác như cổ đã sắp gãy vì đội mũ phượng nặng nề.

Tại phủ Thái Tử, Mộ Khanh Thơ cũng nhận chiếu chỉ phong Thái Tử Phi, Tiền thị nhận phong làm Tần Vương Phi, và Mạn Châu trở thành Tấn Vương Phi.

Tiền thị mang chiếu chỉ về phòng, đặt lên bàn, rồi quỳ lạy ba lần: "Tổ tiên phù hộ, Tiền thị con vậy mà cũng được hưởng vinh hoa!" Trải qua bao gian khổ, Tiền thị giờ đây đã bắt đầu nói chuyện với phong thái cao quý.

Năm xưa, khi Kiều gia còn nghèo khó, nàng ấy từng không dám nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay. Nàng ấy cẩn thận mở chiếu chỉ ra xem lại, lòng không khỏi rưng rưng, không ngờ mình đã trở thành một vương phi.

Hồi tưởng về những ngày khó khăn trong quá khứ, khiến Tiền thị không khỏi xúc động, tưởng chừng mọi thứ như một giấc mơ. Năm đó khi đại hạn xảy ra, nàng ấy đang mang thai nên luôn lo sợ bản thân sẽ không thể qua khỏi đại nạn này. Sau này cuộc sống có khá hơn nhưng vẫn chẳng thể sánh với hiện tại.

Giờ đây, phủ Tần Vương có hầu hạ đầy đủ, tất cả đều cung kính gọi nàng ấy là "Tần Vương Phi". Tiền thị mừng đến rơi nước mắt. Khi Kiều Nhị về thấy vậy không khỏi ngạc nhiên: "Khóc gì thế? Đại ca... à không, Hoàng Thượng đã phong nàng làm Vương Phi rồi mà?"

Tiền thị lau nước mắt,"Chỉ là quá mừng rỡ và xúc động! Ai có thể ngờ rằng chúng ta lại có được ngày hôm nay! Từ những ngày ăn cháo bột hồ đến giờ cuộc sống sung túc thế này, khác nào một giấc mơ."

Cuộc sống hôm nay quá tốt đẹp, khiến nàng ấy cứ ngỡ mình vẫn đang mơ. Dù có là mơ đi nữa, nàng ấy cũng không muốn tỉnh dậy.

Kiều Nhị an ủi thê tử,"Được rồi, được rồi." Dù nói vậy, nhưng trong lòng Kiều Nhị cũng rất xúc động. Sáng nay khi thấy đại ca bước lên ngôi hoàng đế, khiến hắn cũng không khỏi nghẹn ngào.

Kiều gia quả thật đã gặp vận may. Khi hắn cùng Kiều Tam về quê sửa sang mộ tổ tiên, sáng hôm đó họ thấy khói trắng bốc lên từ mộ phần, cứ như tổ tiên cũng đang phù hộ cho họ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 856



Khi bọn Kiều Nhị về thấy khói trắng xung quanh thì thật sự coi đó là phần mộ tổ tiên phù hộ, hiển linh, nhưng thật ra nó chỉ sương thôi.

Thực hay giả cũng không còn quan trọng, vì giờ đây đại ca của họ đã là hoàng đế, gia tộc Kiều trở thành hoàng tộc khai quốc, một dòng dõi quý tộc chính thức!

Tiền thị nhìn Kiều Nhị, nói: "Huynh cũng là Vương gia rồi đấy, Vương gia thiên tuế!"

Kiều Nhị cười rạng rỡ, khó che giấu niềm vui. Trước đây mọi người đã gọi hắn là Vương gia, nhưng nay được phong chính thức, lại còn là Tần Vương.

"Vương phi cũng thiên tuế!"

Cả hai ôm nhau cười hạnh phúc. Ngày hôm nay thực sự là một ngày vui mừng!

Sau khi bình tĩnh lại, Tiền thị nói: "À, đại ca... à không, Hoàng Thượng bảo tối nay chúng ta vào cung dự tiệc đoàn viên."

"Được, ta sẽ báo với A Trọng và mọi người để chuẩn bị."

A Trọng cũng được phong làm Thế tử, thê tử hắn trở thành Thế tử Phi. A Đóa, người đã xuất giá cũng nhận được phong hào. Các tiểu thư như Tiểu Hoa, Tiểu Thảo đều được phong làm huyện chúa, có bổng lộc hẳn hoi.

Tối hôm ấy, toàn bộ gia đình Kiều gia vào cung dự tiệc. Cung điện này thực ra chỉ là một trong những cung điện nhỏ của hoàng cung cũ, không quá rộng lớn.

Cả gia đình ngồi ngoài sân, chia thành vài bàn. Ở bàn chính, Kiều Đại Sơn và Kiều Trần Thị ngồi ở vị trí cao nhất, hai người đã già yếu, cần người đỡ đến chỗ ngồi.

Kế bên là Kiều Triều và Chân Nguyệt, bên phải họ là Kiều Nhị và Tiền thị, Kiều Tam và Mạn Châu. A Sơ và Mộ Khanh Thơ ngồi bên phải Chân Nguyệt.

Kiều Triều lên tiếng trước: "Hôm nay là ngày đại hỷ, đều là người một nhà, cứ tự nhiên".

Kiều Đại Sơn: "Ăn cơm, ăn đi." Ông động đũa trước, sau đó đến Kiều Triều động đũa, mọi người còn lại mới sôi nổi bắt đầu động đũa.

"Hoàng Thượng, thần kính ngài một ly." Kiều Nhị giơ lên chén rượu.

Kiều Triều: "Hôm nay người một nhà không cần khách khí, gọi đại ca liền tốt."

"Đại ca!" – Kiều Nhị nói,"Nhị đệ kính huynh một chén, cảm ơn huynh!"

Kiều Tam cũng nâng chén rượu,"Đại ca, đệ cũng kính huynh! Nếu không có huynh, Kiều gia chúng ta sẽ không có ngày hôm nay!" Nói đến đây, mắt Kiều Tam đỏ lên.

Bọn họ đã chiến đấu suốt mười mấy năm, mười mấy năm ấy đầy gian truân, khổ ải mà chỉ bọn họ mới hiểu rõ. Kiều Triều đã nhiều lần cận kề cái chết, nhưng vẫn luôn bảo vệ gia đình nên họ ít phải chịu thương tổn. Có thể nói, Kiều Triều, Chân Nguyệt và A Sơ đã đứng ra che chắn cho mọi người.

Kiều Triều chạm cốc với mọi người,"Người một nhà không cần phải khách sáo! Những năm qua, nhờ có sự giúp đỡ của các đệ ở phía sau, mới có ta Kiều Triều của hôm nay."

"Cạn nào!"

Bữa tiệc kéo dài đến tối, cả Kiều Nhị và Kiều Tam đều đã say khướt, Kiều Triều cũng say chuếnh choáng. Chân Nguyệt dìu hắn về tẩm cung. Theo lệ thường, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thường ngủ riêng, nhưng từ khi đăng cơ đến nay, hắn luôn ở cùng nàng, chưa từng tách rời. Do vậy, Chân Nguyệt đã đưa hắn về phòng của hắn.

Sau khi lo liệu cho hắn xong xuôi, nàng cũng tự mình sửa soạn rồi nằm nghỉ trên giường.

Ngày hôm sau, khi lên triều, việc đầu tiên Kiều Triều đưa ra là thảo luận về việc dời đô và khôi phục cung điện. Quyết định này nhận được sự đồng thuận, nhưng vấn đề là kinh đô trước đây đã bị tàn phá, cần phải gấp rút sửa chữa cung điện trong thời gian ngắn nhất.

Kiều Triều giao nhiệm vụ cho Lý Hồng từ Công Bộ: "Chuyện này do Công Bộ phụ trách, ngươi lập tức phái người đến kinh đô, nhất định phải sửa xong cung điện trong năm nay."

Lý Hồng cúi đầu lĩnh mệnh, lòng không khỏi lo lắng vì quốc khố cạn kiệt, mà các công trình cần tái thiết lại nhiều vô số. Tiếp đó, triều đình thảo luận về kỳ thi khoa cử, bởi quốc gia mới thành lập, nhân lực thiếu thốn khắp nơi. Khoa cử đã bị trì hoãn quá lâu, cần tổ chức sớm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 857



Kiều Triều lên tiếng: "Lại Bộ Thượng thư ở đâu?"

Thượng thư nhanh chóng bước ra nhận lệnh, cam kết sẽ hoàn thành công việc. Sau khi phân công xong các nhiệm vụ quan trọng, Kiều Triều nhận ra đội ngũ nhân tài còn hạn chế, đặc biệt là ở các vùng xa xôi, nơi có nhiều bất ổn cần phái người dẹp loạn. Đặc biệt, phía Đông ven biển lại xuất hiện cướp biển, cần quân đội bảo vệ bờ biển.

Kết thúc buổi đại triều, Kiều Triều giữ lại một số đại thần để bàn việc quan trọng. Mọi người biết mình được trọng dụng thì rất vui nhưng vì thời gian họp kéo dài, nhiều người đã cảm thấy đói. Phạm Hứa Dương thậm chí choáng váng vì bụng đói, lão lại nhìn lên Hoàng Thượng thì thấy ngài vẫn tỏ ra không chút mệt mỏi. Lúc này, thái giám tổng quản Tiền Tống mang thức ăn vào và báo: "Hoàng Thượng, nương nương dặn nô tài mang đồ ăn đến cho ngài và các đại thần, bảo ngài..."

Kiều Triều ra lệnh: "Nói!"

Tiền Tống: "Nương nương nói, nàng không muốn sớm trở thành Thái Hoàng Thái Hậu." Hắn ta tuy biết Hoàng Thượng yêu thương hoàng hậu nhưng nói như thế này, hắn ta cũng không dám chắc...

Nghe vậy, các đại thần làm bộ không nghe thấy, còn Kiều Triều cũng không khỏi ngượng ngùng. Sau đó, hắn xoa xoa trán, quay sang đại thần: "Là ta sai, các ái khanh hẳn là cũng đói bụng. Mang thức ăn lên cho mọi người."

Kiều Triều nhớ lại căn bệnh cũ của mình, kiếp trước hắn vì tận tâm tận lực làm việc mà hy sinh, nay hắn cảm thấy không thể lơ là khi tân triều vừa mới thành lập, công việc rất nhiều nên không thể chậm trễ.

Sau khi được ăn uống, các đại thần đều thở phào nhẹ nhõm, vài người còn lén lau mồ hôi. Phạm Hứa Dương đứng lên vận động một chút, thấy vậy, mọi người cũng đứng lên đi lại cho đỡ mệt, chỉ riêng Quản Thừa tướng vẫn ngồi yên.

"Quản thừa tướng không mệt sao?"

Quản thừa tướng điềm đạm đáp: "Đã ăn bổng lộc của vua thì phải gánh nỗi lo của vua, không mệt!"

Phạm Hứa Dương ngẫm nghĩ rồi cũng ngồi xuống lại, không còn lời nào để nói.

Về đến tẩm cung, Kiều Triều thấy Chân Nguyệt đang vui vẻ chơi đùa cùng tôn nữ. Chỉ có một tiểu tôn nữ nên nàng luôn yêu thương và cưng chiều. Thấy Kiều Triều trở về sớm, Chân Nguyệt ngạc nhiên: "Chẳng phải đang họp cùng các đại thần sao? Sao lại về đây?"

Tiểu tôn nữ của nàng thấy Kiều Triều thì chạy đến chào, hắn sờ đầu tiểu nha đầu rồi bế lên, đưa đến ngồi cạnh Chân Nguyệt: "Ta đến thăm nàng."

Chân Nguyệt cười: "Ta đâu cần chàng phải đến thăm, có việc thì cứ lo công vụ đi."

Kiều Triều suy nghĩ, rồi đề nghị: "Hay nàng cùng ta đến nghị sự cho vui?"

Chân Nguyệt lập tức từ chối: "Chàng bàn chuyện triều chính, bảo ta đi làm gì?"

Kiều Triều nài nỉ: "Xem như đi cùng ta. Ta thường quên thời gian khi nghị sự, nàng có thể nhắc nhở ta."

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Sao thế? Đại thần của chàng không dám nói sao?"

Kiều Triều thở dài: "Thật sự là không ai dám. Hiện giờ không ai dám tỏ thái độ trước mặt ta, trừ nàng."

Nàng im lặng suy nghĩ rồi hỏi: "A Sơ có cùng chàng không?"

Kiều Triều vỗ đầu, chợt nhớ ra: "Quên mất nhi tử, đúng là nên để nó theo ta học. Ta sẽ hạ chỉ."

Trong lúc ấy, A Sơ đang ngồi cùng phu nhân thì hắt xì, phu nhân hắn mỉm cười, đưa khăn tay: "Điện hạ, có sao không?"

A Sơ cười, xoa mũi: "Không sao. Chắc ai đó đang nhắc đến ta. Tiếu Tiếu đang ở đâu?"

"Tiếu Tiếu ở chỗ mẫu hậu."

"Vậy lát nữa chúng ta qua đón nữ nhi về."

Chưa bao lâu, một thái giám bước vào: "Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng lệnh từ nay về sau điện hạ phải dự nghị sự hàng ngày."

A Sơ ngạc nhiên, sau đó nhận lệnh. Sau khi thái giám rời đi, phu nhân nhìn phu quân một chút rồi nói: "Điện hạ, Hoàng Thượng coi trọng ngài đấy."

A Sơ lắc đầu, thầm nghĩ: "E là không chỉ có vậy. Ta nghĩ phụ thân muốn ta gánh vác thêm công việc."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 858



"Đó chẳng phải là điều tốt sao?"

A Sơ thở dài: "Không hẳn, ta sẽ bận đến mức không còn thời gian ở bên nàng."

"Điện hạ chỉ cần trở về vào buổi tối là được."

A Sơ vẫn lắc đầu: "Có khi buổi tối ta cũng không về kịp."

Sáng hôm sau, khi lên triều, A Sơ thấy hai thúc thúc của mình cũng có mặt. Họ lập tức hỏi: "Thái tử, ngài có biết Hoàng Thượng triệu chúng ta đến để làm gì không?"

Cả hai tuy được phong nhưng thực sự không có vai trò lớn trong triều đình, chỉ phụ giúp những việc nhỏ, không ngờ lại được triệu tập.

A Sơ bối rối đáp: "Có lẽ là có việc để làm."

Khi Kiều Triều bước vào, mọi người hành lễ rồi ngồi xuống. Một đại thần nêu lên vấn đề khoa cử, rằng cần một người giám sát kỳ thi này. Kiều Triều liếc nhìn nhi tử: "Việc này để Thái tử phụ trách."

A Sơ ngỡ ngàng, rồi đáp: "Nhi thần tuân chỉ!"

Tiếp đến, có người đề xuất việc tuyển chọn cung nữ và phi tần cho Thái tử để củng cố hậu cung. Kiều Triều lại nhìn về phía A Sơ, rồi nhìn qua Kiều Nhị và Kiều Tam.

Kiều Tam lập tức hiểu ý: "Việc này chẳng phải quá tốn kém sao? Tân triều vừa thành lập, quốc khố trống rỗng, thần kiến nghị đợi dời đô xong rồi hãy tính."

Kiều Triều hài lòng, còn Kiều Nhị sau đó cũng lên tiếng đồng tình. Hắn quay sang A Sơ hỏi: "Thái tử có muốn nạp phi không?"

A Sơ lập tức phủ nhận: "Nhi thần không có ý đó. Tình cảm của thần với Thái tử phi rất tốt, không muốn phân chia. Hơn nữa, thần cho rằng Tấn Vương thúc nói đúng, lúc này việc tuyển phi là quá tốn kém. Nhi thần kiến nghị sau này không cần cử hành tuyển tú nữa."

Dù ý kiến này khiến một số đại thần không đồng tình, Kiều Triều chỉ định tạm gác lại việc tuyển tú và yêu cầu các đại thần nghĩ cách làm sao để cải thiện quốc khố.

Giữa buổi nghị sự, thấy phụ thân mình không hề có ý định dừng lại, A Sơ nhịn không được bước lên nhắc: "Phụ hoàng, nhi thần đã hứa cùng Thái Tử Phi và mẫu hậu dùng bữa trưa nay."

Kiều Triều ngưng lại, nhìn ra ngoài: "Đã đến giờ ăn rồi. Hôm nay nghị sự tạm dừng ở đây, chư vị có thể về trước."

Các đại thần thở phào nhẹ nhõm. Dù được dùng bữa với Hoàng Thượng là niềm vinh dự, nhưng ngày nào cũng vậy thì thật mệt mỏi. Họ thầm cảm kích Thái Tử vì đã nhắc nhở Hoàng Thượng đúng lúc.

Mộ Khanh Thơ đã đến cung của Chân Nguyệt từ sớm, mang theo Tiếu Tiếu. Đến trưa, khi Chân Nguyệt đang tự hỏi liệu Kiều Triều có vì công việc mà quên giờ ăn, thì bên ngoài vang lên tiếng thông báo: "Hoàng Thượng giá lâm! Thái Tử điện hạ đến!"

Chân Nguyệt và Mộ Khanh Thơ đứng dậy đón, Mộ Khanh Thơ hành lễ nhưng nàng không cần vì Kiều Triều đã bảo nàng không cần làm. Kiều Triều tiến vào và bảo: "Miễn lễ!"

A Sơ: "Bái kiến mẫu hậu."

Chân Nguyệt: "Được rồi, từ nay các ngươi không cần đa lễ khi đến đây. Vào ngồi đi, ta đã bảo người dọn cơm. Chắc đói rồi phải không?"

A Sơ xoa bụng: "Đói, đói lắm!"

Kiều Triều: "Làm như ta không cho ngươi ăn ấy nhỉ?"

A Sơ cười đáp: "Có ăn, nhưng là điểm tâm, ăn xong phải uống nước, uống nước lại phải đi nhà xí... Nương, phụ thân gọi cả nhị thúc và tam thúc cùng nghị sự. Từ nay chắc ngày nào cũng phải đi, con chẳng còn thời gian bên Tiếu Tiếu."

A Sơ thoải mái làm nũng với Chân Nguyệt, không còn dùng kính ngữ mà gọi thẳng phụ thân, nương. Dù đã là Thái Tử và có nữ nhi, nhưng trước mặt Chân Nguyệt, A Sơ vẫn là một hài tử.

Kiều Triều châm chọc: "Con lớn rồi mà còn làm nũng nương con. Công việc nhiều như vậy, con không giúp đỡ ta thì muốn ta mệt đến c.h.ế.t sao? Hay là ta nhường ngôi cho con?"

Mộ Khanh Thơ nghe vậy có chút lo lắng. Tuy Kiều Triều chỉ có một nhi tử là A Sơ, nhưng trong lòng nàng ấy vẫn ngại rằng Hoàng Thượng có thể sinh nghi, giống như chuyện về các hoàng đế già trở nên đa nghi và nghi ngờ thái tử muốn cướp ngôi. Dù vậy, Kiều Triều thực lòng nói chỉ muốn được nghỉ ngơi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 859



A Sơ lập tức xua tay: "Không, không cần! Con còn muốn ở bên Thái Tử Phi và Tiếu Tiếu. Con sợ công việc nhiều sẽ chẳng còn thời gian cho họ."

Vốn dĩ, sau những năm dài chiến tranh, A Sơ hiếm khi được ở bên gia đình. Hắn định thời gian tới sẽ bù đắp cho thê tử và nữ nhi, thậm chí còn muốn dẫn họ đi thả diều, nào ngờ lại bận rộn như thế.

Kiều Triều: "Mẫu hậu con cũng cần ta bầu bạn."

A Sơ trêu: "Vậy phụ hoàng để mẫu hậu đi thượng triều cùng là xong." Trong suy nghĩ của A Sơ, chẳng có chuyện nữ nhân không được phép tham gia triều chính, tư tưởng ấy đã ăn sâu từ khi còn nhỏ nhờ sự giáo dưỡng của Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt sợ bị cuốn vào chuyện này, liền nói: "Được rồi, ăn cơm đã, sao lại lôi chuyện này ra nói lúc ăn uống?"

Chân Nguyệt thật không muốn thượng triều, nghĩ đến việc phải thức dậy trước gà và đi ngủ sau chó là nàng thấy mệt mỏi. Hậu cung chỉ có mình nàng, thêm vào đó Mộ Khanh Thơ có thể hỗ trợ, nên cuộc sống của nàng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

Lúc ấy, A Sơ gắp một miếng cá cho Mộ Khanh Thơ, nàng cười nhận nhưng ngay sau đó đột ngột cảm thấy khó chịu, quay đi nôn thốc nôn tháo. Chân Nguyệt giật mình: "Đồ ăn có độc sao?"

Kiều Triều lập tức gạt đũa khỏi tay Chân Nguyệt: "Không ăn nữa! Gọi thái y đến!"

Mộ Khanh Thơ xua tay, định nói gì nhưng lại không kiềm được cơn buồn nôn. A Sơ cười khẽ: "Mẫu hậu, có lẽ Khanh Thơ đang mang thai."

Chân Nguyệt thốt lên vui mừng: "A! Phải rồi, mau gọi thái y!" Nàng cũng không quen với biểu hiện ốm nghén, nhìn thấy vậy chỉ nghĩ có độc.

Thái y nhanh chóng đến, sau khi kiểm tra thì xác nhận Mộ Khanh Thơ đã mang thai thật. Chân Nguyệt và Kiều Triều đều vui mừng khôn xiết, không tiếc lời ban thưởng.

A Sơ vui vẻ đỡ lấy Mộ Khanh Thơ rồi nói với Kiều Triều: "Phụ hoàng, mẫu hậu, Khanh Thơ có thai nên con muốn ở bên nàng nhiều hơn. Phụ hoàng cho con không cần mỗi ngày vào nghị sự nữa được không?"

Kiều Triều đáp: "Mỗi sáng ngươi phải có mặt, chiều thì có thể về."

A Sơ gật đầu cam chịu. Tin Thái Tử Phi mang thai nhanh chóng lan truyền, Mộ gia cũng mừng rỡ. Giờ đây, Mộ gia không còn là gia tộc bình thường, đã được phong hầu, và Mộ phu nhân cũng được phong là Hầu phu nhân. Bà ấy nghe tin liền thở phào nhẹ nhõm, hy vọng lần này sẽ sinh nam hài.

Trước đây, có vài người trong họ ngấm ngầm bàn tán về việc nữ nhi bà chỉ sinh được một nữ tiểu côn chúa cho Thái Tử, khiến bà giận dữ đuổi họ đi. Nay, nữ nhi bà đã có thai, liền quyết định sẽ đến thăm nữ nhi.

Trong khi đó, Hoàng Thượng và Thái Tử đã có người nhìn chằm chằm đến, còn nhìn cả hậu viện của Tần Vương và Tần Vương Thế Tử. Nhưng Tần Vương Thế Tử Phi là nữ nhi của thừa tướng, thủ đoạn rất lợi hại, nên ít người dám mưu đồ gì.

Phần Chân Nguyệt, tuy vui mừng vì tức phụ mang thai nhưng lại phải gánh thêm phần công việc của nàng ấy. Nàng than thở, Kiều Triều liền ôm nàng: "Có gì mà thở dài?"

Chân Nguyệt: "Ta không muốn thức dậy sớm như gà, đi ngủ muộn như chó. Ta sợ làm quá sức, chỉ muốn sống nhàn hạ, thỉnh thoảng chơi đùa với hài tử."

Nhưng sự thật là công việc vẫn còn nhiều. Kiều Trần Thị giờ đã già yếu, nàng ngại nhờ bà giúp nên phải tự mình lo liệu.

Kiều Triều nghe nàng nói thì cảm thấy chột dạ. Dù Chân Nguyệt nói về chính mình, nhưng hắn hiểu rằng những gì nàng than thở cũng là cuộc sống của hắn, như thể hắn là người sẽ gục ngã bất kỳ lúc nào.

"Ta tưởng ai cũng thích nắm quyền trong tay," Kiều Triều cười, xoa đầu nàng. Bao nhiêu gia đình vì quyền lợi mà lục đục, riêng A Nguyệt nhà hắn chỉ mong sống nhàn nhã.

Chân Nguyệt đáp: "Mỗi người đều có khao khát khác nhau. Ta chỉ muốn ăn ngon mặc đẹp, sống bình yên, chẳng phải làm việc."
 
Back
Top Bottom