Dịch Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 230



Trong chốc lát, nhiều người trong thôn đều muốn Kiều Đại Sơn làm cho họ một cái cày khúc viên, nhưng Kiều Đại Sơn không thể làm quá nhiều như vậy được.

Cuối cùng, trưởng thôn Kiều Phong phải nói rằng quan phủ đã cho thợ thủ công chế tạo loại cày này, ai cần thì có thể tự mua về. Chỉ khi ấy, mọi người mới thôi nhờ Kiều Đại Sơn làm giúp.

Tuy nhiên, Kiều Đại Sơn vẫn giúp gia đình trưởng thôn và Chung gia làm cày khúc viên. Trưởng thôn đã giúp đỡ Kiều gia rất nhiều, còn Chung gia là thông gia tương lai nên việc này là hợp lý. Dĩ nhiên, kiều Đại Sơn vẫn nhận một khoản tiền tượng trưng, chứ không làm miễn phí.

Kiều Đại Sơn từng hỏi Chân Nguyệt và Tiền thị xem có nên làm giúp nhà mẹ đẻ của họ không, nhưng Chân Nguyệt lập tức từ chối. Nếu giúp Chân gia, có lẽ mọi thứ sẽ được coi là đồ miễn phí, và thậm chí có khi họ cũng chẳng thèm nói một lời cảm ơn.

Tiền thị sau khi suy nghĩ cũng từ chối, vì nàng ấy biết mẹ mình chắc hẳn sẽ cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Tay Chân Nguyệt dạo này đã được chăm sóc rất tốt nên nó đã hồi phục bình thường, đã lâu rồi nàng không gội đầu, nên đầu ngứa không chịu nổi. Nàng gọi: "Kiều Đại, giúp ta nấu nước, ta muốn gội đầu."

Kiều Triều vốn đang ngồi trong phòng suy nghĩ xem tiếp theo nên vẽ gì, ngay lập tức đặt bút xuống khi nghe thấy tiếng gọi của Chân Nguyệt."Được," hắn trả lời rồi đi chuẩn bị nước cho thê tử.

Nước sôi nhanh chóng được chuẩn bị xong, Chân Nguyệt ngồi dưới mái hiên gội đầu. Kiều Triều đứng bên cạnh, cầm gáo nước hỗ trợ, thỉnh thoảng dội nước lên đầu nàng. Sau khi dùng hai chậu nước lớn gội sạch tóc, Kiều Triều đưa khăn cho nàng lau khô.

"Huynh nhìn giúp ta xem trên đầu có con rận không?" Từ khi đến cổ đại, Chân Nguyệt luôn sợ nhất thứ đó. Ngày nào nàng cũng chải đầu kỹ lưỡng, mong tránh được việc bị rận.

Kiều Triều nghe thế có phần do dự,"Chắc không có đâu, vừa nãy khi gội hình như ta không thấy gì cả." Hắn là người dội nước, nhưng không thấy gì bất thường trong nước.

Chân Nguyệt không yên tâm, giục: "Huynh nhìn kỹ giúp ta một lần nữa đi."

Kiều Triều thở dài,"Được rồi." Hắn cẩn thận vạch tóc nàng ra, tìm kiếm kỹ lưỡng. Tóc Chân Nguyệt đen nhánh và dày, hơn nữa nàng luôn giữ sạch sẽ. Vừa mới gội xong, nên Kiều Triều chỉ thấy da đầu nàng sáng bóng, không dấu hiệu gì bất thường.

Lúc này, Chung Mạn Châu đi tới và vô tình bắt gặp cảnh Kiều Triều đang chăm chú giúp Chân Nguyệt kiểm tra tóc. Nàng ấy sửng sốt, bởi phụ thân nàng chưa bao giờ chăm sóc mẫu thân như vậy, mà ngay cả đại ca nàng cũng không làm thế.

Kiều Tam thấy nàng ấy đến liền chạy ra đón: "Sao nàng lại tới đây?"

Chung Mạn Châu đưa cho Kiều Tam một cái rổ: "Đây là quả mận từ nhà ngoại ta, nương bảo muội mang đến cho gia đình nếm thử."

Từ khi hai nhà định thân, Kiều Tam thường xuyên đến Chung gia giúp đỡ việc vặt, và cũng không quên mang rau củ tươi mới hay măng muối đã làm sẵn qua cho họ. Chung gia tất nhiên cũng đáp lại, thỉnh thoảng mang những thứ tốt tới biếu lại Kiều gia.

"Muội ngồi xuống đây, huynh đi rót mật ong nước cho muội uống." Kiều Tam dẫn Chung Mạn Châu vào phòng khách. Kiều Trần thị nhìn thấy nàng ấy đến thì vui vẻ ra tiếp đón: "Mạn Châu đến chơi à?"

Chung Mạn Châu đứng lên lễ phép: "Thím, nhà ngoại cháu gửi ít quả mận, nương cháu bảo mang qua biếu mọi người."

Kiều Trần thị cười tươi: "Nhà cháu thật có lòng, ngồi xuống đi. Thím đi lấy cho cháu chút đồ ăn ngon."

Chung Mạn Châu vội vàng từ chối: "Không cần đâu, thím, cháu chỉ đến ngồi một lát thôi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 231



Kiều Trần thị vẫn nhiệt tình: "Không sao, cháu cứ ngồi."

Kiều Tam nhanh chóng mang nước mật ong tới, trong khi Kiều Trần thị lấy thêm ít đồ ăn vặt. Nhìn ra ngoài mái hiên, bà hỏi: "Gội đầu à? Còn nước không? Lát nữa kêu Tiểu Hoa và bọn trẻ ra gội đầu luôn, giúp chúng bắt rận."

Chung Mạn Châu nhanh nhảu nói: "Thím để cháu giúp mọi người đun nước ấm."

Kiều Trần thị liền cười từ chối, đặt tay lên vai nàng ấy: "Cháu là khách, đâu cần phải làm việc."

Kiều Tam nói: "Huynh đi trước lấy nước ấm, lát nữa giúp Tiểu Hoa và mấy đứa gội đầu bắt rận."

Chung Mạn Châu đáp: "Thím ơi, để cháu đi cùng tam ca nhé. Cháu chỉ đứng bên cạnh, không làm gì cả."

Kiều Trần thị gật đầu: "Được, hai đứa đi cùng nhau, tiện thể bồi dưỡng thêm tình cảm."

Việc bắt rận là chuyện bình thường với họ, cứ thấy có là bắt. Nhưng với Chân Nguyệt thì không dễ chịu lắm, mà Kiều Triều cũng thế.

Kiều Triều đang giúp Chân Nguyệt lau tóc, cũng cảm thấy ngứa ngáy: "Ta cũng phải đi gội đầu, nàng kiểm tra xem ta có rận không. Ta bắt đầu thấy ngứa rồi."

Chân Nguyệt lo lắng: "Vậy huynh mau đi, nếu huynh có thì chắc chắn ta cũng sẽ bị lây. Chúng ta ngủ chung mà."

Kiều Triều lau khô tóc cho Chân Nguyệt được một nửa, rồi vội đưa khăn cho nàng, nhanh chóng đi vào bếp lấy nước ấm.

Lúc này, Kiều Tam vừa múc nước vào bếp, thì Chung Mạn Châu cũng đi theo sau hắn,"Đại ca, để muội trông nước sôi giúp cho."

Kiều Triều nói: "Đợi chút, ta đem nước trong nồi ra trước đã."

"Được."

Kiều Triều mang nước ra ngoài, ngồi dưới mái hiên gội đầu, còn Kiều Tam và Chung Mạn Châu thì ở lại bếp đun nước sôi.

Chung Mạn Châu ngượng ngùng nói nhỏ: "Đại ca huynh đối với đại tẩu thật tốt. Vừa nãy muội còn thấy đại ca giúp đại tẩu bắt rận và gội đầu."

Kiều Tam cười nhẹ: "Chuyện đó bình thường mà. Nhị ca huynh cũng giúp nhị tẩu làm vậy. Trong nhà mọi người đều hỗ trợ lẫn nhau."

Chung Mạn Châu có chút ngỡ ngàng. Ở nhà nàng, cha nương nàng đối xử với nhau cũng tốt, nhưng khi so với cách Kiều Triều và Chân Nguyệt chăm sóc nhau, thì rõ ràng là không bằng.

Kiều Tam bỗng nhiên ngượng ngùng, nói khẽ: "Sau này, khụ, huynh cũng có thể giúp muội."

Chung Mạn Châu đỏ mặt nhưng cũng khẽ gật đầu. Thấy nàng ấy đáp lại, Kiều Tam vui lắm: "Vừa nãy muội chưa ăn điểm tâm, để huynh đi lấy cho muội nhé."

"Ai, không cần đâu. Dưa leo lúc trước ăn ngon lắm, huynh hái cho muội một quả là được."

"Được, để huynh đi hái."

"Ân, muội sẽ trông lửa."

Chẳng bao lâu sau, hai người đã ngồi trong bếp nhai từng miếng dưa leo.

Khi nước đã sôi, Chung Mạn Châu đi gọi Tiểu Hoa và mấy đứa trẻ. Khi ra ngoài, nàng ấy thấy Chân Nguyệt đang kiểm tra tóc cho Kiều Triều.

Thực ra không có rận, Chân Nguyệt chỉ kiểm tra cho chắc. Sau khi xem kỹ, nàng thở phào nhẹ nhõm: "May là không có gì."

Kiều Triều cũng cười: "Thật may là không có."

Hai người nhìn nhau cười, rồi bỗng nhiên cả hai sững lại trong giây lát.

Chân Nguyệt đưa khăn khô cho Kiều Triều: "Tự lau tóc đi. Ta đi xem nhi tử đã tỉnh chưa."

"Được."

Chung Mạn Châu ở lại Kiều gia một canh giờ rồi mới rời đi. Ban đầu, Kiều Trần thị định giữ nàng ấy ở lại dùng bữa và để Kiều Tam đưa nàng ấy về, nhưng Mạn Châu khéo léo từ chối: "Hôm nay cháu chưa nói trước với nương, lần sau cháu sẽ ở lại." Nàng ấy sợ nếu ăn cơm ở Kiều gia mà không xin phép trước, nương nàng ấy sẽ mắng.

Kiều Trần thị hiểu ra, nhưng vẫn chuẩn bị cho Mạn Châu một rổ rau củ để mang về,"Cứ cầm lấy, không đáng bao nhiêu đâu, chỉ là ít rau dưa trong nhà thôi."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 232



Mạn Châu từ chối mãi không được, cuối cùng đành nhận lấy. Kiều Tam sau đó đưa nàng ấy về tận nhà, rồi nhanh chóng quay lại Kiều gia.

Khi Chung mẫu thấy nữ nhi về cùng một rổ đồ ăn, bà liền hỏi: "Sao lại mang nhiều đồ thế này? Sao con về muộn vậy?"

Mạn Châu đáp: "Đây là thím cho, con từ chối không được."

Chung mẫu nói: "Thôi được, lần sau nhà mình có gì, con mang lại cho họ chút quà đáp lễ."

"Vâng. À, nương, hôm nay khi con ở Kiều gia, nương biết con thấy gì không? Con thấy đại ca Kiều Tam đang giúp tẩu tẩu bắt rận, còn chải đầu cho tẩu ấy nữa. Hai người trông thân thiết lắm."

Mạn Châu tiếp tục: "Kiều Tam nói nhà họ ai cũng vậy. Nhị ca của Kiều Tam cũng giúp nhị tẩu. Thực ra lần trước con cũng thấy đại ca Kiều Tam giặt quần áo nữa."

Chung mẫu nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: "Con nói đại ca nhà họ cũng giặt quần áo sao?"

Mạn Châu gật đầu: "Có vẻ như tay của đại tẩu bị thương nên đại ca phải giúp."

Chung mẫu suy nghĩ rồi nói: "Không phải trong nhà còn có Tiền thị sao? Nhưng mà... Nếu sau này Kiều Tam cũng giúp con giặt quần áo, đó cũng là phúc của con đấy."

Mạn Châu nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Vâng."

Chung mẫu gật gù: "Xem ra Kiều gia không tệ chút nào. Nhưng con ở Kiều gia lâu như vậy, làm gì suốt thời gian đó?"

Mạn Châu ngượng ngùng đáp: "Con đến thì thấy tẩu tẩu của Kiều Tam đang gội đầu, thím nói nhân tiện gội cho bọn Tiểu Hoa, nên bọn con giúp chúng bắt rận. Kiều Tam lo nước ấm, còn con chỉ giúp trông lửa mà thôi."

Chung mẫu đồng tình: "Phải thế chứ, con đừng chỉ ngồi không, giúp việc nhỏ như đốt lửa cũng tốt. Dù sao Kiều Tam đã nhiều lần tặng đồ cho nhà mình, còn giúp chúng ta chặt củi, múc nước. Hai bên đều cần giúp đỡ lẫn nhau."

Thời tiết dạo gần đây thay đổi thất thường, chẳng hạn như buổi sáng nắng to, nhưng tới chiều lại đổ mưa lớn. Những cơn mưa đến bất ngờ, không thể nào biết trước.

Kiều Đại Sơn có vẻ lo lắng, bởi lẽ việc trồng trọt rất phụ thuộc vào thời tiết. Mưa quá nhiều không tốt, mà không mưa cũng không được.

"Ai!" Kiều Đại Sơn thở dài.

"Cha, có chuyện gì vậy?" Kiều Nhị hỏi.

Kiều Đại Sơn đáp: "Mưa nhiều thế này, ta sợ hoa màu không phát triển tốt."

Kiều Nhị trấn an: "Hôm qua con mới đi thăm ruộng, hoa màu vẫn ổn, cha đừng lo quá."

Kiều Đại Sơn vẫn buồn bã: "Ta lo sau này sẽ có chuyện."

Kiều Nhị cười: "Cha lo xa quá rồi. Để con thường xuyên ra ruộng kiểm tra. Nếu có vấn đề gì, con sẽ chạy về báo ngay."

"Ừ, cũng chỉ biết làm vậy thôi."

Dạo này mưa nhiều, các loại quả dại trong rừng cũng bắt đầu chín. Kiều Triều lại có ý định vào rừng, Chân Nguyệt cũng muốn đi cùng: "Lần này ta sẽ cẩn thận hơn."

Kiều Triều đồng ý: "Nàng cứ đi cùng ta."

"Được."

Lần này, họ không đi vào rừng trúc nữa, vì Lâm Trân Nương đã biết đến chỗ đó. Sau này, nhiều người trong thôn cũng tới rừng trúc và gần như đã hái sạch măng.

Hai người quyết định đi tới khúc sông trước kia, nơi mà họ đã ghé vào mùa đông. Trước khi đi, Chân Nguyệt ở nhà dùng dây thừng làm một cái lưới để đánh cá. Con đường dẫn tới bờ sông khá xa, hơn nữa hôm qua vừa mới mưa xong, nên không khí trong lành, mát mẻ, nhưng lại nhiều muỗi. Đoạn đường trước mặt có một đàn muỗi bay vo ve khắp nơi.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 233



Kiều Triều nắm tay Chân Nguyệt đi trước, nhưng khi thấy đàn muỗi, Chân Nguyệt kéo hắn lại: "Chúng ta đi đường khác đi, ở đây nhiều muỗi quá."

Muỗi nhiều thế này, Chân Nguyệt sợ bị đốt có thể mắc bệnh sốt rét.

"Được." Kiều Triều cũng không cố chấp, hai người đổi hướng. Trên đường, họ hái được nhiều loại nấm tươi, thậm chí Chân Nguyệt còn tìm thấy mộc nhĩ, liền lấy một ít.

Cuối cùng, họ cũng đến bờ sông. Khác với lần trước khi họ đến vào mùa khô, bây giờ nước sông đầy, cũng các gợn sóng lớn, trông khá nguy hiểm.

Tuy nhiên, họ không xuống nước mà chỉ đứng trên bờ ném lưới xuống sông. Chân Nguyệt còn buộc thêm một ít rau xanh từ nhà vào lưới để làm mồi. Sau đó, hai người chỉ cần chờ đợi.

Trong lúc chờ, Chân Nguyệt đi quanh bờ sông tìm thêm rau dại, nấm và quả dại.

Ở nhà, những giàn nho cũng đã bắt đầu kết trái. Gần đây, họ còn dựng giàn nho tử tế hơn để nho leo lên. Chân Nguyệt tưởng tượng, sau này khi nho xanh mướt trên giàn, có thể đặt một chiếc ghế xích đu dưới bóng mát, vừa ngồi vừa nhâm nhi trái cây. Thật là nhàn nhã và thư thái!

Chân Nguyệt đang hái nấm thì bỗng thấy một con rắn nhìn chằm chằm về phía mình. Tay nàng run lên, không dám động đậy, lập tức gọi lớn: "Kiều Triều! Có rắn!"

Kiều Triều nghe tiếng liền cầm đao chạy tới. Con rắn nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía Kiều Triều.

Thấy con rắn, Kiều Triều nhanh chóng ném đao, c.h.é.m trúng thân rắn. Lúc này, Chân Nguyệt đứng dậy, vung cái cuốc bổ mạnh vào đầu rắn. Đuôi rắn còn động đậy, nên Chân Nguyệt tiếp tục c.h.é.m thêm vài nhát cho đến khi con rắn hoàn toàn chết.

Hai người thở phào nhẹ nhõm. Kiều Triều bước lại gần hỏi: "Không sao chứ?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không sao. Giờ chúng ta lấy lưới bắt cá thôi, thời gian cũng không còn nhiều."

"Ừ."

Kiều Triều cùng Chân Nguyệt kéo lưới lên, thấy trong lưới có vài con cá và một ít tôm cua, trong đó có một con cá rất lớn, chắc nặng đến hơn mười cân. Những con cá nhỏ hơn thì họ thả lại xuống sông. Một ngày như thế này coi như là bội thu.

Khi hai người chuẩn bị về nhà, bỗng nghe tiếng sấm vang trời, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến. Trên đường về, trời đổ mưa nặng hạt, hai người nhanh chóng tìm nơi trú ẩn. Sau một lúc tìm kiếm, họ tìm được một cái hang nhỏ.

"Tạm thời vào đay trú," Kiều Triều nói.

Hai người ngồi trong hang, đặt sọt cá sang một bên.

Quần áo bị dính mưa ướt đẫm, họ biết nếu cứ mặc thế này mà mưa không ngừng, thì chắc chắn họ sẽ bị cảm lạnh. Dù trời nóng, nhưng trong núi về đêm sẽ rất lạnh, đặc biệt là khi quần áo ướt.

Chân Nguyệt lên tiếng: "Dưới gốc cây còn có ít củi khô, chưa bị mưa ướt hết. Chúng ta nhặt về đốt lửa cho ấm trước đã."

"Được, để ta đi, nàng ở lại đây."

Kiều Triều nhanh chóng nhặt củi trở về, nhưng người hắn ướt thêm, tóc cũng ướt nhỏ thành giọt. Chân Nguyệt lấy gậy đánh lửa ra, loay hoay một lúc rồi cũng nhóm được lửa. Bánh ngô họ mang theo cũng bị ướt, nàng cắm nó vào gậy để nướng trên lửa. Rồi nàng bắt đầu c** q**n áo ra phơi.

Thấy vậy, Kiều Triều lập tức quay mặt đi, không dám nhìn. Chân Nguyệt cười nói: "Huynh cũng nên c** q**n áo ra mà hong khô, nếu không sẽ dễ bị cảm."

Kiều Triều lúng túng: "A?"

Chân Nguyệt nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Kiều Triều liền trêu chọc: "Buổi tối ngủ ôm ta thì huynh không thẹn thùng, giờ thẹn cái gì?"

Kiều Triều: "..."

"Mau cởi đi, huynh muốn bị bệnh sao? Nếu huynh bệnh thì nhà mất một người kiếm tiền đấy." Chân Nguyệt thúc giục.

Kiều Triều thở dài: "Được rồi, ta biết rồi." Thì ra sợ hắn không kiếm ra tiền.

Kiều Triều cuối cùng cũng c** q**n áo, chỉ chừa lại một chiếc quần. Còn Chân Nguyệt chỉ mặc yếm, bên dưới vẫn mặc q**n l*t. Đôi chân trắng ngần của nàng khiến Kiều Triều liếc nhìn một cái, rồi vội quay đi, không dám nhìn thêm nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 234



"Ha thu!" Chân Nguyệt bỗng nhiên hắt xì, khiến Kiều Triều lo lắng nhìn sang. Không để tâm đến việc nàng mặc nhiều hay ít, hắn liền đưa tay chạm vào trán nàng, sợ rằng nàng có thể đang sốt.

Chân Nguyệt xoa xoa cánh tay, tiến lại gần đống lửa hơn,"Không sao đâu. Bánh bột ngô xong rồi, huynh ăn đi." Nhưng vừa dứt lời, nàng lại hắt xì lần nữa.

Kiều Triều càng thêm lo lắng, sợ rằng nàng thực sự gặp chuyện. Nhưng quần áo vẫn chưa kịp khô, mặc đồ ướt vào còn lạnh hơn. Do dự một lúc, hắn quyết định ôm lấy Chân Nguyệt, tay xoa nhẹ cánh tay nàng để làm ấm. Thân thể Chân Nguyệt lập tức cứng đờ, nàng hỏi: "Huynh làm gì vậy?"

Kiều Triều có chút ngượng ngùng: "Không phải ta đang sưởi ấm cho nàng sao?" Hắn biết rằng hai người ôm nhau thì sẽ ấm áp hơn.

Chân Nguyệt: "..." Không thể phủ nhận, ôm như vậy đúng là ấm hơn, nhất là khi Kiều Triều là nam nhân to lớn, thân thể tỏa ra hơi ấm rất mạnh.

"Huynh ăn thử một miếng bánh bột ngô đi." Chân Nguyệt đưa chiếc bánh bột ngô tới miệng hắn. Kiều Triều cắn một miếng, rồi Chân Nguyệt cũng ăn phần của mình.

Dù họ gần như không mặc gì và ôm sát nhau, nên Kiều Triều không thể nào lại không có phản ứng. Chân Nguyệt trong vòng tay hắn cảm giác thật mềm mại, lại tỏa ra một mùi hương dễ chịu. Hắn không nhịn được mà cúi đầu xuống ngửi ngửi, phát hiện ra đó là hương tóc của nàng. Ánh mắt Kiều Triều vô tình lướt qua làn da trắng nõn của nàng dưới ánh lửa, đồng thời ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc yếm...

Kiều Triều bất giác cúi đầu nhìn xuống và cảm thấy mặt mình nóng lên, đột nhiên hắn thấy mũi mình... chảy máu.

Chân Nguyệt cảm nhận trước n.g.ự.c có gì đó ẩm ướt, nhìn xuống thì phát hiện không phải nước mà là máu! Nàng ngước lên và thấy Kiều Triều đang chảy m.á.u mũi, lập tức hoảng hốt: "Huynh chảy m.á.u mũi!"

Kiều Triều lập tức luống cuống, đứng bật dậy và ngẩng đầu lên. Chân Nguyệt vội ngăn lại: "Đừng ngẩng đầu, cứ để m.á.u chảy ra sẽ tốt hơn."

Nàng đưa cho hắn chiếc khăn đã khô,"Lau đi."

Máu dừng chảy không lâu sau đó, nhưng Kiều Triều thì xấu hổ vô cùng. Chân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi: "Sao tự dưng lại chảy m.á.u mũi vậy? Chẳng lẽ do bánh bột ngô quá nóng?"

Kiều Triều: "..." Không phải tại bánh bột ngô đâu.

Hắn không dám nhìn Chân Nguyệt nữa, chỉ vội đáp: "Không, không phải."

Chân Nguyệt lo lắng nói: "Có lẽ nên đi xem đại phu thôi. Chảy m.á.u mũi đột ngột như vậy, ta sợ có gì bất thường."

"Không cần đâu..." Kiều Triều vội từ chối.

Chân Nguyệt kiểm tra quần áo, thấy đã khô được một nửa: "Quần áo cũng khô gần xong rồi, mặc tạm vào đi." Nàng nhanh chóng mặc lại quần áo, còn Kiều Triều thì thở phào nhẹ nhõm. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, thì hắn sợ mình không thể kiềm chế được.

Lúc này ở Kiều gia, mọi người đều lo lắng. Họ biết Kiều Triều và Chân Nguyệt đã vào rừng, nhưng trời lại đổ cơn mưa lớn.

Kiều Nhị trấn an hai người lớn tuổi trong nhà: "Cha nương, đại ca và đại tẩu chắc không sao đâu. Đại ca giỏi như thế, họ biết tìm nơi trú mưa mà."

Kiều Trần thị lo lắng: "Ta chỉ sợ mưa lớn như vậy, nếu họ bị dính mưa lâu sẽ dễ sinh bệnh. Tiền thị, con đi nấu ít canh gừng, để họ về có cái uống cho ấm người."

Tiền thị nhanh chóng đáp: "Vâng, con đi ngay."

Kiều Đại Sơn cũng không giấu được lo lắng: "Đường núi khó đi, mấy năm trước cũng có mưa lớn, nghe nói trong núi có chỗ sạt lở."

Dù cũng lo lắng, nhưng Kiều Nhị vẫn cố giữ bình tĩnh: "Cơn mưa này chắc không kéo dài đâu. Chắc đại ca và đại tẩu đợi mưa tạnh bớt rồi mới về."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 235



Bên trong núi, cơn mưa đã dịu đi khá nhiều. Chân Nguyệt nhìn trời rồi nói: "Chúng ta nên đi về thôi. Lần sau ra ngoài, chắc chắn phải mang theo áo mưa, nồi nhỏ và vài thứ cần thiết, như gừng hay thuốc men."

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, lần sau ra ngoài phải chọn lúc thời tiết tốt. Nếu trời không đẹp thì đừng vào núi."

Hai người dìu nhau ra khỏi núi. Trên đường, khi băng qua một đoạn đường bị lở đất, Kiều Triều bất ngờ trượt ngã và kéo theo Chân Nguyệt ngã cùng. Cả hai cùng ngã ngồi xuống đất.

Hai người nhìn nhau một lát, rồi cùng cười phá lên: "Ha ha ha!"

Chân Nguyệt đứng dậy trước: "Nhanh về nhà thôi, cha nương đang lo lắng."

Kiều Triều cũng đứng lên và đáp: "Ừ, đi thôi."

Trở lại nhà, Kiều Nhị vừa thấy bóng dáng hai người đã vui mừng reo lên: "Đại ca, đại tẩu về rồi!"

Kiều Trần thị từ trong nhà gọi ra: "Mau, ta đi đun nước ấm cho họ tắm rửa."

Tiền thị cũng nhanh chóng lấy canh gừng ra: "Con đi mang canh gừng cho hai người uống."

Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị chạy ra đón họ, giúp mang giỏ đồ vào nhà. Dù thấy giỏ đầy đồ, nhưng mọi người lúc này chỉ quan tâm đến tình trạng của Kiều Triều và Chân Nguyệt, vì cả hai trông rất lấm lem và ướt át.

Chân Nguyệt nói: "Chúng ta vào phòng thay quần áo trước đã."

Kiều Đại Sơn nói thêm: "Tiền thị đã nấu canh gừng, các con uống trước cho ấm người."

"Ừm," Chân Nguyệt và Kiều Triều mỗi người uống một bát canh gừng, cảm thấy ấm áp hẳn lên. Tiền thị nói: "Nước ấm cũng sẵn sàng rồi, một lát nữa các con có thể tắm."

Chân Nguyệt hỏi: "Tiểu A Sơ đâu?"

Tiền thị trả lời: "Nó đang ở phòng nương, Tiểu Hoa trông giúp."

"Vâng," Chân Nguyệt nói.

Sau đó, Chân Nguyệt và Kiều Triều đi vào phòng thay quần áo. Chân Nguyệt đứng bên cửa sổ thay đồ, còn Kiều Triều quay lưng thay quần áo ở bên kia. Khi xong, Kiều Triều còn hỏi Chân Nguyệt đã thay xong chưa vì sợ nếu quay lại quá sớm, hắn sẽ lại chảy m.á.u mũi.

Chân Nguyệt đáp: "Xong rồi." Nàng cầm quần áo dơ ra ngoài, Kiều Triều cũng làm tương tự. Cả hai để quần áo vào bồn gỗ, Kiều Triều đi lấy nước để ngâm chúng.

Lúc này, Kiều Trần thị bước ra: "Nước ấm đã sẵn sàng. Các con muốn tắm trước hay ăn cơm rồi nghỉ ngơi?"

Chân Nguyệt ngước nhìn bầu trời,"Chắc cũng gần đến giờ làm cơm chiều rồi. Con đi tắm trước, cha nương xem thử trong sọt có gì, tối nay nấu gì thì tính. À, bọn con bắt được vài con cá, để tam đệ mang một con qua nhà Chung gia."

Kiều Tam vội vàng xua tay từ chối,"Không cần đâu, đây là đại ca và đại tẩu khó nhọc lắm mới bắt được." Tuy rằng chưa phân nhà, mọi thứ đều là của chung, nhưng trong lòng Kiều Tam vẫn có chút áy náy.

Chân Nguyệt cười nói: "Không sao, sau này chăm chỉ làm việc sẽ có nhiều cá thôi."

Kiều Trần thị cũng gật đầu đồng tình,"Đúng đấy, lão tam, sau này ở nhà nhớ làm việc nhiều hơn."

"Được." Kiều Tam cầm cá rồi đi sang nhà Chung gia. Lúc này Chung gia cũng đang chuẩn bị nấu cơm, nghe thấy tiếng gõ cửa, Chung mẫu lập tức ra mở,"Ồ, sao lại qua đây?"

Kiều Tam cầm cá đưa cho bà,"Bá mẫu, nhà cháu vừa bắt được vài con cá, đại tẩu bảo cháu mang một con qua cho nhà mình."

Chung mẫu mỉm cười nhận lấy,"Cảm ơn cháu, làm khách quá rồi. Vào uống nước chút đã."

Kiều Tam từ chối khéo,"Không cần đâu ạ, nhà cháu cũng đang chuẩn bị nấu cơm, cháu phải về phụ."

Chung mẫu không để Kiều Tam đi ngay,"Đợi chút đã." Bà quay vào nhà rồi mang ra một cái rổ nhỏ,"Đây, đại ca Mạn Châu vừa mang ít đồ biển về từ trường, cháu mang về nhà mà nếm thử."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 236



Kiều Tam ngần ngại,"Cái này quý lắm." Vùng của họ nằm sâu trong đất liền nên đồ biển rất hiếm và quý giá.

Chung mẫu cười xua tay,"Không có gì quý đâu, nhà cháu mang qua cho bá mẫu cá tươi như thế, một ít đồ biển này chẳng đáng gì. Cứ mang về đi."

Cuối cùng Kiều Tam đành nhận rổ đồ biển, cảm ơn rồi quay về nhà.

Sau khi nhận cá, Chung mẫu đem vào bếp, vừa làm vừa nói với Mạn Châu: "Kiều Niên mang cá đến, nói là đại tẩu hắn bảo mang qua. Người ta cứ nói Chân thị đanh đá, nhưng nương thấy chắc họ ghen tị với nhà Kiều gia thôi."

Mạn Châu gật đầu,"Con cũng thấy thế, lần trước con qua Kiều gia, đại tẩu của huynh ấy đối xử rất hòa nhã với con. Tiểu A Sơ thì đáng yêu vô cùng."

Chung mẫu suy nghĩ rồi nói: "Lần sau ta sẽ làm chút quà cho bọn trẻ con nhà họ, coi như đáp lễ."

Mạn Châu cười nhẹ,"Để con làm cho, nương. Con cũng cần luyện tay nghề may vá."

"Ừ, cũng nên tập luyện nhiều. Sang năm là đến lúc rồi." Chung mẫu vừa nói vừa nhìn nữ nhi thẹn thùng.

Mạn Châu có chút ngại ngùng,"Con vẫn muốn ở nhà thêm."

Chung mẫu cười nói: "Nương không ngại, nhưng chỉ sợ tẩu tử con không chịu. Nữ nhân a, làm gì có ai mà không gả chồng. Nhưng nương thấy Kiều gia cũng tốt, nhà lại gần, nếu chịu ấm thì cứ về đây. Quan trọng là chúng ta nắm lý lẽ."

Mạn Châu gật đầu,"Con hiểu rồi."

Về phía Kiều gia, cả nhà đang quây quần bên mâm canh cá nấm. Họ hỏi Chân Nguyệt và Kiều Triều về chuyện trú mưa trong lần vào rừng.

Kiều Triều kể: "Chúng ta tìm được một cái hang, gom ít củi rồi nhóm lửa lên, đợi mưa ngớt mới xuống núi."

Kiều Nhị góp lời: "May mà đại tẩu mang theo gậy đánh lửa."

Tiền thị băn khoăn: "Xem ra lần sau vào núi phải mang theo nhiều đồ hơn. Nếu chẳng may bị kẹt lại trong núi, ít nhất có thể trú tạm qua đêm trong hang. Lỡ mưa không dứt thì sao?"

Chân Nguyệt gật đầu đồng tình: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Buổi tối, Chân Nguyệt và Kiều Triều nằm chung trên giường. Tiểu A Sơ lại được Kiều Trần thị đưa về phòng bà để ngủ, chủ yếu vì bà lo nếu Chân Nguyệt hoặc Kiều Triều bị cảm, sẽ lây bệnh cho Tiểu A Sơ.

"Ha thu, ha thu!" Đang ngủ, Chân Nguyệt bất ngờ hắt hơi vài cái, trông như sắp cảm lạnh.

Kiều Triều lập tức ngồi dậy, rót cho nàng một ly nước ấm. Chân Nguyệt uống xong nhưng vẫn còn hắt hơi. Kiều Triều không nghĩ nhiều, liền kéo nàng vào lòng, dùng tay xoa xoa lưng cho nàng,"Ôm thế này ấm hơn, chắc sẽ không bị cảm đâu."

Chân Nguyệt: "... Ta đã đắp chăn rồi mà."

Kiều Triều mỉm cười: "Nhưng ôm thế này sẽ càng ấm hơn."

Trong lòng Chân Nguyệt không khỏi nghĩ: Không biết còn tưởng hắn đang lợi dụng điều đó để ôm nàng. Nhưng quả thực ôm thế này ấm hơn. Chân Nguyệt nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ, nàng nhớ đến chuyện Kiều Triều từng bị chảy m.á.u mũi, thầm nghĩ lần tới nhất định phải đưa hắn đi khám.

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt không bị sốt, chỉ hơi sổ mũi. Tinh thần vẫn tốt, nàng uống hai chén canh gừng, lại ra ít mồ hôi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là mũi vẫn hơi nghẹt.

Gần đây, muỗi bắt đầu sinh sôi mạnh. Mỗi khi chiều xuống, trong nhà liền xuất hiện rất nhiều muỗi. Tối qua, mặt Tiểu A Sơ bị cắn một vết, sáng sớm đã khóc đòi nương.

Tiểu Hoa và mấy đứa nhỏ khác trên cánh tay, mặt mũi cũng bị cắn, muỗi ở đây đặc biệt hung hăng, để lại từng nốt đỏ sưng to.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 237



Chân Nguyệt nói: "Hôm nay ta sẽ đi chợ mua ít thuốc đuổi muỗi về. Kiều Đại, huynh đi cùng ta. Không cần mang theo bọn trẻ, ta sợ gặp phải bọn buôn người."

Kiều Trần thị bảo: "Đại tôn tử để ta trông cho. Các con tiện thể đi khám luôn đi."

Chân Nguyệt gật đầu đồng ý. Kiều Triều cũng cần đi khám.

Hai người không đi huyện thành mà chỉ đến trấn nhỏ gần đó. Đầu tiên, họ tìm đến đại phu. Sau khi bắt mạch cho Chân Nguyệt, đại phu nói không có gì nghiêm trọng, chỉ kê hai thang thuốc. Khi đó, Chân Nguyệt nhìn sang Kiều Triều: "Huynh cũng xem thử đi."

Kiều Triều nghĩ nàng muốn khám xem hắn có bị cảm hay không, nhưng không ngờ nàng lại nói: "Đại phu, ngài xem giúp, hôm qua hắn chảy m.á.u mũi."

"Khụ khụ khụ!" Kiều Triều bối rối, định rụt tay lại, nhưng đại phu đã giữ tay hắn lại để bắt mạch.

Trong lòng Kiều Triều có chút lo lắng, mong rằng đại phu không phát hiện điều gì.

Một lát sau, đại phu buông tay: "Không có gì đáng ngại, chỉ là nội hỏa hơi thịnh. Uống thuốc thì nhanh khỏi, không uống cũng không sao. Chỉ cần điều hòa âm dương là ổn."

"Khụ khụ khụ!" Kiều Triều vội vàng giả vờ ho khan để lảng tránh.

Chân Nguyệt nhìn về phía Kiều Triều, nhưng hắn không dám nhìn lại nàng, trong lòng cảm thấy chột dạ.

Chân Nguyệt gật đầu: "Biết rồi, đại phu đã kê hai thang thuốc. À, gần đây trong nhà có rất nhiều muỗi, bọn trẻ bị muỗi đốt đến nổi những cục sưng to, phiền đại phu cho thêm ít thuốc đuổi muỗi và thuốc bôi cho vết cắn."

Đại phu gật đầu đáp: "Không vấn đề gì. Để đuổi muỗi, các ngươi có thể đốt ít lá ngải trong nhà, hoặc mua cũng được, nếu không thì tự lên núi tìm."

"Tốt, cảm ơn đại phu."

Sau khi trả tiền và lấy thuốc, Kiều Triều xách đồ theo, vẫn không dám nhìn Chân Nguyệt. Nàng cũng không nói thêm gì với hắn.

Thời tiết ngày càng nóng hơn, Tiểu A Sơ cũng lớn lên trông thấy. Chân Nguyệt đi mua vải để may quần áo cho bé, tiện mua thêm vài thứ lặt vặt rồi hai người mới về nhà.

Buổi tối sau khi ăn cơm, họ bắt đầu sắc thuốc. Thuốc của Chân Nguyệt và Kiều Triều được nấu riêng, Kiều Tam phụ trách trông lửa. Trong khi đó, Kiều Trần thị và Tiền thị đang ngồi trong nhà may quần áo cho đám trẻ. Vải mà Chân Nguyệt mua đủ để làm quần áo cho cả bốn đứa, riêng Tiểu A Sơ phải may đến hai bộ.

Kiều Đại Sơn thì đang đốt lá ngải trong nhà, từng phòng một, thậm chí chuồng bò cũng không bỏ sót, vì nơi đó nhiều muỗi nhất.

Thuốc sắc xong, Kiều Tam mang lại và nói: "Đại ca, thuốc của huynh đắng lắm đấy. Uống lúc còn nóng thì sẽ đỡ đắng hơn."

Chân Nguyệt ở bên cạnh nói: "Đại ca đệ uống thuốc có nhiều hoàng liên, đương nhiên là khổ rồi."

Hoàng liên là vị thuốc hạ hỏa!

Kiều Triều chỉ biết câm nín.

Khi thuốc nguội bớt, Kiều Triều uống một hơi cạn sạch, nhưng mặt hắn nhăn nhó vì đắng quá. Kiều Triều vội uống thêm mấy ngụm nước để làm dịu đi vị đắng trong miệng.

Nghĩ đến việc phải uống thêm một thang thuốc nữa, Kiều Triều cảm thấy tâm trạng rối bời. Nằm trên giường, hắn do dự rồi nói: "Ta có thể không uống thuốc được không?"

Chân Nguyệt nhắm mắt, đáp: "Không uống thuốc, huynh định điều hòa âm dương bằng cách nào?"

Lỗ tai Kiều Triều lập tức đỏ bừng, trong đầu hiện ra cảnh sắc trước đây,"À... không phải không có cách... Tê!" Hắn bị Chân Nguyệt véo mạnh vào hông."Ý ta là ta có thể tập đánh quyền mỗi ngày."

Chân Nguyệt đưa lưng về phía hắn: "Tùy huynh."

Kiều Triều thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ rằng sáng mai sẽ dậy sớm để tập quyền.

Tuy nhiên, trong giấc ngủ, Kiều Triều bỗng cảm thấy mình bị đánh thức. Khi mở mắt ra, hắn thấy Chân Nguyệt chỉ mặc mỗi chiếc yếm, tiến đến gần và thì thầm: "Âm dương điều hòa thì tốt, đến đây nào."
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 238



Kiều Triều không kìm được, đưa tay ra với lấy nàng. Đột nhiên, hắn cảm thấy đau nhói, tỉnh giấc ngay lập tức, mặt đau rát. Mở mắt ra, hắn thấy mình đang ôm chặt lấy Chân Nguyệt, tay chân luống cuống, miệng còn mím lại. Chân Nguyệt mặt không chút biểu cảm nhìn hắn chằm chằm.

Kiều Triều vội vàng buông nàng ra, lúng túng xoay người xuống giường, nhưng lại ngã uỵch xuống sàn, miệng thốt lên: "Ai da!"

Chân Nguyệt ngồi trên giường, lạnh lùng nói: "Không phải nói muốn luyện quyền nhiều hơn sao? Ta thấy huynh nên vào núi đánh mấy con lợn rừng mang về đi."

Kiều Triều gãi đầu: "... Xin lỗi."

Chân Nguyệt không thèm để ý đến hắn nữa, xuống giường, mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Kiều Triều cũng vội vàng mặc quần áo theo sau. Vừa ra khỏi phòng, hắn gặp ngay Kiều Nhị đang từ phòng kế bên bước ra. Vừa thấy vết đỏ trên mặt Kiều Triều, Kiều Nhị thốt lên: "Đại ca, huynh bị đại tẩu đánh sao?!"

Kiều Triều vội vàng bịt miệng Kiều Nhị: "Nói bậy gì thế?"

Kiều Nhị lắp bắp: "Ngô ngô... Ta không nói."

Sáng hôm đó, trong bữa ăn, mọi người đều chú ý đến dấu vết trên mặt Kiều Triều nhưng không ai dám mở lời. Cả nhà im lặng, ai cũng cắm cúi ăn. Chân Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, còn Kiều Triều không dám liếc nhìn lung tung.

Sau bữa sáng, Kiều Trần thị cùng mọi người tiếp tục làm quần áo. Chân Nguyệt cùng Kiều Đại Sơn và Kiều Nhị đi ra đồng xem tình hình cây trồng. Chân Nguyệt chủ yếu kiểm tra sự phát triển của rau củ.

Trước đây nàng đã dùng năng lực đặc biệt của mình để chăm sóc hạt giống, nếu thấy rau không phát triển tốt, nàng sẽ tiếp tục dùng dị năng để bồi dưỡng.

Kiều Triều ở nhà, chuẩn bị vẽ tranh. Nhưng trong đầu hắn mãi không có ý tưởng nào, nghĩ ngợi một lúc, hình ảnh của Chân Nguyệt bỗng hiện lên trong đầu.

Hình ảnh đôi chân trắng nõn nà, đôi môi đỏ mọng, và dáng vẻ quyến rũ của nàng...

Kiều Triều bất giác nhìn xuống tờ giấy trắng... Hắn vậy mà lại vẽ Chân Nguyệt trong bộ dáng khi nàng ở trong sơn động!

Kiều Triều giật mình, vội vàng cầm lấy tờ giấy, định hủy đi. Nhưng khi nhìn lại bức vẽ, hắn lại do dự, cuối cùng quyết định giấu đi thay vì xé bỏ. Sau đó, hắn thì thầm mấy câu "A di đà Phật", rồi lấy tờ giấy mới, bắt đầu vẽ cảnh làng quê dưới mưa.

Khi Chân Nguyệt trở về, Kiều Triều đã vẽ được hơn nửa bức tranh. Nhìn thoáng qua hắn, Chân Nguyệt cởi áo khoác và nằm xuống giường nghỉ ngơi, sau buổi làm việc mệt mỏi rã rời.

Đồ ăn ngoài đồng vẫn phát triển ổn, nhưng mấy ngày nay trời mưa liên tục, khiến hương vị rau củ nhạt hơn, ngấm nước nhiều hơn. Chân Nguyệt phải dùng thêm dị năng để chăm sóc chúng. Hôm nay nàng chỉ cảm thấy mệt, nhưng may mắn là sắc mặt vẫn hồng hào, không tái nhợt.

Chỉ vài ngày nữa, mùa thu hoạch lớn sẽ đến. Lần này, nàng có thể cung cấp rau cho Tống phủ, tửu lâu Chu gia, và nhiều nơi khác.

Trong khi Chân Nguyệt nằm nghỉ ngơi, thì Kiều triều lại lén lút nhìn trộm nàng, sợ nàng phát hiện ra bức vẽ. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy nàng đã ngủ say. Không hiểu sao, hắn lại cảm thấy vô cùng chột dạ. Hắn đã cất bức vẽ một cách cẩn thận, đổi chỗ giấu để tránh Chân Nguyệt phát hiện.

Sau khi giấu xong, Kiều Triều tiếp tục vẽ tranh. Tuy nhiên, thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn về phía Chân Nguyệt đang nằm ngủ. Cuối cùng, hắn không thể kiềm chế được, bèn lấy tờ giấy mới và bắt đầu vẽ nàng đang nằm trên giường.

Cuối cùng, bức tranh "Mưa trên thôn núi" vẫn chưa hoàn thành, nhưng bức tranh vẽ Chân Nguyệt lại được vẽ rất tốt.

Kiều Triều xoa tay, bức tranh "Mưa trên thôn núi" chỉ có thể để ngày mai vẽ tiếp. Hắn để bức tranh Chân Nguyệt đang ngủ trưa vào giữa những trang giấy trống.

Chẳng mấy chốc, việc thu hoạch cũng hoàn tất, cả gia đình tối đến liền ra đồng gặt lúa, chỉ còn lại Chân Nguyệt và mấy đứa trẻ ở nhà.

Lần này thu hoạch rất nhiều, xe lừa không chở hết, may mà nhà còn có một con trâu, phu thê Kiều Nhị và Kiều Tam cùng nhau đem lúa ra chợ bán.
 
Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Chương 239



Sau khi phu thê Kiều Trần thị trở về nghỉ ngơi, Kiều Triều cũng đi nghỉ. Chân Nguyệt lo việc nhà, thật vất vả làm xong việc nhà, nàng lại cảm thấy trong phòng hơi lộn xộn, nên định dọn dẹp một chút.

Khi dọn dẹp tủ quần áo, nàng tiện tay gấp lại quần áo của Kiều Triều, nhưng lại phát hiện dưới lớp quần áo có một tờ giấy.

Chân Nguyệt mở ra xem...

Kiều Triều đang ngủ mơ màng, bỗng dưng cảm thấy bị tát một cái rất mạnh,"Bốp!" một tiếng làm hắn tỉnh dậy.

"Sao vậy?" Kiều Triều ôm mặt ngồi dậy.

Chân Nguyệt đưa tờ giấy lên trước mặt Kiều Triều. Hóa ra đó là bức tranh Kiều Triều vẽ nàng, nhưng có phần hơi... táo bạo.

Kiều Triều chột dạ,"Ta... ta... ta..."

Chân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn "Ta thấy huynh nên uống thêm mấy thang thuốc hạ hỏa, lần sau ta sẽ bảo đại phu kê thêm hoàng liên cho huynh."

Nghe đến hoàng liên, Kiều Triều lập tức nhăn mặt nhăn mày, cắn răng nói: "Chúng ta là phu thê, chuyện này đâu có gì lạ!" Đúng vậy, họ là phu thê, chẳng phải hành động này là bình thường sao?

Chân Nguyệt trừng mắt,"Huynh thật sự không biết sai!"

Kiều Triều liền lăn qua nằm sát vào mép giường,"Chúng ta là phu thê! Ta đâu có ép buộc nàng làm cái kia. Ta chỉ không kìm lòng mà vẽ bức tranh thôi, có gì sai chứ?"

Chân Nguyệt nghiến răng: "Ta thấy lửa trong người huynh thật sự bốc cao rồi!"

Kiều Triều quay đầu lại: "Nàng muốn cùng ta điều hòa âm dương không?"

Chân Nguyệt nắm lấy cái gối ném về phía hắn,"Lăn! Ta thấy huynh phải uống thêm hoàng liên mới được."

Kiều Triều bắt lấy gối,"Thật xin lỗi, nhưng mà ta thấy bức tranh cũng khá đẹp mà."

Chân Nguyệt trừng mắt nhìn hắn thêm lần nữa, rồi không thèm để ý đến hắn nữa.

Khi Kiều Nhị và mọi người trở về, liền thấy trên mặt đại ca có vết bầm...

Kiều Nhị không kìm được, tìm gặp Kiều Triều: "Đại ca, có phải huynh lại chọc cho đại tẩu giận không?"

Kiều Triều đáp: "... Đệ biết gì, đây là chuyện bình thường giữa phu thê mà."

Kiều Nhị ngộ ra: "À, ta hiểu rồi, là chút thú vui, phu thê với nhau mà."

Kiều Triều: "..." Ừ, coi như vậy đi.

Tối đó, trong bữa cơm, Chân Nguyệt nói: "Nhà mình ngày nào cũng chăm sóc ruộng đồng không ngơi nghỉ, hơn nữa trong nhà nuôi bao nhiêu thứ, giống như hôm nay mọi người đều đi thu hoạch, rồi còn phải đi giao hàng, mọi việc trong nhà chỉ có mình ta làm. Nào là cắt cỏ cho lợn, bò, gà, giặt quần áo, nấu cơm, đủ thứ việc..."

"Cho nên, ta muốn thuê người về giúp việc cắt cỏ, mỗi ngày trả hai văn tiền," Chân Nguyệt nói tiếp."Mọi người nghĩ việc này giao cho ai làm được? Việc nhà mệt muốn c.h.ế.t thế này, thật không phải là chuyện nhỏ."

Kiều Trần thị đề xuất: "Mỗi ngày hai văn tiền, nếu không thì ta sẽ cố gắng cắt thêm chút mỗi sáng, như thế được không?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không cần, cứ thuê người khác làm đi. Người trong nhà không nên mệt mỏi quá. Kiếm tiền không phải để chúng ta kiệt sức thêm."

Kiếm tiền là để hưởng phúc, nhưng giờ làm còn mệt hơn trước, công việc trong nhà cũng nhiều hơn.

Kiều Triều gợi ý: "Hay là mua một người về làm luôn đi." Theo quan niệm của Kiều Triều, mua một người về làm người hầu sẽ hiệu quả hơn, vì có thể sai bảo họ làm mọi thứ.

Lời này vừa dứt, ai nấy đều ngạc nhiên,"Hả? Mua người? Nhà mình giờ đã có thể mua người hầu rồi sao?" Tiền thị vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thầm nghĩ sau này liệu nàng ấy có thể có nha hoàn hầu hạ, giống như các gia đình giàu có. Nghĩ đến đó, đôi mắt Tiền thị sáng rực lên.
 
Back
Top