Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 780



Chân Nguyệt chẳng thèm bận tâm đến chuyện này, mà chỉ tập trung vào việc chính. Mạnh Bình báo đã hoàn thành một xe pháo lớn, liền gọi nàng đến xem.

Chân Nguyệt xem qua, thấy Mạnh Bình đã kéo dài kíp nổ theo ý nàng, liền ra lệnh: "Đưa cả xe này đến huyện Châu Dao. Các ngươi chuẩn bị đóng gói, ta sẽ cử người đến chở."

Sau đó, Chân Nguyệt tìm Hồ lão đại, dặn hắn tìm mười binh lính cải trang thành dân thường để hộ tống xe pháo đến huyện Châu Dao."Ta sẽ gửi một phong thư, đến nơi đưa thẳng cho Kiều Triều, huynh ấy sẽ hiểu."

Hồ lão đại đáp: "Rõ, ta sẽ thu xếp ngay, họ sẽ xuất phát ngay lập tức!"

Nhóm mười binh lính nhanh chóng lên đường, cải trang thành thôn dân bình thường, xe chở pháo được phủ cỏ và áo bông ngụy trang.

Khi xe chở pháo đi ngang qua, Hoàng Lục và Trâu Hùng đang định đến quán ăn. Thức ăn trong phủ nha quá đơn sơ, thịt cũng chỉ có một, hai miếng, nên họ muốn tìm chỗ ăn ngon.

Hoàng Lục chặn xe lại, hỏi: "Các ngươi đi đâu? Trên xe chở gì?"

"Đại nhân, đây là áo bông mang đi bán."

Hoàng Lục ngạc nhiên: "Không phải may cho binh lính trong quân doanh mặc sao?"

"Đúng là cho quân doanh, nhưng một phần được mang đi bán để kiếm thêm. Quân doanh không đủ tiền nên phải làm vậy."

Hoàng Lục nghe thế thì cũng gật gù, không hỏi gì thêm, sợ nếu cản trở sẽ bị Hồ lão đại đòi tiền chi viện. Bữa trước, khi phát lương thực, Hồ lão đại đã đến xin hỗ trợ thêm vì quân doanh thiếu thốn, nhưng Hoàng Lục làm gì có đủ lương thực để chia sẻ.

Đoàn người đi xa rồi, Hoàng Lục vẫn thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể xác định.

Làm Huyện thái gia cũng có một cái lợi, ít ra vào tiệm ăn thì họ cũng không cần trả tiền, chủ tiệm cũng không dám ý kiến gì.

Hai ngày sau, đoàn binh lính vận chuyển pháo đến huyện Châu Dao. Trên đường không bóng người, khiến họ cảm thấy hơi bất thường, nhưng họ vẫn tiếp tục tiến thẳng đến phủ nha. Lưu Vĩ lấy lệnh bài ra, nói: "Chúng ta đến tìm tướng quân tiên phong."

Người canh cổng nhận lệnh bài, thấy rõ đây là lệnh từ huyện Quận Thượng, vốn là nơi Kiều Triều bảo hộ kỹ càng và cũng là đại bản doanh của hắn.

"Chờ một chút." Người lính canh nhìn kỹ đoàn người, rồi liếc đến xe đồ vật phía sau, bọc trong lớp vải kín mít nên khó thấy rõ bên trong. Bề ngoài nhìn như chỉ là vải vóc, không có gì đáng ngờ.

Trong lúc đó, Kiều Triều đang bận huấn luyện binh lính. Đám binh sĩ trước đây có phần lười nhác, nếu gặp chiến tranh thực sự sẽ chẳng khác gì mồi pháo. Vài ngày nay, Kiều Triều đích thân rèn quân đến mức ai cũng phải kêu than, nhưng không ai dám hé răng phản đối vì kẻ nào làm vậy đều trừ khử để đe dọa mọi người.

Để xây dựng hệ thống phòng ngự vững chắc, Kiều Triều chỉ ngủ hơn hai canh giờ mỗi ngày, còn Uất Trì Thịnh cũng được cử đi làm hậu cần, bận tối mắt tối mũi.

Biết quê quán người đến, Uất Trì Thịnh vui mừng tưởng có thêm nhân lực hỗ trợ, nhưng chỉ thấy vài người mang theo một chiếc xe.

"Các ngươi mang gì đến thế? Rau xanh à?" Uất Trì Thịnh vừa nói vừa cười, không thể phủ nhận rằng rau xanh từ Kiều gia ăn ngon hơn hẳn các vùng khác. Ở đây, thức ăn đều kém xa huyện Quận Thượng, quanh năm chỉ có một loại dưa ăn được, nhà nào cũng có. Hắn ta ăn đến phát chán rồi, may có chút tương đem theo từ trước đỡ thèm.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 781



Khi Uất Trì Thịnh định kéo tấm vải lên xem thì bị ngăn lại. Lưu Vĩ nói: "Uất Trì đại nhân, xin chờ một lát, chỉ có tướng quân mới được xem, phu nhân đã căn dặn rõ."

Nghe thế, Uất Trì Thịnh đành gật đầu: "Được rồi, nhưng các ngươi có mang gì ăn ngon không? Cho ta một miếng, ta thèm đến c.h.ế.t mất rồi."

Lưu Vĩ lấy từ túi ra nửa chiếc bánh bột ngô khoai tây: "Chỉ có thứ này thôi." Chiếc bánh này làm từ khoai tây nghiền trộn với bột, muối rồi được nướng chín.

Uất Trì Thịnh cắn một miếng, thốt lên: "Đúng cái hương vị này! Ngon quá! Ăn cái dưa kia mãi ta sắp phát ngán rồi!" Hắn ta nhìn những người khác trong đoàn,"Còn ai có nữa không?"

Cuối cùng, Uất Trì Thịnh cũng giành được thêm hai chiếc bánh nữa...

Khi Kiều Triều đến, thấy Uất Trì Thịnh vừa ăn bánh vừa trò chuyện với Lưu Vĩ và các binh lính. Lưu Vĩ trông thấy Kiều Triều liền hành lễ, nói: "Tướng quân!"

Kiều Triều hỏi: "Ai sai các ngươi đến đây?"

Lưu Vĩ lấy một phong thư từ trong n.g.ự.c áo ra: "Là phu nhân, đồ trên xe cũng do phu nhân sai bọn thuộc hạ mang tới để tướng quân xem."

Kiều Triều mở thư, thấy trong đó hướng dẫn cách sử dụng đại pháo và kèm lời nhắn mong hắn bình an. Hắn gật đầu, ra lệnh: "Đưa xe ngựa về khu ta chỉ định."

Uất Trì Thịnh vội vàng đuổi theo đoàn người. Cùng lúc đó, huyện lệnh Trần An nghe tin huyện Quận Thượng gửi hàng tới cho Kiều Triều, liền hỏi cấp dưới: "Có biết là thứ gì không?"

Người lính đáp: "Thưa, chỉ thấy là vải vóc, nhưng cũng không rõ có phải quần áo không."

Trần An: "Vải vóc thì khỏi bận tâm."

Xe ngựa được đưa vào doanh trại, lớp vải phủ mở ra, bên trên là một lớp áo bông. Kiều Triều liền dặn Uất Trì Thịnh: "Phát áo bông này cho binh lính của chúng ta trước, nếu dư thì tính đến người huyện Châu Dao sau, dựa vào biểu hiện của họ."

"Rõ."

Lớp bên dưới áo bông là những khẩu đại pháo. Kiều Triều yêu cầu đưa số pháo này vào phòng trống và cử người canh gác, nghiêm cấm sử dụng thuốc nổ bừa bãi.

Kiều Triều cầm một khẩu pháo, dẫn người đến bãi đất trống, đào hố, chôn pháo và đặt kíp nổ. Sau khi châm lửa, hắn liền rời đi, pháo nổ vang trời, bụi bay mù mịt. Mọi người xung quanh đều tròn mắt kinh ngạc.

Uất Trì Thịnh nói: "Tướng quân, đây là... ?"

Kiều Triều điềm tĩnh đáp: "Chỉ là pháo mà thôi, đừng có ngạc nhiên."

Uất Trì Thịnh nhìn hắn, lẩm bẩm: "... Trông thế nào cũng không giống pháo bình thường."

Kiều Triều: "Cũng chỉ là pháo lớn thôi. Giữ kỹ đồ vật này, không ai được tiết lộ."

Uất Trì Thịnh nghiêm túc gật đầu: "Rõ."

Sau khi giao hàng, đoàn Lưu Vĩ chuẩn bị quay về, Kiều Triều viết một lá thư gửi cho phu nhân, hỏi thêm về tình hình huyện Quận Thượng. Lưu Vĩ báo cáo về việc Hoài Dương Vương phái người đến tiếp quản công việc ở đó."Ban đầu tam gia và Chung huynh đệ quản lý, sau đó phu nhân giao lại cho nhóm người từ Hoài Dương Vương, nhưng họ chỉ lo việc phủ nha, còn quân doanh thì do Hồ đại nhân phụ trách."

Kiều Triều gật đầu: "Ngươi về nhắn với Hồ đại, nếu đám người đó gây rối với Kiều gia, cứ trực tiếp trừ khử, mọi hậu quả ta chịu."

"Rõ!"

Lưu Vĩ về đến huyện Quận Thượng, đúng lúc nghe tin lớn: Chân Nguyệt vừa dạy cho Hoàng Lục một bài học. Nguyên nhân là mấy hôm nay, Hoàng Lục và đồng bọn ăn uống no say lại nổi cơn háo sắc. Hôm đó, chúng thấy nữ nhi lão bản đem đồ ăn lên xinh đẹp, liền định giở trò sàm sỡ, muốn kéo nữ tử đó về phủ nha.

Lão bản ngăn cản thì bị đá ngã, ông chạy đi báo Kiều gia, lúc này Chân Nguyệt đang nghỉ ngơi cũng phải ra tay.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 782



Khi đến nơi, nàng thấy nữ nhi chủ quán bị lôi vào phòng, Hoàng Lục và mấy tên đang cười cợt bỡn cợt. Chân Nguyệt đá văng cửa, ngay lập tức đá Trâu Hùng đang đè lên nữ tử xuống đất.

"A!" Một tiếng hét vang lên, Chân Nguyệt tát mạnh vào mặt Hoàng Lục: "Ngươi làm huyện thái gia như vậy sao? Không lo dân, chỉ biết cướp đoạt thế này sao?"

Bốp! Bốp! Bốp! Mấy cái tát liên tục giáng xuống. Khi vài tên khác định lao vào ngăn, nàng tung cước hạ gục từng kẻ một, rồi tóm lấy tay Hoàng Lục, rút dao, cắm phập vào giữa kẽ ngón tay hắn ta.

Hoàng Lục giật b.ắ.n mình, mặt mày tái mét, mồ hôi đầm đìa, cứ tưởng sắp mất mạng, nhưng hóa ra lưỡi d.a.o chỉ ghim xuống bàn.

Chân Nguyệt cười lạnh, đá hắn ta bay ra ngoài: "Lần sau muốn làm thái giám thì cứ nói thẳng! Kiều gia chúng ta có cả thợ thiến heo chuyên nghiệp, kỹ thuật thiến hạng nhất!"

Nói xong, nàng dẫn nữ nhi chủ quán rời đi, để lại Hoàng Lục run rẩy như kẻ mất hồn.

Mấy tên đại nam nhân nằm sóng soài trên mặt đất, rên la đau đớn, thảm nhất là Trâu Hùng ôm chặt phần th*n d***, không thể gượng dậy nổi. Nữ nhi chủ quán, A Như vừa khóc vừa lẩm bẩm: "Ta không sống nổi nữa, ô ô, ta không sạch sẽ rồi."

Chân Nguyệt: "Nói bậy! Không sạch sẽ cái gì chứ! Ta còn đá vào chỗ đó của gã kia, có khi lại càng không sạch sẽ hơn đấy!"

A Như: ... Hình như cũng đúng a.

Chân Nguyệt: "Về nhà nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì đâu. Ai dám nói này nói nọ thì đến tìm ta. Người không tắm rửa mới là không sạch sẽ, đụng tay thì làm sao? Lúc đi dạo phố, người đông thế kia, có biết bao nhiêu nữ nhân còn bị đụng vào, vậy chẳng lẽ ai cũng không sạch sẽ hết sao?"

A Như: "Dạ, tiểu nữ hiểu rồi."

Chân Nguyệt đưa A Như ra khỏi quán, chủ quán thấy nữ nhi đi ra liền chạy tới ôm chầm lấy: "A Như, con không sao chứ?"

Chân Nguyệt bảo: "Không sao đâu, cả người vẫn lành lặn, đưa con bé về nghỉ ngơi đi. Còn nếu mấy tên kia dám tới gây sự nữa, cứ cho người báo ta."

"Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân!" Chủ quán dẫn nữ nhi cúi đầu tạ ơn rồi rời đi nhanh chóng.

Chân Nguyệt nhìn Kiều Sách, dặn: "Đi tìm Hồ đại, bảo hắn phái vài người đến Kiều phủ sáng mai." Nàng đề phòng bọn Hoàng Lục đến gây rối vào hôm sau.

"Dạ, phu nhân."

Bên kia, Hoàng Lục và đám người vừa bình tĩnh lại, hắn ta tức tối ném đồ đạc tứ tung: "Láo xược! Thật là láo xược! Đúng là một độc phụ! Nàng ta là cái gì mà dám làm nhục ta? Ta là huyện lệnh cơ mà!"

Trâu Hùng nằm trên giường, còn chưa đỡ hẳn, sốt ruột thúc giục: "Nàng dám động vào chúng ta thì đừng trách chúng ta không nương tay! Đại nhân, ngày mai phải cho nàng một bài học để nàng biết huyện Quận Thượng này là do ngài cai quản!"

Bọn họ lẩm bẩm tính kế, Lâm Tiến Trình nói: "Ta sẽ tìm vài người để ngày mai đến Kiều phủ gây sự. Đại nhân cũng nên viết thư cho Hoài Dương Vương, báo rằng nơi đây chẳng ai nghe lệnh của ngài, rằng Kiều gia lộng quyền muốn tạo phản."

Hoàng Lục tán đồng: "Được lắm!"

Tuy nhiên, khi họ cầm bạc ra ngoài thuê người để cùng kéo đến Kiều phủ gây sự, lại chẳng ai dám nhận lời. Đại nam nhân trong thành vốn ít, phần lớn đã đến quân doanh để huấn luyện, còn phụ nhân thì ai nấy đều đã có công việc ổn định tại các xưởng dệt, xưởng đồ ăn, xưởng chế tạo vũ khí, hay khu xây dựng.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 783



"Ai, lẽ nào cả huyện thành đều bị Kiều gia khống chế rồi sao?"

Hoàng lục: "Ngươi đi tìm những gia đình giàu có!"

Lâm Tiến Trình: "Đúng rồi, thuộc hạ sẽ đến đó thử xem. Có khi chỉ cần cho chút lợi lộc là họ sẽ nghe theo, không thì chỉ còn cách chờ người vương gia phái tới."

"Ừm."

Người đem thư tín Hoàng lục mang ra ngoài đã bị Hồ lão đại bắt lại và tiêu hủy thư.

Hồ lão đại: "Thư tín xé xuống, nói cho Kiều phu nhân bên kia biết."

"Rõ."

Bên bọn Hoàng lục còn chưa biết chuyện này, khi Lâm Tiến Trình tìm đến nhà các gia đình giàu có, họ đều từ chối khéo léo. Nhà nào cũng viện cớ, người thì nói không tiện, người thì nói trong nhà không ai, có nhà thậm chí còn không mở cửa tiếp khách.

Các gia đình trong thành không hề ngu ngốc, họ biết ai mới thực sự quản lý nơi này, hơn nữa bọn họ có điên mới dây vào Kiều gia. Trước đây chính họ đã hiến không ít tài sản để xây dựng huyện thành, cũng có thể coi thành này một phần có công sức của bọn họ, ở đâu lại tự dưng lại nhẩy ra đám Hoàng Lục tới tranh quyền hái quả.

Nếu Kiều Triều trở về thì sao, hơn nữa còn có tướng quân phu nhân đứng trên tường thành g.i.ế.c địch nữa, dù sao bọn họ cũng không ngốc.

Chân Nguyệt bên này đợi mãi cũng chẳng thấy người tới, sau khi sai người đi nghe ngóng tin tức thì biết đám người Hoàng Lục muốn tìm người đối đầu với Kiều gia nhưng chẳng ai chịu thì nàng cũng chỉ cười nhạt.

Nàng chẳng buồn bận tâm thêm mà quay lại kiểm tra bên Ma bà tử và Mạnh Bình, dặn họ tiếp tục chế tác pháo lớn."Các ngươi thử làm thêm loại có kíp nổ dài hơn, đốt lâu hơn."

"Rõ, bọn tiểu nhân sẽ thử làm."

Bên Hoàng Lục, hắn ta chờ mãi cũng không thấy cứu viện từ Hoài Dương Vương, lại thấy mình bị cô lập ở huyện thành. Tiệm cơm chẳng ai bán cho bọn họ, thời tiết thì ngày càng lạnh, muốn mua thêm áo quần cũng khó. Tiền mang theo không nhiều mà mỗi ngày ăn uống đều tốn một đống bạc."Sao vương gia còn không phái người tới đây? Chúng ta làm sao bây giờ?"

Hoàng Lục: "Không được, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết! Trâu Hùng, ngươi cùng Liêu Quang lập tức trở về phủ thành báo tin cho Vương gia, chúng ta sẽ đợi các ngươi ở đây."

Trâu Hùng đã nghỉ ngơi vài ngày, may mà không đến nỗi bị phế bỏ, liền đáp: "Rõ, thuộc hạ cùng Liêu Quang lên đường ngay." Hai người cưỡi ngựa rời khỏi thành, nhưng chưa đi xa thì thấy một đám đông quân lính rợp trời kéo đến.

Nhìn thấy cớ xí của đội quân, Trâu Hùng kinh hãi: "Là quân địch, quân Nam Dương Vương! Chạy về nhanh!"

Cả hai quay đầu phi ngựa trở lại, vừa vào đến thành đã la toáng lên: "Quân địch! Có quân địch!"

Lính gác nghe thấy, vội trèo lên tường thành nhìn ra và phát hiện đội quân đông nghịt của Nam Dương Vương đang tiến tới. Họ lập tức đốt khói hiệu và phất cờ báo động.

Hồ đại đang nghe báo cáo về chuyện Trâu Hùng và Liêu Quang rời thành thì thấy khói báo hiệu từ tường thành. Sắc mặt hắn biến đổi, hô lớn: "Địch tập kích! Tất cả chuẩn bị vũ khí!"

Doanh trại lập tức vang lên tiếng còi tập hợp, binh lính vội vàng vác vũ khí ra tập kết. Chân Nguyệt cũng nhanh chóng nhìn thấy khói báo động, liền hô lớn: "Mau đến cửa thành!"

Rồi nàng phân công: "Kiều Đồ, đi gọi Mạnh Bình vận chuyển pháo lớn đến cửa thành. Ngô Loan, kêu nhị gia và tam gia chuẩn bị đá và nước ấm. Kiều Dương, lấy vũ khí từ xưởng về!"

Mọi mệnh lệnh lập tức được thực hiện, Chân Nguyệt tự mình cầm cung tên, cưỡi ngựa phi nhanh tới tường thành.

Trong thành, dân chúng nghe tin quân địch đến cũng náo loạn. Hoàng Lục và đồng bọn sợ hãi đến mất hồn.

Hoàng Lục kêu lớn: "Kiều tướng quân không có ở đây, làm sao chúng ta chống đỡ nổi? Chạy thôi!"

Hắn ta dẫn đám thuộc hạ chạy về phía cổng sau, nhưng chỉ vừa rời đi đã thấy mũi tên xé gió bay sượt qua tai. Chân Nguyệt xuất hiện trước mặt, nghiêm giọng ra lệnh: "Lôi tất cả lên tường thành! Kẻ nào dám đào tẩu, xử ngay tại chỗ!"

"Tuân lệnh!"

Hoàng Lục cùng đám người bị kéo lên tường thành, tay chân run rẩy cầm lấy vũ khí được lính trao cho. Hồ lão đại đứng trên tường thành, nhìn xuống phía dưới, ước lượng quân địch có khoảng hơn một ngàn người, có khi còn đông hơn nữa. Trong khi đó, lực lượng phòng thủ tại huyện thành chỉ vỏn vẹn hơn một ngàn người, phần lớn là dân binh và nạn dân mới tới được huấn luyện sơ sài.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 784



Kiều Triều không có ở đây, Hồ lão đại quay sang một người lính, hạ lệnh."Nhanh chóng đi báo tin cho huyện Châu Dao báo tin" Bọn họ chỉ cần cầm cự đến khi viện quân đến tiếp viện.

Chân Nguyệt bước lên tường thành, hỏi: "Thế nào, có giữ được không?"

Hồ lão đại thở dài, lau mồ hôi trên trán: "Không chắc!"

Chân Nguyệt gật đầu, nghiêm túc nói: "Nước sôi, dầu nóng và tất cả các vũ khí đều đã được chuẩn bị. Còn cần gì khác không?"

Hồ lão đại rối bời, không biết phải làm sao. Bấy lâu nay, hắn ta chỉ quen tuân lệnh Kiều Triều mà hành động thôi, bảo hắn huấn luyện lính thì được còn chuyện hận cần thì hắn không biết. Chân Nguyệt: "Ngươi không biết thì làm sao bây giờ? Vậy kế tiếp cứ nghe ta chỉ huy đi. Ngươi cứ tập trung giữ vững cửa thành!"

Hồ lão đại: "Nghe theo ngài! Nghe theo ngài hết!"

Chân Nguyệt hỏi nhanh: "Hiện tại chúng ta có bao nhiêu quân?"

Hồ lão đại đáp: "Hơn một ngàn người thôi, mà đa số là dân binh."

"Cũng tạm được!"

Bên dưới tường thành, các bếp lửa đã được nhóm lên, những nồi nước sôi sùng sục. Tiền thị chỉ huy mọi người bên dưới, lớn tiếng hô hào: "Nhà ai có dầu, mang lên tường thành ngay! Mau lên!"

Tại nhà Kiều gia, Mạn Châu và A Đóa tất tả mang mỡ heo lên tường thành. Dầu sôi đổ xuống sẽ khiến quân địch hãi hùng.

Mạnh Bình cùng đội vận chuyển pháo lớn và các binh lính đã kịp mang pháo lên tường thành, khẩn trương vào vị trí. Kiều Tam cùng người trong quân doanh cũng chuẩn bị rượu, băng gạc và dược liệu.

Chân Nguyệt chỉ tay về phía trước, nơi quân địch còn cách cửa thành khoảng 200 mét. Đi đầu là một nhóm kỵ binh, người cầm cờ đỏ dẫn đầu.

"Pháo sẽ được mang tới ngay. Khi tới, các ngươi châm lửa rồi ném xuống xung quanh ngựa của chúng."

Tiếp tục chỉ huy, nàng bảo lính chuẩn bị sẵn những con bò được cột pháo nhỏ vào đuôi, rồi dặn kỹ: "Khi đốt pháo, thả bò ra khỏi cổng, xong thì chốt cửa lại."

Lúc này, một sứ giả từ phía quân địch tiến đến kêu lớn: "Đầu hàng thì không giết!"

Hồ lão đại nhổ nước bọt: "Ngươi nói vậy để lừa ai? Đầu hàng thì đầu ta chắc chắn sẽ treo trên tường thành!"

Đầu hàng không giết? Hắn có mà bị g.i.ế.c đầu tiên ấy, rồi còn cả Kiều gia nữa! Bọn họ chắc chắn sẽ báo thù phùng Thiết Hùng.

Hồ lão đại biết quá rõ, nếu rơi vào tay quân Nam Dương, không ai trong thành sẽ được tha. Chiến tranh qua bao năm, hắn chưa từng nghe đến chuyện nào thủ thành mà sống sót.

Hồ lão đại không biết chính là, lúc bọn họ bên này đối địch, thì huyện Châu Dao bên kia cũng bị nhân mã của Trần Trung Vương nhân mã cũng tập hợp lại để tấn công huyện Châu Dao, binh lực 3000 người!

Tướng chỉ huy bên Nam Dương Vương, Chu Phi Cao cười lạnh: "Ta là Chu Phi Cao. Ta hứa, nếu các ngươi đầu hàng, chúng ta sẽ không g.i.ế.c các ngươi."

Hắn ta ngừng lại, giọng lạnh lùng chế nhạo: "Hoài Dương Vương kia chỉ là một kẻ bất tài. Y còn điều tướng của các ngươi sang huyện Châu Dao, lại phái người khác đến quản huyện thành này. Các ngươi còn trung thành với y làm gì?"

Hồ lão đại khinh bỉ đáp: "Hoài Dương Vương có thế nào đi nữa cũng sẽ không tàn sát dân chúng như các ngươi! Các ngươi g.i.ế.c người không nương tay, bảo ta đầu hàng các ngươi, thà ta c.h.ế.t còn hơn!"

Lòng Chu Phi Cao chùng xuống, không ngờ chuyện quân Nam Dương tàn sát đã đến tai người dân rộng khắp. Từng phản đối vụ tàn sát, nhưng lệnh từ Nam Dương Vương không thể thay đổi. Phùng Thiết Hùng bị giết, thanh danh quân Nam Dương cũng vấy bẩn. Trong lòng, hắn không thể không khâm phục Kiều Triều và số ít binh sĩ đã g.i.ế.c phùng Thiết Hùng dù ít quân hơn.

Chu Phi Cao thấy Kiều Triều không có mặt, tự tin nói: "Một khi đã vậy, đừng trách chúng ta không nương tay! Công thành!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 785



Chu Phi Cao vung tay lên,"Công thành!"

Lệnh vừa dứt, đại quân xông lên. Ngay lúc ấy, cổng thành mở ra, vài con bò có pháo buộc vào đuôi phóng ra ngoài. Tiếng pháo nổ đùng đoàng, khiến chúng điên cuồng lao vào quân địch, khiến đội hình quân địch ngay lập tức trở nên rối loạn. Bò dẫm đạp, làm quân địch hỗn loạn, có người bị giẫm đạp, có người ngã ngựa. Tuy nhiên, đội hình nhanh chóng tái lập.

Chân Nguyệt hét lớn: "Vào vị trí!"

Khi quân địch đến gần hơn, các máy ném đá trên tường thành được lệnh khai hỏa. Binh lính Nam Dương vương nhanh chóng dùng thang công thành, nhưng cửa đã bị chèn đá kín.

Chân Nguyệt chỉ huy: "Đổ dầu sôi! Nước sôi! Đưa đá lên nhanh!"

Hồ lão đại cũng ra lệnh cho cung thủ b.ắ.n tên tới tấp. Chu Phi Cao không ngờ một huyện thành nhỏ lại phòng thủ quyết liệt như vậy, hết nước sôi lại dầu sôi, liên tiếp là những trận đá đổ từ trên cao xuống.

Chân Nguyệt hô: "Pháo lớn, châm lửa ném xa ra!"

Mạnh Bình nhanh chóng châm pháo rồi ném xuống. Một tiếng nổ "oành" vang lên cạnh những con ngựa, làm chúng hốt hoảng chạy tán loạn, binh sĩ bị giẫm đạp, trận hình quân địch bị xé toang. Mấy tiếng pháo lớn nổ liên tiếp, khiến chiến trường chấn động, các kỵ binh bị ngựa hất xuống, quân địch dẫm đạp lên nhau, thương vong đầy đất.

Có người ở gần pháo đốt, bị lửa làm bỏng tay, tai cũng ù đi như có tiếng ong ong vang vọng, muốn điếc luôn!

Chu Phi Cao nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh hãi, đây là thứ gì vậy?

Phía dưới vẫn đang nổ liên hồi, dù chỉ làm bị thương một số người, nhưng cũng đã khiến quân địch loạn trận, ngựa điên cuồng dẫm đạp lên người, thậm chí giẫm c.h.ế.t cả binh sĩ. Chưa kể nước sôi đổ xuống làm nhiều người bỏng rát kêu lên đau đớn.

Đến khi pháo đã đốt xong, nước sôi cũng cạn, và đá cũng gần hết, tình hình vẫn không ổn định. Cổng thành bị va đập liên tục, suýt bị phá vỡ. Hồ lão đại nhìn tình hình này, xuống thành, cầm đao lên, nói: "Mọi người, cùng ta ra nghênh địch!"

Trên tường thành, Chân Nguyệt giương cung, một phát g.i.ế.c ngay một binh lính, chuẩn bị sẵn sàng b.ắ.n thêm mũi tên thứ hai, thứ ba!

Cửa thành mở ra, quân địch bên ngoài mừng rỡ, nhưng bất ngờ từ trong thành lao ra nhiều binh lính, hô vang: "Giết!"

"Hướng lên!"

"Bảo vệ quê hương! Bảo vệ gia đình!"

"Giết!"

Quân địch đứng trước cổng thành chưa kịp phản ứng đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn những lớp quân địch khác liên tục tràn lên. Bên này trên tường thành cũng có những chiếc thang, một số quân địch cố leo lên, trong đó có một kẻ vừa chạm tới đỉnh thì bị Chân Nguyệt c.h.é.m phăng tay!

"A!" Tiếng hét vang lên cùng lúc đó binh lính địch rơi khỏi tường thành, ngã đè lên một tên khác, c.h.ế.t ngay lập tức!

Trên tường thành, binh lính ra sức vung đao, ngăn chặn những kẻ đang cố leo lên, trong khi phía bên ngoài thành, hai bên giao chiến quyết liệt...

Ở phía sau huyện thành, phụ nhân và hài tử không có việc gì làm đều trốn đi, nếu khi thành không giữ được thì họ còn có thể chạy trốn.

A Trọng dẫn theo đệ và muội muội cũng có mặt ở đây. Ban đầu cậu định xông ra g.i.ế.c giặc, nhưng bị Tiền thị ngăn cản. Lúc này Kiều Nhị đã theo Hồ lão đại ra ngoài g.i.ế.c địch, còn Kiều Tam thì ở trên tường thành giúp ngăn cản quân địch leo lên.

Tiền thị cùng Mạn Châu dẫn một số phụ nhân băng bó vết thương cho các binh lính bị thương trở về từ chiến trường.

Trên tường thành, Chân Nguyệt không ngừng b.ắ.n tên cũng khiến tay và cánh tay đau nhức không thôi, nhưng nàng vẫn kiên trì chiến đấu.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 786



Bên dưới, Hồ lão đại và Chu Phi Cao giao chiến với nhau, nhưng Hồ lão đại có phần yếu thế, nhiều lần suýt bị Chu phi Cao đ.â.m trúng!

Lúc này, Kiều Nhị cũng xông tới trợ giúp. Hai bên giao tranh suốt hơn ba mươi phút vẫn chưa phân thắng bại, cả hai đều thấm mệt nhưng không ai chịu dừng lại. Chu Phi Cao nói: "Đầu hàng đi! Ta bảo đảm không g.i.ế.c các ngươi!"

Hồ lão đại; "Không đời nào! Xem chiêu đây!"

Chu Phi Cao né một đòn của Hồ lão đại, rồi vung thương đ.â.m tới. Hồ lão đại không kịp né, bị đ.â.m trúng bụng, nhưng vẫn cố chống trả. Không lâu sau, hắn lại bị đ.â.m trúng vai!

Khóe miệng Hồ lão đại rỉ máu, tay hắn nắm lấy cây thương, dùng sức rút ra, tiếp tục chiến đấu. Kiều Nhị thấy Hồ lão đại chảy máu, vội chạy tới trợ giúp, nhưng Kiều Nhị vốn không mạnh, đao trong tay bị Chu Phi Cao đánh bay. Trong tay không còn vũ khí, Chu Phi Cao liền nhắm thẳng n.g.ự.c Kiều Nhị đ.â.m tới, nhưng Hồ lão đại kịp thời ôm chân Chu Phi Cao giữ lại!

"Chạy mau!" Hồ lão đại hét lớn!

Kiều Nhị nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy vũ khí tấn công tiếp, nhưng Hồ lão đại bị Chu Phi Cao đá văng, còn Kiều Nhị bị Chu Phi Cao đánh cho thổ huyết, bay ngược ra ngoài!

Chu Phi Cao cầm cây thương: "Kết thúc rồi!"

Chu Phi Cao chuẩn bị bước tới g.i.ế.c Hồ lão đại, nhưng đột nhiên cỏ dại dưới chân mọc tràn ra, quấn lấy chân hắn ta, khiến hắn ta không thể nhúc nhích. Chu Phi Cao định cắt đứt đám cỏ, nhưng cây thương của hắn ta bị chặn lại bởi một nữ nhân ngồi trên lưng ngựa!

Chu Phi Cao ngẩng đầu nhìn, mắng: "Một nữ nhân mà cũng dám lên chiến trường?"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp: "Ta ghét nhất loại nam nhân xem thường nữ nhân, thứ nam nhân như vậy chắc là heo đẻ ra chứ không phải nữ nhân!"

Chu Phi Cao nổi giận, cầm thương lao tới tấn công Chân Nguyệt. Trên lưng ngựa, Chân Nguyệt đấu vài hiệp với hắn ta, tay đau rát vì lực mạnh của đối thủ. Nhưng...

Đúng lúc này, cỏ dại lại quấn c.h.ặ.t c.h.â.n Chu Phi Cao khiến hắn ta không thể nhúc nhích. Chu Phi Cao chuẩn bị cắt đám cỏ, nhưng Chân Nguyệt đã ra tay.

Chân Nguyệt đ.â.m một kiếm vào tay hắn ta, rồi mới nhảy xuống ngựa, vung chân đá bay cây thương khỏi tay hắn ta, rồi tiếp tục đ.â.m một kiếm vào n.g.ự.c tên đó!

Chu Phi Cao phun ra một ngụm máu! Lúc này cỏ dại dưới chân hắn ta cũng đã biến mất. Chân Nguyệt rút kiếm ra, rồi đ.â.m thẳng vào tim hắn ta!

Chu Phi Cao mắt trợn trừng, tay nắm chặt lấy tay Chân Nguyệt, hét lên: "Yêu nữ!"

Chân Nguyệt cười lạnh: "Xin gọi ta là Thần Nữ! Chết dưới tay Thần Nữ là may mắn của ngươi đó!"

Chân Nguyệt rút kiếm ra, cùng lúc đó Chu Phi Cao ngã xuống đất! Hồ lão đại thoát hiểm trong gang tấc, thở ra một hơi thật mạnh. Binh lính lập tức đến đỡ hắn đứng dậy và dìu về phía Chân Nguyệt.

Hồ lão đại nói: "Chặt đầu hắn ta! Treo lên tường thành!"

Lập tức một binh lính vung đao, m.á.u tươi tràn ra mặt đất. Chân Nguyệt lúc này đã tiếp tục g.i.ế.c những kẻ địch khác, không biết đã hạ bao nhiêu tên khiến đôi mắt nàng dần trở nên mờ mịt.

Sau đó, nàng nhìn thấy lá cờ của quân địch đã rơi xuống dưới chân mình, kẻ giữ cờ đã sớm bị họ c.h.é.m chết!

Không biết đã bao lâu, Chân Nguyệt cảm nhận được quân địch bắt đầu rút lui, nhưng đôi chân nàng nặng trĩu không thể bước nổi. Nàng cứ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, một lát sau Kiều Nhị xuất hiện trước mặt nàng: "Đại tẩu! Đại tẩu! Tẩu có sao không?!"

Chân Nguyệt ngất lịm đi...
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 787



Trong thành, mọi người reo hò mừng chiến thắng. Kiều Nhị chạy vào đám đông, hô lớn: "Tránh ra! Đại tẩu ta ngất rồi!"

Mọi người lập tức dạt sang hai bên, nhường đường cho Kiều Nhị cõng Chân Nguyệt đến khu vực trị thương. Kiều Tam lúc đó cũng đang nằm trên mặt đất, toàn thân đầy máu, mệt mỏi đến nỗi thất thần. Nghe tiếng của Kiều Nhị, hắn vội ngẩng đầu lên và thấy Kiều Nhị đang cõng Chân Nguyệt trở về.

Lúc này, toàn thân Chân Nguyệt đẫm máu. Kiều Tam giật mình đứng bật dậy, hốt hoảng kêu: "Đại tẩu! Đại tẩu sao rồi!"

Khi đến y quán, nơi đây đã tụ tập rất nhiều binh lính bị thương. Kiều Nhị lao vào, hét lớn: "Đại phu! Làm ơn xem cho đại tẩu ta với!"

Tiền thị đang băng bó cho người khác, vừa ngẩng đầu lên thấy vậy thì kinh hãi: "Đại tẩu sao rồi?!"

"Đại tẩu!"

"Đại tẩu!" Mạn Châu cũng vội chạy đến.

Đại phu nhanh chóng gọi người khiêng Chân Nguyệt đặt lên giường, đầu tiên bắt mạch, rồi kiểm tra tay chân nàng. Ông nói: "Mọi người ra ngoài hết! Chỉ để hai vị phu nhân ở lại." Sau đó, đại phu kéo rèm lên.

"Phiền hai vị phu nhân kiểm tra xem trên người phu nhân này còn có vết thương nào không."

Tiền thị và Mạn Châu kiểm tra nhanh, thấy trên người nàng chỉ có vài vết thương nhỏ ở tay và chân.

Đại phu nói: "Không sao, các vị cứ bôi thuốc lên những chỗ đó, nàng chỉ kiệt sức thôi."

Nghe vậy, Tiền thị và Mạn Châu thở phào nhẹ nhõm, cả hai vội lau nước mắt, làm các nàng lo lắng muốn chết.

Bên kia, Hồ lão đại bị thương nặng, khắp người đầy vết thương, đặc biệt là ở cánh tay và vai. Kiều Nhị cũng bị thương, vừa ra đến ngoài đã ngã quỵ xuống đất!

"Nhị ca! Nhị ca!" Kiều Tam lo lắng kêu lớn, Tiền thị vừa nhẹ nhõm vì đại tẩu không sao, lại thấy trượng phu mình nằm đó, bèn bật khóc chạy tới, kêu lớn: "Kiều Nhị! Kiều Nhị, huynh sao thế?!"

"Đại phu! Mau xem Kiều Nhị nhà ta!"

Bên kia, Lư thị cũng bật khóc: "Hồ đại, huynh không được có mệnh hệ gì! Nếu huynh có chuyện gì, gia đình chúng ta sẽ thế nào đây, ô ô ô!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong sân đầy tiếng than khóc, Hồ lão đại r*n r* nói: "Đừng đè lên chân ta nữa, ta không sao, nhưng nàng cứ giữ tư thế này thì ta có sao mất."

Lư thị vừa nhìn lại thấy mình đang quỳ gối lên chân Hồ lão đại...

Mãi đến chiều ngày hôm sau, Chân thị mới tỉnh lại. Mạn Châu đang ngồi bên cạnh để trông coi, vừa thấy Chân Nguyệt mở mắt liền vui mừng reo lên: "Đại tẩu, cuối cùng tẩu đã tỉnh rồi!"

Chân Nguyệt ngồi dậy, hỏi: "Bên ngoài tình hình thế nào rồi?"

Mạn Châu rót một chén nước đưa cho nàng, đáp: "Bên ngoài đang quét dọn chiến trường, mọi thứ đều ổn cả."

Sau khi uống nước, Chân Nguyệt hỏi: "Nhị đệ, Tam đệ đâu? Còn Hồ lão đại sao rồi?"

"Nhị ca đang dưỡng thương, nhị tẩu đang chăm sóc cho huynh ấy, tam ca thì ra ngoài xử lý công việc. Hồ đại gia cũng đang nằm nghỉ vì thương tích."

"Được rồi, ta hiểu rồi."

Mạn Châu nói: "Đại tẩu có đói không? Để muội bảo người làm chút đồ ăn cho tẩu nhé."

Chân Nguyệt đáp: "Đun cho ta ít nước ấm, ta muốn tắm."

"Vâng."

Một lúc sau, Kiều Trần thị đến thăm Chân Nguyệt sau khi vừa mới từ chỗ Kiều Nhị trở về. Thấy Chân Nguyệt, bà rơm rớm nước mắt, nói: "Tức phụ lão đại, cuối cùng con đã tỉnh, con làm mọi người lo c.h.ế.t khiếp." Bà lau khóe mắt, hỏi tiếp: "Con cần gì không?"

Chân Nguyệt đáp: "Không sao, Mạn Châu đã lo cho con rồi. Con nhớ trước đây Hồ lão đại đã phái người đi huyện Châu Dao, người đó đã quay lại chưa?"

Kiều Trần thị đáp: "Chuyện này ta không rõ lắm, để ta đi hỏi xem sao."

"Ừm."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 788



Nửa tiếng sau, nước ấm được đưa vào, Mạn Châu nói: "Đại tẩu, tẩu rửa mặt đi, sau đó muội sẽ bảo người mang đồ ăn đến."

"Được, cảm ơn tam đệ muội."

Chân Nguyệt rửa mặt, thấy trên người có vài vết thương nhỏ, sưng nhẹ. Sau khi rửa xong, Mạn Châu mang đồ ăn đến: một bát canh gà, một món rau nhỏ, và một chén cơm.

Chân Nguyệt hỏi: "Có mỡ không?"

Mạn Châu đáp: "Thực ra trong nhà không còn mỡ, tam ca quyết định g.i.ế.c vài con heo, vì mọi người vừa chiến đấu xong cũng cần ăn uống bồi bổ. Muội lấy một ít mỡ về để rán đồ ăn."

Chân Nguyệt hỏi: "Trong huyện còn đủ vật tư không? Ngoài thành đã có ai đi kiểm tra chưa?"

Mạn Châu đáp: "Hình như chưa có, nhiều người bị thương nên khó đi lại. Lần này thương vong nhiều, có thể nói là tổn thất rất lớn."

Chân Nguyệt ăn uống xong, hồi phục lại chút sức lực liền đến thăm Hồ lão đại. Hắn bị thương nặng, trước đó còn sốt cao, nếu không chịu nổi có thể đã không qua khỏi. Đại phu đã dùng rượu mạnh lau vết thương rồi băng bó cẩn thận nên hắn đã tạm ổn.

Sau khi hỏi thăm tình hình an toàn, Chân Nguyệt hỏi: "Hiện tại ai đang chỉ huy ở doanh trại?"

Hồ lão đại nằm trên giường: "Chung gia huynh đệ và Vương Nhị Trụ đang quản. Trước khi ta tỉnh lại, ta đã dặn họ quét dọn chiến trường. Phu nhân có việc gì có thể đến gặp họ."

"Được rồi, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi."

Khi Chân Nguyệt đi khỏi, Hồ lão đại nói với nương tử nhà mình: "Nếu không có phu nhân, ta đã sớm mất mạng. Sau này nhớ tôn trọng phu nhân nhiều hơn."

Lư thị đáp: "Huynh không nói thì ta cũng biết, huynh cứ yên tâm dưỡng thương đi."

Chân Nguyệt nhanh chóng đến doanh trại...

Lúc này, huyện Châu Dao cũng đang gặp phải cuộc tấn công. Sáng sớm có binh lính báo cáo rằng đã thấy một đội quân địch lớn cách khoảng 3 km đang tiến tới.

Ngay lập tức, huyện Châu Dao chuẩn bị vào trạng thái phòng ngự. Kiều Triều phân công từng người, Uất Trì Thịnh tất bật đến chân không chạm đất, khi thì cưỡi ngựa chạy bên này, lúc thì chạy bên kia, điều phối từng binh lính hỗ trợ.

A Sơ cũng đi theo Uất Trì Thịnh hỗ trợ, đeo cung tên trên lưng, cưỡi ngựa truyền tin từ bên này sang bên kia.

Giây phút này, Uất Trì Thịnh chợt nhớ đến phu nhân tướng quân, nghĩ rằng nếu Chân Nguyệt ở đây thì tốt biết mấy, đỡ cho hắn ta phải cực nhọc như thế này!

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong huyện nha, Trần An đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để di tản, chỉ đợi thành bị công phá là sẽ dẫn gia đình chạy trốn.

Kiều Triều đứng trên tường thành, nhớ lại lúc trước Chân Nguyệt đã sai người mang pháo đến, liền nhanh chóng sai người chuẩn bị pháo trên tường thành.

Đến giữa trưa, quân địch áp sát thành, lần này không rõ tướng chỉ huy là ai, cũng không biết người đó có biết Kiều Triều đang trấn thủ ở đây không, chỉ thấy quân địch xông thẳng tới mà không nói lời nào.

Quân đội bên Kiều Triều ban đầu hơi lúng túng, nhưng sau khi hắn hét lớn, mọi người lập tức bình tĩnh lại, chuẩn bị ném pháo!

Phía trước toàn bộ là kỵ binh đang tiến lại gần, khi cách tường thành chừng 50 mét, pháo từ trên tường thành ném xuống!

Tướng địch thấy thế liền hét lớn: "Dựng khiên lên!"

Pháo đốt đập vào tấm khiên, nổ tung với tiếng "phanh" vang dội, có quả còn phát nổ ngay dưới chân ngựa, khiến hàng ngựa phía trước rối loạn.

Một chỉ huy bên địch cảm thấy có điều không ổn, nhưng pháo đợt tiếp theo cũng đã được ném xuống rồi phát nổ, ngựa được một phen hoảng sợ mà chạy tán loạn.

"Xuống ngựa! Toàn bộ xuống ngựa!"

Pháo đốt thực ra rất ít, ném vài đợt là hết, tiếp theo là máy b.ắ.n đá. Cục đá lớn bay tới, tiếng hét lớn vang lên: "Tránh mau! Mau tránh!"
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 789



Sau đợt công kích bằng đá, cung thủ được lệnh sẵn sàng. Một loạt tên bay xuống, phía kia nâng khiên chắn, nhưng vẫn có vài binh lính bị trúng tên ngã xuống đất làm đội hình quân địch bắt đầu rối loạn.

Tướng địch gầm lên: "Bình tĩnh! Chúng chắc chắn không có nhiều vũ khí! Tất cả tiến lên!"

Quân địch áp sát tường thành, sẵn sàng trèo lên, phía bên này cũng chuẩn bị công thành, thì một đợt nước nóng đổ xuống.

"A a a!"

Quân địch lại tổn thất một lượt, cung tên không còn nhiều, nhưng Kiều Triều đã xuất hiện ở cổng thành, hô lớn: "Mọi người, cùng ta xông ra g.i.ế.c địch!"

"Giữ gìn quê hương! Tấn công!"

Kiều Triều dẫn đầu, xông ra khỏi thành, vừa ra khỏi đã hạ gục vài người, lưỡi kiếm sắc lẹm c.h.é.m đứt đầu kẻ địch.

Vào lúc này, A Sơ đang đứng trên tường thành, tay giương cung nhắm trúng địch, hết mũi tên này đến mũi tên khác được phóng ra. Ban đầu, cậu có chút e dè, nhưng khi số lượng kẻ địch bị hạ gục ngày càng tăng, trong lòng cậu như bùng lên ngọn lửa, cả người tràn đầy sức mạnh!

Không lâu sau, A Sơ cũng theo dây thừng từ trên tường thành trèo xuống, gia nhập đội quân ra trận chiến đấu cùng mọi người!

"Giết g.i.ế.c giết!"

Trên tường thành, Uất Trì Thịnh đang gõ trống trận, tiếng "Thịch thịch thịch" vang vọng khắp chiến trường, cổ vũ tinh thần cho binh lính chiến đấu vì quê hương. Trận chiến ác liệt diễn ra đến mức trời đất tối sầm lại. Bàn tay của Kiều Triều dường như đã không còn cảm giác, trong khi quân từ huyện Thương Quận chạy đến định tìm quân viện trợ lại thấy nơi đây cũng đang đánh trận!

Họ băn khoăn: "Phải làm sao đây? Còn cần báo tin không?"

Cuối cùng, người lính mang tin chỉ đành lẩn vào một góc bụi rậm, phân vân nếu không về Thương Quận báo lại tình hình thì không yên lòng. Nhưng nghĩ đến khả năng Thương Quận cũng bị vây hãm, hắn lại lưỡng lự. Tình hình tại Thương Quận hiện tại không rõ ra sao, nên người lính quyết định ẩn mình trong bụi cỏ chờ đợi.

Khi thấy quân địch lần lượt bị tiêu diệt, vị tướng địch nhìn thấy Kiều Triều c.h.é.m g.i.ế.c không ngừng thì ra lệnh đổi hướng: "Rút lui! Trước hết hãy rút lui!"

Sau nửa canh giờ, quân địch đã lui lại cách đó năm cây số, một số binh lính vì quá hăng m.á.u vẫn muốn lao ra ngoài, nhưng Kiều Triều kêu lớn: "Tất cả trở về thành! Trở về thành!"

Trên đường về thành, Kiều Triều nhìn thấy A Sơ cũng đang chạy trong đám đông, liền tiến đến túm cậu lại, quát lớn: "Không phải đã bảo con ở lại trên tường thành rồi sao?"

A Sơ với vẻ mặt quật cường đáp: "Con muốn g.i.ế.c địch!"

Không còn cách nào khác, Kiều Triều đành kéo A Sơ nhanh chóng trở lại thành. Vừa tới nơi, hắn liền đẩy nhi tử đi băng bó vết thương.

"Rõ, thưa tướng quân!" A Sơ đáp lễ rồi chạy đi. Quần áo cậu đầy vết máu, đến khi vào góc khuất mới khẽ rên "Tê" một tiếng, vì tay và eo bụng đều đã bị thương.

Chịu đựng đau đớn một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng tìm đến quân y. Kiều Triều còn lại một ít người ở lại để dọn dẹp chiến trường, thương thế trên người cũng chưa được trị liệu, nhưng đã phải nhanh chóng chuẩn bị cho những việc tiếp theo.

Một lúc sau, Kiều Triều phái một vài trinh sát đi điều tra xem quân địch đang rút lui đến đâu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong khi đó, người lính báo tin bên phía bụi rậm nhân cơ hội này cũng đã nhanh chóng lao đến, tay cầm thẻ lệnh, nói: "Ta là binh lính Thương Quận, cần gặp Kiều Tướng quân."

Trên tường thành, sau khi kiểm tra danh tính xong, binh lính mở cổng cho người lính báo tin vào. Kiều Triều đang bận rộn chuẩn bị thì có người chạy đến báo: "Tướng quân! Người của huyện Thương Quận đến!"
 
Back
Top Bottom