Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 840



Tư Mã Đồ Tuyệt nhìn sang Du Thảo Kê, hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"

Du Cây Kê đáp: "Nàng... mang phượng mệnh." Thật ra, tốt nhất là không nên g.i.ế.c nàng, mà cũng chưa chắc có thể g.i.ế.c được. Nếu g.i.ế.c nàng sẽ tổn hại đến công đức của chính mình, nên lão không khuyến nghị điều đó. Nói ra nhiều điều cũng không tốt, tránh bị phản phệ bản thân.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Định Vương phi, Du Thảo Kê cảm thấy như mình đã chọn nhầm người để theo. Nhưng thuyền đã ra giữa sông, hắn không bơi nên trăm triệu lần không thể rời thuyền.

Nếu sư huynh của hắn ta còn ở đây thì tốt biết bao, huynh ấy chắc sẽ biết cách đối phó!

Tư Mã Đồ Tuyệt nhíu mày: "À? Phượng mệnh? Vậy chẳng lẽ Kiều Định Vương cũng có mệnh đế vương?"

Du Thảo Kê đáp: "Vẫn chưa xác định được ai là người có mệnh đế vương. Nhưng mệnh cách của Kiều Định Vương phi rất kỳ lạ, nếu có nàng trợ giúp, rất nhiều việc sẽ được giải quyết dễ dàng."

Mệnh đế vương vô cùng cao quý, hiện tại Du Thảo Kê vẫn chưa thể xác định rõ ai mới thực sự sở hữu mệnh này. Trước đây, hắn ta nghĩ Trấn Bắc Vương có khả năng cao, nhưng không ngờ lại xuất hiện Kiều Định Vương, quả thực khó lường!

Tư Mã Đồ Tuyệt nói đầy kiêu hãnh: "Chỉ cần Kiều Định Vương không mang mệnh đế vương là được! Chỉ cần ta trở thành Hoàng đế, thì ai làm Hoàng hậu là do ta quyết định!"

Những người khác lập tức quỳ xuống: "Vương gia chắc chắn sẽ đạt được ước nguyện!"

Tư Mã Đồ Tuyệt phất tay: "Đứng lên cả đi. Ban lệnh ám sát Kiều Định Vương phi! Ai lấy được đầu nàng sẽ được thưởng vạn lượng, phong chức tước!"

"Rõ!"

"À, mà ta cảm thấy Kiều Định Vương phi có gì đó rất khác thường, còn chuyện dây leo nữa, ngươi có ý kiến gì không?" Tư Mã Đồ Tuyệt quay sang hỏi Du Thảo Kê.

Du Thảo Kê lắc đầu: "Trên đời này không ai có thể tùy ý điều khiển dây leo, việc đó quá sức tưởng tượng, có lẽ chỉ là bẫy thôi. Có thể là người Kiều Định Vương đã dàn sẵn bẫy, rồi kích hoạt nó trong lúc giao chiến mà thôi."

Điều khiển dây leo? Đó là điều mà chỉ có yêu quái mới làm được, mà trong suốt cuộc đời mình, Du Thảo Kê chưa từng gặp yêu quái. Sư huynh của hắn ta cũng từng nói trên đời này không có yêu quái, mà ngay cả sư huynh cũng không làm được điều khiển như vậy.

Tư Mã Đồ Tuyệt cũng đồng tình: "Ta cũng không tin trên đời có quỷ quái gì. Nếu thật sự có, tại sao bao nhiêu người đã c.h.ế.t dưới tay ta mà chẳng thấy ai quay lại báo thù? Ngay cả hoàng đế Đại Chu trước kia, nếu có, lẽ ra đã đến g.i.ế.c ta từ lâu rồi."

Lúc này, Chân Nguyệt trong lều bỗng hắt xì một cái, Kiều Triều nghĩ nàng bị cảm, Chân Nguyệt xoa mũi và nói: "Có lẽ là có người đang mắng ta, ví như Trấn Bắc Vương chẳng hạn." Rốt cuộc nàng suýt nữa đã tiêu diệt hắn ta.

Kiều Triều cười: "Đợi khi ta khỏe lại, ta sẽ giúp nàng xử lý hắn ta, để hắn ta không dám nhắc đến nàng nữa."

Chân Nguyệt lắc đầu: "Giết hắn ta nào có dễ dàng như vậy, chàng cứ lo dưỡng thương cho tốt đã. Khi chàng khỏe rồi, ta cũng phải trở về, trong nhà còn bao nhiêu việc đang chờ."

Dù Kiều Triều có phần lưu luyến, nhưng hắn cũng hiểu rằng giữ nàng ở đây mãi cũng không ổn. Nếu một ngày quân đội của Trấn Bắc Vương xung đột dữ dội với họ, mà nếu hắn không thể kịp thời bảo vệ nàng, nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm.

"Được thôi."

Trong nửa tháng tiếp theo, phía Trấn Bắc Vương không có động tĩnh gì, nhưng Kiều Nhị lại liên tục vận chuyển đến cho họ rất nhiều vũ khí và thuốc nổ.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 841



Khi xem xét loại thuốc nổ mới, Chân Nguyệt nói: "Lần sau cứ ném hết sang bên đó, khiến ngựa của bọn chúng hoảng loạn là được!" Như thế nàng cũng không cần phải dùng đến dị năng của mình.

Kiều Triều cầm vật đen tròn trên tay, hỏi: "Chỉ cần ném mạnh là được sao?"

Chân Nguyệt liền nói: "Chàng đừng có lộn xộn. Để ta làm mẫu cho xem." Mọi người cùng kéo nhau ra một khu đất trống, Chân Nguyệt cầm một vật tròn đen, kích hoạt cơ quan rồi ném ra xa.

"Ầm!" Tiếng nổ vang lên, bùn đất tung bay.

Các tướng sĩ xung quanh nhìn thấy thì vui mừng reo lên: "Vũ khí này lợi hại quá!"

"Chúng ta chẳng cần ra trận nữa, chỉ cần ném ném là được!"

Chân Nguyệt giải thích: "Không có nhiều đâu, loại này khó chế tạo lắm. Chỉ cần ném vài cái để gây hoang mang lòng địch, sau đó chúng ta sẽ xông lên, đánh tan quân chúng là được."

Kiều Triều phấn khích hô lên: "Có thần khí này, trời quả thật đang giúp Kiều Định Vương ta!"

Nghe vậy, mọi người đều quỳ xuống hô vang: "Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Vương phi thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Chân Nguyệt thấy lòng mình cũng dâng lên hùng khí, huống hồ Kiều Triều còn cười lớn đầy hào sảng: "Ha ha ha! Tốt lắm! Đợi khi ta khỏi hẳn, chúng ta sẽ xuất phát, chiếm lấy huyện Bàn Sơn!"

Huyện Bàn Sơn là một trong những huyện trọng yếu do Trấn Bắc Vương chiếm giữ. Nếu hắn muốn chiếm lấy Chiêu Châu, vậy thì họ sẽ chiếm trước huyện Bàn Sơn!

"Vương gia uy vũ!"

Tuy nhiên, niềm vui chưa kịp kéo dài thì tin tức mới bất ngờ truyền đến: Trấn Bắc Vương đã phát lệnh ám sát, treo thưởng cho cái đầu của Kiều Định Vương phi!

Lệnh ám sát vốn không xa lạ với Kiều Triều, Trấn Bắc Vương và Nam Dương Vương cũng thường bị treo thưởng như vậy. Nhưng vì họ có rất nhiều tướng sĩ bảo vệ, không phải ai cũng dễ dàng g.i.ế.c được.

Nào ngờ giờ đây đến cả Kiều Định Vương phi cũng bị treo lệnh ám sát, chứng tỏ nàng đã thực sự uy h.i.ế.p đến những kẻ khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe tin này, Kiều Triều tức giận đến đỏ cả mặt, A Sơ cũng bực mình không kém. Chân Nguyệt ngồi bên nhìn thấy hai phụ tử bọn họ đồng loạt đập tay xuống bàn, đứng bật dậy với vẻ phẫn nộ. Nàng đang định nói gì đó thì bất ngờ phát hiện động tác của mình và hai phụ tử bọn họ thật giống nhau.

Chân Nguyệt bật cười: "Hai người quả là phụ tử không lẫn vào đâu được! Ta thì không thấy có gì to tát. Chứng tỏ ta giỏi quá thôi! Yên tâm, bọn chúng không ám sát được ta đâu."

Kiều Triều nói: "Dù sao nàng cũng nên cẩn thận. Ta sẽ cho người đi theo bảo vệ nàng, hơn nữa với người lạ thì nàng phải cảnh giác nhiều hơn."

A Sơ nói: "Nương, trước đây người không phải đã bị thương bên chỗ Hồ bá bá sao? Không thể chủ quan được."

Kiều Triều thêm vào: "Đúng vậy, không được chủ quan!" Nhớ lại vết sẹo trên người nàng, hắn lại càng tức giận. Đợi khi xử lý xong Trấn Bắc Vương, hắn sẽ tìm Nam Dương Vương mà tính sổ!

Chân Nguyệt cười: "Yên tâm, ta còn mạng dài hơn cả hai người. Chính trên người các ngươi còn đầy vết sẹo, lo mà chăm sóc bản thân trước đi."

Kiều Triều đáp: "Bọn chúng có thể ra lệnh ám sát, thì ta cũng có thể! Ta sẽ phát lệnh ám sát Vương phi của Trấn Bắc Vương và Nam Dương Vương, thậm chí cả người thân của bọn chúng!"

Chân Nguyệt can ngăn: "... Ngược lại không cần như thế, chúng ta đâu có nhiều tiền như vậy." Tiền này phải để lo chuyện đánh giặc trước đã.

Kiều Triều nói: "Chút tiền ấy thì vẫn có thể chi được." Đến lúc đó, chiếm được huyện Bàn Sơn rồi lấy đồ của Trấn Bắc Vương về bù vào khoản thiếu là được!
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 842



Chân Nguyệt thấy hắn đã quyết thì cũng không ngăn cản nữa, dù sao cũng chưa chắc kế hoạch ám sát kia có thể thành công, giống như việc ám sát nàng cũng sẽ không bao giờ thành công vậy.

Vài ngày sau, Trấn Bắc Vương nhận được tin báo về lệnh ám sát nhắm vào vương phi, hài tử và người nhà của mình. Vừa nghe nói là do Kiều Định Vương hạ lệnh, hắn ta liền hiểu ngay đó là đòn trả đũa.

Nam Dương Vương khi biết tin thì tức giận đập nát một cái chén trà: "Thật là quá đáng! Kiều Triều hắn muốn gì đây? Chuyện ám sát vương phi của hắn là lệnh của Trấn Bắc Vương, liên quan gì đến ta? Vậy mà giờ hắn lại đòi ám sát vương phi và người nhà ta? Hắn muốn c.h.ế.t cùng ta sao?"

Nam Dương Vương vô cùng phẫn nộ, chủ yếu vì gần đây liên tục thất bại trong các trận đánh, quân Kiều Định Vương lại sở hữu thứ vũ khí tạo ra những tiếng nổ ầm ầm, khiến quân lính bên mình bị thương nặng nề. Một số người còn bị chấn động tâm lý, khiến hắn ngại ra lệnh tiếp tục tấn công.

Phụ tá bên cạnh nói: "Có lẽ Kiều Định Vương muốn kéo Vương gia xuống nước, vì dù sao chúng ta cũng đang liên kết với Trấn Bắc Vương."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nam Dương Vương suy nghĩ một lúc rồi cũng thấy có lý. Hắn ta cảm thấy hối hận vì đã hợp tác với Trấn Bắc Vương, vì từ lúc đó họ liên tục thất bại trước Kiều Định Vương. Trong khi trước đây, khi hợp tác với Kiều Định Vương, họ đã tiến quân thần tốc.

"Cho người lập tức điều động một đội quân bảo vệ vương phi và cả người nhà ta. Không ai được phép xảy ra chuyện gì! Tốt nhất là không ra ngoài trong thời gian này."

"Vâng."

Ở bên này, Kiều Triều đã hồi phục gần như hoàn toàn. Chân Nguyệt thấy mình không cần thiết ở lại doanh trại nên đã chuẩn bị rời đi.

Kiều Triều rất lưu luyến, nhưng vẫn cho người hộ tống nàng về Định Châu. Bên này vẫn còn chiến sự, Chân Nguyệt phải về tham dự hôn lễ của A Trọng.

Bằng không, nếu đợi đến khi chiến thắng, không biết sẽ phải chờ tới bao lâu. Cuối cùng, Tiền thị quyết định tổ chức hôn lễ sớm tại phủ An Bình. Chân Nguyệt về Định Châu sắp xếp ít đồ rồi mới đến An Bình, hơn nữa sau hôn lễ của A Trọng, nàng sẽ quay lại Định Châu.

Do lệnh ám sát, trên đường đi Chân Nguyệt được một trăm tinh binh bảo vệ.

Kiều Triều ôm lấy Chân Nguyệt, v**t v* mái tóc nàng: "Nhớ viết thư cho ta nhé."

A Sơ cũng ôm lấy nương mình, nói: "Nương, nhớ viết thư cho con và phụ thân, hơn nữa giúp con gửi lá thư này cho Khanh Thơ."

Chân Nguyệt nhận lấy lá thư, nói: "Ta biết rồi. Hai người mau quay về đi, bảo trọng nhé! Không được để bị thương nặng như vậy nữa."

Kiều Triều gật đầu: "Ừ."

Chân Nguyệt nhanh chóng lên xe ngựa, đoàn người bắt đầu xuất phát. Kiều Triều nhìn bóng nàng rời xa rồi mới quay người cưỡi ngựa trở về quân doanh.

Không ngờ rằng, ngay khi còn chưa rời khỏi Chiêu Châu, Chân Nguyệt đã phải đối mặt với ba đợt ám sát liên tiếp. Cảm thấy tình hình không ổn, nàng lập tức phát lệnh bảo hộ: bất cứ ai hỗ trợ tiêu diệt kẻ ám sát Kiều Định Vương phi sẽ được thưởng một trăm lượng cho mỗi tên địch bị giết.

Ngay trong lần ám sát thứ tư, đã có người xuất hiện hỗ trợ, giúp nàng tiêu diệt hết bọn sát thủ, tạo nên một trận hỗn loạn lớn nhưng lại khiến Chân Nguyệt rất hài lòng.

Từ đó về sau, số lượng ám sát giảm hẳn, mà đến khi nàng về tới phủ đệ ở Trì Định, bọn sát thủ cũng không còn xuất hiện nữa. Tuy nhiên, có kẻ ngầm tiếc nuối vì Kiều Định Vương phi đã đi quá nhanh, bỏ lỡ cơ hội.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 843



Chân Nguyệt an toàn trở lại Trì Định, Tiền thị thấy vậy thì nhẹ nhõm hẳn: "Đại tẩu, cuối cùng tẩu đã trở về, muội lo đến c.h.ế.t mất." Dĩ nhiên, nàng ấy cũng đã nghe về những đợt ám sát nhắm vào Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt đáp: "Ta không sao, hôn sự của A Trọng chuẩn bị tới đâu rồi?"

Tiền thị nói: "Nương bảo mọi thứ cũng đã chuẩn bị gần xong, chỉ chờ tẩu về nữa thôi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vậy được, ta sẽ xử lý mọi việc ở đây trong hai ngày, rồi chúng ta cùng về phủ An Bình."

"Hẳn rồi."

Hai ngày sau, Chân Nguyệt cùng Tiền thị, Mạn Châu và Kiều Nhị, Kiều Tam lên đường về phủ An Bình. Trên đường, họ lại gặp phải một đợt ám sát. Tiền thị và Mạn Châu sợ hãi rúc trong xe ngựa, không dám ra ngoài, bởi trước đây bọn họ chưa từng gặp tình cảnh như vậy.

Chân Nguyệt không trốn trong xe ngựa, nàng đứng bên ngoài, giương cung b.ắ.n liên tiếp vào kẻ địch, chẳng mấy chốc một tên sát thủ đã gục xuống đất.

Sau ba mươi phút đã xuất hiện đất đầy xác kẻ địch xung quanh xe ngựa. Chân Nguyệt sai người thu hồi các mũi tên rồi lau sạch sẽ, dõng dạc nói: "Tiếp tục xuất phát!"

"Vâng!"

Vài ngày sau, họ về tới phủ An Bình. Nửa tháng sau, phủ Kiều Định Vương tràn ngập niềm vui hỉ sự, dân chúng khắp nơi đều đổ ra đường để xem.

"Tân nương đến rồi!"

"Ta nhìn thấy kiệu hoa rồi! Kiệu hoa đẹp quá!"

"Tân lang quan thật khôi ngô tuấn tú!"

Không lâu sau, tiền mừng được rải ra xôn xao khắp phố, dân chúng chạy nhanh ra nhặt tiền mừng, ai nấy đều vui vẻ hân hoan.

Tiền thị và Kiều Nhị cũng không giấu nổi niềm vui, đứng ở cửa đón khách, chờ tân lang dẫn tân nương vào thì vội vã vào ngồi ở đại sảnh.

Nghi thức bái đường nhanh chóng được cử hành, tiếng hô "Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái..." vang lên. Mộ Khanh Thơ đứng nhìn, nhớ lại ngày mình thành thân cũng diễn ra trong khung cảnh tương tự. Chỉ khác là nay phu quân nàng ấy không có ở nhà.

Nàng ấy ôm nữ nhi vào lòng, ghé má: "Sau này chúng ta sẽ có thêm thẩm thẩm để cùng cười đùa."

Chân Nguyệt ngồi một bên cũng thở phào nhẹ nhõm. Một hỉ sự trong nhà lại được hoàn tất. Khi về, nàng biết chuyện hôn sự của A Đóa cũng gần định xong, là với nhị công tử Chu gia, người hiện đang phụ giúp trong quân đội nhưng không ở tuyến đầu.

Chuyện này trước đó chưa quyết định chính thức, chỉ chờ nàng trở về hỏi ý kiến A Đóa. Dù việc quản lý nội trạch Kiều gia đã giao cho Mộ Khanh Thơ, nhưng quyền quyết định vẫn nằm ở Chân Nguyệt.

Mạn Châu đương nhiên muốn đại tẩu xem xét kỹ lưỡng đối tượng của A Đóa. Sau khi kiểm tra và thấy không có gì đáng ngại, Chân Nguyệt gửi thư báo lại cho Kiều Triều. Kiều Tam và Kiều Nhị không có ý kiến, nên sau hôn sự của A Trọng, sẽ tiến hành định hôn cho A Đóa.

Dự kiến năm sau sẽ thành thân, từng hài tử trong nhà đều đã yên bề gia thất, Chân Nguyệt cũng không khỏi cảm khái, nàng thấy mình đã già rồi.

Ở chiến trường, Kiều Triều lúc này đang dẫn quân đánh chiếm huyện Bàn Sơn. Huyện này không nằm ở vùng rừng núi, mà ở khu vực trống trải bên kia, nơi Trấn Bắc Vương không ngờ rằng Kiều Triều lại bất ngờ đánh úp.

Khi Trấn Bắc Vương nhận được tin tức, bên đó đã nổ ra giao chiến!

Tư Mã Đồ Tuyệt tức đến nghẹn thở: "Rốt cuộc là chuyện gì? Sao không có một tin tức báo trước nào hết?"

Một tên thuộc hạ bẩm báo: "Bẩm Vương gia, hình như bọn họ đã lén rời khỏi doanh trại từ đêm hôm trước để đến huyện Bàn Sơn!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 844



"Thám tử đâu? Sao không có ai về báo?"

Người nọ lúng túng không trả lời được, bởi thực ra Kiều Triều đã đi đường vòng rất xa để tránh khỏi phạm vi của các thám tử, khiến cho Trấn Bắc Vương trở tay không kịp.

Khi Trấn Bắc Vương định dẫn quân đi tiếp viện thì giữa đường đã có một đội mai phục chặn sẵn. Quân của Kiều Triều lập tức dùng vũ khí ném b.o.m khiến quân địch khiếp sợ, người ngã ngựa đổ.

"Lùi lại! Lùi lại!" Trấn Bắc Vương hoảng hốt ra lệnh rút quân.

Trấn Bắc Vương Tư Mã Đồ Tuyệt lúc này không còn để ý đến huyện Bàn Sơn nữa, vì bản thân doanh trại của hắn ta cũng liên tục bị tập kích. Hắn ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết nên cứu viện bên nào trước. Đến khi xử lý xong tình hình ở doanh trại, thì huyện Bàn Sơn đã hoàn toàn rơi vào tay Kiều Triều!

Tư Mã Đồ Tuyệt giận dữ đập vỡ một cái ly, mắng lớn: "Đáng c.h.ế.t Kiều Định Vương!"

"Hãy điều năm vạn quân từ Ứng Châu đến đây! Ta không tin rằng mười lăm vạn quân Trấn Bắc ta lại không đối phó nổi một tên Kiều Định Vương!"

"Vâng!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hơn nữa liên lạc xem tình hình bên phía Nam Dương Vương thế nào rồi, bảo hắn ta cũng điều năm vạn quân đến hỗ trợ!"

Phương Tự lo lắng nói: "Vương gia, chúng ta định dồn hai mươi vạn quân để đấu với Kiều Định Vương ư? Nếu vậy thì những nơi khác ai sẽ phòng thủ?"

Tư Mã Đồ Tuyệt đáp dứt khoát: "Không cần lo, ta ở đây thì Kiều Định Vương cũng không dám đi đâu khác."

"Vâng!"

Ở phía Nam Dương Vương, tình hình cũng rối ren không kém. Không những không chiếm được Huyện Xuyên Trạch mà hắn ta còn mất cả huyện Cao An. Nam Dương Vương bắt đầu nghi ngờ, hắn ta cùng Trấn Bắc vương hai mặt giáp công Kiều Định Vương mà không những không thắng lợi mà còn chịu thiệt hại nặng nề!

Giữa lúc này, Trấn Bắc Vương lại yêu cầu hắn ta xuất binh thêm năm vạn để cùng mười lăm vạn quân Trấn Bắc vương đánh với Kiều Định Vương tại lũy sườn núi.

"Vương gia, không thể nào!" Một thuộc hạ của Nam Dương Vương lên tiếng phản đối."Nếu điều đi năm vạn, liệu có còn cơ hội lấy lại? Hơn nữa, nếu quân của Kiều Định Vương tấn công chúng ta thì sao?"

Nam Dương Vương hỏi ý kiến các phụ tá, một số đồng ý, một số phản đối, tạo nên sự chia rẽ. Cuối cùng, hắn ta chọn phương án dung hòa, chỉ điều ba vạn quân.

Khi nhận được tin này, Tư Mã Đồ Tuyệt tức giận đến mức đập vỡ một cái chén: "Hắn tưởng Tư Mã Đồ Tuyệt này dễ bị xem thường sao?"

Lúc đó, Tiền Toại đề xuất: "Vương gia, hay là chúng ta thử liên minh với Kiều Định Vương, trước hết thu lấy lãnh thổ của Nam Dương Vương."

Phương Tự vội can ngăn: "Không thể được! Chúng ta và Kiều Định Vương vốn không đội trời chung, giờ đàm phán liệu hắn có đồng ý không? Hơn nữa, lý do chúng ta dốc sức chiến đấu là vì thế lực của Kiều Định Vương vẫn còn chưa quá lớn. Nhân lúc này dồn sức tiêu diệt hắn thì dễ dàng hơn, còn Nam Dương Vương sau đó sẽ dễ đối phó."

"Nếu chúng ta liên minh với Kiều Định Vương, hắn sẽ chiếm lấy lãnh thổ của Nam Dương Vương, thế lực ngày càng mạnh lên, đến lúc đó chẳng phải sẽ càng khó đối phó sao?"

Tư Mã Đồ Tuyệt nghe thấy cũng thấy hợp lý: "Trước hết xử lý Kiều Định Vương, sau đó mới đến Nam Dương Vương. Nam Dương Vương thì không đáng lo."

"Vâng!"

Tại Phủ An Bình, sau khi A Trọng thành thân, Chân Nguyệt đến thăm một số đại gia tộc ở đây rồi nhanh chóng quay lại Trì Định để xử lý công việc hậu cần cho Kiều Triều.

Phần quản lý ở Phủ An Bình được giao cho Mộ Khanh Thơ. Nàng ấy dẫn theo nữ nhi cùng Kiều Trần Thị và Kiều Đại Sơn an cư tại Phủ An Bình.

Chân Nguyệt dẫn Tiền Thị và những người khác đến Trì Định để lo liệu công việc. Không lâu sau, nàng nghe tin Trấn Bắc Vương cùng 18 vạn đại quân đang tiến đến. Phía nàng cũng nhanh chóng chiêu binh mãi mã; tuy nhiên, chỉ có 15 vạn binh lính, nhưng lại đang phân tán ở nơi khác. Khi đối mặt với 18 vạn quân đang áp sát, dù cố gắng điều động, thì họ cũng chỉ còn tập hợp được 10 vạn quân.

Sau khi chiêu thêm được 3 vạn quân nữa, tổng cộng có 13 vạn quân, nhưng vẫn phải đối đầu với 18 vạn quân của đối phương!

Chân Nguyệt nói: "Hãy yêu cầu xưởng vũ khí sản xuất ngày đêm những quả 'đạn đen' kia!"

"Vâng."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 845



Vào mùa xuân năm thứ 16 hậu kỳ Đại Chu, Trấn Bắc Vương dẫn 18 vạn quân đến giao chiến với 13 vạn quân của Kiều Định Vương tại chiến trường lũy làng sườn núi. Cuộc giao tranh kéo dài hơn một tháng, cả hai bên tổn thất nặng nề, xác c.h.ế.t chất đầy đồng, và vùng Chiêu Châu mà Kiều Định Vương kiểm soát cũng bị Trấn Bắc Vương chiếm lấy một nửa. Kiều Định Vương phải tạm thời rút quân để phục hồi.

Tháng tám cùng năm, đại quân Kiều Định Vương chủ động tấn công, đẩy lùi Trấn Bắc Vương ra khỏi Chiêu Châu. Hai bên không ngừng giao tranh, mỗi đợt quân binh lại thay thế bằng lớp binh lính mới.

Cho đến mùa hè năm thứ 17 hậu kì Đại Chu, Tư Mã Đồ Tuyệt bị Kiều Định Vương làm trọng thương trên chiến trường. Sau đó, Kiều Định Vương tiếp tục dẫn quân tấn công Trọng Châu và chỉ trong nửa năm đã chiếm đóng khu vực này. Đến lúc này, Trấn Bắc Vương chỉ còn lại 12 vạn quân, buộc phải triệt thoái về Vân Châu, không dám tiến đánh nữa.

Nam Dương Vương nghe tin ba vạn quân mà hắn ta cho mượn chỉ còn lại vài người sống sót, tức đến ngất xỉu và trông như già đi chục tuổi.

Hắn ta giận dữ: "Đội quân 18 vạn mà đánh không lại 13 vạn quân của người ta! Tư Mã Đồ Tuyệt bảo rằng ta không làm được, thế mà hắn ta cũng chẳng hơn gì! Đúng là vô dụng, vô dụng, vô dụng!"

Một cận thần khuyên nhủ: "... Vương gia nhỏ tiếng thôi, coi chừng tai vách mạch rừng, nếu Trấn Bắc Vương nghe được e rằng sẽ cho người đến ám sát chúng ta."

Nam Dương Vương phẩy tay: "Cút hết! Ta mẹ nó còn thiếu dăm ba cái lệnh ám của hắn ta sao? Đã bao lâu rồi hắn ta muốn lấy đầu Kiều Định Vương, mà Kiều Định Vương vẫn sống nhởn nhơ?"

"Ta đã bảo ngay từ đầu hợp tác với hắn ta là sai lầm. Hãy viết thư cho Kiều Định Vương, ta muốn hợp tác với hắn, chiếm lấy đất của Trấn Bắc Vương!"

"Ta thà thua trong tay Kiều Định Vương, chứ không muốn thua tên phế vật Trấn Bắc Vương!"

Cận thần đứng một bên không dám nói gì. Thực ra, Trấn Bắc Vương rất lợi hại; nếu không, hắn ta đã chẳng chiếm được bốn châu ở Đông Bắc, hai châu ở Tây Bắc và hai châu ở phía Bắc.

Dù vậy, Kiều Định Vương dường như được trời phù hộ, dù vị trí chiến lược không lý tưởng nhưng khi ra trận thế luôn chẻ tre, không ai cản nổi!

Kiều Triều sau khi nhận được tin tức, cùng các cố vấn thảo luận suốt đêm và đồng ý hợp tác với Nam Dương Vương. Việc loại bỏ một đối thủ rất có lợi cho hắn, vì dù sao hắn cũng không muốn đối mặt với cả hai phe, càng không muốn A Nguyệt nhà hắn phải gánh vác bảo vệ hậu phương vì mình ra trận.

Trong khi đó, Trấn Bắc Vương vẫn đang hôn mê. Phe phái của hắn ta tức giận khi biết Nam Dương Vương phản bội, nhưng vì Vương gia vẫn chưa tỉnh lại nên họ cũng khó có hành động.

Một người đề xuất: "Hay là chúng ta chỉ phòng thủ ở tám châu phía Bắc?"

Phương Tự lập tức vung tay tát người đó: "Ngươi muốn làm rùa rụt cổ à? Ngươi sợ thì cứ làm, ta thì không bao giờ!"

Để bọn họ phòng thủ co cụm lại thì khác gì những kẻ hèn nhát?

Những người khác im lặng không nói gì, một người lên tiếng: "Trước hết hãy đưa Vương gia về chữa trị, đợi Vương gia tỉnh lại rồi hẵng bàn tiếp."

Vương gia có hài tử, nhưng lại sinh toàn nữ nhi, nên trong thời điểm này có chút mất đi lòng tin từ các tướng sĩ thân cận.

Về phía Kiều Triều, hắn bị trọng thương nhưng vẫn còn A Sơ - người đã trưởng thành, cùng với Chân Nguyệt cũng rất được quân lính kính trọng. Dù không có trưởng bối gia tộc hậu thuẫn, nhưng A Sơ và Chân Nguyệt vẫn nhận được sự ủng hộ từ mọi người.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 846



Vì Trấn Bắc Vương tạm thời im ắng, Kiều Triều cũng có thời gian nghỉ ngơi. Hắn trở về Trì Định để ở bên nương tử, tận hưởng hơn nửa tháng sum họp rồi mới quay lại chiến trường. A Sơ cũng trở về Phủ An Bình để thăm thê tử và hài tử.

Mộ Khanh Thơ khi nhìn thấy phu quân thì nước mắt tuôn rơi. Dù gia đình hòa thuận và nàng ấy ở Phủ An Bình cũng là người đứng đầu, nhưng nỗi nhớ phu quân khiến lòng nàng ấy ngày càng nặng nề.

Giờ đây trượng phu nàng ấy bình an trở về, Mộ Khanh Thơ không kìm được cảm xúc. A Sơ ôm thê tử an ủi: "Nàng đã vất vả nhiều rồi."

Mộ Khanh Thơ lắc đầu,"Huynh bình an trở về là tốt rồi. Bé Tiếu Tiếu biết gọi phụ thân rồi đó."

A Sơ mỉm cười: "Thật sao? Tiếu Tiếu đâu rồi?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mộ Khanh Thơ vội sai người bế bé Tiếu Tiếu đến. Ban đầu Tiếu Tiếu có vẻ xa lạ với A Sơ, nhưng chỉ một lúc sau đã gọi "Phụ thân", Mộ Khanh Thơ đứng bên nhìn trượng phu và nữ nhi chơi đùa mà hạnh phúc ngập tràn.

A Sơ ở nhà cũng không lâu, chỉ hơn nửa tháng rồi phải rời đi. Trước khi đi, hắn nói với Mộ Khanh Thơ: "Nếu nàng ở Phủ An Bình cảm thấy chán hoặc không có việc gì làm, có thể sang Trì Định ở cùng nương, nhưng nhớ nói với nương một tiếng khi đi nhé."

"Được." Mộ Khanh Thơ đáp lời. Tuy nhiên, thực ra công việc ở Phủ An Bình cũng không ít. Ở Trì Định, khu vực trồng lương thực không bằng bên này. Phủ An Bình là kho lúa chính yếu của Kiều Định Vương, đồng thời còn là nơi tập trung một số tài nguyên khác, nên Mộ Khanh Thơ mỗi ngày đều có rất nhiều việc để làm.

Trước đó, Chân Nguyệt đã sắp xếp huấn luyện một số nữ y sĩ. Ở Trì Định và Phủ An Bình đều có nhóm y sĩ riêng, và nhóm ở đây do Mộ Khanh Thơ quản lý.

A Sơ ôm nữ nhi một chút, rồi chào mọi người trước khi ra đi. Lần ra đi này không biết khi nào mới trở về, khiến Mộ Khanh Thơ không cầm được nước mắt. Bé Tiếu Tiếu được ôm trong vòng tay vội giơ tay lên lau nước mắt cho nương dù bé còn quá nhỏ để hiểu hết sự việc, chỉ muốn giúp nương bớt buồn.

Mộ Khanh Thơ nắm tay nữ nhi: "Con ngoan, chúng ta sẽ cùng nhau chờ phụ thân con về. Phụ thân con nhất định sẽ trở về."

Mùa đông năm thứ 17 triều Đại Chu, Kiều Định Vương hợp tác với Nam Dương Vương, cùng nhau tập hợp 20 vạn đại quân tiến sát Vân Châu. Tư Mã Đồ Tuyệt do chấn thương trước đó chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn còn ho nhiều, nghe tin này thì bệnh càng nặng thêm.

"Không ngờ Nam Dương Vương lại phản bội! Thật là tiểu nhân!" Tiền Toại tức giận chửi mắng.

Phương Tự lại hiểu được điều này, rốt cuộc hiện giờ quyền lực chia ba, việc thay đổi đồng minh là điều có thể xảy ra. Hắn ta than thở: "Giá mà trước đây chúng ta đã không từ chối hợp tác với Kiều Định Vương, biết đâu lực lượng của chúng ta đã mạnh hơn rồi? Có thể Vương gia cũng sẽ không bị thương nặng thế này."

Tư Mã Đồ Tuyệt khoát tay: "Không, trước kia ngươi nói đúng. Nếu không diệt trừ Kiều Định Vương kịp thời, hắn sẽ trở thành quái vật khổng lồ mà chúng ta không đối phó được. Lỗi là tại ta đã lơ là nhất thời."

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Hai mươi vạn đại quân đang tiến đến mà bọn họ chỉ có 15 vạn binh lính, trước đó đã tổn thất nhiều, sau đó cũng chỉ tuyển thêm được vài vạn quân.

Tư Mã Đồ Tuyệt lấy bản đồ ra: "Bên Ứng Châu còn bao nhiêu quân?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 847



"Trước đây quân Ứng Châu đã điều hết đến đây, hiện chỉ còn vài ngàn lính thủ thành." May mắn là Kiều Định Vương sau khi chiếm Vĩnh Khánh đã không tiếp tục đánh chiếm Ứng Châu, nếu không thì nơi đó có lẽ đã dễ dàng thất thủ.

Tư Mã Đồ Tuyệt ra lệnh: "Điều năm vạn quân tấn công Vĩnh Khánh!"

"Vương gia, còn Vân Châu thì sao?"

Tư Mã Đồ Tuyệt nhìn ra ngoài: "Vĩnh Khánh ngay sát Phủ An Bình. Ta nghe nói gia quyến của Kiều Định Vương đều ở đó. Ta không tin hắn sẽ không quay về cứu viện!"

Chiêu này là vây Ngụy cứu Triệu, không biết có hiệu quả không, nhưng hiện tại không còn cách nào tốt hơn.

Tin tức về cuộc công kích Vĩnh Khánh của năm vạn quân chỉ đến tai Chân Nguyệt và Kiều Triều sau nửa tháng, lúc đó Kiều Triều đang đối chiến với Trấn Bắc Vương tại Vân Châu.

Kiều Triều lập tức ra lệnh: "Huy động năm vạn quân đến cứu viện!"

"Tuân lệnh!"

Nghe được tin này, Chân Nguyệt cũng lập tức dẫn một đội quân lớn đến Vĩnh Khánh, lo lắng vì sau Vĩnh Khánh chính là Phủ An Bình.

Kiều gia cũng lo ngại, cuối cùng Mộ Khanh Thơ gửi một bức thư cho Chân Nguyệt bày tỏ ý muốn đến Trì Định. Tuy nhiên, khi ấy Chân Nguyệt đã rời Trì Định để đi Vĩnh Khánh, nên không thấy được thư.

Mộ Khanh Thơ nhìn dòng người chạy nạn từ Vĩnh Khánh đến, chẳng còn tâm trí đâu để suy nghĩ, lập tức sắp xếp nơi tạm trú cho họ.

Mùa xuân năm thứ 18 sau thời kì Đại Chu, hơn một nửa lãnh thổ Vĩnh Khánh rơi vào tay quân Trấn Bắc Vương. Sau khi Chân Nguyệt đến Vĩnh Khánh chỉ huy, kiên trì trụ vững mấy ngày, năm vạn quân viện trợ của Kiều Triều cũng đến và bắt đầu phản công.

Mùa thu năm thứ 18, toàn bộ lãnh thổ Vĩnh Khánh được tái chiếm, mà quân Trấn Bắc Vương cũng bị đẩy lùi khỏi Vân Châu. Sau đó, họ rút về Thuận Châu.

Đông năm đó, một thế lực nổi lên ở Đông Bắc với lời tuyên bố rằng Đại tướng quân Cố khi xưa bị Trấn Bắc Vương hãm hại dẫn đến mất nước nhà tan và bị c.h.é.m đầu. Họ cũng tuyên bố rằng Hoàng đế triều Đại Chu trước đây bị hắn ta sát hại.

Thế lực này cho biết trong tay họ có một cô nhi dòng dõi hoàng tộc Đại Chu, với kế hoạch lật đổ Trấn Bắc Vương và phục hồi vinh quang Đại Chu. Họ cũng gửi thư cho Kiều Triều và Nam Dương Vương, hy vọng nhận được trợ giúp, hứa hẹn sẽ phong tước Đại tướng quân khi thành công.

Khi nghe tin này, phản ứng đầu tiên của Chân Nguyệt là nghĩ rằng đây là trò lừa gạt, giống như kiểu "Ta là Tần Thủy Hoàng, cho ta 50 lượng bạc để ta từ mộ bò ra."

Tuy nhiên, sau khi điều tra, Kiều Triều xác nhận rằng có 80% khả năng chuyện này là thật. Còn lại 20% chưa rõ, không biết hài tử ấy có thực là hoàng tử tiền triều hay không, nhưng nghe nói rất giống hoàng đế trước đây.

Dù thật hay không, trong hoàn cảnh này việc họ muốn chúng ta hỗ trợ đúng là điều viển vông.

Kiều Triều nói: "Không cần để ý, bây giờ Trấn Bắc Vương hẳn đang bận bịu, vừa hay chúng ta có thể lấy danh nghĩa này để g.i.ế.c hắn!"

Trấn Bắc Vương khi nghe tin thì vô cùng tức giận và hoảng hốt. Làm gì có cô nhi nào của Đại Chu sống sót? Không phải hắn ta đã g.i.ế.c hết rồi sao? Chẳng lẽ có kẻ lọt lưới?

Về phần Cố tướng quân, chuyện từ bao lâu nay, bây giờ lại bị đào bới ra làm gì?

Phương Tự bỗng nhớ ra: "Nghe nói Kiều Định Vương thời trẻ từng bị bắt đi lính, khi ấy hắn ở trong quân đội của Số Sư Trần và từng làm Thiên Phu Trưởng, nhưng sau đó thì về quê làm ruộng."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 848



Trấn Bắc Vương nói: "Vậy ngươi nghi ngờ là Kiều Định Vương tung tin này?"

"Đó chỉ là suy đoán."

Trấn Bắc Vương: "Tạm thời không quan tâm đến việc này, ngươi hãy đích thân đi xem xét tình hình ở Đông Bắc, nếu gặp cái gọi là hoàng tử Đại Chu, g.i.ế.c không tha!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Rõ!"

Thế nhưng, vài tháng sau, người đó không những không bị g.i.ế.c mà còn có một đội ngũ nổi lên muốn phản kháng. Bốn châu Đông Bắc thì có hai châu đã nổi dậy.

Từ đây, Trấn Bắc Vương bị tấn công từ ba phía...

Mùa thu năm thứ 19 hậu Đại Chu, quân Trấn Bắc Vương bị đánh tan tác, mất hai châu chỉ trong chớp mắt. Kiều Triều cùng đồng minh liên tiếp giành thắng lợi, mà một đội quân không rõ từ đâu trỗi dậy ở Đông Bắc. Chưa đầy một năm, quân Kiều Triều chiếm ba trong bốn châu phương Bắc, châu còn lại rơi vào tay Nam Dương Vương, khiến cả hai chính thức thành đồng minh.

Còn lại bốn châu Đông Bắc, Kiều Triều và Nam Dương Vương quyết định tiếp tục chiếm lĩnh. Khi tiến hành giao chiến, Kiều Triều bỗng cảm thấy người đối diện rất quen thuộc, người đó cũng nhìn hắn đầy sự thân quen.

"Cố Sư Tiệp, Cố Giáo Úy?" Kiều Triều thầm nhủ. Hắn không nhầm, không ngờ người lãnh đạo cuộc nổi dậy ở Đông Bắc lại là Cố Sư Tiệp.

Cố Sư Tiệp kinh ngạc trước Kiều Triều uy phong lẫm liệt, nhưng cũng thấy điều này là lẽ tất nhiên. Nhiều năm qua, ông ta biết ít nhiều về Kiều Định Vương. Trước đây chưa gặp thì không sao, nhưng giờ đây khi Kiều Triều dẫn mười mấy vạn quân nhìn chẳng còn giống Thiên Phu Trưởng ngây ngô năm xưa, mà đã là vị Vương gia đầy uy quyền.

Kiều Triều không muốn đối đầu với ông, vì trước kia hắn thật lòng cảm kích Cố Sư Tiệp cùng Cố tướng quân."Chúng ta có thể nói chuyện chứ?"

Cố Sư Tiệp gật đầu.

Nam Dương Vương đứng cạnh nói: "Còn nói gì nữa? Bắt lấy hắn ta không phải là xong sao?"

Kiều Triều đáp: "Thử bàn bạc xem có thể chiếm bốn châu Đông Bắc mà không tổn thất binh sĩ."

Nam Dương Vương: "Được, vậy ngươi nói đi!"

Giữa lúc hai quân giằng co, có binh lính mang đến một cái bàn và đặt hai chiếc ghế. Kiều Triều và Cố Sư Tiệp ngồi đối diện nhau.

Không tốn thời gian nói chuyện phiếm, Kiều Triều đi thẳng vào vấn đề: "Từ bỏ bốn châu Đông Bắc, ta sẽ giúp gia tộc Cố khôi phục danh tiếng xưa, trả lại vinh quang cho các ngươi."

Cố Sư Tiệp cười buồn: "Vinh quang gì chứ? Gia tộc Cố chúng ta giờ đã chẳng còn ai."

Kiều Triều nhìn về phía sau ông ta, liếc thấy một người trẻ tuổi,"Chẳng phải người trẻ đứng cạnh ông là nhi tử Cố tướng quân sao? Dòng dõi Cố gia vẫn còn đó. Ta có thể ban tước vị, cho phép kế thừa."

Cố Sư Tiệp trầm ngâm: "Chim hết thì cung tên cất, thỏ c.h.ế.t thì chó săn làm thịt. Ngươi có chắc rằng mình sẽ không là loại người đó sao?"

Gia tộc Cố trước đây trung thành tuyệt đối với hoàng thượng, nhưng rồi cũng bị tàn sát, lưu đày, trên đường đi còn bị truy sát tận gốc. Nếu không nhờ ông cứu người, thì có lẽ gia tộc Cố giờ chỉ còn mình ông.

Kiều Triều quả quyết: "Ta không phải loại người đó! Những kẻ quân vương dùng cách ấy đều do bản thân bất tài, sợ người dưới quyền giỏi hơn mình. Ta thì không, vì ta là người mạnh nhất."

Kiều Triều nói đầy tự tin, mà Cố Sư Tiệp cũng biết hắn thực sự có tài, xuất thân không quan trọng, nay đã trở thành vương gia được mọi người kính trọng.

Kiều Triều tiếp tục: "Ta có thể đảm bảo rằng ta không như vậy, nhưng ta không đảm bảo được rằng những quân vương khác cũng thế. Hoặc là... ngươi nghĩ rằng nếu không đầu hàng, các ngươi có thể thắng được đội quân mười mấy vạn của chúng ta sao?"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 849



"Đến lúc đó, gia tộc Cố các ngươi có thể sẽ thực sự không còn một ai." Kiều Triều nói rõ hậu quả.

Cố Sư Tiệp hiểu rõ điều này. Ông ta dẫn quân chống lại Trấn Bắc Vương từ đầu là để báo thù cho gia tộc, mà kẻ thù lớn nhất là Hoàng đế Đại Chu - kẻ giờ đã không còn nữa.

Cố Sư Tiệp liếc nhìn Kiều Triều, rồi lại nhìn Nam Dương Vương đang đứng từ xa quan sát,"Ngươi nghĩ rằng các ngươi có thể thắng lợi? Vậy Nam Dương Vương thì sao?"

Kiều Triều quay đầu nhìn về phía Nam Dương Vương,"Hắn ta thì không đáng ngại!" Khi đối mặt với Trấn Bắc Vương Tư Mã Đồ Tuyệt trước đây, Kiều Triều cảm nhận được sự khó khăn, bởi Tư Mã Đồ Tuyệt là kẻ trí dũng song toàn, một đối thủ đáng kính.

Nhưng người kế vị của Tư Mã Đồ Tuyệt không có tài, lại gặp phản loạn từ nhiều phía, và chính bản thân Tư Mã Đồ Tuyệt còn phải chịu di chứng từ những chấn thương trước đó, nếu không cũng chẳng thua nhanh như vậy.

Cố Sư Tiệp hỏi: "Ta có thể rút quân, nhưng liệu các ngươi có thể đảm bảo không g.i.ế.c một ai trong số chúng ta không?"

Kiều Triều đáp: "Được, miễn là phía các ngươi không chống cự. Nương tử ta từng nói..."

Cố Sư Tiệp ngạc nhiên: "Nương tử ngươi?"

Kiều Triều giải thích: "Nương tử ta nói rằng đất của các ngươi rất màu mỡ, thích hợp cho canh tác. Nếu ta chiếm được nơi này, nàng sẽ qua đây để làm nông. Chắc ngươi cũng biết, nương tử ta rất giỏi trồng trọt."

Cố Sư Tiệp...

Danh tiếng của Kiều Định Vương phi, tất nhiên Cố Sư Tiệp biết rõ. Nàng nổi tiếng không phải nhờ tài canh tác, mà bởi vì đã từng đánh bại Trấn Bắc Vương trong trận chiến lũy làng, khi Kiều Triều bị thương. Bên ngoài đồn rằng Trấn Bắc Vương sợ nàng đến mức vãi cả quần.

Khi nghe lời đồn, Chân Nguyệt cũng chỉ biết cười trừ, nhưng trong quân đội thì uy vọng của nàng lại tăng lên nhờ điều đó.

Kiều Triều tiếp tục: "Nương tử ta có lòng tốt. Nàng cho rằng người dân chỉ cần canh tác tốt, nếu không gặp tai ương lớn thì sẽ tự nuôi sống được. Sau mỗi cuộc chiến, nàng đều sắp xếp mọi thứ rất chu đáo, ngươi có thể đến Trì Định, Phủ An Bình mà xem, nhờ nàng mà nơi đó đã thay đổi nhiều."

"Nếu ta quản lý bốn châu Đông Bắc, nương tử ta cũng sẽ biến nơi đó thành đất lành, về sau các ngươi sẽ không còn phải lo nạn đói khi mùa đông đến."

Cố Sư Tiệp nghe Kiều Triều nói mãi về nương tử mình thì cảm thấy có chút buồn cười,"Việc ta đầu hàng có liên quan gì đến nương tử ngươi?"

Kiều Triều đáp: "Ta nghe lời nàng, nếu có ngày nào ta muốn g.i.ế.c ai, nàng sẽ khuyên can ta."

Cố Sư Tiệp...

Cuối cùng, sau một lúc suy nghĩ, Cố Sư Tiệp nói: "Ta sẽ về bàn với mọi người."

Kiều Triều gật đầu,"Được, ta cho các ngươi ba ngày để suy nghĩ."

"Được."

Sau khi thống nhất, hai bên rút lui. Nam Dương Vương thấy Kiều Triều quay lại thì hỏi: "Sao rồi? Nếu bọn họ không đồng ý, chúng ta sẽ tấn công ngay."

Hắn ta đã rất háo hức muốn chia cắt bốn châu Đông Bắc và nghĩ rằng mình sẽ được hai châu.

Kiều Triều đáp: "Cho bọn họ ba ngày để suy nghĩ."

"Ba ngày? Có lâu quá không?"

Kiều Triều: "Nếu họ không muốn đầu hàng, ba ngày đủ để họ bỏ chạy. Chúng ta chỉ cần chiếm đất đai, còn người thì không quan trọng."

Nam Dương Vương nghĩ cũng đúng, vì bốn châu Đông Bắc chắc chắn không phải đối thủ của họ. Ba ngày thì ba ngày, hắn ta cũng muốn nghỉ ngơi sau một thời gian dài bận rộn.
 
Back
Top Bottom