Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 830



Tiền thị nói,"Nhất định sẽ có thuốc trị sẹo tốt, để muội hỏi tôn tức xem. Nhà thái tử phi có thế lực lớn, chắc chắn có thuốc trị sẹo tốt."

Chân Nguyệt đáp: "Thôi được rồi, không sao đâu, không cần làm phiền con bé."

Dù Chân Nguyệt nói không cần, nhưng Tiền thị vẫn đi tìm, còn gửi tin cho Mộ Khanh Thơ để báo bình an và nhắc về vết thương của bà bà nàng ấy.

Mộ Khanh Thơ đang ở phủ An Bình cùng nữ nhi và hai vị lão nhân, khi biết bà bà bị thương và có khả năng để lại sẹo, nàng liền giao nữ nhi cho Kiều Trần thị rồi trở về nhà.

"Nương, trong nhà có thuốc trị sẹo không? Bà bà con bị thương, y nữ nói vết thương có thể để lại sẹo."

Mộ phu nhân nói: "Ôi, để ta tìm xem, nếu không có, ta sẽ đến nhờ An di, di nhà con hẳn có thuốc." Gia đình An di trước đây mở nhiều tiệm thuốc, tuy giờ đóng cửa nhiều do loạn lạc, nhưng một số đại phu trong quân đội cũng là từ An gia.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy tốt quá, khi tìm được thì gửi cho nữ nhi để con gửi cho bà bà."

"Không thành vấn đề."

Trong lúc này, Chân Nguyệt đang lên kế hoạch đào tạo thêm nhiều y nữ, đây không phải việc đơn giản, nên nàng đã đến tìm An gia để hợp tác.

Nhận được sự tin tưởng của Chân Nguyệt, người của An gia rất nhanh chóng đồng ý. Theo tình thế hiện tại, khả năng Kiều Định Vương giành chiến thắng vẫn rất lớn, nếu sau này Kiều Định Vương thống nhất thiên hạ, có thể An gia sẽ có cơ hội được phong thưởng, ít nhất cũng sẽ được ban một chức quan.

Ở tiền tuyến, nhờ có vũ khí mới và pháo mà quân của họ lại thắng thêm vài trận, khiến quân địch e ngại và phải ngừng tiến công, nhờ đó họ được nghỉ ngơi thêm một thời gian.

Trong khi Chân Nguyệt bận rộn với việc huấn luyện y nữ, thì nửa tháng sau lại có tin báo Kiều Triều bị trọng thương!

Ngay trưa hôm đó, khi nhận được tin, đến chiều Chân Nguyệt lập tức cùng đoàn tùy tùng lên đường đi Chiêu Châu. Suốt hành trình không nghỉ ngơi, nàng thúc ngựa đến thẳng quân doanh, xốc màn trướng bước vào doanh trại của Kiều Triều.

Lúc này, Kiều Triều nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trông rất suy yếu.

A Sơ ở bên cạnh mắt đỏ hoe, thấy mẫu thân đến thì ngạc nhiên mừng rỡ,"Nương!" Giọng nói nghẹn ngào,"Là tại con, phụ thân vì cứu con mà..." Cậu nói không nên lời, dù bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trước mặt Chân Nguyệt thì A Sơ cũng không kìm được vẻ yếu đuối.

Chân Nguyệt vỗ vai cậu,"Không sao, nếu phụ thân con không cứu con thì ta mới trách chàng." Nàng ngồi bên cạnh Kiều Triều, đưa tay kiểm tra nhịp thở,"Còn thở, chưa chết!"

A Sơ:...

"Quân y đâu? Họ nói thế nào?"

Quân y nhanh chóng được đưa đến, báo cáo: "Mũi tên đã suýt trúng tim, mất nhiều máu, mà tướng quân đang sốt cao. Chỉ cần vết thương không nhiễm trùng thì sẽ ổn, nếu nhiễm trùng thì... Hiện giờ chỉ còn dựa vào sức của tướng quân thôi."

Lòng Chân Nguyệt không khỏi lo lắng, nàng nắm chặt tay,"Cần loại thuốc nào không? Khi rửa vết thương có dùng rượu mạnh không?"

Quân y đáp: "Có dùng rượu, nhưng không rõ hiệu quả."

Chân Nguyệt biết điều kiện thời cổ đại không tốt, tuy nàng từng sống trong thời mạt thế, dù thiếu thốn nhưng kỹ thuật vẫn hơn hẳn cổ đại rất nhiều, ít nhất có tài liệu về thuốc chống viêm. Đáng tiếc là dù có kiến thức nhưng không thể chế tạo được, mà nàng cũng không phải chuyên gia về thuốc.

Hiện tại, chỉ có thể dựa vào sức chịu đựng của Kiều Triều. Chân Nguyệt thấy A Sơ cũng mệt mỏi nên nói,"Con đi nghỉ trước đi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 831



A Sơ đáp: "Nhưng..."

Chân Nguyệt nghiêm mặt: "Đừng có nhưng! Chẳng lẽ con muốn ta phải chăm sóc cả phụ thân con và con? Lập tức đi nghỉ ngay!"

"Dạ..." Dù không muốn, nhưng A Sơ cũng không dám cãi lệnh nương, hơn nữa nàng nói đúng, không thể để nương phải chăm cả hai phụ tử bọn họ.

Sau khi A Sơ rời khỏi, Chân Nguyệt sai người mang rượu đến, nàng chuẩn bị dùng rượu để lau người cho Kiều Triều, hy vọng hạ được cơn sốt của phu quân. Nàng nắm lấy tay Kiều Triều, nói: "Chàng nhất định phải mau khỏe lại, bằng không ta chỉ còn cách chạy trốn lên núi sâu mà sống. Ta không muốn sống trong rừng núi, không có quần áo đẹp, chẳng có đồ ăn ngon. Chàng nỡ bỏ ta sao?"

"Nếu chàng thực sự bỏ ta, ta sẽ tìm người khác. Tuy ta không còn trẻ trung nhưng chắc cũng có người chịu lấy." Tất nhiên, những lời này Chân Nguyệt chỉ nói để khích lệ. Nếu không có Kiều Triều, nàng sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện lấy ai khác.

Chân Nguyệt lẩm bẩm một mình, mong những lời nói ấy sẽ đánh thức Kiều Triều. Quân y nói rằng chỉ cần người bệnh tỉnh lại thì cơ hội hồi phục sẽ rất lớn.

Đến đêm, Kiều Triều bắt đầu sốt liên tục, thỉnh thoảng cả người còn run lên. Chân Nguyệt đành phải ôm lấy hắn, đắp thêm chăn. Nhưng khi sốt cao, hắn lại đá chăn ra liên tục, mà nàng lại phải lau người cho hắn.

Hai ngày trôi qua, quân y mỗi lần đến khám đều bất lực. Tin tức Kiều Triều bị trọng thương nhanh chóng đến tai Trấn Bắc Vương, và ngay trong thời khắc hiểm nguy này, Trấn Bắc Vương đã tự mình dẫn đại quân kéo đến!

Chân Nguyệt vừa chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, thì nhận tin Kiều Triều cuối cùng đã ngừng sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Mà bây giờ, Trấn Bắc Vương lại kéo quân đến. Hắn còn nghĩ nàng dễ bắt nạt, làm khó phu quân và nhi tử nàng còn dám đến đây?

A Sơ đã chuẩn bị lên ngựa, dẫn quân ra nghênh chiến. Bất ngờ, Chân Nguyệt cũng cưỡi con ngựa của Kiều Triều ra ngoài, khiến A Sơ tròn mắt ngạc nhiên,"Nương! Sao nương..."

Chân Nguyệt đáp,"Ta sẽ thay phụ thân con trả thù! Con đừng có manh động! Tập trung lo tốt cho bản thân!" Nói xong, nàng thúc ngựa lao về phía trước.

"Nương!"

Khi tiến đến gần quân địch, Chân Nguyệt nhìn về phía Trấn Bắc Vương – một nam nhân râu ria xồm xoàm, thân hình vạm vỡ, rõ ràng mang dáng vẻ đặc trưng của người phương Bắc. Tuy cao to, nhưng hắn ta già hơn Kiều Triều và cũng chẳng có được vẻ anh tuấn như phu quân nàng.

"Ngươi chính là Trấn Bắc Vương?" Chân Nguyệt thản nhiên đánh giá,"Trông chẳng có gì đặc biệt cả!"

Trấn Bắc Vương sững sờ:... Vì sao trên chiến trường lại xuất hiện một nữ nhân thế này?

Một phó tướng liền ghé tai Trấn Bắc Vương thì thầm,"Hình như đó là Vương phi của Kiều Định Vương." Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng tin tức về nàng thì hắn ta cũng từng nghe qua.

Kiều Định Vương phi, quả không phải người thường!

"Ngươi chính là Kiều Định Vương phi?" Trấn Bắc Vương khinh khỉnh nhìn Chân Nguyệt,"Chiến trường không phải là nơi dành cho một nữ nhân. Sao? Đến đây để thêm lửa cho các huynh đệ của ta hả?"

Phía sau Trấn Bắc Vương, binh sĩ cười ầm lên.

A Sơ giận đến mức định lao ra, nhưng Chân Nguyệt đã kéo lại, nàng lạnh lùng đáp,"Đúng vậy! Ta đến để châm lửa, chỉ sợ các ngươi lại tự đốt cháy chính mình!"

Vừa dứt lời, Chân Nguyệt nhanh chóng rút một mũi tên và không để ai kịp phản ứng, nàng b.ắ.n thẳng về phía Trấn Bắc Vương!

"Trợ trận!"

Không ngờ mũi tên của Chân Nguyệt có thể xuyên qua tấm chắn, suýt nữa trúng vào Trấn Bắc Vương Tư Mã Đồ Tuyệt!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 832



Tư Mã Đồ Tuyệt trong lòng kinh hãi! Không ngờ Kiều Định Vương phi lại lợi hại đến thế!

"Xếp trận! Tiến lên!"

"Giết!"

A Sơ dẫn quân xông thẳng tới, còn Chân Nguyệt thì cưỡi ngựa đứng ở phía sau. Toàn bộ vùng đất quanh luỹ làng sườn núi đầy cỏ dại, đối với Chân Nguyệt thì địa thế này thật sự quá tốt cho kế hoạch của nàng.

Chỉ thấy Chân Nguyệt khẽ vẫy tay phía sau lưng, từ lòng bàn tay nàng, làn sương trắng nhẹ nhàng tỏa ra, len lỏi vào lòng đất. Hành động ấy tĩnh lặng đến mức không ai nhận ra.

Chẳng mấy chốc, nhiều binh lính của quân địch mặc áo giáp đỏ cảm thấy chân mình bị cỏ dại quấn lấy và kéo ngã xuống. Chỉ một thoáng chậm trễ đó thôi đã giúp lưỡi đao của quân ta đã lập tức c.h.é.m tới, khiến không ít binh lính quân địch mất mạng ngay tại chỗ.

Một phó tướng theo sau Tư Mã Đồ Tuyệt là Tào Cối, cảm thấy có điều không ổn. Ngựa của hắn ta như vừa vấp phải thứ gì, suýt hất hắn ta ngã khỏi yên. Cảnh giác cao, hắn ta lập tức nhảy xuống ngựa, quay lại thì thấy ngựa mình bị cỏ quấn chặt, khiến nó ngã xuống.

"Vương gia, có gì đó không ổn! Chúng ta nên rút lui!"

Tư Mã Đồ Tuyệt vừa g.i.ế.c một binh sĩ xong, m.á.u tươi vấy đầy lưng ngựa trắng của hắn ta,"Có gì không ổn? Ta thấy vẫn bình thường."

"Ngài nhìn xem chân ngựa của ngài bị cỏ quấn lấy!"

"Chuyện đó cũng đâu lạ." Tư Mã Đồ Tuyệt không hiểu điều bất thường là gì.

"Nhưng ngài nhìn xem các binh lính khác kìa!"

Nhìn kỹ lại, Tư Mã Đồ Tuyệt quả nhiên thấy lạ. Hắn ta nhận ra nhiều binh lính ngã xuống trước khi kịp giao đấu, mà chân của họ cũng bị cỏ quấn lấy. Một người bị cỏ quấn thì không nói, nhưng nhiều người như vậy...

Bỗng nhiên, một luồng lạnh sống lưng dâng lên. Tư Mã Đồ Tuyệt thét lớn: "Rút lui! Tất cả lui lại!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Rút lui!"

"Rút lui!"

Dù không hiểu rõ lý do, nhưng quân lính thấy Vương gia ra lệnh cũng đồng loạt rút lui.

Chân Nguyệt liền giương cung b.ắ.n thêm một mũi tên, nhắm thẳng vào Tư Mã Đồ Tuyệt đang rút chạy. Mũi tên xé gió lao tới, chỉ chút nữa là trúng vào lưng Tư Mã Đồ Tuyệt, nhưng Tào Cối đã kịp nhảy ra chắn, hét lên: "Vương gia, cẩn thận!"

Mũi tên trúng vào lưng Tào Cối. Tư Mã Đồ Tuyệt hô lớn,"Tào Cối! Mau đưa Tào Cối lui lại!"

"Rõ!"

Chân Nguyệt tiếp tục b.ắ.n một mũi tên nữa, nhưng lần này chỉ sượt qua cánh tay của Tư Mã Đồ Tuyệt. Hắn ta quay đầu lại nhìn Chân Nguyệt ở phía xa một cách đầy căm hận.

Kiều Định Vương phi! Hắn ta sẽ không bao giờ quên nàng!

"Không truy đuổi nữa!" Chờ khi địch quân rút xa, Chân Nguyệt hô lớn,"Quay về!"

"Hú!" A Sơ ghì cương ngựa, quay đầu lại nói,"Địch đã cùng đường, không cần truy đuổi! Chúng ta trở về!"

"Rõ!"

Mọi người không ngờ rằng Trấn Bắc Vương lại dẫn quân rút lui. Điều này chẳng khác gì chiến thắng dành cho họ, và sĩ khí của binh lính tăng vọt. Trước đó, khi Vương gia bị trọng thương, họ còn lo lắng, nhưng không ngờ Vương phi vừa xuất trận thì Trấn Bắc Vương đã phải bỏ chạy!

"Ha ha! Không hổ danh Vương phi! Vương phi thật lợi hại!"

"Vương phi còn b.ắ.n trúng tên Tào Cối, người theo sát bên Trấn Bắc Vương! Kẻ đó trước đây đã g.i.ế.c không ít huynh đệ của ta!"

"Vương phi uy vũ!"

Trong lúc Chân Nguyệt đang chiến đấu bên ngoài, thì Kiều Triều mơ màng tỉnh lại. Quân y thấy Vương gia tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm,"Vương gia! Ngài tỉnh lại rồi!"

Kiều Triều hỏi ngay: "Chiến sự thế nào rồi? Bên ngoài tình hình ra sao?"

Quân y đáp: "Trấn Bắc Vương đến khiêu chiến, Vương phi và Thế tử đã dẫn quân ra nghênh chiến!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 833



"Gì cơ!" Kiều Triều lập tức ngồi dậy, vết thương ở n.g.ự.c đau nhói khiến hắn rên lên, bàn tay siết chặt ngực, mày nhíu chặt,"Vương phi? A Nguyệt cũng tới?"

Kiều Triều định đứng dậy nhưng quân y nhanh chóng giữ hắn lại, không cho rời giường,"Vương gia, ngài bị thương nặng, tốt nhất không nên cử động!"

"Hiện tại bên ngoài đang đánh nhau! Ta sao có thể nằm đây!"

"Vương gia hãy nằm yên, nếu Vương phi trở về mà thấy ngài thế này, chắc chắn sẽ nổi giận." Quân y đành phải nhắc đến Chân Nguyệt.

Kiều Triều khựng lại,"Vậy rốt cuộc tình hình thế nào? Mau gọi người vào báo!"

Chẳng bao lâu sau, một binh lính chạy vào báo tin,"Vương gia, tin vui! Vương phi và Thế tử đã chiến thắng! Họ sắp trở về!"

"Nghe nói Trấn Bắc Vương đã tháo chạy một cách nhục nhã!"

"Vương phi còn b.ắ.n trúng Tào Cối!"

Kiều Triều tất nhiên biết Tào Cối là ai. Trước đây, hắn và Tào Cối từng đấu binh khí với nhau, mà Tào Cối lại là một trong những tướng tài giỏi nhất bên cạnh Trấn Bắc Vương!

"Vương phi có bị thương không?"

"Không, không! Chiến sự vừa mới bắt đầu không bao lâu thì Trấn Bắc Vương đã rút lui! Có lẽ là hắn ta sợ!"

Kiều Triều cảm thấy chuyện này có điều đáng nghi. Trấn Bắc Vương sẽ không dễ dàng rút lui vì lý do đơn giản như vậy, việc này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí quân đội.

Khoảng nửa canh giờ sau, Chân Nguyệt cuối cùng cũng trở về, vừa vén rèm lên đã thấy Kiều Triều tỉnh lại, quân y đang thay thuốc bên cạnh.

"Chàng tỉnh rồi sao? Ta còn suýt phải nghĩ đến chuyện tái giá!" Chân Nguyệt vừa bước vào đã nói đùa.

Kiều Triều khẽ gọi: "A Nguyệt..."

Chờ quân y thay thuốc xong và thức thời lui ra ngoài, Kiều Triều tự mình mặc quần áo, Chân Nguyệt đứng bên cạnh giúp hắn chỉnh lại trang phục. Thấy vẻ mặt dịu dàng của nàng, Kiều Triều không nhịn được mà kéo nàng vào lòng,"Thật xin lỗi!"

Chân Nguyệt nhẹ đẩy hắn ra,"Có gì mà xin lỗi? Còn chàng, thương thế chưa lành, không sợ lại chảy m.á.u sao?"

Kiều Triều đáp,"Thật xin lỗi..."

Chân Nguyệt thở dài, tránh miệng vết thương của hắn rồi ôm chặt lấy, để hắn dựa vào lòng mình. Kiều Triều cũng ôm nàng thật chặt, hai người tựa vào nhau trong khoảnh khắc im lặng.

Một lúc sau, Chân Nguyệt nói: "Ta đã nghĩ, nếu chàng không qua khỏi, ta đành phải dẫn người chạy trốn vào núi sâu mà sống thôi." Thực lòng nàng sợ mất hắn!

Kiều Triều mỉm cười,"Dù ta có thành ma, ta cũng sẽ quay về."

Chân Nguyệt đáp: "Chàng thành ma thì ta cũng không biết được mà. Ta nghe nói ma chạm không được người sống, nên... chẳng có ích gì đâu."

Kiều Triều cười khẽ,"Vậy ta sẽ sống để bên nàng."

Sau khi trò chuyện thân mật một lúc, Kiều Triều mới hỏi về tình hình chiến sự. Chân Nguyệt không nói nhiều, nàng chỉ nhắc rằng Trấn Bắc Vương thấy có gì đó bất thường nên đã rút lui, còn nàng thì b.ắ.n trúng Tào Cối.

"Hắn ta khinh thường ta, nhưng ta còn khinh thường hắn ta hơn. Nói rằng nữ nhân không được lên chiến trường? Không có nữ nhân thì hắn ta làm sao mà sinh ra? Chân hắn ta còn giẫm đạp lên bao nhiêu nữ nhân, nếu ghét bỏ nữ nhân thì sao hắn ta không tự tìm đến cái c.h.ế.t đi?"

Kiều Triều xoa tóc nàng,"Ta cũng khinh thường hắn ta. Ta sẽ vì nàng mà báo thù."

"Ta đã tự mình báo rồi. Ta đã b.ắ.n trúng cánh tay hắn ta, nếu hắn ta không chạy nhanh thì ta đã có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta." Dù điều đó có thể đòi hỏi chút mưu kế đặc biệt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, Kiều Triều hỏi thêm về tình hình ở Trì Định và chuyện gia đình. Chân Nguyệt kể rằng ban đầu A Trọng dự định thành thân, nhưng vì chiến sự bùng nổ nên đành trì hoãn. Có lẽ đợi khi chiến sự lắng xuống mới tính tiếp.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 834



Kiều Triều nói,"Không sao, nếu ta còn bận không về được, cứ để A Trọng và mọi người về An Bình phủ. Dù sao nhị đệ và nhị đệ muội cũng ở đó, cha mẹ cũng vậy."

"Nhị đệ muội vẫn hy vọng chúng ta có thể tham dự."

Tiền thị trò chuyện với nàng, bày tỏ hy vọng rằng cả nhà họ đến tham dự sẽ tương đối tốt. Chân Nguyệt hiểu lòng của nàng ấy, biết rằng Vương gia và Vương phi vẫn còn ở đó, điều này ít nhất mang lại sự bảo đảm cho A Trọng gần gũi bọn họ.

Kiều Triều nói: "Ta sẽ cố gắng sớm kết thúc cuộc chiến này."

Chân Nguyệt đáp: "Nhưng chiến sự nào phải là thứ có thể chấm dứt ngay trong phút chốc."

Kiều Triều tiếp lời: "Đợi đến khi vào đông, chắc là sẽ hạ màn thôi." Mùa đông lạnh giá, nên dù có chiến sự thì cũng chỉ là những trận nhỏ lẻ vì thời tiết khắc nghiệt, đồng thời quân lính có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Trấn Bắc Vương chủ yếu chiếm đóng ở phương Bắc, nơi lạnh giá quen thuộc với họ, và trước kia họ cũng có cái loại lò sưởi trên giường. Tốt nhất là chuẩn bị cho quân đội ta thứ đó, nếu không, đến mùa đông khi họ tổ chức tấn công quy mô lớn, chúng ta có thể sẽ gặp bất lợi!"

Kiều Triều trầm ngâm: "Nếu vậy thì vào đông sẽ càng bất lợi cho Nam Dương Vương. Chờ đến khi ấy rồi tính." Hắn ôm Chân Nguyệt, hôn lên trán và mũi nàng, định hôn lên môi nàng thì bên ngoài bỗng nhiên có tiếng người.

Chân Nguyệt đẩy hắn ra, ngay lúc ấy A Sơ bước vào, vừa thấy Kiều Triều ngồi dậy thì vui mừng nói: "Phụ thân! Cuối cùng người đã tỉnh!" Nói rồi, mắt thiếu niên đỏ hoe.

Kiều Triều nghiêm giọng: "Khóc cái gì mà khóc! Lớn rồi, không được khóc, ta còn chưa c.h.ế.t đâu!" Hài tử đối mặt với chuyện nhỏ như này cũng khóc.

Chân Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Nó chỉ lo lắng cho chàng, lúc trước chàng trông như sắp c.h.ế.t ấy. Đừng để tâm đến lời phụ thân con." Câu sau là nàng nói với A Sơ.

Kiều Triều nhỏ giọng: "Nương tử, ta muốn nhi tử mạnh mẽ lên. Nếu ta thực sự không còn, cả đội quân Kiều gia sẽ phải trông cậy vào nó."

Chân Nguyệt lẩm bẩm: "Chẳng phải đã bảo là chạy trốn vào núi sâu rồi sao?"

Kiều Triều nói: "Nàng có thể trốn, nhưng nhi tử chúng ta thì không được; nó phải ở phái sau bảo vệ nàng và gia đình, dù sao thì nó cũng đã có hài tử rồi."

Chân Nguyệt: ...

A Sơ: ...

A Sơ nén nước mắt lại, phụ thân vẫn là phụ thân của ngày xưa.

Dù sao thì Kiều Triều cũng bị thương nặng, nói vài câu đã thấy mệt. Chân Nguyệt gọi người mang đồ ăn vào, nàng vẫn ở trong lều chăm sóc Kiều Triều, còn A Sơ đi ra ngoài chỉnh đốn quân ngũ.

"Bẩm thế tử, chúng thuộc hạ phát hiện những xác c.h.ế.t của quân địch chân đều bị dây cỏ cuốn chặt. Không rõ có phải do cỏ mọc quá nhiều không, chúng ta có nên dọn sạch một ít không?"

A Sơ: "Chờ chút. Ngươi nói là chân quân địch bị cỏ cuốn chặt đúng không? Vậy thì liên quan gì đến chúng ta? Không cần làm cỏ." Dường như là thần linh đang phù hộ.

"Vâng ạ."

"Lần này chúng ta mất bao nhiêu người?"

"Tổn thất 285, trong đó 56 người tử vong, 25 người bị thương nặng. Số còn lại chỉ là thương nhẹ."

"Hãy chăm sóc tốt cho những người lính đã hy sinh! Gia đình họ nhất định phải được bù đắp xứng đáng."

"Rõ."

Sau khi phân phó vài việc, A Sơ đi ăn cơm và nghỉ ngơi, bên này Chân Nguyệt cũng nằm xuống cạnh Kiều Triều, hai ngày nay nàng không nghỉ ngơi nhiều, rất nhanh đã thiếp đi.

Bên cạnh, Kiều Triều cảm thấy yên lòng vì mùi hương từ nàng, tay hắn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Tư Mã Đồ Tuyệt quay về trại,"Quân y đâu? Mau gọi quân y tới! Nhanh chóng đặt Tào Huy ở đây!"

Tào Huy mất quá nhiều máu, đã ngất xỉu. Mũi tên trúng lưng hắn ta, m.á.u từ vết thương thấm đỏ phần lưng.

Quân y đến nhanh chóng, kiểm tra một lượt: "Chúng ta cần phải rút mũi tên ra."

Tư Mã Đồ Tuyệt nghiêm túc: "Cứu người cho bằng được!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 835



Mũi tên được rút ra, m.á.u trào lên như suối. Quân y nhanh chóng cầm máu, sau một lúc lâu cuối cùng cũng ngăn được dòng máu, nhưng kiểm tra thêm thấy mũi tên đã đ.â.m vào phổi, có thể ảnh hưởng đến hô hấp của Tào tướng quân sau này.

Quả nhiên cần đề phòng Kiều Định Vương phi!

Trấn Bắc Vương bị thương, các tướng quân đến hỏi han,"Vương gia, sao lại thế này? Sao nhanh như vậy đã về rồi?"

"Vương gia? Ngài cũng bị thương sao?"

"Không phải nói Kiều Định Vương bị trọng thương sao? Là ai có thể làm Vương gia bị thương? Không lẽ là nhi tử của hắn? Nhưng nhìn thì tên nhóc đó tuy mạnh, nhưng vẫn còn ngây ngô!"

"Chẳng lẽ dưới trướng Kiều Định Vương còn có cao thủ?"

Trấn Bắc Vương giơ tay ra hiệu họ im lặng,"Được rồi! Các ngươi có ai biết về Kiều Định Vương phi?"

"Kiều Định Vương phi? Phu nhân của Kiều Định Vương? Nghe nói là một thôn cô, có gì đặc biệt chứ?" Một tướng quân mặt chữ điền khinh thường,"Nghe đồn không đẹp, mà chỉ là một thôn cô, có học thức gì đâu?"

Một mưu sĩ phong thái nho nhã gọi là Phương Tự lên tiếng: "Không đúng! Nếu nghĩ như vậy thì là sai rồi!"

Tư Mã Đồ Tuyệt nói: "Ồ? Phương Tự, ngươi biết gì về Kiều Định Vương phi?"

Phương Tự đáp: "Thần chưa gặp Kiều Định Vương phi, nhưng nghe đồn rằng Kiều Định Vương rất coi trọng nàng. Không chỉ vậy, nàng từng ra trận, lúc Kiều Định Vương còn chưa được phong hiệu, bị Hoài Dương Vương phái đến chiếm giữ Châu Dao, sau đó Thương Châu không còn người cai quản, nên Nam Dương Vương phái người đến muốn chiếm đoạt, nhưng cuối cùng tướng lãnh của họ bị Kiều Định Vương phi g.i.ế.c chết."

"Hơn nữa, mọi người từng thấy những vũ khí của Kiều gia quân, nghe nói đều do Kiều Định Vương phi nghiên cứu ra. Còn có một điều nữa, theo tin tức, sĩ nông công thương, Kiều Định Vương phi quản lý ba ngành này."

"Tóm lại, Kiều Định Vương phi không phải là kẻ tầm thường! Kiều Định Vương tuy xuất thân nông dân, nhưng ai cũng biết hắn giỏi mưu lược. Các ngươi nghĩ rằng người như vậy mà lại có một thê tử ngu xuẩn sao?"

Tư Mã Đồ Tuyệt tiếp lời: "Ta bị thương là do nàng gây ra! Tào Huy cũng vậy."

Mọi người chấn động,"Hả? Là Kiều Định Vương hay là Kiều Định Vương phi? Chẳng phải Kiều Định Vương bị trọng thương sao?"

Tư Mã Đồ Tuyệt đáp: "Là Kiều Định Vương phi!" Hắn ta nhớ đến phụ nhân cưỡi ngựa nâu, gương mặt kia cũng không mỹ lệ nhưng ánh mắt sắc bén, thân thủ nhanh nhẹn, cùng với mũi tên của nàng phi bay trong gió, tất cả đều cho thấy nàng không phải người thường.

"Chuyện là thế nào?"

Tư Mã Đồ Tuyệt nhớ lại hiện tượng kỳ quái khi quân địch bị dây cỏ quấn lấy,"Người đó không đơn giản đâu! Gọi Du Thảo Kê đến đây!"

"Dạ!"

Du Thảo Kê nhanh chóng có mặt,"Tham kiến Vương gia! Vừa hay thần có việc muốn bẩm báo."

"Nói đi."

"Hôm qua thần quan sát bầu trời đêm, thấy sao đế vương vốn nhạt nhòa bỗng nhiên sáng lên, lại thêm ngôi sao bảo hộ bên cạnh cũng rất mạnh."

Trấn Bắc Vương: "Thôi mặc kệ, đế vương tinh là sao đế vương, đế vương là ai còn chưa biết rõ."

Người bên cạnh lập tức hô: "Đương nhiên là Vương gia rồi! Vương gia có chúng ta bảo vệ, nhất định sẽ thống nhất thiên hạ!"

Tư Mã Đồ Tuyệt nói: "Ngươi có thể giúp ta xem một chút về Kiều Định Vương phi không?"

Du Thảo Kê đáp: "Kiều Định Vương phi? Ngài có biết tên họ của nàng không? Hoặc có thông tin về ngày sinh và bát tự của nàng, hoặc hình dáng gì không?"

Tư Mã Đồ Tuyệt nhíu mày: "Tên họ? Không có. Có ai ở đây biết tên Kiều Định Vương phi không?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 836



Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, tất cả đều gọi nàng là nương tử của Kiều Định Vương, hoặc Kiều Định Vương phi, hay đơn giản là phu nhân của Kiều Tướng Quân, nhưng không ai gọi tên thật của nàng.

Bỗng một người nói: "Ta nghe loáng thoáng là họ Chân, nhưng chỉ biết vậy thôi."

Tư Mã Đồ Tuyệt liền ra lệnh: "Lập tức điều tra cho ta! Nếu có bát tự và ngày sinh của nàng thì càng tốt. À, về diện mạo, chỉ nhớ là thanh tú, mắt to, môi nhỏ... Ừm..." Nói rồi, hắn dừng lại, vì thực tế hắn chỉ liếc nhìn nàng từ xa một lần và nhớ rõ là nàng có vẻ rất dũng mãnh, đã b.ắ.n một mũi tên thẳng vào hắn!

Du Thảo Kê nghe mô tả mà không khỏi bối rối: "Vậy thì khó đoán lắm."

Tư Mã Đồ Tuyệt nói: "Vậy đợi người điều tra rõ ràng rồi ta sẽ bàn sau. Hoặc ngươi có thể xem giúp ta liệu Kiều Định Vương có khả năng c.h.ế.t trong trận này không."

Du Thảo Kê bấm ngón tay một lát rồi lắc đầu: "Không, đại nạn không chết. Điều đó nghĩa là về sau sẽ hưởng phúc, đúng không? Nhưng nếu thế thì..."

Du Thảo Kê bắt đầu lo lắng, Kiều Định Vương xuất hiện như từ hư không, phá vỡ mọi tính toán của hắn ta trước đây. Hắn ta vốn chọn theo Trấn Bắc Vương vì nghĩ người này có vận mệnh phi phàm, nhưng giờ đây sao Đế Vương lại di chuyển dần về phía Nam. Ban đầu, hắn ta nghĩ là do Trấn Bắc Vương sắp tấn công phương Nam, nhưng hiện giờ Du Thảo Kê có chút ngờ vực.

Nhìn lên bầu trời đêm, Du Thảo Kê tự nhủ rằng đêm nay phải quan sát kỹ hơn nữa.

Ở phía Chân Nguyệt, Kiều Triều dần khỏe lại, có thể đứng lên đi lại quanh trại, dù chủ yếu vẫn phải nằm nghỉ.

Cả gia đình ba người đang ngồi trong lều ăn bữa cơm giản dị với bánh màn thầu, một đĩa dưa muối và một con gà quay. Con gà này là A Sơ đi săn về để tẩm bổ cho phụ thân mình.

Tuy nhiên, Kiều Triều chỉ ăn một cái cánh, còn hai đùi gà thì nhường cho Chân Nguyệt vì bây giờ nàng trông gầy đi nhiều.

Chân Nguyệt lấy một cái đùi gà cho A Sơ, nhưng A Sơ nhìn ánh mắt của phụ thân liền đẩy đùi gà lại cho nương: "Nương ăn đi, con ăn cánh gà là được." Nói xong, cậu bẻ một cái cánh khác.

Chân Nguyệt bảo: "Cứ trao qua trao lại làm gì?" Rồi nàng đưa cái đùi gà cho Kiều Triều: "Chàng ăn đi!"

"Ta cảm ơn A Nguyệt!" Kiều Triều cười tươi rói.

Chân Nguyệt lại xẻ thịt để vào bát A Sơ,"Con ăn nhiều một chút, ra trận mới có sức mà đối phó địch. Hiện phụ thân con không thể ra chiến trường, nếu có gì xảy ra phải dựa vào con đấy."

A Sơ đáp: "Nương yên tâm, con sẽ tiêu diệt nhiều địch nhất có thể, còn đem đầu của Trấn Bắc Vương về cho người."

Chân Nguyệt cười trừ: "... Đừng làm thế, ta không muốn thấy đầu người."

"Vậy được ạ."

Kiều Triều đùa: "Con mà muốn g.i.ế.c Trấn Bắc Vương sao? Con vẫn còn trẻ lắm, Trấn Bắc Vương để phụ thân con đối phó."

A Sơ nuốt miếng thịt trong miệng rồi nói: "Chưa chắc đâu!"

Chân Nguyệt khuyên: "Thôi ăn nhiều vào, cả hai phụ tử các ngươi ăn thật no đi."

Khi ăn xong, A Sơ bận quân vụ nên rời đi trước. Kiều Triều hiện tại cần nghỉ ngơi, nhiều trách nhiệm được giao lại cho A Sơ.

Sau bữa ăn, Kiều Triều đưa Chân Nguyệt ra ngoài đi dạo, đến khi tối về chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn yêu cầu được lau người. Chân Nguyệt gọi một binh lính vào: "Giúp Vương gia lau người đi."

Kiều Triều thắc mắc: "Sao nàng không tự làm?"

Chân Nguyệt đáp: "Ta là nữ nhân yếu ớt, sức lực không nhiều. Để binh lính làm cho chàng đi, ta đi ra ngoài chút." Thực ra nàng chỉ muốn tranh thủ nghỉ ngơi một chút, làm gì cũng đến tay, thì mệt lắm. Ban đầu còn định để A Sơ giúp, nhưng thấy cậu bận rộn nên thôi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 837



Kiều Triều: ...

Sau khi Kiều Triều lau người xong, Chân Nguyệt quay lại lều. Hắn nhìn nàng và hỏi: "Có phải nàng đang chê ta không?"

Chân Nguyệt nhướng mày: "Sao lại nói vậy?"

Kiều Triều: "Vì nàng không tự lau người cho ta, lại để người khác thấy cơ thể ta."

Chân Nguyệt thản nhiên đáp: "Ta chỉ muốn lười một chút thôi. Chàng không thấy mấy ngày nay ta đã không được nghỉ ngơi tử tế sao? Toàn là chăm chàng hoặc ra trận, bây giờ lại phải hầu hạ chàng nữa."

Kiều Triều im lặng một lúc rồi xin lỗi: "Xin lỗi nàng, ta không nên làm phiền nàng nhiều như vậy."

Chân Nguyệt đẩy hắn nằm xuống: "Thôi, chuẩn bị ngủ đi."

Nằm bên cạnh, Kiều Triều vẫn chưa an tâm, liền hỏi: "A Nguyệt, nàng thật sự không chê ta chứ?"

Chân Nguyệt nhắm mắt trả lời: "Không đâu."

Kiều Triều nũng nịu: "Vậy nàng hôn ta đi."

Chân Nguyệt hôn một tiếng rất to, Kiều Triều cười mãn nguyện rồi ôm nàng và chìm vào giấc ngủ.

Trong khi đó, Du Thảo Kê lại ngước nhìn tinh tượng. Sao Đế Vương quả thực xuất hiện ở vị trí của họ, nhưng cả Kiều Định Vương và Trấn Bắc Vương đều đang ở khu vực này.

Không lâu sau, mây đen che lấp sao Đế Vương, rồi nó lại sáng lên, mà bên cạnh còn có sao Phượng tinh bảo hộ. Khoan đã! Du Thảo Kê kinh hãi khi nhận ra đó là Phượng tinh!

Phượng tinh rõ ràng là rất mạnh! Hôm nay Trấn Bắc Vương nói về Kiều Định Vương phi, không lẽ... Bình tĩnh bình tĩnh! Trấn Bắc vương phi cũng là nữ tử xuất thân quý tộc thế gia, hắn ta gặp qua, rất có phong phạm, có lẽ phượng tinh kia nói chính là Trấn Bắc vương phi?

Du Thảo Kê nhìn tinh tú kia, lần đầu tiên cảm thấy năng lực của mình không đủ, hắn ta vậy mà xem không rõ lắm?

Hai ngày sau, thông tin về Kiều Định Vương phi được đưa tới bàn của Trấn Bắc Vương. Kiều Định Vương phi, họ Chân, tên Nguyệt, là nữ tử ở Chân gia thôn, sinh ngày x tháng x năm x, kết hôn với Kiều Triều của Kiều gia ở Đại Nam... Những phần đầu chỉ là vài thông tin vụn vặt về ngày thành thân, ngày sinh con, ...

Mãi đến cuối, mới có đề cập một số việc nàng đã làm ở giai đoạn hậu kỳ Đại Chu, bao gồm việc nàng đề xuất các chính sách cải thiện đời sống dân, cùng những kỹ thuật canh nông.

Trấn Bắc Vương xem qua thông tin về Kiều Định Vương phi, thấy nàng quả thực là người tài, nhưng không thấy gì quá kỳ lạ. Nàng hoàn toàn không thua kém nam nhân.

"Gọi Du Thảo Kê vào đây!"

"Dạ!"

Du Thảo Kê nhanh chóng vào trướng, Trấn Bắc Vương đưa cho hắn ta tài liệu về Chân Nguyệt và nói: "Ngươi xem đi."

Du Cây Kê xem qua rồi bấm đốt ngón tay tính toán, càng tính nét mặt càng căng thẳng: "Không đúng..."

"Không đúng chỗ nào?"

Trấn Bắc Vương hỏi: "Sao không đúng? Có chuyện gì sao?"

Du Thảo Kê trầm ngâm: "Nếu đúng là sinh thần bát tự này, thì người đó lẽ ra phải sớm... mất rồi mới phải chứ?"

Trấn Bắc Vương xem lại tư liệu về Kiều Định Vương phi, không khỏi nghi hoặc vì người dưới quyền không thể dám dối lừa mình. Chẳng lẽ sinh thần bát tự này là giả? Có thể Kiều Định Vương đã cố ý che giấu thân phận thật sự của nàng?

Du Thảo Kê tiếp tục: "Người này, theo như mệnh số, vốn dĩ phải là số phận nghèo hèn và lẽ ra đã mất từ lâu rồi, tuyệt đối không thể sống đến bây giờ."

Trấn Bắc Vương hỏi lại để xác minh: "Ngươi chắc chắn chứ? Đây là sinh thần bát tự của Kiều Định Vương phi! Trong tài liệu còn có mô tả diện mạo của nàng, ngươi xem đi."

Du Cây Kê nhìn vào bản vẽ phác họa chân dung Chân Nguyệt, càng xem càng thấy có điều bất thường: "Lẽ ra đã phải... mất rồi, sao lại không có vẻ gì là đã mất?"

Trong suốt cuộc đời của mình, Du Thảo Kê chưa từng gặp một tướng mạo như vậy: "Có lẽ thần phải tự mình gặp Kiều Định Vương phi một lần. Nếu nàng đúng là người có mệnh số và bát tự này, thì nàng cần phải bị trừ khử, nếu không, hẳn sẽ là một mối họa lớn trong lòng Vương gia!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 838



Trấn Bắc Vương cười nhạt: "Không cần ngươi nhắc, nàng đúng là mối họa trong lòng ta! Chỉ riêng chuyện nàng suýt nữa g.i.ế.c c.h.ế.t ta đã đủ chứng minh điều đó rồi!"

"À, còn chuyện trước đây quân ta bị dây leo quấn chặt, không thể di chuyển thuận tiện và nhiều binh lính đã bị giết. Ngươi có cách nào để giải quyết không?"

Du Thảo Kê hỏi: "Dây leo quấn lấy? Khi ấy có gì khác thường nữa không?"

Trấn Bắc Vương lắc đầu: "Không có gì lạ, chỉ là binh lính và cả ngựa của chúng ta đều bị quấn chặt, trong khi quân địch thì không hề bị ảnh hưởng."

Du Thảo Kê nói: "Vậy thần cần đến tận nơi xem lại."

Trấn Bắc Vương: "Được, ngươi xem đi. Có kết quả gì thì báo lại cho ta."

"Vâng."

Do chưa tìm ra nguyên nhân rõ ràng, Trấn Bắc Vương tạm thời không dám hành động hấp tấp. Thêm vào đó, Tào Cối cũng đang trọng thương, không tiện tiếp tục chiến đấu. Nếu hắn ta dẫn quân đi lần nữa, sợ rằng lại xảy ra tình huống tương tự.

Một lát sau, thám tử quay về báo cáo: "Bẩm Vương gia, Kiều Định Vương đã tỉnh lại, không có chết!"

Một người khác liền đề nghị: "Chúng ta có nên nhân lúc Kiều Định Vương chưa hoàn toàn hồi phục để đánh chiếm Chiêu Châu không?"

Trấn Bắc Vương nhìn kẻ đó với ánh mắt sắc lạnh: "Ngươi nghĩ ta chưa từng muốn vậy sao? Trước đây khi Kiều Định Vương bị thương, ta đã dẫn quân tấn công và ngươi biết chuyện gì xảy ra không? Tào Cối suýt mất mạng!"

Phương Tự lên tiếng: "Vương gia, Kiều Định Vương phi lợi hại như vậy ư? Chúng ta có thể dẫn quân đến xem thử tình hình ra sao."

Trấn Bắc Vương trầm ngâm một lát, vuốt râu rồi nói: "Gọi Du Thảo Kê cùng đi."

Khi Du Thảo Kê biết mình phải ra chiến trường, ta im lặng, rồi nói: "Ta già yếu thế này, tay không thể nâng, vai không thể gánh, Vương gia lại gọi ta ra chiến trường ư? Ta chỉ biết xem mệnh thôi, đâu có thể liều mạng được!"

Dù sao hắn ta cũng không muốn chết, cho dù là vì ai đi nữa.

"Vương gia nói rằng ngươi muốn gặp Kiều Định Vương phi, nên gọi ngươi đi theo để xem thử thôi. Chỉ cần đi quan sát, sẽ nhanh chóng quay về."

Du Thảo Kê đáp: "Được rồi."

Vậy là lão đành lên ngựa theo đoàn quân. Ở phía bên này, Chân Nguyệt đang quan sát quân y thay thuốc cho Kiều Triều thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng kèn báo động!

Địch tập!

Kiều Triều lập tức đứng lên, vết thương đau nhói làm hắn khẽ rên lên: "A!"

Chân Nguyệt nhanh chóng giữ hắn lại: "Chàng ngồi yên, ta sẽ ra ngoài xem. Hãy nghe lời ta!"

Kiều Triều đành ngồi xuống, nhìn theo bóng Chân Nguyệt cưỡi ngựa ra khỏi doanh trại.

Lại vẫn là địa điểm cũ, lại là Trấn Bắc Vương cùng với vài viên tướng dưới trướng. Bên phía Chân Nguyệt, các tướng Lý Hoan, Quảng Hưng, Sở Du cũng có mặt.

A Sơ đứng cạnh Chân Nguyệt, hai bên căng thẳng giằng co. Nhưng Trấn Bắc Vương không có động tĩnh, chỉ đứng nhìn và thì thầm với người bên cạnh.

"Người kia là Kiều Định Vương phi à? Trông cũng bình thường thôi nhỉ? Còn hơi lùn nữa."

"Ta cũng thấy không có gì đặc biệt. Nhưng nàng có đeo cung sau lưng, chắc là giỏi b.ắ.n cung lắm."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bên cạnh là nhi tử của Kiều Định Vương à? Nghe nói hắn chỉ có một nhi tử, và thiếu niên đó cũng khá giỏi giang."

"Mọi người nói Kiều Định Vương rất cưng chiều Kiều Định Vương phi, nhưng nhìn nàng có gì là mỹ nhân đâu?"

Phương Tự lên tiếng: "Ngoài ngoại hình, các ngươi còn biết gì không? Một nam nhân không thể yêu một nữ nhân chỉ vì sắc đẹp, họ phải có những phẩm chất đặc biệt khác."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 839



Trấn Bắc Vương cắt ngang: "... Các ngươi đến đây để tán chuyện hay để làm gì? Hiện tại là chiến trường đó!"

Hắn ta nhìn sang phía Du Thảo Kê: "Thấy rõ rồi chứ? Ngươi thấy thế nào?"

Du Cây Kê cau mày: "Không ổn rồi!"

Trấn Bắc Vương lo lắng hỏi: "Không ổn đến mức nào?" Nhưng rồi nhận ra đây không phải là lúc thích hợp để bàn chuyện này, Hắn ta liền quay ra lệnh: "Rút lui!"

Chân Nguyệt và các tướng ngạc nhiên nhìn quân địch rút đi.

"Chúng ta có nên truy đuổi không?" Một tướng hỏi.

A Sơ lắc đầu: "Không cần, sợ có bẫy. Chúng ta quay về!"

Chân Nguyệt không vội động, nàng khẽ phất tay, ngay lập tức phía trước đường của Trấn Bắc Vương xuất hiện một dây leo lớn. Ngựa của Trấn Bắc Vương giật mình vấp ngã, suýt làm hắn ta rơi khỏi ngựa.

Mọi người xung quanh đều hốt hoảng.

"Vương gia!"

"Vương gia!"

Trấn Bắc Vương cố giữ mình trên ngựa, rồi nhanh chóng nhảy xuống bên cạnh con ngựa.

Đám tùy tùng vội vã đỡ hắn ta, còn Du Thảo Kê kiểm tra dưới chân ngựa, phát hiện một dây leo, chính nó đã làm ngựa vấp ngã.

Du Thảo Kê toát mồ hôi lạnh, rõ ràng khi họ đi đến đây chẳng hề có gì bất thường.

Trấn Bắc Vương cũng nhận thấy tình hình không ổn, ra lệnh: "Mau trở về!"

Trong doanh trại, Kiều Triều đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngó ra ngoài để biết tình hình. Hắn lo lắng cho Chân Nguyệt bị thương, tuy rằng lúc trước biết chuyện dây leo làm quân địch gặp trở ngại, Kiều Triều cũng ý thức được là do A Nguyệt nhà hắn làm Hắn nhớ khi Kiều gia mới bắt đầu trồng rau, Chân Nguyệt trông tái nhợt vì chăm sóc cây, nên giờ hắn cũng lo nàng sẽ gặp chuyện.

Nửa canh giờ sau, nghe tiếng vó ngựa dồn dập, Kiều Triều nhón chân nhìn, cuối cùng thấy Chân Nguyệt cưỡi ngựa trở về.

Chân Nguyệt dừng ngựa bên cạnh Kiều Triều, hắn vội hỏi: "Chuyện gì thế? Sao nàng về nhanh vậy?"

A Sơ cũng từ ngựa nhảy xuống, cười nói: "Phụ thân! Tên Trấn Bắc Vương đó không hiểu sao cứ nhìn chúng ta một hồi lâu rồi bỏ đi. Mà lúc rút về còn bị ngựa vấp té, ha ha ha!"

Kiều Triều nghi ngờ: "Là ý gì? Hắn cứ nhìn chằm chằm chúng ta một hồi rồi đi?"

A Sơ đáp: "Có vẻ hắn nhìn chằm chằm nương, dù sao cũng không đánh nhau. Con sợ có bẫy nên không dẫn người truy đuổi."

"Con lo vậy là đúng. Chờ khi ta hồi phục hẳn rồi tính tiếp, không cần hành động thiếu suy nghĩ!"

"Vâng."

Chân Nguyệt lên tiếng: "Ta nghĩ chúng đang muốn thử sức chịu đựng của chúng ta, định làm chúng ta mỏi mệt mà thôi. Cần phải đề phòng."

Kiều Triều gật đầu: "Cũng không phải không có khả năng. Thôi, chúng ta về lều nghỉ ngơi đã."

"Ừm."

Sau khi trở về, Trấn Bắc Vương càng cảm thấy Kiều Định Vương phi là một người đầy bí ẩn. Hắn ta nhìn về phía Du Thảo Kê và hỏi: "Thế nào? Ngươi đã nhìn rõ chưa?"

Du Cây Kê gật đầu: "Thần đã thấy rõ rồi, hơn thế nữa, hào quang công đức trên người nữ tử ấy thật sự rực rỡ!"

"Nữ tử này sẽ trở thành mối họa lớn cho Vương gia. Nếu Vương gia muốn thống nhất Đại Chu, nhất định phải g.i.ế.c nàng, hoặc nếu không thì... cưới nàng làm Vương phi cũng là một cách."

Lận Uyên Câu đứng cạnh nghe vậy liền phản ứng mạnh mẽ: "Ngươi nói gì thế? Sao có thể như vậy được! Vương gia đã có Vương phi chính thất rồi, làm sao có thể cưới nàng ta? Chẳng phải là không xứng tầm sao?"

Lận Uyên Câu phản đối kịch liệt vì Vương phi hiện tại của Tư Mã Đồ Tuyệt chính là biểu tỷ của hắn ta. Họ đều là họ hàng thân thích, mà Du Thảo Kê lại muốn Vương gia cưới Kiều Định Vương phi? Vậy thì biểu tỷ của hắn ta phải làm sao? Hơn nữa, Thế tử cũng đã lớn, làm sao có thể thay đổi Vương phi được? Hiện Vương phi cũng không có lỗi gì.
 
Back
Top Bottom