Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 860



Kiều Triều hôn nàng rồi nói: "Nàng đã bồi dưỡng nhiều người, giao việc cho họ giúp đỡ, không cần tự mình lo hết."

Chân Nguyệt thở dài: "Dù không làm trực tiếp, chỉ xem sổ sách thôi cũng mệt rồi." Nàng không phải làm nhiều, nhưng việc trong cung ngoài cung vẫn không thể tránh được mà phải quản lí.

Kiều Triều khẽ gật, Chân Nguyệt bỗng nói: "Hay tổ chức kỳ thi khoa cử nữ, chọn ra người tài giỏi giúp ta việc trong cung."

"Nữ khoa cử?" Kiều Triều ngạc nhiên.

"Ừ, một số việc nữ tử làm sẽ tiện hơn."

Kiều Triều ngẫm nghĩ: "Nếu tổ chức rầm rộ, e rằng triều thần không đồng ý."

"Không cần lớn. Ta sẽ gửi chàng tấu chương xin cho tuyển nữ quan, chỉ cần chàng đồng ý là được."

Kiều Triều trầm tư: "Để ta suy nghĩ đã."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt gật đầu: "Được rồi." Trong lòng nàng chỉ mong cải thiện được phần nào hiện thực, giúp mình và những nữ tử tài giỏi có thể đóng góp mà không phải chịu thiệt thòi.

Hai ngày sau, Kiều Triều đồng ý với đề xuất của Chân Nguyệt. Hắn nói: "Trong cung cũng cần cung nữ mới, nên có thể giao cho Nội Vụ Phủ hỗ trợ chọn lọc. Cách tuyển chọn thế nào, chức vụ ra sao, đều để nàng quyết định. Chỉ có điều, một số gia đình giàu có có thể sẽ không đăng ký."

Chân Nguyệt không mấy bận tâm: "Không sao, chỉ cần là nữ tử là được. Ta cũng mong có thể có thêm các nữ tử xuất thân bình dân, nghèo khó để họ có cơ hội."

"Vậy có cần tấu trình không?" nàng hỏi thêm.

Kiều Triều đáp: "Không cần, mọi việc trong hậu cung đều là do nàng sắp xếp."

Chân Nguyệt tiếp tục: "Ngoài cung nữ, ta muốn tuyển nữ y vào Thái Y Viện. Trước đây ta đã bồi dưỡng một số nữ y, trong cung cần nhiều người chăm sóc sức khỏe hơn, không chỉ cho ta mà còn cho các cung nữ khác."

Kiều Triều gật đầu đồng ý: "Được, vậy nàng liệt kê cụ thể yêu cầu và vị trí, ta sẽ cho người sắp xếp. Những nữ y này cần phải qua thi tuyển chứ?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Tất nhiên, ta sẽ chuẩn bị mọi tiêu chí cần thiết cho các vị trí."

Việc tuyển dụng này khiến Chân Nguyệt bận rộn cả nửa tháng để hoàn thành kế hoạch và quy trình cụ thể. Khi Kiều Triều trở về, nàng nhanh chóng đưa cho hắn xem. Hắn lật xem rồi mỉm cười ôm nàng: "Hay là nàng vào nghị sự cùng ta? Hoặc cùng ta lên triều, thế nào?"

Nếu A Nguyệt nhà hắn là nam nhi, hắn nhất định đã phong nàng làm quan rồi! Nhưng Chân Nguyệt đẩy hắn ra, nói với vẻ chán ghét: "Đừng, ta không có thời gian. Chàng cứ xem đi, ta phải chuẩn bị bữa ăn."

Kiều Triều đành cười mà từ bỏ ý muốn ở cạnh nàng.

Chẳng bao lâu, tin tức Hoàng Hậu muốn tuyển nữ quan lan rộng. Ban đầu, mọi người tưởng là tuyển phi nên nhiều gia đình quý tộc đã chuẩn bị đưa nhi nữ nhà mình vào cung. Thế nhưng, khi biết Hoàng Hậu chỉ tuyển nữ quan, đa phần các gia đình thế gia không còn hứng thú, bởi việc hầu hạ trong cung chẳng khác nào việc nô dịch, lại không có triển vọng thành phi tần.

Tuy vậy, cũng có một số gia đình nghèo và trung lưu, trong đó có một số nữ nhi của thương nhân và gia đình học thức, vẫn quyết định thử sức, vì thấy đây là cơ hội tốt để ổn định và kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Phù Mộng là một trong những người như thế.

Phù Mộng là nữ nhi thứ của một gia đình thường dân, mẫu thân mất sớm, và mẫu kế chỉ quan tâm đến hài tử do mình ra, bỏ mặc nàng ấy. Cách đây không lâu, Phù Mộng nghe tin mẫu kế muốn gả nàng ấy cho một nam tử góa thê lớn hơn nàng ấy hai mươi tuổi. Gã này có nhiều tiểu thiếp trong hậu viện và hôn nhân này chủ yếu là để gia đình nàng ấy tạo quan hệ với một dòng họ khác.

Lúc đầu, mẫu kế của nàng ấy định cho đại tỷ vào cung với hy vọng đại tỷ được tuyển làm phi, nhưng khi biết Hoàng Hậu không tuyển phi mà chỉ tuyển nữ quan, bà ta không còn hứng thú. Thế nhưng, với Phù Mộng, việc vào cung là cơ hội duy nhất để thoát khỏi cuộc hôn nhân ép buộc. Vì vậy, nàng ấy bí mật nhờ người nộp danh sách của mình.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 861



Đến ngày lên đường vào cung khảo hạch, Phù Mộng mới tiết lộ mọi chuyện với mẫu kế, khiến bà ta tức giận. Bà ta mắng nàng ấy ngu ngốc khi cho rằng vào cung là một việc tốt đẹp, vì trong đó đầy rẫy những nguy hiểm, có khi c.h.ế.t lúc nào không hay. Nhưng vì tin tức đã truyền tới Nội Vụ Phủ và không thể hủy bỏ, nên bà ta đành chịu.

Trong lòng thấp thỏm nhưng Phù Mộng quyết tâm đánh cược, thà chấp nhận rủi ro còn hơn là lấy một nam nhân lớn tuổi mà nàng ấy chẳng yêu thương. Nàng ấy thầm nghĩ nếu thất bại cũng là do số phận.

Khi đến cổng cung, Phù Mộng thấy xung quanh đã tụ tập rất đông các nữ tử khác cũng đến tham gia kỳ tuyển chọn. Gia đình nàng ấy không chuẩn bị xe ngựa, nàng ấy chỉ có chiếc bọc nhỏ cùng với tiểu nha hoàn Tiểu Lan cùng đi bộ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đến cổng, Phù Mộng quay sang dặn dò Tiểu Lan: "Tiểu Lan, những ngày qua đã làm phiền ngươi. Nếu ta vào cung được, ngươi có thể về nhà tìm a di ta. Đây là túi thơm cho ngươi."

Tiểu Lan từ chối nhận túi thơm: "Tiểu thư, ngươi cũng cần bạc, hãy giữ lấy."

Phù Mộng cười: "Yên tâm, ta có chuẩn bị đủ rồi. Sau này ngươi phải sống tốt nhé."

Tiểu Lan rưng rưng đáp: "Ngài phải bảo trọng."

Phù Mộng gật đầu, nhìn về phía cổng cung sừng sững, thầm nhủ sẽ làm hết sức mình.

Khi đến lượt, Phù Mộng cung kính báo danh: "Tên: Phù Mộng."

"Được, vào đi," người canh cổng đưa nàng ấy một tấm thẻ.

Phù Mộng nắm chặt thẻ, theo đoàn vào sâu bên trong. Khi tới một khu tập trung, một ma ma lớn tiếng: "Người nào biết chữ, đứng bên trái; người nào không biết chữ, đứng bên phải."

Phù Mộng biết chữ nên xếp hàng bên trái và được dẫn vào một gian phòng. Trên bàn có giấy bút và đề mục. Ma ma kia tiếp tục nói: "Các ngươi ngồi vào bàn, làm bài, thời gian là một nén nhang."

Phù Mộng nhanh chóng ngồi xuống, lấy nước đổ vào nghiên để mài mực. Nhìn các đề mục trước mắt, nàng ấy thấy có cả câu hỏi về tính toán và hiểu biết thường thức, tuy lạ nhưng không quá khó. Nàng ấy bắt đầu trả lời từng câu, quyết tâm không bỏ lỡ cơ hội duy nhất để thay đổi cuộc đời mình.

Trong khi nhóm cung nữ đang trải qua khảo thí, Chân Nguyệt vừa thức dậy và dùng bữa sáng. Nàng hỏi cung nữ thân cận: "Bên kia tình hình thế nào rồi?"

Đại cung nữ đáp: "Thưa nương nương, khảo thí đã bắt đầu. Để lát nữa nô tỳ qua đó xem xét cụ thể rồi báo lại."

Chân Nguyệt gật đầu: "Tốt."

Thời gian một nén nhang nhanh chóng trôi qua, các ma ma thu lại bài thi. Các nữ tử được dẫn đến khu vực nghỉ ngơi, tranh thủ làm quen.

Phù Mộng ngồi im lặng thì một nữ tử giản dị xuất hiện bên cạnh: "Vị tiểu thư này, ta tên Liễu Tuyết, còn ngươi?"

Phù Mộng mỉm cười: "Ta là Phù Mộng."

Liễu Tuyết nhìn nàng ấy một chút, thắc mắc: "Ta thấy cô ăn mặc khá tốt, sao lại muốn vào cung làm cung nữ?"

Phù Mộng cười nhẹ: "Cứ muốn thì tới thôi." Nàng ấy không muốn giải thích quá nhiều với người lạ.

Liễu Tuyết thở dài: "Ta thì khác, phụ mẫu ta ép vào để kiếm tiền gửi về cho đệ đệ đi học."

Phù Mộng ngạc nhiên: "Không để lại chút nào cho mình sao?"

Liễu Tuyết lắc đầu: "Phụ mẫu ta nói trong cung có ăn có mặc, cần gì tiền nữa."

Phù Mộng thầm nghĩ: Chưa chắc đã vậy.

Hai người tiếp tục trò chuyện cho đến hôm sau, khi kết quả chính thức được công bố. Phù Mộng và Liễu Tuyết đều được giữ lại, cả hai vui mừng nhưng không quên rằng phải qua thêm vòng kiểm tra sức khỏe. Những người có bệnh tật hay khuyết điểm bị loại, chỉ còn lại những ai đạt yêu cầu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 862



Phù Mộng để ý thấy có cả người không biết chữ cũng được giữ lại. Sau đó, nhóm cung nữ được huấn luyện về nghi thức: cách phục trang, lễ tiết khi gặp Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và các quan lớn, thậm chí cả cách đi đứng.

Sau hơn nửa tháng học lễ nghi, cuối cùng họ có một ngày nghỉ. Một số người đề nghị ra ngoài dạo chơi quanh hồ sen gần đó.

"Hãy cùng ra ngoài đi dạo. Không xa đâu, chỉ đến hồ sen phía trước thôi," một người đề xuất.

Một nhóm đồng ý, còn vài người khác chọn ở lại. Phù Mộng theo nhóm đến hồ sen, ngắm cảnh mùa thu chỉ còn vài đóa hoa sen nở muộn.

Một nữ tử trong nhóm bỗng ngâm một câu thơ: "Thu hà muộn nở ngắm độc huyền."

Những nữ tử biết chữ khác cũng bắt đầu làm thơ, tạo nên không khí vui tươi. Riêng những người không biết chữ thì ngại ngùng đứng nhìn.

Lúc này, giữa hồ, có một chiếc thuyền nhỏ len qua lá sen. Trên thuyền là Kiều Triều và Chân Nguyệt. Vốn dĩ hai người chỉ định đi dạo, nhưng khi thấy hồ sen, Kiều Triều hỏi Chân Nguyệt có muốn hái sen không, nàng vui vẻ đồng ý.

Sau khi hái được một đài sen, Kiều Triều bóc hạt sen, đưa cho nàng: "Thử đi, thế nào?"

Chân Nguyệt cười đáp: "Không tệ, chàng cũng ăn thử đi."

Nàng nghĩ về ao sen ở quê, vừa có thể nuôi cá, trồng củ sen, hoa sen nở đẹp, lại có đài sen để ăn, một ao mà lợi ích vô cùng.

Nhìn xuống dưới lá sen, không thấy cá, nàng hỏi: "Ở đây có cá không? Ta không thấy."

Kiều Triều đáp: "Có lẽ bọn chúng trốn rồi."

"Vậy chúng ta thử tìm xem."

Khi hai người đang tìm cá, họ nghe tiếng nói cười của một nhóm nữ tử không xa. Chân Nguyệt đứng lên, vịn vào vai Kiều Triều để nhìn rõ hơn, nhưng chỉ thấy lờ mờ hình dáng một nhóm nữ tử.

"Chắc là cung nữ ra hồ sen dạo chơi," nàng đoán.

Kiều Triều nói: "Vậy chúng ta lại gần xem." Hắn ra hiệu cho người chèo thuyền đến.

Khi tới gần, họ nghe thấy tiếng ngâm thơ từ nhóm nữ tử. Chân Nguyệt không làm thơ, nhưng cũng biết thưởng thức: "Rất không tệ." Nàng nhận ra đây là các cung nữ mới tuyển, đang trong giai đoạn huấn luyện.

Nhưng ngay khi hai người định rời đi, nhóm nữ tử bên bờ hồ chợt phát hiện ra: "Có người trên thuyền!"

Một trong số họ chỉ tay về phía Kiều Triều và Chân Nguyệt, nhưng cả hai đã khéo léo rời đi, thoắt ẩn vào những lá sen.

Một nữ tử thì thầm: "Ta thấy rồi, là một nam tử và một nữ tử."

Lời nói khiến cả nhóm im lặng, hiểu rằng chỉ có thể là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

Một người vội nhắc: "Chúng ta nên trở về thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cả nhóm nhanh chóng rời khỏi hồ, nhưng có người sau đó thường xuyên dạo quanh khu hồ sen, hy vọng được thấy cảnh tượng đó lần nữa.

Hai đêm sau, khi Kiều Triều duyệt xong tấu chương và trở về tẩm cung, có một cung nữ đột ngột từ bên đường nhỏ chạy ra. Nàng ta giả vờ vấp ngã ngay trước mặt hắn nhưng lại dùng giọng nũng nịu kêu lên: "Ai da! Đau quá..."

Nàng ta ngẩng đầu, làm dáng vẻ duyên dáng, với chiếc áo ướt dán sát thân hình. Nàng ta e thẹn cúi đầu, nói giọng thỏ thẻ: "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế."

Thái giám Tiền Tống lập tức quát lớn: "To gan! Dám làm phiền thánh giá. Ngươi ở cung nào?"

Cung nữ kia vội vàng van xin: "Hoàng Thượng tha mạng, nô tỳ không cố ý..."

Kiều Triều lạnh lùng: "Áp xuống giam vào đại lao! Tra hỏi xem có phải là gián điệp hay không."

"Vâng!" Thái giám lập tức bịt miệng nàng ta và kéo đi.

Kiều Triều nhanh chóng về tẩm cung. Chân Nguyệt thấy chàng trở về trong bộ dạng ướt sũng, lập tức sai người chuẩn bị nước ấm, đem canh gừng và đồ ăn lên cho chàng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 863



Trong khi Kiều Triều đang tắm, cung nữ bên cạnh Chân Nguyệt khẽ thì thầm: "Thưa nương nương, vừa rồi trên đường trở về, Hoàng Thượng gặp một cung nữ có vẻ như cố tình quyến rũ ngài, nhưng Hoàng Thượng đã coi nàng ta như gian tế và bắt lại rồi."

Chân Nguyệt không ngạc nhiên, nhưng hỏi thêm: "Nàng ta thuộc cung nào?"

"Thưa, là từ Huyễn Thải cung, thuộc nhóm cung nữ mới qua đợt khảo hạch."

Nghe đến đây, Chân Nguyệt cảm thấy không hài lòng. Nàng tuyển người là để quản lý sự vụ, không phải để quyến rũ phu quân hay nhi tử của mình.

"Xuân Tú," nàng gọi cung nữ thân cận.

Xuân Tú bước vào nhanh chóng: "Nương nương có dặn dò gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ngày mai ngươi tới Huyễn Thải cung, hỏi đám cung nữ mới xem có ai muốn làm phi tử Hoàng Thượng hoặc vào hậu viện của Thái Tử thì đứng ra. Nếu có, đưa họ về nhà. Nhắc họ rằng ta tuyển người là để làm việc, không phải để hầu hạ ai. Nếu còn ai có ý định quyến rũ Hoàng Thượng hoặc Thái Tử, ta sẽ xử lý nghiêm."

Chân Nguyệt nghĩ một lát rồi tiếp lời: "Cũng nên thông báo rõ phúc lợi, tránh việc không ai muốn ở lại. Ta không cấm họ lấy phu quân, sau này muốn gả thì ta có thể chọn nơi tử tế cho họ."

"Vâng, nương nương!" Xuân Tú đáp rồi lui ra.

Khi Kiều Triều ra khỏi phòng tắm và ngồi xuống bàn ăn, liền hỏi: "Ta vừa nghe có chuyện cung nữ?"

Chân Nguyệt ngồi bên cạnh, cười nói: "Ta nghe nói có cung nữ cố ý quyến rũ chàng?"

Kiều Triều bình thản đáp: "Nàng biết rồi à? Chẳng phải gian tế sao?"

Chân Nguyệt bật cười: "Sao chàng biết nàng ta là gian tế?"

"Dáng vẻ vụng về, liếc mắt là thấy ngay ý đồ. Không phải gian tế thì là gì?"

Chân Nguyệt cười rộ lên: "Vụng về? Có khi người ta chỉ tình cờ đi qua."

Kiều Triều mỉm cười gắp đồ ăn cho nàng: "Nàng không ghen à? Nàng ta không bằng một phần vạn của nàng."

Chân Nguyệt cười, lắc đầu: "Ta đâu có giận. Chỉ là nàng ta là cung nữ từ Huyễn Thải cung, vốn được ta chọn để giúp quản lý, không phải để quyến rũ chàng hay A Sơ. Ngày mai ta sẽ cho Xuân Tú cảnh cáo họ. Nếu chàng không điều tra được gì từ cung nữ đó, cứ thả đi."

"Được thôi." Kiều Triều đáp.

Sau khi ăn xong, hai người lên giường, cùng trò chuyện về việc triều chính. Rồi Kiều Triều bất ngờ hỏi: "Nếu thật sự có người quyến rũ ta thành công, nàng sẽ thế nào?"

Chân Nguyệt liếc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Chàng nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chàng đã có suy nghĩ này?"

Kiều Triều vòng tay qua nàng, giữ chặt: "Không, ta chỉ muốn nghe nàng nói thích ta, yêu ta, không cho ta nạp phi tử khác, muốn ta chỉ yêu nàng mà thôi. Nàng chưa bao giờ nói vậy."

Chân Nguyệt khẽ thở dài: "Chúng ta đều hơn bốn mươi rồi, đại ca."

Kiều Triều nắm tay nàng, nhẹ nhàng: "Chúng ta ở bên nhau chưa bao lâu, ta đã nhiều lần phải rời xa nàng. Nhưng dường như nàng chưa từng lưu luyến."

Chân Nguyệt mỉm cười: "Sao lại không lưu luyến? Lần nào chàng cũng ôm ta rồi mới đi mà."

"Nhưng nàng chưa bao giờ nói nhớ ta, yêu ta." Kiều Triều ngập ngừng, chờ đợi nàng bày tỏ.

Chân Nguyệt cười nhẹ, rồi thì thầm: "Được thôi, ta thích chàng, yêu chàng, không muốn rời xa chàng. Nếu chàng nạp phi tử, ta sẽ giận đến phát điên, có khi sẽ bỏ đi, khiến chàng không bao giờ tìm thấy ta nữa."

Kiều Triều ngẩn ra. Chân Nguyệt tiếp lời, ánh mắt trầm tư: "Ta đâu có đòi g.i.ế.c chàng, chàng vẫn là Hoàng Thượng, vẫn còn cả giang sơn, còn ta thì mất tất cả tình cảm. Vậy nên ta mới là người thua thiệt, chàng không nghĩ sao? Chỉ điều đó đã chứng minh ta yêu chàng thật lòng rồi."

Kiều Triều nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, ôm nàng vào lòng: "Ta cũng yêu nàng. Ta thề sẽ không phản bội nàng, nếu có phản bội, xin trời đánh ta chết!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 864



Chợt bên ngoài vang lên tiếng sấm rền. Kiều Triều hơi giật mình, còn Chân Nguyệt bật cười: "Xem ra chàng nói thật rồi."

Kiều Triều kéo chăn: "Ngủ thôi." Rồi hắn hôn nhẹ nàng, để lại những dấu vết tình cảm lên mặt nàng.

Không biết bao lâu sau, khi cả hai đã chìm vào giấc ngủ, Kiều Triều bỗng ôm nàng chặt hơn và thì thầm: "Đừng bao giờ rời xa ta."

Chân Nguyệt mở mắt, rồi nhắm lại, nghĩ thầm trong lòng không biết có phải hắn đang lo lắng gì không. Hay đây là sự nhạy cảm của nam nhân khi tuổi già chớm đến?

Sáng sớm hôm sau, Xuân Tú đến Huyễn Thải cung. Phù Mộng và các cung nữ khác đang đứng thẳng, giữ sách trên đầu, không ai dám cử động dưới ánh mắt giám sát của các ma ma. Nếu ai nhúc nhích sẽ bị đánh ngay.

Khi thấy Xuân Tú đến, các ma ma tỏ ra cung kính: "Xuân Tú cô cô, ngài đến rồi ạ? Mau, mau dọn ghế cho cô cô ngồi, pha trà nữa."

Các cung nữ đều ngạc nhiên, không biết Xuân Tú là ai nhưng thấy các ma ma kính nể nàng ấy, ai cũng tò mò. Khi đã ngồi vào ghế, Xuân Tú ra hiệu cho các cung nữ mang sách đến để kiểm tra tư thế và lần lượt hành lễ: "Bái kiến Xuân Tú cô cô."

Xuân Tú ngồi thẳng, bưng trà nhấp một ngụm rồi quan sát mọi người, nói: "Hôm nay Hoàng Hậu nương nương phái ta đến để xem các ngươi đã học được những gì."

Trịnh ma ma vội đáp: "Thưa cô cô, các nàng đã học gần xong."

Xuân Tú gật đầu, ánh mắt dừng lại trên Phù Mộng và những cung nữ mới đầy hồi hộp.

Xuân Tú đứng trước nhóm cung nữ mới, giọng nghiêm khắc: "Ai muốn vào hậu cung Hoàng Thượng hoặc Thái Tử thì đứng ra!"

Mọi người căng thẳng im lặng, không ai dám lên tiếng. Phù Mộng cũng không có ý định đó nên giữ yên lặng. Xuân Tú nói lại, giọng càng nghiêm nghị: "Không ai đứng ra thật chứ? Nếu hối hận thì đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội!"

Có vài người hiểu lầm lời của Xuân Tú, cho rằng thật sự có thể vào hậu cung, vì nghĩ Hoàng Hậu chỉ có một nhi tử và đã lớn tuổi. Sau đó, sáu người rụt rè bước lên. Xuân Tú đánh giá họ, mỉm cười nói: "Các ngươi, đi lên trước."

Khi cả sáu bước tới, Xuân Tú phất tay: "Người đâu, đưa họ ra khỏi cung."

Sáu nữ tử đó sững sờ, lập tức kêu lên: "Xuân Tú cô cô!"

Xuân Tú lạnh lùng đáp: "Hoàng Hậu nương nương đã nói rõ từ đầu, các ngươi vào cung là để làm việc, không phải để làm phi tử. Nếu có người không muốn làm cung nữ, thì hãy đứng ra ngay, đi cùng những người kia về nhà."

Lần này không ai dám bước lên, tất cả đều cúi đầu im lặng. Xuân Tú nói tiếp: "Các ngươi chắc biết sáng nay có một cung nữ thiếu mặt, vì dám xuất hiện trong hoa viên với ý đồ quyến rũ Hoàng Thượng. Giờ nàng ta đã bị nhốt vào đại lao. Nếu các ngươi cũng có ý định ấy, hãy quên đi nếu không muốn chịu chung số phận."

Nhìn nhóm cung nữ đang cúi đầu, Xuân Tú hạ giọng, giảng giải: "Nếu các ngươi thật tâm làm việc, Hoàng Hậu sẽ không bạc đãi ai. Các ngươi vào cung nhưng không phải cả đời phải ở đây. Công việc không vất vả, mỗi ngày làm bốn canh giờ, mỗi tháng được bốn ngày nghỉ, lương bổng đầy đủ, và khi đến tuổi, nương nương sẽ sắp xếp hôn nhân thích hợp."

Xuân Tú nhấn mạnh: "Nhớ rõ, các ngươi vào đây là để phục vụ Hoàng Hậu nương nương và bình ổn triều đình. Làm tốt thì vinh hoa phú quý không phải là giấc mộng!"

Quay sang các ma ma, Xuân Tú dặn: "Hãy nghiêm túc huấn luyện họ. Hoàng Hậu sẽ đích thân kiểm tra."

"Vâng!" các ma ma đồng thanh.

Sau khi Xuân Tú rời đi, các cung nữ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thầm thì với nhau.

"Xuân Tú cô cô nói gì nhỉ? Không phải chúng ta làm cung nữ trong cung sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 865



"Hay là phải ra các hành cung làm việc?"

"Cũng có thể, nhưng công việc không quá nặng nhọc. Chỉ làm bốn canh giờ và còn có chỉ hôn nữa."

Một số người cảm thấy điều kiện khá tốt, khẳng định sẽ ở lại. Phù Mộng đáp lời Liễu Tuyết bên cạnh khi được hỏi: "Ta cũng sẽ ở lại."

Trịnh ma ma liếc nhìn, quát lên: "Trật tự! Nghỉ ngơi xong sẽ tiếp tục!"

Sau khi rời Huyễn Thải cung, Xuân Tú nhanh chóng quay về Càn Khôn cung. Thấy nàng ấy, cung nữ Hạ Nùng vội tiến tới: "Xuân Tú, đã về rồi à?"

Xuân Tú gật đầu, hỏi: "Nương nương ở trong không?"

"Có, để nô tỳ vào báo." Hạ Nùng vào trong thông báo, không lâu sau trở ra: "Nương nương cho gọi cô cô vào."

Vân Mộng Hạ Vũ

Xuân Tú bước vào, làm lễ: "Nương nương."

Chân Nguyệt cười nhẹ, xoa vai mỏi: "Vất vả cho ngươi. Tình hình thế nào?"

Xuân Tú đi đến bên, khẽ bóp vai cho nàng, kể: "Thưa nương nương, nô tỳ đã nói rõ ý nương nương, có sáu người muốn vào hậu cung nên nô đã cho họ về nhà. Sau đó, nô nhắc lại rằng ai không muốn làm cung nữ có thể về, nhưng không ai đứng ra, xem ra đa số muốn ở lại. Nô cũng nói về phúc lợi công việc, có vẻ họ rất hài lòng."

Chân Nguyệt gật đầu: "Ngươi làm tốt lắm. Đúng rồi, dời cung dự kiến vào tháng sau, ngươi sắp xếp dọn dẹp từ giờ, để sau khỏi cập rập."

"Vâng, nô tỳ sẽ cho người chuẩn bị." Xuân Tú ra dấu cho Hạ Nùng tiếp tục xoa bóp vai cho Chân Nguyệt rồi lui ra.

Chân Nguyệt vừa thoải mái ngả lưng nghỉ ngơi thì có một thái giám vội vã chạy đến: "Nương nương, nô tài có việc quan trọng từ Tấn Vương phủ."

Chân Nguyệt ngồi thẳng dậy: "Có chuyện gì? Tấn Vương đâu?"

Thái giám trình bày: Tấn Vương xin nghỉ hôm nay. Hôm qua có người mời Kiều Tam đi uống rượu, và khi hắn tỉnh dậy thì đã phát hiện mình đang ở trong phòng cùng một nữ tử lạ. Nàng ta khóc và kể rằng cũng là nạn nhân, chỉ mong Tấn Vương giúp đỡ.

Kiều Tam biết mình bị gài bẫy nhưng không đành lòng bỏ mặc nữ tử đó nên đã đưa nàng ta về, tính tìm cách chu cấp cho nàng ta sống bên ngoài. Nhưng chuyện bị phát giác, có lời đồn rằng Tấn Vương muốn lấy một tiểu thư con nhà lành làm trắc phi. Đến tai Mạn Châu, Tấn Vương phi liền khóc lóc, không biết phải làm sao.

Nghe xong, Chân Nguyệt cau mày. Thái giám tiếp: "Quận chúa A Đóa, nữ nhi Tấn Vương vì không biết xử lý thế nào nên đã bảo nô tài vào cung báo với nương nương."

A Đóa vốn về thăm nhà, không ngờ gặp chuyện này. Mẫu thân nàng ấy cũng chưa từng đối diện với việc phức tạp như thế, A Đóa không thể tự giải quyết nên đành nhờ nương nương phân xử, vì nếu lập trắc phi cho Tấn Vương thì cần Hoàng Hậu định đoạt.

Chân Nguyệt không ngờ chuyện này lại xảy ra. Theo lễ thường, nàng không có quyền can thiệp vào chuyện hậu viện của các tiểu thúc. Nhưng Kiều Tam rõ ràng là bị kẻ khác bày mưu.

"Truyền ý chỉ của ta, đưa nữ tử đó vào cung, gọi Tấn Vương và Tấn Vương phi vào cùng. Hạ Nùng, ngươi đích thân qua đó đưa người đến đây."

"Vâng!"

Hạ Nùng nhanh chóng rời đi. Khi biết mình sẽ bị đưa vào cung, Thanh Đường, nữ tử liên quan, sợ hãi vô cùng, nhưng vì là ý chỉ của Hoàng Hậu, nàng ta không dám chống lệnh. Trong lòng nàng ta chỉ thầm mong Hoàng Hậu không truy cứu sâu thêm.

Ở bên này, Chân Nguyệt thầm mừng vì gia đình của Tấn Vương phi không ở kinh thành, nếu không đại ca của Mạn Châu chắc đã đến chất vấn.

Sau khoảng nửa canh giờ, Hạ Nùng dẫn mọi người vào Càn Khôn cung. Kiều Triều, Hoàng Thượng, cũng đã biết chuyện và trở về cung ngay lúc này.

Ba người cúi đầu quỳ lạy: "Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương."

"Bình thân," Kiều Triều nói với Mạn Châu, nhưng quay sang Kiều Tam: "Còn ngươi, cứ quỳ đấy!"

Kiều Tam im lặng quỳ, không dám thốt lời nào. Chân Nguyệt thấy Mạn Châu mắt đỏ hoe, bèn bảo: "Lấy ghế cho Tấn Vương phi ngồi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 866



"Đa tạ tẩu tử." Mạn Châu cảm kích, cố gắng kìm nước mắt.

Thanh Đường cúi gằm đầu, lòng đầy sợ hãi. Chân Nguyệt ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."

Thanh Đường ngước lên liếc nhìn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu rồi lại cúi xuống. Trong đầu nàng ta bỗng nghĩ về lời đồn đại Hoàng Thượng hết lòng yêu Hoàng Hậu, cứ ngỡ Hoàng Hậu là mỹ nhân tuyệt sắc. Nhưng khi thấy người trước mắt, nàng ta nhận ra Hoàng Hậu chỉ là một nữ nhân bình thường, khuôn mặt uy nghiêm nhưng không đẹp lộng lẫy. Nàng ta tự hỏi vì sao Hoàng Thượng lại chung tình với một người như vậy và tại sao Hoàng Hậu chỉ có một nhi tử.

Chân Nguyệt nhìn Thanh Đường một chút rồi hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Nô tài tên Thanh Đường."

"Được. Hạ Nùng, dẫn nàng ta đi thẩm tra."

Thanh Đường sợ hãi, định cầu cứu Kiều Tam: "Vương gia..."

Giọng nàng ta yếu ớt nhưng lại đầy sự câu dẫn trong đây, khiến Chân Nguyệt cũng thấy chướng tai. Nàng nhìn Kiều Triều, thấy hắn nhíu mày. Hiểu ý Hoàng Hậu, Kiều Triều lạnh lùng ra lệnh: "Bắt giam ngay!"

Thanh Đường hốt hoảng kêu lên: "Hoàng Thượng, xin tha mạng, nô tỳ không biết tội gì..."

Chân Nguyệt ngắt lời: "Khoan đã. Chẳng phải ta đã bảo sẽ tự xử lý sao?"

Kiều Triều ngập ngừng: "Ta thấy nàng khó chịu nên tưởng Hoàng Hậu cũng muốn xử lý nàng luôn."

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Xử lý người cũng phải có lý do rõ ràng chứ. Dù sao nàng ta vẫn chưa phạm lỗi nặng."

Kiều Triều nhún vai: "Được rồi, ta sai. Nàng tự xử lý đi."

Thanh Đường nhận ra mình không thể cầu xin Hoàng Thượng, liền run rẩy quay sang van xin Chân Nguyệt: "Hoàng Hậu nương nương, dân nữ biết sai rồi, xin tha mạng..."

Chân Nguyệt bình thản: "Ai định g.i.ế.c ngươi? Chỉ muốn đưa ngươi đi hỏi chuyện thôi. Hạ Nùng, đưa nàng đi."

Thanh Đường vẫn định nói gì đó, nhưng Hạ Nùng ra lệnh che miệng nàng ta và kéo đi.

Sau khi cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại bốn người. Chân Nguyệt nhìn Kiều Tam, hỏi: "Nào, giờ ngươi nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối."

Kiều Tam ngập ngừng, rồi tự tát mình một cái: "Đại ca, đại tẩu, hôm qua đệ uống rượu với Phủ doãn An Bình phủ, Thừa Hóa hầu, Lại Bộ Thị lang và Quốc Tử Giám Tế tửu. Đệ uống say, sáng ra tỉnh dậy thì thấy một nữ nhân nằm cạnh mình. Lúc ấy đệ biết đã bị gài bẫy."

"Nàng nói mình bị ép, không nơi nương tựa, đệ thấy tội nên định giúp nàng chút tiền để sống bên ngoài. Không ngờ chuyện lại bị phát giác..."

Chân Nguyệt chống tay lên trán suy nghĩ. Kiều Triều lột quả nho đưa cho nàng, nàng nhai rồi nhả hạt ra, tiếp lời: "Thứ nhất, ai là người mời ngươi uống rượu? Thứ hai, ngươi có kiểm tra thân thế Thanh Đường không? Nàng bảo bị ép, ngươi tin ngay sao? Hơn nữa, nàng từ đâu tới? Thứ ba, ngươi uống say vậy, có chắc là đã xảy ra chuyện gì?"

Kiều Triều ho khẽ, lúng túng: "Việc này... khó nói."

Chân Nguyệt bình thản: "Thái y có thể xác minh được. Và cuối cùng, nếu biết rõ bị gài bẫy, tại sao ngươi còn thương cảm nàng ta? Ngươi là Tấn Vương, bị một nữ nhân mạo phạm thì phải giam nàng ta điều tra, nếu là gian tế thì sao?"

Mạn Châu, nghe trượng phu bị chất vấn liên tục, thương cảm nói: "Đại tẩu, có lẽ phu quân nhất thời hồ đồ, chắc chắn là có kẻ sắp đặt."

Chân Nguyệt nhìn nàng ấy, khẽ nói: "Ta sẽ hỏi muội sau."

Mạn Châu im bặt, không dám nói tiếp, đại tẩu nhìn thật đáng sợ. Chân Nguyệt tiếp tục quay sang Kiều Tam: "Ngươi là Tấn Vương, lại e dè đủ thứ. Thiên hạ này là của hoàng huynh ngươi, ngươi không cẩn thận g.i.ế.c người, Hoàng Thượng cũng không thể đem ngươi đi giết?"

Kiều Triều liếc nhìn: "Giết người thì không được, vẫn phải có công lý."

Chân Nguyệt bĩu môi: "Nếu Tam đệ lỡ tay, chẳng qua cũng chỉ bị phạt, trồng trọt hay đi tu thôi, chứ chẳng ai xử tử cả."

Kiều Triều đành thừa nhận: "Ách... Thì... cũng đúng." Dù sao cũng không thể g.i.ế.c đệ đệ mình.

Chân Nguyệt nhìn Kiều Tam: "Ngươi còn sợ gì nữa? Ta cứ tưởng chỉ có Nhị đệ dễ bị bày mưu, nào ngờ Tam đệ cũng mắc lừa."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 867



Vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng thái giám hô lớn: "Bái kiến Tần Vương, Tần Vương phi."

Chân Nguyệt ngừng nói, quay đầu lại nhìn. Không lâu sau, Kiều Nhị và Tiền thị bước vào.

Hai người vừa hành lễ xong, rồi ngồi xuống một bên. Kiều Nhị mở lời: "Đại ca, đại tẩu, nghe nói chuyện ở phủ Tấn Vương, tam đệ chắc là bị người ta gài bẫy thôi. Hai người đừng quá bực bội, trước hết phải điều tra rõ ràng nữ tử đó đã."

Tiền thị bên cạnh cũng lên tiếng an ủi Mạn Châu: "Chuyện này chẳng có gì phải lo lắng, nữ tử đó không biết liêm sỉ, chắc chắn đã lập mưu gài bẫy tam đệ. Không ngờ tam đệ lại trúng kế. Ta cứ tưởng là Kiều Nhị nhà ta dễ trúng bẫy hơn chứ."

Kiều Nhị đành nói: "... Được rồi, hiện giờ đang nói chuyện tam đệ mà."

Chân Nguyệt khẽ cười: "Trước khi các ngươi vào, ta cũng nói thế, còn tưởng rằng nhị đệ mới dễ bị lừa cơ."

Kiều Nhị chỉ biết thở dài, tự hỏi: "... Chẳng lẽ trong mắt mọi người, ta đáng tin cậy ít vậy sao?"

Tiền thị gật gù đồng tình: "Đúng là vậy rồi."

Kiều Tam cúi đầu, mặt gần chạm đất, nói nhỏ: "Đại ca, đại tẩu, là lỗi của đệ."

Chân Nguyệt đanh thép: "Ngươi sai rồi, ngươi quỳ xuống mà ngẫm lại, nghĩ xem kế tiếp phải làm gì. Ngươi cần nhớ thân phận của mình. Ngoài phụ mẫu ngươi, ta và đại ca ngươi, rồi nhị đệ và nhị đệ muội, chỉ còn sáu người nữa là dưới một người trên vạn người. Chút mưu kế vặt này mà không xử lý nổi thì ngươi không đáng ngồi vị trí Tấn Vương ấy đâu!"

Rồi Chân Nguyệt quay sang nhìn Mạn Châu: "Còn ngươi cũng thế!" Nghe vậy, Mạn Châu lập tức quỳ xuống chịu dạy bảo.

"Ngươi là Vương phi của Tấn Vương, nắm cả hậu viện trong tay. Một nữ tử mà ngươi không quản nổi thì làm sao xứng làm Vương phi? Dù có để phu quân nạp nàng ta vào, sau đó chỉ cần bày mưu, nàng ta c.h.ế.t cũng chẳng ai làm gì được ngươi!" Chân Nguyệt nhìn sang Kiều Tam.

"Ngươi là chủ duy nhất của hậu viện, nắm giữ tất cả trong tay, kể cả người hầu kẻ hạ. Chỉ cần ngươi không nói, ai dám hé răng? Che mắt thiên hạ dễ như trở bàn tay! Ngươi là Tấn Vương phi, muốn phế ngươi thì cũng phải có thánh chỉ của Hoàng Thượng."

"Ngươi đã sinh con nối dõi cho tam đệ, chức thế tử chỉ có thể do con ngươi kế thừa! Nếu hắn thương ngươi thì sẽ càng giúp ngươi giấu kín. Chuyện này đáng để bận lòng sao?"

"Nếu thật sự bận lòng thì ngươi cứ coi như ném tình cảm đó cho chó gặm. Chỉ cần ngươi vẫn là Tấn Vương phi, con ngươi là thế tử, dù hắn có sinh thêm ai nữa thì con ngươi cũng đã trưởng thành, đủ sức bảo vệ địa vị. Ngươi hoàn toàn có thể trừ bỏ người khác trước khi họ kịp trưởng thành!"

"Cần thiết thì ngươi thậm chí có thể lật đổ hắn!" Lời nói dứt khoát của Chân Nguyệt khiến Kiều Nhị và Tiền thị sững người.

"Phụ nữ không quyết liệt thì không giữ nổi vị thế!" Chân Nguyệt vừa dứt lời thì Kiều Triều đã cầm đến một chén trà, mỉm cười: "Nói nhiều chắc khô cổ lắm, uống miếng nước đi."

Chân Nguyệt nhận trà, uống một hớp, rồi bảo: "Được rồi, đứng dậy đi. Ngồi xuống."

Kiều Nhị vội đỡ Kiều Tam đứng dậy, Kiều Tam quỳ lâu nên loạng choạng, may có Kiều Nhị dìu mới ngồi xuống ổn.

Chân Nguyệt thở dài: "Ta chỉ nói một tình huống cực đoan thôi. Chúng ta là người văn minh, không phải kiểu người động d.a.o động kiếm. Nhưng đại ca ngươi không phải vậy, muốn g.i.ế.c ai chỉ cần một thánh chỉ là xong. Các ngươi cứ nói với chàng nếu cần, dù đại thần có ý kiến gì cũng chẳng giải quyết được đâu."

Kiều Triều bên cạnh: ... Người xấu toàn để ta gánh. Biết sao được, chỉ đành cưng chiều nàng thôi.

Chân Nguyệt liếc qua phu quân: "Chàng cũng nói vài câu xem?"

Kiều Triều vừa lột nho vừa cười: "Nói gì?"

Chân Nguyệt: "Dạy dỗ đệ của chàng ấy!"

Kiều Triều gật đầu: "Được thôi. Nghe lời tẩu ngươi đi, đừng có lần sau."

Cả mấy người lập tức đồng thanh: "Dạ!"

Chân Nguyệt: ...
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 868



"Được rồi, các ngươi về trước đi, chuyện kia giao cho tẩu các ngươi xử lý." Kiều Triều vẫy tay ra hiệu đuổi người.

Chân Nguyệt cũng phất tay áo: "Đi đi, nhớ viết thư báo cho cữu ca ngươi biết sau khi mọi chuyện xong xuôi, kẻo người ta lo lắng."

Kiều Tam vội nói: "Vâng."

Mạn Châu dìu Kiều Tam ra ngoài. Tiền thị cũng cùng Kiều Nhị về, hai đôi phu thê tách nhau ở cửa.

Về đến nhà, Kiều Tam cúi đầu nhận lỗi với Mạn Châu: "Là ta sai."

Mắt Mạn Châu đỏ hoe,"Ta cũng có lỗi. Đại tẩu nói đúng, ta đáng ra phải quyết định nhanh hơn." Nàng ấy dặn thêm: "Ngươi cũng đừng giận đại tẩu, tẩu ấy là lo cho chúng ta."

Kiều Tam lau nước mắt cho thê tử: "Ta biết rồi. Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Mạn Châu bảo: "Để ta xem chân huynh."

Vén quần lên, chân Kiều Tam đã đỏ rát. Mạn Châu gọi người mời thái y, tuy không sao, chỉ cần xoa thuốc là khỏi, nhưng nhìn vết bầm tím cũng khiến nàng ấy xót xa.

Bên kia, Tiền thị cũng nói với Kiều Nhị: "Đại tẩu nói cũng có lý, giờ chúng ta đã già rồi, chỉ cần A Trọng nhà ta là thế tử thì huynh nạp thêm ai cũng không sao. Nhưng..." Tiền thị đột nhiên trừng mắt nhìn Kiều Nhị,"Nếu huynh dám nạp phi tử, ta sẽ làm theo lời đại tẩu mà xử lý ngươi."

Kiều Nhị cười khổ: "Sao các người cứ nghĩ ta dễ bị dụ dỗ thế?" Nhìn vẻ mặt Tiền thị, hắn nói thêm: "Chẳng lẽ vì ta tuấn tú?"

Tiền thị trừng mắt: "Huynh tự tin thật đấy. Trong ba huynh đệ thì huynh là xấu nhất, còn ngốc nhất!" Chuyện là hồi trước mở tiệm dưới huyện, có vài nữ tử hay lén nhìn Kiều Nhị, nên Tiền thị mới nghĩ hắn dễ bị dụ.

Không ngờ tam đệ lại là người bị gài bẫy trước?

"Tam đệ nhìn phong nhã hơn, cũng học nhiều, nên dễ được người ta thích hơn." Tiền thị gật gù, vì trước đó hai nhà tách nhau, nàng ấy thật ra không hiểu rõ tình huống của Kiều Tam.

Đến khi chiến tranh bùng nổ, ai cũng bận rộn đến kiệt sức, càng không có thời gian tìm hiểu. Lúc ấy, Kiều Nhị nhà nàng ấy cũng chẳng rành rõ sự tình.

Kiều Nhị không phục: "Vậy còn đại ca? Đại ca là hoàng đế kia mà."

Tiền thị nhìn hắn: "Đại ca huynh tuy có vẻ ngoài không tồi và là Hoàng Thượng, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng đủ khiến người ta sợ mất mật. Đó là ánh mắt của người từng g.i.ế.c không ít. Chỉ có đại tẩu là dám cả gan nghịch lông hổ."

"Nói gì thì cũng có nhiều người muốn làm phi tử, nhưng chủ yếu vì quyền thế, vì gia đình."

Kiều Nhị đồng tình: "Tam đệ cũng bị gài bẫy, chắc người đó cũng chỉ vì quyền thế thôi."

Bọn họ dù sao cũng tự biết thân biết phận mình, nữ nhi hoàng hoa đại khuê nữ cũng không thế rất coi trọng bọn họ được.

Sau khi Thanh Đường bị đưa vào một căn phòng nhỏ, một nhóm nữ quan lập tức xuất hiện và bắt đầu tra hỏi nàng ta.

Một nữ quan cất giọng nghiêm khắc: "Ngươi làm cách nào mà xuất hiện bên cạnh Tấn Vương?"

Ban đầu, Thanh Đường cố tỏ ra yếu đuối, khổ sở nói: "Là Tấn Vương uống say rồi kéo dân nữ lại, dân nữ chỉ tình cờ đi qua. Thật sự không phải lỗi của dân nữ."

Nữ quan không mảy may động lòng, hỏi tiếp: "Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi rốt cuộc nghe lệnh của ai mà tiếp cận Tấn Vương?"

"Ta thật không nghe lệnh ai cả..." Thanh Đường đáp, giọng run rẩy.

Nữ quan cười lạnh lẽo: "Không nói đúng không? Vậy đưa ngươi xuống ngục sâu nhất, để ngươi thấy rõ số phận của kẻ phạm tội."

Chẳng mấy chốc, Thanh Đường bị đẩy xuống tầng sâu nhất của ngục, nơi các phạm nhân nặng tội bị tra tấn tàn khốc. Thấy những hình phạt đáng sợ, Thanh Đường sợ hãi đến nôn mửa, cúi mặt run rẩy. Nữ quan giữ chặt tóc nàng ta, buộc nàng ta ngẩng lên, rồi lạnh giọng nói: "Ta hỏi lại ngươi, ai đã sai khiến ngươi tiếp cận Tấn Vương?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 869



Thanh Đường im lặng lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn. Nữ quan ghé sát mặt nàng ta, nói tiếp: "Không chịu khai sao? Ta khuyên ngươi nên thành thật. Trong hoàng cung, một người c.h.ế.t không rõ nguyên do là chuyện thường. Ai mà tìm ngươi, một kẻ thấp hèn không trưởng bối chứ? Chắc hẳn mọi người sẽ tưởng ngươi là một thị thiếp không xứng đáng xuất hiện trước mặt ai!"

Giọng điệu của nữ quan ngày càng đáng sợ: "Khai ra thì còn đường sống, không thì..." Nữ quan chạm nhẹ vào má Thanh Đường: "Hình phạt vừa rồi ngươi đã thấy chưa? Nếu ngươi không nhớ rõ, chúng ta có thể cho ngươi xem lại."

Nữ quan đe dọa: "Ta hỏi lần cuối, ai sai ngươi đến gần Tấn Vương? Và đêm đó thật ra đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng nói là Tấn Vương kéo ngươi, một người say rượu làm sao kéo nổi ngươi? Khai đi!"

"Ngươi tối, đem giam Thanh Đường lại, mỗi ngày phải cho nàng ta chứng kiến những phạm nhận kia chịu cảnh tra tấn".

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuối cùng, Thanh Đường hoảng sợ, sụp xuống nắm lấy chân nữ quan, run rẩy: "Tiểu nhân nói... tiểu nhân nói... Tiểu nhân không muốn ở đây nữa, tiểu nhân sẽ nói ngay!"

Nữ quan ra hiệu cho người kéo Thanh Đường ra ngoài, dẫn đến một căn phòng khác để nàng ta khai báo. Thanh Đường quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi: "Là Phủ Doãn đại nhân. Chính Phủ Doãn sai tiểu nhân trèo lên giường Tấn Vương. Tấn Vương không hề động vào tiểu nhân, tiểu nhân chỉ chờ lúc ngài ấy say rồi tự leo lên giường..."

Nàng ta khai toàn bộ sự việc, còn người bên cạnh ghi chép lại. Nữ quan hỏi thêm: "Phủ Doãn đại nhân có bắt ngươi làm gì khác nữa không?"

Thanh Đường lắc đầu: "Ngài ấy chỉ an bài cho ta vào phủ Tấn Vương thôi, còn lại ta không biết gì thêm."

Nữ quan gật đầu với người ghi chép, ra lệnh: "Cho nàng ta ký tên, ấn dấu tay."

Sau khi xong xuôi, nữ quan mang kết quả điều tra đến trình Chân Nguyệt. Chân Nguyệt đọc lướt qua rồi đưa cho Kiều Triều: "Chàng xem đi."

Kiều Triều xem qua tờ giấy rồi đặt xuống: "Ta sẽ xử lý chuyện này."

Chân Nguyệt nhấp một ngụm trà: "Vậy chàng tự đi lo liệu đi." Nói rồi nàng ngáp một cái: "Ta đi nằm một lát."

Thấy vậy, Kiều Triều lập tức đi theo. Chân Nguyệt ngoái đầu nhìn, ngạc nhiên: "Chàng theo ta làm gì?"

Kiều Triều mỉm cười: "Ta đi theo để nghỉ cùng nàng mà."

Chân Nguyệt bật cười: "Ta nhớ chàng còn nhiều việc a?"

Kiều Triều thở dài: "Ta không muốn c.h.ế.t sớm đâu". Kiếp trước làm việc mệt c.h.ế.t đi cũng chẳng thấy sao. Nhưng đời này, có thê tử, nhi tử, tôn nữ đầy đủ, hắn không muốn vội vã như thế.

Hai người vừa tỉnh dậy thì nhận được tin Thái tử A Sơ đến. Kiều Triều cho phép người dẫn A Sơ vào, A Sơ thi lễ rồi ngồi xuống, nói: "Phụ hoàng mẫu hậu, nhi tử nghe tam thúc gặp chuyện?"

Chân Nguyệt đáp thẳng: "Con định xin tha cho tam thúc con à?"

A Sơ lắc đầu rồi lại gật đầu: "Con chỉ thấy chuyện này không đơn giản, tam thúc chỉ là bị gài bẫy thôi."

Chân Nguyệt phẩy tay: "Chúng ta đều biết rõ. Phụ thân con sẽ xử lý chuyện của tam thúc. Thê tử con, Khanh Thơ, thế nào rồi?"

A Sơ dịu giọng, lo lắng: "Gần đây nàng nghén nặng ạ."

Chân Nguyệt dặn dò: "Thái y nói sao? Cần gì cứ bảo, cho thái y ở trong phủ luôn đi."

A Sơ đáp: "Trong phủ con đã có hai thái y rồi ạ."

Kiều Triều nghe vậy, chợt nói: "Nếu con lo lắng cho tam thúc, vậy giao việc này cho con làm đi. Cũng là cơ hội rèn luyện." Nói rồi, Kiều Triều đưa tờ giấy ghi lời khai cho A Sơ.

A Sơ cầm tờ giấy, ngơ ngác: "Phụ hoàng, chỉ có một tờ giấy, con làm thế nào?"

Kiều Triều nghiêm giọng: "Con tự nghĩ xem làm sao cho tốt?"

A Sơ suy nghĩ rồi đáp: "Điều tra cách chức ạ?"

Kiều Triều gật đầu: "Tạm làm thế đi. Con làm đi."

"Dạ!" A Sơ không ngờ đến chỉ thăm một lần đã nhận ngay nhiệm vụ.
 
Back
Top Bottom